1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khi thiên tài hacker xuyên qua - Mã Duyệt Duyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 95: vô cùng sỡ hãi
      Edit:..Lam Thiên..

      Cái này vách núi thực là sâu thấy đáy.

      Thiển Thiển vô cùng sợ, chân mềm nhũn, ngồi mặt đất.

      Lúc nàng gần như muốn khóc, lại thấy phía trước tựa hồ loáng thoáng có bóng dáng màu hồng, phóng khoáng tự nhiên tới. Thiển Thiển mừng rỡ, vội vàng đứng lên, tiện thể vỗ vỗ bụi đất người, cao hứng hướng về bóng dáng mơ hồ phía trước hồ hô to tiếng: "Hồng Điệp tỷ tỷ!"

      Quả nhiên là Hồng Điệp tới, cười đứng ở trước mặt của Thiển Thiển, tức giận trách mắng: "Tỷ sớm biết muội theo rất xa phía sau bọn tỷ, vốn tưởng rằng lúc ở bờ sông, muội biết khó mà lui , ai ngờ muội lại nghĩ ra biện pháp qua, muội rất thông minh, tuy rằng võ công còn chưa tốt, như vậy tỷ liền dẫn muội !"

      Thiển Thiển cao hứng rơi lệ đầy mặt, gần như muốn tiến lên ôm Hồng Điệp. Hồng Điệp xuất , thể nghi ngờ chính là lúc bản thân gặp tuyệt cảnh nàng mang tới con đường sống.

      Đây là lần thứ hai nàng đáp cứu mình.

      Hồng Điệp nắm tay Thiển Thiển, hai người bốn chân cách mặt đất, bay lên giữa trung, sương mù màu trắng chung quanh ở trong mắt Thiển Thiển còn là mị kinh khủng, mà là đăng tiên ưu nhã.

      Thiển Thiển lại lần nữa tới chợ , theo đoàn người Hồng Điệp, mọi người nhìn thấy đoàn mỹ nữ xinh đẹp như vậy đều khỏi dừng chân ngắm nhìn. Có nam nhân thô bạo say rượu, trực tiếp tới phía sau muội muội mặc y phục màu phấn hồng, cợt nhả muốn chuyện với nàng. Phấn hồng muội muội trực tiếp cho cái tát, người nam nhân kia răng rơi đầy đất.

      Thiển Thiển ở bên cạnh Hồng Điệp, nghe thấy thanh liền quay đầu lại nhìn. Hồng Điệp cười : "Phấn Hồng, đánh tốt, nam nhân như vậy, cần nương tay!"

      Phấn Hồng chiếm được tán thưởng của tỷ tỷ , liền cao hứng ngượng ngùng cười.

      Lúc này Thiển Thiển nghe thấy có người ở chung quanh nghị luận, "Người này thực biết xấu tốt, cư nhiên trêu chọc nữ Hồng Điệp kia, đúng là chán sống."

      Còn có mấy người khác ở phía sau phụ họa theo : "Ngươi thôi, để cho các nàng nghe thấy nhất định tốt."

      Người này thèm quan tâm, "Nghe thấy được sao , dám làm dám nhận !"——

      Thiển Thiển khỏi lo lắng nhìn Hồng Điệp, vẻ mặt nàng tự nhiên, phảng phất giống như nghe thấy những lời này.

      Nhìn dáng dấp những người đó hẳn là phải dân chúng bình thường, trong tay bọn họ cầm đao kiếm, xem bộ dáng là người trong võ lâm, tại sao cùng là người trong võ lâm, lại kiêng kỵ Hồng Điệp như vậy?

      Thiển thiển nhớ lại ngày đó Hồng Điệp dễ dàng đem nàng từ trong tay đám thổ phỉ cứu ra, đồng thời đem địch nhân giết chừa mống, nàng thầm nghĩ, tác phong hành của Hồng Điệp như vậy, ở giang hồ danh tiếng thủ đoạn độc ác có rơi vào người nàng cũng phải là chuyện thể nào.

      Hồng Điệp tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Thiển Thiển, nàng nhàng : "Những lời này cùng tỷ có quan hệ, tỷ hoàn toàn để bụng, thánh nữ cũng tốt, nữ cũng được, tỷ chỉ cầu sống an bình đời như vậy là được rồi."

      Thiển Thiển thầm bội phục, thời gian qua cùng Hồng Điệp sớm chiều chung đụng, nàng đối với cách làm người của Hồng Điệp còn hoài nghi gì nữa , nàng là người ngạo nghễ kiên cường, nên tự nhiên để ý tới bọn chuột nhắt giang hồ này.

      Đến nhà trọ bình dân, nhóm người Hồng Điệp vào... . . .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, Chương 96: Bản lĩnh
      Edit: voi còi


      Trong đó tỷ muội lạnh nhạt với chưởng quầy: “Chúng ta muốn bao toàn bộ gian khách điếm này, ngươi đem những người này đều đuổi thôi!”

      xong ném cho chưởng quầy thỏi vàng, ra tay rất là hào phóng. Thiển Thiển nhìn nhìn những người liên quan dùng cơm trong đại sảnh, đều là phẫn nộ vỗ bàn đứng lên, ào ào kêu lên:“Có tiền rất giỏi sao!” “Đúng vậy, chúng ta đến trước!”

      Lạnh nhạt tỷ muội tiếp lại lấy từ trong gói đồ lấy ra chút bạc vụn ném qua, có người có dị nghị. Chỉ lát sau, gian khách điếm này cũng chỉ còn lại đoàn người của Thiển Thiển.

      Thiển Thiển nghĩ rằng, ở trong này, cần phải đem tất cả mọi người đều đuổi , chẳng lẽ là Hồng Điệp có tính sạch sao.

      Đoàn người muốn ngồi xuống, Thiển Thiển chỉ cảm thấy tới cửa đen lại, giương mắt nhìn lên, có người thân hình thập phần bưu hãn đứng ở giữa cửa, ánh mắt nho , biết là vì che bóng thích ứng, hay là vẻ mặt dữ tợn mặt kia đem ánh mắt dồn lại cho .

      Người này hung thần ác sát nhìn Hồng Điệp, Hồng Điệp dường như nhìn thấy, tao nhã ngồi xuống. Thiển Thiển cảm giác được khí trường ngưng trọng, quả nhiên, bọn tỷ muội bên người ào ào đứng lên canh giữ ở chung quanh Hồng Điệp, trợn mắt nhìn đối với người Bàn Tử (người béo, mập mạp) kia.

      “Ngươi đừng vội tiếp cận tỷ tỷ chúng ta!”

      Xem vẻ mặt, ra giữa bọn họ đều nhận thức? Thiển Thiển khỏi càng thêm ngạc nhiên nhìn Hồng Điệp, người nơi này giống như đều đối nàng chưa từng có nhiều thiện ý.

      Hồng Điệp rót chén nước cho Thiển Thiển, tiếp đón nàng ngồi ở bên người mình, tên Bàn Tử kia liền giao cho tỷ muội khác tiếp đón.

      Chỉ nghe thấy thiết huyết rống lớn tiếng, đối diện phần đông nhiều màu tỷ muội ở phía trước nhìn như thấy, chỉ đối với bóng người Hồng Điệp phía sau :“ nữ! Ngươi giết thiếu bang chủ của ta, hôm nay ta khiến ngươi đền mạng!”

      Tử Y muội muội cười lạnh tiếng: “Vậy muốn xem ngươi có bản lĩnh này hay !”--

      Bàn Tử tay cầm thanh liên hoàn đao ( đao có từng cái vòng sắt ở sống lưng), vung chút, vòng sắt đao vang từng trận rung động, xem ra đao này đều có cân nặng năm sáu mươi cân, Thiển Thiển thở dài trong lòng, võ công của Bàn Tử này hẳn là kém nha! Những tỷ muội yếu đuối này, cùng là đối lập quá mạnh mẽ .

      khỏi lo lắng nhìn nhìn Hồng Điệp, Hồng Điệp chỉ nhắm mắt lại, hưởng thụ chén đại hồng bào trước mặt, uống ngụm, ở trong miệng dư vị chút: “Quả nhiên là thượng phẩm.”

      Thiển Thiển muốn mà thôi, Hồng Điệp cảm giác được Thiển Thiển lo lắng, mở to mắt, vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, : “Muội yên tâm , tỷ muội của chúng ta đối phó dư dả.”

      Thiển Thiển cũng cười cười, cúi đầu uống trà, ánh mắt cũng từ tự chủ nhìn thẳng mặt bàn. Hồng Điệp càng cười : “Muội muội là nghĩ, giữa Bàn Tử này và ta có cái gì sâu xa sao??”

      Thiển Thiển gặp bị nàng phát , dứt khoát buông cái cốc, thần sắc trang trọng hỏi: “Tỷ tỷ giống như biết người nơi này đối tỷ tỷ hữu thiện, vì sao còn muốn lựa chọn con đường này để đây??”

      Hồng Điệp cười : “Cá tính của tỷ tỷ là ân oán ràng có cừu oán tất báo, có người hiểu ta cũng so đo, thế giới này, nữ nhân gánh vác vĩnh viễn muốn so nam nhân nhiều, tỷ tỷ liền cố tình xem ánh mắt thế nhân, làm theo ý mình, tiêu dao khoái hoạt!!”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, Chương 97: nữ
      Edit: voi còi


      Thiển Thiển như tẩm gió xuân, ở thời đại này, Hồng Điệp có thể có ý thức như vậy, là rất rất giỏi. Nhìn thần thái nàng ấy chuyện, nhất định phải giả vờ, cũng đều phải vò mẻ lại sứt, mà là tình phát ra từ nội tâm.

      Tính cả kiếp trước đến tuổi này, trước mắt tâm lý tuổi tác Thiển Thiển hẳn là vượt qua ba mươi, hơn nữa từng trải nhiều như vậy, Thiển Thiển xem người vẫn là tương đối chuẩn xác.

      Nàng kìm lòng đậu nâng chung trà lên, hướng Hồng Điệp, kích động : “Có thể quen biết với nằng hữu như tỷ, ta là tam sinh hữu hạnh (vận may ba đời)!”

      Hồng Điệp cũng vui vẻ giơ chén trà lên, hai người đối ẩm.

      , bọn tỷ muội Mặc Lục đem tên Bàn Tử kia dùng nơ trói tay sau lưng áp đến trước mặt Hồng Điệp, quầy chưởng quầy nghe thấy tiếng đánh nhau dừng, mới lặng lẽ nâng đầu ngó ra, Minh Nhi tỷ muội ném cho chưởng quầy thỏi bạc, bồi thường đánh phá hư cái bàn.

      Hồng Điệp đối với Bàn Tử cười : “Lần trước ở Cửu Cung Sơn, ta phải thả ngươi con đường sống sao? Tại sao còn muốn theo ta đối nghịch?”

      Bàn Tử bởi vì vừa mới đánh nhau kịch liệt, mặt đỏ bừng, lúc này quát lớn: “Ta rồi, nhất định tự tay giết ngươi nữ này, báo thù cho thiếu bang chủ của ta!”

      Hồng Điệp tươi cười càng thêm sáng lạn, : “Là thiếu bang chủ của ngươi động thủ động cước đối với ta trước, ta cho hai lần cơ hội, vẫn chịu sửa tà, ta tất nhiên tức giận, giết , cái này chẳng trách ta !”

      Bàn Tử nhìn bộ dáng Hồng Điệp chuyện trò vui vẻ, cũng là đẹp mê người, khỏi mặt càng thêm đỏ. Chính là trong ngôn ngữ của nàng vẫn tổn hại đến thiếu bang chủ mệnh về hoàng tuyền, khẩu khí này vô luận bao giờ cũng nuốt xuống.

      nữ! Ngươi cần xuất khẩu đả thương người, ô danh cảu ngươi vang vọng toàn bộ võ lâm, thiếu bang chủ của ta cũng phải người thích tầm hoa vấn liễu, ngươi thiếu chửi bới trong sạch của sau khi chết.”

      Bàn Tử vừa thân mình còn bên làm bộ muốn mạnh mẽ tiến lên đây, lại bị bọn tỷ muội bắt giữ chặt ché giữ lại.

      Trong lòng Thiển Thiển kêu to tốt, nữ nhân nào có thể chịu được nhục mạ như vậy, xem ra tính mạng của Bàn Tử khó giữ được --

      Ai biết Hồng Điệp dường như sớm đoán được, như trước là giấu giếm thanh sắc cười: “Thiếu bang chủ nhà ngươi có cái trung nô như ngươi như vậy, coi như là tạo hóa của . Chỉ tiếc, ngươi phải thân nữ nhi, bằng ta còn có thể đem ngươi mang về sơn trang của ta.” Sau đó cùng Thiển Thiển đối diện cười.

      Miệng của Bàn Tử vừa muốn phun câu bẩn, Hồng Điệp vung tay lên, : “Đem đuổi ra thôi, cho vào là được.”

      Giáng Tử muội muội : “Tỷ tỷ, vì sao dứt khoát giết ! Người này bị bắt ở trong tay chúng ta là lần thứ ba, chẳng lẽ còn để tiếp tục chửi bới thanh danh tỷ tỷ như vậy sao?”

      Hồng Điệp cười : “Thanh danh của ta, lại làm sao có thể là hai ba câu có thể đủ chửi bới hoặc là khôi phục, tâm nhãn xấu, ta có lý do muốn giết . Hơn nữa, ta muốn là vì nhất thời phẫn nộ mà giết , cũng chỉ chứng thực tội danh ta có ý định mưu sát thiếu bang chủ nhà , vẫn là thả !”

      Sau khi Bàn Tử nghe xong chẳng những cảm kích, ngược lại tiếp tục mắng: “ nữ! Ngươi thiếu ở trong này giả mù sa mưa, ta rồi, ngươi nếu giết ta......


      Ngươi nếu giết ta, sớm muộn gì ngươi đều phải chết ở trong tay ta, ta nhất định giết ngươi, báo thù cho thiếu bang chủ của ta!”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, Chương 98: Mâu thuẫn
      Edit: voi còi


      Ngươi nếu giết ta, sớm muộn gì ngươi đều phải chết ở trong tay ta, ta nhất định giết ngươi, báo thù cho thiếu bang chủ của ta!”

      Hồng Điệp quay đầu nhìn , trong nháy mắt ánh mắt ở tiếp xúc đến Hồng Điệp, nhanh chóng thấp xuống. Bởi vì giang hồ truyền thuyết Hồng Điệp có loại ảo thuật huyễn hoặc, có thể khiến nam nhân nhìn nàng cái sau đó trúng cổ, nàng thể tự kềm chế, thậm chí tiếc vì nàng giết người.

      “Ta đây an vị ở chỗ này chờ ngươi tới giết ta!”

      Vung tay lên, kích khởi trận hương khí, bị Thiển Thiển cảm giác được.

      Hồng Điệp cười nới với Thiển Thiển: “Yên tâm, giết được ta.”

      Hai người tâm hữu linh tê (hiểu nhau) sao? Thiển Thiển đối Hồng Điệp giống như cười.

      Đây nữ nhân khác biệt, duy nhất có thể xác định, chính là khí chất của nàng chính như thân phận của nàng cũng mê người như vậy.

      Đoàn người Hồng Điệp trọ ở tại gian khách điếm này, ban ngày, các vị tỷ muội đường hỏi thăm tin tức, đến lúc chạng vạng, liền hội tụ ở trước sảnh tiểu khách điếm. Chưởng quầy khách điếm này tiếp đón phá lệ ân cần, bởi vì đoàn người Hồng Điệp cho tiền thưởng đặc biệt phong phú, thậm chí muốn vượt qua doanh thu khi nơi này của đầy khách.

      Thiển Thiển từ trong các cuộc chuyện của các nàng biết được, lần này Hồng Điệp muốn tìm là vị đạo sĩ. Tâm của Thiển Thiển cũng theo đó níu chặt lại, bởi vì còn có thể thập phần cầm đúng Hồng Điệp, Thiển Thiển đến nay còn cho Hồng Điệp chuyện người bản thân có dấu võ công tâm pháp, càng thêm có lộ ra hành trình ban đầu là muốn núi Võ .

      Lúc đầu hỏi thăm, thân thế Hồng Điệp nhấp nhô, tất cả đều là bái cao nhân võ lâm ban tặng, chẳng lẽ, người này chính là đạo sĩ?

      Nếu là như vậy, như vậy võ công tâm pháp trong tay mình, có cần cần giao đến núi Võ hay đây?

      Thiển Thiển lâm vào mâu thuẫn --

      Tử Y muội muội : “Hôm nay đường ta gặp mấy ni thối, hỏi nhóm các nàng, người cũng chịu , là gian ngoan mất linh (đồ ngu linh nghiệm).”

      Mặc Lục muội muội lại trêu ghẹo : “Xem ra, các nàng là ở trong tay muội ăn rất nhiều đau khổ !”

      Đạm Hoàng (vàng nhạt) muội muội lo lắng : “Chứ phải là chúng ta tiếp đến tin tức có lầm lẫn, vì sao nhiều ngày như vậy, có nhìn thấy nửa bóng dáng thối đạo sĩ ? Giáng Tử, tin tức của ngươi có sai !”

      Giáng Tử tức đỏ mặt, thuở bình sinh liền thập phần vội vàng xao động cộng thêm đầu lưỡi buông tha người, lúc này ràng liền đứng lên: “Nếu ngươi tin ta, ta đây tại ra ngoài lại tìm kiếm là được, thẳng đến tìm được mới thôi, liên lụy ngươi mảy may!”

      xong liền đứng dậy, Hồng Điệp quát: “Muội làm gì! Trời đều tối, thân người ra ngoài chẳng lẽ sợ nguy hiểm sao?”

      Gặp Giáng Tử vẫn là dỗi, liền : “Đạm Hoàng cũng là thuận miệng hỏi như vậy, muội giải thích ràng phải có thể sao? Vì chuyện gì đều phải sốt ruột như vậy, duyên cớ khiến người tức giận!”

      Giáng Tử mạnh mẽ xoay người, Thiển Thiển nhìn thấy trong ánh mắt nàng đều hàm chứa nước mắt, hơi chút vừa chạm vào rơi xuống vậy. Liền đứng lên, muốn an ủi.

      Ai tưởng đến, Giáng Tử dùng sức nâng tay dùng tay áo lau nước mắt, : “Tỷ tỷ, là muội đem mọi người đưa đến đây, tại chúng ta lưu lại lâu như vậy vẫn là thu hoạch được gì, đều là muội sai lầm, tại muội phải , cần phải bù lại khuyết điểm của muội là được!”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      ☆, Chương 99: nên phát giận
      Edit: voi còi



      Đạm Hoàng chỉ thấy tình thế nghiêm trọng, liền đứng lên muốn xin lỗi Giáng Tử, ai biết nàng ấy căn bản để ý tới, mạnh xoay người bước . Vẻ mặt của Đạm Hoàng cũng đỏ bừng.

      Hồng Điệp vốn tâm phiền ý loạn, Giáng Tử náo loạn như vậy, dứt khoát liền xua tay : “Tùy nàng thôi!”

      Các nàng đến thành này hơn mười ngày đều có xuất nhân vật lợi hại nào, vậy Giáng Tử như vậy cũng có chuyện gì.

      Giáng Tử tịch mịch đường, càng nghĩ càng cảm thấy bọn tỷ muội đều nhằm vào nàng. Nàng trời sanh tính mẫn cảm đa nghi, lại tính cách mạnh, như vậy dẫn theo rất nhiều phiền toái cho nàng.

      Lúc trước chính là vì nguyên nhân như vậy, mới bị người thanh mai trúc mã vứt bỏ, sau này nhảy sông tự sát chưa được, bị Hồng Điệp cứu lên.

      Đột nhiên Giáng Tử cảm giác được đất hơn bóng người, xoay người vừa thấy, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, vội vàng muốn rút bảo kiếm người, còn có tới kịp, cũng bị người kia vung tay đánh lên, rất nhanh liền ngất qua.

      Đạm Hoàng sốt ruột qua lại ở trong phòng, thể chịu được :“Sao trễ như vậy còn trở về, tỷ tỷ, chúng ta phái người ra ngoài tìm nàng được ?”

      Hồng Điệp nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi mở to mắt, : “Ta và các ngươi cùng .” Nàng tựa hồ cảm giác được có chuyện tốt phát sinh --

      Rất nhanh, các nàng tìm đến ngã tư đường nơi Giáng Tử gặp chuyện may. Mặc Lục kinh ngạc quát to tiếng: "Mọi người xem!”

      Chúng tỷ muội theo tay của thế nhìn qua, ra là Tử Thanh bảo kiếm mà Giáng Tử tùy thân mang theo, là Hồng Điệp đưa cho nàng ấy, mấy năm qua cũng rời khỏi người.

      Thiển Thiển đem bảo kiếm nhặt lên, giao cho Hồng Điệp. Quả nhiên Hồng Điệp quá sợ hãi, lấy lại bình tĩnh, đối với bầu trời hắc ám kêu lên: “Mau giao Giáng Tử ra đây , ân oán giữa ta và các ngươi, cùng các nàng quan hệ!”

      Trong lòng Thiển Thiển hoảng sợ, chẳng lẽ trong bóng tối này, thế nhưng có đôi mắt nhìn chăm chú vào chuyện phát sinh trước mắt hay sao?

      Quả nhiên, cái bóng lưng như quỷ mỵ xuất tại trước mặt mọi người, Thiển Thiển nghe thấy tiếng binh khí của bọn tỷ muội ào ào ra khỏi vỏ, xem ra tránh được trận chém giết.

      Hồng Điệp cười lạnh tiếng, : “Thiết Huyết! Ngươi rốt cục vẫn là thân. Giáng Tử đâu?”

      Phía trước người nọ chậm rãi xoay người lại, xuyên thấu qua ánh trăng, Thiển Thiển ràng thấy mặt vết sẹo do đao chém dài, kéo dài từ trán bên trái xuống cằm, đem khuôn bản nguyên bản lãnh nghị tuấn tú phân cách thành hai cánh hoa.

      Khóe miệng ra tia ý cười, : “Nhiều năm thấy, ngươi trổ mã càng đẹp, chính là tính tình vẫn táo bạonhư vậy!”

      Thiển Thiển cẩn thận quan sát , người tia bóng dáng của đạo sĩ, chẳng lẽ đây lại là cái cừu gia?

      Chỉ nghe thấy Hồng Điệp tiếp tục : “Ít nhảm! Nhanh đem Giáng Đỏ giao ra đây!”

      Thiết Huyết lơ đãng ngẩng đầu hướng bên trái mái nhà ba tầng nhìn nhìn, Hồng Điệp theo ánh mắt của nhìn lại, đột nhiên ai đó bỗng quát to tiếng:“Giáng Tử!”

      xong liền phi thân lên, Thiển Thiển ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trước mắt chút màu đỏ nhanh chóng dâng lên, lại chậm rãi rớt xuống xuống dưới, hai tay giữ lấy Giáng Tử, tắt thở .

      Hồng Điệp té mặt đất ai thanh thống khổ: “Giáng Tử! Ta nên phát giận đối với muội ... ...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :