1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nam Tiêu Tương gặp phải nữ Tấn Giang - Thiên Cưu (Full Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vô Phong
      Chương 81:

      Ta dẫn Sẹo ca theo Lục Trúc, vào căn phòng Lục Trúc rất tà môn, ta nhìn thấy A Tam, vì vậy liền hỏi: "A Tam đâu?"

      "Ở phòng bếp nhóm bếp." Lục Trúc đáp trả.

      Sau khi chúng ta vừa dứt lời, ta cước bước vào gian phòng Lục Trúc . Vị trí của viện tử phải rất tốt, ánh mặt trời chiếu đến quá nhiều, mà gian phòng này là nơi u nhất trong viện, khí cũng có chút ẩm ướt, hơn nữa còn có chút u ám. Cho dù là ban ngày, cầm đèn cũng nhìn .

      "Lục Trúc ngươi chọn chỗ cũng thực giỏi, cửa sổ vừa mở ra cũng có thể cảm thấy trận phong kia."

      "Ai bảo những nơi khác đắt quá." Lục Trúc xấu hổ sờ mũi cái, vừa đốt đèn.

      Khi đèn sáng lên, ta rốt cuộc thấy ràng vật phẩm bài biện chung quanh, bên tường để rương chứa quần áo, bên cạnh là giường.

      "Chăn giường rất dơ, ta ném ra ngoài, ván giường cũng cọ qua, cũng quét dọn, cũng đuổi tận giết tuyệt toàn bộ gia tộc nhện rồi. Dĩ nhiên, gian phòng này phải của tiểu thư ngươi." Lục Trúc vừa , vừa vui mừng nhìn Sẹo ca.

      Cũng chung sống thời gian dài như vậy, ngờ ý đối địch của Lục Trúc với Sẹo ca vẫn mãnh liệt như vậy.

      "Trừ khi mở cửa sổ có chút phong, ánh sáng hơi tối chút ra, cũng có điểm gì kỳ quái." Ta mở miệng .

      Nghe ta vậy, Lục Trúc lập tức mang theo ta về phía bên giường, nàng vén vải bố trải ván giường lên, phía dưới lộ ra chữ 'chết' to bằng máu, thoạt nhìn rất kinh khủng.

      "Mới vừa rồi khi ta quét dọn, ràng đóng cửa sổ, nhưng biết vì sao cửa sổ lại tử mở ra, còn lắc lư lắc lư, ánh nến sáng lúc sáng lúc tối, làm ta giật cả mình." Lục Trúc .

      Ta cảm thấy có chút kỳ quái, tới bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài. Ngoài cửa sổ trồng cái cây, tuổi của cây kia rất lâu đời rồi, thân cây hai người ôm cũng hết. Ta nhìn cái cây mấy lần, thời điểm muốn thu hồi nhãn thần, đột nhiên phát bên cây có cái đầu vươn ra, ta bị sợ đến nhảy về phía sau: "Nơi đó có người!"

      "Cái gì?" Lục Trúc nghe được, lập tức chạy ra ngoài cửa.

      Nơi này cũng phải là lầu hai, ta còn chạy ra cửa làm gì, trực tiếp leo cửa sổ nhanh hơn, hơn nữa cửa sổ nơi này cũng cao. Ta rất nhanh liền bò ra ngoài, Sẹo ca cũng theo ta bò ra ngoài, chạy về phía cái cây kia. Sau khi đến, ta quanh cái cây vài vòng, tìm được cái đầu đột nhiên ló ra vừa rồi. Trừ cái cây này, chung quanh còn đám cỏ dại, nhưng đám cỏ này vừa thưa vừa thấp, căn bản giấu được người.

      Cái đầu mới vừa rồi nơi nào rồi? Ta tin tưởng thế giới này có quỷ, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày đấy.

      Ta nghiêm túc tìm chung quanh cây, nếu như người kia phải đột nhiên bay ra ngoài, chính là chui xuông dưới đất .

      "Tìm dưới đất chút." Sẹo ca dường như nghĩ giống như ta, mở miệng như vậy.

      Lục Trúc rất nhanh cũng chạy tới, hướng về phía ta hỏi: "Người nào? thấy? Chẳng lẽ vô căn cứ biến mất rồi hả?"

      "Ta tin người vô căn cứ biến mất." Ta vừa , vừa gẩy đám cỏ mặt đất, ánh mắt quét tới quét lui thảm cỏ.

      Đột nhiên, Lục Trúc hình như là nghĩ tới điều gì, mở miệng : "Ta nhớ được Trương đại mụ đó , nơi này có đường hầm, dường như ở chung quanh nơi này."

      "Hả? Tìm chút, chừng trốn vào đó."

      Chúng ta bắt đầu rà soát mặt đất, rốt cuộc, chúng ta nhanh chóng tìm thấy cái nắp sắt. Ta cấp cho Lục Trúc ánh mắt, để cho nàng cùng ta và Sẹo ca mở cái nắp này lên. Chúng ta mỗi người đứng bên, đưa tay cầm dọc theo cái nắp, bê lên, dùng hết tất cả hơi sức cũng nhấc lên được.

      "Nắp này dầy, là kỳ quái."

      "Người nọ, có thể ở phía dưới nắp này hay ?" Ta .

      "Có thể, ta tìm A Tam giúp tay, tiểu thư đợi ở đây."

      Ta gật đầu cái, ra hiệu cho Lục Trúc bảo nàng nhanh về nhanh, Lục Trúc lập tức chạy .

      " có người nặng như vậy sao?" Sẹo ca kỳ quái mở miệng.

      "Ai biết, tất cả đều có khả năng." Ta .

      Lục Trúc để chúng ta đợi bao lâu, rất nhanh dẫn A Tam tới, lần này bốn người chúng ta dùng sức, cuối cùng cũng nâng được cái nắp lên khe . Mấy người ngừng cố gắng, liều mạng già nâng cái nắp lên, rốt cuộc, cái nắp cũng bị mấy người chúng ta nhấc lêni, để cho chúng ta nhìn thấy tại sao cái nắp này nặng như vậy.

      Dọc theo viền nắp có những vòng khuyên, trong vòng xuyên mấy sợi dây, đầu khác của sợi dây buộc tảng đá vô cùng lớn, tảng đá có nữ hài tử còn trẻ ngồi.

      Nữ hài trẻ tuổi toàn thân dơ bẩn, mặc y phục rách rưới, giống như là tiểu ăn xin. Nàng thoạt nhìn vô cùng dinh dưỡng đầy đủ, xanh xao vàng vọt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng.

      A Tam tháo sợi dây cột vào phía nắp ra, ném nắp qua bên, chúng ta cùng nhìn xuống dưới. Chỉ có vị trí giữa hầm là có ảnh sáng, bốn phía đều là bóng tối, nếu nữ hài chạy vào nơi tối, chúng ta liền thấy nàng. Nhìn nữ tử này mấy lần, ta mở miệng : "Nguyên nhân ma quỷ lộng hành ở nơi này là đây, bất quá, tiểu nha đầu này dáng dấp quen mắt."

      "Làm sao bây giờ? Phải đưa nàng ra sao?"

      Ta gật đầu: "Đây là chuyện nhất thiết, nhưng người nào đây? có thang, chỉ có sợi dây."

      lúc chúng ta chuyện, nữ hài kia núp đến chỗ tối, nàng cũng lên tiếng, xem ra có chút cổ quái. Bởi vì biết phía dưới có nguy hiểm hay , mới bắt đầu ai di chuyển, cho đến khi Sẹo ca suy nghĩ kỹ lát mới mở miệng.

      "Ta cho, ta có khinh công." Sẹo ca làm liền làm, sau khi xong, lập tức nhảy xuống, bao lâu phía dưới liền truyền đến tiếng kêu to của nữ hài kia.

      Ta cùng Lục Trúc tiến tới nhìn, chỉ thấy Sẹo ca xách theo tiểu nha đầu kia xuất . Ta cùng Lục Trúc vội vàng tránh ra, tránh đụng phải Sẹo ca.

      "Ngươi buông ta ra!"

      Nha đầu kia dường như lâu chưa chuyện, giọng vô cùng khán. Nàng vừa đến mặt đất, lập tức giùng giằng đẩy Sẹo ca ra.

      Người lên tới, Sẹo ca cũng muốn giữ lấy nàng, ngược lại quay đầu nhìn về phía ta mở miệng : "Phía dưới có thi thể nữ nhân."

      Ta trầm mặc quay đầu nhìn về phía Lục Trúc: "Ngươi tìm được chỗ là tốt."

      "Ta ta biết a, biết có thi thể, ta liền thuê nơi này! Khó trách nơi này u như vậy." Thanh của Lục Trúc đều bị hù dọa run lên: "Chúng ta phải lấy thi thể này lên sao?" Nàng nhìn ta.

      Ta nghĩ nhiều liền gật đầu cái: "Thi thể đặt ở phía dưới kia cũng tiện, trước tiên đưa lên ."

      Ta mới xong lời này, tiểu nha đầu kia lập tức ngăn ở bên miệng hầm, đỏ mắt nhìn mấy người chúng ta: "Các ngươi, cho phép các ngươi đụng vào thân thể đại tiểu thư!"

      Đại tiểu thư? Ta kỳ quái suy nghĩ chút, thuận miệng : "Ngươi phải là nha đầu Hồng Mai chứ?"

      Tiểu nha đầu trợn to cặp mắt nhìn ta: "Ngươi...ngươi biết ta? Ngươi là người nào? Ngươi là người của nhị tiểu thư sao?"

      Cái gì gọi là mòn giày sắt tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, là cái này đây.

      Sắc mặt ta biến đổi, làm ra bộ dáng khiếp sợ: "Ngươi mới vừa đại tiểu thư gì, ngươi chẳng lẽ là Tuyết Nhu sư tỷ sao? Tuyết Nhu sư tỷ chết rồi?"

      Tiểu nha đầu bình tĩnh nhìn ta vài lần, vẫn là khuôn mặt phòng bị, nàng hỏi ta: "Ngươi là ai?"

      Ta trấn định : "Ta là sư muội của Uông Tuyết Nhu, lúc chúng ta từng bái chung sư phụ để học võ, chỉ là sư tỷ có hứng thú với ngâm thơ nên kiên trì. Lần này ta, là đặc biệt muốn tới tìm sư tỷ ôn chuyện."

      Khi Hồng Mai bốn tuổi bị bán vào Uông gia, từ hầu hạ Uông Tuyết Nhu, quan hệ cùng Uông Tuyết Nhu giống bình thường. Trong thiết định của tác giả, lúc Uông Tuyết Nhu còn rất từng xuất môn học nghệ, bất quá chưa học thành trở về nhà rồi. Chính là bởi vì nàng từng học qua vài thứ, mới có thể nhận ra mình bị muội muội hạ độc.

      Thấy ta như vậy, vẻ mặt tiểu nha đầu giãn ra chút.

      "Đây là chuyện lâu trước đây, ta làm sao biết ngươi hay ?"

      Thấy tiểu nha đầu hỏi như thế, ta lập tức : "Ngươi có thể hỏi ta chút về chuyện riêng tư khi còn của Tuyết Nhu sư tỷ, chỉ cần ta trả lời được, ngươi biết ta hay giả. Năm nay ta học thành xuất sư, chúng ta cũng có là nhiều năm gặp, cho nên mới muốn đến gặp sư tỷ."

      Thần sắc của tiểu nha đầu lại thả lỏng chút, bắt đầu hỏi chuyện ta.

      Ta toàn bộ cũng nghiêm túc mà tỉ mỉ trả lời, tiểu nha đầu kia mới rốt cuộc tin lời láo của ta. Để đạt được tin tưởng của tiểu nha đầu này, ta như làm bài tập về nhà! Cuối cùng, ta đạt được tin tưởng của tiểu nha đầu, rốt cuộc có thể mang thi thể của sư tỷ lên rồi.

      Lúc này Uông Tuyết Nhu chết được thời gian rồi, nhưng mà bởi vì lúc trước trúng độc, cho nên thi thể thối rữa cứng, trừ có hô hấp cùng nhịp tim ra, hoàn toàn giống như người ngủ.

      Sau khi đưa thi thể của Uông Tuyết Nhu lên, Hồng Mai đỏ mắt hướng về phía thi thể của nàng khóc trận. Ta và Lục Trúc đứng ở bên cạnh cũng đỏ tròng mắt, lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu khóc thút thít. Lúc này ta cũng an ủi được nàng cái gì, hơn nữa, sau đó còn cần lợi dụng nàng, đến giúp đỡ ta.

      Ta mím môi cái, đột nhiên rất thích loại cảm giác lợi dụng người khác này.

      "Tiểu Hồng Mai, có thể cho ta biết, sư tỷ của ta xảy ra chuyện gì ?"

      "Được, được, ta ." Tiểu nha đầu thút tha thút thít, ra những gì mình biết.

      Uông Tuyết Nhu có muội muội, tên là Uông Tuyết Thiến, các nàng là song sinh, vì vậy ngày thường giống nhau như đúc, nhưng tỷ tỷ dịu dàng hào phóng hơn nhiều so với muội muội. Muội muội luôn tranh giành cùng tỷ tỷ khắp nơi, tính tình cực kỳ hiếu thắng. Nàng tranh cùng tỷ tỷ tranh sủng ái của người nhà, tranh thể diện, tranh bất kỳ chuyện gì có thể tranh, đến cuối cùng, lại còn muốn tranh trượng phu của tỷ tỷ.

      Vì để lấy được nam nhân thuộc về nàng, Uông Tuyết Thiến phát rồ hạ độc tỷ tỷ của mình, nhưng cũng rất nhanh liền bị Uông Tuyết Nhu phát . Uông Tuyết Nhu cái gì cũng có thể tặng cho muội muội, chỉ có nam nhân thương là chịu nhường lại. Sau khi biết muội muội thế nhưng hạ độc mình, nàng liền mình hẹn muội muội ra ngoài, muốn ràng cùng nàng, thuận tiện muốn thuốc giải.

      Nhưng Uông Tuyết Thiến chẳng những giao thuốc giải ra, còn muốn đẩy thân tỷ tỷ xuống vách núi.

      Khi đó, Hồng Mai vì được tiểu thư nhà mình phân phó, chỉ là coi chừng ở xa xa, cho Uông Tuyết Thiến phát . Vì vậy, Hồng Mai cũng tận mắt thấy Uông Tuyết Thiến cỡ nào ác độc, thậm chí ngay cả tỷ tỷ song sinh của mình cũng hạ độc thủ được.

      Hồng Mai vừa vừa khóc, ta vỗ bả vai của nàng, an ủi nàng: "Sư tỷ chết vô ích, ta tuyệt đối . . . . . . Khiến người hại chết nàng trả giá lớn."
      TrâuTử Mặc thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Vô Phong
      Chương 82:

      Hồng Mai rất nhanh lại khóc rồi, khóc đến ngủ thiếp , ta để cho Lục Trúc đỡ nàng vào gian phòng, lấy chăn đệm từ trong xe ngựa tới, chăm sóc nàng tốt.

      Lục Trúc nghe Hồng Mai , tức giận vô cùng, tiếp đó bắt đầu kêu la tuyệt đối để cho Uông Tuyết Thiến sống dễ chịu.

      nữ phụ ác độc, ta dĩ nhiên cũng để cho nàng sống dễ chịu. Uông Tuyết Nhu là nữ phụ chỉ xuất qua tên chết , theo miêu tả của Hồng Mai, ta có thể hiểu đó là tiểu bạch hoa ngây thơ cỡ nào. Chị em song sinh phải là tâm ý tương thông sao? Có thể càng thêm hiểu nhau hơn so với người sao? Thế nhưng muội muội lại bị tác giả viết tàn nhẫn như vậy, vì tra Tướng quân đó mà tâm lý vặn vẹo lợi hại như thế.

      Trong mắt ta tra Tướng quân kia, cũng có gì tốt, lão bà đổi thành em vợ cũng phát được, hơn nữa còn mù quáng tin tưởng lão bà giả của mình. Nếu Uông Tuyết Nhu, như thế nào có thể phát ra? Hơn nữa cá tính của hai tỷ muội khác biệt lớn như vậy, dù là song sinh cũng thể điểm nào cũng giống nhau như đúc.

      Nghĩ lát, ta bảo A Tam đun chút nước nóng, chờ Hồng Mai tỉnh lại. Sau đó cùng Sẹo ca mua chút đồ dùng mấy ngày nay, mua thêm chăn đệm nữa. Có ba người cùng nhau quét dọn, còn là hai đấng mày râu thân thể cường tráng, quả nhiên nhanh, xế chiều đến tối, chỗ này sạch , sáng sớm có thể đun nấu.

      Chờ Hồng Mai tỉnh, tự tắm rửa sạch , A Tam cùng Lục Trúc chuẩn bị xong cơm trưa. Ta gọi Hồng Mai cùng ngồi xuống ăn chút gì, vừa giới thiệu cho nàng mấy người bên cạnh ta.

      "Ta họ Vương, ngươi kêu ta Vương nương là được. Đây là là đại ca của ta, đây là Tiểu Lục nha hoàn thiếp thân của ta, đây là người làm việc vặt nhà ta, ngươi có thể gọi là A Tam."

      Lúc này Lục Trúc cùng A Tam khôi phục tướng mạo trẻ tuổi, Hồng Mai nhìn mấy người chút, có chút thận trọng gật đầu, lên tiếng.

      "Ngươi xem ra đói bụng lâu rồi, ăn chút gì , cần lo lắng, thân thể của sư tỷ để như vậy cũng được, đợi lát nữa chúng ta đặt quan tài. Lúc trước sư tỷ trúng độc, vì vậy thân thể thối rữa, tối nay cũng có thể chôn cất. Sư tỷ của ta là người tốt đẹp như vậy, tại sao có thể sớm an nghỉ dưới đất chứ, ta khiến cho toàn bộ bọn họ trả giá lớn. Tướng quân kia căn bản xứng với sư tỷ của ta." Thời điểm ta những lời này, ánh mắt rất là ác độc, ta sợ Hồng Mai nhìn thấy ánh mắt của ta, bởi vì nàng cũng giống ta.

      thù hận của nàng còn sâu sắc hơn nhiều so với ta.

      Hồng Mai vội ăn cái gì, hơn nữa nàng tựa hồ cũng quen ăn cơm chung bàn với mọi người, nàng u buồn lát, mới mở miệng : "Vương nương, vô cùng cảm tạ ngươi nguyện ý giúp nô tỳ, chỉ là, ngươi muốn an bài chuyện của đại tiểu thư thế nào, lại muốn đối phó như thế nào với . . . . . Người kia?"

      "Tướng quân kia phải ngay cả thê tử chân chính của mình bị tráo đổi cũng biết sao? Nam nhân bạc tình như vậy, chỉnh , ta đều cao hứng. Mà Uông Tuyết Thiến đó, nàng phải rất thích sẵm vai tỷ tỷ của mình sao? Chẳng lẽ nàng cũng bởi vì hại chết thân tỷ tỷ mà áy náy trong lòng?"

      "Nữ nhân kia làm sao áy náy, nàng ác độc như vậy!" Nghe lời của ta, Hồng Mai lập tức : "Tuyệt đối thể bỏ qua cho nữ nhân kia, từ nàng tranh tới tranh lui cùng đại tiểu thư, đại tiểu thư thương nàng là muội muội, nhưng nàng lại ác độc như vậy hại chết đại tiểu thư, tuyệt đối thể bỏ qua cho nàng."

      Ta bưng chén lên, trầm giọng : "Ăn , ta bỏ qua cho người kia. Ta có kế hoạch, muốn thương lượng cùng ngươi chút, ăn cơm trước, ăn xong chúng ta mới có hơi sức hảo hảo thương lượng." Ta xong những lời này, liền gì nữa, an tĩnh ăn cơm.

      Hồng Mai há miệng, cuối cùng vẫn hề gì, tiếp đó ăn chút đồ.

      Rất nhanh, mấy người liền ăn xong, sau khi Lục Trúc thu dọn chén đũa xong, ta liền gọi tất cả mọi người vào, nhắc lại kế hoạch của ta.

      "Uông Tuyết Thiến giết chết tỷ tỷ ruột của mình, ta tin nội tâm của nàng chút áy náy nào, cho nên, ta muốn làm chính là, chế tạo ra Tuyết Nhu sư tỷ ‘chân chính’, để cho nàng xuất trước mặt Uông Tuyết Thiến cùng Tướng quân. Tướng quân phải nhận ra thê tử tại của mình là giả sao? Ta liền khiến cho mơ hồ thêm chút, từ từ sinh ra hoài nghi với thê tử tại, vạch trần bộ mặt của Uông Tuyết Thiến, dĩ nhiên, trong quá trình này, bọn họ tuyệt đối được sống dễ dàng. Cho nên, Hồng Mai, ta tại cần ngươi trợ giúp."

      Hồng Mai tinh thần chấn động, trợn to hai mắt nhìn ta, bộ mặc ta sai khiến, lớn tiếng : "Cần nô tỳ làm gì, cứ việc , chỉ cần có thể giúp đại tiểu thư báo thù, ta cái gì cũng có thể làm."

      Ta khẽ mỉm cười, đúng là trung nô. Nhân vật được tác giả tốn nhiều văn chương vô cùng, phần lớn đều là tàn phế, nhưng nàng chỉ được vài nét bút, chỉ viết qua câu Hồng Mai trung thành và tận tâm dùng toàn bộ sinh mạng của mình để giải thích hai chữ trung thành này.

      Người được miêu tả hoa lệ, ngược lại càng thêm thuần chất, càng thêm chân .

      " gạt ngươi, ca ca ta ra là cao thủ dịch dung. Ta phát thân hình của Tuyết Nhu sư tỷ cũng rất giống ta, cho nên, ta muốn chính mình dịch dung thành bộ dáng của Tuyết Nhu sư tỷ. Dĩ nhiên, chỉ là dáng dấp giống là được, muốn hoàn toàn biến thành Tuyết Nhu sư tỷ, ngoài ra còn phải làm giả nhiều thứ, nhất định phải tốn thời gian phen. Ta cũng cần học thói quen động tác của sư tỷ, cách nàng chuyện, dáng , thích gì cùng ghét gì, ngay cả đồ gì ăn cũng phải hiểu biết ràng."

      Hồng Mai sau khi nghe nghiêm túc, lập tức nặng nề gật đầu: "Ta biết rồi, Vương nương, ta trợ giúp ngươi tốt."

      Thấy thu phục được Hồng Mai, trong lòng ta nhõm ít: "Ừm, tất cả mọi người đều biết ngươi là nha hoàn thiếp thân của sư tỷ, vì vậy, ngươi phải theo bên cạnh ta, để gia tăng độ chân của ta. Nha hoàn vốn theo bên người đột nhiên biến mất, nhất định có người cảm thấy kỳ quái, cho dù Uông Tuyết Thiến trước đó có thể lấp liếm cho qua, chờ khi ngươi xuất , lời dối của nàng lập tức tự sụp đổ."

      Hồng Mai liền vội vàng gật đầu: "Vâng, khi đó cần ta làm gì?"

      "Đến lúc đó ngươi biết." Ta .

      "Ta sao? Ta làm cái gì? Ta có cơ hội ra sân sao? Tiểu thư ngươi muốn vứt bỏ ta sao? !" Lục Trúc chen vào giữa ta cùng Hồng Mai, dùng sức soàn soạt về tồn tại của chính mình, vô cùng cam lòng mình bị coi thường bị loại bỏ ra bên ngoài.

      Ta bất đắc dĩ đưa tay chỉ Lục Trúc: "Ngươi, nha hoàn." Sau đó ta lại chỉ vào Hồng Mai: "Cũng là nha hoàn. Lại có quy định ta chỉ có thể mang nha hoàn, bất quá, nếu như ngươi muốn giả dạng làm lão nhân gia lần nữa cũng phải là thể. Ca, lần này ngươi làm hậu phương!"

      "Miễn cưỡng đồng ý với ngươi." Sẹo ca mở miệng .

      Ta hài lòng nhìn mấy người chút, gật đầu: "Tốt lắm, về sau ta tiến hành huấn luyện đặc biệt, ca ngươi phụ trách giúp ta dịch dung, những chuyện này tốt nhất bí mật tiến hành, cho nên, những ngày kế tiếp do Lục bà bà cùng A Tam công công ra cửa mua nhu phẩm cần thiết, ba người chúng ta cần ra khỏi cửa."

      Ta an bài xong xuôi, tính toán lại thời gian, phát cách thời gian nữ chính bị bán đến phủ tướng quân, lại bị Tướng quân cái chọn trúng có chút xa. Mặc dù thời gian còn nữa, cũng biết giữa đường có biến số gì hay , chúng ta vẫn là sớm huấn luyện tốt chút.

      Chuẩn bị xong, ngày hôm sau chúng ta liền bắt đầu tiến hành khẩn trương huấn luyện. Uông Tuyết Nhu thích viết chữ, vì vậy ta phải bắt chước chữ viết của nàng. Nàng luôn cười đến rất dịu dàng, thanh cũng là cực kỳ nhu hòa. Vẻ nhu hòa của nàng cùng dạng với hệ thống của ta. Ta là dùng để giả bộ đáng thương, nàng là khiến cảm thấy ấm áp.

      Uông Tuyết Nhu quen cầm bút tay trái, đơn giản mà chính là thuận tay trái, điều này làm cho ta cảm thấy có chút khó khăn, cũng may, tay phải của nàng cũng linh hoạt vô cùng, ta luyện dáng vẻ giống chút là được.

      Huấn luyện chặt chẽ như vậy, ta cùng Hồng Mai toàn bộ hơn mười ngày ra khỏi cửa, đợi đến khi nàng cảm thấy cử chỉ của ta rất giống tiểu thư nhà àng rồi, chúng ta mới bắt đầu chân chính tiến hành kế hoạch. Kế hoạch bắt đầu, ta liền đổi thành khuôn mặt của Uông Tuyết Nhu, hơn nữa, thể tùy tiện tháo xuống, cho dù ngủ cũng được. Ai biết chờ sau khi ta xuất trước mặt Uông Tuyết Thiến, nàng buổi tối khuya tới đây canh người?

      Sau khi bắt đầu kế hoạch, chẳng những ta phải đổi mặt, đám người Sẹo ca cùng Lục Trúc cũng phải thay đổi khuôn mặt. Ở đây người quen nhiều, mặt của mình tốt nhất nên dùng. Chờ chúng ta toàn bộ thay mặt xong, bốn chủ tớ thuê nhà, đổi thành năm chủ tớ mới.

      Lần này, Sẹo ca còn là thiếu gia, mà là quản gia trẻ tuổi, A Tam là người đánh xe cùng sai vặt trong nhà như cũ. Lục Trúc cùng Hồng Mai đều là nha hoàn, xanh đỏ, còn rất cao hứng.

      Đầu tiên chúng ta tạo ra tin đồn chủ nhân nơi này vì bị quỷ dọa kinh sợ mà rời , sau lại có người mới đến ở, tất cả tiến hành đều vô cùng thuận lợi. Người bình thường đều nhìn ra chúng ta ngụy trang, chỉ coi chúng ta là người cái gì cũng biết coi tiền như rác, nhà có ma quỷ lộng hành cũng dám ở.

      Khiến cho ta hơi rối rắm là, thi thể của Uông Tuyết Nhu còn đặt trong hậu viện. Mặc dù nàng thoạt nhìn giống như ngủ thiếp , nhưng cách nào có thể thay đổi đây là thi thể , mỗi lần nghĩ đến chỗ ở của mình có cỗ thi thể, sau lưng ta liền có chút rét run, hơn nữa, ta còn mang theo khuôn mặt giống thi thể kia.

      Cũng bởi vì thi thể này, để sớm thấy Uông Tuyết Nhu nhập thổ vi an, ta phải mau chuẩn ác hạ độc thủ.

      Nhân vật tại của ta là, Uông Tuyết Nhu sau khi té xuống vách núi sau đại nạn chết, lại từng mất trí nhớ. Dưới giúp đỡ của nha hoàn, ta trở lại chỗ này. ra , ta tính toán trước khi gặp Tướng quân, phải giả quỷ dọa nữ phụ nương kia chút, biết nàng có sợ quỷ hay đây?

      Mang theo tâm tình tức giận như vậy, ta mang theo hai tiểu nha hoàn ra cửa dạo phố.

      Mục tiêu của chúng ta là, cho dù gặp được mục tiêu, cũng phải gặp được mấy người biết Uông Tuyết Nhu, như vậy cũng có thể đem tin tức Uông Tuyết Nhu khác xuất truyền cho Tướng quân cùng Uông Tuyết Thiến kia.

      Uông Tuyết Nhu mặc dù xinh đẹp như ta, nhưng cũng là mỹ nhân từ trong trứng, lên phố, thu hút rất nhiều ánh mắt.
      TrâuTử Mặc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vô Phong
      Chương 83:

      Bên cạnh ta mang theo hai nha hoàn, xanh nhạt đỏ nhạt, mà ta lại mặc quần tơ màu vàng nhạt, thu hút bao nhiêu chú ý của người khác khỏi phải . Toàn bộ đường cái, dường như chỉ có ba người chúng ta, thiếu nữ còn trẻ ăn mặc mềm mại như vậy.

      Chúng ta di chuyển đến cách phủ phủ tướng quân xa, hai nha hoàn cầm đồ ăn vừa mua trong tay, đột nhiên, Hồng Mai liền kéo kéo ống tay áo của ta : "Tới rồi, trước mặt là kiệu của Tướng quân phu nhân!"

      Hồng Mai chưa đặc biệt học diễn trò, giờ phút này trong mắt nàng thù hận rất sâu sắc, ta có ý định để cho nàng diễn nhiều, ánh mắt như thế, mới đúng là bình thường nhất, có thể đưa tới hoài nghi nhất. Ta vẫy vẫy khăn, cười ngớt đến đứng phía trước kiệu.

      Thanh của Lục Trúc lập tức theo tới đây: "Tiểu thư, cẩn thận!"

      Ta tay đỡ trán, giả bộ váng đầu, bộ thấy cỗ kiệu trước mặt.

      Tướng quân phu nhân xuất hành, trước sau tất nhiên là dẫn theo người bảo vệ, mà vài người bảo vệ nàng, nhất định là thân tín của tướng quân, thân tín của tướng quân, tất nhiên là biết dung mạo của Tướng quân phu nhân.

      Khi ta cản phía trước cỗ kiệu, ta quả nhiên thấy hai người ngồi lưng ngựa xuống về phía ta, có lẽ là muốn bảo ta tránh ra. Lúc này Lục Trúc cùng Hồng Mai cũng tới, họ phải trái đỡ lấy ta.

      Hồng Mai là nha hoàn thiếp thân của Tướng quân phu nhân, bọn họ thể nào nhận biết.

      Vì vậy, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy khi tiến lên cũng phải là ta được bảo hộ sau lưng hai nha hoàn, mà là Hồng Mai.

      Thù hận trong mắt tiểu nha đầu cách nào che giấu, nhưng vẫn nghe lời ta, trước tiên mở miệng mắng chửi. Nếu là trước kia, nàng cũng dám xuất trước mặt những người này như vậy.

      nam nhân trong đám người đó kinh ngạc : "Hồng Mai nha đầu, làm sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi phải là, rơi xuống nước mất tích sao? Ngươi trở lại là tốt rồi, phu nhân tìm ngươi lâu, cũng mệt mỏi đến bị bệnh."

      Hồng Mai ngậm thù hận, gì.

      Lục Trúc đẩy Hồng Mai ra, lớn tiếng : "Ta nhổ vào, các ngươi nhận lầm người, ở đây có Hồng Mai nào cả, đây là nha đầu của tiểu thư nhà ta, Tiểu Hồng Đào."

      Hồng Mai bị sửa lại tên: ". . . . . ."

      Hai người nam nhân bị nghẹn chút, khi cỗ kiệu sau lưng bọn họ dừng lại, màn kiệu lắc lư mấy cái, nha hoàn bên kiệu lập tức đỡ người ở bên trong từ từ xuống kiệu.

      Đó là thiếu phụ vô cùng tái nhợt gầy yếu, bây giờ mặc dù phải là mùa đông, cũng mặc áo khoác ngoài rồi, điều này làm cho mặt của nàng thoạt nhìn , rất là chọc người thương tiếc. Nàng xa xa nhìn về phía này, nghi ngờ : "Hồng mai. . . . . . Đúng là Hồng Mai. . . . . ."

      Hồng Mai trợn mắt trừng qua: "Ngoại trừ tiểu thư nhà ta ra ai có thể gọi tên ta."

      Thiếu phụ lộ ra bộ dáng khiếp sợ, sắc mặt càng thêm tái nhợt rất nhiều. Ta đứng phía sau hai nha đầu, bởi vì chiều cao cũng cao hơn hai nha đầu, cho nên được che rất tốt, còn có thể nhìn được qua hai người, thấy thiếu phụ kia chợt lóe lên sát ý.

      Thấy thời gian đến, ta đẩy hai nha hoàn ra, lộ ra khuon mặt giả của mình.

      Thời điểm hai nam nhân trước mặt nhìn thấy gương mặt của ta khiếp sợ hít vào hơi, nhưng bọn họ gọi ta là phu nhân. Ta hiểu , bọn họ coi ta là muội muội. Ta để ý tới bọn họ, mắt mờ mịt về phía thiếu phụ sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ.

      Cho dù muội muội rất biết diễn trò, nhưng thấy người cho là chết rồi đột nhiên xuất , trong nháy mắt nét mặt cũng cách nào bình tĩnh được. Ta nhanh chóng liền tới trước mặt nàng, nhìn nàng: "Ngươi. . . . . . Là người thân của ta sao? Làm sao dáng dấp tương tự như ta vậy."

      Thấy ta hỏi như thế, ánh mắt thiếu phụ xoay xoay, đột nhiên thở phào nhõm, kích động nắm lấy hai tay của ta: "Tiểu Thiến, ngươi là Tiểu Thiến, ngươi và Hồng Mai đều được cứu?"

      A, dứt khoát nhận thức ta làm muội muội sao?

      Ta tiếp tục nghi hoặc nhìn nàng cầm lấy tay ta: "Ngươi là?"

      "Ngươi nhớ ta sao? Ta là tỷ tỷ của ngươi." Nàng xong, lại kích động vuốt mặt của ta.

      Ta trong lòng cười tiếng, thuật dịch dung của Sẹo ca xuất thần nhập hóa, ngươi tìm được khe hở da giả của ta đâu.

      "Tỷ tỷ? Nhưng ta, khi ta tỉnh lại dưới vách núi cái gì cũng đều nhớ nữa."

      "Vách núi? Làm sao như vậy, ta nhớ được ngươi ràng là cẩn thận rơi xuống nước bị nước cuốn , nha đầu Hồng Mai kia, vì cứu, vậy. . . . . ." Nàng xong, vừa đỏ tròng mắt.

      "Là ta nhớ lộn sao?" Ta mờ mịt nhìn nàng.

      " tại đừng những điều này nữa, cùng ta trở về phủ , mấy ngày này ngươi lưu lạc bên ngoài, nhất định chịu ít khổ cực." Nàng đau lòng xoa đầu của ta phen, giống như tỷ tỷ thương muội muội.

      Ta vừa định gật đầu, Hồng Mai phía sau ta kinh hoảng kéo ta trở về : ", thể trở về cùng nàng, tiểu thư, nàng có thể hại ngươi lần, có lần thứ hai!" Hồng mai kích động giữ lấy ta, xoay người muốn .

      Uông Tuyết Thiến lập tức : "Hồng Mai ngươi ở đây gì vậy? Ta làm sao hại muội muội của mình đây? Các ngươi mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, làm cho có hiểu lầm lớn với ta như vậy."

      Ta đột nhiên mở miệng: " đúng, Hồng Mai cho ta biết, ta có người muội muội, nhưng có tỷ tỷ."

      Ánh mắt Uông Tuyết Thiến sâu thẳm, kéo tay của ta lại, với Hồng Mai: "Nha đầu này, rốt cuộc có ý đồ gì! ngờ lại lừa gạt Tiểu Thiến."

      "Ngươi ngậm máu phun người, điên đảo thị phi!" Hồng Mai tức giận chỉ vào nàng.

      Uông Tuyết Thiến khuôn mặt khiếp sợ và thể tin, bi thống : "Người tới, bắt Hồng Mai lại cho ta, ta phải hảo hảo hỏi chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào."

      Nếu bị bắt lại, sợ rằng Hồng Mai thực mất mạng.

      Ta đột nhiên tránh thoát khỏi tay của Uông Tuyết Thiến, bộ tỏ vẻ nhức đầu, thân thể lắc lư mấy cái: ", đúng, phải như thế. . . . . ." Sau đó, ánh mắt của ta lập tức bi thống lên, trái lại bắt được tay của nàng: "Tại sao ngươi hạ độc ta, từ đến lớn, ta có điểm nào có lỗi với ngươi? Ngươi mau cho ta thuốc giải, ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng cho tỷ phu của ngươi biết, Tiểu Thiến, nghe lời của ta, cần u mê tỉnh ngộ nữa."

      Câu này của ta, là câu cuối cùng trước khi chết của nguyên chủ.

      Nghe ta như thế, hàn quang trong mắt Uông Tuyết Thiến chợt lóe, giọng : "Ngươi cái gì? Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"

      Ta lại lần nữa lộ ra ánh mắt mờ mịt, ôm lấy đầu: "Ta biết, có gì đó trong đầu ta bị gián đoạn, ta cái gì cũng biết, Hồng Mai. . . . . ."

      Nghe được ta gọi tên nàng, Hồng Mai lập tức cùng Lục Trúc đẩy đám người muốn bắt họ ra, tới đỡ lấy ta.

      "Thế nào, bệnh nhức đầu của tiểu thư lại tái phát sao? Cũng là đại phu phải đưa tiểu thư tới những nơi quen thuộc mới có thể nhớ lại, bằng . . . . . ." Hồng Mai được nửa liếc mắt nhìn Uông Tuyết Thiến.

      Chúng ta diễn nhiều như vậy, đừng người đường bên cạnh có nghi ngờ, những người vẫn theo tướng quân kia tất nhiên là thể nghi ngờ. Nhưng đây cũng phải chuyện bọn họ có thể hỏi. Ta chỉ là muốn chôn xuống mầm móng nghi ngờ trong lòng bọn họ, hừ, sau khi làm xong những chuyện này, chúng ta phải nghĩ biện pháp rút lui.

      Thời điểm ta chuẩn bị hành động, ta nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa tới gần chạy về phía chúng ta bên này, ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tướng quân đại nhân cưỡi ngựa chạy như bay đến. Thấy vậy, ta lập tức theo con đường xưa của nữ phụ.

      Ta dùng ống tay áo rộng che giấu, chợt nhét cây đao đỏ vào trong tay muội muội, tay trong tay áo cầm lấy tay của nàng đâm nhát vào eo mình, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ tay áo của ta, tràn ra từ phía eo ta, theo váy chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.

      Thời điểm người khác cái gì cũng còn chưa phát ra, ta yếu ớt ngã về sau, ngã vào ngực hai nha hoàn sau lưng, sau khi họ đỡ lấy ta, lập tức cao giọng kêu to: "A máu!"

      Bởi vì lúc ta hãm hại người quá mức nhanh chuẩn độc, vì vậy ai phát ra ta làm gì trước đó. Trước đó Uông Tuyết Thiến hoài nghi ta nhớ ra cái gì đó, cách ta rất gần.

      Sau khi ta ngã xuống, đao dính máu trong tay nàng lập tức lộ ra ngoài, đợi khi nàng vứt đao xuống đât, là quá muộn. Động tác kia của ta có thể là làm liền mạch, nhét đao, đâm nhát vào hông, sau đó lập tức ngã xuống, được rồi, làm xong.

      Động tác của ta quá mức bất ngờ, cho dù đối phương là cao thủ võ lâm cũng phản ứng kịp.

      Sau khi ta ngã xuống, người chung quanh lập tức rối loạn, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tướng quân phu nhân giả đó.

      ", đây phải là ta làm, là nàng tự dùng đao làm mình bị thương."

      A, nữ phụ nháo loạn, người nào tự cầm đao đâm mình, ta mới đâm đâu, ta đâm túi máu mà thôi. Lúc ra cửa ta chuẩn bị nhiều kế hoạch rồi, nếu chỉ đụng phải mấy người biết Tướng quân phu nhân, ta lắc lắc mấy cái rồi trở về. Nếu đụng phải phu nhân giả, ta lắc lắc kích thích nàng chút, lại cho mình mình chút vết thương , để quần chúng nhân dân làm chứng rồi trở về.

      Nếu vừa lúc Tướng quân cũng ở đó, màn diễn này phải có chút kiêu ngạo rồi.

      Thời điểm ta nhu nhược ngã xuống, tay che vết thương, Lục Trúc tiến lên phải đánh muội tử kia bạt tai. Muội tử kia đột nhiên quay ngược bộ dáng nhu nhược, cái liền tóm lấy tay Lục Trúc hất , vô cùng uy vũ cường tráng.

      "Ngươi, ngươi buông tay, hơi sức của ngươi thế nào lớn như vậy!" Lục Trúc lớn tiếng : "Mau buông ta ra, dám làm dám chịu sao?"

      Lục Trúc nhắc nhở mọi người Tướng quân phu nhân hơi sức rất lớn, nàng giằng co mấy lần cũng thoát ra được.

      Dùng góc độ của ta mà nhìn, ràng là Tướng quân phu nhân giả thu tay về được, Lục Trúc nhất định là giở trò gì rồi. Lục Trúc vùng vẫy hồi, mặt cũng đỏ bừng lên mới đem tay hất ra, vẻ mặt khổ sở nhào tới trước người ta, giúp ta che vết thương, bi thương khóc thút thít : "Các ngươi còn nhìn cái gì? Còn giúp tiểu thư nhà ta tìm đại phu sao?"

      Hồng Mai ràng bị sợ đến ngây ngốc, chỉ biết ngơ ngác ôm lấy ta.

      Ta yếu đuối thở hổn hển, dùng loại ánh mắt vô cùng thanh tỉnh nhìn muội muội nữ phụ, ta há miệng, : "Tiểu Thiến, ta, ta có lời muốn với ngươi."

      Uông Tuyết Thiến thấy bộ dáng người chung quanh, biết việc lớn tốt rồi, đành về phía ta, nàng vẫn thể lộ ra bộ dáng muốn giết chết ta.

      lúc này, Tướng quân cũng đến, cái nhảy xuống ngựa, còn chưa hiểu tình huống gì liền ôm phu nhân bảo bối nhà vào trong ngực bảo vệ, nhưng bảo vệ đến nửa nhìn thấy ta, ngây ngẩn cả người. . . . . .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi là Tiểu Thiến. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? !" Tướng quân cau mày lớn tiếng chất vấn người bên cạnh, vừa bảo vệ phu nhân bảo bối nhà mình vào ngực.

      Ta nội tâm hừ hừ , bảo vệ , tên tra nam mắt mù này.

      _________________
      Có câu hát: "Em chỉ biết rằng em , tình của chúng ta vĩnh viễn già". Người viết bài hát này nhất định rất trẻ. Tuổi trẻ biết tình chết, trái tim già, và đời này còn có thứ mong manh, gọi là "vĩnh viễn".

      http://phongvodinh.wordpress.com/
      TrâuTử Mặc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vô Phong
      Chương 84:

      Ta yếu đuối ngã xuống đất, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp cùng thê lương nhìn mấy lần, lại với Uông Tuyết Thiến : "Thiến Nhi, tới chỗ của ta, ta có lời với ngươi."

      Mặc dù thanh của ta bởi vì bị thương nên phải vô cùng suy yếu, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được ta gì. Tướng quân dĩ nhiên cũng nghe được, nhìn người trong , lại nhìn ta chút, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng người trong ngực: "Tuyết Nhu, đây là thế nào?"

      Uông Tuyết Thiến thể để cho ta tiếp, thể làm gì khác hơn là từ từ trong ngực Tướng quân ra ngoài, nàng tới bên cạnh ta, tại phương hướng người khác thấy được, mắt lạnh nhìn ta.

      Ta đưa bàn tay tràn đầy máu ra, dính máu lên mặt nàng, bộ dáng Thánh mẫu mỉm cười: "Ta trách ngươi, ta ngờ, ngươi như vậy, nếu sớm biết, ta liền đồng ý thành thân cùng . . . . . . Nhưng ngươi nên vì , để ý tới tình cảm tỷ muội của chúng ta. Từ , ta liền tranh với ngươi, cho ngươi những gì tốt nhất, tại sao ngươi vẫn thỏa mãn. . . . . . Thôi, lần này, coi như ta tha thứ cho ngươi lần. . . . . ."

      Ta vừa , nước mắt từ khóe mắt từ từ rơi xuống: "Tiểu Thiến, ngươi chỉ biết hai năm, mà chúng ta lớn lên cùng nhau từ , nhưng. . . . . . Những thứ này đều quan trọng. Tiểu Thiến, nếu như ngươi cảm thấy như thế ngươi hạnh phúc, ta chúc phúc cho ngươi." Ta vừa , vừa tay ép chặt túi máu, khiến lượng máu chảy ra rất nhiều, ta từ từ đến gần nàng, ở bên tai nàng: "Tỷ tỷ vẫn rất thích ngươi, Tiểu Thiến."

      Uông Tuyết Thiến nhìn ta, ngạc nhiên nghi ngờ thôi, nàng dường như nghĩ ra, vì sao ta vừa hãm hại nàng tự biến mình thành như thế, vừa như vậy.

      Nhĩ lực người tập võ vô cùng tốt, cho dù ta chuyện bên tai Uông Tuyết Thiến, ta cũng sợ người chung quanh nghe được.

      Sau khi xong ta giả bộ té xỉu về phía sau, Lục Trúc lập tức hắng giọng khóc lên: "Tiểu thư, đừng!" Nhưng nàng còn chưa có gào thét hai tiếng, liền bị Tướng quân đẩy ra, Tướng quân nắm bả vai của ta, để cho ta nằm trong ngực .

      "Ngươi mới vừa gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đại phu đâu? Đại phu làm sao còn chưa tới."

      Ngượng ngùng, đại phu là tới được, bởi vì bị A Tam cùng Sẹo ca nhà ta cản lại rồi. Ta tính toán qua có phân đoạn ta bị thương, cho nên bọn họ sớm mai phục rồi, hừ hừ.

      Ta cắn răng, nhìn về phía gương mặt của Tướng quân, lần này trong miệng quên ngậm đồ, phun ra được rồi. Quên , ta nhiễu loạn tinh thần cũng tốt lắm.

      Ta miễn cưỡng tay đẩy ra, : " cần hỏi nữa, về sau, ngươi hãy đối xử với phu nhân của ngươi tốt là được." Ta vừa , vừa lấy tay chạm vào vành tai của mình.

      Đây là động tác của Uông Tuyết Nhu, ngay cả Uông Tuyết Thiến cũng biết, thời điểm nàng bi thương, thích lấy tay chạm vào tai. Uông Tuyết Thiến lần cũng chưa từng thấy qua, bởi vì Uông Tuyết Nhu chưa từng cho nàng thấy mặt này.

      Nhưng Tướng quân lại rất biết, mà nha hoàn thiếp thân của Uông Tuyết Nhu cũng biết.

      Tướng quân vừa nhìn động tác của ta, hai mắt muốn nứt đem bên cạnh Uông Tuyết Thiến đẩy ra: "Ngươi mới là Tuyết Nhu!"

      Ta lại lần chảy nước mắt, lắc đầu: "Ta phải, thế giới chỉ có Tướng quân phu nhân, chỉ có Uông Tuyết Nhu."

      "Ngươi là!" Tướng quân cố chấp nắm bả vai của ta.

      Uông Tuyết Thiến có lẽ là biết mình lập tức bị lộ, đột nhiên lớn tiếng : "Ngươi chúc ta hạnh phúc, muốn tặng người cho ta, bây giờ trở về làm gì? hồn bất tán như vậy!"

      Nếu là Tướng quân phu nhân chân chính, có lẽ bị mấy câu của muội muội giải quyết, khiến Tướng quân hiểu lầm nàng mới là Uông Tuyết Nhu Nhưng ta phải, hơn nữa ta còn hạ thủ vi cường, chiếm hết tiên cơ, hơn nữa còn Lục Trúc phát huy phen.

      Ta nhìn về phía Uông Tuyết Thiến, bi thương : "Sớm biết như thế, ta cũng trở lại." Ta vừa , giùng giằng muốn từ trong ngực Tướng quân ra ngoài, nhưng ôm chặt ta thả. Ta cả giận, sang tay liền tát cái, mang theo huyết ấn.

      Tướng quân nhìn ta, trừng lớn cặp mắt: "Tuyết Nhu."

      "Ta hận ngươi! Ta muốn nghe thấy giọng của ngươi, ngươi buông tay cho ta!"

      Tướng quân vẫn giữ lấy ta.

      Ta thay vẻ mặt phức tạp: "Ta với ngươi nhận thức hai năm, sớm chiều chung sống, cơ hồ còn ai ngoài ngươi, nhưng còn ngươi, ngay cả người bên gối bị đổi cũng biết. Ngươi đụng vào da của nàng kỳ quái sao? Ngươi nhìn ánh mắt của nàng nghi ngờ sao? Thời điểm ngươi tiến vào thân thể của nàng, rất vui vẻ sao? Nam nhân ghê tởm này!"

      "Ta biết nàng phải ngươi! Ta phản bội ngươi." Mặc dù ánh mắt của có chút loạn, nhưng còn chịu buông tay.

      Ta , buông tay ta như thế nào? Lại kích thích chút sao? Ta tay kẹp chặt cổ của : " tại ta chỉ cần nghĩ tới mấy ngày qua ngươi mỗi ngày ôm nàng ngủ, ta liền ghê tởm vô cùng, ta chỉ cần nghĩ tới chuyện ngươi đem những lời với ta mỗi ngày với nàng, ta liền lòng tràn đầy thoải mái, ta chỉ cần nghĩ tới việc ngươi dùng ánh mắt nhìn ta để nhìn nàng, ta liền lòng tràn đầy tích tụ, ta chỉ cần nghĩ đến, ngươi mỗi tối như thế nào thương nàng, ta liền. . . . . . Ưmh!"

      Tra tướng quân che kín miệng của ta lại.

      "Ngươi nên tin tưởng ta như vậy, nếu phải cho rằng nàng là ngươi. . . . . ."

      Ta đẩy tay của ra: " có nếu như, nếu như ngươi hiểu ta, cũng nhận lầm!"

      "Ngươi. . . . . . Trước kia ngươi phải như vậy, chỉ lo mực trách cứ ta, hành hạ ta." Tướng quân bi thống nhìn ta, muốn ôm ta vào lòng, ta sống chết chịu!

      Ta tay đẩy ra, : "Bất kỳ nữ nhân nào thấy nam nhân thương ngay cả mình cũng nhận lầm đều đau lòng đến điên cuồng, sai, ta thay đổi, như vậy ngươi hảo hảo ở cùng muội muội của ta là tốt rồi, ta hận ngươi, hận ngươi thấu xương, buông ta ra, để cho ta , ta liền chết ở trước mặt ngươi!"

      Ta cũng uy hiếp như vậy, buông tay có phải cũng quá có lỗi ?

      Tướng quân bình tĩnh nhìn ta rất lâu, mới buông tay của ta ra: "Ngươi là cố ý đuổi ta rời có đúng hay ? Chỉ vì muội muội của ngươi!"

      Sau khi rời khỏi người Tướng quân, ta lập tức tựa vào người Hồng Mai vẫn còn có chút ngây ngô, để cho nàng cùng Lục Trúc dìu ta . Sau khi đứng ngay ngắn, ta lạnh lùng nhìn Tướng quân: "Ta hận ngươi, phải giả bộ, chúc các ngươi hạnh phúc, ta muốn về, cho phép theo ta, nếu , ngươi vĩnh viễn cũng nhìn thấy ta."

      xong, ta quay đầu nhìn về phía Uông Tuyết Thiến hung hăn nhìn ta, ta quang minh chính mỉm cười với nàng, cười xong lập tức xoay người.

      "Ngươi phải là Uông Tuyết Nhu, ta mới phải, ta mới phải!" Nàng đột nhiên kêu gào, xông về phía ta, dường như muốn xé da mặt của ta ra. Ta sang tay hướng về phía tay nàng, ngược lại kéo vết sẹo giả tay nàng xuống.

      Ta nhìn đồ tay, : "Còn nhớ vết thương này sao? Lúc ngươi bướng bỉnh, thích leo cây, vì cứu ngươi, chính ta ở dưới đón lấy ngươi để cho ngươi nhảy lên người ta, kết quả ngươi nhảy vào trong lòng ta, mà là lấy ta làm đệm lưng, dùng chân đạp ngã ta, vết thương kia chính là do đá mặt đất tạo thành."

      ", ai bảo ngươi luôn giả nhân giả nghĩa như vậy, khiến cho mọi người đều thích ngươi!" Uông Tuyết Thiến lập tức : "Tất cả mọi người đều thích ngươi. . . . . ."

      "Nhưng những vật đại nhân cho ta, mặc kệ ta thích hay thích, ngươi đều muốn."

      "Ngươi cho là bố thí cho ăn mày sao?"

      "Đây là ngươi đòi ta, nhớ sao? Ta cố chấp đưa cho ngươi sao? Chính ngươi muốn làm kẻ ăn may, trách được người khác, tiểu bạch nhãn lang."

      Có lẽ người tỷ tỷ này quá thánh mẫu rồi, nhưng Thánh mẫu cũng phải là người xấu, bất quá làm cho người ta có chút chán ghét, ít nhất đối với muội muội này, Thánh mẫu là tâm . Đáng tiếc, muội muội chỉ lo những thứ bên ngoài kia, thể lĩnh hội.

      "Những thứ kia đối với ta mà chỉ là vũ nhục." Uông Tuyết Thiến lập tức .

      Ta cười, lúc này Thánh mẫu nương nương chết, cho dù cách làm của nàng sai, cũng bị muội muội hại chết, nhưng nàng chưa từng làm bất cứ chuyện gì hại tới muội muội, tại, tới phiên muội muội chịu chút trừng phạt.

      "Quỳ xuống xin lỗi với tỷ tỷ, lại thảo luận chút, giữa các ngươi cuộc xảy ra vấn đề gì, nàng đối với ngươi quá tốt, tốt đến mức biến thành sai lầm." Ta tiếng động ra câu sau cùng, xoay người liền rời .

      Ta nghe có tiếng người gọi theo, nhưng quay đầu lại, được hai nha đầu đỡ trở về.

      Ta nghĩ nhanh như vậy liền giải quyết, nhưng nếu như Uông Tuyết Nhu còn sống, chuyện này đúng là dễ giải quyết. Nha, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ đâu.

      Lúc chúng ta trở về, Sẹo ca cùng A Tam về. Ta thay quần áo khác, bên hông băng bó chút, yếu đuối nằm giường.

      Lúc tối, ta phát được bên giường ta có thêm hơi thở xa lạ, cho dù ta ta mở mắt, cũng biết đây là tra Tướng quân. tra tướng quân nhận lầm lão bà của mình, tại liền có thể quẳng sạch mặc kệ phu nhân giả sao?

      Nếu như Uông Tuyết Nhu chết rồi, tra Tướng quân có lẽ còn có thể do dự chút đối với người có cùng gương mặt với người thương, hơn nữa người kia có con của mình, càng xuống tay được.

      Nhưng bây giờ Uông Tuyết Nhu còn sống, thường xuyên nhắc nhở phản bội của , cho nên, thể mềm lòng với Uông Tuyết Thiến.

      Nếu còn có thể mềm lòng, vậy càng cặn bã.

      ra, ta rất thưởng thức nữ hài tử độc ác, chỉ có độc ác với người khác, mới có thể hảo hảo sống trong thế giới như vậy. Nhưng ta lại ghét loại người lòng dạ độc ác với người nhà, nếu như người nhà nàng tốt đẹp gì, còn hành hạ nàng, vậy ta phản đối nàng có bao nhiêu độc ác.

      Nhưng cũng phải như vậy.

      Nếu như đối tượng để Uông Tuyết Thiến lòng dạ ác độc là tra Tướng quân được, đáng tiếc phải.

      Thời điểm tướng quân đưa tay sờ mặt của ta lúc lâu, còn lặng lẽ vén chăn lên muốn nhìn vết thương của ta, ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của , trong nháy mắt mở mắt ra: "Tướng quân, cẩn thận ta la lên phi lễ. Người dân ở đây mạnh mẽ xông tới, ta có thể đến quan phủ kiện ngươi."

      Khi ta xong, tra Tướng quân vung tay lên, đèn trong phòng ta được thắp lên, tóm lấy tay của ta, vô cùng dùng sức.

      Ta nhìn , nhìn vẻ mặt tiều tụy của , đôi mắt đỏ lên, thương tâm nhìn ta.

      "Vết thương còn đau ?"

      " đau." Ta giùng giằng muốn ngồi dậy, lập tức cẩn thận đỡ ta, giống như là cầm trân bảo.

      Sau khi ngồi dậy, ta chỉ là nhìn , gì, ta chờ xem, gì.

      Tướng quân cũng nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta, dùng ánh mắt của cho ta biết, có thiên ngôn vạn ngữ lại biết thế nào. Ta nhẫn nhịn kích động muốn trợn trắng mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn .

      Qua lúc lâu, Tướng quân mới vuốt mặt của ta, mở miệng : "Ngươi gầy."

      "Ngươi cũng phát giác được sao?"

      " xin lỗi! Ta muốn như vậy!" Tướng quân đỏ mắt, cơ hồ muốn khóc lên.

      Mặc dù chẳng hay biết gì, nhưng ta có bao nhiêu hảo cảm với , ta rất hiểu, nếu như ta theo nguyên kịch tình, đem mặt cặn bã của biểu triệt để cỡ nào.

      " xin lỗi hữu dụng ? Thời gian quay ngược trở lại, bỏ lỡ cũng trở lại. Ngươi nên tới phải nơi này, mà là, phủ tướng quân của ngươi, nơi đó có người chờ ngươi. . . . . ."

      " nên nữa!" Tướng quân tức giận cắt ngang lời của ta.
      TrâuTử Mặc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vô Phong
      Chương 85:

      Khi Tướng quân kịch liệt ép ta muốn tiến hành chuyện hòa hài, ta lập tức đỏ mắt đau kêu tiếng, ngăn trở động tác kế tiếp của , nước mắt trong mắt ta chảy ra: "Ngạo Thiên. . . . . . Ngươi thể đối với ta như vậy." Ta giọng .

      Tướng quân lại gần, thâm tình muốn cường hôn ta. Ta chết sống làm, lấy tay chống đỡ vai của , nhu nhược để đầu lệch qua bên, yên lặng rơi lệ : "Ngươi dám tiếp tục nữa, ta cả đời cũng tha thứ ngươi!"

      Động tác của tướng quân rốt cuộc ngừng lại rồi, nhưng hô hấp nóng rực của vẫn còn bên cổ ta, chưa rời . Lông tơ cả người ta dựng đứng lên, có chút sợ hạ miệng cắn ta. Vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, ta dùng sức đẩy ra xa chút, để cho ánh mắt "thâm tình" của nhìn thấy ánh mắt bất lực của ta.

      "Hôm nay chuyện trở thành như vậy, ta biết nên làm thế nào cho phải. Ngày đó, sau khi ta bị muội muội đẩy xuống vách núi liền bị mất trí nhớ. Nếu phải trở lại thấy được những thứ quen thuộc này, có lẽ chúng ta cũng tương đối hạnh phúc. Ta nhớ bản thân rốt cuộc là ai, cũng khiến ba người chúng ta lâm vào tình cảnh này."

      Tra Tướng quân : "Sai lầm ngay từ đầu, là lỗi của ta, thế nhưng nhận ra nàng, nhưng ngươi thể cho ta cơ hội xin lỗi! Ngươi biết !? Nếu như ngươi chưa trở về, ta cũng sai tới cùng mà biết, nữ nhân kia biết phát rồ cỡ nào, thậm chí ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng hạ độc như vậy!!" Tra Tướng quân hóa thân thành giaó chủ gào thét, phẫn hận gầm thét trận, hai mắt muốn lồi ra, bộ dáng hết sức kinh khủng.

      đột nhiên ôm chặt lấy ta, gầm lên: "Thiếu chút nữa, ta thiếu chút nữa mất ngươi, ta chỉ cần nghĩ đến đây, cảm thấy sống bằng chết."

      Sau lát ôm ta thặt chặt, ngẩng đầu lên, lần nữa muốn cùng ta làm chuyện hòa hài kia. Ta lại lần nữa đưa tay, chống lên vai , để cho đầu của dựa tới.

      Thấy ta kháng cự như thế, đau đến muốn sống rống lên: "Ngươi để ý như vậy sao? Tất cả chuyện này, ta căn bản cách nào khống chế. Ngươi cảm thấy ta dơ bẩn, xứng với ngươi sao?"

      Ta mặc dù rất muốn gật đầu, nhưng lúc này lại thể khổ sở lắc đầu: " tại muội muội là người của ngươi, ta tuyệt đối cách nào trở lại bên cạnh ngươi."

      Tướng quân vội vàng ôm lấy mặt của ta giúp ta lau nước mắt: "Đều là sai lầm của ta, đừng khóc, mỗi giọt nước mắt của ngươi đều thiêu đốt trái tim ta, ngươi biết ? Thấy dáng vẻ khổ sở của ngươi, chỉ làm ta càng khổ chịu hơn. Làm sao vậy, ngươi phát run? Là vết thương đau sao? Cho ta xem vết thương của ngươi."

      xong liền muốn kéo thắt lưng của ta, ta đương nhiên càng thể để làm vậy.

      Ta bắt tay lại, giọng : "Chỉ là có chút lạnh, , được ôm ta, quá chặt, làm ta toàn thân đều đau."

      Tra Tướng quân nghe ta , vội vàng buông ta ra.

      Dựa vào khuôn mặt tra Tướng quân thích nhất, lại bày chút chứng cứ trước mặt , nhiệm vụ quả nhiên hoàn thành tốt hơn nhiều, ta hầu như cần tốn nhiều sức lực đến gần . Ta thu hồi nước mắt, xoa xoa mặt, suy nghĩ trong chốc lát, mới khàn giọng : "Ngươi muốn an bài muội muội ta thế nào."

      Tướng quân dịu dàng cầm tay ta lên, tra Tướng quân mặc dù lãnh khốc vô tình đủ kiểu với người ngoài, hơn nữa trong kịch tình cũng lãnh khốc vô tình đủ loại với nguyên nữ chính, nhưng cũng có ôn nhu của mình. Chỉ là, ôn nhu của chỉ dành cho thê tử mình , trước khi nguyên nữ chính, dĩ nhiên là có bao nhiêu lãnh khốc liền có bấy nhiêu, có bao nhiêu vô tình liền có bấy nhiêu, có bao nhiêu bá đạo là có bấy nhiêu, hành hạ nguyên nữ chính đủ kiểu đến mức độ 'xuất huyết'.

      tại ta mang gương mặt này, nhảy vọt qua bước lãnh khốc trước khi ta, trực tiếp vượt đến bước người tha thiết nhất.

      "Ta biết ngươi thương tiếc muội muội, nhưng lần này tuyệt đối thể dễ dàng bỏ qua cho nàng. Ta để cho nàng xuất trước mặt chúng ta nữa, trong lòng ta, bên cạnh ta, vĩnh viễn chỉ có thê tử, độc nhất vô nhị. Cho dù dáng dấp nàng tương tự ngươi chăng nữa, cũng phải là ngươi, cũng chỉ là nữ nhân xa lạ mang theo gương mặt của ngươi. Huống chi, nàng còn ác độc như thế." Tướng quân tròng mắt hơi híp, sát ý chợt lóe lên.

      Nếu tại ta mang khuôn mặt của mình chậm rãi tới gần , dĩ nhiên thể nào động sát cơ với nữ phụ muội muội. Nhưng bây giờ, ta chính là thánh mẫu tỷ tỷ bị muội muội hãm hại, vì báo thù cho nữ nhân sâu sắc nhất, đương nhiên bỏ qua cho nữ phụ muội muội.

      Ta nhu nhược núp ở trong ngực , khóe miệng nhàng ngoắc ngoắc, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn nữ phụ ác độc.

      "Ngạo Thiên. . . . . . Ta rất khổ sở, ta muốn lại trải qua lần bị phản bội nữa. . . . . ." Ta chậm lát, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý Ngạo Thiên Tướng quân.

      Tướng quân nhìn ta sâu, dùng cái cằm lún phún râu cọ cọ mát của ta mấy cái. Ta nhẫn nhịn kích động trợn trắng mắt, nhẫn nhịn động tác thân mật của .

      "Ta hiểu , tại ta gì đều vô dụng, nhưng ta vẫn muốn làm cho ngươi tin tưởng ta." Tướng quân .

      "Cõi đời này có rất nhiều chuyện đều vô cùng bất đắc dĩ, cam kết là vô dụng nhất, Ngạo Thiên, ta muốn ngươi làm chuyện vì ta, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể lần nữa tin tưởng ngươi."

      "Đừng chuyện, dù là nghìn vạn chuyện, ta cũng làm vì ngươi." Tướng quân lần nữa nắm tay của ta: "Vô luận ngươi muốn ta làm gì, cho dù là muốn mạng của ta, ta cũng thốt tiếng."

      Ta đưa tay tránh thoát, khẽ đỡ lấy vết thương giả, để tướng quân đỡ từ từ xuống giường, giầy vào. xong, ta với : "Ngươi chờ ta ở đây, ta lấy vật tới đây, cho phép ngươi theo ta, ta trở lại nhanh."

      "Ngươi bị thương, di chuyển như thế, vết thương rách ra làm thế nào."

      Ta khẽ vịn 'vết thương' của mình hơi nhíu lông mày, mới : " ngại, cũng phải là chỗ nào xa xôi, ngươi chờ ta ở đây, được ?" Thời điểm xong hai chữ cuối cùng, ta dùng ánh mắt nổi da gà bình sinh dịu dáng nhất nhìn Tướng quân.

      Rất nhanh Tướng quân liền bị ánh mắt dịu dàng của ta hòa tan, nâng khóe miệng lên, cười với ta. Sau đó rất kiên định mà ngốc ở trong phòng chờ ta trở lại, ta hài lòng gật đầu cái, quay người ra khỏi phòng.

      Theo lý thuyết, lúc này là thời gian ngủ của tất cả mọi người, nhưng nơi này của ta toàn bộ là mèo hoang.

      Mặc dù công phu của tướng quân trong nguyên tác miêu tả là vô cùng lợi hại, nhưng Sẹo ca cũng phải là ngồi , người sống sờ sờ như vậy chạy đến trong phòng ta, thể nào biết. Mà Lục Trúc lại mật thiết chú ý tới bên này của ta, rất để lời buổi tối có thể bị tập kích của ta ở trong long, tự nhiên cũng phát .

      Nàng phát , tự nhiên A Tam cùng Hồng Mai cũng bò dậy.

      Sau khi ta ra khỏi cửa phòng, lập tức đóng cửa lại, mới xoay người giơ ngón tay đặt ở bên môi hướng về phía bọn họ, để cho bọn họ đừng lên tiếng, cũng đừng làm ra động tĩnh gì.

      Ta vốn cho là Tướng quân tìm đến nhanh như vậy, xem ra ta đánh giá thấp gương mặt tại này. Mà Tướng quân cũng nóng lòng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, nóng nảy hơn nhiều, lần này là tra nam nóng nảy sao?

      Ta sờ cằm, vừa chậm lại bước chân, vừa từ từ về phòng của Uông Tuyết Nhu chân chính.

      Chỗ đặt Uông Tuyết Nhu, chính là gian phòng ma quỷ lộng hành ngày đó, gian phòng này vô cùng u, hơn nữa nhiệt độ cũng tương đối thấp khí lại ẩm ướt. Chuyện để thi thể ở nhà như vậy vẫn là lần đầu tiên ta làm, khỏi sau lưng có chút lạnh cả người, cũng may, tiểu thuyết này có nhân tố thần kỳ.

      Lục Trúc cùng Hồng Mai cầm đèn ở phía trước ta, ta theo phía sau bước vào gian phòng sáng lên. Hết cách rồi, bình thường ta làm cả đống việc trái với lương tâm, dĩ nhiên dám trước.

      Ta sợ người, nhưng có nghĩa là sợ người chết.

      Uông Tuyết Nhu vẫn như lần đầu ta thấy, làn da mềm mại, hoàn toàn giống như người chết, giống như ngủ thiếp mà thôi. Ta tiến về phía sau, chỉ nhìn nàng cái, liền xoay người lấy hòm thuốc riêng của ta từ trong ngăn tủ bên cạnh.

      Từ trong đống bình bình lọ lọ, ta chọn ra hai bình chỉ có màu sắc là khác nhau.

      "Đây là cái gì?" Lục Trúc tò mò hỏi ta.

      Ta cầm cây ngân châm trong tay, để Lục Trúc lấy chiếc bình màu xanh dương ra, đặt phía dưới bàn tay Vương Tuyết Nhu, châm châm lên ngón tay Vương Tuyết Nhu. giọt máu đen lập tức vào trong bình, ước chừng đủ năm giọt, ta mới để cho Lục Trúc thu bình về.

      "Loại độc dược này gọi là 'si tình', nam nhân trúng độc, khi cùng nữ nhân khác giao hợp, món đồ kia đứng nổi, hơn nữa từ từ héo rút, cho đến khi co lại bằng ngón tay cái của nữ tử."

      "Haaaaa!" Hồng Mai hít vào hơi.

      "Dĩ nhiên, nếu như nam nhân trúng độc đủ si tình, hơn nữa còn là Liễu Hạ Huệ, trừ nữ nhân mình có phản ứng với ai khác, dĩ nhiên là có vấn đề." Ta mỉm cười nhìn Hồng Mai, an ủi tâm hồn bé bị kinh sợ của Hồng Mai.

      Ta vừa , vừa tiêu hủy châm dính máu độc, lấy thêm ngâm châm sạch khác, tìm vải, bọc ngân châm cùng bình màu hồng lại, chuẩn bị mang về.

      Thấy động tác của ta, Lục Trúc lập tức hỏi "Máu của nàng phải có độc sao? có vấn đề gì chứ?"

      "Ảnh hưởng lớn, độc kia cũng phải là lợi hại. Chỉ là, của ta lại bất đồng, nghe là Miêu nữ vì khống chế tình lang của mình mới làm ra."

      "Cái gì gọi là nghe a tiểu thư?"

      "Bởi vì đây là tác giả viết, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Ta xong, nhấc váy muốn ra ngoài, vừa , ta vừa với hai người: "Các ngươi bây giờ có thể về nghỉ ngơi, các ngươi cái gì cũng phát ra, biết ."

      Hai tiểu nha đầu thấy thể cùng nữa, thể làm gì khác hơn là tiếc nuối gật đầu cái, tất cả trở về ổ của mình.

      Ta lấy thuốc ra ngoài, chỉ thấy Sẹo ca núp ở nóc phòng ta. Thấy ta xuất , lập tức dùng ta ra hiệu cho ta, để cho ta biết người trong phòng ta vẫn rất an phận, cũng ra ngoài.

      Ta cầm dược còn chưa vào, cửa phòng liền từ bên trong mở ra. Xông tới mặt, chính là khuôn mặt lo lắng của Tướng quân. Thấy ta, lập tức tiến lên vài bước vừa dìu ta, vừa : "Bước chân của ngươi vô cùng vững, rất khó chịu sao? Ta đỡ ngươi nằm lại giường ."

      "Cám ơn." Ta vô cùng chân thành cám ơn .

      Đợi lát nữa ta chính là muốn tính kế , bây giờ vẫn đối tốt với chút thôi. Hi vọng, cuối cùng co lại thành ngón tay, ai ôi, ta gần đây là càng ngày càng ác độc rồi, biết sau khi chết có thể bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục hay đây.

      Thấy ta cám ơn, lông mày Tướng quân lập tức nhíu lại, hình như vô cùng mất hứng về xa lạ giữa ta và . Cho dù ta mang gương mặt của người , nhưng bản chất ta cùng đích xác là người xa lạ, hơn nữa, tình huống bây giờ xa lạ chút cũng có gì tốt.
      TrâuTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :