1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nam Tiêu Tương gặp phải nữ Tấn Giang - Thiên Cưu (Full Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 10:

      Đây là thời khắc muôn vàn khó khăn!

      Hai canh giờ trước, ta nằm mặt đất giả chết, trong óc chuyển qua vô vàn biện pháp lừa dối, tỷ như tiếp tục giả bộ biết thân phận của Vương Gia mới có thể thất thủ dội cho thân đầy phân. Bất quá, ta đây vẫn coi như là lỡ tay kia mà, nếu phải có người nào đó giấu mặt dùng cục đá đánh vào đầu gối của ta, ta cũng lao về phía trước, hơn nữa còn ăn đầy miệng bụi.

      Vẫn còn may phải là ăn đầy miệng phân, về điểm này ta rất may mắn. Về phần Vương Gia ăn hay chưa, chao ôi, cái này nằm trong phạm vi khống chế của ta nha, nhún vai.

      Nhưng đợi ta nghĩ ra biện pháp chu toàn, mỗ Vương Gia liền nhấc cổ áo ta lên, xách ta như xách con gà con tới phòng của . A, cần lo lắng, ai đầy đầu đầy mặt dính phân còn có thể có ý nghĩ kia, lúc này ta hoàn toàn có cảm giác cúc hoa khẩn trương. . . . . . A, sai lầm rồi! Nữ nhân phải dùng nơi đó, ta tự kiểm điểm!

      Sau khi ta bị xách vào, gọi người làm chuẩn bị nước nóng, vào bên trong tắm, ta liền thấy bọn nha hoàn vào đổi nước mới nhiều lần, đại khái đổ mười mấy thùng, mà mỗ Vương Gia cũng tắm hai canh giờ! Ta sờ cằm nghĩ, có lẽ có chút, thích sạch . Bởi vì mỗ Vương Gia lên tiếng, vì vậy ta thể rời , chỉ có thể ở phòng ngoài chờ đợi, cũng thể ngồi ở chỗ Vương Gia, cho nên ta đứng suốt hai canh giờ!

      Đứng mấy canh giờ, đối với ta mà cũng có gì, tồi tệ nhất là, bởi vì đứng bất động, ta bỏ lỡ giờ cơm! Chíp chíp chíp. . . . . . Quả sống bằng chết! Thời điểm ta che bụng sôi èo èo, mỗ Vương Gia rốt cuộc khoác cái áo màu mực ra. tóc dài còn ướt, tiểu nha hoàn theo phía sau cầm khăn lau tóc cho .

      Vương Gia tìm được vị trí thoải mái ngồi xong, đem nha hoàn kéo tới người mình.

      Chuyện này Vương Gia rất vui, đại ý là muốn chỉnh ta, có lẽ đầu óc của đám nam cặn bã đều có vấn đề, bị điện chạy qua, cách chỉnh người chính là cùng nữ nhân khác ân ái trước mặt ta. Biết làm sao đây, ta đối với việc tùy tiện cho tay vào trong y phục của nha hoàn sờ sờ xoa nắm, bộ dạng híp mắt hưởng thụ hoàn toàn cảm thấy hứng thú, cũng cảm thấy bị vũ nhục.

      Hơn nữa, ta tại cùng Vương Gia hoàn toàn có quan hệ gì, cho rằng chuyện như vậy có thể kích thích đến ta sao? Vương gia quá ngây thơ rồi!

      Nha hoàn bắt đầu hai gò má đà hồng phát ra thanh a a ưm ưm, ta tiếp tục vuốt bụng, bởi vì thể lên tiếng, ta chỉ có thể vẻ mặt uất ức nắn bụng của mình. Mỗ Vương Gia dùng khóe mắt dư quang ngắm ta, đối với lần này, ta đáp lại là đôi mắt xem thường. Có lẽ bị ánh mắt của ta kích thích, động tác của mỗ Vương Gia mạnh tay hơn, y phục của nha hoàn liền bị xé ra, lộ ra bộ ngực bị nắn bóp đến đỏ lên.

      Mà nha hoàn cũng ngượng ngùng chút nào, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, tròng mắt tình, hai chân càng thêm hào phóng nhốt chặt cái hông mạnh khỏe của mỗ Vương Gia, lửa cháy đổ thêm dầu cọ a cọ. Nhìn dáng vẻ này, nha hoàn này cũng là trong những người nóng lòng cầu vị trí, hơn nữa đối với loại chuyện này sớm luyện tập qua, nếu làm sao phản ứng nhanh như vậy.

      Đây phải là nha hoàn vương phủ, mà là người xuất thân từ kỹ viện .

      Nàng vừa ưm ưm a a, còn vừa dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta, giống như , dáng dấp đẹp có ích lợi gì, Vương Gia còn phải là muốn nàng muốn ta sao. Đối với ánh mắt của vật hi sinh ràng này, hơn nữa còn là vật hi sinh ngay cả tên cũng có, ta chính là rất khó để ý.

      Ta rất khẩn cấp muốn hỏi Vương Gia câu, sau khi nhìn trình diễn xong có được ăn cơm ? Phải biết bữa ăn đói bụng đến phát hoảng nha. Ta cũng phải người đặc biệt kiêng ăn, hơn nữa trước khi ở nông thôn, cho dù là cơm tẻ cũng có thể ăn, nếu , cho bánh bao chay cũng được! Đầy đầu đều là ý nghĩ đói khát của ta, lại lần nữa đắc tội Vương Gia, khiến Vương Gia cảm giác mình có phải là có sức quyến rũ hay , tay đẩy nha hoàn kia ra, dùng loại ánh mắt rất thâm trầm nhìn ta.

      Nhìn hồi, dùng giọng tà mị đặc biệt thâm trầm mê người mở miệng: "Tới đây phục vụ Bổn vương."

      Nhất thời, ta ngẩng đầu lên, đặc biệt khiếp sợ nhìn . . . . . . vật nào đó lộ ra bên ngoài quần ngẩng đầu. Vật này. . . . . . Ta phải là chưa từng thấy, mà vật kia của cũng giống như tác giả miêu tả, thể tích , màu sắc tệ, nhưng như thế nào nữa, đó cũng là cây nấm lớn, còn là cây nấm lớn đầu chảy nước. . . . . .

      Thân là thôn hoa bình thường có phẩm vị có phong cách có theo đuổi! Ta, có thể bày tỏ thích vật này sao?

      Nhưng lúc ta dời ánh mắt , lại đột nhiên liếc thấy bên cạnh áo lót màu trắng của treo tấm ngọc bài xanh biếc, ánh mắt của ta khó hiểu sáng lên, mang theo cảm xúc khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi, rối rắm, từ từ di chuyển bước tới. Lúc này khuôn mặt hoàn mỹ như bạch ngọc của ta dâng lên sắc đỏ nhàn nhạt, ánh mắt mang theo tránh né cùng e lệ, còn mang theo chút sợ hãi, kiên định tới trước mặt Vương Gia.

      Vương Gia rất là hài lòng nhìn tư thái này của ta, cảm thấy ta bị đánh bại ngã xuống trước vật kia của . tại Vương Gia cẩn thận nhìn khuôn mặt ta, da trắng nõn, lại vô cùng mịn màng, đôi thủy mâu đen nhánh phiếm thủy quang nhàng, lông mi cong cong tựa như chiếc quạt lông, run rẩy đến trong lòng , mũi thon xinh xắn, cái miệng màu hồng nhạt nhắn, bộ dáng khẩn trương lúc mở lúc đóng, chọc cho lòng người nổi lên thú tính. Nếu vẻ xinh đẹp này của ta thể coi là tuyệt sắc, còn có người nào có thể?

      Lúc này ta biết Vương Gia suy nghĩ gì, cho nên ta thể phản bác hoàn toàn do tác giả thiết định! Gương mặt của ta được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, có thể tuyệt sắc sao?

      tại, ta tâm tình thấp thỏm đến gần , nhìn vật kia của đột nhiên trở nên lớn lên lần nữa, cảm thấy hô hấp của trở nên dồn dập, ánh mắt trở nên bốc lửa. Ta nhìn ngọc bài ngay tại bên cạnh, tay ngọc thon thon run rẩy đưa tới.

      Nha hoàn bị lãng quên ở bên thu thập xong y phục, ác độc nhìn lưng ta cái, biết tính tình của Vương Gia, lặng lẽ kéo cửa ra , chỉ là thù này là phải nhớ!

      Vương Gia đợi đến chịu nổi khẽ hừ tiếng, ta bị dọa đến rụt tay lại, cho rằng phát được mục tiêu của ta phải vật kia, mà là ngọc bài. Ta thận trọng giương mắt nhìn , hài lòng hơi cong môi cái: "Thế nào, muốn làm?"

      Dường như ánh mắt của ta lấy lòng rất tốt, thoạt nhìn tâm tình tốt vô cùng.

      Ta gian nan thu hồi tầm mắt, khó khăn đem ánh mắt từ ngọc bài chuyển đến vật bỉ ổi sung sướng ứa nước kia, trong óc khống chế nổi hồi tưởng lại vật này từng bị vô số nữ phụ dùng qua, còn dùng rất kích tình bắn ra bốn phía. Ta vốn thích sạch biết vì sao đột nhiên lại có, ta liền cảm giác có loại cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

      Mà ta, cũng làm như vậy. Chỉ thấy ta đột nhiên ngửa mặt, nôn thẳng vào vật ngẩng đầu lên trời của Vương Gia. Mắt của ta trợn trợn nhìn vật kia trong nháy mắt , mềm .

      ". . . . . ." Tác giả đại nhân, ta hình như lại ngược được !

      Chỉ là, đồng thời cũng bị ngược chứ? Chỉ là, bởi vì chuyện này, vật kia của Vương Gia có chừng mấy ngày ngóc đầu lên được, bóng ma trong lòng quá lớn. . . . . . Hoàn toàn là chuyện ta cách nào khống chế!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 11

      Làm người có phẩm chất có phong cách. . . Phong cách cái X, ta thực bị ngược được , nhưng ngược ta phải vương gia, mà chắc chắn là đống nha hoàn và tiểu thiếp. Ta vốn là người ai chú ý, vô cùng khiêm nhường, chỉ là tiểu nha hoàn chăm sóc hoa cỏ tiền viện hậu viện đều , nhưng tại, ta là nha hoàn phách lối người người muốn hãm hại, người người đều hận.

      Ta cố chấp cho rằng, đây là định luật của nữ chính, lá tác dụng của quầng sáng nữ chính, ta chính là thể chất chịu ngược. Nhưng ta cũng phải kẻ chịu ngược cuồng, bởi vậy khi bị ngược ta cảm thấy vui vẻ.

      tình là thế này.

      Khoảng ba ngày trước, ta bại lộ khuôn mặt tác giả cho ta trước cơ thiếp có tâm ghen tị rất nặng của vương gia, tiếp theo, ta lại bị người hãm hại hắt cho vương gia thùng phân lớn. Còn chưa hết. . . Khi vương gia có tâm tư gây rối với ta, ta cẩn thận nôn mửa dịch dạ dày và ít vật dơ bẩn vào thứ nhếch lên của vương gia.

      Lúc đó, ta trơ mắt nhìn, thứ có thể xem như bơi lội trong bãi nôn của ta bị kinh sợ, thu và mềm nhanh chóng. Nhìn thấy vật vốn đáng khinh ở trong bãi nôn dơ bẩn, ta đây bất hạnh lại bị ghê tởm đến, ngay cả che miệng cũng kịp, lại muốn nôn tiếp.

      Sắc mặt vương gia đại biến, dùng nội công hất ta từ trong phòng ra ngoài, làm ta lăn lộn đất mấy vòng, bả vai và đầu gối đều bị chút ngoại thương, nội thương có. Mỗ vương gia vẫn rất đúng mực, chưởng chụp chết ta. Tính ra, ta mới quen biết mỗ vương gia mấy ngày, vậy mà khiến đệ đệ của trải qua hai lần nguy hiểm, đột nhiên ta cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

      Thế nhưng, rất nhanh sau đó ta liền gặp xui, bởi vì vương gia. . . Vật của cả ngày đều đứng lên.

      Mỗ vương gia bởi vì đột nhiên nhận đến kích thích, có lẽ trong lòng sinh ra bóng ma, tuổi trẻ còn có nguy cơ bị liệt dương! Nhưng là, giờ phút này ta lại cao hứng nổi, ta biết, ta đắc tội người ta. Trong khoảng thời gian này, tốt nhất nên xuất trước mặt vương gia nào đấy, nếu kết cục của ta ngoại trừ bị ngược vẫn là bị ngược, ngoại trừ chết vẫn là chết.

      Trong ba ngày này, hậu viện của vương gia giảm bớt mấy tiểu thiếp và nha hoàn an phận, các nàng hầu hết đều chủ động vào phòng hầu hạ vương gia. Các nàng đột nhiên bệnh chết là đột nhiên câm điếc, bị đuổi khỏi phủ, dù sao có ai là có kết cục tốt. tại nhóm tiểu thiếp đều cảm thấy bất an, cũng dám tùy tiện trêu chọc mỗ vương gia nữa.

      Hơn nữa, còn vụng trộm truyền ra tin tức cái đó của vương gia. . . ba ngày ngẩng đầu lên được. Đúng là vì đám nữ nhân này biết vương gia có khả năng. . . bị liệt, nên mới bị xử lý.

      Dường như tác giả rất thích thiết định máu lạnh và ngoan tuyệt như vậy, nữ nhân đối với vương gia chỉ là đồ chơi, muốn giết giết, muốn bỏ bỏ, tuy là thế, lại vẫn có rất nhiều nữ nhân thương . Điểm ấy làm ta nghĩ ra, may mà mỗ vương gia phải người hỉ nộ vô thường, giết người mỗi ngày.

      Thế nhưng, dù là như vậy, ta cũng cảm thấy vương gia có chỗ nào làm người thích. Trừ bỏ tiền và địa vị của , à, còn có khuôn mặt. Được rồi, có lẽ là cả dáng người và công năng X?

      Đại khái là vì người người đều cao phú suất [1], liên quan tới cá tính và tập tính.

      [1] Cao phú suất: Diện mạo, tài phú hoàn mỹ vô khuyết.

      Bọn tiểu thiếp nha hoàn dám tiếp cận vương gia, đến phiền toái ta, bởi vậy mấy ngày nay ta rất xong. Tất cả mọi người đều biết, ta hắt thân phân vào vương gia, sau đó bị vương gia gọi hầu hạ, vương gia mới đột nhiên biến thành như vậy, cho nên các nàng đều chĩa mũi nhọn về phía ta, cả ngày làm phiền ta, chỉ trích ta làm cái này tốt là kiếm cớ chỉnh ta.

      Đừng xem thường những người này là hạng nữ lưu, thực ra xuống tay vô cùng ngoan độc.

      Hôm nay người này ta cái này làm tốt, cái kia làm tốt, đánh ta mấy roi, bởi vì đối phương là tiểu thiếp, ta so đo với nàng. Người kia tìm cơ hội giao việc nặng cho ta, tàn nhẫn nhất là khiến ta lỡ mất giờ cơm. Người có vị trí cao hơn ta chút còn cho ta mấy bàn tay, làm mặt ta sưng to.

      Ta nhận ra nha hoàn đánh ta mấy cái tát, chính là người hôm đó thành công thượng vị. Ta cũng nhận ra tiểu thiếp tra tấn ta, chính là vị phu nhân ta đắc tội ngày đó. Sau khi bị ngược, ta lén tìm giấy bút, nhớ kỹ diện mạo và tên các nàng, buổi tối ngủ được. . . Ta nguyền rủa.

      Vương gia quan tâm tới chuyện của ta, tại có việc quan trọng hơn cần làm, lúc này nhớ tra tấn ta. Mà những người đó cũng dám giết chết ta, sợ khi vương gia định làm gì ta thấy người. Dù sao tác phong của vương gia đặt ở đây, cho dù cực kỳ muốn giết chết ta, các nàng cũng dám hạ thủ.

      Ý đồ làm hỏng mặt ta có, mặt ta bị đánh nhiều lần, bị đánh sưng còn cho ta thuốc. Hạ độc cũng làm vài lần, quả thực tối độc là lòng dạ đàn bà! May mà, trước kia ta có kinh nghiệm hạ độc nữ chính rất nhiều lần, cho nên cũng bị trúng chiêu.

      Ta cũng để ý khuôn mặt này như các nàng tưởng tượng, ngược lại ta còn khiến các nữ nhân muốn ta kêu gào khốn khổ thất vọng rồi. Ở trong mắt các nàng, ta chính là nữ nhân yếu đuối nhẫn nhục chịu đựng, các nàng muốn làm gì làm, chính là loại hình tiểu bạch hoa. Nhưng ta phải là tiểu bạch hoa chỉ cần khóc khiến các nam nhân thương tiếc, tuy rằng ngoài mặt ta trông đáng thương, nhưng ta có biểu cảm gì, cũng chưa từng khóc.

      Giống như con rối gỗ.

      Lấy chỉ số thông minh mà tác giả đặt ra, để các nàng nghĩ rằng người càng nhẫn nại khi trở mình càng ngoan độc, vì thế các nàng dần dần cho rằng ta là nha đầu câm điếc có thể tùy ý khi nhục. Có tác giả muốn viết nữ chính mạnh mẽ, làm giảm chỉ số thông minh của tất cả mọi người, có tác giả muốn viết nữ chính nhu nhược, như vậy nữ phụ hãm hại bằng cách ngu ngốc nhất cũng là thông minh tuyệt đỉnh, cho dù thực đặt trước mặt nữ chính, nàng làm như thấy.

      Mà ta, từng làm loại nữ phụ này. Đúng, chính là nhân vật giống như đám tiểu thiếp và nha hoàn tại. Khác biệt chính là, ta là cấp quan trọng, mà phải cấp vật hi sinh. Là loại người mà trước khi tác giả vạch trần ta là người xấu, ai biết.

      Vì thế, tại ta đành coi mình là cái bánh bao yếu đuối, thế nhưng, ta lặng lẽ làm các nàng biết hai chữ bi kịch viết thế nào. Tuy rằng ta được thiết định là nhu nhược, ai bảo ta là nữ chính từng làm nữ phụ chứ. Đùa giỡn tâm cơ, ta giỏi nhất.

      Nhưng, cũng phải tất cả nữ phụ đều có chỉ số thông minh, so với nữ phụ tác giả cố ý miêu tả "cá tính ràng", ít nhân vật bị sơ lược mới là thông minh. Các nàng phải cái gì cũng làm, chỉ là đứng bên quan sát mà thôi, thế nhưng, đến khi vấn mệnh của các nàng là bị phân phát sau khi vai nam chính nữ chính, chịu ? Ngược tới, ngược được nữ chính nhu nhược, lại càng đẩy bản thân lên đường cùng.

      Cho nên , phối hợp diễn cũng dễ làm như vậy, đáng tiếc tại ta đồng tình mấy kẻ ngược ta.

      vất vả mới làm xong việc, hoàng hôn, ta lại bị ép bỏ lỡ giờ cơm. Trở lại nơi nghỉ ngơi, tiểu nha đầu hoạt bát cười hì hì chạy đến trước mặt ta, vụng trộm đưa cho ta lọ thuốc, giọng : "Thứ này dùng để bôi vết thương, thấy ngươi đáng thương như vậy, ta lén lấy cho ngươi dùng, đừng cho người khác biết, ta làm việc trước đây."

      xong, nha hoàn liền quay đầu rời .

      Ta nhìn lọ thuốc trong tay, nếu ta là nữ chính loại tiểu bạch yếu đuối, lúc này nên nước mắt lưng tròng cảm kích người ta, dùng thuốc ngay lập tức. Nếu ta là nữ chính loại cơ trí, trước tiên hoài nghi thuốc này có gì cổ quái hay . Nhưng ta chỉ là nữ phụ có chút thông minh, vì thế ta nghĩ nhiều, đặt lọ thuốc trong ngăn tủ, dùng.

      Nhưng lúc ta bỏ lọ thuốc vào, phát bên trong còn có lọ, ta lấy lọ kia ra, mở nút lọ, để xa ngửi chút, có mùi thơm mát. Ta nghiêng đầu, suy nghĩ ai đặt trong này, rốt cuộc là muốn trị vết thương của ta, hay là muốn làm mặt ta hư thối.

      Trong lúc ta suy xét, cái mũi ta giật giật, cảm động đến mức rơi nước mắt, ta ngửi thấy mùi bánh bao trong khí!

      Giờ phút này, bàn tay từ ngoài cửa sổ luồn vào, trong tay là năm chiếc bánh bao được bọc giấy. Ta nước mắt lưng tròng chạy qua, nhìn chằm chằm bánh bao tha, rất muốn hỏi chủ cái tay trong bánh bao này có thuốc diệt chuột hay , nhưng ta lại mở miệng được, cho đến khi chủ cái tay tiến nửa người vào.

      Đây là nam nhân mặc trang phục đầy tớ, có khuôn mặt hề đặc sắc của người đường, ánh mắt hề đặc sắc của người đường, có khí chất đáng như người đường. khuôn mặt hoàn toàn xa lạ đối với ta.

      "Thế nào, đói bụng phải . . ." Ánh mắt quét đến mặt ta, ràng nhận ra ta thảm đến mức nào, lại giống như thấy được gì cả.

      Ta yên lặng cầm cái bánh bao, xé ra miếng, nhét vào trong miệng . Tách bánh bao ra, bẻ nửa nhân trong, nhét vào trong miệng . Ta yên lặng nhìn ăn hay chưa, sau đó mới gặm bánh bao bằng tốc độ nhanh nhất của ta. Từng cái bánh bao ta đều làm vậy, cho đến khi ăn hết tất cả bánh bao, ta vỗ cái bụng tròn xoe, lộ ra nụ cười vô cùng thê thảm.

      ". . . Vợ, tại ngươi quả thực là trời sinh đôi với ta!"

      ". . . . ." Cút! Ai trời sinh đôi với ngươi! Đồ sẹo nam chỉnh dung cuồng nhà ngươi!

      "Nhưng mà, ngươi là cẩn thận."

      ". . . . ." Ta muốn chuyện với ngươi.

      "Ta nghe chuyện vô cùng thú vị, ta muốn ngươi chà đạp thứ ghê tởm của nam nhân kia, ngươi lại chà đạp nó hỏng mất rồi."

      ". . . . . T T" Ta cố ý!

      "Vợ, ngươi quả là hung khí trời sinh."

      Ngài. . . Lăn được ?

      "Ta nghiêm túc nghĩ, nếu ta chán ghét ai, liền đặt vợ bên cạnh người đó."

      thể chuyện. . . khiến người ta căm tức! ! ! ! !
      Diệp Băng, Hình ƯuNhược Vân thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 12

      Ta sầu muộn nhìn bầu trời đầy sao, hất cằm lên, ra vẻ ưu thương. Mặt nghiêng của ta vô cùng thê thảm, có thứ gọi là khuôn mặt trắng nõn sáng tỏ dưới ánh trăng, có thứ gọi là đôi mắt ưu sầu như nàng tiên ánh trăng, chỉ có nước mắt lưng tròng nhưng chẳng hề đáng thương.

      Ta ngồi bên cạnh vị huynh đài kia nóc nhà trống, ngẩng đầu vọng nguyệt, nhìn có vẻ vô cùng tình thơ ý họa.

      Lúc này ta : "Lại bảo vợ ngươi chết cho ta xem."

      "Hả, phải là ngươi chết cho ta xem sao?" Vị huynh đài này như vậy.

      Ta tiếp tục : "Ta cũng làm chuyện bất lợi cho bản thân."

      " như vậy, chuyện này ngươi muốn thực thi khá khó khăn."

      Ta cảm thấy, ta thể trao đổi cách bình thường với vị bạn hữu bên cạnh.

      "Ta là người bình thường, vẫn có quan niệm thẩm mỹ cơ bản." Ta điếc sợ súng lời này.

      Sẹo huynh đưa tay ra, nâng cằm ta lên, nhìn kỹ mặt ta: "Ta cũng có quan niệm thẩm mỹ cơ bản, cái mặt này xấu rất khó coi, nhưng tốt xấu gì ta cũng có thể đổi hai đến ba khuôn mặt mỗi ngày, ngươi lại thể, nhưng ta cũng ghét bỏ ngươi."

      "Cầu ngài ghét bỏ ta."

      "Muốn biến trở về câm điếc sao?"

      "Bạn hữu, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ ta, tại thế giới này có thể tìm được người xấu như ta cùng với người khó coi như ngươi quả là trời đất tạo nên đôi, có thứ hai!" Ta kiên định , chỉ sợ điểm câm ta. Miệng của ta nên có công năng hơn, hơn nữa ta còn là người ít, làm câm điếc là khổ sở.

      canh giờ trước, bạn hữu này tốt bụng tặng cho ta bánh bao, sau đó xách ta lên đây mát, còn giải huyệt cho ta, làm ta có thể mở miệng chuyện. Ta biết tại ta thể cầu gì nhiều, hơn nữa từ trước tới nay ta là người giữ lời, ta như vậy ta cũng thấy chột dạ.

      lúc lâu sau, ta phát ta và đều độc phát mà bỏ mình, vì thế cũng thả lỏng, gan cũng biến lớn, muốn thử điểm mấu chốt của người ta.

      Tuy rằng ta phải là nữ chính thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng phải vô cùng ngốc, chỉ là có nhiều việc luôn vượt qua dự kiến của ta, ví dụ như hắt vương gia thân phân, ví dụ như làm thứ kia của vương gia có nguy cơ thể đứng thẳng lần thứ hai. Cái trước, ta tuyệt đối cố ý, cái sau, tuy rằng ta cố ý, nhưng ta lại rất thích kết quả này, nhưng cũng phải là ta chủ động!

      Ta muốn chết, ta cho là vậy.

      Về việc bạn hữu này điểm câm ta, ta cũng đoán ra lí do. Chẳng qua là muốn ta xuất trước mặt vương gia, muốn cho ta nhân cơ hội tiếp cận vương gia mà thôi. Thế nhưng, ta còn rất nhiều nghi ngờ chưa cởi bỏ, vì thế ta quay đầu hỏi sẹo ca bên cạnh ta.

      "Có nhiều nương xinh đẹp dịu dàng thiện lương hào phóng ngu xuẩn thông minh hơn ta, vì sao ngươi muốn ta làm việc này?"

      Sẹo ca nhìn ta vài lần, cố gắng kiềm chế rời mắt khỏi mặt ta: "Ba ngày trước, ta nghĩ ta chưa từng thấy nương nào xinh đẹp hơn ngươi. tại, nương nhặt bừa đường cái cũng là thiên tiên so với ngươi, ta coi trọng dung mạo của ngươi, ngươi tin sao?"

      "Ta tin ngươi khen ta rất xinh đẹp." Chọn nghe lời mình thích, ta rất am hiểu điều này.

      "Đúng là ta khen ngươi xinh đẹp. . ." Khóe miệng của sẹo ca giật giật, sau đó lại : " tại ta mang ngươi , ngươi sao?"

      Ta nghiêm túc nhìn sẹo ca vài lần, giống như phân biệt rốt cuộc lời hay giả. Suy nghĩ lát, ta lắc đầu: " được, có thù mà báo là nữ nhân! Bạn hữu, ngươi chỉnh mặt mấy nữ nhân kia thành như ta, ta liền theo ngươi!"

      ". . . Ngươi thực hiểu được tấc lại muốn tiến thước viết như thế nào."

      "Bạn hữu, ta là thôn , ta có ngực có rắm có phong cách có phẩm chất có lý tưởng, chỉ là có văn hóa. Đừng thành ngữ với ta, ta nghe hiểu."

      Ta nhìn khóe mắt sẹo ca giật giật, có lẽ rối rắm rằng ta dễ trao đổi. Mà ta cũng phải lúc nào cũng dễ trao đổi, phải là ta đây tức giận sao? Hơn nữa, nếu phải sẹo ca ném ta tới đây, ta làm ruộng từ lâu rồi.

      Sẹo ca nghĩ lát, vén tóc của ta sang bên rồi mới : "Vợ, bệnh tâm lý cũng là bệnh, phải trị."

      Ta bắt lấy hai tay của , nước mắt lưng tròng: "Bạn hữu, chỉnh dung là bệnh, phải trị!"

      Tuy rằng sẹo ca biết chỉnh dung là ý gì nhưng cũng đoán được bảy tám phần, hé ra cái mặt than: "Ngươi hâm mộ tay nghề của ta sao? Hâm mộ cũng vô dụng, tuyệt chiêu của sư môn, truyền ra ngoài."

      Ta : " phải ta là vợ ngươi sao, là vợ, có thể truyền!"

      Có lẽ ngờ rằng ta như vậy, sẹo ca thực bị ta làm khó. vỗ vỗ đầu ta, mang theo chút u buồn : "Ca đây có thẩm mỹ. . ."

      Thấy vậy, trái tim thủy tinh của ta bị thương chút, cuối cùng ta quay đầu vọng nguyệt, chậm rãi : "Bạn hữu, bằng võ công của ngươi, năng lực chỉnh dung của ngươi, muốn đến gần vương gia quá dễ, cần tiểu nữ tử phải ra tay."

      "Ngươi nghĩ rằng ta chưa từng thử qua? Ám vệ bên người người nọ khó chơi như ruồi bọ, hơn nữa nữ nhân phái ra phải bị phát mà diệt khẩu là vào hậu viện của người nọ."

      ". . . . ." Ta nghĩ, ta thấy người còn khổ sở hơn ta, trong lòng ta bỗng dấy lên tình đồng chí với sẹo ca, ta lại nắm móng vuốt của lên: "Ta hiểu ngài!"

      " cần hiểu. . ." hề thương hương tiếc ngọc, hất ra móng ngọc của ta: "Ngoan, đây là cơ hội cuối cùng, thân thế của ngươi đủ trong sạch, là nhân tuyển tốt nhất."

      "Vừa rồi ngươi còn muốn dẫn ta , ngươi giữ lời, quả thực là bại hoại của xã hội." Ta giận dữ chỉ.

      " phải là ngươi chịu sao?" Sẹo ca nhíu đôi lông mày hề đặc sắc.

      ". . . Ta có thể đổi ý sao?"

      "Ta cũng có thể đổi ý." cười với ta.

      Ta cũng cười với : "Cầu ngài dẫn ta , ngài xem, ta bị thương đến mức này rồi."

      Sẹo ca hoàn toàn bị ta làm cảm động, lấy ra sáo trúc từ trong ngực, nhét vào tay ta, thấy phía dưới sáo trúc to bằng ngón út có dây , ta phản xạ có điều kiện kéo xuống. . . Cái gì cũng xảy ra, ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn sẹo ca.

      xoa lỗ tai của mình, mở miệng : "Cái này phát ra thanh mà chỉ ta mới nghe thấy, lúc ngươi gặp nguy hiểm kéo nó, ta đuổi tới."

      "Là lập tức sao?" Ta vội hỏi.

      "Điều này cần xem lúc đó ta ở đâu, nếu tắm, hoặc là nhà xí. . . Như vậy ngươi phải đợi lúc."

      "Trinh tiết của nữ tử cũng đợi được sao?"

      "Yên tâm . . ." cố gắng nhìn mặt ta: " có ai nổi lên hứng thú với ngươi."

      Tay ta hơi dùng sức, sợi dây bị ta kéo đứt. Ta vô tội nhìn , chỉ thấy lấy ra gói đồ từ trong ngực, bên trong đều là sáo trúc, với ta: "Ngươi có thể chọn cái nào mình thích, cầm thuận tay, mang bên người, tất cả đều là hàng mới, chất lượng như nhau."

      Lúc này trong lòng ta chỉ có ba chữ, ba chữ to đầy máu: ta, bại, rồi!

      "Được rồi, thời gian còn sớm, ta cần trở về, chính ngươi bảo trọng!" Sẹo ca lấy mấy cây nhét vào trong lòng ta, nhấc chân định nhảy xuống, ta vội vã ôm đùi , để nhảy.

      "Ca, thân ca của ta! Ta còn có vấn đề chưa hỏi!"

      ". . . Chuyện gì?"

      ". . . Tiểu ca cầm thùng phân lần trước, là ngươi sao?"

      nghĩ lát, mới thành đáp: "Đúng vậy."

      Ta vẫn lôi kéo tha, thân thế và chức trách của người này, quả là mệnh lao lực: "Ngài, xuất thân ma giáo sao?"

      nhếch lên đôi lông mày có gì đặc sắc: "Hình như thế. . ."

      "Ngài, là người xấu sao?"

      "Ta là người tốt." kiên định trả lời.

      Ta u buồn: "Ta phải người xấu trời xinh, cũng phải người tốt trời xinh, người đứng giữa luôn khó xử, cho nên. . . Bạn hữu hãy cân nhắc dẫn ta theo?"

      ". . . Dưới tình huống bình thường là người tốt, dưới tình huống bình thường, ta cảm thấy ta là người xấu an toàn tính mạng hơn." cúi người, đẩy ra móng ngọc của ta, nhấc cổ áo ta lên, "vút" cái liền mang ta xuống nóc nhà. Tiến lên trước, nhìn ta vài lần, nghiêm túc : "Ta tin ngươi, nhất định có thể lấy được thứ đó. . . A!"

      Ta rút chân ngọc về, lạnh nhạt nhìn nam nhân ôm chỗ kín, nằm co ro dưới đất, dữ tợn : "Tin em ngươi!" [1] Cho dù là cao thủ có võ công thế nào, dưới tình huống phòng bị còn phải trúng chiêu sao? Tuy rằng đời này ta có nội lực, nhưng chiêu thức ta còn nhớ, xuất cước tuyệt đối mau, chuẩn, ngoan!

      [1] Cách giảm tránh của mẹ ngươi.

      Đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh vô địch - chân hủy X của ta!

      Nhưng mà, ta nhanh chóng nhận ra mình sai lầm rồi, hậu quả của việc đá sảng khoái là, nam nhân keo kiệt kia cho ta ngồi cây cả buổi tối. . .

      "Hắt xì. . ." Hình như ta sinh bệnh rồi.
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Sulli
      Chương 13

      từng, có cơ hội rời đặt trước mặt ta, ta quý trọng, cho đến khi mất mới kịp hối hận. Nếu trời có thể cho ta cơ hội nữa, ta nhất định hẹp hòi như vậy, ngay lập tức! Nếu thêm vào thời hạn cho cơ hội kia, ta nghĩ đó là lập tức, lập tức, nháy mắt!

      Đáng tiếc là đời này có thuốc hối hận, càng tiếc hơn là, thể quay ngược thời gian.

      Tác giả thiết định ta là thánh mẫu tiểu bạch hoa, lúc đó ta nên tiểu bạch thánh mẫu tha thứ các nàng rồi cho xong việc mới đúng! Đều do ta quen làm vai phụ, chịu thiệt muốn trả thù, tại ta phát có tâm tính tiểu nhân này quả xong. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải làm tiểu bạch hoa đúng tiêu chuẩn.

      Ta muốn rơi lệ đón gió, ưu thương đối nguyệt, tác giả cho ta da thịt trắng như tuyết, tác giả cho ta mĩ mạo thiên tiên, tác giả cho ta đôi mắt xinh đẹp có thể rơi lệ mọi lúc, tác giả cho ta đôi lông mày dài , điều kiện tốt như vậy mà lợi dụng đáng tiếc. Xét thấy ta có tâm tính tiểu nhân, làm thánh mẫu còn chưa đủ tư cách, ta chỉ đành làm tiểu bạch hoa trước.

      Tuy rằng nội tâm của ta là đóa hoa ăn thịt người!

      Khi ta mô phỏng cách hành của tiểu bạch hoa trong nội tâm, nha đầu mĩ mạo mặc xiêm y lục sắc chậm rãi tới trước mặt ta, nàng hất cằm nhìn ta, dùng lỗ mũi nhìn ta, lại dùng khóe mắt nhìn ta. Trong mắt ngoại trừ khinh bỉ, hèn mọn còn trộn lẫn vẻ hâm mộ hoặc là ghen tị.

      Từng có người , bạn cho rằng mình là thiên tài, bạn chính là thiên tài, bạn cho rằng mình là kẻ ngốc, vậy bạn là kẻ ngốc. Vì thế, tại ta cho rằng mình là người câm, vậy ta là người câm. Ta ngẩng đầu, lần đầu tiên lại là mặt biểu cảm, ta đáng thương chớp mắt, lay động lông mi dài mảnh, khiếp sợ nhìn qua, mang theo vẻ sợ hãi khôn cùng.

      Được rồi, khởi động hình thức tiểu bạch hoa!

      Nhưng mà, khóe miệng của nha hoàn trước mặt ta lại giật giật.

      "Ngươi, vương gia muốn gặp ngươi, ngươi mau thu thập rồi qua hầu hạ. Cũng nhìn cái mặt này của ngươi, ôi, ghê tởm chết người rồi."

      Nếu có thể ghê tởm chết người, ta lập tức chạy tới trước mặt mỗ vương gia để ghê tởm chết ! đúng, hình như từng bị ta ghê tởm rồi.

      Nghe xong lời của nha hoàn, ta vô cùng nhu thuận lại sợ hãi gật đầu, nghe lời chỉnh đốn lại quần áo, bước theo sau nha hoàn.

      Vừa , ta vừa nghĩ, rốt cuộc mỗ vương gia muốn xử lý ta rồi? Ta là nha hoàn cần tiền viện cũng ở hậu viện, bởi vậy ta cần ăn mặc xinh đẹp như người khác, hơn nữa đầu thể mang theo trang sức, so sánh với nha hoàn trước mặt ta là quá giản dị. Nhưng dù là như vậy, ta cũng làm người khác phải ghé mắt.

      Trước khi mặt bị thương, ta trang điểm cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bởi vì thiết định. Sau khi mặt thương, ta là người vừa ngẩng đầu có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn, làm cho người ta có thể cảm giác được ràng, tất cả thương tích của ta đều ở mặt. Là nữ nhân khác đau lòng nghĩ mình có bị hủy dung hay , nhưng ta , mặt biến thành như vậy, ta lại cảm thấy mình rất an toàn.

      theo nha hoàn tới nơi ở của vương gia, nha hoàn tức giận trợn mắt nhìn ta, gõ cánh cửa đóng kín phía trước, cúi thấp người : "Vương gia, người tới."

      "Được, ngươi lui ra, để nàng tiến vào."

      Nghe thấy giọng trầm thấp tao nhã mà tà mị từ trong truyền ra, mắt sắc của nha hoàn chọc thẳng mặt ta, giống như muốn chọc ta da tróc thịt bong, khi ta nhịn được muốn vươn ngón tay móc mũi, nàng mới chọc xong, lưu luyến rời . Đôi khi ta rất hiểu, rất nhiều nữ chính và nha hoàn biến thành tình địch. Nữ chính và nha hoàn là bình đẳng, còn xưng là tỷ muội, nha hoàn lại lên giường cùng nam chính, ngược tâm nữ chính.

      Trong mười tiểu thuyết có tám tiểu thuyết có tình tiết như vậy, rốt cuộc là vì sao?

      May mà ta theo kịch tình, có thiếp thân hoặc thiếp tâm nha hoàn, nếu có, nàng lên giường ta còn quang vinh thoái vị về quê làm ruộng.

      Sau khi nha hoàn rời , vương gia gì nữa, ta đành chậm rì rì như rùa đẩy cửa. Trong phòng có vẻ tối, cửa sổ đóng hết lại, chỉ có chút ánh sáng tiến vào, may mà tại là ban ngày. Nhưng là, nhìn dạng này, chẳng lẽ vương gia bị ta ghê tởm lần, tâm lý biến thái rồi?

      Ta dè dặt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của vương gia, rốt cuộc, tìm được người ở trong thư phòng, tại cầm quyển sách, ngồi ở sau bàn, bàn có ánh nến mỏng manh. Dường như phát ta vào, chỉ cho ta xem mặt nghiêng vô cùng tuấn mỹ và lãnh khốc của .

      Ta cẩn thận qua, khom người, xem như hành lễ.

      chậm rãi quay đầu lại, con ngươi lạnh như băng quét ta từ dưới lên , cuối cùng dừng ở khuôn mặt hơi cúi xuống của ta.

      "Ngẩng đầu lên cho bổn vương nhìn."

      Ta nghe lời ngẩng đầu, nhưng lúc này quên mang theo ánh mắt dè dặt lại sợ hãi như động vật . Thực ra, phải ta biết diễn trò, chỉ là muốn đường cũ của nữ phụ mà thôi, nhưng đến nước này, ta muốn diễn cũng phải diễn.

      Vương gia vươn tay ra, nâng cằm của ta lên, ta sợ hãi chớp mắt, mang theo né tránh trúc trắc, lông mi bỗng run rẩy, làm nhìn vẻ e lệ dưới kinh hoảng của ta. Ta nín thở làm mặt hơi đỏ, dưới ánh sáng mỏng manh sinh ra vẻ đẹp làm người ta kinh tâm. . . Nhưng mà, tình huống đó xảy ra chỉ khi mặt ta bị thương.

      Vì thế, khóe miệng của vương gia cũng run rẩy.

      "Đau ?"

      phải là ngài dung túng những người đó thương tổn ta sao? Tuy rằng ta rất muốn trợn trắng mắt, ta vẫn phải tỏ vẻ biết, sợ hãi lắc đầu. tại ta cần diễn tiết mục biết là vương gia nữa, dù sao cảm xúc sợ hãi là thể thiếu.

      Thấy ta lắc đầu, vương gia thương tiếc nhìn ta, phát huy công lực toàn thân, tản ra nội tiết tố của . Lúc này, ta hiểu muốn làm gì! Đơn giản là muốn câu, dẫn, ta! Ta đây có nên làm bộ bị câu hay ?

      Ánh mắt ta bỗng trở nên mê mang, quả nhiên thấy được khinh thường và hèn mọn trong mắt mỗ vương gia, ánh mắt ta bỗng trở nên trong suốt, con ngươi hàm nước nhúc nhích nhìn qua, giống như nước suối sạch . Đôi mắt diễn trò như thế nào là vô cùng quan trọng, thay đổi thất thường như ta nhất định phải có kĩ năng này!

      Ta thu lại vẻ mê mang, trong mắt lên vẻ kháng cự thanh cao, quả nhiên, ánh mắt vương gia thay đổi. thu lại hèn mọn trong mắt, thay vào đó là vẻ nghi hoặc, hơn nữa buông lỏng cằm ta ra, khoanh tay quay người lại, để ta nhìn thấy ánh mắt của .

      Ta đây là chúa diễn trò, so kĩ thuật diễn với ta là muốn tìm chết sao?

      Nhưng mà, vì sao vương gia lại muốn câu, dẫn ta? Ừm, vấn đề này phải suy nghĩ cẩn thận. Chẳng lẽ bởi vì lòng tự trọng, bởi vì chỗ đó bị ta ghê tởm đến mức dậy nổi nên muốn xuống tay với ta? Nghĩ như vậy, ta lập tức cảnh giác.

      Khi ta vô cùng nghiêm túc suy xét, vương gia nhìn ta với ánh mắt nhu hòa chưa từng dành cho người khác: "Về sau, ngươi là thiếp thân nha hoàn của bổn vương, cần làm việc nặng nữa, mau dọn dẹp chút rồi chuyển đến gian ngoài."

      Ta kinh sợ, ta kinh sợ đến mức quên thu hồi biểu cảm như gặp quỷ của ta, làm vương gia vừa quay đầu lại bắt được quả tang. Mắt nguy hiểm nheo lại, sắc mặt nguy hiểm biến đen, hơi thở nguy hiểm quanh thân trở nên lạnh lẽo, bộ sát khí bừng bừng. Khi ta cho rằng muốn giết ta, lông mày giãn ra, ánh mắt nhu hòa, hơi thở ấm áp, trong nháy mắt, mùa đông rét lạnh hóa thành mùa xuân.

      "Còn thất thần làm gì?"

      Đối mặt với vương gia lãnh khốc bỗng con đường dịu dàng, ta rất khỏe, lông tơ và lỗ chân lông đều run lên. Ta run run ra ngoài, lúc này ta thu lại vẻ mặt gặp quỷ, vừa bước ra cửa phòng liền biến thành tiểu bạch hoa. Ta mang theo trạng thái nhu nhược ưu thương đối nguyệt, đón gió rơi lệ, chậm rãi về thu thập này nọ.

      Ta dám nghĩ vương gia là ta, ta chỉ biết, nam chính trong này ngược nữ chính có giới hạn. Trước mặt nữ chính XXOO với người khác là bình thường, bị hạ dược XXOO với nữ nhân khác, nhiều lắm. Có rất nhiều thực tế chứng minh, đôi khi nữ chính đơn phương hiểu lầm, nhưng cũng chứng minh đây là thế giới máu chó vẩy loạn, thiên lôi bay tứ tung.

      Tại thế giới như vậy, đứng ở vị trí nữ chính, ta vô cùng lo lắng cho trinh tiết của mình!

      tại, có lẽ vương gia hai con đường này.

      Nếu ta, có lẽ cưỡng ép ta làm cái này lại làm cái kia, làm đến khi ta , con đường này gọi: "Bản ngược luyến tình thâm cường thủ hào đoạt!"

      Nếu vô cùng chán ghét ta, có lẽ vẫn làm cái này cái kia với ta, nhưng là vì lòng tự trọng của mình, con đường này gọi: "Bản ngược luyến tình thâm tăng mạnh!"

      Cái gì mà ngươi thương ta lại cùng ta làm cái kia, việc ngược lòng ta lại ngược thân ta, ta tuyệt đối để nó xảy ra.

      Khi ta dọn dẹp đồ đạc, lấy cây kéo nha đầu ngủ cạnh dùng để thêu thùa may vá. Lúc này ta nở nụ cười, ta trầm nở nụ cười. . .

      Mặc kệ thứ kia của vương gia tốt lên hay chưa, vẫn là. . . Cắt luôn !
      Diệp BăngTử Mặc thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Vô Phong
      Chương 14

      Ta đoán được mở đầu, đoán trúng quá trình, kết cục ngược lại với ta. Ta ruột mềm trăm mối khẽ nhíu mày, ta ưu thương đứng ở chỗ, tay khẽ ôm lấy eo nhắn, tròng mắt long lanh in trong cái bóng trong ly trà cầm tay.

      Lúc này Vương Gia xử lý công , cau mày nhìn đống hóa đơn trước bàn, nhìn hồi, đưa tay ra, móng ngọc thon dài của ta từ eo nhắn di chuyển đến mông đẹp, thận trọng tới, đặt ly trà vào trong tay Vương Gia. ngẩng đầu lên, nhìn ta cái, ánh mắt khẽ dao động.

      Ta ngượng ngùng lui về phía sau, vừa lui, lại động tới vết thương nơi nào đó, sắc mặt ưu thương của ta lập tức dữ tợn.

      Vương Gia: "Phốc!" Phun nước trà đến mặt bàn.

      Ta trong nháy mắt thu hồi nét mặt dữ tợn, nhu nhu nhìn sang cái, tại vết thương mặt ta tốt hơn, da thịt trắng nõn như ngọc, ngũ quan tác giả thiết định có bao nhiêu đẹp liền đẹp. Hơn nữa bởi vì tại ta thăng cấp, đại khái cũng có chức vụ nho , chẳng những y phục đổi thành váy màu hồng, đầu cũng mang trang sức đơn giản, nổi bật lên khuôn mặt vốn bình thường càng thêm mỹ lệ cực kỳ, nếu như ta ra, người khác tuyệt đối cho rằng ta là làm nghề nha hoàn.

      Khuôn mặt ta, ngoại trừ có điểm kinh diễm, càng nhìn liền càng dễ trầm mê, dù thân là Vương Gia cũng vậy, sắc đẹp làm hại người a.

      Chỉ là, tác giả cho nữ chính ta xinh đẹp, lại quên mất cho ta vận số! Làm nữ chính, ta có thể yếu ớt nhiều bệnh, ta có thể diện mạo tái nhợt, ta có thể nhu nhược xương, nhưng là! Ta làm sao lại bị rách hoa cúc! ! !

      là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. . . . . .

      Lại ngày kia, ta hào khí ngất trời mang theo tâm tình tráng sĩ bi hùng trở lại từ phòng của nha hoàn đến phòng ngoài của phòng Vương Gia, ngờ, gặp được phải Vương Gia đùa giỡn, cũng phải là Vương Gia cường thủ hào đoạt, mà là bữa tiệc lớn vô cùng mỹ vị. Tối ngày đó, ta là nha hoàn đầu tiên có thể ăn cùng Vương Gia.

      Đối mặt với cao lương mỹ vị, chú ý, phải đồ ăn thừa hoặc là bánh bao chay, mà là, bữa tiệc mỹ vị lớn chân chính, ta rất có khí tiết quỳ gối rồi. . . . . . Ta có thể tỉnh táo ăn bánh bao, nhưng ta cách nào tỉnh táo ăn loại mỹ vị sắc hương đều đủ này, sau khi ăn xong ta mới giật mình.

      Nếu trong thức ăn hạ độc làm sao bây giờ!

      Mang theo tâm tình rầu rĩ như vậy, ta trải qua buổi tối, bình an vô buổi tối.

      Ta biết Vương Gia chuẩn bị làm gì, vì vậy lúc trời tối ta đây ngủ ngon.

      Sáng ngày kế tiếp, ta phát tối ngày hôm qua ăn quá ngon đến phát nhiệt rồi, ta ngồi chồm hổm trong nhà xí.

      Sau đó, người ta xảy ra bi kịch người nữ chính từ xưa tới nay tuyệt đối xảy ra! Từ xưa tới nay chưa từng có ai cho ta biết chuyện, đó chính là, được, ngươi cần cố , lần này tốt rồi, rách hoa cúc.

      Ta quả mặt máu!

      Bởi vì kiện rách hoa cách lúng túng thể thành lời này, khiến cho ta vượt qua những ngày ruột mềm trăm mối, mỗi lần nét mặt của ta đều là bi tráng, mỗi lần ta xuất ra đều là bi thương, mặt bởi vì bôi thuốc Vương Gia cho tốt hơn, nhưng phía dưới. . . . . . Ta ngượng ngùng đưa tay mình ra, vì vậy, kéo lần xuất ra chút huyết, cho đến bây giờ còn chưa khỏe.

      Ta mỗi ngày bi tráng tới bi tráng , ưu thương tới ưu thương , ta rốt cuộc dưỡng thành tiểu bạch hoa đại điển! Mỗi phút mỗi giây mỗi thời mỗi khắc mặt ta nét mặt nhất định là ưu buồn, ánh mắt của ta nhất định là ưu thương, sắc mặt của ta nhất định là tái nhợt, thân thể của ta càng thêm nhu nhược đến làm người thương !

      Duới tình huống như thế, ta còn phải luôn luôn phòng bị mỗ Vương Gia, cây kéo ta cầm được tay 250 lần, Vương Gia lần chủ động đến gần ta đều có a, đây rốt cuộc là vì quá mức kịch tình sao? Thời điểm ta bi tráng muốn diễn kịch tình ngươi làm sao lại diễn? !

      Trừ bỏ mỗi ngày gọi ta bưng trà đưa nước thêm thay quần áo, có dũng khí quá giới hạn chút sao?

      Chẳng lẽ, phát ta có ý đồ với đệ đệ của ? Nhưng lại đúng, mỗi ngày vẫn với ta, bộ quân tử phiên phiên, đừng với ta đổi cách.

      Lúc này ta dĩ nhiên biết, Hiên Viên Liệt bởi vì sau khi chỗ đó ba ngày nghĩ hết biện pháp cũng đứng lên được, len lén xem đại phu lần, sau khi đại phu cho thuốc vẫn dậy nổi, đại phu bắt đầu tìm điểm mấu chốt cho ! Sau đó, tìm được người Vương Tiểu Hoa.

      Hiên Viên Liệt đứng nổi đều là bởi vì ta ghê tởm nôn lên chỗ đó của , chịu kích thích quá cường liệt rồi, ta chính là nguyên nhân sinh bệnh, cho nên phải dựa dẫm vào ta xuống tay. Biện pháp xuống tay là gì? Dĩ nhiên là khiến cho ta hề cảm thấy ghê tởm vật kia nữa, vật kia chừng liền nâng lên được.

      Nghĩ đến , từ trước đến giờ là người kiêu ngạo như vậy, khi nào gặp phải chuyện như thế này? Ghê tởm đến người khác còn chưa tính, còn ghê tởm đến làm người khác nôn ra, bị ghê tởm trở lại. Chuyện như vậy chẳng những thương tổn đến tự ái của , thương tổn đến kiêu ngạo của , còn thương tổn đến tâm lý ngông cuồng tự cao tự đại của ! Cho nên, mới có chuyện tỉ mỉ cư xử với ta, muốn vãn hồi hình tượng, thuận tiện đem ta thu vào tay, trị liệu bệnh tiện ra.

      Nếu phải ngày đó ta ghê tởm quá ràng, tốt trực tiếp Bá Vương ngạnh thượng cung, ta chỉ sợ sớm hỏng bét rồi.

      Vương Gia quyết định, coi như nữa ghét người trước mặt cũng muốn trước giải quyết tự thân vấn đề, về sau này. . . . . .

      Mà ta, tự nhiên ngờ Vương Gia mặc dù mặt dịu dàng, lại suy nghĩ đống lớn như vậy. Thời điểm ta dọn dẹp bàn chất lỏng Vương Gia phun ra. Trong nhãn thần của ta lộ ra từng tia chán ghét " cách nào núp", thấy ánh mắt Vương Gia vừa đúng lúc quét tới, thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm, hơi thở lạnh lẽo giống như tòa băng sơn.

      Ta run lên, khi có cảm giác chút thất bại tình cảm của mỗ Vương Gia, khóe miệng nhàng ngoắc ngoắc.

      Người diễn trò, là người dễ dàng nhất lâm vào trong đùa giỡn. Người quá để ý nhất định là người thất bại, đối với lần này, ta hiểu vô cùng.

      Thời điểm thu thập xong xoay người, ta nhu nhu khom người, ngẩng đầu, ánh mắt vừa bình thản có sóng.

      Vương Gia cũng khôi phục bộ dáng ôn hòa hướng về phía ta gật đầu cái.

      "Ngươi. . . . . . Thân thể có gì khó chịu?"

      Nghe thấy lời ấy, nụ cười của ta cách nào khống chế trở nên rực rỡ, hướng khoát tay áo.

      cau mày, hỏi tiếp: "Nếu người nào khi dễ ngươi, thẳng là được." kiên nhẫn nhìn sang, ta cười đến càng sáng lạn hơn, vẫn khoát tay.

      Vương Gia đột nhiên vươn tay ra, sờ tới eo ta, ta phản xạ có điều kiện liền nhấc chân, khó khăn lắm mới dừng lại giữa hai chân Vương Gia. . . . . .

      Sắc mặt Vương Gia trắng xanh đen xuống, hắc khí người lan tràn: ". . . . . . Hả? Ngươi muốn làm gì bản vương? Phạm thượng! ?"

      Mà lúc này đây, ta lại lộ ra ánh mắt lã chã chực khóc, nước mắt trong hốc mắt muốn rơi hết, sắc mặt vô cùng trắng bệch, bộ bị kinh hách.

      Tình huống thực tế cũng là: mẹ nó, rách hoa cúc! ! ! Quá đau rồi ! !

      Vương Gia tức giận nhìn ta: "Dáng vẻ của ngươi là sao, Bổn vương động vào ngươi!" rút ra tay , quay lưng lại.

      Ta thu hồi chân, xoa cái mông, đau.

      Ta mặc dù biết Vương Gia tại ôm phẫn nộ "Nàng giống như ghét Bổn vương? !" lại xen lẫn những tình cảm kỳ kỳ quái quái khác, nhưng nhìn bóng lưng của , ta ước chừng đoán được chút. Ta hơi ngửa đầu, thu nước mắt sắp rơi ra lại, nhưng khóe mắt vẫn là hồng hồng.

      Ta kéo kéo tay áo của , nhìn khuôn mặt lạnh tuấn mỹ của xoay đầu lại, ta đỏ mắt tội nghiệp khom người, ý bảo ta muốn ra ngoài.

      Vương Gia nhìn ta, ta 100% từ trong mắt nhìn thấu ánh mắt uy hiếp " tại ngươi dám ra ngoài thử xem", nhưng vẫn vẻ mặt trầm khoát tay áo, duy trì dáng vẻ ngoài mặt đối với ta muốn gì được đó. Ta nhưng lại thương xót nhìn mấy lần, lưu loát xoay người, ra ngoài.

      Ta mới vừa ra khỏi phòng Vương Gia, chạm mặt Tiểu Hỏa Tử thà, hướng ta vẫy vẫy tay, ta hoài nghi là sẹo ca, vì vậy tới.

      Chỉ thấy Tiểu Hỏa tử hơi ửng đỏ mặt, từ trong tay áo lấy ra chiếc trâm thô ráp làm từ gỗ, giọng mở miệng : "Tiểu Hoa muội tử, đây là ta tối ngày hôm qua làm cho ngươi, tặng cho ngươi."

      , phải sẹo ca.

      Ta, được tỏ tình sao?

      Dường như, sau khi mặt của ta khôi phục, hơn nữa sau khi ở trong tiền viện, tính chất của ta khác rất nhiều, ta nghĩ, ta quả nhiên vẫn hào quang của nữ chính. Rách hoa cúc cái gì, hoàn toàn là tác giả vô tâm ngoài ý muốn.

      Thấy ta ngẩn người, Tiểu Hỏa Tử trước mặt làm như ta xấu hổ, cũng xấu hổ tiếp tục mở miệng: "Ta có thể giúp ngươi đeo lên ?"

      Ta lắc đầu.

      "Ngươi gì là ngươi đồng ý a."

      Ta !

      Mắt thấy Tiểu Hỏa Tử trước mặt muốn đem vật kia cài lên tóc ta, đợi ta lui về phía sau, chỉ thấy cách đó xa nha hoàn vóc dáng vô cùng cao lớn cầm giỏ vội vàng tới. Nàng dường như thấy Tiểu Hỏa, cái đụng vào , quẹo vào khúc quanh, biến mất còn tăm hơi.

      Ta nhìn bóng lưng kia, tiếng động thất bại: Sẹo ca, ngươi đây làm quá mức?

      Xem xong bóng lưng, ta quay đầu trở lại, nhìn Tiểu Hỏa nằm đất. Thời điểm nha hoàn cao lớn đụng tới, khéo đụng Tiểu Hỏa bay vào cây cột, sau đó, các ngươi hiểu, hôn mê.

      Ta muốn đạp lên thân thể Tiểu Hỏa tàn khốc rời , đột nhiên, lỗ tai ta giật giật, nghe được bước chân sau lưng, vì vậy ta làm bộ lo lắng nhìn Tiểu Hỏa đất, đợi ta xem được mấy giây, sau lưng ta liền có thanh lành lạnh mở miệng.

      "Để cho người chuẩn bị ngựa, theo Bổn vương xuất phủ chuyến."

      Ta đánh cuộc, Vương Gia mới vừa rồi thấy được toàn bộ quá trình.

      Bất quá, ta sợ hoài nghi đến người sẹo ca, bởi vì giây kế tiếp có thể đổi mặt. Hơn nữa, cho dù hoài nghi liên quan gì đến ta? Cũng phải là thân ca của ta!

      Có lúc, làm người thể quá răng bằng sắt, đây là chuyện ta lâu về sau mới phát .

      Vương Gia vô cùng trầm nhìn người nằm vật đất, ta hơi thay đổi vị trí, ngăn ở trước người đất. Cho dù Tiểu Hỏa Tử này coi là người tốt, dầu gì cũng là người đầu tiên tỏ tình với ta, hơn nữa, trước mắt cũng làm gì xấu xa, cứ chết như vậy cũng quá thua thiệt. Được rồi, ta tuyệt đối thừa nhận ta đây thay Tiểu Hỏa nằm đất -- kéo thù hận.
      Diệp Băng, Nhược VânTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :