1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi quân hôn gặp gỡ tình yêu - Thanh Xuân Tiểu Biến Thái (25 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 5:
      Sáng sớm, trong tiếng chim hót ríu rít, Tôn Đào Phi mở mắt, trần nhà màu trắng khắc hoa, đèn treo thuỷ tinh hoa lệ sáng rực rỡ, cùng với hơi ấm thuộc về mơ hồ truyền tới từ bên cạnh. Trong óc phải rất thanh tĩnh của Tôn Đào Phi hậu tri hậu giác lên câu: “ kết hôn”.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tôn Đào Phi nhìn thấy sống lưng rộng lớn thẳng tắp Trình Phi Viễn quay về phía . Ngáp cái, chẳng lẽ thoạt nhìn giống như người đói bụng ăn quàng. Nắm nguyên tắc quấy rầy người khác, Tôn Đào Phi rón rén xuống giường.

      Kéo ra cửa thuỷ tinh sát đất to lớn ở phòng ngủ, bầu trời quả nhiên xanh thẳm trong suốt tia tạp chất, vòng mặt trời mọc lửa đỏ từ từ dâng lên, đón nắng sớm nhu hòa, Tôn Đào Phi thoải mái vươn người cái, tay nắm chặt thành quả đấm, “Cố gắng lên, Tôn Đào Phi”.

      Trình Phi Viễn ở khoảnh khắc Tôn Đào Phi xoay người, dựa vào cảm giác nhạy cảm nhiều năm qua, cơ hồ cũng trong lúc đó cũng mở mắt. Cho đến khi Tôn Đào Phi mở cửa sổ sát đất ở phòng ngủ ra, mới lật người. Nhìn quay tới quay lui bên ngoài, khóe miệng khẽ cong lên, này mới sáng sớm diễn xiếc khỉ sao?

      Trở lại phòng ngủ, Tôn Đào Phi phát Trình Phi Viễn biết từ lúc nào tỉnh lại, ánh mắt chế nhạo nhìn chằm chằm . thèm để tâm đến ánh mắt đó, Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười với Trình Phi Viễn vẫn nằm ở giường, “Buổi sáng tốt lành.”

      Trình Phi Viễn nhìn cái, giọng coi như ôn hòa “Ừ” tiếng.

      “Trình Phi Viễn, chúng ta chuyện chút!” Mặc dù ngày đầu tiên sau khi cưới cái đề tài này dường như có chút nặng nề, nhưng vì để tránh cho về sau xuất nhiều vấn đề và trở ngại hơn, có số việc vẫn nên ràng từ sớm tốt hơn.

      Hắng giọng cái, Tôn Đào Phi nhất nhất ra những lời nghĩ sẵn vô số lần trong lòng, “Em biết hôn nhân của chúng ta sinh ra cơ sở hai bên tình nguyện, em biết người thích là Bùi Hân ngày trước.”

      Dùng ánh mắt ngăn lại Trình Phi Viễn muốn mở miệng , Tôn Đào Phi lại tiếp tục , “Bây giờ chúng ta là vợ chồng, hi vọng có thể chung sống hòa bình, nhà lớn như vậy cũng có thể nhõm chút, đừng xem nhau như kẻ thù. Hai năm sau nếu như muốn ly hôn em cũng đồng ý, nhưng điều kiện trước nhất là ba mẹ em và người nhà tìm em phiền toái. Còn có trong hai năm này xin nhớ kỹ: là chồng của Tôn Đào Phi, hi vọng cố gắng làm tốt bổn phận của người chồng, như vậy em nghĩ bất kể là đối với hay là đối với Trình gia, đều có lợi.”

      Tôn Đào Phi dứt lời, trong phòng lâm vào hồi yên tĩnh lâu dài, hồi lâu, giọng của Trình Phi Viễn mang chút nhõm đáp, “Được, đồng ý với em!”

      Vì vậy, sáng sớm ngày đầu tiên cưới nhau, thời gian rất có kỷ niệm ý nghĩa, hai người Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới vừa vào cung điện hôn nhân, hoàn thành cuộc chuyện lần đầu tiên tương đối vui vẻ trong cuộc hôn nhân của bọn họ. Mặc dù ngay lúc đó hai người vẫn chưa đánh răng, thậm chí khoé mắt của Tôn Đào Phi còn có lớp ghèn dính rất dày.

      Đợi đến khi hai người sửa soạn xong trở về Trình gia là nửa giờ sau.

      Trình gia là đại gia tộc từ thời kỳ dân quốc, dĩ nhiên là vẫn giữ lại vài tập tục đặc biệt. Ví dụ như, Tôn Đào Phi làm dâu mới, ngày thứ nhất phải kính trà cho trưởng bối. Dĩ nhiên, có bỏ ra có thu hoạch, cho nên Tôn Đào Phi đương nhiên liên tiếp được nhận những phong bao lì xì dày.

      Hôm nay con cháu Trình gia dĩ nhiên là tụ họp lại chỗ. Những tên đàn ông con trai lôi kéo nhau thành bàn chơi mạt chược, chú rể Trình Phi Viễn đương nhiên chạy thoát.

      “Phi Phi, con làm quân sư cho Phi Viễn, nó biết đánh!” biết lúc nào mẹ chồng tiến tới bên cạnh , lôi kéo, mạnh mẽ ấn ngồi xuống bên cạnh Trình Phi Viễn.

      Cảm nhận được ràng ánh mắt mập mờ như có như của những người khác, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận, nhận lấy tầm mắt thỉnh thoảng lướt tới của mọi người, sau hai ván, thừa dịp mẹ chồng để ý, nhanh chóng rời , bước nhanh về phía chỗ của bọn ở ghế sa lon bên kia.

      “Thím, thím là đẹp!” Mới vừa tới ghế sa lon, con Trình Đoá Đoá của trai Trình Phi Viễn liền bạch bạch chạy tới, ngước khuôn mặt nhắn tròn phúng phính đỏ như quả táo nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi.

      Tôn Đào Phi kìm lòng được nựng khuôn mặt nhắn của bé, mềm mại trơn mịn, cảm giác quả nhiên rất tốt.

      “Đóa Đóa xinh đẹp hơn!” Ăn xong đậu hủ non của cháu , Tôn Đào Phi hài lòng, chút keo kiệt ra lời khen ngợi của mình.

      Cái miệng nhắn của lập tức há to, khuôn mặt nhắn vặn vẹo uốn éo nhìn về phía Tống Thanh Du, thanh non nớt mềm mại lần nữa, “Mẹ, mẹ cũng rất đẹp!”

      Khóe mắt cong cong, Tôn Đào Phi buồn cười nhìn công chúa trước mắt, tiểu nha đầu tinh ranh, dụ dỗ người cũng dụ dỗ dẻo miệng.

      Bế lấy công chúa nãy giờ vẫn ngửa đầu nhìn , Tôn Đào Phi ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Du, “Chị dâu!”

      “Chị có thể gọi em là Phi Phi giống ba mẹ ?” Giọng dễ nghe mềm mại, trong trẻo như mặt hồ nước, Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

      Tôn Đào Phi gật đầu liên tục, “Dĩ nhiên có thể!” chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ nhu tình tựa nước trước mắt, nhìn lại trai tuấn tú nho nhã cách đó xa cái, đôi tài tử giai nhân, tiên đồng ngọc nữ ông trời tác hợp cho.

      “Em nhìn chị làm cái gì!” Nhìn Tôn Đào Phi nhìn ngây ngốc, Tống Thanh Du buồn cười hỏi, em dâu này đúng là người khả ái nha.

      “Chị dâu, nhìn chị dịu dàng xing đẹp, bình thường ấy nhất định rất chị?” Tôn Đào Phi nhân thể đáp lại, đồng thời hỏi ra vấn đề tò mò.

      mặt Tống Thanh Du lập tức nổi lên hai đóa mây đỏ, ngọt ngào mật mật cười cười, “Chị em mình như nhau mà!”

      Tôn Đào Phi ha ha cười khan hai tiếng, sao có thể dùng từ như nhau đây, hai ràng là tình cảnh khác nhau.

      “Dì biết làm bánh ngọt ạ?” Đóa Đóa thấy mẹ và dì tán gẫu vui vẻ như thế, cũng thể chờ đợi hỏi thẳng vào vấn đề bé quan tâm.

      Véo cái mũi nhắn của bé, Tôn Đào Phi cười tủm tỉm đáp, “Dĩ nhiên dì biết, hơn nữa biết rất nhiều.”

      “Có ạ?” Hai đứa bé trai mới vừa vẫn còn ở đầu khác ghế sa lon chơi xe tăng đồ chơi, trong nháy mắt lập tức xoay mặt vứt bỏ, cũng tới vây quanh hai người, hẹn mà cùng hỏi.

      Nhìn ba cặp mắt to ngây thơ chờ mong đáp án của , Tôn Đào Phi nặng nề gật đầu cái.

      “Mợ, mợ có thể làm cho con ăn ?”

      “Thím, thím có thể làm ?”

      Khuôn mặt nhắn của ba đứa trẻ sáng lên hưng phấn hỏi .

      “Có thể, có thể!” Tôn Đào Phi gật đầu liên tục ngừng.

      “Lúc nào ạ?” cháu này quả nhiên thông minh hơn, biết hỏi ra thời gian cụ thể có thể được ăn bánh ngọt, cái bé muốn cũng phải là lời hứa suống, mà là bánh kem xốp hương vị ngọt ngào có .

      “Ngày mai, có được hay ?” Tôn Đào Phi vội trưng cầu lại như tự hỏi.

      “Con muốn dâu tây!”

      “Con muốn chocolate!”

      “Con muốn sữa tươi!”

      Bọn trẻ lập tức ríu ra ríu rít khí thế ngất trời đưa ra cầu của mình, Tôn Đào Phi mỉm cười gật đầu với từng đứa.

      “Bọn đều rất thích em, nếu chúng nó thẳng thắn đến đòi em cái gì cả đâu!” Đợi bọn đến bên kia chơi trò chơi, Tống Thanh Du mỉm cười giải thích với Tôn Đào Phi.

      Tôn Đào Phi có chút xem thường, bọn chúng thích phải là , mà là bánh ngọt!

      Lúc này, chị Trương giúp việc hô về phía mọi người vui đùa trong phòng khách, “Chuẩn bị ăn cơm nào!”

      Vì vậy, giải tán giải tán, chuyện phiếm, tiếp tục chuyện phiếm, nhưng tất cả mọi người hẹn mà cùng bước về cùng chỗ —- bàn ăn.

      Ăn cơm xong, chị họ và trai có chuyện gì bận rộn cũng lục tục rời .

      “Phi Phi!” Mới vừa tiễn hai người họ, mẹ chồng liền lôi kéo tay chạy thẳng tới thư phòng lầu hai.

      Vừa vào đến nơi, Tôn Đào Phi liền bị những bộ sách đầy cả mặt tường bên phải hấp dẫn, nơi này hoàn toàn có thể coi là phòng sách báo . Xem ra Trình gia quả nhiên là rất coi trọng giáo dục văn thơ đối ngẫu, cũng khó trách người ta có thể trải qua thử thách mấy đời.

      “A ô, a ô!” Theo thanh biết từ cái gì phát ra, Tôn Đào Phi chuyển tầm mắt qua.

      Lúc này Tôn Đào Phi mới phát ba chồng bị đứa trẻ thoạt nhìn khoảng hai tuổi nước miếng giàn giụa gặm quai hàm.

      Nhìn ba chồng mới của mình bị gặm đến nhe răng nhếch miệng, Tôn Đào Phi buồn cười cười khẽ tiếng.

      Đứa bé kia nghe thấy có tiếng động, lập tức bỏ qua quai hàm gặm ngon, chậm chạp quay đầu.

      A, tiểu bảo bối xinh đẹp, đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy, cái miệng nhắn trơn bóng khẽ cong lên, khuôn mặt nhắn nhìn qua phúng phính béo mập, là muốn bao nhiêu khả ái có bấy nhiêu khả ái, cũng khó trách ba chồng thoạt nhìn dễ thân thiết cũng dễ dàng tha thứ tên tiểu tử này mặc sức làm loạn người ông ấy.

      “Mẹ, mẹ!” Thanh đọc từng chữ của đứa bé vang vọng cả thư phòng.

      Tôn Đào Phi hướng về phía tên nhóc kia cười cười, để ý quá nhiều, biết có vài đứa bé, mới vừa gặp người nào bé đều gọi họ bằng từ chung.

      “Mẹ, mẹ!” Thằng bé lại kiên nhẫn kêu hai tiếng, thân thể bé càng thêm quay tới quay lui trong lòng ba chồng , quơ múa tay bé duỗi về phía .

      “Phi Phi, tới đây!” ba chồng hạ chỉ thị, Tôn Đào Phi chỉ có thể từng bước dời về phía vị trí của bọn họ.

      “Ôm!” Ba chồng tay nhét nó vào trong ngực của giống như là ném, trong nháy mắt khi nhận lấy, Tôn Đào Phi ràng nghe được ba chồng nình thở phào nhõm dài.

      “Mẹ!” Tiểu tử vừa đến trong ngực Tôn Đào Phi liền vịn cổ của chặc, lại kêu tiếng bên tai .

      Tôn Đào Phi có chút buồn khổ, nếu như đứa này có thể nghe hiểu được lời , muốn cho bé biết ràng, phải là mẹ nó, hãy nhìn cho ràng !
      Mai Trinh thích bài này.

    2. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 6:
      Chào con, con trai

      “Nó là con trai của Phi Viễn!” Ba chồng đột nhiên thốt ra câu giải thích nghi vấn Tôn Đào Phi vừa định hỏi. Đồng thời cũng như đạo sấm sét uy lực mười phần, Tôn Đào Phi bị sấm sét mạnh mạnh mẽ mẽ đánh đến đầu óc chỉ bốc lên ánh trắng, hại thiếu chút nữa liền buông lỏng tay ôm đứa ra. Nhìn nó tự chơi vô cùng vui vẻ vai của , lại là con riêng của Trình Phi Viễn, ba chồng có ý muốn cho làm người mẹ kế.

      “Ông bừa cái gì đó, lời cũng giải thích ràng!” Mẹ chồng phẫn nộ nhìn ba chồng ngồi ghế sau bàn sách nhàn nhã thưởng thức trà.

      Quay đầu, Vương Cẩn nhìn sắc mặt Tôn Đào Phi biến hóa, nhàng vỗ vỗ cánh tay của , cũng cắt đứt suy nghĩ phải mà vừa muốn tiếp tục suy nghĩ.

      “Con đừng nghe ba con càn! Đến ghế sa lon mẹ từ từ với con!”

      Ánh mắt mẹ chồng hiền từ nhìn đứa bé cái, ngữ điệu ấm áp êm ái chậm rãi ra lai lịch của nó.

      “Bàn Đinh là tháng trước kia Phi Viễn ôm trở về từ quân đội. Lúc ấy ta và ba con giật nảy mình, cho là nó ở bên ngoài làm loạn. Sau đó mới biết là con trai của chiến hữu Phi Viễn, chỉ là trước đây lâu chiến hữu của nó hy sinh trong cuộc diễn tập. Vợ cũng bởi vì thương tâm quá độ, lúc ra cửa qua đường thất thần bị xe đụng, mất máu quá nhiều, cấp cứu kịp, qua đời ở phòng giải phẫu. Mà Bàn Đinh trừ cha mẹ ra còn người thân nào khác, sau đó Phi Viễn nhận nuôi đứa bé.” xong trong mắt đẹp nhàng như nước mùa thu của mẹ chồng đầy tràn nước mắt.

      Tôn Đào Phi nhất thời cũng thể ra lời an ủi gì, chỉ có thể rút ra tờ khăn giấy từ bàn bên cạnh ra đưa cho bà.

      “Mẹ, Bàn Đinh (bé trai mập) là tên ở nhà của thằng bé đúng ?!” Vì để làm nguôi ngoai cảm xúc của mẹ chồng, Tôn Đào Phi nhanh chóng dời đề tài qua chuyện khác.

      “A, đúng vậy, là mẹ đặt, dễ nghe chứ, Phi Phi!”

      Nhìn nước mắt trong mắt của mẹ chồng thần kỳ thu thả tự nhiên, vừa rồi còn có chút cảm xúc bi thương trong nháy mắt bị hưng phấn và vui vẻ chút nào che giấu thay thế, Tôn Đào Phi thể bội phục bản lĩnh thần kỳ này của mẹ chồng, bà làm diễn viên là đáng tiếc.

      “Dễ nghe, dễ nghe!” Tôn Đào Phi thể đè nén khóe miệng giựt giựt, mẹ chồng của , có lúc đúng là ngây thơ lãng mạn khả ái.

      “Mẹ, có phải mẹ từng xem bộ phim hoạt hình “Pokemon” ?” Tôn Đào Phi thử dò xét mở miệng, bởi vì Bàn Đinh[1] là động vật mập mạp khả ái thuộc tính lửa trong bộ phim hoạt hình, cũng rất thích, theo hiểu biết của đối với mẹ chồng, rất có thể vị phu nhân khả ái này từng xem hơn nữa điên cuồng thích động vật Bàn Đinh khả ái này, hơn nữa đoán chừng tên ở nhà của em bé cũng từ đó mà ra.

      khuôn mặt được chăm sóc rất tốt của mẹ chồng trong nháy mắt cười thành đóa hoa, tình cảm tự kiềm chế được vui vẻ vỗ vỗ tay, “ ai hiểu mẹ bằng Phi Phi!” Kế tiếp, mẹ chồng lôi kéo tiếp tục thảo luận cách hưng phấn về động vật bà thích, Tôn Đào Phi thấy mẹ chồng vui vẻ như thế cũng chỉ có thể tươi cười cùng thảo luận với bà.

      Khụ, khụ, tiếng ho của ba chồng rốt cục khiến cho mẹ chồng dừng lại cuộc thảo luận.

      Tôn Đào Đào phi cúi đầu phát Bàn Đinh mới vừa còn ô ơ bập bẹ mình biết lúc nào ngủ thiếp . và mẹ chồng liếc nhau cái, đồng thời im lặng.

      Nhìn thằng bé ngủ say sưa ở trong lòng , mẹ chồng cười đến rực rỡ, ánh mắt nhìn cũng càng tỏa ra tia hòa ái.

      “Bàn Đinh nên là con trai của con và Phi Viễn, nhìn nó ngủ trong lòng con ngon, đây chính là lần đầu tiên từ hơn tháng nay.” Mẹ chồng hạ thấp giọng vui mừng vô cùng bên tai .

      Đứa bé trong ngực nắm chặt hai quả đấm để ở trước ngực, cái miệng nhắn hồng bóng khả ái thỉnh thoảng khẽ cong lên, Tôn Đào Phi nhịn được cười tiếng, thêm người con trai tốt hơn có nhiều con trai! Mặc dù Tôn Đào Phi phải là người siêu cấp lương thiện, nhưng lòng đồng tình cơ bản nhất của con người vẫn có, đối mặt đứa bé như vậy, nghĩ ra gì khác cũng khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua ngờ đồng chí Trình Phi Viễn lại có trái tim thế này, xem ra đảng giáo dục đều là những đồng chí tốt.

      “Phi Viễn mau tới đây!” Thanh đè thấp của mẹ chồng vang lên lần nữa, tay cũng giơ giơ lên ở bên cạnh .

      Rất nhanh Trình Phi Viễn liền cao nhìn xuống đứng ở trước người họ, mắt nhìn xuống cái miệng nhắn mập mạp của Bàn Đinh ngủ trong ngực Tôn Đào Phi.

      Ngồi xuống kế bên Tôn Đào Phi, bàn tay của Trình Phi Viễn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhắn bép mập của thằng bé, thấp giọng hỏi, “Nó ngủ lúc nào?”

      Khẽ nghiêng đầu, Tôn Đào Phi nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa an tĩnh của Trình Phi Viễn, hoàn toàn mất hết cứng rắn sắc bén thường ngày. Tôn Đào Phi lập tức liền ngây ngẩn cả người, bộ dáng ôn nhu của người đàn ông này đẹp trai hơn nhiều so với bộ dáng mặt lạnh của , cảm thấy tim mình nhàng kích thích chút.

      “Mới vừa ngủ!” Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi thừa dịp người khác vẫn còn nhìn Bàn Đinh đổi sắc mặt, quay đầu, giọng trả lời.

      “Các con ôm Bàn Đinh vào trong phòng , mẹ và cha con có chuyện muốn !” Mẹ chồng vừa vừa quơ múa hai tay đẩy họ ra ngoài, trong nháy mắt cửa đóng lại, Tôn Đào Phi nhìn thấy mẹ chồng nháy mắt ra hiệu với . Tôn Đào Phi cười cười trong lòng, động cơ của mẹ chồng ràng như thế, sao Trình Phi Viễn lại nhìn ra.

      Cẩn thận rón rén đặt đứa bé ở giường, vậy mà Tôn Đào Phi vừa mới buông tay, miệng nó liền méo qua bên, bộ dạng muốn khóc, vội vàng ôm nó vào trong ngực lần nữa, nhàng dỗ dành, miệng nó lập tức nhếch lên lên, ở trong lòng ngủ ngon vô cùng.

      “Xem ra đứa bé này rất quấn em!” Trình Phi Viễn ở bên cạnh cười khẽ tiếng.

      Tôn Đào Phi liếc người nào đó cười nhõm, thông cảm khổ cực của còn chưa tính, còn ở bên cạnh xem kịch vui.

      Ngày thứ ba sau khi kết hôn, Tôn Đào Phi ôm Bàn Đinh cùng Trình Phi Viễn đến nhà . Vừa bắt đầu mẹ chồng đồng ý mang Bàn Đinh , cũng đại khái hiểu được lo lắng của bà, sợ ba mẹ thích. Cuối cùng, Tôn Đào Phi vỗ ngực bảo đảm thành vấn đề, mẹ chồng mới thả cho .

      Dọc theo đường , cảm xúc của tiểu tử rất cao, nhìn nhà cao tầng ngoài cửa xe, đường ngồi xe đều ô ơ bập bẹ tự mình, thỉnh thoảng hướng về phía Tôn Đào Phi biểu đạt sung sướng vui vẻ của nó, trải qua mấy ngày tiếp xúc, tên nhóc đó càng dính Tôn Đào Phi hơn, ngay cả ăn cơm cũng phải Tôn Đào Phi dút mới ăn, chọc tất cả mọi người cười , bây giờ Bàn Đinh có mẹ liền bỏ mọi thứ.

      Nhóc kia ở trong lòng nhảy tới nhảy lui vui vẻ, Tôn Đào Phi ngứa tay chọc chọc khuôn mặt bé của nó, “Bàn Đinh, đến nhà bà ngoại, con có vui ?”

      “A, a!” Tiểu tử liên tiếp chảy nước miếng hướng về phía mẹ kêu hai tiếng, biểu đạt vui vẻ của nó.

      Trình Phi Viễn liếc mắt hai mẹ con lớn tán gẫu vui, tiếng động cong lên nụ cười nhạt, như vậy có lẽ cũng rất tốt.

      xa, Tôn Đào Phi nhìn thấy mẹ ở chỗ cũ đường phố trước nhà mình.

      “Mẹ!” Xuống xe, Tôn Đào Phi ôm thằng nhóc chạy vội về phía mẹ, khỏi , rất nhớ bà ấy.

      “A, a!” Tiểu tử lại nước miếng giàn giụa phất phất quả đấm với bà, coi như là chào hỏi với bà ngoại của mình.

      “Đây là...” Mẹ chỉ chỉ tên nhóc trong ngực , ngây ngốc lời nào.

      “Mẹ!” Trình Phi Viễn dừng xe xong, nhàng lên tiếng chào hỏi với mẹ vợ.

      “Phi Viễn, đây...” Bà chỉ vào Bàn Đinh, trực tiếp tìm con rể đòi đáp án, con rể này của bà phải làm chuyện gì có lỗi với con của bà chứ, tuy bình thường hay bắt bẻ con nhà mình, nhưng đó cũng là bảo bối bà đặt ở trong lòng bàn tay, nếu như con rể làm cái gì, đừng trách Tống Mỹ Lệ bà trở mặt.

      Trình Phi Viễn nhìn sắc mặt kinh ngạc của mẹ vợ, vừa định giải thích, người nào đó lên tiếng trước rôi.

      “Mẹ!” Tôn Đào Phi liếc mắt nhìn mẹ khẽ biến sắc mặt, vội vàng tiến tới bên tai bà, đơn giản thân thể của đứa bé này lần.

      “A, a!” Tiểu tử đại khái là bị mẹ và bà ngoại chen lấn có chút khó chịu, tích cực đưa ra kháng nghị của .

      “Ai, cháu ngoan của bà!” Mẹ vừa nghe xong, lập tức bế lấy Bàn Đinh từ trong lòng Tôn Đào Phi, gọi tiếng thân thiết, vẫn quên cho người khác cái nhìn tán thưởng. Nhìn mẹ nhàng đón nhận Bàn Đinh nhà mình, Tôn Đào Phi thở ra hơi trong lòng, ra lúc đầu vẫn có chút lo lắng.
      Mai Trinh thích bài này.

    3. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 7:
      Xin chào, về nhà mẹ đẻ

      Bây giờ nhìn thấy mẹ thích thằng bé này, trong lòng Tôn Đào Phi thấy nhõm. Khi ba mở cửa, nhìn Bàn Đinh đột ngột xuất , vẻ mặt ba với lúc mẹ gặp Bàn Đinh cơ hồ giống nhau như đúc. Tôn Đào Phi nhìn ba ngây ngốc thầm nghĩ, hai người này hổ là người làm vợ chồng cả đời.

      “Ông à, mau đến xem cháu ngoại nhà chúng ta.” Mẹ ôm thằng bé con trong tay vui sướng đến bên cạnh ông xã nhà mình, khoe khoang ôm nâng người bạn Bàn Đinh trước mắt ông ấy.

      “Này...” Đồng chí Tôn Ái Quốc trực tiếp đưa ánh mắt về phía con rể nhà mình, hi vọng có thể cho ông biết chuyện gì xảy ra.

      Mẹ vỗ ông xã mình hai cái, kéo tầm mắt của ông ấy chú ý vào mình, ghé vào tai mấy câu.

      Nghe vợ mình xong, Tôn Ái Quốc tán thưởng nhìn con rể cái, thằng nhóc này này này ông quả nhiên nhìn lầm, là nam tử hán trọng tình trọng nghĩa.

      “Làm tốt lắm, Phi Viễn!” Giọng trầm thấp của đồng chí Tôn Ái Quốc vang dội quanh quẩn cả phòng khách rộng rãi.

      Trình Phi Viễn nhận được ánh mắt khen ngợi thứ hai mà bố vợ dành cho mình trong ngày hôm nay, hướng về phía bố mẹ vợ nhìn mình cười hòa ái dễ gần, cũng phát ra tiếng cười sáng lạn từ nội tâm.

      “A, a!” Thằng thấy mọi người khí thế ngất trời, cũng cam chịu đơn, quơ múa quả đấm , thể chờ đợi gia nhập hàng ngũ của người lớn, thế nhưng bây giờ nó chưa biết nhiều lắm, chỉ có thể a a hai tiếng để diễn tả mong muốn được của mình.

      “Phi Viễn, đứa này tên gì!” Tống Mỹ Lệ nhìn cháu ngoại bé bỏng vô cùng khả ái nhà mình, tươi cười hỏi con rể.

      “Trình Vũ Phi, mọi người đều gọi nó là Bàn Đinh!”

      “Bàn Đinh, cháu ngoan của bà!” Mẹ ôm Bàn Đinh vào trong ngực, thỉnh thoảng dùng đỉnh đầu đụng ngực tiểu tử, chọc cho tiểu tử nấc nấc cười ngừng.

      “Bàn Đinh, đến chỗ mẹ này!” Tôn Đào Phi nhàng vỗ vỗ hai tay với thằng bé, nhìn nó ở trong lòng mẹ chơi đến vô cùng vui vẻ, nào còn có thể bám dính thể như ở nhà. thừa nhận chút bị đả kích.

      Vậy mà nó lại liếc mắt nhìn dang hai tay ra muốn ôm nó, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, tựa đầu vùi sâu vào trong ngực bà ngoại, để ý tới chờ đợi của mẹ mình.

      Tôn Đào Phi phẫn hận nhìn nó cái, xoay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt dương dương đắc ý của mẹ mình, mặt ràng viết: “Muốn tranh giành tình cảm của nó với mẹ? có cửa đâu”.

      Cả ngày, mẹ ôm cháu ngoại như bảo bối, càng thêm thương nó hơn, Tôn Đào Phi nghe được da gà rơi thẳng xuống đất.

      Đợi đến lúc bọn họ rời , mẹ lại càng ôm thằng nhóc ngủ nỡ buông tay.

      Nhìn nó tử ngủ say sưa trong ngực, cái miệng nhắn khẽ cười khiến người khác càng thêm mến. Nhớ tới loạt hành động phản bội của nó hôm nay, Tôn Đào Phi nhịn được nhàng chọc chọc khuôn mặt bé hồng hào của nó.

      “Nếu đợi lát nữa nó bị em chọc tỉnh, nhất định khóc rất to đấy.” Trình Phi Viễn ngồi chỗ tài xế hơi chứa ý cười mở miệng, hiển nhiên cử động vừa rồi của người nào đó lọt hết vào trong mắt .

      Tôn Đào Phi im lặng, dừng động tác tay lại, ôm thằng bé chặt. Dọc theo đường quấy rầy giấc ngủ của Bàn Đinh, hai người đều lẳng lặng gì, nếu giống như , nó mà tỉnh rất khó dỗ. ra họ cũng có gì để , cho tới bây giờ, Tôn Đào Phi đều nhận định về quan hệ của hai người là người xa lạ quá quen thuộc.

      Ngoài cửa xe đèn đường thưa thớt phát ra ánh sáng yếu ớt, nhánh cây đầu hạ lạnh lẽo, khiến cho đêm dần dần thâm trầm có vẻ cực kỳ tĩnh mịch.

      Bởi vì Trình Phi Viễn có ý định hưởng tuần trăng mật, cho nên mỗi ngày căn bản hai người đều là ở nhà. Ngày thứ năm, Tôn Đào Phi liền trở về cửa hàng bánh ngọt của . Mẹ chồng cũng phản đối Tôn Đào Phi chỉ vừa mới kết hôn mà bắt đầu làm lại, ngược lại còn rất ủng hộ , là chỉ cần vui vẻ là được rồi.

      Ngày đầu tiên làm trở lại, Từ Dĩnh, vị giáo viên luôn làm gương sáng cho người khác này, buổi trưa liền hùng hùng hổ hổ chạy đến.

      trẻ giàu có!” Vừa vào cửa, Từ Dĩnh quái lạ kêu tiếng.

      Tôn Đào Phi trừng mắt liếc miệng chừng mực đó, “Cậu gọi bậy cái gì thế!”

      Hai tay Từ Dĩnh nâng mặt chống quầy của Tôn Đào Phi, cười hì hì kề sát mặt, trừng mắt nhìn, “Thế nào, chẳng lẽ tên mình gọi đúng sao, nhưng cậu đúng là gả vào nhà giàu có nha!”

      Tôn Đào Phi vỗ mặt bàn, ý bảo con người kia nên có chừng có mực.

      “Như thế nào, có tính phúc (hạnh phúc trong tình dục) với chàng quân nhân nhà cậu hay ?”

      Tôn Đào Phi nhìn bạn tốt hưng phấn nhiều chuyện trước mắt, im lặng thở dài tiếng, này tại sao lại có thể trở thành người bồi dưỡng nhân tài xã hội? cảm thấy thương tiếc cho những đứa trẻ rơi vào trong tay ấy.

      Xoay người, Tôn Đào Phi lời vào phòng nướng bánh. Vậy mà, này lại kiên nhẫn đuổi theo như hồn, ngừng hỏi ở bên tai tựa như niệm kinh, “Tính phúc hay ? tính phúc hay ?”

      Hung hăng chia tất cả bánh bao mới ra lò thành hai phần, Tôn Đào Phi thể nhịn được nữa quay đầu, cắn răng nghiến lợi , “Tính phúc cái gì, bây giờ mình vẫn còn là xử nữ, xử nữ thứ thiệt, hiểu chưa?”

      Từ Dĩnh hung hăng gật đầu cái, tiếp tựa như trấn an đồng tình vỗ vỗ Tôn Đào Phi tức giận, “Phi Phi, coi như cuộc sống có tính phúc, cậu cũng cần nóng giận như thế, như vậy rất tốt cho sức khoẻ bản thân, càng có lợi cho xã hội hài hòa, lại càng có lợi cho...” Nhìn dao dài loé ánh trắng chợt xuất ở trước mắt, Từ Dĩnh vô cùng thức thời vội ngậm miệng lại, vẫn còn rất mạng này của .

      Hung hăng đập dao lên thớt hai cái, “Cậu lập tức ra cho mình, trong năm giây!” Thừa dịp còn chưa làm ra hành động bạo lực thể bù đắp gì, Tôn Đào Phi cắn răng từng chữ từng chữ.

      “Phi Phi, giữa vợ chồng phải là chỉ có nam có thể bá vương cứng rắn cắn câu, nữ cũng có thể...ơ!” Bỏ lại những lời này, Từ Dĩnh nhanh nháy mắt mấy cái với Tôn Đào Phi rồi chạy trối chết ra khỏi phòng nướng nho ..

      Tôn Đào Phi giận dữ “Phì” cười tiếng, Từ Tiểu Dĩnh, cậu chờ cho mình, quân tử báo thù mười năm muộn. Nếu như cái thế giới này Tôn Đào Phi sợ nhất chính là mẹ , Từ Dĩnh kia tuyệt đối là người duy nhất có thể khiến cho tâm tình mất khống chế.

      “Mẹ, mẹ!” Sau lưng truyền tới tiếng gọi của Bàn Đinh, khiến cho Tôn Đào Phi nhanh chóng quay đầu, mừng rỡ nhìn hai soái ca lớn đứng ở cách đó xa cái, cởi cái bao tay xuống, chạy đến bên cạnh hai cha con.

      “Bàn Đinh, sao con lại tới đây, nhớ mẹ sao!” Từ trong ngực Trình Phi Viễn nhận lấy con trai, Tôn Đào Phi nhịn được hôn gương mặt nó cái.
      Mai Trinh thích bài này.

    4. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 8:
      Chào , sư huynh

      Tay bế con, Tôn Đào Phi ra ngoài, hai người ngồi đối diện nhau ghế salon ở khu có cây xanh.

      “Sao hai cha con tới đây?” Chơi đùa cùng con, Tôn Đào Phi nhìn người đối diện chút để ý hỏi.

      Trình Phi Viễn nhìn thằng nhóc cái, “Còn phải là bởi vì nó sao, thấy em ở nhà liền nháo lên, ai cũng dỗ được, chỉ có thể dẫn nó tới tìm em!”

      “A, a!” Thằng nhóc thấy mẹ rốt cục đem tầm mắt dừng người nó, cho là mẹ chơi với mình, vui vẻ quơ múa quả đấm a a kêu.

      Lúc này Tôn Đào Phi mới phát mặt con quả nhiên còn có nước mắt nhàn nhạt.

      “Bàn Đinh!” Ôm con vào trong ngực chặt.

      “Mẹ!” Thấy mẹ gọi, nó cũng thể chờ đợi kêu tiếng.

      Chỉ chỉ Trình Phi Viễn đối diện, Tôn Đào Phi với thằng nhóc từng chữ từng chữ, “Ba ba.”

      Thông qua quan sát mấy ngày nay Tôn Đào Phi phát Bàn Đinh trừ gọi từ “Mẹ” ra, căn bản biết cái gì khác, sau đó mẹ chồng cho biết, ngày đó Bàn Đinh gọi mẹ cũng là lần đầu tiên sau khi tới Trình gia.

      “Bá!” Đại khái cho là mẹ dạy cái gì chơi vui, nó rất tích cực phối hợp, cho dù phát này đối với nó mà có chút khó khăn.

      “Ba ba.” Tôn Đào Phi vừa chỉ chỉ Trình Phi Viễn đối diện, để nó ngồi tựa vào lòng , đối diện Trình Phi Viễn.

      “Bá, bá.” Thằng nhóc càng phát ra sức, cái miệng càng phun nước bọt bắn ra ngoài.

      Trình Phi Viễn cười nhìn tiểu tử hăng say gọi , mặc dù phát của thằng bé cũng chính xác, nó cũng hiểu ý tứ của ba ba, nhưng nội tâm của vẫn từ từ dâng lên cỗ kích động và tự hào dày đặc, con mới vừa gọi là ba ba đó.

      Nhìn hai mẹ con ở đối diện vui vẻ bập bẹ ý ố, hoàn toàn quên người lớn còn sống sờ sờ như , Trình Phi Viễn nhớ tới trước đây lâu Từ Dĩnh , trước mắt này hai mươi bảy năm qua chưa bao giờ thích bất kỳ người đàn ông nào. biểu gì, liếc nhìn người đối diện hai cái, Trình Phi Viễn uống hớp cà phê mới vừa đưa lên, nhìn bộ dáng của cũng giống người lạnh lùng, biết về sau tuýp đàn ông như thế nào có thể có được tầm lòng này. Nghĩ đến loạt chuyện về sau có thể xảy ra, trong lòng Trình Phi Viễn ra cỗ cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có.

      “Mới vừa rồi ở cửa, nhìn thấy Từ Dĩnh chạy gấp , có việc gì chứ!” Vì để cho mình dừng suy nghĩ lại, Trình Phi Viễn tùy tiện tạo đề tài.

      Tôn Đào Phi bĩu môi, giọng bình thản trả lời, “ sao cả, ấy cứ luôn như vậy đấy.”

      Trình Phi Viễn cầm ly cà phê bàn lên, che giấu dấu vết ở khoé miệng, xem ra hai người này xảy ra mâu thuẫn, chuyển sai đề tài rồi.

      “Đào Phi!” Giọng nam thanh nhuận ôn hòa mang theo vui mừng xác định từ phía sau khẽ vang lên.

      Trình Phi Viễn thuận thế quay đầu, nhìn thấy người đàn ông tuấn tú nho nhã cả người tản ra phong độ của người trí thức đứng thẳng người, mặt che dấu mừng rỡ mà lời nào có thể miêu tả được.

      Khẽ cúi đầu, coi như là chào hỏi giữa hai người đàn ông. Quay đầu lại, Trình Phi Viễn liền trông thấy Tôn Đào Phi ôm Bàn Đinh đứng lên, mặt mừng rỡ kêu lên, “Sư huynh!”

      Chỉ trong giây lát, người kia rảo bước đến chỗ hai người bọn họ, Tôn Đào Phi vội vàng kéo chỗ ngồi bên cạnh ra để cho ta ngồi xuống, lại nhìn hai người đàn ông, cười giới thiệu cho bọn họ, “Phi Viễn, đây là sư huynh lúc đại học của em, Cố Kiệt. Sư huynh đây là ông xã của em, Trình Phi Viễn.”

      tới chỗ này, Tôn Đào Phi ôm lấy thằng nhóc trong ngực, lại thêm câu, “Đây là con trai của em, Bàn Đinh.”

      “Chúc mừng!” Giọng nam ướt át ấm áp mang theo nụ cười chậm rãi vang lên, chẳng qua là nếu như lắng nghe phát trong đó tràn ngập vị chua.(Dấm, há há)

      Trình Phi Viễn cúi đầu khẽ nhấp hớp cà phê nóng, lông mi dài che cái gì đó loé lên trong mắt sắc, tiếng động,cong cong khóe miệng, vừa rồi mặt người đàn ông đối diện chợt lóe lên mất mát khổ sở, nhưng thấy ràng. Xem ra người vợ tim phổi này của vẫn được rất nhiều người thích.

      Nếu như Tôn Đào Phi có thể đọc được suy nghĩ của người nào đó, nhất định hung tợn trả lại câu: “ bằng người khác”.

      “Sư huynh, những năm này ở đâu, lúc cũng chào tiếng, lúc ấy chúng em còn lo lắng lâu.”

      Tay Cố Kiệt đặt ở dưới bàn nắm chặt, trước mắt vẫn tỏa sáng rực rỡ như nhiều năm trước. nâng niu che chở hai năm trong lòng bàn tay, ban đầu rời quê hương, chẳng qua là vì muốn có thể tạo dựng khoảng trời thuộc về , cho tất cả những gì người phụ nữ nên có, sau đó bày tỏ con tim của mình, bây giờ nhìn lại vẫn chậm bước.

      “Đào Phi, em dường như bận, còn có số việc trước!” Cố gắng giữ nụ cười sắp chịu được mặt, Cố Kiệt lảo đảo rời khỏi cửa hàng bánh ngọt như chạy trốn.

      Tôn Đào Phi nhìn bóng lưng có chút đơn thê lương của Cố Kiệt, há miệng, muốn gọi , trao đổi số điện thoại, sau này còn liên lạc với nhau. Nhưng khi nhìn bộ dạng giống như rất đau lòng của , Tôn Đào Phi vẫn có cách nào mở miệng.

      “Quan hệ của hai người có vẻ rất tốt!” Nhíu mày, Trình Phi Viễn nhìn thẳng vào Tôn Đào Phi vẫn còn dõi mắt ở nơi nào đó hỏi.

      Quay đầu lại, Tôn Đào Phi gật đầu cái, như có điều suy nghĩ đáp, “Là tốt vô cùng, sư huynh hơn em và Từ Dĩnh lớp, sau khi quen nhau ở câu lạc bộ kịch , sư huynh vẫn rất quan tâm đến bọn em, cho nên quan hệ của chúng em tồi.”

      Thấy mặt Tôn Đào Phi trừ nhàn nhạt quan tâm, có phát vẻ gì khác. Khoé miệng Trình Phi Viễn giương lên độ cong đẹp mắt. ra người đối diện này ở phương diện khác chậm hiểu chút cũng tốt, giống như trước khi kết hôn hy vọng hôn nhân của họ xuất bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, cũng nghĩ như thế.

      ngoài dự đoán của Tôn Đào Phi, buổi trưa hai ngày sau Từ Dĩnh lại dáo dác đến tiệm của .

      “Tiểu Đào Đào!” Thanh lấy lòng nịnh hót ý nghĩa sâu xa của Từ Dĩnh từ cửa truyền đến.

      Tôn Đào Phi nhàn nhạt nhìn lướt qua gương mặt thanh tú cười đến vô cùng vui mừng trước mắt, rảnh mà để ý.

      “Sư huynh Cố Kiệt trở lại, cậu biết chưa?” Từ Dĩnh nhìn lướt qua xem khuôn mặt lạnh của có thành cái mông nóng hay .

      Tôn Đào Phi “ừ” tiếng, biết nếu như trả lời, con người này có thể lải nhải nhắc nhắc lại cùng vấn đề ở trước mặt , đây cũng là chiêu mà hai mươi mấy năm nay Từ Dĩnh thường dùng với Tôn Đào Phi, hơn nữa còn là trăm lần đều linh. Cuối cùng, thử hỏi ai có thể chịu được có người niệm kinh ở trước mặt mình cả ngày, rất nhiều lần Tôn Đào Phi suy nghĩ muốn trực tiếp tát ấy cái bay , nhưng công lực của đủ, cộng thêm cũng có chút nỡ, cho nên người này tuyệt đối là oan gia kiếp trước của .

      “Vậy hai người gặp nhau chưa?” Trừng mắt liếc gương mặt đến gần bước nữa, Tôn Đào Phi theo bản năng lui về sau bước, thuận tiện quên cho Từ Dĩnh ánh mắt vô cùng vo cùng xem thường, nếu chưa gặp Cố Kiệt có thể biết ta trở về sao?

      Nhắm mắt theo đuôi theo sát ở sau lưng Tôn Đào Phi, vừa quan sát sắc mặt Tôn Đào Phi, Từ Dĩnh vừa cẩn thận hỏi, “Tiểu Đào, năm đó cậu đối với Cố sư huynh có chút xíu...”

      Tôn Đào Phi nhanh chóng quay đầu, ý lạnh dày đặc nhìn chằm chằm nào đó lại bắt đầu xằng bậy.

      Từ Dĩnh cười khan vội vàng khoát khoát tay, “ nên hiểu lầm, mình chỉ là tùy tiện hỏi chút!” Cười ha ha hai tiếng, Từ Dĩnh nhìn bạn của mình, chẳng lẽ chút cũng cảm giác được mối thâm tình của Cố sư huynh đối với . Về phần mặt lạnh của , biết cho tới bây giờ đều là tiếng sấm lớn hạt mưa , bất quá mỗi lần nhìn bộ dạng Tôn Đào Phi giận đến giơ chân, tâm tình của vô cùng khoái trá, đừng bảo là người cuồng ngược bạn, vẫn rất Tiểu Đào nhé.

      Hồi lâu, thấy người bên cạnh có bất kỳ phản ứng gì, Tôn Đào Phi nghiêng đầu nhìn thấy nào đó lâm vào thế giới mơ mộng thể tự thoát ra được. Trong lòng kìm được thở dài tiếng, này nhìn thế nào cũng cảm thấy để cho làm giáo viên, chính là hoàn toàn gieo họa cho trụ cột xã hội tương lai, đừng xem dáng dấp dạng chó hình người khéo léo vô cùng của ấy, ra chính là hủ nữ khó chịu siêu cấp, hơn nữa còn là bị buồn bực mục nát hoàn toàn.

    5. Thuyhyukhae

      Thuyhyukhae Active Member

      Bài viết:
      498
      Được thích:
      136
      Chương 9:
      Xin chào, say rượu

      Hung ác chút lưu tình dí cái lên trán Từ Dĩnh, giây kế tiếp, tiếng than đau kêu trời kêu đất vang lên từ người nào đó trong sững sờ, “Đào Tử!! Đau chết mình mà!”

      nhìn người cái người hô to gọi , liếc mắt Từ Dĩnh che trán, Tôn Đào Phi cười nhàng , “Cậu có phải thầm mến Cố sư huynh từ rất lâu rồi hay , vừa rồi nghĩ đến xuất thần như thế!”

      “Chơi kế phản gian rất thuận tay nhé, Tiểu Đào Tử, xem ra cậu học ít từ ông xã của cậu.” Mắt Từ Dĩnh mắt híp lại ý nghĩa sâu xa nhìn Tôn Đào Phi cái.

      Nhìn sang Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi có ý tốt hỏi ngược lại, “Sư huynh vừa trở về, cậu liền chạy tới đây, cậu yên tâm, mình làm tỷ muội tuyệt đối tuyệt đối ủng hộ cậu!” xong, Tôn Đào Phi còn khích lệ vỗ vỗ vai Từ Dĩnh.

      Nhìn Tôn Đào Phi rất nhanh xoay người tiếp tục bày hàng, Từ Dĩnh muốn lại thôi, cuối cùng cái gì cũng .

      “Tiểu Đào Tử, ngày đó thằng nhóc mà ông xã nhà cậu ôm là con cái nhà ai.” Đổi đề tài, Từ Dĩnh nhớ tới bộ dạng tên nhóc trắng trẻo hồng hào kia, nhịn được muốn chảy nước miếng.

      Tôn Đào Phi nhàn nhạt thốt ra, “Con mình!”

      “Con trai của cậu?” Môi Từ Dĩnh hé mở, nuốt nước miếng cái, ngón tay thon dài trắng nõn run rẩy chỉ chỉ Tôn Đào Phi.

      Tôn Đào Phi quay đầu cười mị mị nhìn thoáng qua Từ Dĩnh khuôn mặt vì kinh ngạc mà biến sắc, càng thêm khẳng định gật mạnh đầu cái.

      “Tiểu Đào Tử, mình phát cậu là rất vĩ đại!” Vẻ mặt Từ Dĩnh trong nháy mắt từ khiếp sợ vừa rồi chuyển thành bội phục triệt triệt để để.

      cần nhìn biểu tình Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi cũng biết này khẳng định biết lại liên tưởng lộn xộn cái gì. Thầm thở dài hơi, Tôn Đào Phi thể giải thích thân thế của đứa bé với người bên cạnh.

      “Mình rồi, sao cậu có thể vĩ đại như vậy, thay ông xẫ mình nuôi con người phụ nữ khác sinh!” Nghe xong giải thích của Tôn Đào Phi, Từ Dĩnh cảm khái câu như đương nhiên.

      “Thế nào, cậu rất hy vọng mình giúp ông xã nuôi con trai của ta với người phụ nữ khác?” Nheo mắt lại, Tôn Đào Phi nguy hiểm tức giận từng bước bức Từ Dĩnh, rất có dáng điệu nếu ấy cái gì nên , cũng đừng trách khách khí.

      “Làm sao có thể?” Từ Dĩnh vội vàng chê cười khoát khoát tay, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Tôn Đào Phi cũng lười so đo với ấy, vị bên cạnh này có bộ óc mà người thường cách nào hiểu, đánh nhau với ấy, hoàn toàn là tự tìm tội chịu.

      Lúc này, điện thoại di động trong túi kêu lên, bỏ công việc trong tay xuống, Tôn Đào Phi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, lại là trong nhà gọi tới. phải là Bàn Đinh lại tìm mẹ chứ, nghĩ như vậy Tôn Đào Phi liền nhanh chóng bấm nút nghe.

      “Phi Phi a, bây giờ con có bận rội hay ?” Thanh chát chúa của mẹ chồng từ loa truyền tới.

      “Dạ, mẹ, có phải trong nhà có chuyện gì ?”

      “Phi Viễn uống say, con có thể trở về được , mình mẹ ở nhà giúp được.” Mẹ chồng là trôi chảy, ý tứ biểu đạt chính là con mau trở lại .

      Dừng chút, tuy có nghi ngờ, Tôn Đào Phi vẫn đáp, “Dạ, mẹ!”

      Mẹ chồng ngược lại tốc chiến tốc thắng, ừ tiếng, nhiều lời cúp điện thoại ngay.

      Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tôn Đào Phi phát Từ Dĩnh chuyển sang ngồi ở ghế sa lon, nhàn nhã uống trà sữa, quả nhiên là tư thế ưu nhã, dạng chó hình người.

      “Cậu còn trở về dạy học !” Tôn Đào Phi liếc nhìn đồng hồ treo vách tường, tại thời gian còn sớm.

      Từ Dĩnh nâng lên cái ly trong tay, cười cười , “Mình uống cái này xong, Tiểu Đào Tử nếu như cậu cho mình thêm phô mai mặn[1] để phối hợp mình cậu hơn, người ta còn chưa ăn cơm nữa?” Từ Dĩnh mắt trông mong nhìn Tôn Đào Phi cười đến rực rỡ, ý đồ dùng nụ cười của để động đến lòng trắc của Tôn Đào Phi.

      Im lặng nhìn mắt Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi bưng phô mai lên cho ấy, kiếp trước tạo nghiệt gì mà bây giờ lại gặp được oan gia như vậy.

      Từ Dĩnh vừa mới rời , Tôn Đào Phi phía sau liền dặn dò chút chuyện, cũng gấp vội vã chạy về nhà.

      Gió lạnh gào thét thổi qua mặt, nắm áo khoác người chặt, ngẩng đầu nhìn khí trời trầm. Tôn Đào Phi thầm nghĩ chẳng lẽ Địa Cầu sắp bị diệt mất rồi, lúc này mới giữa tháng chín mà, trời lại lạnh tựa như mùa đông. Nghĩ tới hai ngày nữa Trình Phi Viễn phải trở về bộ đội, Tôn Đào Phi bí mật cầu nguyện hi vọng hai ngày sau tiết trời đẹp.

      Trong nhà quả trừ mẹ chồng trêu chọc Bàn Đinh ở ghế salon, có người nào khác. Tôn Đào Phi thầm buồn bực coi như là ông nội bà nội ở nhà, Trương tẩu nên ở lại đây chứ. Nghĩ là nghĩ như vậy, bất quá Tôn Đào Phi có hỏi ra lời.

      “Mẹ!”

      Mẹ chồng nghe thanh rất nhanh quay đầu, nụ cười mặt lập tức rực rỡ, “Phi Phi, sao con về nhanh thế, con mau xem Phi Viễn .”

      Ngắm nhìn mẹ chồng vội vàng vô cùng, Tôn Đào Phi nghi ngờ nặng nề lên lầu, phải là say rượu thôi sao, cũng tin người đàn ông như Trình Phi Viễn thôi cũng lo được.

      Vương Cẩn nhìn con dâu từng bước lên lầu, trong lòng khỏi có bao nhiêu sốt ruột, theo khuynh hướng này phát triển tiếp, bà phải đợi bao lâu mới có thể đợi đến cháu của .

      bước tiến vào trong phòng, xộc vào mũi đúng là mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn, nhìn lại Trình Phi Viễn nằm ở giường hai gò má đỏ bừng, thở to ngủ. Tôn Đào Phi nhíu đôi mày thanh tú lại, xem ra quả nhiên là say đến bí tỉ.

      Đứng ở bên giường, Tôn Đào Phi cúi người, vỗ nhè Trình Phi Viễn, “Này, dậy

      Trình Phi Viễn ngược lại rất nhanh mở mắt, phát bắt được tay Tôn Đào Phi còn đặt ở trước ngực , lẩm bẩm , “Tại sao em đánh !”

      Tròng mắt đen sương mù mông lung dày đặc hơi có chỉ trích như trẻ con, cứ như vậy thẳng tắp che dấu chút nào nhìn chằm chằm , Tôn Đào Phi sửng sốt chút, ra người này cũng có mặt trẻ con như thế.

      thoải mái!” Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi mới phát tay của biết lúc nào bị Trình Phi Viễn đặt ở khuôn mặt đỏ sậm của , hơn nữa còn thoải mái cọ xát.

      Xúc cảm thô ráp qua bàn tay từng chút truyền đến mỗi góc thân thể, cho dù bình thường bình tĩnh như thế nào nữa, lần đầu tiên thân mật chạm vào mặt phái nam như thế, cho dù tự với mình có gì lớn lần nữa, nhưng mặt Tôn Đào Phi vẫn nhịn được khẽ đỏ.

      Trừng mắt liếc người đàn ông hoàn toàn biết mình làm gì, Tôn Đào Phi nhàng đẩy tay Trình Phi Viễn cầm cánh tay ra, vậy mà mới vừa đẩy ra ngón tay, cánh tay lại bị cầm chặt.

      Lúc này, Trình Phi Viễn cũng biết nơi chốn nỉ non, “Đừng !”

      giây kế tiếp, Tôn Đào Phi hung hăng đấm cái lên ngực Trình Phi Viễn, cũng muốn nghe xằng bậy lộn xộn cái gì.

      “Em làm gì vậy?” Lần này Trình Phi Viễn bị Tôn Đào Phi đánh đến hoàn toàn thanh tỉnh, ngực truyền tới đau đớn làm cho cực kỳ căm tức, ngủ là việc của này làm gì mà lại đánh .

      Tôn Đào Phi giật giật cánh tay. Lúc này Trình Phi Viễn mới phát mặt truyền tới xúc cảm lạnh như băng thư thích. Nhanh chóng buông tay ra, Trình Phi Viễn ho hai tiếng, mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, chỗ bị Tôn Đào Phi chạm qua nóng hừng hực, cháy bùng.

      Tôn Đào Phi nhìn lỗ tai Trình Phi Viễn dần dần ửng đỏ, nhếch miệng lên, cảm thấy Trình tiên sinh ra thuần khiết như vậy, còn tưởng rằng thân kinh bách chiến.

      “Em giúp pha ly nước mật ong.” Tôn Đào Phi nhàng , biết tại sao nhìn thấy bộ dáng này của Trình Phi Viễn liền khỏi vui vẻ.

      “Tôn Đào Phi!” Tôn Đào Phi vừa mới xoay người, liền bị Trình Phi Viễn gọi lại.

      “Chuyện gì?”

      “Tại sao em thích Bùi Hân!” Con ngươi đen láy của Trình Phi Viễn yên lặng nhìn chằm chằm Tôn Đào Phi, chính là muốn biết tại sao này kết luận thích Bùi Hân.

      Quay đầu, Tôn Đào Phi cho ánh mắt vô cùng xem thường “Chỉ bằng ánh mắt nóng bỏng triền miên mà nhìn người ta, có ai lại biết”. Nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa, Tôn Đào Phi bình tĩnh hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ thích ấy?.”

      Trình Phi Viễn chậm rãi cúi đầu, trầm mặc lúc lâu, mới thấp giọng , “Thích, cũng biết từ lúc nào thích ấy, chờ khi phát thích ấy rồi, cũng biết ấy thích , ấy có vị hô phu của mình, và chỉ xem như công cụ an ủi lúc đơn, nhưng chỉ cần ấy đến tìm , liền mềm lòng.”

      Trình Phi Viễn dừng lại, thống khổ nắm tóc. Tôn Đào Phi nhìn thấy Trình Phi Viễn ràng có chút thống khổ, phải cũng nên làm người chị hiểu lòng lòng, hướng dẫn đồng chí giải phóng quân mà tình cảm mê man trở về đường ngay, xoay người vào trong lồng ngực ấm áp của người mẹ tổ quốc sao.

      “Trình Phi Viễn, trong lòng em, em chỉ muốn khuyên bốn chữ, phạm tiện, hoa ngược ( tự trọng, tìm tai vạ).” Tôn Đào Phi chút niệm tình ra mấy chữ này. Xin lỗi, làm được người chị hiểu lòng, đối mặt tất cả theo lời Trình Phi Viễn, - con người ngu ngốc chuyện tình cảm quả chỉ muốn ra mấy chữ này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :