1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nữ phụ thành thành nhân vật chính - Thuỷ Hàn Tịnh Văn - 71 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 60 - 61

      -Hi Nghi! Con sao có thể trách mẹ? Lúc đó mẹ đâu biết con bị bắt ?- Diệp phu nhân khóc, bà cầm tay con mình .
      - Hừ!- Diệp Hi Nghi gì, hất tay mẹ mình ra.
      - Hi Nghi, Hi Nghi!- Diệp phu nhân chạy theo gọi , mong chuyện với mình.

      Diệp Hi Nghi gì, ta tới tủ quần áo, lôi những bộ đồ màu trắng đem vất hết xuống đất, trong tủ chỉ còn lại bộ màu đen, lấy bộ màu đen mặc lên người sau đó ta lấy chiếc kéo đem tới cắt nát toàn bộ đồ màu trắng.

      Diệp phu nhân nhìn con mình làm vậy bà cũng dám gì, chỉ im lặng nhìn tự tay cắt nát chúng, nước mắt bà ta rơi gò má, bà ta làm gì có lỗi mà giờ đây ông trời lại trừng phạt đứa con duy nhất của bà chứ?

      - Hi Nghi, con đừng như vậy được ? Con như vậy mẹ lo lắng lắm. Hi Nghi, Hi Nghi ngoan!
      - Bà im ngay, cút, cút khỏi phòng tôi ngay! Cút !- Diệp Hi Nghi quát lên.
      - Hi Nghi, mẹ xin lỗi! Con giờ muốn mẹ phải làm sao đây? - Diệp phu nhân đau khổ khóc.
      - Ha ha! Muốn bà làm gì à? Tôi muốn bà chết , các người tất cả đều chết hết ! Sao nào? Bà có dám chết theo cầu của tôi ?- Diệp Hi Nghi ánh mắt trợn tròn đỏ ngầu nhìn Diệp phu nhân cười, tiếng rít qua kẽ răng.
      - Hi Nghi, con... con!- Diệp phu nhân sợ hãi thể tin được câu muốn bà chết lại có thể thốt ra từ con mà bà ta mang nặng đẻ đau.

      Tại nhà hàng,

      Lúc này, Thẩm Thiếu Tuân nhìn Diệp Hoành Nghị đầy thương hại, ông biết vì sao Diệp Hoành Nghị biết đứa con ngồi cạnh mình là chủ tịch tập đoàn nổi tiếng rồi, kẻ lúc nào cũng chỉ ôm lợi vào mình, nhìn ra tương lai bị phá sản cũng đáng.

      - này nhà ông tôi mua được, ông đồng ý đem đứa thứ hai tới đây, tôi trả trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ! Ông cứ suy nghĩ !

      xong Thẩm Thiếu Tuân đứng dậy rời , bỏ lại Diệp Hoành Nghị ngơ ngác nhìn, cho tới khi Thâtm Thiếu Tuân rời thực ssuwj ông ta vội đứng dậy gọi:





      - Ngài Thẩm, xin ngài chờ tôi chút, chúng ta có thể vàn bạc lại mà!

      Cho dù Diệp Hoành Nghị có gọi Thâtm Thiếu Tuân vẫn quay lại, thất vọng ông ta ngồi vào bàn, lại nhìn thấy ánh mắt vô tình của An Diệp Lạc khiến ông ta càng tức giận muốn giơ tay lên tát vào mặt .

      Nghĩ là làm, Diệp Hoành Nghị giơ tay lên đánh , lão :

      - Tất cả là do mày!

      Nhưng bàn tay ông ta chưa hạ xuống thài bị An Diệp Lạc nhanh tay giữ lại, lạnh lùng nhìn lão ta :

      - Ông xứng làm cha! Tôi quá thất vọng về ông, từ nay đừn tới tìm tôi nếu tôi kiện ông về tội quấy rối người khác đấy!

      Bỏ tay Diệp Hoành Nghị ra, An Diệp Lạc lạnh lùng bước , thể ngờ rằng ông ta có thể làm như vậy được, hết hi vọng về ông ta, nếu như hôm nay ông ta dùng chuyện bán con để lấy tiền có lẽ tha cho ông ta con đường sống.

      Chỉ tiếc, phải thất vọng rồi, bước ra ngoài, An Diệp Lạc hít hơi sâu rồi sau đó lên xe rời .

      Còn lại Diệp Hoành Nghị, ông ta nhìn bóng lưng rời mà cay cú, nghĩ tới hôm nay lại thể thu được gì, bực tức rời khỏi nhà hàng trở về nhà, ngồi ở chiếc ghế sopha, suy nghĩ tìm cách để có vốn xoay, ông ta biết khi nào cổ phiếu lại biến động. mải suy nghĩ, bỗng ông nghe thấy tiếng hét thất thanh ở lầu vang lên:

      - A!

      Giật mình ông ta chạy lên lầu, tìm phòng phát ra tuếng kêu, thấy cửa phòng của Diệp Hi Nghi mở ông liền bước vào trong.
      Khi Diệp Hoành Nghị bước vào phòng, đập vào mắt ông là cảnh bà Diệp nằm dưới đất, ngực là chiếc kéo máu từ nơi ngực chảy ra, Diệp Hi Nghi bàn tay vẫn nắm đuôi kéo cười. Thấy vậy, ông ta vội chạy vào lôi Diệp Hi Nghi ra, ôm lấy Diệp phu nhân :

      - Bà cố gắng chịu đựng, tôi gọi xe cứu thương tới!

      đoạn ông ta móc trong túi quần mình ra chiếc điện thoại bấm số gọi cứu thương, lúc này, Diệp phu nhân với chồng:

      - Ông đừng cho cảnh sát bắt con của chúng ta !

      Nắm chặt tay chồng, bà ta cầu xin, Diệp Hoành Nghị thở dài gật đầu, lúc này ông đưa mắt nhìn sang Diệp Hi Nghi, đặt vợ nằm xuống, ông ta bước lại gần ta đưa tay lên tát "bốp" cái rồi :

      - Con mất dạy! Ngay cả mẹ mình cũng muốn giết!
      - Hừ! Ai bảo bà ta lắm mồm làm gì? Bà ta và ông đều phải là cha mẹ tôi, các người đều là những kẻ giả dối!- Diệp Hi Nghi vẫn cho là đúng, ta cười .
      - Chúng ta lừa mày cái gì? Mày bỏ đú đởn cùng với đám đàn ông, giờ mày về mày còn chúng tao phải là cha mẹ mày? Là ai mang nặng đẻ đau nuôi mày khôn lớn đến giờ?
      - Vậy ông có biết tôi vì sao ở cùng lũ ghê tởm đó ? Tôi bị bắt cóc, là bắt cóc đó ông biết ? Lúc đó các người ở đâu?
      - Cái gì? Là ai dám bắt cóc mày? Mày cùng đám đàn ông mảnh vải che thân cùng nhau, giờ mày mày bị bắt cóc, ai biết mày là tiểu thư Diệp gia? Nếu bị bắt cóc phải gọi điện đòi tiền, nhưng chúng tao hề nhận được cuộc gọi nào đến!- Diệp Hoành Nghị tin lời Diệp Hi Nghi , nếu như ông ta thấy được vẻ mặt vui vẻ của chiếc đĩa CD có lẽ ông tin. Chỉ tiếc là oing nhìn thấy biểu vui vẻ của .
      - Ha ha! Là ai bắt cóc tôi? Chính là con Diệp Lạc Nguyên, chính nó bắt cóc tôi! Tôi hận tất cả các người, tất cả các người nên chết !- Diệp Hi Nghi điên cuồng la hét.

      Lúc này, bên ngoài tiếng còi xe cứu thương vang lên, Diệp Hoành Nghị muốn đôi co với ta liền bế vợ chạy xuống lầu. Sau khi được các nhân viên y tế đón và làm sơ cứu cầm máu liền đưa bà ta tới bệnh viện. Trước khi rời , Diệp phu nhân nắm tay Diệp Hoành Nghị khẽ:

      - Ông đừng đưa con bé tới cảnh sát! Tôi... tôi cầu xin ông! Nếu ông mà đưa nó tới cảnh sát tôi chết!

      Trước lời của Diệp phu nhân, Diệp Hoành Nghị gật đầu đáp ứng. Diệp phu nhân lúc này yên tâm nhắm mắt để các nhân viên y tế đưa lên xe.

      Diệp Hi Nghi đứng lầu trong phòng nhìn chiếc xe cứu thương rời , ta nhếch mép cười sau đó cười to cách điên dại.

      Mọi chuyện xảy ra trong nhà của Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc đều được báo lại, sau khi nghe xong, im lặng. nghĩ tới Diệp Hi Nghi đâm chính mẹ ruột của mình, qua vài ngày nữa cũng nên tới gặp bà ta nhỉ?

      "Reng... reng" chiếc điện thoại bàn làm việc vang lên, liếc nhìn tên người gọi lên hai chữ "Hạ Nhiên" An Diệp Lạc bắt máy:

      -...
      - Ừ, có gì bạn?
      - ...
      - Hôm nay được rồi, hẹn bạn khi khác nhé!
      -...
      - Ừ, khi nào rảnh mình điện cho cậu gặp sau!
      -....

      Vất chiếc điện thoại bàn làm việc, An Diệp Lạc tiếp tục vào công việc của mình, dạo này chuẩn bị để mở thêm công ty ở Hà Lan cho nên công việc rất bận rộn.

      Tại công ty R.S Tống Nghiêm Tịch cũng nhận được báo cáo chi tiết về mọi chuyện diễn ra ở Diệp gia, chỉ nhìn thoáng qua cũng quan tâm gì nhiều, đều muốn là kết quả, mà kết quả lại khiến biết gì. Chuyện của Diệp phu nhân có được gọi là nhân quả ?
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 62 - 63

      Khi tin báo từ bệnh viện gọi đến cho Diệp Hoành Nghị biết rằng Diệp phu nhân qua cơn nguy kịch, Diệp Hoành Nghị tới phòng của Diệp Hi Nghi :

      - Mấy hôm nữa theo cha công chuyện!
      - Ờ!- Diệp Hi Nghi gì nhiều chỉ đáp ngắn gọn.

      Nhận được lời đồng ý của Diệp Hi Nghi, Diệp Hoành Nghị bước ra khỏi phòng , khi cánh cửa đóng lại, Diệp Hi Nghi đôi mắt đỏ rực nhìn ra cửa, trong lòng nghĩ: "Diệp Hoành Nghị! Là ông muốn ép tôi đừng trách tôi vô tình với ông!".

      Mấy ngày sau đó, Diệp Hi Nghi trở lại bình thường, Diệp Hoành Nghị hài lòng về thay đổi của Diệp Hi Nghi, ông ta dẫn tới bệnh viện và nhờ họ làm lại tấm màng trinh giả cho , sau đó cùng ông ta gặp vị Thẩm Thiếu Tuân. Sau đó hai người giao dịch riêng, Diệp Hoành Nghị trở lại với Diệp Hi Nghi:

      - Hi Nghi! Con ngồi lại đây với chú Thẩm, ba công chuyện chút rồi trở lại đón con sau nhé!- Diệp Hoành Nghị cười vỗ vai ra vẻ người cha nhân từ.
      - Dạ!- Diệp Hi Nghi khẽ cười gật đầu.

      Lúc này, Diệp Hoành Nghị nhìn sang vị Thẩm Thiếu Tuân thấy dùng ánh mắt say mê nhìn Diệp Hi Nghi, ông ta cười vui vẻ :

      - Thẩm đệ! Con huynh nhờ đệ chông chừng giúp huynh, huynh công chuyện rồi trở lại đín con bé sau!
      - Được, được! Diệp huynh cứ , con huynh cứ để đệ chăm sóc cho!

      Ba người vui vẻ cười nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau. Diệp Hoành Nghị rời khỏi nhà hàng, ông ta tới thẳng công ty, nguồn tài sản ông ta có trong tay cộng với Thẩm Thiếu Tuân hứa trợ giúp ông ta khi cần, như vậy ông ta có thể ung dung lo lắng gì rồi.

      Diệp Hoành Nghị rời , Thâtm Thiếu Tuân cùng Diệp Hi Nghi sau khi chuyện cũng liền đứng dậy rời .

      Tại bệnh viện,

      Phòng điều trị đặc biệt, Diệp phu nhân nằm dưỡng thương, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên "cộc... cộc". nhàng lên tiếng:





      - Mời vào!

      "Cạch" cánh cửa mở ra, bước vào bên trong chính là người mà bà ta ngờ đến, ánh mắt kinh ngạc nhìn , bà ta hỏi:

      - vì sao lại tới đây?
      - Tôi tới thăm bà!

      Người bước vào ai khác chính là An Diệp Lạc, bước lại gần ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường nhìn và ta. Thấy nhìn mình như vậy, Diệp phu nhân khó chịu :

      - gặp được rồi mời về cho!
      - Sao vậy? muốn nhìn tôi tới vậy sao? Cũng đúng, làm sao bà dám đối mặt với con của người bị bà hại chết chứ?- An Diệp Lạc bình tĩnh .
      - vớ vẩn gì vậy? Đừng có mà ngậm máu phun người!- Diệp phu nhân trong lòng kinh ngạc nhưng bên ngoài bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh .
      - Tôi sai sao? Năm đó là ai cho người cắt dây phanh ở xe của mẹ tôi? Chắc bà còn nhớ mặt chứ?
      - láo! Tôi có!
      - Có hay mấy hôm nữa tôi đưa người tới gặp bà!
      À! Bà có thích món quà mà tôi tặng cho con ?
      - Mày... mày! Hộc... hộc!
      - Sao vậy?
      - Mày... mày... nó là em mày vậy mà mày đối với nó như vậy?- Diệp phu nhân run run ngón tay chỉ vào An Diệp Lạc.
      - Em ? Mẹ tôi chỉ có mình tôi lấy đâu ra em ? Có kiểu em chuyên cướp chồng chưa cưới của chị mình ? Có đứa em nào luôn tìm mọi cách để hại chị mình ? Bà nghĩ ta xứng làm em tôi sao?
      - Nhưng dù gì nó cũng vẫn là em mày!
      - phải nhờ có bà và ta cho nên tôi bị họ Diệp kia từ rồi sao? Giờ bà lấy quyền gì chất vấn tôi nha?
      Mạng của mẹ tôi, tôi để các người trả từ từ, hãy cứ chờ mà xem!
      - Mày dám?
      - Tại sao dám nha? Ngày xưa vì các ngươi muốn ở bên nhau danh chính ngôn thuận nên tìm đủ mọi cách hại mẹ tôi, giờ tôi chỉ bắt các người trả lại những gì mà các người nợ mẹ con tôi thôi! Đừng tưởng tôi biết gì! Chào Diệp phu nhân, mong bà chóng khoẻ để đón nhận trả thù của tôi!
      tháng sau, lễ cưới của Diệp Hi Nghi cùng Thẩm Thiếu Tuân được diễn ra trong lặng lẽ với lý do: Diệp phu nhân còn ở bệnh viện cho nên thể tổ chức lễ cưới to lớn được.

      Trong ngày cưới của Diệp Hi Nghi, ta gửi thiệp mời tới An Diệp Lạc, với lời nhắn: dù gì cũng là chị em cùng cha, nên mong rằng Diệp Lạc Nguyên tới để chung vui cùng mình, chuyện cũ trước kia bỏ qua cho nhau, Diệp Hi Nghi sắp phải theo chồng về bên MâCo, cũng ở đây nữa, chuyện gì qua cho qua!

      Nhìn tấm thiệp mời đỏ tươi An Diệp Lạc cần thấy Diệp Hi Nghi lúc viết cũng nghĩ ra được tâm trạng của ta khi đó là như thế nào. Gấp tấm thiệp mời lại, An Diệp Lạc bước ra ngoài, nên chuẩn bị kỹ quà mừng tặng Diệp Hi Nghi mới được.

      Ngày cưới cuối cùng cũng tới, tối hôm đó, An Diệp Lạc cùng Tống Nghiêm Tịch cùng khoác tay nhau tới, Diệp Hoành Nghị kinh ngạc nhìn hai người, ông ta nghĩ rằng chỉ trong vòng tháng mà An Diệp Lạc lại có thể cùng sánh bước với Tống Nghiêm Tịch tới dự lễ cưới của Diệp Hi Nghi.

      Nhìn hai người, trong ánh mắt của Diệp Hoành Nghị dấy lên tia tính toán. Lão ta tươi cười bước lại gần nhìn An Diệp Lạc :

      - Lạc Nguyên! Con về!
      - Tôi nhớ rằng mình vẫn còn là con của ông!

      xong, An Diệp Lạc bước vào trong, Tống Nghiêm Tịch gì, im lặng bước vào cùng . Diệp Hoành Nghị nhìn theo bóng dáng hai người, ông ta gì, chỉ là lúc này trong đầu ông ta lên kế hoạch tính toán tất cả.

      Diệp Hi Nghi sau khi nhìn thấy hai người An Diệp Lạc và Tống Nghiêm Tịch cùng khoác tay nhau tới, trong mắt ta lại là mảnh bình tĩnh, bên ngoài tỏ vẻ bình thường, ta cười :

      - Cám ơn chị tới trong ngày cưới của em!

      Bước lại gần, ta nắm tay An Diệp Lạc tỏ vẻ chị em thân thiết, vui mừng. An Diệp Lạc cũng khẽ cười :

      - Đương nhiên! Ngày em lấy chồng, chị và rể đương nhiên phải tới chúc mừng rồi! Đây là món quà chị tặng em, hi vọng nó giúp em hạnh phúc!

      Đặt vào tay Diệp Hi Nghi hộp quà , nhìn thấy ánh mắt coi thường của Diệp Hi Nghi nhưng cũng để ý bởi vì biết ta dù có coi thường khinh bỉ cũng mở hộp quà của ra thôi.

      Giờ thành hôn đến, Diệp Hi Nghi khoác tay Thẩm Thiếu Tuân bước ra, khuôn mặt ta cười tươi và tỏ ra mình rất hạnh phúc, lúc lướt qua An Diệp Lạc, khuôn mặt ta vẫn là nụ cười tươi. Chỉ có ta biết mình cố gắng kìm nén như thế nào.

      lễ cưới kết thúc khi nhà trai chỉ có mình Thẩm Thiếu Tuân, cũng hề có lấy nhà báo hay phóng viên. Bên nhà cũng chỉ có mình Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc và Tống Nghiêm Tịch được gọi là hai vị khách mời duy nhất. Vậy mà nhìn biểu của Diệp Hi Nghi lại chút khó chịu, nếu là trước kia An Diệp Lạc chắc chắn ta chẳng bao giờ chịu hạ mình lấy lão già đáng tuổi cha mình, vậy cưới lại có bất kỳ người nào của giới truyền thông.

      An Diệp Lạc biết, bởi vì Diệp Hi Nghi còn con đường nào, ta sợ mình ở đây ngày những tấm hình hay đoạn phim của ta cùng những người đàn ông kia bị phát tán ra ngoài, như vậy ta làm sao có thể cam lòng? Diệp Hi Nghi là kẻ có tham vọng, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được thứ mình muốn. Cho nên ta giờ có thể nhẫn nhịn, chờ cơ hội quay trở lại trả thù Duệp Lạc Nguyên.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 64:

      Từ lúc Diệp Hi Nghi cưới xong cũng tuần trôi qua, hôm nay An Diệp Lạc gọi điện cho Triệu Hạ Nhiên, lúc này Truêuj Hạ Nhiên ở công ty Dương Triệu, nghe tiếng chuông báo gọi của điện thoại mình vang lên, ta mở máy nhìn thấy là tên của Diệp Lạc Nguyên liền vội vàng bắt máy :

      - Lạc Nguyên! Cậu gọi cho mình sao?
      -...
      - Được chứ! Khi nào xuất phát?
      -...
      - tuần sao? Ừ, được, sao đâu, mình cũng rảnh mà!
      -....
      - Ừ! Bye cậu, mai hẹn gặp nhau tại nhà cậu! Ừ!

      Dương Thiên Lỗi ngồi gần đó nghe cuộc chuyện, ta vội hỏi:

      - Chuyện gì vậy vợ???
      - À! Lạc Nguyên hẹn em cùng với ấy tới nơi!
      - Khi nào ? trong bao lâu?
      - Mai, khoảng tuần!

      Truệu Hạ Nhiên vui vẻ với Dương Thiên Lỗi, nghe ta tuần trong lòng như mở cờ, khoảng thời gian đó ta đưa tiểu Nhu tới nhà. Nghĩ vậy, Dương Thiên Lỗi cười :

      - Vậy mai đưa em tới nhà của ấy!
      - Ừ! ở nhà đừng lo gì cho em!
      - Vợ nhớ ăn uống đầy đủ đấy, như vậy chồng ở nhà mới có thể yên tâm!
      - Biết rồi mà!

      Triệu Hạ Nhiên hạnh phúc tựa vào Dương Thiên Lỗi, ta cảm thấy mình may mắn khi có người chồng là . Trước kia ta cũng sợ cặp bồ rồi bỏ rơi ta, nhưng năm năm chung sống cùng nhau, ta tin tưởng Dương Thiên Lỗi hoàn toàn.
      Chương 65

      Mới đó thời gian bốn ngày trôi qua, đến tối bgafy thứ năm An Diệp Lạc với Triệu Hạ Nhiên:

      - Hạ Nhiên! Mình mai phải về gấp, bên nhà Nghiêm Tịch có việc, cậu có về cùng mình ? Hay ở lại đây dạo chơi? Xin lỗi, mình thể đưa cậu đến nơi như mình hẹn!

      Triệu Hạ Nhiên thấy An Diệp Lạc áy náy với mình, trong lòng ta cảm thấy mình nên tỏ ra sao cả, như vậy chỉ có lợi cho mình, nghĩ vậy, Triệu Hạ Nhiên khẽ cười :

      - sao! Chúng ta là bạn bè mà! Nếu mai cậu về mình cũng về cùng cậu chứ ở đây mình cũng chỉ có mình, ở lại buồn lắm!
      - Cám ơn cậu thông cảm cho mình!

      An Diệp Lạc tỏ ra hạnh phúc khi có được người bạn thấu hiểu và thông cảm cho mình, chợt nhớ ra An Diệp Lạc :

      - Vậy cậu hãy gọi cho chồng cậu biết để mai ấy ra sân bay đón cậu!
      - cần! Mình muốn cho ấy bất ngờ!- Triệu Hạ Nhiên khẽ cười .
      - Vậy để mình gọi cho Nghiêm Tịch mai tới đón cả hai chúng ta!
      - Ừ, tuỳ cậu!

      Buổi sáng ngày thứ sáu,

      Tại sân bay Thượng Hải, An Diệp Lạc và Triệu Hạ Nhiên được Tống Nghiêm Tịch đón, ngồi xe, An Diệp Lạc với Tống Nghiêm Tịch:

      - Nghiêm Tịch, chúng ta trước về nhà Hạ Nhiên trước nhé!
      - Ok, vợ!
      - Làm phiền hai người rồi!- Triệu Hạ Nhiên ngồi ở phía sau ghế vội .
      - Có gì đâu!- An Diệp Lạc .






      Xe chạy đường chẳng mấy chốc mà về tới nhà Triệu Hạ Nhiên, An Diệp Lạc nhìn căn nhà, thoáng đau khổ khẽ lướt qua vẫn thể tránh được ánh mắt quan tâm của Tống Nghiêm Tịch ngồi lái xe bên cạnh, đưa tay khẽ nắm chặt bàn tay lạnh của như lời : có ở đây.

      An Diệp Lạc nhìn xuống bàn tay mình, thây nằm gọn trong bàn tay to và ấm áp của , khẽ cười. Triệu Hạ Nhiên ngồi phía sau biết được tâm trạng của An Diệp Lạc, trong lòng ta lúc này chỉ có vui vẻ vì tạo bất ngờ cho Dương Thiên Lỗi.

      Khi về tới nhà, Triệu Hạ Nhiên và An Diệp Lạc cùng xuống xe, bước lại gần cổng thấy cổng khoá, ta cười với An Diệp Lạc:

      - Chắc hôm nay Thiên Lỗi ở nhà, cậu vào cùng mình, gọi cả Nghiêm Tịch vào cùng !
      - Ok!

      An Diệp Lạc đồng ý, quay lại với Tóing Nghiêm Tịch, khi trở lại Tống Nghiêm Tịch có bên cạnh. Cả ba người bước vào trong, khi tới cửa nhà, Triệu Hạ Nhiên nhìn thấy trong nhà có đôi giày nữ nhân, cảm giác bất ổn xuất trong lòng ta. hai lời, ta vội vàng chạy lên phòng mình, cánh cửa hé mở, bên trong, tiếng của Dương Thiên Lỗi vang lên:

      - Tiểu Nhu! Vợ đừng giận mà!
      - !
      - Còn ngày mốt là con mụ dạ xoa kia về rồi, chúng ta chỉ còn hôm nay thôi, đừng giận chồng nữa mà!
      - Hừ! bắt em cứ như này mãi sao? Nếu thể cưới em chúng ta chia tay , cha mẹ em thể chờ được nữa rồi!
      - Em với cha mẹ cho thêm ít thời gian nữa được ? muốn mất em!- Dương Thiên Lỗi ôm tiểu Nhu , mặc kệ vùng vẫy, tiếp:- Cố gắng chờ , nhanh thôi, khi đó em làm bà chủ Dương, muốn em chịu thiệt thòi khi lấy !
      - thực muốn bỏ vợ giờ của sao? ấy...!- Tiểu Nhu thôi vùng vẫy mà nằm im thựa vào ngực Dương Thiên Lỗi yếu đuối .
      - Ừ! đâu có ta đâu! Người là em, trong lòng chỉ có em thôi!- Dương Thiên Lỗi gật đầu.

      Lúc này, Triệu Hạ Nhiên đứng ở ngoài cửa, ta nghe được những gì mà Dương Thiên Lỗi cùng tiểu Nhu , thể chịu được nữa, ta liền đá cửa "rầm" tiếng.

      Nghe tiếng động, cả hai người mảnh vải che thân ôm nhau ở giường cùng nhìn về phía cửa, Dương Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn về phía Triệu Hạ Nhiên, tiểu Nhu lúc này bình tĩnh lấy áo của mình mặc lên.


      Dương Thiên Lỗi cười bàn tay mát xa lưng Triệu Hạ Nhiên khiến ta cảm giác thoải mái.

      Buổi sáng hôm sau,

      Khi Dương Thiên Lỗi đưa Triệu Hạ Nhiên tới nhà An Diệp Lạc, sau đó cùng Tống Nghiêm Tịch đưa hai người lên máy bay.

      Nhìn hai người lên máy bay, Tống Nghiêm Tịch cùng Dương Thiên Lỗi rời đu, chỉ là, Tống Nghiêm Tịch tới công ty, còn Dương Thiên Lỗi tới đón tiểu Nhu đưa về nhà.



      Khi tới đón tiểu Nhu, Dương Thiên Lỗi vui mừng ôm xoay vòng :

      - Tiểu Nhu! Hôm nay đưa em tới nhà nhé!

      Nghe vậy, tiểu Nhu khuôn mặt chợt buồn, :

      - Em khoing tới đâu!
      - Vì sao?- Dương Thiên Lỗi lo lắng nhìn tiểu Nhu.
      - Vì...!
      - Có phải em muốn chia tay ???
      - phải!
      - Vậy tại sao?- Dương Thiên Lỗi vội vàng nắm tay tiểu Nhu hỏi.
      - Lần nào em tới cũng chẳng được ở lại lâu!- tiểu Nhu đượm buồn .

      Nghe vậy, Dương Thiên Lỗi ôm tiểu Nhu vào lòng vỗ an ủi :

      - Đừng lo, lần này cho em làm bà chủ Dương tuần! Cố gắng đợi , lâu nữa đâu!
      - ???- tiểu Nhu vui vẻ hỏi, ánh mắt chớp chớp đáng nhìn Dương Thiên Lỗi.
      - , mụ dạ xoa kia chơi tuần mới về!
      - Vậy chờ em, em lên sắp xếp đồ !
      - Có cần phụ ?
      - đâu, cứ ngồi đây chờ em, em xuống ngay thôi!

      xong, tiểu Nhu nhảy chân sáo lên phòng mình sắp xếp đồ.

      Rất nhanh, tiểu Nhu xách vali xuống, Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy liền vội vàng đứng dậy xách vali giúp . đường trở về tiểu Nhu rằng cha mẹ muóin gặp , cũng giục với nhanh tổ chức lễ cưới để cha mẹ còn trao lại công ty cho quản lý. Dương Thiên Lỗi nghe , trong lòng vui mừng, ta vội vàng khuyên tiểu Nhu:

      - Tiểu Nhu, em cũng biết rồi đó, còn phải chờ để lấy công ty của lại, ngày trước cha bị cha ta gạt cho nên công ty mới đứng tên của hai người, giờ chờ cơ hội để lấy lại toàn bộ! Em...???
      - Em hiểu, cho nên em cho cha mẹ biết rồi!- tiểu Nhu nhu thuận gật đầu cho Dương Thiên Lỗi biết.
      - Cám ơn em, vợ ! Gắng chờ thêm thời gia nữa, nhất định cho em lễ cưới hoành tráng, em dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất đời này!- Dương Thiẻn Lỗi hứa hẹn.
      - Em tin !- Tiểu Nhu cười tựa vào vai Dương Thiên Lỗi khẽ nhắm mắt.

      Liếc nhìn người đẹp nhắm mắt, Dương Thiên Lỗi chăm chú lái xe, cho nên nhìn thấy nụ cười nửa miệng của tiểu Nhu.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 66 - 67

      Triệu Hạ Nhiên nhìn thấy tiểu Nhu mặc quần áo của mình vào ta liền lao vào muốn giằng lại, ngờ bị Dương Thiên Lỗi chặn lại, đẩy ta lui lại sau khiến ta loạng choạng té xuống đất, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Triệu Hạ Nhiên, Dương Thiên Lỗi lấy chiếc áo choàng dài khoác lên người tiểu Nhu, sau đó lấy chiếc quần của mình mặc vào. Triệu Hạ Nhiên thể chấp nhận được rằng Dương Thiên Lỗi có thể đối với ta như vậy, Triệu Hạ Nhiên đôi mắt đầy nước đỏ hoe hét lên:

      - Dương Thiên Lỗi! dám đối với tôi như vậy? vì con ả kia mà dám đối với tôi như vậy?

      "Bốp" tiếng vang lên mặt Triệu Hạ Nhiên là dấu bàn tay in đỏ, ta ôm bên má của mình, nhìn Dương Thiên Lỗi. Hạ bàn tay xuống, Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên :

      - Tôi định nhẫn nhịn chịu đựng thời gian, nhưng giờ phát ra rồi tôi cũng thẳng, chúng ta ly hôn !

      Bên ngoài, An Diệp Lạc cùng Tống Nghiêm Tịch vừa lên đến nơi nghe được Dương Thiên Lỗi , cả hai nhìn nhau khẽ cười, sau đó họ im lặng đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.

      Trong phòng, Triệu Hạ Nhiên nghe Dương Thiên Lỗi , ta bàng hoàng lắc đầu liên tục :

      - Tôi nghe! Tôi ly hôn, là thằng khốn nạn!
      Còn kia nữa, là đồ đàn bà lẳng lơ, dám quyến rũ chồng người khác, đồ hồ ly, đàn bà thối!
      - im ngay! Tôi cấm chửi tiểu Nhu!- Dương Thiên Lỗi quát lên.
      - Ha ha! Tôi cứ chửi đấy, sao nào? đau lòng ta? nên nhớ là ai cùng vượt qua khó khăn trước kia? Ai an ủi những lúc gục ngã? Là ai? Là con này! Vậy mày giờ đối với tôi như vậy? Vì sao? Vì sao?- Triệu Hạ Nhiên vừa cười vừa khóc, ta gào thét.
      - Vì sao? Bởi vì từ trước tới giờ tôi hề , trước kia là như thế, giờ cũng là như vậy!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đầy ghét bỏ.
      - là thằng khốn nạn, nếu tôi biết trước có ngày hôm nay trước kia cùng hãm...!

      "Bốp" Triệu Hạ Nhiên chưa kịp xong liền bị thêm cái tát nữa từ Dương Thiên Lỗi, trầm nhìn Triệu Hạ Nhiên gằn từng tiếng:

      - Tôi cấm nhắc lại chuyện cũ, nếu ...!


      - Tôi ra đấy, làm gì tôi? định giết người diệt khẩu như làm trước kia sao? Ha ha!
      - Thiên Lỗi, cái gì mà giết người diệt khẩu? ... ...?- Tiểu Nhu bên cạnh lúc này tora kinh ngạc, chăm chú nhìn Dương Thiên Lỗi như muốn : dám ừ em khóc cho coi.
      - Tiểu Nhu, ngoan! Đừng tin lời mụ già đó, em ra ngoài trước !- Dương Thiên Lỗi voiij vàng ôm tiểu Nhu vào lòng trấn an .
      - Dạ!- tiểu Nhu tựa trong ngực trả lời.
      - Ha ha! Sao vậy? Sợ tình nhân của nghe thấy sao? Hay sợ tình nhân của biết bỏ ?
      có biết trước kia cùng tôi làm gì khoing? Chính ở trong căn phòng này, chiếc giường này, tôi và cũng làm việc giống như giờ, thậm trí sau đó chúng tôi còn cùng nhau làm việc kinh thiên động địa, đó là...!

      "Bụp" Triệu Hạ Nhiên tới đó bị Dương Thiên Lỗi đạp mạnh vào người khiến ta nằm cuộn mình dưới sàn nhà, "bốp, bốp" Dương Thiên Lỗi :

      - Tao mày im được nhắc tới chuyện đó nữa mà mày nghe! Nếu nghe đừng trách tao nặng tay với mày!
      - Thiên Lỗi! đừng đánh ta nữa, nếu ấy chết ở đây tốt cho , nghe em, dừng tay lại !

      Nghe tiếng tiểu Nhu khuyên nhủ, Dương Thiên Lỗi liền dừng tay lại, đứng lên cầm tay tiểu Nhu :

      - Cám ơn em nhắc nhở , nếu trở thành kẻ phạm tội rồi!
      Giờ em ra ngoài, xuống dưới nhà đợi , lát xuống!
      - Dạ!

      Tiểu Nhu gật đầu bước ra ngoài, tới cửa chợt đứng lại, Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy liền hỏi:

      - Tiểu Nhu! Sao em ?
      - chị là ai?

      Tiểu Nhu bỏ qua câu hỏi của Dương Thiên Lỗi, đôi mắt nhìn hai người trước mặt lên tiếng hỏi, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu hỏi vậy liền vội chạy ra cửa nhìn.
      Khi Dương Thiên Lỗi chạy ra nhìn kinh ngạc, ta nghĩ lại bị hai người An Diệp Lạc cùng Tóing Nghiêm Tịch đứng ngoài cửa, ta bối rối :

      - Xin lỗi hai người, chúng tôi có chút chuyện cần xử lý riêng, mong hai người có thể xuống dưới nhà đợi được vậy?

      Triệu Hạ Nhiên lúc này mới nhớ ra mình bên ngoài còn có An Diệp Lạc, coi ta vội lên tiếng:

      - Diệp Lạc! Cậu mau vào cứu mình hu hu!

      Nghe vậy, An Diệp Lạc nhìn Dương Thiên Lỗi, gì mà bước vào trong phòng, nhìn Triệu Hạ Nhiên bị đánh bầm dập cuộn tròn dưới sàn, An Diệp Lạc bước lại gần. Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy giọng khó chịu :

      - Phiền hai người rời khỏi phòng của tôi, tôi và vợ tôi có chuyện riêng cần giải quyết!
      - Dương Thiên Lỗi! Đồ khốn nhà , tôi để yên cho đâu! Lạc Nguyên, làm ơn đưa mình rời khỏi đây được ?
      - dám rời khỏi đây đừng trách tôi!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đe doạ, sau đó ta với An Diệp Lạc: - Diệp chủ tịch, nếu đưa ta hối hận đấy!
      - coi, vì sao tôi phải hối hận?- An Diệp Lạc nâng Triệu Hạ Nhiên ngồi dậy, mà đứng nhìn Dương Thiên Lỗi chuyện.
      - chỉ cần biết rằng nếu nghe lời khuyên của tôi hối hận. Vậy thôi!
      - Lạc Nguyên cậu đừng nghe lời !- Triệu Hạ Nhiên vội vàng .
      - Sao nào? giờ có chịu ly hôn ?- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi.
      - đời nào, Dương Thiên Lỗi, tôi kiện ra toà!
      - dám kiện sao? Vậy kiện , tôi có vào tù cũng phải vào tù, thậm chí có khi ở trong tù nhiều hơn tôi đấy!
      - Hạ Nhiên chúng ta , mình đưa cậu rời khỏi đây!- An Diệp Lạc bước lại gàn nâng Triệu Hạ Nhiên đứng dậy.
      - Diệp tiểu thư, ta phải là bạn của !- Dương Thiên Lỗi thấy vậy liền .
      - gì?- An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc hỏi Dương Thiên Lỗi.
      - , phải, Lạc Nguyên, cậu đừng nghe vậy!- Triệu Hạ Nhiên nắm chặt tay An Diệp Lạc lắc đầu.
      - Tôi có bằng chứng, có muóin nghe ?- Dương Thiên Lỗi ung dung hỏi An Diệp Lạc.


      - dối!- Triệu Hạ Nhiên hét lên.
      - dối? Được, vậy tôi cho nghe cái này!

      Dương Thiên Lỗi xong, ta mở điện thoại của mình lên, trong điện thoại là đoạn hội thoại mà Triệu Hạ Nhiên với Dương Thiên Lỗi gạt Diệp Lạc Nguyên rằng mình bị mất trí nhớ nên nhận ra Diệp Lạc Nguyên .

      Nghe xong, An Diệp Lạc tỏ ra kinh ngạc, quay sang nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi:

      - Cậu... cậu gạt mình? ra cậu phải là bị mất trí nhớ?
      - ... , Lạc Nguyên, mình thực muốn gạt cậu!- Triệu Hạ Nhiên trong lòng lúc này căm thù Dương Thiên Lỗi, ta nghĩ mình lại bị ghi lại lời lúc đó, nếu biết trước như vậy khi xưa ta cùng hại An Diệp Lạc. Cay cú nhìn Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên quay sang An Diệp Lạc, đau khổ nhìn : - Lạc Nguyên, là mình trước kia tốt, mình gạt cậu, nhưng mình rất muốn làm bạn với cậu!
      - Ừ! Mình tin cậu!- An Diệp Lạc gật đầu.
      - Vậy, vậy cậu có còn coi mình là bạn ?- Triệu Hạ Nhiên lo lắng nhìn An Diệp Lạc hỏi, ta sợ nếu An Diệp Lạc từ chối ta chỉ có con đường chết, ta muốn chết, ta còn muốn trở thành bà chủ lớn.

      An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên khẽ cười, sau đó gật đầu coi như xác nhận. Lúc này Triệu Hạ Nhiên như trút được gánh nặng, ta quay sang nhìn Dương Thiên Lỗi :

      - Dương Thiên Lỗi, dù tôi có chết cũng kéo chết theo tôi, chờ mà xem!
      - Được! Nếu muốn vậy tôi sẵn sàng chờ!

      xong, Dương Thiên Lỗi xuống lầu, lúc này tiểu Nhu ngồi ở ghế, nhìn thấy Dương Thiên Lỗi xuống lo lắng hỏi:

      - Sao rồi ?

      bực tức, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu quan tâm, cố gắng bình tĩnh lại :

      - sao đâu em, đừng lo cho !
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 68 - 69

      Những ngày sau đó, cả giới truyền thông đều biết vụ việc hai voẹ chồng Dương Triệu đưa nhau ra toà, cũng là khi đó, mọi người mới biết được mưu của Dương Thiên Lỗi cùng Triệu Hạ Nhiên làm mấy năm trước, đó là cùng nhau đẩy vợ chưa cưới(bạn thân) từ tầng hai mươi xuống.

      Tất cả mọi người tham dự và dư luận khỏi bàng hoàng về hai con người máu lạnh đó. Đồng thời họ cũng tiếc cho người con xấu số kia. Những đối tác làm ăn cùng hai người đều đồng loạt rút cổ phần của mình về, bởi vì họ muốn dính dáng tới hai người đó nữa.

      Sau khi toà tuyên án xử phạt hai người về hành vi giết người cùng mưu cướp tài sản là ba mươi lăm băm tù giam. Lúc này, Triệu Hạ Nhiên với An Diệp Lạc:

      - Lạc Nguyên, cậu giúp mình chạy án được ? Mình muốn ở trong tù!

      An Diệp Lạc nhìn Triệu Hạ Nhiên vào tai Triệu Hạ Nhiên:

      - Cậu cảm giác bị người giường phản bội thế nào?
      - Rất hận!
      - Đúng vậy a!
      - Mà sao cậu lại hỏi mình như vậy? Lạc Nguyên cậu hứa rằng khi mình kiện Dương Thiên Lỗi ra toà chạy án giúp mình để mình phải ngồi tù sao?- Triệu Hạ Nhiên nhìn An Diệp Lạc hỏi.
      - Mình có hứa sao? À, quên cho cậu biết, mình chính là An Diệp Lạc của mấy năm về trước bị hai người khiến cho mất mạng đấy!
      - , đúng! đúng, cậu gạt mình!- Triệu Hạ Nhiên thể tin được câu vừa rồi mình nghe.
      - tin sao? Cũng chẳng sao, chờ hai người ra tù có nhiều điều thú vị chờ hai người lắm!
      - Cậu... cậu...???

      Triệu Hạ Nhiên thể ngờ được, ta tin những gì mình nghe thấy, tinh thần suy sụp, bị cảnh vệ đưa vào nhà giam, nhìn An Diệp Lạc đứng đó khẽ cười, hiểu sao Triệu Hạ Nhiên trong lòng lo lắng.

      Bên kia, Dương Thiên Lỗi nắm tay tiểu Nhu :








      - Tiểu Nhu! Khi nào người của em tới? Có giúp thoát khỏi lao ngục ?
      - Người của tôi? nhận nhầm người rồi!- tiểu Nhu cười nhìn Dương Thiên Lỗi.
      - Tiểu Nhu, em gì vậy? nghe lời em nên cùng ta ra toà hết mọi chuyện, lúc đó em cũng đồng ý giúp chạy án mà?- Dương Thiên Lỗi tin vào tai mình, ta nắm chặt tay tiểu Nhu hỏi.
      - À! Sao tôi chẳng nhớ gì cả vậy? Chào , chúc ở nhà mới có nhiều niềm vui!- xong tiểu Nhu bước quay . Dương Thiên Lỗi liền vội vàng túm chặt tay giữ lại .
      - Tiểu Nhu! Em làm sao vậy? phải em hứa với sao?- Trong lòng Dương Thiên Lỗi lo lắng thôi, ta sợ mình phải sống trong ngục tù, đó rất đáng sợ, cho nên cố gắng níu giữ tiểu muốn nhờ tiểu Nhu cứu mình.

      Lúc này, phía xa, Tống Nghiêm Tịch gọi tiểu Nhu:

      - Đinh Nguyệt! Chúng ta thôi!
      - Dạ, đại ca!

      Nghe tiểu Nhu trả lời, Dương Thiên Lỗi kinh ngạc, ngờ họ lại quen biết nhau, Dương Thiên Lỗi như tin liền hét lên:

      - Vì sao? Vì sao đối với tôi như vậy?
      - Vì sao à? phải vì trước kia đối với vợ chưa cưới của mình như vậy sao?
      - Tiểu Nhu, ... ???- Dương Thiên Lỗi chỉ vào tiểu Nhu, mà phải, là Đinh Nguyệt hỏi.
      - Vì sao tôi biết? Tôi cho biết! nên lo cho bản thân mình trong những năm ở trong tù !

      Dương Thiên Lỗi thẫn thờ, ngờ mình đời chuyên tính kế người khác, vậy mà giờ đây lại thê thảm tới vậy, bị người ta lừa gạt khiến cho nhà cửa tan nát, danh vọng tụt dốc phanh, lại còn bị dính tới lao ngục.

      Sau khi vào trong ngục, cả hai người Triệu Hạ Nhiên cùng Dương Thiên Lỗi bị những phạm nhân trong ngục hành hạ đánh đập, nhiều khi chảy máu, như vậy vẫn chưa là gì, họ thậm chí còn bị lôi ra là kẻ phục vụ tình dục đồng giới cho những kẻ đó. Tinh thần lo sợ, còn bị đánh đập khiến hai người khổ sở thôi. Ba mươi lăm năm, hai người biết mình còn có thể sống tới khi đó hay nữa. Thế mới , nhân quả tuần hoàn, có vay có trả.
      Sau khi vụ việc của hai người Dương Triệu kết thúc, khi về nhà An Diệp Lạc thấy Diệp Hoành Nghị đứng ở cổng nhà mình qua lại. Mấy ngày trước nhờ có tiền của Diệp Hi Nghi, cho nên ông ta dùng nó để khiến cổ phiếu Diệp gia bị rớt giá, nhưng như vậy vẫn đủ, giờ ngân sách hết cho nên lão tới tìm Diệp Lạc Nguyên.

      Chạy xe tới cổng, An Diệp Lạc bước xuống, lúc này Diệp Hoành Nghị vội chạy tới trước mặt gằn giọng:

      - Mày đâu từ sáng sớm tới giờ?

      Liếc qua Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc khoing gì, với vệ sĩ ở cổng:

      - Đưa xe của tôi vào trong cho tôi!
      - Dạ!

      Vệ sĩ gật đầu ra xe lái xe vào trong, lúc này nhìn lão hỏi:

      - Ông tìm tôi có chuyện gì?
      - Vào nhà chuyện!- Diệp Hoành Nghị nhìn xung quanh rồi định bước chân vào trong.
      - cần! ở đây , nhà tôi đủ cao quý để mời ông vào!- An Diệp Lạc từ chối.
      - Mày...!- Diệp Hoành Nghị định nổi giận nhưng nhớ tới chuyện mình cần nhờ liền dịu xuống, lão : - Ở ngoài này tiện, chúng ta vào trong nhà chuyện !
      - Nếu ông mời ông về , tôi rảnh!

      xong An Diệp Lạc để ý tới lão ta, bước được hai bước lão gọi lại:

      - Đợi ! Con có thể Nghiêm Tịch trợ giúp cha trong lúc cổ phiếu lên xuống thất thường được ?
      - Tôi được lợi gì?
      - Giúp cha thoát qua cơn nguy kịch là bổn phận làm con của mày, mày còn muốn lợi gì?- Diệp Hoành Nghị lời lẽ đương nhiên .








      - Ông là cha tôi? Là ai viết giấy từ con? Là ai luôn miệng chửi tôi là đồ bất hiếu? Là ai cùng người đàn bà của mình hại chết mẹ tôi? Là ai? Ông cho tôi biết đó là ai?- An Diệp Lạc lạnh lùng hỏi lão.
      - Sao... sao, sao có thể???- Diệp Hoành Nghị kinh ngạc nhìn An Diệp Lạc, lão ta ngờ lại biết tất cả.
      - Sao gì? Có phải ông nghĩ vì sao tôi biết ? Là người cùng ông lên kế hoạch giết vợ mình cho tôi biết đấy!

      An Diệp Lạc xong bước vào trong, cánh cửa đóng "rầm" mọit tiếng, bỏ lại Diệp Hoành Nghị đứng ngoài cửa. Sau khi bình tĩnh lại, ông ta liền cho người chạy thẳng tới bệnh viện.

      Tại bệnh viện,

      Diệp phu nhân vừa dùng bữa trưa xong ông ta xông vào, hai lời liền cứ như vậy tát thẳng mặt Diệp phu nhân, :

      - Đồ đàn bà ghê tởm, vì mày nên chuyện của tao bị hỏng, mày còn có thể bình yên ngồi ở đây ăn cơm à?

      Diệp phu nhân bất ngờ bị chồng mình đánh mà hiểu lý do, bà ta vội :

      - Ông cái gì vậy? Tôi có làm gì đâu mà ông tôi làm hỏng chuyện của ông? A!

      Nghe Diệp phu nhân , Diệp Hoành Nghị lửa bốc lên đầu, lão túm cổ bà ta bóp :

      - làm gì? Mày cho con Lạc Nguyên biết cái chết của mẹ nó, có đúng ?- Diệp Hoành Nghị hai mắt trợn lên nhìn Diệp phu nhân, lão nghiến răng, gằn giọng .
      - , , tôi gì hết!- Diệp phu nhân sợ hãi lắc đầu.
      - Mày còn chối? Bao năm qua tao đối với mày như thế nào? Vậy mà giờ mày dám phản bội tao? Tao cho mày chết!- Diệp Hoành Nghị càng bóp cổ bà ta chặt hơn.

      Diệp phu nhân đôi mắt sợ hãi, bàn tay quơ quơ muốn lôi bàn tay ở cổ mình ra, nhưng bà ta bệnh thể làm gì được, liếc mắt về phía chuông báo động, cánh tay cố gắng vươn ra tới đó với ý nghĩ nhấn chuông để cầu cứu.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :