1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nho chín - Phong Tử Tam Tam

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 11:

      Edit: tiểu an nhi


      Bởi đặc thù nghề nghiệp, Khương Ngọc đặc biệt giởi về khả năng liên tưởng. Có những khi chỉ cần câu hoặc là từ then chốt cũng có thể khiến cho suy diễn ra rất nhiều điều. Vì vậy, khi Diệp Duy Trăn vừa những lời này xong, trong đầu bắt đầu phát ra chuỗi hình ảnh H.


      Thời điểm tiếp xúc thân mật bình thường, Khương Ngọc khó trành khỏi việc chẳng may chạm phải thân thể , cho nên biết dưới lớp tây trang kia giấu những bắp thịt rắn chắc hâp dẫn đến nhương nào.


      Khương Ngọc nuốt nước miếng cái, cảm thấy toàn thân nóng lên.


      Diệp Duy Trăn chợt lên tiếng, "Em nghĩ cái gì thế?"


      Khương Ngọc xạo: " nghĩ gì cả?"


      Diệp Duy Trăn càng lúc càng cúi đầu tới gần , " suy nghĩ đến chuyện mà ban ngày em nghĩ đến hả?"


      Hô hấp của Khương Ngọc thoáng ngừng lại, vành tai nongs cháy, "Cái gì mà ban ngày nghĩ đến chứ?"


      "Mạnh miệng." vẫn cắn vào môi cái, tay cũng bắt đầu hành động xấu xa.


      Khương ngọc bi đè có chút thở ra hơi, giơ tay lên muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra. Nào ngờ Diệp Duy Trăn lại ôm nhàng linh hoạt lật người, Khương Ngọc mạnh mẽ nằm ở người .


      Đường cong cua thân thể dán sát vào nhau, chút biến hoá của đối phương cũng có thể cảm nhận ràng, Khương Ngọc mạnh mẽ nằm ở người .


      Đúng là chêt người, ấy vậy mà vẫn đưa tay sờ xuống.


      Khương Ngọc chống tay, chậm rãi muốn dịch mông ra chút, Diệp Duy Trăn đột nhiên nắm chặt tay , toàn thân căng thẳng.


      "Đừng lộn xộn." Ngya cả giọng cũng trở nên đè nén.


      Khương Ngọc: "Nhưng ở bên ...em biết"


      Diệp Duy Trăn cười ra tiếng, "Thế ở bên dưới biết hả?"


      Khương Ngọc lúng túng : "Cũng "


      Lần này Diệp Duy Trăn lên tiếng, nhưng ràng cười, lồng ngực rắn chắn ngừng phập phồng.


      Khương Ngọc thẹn quá đấm lên ngực , Diệp Duy Trăn nhàng bắt lấy tay nắm trong tay mình.


      cười khẽ trêu chọc, " dạy cho em nhé?"


      " cần." Khương Ngọc mặt đỏ bừng, mạnh miệng từ chối, "Em sợ mệt, cũng sợ đau."


      Diệp Duy Trăn với tay luồn vào mái tóc dài của , nhàng đặt phía sau gáy, tiếp đến vuốt dọc theo sống lưng, đường xuống ----


      : " làm em đau."


      Ngay sau đó, đột nhiên ngồi dậy, giữ chặt lấy ót và eo , những cái hôn ùn ùn kéo tới.


      Khương Ngọc trogn nháy mắt bị bao phủ.


      Diệp Duy Trăn rất nóng, nhưng lòng bàn tay thô ráp lại khá lạnh. Khương Ngọc cảm thấy những lúc chạm vào người mình rất thoải mái, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng quên hết, chỉ nhớ phải dựa sát vào , nghe lời, làm theo, nghênh hợp.


      mơ mơ màng màng nghĩ, lúc này Diệp Duy Trăn cực kỳ giống với cụm thành ngữ gì đó, gọi là gì ấy nhỉ, à đúng rồi, là mặt người dạ thú! Quả đúng là hoàn toàn biến thân.


      ---


      Lúc kết thúc, Khương Ngọc ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà.


      Diệp Duy Trăn hỏi : "Muốn tắm ?"


      Khương Ngọc: "...."


      Thấy mực im lặng, Diệp Duy Trăn nhíu mày cái, " làm em đau sao?"


      v gạt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi vắt ngang qua gò má gọn gàng sang bên, dịu dàng nhìn cười, "EM như vậy khiến có cảm giác mình rất thành công."


      Khương Ngọc liếc mắt cái, " biết xấu hổ."


      "Đây là tình thú giữa vợ chồng mà." Diệp Duy Trăn xong, vén chăn cua lên.


      Khương Ngọc bị doạ sợ, giữ chặt lại góc chăn, vội : " làm gì thế?"


      "Ôm em tắm." Diệp Duy Trăn nhìn bộ dang đỏ bừng của hiểu ra, "Sợ cái gì, vừa rồi chỉ nhìn mà còn sờ hết rồi. Về sau còn nhìn thấy nhiều hơn ấy."


      Khương Ngọc: "....."


      lẽ sau này càng ngày càng lưu manh như vậy?!


      Mấy ngày kế tiếp, Khương Ngọc tân mắt nhìn thấy Diệp Duy Trăn lột xác hoàn mỹ từ hình tượng 'người đàn ông khiêm tốn' trờ thành 'mặt người dạ thú'. Hơn nữa còn phát huy vô cùng tinh tế ý nghĩa của bốn chữ đằng sau. bình thường lúc ở bên ngoài còn may, vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng chững chạc, trừ phi xung quanh có người mới trêu chọc chút, chung là vẫn biết có chừng mực.


      Nhưng cứ về đến khách sạn ---


      Khương Ngọc lại được ôm ngang người bế vào phòng tắm, nhin được lớn tiếng kháng nghị, " còn em tinh lực tràn đầy, có có! Buổi sáng mới làm ..."


      đỏ mặt, xấu hổ tiếp được, dù sao kinh nghiệm ở phương diện này của vẫn còn ít.


      "Bây giờ là thời kỳ trăng mật, biết tiết chế mới là bình thường." hôn lên má cái, thản nhiên mở miệng.


      Khuong Ngọc: "...." kiếm cớ cho bản tính lưu mạnh của mình đó hả?


      Nhưng dù thế nào trong mấy ngày này, tình cảm của hai người ấm lên ràng.


      Diệp Duy Trăn dung túng cùng Khương Ngọc làm rất nhiều chuyênh mà từ trước đến giờ cho rằng nó rất ngây thơ. Tỷ như hai người cùng nhau post ảnh thân mật lên mạng xã hội, sau đó chờ mọi người lao bào gào thét bình luận.


      Hành động này cùng hình tượng nghiêm túc cảu Diệp Duy Trăn ngày trước khác nhay trời vực, vì vậy trong ảnh của có rất nhiều bình luận hài hước.


      Những lưc như thế này, hai người cùng nhau nằm ở gường, chia sẻ bình luận thú vị của bạn bè đối phương, sau đó lại đùa giỡn cười vui vẻ.


      Diệp Duy Trăn chưa bao giơ nghĩ rằng có lúc mình lại làm ra việc nhàm chán tức cười như vậy. Nhưng thực tế, ngờ lại cảm thấy vô cùng hào hứng. Nhìn Khương Ngọc gối đầu lên chân , tay cầm di động cười híp mắt lăn qua lăn lại, cũng đủ khiến cho khôgn nhịn được mà cong khoé môi.


      Ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ, dường như ánh sáng tươi đẹp đó trực tiếp soi thẳng vào lòng .


      ------


      Lúc này khi chuẩn bị quay về nàh, Khương Ngọc bất ngừo đề nghị thăm nhà trang Bằng chuyến.


      Điều này khiến cho Diệp Duy Trăn hết sức kinh ngạc, "Em---"


      " muốn nhân cơ hội nay thăm bọn họ mà, nhưng vì lần trước có em nên chỉ vội vã găp mặt lần. vẫn nhớ đến ông nội của cậu bé, phải sao?"


      Diệp Duy Trăn im lặng mấy giây, sau đó vươn tay vuốt vuốt tóc Khương Ngọc, "Có những lúc em làm cho cảm thấy rất vui mừng."


      Khương Ngọc nghiêng đầu nhìn cười tiếng, "Như vậy khôgn tốt sao?"


      "Rất tốt." Diệp Duy Trăn xong, đội chiếc nón to lên đầu , cẩn thận vén mái tóc dài ra sau tai, sau dó nắm tay chặt.


      Nhà của Trang Bằng ở gần bờ biển đảo , cách khu thành thị đoạn. Trước khi đến, Diệp Duy Trăn gọi cuộc điện thoại cho bọn họ. Khi hai người trừ minibus xuống. Trang Bằng sớm chờ sẵn ở đầu đường.


      Hôm nay cậu ta mặc quần áo thể thao, trông giống học sinh hơn rồi. Trang Bằng chạy tới, nhìn thấy Diệp Duy Trăn vẫn rất vui vẻ, mỉm cười, "Lần trước sau khi , em còn sợ khôgn tới đây nữa đấy."


      "Bọn chuản bị về rồi, ngày mai bay."


      "Hả?" Trang Bằng "Vội như vậy sao? dễ gì mới tới đây lần, biết sau này đến khí nào mới gặp lại. Ngày đó ông nội mắng em trận, ông còn muốn giữ lại chơi vài ngày nữa cơ."


      Diệp Duy Trăn khôgn biết gì, ngược lại Khương Ngọc tiếp: "Sau này vẫn còn cơ hội mà, nếu Diệp của em có thời gian rảnh em có thể đến tìm ấy."


      Trang Bằng nhìn cái, trằm mặc gật đầu, dáng vẻ có chút tình nguyện.


      Khương Ngọc vô tư cười, lấy từ trong balo ra vài thứ.


      Diệp Duy Trăn quay qua nhìn, là mấy cuốn sách thậm chí còn khôgn biết Khương Ngọc chuẩn bị từ khi nào.


      Khương Ngọc đưa đồ cho Trang Bằng : "Đây là sách do người bạn của chị viết, nghe rất được các thanh thiếu niên ở độ tuổi của em thích. Vừa hay chị có mang vài quyển theo bên mình, chị tặng cho em."


      Trang Bằng sửng sốt chút nghi hoặc tiếp nhận, xem xét, hai mắt nhất thời sáng lên. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Khương Ngọc lần nữa, lúng túng muốn lại thôi, "Cái này, em khôgn thể nhận được."


      " sao." Khương Ngọc nháy nháy mắt, "Chị đọc xong rồi, với lại mang về cũng rất nặng."


      Diệp Duy Trăn sờ sờ đầu Trang Bằng, "Thích cầm lấy , chị Khương Ngọc phải là người ngoài."


      Ánh mắt Trang Bằng thâm sâu liếc nhìn Khương Ngọc, cuối cung mới cẩn thận cất sách vào trong túi, cúi đầu : "Cám ơn." Nhưng sau đó cậu ta lại khôgn nhịn được hỏi Khương Ngọc, "Bạn của chị là tác giả nổi tiếng như vậy, sao chị quen được?"


      "Bọn chị cùng nhau viết sách, thê là quen thôi."


      "Chị cũng là tác giả?"


      "Ừ, ngừoi khác gọi chị như vậy...nhưng chị thấy khôgn đúng lắm."


      Trang Bằng sống từng này tuổi đầu nhưng chưa bao giờ được gặp tác giả bằng xương bằng thịt ngoài đời, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Khương Ngọc, "Chị à, chị lời hại."


      "Khụ khụ, cũng tàm tàm thôi." Khương Ngọc mím môi cười.


      Trang Bằng: "Có thể cho em biết chị viết sách gì ? Hoạc là người bạn kai cũng được, em có người bạn cực kỳ thích ấy!"


      Diệp Duy Trăn nhìn lớn ở phía trước, mình bị bỏ lại lẻ loi dằng sau, khẽ nhướng đuôi lông mày. Xem ra đúng là xem thường Khương Ngọc rồi, nhanh như vậy mà có thể hoà hợp được với tên tiểu quỷ kia.


      ----


      Có Trang Bằng dẫn đường, Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn cùng đến nhà cậu ta.


      Đây là gia đình tương đối nghèo sống đảo , căn nàh biết có từ bao giờ, cũ kỹ loang lỗ, vách tường vôi tróc ra từn mảnh, lộ ra đất bên trong.


      Mộ ông cụ ngồi đợi trước cổng nhà, Khương Ngọc đoán đó là ông nội của Trang Bằng.


      Quả nhiên từ xa Trang Bằng hô to, "Ông nội, Diệp tới rồi này."


      Ông nội Trang lập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía này, sau đó khó khăn chống gậy muốn đứng dậy.


      Diệp Duy Trăn sải bước nhanh lại gần, thân thiết chào hỏi: "Ông nội, cháu là Tiểu Diệp đây."


      "Tiểu Diệp à." Ông nội Trang nhìn Diệp Duy Trăn lâu sau đó mới run rẩy cầm tay , "Hiếm lắm mới tới, tới vào cửa sao được chứ."


      Diệp Duy Trăn đỡ lấy ông, cười : "Cháu sơn quấy rầy mọi người."


      " gì vậy?" Ánh mắt ông nội Trang dịch chuyển sang người đứng bên cạnh , híp mắt nhìn lâu, "Đây là Tiểu...."


      "Ông nội, đây là vợ của DIệp, chị ấy là Khương Ngọc." Trang Bằng mở miệng giới thiệu, vừa dùng sức nắm tay ông nội Trang, "Là Khương Ngọc."


      "À ---" Ông nội trang trầm mặc, nhìn Diệp Duy Trăn chút, lại quay sang nhìn Khương Ngọc thoáng thở dài.


      Ông cầm gậy chỉ chỉ vào trong sân, "Vào nhà ngồi ."


      ----


      Ông nội Trang và Diệp Duy Trăn có rất nhiều chuyện muốn với nhau. Khương Ngọc an tĩnh ngồi ở bên cạnh. Chỉ có đều ngồi lát lại phát ra, ánh mắt của ông nội Trang hình như bị tật.


      Thời điểm ông nhìn đồ vật nào đó nhìn lâu khôgn gì, nhìn đến khi khoé mắt ươn ướt.


      Diệp Duy Trăn cũng phát ra, nắm lấy bàn tay già nua giọng hỏi: "Ông nội, mắt của ông sao vậy?"


      " có vấn đề gì lớn, là bệnh đục thuỷ tinh thể."


      "Sao phẩu thuật ạ?" Khương Ngọc vừa xong lập tức hối hận, nhìn gia cảnh cũng biết, e rằng vấn đề lớn nhất chính là tiền.


      Diệp Duy Trăn: "Sao ông với cháu."


      "Ông tuổi cao, sợ bệnh viện. Hơn nữa con mắt này vẫn có thể nhìn, ảnh hưởng gì." Ông nội Trang xong, quay đầu nhìn về phía Khương Ngọc, "Tiểu Khương à, cháu và Tiểu Diệp kết hôn, chúng ta biết nên kịp chuẩn bị quà rồi."


      "Khôgn sao đâu ạ." Khương Ngọc đứng lên tới ngồi cạnh ông nội Trang. "Ông xem ông chuẩn bị trái cây ngon tiếp đãi chúng cháu như vậy tốt lắm rồi. Ông biết đâu, tại rất khó mua được trái cây tươi như vây đấy, mua ở siêu thị rất đắt nha."


      " sao?" Ông nội Trang bị chọc cười, "Nếu thích ăn nhiều chút. lát nữa ông bảo Trang Bằng hái thêm cho hai đứa mang ."


      "Mang về nhà khôgn còn tươi nữa, lần sau cháu và Diệp Duy Trăn lại tới đây ăn." Khương Ngọc , "Sau này có thời gian chúng cháu tới thăm ông."


      Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nội Trang trong nháy mắt như nở hoa, "Tốt tốt. Người già rất thích trong nhà náo nhiệt, binhg thường chỉ có mỗi ông và Trang Bằng yên tĩnh quá rồi."


      Khương Ngọc nhìn dáng vẻ này của ông nội Trang trogn lòng cảm thấy chua xót.


      chọn quả sung đỏ lột vỏ, sau đó đặt vào tay ông nội Trang. "Ông nội cũng thử chút , quả này rất ngọt."


      Ông nội Trang đưa lên miệng nếm thử, liên tục gật đầu, "Đúng là rất ngọt." Ông dừng chút rồi dặn Khuong Ngọc, "Mấy năm nay Tiểu Diệp công việc bận rộn khôgn ngừng, nhưng có bận rộn đến thế nào cũng phải nghỉ ngỏi. Xem chừng thằng bé rất nghe lời cháu, cháu phải giám sát kỹ đấy."


      Khương Ngọc quay đầu nhìn Diệp Duy Trăn, thấy Diệp Duy Trăn cũng nhìn mình chăm chú, khẽ mỉm cười : "Vâng ạ, cháy chăm sóc ấy thậy tốt."


      Diệp Duy Trăn cũng cúi đầu cười tiếng.


      "Đúng rồi Tiểu Diệp." Ông nội Trang chợt : "Khi đó mấy đứa nhóm thanh niên trẻ tuổi đến đây phải chụp ảnh sao? Ông vẫn giữ, sau khi về cháu giữ cho mất đứa kia nhé, để mọi người giữ làm kỷ niệm."


      Trang Bằng sưng sốt chút, lúc trước cậu ta ám chỉ với ông nội Trang, nhưng sao bây giờ ông lại vậy? Cậu ta nghĩ xong chẳng kịp gì nữa, ông nọi Trang đứng dậy tự di vào trong phòng ngủ.


      Cậu ta quay đầu nhìn thấy Diệp Duy Trăn, vẻ mặt Diệp Duy Trăn cũng hơi khác thường, nhưng gì, chỉ có ngón tay từ từ co lại, cuối cùng nắm chặt thành quyền.


      Còn Khương Ngọc lại rất muốn nhìn chút, Diệp Duy Trăn lúc còn trẻ so với trí nhớ của mình có khác biệt nhiều . vui mừng đứng lên, chờ ông nội Trang trở lại.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Tôm Thỏ, ChrisTrà Xanh thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      Edit: Bozu

      Nguồn: bupbecaunang.com


      Ông nội Trang rất lâu, chờ lúc ông ra, lại là Trang Bằng tới gần đầu tiên.

      Cậu ta vừa nhanh chóng lật xấp hình, vừa giải thích với Khương Ngọc, "Mắt ông nội tốt, em xem thử trước xem có cầm nhầm hay , ngộ nhỡ cầm nhầm ảnh lúc của em xấu hổ."

      "Ảnh lúc của cậu thể để người khác nhìn à?"

      Trang Bằng : "Lúc còn em chụp rất nhiều ảnh có mặc quần áo."

      Khương Ngọc: ". . . . . ."

      Ông nội Trang bị cướp ảnh trợn mắt nhìn Trang Bằng cái, ngược lại gì, chỉ kéo Khương Ngọc ngồi xuống, "Đều là vài tấm ảnh lúc trước của bọn chúng, ông lưu làm kỷ niệm. biết lúc nào mới có thể gặp lại tiểu Diệp, bằng để thằng bé mang ."

      Khương Ngọc hiểu, gật gật đầu.

      Trang Bằng kiểm tra xong, xác định có gì thể cho Khương Ngọc xem, lúc này mới đưa xấp hình dày vào tay Khương Ngọc, "Được rồi, chị xem ."

      Khương Ngọc nhận lấy, nhưng lật liên tục vài tấm lại cũng có ảnh Diệp Duy Trăn?

      Diệp Duy Trăn nhận thấy tầm mắt đầy nghi vấn của , : "Khi đó thích chơi đùa thích chụp hình, cho nên người phụ trách chụp hình là ."

      "À." Khương Ngọc có chút tiếc nuối, muốn nhìn thử bộ dáng khi còn trẻ của Diệp Duy Trăn. Nghiêm túc tính toán, thời gian tới nơi này cách lúc biết rất gần. . . . . .

      "Đây là ai?" Ánh mắt của chợt bị hình ảnh đứng giữa hấp dẫn, hơi cau mày.

      Diệp Duy Trăn nhìn thoáng qua, vừa định trả lời, bỗng Khương Ngọc lại : "Nhìn hơi quen, từng gặp qua phải?"

      "Em từng gặp ấy?" Diệp Duy Trăn hơi sửng sốt, ngay sau đó lại , " đâu, hai người có liên hệ gì."

      Khương Ngọc suy nghĩ thấy cũng đúng, làm sao có thể biết bạn của Diệp Duy Trăn?

      Lúc ngẩn người, Diệp Duy Trăn cất ảnh vào trong túi xách, "Được rồi, có gì hay đâu, về đưa ảnh này cho Lê Trí Kiệt."

      " tự đưa cho họ?"

      "Rất nhiều người lâu liên lạc." Diệp Duy Trăn : "Lê Trí Kiệt có phương thức liên lạc với họ."

      Khương Ngọc lắm mồm nữa, dù sao đến bây giờ cũng quá thân quen với bạn .

      Ngồi ở nhà họ Trang lúc, hai người quyết định rời , ông nội Trang muốn giữ bọn họ ở lại ăn cơm, cuối cùng vẫn bị bọn họ uyển chuyển từ chối.

      *

      đường trở về, hai người tay nắm tay, được đoạn đường, gần như là đồng thời mở miệng.

      "Em có chuyện ——"

      " muốn ——"

      Bọn họ bèn nhìn nhau cười. Diệp Duy Trăn : "Em trước ."

      Khương Ngọc đưa tay khoác lên cánh tay , "Vừa nãy ông nội Trang vẫn kiên trì mắt có việc gì, nhưng ra là muốn phiền phức cho , có điều mắt cụ già tốt bất tiện. Em biết người bạn, ấy vừa hay làm việc ở trung tâm điều trị nông thôn, em liên lạc thử xem, nhưng có thể phải tới nông thôn."

      Diệp Duy Trăn gì.

      Khương Ngọc tiếp: "Em hỏi Trang Bằng rồi, nơi này trừ cậu ta là nhi ra, còn có rất nhiều trẻ em và cụ già. Rất nhiều gia đình chỉ còn mình cụ già và trẻ , lúc ngã bệnh cũng kịp thời chạy chữa, bệnh có thể trở thành bệnh nặng."

      "Mọi người trong đội ngũ này đều tự nguyện tới ủng hộ, vô cùng yên tâm, ở nông thôn có vấn đề gì." Thấy vẫn nhìn mình lời nào, Khương Ngọc nhịn được dừng lại, " cảm thấy tốt?"

      Diệp Duy Trăn im lặng chớp mắt, bỗng đưa tay ôm vào trong ngực.

      nhìn vẻ mặt của , chỉ cảm thấy bàn tay thon dài ấm áp của nhàng che bên tai mình.

      : "Làm sao có thể tốt, cũng muốn chữa mắt cho ông nội, nhưng chu đáo như em. Khương Ngọc, cám ơn em."

      "Em vừa may có chỗ nhờ vả được mà thôi, nếu như có, có lẽ cũng chỉ có thể tận tâm giúp ông nội." Khương Ngọc ngửi hơi thở người , từ từ ngẩng đầu mở trừng hai mắt với , "Mặc dù thực tế bạn em rất ít, nhưng thông qua Nhị Thứ Nguyên biết được rất nhiều người tốt."

      "Nhị Thứ Nguyên?" Diệp Duy Trăn hiểu.

      Khương Ngọc lắc đầu cái, "Ông chú như hiểu đâu."

      Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."

      *

      Trở lại khách sạn, Khương Ngọc lập tức gửi tin nhắn cho người bạn kia. Sau khi đối phương nghe xong cảm thấy rất hứng thú, bày tỏ đội viên cần thời gian sắp xếp.

      Khương Ngọc nằm lỳ ở giường gửi tin nhắn cuối, ngẩng đầu làm thủ thế "OK" với Diệp Duy Trăn dọn dẹp hành lý.

      Diệp Duy Trăn nhấc vali hành lý, sau đó đứng yên, đưa tay nâng cằm của , khẽ cúi người xuống cọ mũi , "Bà xã lao tâm lao lực như thế, muốn thưởng thế nào?"

      "Ừm. . . . . ." Khương Ngọc suy tư, "Tốt nhất là cả đời làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó, vâng lệnh nghe theo sai bảo của em."

      Diệp Duy Trăn cười ra tiếng, vòng tay rắn chắc đè người giường lớn, "Cộng thêm việc nữa, lấy thân báo đáp như thế nào?"

      "Đừng dùng thân thể của dụ dỗ em."

      "Rốt cuộc bà xã có thích hay ?"

      ". . . . . ."

      "Hử?"

      "Ừm, tạm được."

      "Tạm được?"

      ". . . . . ."

      "Được rồi, chuyên tâm chút." Diệp Duy Trăn hôn , đôi tay dịu dàng vuốt ve .

      ràng là chính chuyên tâm được ? Khương Ngọc hừ : "Lần này đến lượt em ở ."

      Diệp Duy Trăn bị chọc cười, "Được."

      Căn phòng kiều diễm.

      *

      Thời gian trăng mật tuần trôi qua rất nhanh, khi hai người bay trở về thành phố B, suýt nữa quen chênh lệch thời tiết.

      may là Diệp Duy Trăn sớm có chuẩn bị, đưa áo khoác trong tay cho Khương Ngọc mặc vào, nhắc nhở: "Bà nội vừa gọi điện thoại dặn về nhà ăn cơm, em có cần điện thoại trước cho bác hay ?"

      Lúc này Khương Ngọc mới có cảm giác gia đình, có người thân bên nhà chồng rồi, thể tùy ý chỗ mình muốn.

      Diệp Duy Trăn chuyện điện thoại với trợ lý, Khương Ngọc cũng gọi điện thoại cho bác , nhưng trong nhà vẫn ai nhận.

      Bây giờ là lúc ăn cơm, theo lý trong nhà thể có ai, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm xấu.

      Diệp Duy Trăn kết thúc trò chuyện, tới bên cạnh , thấy sắc mặt tốt, hỏi: "Sao thế?"

      "Gọi mấy lần đều có ai nghe." Khương Ngọc nhíu mày, " phải có chuyện gì chứ?"

      Trong hai năm qua tình trạng cơ thể Kiều Mộng Tiệp vẫn tốt lắm, nhất là năm nay, bệnh viện vài chuyến rồi. Trong lòng lo lắng, trán cũng đầy mồ hôi hột.

      Diệp Duy Trăn nắm bả vai , "Gọi cho Văn Thanh."

      "Dạ." Khương Ngọc nghe lời gọi qua, lát sau Văn Thanh mới bắt máy.

      Quả nhiên như Khương ngọc nghĩ, Kiều Mộng Tiệp nhập viện. Khương Ngọc vừa nghe tin tức này, mắt nhanh chóng đỏ, "Nghiêm trọng ? Tại sao ai cho em biết!"

      Văn Thanh : "Mẹ muốn làm em mất vui. Em về rồi à? Qua đây ."

      ấy địa chỉ bệnh viện, Khương Ngọc ghi nhớ rồi vội vàng cúp máy, xoay người nhìn Diệp Duy Trăn, chần chừ : "Em phải thăm bác , bên bà nội ——"

      " có việc gì, cùng em, giải thích với bà nội." Diệp Duy Trăn khép lại áo khoác người , giọng an ủi, "Đừng có gấp, nếu như có chuyện, khẳng định Văn Thanh sớm cho em biết."

      Khương Ngọc thở ra, nhưng tóm lại trong lòng vẫn lo lắng, nhìn Diệp Duy Trăn, gật đầu cái thêm nữa.

      *

      Kết quả Diệp Duy Trăn vừa đưa đến bệnh viện, lại nhận được điện thoại của trợ lý. Khương Ngọc dừng ở cửa chờ , nhưng xa xa cũng có thể nghe được giọng Diệp Duy Trăn, lượng , "Tôi nhận đơn này, tự cậu làm !"

      Trợ lý cũng sắp khóc, "Nhưng ký hợp đồng."

      Diệp Duy Trăn cười lạnh : "Ai cho cậu lén lút nhận, tự mình giải quyết."

      Trợ lý: ". . . . . ."

      Diệp Duy Trăn rất bực bội, nhìn Khương Ngọc đứng ở cách đó xa, cảm thấy sốt ruột, vì vậy với đầu kia điện thoại: "Bồi thường tiền vi phạm, ấy muốn bao nhiêu trả bấy nhiêu."

      Trợ lý hoảng sợ, "Ông chủ!" Nào có ai thoái thác chuyện làm ăn lớn đưa tới cửa chứ? Lại còn bỏ tiền ra thoái thác?

      để ý trợ lý ngạc nhiên, Diệp Duy Trăn định cúp điện thoại. Ai ngờ bên kia chợt truyền đến giọng nữ, lâu ngày và xa lạ, " sợ em ư?"

      Diệp Duy Trăn: ". . . . . ."
      Last edited by a moderator: 9/4/16
      Tôm Thỏ, ChrisTrà Xanh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13

      Edit: Bozu

      Nguồn: bupbecaunang.com


      Thời tiết bắt đầu ấm lại dần, nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn vài độ so với phía Nam, Khương Ngọc mới vừa trở về nên hơi khó chịu, vẫn hà hơi vào trong lòng bàn tay.

      liếc nhìn Diệp Duy Trăn, dường như gặp rắc rối , mặc dù giảm lượng xuống, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

      Khương Ngọc lại cúi đầu nhìn qua địa chỉ phòng bệnh Văn Thanh mới vừa gửi tới, trái tim đều quấn quýt vì nó.

      biết rốt cuộc thân thể bác thế nào, có nghiêm trọng . . . . . . Kiều Mộng Tiệp quan trọng như mẹ ruột của , rất sợ phải trải qua cảm giác “mất lần nữa.

      nắm chặt điện thoại di động theo bản năng, đáy lòng có chút lo âu. may là Diệp Duy Trăn cũng qua.

      “Ổn rồi?” Khương Ngọc ngẩng đầu hỏi .

      Diệp Duy Trăn im lặng, sau đó với : “ có chút chuyện phải về công ty, em lên chỗ bác trước nhé.”

      Nếu thất vọng là giả, trong lòng Khương Ngọc ít nhiều có chút thoải mái, đến cửa bệnh viện nào có đạo lý vào thăm? Nhưng biết Diệp Duy Trăn là người có chừng mực, nếu vội vã trở về có lẽ là vô cùng gấp.

      tự an ủi mình, gật đầu tiếng “ừ”, soay người muốn Diệp Duy Trăn bỗng gọi .

      “Có việc gì gọi điện thoại cho .” vuốt ve gương mặt của , “Hết bận tới đón em.”

      Khương Ngọc nhìn dáng vẻ yên lòng của , khẽ cười, “Biết rồi, nhanh .”

      xong cũng sải bước vào đại sảnh bệnh viện, chạy thẳng tới khu nội trú.

      Diệp Duy Trăn đứng ở trong gió lạnh, cằm hơi căng cứng.

      *

      Khương Ngọc vội tìm đến phòng bệnh của Kiều Mộng Tiệp, phòng đơn nên điều kiện rất tốt cũng rất yên tĩnh, vào lúc này bên trong chỉ có mình Văn Thanh ở đây.

      Mới mấy ngày ngắn ngủi, cơ thể Văn Thanh gầy rất nhiều, cằm cũng nhọn. ấy cúi đầu gọt táo cho Kiều Mộng Tiệp, hai mẹ con vẫn chuyện với nhau.

      thanh Khương Ngọc đẩy cửa vào làm hai người chú ý, Kiều Mộng Tiệp thấy là , lộ ra nụ cười mừng rỡ, “Tiểu Ngọc trở lại?”

      “Bác .” Khương Ngọc buộc mình bình tĩnh, nhanh chóng tới bên giường, “Sao bác với con.”

      Kiều Mộng Tiệp: “Bác là khách quen của bệnh viện rồi, đâu thể mỗi lần vào bệnh viện đều thông báo cho con. Con và Duy Trăn như thế nào? Chơi vui chứ?”

      “Rất vui ạ.” Khương Ngọc cẩn thận quan sát thần sắc của bà, “Nghiêm trọng ạ? Bác sỹ sao?”

      Kiều Mộng Tiệp tránh nặng tìm : “Con biết đấy lớn tuổi rồi nên khó tránh khỏi có tật xấu . Đúng rồi, Duy Trăn đâu? cùng con à?”

      Khương Ngọc : “Công ty ấy có việc gấp.”

      Kiều Mộng Tiệp cũng tỏ ra thông cảm, “Đàn ông nên lấy nghiệp làm trọng.” Lại dặn dò , “Hai vợ chồng phải thông cảm cho nhau, con đừng cáu kỉnh với nó.”

      “Con biết .” Khương Ngọc lơ đãng trả lời.

      Kiều Mộng Tiệp kêu đến bên giường ngồi xuống, Khương Ngọc vẫn nhịn được tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc khó chịu chỗ nào, phải thời gian trước kiểm tra sức khoẻ bác có chuyện gì sao?”

      Kiều Mộng Tiệp ấp a ấp úng : “Bệnh cũ ——”

      Văn Thanh đặt quả táo nạo nửa trong tay xuống, ánh mắt nhìn Kiều Mộng Tiệp vô cùng phức tạp, “Mẹ cần gì phải lừa gạt em ấy, sớm muộn gì em ấy cũng biết . Con rất chán ghét mẹ, mẹ cho rằng diễn phim truyền hình ư?”

      Khương Ngọc bị thái độ kịch liệt của Văn Thanh dọa sợ hết hồn, mặc dù Văn Thanh chuyện dễ nghe, nhưng vẫn vô cùng hiếu thuận, khi bác bị bệnh lời khó nghe lại càng giống chuyện ấy làm.

      “Bác làm sao vậy?” Trái tim Khương Ngọc cuồng loạn, cảm giác xấu càng thêm ràng, “Lừa gạt con chuyện gì?”

      Sắc mặt Văn Thanh khó coi vô cùng, trầm mà nghiêm túc, ấy hít thở sâu mấy lần, cuối cùng nặng nề đứng dậy, “Con phòng vệ sinh.”

      Khương Ngọc hồ đồ mà liếc nhìn Kiều Mộng Tiệp, Kiều Mộng Tiệp dựa vào đầu giường, sâu kín thở dài, “ ra cũng có gì, mùa hè bác kiểm tra ra tử cung có khối u ác tính . . . . . .”

      Khương Ngọc như bị sét đánh nhìn về phía Kiều Mộng Tiệp.

      Kiều Mộng Tiệp cười cười, “Sinh lão bệnh tử, ra bây giờ bác thấy tất cả ước muốn, kỳ vọng đời này bác cũng đều thực . có tiếc nuối gì.”

      Bà lại đưa tay cầm ngón tay lạnh như băng của Khương Ngọc, ôn tồn : “Bác vui mừng vì có thể nhìn thấy con kết hôn, bác gặp được ba mẹ con, cuối cùng có thể thông báo với bọn họ.”

      Khương Ngọc cắn môi, hồi lâu mới lắc đầu, “Bác lừa con, có phải ?”

      Kiều Mộng Tiệp nhìn , mệt mỏi cười.

      Khương Ngọc nhào vào trong ngực Kiều Mộng Tiệp, lúc sau cũng được lời nào. Từ sợ chết, cái chết từng cách gần như vậy, gần đến nỗi bất lực khi chính mắt thấy cha mẹ chết . Mặc dù cũng biết bọn họ đều lần lượt rời xa mình, nhưng ngờ lại nhanh như vậy, đến mức vội vàng kịp chuẩn bị.

      Cha mẹ như thế, hôm nay Kiều Mộng Tiệp lại như vậy.

      *

      Văn Thanh đứng ở cuối hành lang hút thuốc lá, Khương Ngọc tới ấy ôm cánh tay hơi nghiêng người .

      Có gió thổi từ cửa sổ vào làm mái tóc dài của ấy bay rối loạn.

      “Thường ngày chị với mẹ, già cần xem phim truyền hình, bây giờ xem đến độ bị tẩy não, mẹ vẫn gạt chúng ta mọi chuyện. Nếu phải là lần này đột ngột ngất xỉu định kéo dài tới cuối cùng mới sao?” Văn Thanh có chút kích động, ngón tay kẹp điếu thuốc cũng run run, “Mẹ biết. . . . . . làm vậy chị hối hận cả đời sao?”

      Khương Ngọc tới, ôm lấy ấy từ phía sau.

      Văn Thanh: “Mẹ luôn chị tốt, đúng, chị nghĩ cần thời gian dài để sửa đổi. Chị nghe mẹ càu nhàu, ghét mẹ sắp xếp cái này cái kia cho mình, tại, chị vô cùng hối hận, hối hận thể quất mình mấy bạt tai.”

      Cảm thấy thân thể ấy luôn run rẩy, giọng cũng gần như nức nở nghẹn ngào, Khương Ngọc khó chịu ra lời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt ấy, “Chị hãy bình tĩnh, em biết chị tiếp nhận nổi, em cũng vậy, nhưng lúc này chúng ta càng phải tỉnh táo. Bác muốn nhìn thấy chị thế này đâu.”

      Văn Thanh tựa đầu vào vách tường lạnh lẽo, cổ họng khàn khàn, “Tiểu Ngọc, chị quá bất hiếu. Bình thường tự cho là hiếu thuận với mẹ, lại chỉ biết thỏa mãn mẹ về mặt vật chất, bây giờ ngẫm lại những thứ kia tính là gì! Chị còn có rất nhiều chuyện muốn làm với mẹ, ngay cả kết hôn, chị cũng nghe theo mẹ.”

      Văn Thanh rất ít khi xúc động lớn vậy, ấy hơn mình mấy tuổi, lại luôn bảo vệ mình ở phía sau, cho nên qua nhiều năm ở trước mặt Khương Ngọc ấy vẫn kiên cường mạnh mẽ.

      Nhưng giờ phút này Khương Ngọc mới hiểu được, đằng sau những lời gay gắt của Văn Thanh hóa ra cất giấu sợ hãi và lo lắng, còn có tự trách của ấy.

      “Văn Thanh, em biết chị khổ sở.”

      Văn Thanh che mặt, rốt cuộc lệ rơi đầy mặt, “Mấy ngày nay, chị nhiều lần hy vọng là mình nằm mơ.”

      Khương Ngọc có thể biết cảm giác này khi cha mẹ còn, và Văn Thanh cảm giác giống nhau, hi vọng hôm sau tỉnh lại cha mẹ vẫn còn khoẻ mạnh, mà tất cả chỉ là cơn ác mộng.

      cùng với Văn Thanh đợi lát, hai người gần như gì, chỉ là tựa sát vào nhau, cho nhau ấm áp khi gió lạnh ùa vào qua cửa sổ.

      Sau đó Khương Ngọc trở lại trò chuyện với Kiều Mộng Tiệp, chờ Kiều Mộng Tiệp ngủ thiếp mới rời .

      Vào lúc này sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối, Diệp Duy Trăn vẫn có gọi điện thoại tới, có lẽ còn chưa hết bận. Văn Thanh hỏi , “Muốn chị đưa em về ?”

      cần, chị ở lại với bác , sáng sớm ngày mai em tới, đến lúc đó chị trở về nghỉ ngơi tốt.”

      Sắc mặt Văn Thanh mệt mỏi, lúc này có lẽ tỉnh táo ít, có lẽ những ngày qua ấy đè nén quá lâu, Khương Ngọc trở lại cuối cùng cũng để cho ấy tìm được người có thể giãi bày.

      ấy khẽ lắc đầu, “Chị trở về cũng ngủ được, thời gian của mẹ càng ngày càng ít, chị muốn rời xa mẹ.”

      Khương Ngọc trầm mặc nhìn ấy, “Vậy chị nghỉ ngơi , em đây.”

      “Ừ.” Văn Thanh đưa đến cửa phòng bệnh, còn , “Em cũng đừng quá nuông chiều Diệp Duy Trăn, công việc bận rộn nữa cũng phải là lý do, bỏ rơi em lâu vậy trở thành thói quen.”

      Lúc này Khương Ngọc mới nhớ tới bác trai Văn Định Sơn hình như vẫn lộ mặt, phỏng đoán trong lòng Văn Thanh nín nghẹn có nơi phát tiết, vì vậy gật gật đầu bày tỏ biết rồi.

      đường gọi điện thoại cho Diệp Duy Trăn, bên kia sau lát mới kết nối, xung quanh yên tĩnh, cũng biết có phải họp hay .

      “Em về nhà, còn bận à?”

      Diệp Duy Trăn : “Sắp xong rồi, em tự bắt xe?”

      “Ừ.” Trong lòng Khương Ngọc nặng trĩu, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh mà lại cảm thấy vô cùng đơn, gần như bật thốt lên: “Em nhớ lắm.”

      Diệp Duy Trăn dừng chút, cũng có hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ với , “ nhanh chóng trở về.”

      Khương Ngọc nghe giọng của , buồn buồn đáp tiếng, sau khi cúp điện thoại vẫn nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn.

      *

      “Bà xã gọi điện thoại kiểm tra?” Giọng của sau lưng khiến Diệp Duy Trăn lấy lại tinh thần, cất điện thoại di động xong, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn đối phương.

      Mạc Tử Kỳ mặc đồ công sở, ưu nhã ngồi ghế sa lon, gương mặt tinh sảo luôn mỉm cười, “ như vậy, chúng ta kết thúc sớm chút, đừng để ấy lo lắng.”

      Diệp Duy Trăn ngồi phía sau bàn làm việc, “Thái độ của tôi rất ràng, tôi tìm luật sư bàn với em tiền vi phạm hợp đồng.”

      Trợ lý gây họa đứng bên cạnh dám lên tiếng, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này khó hiểu, ánh mắt quan sát người hai người.

      Lê Trí Kiệt cũng có cổ phần ở công ty, hợp đồng chính là ta bày mưu để trợ lý của Diệp Duy Trăn nhận lấy, mặc dù biết rối rắm, nhưng tại thân phận của Mạc Tử Kỳ khác trước, có thể mang tới danh lợi cho công ty. ta cân nhắc nhiều lần mới ra quyết định, cùng lắm chuyện tiếp xúc với Mạc Tử Kỳ do ta ra mặt.

      Nhưng lúc này thấy thái độ kiên quyết của Diệp Duy Trăn, ta cũng cảm thấy nhức đầu, đè ép huyệt Thái Dương, cố gắng khuyên nhủ, “Duy Trăn, chuyện này ——”

      “Cậu câm miệng.” Diệp Duy Trăn vô cùng tĩnh táo khạc ra ba chữ, ánh mắt lạnh như băng lướt qua người ta.

      Lê Trí Kiệt buông tay ra, áp vào sô pha có bất kỳ ý kiến gì.

      Mạc Tử Kỳ cười : “Ngay cả trợ lý của cũng biết hợp đồng buôn bán này trăm lợi hại đối với các , em biết kiên trì cái gì. Vì lợi ích cá nhân để ý tới đại cục, hay lo lắng người vợ mới mất hứng?”

      Trợ lý làm động tác rụt cổ trong nháy mắt trợn to mắt, giống như nghe được bí mật động trời? Hóa ra Mạc tiểu thư từng qua lại với ông chủ lớn.

      Diệp Duy Trăn nghe vậy chỉ cười khẽ, “ có phức tạp như thế, đơn giản bởi vì muốn nhìn thấy em. Nhưng nếu em nghĩ vậy cũng sao cả, bởi vì tôi quả muốn làm bất cứ chuyện gì khiến vợ mình cảm thấy có cảm giác an toàn, dù chỉ là chút khả năng cũng muốn loại bỏ.”

      rất thích ấy.” Sắc mặt của Mạc Tử Kỳ hơi trắng bệch.

      ta nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Mười năm rồi, ta chưa từng có giây phút nào chú ý tới chuyện của , biết chưa kết hôn, ta mừng thầm trong lòng, cảm thấy. . . . . . có lẽ chờ mình cũng chừng.

      Nhưng ai biết chỉ chớp mắt, bỗng kết hôn, thậm chí hề có điềm báo trước chọn nhóc biết ở đâu ra.

      Diệp Duy Trăn có hứng thú tiếp tục trò chuyện với ta, đứng dậy muốn rời .

      Mạc Tử Kỳ nhìn chằm chằm bóng lưng của , nắm chặt quả đấm, lại cười : “ làm đối tác cũng được, dầu gì cũng bạn cũ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?” ta xong lại tiếp, “Gọi cả vợ nữa?”

      Diệp Duy Trăn tới cửa phòng làm việc, nghe lời này cũng quay đầu lại : “ cần, so với những người rảnh rỗi, tôi càng muốn thế giới hai người hơn.”

      Mạc Tử Kỳ: “. . . . . .” Cho nên tại, ta thành những người rảnh rỗi ư?
      Last edited by a moderator: 9/4/16
      ChrisTrà Xanh thích bài này.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Cố lên p ơi! Truyện hay lắm! Ủng hộ editor :2one:

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hồi hộp, gây cấn quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :