1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nữ phụ thành thành nhân vật chính - Thuỷ Hàn Tịnh Văn - 71 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 35:

      "Reng... reng... reng" khi cả bọn muốn làm nhục Trương Doanh tiếng chuông điện thoại của tên cầm đầu vang lên khiến bực mình chửi rủa:

      - Mẹ cha thằng nào phá niềm vui của tao!

      Thế nhưng khi nhìn thấy tên của người đó, khuôn mặt vội tái nhợt liền nhắc nhở bọn đàn em:

      - Chúng mày! Im lặng cho tao, tả hộ pháp gọi đến!

      Bọn đàn em nghe vậy, thằng nào dám ho he nửa lời, thế nhưng Mạc Đinh ta biết, thấy chúng dừng lại liền quát lên:

      - Chúng mày còn đứng đó làm gì? Nhanh xử lý nó cho tao, tao bỏ tiền ra thuê chúng mày chứ phải bỏ !

      - Im miệng! Muốn chết cả lũ hả?

      Tên cầm đầu trong bọn chúng quát lên, ánh mắt như muốn giết người lên khiến Mạc Đinh sợ hãi dám gì. Cảm thấy tất cả đều im lặng, lúc này mới dám bắt máy :

      - Allo! Thưa tả hộ pháp!

      -...

      - Xin lỗi tả hộ pháp, em bận nên bắt máy chậm ạ!

      -....

      - Dạ, xin tả hộ pháp gửi ảnh qua cho em ạ!

      -...

      -Dạ, dạ, em biết rồi tả hộ pháp!

      Cúp điện thoại, bọn đàn em xúm lại hỏi :

      - ! Có chuyện gì sao?

      - Chúng ta phải tìm người!

      - Tìm người?

      - Đúng vậy! Tả hộ pháp là vợ lão đại bị mất tích nên điều động tất cả bọn đàn em tìm! Tao chờ tả hộ pháp gửi ảnh qua!

      - Vậy... vậy còn con bé kia sao???- thằng đàn em lên tiếng.

      "Bốp" cái tát vang lên gián thẳng vào mặt thằng vừa hỏi, :

      - Mày muốn chết cứ ở lại mà vui vẻ, nó còn ở đây mày lo cái gì?

      - được, tôi đồng ý!- Mạc Đinh nghe bọn chúng chuyện liền lên tiếng phản đối.

      Thấy vậy, tên cầm đầu bước lại gần ta, gằn giọng :

      - Nếu muốn chết tôi tiếc gì đâu! Đừng tưởng bỏ ra có mấy đồng tiền muốn gì cũng được đâu!

      "Píp" tiếng báo tin nhắn vang lên, tên cầm đầu vội vàng mở ra, đập vào mắt là hình ảnh người bọn cần tìm, vội vàng quay phắt lại nhìn Trương Doanh bị trói chặt giá, vừa nhìn vừa nhìn hình ảnh mà vừa nhận được. "Píp" tiếng báo tin nhắn nữa vang lên, mở sang tin nhắn, lại lần nữa chết lặng, tin nhắn lên hai chữ "Trương Doanh".

      Bọn đàn em nhìn thấy nhận tin nhắn xong làm ra những hành động kỳ quặc, sau đó thấy khuôn mặt tái mét liền xúm lại hỏi :

      - ! Có chuyện gì vậy? Sao mặt tái mét vậy?

      - Đúng vậy! Đúng vậy!


      Tiếng bọn đàn em vang lên đánh tỉnh , vội vàng quát lên với bọn đàn em:

      - Nhanh! Nhanh, lấy quần áo che cho Trương tiểu thư!

      - !- bọn đàn em biết gì đứng im gọi .

      - Nhanh , lát nữa chúng mày biết, làm nhanh may ra chúng ta còn mạng sống!

      Vội vàng giục đàn em xong liền cởi chiếc áo của mình mặc lên cho Trương Doanh. Bọn đàn em thấy vậy cũng nhao nhao lên ra xe tìm kiếm bộ quần áo để mặc tạm thời cho .

      Mạc Đinh thấy vậy, ta hét lên:

      - Các ngươi làm gì vậy? Vì sao hãm hiếp ta?

      Mạc Đinh lên tiếng thôi, ta lên tiếng làm cho tên cầm đầu nhớ ra kẻ đầu sỏ gây ra chuyện tày đình này liền gọi đàn em lại bắt Mạc Đình lại, nếu có chết chúng cũng phải cho ta chết cùng, vì ta mà giờ bọn chúng biết được mình bị xử lý như thế nào.

      Mặc cho kêu gào la hét của Mạc Đinh cùng ánh mắt kinh ngạc của Trương Doanh. Tên cầm đầu bấm số gọi , tiếng người bên đầu máy vang lên, vội vàng :

      - Thưa tả hộ pháp, chúng em tìm thấy người cần tìm rồi ạ!

      -...

      - Dạ, giờ chúng em trở lại tổng đài luôn ạ!

      -....

      - Dạ, dạ!

      __________________cách tuyến_____________

      30 phút sau, tại tổng đài của thế giới ngầm,

      Trương Doanh cùng Mạc Đinh được đưa tới, vừa vào bên trong, Trương Doanh liền rơi vào trong cái ôm ấm áp của người, lúc này, đầu vang lên giọng quen thuộc:

      - Doanh Doanh! Em đâu!

      Nghe được giọng đầy lo lắng và dịu dàng đó, buông lỏng sợ hãi trong lòng liền cứ như vậy dựa vào ngực ngủ, rất sợ hãi và lo lắng.

      Phương Tiếu Quân nghe trả lời, cúi xuống nhìn thấy coi nhắm mắt rồi. bế bước vào căn phòng, đặt nằm xuống sau đó cử người canh giữ bên cạnh, lúc này bước ra, cả người là khí lạnh toả ra khiến mọi người có mặt đều sợ hãi, lạnh lùng nhìn từng người, ánh mắt dừng lại phía người bị trói, bởi vì nhận ra đó là người cướp người trước kia và hãm hại Doanh Doanh của . Nhìn tên đàn em quỳ dưới đất, :

      - !

      - Dạ! Chuyện là như thế này ạ!#¥%+¥'¥*<*$<!(kể lại)

      Phương Tiếu Quân càng nghe tay càng nắm chặt, chỉ chậm chút thôi mất Doanh Doanh mãi mãi. Ánh mắt sắc lạnh nhìn ả cũng quỳ bên cạnh.

      Mạc Đình bây giờ biết, ra là người của xã hội đen, ta trong lòng run sợ giám ngẩng mặt nhìn .

      - Được rồi! May là mày dừng lại cho nên hãy tới lãnh đường chịu phạt , hình phạt do hữu hộ pháp ban, thằng nào còn sống tao bỏ qua, chết coi như chúng mày may mắn.

      Cả bọn nghe ai dám lên tiếng xin, chúng biết nếu cầu xin chỉ càng khiến mình chết nhanh liền lui ra ngoài tới lãnh đường chịu phạt. Lúc này, nhìn Mạc Đinh nhếch mép.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 36

      Phương Tiếu Quân bước lại gần, nâng cằm Mạc Đinh lên, khiến ta đối diện với , nhếch mép Phương Tuếu Quân cười :

      - thuê người cưỡng bức Doanh Doanh, lá gan của rất lớn nhỉ?

      - Em... em chỉ muốn ta rời xa thôi, ta xứng ở bên !- Mạc Đinh nhìn Phương Tiếu Quân .

      - Ha ha, người của tôi mà xứng? Xứng hay cũng đến lượt phán xét. Tôi nghĩ ra hình phạt dành cho rồi, để tôi xem nào, ừ, cho số người cưỡng bức gấp đôi người thuê để hại Doanh Doanh, sau đó tôi chụp hình lại, thả cho về, tung ảnh ra ngoài, chặt đứt đường làm ăn của gia đình . thấy thế nào?

      À, chê Doanh Doanh xứng, vậy để cứ hai ngày cho người tới phục vụ , mỗi lần số người tăng lên theo, thấy sao? Cho cả cha mẹ cùng phục vụ nữa, đảm bảo rất vui đấy! Người đâu, làm theo những gì tao vừa , phải nhớ được để ta và gia đình ta tự tử nếu những kẻ canh chừng chịu phạt thay gia đình ta!

      - Dạ!

      - dám??? biết cha tôi là ai ??? - Mạc Đinh vẫn sợ chết .

      - Ha ha! Tôi cho thấy!

      Phương Tiếu Quân nhiều lời, või tay "bốp" tiếng liền có hai người vào lôi kéo Mạc Đinh , mặc kệ tiếng la hét cầu xin của ta. Phương Tiếu Quân sau đó bước vào trong phòng, nhìn Trương Doanh ngủ hai hàng lông mày khẽ nhăn lại khiến Phương Tiếu Quân lo lắng, đặt tay lên nhàng xoa cho .

      ______________phân cách_________________

      Tại nhà của An Lạc Diệp, buổi sáng khi Tống Nghiêm Tịch đưa An Diệp Lạc làm định tới gặp Phương Tiếu Quân gọi lại cho biết tìm thấy người nên cả hai định sau khi làm về ghé thăm Trương Doanh.

      Nhìn An Diệp Lạc bước vào trong công ty, Toing Nghiêm Tịch lo an toàn cho liền gọi nhóm người đặc biệt tới giám sát và bảo vệ An Diệp Lạc, lo sợ cũng bị bắt cóc giống như Trương Doanh. Điện thoại kết thúc, chỉ 5 phút sau, nhóm người xuất mặc đồ đen, người được tân trang thiết bị đặc biệt nhìn khoảng chục người, Tống Nghiêm Tịch :

      - Tôi cần các bảo vệ người! được để ấy xảy ra chuyện, nghe ?- giọng nghiêm khắc lạnh lùng vang lên.

      - Vâng, lão đại!- tất cả nghiêm trang trả lời.

      - Tốt! - gật đầu - Đây là ảnh của ấy!

      xong đưa cho họ tấm hình của An Diệp Lạc để họ nhận diện người cần bảo vệ, sau đó lại nhắc nhở:

      - được để ấy và những người tiếp xúc với ấy phát ra tồn tại của các . Còn những kẻ gây bất lợi cho ấy, các cứ việc bắn chết tại chỗ!

      - !

      Gật đầu sau đó lái xe chạy , an toàn của An Diệp Lạc giờ cần phải lo lắng sợ giống như Trương Doanh nữa.An Diệp Lạc biết mình được Tống Nghiêm Tịch sắp xếp người để bảo vệ khiến thoát được những lần bị ám toán bắt cóc.

      Khi Tống Nghiêm Tịch trở lại công ty được bao lâu có người tìm tới. Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa "cộc... cộc... cộc" ba tiếng, vọng ra:

      - Mời vào!

      "Cạch" cánh cửa mở ra, ngẩng đầu nhìn người vừa bước vào nhận ra, đó là em cùng cha khác mẹ với Diệp Lạc Nguyên, Diệp Hi Nghi.

      ta nở nụ cười tươi bước tới gần bàn làm việc của :

      - Nghiêm Tịch!

      - Chúng ta quen nhau sao?- lạnh lùng nhìn ta mà hỏi.

      - Trước quen nhưng giờ quen!- ta cười tươi với .

      - tìm tôi có việc?

      - Chị Lạc Nguyên nhờ em tới cho biết là chị ấy đợi nơi, kêu hãy tới đó ngay bây giờ!

      Chương 37

      - Ồ! Làm sao tôi biết là ấy hẹn tôi?

      - Nếu tin cứ theo em biết thôi!- tỏ vẻ sao, Diệp Hi Nghi .

      Lắc lắc đầu :

      - về ! Tôi quen !

      - thực lo cho chị ấy sao? Vậy mà em cứ tưởng chị ấy chứ?

      gì, Tống Nghiêm Tịch bấm số, 5 phút sau ba người bảo vệ vào trong phòng :

      - Thưa chủ tịch, chúng tôi tới!

      - Tốt, nhờ các đưa này ra ngoài giúp tôi!

      - Dạ!

      Bảo vệ trả lời xong quay sang Diệp Hi Nghi :

      - Mời tiểu thư rời khỏi đây!

      - Tôi rời! - Diệp Hi Nghi từ chối.

      - Vậy cũng đừng trách chúng tôi!

      xong họ bước lại kéo ta ra ngoài, ta liền hét lên:

      - Các người làm gì vậy? Tôi tới là bàn làm ăn với chủ tịch của các , các làm vậy gọi là đạo đối khách sao?

      Vẫn thấy họ có ý buông tay, Diệp Hi Nghi nhìn :

      - Em thay mặt cha em tới bàn chuyện hợp tác làm ăn với !

      Tống Nghiêm Tịch nghe vậy vẫn gì, chợt nhớ ra Diệp Lạc Nguyên bị ông ta từ con, suy nghĩ chút :

      - Được rồi! Các buông ta ra !

      - Dạ chủ tịch!

      Nhìn thấy họ rời , Diệp Hi Nghi liền chỉnh sửa lại quần áo người mình, sau đó bước tới gần lại bị :

      - ngồi ở ghế !

      Trong lòng Diệp Hi Nghi khó chịu nhưng ta cũng biết mình thể lỗ mãng, buộc mình ngồi ở chiếc ghế sopha đợi trong lòng ta nghĩ: "tôi tin bỏ qua chuyện hợp tác với cha tôi!".

      5 phút sau, lại ngồi ở chiếc ghế đối diện với Diệp Hi Nghi hỏi :

      - Cha muốn hợp tác gì với công ty chúng tôi?

      - Cái này cụ thể em biết, chính là muốn tới nhà em để bàn công việc với cha em!

      Tống Nghiêm Tịch gì, trầm tư suy nghĩ, thực ra phân vân biết Diệp Lạc Nguyên đối với cha ấy có còn quan tâm , nếu còn chuẩn bị thâu tóm công ty của ông ta để giúp Diệp Lạc Nguyên hả giận.

      Diệp Hi Nghi nhìn chăm chú, chờ đợi cái gật đầu của . Chỉ cần tới nhà có cách khiến xảy ra quan hệ.

      Nhìn lướt qua ánh mắt của Diệp Hi Nghi, Tống Nghiêm Tịch nhếch mép, thôi để dọn dẹp đống rác này trước giúp Diệp Lạc Nguyên .
      Khẽ gật đầu, đứng dậy :

      - Vậy thôi!

      Diệp Hi Nghi nghe đồng ý ta liền vui mừng đứng dậy theo cùng ra ngoài, ngồi trong xe mình, ta gọi điện về nhà gì đó với cha ta, sau đó ta liền nở nụ cười tươi.

      Hai chiếc xe cùng chạy song song đường cao tốc, chỉ chưa đầy 30 phút tới biệt thự của Diệp gia. Lúc xuống xe, Diệp Hi Nghi giả vờ bị vấp té với ý đồ dựa vào để ôm, lại nghĩ nhanh nhẹn tránh thoát khiến ta chao đảo xém chút té .

      Hậm hực bước vào trong nhà, lên tiếng gọi:

      - Ba, mẹ! Con về!

      Nghe tiếng con cưng của mình, cả hai từ lầu chạy nhanh xuống, chợt nhìn thấy , cả hai giả vờ tỏ ra kinh ngạc nhìn . Thấy gì, Diệp Lạc Nguyên vội :

      - Ba, đây là người con với cha, ấy tên Nghiêm Tịch!

      - Tốt, tốt!

      Gật đầu ông ta cười vui vẻ hai câu "tốt" rồi đưa tay ra bắt tay Tống Nghiêm Tịch :

      - Mời cậu vào nhà ngồi!

      Theo bọn họ vào bên trong trong tiếng cười vui vẻ của gia đình họ, Tống Nghiêm Tịch im lặng đánh giá người đàn ông trước mặt mình. Ngồi xuống ghế theo lời mời của ông ta, nghe vợ ông ta lên tiếng:

      - Mấy khi nhà chúng ta có khách do con đưa về, ông và cậu ngồi chuyện để mẹ con tôi xuống bếp làm cơm!

      - Ừ bà , hôm nay tôi phải nhậu bữa vui vẻ mới được!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 38

      im lặng nhìn họ chuyện với nhau, sau khi Diệp phu nhân cười chào xong bà ta rời , phòng khách giờ chỉ còn hai người là Diệp lão gia và Tống Nghiêm Tịch. Diệp Hoành Nghị chăm chú nhìn đánh giá, càng nhìn, ông ta càng gật đầu cười vui vẻ: " nghĩ con mình lại tìm được người hoàn hảo tới vậy!".

      Diệp Hi Nghi vào trong phòng bếp, thế nhưng trước khi , ta quay lại chụp trộm tấm ảnh Tống Nghiêm Tịch và cha ta ngồi. Sau đó ta vui vẻ cười, bấm điền thoại tìm trong danh bạ số điện thoại của An Diệp Lạc nhấn nút gửi kèm theo lời nhắn. Đắc ý nhìn tin nhắn gửi .

      Bên ngoài, Tống Nghiêm Tịch biết ta chụp ảnh của mình, ngồi đối diện với người gọi là cha của Diệp Lạc Nguyên, đánh giá ông ta qua vẻ bề ngoài, nhìn ông ta luôn nở nụ cười hiền hậu vậy gờ ông ta lại có thể đối với con mình Diệp Lạc Nguyên cạn tình đến như vậy.

      - Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?- Diệp Hoành Nghị nhìn hỏi.

      - Tôi nhớ vấn đề này có liên quan phải? Chúng ta vào việc chính !- lạnh lùng .

      - Việc chính?- Diệp Hoành Nghị nghe vậy liền cười to vui vẻ, ông ta nghĩ: " lẽ cậu ta muốn hỏi cưới con Hi Nghi nhà mình? Chắc chờ được nên muốn cưới ngay?"- Cậu l, việc gì?

      - Hợp tác!

      - Hợp tác? Hợp tác gì?- ông ta kinh ngạc hỏi .

      - Ồ! phải lệnh thiên kim nhà ông ông mời tôi tới để hợp tác làm ăn sao?- tỏ vẻ kinh ngạc hỏi lại.

      - A! Tôi nhớ rồi, xin lỗi cậu, tuổi già nên trí nhớ kém!- giả vờ vỗ trán mình Diệp Hoành Nghị tỏ vẻ áy náy.

      Chương 39


      Khẽ nắm chặt chiếc điện thoại, giọt nước mắt biết từ khi nào lặng lẽ rơi khuôn mặt An Diệp Lạc, trong lòng nghĩ: "cũng may, chưa nhiều, nếu giờ đây lại lần nữa tổn thương nghiêm trọng, cũng may chỉ có chút tình cảm ít ỏi đối với , nên có thể nhàng buông!".

      Suy nghĩ là vậy, nhưng lại thể ngăn được giọt nước mắt của mình, muốn ngăn cũng thể ngăn được. Bên ngoài cửa phòng, tiếng gõ cửa "cộc... cộc" hai tiếng vang lên. Nhanh tay gạt nước mắt của mình, An Diệp Lạc lên tiếng:

      - Mời vào!

      "Cạch" cửa phòng mở ra, An Diệp Lạc kinh ngạc nhìn người vừa bước vào, nghĩ: " sao lại tới đây? phải ở biệt thự của Diệp gia sao? Sao lại tới đây? Chẳng lẽ trong này có chuyện gì mờ ám sao?". Bao nhiêu câu hỏi đặt ra lại biết trả lời sao.

      Tống Nghiêm Tịch bước vào nhìn cười, lại gần, bất chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, lẽ khóc, ai có thể khiến khóc? Bàn tay của mình lên xoa đôi mắt của , :

      - Sao vậy? Có chuyện gì sao?

      Cảm nhận được bàn tay ấm áp của xoa mắt mình cùng câu nhàng của , An Diệp Lạc khẽ cười, biết mình nên làm gì rồi. Lắc đầu, bàn tay đặt lên bàn tay của mặt mình :

      - Em nghĩ...!

      - Nghĩ gì?

      - lẽ em lại bị gạt lần nữa!

      - Cái gì bị gạt?

      - Bị gạt!

      - ?- Tống Nghiêm Tịch kinh ngạc, sao có thể gạt được chứ? Tình dành cho lòng.

      Đôi mắt lên thất vọng, ngờ lòng mà còn nghĩ gạt . An Diệp Lạc nhanh chóng bắt gặt ánh mắt thất vọng của , liền đưa cho chiếc điện thoại của mình. Nghi ngờ, Tống Nghiêm Tịch cầm chiếc điện thoại nhìn xuống. Giờ hiểu vì sao lại nghĩ vậy, bật cười :

      - bị ta gạt rồi, xém chút mất em! May mắn trở về đây, nếu chắc mất em quá!

      - còn cười! cho em biết là chuyện gì xảy ra?- An Diệp Lạc giục .

      - Em muốn biết?- ranh mãnh nhìn - Vậy, hôn cái, cho vợ biết!

      - Tuỳ ! thôi! - tỏ ra quan trọng .

      - Ôi! Muốn được vợ hôn mà sao khó vậy? - đưa tay đặt lên trán mình tỏ ra mình suy nghĩ.

      An Diệp Lạc mặc kệ , gì, Tống Nghiêm Tịch thấy có hiệu quả, đành :

      - Hôm nay tới đó đình bàn chuyện hợp tác với cha em!

      - Ông ta còn là cha em!- An Diệp Lạc từ chối.

      - Được! định thâu tóm công ty của ông ta, em thấy sao?- nghiêm túc nhìn .

      - Chẳng sao cả, thích làm, em quan tâm!

      - Được! Vậy cứ như vậy , dám khiến vợ tổn thương phải gánh chịu hậu quả!

      - Vậy tấm hình...?

      - Lúc đó và Diệp Hoành Nghị chuyện, hỏi ông ta về việc hợp tác, ngờ lại bị chụp trộm!- xong khí lạnh từ người toả ra: "Diệp Hi Nghi! Khoản nợ này tôi nhớ kỹ! cứ chờ đó cho tôi!".

      - Chúng ta ăn trưa thôi! Em đói!- An Diệp Lạc để ý tới khí lạnh từ người toả ra.

      - Vậy thôi! Vợ muốn ăn ở đâu, đưa !- Tống Nghiêm Tịch vui vẻ cườ
      i.
      - Ừm!- trả lời xong, hai người cùng nhau sánh bước rời .

      __________________phân cách__________________

      Tại Phương gia,

      Sau khi Trương Doanh tỉnh dậy, cũng hỏi tới những người kia, Phương Tiếu Quân đau lòng nên cũng nhắc lại, đồng thời cũng vui mừng vì biết là người xã hội đen nhưng lại tỏ ra coi thường, khinh ghét và xa lánh , cho nên Phương Tiếu Quân đưa về Phương gia để ra mắt chào hỏi cha mẹ .

      Trương Doanh đường được ràng cho biết, khi đến nhà , vẫn giữ đúng mực khiến gia ông bà Phương gia thích thôi, sau khi biết là trẻ mồ côi họ càng thương nhiều hơn, thậm trí, họ còn bắt gọi họ là cha và mẹ mặc và Phương Tiếu Quân còn chưa chính thức đính hôn.

      Cảm nhận được mọi người trong nhà thương lòng, Trương Doanh trong lòng thàm cám ơn Phương Tiếu Quân. Mọi người kết thúc bữa cơm trưa bằng những nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

      - có gì, nếu ngài nhớ rồi chúng ta vào vấn đề chính thôi!

      - Đợi chút nữa ăn cơm xong bàn được chứ? Dù gì lần đầu tiên cậu tới đây, giờ cũng là trưa rồi, cậu ở lại dùng cơm cùng gia đình tôi xong chúng ta vào bàn hợp tác ngay. Cậu thấy sao?

      - Rất tiếc, xin lỗi ngài tôi có thói quen ở lại nhà người lạ dùng bữa. Nếu hôm nay thể bàn chuyện hợp tác được hẹn ngài lần sau.

      Tống Nghiêm Tịch đứng dậy thi lễ với Diệp Hoành Nghị xong liền quay ra, phía sau Diệp Hoành Nghị :

      - Cậu...!

      - Nghiêm Tịch! ở lại dùng cơm với gia đình em được ?

      Diệp Hi Nghi vội chạy từ phòng bếp ra với . ota nghĩ rằng dùng đến chuyện hợp tác cũng thể giữ chân lâu được. ta cam lòng liền chạy tới trước mặt Tống Nghiêm Tịch.

      - Tôi và gia đình quen cho nên tôi thể dùng cơm ở nhà người lạ được!

      Lạnh lùng trả lời, bước ra xe của mình, Diệp Hi Nghi liền :

      - ở lại , lát nữa chị Lạc Nguyên về đây đấy! ở lại chờ chị ấy về sao?

      - ấy tới hay tôi ở lại liên quan!

      Bước lên xe của mình, lái xe rời bỏ lại Diệp Hi Nghi cam lòng đứng nhìn. Dậm dậm chân ta quay vào nhà.

      Cùng lúc đó, An Diệp Lạc ở công ty làm việc tin nhắn điện thoại của vang lên tiếng "bíp". Mở tin nhắn ra, màn hình điện thoại là ảnh Tống Nghiêm Tịch cùng Diệp Hoành Nghị ngồi cùng nhau, kèm theo đó là tin nhắn với nội dung: "Diệp Lạc Nguyên, Nghiêm Tịch theo tôi về nhà dùng cơm. Tôi rồi, tất cả những gì của , tôi đều muốn cướp!".

      Nhìn tấm hình trong điện thoại, Diệp Lạc Nguyên nắm chặt trong tay nghĩ: " lẽ cũng giống như mấy người trước kia? Nếu vậy, coi như lại lần nữa nhìn nhầm người rồi!"
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 40

      Hai năm sau,

      Tại nhà của hai người Vương Khải Thiệu và Triệu Hạ Nhiên, trong phòng cả hai người ngồi, dạo gần đây công ty của họ luôn luôn gặp phải những tổn thất nặng nề. Trong phòng, khí có cảm giác áp bức khó chịu, Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên :

      - Dạo này công ty chúng ta làm ăn thất thoát nhiều quá, nợ tiền công của nhân viên và công nhân là ba tháng rồi, để lâu quá sợ rằng chúng ta phải phá sản mất.

      - Em nghĩ có khi nào chúng ta bị ai đó hãm hại ?- Triệu Hạ Nhiên ra nghi ngờ của mình.

      - cũng biết, nhưng công ty của chúng ta như vậy nghĩ chắc có ai!- Dương Thiên Lỗi chắc chắn .

      - Vậy giờ chúng ta phải tính sao?- Triệu Hạ Nhiên đưa ra vấn đề.

      - Có lẽ chúng ta nên vay tiền ngân hàng!- Dương Thiên Lỗi đề nghị.

      - Cũng được, để mai em tới ngân hàng hỏi vay!- Triệu Hạ Nhiên gật đầu.

      Buổi sáng hôm sau, Triệu Hạ Nhiên tới ngân hàng của bạn vay vốn, thế nhưng khi vừa lại bị nhân viên từ chối, thấy mình bị mất mặt liền gọi cho bạn mình là phó giám đốc của ngân hàng để nhờ, lại thấy nhấc máy.

      Thất vọng, tìm đến những ngân hàng khác nhưng đều được. Cuối cùng, sau hơn chục ngân hàng, Tiệu Hạ Nhiên tới ngân hàng M.A, ngân hàng nổi tiếng trong và ngoài nước. Bước vào bên trong, Triệu Hạ Nhiên hồi hộp lo lắng thôi, sợ mình lại phải thất vọng, bởi những ngân hàng trước tới hỏi vay đều là bạn làm ăn lâu năm của và Dương Thiên Lỗi, thế nhưng ai dám cho vay vốn, họ đều dùng lý do duy nhất là công ty đủ khả năng phát triển nên thể vay vốn được.

      Triệu Hạ Nhiên nhớ lại trước kia, khi công ty của đứng đầu trong nước những lão già trong ngân hàng đều khi nào cần cứ tới tìm họ, họ sẵn sàng giúp đỡ . Vậy mà giờ đây, khi cần giúp đỡ từ họ họ lại quay lưng với , may mắn người bạn chỉ cho tới ngân hàng M.A để vay vốn.

      Lại gần quầy làm thủ tục, Triệu Hạ Nhiên :

      - Xin lỗi!

      Nữ nhân viên ngẩng mặt lên nhìn hỏi:

      - Quý khách cần giúp gì?

      - Tôi muốn vay vốn ngân hàng!

      Ngồi xuống ghế Triệu Hạ Nhiên trả lời. Nhân viên nghe vậy khẽ gật đầu :

      - Quý khách vay bao nhiêu?

      - Tôi muốn vay 100 nghìn vạn nhân dân tệ!(tự nghĩ cho nên nếu đúng mọi người đọc thông cảm cho tg, tg bị mù về giá trị tiền bạc ).

      - Vậy xin quý khách đợi chút để tôi gọi cho chủ tịch, sau đó quý khách chuyện với chủ tịch!- nữ nhân viên từ tốn .

      - Dạ vâng!- Triệu Hạ Nhiên gật đầu đồng ý.

      Ngồi chờ đợi, Triệu Hạ Nhiên lo lắng thôi, hai bàn tay ta nắm chặt, nhìn đồng hồ từng giây từng phút trôi , cho tới 30 phút sau, nhân viên quay lại nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi:

      - Xin lỗi có thể cho tôi coi chứng minh nhân dân của được ?

      - Dạ được!

      Triệu Hạ Nhiên mở cặp ra lấy chứng minh nhân dân của mình đưa cho nhân viên, cầm chứng minh tay, nữ nhân viên tiếp:

      - Triệu, chờ chút tôi quay trở lại báo cho biết! May hôm nay chủ tịch có mặt ở công ty!

      Gật đầu đồng ý, Triệu Hạ Nhiên tiếp tục chờ đợi, thời gian tích tắc trôi qua là 4 giờ chiều vẫn chưa thấy gì.

      "Reng... reng" tiếng chuông điện thoại reo lên, vội vàng mở điện thoại :

      - à! Em ở ngân hàng M.A!

      -....

      - Những ngân hàng trước kia chúng ta quen họ cho vay, cho nên em tới ngân hàng M.A!

      -....

      - Ừm! Em đợi, có gì em cho biết sau!

      Cúp điện thoại, ngẩng mặt nhìn đồng hồ 4 giờ 30 phút mà vẫn thấy nữ nhân viên đó trở lại.

      Chương 41

      Trong phòng làm việc, An Diệp Lạc ky những hợp đồng giấy, bên ngoài có tiếng gõ cửa "cộc... cộc" vang lên.

      - Mời vào!

      Bước vào là nữ nhân viên, nhìn chủ tịch của mình :

      - Thưa chủ tịch, Triệu phu nhân tới rồi ạ! Đây là chứng minh nhân dân của Triệu phu nhân!

      xong ữ nhân viên cung kính đưa chứng minh của Triệu Hạ Nhiên cho An Diệp Lạc. Cầm chứng minh tay, nhìn người trong ảnh An Diệp Lạc lạnh lùng, trong lòng ngĩ: "Triệu Hạ Nhiên! Chuẩn bị tinh thần để đón nhận trả thù của An Diệp Lạc tôi!".

      Gật đầu với nữ nhân viên, An Diệp Lạc dặn:

      - xuống dưới là tôi muốn gặp Triệu phu nhân!

      - Dạ!

      Nữ nhân viên bước ra ngoài, xuống nơi làm việc của mình gặp Triệu Hạ Nhiên đứng ngồi yên. Bước lại gần, nữ nhân viên :

      - Phu nhân Triệu! Chủ tịch của tôi muốn gặp phu nhân, mời phu nhân theo tôi!

      Triệu Hạ Nhiên ngờ vị chủ tịch kia lại muốn gặp mình, vui mừng ta gật đầu đáp:

      - Được, mời dẫn đường!

      theo nữ nhân viên, Triệu Hạ Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy cơ ngơi đồ sộ như vậy, trong mắt chỉ là ước ao cùng ghen tị.

      Tới phòng làm việc của An Diệp Lạc, sau khi được cho phép, Triệu Hạ Nhiên bước vào bên trong, nhìn lướt qua căn phòng Triệu Hạ Nhiên kinh ngạc thôi, căn phòng thiết kế đơn giản, thế nhưng, mọi thứ bên trong đều thuộc về hàng cao cấp.

      Lúc này, An Diệp Lạc ngẩng đầu lên, cái nhếch mép thoáng qua làm Triệu Hạ Nhiên bắt gặp, An Diệp Lạc ngạc nhiên vôi :

      - Hạ Nhiên! Là cậu sao?

      - Ơ...! Chủ tịch biết tôi sao?- Triệu Hạ Nhiên kinh ngạc hỏi.

      - Mình là Diệp Lạc Nguyên đay, cậu nhoé ra mình sao? Chúng ta trước kia từng học cùng nhau khi học trường phỏ thông đó!- An Diệp Lạc tỏ vẻ vui mừng .

      - Tôi... tôi...!- Triệu Hạ Nhiên ấp úng .

      - Ngồi , cậu là Triệu Hạ Nhiên đúng ?- An Diệp Lạc mừng rỡ hỏi.

      Triệu Hạ Nhiên định từ chối, chợt ta nghĩ: "mình ràng quen vị chủ tịch M.A này, nhưng nếu muốn nhận định mình là bạn mình cứ giả vờ là quen biết , như vậy biết đâu mình lại có thể nhờ vả gì sao?". Nghĩ vậy, Triệu Hạ Nhiên giả vờ :

      - Xin lỗi, lần trước mình bị tai nạn nên còn nhớ chuyện cũ nữa!- Khẽ cười Triệu Hạ Nhiên .

      - Vậy hả? - Tỏ ra kinh ngạc An Diệp Lạc hỏi.

      - Ừm!- Triệu Hạ Nhiên gật đầu xác định.

      - Ài!- An Diệp Lạc khẽ thở dài.

      Lúc Triệu Hạ Nhiên cúi đầu ta nhìn thấy nụ cười đầy bí của An Diệp Lạc, nhìn Triệu Hạ Nhiên, An Diệp Lạc hỏi:

      - Cậu hôm nay tới công ty mình có chuyện gì sao?

      - À! Chẳng là...!- Triệu Hạ Nhiên tỏ vẻ khó , ta ấp úng.

      An Diệp Lạc nghe vậy chỉ cười chứ hỏi tiếp, thấy An Diệp Lạc hỏi mình, Triệu Hạ Nhiên trong lòng buồn bực, nếu An Diệp Lạc hỏi ta theo đó ra, khiến cho mình càng khổ sở để được giúp đỡ từ An Diệp Lạc nhiều hơn, đáng tiếc, An Diệp Lạc lại gì. Thấy vậy, Triệu Hạ Nhiên đành phải tiếp:

      - Mình muốn tới vay tiền để làm ăn!

      - À! ra là vậy!- Gật gật đầu, An Diệp Lạc - Cậu vay tiền mình cho vay, nhưng phải làm theo thủ tục!

      - Được! Chỉ cần chỗ cậu cho vay là tốt rồi!- Triệu Hạ Nhiên vội trả lời ngay như sợ An Diệp Lạc thay đổi ý kiến.

      An Diệp Lạc đứng dậy tới vàn làm việc đưa tới bản thủ tục vay vốn, nhìn thủ tục vay vốn mà An Diệp Lạc đưa, Triệu Hạ Nhiên thấy có vấn đề gì liền vui vẻ ký tên.

      Mỉm cười nhìn Triệu Hạ Nhiên đặt bút ký tên xong An Diệp Lạc :

      - Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, mình mời cậu ăn nhé!

      - Được! Hôm nay để mình mời cho!- Triệu Hạ Nhiên vui vẻ gật đầu.

      - Vậy sao được! Là mình đưa ra đề nghị nên để mình mời chứ?- An Diệp Lạc từ chối.

      - sao đâu! Lần sau cậu mời lại mình là được!- Triệu Hạ Nhiên đồng ý, trong lòng ta lại nghĩ: "mình phải để ta nợ mình, như vậy lần sau mới có cớ gặp nhau!".

      - Vậy được, lần sau mình mời cậu!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 42

      Khi Triệu Hạ Nhiên trở về, ta rất vui vì nghĩ rằng mình chỗ dựa hái ra tiền. Khi nhìn thấy Vương Khải Thiệu liền vui mừng ôm , nhìn thấy Triệu Hạ Nhiên cười vui như vậy, Vương Khải Thiệu cũng đoán ra được là ta vay được, vào trong nhà, Triệu Hạ Nhiên kể lại cho Vương Khải Thiệu biết tất cả. Nghe xong, Vương Khải Thiệu cũng cười tươi, trong lòng nghĩ: " nghĩ ta lại may mắn quen được chủ tịch tập đoàn M.A nổi tiếng thế giới! Mình cũng phải gặp làm quen mới được, biết đâu có thể nhờ vả được sao? Mà nếu có thể...!".

      Nghĩ tới đây, Vương Khải Thiệu cầm tay Triệu Hạ Nhiên thâm tình :

      - Vất vả cho em rồi!

      - Em vất vả, công ty đứng vững em và đều tốt!

      Triệu Hạ Nhiên tựa vào trong ngực Vương Khải Thiệu nên nhìn thấy nụ cười khẽ nhếch của .

      Khi hai người Vương Khải Thiệu và Triệu Hạ Nhiên vui vẻ, họ biết rằng mình bị người khác đưa vào chòng.

      Tại nhà của An Diệp Lạc,

      Tống Nghiêm Tịch ngồi nghe An Diệp Lạc kể lại, cũng kế hoạch của mình, Tống Nghiêm Tịch suy nghĩ, :

      - Vậy với tiểu Nhu!

      - đối với tiểu Nhu giờ thế nào?

      - Có thể là say đắm!

      - Tốt! Qua mấy hôm nữa, em giả vờ mời Triệu Hạ Nhiên du lịch cùng em, lúc đó phải với tiểu Nhu dụ để ngày hôm đó đưa tiểu Nhu về nhà của !

      - thành vấn đề, lúc đó nếu như được chúng ta dùng tới thuốc, cho uống!

      - Dạ, cứ quyết định vậy ! Còn chuyện thâu tóm công ty của nhà họ Diệp sao rồi?

      - Khi nào em kết thúc trả thù của em nhà họ Diệp đó cũng kết thúc theo!

      Tống Nghiêm Tịch lạnh lùng , dạo này Diệp Hi Nghi tới công ty gặp thường xuyên, còn tìm cớ tới bàn công việc với . Khiến cứ phải chạy trốn ta, cả cái lão già Diệp Hoành Nghị nữa, mỗi khi mở tiệc lại kéo cùng con lão, như muốn thông báo với tất cả rằng là con rể lão.

      Tuy biết ý đồ của lão, nhưng vì trò chơi nên cứ để cho lão tự mình diễn. Như vậy khi lão bị đẩy ngã mới đau, Tống Nghiêm Tịch nghĩ gì An Diệp Lạc sao biết, chỉ là cũng cản, là lão ấy từ bỏ chứ phải từ bỏ lão. Nếu từ bỏ chuyện của lão chẳng liên quan gì tới .

      Mấy ngày sau đó, nhờ có vốn vay mượn của công ty M.A cho nên công ty Vương Triệu vẫn chưa tới bờ vực phá sản. Thế nhưng công ty vẫn bị vướng vào những vụ việc khiến công ty bị thua lỗ. Triệu Hạ Nhiên lại tiếp tục tới ngân hàng M.A vay vốn lần thứ hai.

      Sau khi đưa Triệu Hạ Nhiên tới công ty M.A xong Vương Khải Thiệu :

      - Em vào đó vay mượn, khi nào xong điện cho , tới đón! Giờ quay về công ty tranh thủ làm việc.

      - làm thôi cần đón em! Em vay được xong ra chợ mua vài món ăn để chúc mừng!

      - Được em! Tối làm xong về ngay! nhé!

      - Dạ!

      Nhìn Triệu Hạ Nhiên qua gương chiếu, thấy ta bước vào trong, Vương Khải Thiệu liền nhếch miệng cười vui vẻ, với chiếc điện thoại bấm số gọi, tiếng chuông vừa đổ liền nghe thấy người ở đầu máy lên tiếng, vui vẻ :

      - Em ! Hôm nay em muốn mua gì hay muốn tới đâu chơi ? gần thôi nhé, tối phải về nhà ăn cơm cùng mụ ấy!

      -...

      - Ok! qua đón em ngay đây, đưa em tới trung tâm thương mại mua sắm nhé!

      -...

      - Chuẩn bị , tới liền đây!


      Chương 43

      Theo thói quen trước, Triệu Hạ Nhiên thẳng lên phòng làm việc của An Diệp Lạc, đưa tay lên gõ cửa, nghe người bên trong trả lời liền mở cửa "cạch" bước vào trong.

      An Diệp Lạc ngẩng đầu thấy đó là Triệu Hạ Nhiên liền cười :

      - Cậu tới rồi à? Ngồi ghế đợi mình chút!

      - Cậu cứ làm , mình ngồi đợi cũng được!

      Triệu Hạ Nhiên cười , ngồi xuống ghế chờ đợi An Diệp Lạc, lần này ngồi chờ đợi, Triệu Hạ Nhiên mới có thời gian đánh giá tỉ mỉ mọi thứ trong phòng l, càng nhìn Triệu Hạ Nhiên càng xuýt xoa trong lòng, có vẻ lần này bên trong có thêm vài thứ khác phải. Lần này, Triệu Hạ Nhiên chờ đợi còn hồi hộp như lần đầu tiên.

      An Diệp Lạc cúi đầu làm việc, biết giờ trong lòng Triệu Hạ Nhiên là nghĩ gì, quen nhau từ sao hiểu tính cách của Triệu Hạ Nhiên chứ? Chuyên tâm làm việc, cuối cùng cũng xong. Bước lại ngồi ở ghế đối diện, nhìn Triệu Hạ Nhiên :

      - Cậu có chuyện gì sao?

      - Chuyện là thế này... cậu cho mình vay thêm đợt hai nữa được ?

      Triệu Hạ Nhiên tỏ ra khó khăn, ái ngại , ta nhìn An Diệp Lạc, thấy trầm ngâm nên cũng thúc giục mà :

      - Mấy bữa trước vay, mình về trả tiền để lấy hàng, lại ngờ chủ của công ty đó ôm tiền chạy . Cho nên...!

      An Diệp Lạc vẫn gì, thực ra trong lòng biết vì sao chủ công ty đó phải làm vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của An Diệp Lạc làm cho Triệu Hạ Nhiên đoán ra.

      - Nếu cậu muóin vay đợt hai này cũng được, nhưng cần có chữ ký của chồng cậu! Mình thể làm trái quy định của công ty được!

      An Diệp Lạc chầm chậm . muốn cả hai người Dương Thiên Lỗi và Triệu Hạ Nhiên cùng nhau ký tên.


      Triệu Hạ Nhiên nghe vậy liền trả lời ngay:

      - thành vấn đề! Để mình gọi điện cho chồng mình!

      là làm, Triệu Hạ Nhiên bấm số gọi cho Dương Thiên Lỗi, điện thoại vang lên hồi chuông đổ dài mà thấy người nhấc, cho tới khi cuộc gọi kết thúc vẫn thấy Dương Thiên Lỗi bắt máy. Triệu Hạ Nhiên lại tiếp tục gọi, liên tục hơn chục cuộc gọi cũng thấy tín hiệu. Trong lòng Triệu Hạ Nhiên nghĩ: "sao gọi mà thấy nhấc máy? Hay bận gì rồi quên mang điện thoại theo?" ta quay sang với An Diệp Lạc:

      - Lạc Nguyên! Chồng mình bắt máy, chắc ấy bận nên nghe máy được, hay để mình về công ty coi sao, cậu có thể chờ được ?

      - vội! Để lần sau cũng được!

      An Diệp Lạc mỉm cười trả lời.

      ________________phân cách________________


      Cùng lúc đó, tại trung tâm mua sắm,

      Dương Thiên Lỗi đưa tiểu Nhu tới trung tâm, trong lòng ta đinh ninh rằng Triệu Hạ Nhiên vay tiền được, cho nên ta tới nhà đưa tiểu Nhu chơi.

      Nhìn tiểu Nhu dịu dàng e thẹn bên mình, trong lòng Dương Thiên Lỗi như ăn mật ngọt, vô tình gặp tiểu Nhu trong buổi tiệc, lúc đó tiểu Nhu mặc chiếc đầm trắng tinh như thiên thần, môi là nụ cười nhàng khiến người mê say, lúc tìm hiểu được biết tiểu Nhu là tiểu thư của tập đoàn có tiếng trong nước, lại là con nên được cha mẹ thương hết mực, tiểu Nhu ít giao tiếp bên ngoài và cha mẹ ấy bảo vệ nên ít ai biết tới tiểu Nhu. nghe mấy người trong bữa tiệc vậy liền nghĩ tới bắt chuyện với tiểu Nhu, lại ngờ mình dễ dàng chuyện được với tiểu Nhu, trong lúc chuyện phát ra tiểu Nhu rất ngây thơ trong sáng. biết tính toán mưu kế, khiến cho Dương Thiên Lỗi liền ngay lập tức.

      Cứ như vậy, thường xuyên gọi điện chuyện với , đưa chơi, nhìn ánh mắt kinh ngạc của , cách dựa dẫm vào mình, Dương Thiên Lỗi càng nhiều hơn, nhưng nghĩ tới mình có vợ rồi lại thôi. Khi đó, Dương Thiên Lỗi chỉ ước rằng lúc đầu mình nên kết hôn với Triệu Hạ Nhiên. Cứ như vậy, Dương Thiên Lỗi mang buồn bực và lo lắng trong lòng, chỉ sợ tiểu Nhu có người khác.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :