1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nam Tiêu Tương gặp phải nữ Tấn Giang - Thiên Cưu (Full Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Vô Phong
      Chương 71:

      Tài tử bị ta ép đến rối loạn, ánh mắt có chút hoi sâu, hình như là nhớ ra cái gì đó. . . . . .

      "Ta...ta nàng. . . . . . sao?"

      Ta hiểu tài tử bị ta bức bách thể đối mặt với nội tâm của mình, nghi ngờ của mình. Mặc dù đây là câu nghi vấn, ta cứng rắn nghe thành câu khẳng định!

      Ngực ta kịch liệt phập phòng, thu tay trở lại, cuối cùng che kín miệng mình: "Ngươi quả nhiên, quả đúng như thế, đây cũng là vòng lừa gạt mới sao?" Ta vừa , rốt cuộc cắn vỡ đồ ngậm trong miệng, nhất thời, khóe miệng ta liền chảy xuống chất lỏng màu đỏ tươi.

      Mới vừa rồi ta vẫn chịu đựng giọng chuyện, miệng cũng thể mở lớn chính là vì lúc này.

      Sau khi ta buông tay che miệng ra, trong lòng bàn tay trắng noãn liền có vũng màu đỏ tưoi, mà khóe miệng ta, chất lỏng màu đỏ này tự nhiên cũng hết sức ràng. Ta bi thương nhìn tài tử, : "Biểu ca, ta và ngươi tù đây, ân đoạn nghĩa tuyệt. Cả đời này, ta đều muốn gặp lại ngươi, dù là lần."

      "! Yên Nhiên, Yên Nhiên! Ngươi làm sao vậy, đại phu, mau gọi đại phu!" Tài tử đột nhiên điên cuồng ôm lấy vòng eo yếu ớt của ta, ta lại kiên định khước từ lồng ngực của : "Buông ta ra!"

      "Yên Nhiên, giống như ngưoi nghĩ, ta phải biểu ca của ngươi, ta phải! Ngươi phải tin tưởng ta!" ôm lấy mặt của ta, hai mắt đỏ ngầu muốn lau vết máu ở khóe miệng ta, ta dùng cái tay sạch còn lại đẩy tay ra. Ta đương nhiên thể để cho chạm vào máu của ta ỏ khoảng cách gần như vậy, để lộ sơ hỏi làm sao bây giờ!

      "Ngươi đừng chạm vào ta . . . . . . Ta muốn hận ngươi hơn nữa biểu ca. Ta cho rằng ta có thể tiếp nhận lừa gạt của ngươi thêm lần nữa, ta cho rằng ta cái gì cũng có thể tiếp nhận, thương tổn như thế nào cũng có thể chịu đựng được. Nhưng ta sai lầm rồi, biểu ca, bao nhiêu, liền hận bấy nhiêu!" Ta liều chết mà đẩy , giùng giằng, dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn .

      tại ta cần quá nhiều ngụy trang thâm tình, ta có thể hung ác bao nhiêu hung ác bấy nhiêu.

      Mắt tài tử đỏ lên, cơ hồ khóc lên, bây giờ hoàn toàn quên mất tồn tại của biểu muội, trong mắt chỉ có nữ nhân ác độc ta đây. đúng, người ta bây giờ là Thánh mẫu tiểu bạch hoa.

      "Yên Nhiên, Yên Nhiên, ngươi đừng giãy giụa, ta trước tiên dẫn ngươi tìm đại phu được ? Đừng kích động, chúng ta trước tiên tìm đại phu."

      "Sống có gì vui? Biểu ca. . . . . ." Ta lấy ra cây trâm gỗ từ trong tay áo, để chiếc cổ yếu ớt trắng nõ của mình: "Buông ta ra, nếu ta liền chết ở trước mặt ngươi."

      Thấy ta biểu cực đoan như vậy, tài tử vội vàng buông cánh tay ôm lấy ta ra, để cho ta rốt cuộc được tự do. Ta làm bộ thở nổi, nỗ lực hô hấp, thấy được tài tử đau lòng đủ kiểu, rồi lại biết làm sao.

      Vừa lúc đó, biểu muội rốt cuộc tới trước mặt chúng ta. Ta nhìn nét mặt của nàng còn có chút chưa tỉnh hồn, có lẽ là bị quyết liệt của ta làm sợ choáng váng.

      Nàng đến rất đúng lúc, thòi điểm ta nhìn thấy nàng, lập tức mở miệng với tài tử: "Hai người các ngươi. . . . . ." Ta vừa , lại nhàng nở nụ cười, mang theo chút tố chất thần kinh. Loại tố chất thần kinh tại này của ta, vừa đúng có thể đâm chọc tới trái tim nhu nhược của tài tử.

      "Chuyện tới bây giờ, hai người các ngươi liền hảo hảo ở cùng nhau , cần lại xuất trước mặt của ta, vĩnh viễn cần." Ta vừa , từ từ lui về phía sau. Loại tình huống tại này, người nào dám đến gần ta. Cho dù có người muốn đến giúp đỡ cũng bị đám người A Tam cản lại, như vậy vừa đúng để cho ta phát huy.

      Bọn họ ngăn cản rất nhiều người, chính là hề cản biểu muội, dĩ nhiên là muốn cho nàng và ta đối diễn.

      Biểu muội nhìn ta, ánh mắt có chút cổ quái. Nàng mềm mại kêu lên, kêu tiếng biểu ca. Đáng tiếc biểu ca của nàng tại mật thiết chú ý tới an nguy của ta, rảnh để ý tới nàng.

      "Hai người các ngươi, cần lại xuất trước mặt của ta, cần. . . . . ." Ta lộ ra bộ dạng hoảng hốt, sau khi biểu muội hơi đến gần tài tử, ta liền giả bộ hộc máu, tài tử lập tức càng thêm tới chút, muốn tới gần ta. Ta dĩ nhiên là chợt lui về phía sau, thở dốc kịch liệt.

      Biểu muội dĩ nhiên là cam lòng, nàng lại lần nữa đến gần tài tử, muốn cho tài tử nhìn thẳng vào tồn tại của nàng.

      Ta vừa thở dốc, vừa lui về phía sau, thấy biểu muội còn muốn theo tài tử tới đây, ta rống lớn tiếng: "Đủ rồi! cho phép các ngươi theo ta...ta cho phép, toàn bộ cút hết cho ta! Biểu ca, ngươi nhất định phải kích thích ta thế này sao? Chê ta chết đủ nhanh phải ?" Ta tại giọng điệu tàn nhẫn, bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất .

      Tài tử thấy vậy, rốt cuộc làm ra chuyện tổn thương biểu muội nhà .

      quay đầu, hướng về phía biểu muội rống giận tiếng: "Ngươi nhìn thấy Yên Nhiên chịu nổi kích thích sao? nên tới gần ta, cho phép ngươi gần ta thêm nữa."

      Nhìn thấy hành động cặn bã của tài tử, ta rốt cuộc hài lòng, ta hài lòng ngã về sau. Sẹo ca lập tức từ trong đám người nhảy ra ngoài, đón ta vào trong ngực. Tại góc độ người khác thấy được, trong miệng ta mang máu hướng về phía rực rỡ cười tiếng. Sau đó, ta thấy được khóe miệng Sẹo ca co giật.

      Sẹo ca bế ngang ta lên, ta làm bộ hôn mê, mặt vùi vào ngực Sẹo ca. Ta mới vừa rồi diễn lâu như vậy, cảm thấy mặt có chút co quắp, tốt nhất giấu nghỉ ngơi chút. Ngược tâm này, cũng là công việc dùng thể lực đấy. Sẹo ca ôm ta rất có kỹ xảo, thời điểm để cho ta chôn trong ngực , còn có thể nhìn nghiêng đến những người khác là trạng thái gì.

      Sau khi ta "Bất tỉnh", tài tử lập tức bổ nhào tới, ngăn cản đường cuả Sẹo ca.

      "Ngươi muốn mang nàng nơi nào, nàng bây giờ là thê tử của ta."

      Sẹo ca nhìn biểu muội đứng bên cạnh tài tử: "Thê tử của ngươi là vị kia, cùng nàng chơi ."

      Thời khắc này, tại sao có thể có Lục Trúc xuất đây? Quả nhiên, sau khi Sẹo ca như vậy, ta liền thấy Lục Trúc thần kỳ xuất giữa hai người, mang mặt biểu tình hết sức thống hận.

      "Ta biết ngay, ta biết ngay ngươi đối với tiểu thư nhà ta có hảo tâm. Nhưng ta ngờ ngươi còn quá mức như thế này, mang theo nữ nhân này tới đây khiến tiểu thư nhà ta tức đến hộc máu, giận đến ngất !" Lục Trúc xong, vô cùng khí phách cho tài tử bạt tai, cơ hồ trực tiếp đánh ngất tài tử.

      Cho rằng Lục Trúc bỏ qua như vậy sao? Quá ngây thơ rồi. Ta nghĩ ta quả nhiên rất hiểu Lục Trúc, bởi vì ta thấy nàng lại tiếp tục mở miệng: "Ngươi bây giờ còn có gì để ? Vào ngày đại hôn của tiểu thư, thế nhưng mặc thân bạch y xuất , phải nguyền rủa tiểu thư nhà ta chết sao? Nếu phải ngươi bày mưu đặt kế, nương nhà nào can đảm như vậy, ngươi quả thực là tên tiểu nhân hèn hạ!" Lục Trúc hai lời, cái tát nữa quất tới, tốc độ nhanh đến tài tử muốn tránh cũng tránh thoát, chỉ có thể để cho Lục Trúc đánh đến mắt toàn sao.

      Lục Trúc còn chịu bỏ qua, tiếp tục tới: "Uổng tiểu thư nhà ta lòng say mê, lại bị người làm hại tới trình độ như vậy, ta cho rằng ngươi chỉ là ngụy quân tử, ngờ ta còn là quá coi trọng ngươi!"

      Tài tử bị bạt tai liên tiếp như vậy, rốt cuộc phát cáu, lớn tiếng cả giận : "Ngươi!"

      "Ngươi...ngươi cái gì...ngươi còn dám trừng ta? Ngươi muốn nguỵ biện cái gì? Dù sao tiểu thư nhà ta ngất , thấy được diện mạo xấu xí của ngươi, ngươi muốn gì cứ !"

      "Ta!"

      "Ta cái gì ta, ngươi còn muốn điều gì, còn muốn biện giải cho mình cái gì ? tại ai tin tưởng ngươi nữa, tiểu thư nhà ta u mê cả đời, trải qua tổn thương như thế của ngươi, chắc hẳn cũng tỉnh táo lại, tuyệt đối tin tưởng nam nhân ghê tởm ngươi nữa!"

      Trong chớp nhoáng này, ta biết cái gì gọi là "Trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy"!

      Ta len lén kéo kéo tay áo Sẹo ca, để cho mau ôm ta trở về, màn kịch của hôm nay vì vậy kết thúc, lần tới ta tiếp tục. Lấy diễn kỹ của ta, lấy hưu hãn của Lục Trúc, tuyệt đối biến thành tổ hợp thiên hạ vô địch tuyệt hảo, muốn ngược cho bọn họ rực rỡ đủ kiểu là quá đơn giản.

      Biểu muội chỉ là phái diễn kỹ.

      Mà chúng ta, là phái diễn kỹ thêm hành động!

      Ta đột nhiên có loại cảm giác tự hào loại , đây là chuyện gì xảy ra? Lục Trúc nàng căn bản là phiên bản thăng cấp của ta.

      Sẹo ca tuân lệnh muốn dẫn ta , Lục Trúc tự nhiên cũng biết nên thu tay lại rồi. Chỉ thấy nàng đột nhiên hừ tiếng, thời điểm người khác cho là nàng lại muốn động thủ, nàng lại động chân rồi. Nàng hung hăng bay lên cước, đá trúng phía dưới tài tử, khiến tài tử trong nháy mắt ngã xuống đất lăn lộn. Xong sau đó, nàng lại hung hăng nhổ mấy bãi nước miếng về phía tài tử, nhổ xong rời .

      Chứng kiến tình cảnh như thế, mặt của ta hơi phát ra nhiệt.

      A, đây là nương tốt.

      Ta tại mới mặc kệ tài tử có bao nhiêu thảm, bởi vì ta biết, bây giờ ta hộc máu lại ngất , tài tử nhất định xuất lần nữa ở trước mặt ta. Biểu muội này, tự nhiên cũng thế.

      Trong kịch tình, biểu muội thông qua việc bôi nhọ nguyên nữ chính mà khiến tra nam áy này với nàng, từ đó từ bỏ nguyên nữ chính. Vì vậy có thể chứng minh, trước khi nàng thành công bôi nhọ ta, tài tử thể nào cùng với nàng. Tài tử mặc dù là ngụy tử, nhưng vẫn coi như quân tử. Vì vậy, ta có thể an tâm trở về, hơn nữa ngủ ngon giấc.

      Sau khi mấy người chúng ta trở về, lập tức khóa cửa lại, ai cũng cho vào. Ta từ trong ngực Sẹo ca nhảy nhót ra ngoài, đặc biệt khỏe mạnh đặc biệt nhanh chóng lấy oán niệm thể ra. Nhìn thấy khối đá này càng ngày càng trắng, thậm chí sắp đến gần trong suốt, ta hả hê cười.

      "Phấn đấu , bọn kẻ hầu, ngày mai huy hoàng rực rỡ ngay trước mắt! Chúng ta quả nhiên phải hợp tác tập thể!" Ta vừa , khí phách chỉ vào khối đá trước mặt, giống như phía kia lóng lánh ánh sáng vạn trượng.

      Sẹo ca nhìn khuôn mặt tươi cười rục rỡ của ta, đặc biệt bình thường ra mấy chữ: " cách nào nhìn thẳng."

      Thấy vậy, ta sờ sờ mặt của mình, hoài nghi mặt mình cũng ánh sáng vạn trượng rồi.

      Lục Trúc hưng phấn đến đỏ bừng khuôn mặt bé , nàng ghé vào trước mặt ta, vội vàng mở miệng : "Tiểu thư, ta hôm nay biểu được ? Ta đều đánh đến tay mình tê rần! Ngươi thấy hay , tài tử kia mặt tím tím xanh xanh dấu năm ngón tay. kỳ quái a tiểu thư, tại sao càng đánh người ta càng hưng phấn, đánh xong vẫn muốn đánh, đặc biệt là thấy bộ dạng khiếp sợ của người bị đánh."

      Nghe Lục Trúc như vậy, ta đột nhiên yên tĩnh lại. Ta yên lặng nhìn đầu Lục Trúc, tựa hồ ót nàng thấy được ba chữ lòe lòe phát ra hắc quang: "Tiểu quỷ súc"!

      Ta đưa tay ra, sờ sờ đầu tiểu cẩu của Lục Trúc: "Đứa này, tại sao có thể vặn vẹo tu tưởng của ta sâu sắc như vậy chứ? Rất cảm động." Ta chưa sờ đến hai cái, chỉ thấy thân thể Lục Trúc "vèo!" cái lui lại đến phía sau.

      Ta định thần nhìn lại, phát là A Tam lôi Lục Trúc .

      A Tam hổ là A Tam, phông cảnh như thế, nếu phát ra thanh, rất khó làm cho người ta phát .

      Ta ho hai tiếng, chính thức tuyên bố, hôm nay tới đây thôi, ngày mai sao? Bọn họ mà tới cứ tiếp tục!
      Tử Mặc thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Vô Phong
      Chương 72:

      Đêm thành thân đó, tân nương ta đây, vẫn ngủ trong phòng của ta, giá y ta đặt ở bên giường, đồ chơi này về sau có lẽ còn hữu dụng, coi như tạm thời làm đạo cụ, trước tiên cứ để đây .

      Có lẽ là tâm tình quá tốt, ta ngủ rất ngon, cả đêm vô mộng, thức dậy cũng sớm.

      Buổi sáng mới bò dậy, ta liền thấy Sẹo ca cho gà ăn, A Tam đánh nước, Lục Trúc nấu cơm. nhà nhiều ngừoi ấm áp, hại ta cũng có chút muốn rời khỏi nơi này. Nhưng quá đáng tiếc chính là, cuộc sống yên bình như vậy tất nhiên là lâu nữa, vì vậy, chuyện nên giải quyết, nhất định phải nhanh chóng giải quyết chút.

      Suy nghĩ vừa thông suốt, ta chạy vào phòng bếp tự mình lấy lướt nước ra ngoài rửa mặt.

      Mặc dù Lục Trúc là nha hoàn, nhưng chúng ta đúng là giống như chủ tớ bình thường. Thời điểm cao hứng Lục Trúc có thể vì ta đem trà đưa nước phục vụ đủ kiểu, nếu nàng lười biếng làm, ta cũng có thể tự mình động thủ. Chính là, sau khi ta tự làm, Lục Trúc bình thường bày ra sắc mặt u oán cho ta xem, giống như là ta đoạt việc của nàng.

      Làm chủ nhân, ta có thời điểm rất áp lực.

      Ta rửa mặt xong, mới vừa dùng qua điểm tâm, bên ngoài có người tới gõ cửa.

      Ta cho A Tam phông cảnh quân ánh mắt, để cho xem chút. A Tam nhanh chóng thu thập bát đũa, ra bên ngoài nhìn xem. Từ chỗ này của ta, có thể thấy A Tam nhanh tới, nhảy lên, nằm tường rào sân nhìn xuống. . . . . .

      Ta yên lặng che mặt, nếu là người bình thường, ai làm như vậy chứ? Trực tiếp mở của, hoặc là từ khe cửa nhìn ra phía ngoài được sao? Phông cảnh quân cố tình hành động rất khác biệt nh thế, hổ là phông cảnh quân người khác cẩn thận liền phát được.

      A Tam nhìn lát, trở lại. giọng với ta: "Là bạch y nương ngày hôm qua, mình."

      Nhãn thần của ta chợt lóe, nghĩ lát, từ từ ra phía ngoài.

      Thời điểm tới bên cửa, ta trước hết để cho Lục Trúc mở cửa. Đợi nàng nhìn ràng phương viên này chỉ có mình biểu muội, ta mới miễn cưỡng ló đầu ra, sâu kín nhìn biểu muội.

      Ánh mắt của ta oán hận, cũng bi thống.

      Ta từ trước đến giờ thích diễn trò trước mặt nữ phụ, muốn diễn, ta liền diễn trước mặt tra nam chính, khiến nữ phụ biết ta đây là diễn, rồi lại thể bực tức, thể vạch trần ta. Hoặc là , nàng muốn vạch trần cũng vạch trần được.

      "Ngươi có chuyện gì." Nhìn nàng lát, ta mới chậm rãi mở miệng.

      Biểu muội nhìn ta, bộ dáng vẻ nhu nhược, còn mang theo chút coi chừng: " nương, ta mặc dù biết biểu ca lúc nào có thêm người biểu muội, nhưng ta tới nơi đây là muốn cầu xin ngươi, ngươi gặp biểu ca ." Nàng cực kỳ đáng thương nhìn ta: "Ta nhìn ra được biểu ca có bao nhiêu thích ngươi, ngươi cần gì phải hành hạ biểu ca như thế chứ? Ta cùng với biểu ca trong sạch, chẳng có cái gì cả." Thời điểm nàng , trong mắt còn mang theo bi thương và uất ức.

      Nhìn biểu muội cứ như vậy diễn trước mặt ta, ta khẽ mỉm cười. Biểu muội này là nữ phụ có tâm kế của tác giả, vì vậy, nàng chẳng những diễn với tài tử, cũng diễn với nữ chính là ta đây. Nếu như ta là nguyên nữ chính mà , lúc này tất nhiên tin tưởng lời của nàng, cũng bị bộ dáng đáng thương của nàng làm cảm động.

      Nhưng quá đáng tiếc chính là, ta tâm địa sắt đá.

      "Ngươi cho biết, muốn chết muốn sống, có quan hệ gì với ta?" Ta nghịch ngón tay của mình, bộ dáng chút để ý: "Nếu muốn chết, chết sạch chút, nên để cho biểu muội ngươi tới quấy rầy ta. Ta à, nhìn thấy ngươi liền phiền lòng, ngươi làm hại ta ăn ngon, là ghét."

      Bộ dáng nữ nhân ác độc ta làm cả mười phần mười, biểu muội đại khái hoàn toàn ngờ biểu của ta cùng ngày thành thân đó khác biệt lớn như vậy, nàng nhìn ta sợ run lúc lâu.

      "Ngươi...ngươi làm sao lại như vậy, biểu ca thích ngưoi như vậy, còn bị nha hoàn của ngươi làm bị thương thành cái dạng kia. . . . . ."

      "Nha hoàn của ta? Tại sao ta nhìn thấy, ta cho ngươi biết, ngươi đừng tùy tiện vu cáo hãm hại người. Nha hoàn nhà ta ngây thơ thiện lương thuần khiết cực kì, nàng cái nữ tử yếu đuối nho , như thế nào tổn thương được đại nam nhân như biểu ca? Chớ có hươu vượn." Ta nỗ lực chọc giận biểu muội nương, làm ra bộ phách lối lại nhận nợ.

      Bản thân tác giả là Tiểu Bạch, cái gọi là nữ nhân có tâm kế của nàng có thể thông minh được đến đâu? Quản chi ta chỉ là thông minh bình thường, cũng có thể hung hăng vui đùa bọn họ chút.

      Ta vừa , vừa đến gần biểu muội, còn vươn tay vỗ vỗ lên mặt biểu muội, biểu lộ hết sức ác liệt, nét mặt tiêu chuẩn nữ nhân xấu: "Khuôn mặt nhắn này a, còn rất thanh tú, biết phía vạch mấy đao như thế nào đây? Nhất định càng xinh đẹp hơn." Diễn xuất sắc mặt của ta trong chớp nhoáng thay đổi, biểu muội trợn tròn mắt.

      "Ngươi, ngờ ngươi lại là nữ nhân ác độc như vậy, nếu biểu ca biết được diện mạo của ngươi mà . . . . . ."

      "Ngươi , cho biểu ca ngươi biết ca. cho biểu ca ngươi biết, ta là dạng ngừoi gì, ác độc thế nào, nhẫn tâm thế nào, máu lạnh thế nào." Ta đưa tay, nắm được cằm của biểu muội, làm ra vẻ mặt ác độc: "Ta sợ ngươi dám thôi, coi như rồi, biểu ca ngươi. . . . . . Tin sao?"

      "Ngươi...ngươi cần quá đắc ý, ta nhất định vạch trần bộ mặt của ngưoi trước mặt biểu ca!" Khí thế của biểu muội ngược lại hề yếu, hề bị ta hù dọa chạy mất, ngược lại cũng bởi vì biết được bộ mặt của ta, trong mắt giấu được chút đắc ý .

      Nội tâm ta khẽ mỉm cười, tạm thời, để cho nàng đắc ý . để cho nàng dẫn biểu ca kia tới, dùng phương pháp cẩu huyết vạch trần "Bộ mặt " của ta, ta chính là thực mong đợi. Nguyên nữ chính bị nàng tính kế đủ thảm, biểu muội dùng cây đao, vạch trần "bộ mặt " yếu đuối của nguyên nữ chính, nhng đổi thành ta, biểu muội làm như thế nào đây?

      Lấy thông minh của tác giả, muu kế của biểu muội lợi hại rồi, chỉ là, ta phải loại tiểu bạch như nguyên nữ chính. Nàng cho dao găm ta liền nhận vào trong tay sao? Cũng phải là ngu.

      Ta chuyện nữa, chỉ là dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn biểu muội. Biểu muội dùng sức hất tay ta ra, chạy về. Ta thấy người được còn hình bóng, mới ngáp cái: "Diễn xuất sắc mặt cũng rất mệt mỏi, ta trở về ngủ. Đúng rồi, Lục Trúc, trừ nữ nhân kia, mặc kệ ai tới đều là ta hôn mê. Ôi chao, lúc ta hôn mê có thể làm được gì với nàng đây? hiếu kỳ."

      Ta vặn vẹo eo thon, từ từ quay về. Chỉ nghe, Lục Trúc ở sau thân ta cũng dùng giọng giống như ta mở miệng : "Quả nhiên, gừng còn non cay, ta là mặc cảm!"

      ". . . . . ." Đúng rồi, dường như ta tại tuổi còn ít hơn Lục Trúc. Chỉ là, Lục Trúc như vậy ý là. . . . . . Tiếp tục coi ta làm gương. Ôi, ta rất xấu hổ. Ta che mặt, muốn trở lại giường lăn lộn, thời điểm có việc gì làm lăn đến giường nghỉ ngơi là tốt nhất. Hơn nữa, tại ta còn muốn trở về hôn mê đấy.
      Tử Mặc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vô Phong
      Chương 73:

      Biểu muội rất là chấp nhất, ta hiểu nàng là kiểu người đạt mục đích thề bỏ qua. Mấy ngày kế tiếp nàng đều tới tìm ta, chỉ là, cũng chỉ đứng ở cửa ra vào, vào trong. Tài tử mấy ngày này cũng đến, ta đoán dưỡng thương, trừ lần đầu tiên, ta lại cũng ra ngoài gặp biểu muội, điều này tự nhiên kích thích nàng hơn.

      Ta xuất , nàng bắt được nhược điểm của ta. Ta ra, nàng như thế nào khiến tài tử nhìn thấy bộ mặt của ta đây?

      Cho nên, lúc này biểu muội nhất định phải làm gì đó.

      Biểu muội ấy là loại người bắt được nhược điểm ác độc của ta bỏ qua cho ta như vậy sao? Dĩ nhiên phải! Nàng là loại cho dù ngưoi ngây thơ thiện lương, cũng phải khiến ngươi trở nên ác độc. Cho nên, ta cho nàng nhược điểm, nàng chỉ có thể tự tạo.

      Sau khi nàng tới nh vậy hai ba ngày, ta lạnh nhạt nàng, quyết định lại lần nữa đến gần nàng.

      Hôm nay, nàng quả nhiên vẫn tới. A Tam xa xa liền thấy tài tử theo phía sau biểu muội, đoán chừng là biểu muội gọi tới, cho áp sát quá gần, chỉ là đứng xa xa nhìn.

      Ta ngu ngốc, ta liền cùng nàng rùm beng lên ở cửa ra vào, hào phóng tiết lộ "Bản tính" của ta!

      Làm sao được, ta vẫn có trí thông minh thông thường, vì vậy ta chưa hoàn toàn ra mặt, mà để cho Lục Trúc kéo nàng vào, đóng cửa lại.

      Ta vẻ mặt tươi cười nhìn nàng: "Thế nào? Ngươi còn muốn với ta những gì nữa?"

      Biểu muội thấy cửa đóng, có chút lo lắng nhìn về phía bên kia cửa, ta lại kéo tay của nàng lại, kéo tay áo của nàng lên. Quả nhiên, ta thấy được cánh tay trắng nõn của nàng có dấu vết xanh xanh tím tím.

      "Ơ, màu sắc này nhìn đẹp, nhất định rất đau chứ? Ngươi đúng là xuống tay được, cần ta giúp ngươi ? Ta tuyệt đối hạ thủ lưu tình nha."

      Biểu muội thu tay về, đôi mắt ửng hồng, bộ dáng vô cùng đáng thương: "Ngươi...ngươi nữ nhân này tại sao có thể ác độc như vậy, nếu biểu ca biết ngươi đối với ta như vậy. . . . . ."

      " như thế nào đây?" Ta cơ hồ dính vào bên tai biểu muội chuyện, biểu muội mặc dù bộ dáng đáng thương, nhưng thanh lại lớn vô cùng, hình như là cố ý lớn tiếng như vậy cho người khác nghe. Ta nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, cười cười, giơ tay "ba!" tiếng đánh nàng tát tai.

      Ôi chao, ta là ác độc.

      Biểu muội như thế nào cũng nghĩ đến ta động thủ , ta lại hướng về phía nàng cười đến hết sức rực rỡ. Ta xuống tay với nữ nhân nạng như nam nhân, nhưng cũng đủ khiến cho mặt nàng lưu lại dấu vết chói mắt.

      Biểu muội phải rất thích thương tổn tới thân thể mình để đạt được mục đích hãm hại người khác sao? Ta liền tổn thương thân thể của nàng lần, ta muốn tổn thương thân thể nàng, nàng cũng làm được cái gì, còn phải đem phần uất ức này. . . . . . Nuốt trở về. Ta thích đánh nữ nhân, ai bảo nhân vật này khiến nữ chính bị tổn thương lớn như vậy , còn làm mất đứa của người ta, oánh khí lớn như vậy, ta tự nhiên phải động động tay.

      Thời điểm biểu muội bị ném ra vẫn quên diễn trò, mặc dù uất ức mười phần, nhưng chỉ là đáng thương trong mắt lệ, la to. Bộ dáng này, xem ra càng thêm đáng thương, càng khiến tài tử đau lòng.

      Đánh xong người, ta hất đầu trở về phòng, giả bộ trở về bệnh nhân hôn mê của ta, trong miệng vẫn còn ngậm đồ nhất định phải có, cần phải đạt được hiệu quả tâm tình kích động liền trào máu! Lục Trúc ném người xong liền điên a điên a cùng ta trở về phòng, nằm ở cạnh giường ta, gương mặt lo lắng.

      "Tiểu thư, ngươi hãy yên tâm , trải qua hai ngày nay mưa dầm thấm đất, ta cảm thấy ta rất có tự tin rồi!"

      Lục Trúc quả nhiên là ngừng tiến bộ, làm chủ nhân ta đây là cảm thấy bằng.

      Chúng ta chưa bao lâu, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng ồn ào.

      Trải qua hai ngày nay biến mất, tài tử rốt cuộc lại lần nữa xuất . che chở biểu muội đáng thương kia, xông vào. Ta hiểu bây giờ đối với biểu muội phải chịu đủ tổn thương của mình đau lòng đủ kiểu, còn biết, chắc chắn ta bởi vì ghen tỵ với biểu muội mà làm gì đó với biểu muội . Lúc này, ta nhảy ra ngoài giải thích với , ta chỉ cần làm người hôn mê là được.

      Ta nhắm hai mắt lại, thấy được bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng lỗ tai vô cùng bén nhạy.

      Ta cảm thấy lúc tài tử đẩy cửa tiến vào, mang đến cơn gió lạnh. Ta hiểu lúc này biểu muội dĩ nhiên là nằm trong ngực tài tử, ta nghe được thanh ma sát của y phục bọn họ, cũng nghe được tiếng trách giận của Lục Trúc!

      "Các ngươi hai tiện nhân này!"

      Trong thanh của Lục Trúc thế nhưng mang theo nức nở, ta lâu nghe thấy Lục Trúc có dạng thanh này rồi. Ta giựt giựt khóe miệng, cố gắng bình tĩnh.

      Tài tử hiển nhiên thấy được ta ngủ say, bởi vì ta nghe được tiếng thể tin được: "Làm sao . . . . . . Yên Nhiên!"

      "Phi!"

      thanh , ta hoài nghi Lục Trúc phun nước miếng vào hai người kia. Tiếp đó, Lục Trúc lại mắng chửi lên!

      "Các ngươi còn có mặt mũi tới đây, nếu phải là hai người các ngươi, tiểu thư nhà ta cũng hôn mê đến nay! Biểu thiếu gia, ta ngờ. . . . . . Ta ngờ ngươi hèn hạ vô sỉ còn chưa tính, liền nuôi nữ nhân cũng hèn hạ vô sỉ như vậy. đúng, phải hèn hạ vô sỉ, căn bản là đầu có bệnh mới đúng!"

      "Ngươi...ngươi bậy bạ gì đó? . . . . . . nha đầu hung man." Biểu muội bởi vì phải giả vờ yếu ớt, nên thanh của nàng yếu ớt. Lục Trúc bất đồng với nàng, vì vậy nàng có thể mắng được trung khí mười phần.

      "Ta là hung man, nhưng tốt hơn kẻ ác độc như ngươi. Cả ngày chạy đến nguyền rủa tiểu thư nhà ta chết tử tế được, đoạt biểu ca thân ái của ngươi, các ngươi mới là người có hôn ước. Nếu phải là ngươi bị gả , tại người ỏ chùng với biểu ca nhà ngươi chính là ngươi rồi. Chỉ cần tiểu thư nhà ta chết , ngươi có thể ở chung chỗ với biểu ca tiện nhân nhà ngươi sao? ! là chuyện cười, buồn cười chết rồi!"

      Ôi chao, Lục Trúc tại sao có thể trực tiếp như vậy chứ, đem tin tức chúng ta biết được cứ như vậy lộ ra.

      Cũng đúng, nếu như biểu muội ra, chuyện như vậy chúng ta dĩ nhiên biết.

      Ta len lén nửa mở mắt, yếu ớt nhìn sang phía biểu muội. Sắc mặt nàng bây giờ đặc sắc, mặt vốn có dấu tay lúc đỏ lúc trắng, tại càng thêm đổi thành tím bầm. Nhưng nàng lại như vậy để cho Lục Trúc tiếp sao? Suy nghĩ chút cũng là thể nào.

      Chỉ thấy nàng mắt chứa lệ nóng, nhìn về phía biểu ca còn sốt ruột nhìn về phía ta giường của nàng: "Biểu ca, nàng ngậm máu phun người, ta như vậy, cũng nguyền rủa nàng."

      Lục Trúc lập tức tiếp lời: "Ngươi vừa mắng tiểu thư nhà ta, vừa nhéo mình, đây phải là nguyền rủa là cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn mình có bệnh, tự hại mình sao? Ai tin tưởng! Mới vừa rồi tốt lắm, ta thể nhịn được nữa muốn dạy dỗ ngươi chút, ta còn chưa động, ngươi liền kêu to tự tát mình bạt tai. Nếu phải là sợ ngươi nguyền rủa tiểu thư nhà ta, ta mới đơn giản như vậy liền ném ngươi ra ngoài!"

      Cái gì gọi là ngậm máu phun người? Chính là đây!

      Thấy Lục Trúc mạnh mẽ như vậy, vì vậy ta an tâm tiếp tục hôn mê. Lục Trúc nhà ta an ý với ta, quả nhiên phải người bình thường so sánh được. Tài tử sao? Thế nào còn chưa lên tiếng? Là khiếp sợ đến ngu sao! Thời điểm ta nghi hoặc, ta phát tay của mình bị người ta tóm lấy rồi, tiếp đó, ta nghe thấy tiếng của tài tử.

      "Yên Nhiên, ngươi là giả bộ sao? Ngươi là thanh tỉnh ! Đây đều là ngươi ở đây diễn trò sao? Biểu muội là hạng người gì, ta thể nào ràng, ta tin, ta tuyệt đối tin. . . . . ."

      Nghe được tài tử , ta cơ hồ muốn nhảy dựng lên phun máu vào mặt . Vậy mà, ta nhẫn nhịn được.

      _________________
      Tử Mặc thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Vô Phong
      Chương 74:

      Tài tử này, hổ quả nhiên là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc. Trong nội dung nguyên kịch, có thể hoàn toàn thấy hình dạng nữ chính bị thọc đao máu chảy thành sông mà kiên định cho rằng nữ chính cầm đao đâm biểu muội , nóng nảy mang theo biểu muội tìm đại phu rồi, hoàn toàn nhìn nữ chính. là mắt lé hay mắt lác? Tàn tật sao? Cái này, ánh mắt phải tốt bao nhiêu mới có thể như vậy, phải được hưởng bao nhiêu thông minh mới có thể như vậy?

      Ta nghĩ, trước đây, ta quả nhiên quá coi trọng tài tử.

      Ta nằm ở giường, vẫn là bất động, ta bởi vì mấy câu đó của liền tâm tình kích động nhịn được nhảy dựng lên. Ta tại muốn lấy trí khôn và tỉnh táo của bản thân so sánh với bọn họ, bọn họ xứng, lòng xứng.

      Tài tử có lẽ là nhìn thấy ta vẫn có phản ứng, thế nhưng kích động nắm lấy hai vai của ta, muốn lay động ta.

      Ta đây nếu bệnh đến sắp chết, còn lay động ta như vậy, phải khiến cho ta sớm chết sao? Lúc này tài tử là ác tâm.

      Ta tỉnh táo nằm, ta biết Lục Trúc mặc kệ như vậy. Quả nhiên. . . . . . Lục Trúc chợt chạy đến bên cạnh ta, đẩy tài tử ra, chính nàng bắt được tay của ta.

      Lục Trúc chảy nước mắt, ta cảm giác được giọt nước mắt nong nong rơi mu bàn tay ta.

      A, Lục Trúc nhà ta, diễn kỹ dày công tôi luyện này, là tiểu bạch hoa có thể so sánh được sao?

      Ta nghe được tiếng khóc bi thương của Lục Trúc, ta nghe được tiếng rít gào tức giận đến tuyệt đỉnh của nàng: "Các ngươi đủ rồi! Tiểu thư bệnh đến sắp chết, ngươi lại vẫn tới đây giày vò nàng, ngươi là muốn nàng chết sớm chút có đúng hay . như vậy, đôi cẩu nam nữ các ngươi có thể an tâm ở cùng chỗ sao? Ta ngờ các ngươi ác độc như vậy!"

      Lục Trúc ngoan, hay!

      Nội tâm ta sung sướng vỗ tay vì Lục Trúc, hơn nữa khích lệ nàng tiếp tục tiến lên bước. Ta tại, chính là nàng tương lai. Có lẽ, nàng bây giờ vẫn chỉ là có thành tựu rất lớn trong việc ngược thân, nhưng rất nhanh, ta hiểu nàng giống như ta. Kể từ lúc có Lục Trúc ta lâu ngược thân rồi, trước kia ta cũng là cao thủ ngược thân đấy.

      Khi ta vui mừng nghĩ tới điều này, ta coi thường thanh ríu rít của biểu muội giống như con ruồi này, coi thường nàng ngừng giả bộ đáng thương nhắc nhở câu như vậy.

      "Tiểu thư nhà các ngươi biến thành như vậy, cũng mời đại phu cho nàng, các ngươi có ý gì! Là các ngươi tự mình muốn hại chết tiểu thư nhà mình, thế nhưng muốn vu oan đến ta cùng biểu ca. . . . . ." Biểu muội khóc, nhai nhai lại : "Biểu ca ta cùng tiểu thư nhà ngươi tình đầu ý hợp, các ngươi làm như vậy, làm như vậy chẳng lẽ ác độc?"

      chiêu này của biểu muội hay lắm, thẳng ta là giả bộ bất tỉnh, mà tìm đại phu. Nàng đích xác cho rằng ta giả bộ bệnh, tìm đại phu tới liền có thể vạch trần. Nếu ta là nữ phụ ngốc nghếch trước kia, ta rất có thể liền bị vạch trần, đáng tiếc ta phải. Mà biểu muội, cũng có hào quang trong truyền thuyết của nữ chính.

      Cho nên, nàng thể nào tìm ra thần y gì gì đó tới vạch trần ta. Vì vậy, ta cũng coi lời của nàng là quan trọng. Bất quá, nàng muốn dội nước đen trở lại người chúng ta, có khả năng sao?

      Biểu ca hình như là nghe lọt được lời của nàng, ta cảm thấy tay của ta lại lần nữa bị tài tử bắt lấy.

      "Bắt mạch đơn giản ta vẫn biết." Tài tử như vậy là vì cái gì đây? Tin lời biểu muội, hay là hoài nghi chuyện ta hôn mê, quả nhiên là thứ cặn bã.

      Cũng may, trước kia ta tự mình chế luyện dược vật. Khi còn làm nữ phụ, chuyện hãm hại nữ chính ta làm ít, loại dược vật ăn vào làm cho người ta yếu đuối ta rất biết làm. Hơn nữa loại thuốc này rất đặc biệt, làm mạch tượng của ta trở nên rất "như nh " khi có khi , cẩn thận còn có thể che mạch tượng của ta, thoạt nhìn liền giống như sắp chết.

      Tài tử nếu biết bắt mạch, để cho bắt .

      Tài tử đặt tay, giữ lát, ta liền cảm thấy tay ta đột nhiên căng thẳng, đột nhiên nắm chặt tay của ta, kinh hoảng kêu lên: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Yên Nhiên, Yên Nhiên ngươi mau mở mắt ra nhìn ta, Yên Nhiên. . . . . . Ngươi cần chết a Yên Nhiên. . . . . ."

      Ta nghe được thanh tài tử nghẹn ngào, còn mang theo nức nở, đối với lần này ta rất hài lòng.

      Ta hài lòng, biểu muội dĩ nhiên hài lòng, vì vậy kế tiếp ta nghe được thanh dám tin của nàng.

      "Tại sao có thể như vậy? thể nào, biểu ca, hãy tìm đại phu đến xem để so sánh !"

      "Muốn tìm đại phu chúng ta tìm sao? Nếu có thể trị được, tiểu thư nhà ta há lại nằm hôn mê bất tỉnh giường cho đến bây giờ! Ta hiểu , ngươi tin tiểu thư nhà ta sắp chết có đúng hay ? Ngươi còn muốn như thế nào? Mỗi ngày ở trước cửa nhà chúng ta nguyền rủa tiểu thư tìm chết còn chưa tính, bây giờ còn dám ở chỗ này chuyện ngừng, có tin ta quất ngươi hay !" Thanh hung hãn của Lục Trúc ở phía trước ta, ta hiểu biểu muội này cũng ở vị trí đó.

      Có lẽ là sợ Lục Trúc đánh nàng, vì vậy biểu muội tìm đại phu nữa. Mà là uất ức giọng ríu rít hai tiếng, mềm nhũn gọi biểu ca.

      tại biểu ca của nàng cầm lấy tay ta bi thương và cuồng loạn đủ kiểu, nghe thanh mềm nhũn này của biểu muội, lập tức quát biểu muội: " nên gọi ta, Yên Nhiên tại sống chết , ngươi lại có mặt mũi nào kêu biểu ca ta nữa. Vết thương người ngươi thực do Yên Nhiên gây ra sao? Yên Nhiên là nữ tử nhu nhược thiện lương như thế, nàng như thế nào lại khi dễ ngươi như vậy? người hôn mê, làm sao khi dễ được ngươi. . . . . ."

      "Cái gì? Nữ nhân này còn vu cáo hãm hại tiểu thư nhà ta! Đừng tiểu thư nhà ta biết làm chuyện như vậy, chính là ta cũng , ta mới chỉ nhéo ngươi, ngươi dám tới ta liền dám hành hạ đến ngươi sống bằng chết!"

      Biểu muội đáng thương lại bị Lục Trúc chỉ vào lỗ mũi mà mắng, Lục Trúc hôn cái, biểu tốt.

      "Biểu ca, ta có, ta đây là nàng làm, làm sao ngươi có thể hiểu lầm ta như bọn họ! Biểu ca. . . . . ." Thanh của biểu muội nghe ra tức giận, vẫn yếu đuối như thế. thanh này bình thường nghe đượ rất làm cho người ta đồng tình, nhưng trước cảnh ngộ còn bi kịch và đáng thương hơn nàng ở trước mặt, nàng giả bộ đáng thương liền trở nên rất ràng.

      Tài tử lần này bị dạng của nàng mê hoặc nữa, điều này làm cho ta nằm ở giường thể tùy tiện mà lộn xộn đây rất là cao hứng. Tài tử tại hình như tìm về được chút thông minh, bởi vì, thế nhưng nhận ra mưu kế vài ngày trước của biểu muội. . . . . .

      "Mấy ngày trước ngươi với ta là tới tìm Yên Nhiên, nhưng Yên Nhiên lại chịu trở về cùng ngươi, sau đó, ngươi liền cẩn thận cho ta nhìn thấy vết thương người ngươi. Yên Nhiên hôn mê ở đó làm gì có chịu hay chịu? Ngươi tỏ vẻ ràng như thế, phải là muốn cho ta hiểu lầm Yên Nhiên sao? ngờ, ngờ mấy năm thấy, ngươi thế nhưng thành nữ nhân ác độc như vậy!" Tài tử a tài tử, ngươi thông minh phen, là làm cho ta ngoài ý muốn. Chỉ là, thông minh vẫn là tra nam thôi.

      Biểu muội tại nếm trải cái gì gọi là thân mình rồi, biết cái gì gọi là có miệng ra bị búng máu nhồi ở cổ họng rồi chứ? Biết mình bị hiểu lầm, ngoài sáng biết đối phương là cố ý hãm hại lại người tin, kìm nén chứ? Cảm giác như thế, rất nhiều nữ chính cũng cảm thụ qua, để cho biểu muội thân là vai nữ phụ cảm thụ chút hình như tồi.

      Có lẽ biểu muội nhẫn nại đến cực hạn, nàng rốt cuộc ra lời nàng muốn : "Biểu ca, phải như vậy, ngươi bị nữ nhân này lừa! Nàng mới vừa rồi còn ở trong sân đánh ta, làm sao có thể suy yếu thành cái bộ dáng này!"

      Rốt cuộc ra sao? Rốt cuộc nhịn nổi sao? ra ta cũng nhịn nổi!

      Nhìn thời cơ đến, ta đầu tiên là từ từ giật giật ngón tay, khiến tài tử vui mừng nắm chặt tay của ta. Ta lại hơi nhíu lông mày, lông mi run lên, cuối cùng, mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt của ta rất là mờ mịt lặng lẽ hạ xuống, đầu lớn của tài tử cơ hồ lập tức tiến tới trước mặt của ta, cho ta nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của , vui mừng trong đôi mắt gần như tuyệt vọng.

      "Yên Nhiên, ngươi tỉnh? Ngươi nhìn ta, Yên Nhiên, nghe được giọng của ta sao?"

      Ta làm bộ nhìn thấy , đầu tiên là để cho ánh mắt mờ mịt rất lâu, rồi chậm rãi rơi vào mặt tài tử.

      nắm tay ta chặt, ta vẫn có chút nghi ngờ khàn khàn giọng : "Biểu ca. . . . . . Ngươi là biểu ca sao?"

      "Là ta, là ta! Ta là biểu ca!" Tài tử dùng sức gật đầu.

      "Nhưng. . . . . ." Ta nghi ngờ nhẹo đầu: "Trước đó ta dường như nằm mơ. . . . . . Là giấc mộng rất dài, ta nằm mơ thấy. . . . . . Ngươi cùng nữ nhân mặc bạch y rời , ta nằm mơ thấy. . . . . . Ngươi ngươi nàng, ta nằm mơ thấy ngươi . . . . . . Ngươi phải là biểu ca của ta. Đúng, ngươi phải là biểu ca của ta. . . . . . Biểu ca làm sao lại lần nữa rời khỏi ta chứ?" Ta yếu đuối chuyện, vừa , vừa lắc đầu, hô hấp có chút thở gấp, sắc mặt tái nhợt giống như tùy thời muốn ngủm.

      Tài tử dùng sức ôm ta vào trong ngực, dùng sức đem ta đầu đặt tại trong ngực, chặt: "Ta làm sao làm như vậy? Yên Nhiên, người ta chỉ có ngươi, ta cùng người khác. Là ta, ta là biểu ca của ngươi, phải là người khác, ta chỉ là biểu ca của ngươi!"

      A, tài tử ngươi biết ăn ! Chỉ tiếc, qua được bao lâu, ngừoi biểu ca này là muốn làm cũng làm được rồi.

      Chúng ta ở nơi này hai ngày cũng chẳng hề làm gì cả, ngoại trừ kế hoạch A ta giả bộ bệnh ra, chúng ta còn có kế hoạch B đối phó với biểu muội, kế hoạch C đối phó với tài tử! tại kế hoạch A làm được, như vậy có thể tiến hành kế hoạch B!

      Ta đưa bàn tay yếu ớt ra, đẩy lồng ngực tài tử ra, chăm chú nhìn : "Ngươi là biểu ca, phải là người khác, cũng có biểu muội khác."

      Tài tử nắm tay của ta, vô cùng thâm tình: "Là ta! Ta chỉ là biểu ca của Yên Nhiên!"

      Thấy vậy, ta khẽ cười, cười đến rất hạnh phúc. Ta quay đầu, liền thấy sắc mặt giống như tái nhợt của biểu muội nhìn ta. Đối với tài tử mà , nụ cười của ta là đơn giản mà hạnh phúc, đối với biểu muội mà , nụ cười của ta là châm chọc. Biểu muội muốn hung tợn trừng ta, nhưng bây giờ nàng thể, tại hình tượng của nàng ở trong mắt biểu ca đủ xấu, nếu lại lộ ra bộ mặt , vậy có khả năng cứu vãn nữa, vì vậy, nàng chỉ có thể nhịn.

      Ta vui vẻ nhìn vẻ mặt nhẫn nại của nàng, nhìn lát, quay đầu hỏi biểu ca: "Vị nương kia ta dường như thấy qua ở nơi nào, nàng là ai? Tại sao lại ở nhà ta?"

      Biểu muội a biểu muội, mau hộc máu ! ! !

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Vô Phong
      Chương 75:

      Biểu muội là loại người cho dù muốn hộc máu, cũng nhẫn nại. Cho nên, nàng hộc máu như nguyện vọng của ta, nàng chỉ là dùng ánh mắt vô cùng uất ức vô cùng bất đắc dĩ vô cùng bi thương thêm thể tin nhìn tài tử.

      Tài tử liền ánh mắt cũng cho nàng, loại tra nam trong văn này, sau khi nữ chính tốt đẹp cùng tra nam chính, phơi bày mặt vô cùng cặn bã của đối với nữ phụ. Hỏi tại sao phải như vậy? Bởi vì tác giả muốn cặn bã tới ngược nữ phụ còn tẩy trắng chính mình. Trong nguyên kịch, thòi điểm nữ chính bị thương ánh mắt cũng cho nữ chính, vậy mà, tại kịch tình bị ta thay đổi, ánh mắt cũng chưa cho biểu muội thân là nữ phụ.

      chỉ nhìn ta, dịu dàng nhìn ta, sau đó : "Ta biết nàng."

      Sau khi biết được bộ mặt ác độc của biểu muội, tài tử liền hung ác tàn nhẫn với biểu muội, nguyên văn cũng như vậy. Mà biểu tại của tài tử, ta có thể cho rằng tại ta rất thành công, thành công khiến cho tài tử nhận thức được bộ mặt cuả biểu muội hay ?

      Sau khi nghe lời của tài tử, ánh mắt của biểu muội lập tức thay đổi, nàng hình như cách nào nữa nhẫn nhịn nữa.

      Ngay vào lúc này, ta hướng Lục Trúc giật giật đầu ngón tay, đây là nhắc nhở nàng, nên khởi động kế hoạch B! Lục Trúc được lệnh, ném cái ghế băng bên cạnh xuống đất cái, cái ghế băng lập tức chia năm xẻ bảy, phát ra hồi tiếng động hề . Cái ghế băng vỡ bao lâu, bên ngoài đột nhiên xông tới người nam nhân vóc dáng cao lớn, tướng mạo khôi ngô.

      Nam nhân kia vừa tiến đến, dùng ánh mắt khóa chặt biểu muội nương lại.

      "Có thể để cho ta tìm được, nữ nhân này!" Nam nhân khôi ngô nhìn biểu muội lớn tiếng : "Kể từ khi ngươi gả vào Trương gia chúng ta, chúng ta làm gì chuyện có lỗi với ngươi sao? Độc phụ này! Thế nhưng hại chết đại ca ta còn chưa tính, còn mang theo gia sản chạy trốn. May mà ta đường theo ngươi, mới có thể tìm được!"

      Nam nhân khôi ngô trình diễn này là ai đây? Đương nhiên là tiểu thúc tử [1]!
      [1]: em trai của chồng

      Biểu muội vừa thấy nam nhân này, bị dọa đến trắng mặt lui về phía biểu ca: ", ta có hại , là chính bản thân bị bắt vào đại lao, liên quan gì tới ta!"

      "Còn liên quan gì tới ngươi, ngươi chê ta đại ca cách nào sinh con, cho nên vụng trộm với Nhị đường thúc của ta, còn có thai! Đại ca ta xóa đứa con của ngươi có gì sai? Thế nhưng ngươi lại vơ vét tội trạng của Trương gia gia tố cáo với quan phủ, làm hại cả nhà của ta bị bỏ tù, làm hại Trương gia ta cửa nát nhà tan!" Nam nhân muốn đến bắt biểu muội, biểu muội nhanh bắt được biểu ca, trốn ở phía sau biểu ca, đẩy ta đến giữa giường.

      Thân thể ta yếu đuối ngã về phía sau, a, đụng phải cột giường, trong miệng cẩn thận cắn vỡ thứ gì đó, đau quá. . . . . .

      Lần này ta bị động chảy máu, hết sức thê thảm.

      Tài tử thấy vậy, vội vàng kéo ta trở về, ôm trong ngực. tại rốt cuộc cho biểu muội ánh mắt, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn biểu muội, lúc lâu mới mở miệng chuyện: "Ngươi, ngờ ngươi lại làm ra chuyện như vậy!"

      Biểu muội lần này khóc lên, vừa khóc vừa lắc đầu: "Biểu ca cứu ta, nếu như bị bắt lại, ta chết ở trong tay bọn họ, bọn họ tại hận thấu ta!"

      Tài tử vô tình đẩy nàng ra, lạnh lùng : "Nếu ngươi làm chuyện như vậy, đương nhiên phải bị trừng phạt. Ngươi muốn ta cứu nguoi như thế nào, tâm tư của ngươi khi nào bắt đầu trở nên ác độc như vậy? Hại người Trương gia còn chưa tính, lại còn nghĩ đến hại Yên Nhiên!"

      Mặt của biểu muội mặt bây giờ bị sợ đến trắng bệch, nàng thế nào cũng nghĩ đến chuyện này.

      Nội tâm ta cười hả hê, đào bẫy cho đám người này nhảy vào, rất có cảm giác thành tựu.

      Biết được kịch tình đối với ta mà là vô cùng hữu dụng, ban đầu tác giả vì ngược nữ phụ, tẩy trắng tra nam chính, dĩ nhiên muốn viết xấu nữ phụ. Lúc mới bắt đầu chỉ là miêu tả biểu muội cỡ nào ác độc hại nữ chính, để đạt được mục đích của mình, khi đó liền đơn giản miêu tả chút bi kịch nhà chồng nơi nàng gả đến.

      Đợi nữ chính bị ngược xong, tra nam chính liền bắt đầu muốn tẩy trắng rồi, vì vậy tác giả bắt đầu tát nước bẩn lên người nữ phụ. Trương gia tại sao bị hủy? Bởi vì biểu muội, cái này cũng chưa tính, còn cấp thêm cho nàng tội danh vụng trộm. Sau khi làm cho biểu muội thể bị tô đen hơn được nữa, lại để cho tài tử lạnh lùng vô tình đối xử với biểu muội để tẩy trắng bản thân mình.

      tại a, ta vừa muốn cho nước bẩn dội ra ngoài, cũng muốn cho tài tử có cơ hội tẩy trắng.

      Biểu muội bị kích thích lớn, thế nhưng chút nào phát tiểu thúc nhà nàng nét mặt rất cứng ngắc, từ đầu tới đuôi chỉ có nét mặt dử tợn, lông mày cũng động, thanh càng thêm hề phập phồng. Đúng rồi, nàng làm sao có thể nghĩ đến tiểu thúc vẻ mặt dữ tợn như vậy phải là tiểu thúc nhà nàng đây? Nàng làm sao có thể nghĩ đến, "tiểu thúc" này rất nghiêm túc đọc thuộc lời thoại đây?

      Nếu là tiểu thúc, lúc này cũng phải là mang theo lời kịch vạch trần tội trạng của nang, mà là trực tiếp động thủ rồi.

      Tài tử chịu giúp biểu muội, biểu muội lúc này liền tuyệt vọng. Đột nhiên, môt cây chủy thủ bị nhét vào trong tay biểu muội, nàng thậm chí biết là người nào nhét.

      Lục Trúc nhìn tay mình, tựa như mới vừa rồi nàng chẳng hề làm gì cả, vểnh ngón út lên.

      Trong chớp nhoáng này, ta đối với động tác nhanh chóng của Lục Trúc cảm thấy kính nể! Mặc dù, kịch bản này là ta an bài tốt, nhưng Lục Trúc cũng làm tốt nhất, hổ được dạy dỗ!

      Trong tay biểu muội đột nhiên có cây chủy thủ, hơn nữa từ hướng nhìn của tài tử cũng thấy được là ai đưa chuyr thủ cho nàng, chờ khi biểu muội mờ mịt quay đầu, tài tử lập tức khẩn trương đem ta bảo hộ ở trong ngực.

      "Ngươi muốn làm cái gì? Còn buông thứ trong tay xuống. Ngươi làm sai nhiều chuyện như vậy rồi, còn muốn vẫn sai lầm thêm sao? Ngươi tỉnh táo chút !" Tài tử tràn đầy phòng bị nhìn biểu muội, hảo hảo che chở ta.

      Ta hướng về phía biểu muội lộ ra nét mặt cong cong, lần nữa sâu sắc kích thích biểu muội.

      Nàng run rẩy cầm chủy thủ trong tay, ánh mắt quét qua mỗi người chúng ta ở đây.

      "Đều là các ngươi làm đúng đúng? Các ngươi thông đồng để hãm hại ta! Biểu ca, ngay cả ngươi cũng tin tưởng ta!? Đúng, chuyện của Trương gia là ta làm, ta chỉ muốn cuộc sống trôi qua khá hơn chút mà thôi, có gì sai? Tại sao mỗi người các ngươi đều muốn vu cáo hãm hại ta, tổn thương ta! Biểu ca, nếu có người nữ nhân này, chúng ta cũng biến thành như vậy. . . . . ." Nét mặt biểu muội nảy sinh ác độc, nàng hung hăng nhìn ta chằm chằm: "Ngươi hại ta như vậy, ta cũng để cho ngươi sống dễ chịu!"

      xong, biểu muội cầm chủy thủ liền xông vọt về phía ta, tốc độ vô cùng nhanh.

      Tài tử kêu to: "Dừng tay!"

      Vậy mà, biểu muội vọt tới trước mặt, trốn chạy kịp. Từ phương hướng tài tử thấy được ta khẽ nhếch miệng, nhìn tài tử xoay người nhào tới người ta, bị đao của biểu muội. Biểu muội là nữ hài tử, hơi sức tính là lớn, vì vậy bị thương sâu, cũng thương tổn đến nội tạng, đao chỉ là đâm vào mông của tài tử mà thôi.

      Tài tử hoài thai, tổn thương cũng phải là bụng, vì vậy sinh non nguy hiểm. Ta hơi tiếc nuối, chủy thủ này, làm sao hề có chút gai bên trong, nếu có như vậy. . . . . . Tài tử nửa đời sau đều đại tiện khống chế. Ơ, ý tưởng này hơi bỉ ổi, vẫn là dừng lại thôi.

      Biểu muội đao đâm trúng cái mông tài tử, tài tử đau đến hí tiếng. Ta giả bộ lo lắng che bít vết thương của , thực tế cũng đẩy chủy thủ sâu thêm vào mấy phần, khiến tài tử vốn yếu ớt đau đến hôn mê bất tỉnh. Nhìn tài tử té xỉu ở trong lòng ta, cái mông chảy máu, ta cười cười.

      Biểu muội trừng lớn mắt, vừa muốn gì, lại bị "Tiểu thúc" tay đao đánh ngất, lôi ra ngoài.

      Mất máu quá nhiều cũng chết người, vì vậy ta cùng Lục Trúc hợp lực đem tài tử dời đến giường, để cho nằm sấp, tiếp đó để Lục Trúc mời đại phu.

      Sau khi đem biểu muội ném vào phòng chứa củi, A Tam quân rốt cuộc tháo tấm da dữ tợn mặt ra. Ta sợ diễn giống đặc biệt để cho Sẹo ca giúp tay đem tấm da mặt này làm cho vô cùng dữ tợn, cũng bởi vì như thế, gương mặt này liền bị cố định trạng thái "hung ác", dùng để dọa người vô cùng thích hợp.

      Sau khi kéo da mặt dữ tợn xuống, lộ ra A Tam vẫn là mặt biểu tình như vậy.

      Nhìn đến gương mặt này của , ta có thể tưởng tượng ra được mới vừa rồi là thế nào đọc lời kịch, đứa này. . . . . .

      Lần này, chúng ta phân công hợp tác vẫn rất hoàn mỹ như cũ, ta giả bộ bệnh, Lục Trúc phụ trách vu cáo hãm hại, Sẹo ca phụ trách hậu cần tạm thời cần ra mặt, A Tam phụ trách học thuộc lòng. Kế hoạch B lần nữa hoàn thành dưới hợp tác hoàn mỹ của chúng ta, tại, cũng chỉ còn lại màn ngược cuối cùng, kế hoạch C!

      Rất nhanh, Lục Trúc liền mời đại phu trở lại, đại phu nhìn cây chủy thủ đâm mông tài tử, ngoài ý muốn lúc lâu.

      "Tiên sinh gần đây thế nào lắm tai nạn như thế, đây là lần thứ ba lão phu thấy tiên sinh bị thương." Lão đại phu vuốt chòm râu dài, cảm thán như thế.

      Đầu ta xuất danh hiệu hoa lệ "Hại lắm tai nạn", lo lắng nhìn nét mặt tái nhợt của tài tử.

      "Đại phu, phiền toái." Vẻ mặt ta muốn bao nhiêu thâm tình liền có bấy nhiêu thâm tình, muốn bao nhiêu nghiêm túc cũng có bấy nhiêu nghiêm túc nhìn chăm chú vào tài tử, nội tâm vui mừng nở đóa hoa .

      Lão đại phu nên băng bó cho tài tử, ta nên nhìn nữa, liền dẫn Lục Trúc ra ngoài. Chúng ta điên a điên a chạy nhìn Sẹo ca lúc này dịch dung thành "biểu ca". So với tài tử mà , biểu ca này khí vũ hiên ngang, vóc người cao lớn, tuấn mỹ đến có chút nhược khí nào!

      Quan trọng nhất là, hàng này so với tài tử bền chắc hơn nhiều, hổ là hán tử thô ráp.

      Đại phu rút đao ra cho tài tử, ta liền để cho A Tam lưu lại giúp đỡ, dù sao lúc này tài tử cũng được. Cũng tốt, hôm nay chúng ta có thể hảo hảo thu thập chút, đợi ngày mai đến, lại trình diễn kế hoạch C cứu tỉnh tài tử, lại ngược, rồi kết thúc công việc bỏ chạy! Chờ khi tài tử phát đúng, chúng ta từ lâu, hơn nữa, lấy thông minh của , ta rất hoài nghi có thể phát ra cái gì đúng hay .

      Chúng ta sớm mua chiếc xe ngựa để ở hậu viện, Sẹo ca dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ tiêu sái của biểu ca ôm bảo bối gà nhà lập tức đưa vào trong xe, gà này chuẩn bị mang , sân này sao, cuộc sống này sao, dù sao chúng ta hoàn toàn thiếu bạc. Nếu tương lai có khả năng rời khỏi thế giới này, bạc cũng mang được, còn bằng tiêu xài sạch ở thế giới này.

      Như qua, ta tại mới phát , mọi người đều là dùng của ta bạc nuôi dưỡng, vậy ta là nuôi nhiều dạng ăn cơm chùa sao? Ta vừa nghĩ tới, vừa lấy bảo bối bột thuốc của ta ra, trước hạ thuốc biểu muội, để cho nàng trong vòng bảy canh giờ cũng tỉnh lại, lại nhìn đến tài tử. bây giờ còn hôn mê, lão đáng thương.

      Ta hào phóng nhường phòng của mình lại, cùng Lục Trúc nhét chung chỗ ngủ giấc.

      Ngày hôm sau, ta vẫn thức dậy đặc biệt sớm, bởi vì muốn sớm giải quyết chút, ta đây sáng sớm hưng phấn đến được. Mặc dù ta đặc biệt hưng phấn, vẫn là muốn giả vờ giả vịt. Ta đem điểm tâm, vào phòng, chỉ thấy tài tử khẽ mở mắt ra.

      Ta nhìn thấy tỉnh, lập tức vui mừng bước tới, để bữa sáng ở bên bàn.

      "Biểu ca, ngươi tỉnh?"

      Tài tử mờ mịt gật đầu cái, qua hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta: "Thân thể của ngươi thế nào, làm sao xuống đất rồi."

      Ta lộ ra vẻ mặt được tự nhiên, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là : "Đại phu là hồi quang phản chiếu, chỉ là, ta mới tin những thứ này. Chẳng qua là cảm thấy rất lo lắng cho biểu ca, đột nhiên thân thể cũng có hơi sức, ta nghĩ có lẽ là bệnh mau khỏi rồi."

      Tài tử lộ ra biểu tình lo lắng hơn, gì.

      Ta cảm thấy, lời này của ta rất giả, nếu tài tử tin, chỉ có thể trách chính thông minh của , thể trách ta.

      Ta dịu dàng bưng cơm qua, trơ mắt nhìn tài tử: "Ta cho ngươi ăn được ?"

      Tài tử làm sao có thể cự tuyệt, dĩ nhiên là gật đầu tốt lắm. Tài tử lúc này còn biết, đây là bữa cuối cùng trước bi kịch. Bởi vì dự đoán sau này tài tử có bao nhiêu bi kịch, lúc này ta muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, khiến tài tử sinh ra ảo giác tại vô cùng hạnh phúc.

      Sau khi ăn điểm tâm xong, ta liền bưng chén ra ngoài, còn thân thiết đóng cửa lại cho . Ta tới phòng bếp bên ngoài cầm chén để xuống, liền cùng Lục Trúc về phía phòng chứa củi. Chúng ta phải làm chút chuyện bỉ ổi, chuyện có bao nhiêu bỉ ổi đây? Chính là xé y phục của phụ nhân có chồng, đưa đến giường người chưa lập gia đình là biểu ca.

      Ta cùng Lục Trúc liếc mắt nhìn nhau, tà ác cười.

      Trong kịch bản của ta, tại biểu ca cũng nên ra sân, phải đột nhiên xuất , kích thích tài tử! Vì kịch hay phía dưới, ta cùng Lục Trúc động tác lỗ mãng xé ý phục của thiếu phụ kia, lại tiếp tục vui vẻ trở về nghe lén!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :