Edit: Vô Phong
Chương 124:
Hoàng đế cái tay tiếp tục nắm móng ngọc của ta, cái tay khác lặng lẽ đưa ra ngoài giường, kéo màn xuống, bọn cung nữ thái giám đầu cũng dám ngẩng lên, tuyệt dám suy đoán Hoàng đế muốn làm gì, làm gì. Cho đến khi ta cùng Hoàng đế hoàn toàn biến mất từ trước mặt cung nữ thái giám, giấu ở trong màn, để lại vô hạn mập mờ.
Bên ngoài màn, làm nha hoàn trung thành của ta, Lục Trúc khiếp sợ phát ra chút thanh, lại lập tức bị đại thái giám trung thành của Hoàng đế sai người che miệng kéo . Nghe phía bên ngoài phát ra thanh, ta lập tức kinh hoảng, Hoàng đế lại lập tức bắt được cơ hội, bưng lấy mặt của ta, khuôn mặt khuếch đại lại gần ta.
Lấy thân thể tại của , cũng chỉ có thể làm chuyện này, huống chi, ta cũng cho ảo giác ta cũng có ý với . Trải qua kích thích của Nam Cung Hàn, sợ rằng bất chấp tất cả, chịu thừa nhận tình cảm của mình rồi.
là, thể hài lòng hơn.
Ta đột nhiên đổi bị động thành chủ động, chủ động ôm cổ của , tránh thoát cái hôn này, từ tay áo lấy ra cây ngân châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn ngân châm đánh vỡ khoa học còn lóe lên ánh sáng dọa người trong tay, ta quả thể hài lòng hơn. Ta tuyệt chậm, ôm lấy, cầm châm, đâm xuống!
Hoàng đế rất nhanh nhúc nhích được, bên ngoài căn bản thấy bên trong xảy ra chuyện gì.
Sau khi người nhúc nhích được, mặt ta mang theo nụ cười đặc biệt dịu dàng, đem Hoàng đế cái đẩy ngã ở giường, ngã ở nơi đó, mắt mở to, miệng phát ra được thanh nào, cũng cách nào hành động. Động tác ta đẩy Hoàng đế ra có chút lớn, nhưng bên ngoài có tiếng động gì. Ta lặng lẽ vén màn lên, phát đại thái giám cơ trí đưa mọi người ra cửa.
Thu tay lại, ta cười nhàng nhìn Hoàng đế, nhìn ra chút ác ý nào, giống như mới vừa rồi ta hề tổn thương Hoàng đế, mà làm chuyện vô cùng bình thường. Tiếp đó, trong miệng ta phát ra chút thanh mập mờ, kéo loạn y phục hoàng đế, cũng kéo loạn y phục của mình chút, sau đó bắt đầu tìm kiếm giường.
Ta tìm nhiều nơi như vậy, nơi này Sẹo ca cũng tới tìm nhiều lần, chỉ có long sàng của Hoàng đế vẫn ngủ là chưa động tới, mới có biện pháp tìm ở nơi này.
Loại đồ vật này bình thường thả quá xa, phần lớn là để gần thân thể, vì vậy phạm vi chúng ta tìm có thể rất . Đồ của Nam Cung Hàn mặc dù có đặt ở bên cạnh, nhưng cũng tính là rời quá xa, nếu tìm ở chỗ xa nhất, chỉ có thể tìm ở chỗ cuối cùng này thôi. Nếu như ở chỗ này tìm được cũng sao, bởi vì từ khi bước vào nơi này ta quyết định khiến Hoàng đế “phát bệnh”.
Ta xê dịch Hoàng đế sang bên cạnh, tìm chung quanh giường, vốn tưởng rằng lại tìm ra, lại tìm được hốc tối dưới gối đầu. Ta tuyệt nóng nảy kéo ga giường ra, chậm rãi dưới ánh mắt của hoàng đế làm chuyện phản bội . Ta nhìn hốc tối hình vuông bày biện trước mắt, nhìn miếng ngọc độc nằm bên trong, đột nhiên mỉm cười.
Trong nguyên văn từng miêu tả qua đồ vật này, là tín vật đính ước của Hoàng đế cùng mẫu thân nữ chính, bất quá đồ này xuất quá ít trước ống kính, ta còn nghĩ ra. Ta đưa tay lấy đồ ra, bỏ vào trong ngực của mình, cũng giải thích gì với Hoàng đế, trực tiếp kéo ga giường xuống, lay Hoàng đế tới đây, lại đẩy miệng của ra bỏ viên thuốc màu trắng vào, điểm lên yếu hầu của cái , bị động nuốt viên thuốc vào.
Đôi mắt Hoàng đế cơ hồ trừng lồi ra nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy khó mà tin được.
Ta mỉm cười lại gần , quyết định kích thích trận nữa, thanh nho ghé vào tai : “Còn nhớ ngươi mỗi ngày tới chỗ của ta, ta nấu canh cho ngươi chứ? Ngươi ngày lại ngày . . . . . . Trúng độc ta hạ.” Ta vừa mới dứt lời, cũng nhìn , mà là lập tức rút châm ở gáy ra, giây kế tiếp, trong miệng phun ra máu liền nhiễm đỏ màn, bởi vì ta tránh, người cũng dính đầy máu Hoàng đế phun ra.
Vốn là, làm nữ độc ác độc ưu tú, coi như làm chuyện xấu cũng muốn chết thừa nhận, chỉ cần lộ ra chút xíu ý tứ, bại lộ tất cả, nhưng bây giờ lại bất đồng rồi.
Phun hết máu, Hoàng đế vốn định chất vấn ta, lại phát toàn thân bắt đầu co rút phát run, miệng run lên, muốn chuyện lại phát ra được thanh nào, cố gắng mở miệng cũng chỉ có thể cắn đầu lưỡi của mình. Ta mỉm cười nhìn , thuận tay nhéo nhéo mặt mình, giây kế tiếp mắt cũng ửng hồng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt xuống, dưới trạng thái này, ta đột nhiên kinh hoảng hô to: “Người tới! ! ! Phụ hoàng! Phụ hoàng ngươi làm sao vậy? !”
“Hoàng thượng!” Nghe được thanh của ta, nhóm người hoa lạp vọt vào, vén màn lên. Sau khi thấy thảm trạng bên trong, nhóm người quỳ đầy đất.
Ta hoảng sợ cùng kinh hoàng, thêm sợ hãi cùng khổ sổ, thanh run rẩy rống to: “Mau gọi thái y!”
Đại thái giám được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng đế phản ứng đầu tiên, liền lăn vòng đứng lên, chửi mắng người bên cạnh gọi thái y, còn mình cẩn thận tới đỡ Hoàng đế. Ta từ giường bò dậy, đỡ hoàng đế bên kia, cùng Đại Thái Giám đỡ Hoàng đế nằm xong.
Lúc này Hoàng đế run lên, chỉ là duy trì động tác uốn éo khác, nhúc nhích nằm đó. Miệng của run lên, lại ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt vẫn nhìn ta, nhìn chằm chằm ta, mặt tràn đầy đau lòng cùng tức giận còn có chút mê mang, dường như là nghĩ ra ta vì sao làm như vậy. ღ Ngâm Phong Các ღ
Trong bụng ta khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, rất nhanh cho ngươi lý do hoàn mỹ.
Xinh đẹp cùng trí khôn đều xem trọng, hơn nữa còn thêm vào hào quang của nữ chính cùng ác quang của nữ phụ phối trí hoàn mỹ như ta nhiều lắm.
Thái y rất nhanh liền lăn vòng chạy vào, dãy lão gia từng người cẩn thận run run rẩy rẩy bắt mạch cho Hoàng đế, ánh mắt hoàng đế vốn còn hơi khẩn trương nhìn bọn họ vài lần, ai biết sau khi bọn họ bắt mạch xong cũng tin chắc Hoàng đế đây là đột nhiên cảm xúc kích động đưa đến trúng gió, Hoàng đế liền cái tròng trắng mắt cũng muốn cho bọn họ.
ràng là trúng độc, nhưng vấn đề là miệng thể tay thể vẽ, này cũng chỉ có chính mới biết. Sau khi Hoàng đế trúng gió, cung nội cũng có lập tức loạn thành đoàn, trước khi chuyện Hoàng đế trúng gió truyền , thân là công chúa được Hoàng đế thương nhất, trọng trách của ta rất nặng, duy trì trật tự cung đình.Ta trải qua vài cuốn tiểu thuyết cung đấu, ta nghĩ phương diện này ta làm cũng tệ lắm.
Nhớ năm đó, ta cũng là cấp bậc phúc hắc, ai biết Hoàng đế luôn thích thể loại ngây thơ đơn thuần, là hãm hại nổi.
Hoàng đế luôn ở bên cạnh nhìn xem, ta làm việc cũng tránh , bộ ta “quang minh chính đại” để cho mọi người tháy, vì vậy vừa bắt đầu cũng có thanh phản đối. Đợi đến khi có người phản ứng kịp triều đình lại bị nữ nhân nắm giữ, muộn rồi.
Lúc này, bọn họ kịch liệt kháng nghị công chúa thay thế Hoàng đế chủ . Hơn nữa, chính là Hoàng đế được, Hoàng thất cũng chỉ mình Hoàng đế, những hoàng thân quốc thích kia vẫn còn nhảy nhót.
Đám hoàng thân phát đúng lúc này cũng từng, người chạy về kinh, kịch liệt phản đối ta nắm giữu triều chính.
Sau khi Hoàng đế trúng gió, ta bắt đầu vì Hoàng đế học tấu chương, lấy ánh mắt của dùng linh cảm phê tấu chương, lấy cớ ánh mắt của hoàng đế, coi như hoang đường vẫn tiến hành đoạn thời gian. Chỉ là, ta phải là nữ nhân hoàn mỹ, thời điểm xử lý loại đại này “Tất nhiên” phạm ít sai lầm, vì vậy liền lộ ra nhược điểm ngiêm trọng, khiến đại thần trong triều kịch liệt công kích ta.
Ngoại trừ ta là nữ nhân thể làm chuyện như vậy còn có nữ nhân nào có thể làm chuyện như vậy, ta cũng có khả năng làm chuyện như vậy. Thời điểm hoàng đế biến thành như thế, khẩn yếu nhất là chọn lựa nam nhân thay thế hoàng đế, mà phải là công chúa ta đây bởi vì được cưng chiều mà thượng vị.
Trong triều cãi lộn ầm ĩ, dân gian cũng vì lúc này tranh chấp nghỉ.
Khi những hoàng thân vất vả triều bái, Đại hoàng tử tuyên bố, hết ngu ngốc ha ha.
“ biết phụ hoàng có từng xuống ý chỉ, các vị Vương Gia trừ khi được tuyên triều, được vào kinh?” Mặc dù chỉ là quần áo hoàng tử màu tím bình thường, biến thành người bình thường thậm chí là người thông minh tuấn mỹ, khí thế của hoàng tử cũng kém hơn Hoàng đế. đôi mắt quét qua bầy người tự nhận có năng lực làm Hoàng đế những người đó chỉnh tề run rẩy.
Bàn về thân phân, những người này thế nào hơn được Đại hoàng tử. Coi như Hoàng đế ngx xuống, chỉ cần Đại hoàng tử chết, đổi tới đổi lui cũng tới lượt họ.
Ta mặc kệ đứng sau lưng Sẹo ca, khẽ mím môi, nhàng cười tiếng, mê howcj những nam nhân tự nhân mình tuổi trẻ tài cao hồi hoảng hốt.
“Thân là công chúa, Bổn cung sợ lúc phụ hoàng bệnh nặng xảy ra nội loạn, cũng sợ những nước khác cảm thấy phụ hoàng bây giờ ổn, khởi binh làm loạn, đích xác là làm rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Bất quá, Bổn cung thẹn với lòng. Huống chi, trước khi phụ hoàng bênh nặng thầm mời danh y chữa trị cho hoàng huynh, thời khắc trị liệu mấu chốt, ta cũng thể chống đỡ, nhưng mà lúc này bất đồng. “Ta ôn nhu xong, đột nhiên ánh mắt sác bén, thấy những người đó hô hấp cũng dừng lại, sau đó, ta lại ôn nhu cười.
Nếu hoàng huynh lành bệnh, chuyện đương nhiên, Bổn cung can thiệp triều chính, tất cả đều giao cho hoàng huynh.
Chuyện này ..... Hoàng thượng cũng vì lập thái tử.” Có người yếu ơt phản bác.
Sẹo ca lại tuyệt lo lắng, bộ tuấn mỹ tựa vào kia, đào hoa nhãn nhìn ta.
Ta lập tức vỗ tay cái, đại thái giám vẫn hầu hạ hoàng đế lập tức cầm đạo thánh chỉ lên trước.
“Đây khi ta chăm sóc phụ hoàng tình cờ phát trong hốc tối dưới gối đầu long sàng. Thời điểm bệnh tình phụ hoàng càng ngày càng nặng, hình như cũng tính toán xong, khi hoàng huynh khỏi bệnh lập làm thái tử, thậm chí nếu phụ hoàng xảy ra bất trắc, thái tử được đăng vị. Phụ hoàng rất tin, cho dù hoàng huynh cũng kinh nghiệm, nhưng tin dưới nâng đỡ của đại thần, nhất định thành vấn đề.”
Ta vừa , mấy lão đại thần cầm quyền phía sau đám hoàng thân, đối với già nua vẩn đục cơ hồ muốn sáng lấp lánh. Dĩ nhiên, trong đó có trung thành làm chủ, nhưng còn có bởi vì thấy được quyền lực mê người hướng về mình ngoắc ngoắc mà kích động. Nâng đỡ tân hoàng a, đây là muốn trở thành quyền thần nắm giữ tiết tấu triều chính a!
Lúc này còn phản đối cái gì?
Cho dù Đại hoàng tử trở thành Hoàng Thái Tử lại trở thành Hoàng đế, thực tế đối với tất cả mọi người có hại, là có thế lực của mình, thuộc về bất cứ phái nào. Hai là mới vừa khỏi bệnh ngu, thoạt nhìn quả quyết dễ khống chế. Hơn nữa, nhìn đứng lên còn chưa có chủ kiến gì.
Nhìn vẻ mặt phong phú mặt bọn họ, ta cười, coi như bọn họ ra miệng, nhưng nghĩ như thế nào rất ràng. Tiếp đó, ta để Đại Thái Giám đem mật chỉ đưa những người đó xem qua, những người đó quả quyết từng người từ từ gật đầu.
Ta lăn lộn trong thư phòng hoàng đế nhiều ngày như vậy, bắt chước bút tích của còn phải là chuyện đơn giản, hơn nữa ta cũng biết ngọc tỷ ở nơi nào. Loại chuyện nghiêm túc như thay đổi triều đại ta làm được, nhưng thủ đoạn nho vẫn được. Chỉ vội vàng liếc mắt cái, theer đưa tay sờ cũng thể nhìn kỹ, có thể phân biệtđược cũng khó có khả năng.
Ngay cả khi có người tỉ mỉ muốn tra xét, chờ bọn họ tra xong chúng ta cũng phủi mông cái chuần mất rồi.
Mấy người chúng ta cũng phải muốn thiên hạ này, cần thiết vẫn ở lại đây chờ việc bại lộ. Ta nhìn biểu của nhóm người, có người cau mày, có người mừng thầm, có người thất vọng. Mặc dù thấy được biểu phong phú, nhưng ta nữa, nếu bọn họ có vấn đề, cũng do đại hoàng tử mới vừa khỏi bệnh nghiêm túc đáp lại.
Sẹo ca biểu tính là tốt, biểu hiên mặt đa tài đa trí của mình, cũng biểu mặt độc lập quả quyết của mình, ngược lại thành đến được. Hơn nữa lại trưng ra gương mặt xinh đẹp, làm cho người ta căn bản cảm thấy uy hiếp.
như vậy mấy hỏi mấy đáp, những người đó đều muốn quên mấy chuyện hài lòng lúc trước.
Rất nhanh, Đại hoàng tử “đề nghị” các cựu thần bị “trục xuất” trở về đất phong.Mà các lão thần, cũng từng người từng người từ từ rời .
Chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, tại bọn họ cũng tìm được chỗ nào đúng.
Đợ toàn bộ mọi người rời , ta đưa ánh mắt đặt người đại thái giám vẫn rất nghe lời.
Chỉ thấy ánh mắt lóe lên, đột nhiên liền hướng ta quỳ xuống, hình như hiểu ta mới là người có thể chuyện, cũng nhìn lâu Sẹo ca cái.
Đây là nô tài thông minh, mạc dù vẫn hầu hạ Hoàng đế, nhưng thân là vật hy sinh cho nữ chính cùng nam chính chế tạo nguy cơ mà thúc đẩy bọn họ bỏ xuống tất cả để nhau, trong kịch tình rất là có kinh nghiêm. Đơn giản mà ..... Thái giám này vốn phải là người tốt! Chính bởi vì phải là người tốt, vừa vặn liền thay đổi thành người có thể lợi dụng!
Edit: Vô Phong
Chương 125:
Vị thái giám này được đặt tên là Ngụy Vân, là người có suy nghĩ phức tạp rất an phận, quen ở chức vị cao, liền muốn leo cao chút nữa, nhưng chỗ cao có vị trí của . Vị trí có, nhưng dã tâm của có. người có dã tâm như vậy, trong ngày thường lại cực kì thành , phục vụ Hoàng đế rất là thân thiết.
Bởi vì thân thiết, chuyện của hoàng đế đều biết rất ràng, bao gồm cả chuyện Hoàng đế nữ nhi ruột thịt, thậm chí bởi vì nữ nhi ruột thịt mập mờ cùng nam nhân khác mà giam nữ nhi lại. Làm ra những chuyện này, mặc dù Hoàng đế cũng thẳng tâm tình của mình với nữ nhi là như thế nào, nhưng người tinh ranh như Ngụy Vân lại sớm thấy rất ràng.
Vì vậy, tâm tư của cứ linh hoạt như vậy.
Cha con loạn luân, điều này có bao nhiêu gièm pha?
Dưới nỗ lực của Ngụy Vân, Hoàng đế nghênh đón lần lượt khảo nghiệm, thành công gặp mặt nữ chính, thành công ở chung chỗ. Mặc dù là người xấu, thế nhưng lại cũng là nhân vật quan trọng xúc tiến kịch tình.
Cơ hồ mỗi tiểu thuyết đều có kiểu bại hoại này, đặc biệt phụ trách tạo nên đau khổ cho nam chính, khiến nữ chính đau lòng, mềm lòng, sau đó thuận lợi ở chung chỗ với nam chính.
Ta nhìn đại thái giám mặt trắng râu trước mặt, cười cười: "Đứng lên , vẫn chưa tới thời điểm ngươi thần phục, hơn nữa, ta cũng chỉ là công chúa, cũng phải là nam nhân."
Ngụy Vân lại ân cần : "Công chúa điện hạ, trong lòng nô tài công chúa hề thua kém bất kỳ nam nhân nào, hơn nữa còn hơn vạn phần! Luận tài trí, ngay cả thiên hạ đệ nhất thông minh kia nhất định cũng bằng phần vạn so với công chúa, bàn về năng lực, cho dù là tiên hoàng, cũng bị công chúa điện hạ. . . . . ."
"Tiên hoàng. . . . . ." Ta giọng câu, đột nhiên nở nụ cười: "Ta thích cách này của ngươi."
Bình thường người xấu luôn tương đối thông minh, Hoàng đế nhận ra, Ngụy Vân này phải đều nhận ra sao? đúng là đơn giản.
"Xem ra ngươi cũng phải là người an phận, chỉ là, thứ ngươi muốn, ta vẫn cho nổi, đứng dậy ."
Thấy ta hứa hẹn, Ngụy Vân cười đến đôi mắt cũng híp lại, chậm rãi đứng dậy, quả quyết đứng ở sau lưng ta.
Ta liếc mắt nhìn về phía sau, vị trí sau thân ta cũng phải ai cũng có thể đứng.
Ở trong tiểu thuyết, mặc dù có nhân vật xấu như vậy, nhưng người trung thành tự nhiên cũng có. Bên cạnh Ngụy Vân còn có tiểu thái giám theo, trong nguyên kịch tình, tiểu thái giám này bởi vì nhìn được Ngụy Vân, mà len lén trợ giúp Hoàng đế, thuận tiện đạp đại thái giám đè đầu mình xuống, trở thành hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, tri tâm khuê mật bên cạnh nữ chính.
Người này lợi hại, mười mấy tuổi trở thành Đại Thái Giám tổng quản.
Bất quá, chuyện này ta tính toán nhắc nhở Ngụy Vân, dù thế nào nữa cũng phải vật gì tốt, hoàn thành nhiệm vụ để cho bọn họ tự do chém giết .
Giải quyết xong chuyện nơi đây, ta cùng Sẹo ca nhìn nhau cười tiếng, tính toán kích thích Hoàng đế.
Lần trước ta tìm được ngọc , cũng liền nhiệm vụ sau cùng hoàn thành 85%, chỉ thiếu điểm cuối cùng rồi. Ta đưa tay sờ sờ vòng ngọc cổ, đây là thứ xuất người ta sau khi thu gom ngọc xong, mà người kia lại xuất trong mộng của ta, chỉ cần chuyện chân chính kết thúc, đồ cổ nóng lên tỏa sáng, ta liền có khả năng rời khỏi thế giới này rồi.
Căn cứ theo lời nam nhân trong mộng từng giết chết ta, ta cách nào chuyện trong mộng với người khác được, hơn nữa ước định cùng nhau rời , cho dù ta muốn , cũng bởi vì có chút nguyên nhân ra miệng, ta thử mấy lần, nên cũng nữa. Người kia rồi, ra có năng lực đưa toàn bộ chúng ta , Lục Trúc cùng A Tam vốn tồn tại, cách khác phải người trong kịch tình.
Mặc dù bọn họ xuất trong tiểu thuyết, hơn nữa có chút trình độ chịu áp chế của tác giả, nhưng bây giờ tác giả cũng bị chúng ta chế phục, bọn họ hoàn toàn là thân thể tự do. Đợi tình kết thúc, ta làm rối loạn toàn bộ kịch tình, cắt đứt tiến trình của thế giới này, bọn họ cũng bị quy tắc tự nhiên bài xích ném ra ngoài, sau khi bị ném ra ngoài dĩ nhiên là có thể khôi phục tới nơi mất ký ức.
Cũng biết sau khi bọn họ bị ném là vài năm sau khi ta rời , hay là sau mấy tiếng, hoặc là sau mấy phút nữa. Thời gian này, thể khống chế được.
Mà Sẹo ca bởi vì có ràng buộc vô cùng sâu sắc với ta, tuyệt đối có thể cùng . Nhưng đường chúng ta rời giống như bọn Lục Trúc, thời gian rối loạn. Có lẽ sau khi trở về thế giới thực ta vừa sinh ra, già. Hoặc là ta già, mới được sinh ra.
Đây là bi kịch, nhưng ta cũng cho rằng tốt hơn so với ở thế giới này.
Ta hoài nghi, cái gì thời gian rối loạn, phải người nam nhân kia cố ý đào hố đùa dai hãm hại ta chứ?
Vì để sớm ngày rời , chúng ta coi như làm tất cả chuyện có thể làm, lúc này, ta và Sẹo ca cùng nhau thân mật thắm thiết về phía tẩm cung Hoàng đế. Bởi vì thân phận tôn quý, phía sau chúng ta mênh mông cuồn cuộn theo ít người, đột nhiên, hồi làn gió thơm đánh tới, người phía sau chúng ta ngã thành mảnh.
Sẹo ca thấy thế, cơ trí lôi kéo ta cùng ngã, giả bộ toàn thân vô lực.
Ta đặc biệt khéo léo tựa vào bên cạnh Sẹo ca, bộ toàn trường ta vô hại nhất, sau đó chúng ta nhìn lên trước mặt thấy hồng y nam tử từ trời giáng xuống, bộ dáng kia đặc biệt nghiệt. Nam nhân này chỉ có bộ dáng nghiệt, ngay cả nụ cười cũng đặc biệt nghiệt, đặc biệt là khi nhìn ta, là nghiệt đến khiến người toàn thân phát run.
đám nha hoàn thái giám sau lưng ta cùng Sẹo ca rất nhanh bất tỉnh nhân rồi, chỉ còn lại Sẹo ca và ta tỉnh táo.
Sẹo ca nội lực thâm hậu, căn bản sợ loại mê hương này, mà ta do cẩn thận, người cũng có chứa các loại dược vật phòng bị có thể chống cự hồi.
nghiệt nam từng bước về phía ta, bước chân rất , cơ hồ có phát ra thanh, thấy chỉ nhìn ta cười lời nào, ta thể làm gì khác hơn là đánh vỡ màn trùng phùng lúng túng lại trầm mặc này.
“ lâu găp “
Sẹo ca lộ vẻ mặt rất cảnh giác nhìn nghiệt Giáo chủ đại nhân, ta thầm nắm đại móng của , để cho cần lo lắng. Sẹo ca luôn rất cơ hội lập tức cầm ngược trở về thuận tiện sờ sờ mó mó siết chặt làm đến hai mươi động tác thần kỳ, quả thần kỳ.
Lúc này ta tiện so đo với , thể làm gì khác hơn là trầm mặc mottj chút.
Sẹo ca bộ “ta trúng độc nhanh được”, bộ dáng khó khăn chuyển a chuyển ra phía trước ta, cố định đem ta bảo vệ ở phía sau, tiếp đó hướng tới ta lộ ra vẻ mặt bi tráng cho dù chết ta cũng chết trước mặt ngươi. Rồi sau đó hình như lại nghi hoặc vì sao ta có chút cảm động nào, nặng nề nhéo ta.
Ta: “..........”
Dưới tình huống này dùng kịch câm liếc mắt đưa tình kích thích kẻ địch tốt sao? chút thanh đề phát ra ta mới nhìn hiểu, làm tốt Giáo chủ trước mặt trực tiếp cho rằng Sẹo ca đầu óc có vấn đề.
Đại khái đầu óc Giáo chủ cũng cùng kiểu với người bình thường, hình như là xem hiểu rồi, sau đó mỉm cười trong tức giận, mấy bước tiến lên đá văng Sẹo ca ra.
là dùng đá!
Sẹo ca giống như quả bóng bụp bụp lăn ngay .
Đợi chút, là ta mà? là thích ta mà? bảo vệ ta mà? chết trước mặt ta mà? tuyệt đối rời khỏi ta mà?
Ta bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sẹo ca thừa dịp lăn mà chạy mất, nghiệt giáo chủ thấy thế, quả muốn cười thành ngu.
“Xem xem nam nhân ngươi , chính là chỗ này vứt bỏ ngươi hay sao?”
Ta lập tức quay đầu nhìn Giáo chủ, bi thương:” Chuyện này liên quan đến ngươi! Ngươi cho rằng mình thần thông quảng đại đến mức này rồi hả? Còn mau mau lúc này rời thôi.”
“Muốn đuổi ta ? Cũng dễ dàng như vậy..........” Giáo chủ ngồi chồm hổm trước mặt ta, nâng cằm ta lên:” Ta chính là muốn tới đón phu nhân rời nhà ra trở về.”
“Ngươi xin cưới ta sao? Cha ta đồng ý ngươi sao? Ta thành thân với ngươi khi nào tại sao ta biết? Chúng ta như thế nào thành thân? Ngươi lấy ta sao? Là hay là chạy ? Sính lễ đâu ta làm sao thấy? Nếu như câu phu nhân chính là phu nhân của ngươi đầy đường đều là phu nhân của ngươi! Bện thần kinh!”
Mắng chửi người rất là thoải mái, nhưng bị nghiệt giáo chủ độc ác nhìn chằm chằm cũng rất khó chịu. Lại ta từ đâu tới tự tin bóp chết ta? Đúng rồi, dù sao thân thể này cũng phải vứt bỏ cho người khác dùng.
Giáo chủ nhìn ta chằm chằm, còn đỡ ta đứng lên:” Lấy tính tình giảo hoạt của ngươi, ta liền đoán được thừa nhận. Bất quá sao, ta chỉ là tới đón ngươi về nhà, cũng cầu bất luận kẻ nào đồng ý. Hơn nữa, cho dù ta cầu hôn với cha ngươi, cha ngươi có thể đồng ý sao?” xong, đột nhiên lại gần bên tai ta, nhàng : “ Ngươi cho rằng chuyện ngươi độc hại thân phụ, ai biết, ai biết sao ....... ác độc, chúng ta ra kém là bao.............”
“ như vậy, là khiến cho ta xấu hổ dứt...............”. Ta bình tĩnh mở miệng.
Bả vai Giáo chủ nhún nhún, cười thể đè nén:” Hay cho da mặt dày, hay cho tâm đen tối, dung nhân là đẹp, thủ đoạn là ác độc.............. Còn có..........” nắm lấy tay của ta, lần này cần ta chủ động, đều tới kiểm tra nốt ruồi đỏ người ta chút.
“Hay cho thân thể thuần khiết .............. “ xong chẳng những giọng nguy hiểm, vẻ mặt nguy hiểm, ngay cả thẩn thể cũng rất nguy hiểm.
chỉa vào ta, dùng cái đồ tốt lắm đó, quả cầm thú.
Lau lau quả thể nhẫn nhịn.
Ta trong nháy mắt đứng thẳng người, đẩy giáo chủ đến gần ta ra, mottj bộ vô cùng tinh thần.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi có đột nhiên cảm thấy hơi sức của mình biến mất hay ? Giáo chủ đại nhân, xin hỏi ngươi có cảm giác được bàn chân ngứa chút hay ? Giáo chủ đại nhân, ngươi có cảm giác mình trở nên rất suy yếu hay ?” Ta liên tiếp chan thành hỏi, đưa đến Giáo chủ đầu óc hôn mê, dùng nét mặt vô cùng hợp với vai nam chính nhìn bàn chân mình, chỉ thấy phía dưới kia đoạn kim màu bạc lấp lánh.
Giáo chủ trùng mắt nhìn, còn chưa kịp tức giận, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhưng có biện pháp tức giận lên tiếng liền bị ta cước đạp nằm đất.
“Cha ngươi có giáo dục ngươi nữ nhân đẹp nhất là nữ nhân xấu nhất sao? Cha ngươi có giáo dục ngươi khi đối mặt với người xấu phải cẩn thận trăm phần trăm sao? Ta cho ngươi biết, ngươi cảnh giác nữ nhân là ta cũng vô dụng! Tất cả nam nhân thiên hạ đều có thể phản bội ta, chỉ có người kia , ngươi ngu ngốc, ai dùng phương thức khôi hài đó để chạy trốn!” Ta thẳng eo cước giẫm lên vật đứng lên kia, hung hăng xoay nghiền, có thể còn ác liệt hơn nhiều so với thời điểm nghiền của Nam Cung Hàn.
Đối phó với Giáo chủ người này, chính là theer có suy nghĩ nhân từ nương tay, nếu xui xẻ chính là mình.
Giáo chủ bị Sẹo ca kích thích đưa chân đạp , kết quả ngược lại bị Sẹo ca tính toán, tại chỉ có thể nằm mặt nđất bị ta làm nhục, ngược phải Giáo chủ đau đến cũng thẳng lên được nữa, ta học động tác lúc trước của Giáo chủ, đứng ở bên cạnh .
Dù sao tại toàn bộ người bên cạnh ta ngã xuống ta hoàn toàn cần diễn trò.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi thích điểm nào ở ta?”
“Bổn tọa chưa bao giờ thích ngươi.” cắn răng.
“Vậy ngươi điểm nào của ta?”
“Ngươi đùa? Bổn tọa chưa bao giờ ngươi!” nghiến răng.
“Vậy ngươi hận ta thấu xương sao?” Ta cười.
Giáo chủ cũng cười theo ta: “Bổn tọa như thế nào lại hận ngươi? Ngươi vũ nhịc bổn tọa như thế, bổn tọa làm sao đơn thuần hận ngươi, ngươi, thích ngươi như vậy? Trước đây, ngươi có thể làm cho bổn tọa chịu ít khổ, còn đùa bỡn bổn tọa như thế..............”
“A a, như vậy ngươi biết ta giúp ngươi giải độc còn chỉnh ngươi rồi hả? Ôi, ta là hảo tâm báo thù cho những tiểu tỷ muội chết oan kia mà thôi, huống chi, ta lại muốn mạng của ngươi, quên , mạng bẩn như thế này, ta chưa bao giờ để ở trong mắt, yếu thành dáng vẻ đức hạnh này còn dám tới tìm ta báo thù, ngươi coi trọng mình.”
Ta xong, vỗ vỗ váy đứng lên, dùng ánh mắt nhìn phàm nhân bé nhìn , hừ lạnh: “Con kiến hôi ngu ngôc!”.
Last edited by a moderator: 21/5/15
Trâu và huyendo thích bài này.