1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nữ phụ thành thành nhân vật chính - Thuỷ Hàn Tịnh Văn - 71 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 15

      Với lấy con dao của đàn em, họ Trịnh liền vung đao lên, nghĩ mình từng học qua taekwondo cho nên dễ dàng hạ gục được Tống Nghiêm Tịch, đường dao sắc bén chém xuống người , Tống Nghiêm Tịch giơ dây lưng lên nhàng đỡ được, nhấc chân phải lên đạp vào bụng tên họ Trịnh khiến lui về sau mấy bước, cơn tức của bốc lên, chạy lao về phía Tống Nghiêm Tịch, giơ đao lên bất ngờ cúi xuống với ý đồ chém ngang hông , cúi xuống vung dây lưng ra, dây như con rắn quấn chặt lấy chiếc đao của , giật mạnh mọit cái, chiếc dao tay tuột khỏi tay cầm rơi xuống đất. Vừa lúc đó giọng nam vang lên:

      - Xảy ra chuyện gì???

      Nghe tiếng mọi người quay lại, hàng người rẽ ra hai bên nhìn người bước tới, tên họ Trịnh vừa nhìn thấy người tới là ai vội vàng chạy lại :

      - Cậu chủ, có người gây rối trong quán chúng ta ạ!

      - Ồ! Là ai mà có gan to bằng trời, dám gây loạn trong quán của tao???- Người vừa bước tới kinh ngạc nhìn cấp dưới của mình.

      - Dạ, em cũng biết là ai, nhưng có võ, em đánh lại được nó ạ!- Tên họ Trịnh khúm núm .

      - ! sàm sỡ Nguyệt a!- Vương Đổng Nguyệt nghe tiếng nhận ra là cậu chủ của mình ta vội chạy tới nhào vào lòng cậu chủ khóc .

      - Ngoan nào! Ai mà to gan dám sàm sỡ Nguyệt Nguyệt của nha!- ngón tay miết lên cằm Vương Đổng Nguyệt cợt nhả .

      - Là ta!- Vương Đổng Nguyệt xong quay lại đằng sau, ngón tay chỉ vào Tống Nghiêm Tịch ngồi ghế sopha, trong lòng ung dung nghĩ rằng: "hừ! Tôi cho chết!".

      "Bốp!" tiếng tát chói tai vang lên giáng xuống mặt Vương Đổng Nguyệt khiến ta cùng tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ôm má mình, Vương Đổng Nguyệt khóc :

      - Cậu chủ! Sao lại đánh em???- nghĩ là mình bị chính tay cậu chủ tát vào mặt khiến Vương Đổng Nguyệt giữ được bình tĩnh hỏi cậu chủ của mình. phải luôn thương sao? Vì sao lại tát trước mặt mọi người chứ?

      Nhưng đáng tiếc, cậu chủ của ta trả lời ta mà bước về phía trước, tới chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Nghiêm Tịch :

      - Ê, mày về sao tới tao trước? Hồi nãy là chuyện gì xảy ra? Tao nhớ mày bao giờ đánh tụi đàn em cấp dưới mà!

      - ta là ai?- trả lơi câu hỏi của cậu, ngón tay chỉ Vương Đổng Nguyệt hỏi.

      - ta??? Chỉ là vũ nữ thôi! Sao vậy? Thích ta?- cậu trêu đùa Tống Nghiêm Tịch, đầu gục vai trêu đùa hỏi.

      - À, ta rất thèm đàn ông, cậu sắp xếp cho ta khoảng mười người thay phiên nhau phục vụ ta!

      - Sao thế??? Em nó làm gì khiến cậu nổi giận mà ra hình phạt như vậy a? Tớ tò mò nha!

      - Mệt, muốn kể, muốn biết mở video ra coi !- tựa lưng vào ghế khẽ nhắm mắt .

      - Đương nhiên phải coi rồi!

      - Phương Tiếu Quân, có vẻ cuộc sống của cậu rất thoải mái nhỉ?

      - Đương nhiên, phải nhập quân nhân phải vui vẻ sống tốt rồi!

      Vừa trả lời , Phương Tiếu Quân vừa coi màn hình điện thoại, nghe những lời từ trong video phát ra cậu biết có chuyện gì xảy ra.

      Video kết thúc ,cậu quay sang nhìn Tống Nghiêm Tịch hỏi:

      - Sao??? Cậu muốn như thế nào?

      - Tuỳ! Cho cậu xử lý!

      - Này Tống Nghiêm Tịch! Cái quán bar này phải chỉ có riêng mình tao đâu đấy!- bực tức .

      - Thế thằng nào : mày chi tiền, còn lại tao làm hết cho, hả? Hả??? - Tống Nghiêm Tịch bình tĩnh hỏi lại.

      - Là tao! Sao mày nhớ dai vậy?- Phương Tiếu Quân lẩm bẩm .

      Mặc kệ cho Phương Tiếu Quân lảm nhảm, vẫn dùng voka của mình.

      - Người đâu! Đưa hai kẻ này , Vương Đổng Nguyệt đưa mười lăm người tới thay phiên nhau phục vụ để thoả mãn cho Vương Đổng Nguyệt, nhớ là phải liên tục đấy!- Phương Tiếu Quân vừa nghiêm túc ra lệnh cho đàn em.

      Lúc này, tên họ Trịnh cùng Vương Đổng Nguyệt khuôn mặt tái mét, trong lòng hối hận thôi. Nếu biết từ sớm cậu chủ của mình quen người kia ai dám làm như vậy nữa.

      Xử lý cách nhàng xong, Phương Tiếu Quân nhìn Tống Nghiêm Tịch :

      - chơi chứ? Chào mừng này về nước!

      - Ok! Gọi thêm mấy thằng kia nữa!

      - Ok!

      Hai người đứng dậy rời khỏi quán bar

      Chương 16

      Buổi sáng,

      Tại công ty M.A các nhân viên làm việc, chiếc xe Porsche GT3 màu đỏ chạy thẳng vào trong, bảo vệ nhìn thấy chiếc xe đó ngỡ ngàng kinh ngạc.

      Theo thang máy dành riêng cho chủ tịch An Diệp Lạc thẳng lên phòng họp hội đồng quản trị. Tới nơi, thấy số người đứng ở cửa phòng hội đồng quản trị, người trong số họ nhìn thấy An Diệp Lạc tới liền chạy ra cúi đầu :

      - Chủ tịch Diệp!

      - Giám đốc Hạ!

      Nghe tiếng mọi người đồng loạt quay lại chào :

      - Chủ tịch Diệp!

      - Các vị, làm phiền các vị rồi! Chúng ta vào họp thôi!

      - Dạ!

      gật đầu chào mọi người, họ tránh ra bên cho vào trước, mở cửa bên trong phòng cũng số người ngồi sẵn trong đó chờ, nghe có tiếng mở cửa họ đồng loạt nhìn ra, thấy đó là vị chủ tịch trẻ của họ liền đồng loạt đứng lên :

      - Chủ tịch Diệp!

      - Các vị, mời các vị ngồi!

      khẽ cười, nhìn khắp lượt, hài lòng với biểu của mọi người ngồi xuống. Diệp Lạc Nguyên tuy rằng thường xuyên tới tổng bộ của công ty, nhưng mọi người vẫn rất kính trọng , như những kẻ ngoài kia.

      Ngồi xuống vị trí của mình, thấy mọi người bắt đầu nghiêm túc, :

      - Trong khoảng thời gian trước, tôi làm tốt chức vụ của mình, tại đây tôi xin nhận lỗi với các vị cùng toàn thể nhân viên của tập đoàn!

      xong khẽ cúi người, mọi người thấy vậy đều im lặng lắng nghe tiếp:

      - Từ giờ tôi trở lại đúng vị trí của mình, tôi và các vị cùng các nhân viên trong tập đoàn M.A cố gắng đưa danh tiếng của công ty nâng lên tầm cao mới! Các vị thấy sao?

      - Chúng tôi đồng ý!

      - Cám ơn các vị!

      Nghe được lời tán thành của mọi người vui vẻ :

      - Công ty chúng ta mới chỉ phát triển ở số nước trong khu vực Châu Á, tôi muốn công ty chúng ta phát triển cả ở các nước Châu Âu và Châu Mỹ, các vị có lòng tin ?

      - Chúng tôi có lòng tin!

      - Rất tốt! Chúng ta bắt đầu lên kế hoạch, các vị trước tiên báo cáo cho tôi biết những vấn đề phát sinh trong công ty cho tôi!

      - Thưa chủ tịch Diệp! Bên bộ phận nhân của chúng tôi cần người, tôi xắp xếp để trình lên chủ tịch ạ!

      - Bên sáng tạo của chúng tôi, nhân viên phát minh ra được món đồ và nghiên cứu chúng, tôi cảm thấy nếu chúng ta sâu vào nó chắc chắn thu về món lợi nhuận khổng lồ! Tôi nghĩ chúng ta có nên tạo điều kiện cho các nhân viên tự phát triển ở mặt sáng tạo mà riêng bên sáng tạo của chúng tôi ?


      ... ....

      Cuộc họp quản trị kéo dài đến chiều, sau khi kết thúc buổi họp quản trị viên, các giám đốc đều vui vẻ vội vàng trở về chỗ làm việc của mình để thực thi kế hoạch. Trong lòng mọi người đều là nhiệt huyết và bội phục vị chủ tịch trẻ tài năng của họ. nghĩ rằng sau thời gian dài chủ tịch trở lại lại lợi hại như vậy.

      Còn An Diệp Lạc trở về phòng làm việc của mình, bắt đầu lên kế hoạch phát triển cho công ty.

      Mải làm việc cho tới khi tiếng chuông điện thoại kêu "reng... reng" lấy điện thoại cứ như vậy bấm nút nghe mà xem là ai gọi, chỉ nghe đầu dây bên kia hét lên:

      - Diệp Lạc Nguyên, mày trở về đây ngay cho tao!

      ....

      Điện thoại tắt, nhíu mày An Diệp Lạc suy nghĩ: "cái lão già kia lại dở chứng sao? phải mấy ngày trước tuyên bố từ sao? Sao giờ lại muốn về đó? Cũng được, về đó xem như thế nào rồi tính!".

      Đứng dậy ra ngoài, lúc này mới biết ra trời tối rồi, lái chiếc xe Porsche GT3 quen thuộc của mình chạy thẳng tới Diệp gia, bước vào bên trong chưa kịp lên tiếng nghe lão cha của mình lên tiếng quát:

      - Nghịch nữ! Còn mau quỳ xuống?

      - Lý do???- An Diệp Lạc bình tĩnh nhìn Diệp Hoành Nghị, nghĩ rằng trở về nếu ông ta thay đổi bỏ qua, lại ngờ ông ta vẫn vậy. quyết định liên quan gì tới họ Diệp nữa.

      - Tao nghe bà vú mày đuổi tất cả những người làm ? Đúng ?- Nhìn Diệp Lạc Nguyên khiến Diệp Hoành Nghị ông khó chịu.

      - Đúng vậy!- gật đầu đáp.

      - Mày còn đánh cả em mày nữa, có đúng ?

      - Đánh??? Tôi đánh ta???- An Diệp Lạc chỉ mình sau đó chỉ Diệp Hi Nghi hỏi.

      - phải mày đánh nó ở cửa hàng D.G sao??? Còn mau xin lỗi nó!

      - Xin lỗi? Tôi có nghe lầm ? Còn nữa, tôi bị ông từ rồi cho nên tôi và ông liên quan! ta lại càng ! Hy vọng rằng tôi bị ông gọi về đây nữa, có gọi tôi cũng bước chân về lần nữa, ông nên để ý con ông cùng vợ của mình tốt hơn!

      rồi quay người bước , cứ nghĩ rằng muốn trở về căn nhà này lắm sao? Toàn những kẻ ích kỷ giả dối.

      Nhìn rời Diệp Hoành Nghị tức giận hét:

      - Mày đứng lại đó cho tao!

      - Chị, mau trở lại nhận lỗi với cha !

      Diệp Hi Nghi đứng tại chỗ theo, lời tuy là khuyên nhưng vẫn mang theo ý vui vẻ, Diệp Hi Nghi vui vẻ sao được, chỉ muốn Diệp Lạc Nguyên bị đuổi khỏi Diệp gia, như vậy trở thành tiểu thư duy nhất của Diệp gia.

      Nghe Diệp Hi Nghi vậy, bước chân An Diệp Lạc dừng lại khiến cho Diệp Hi Nghi lo sợ, sợ quay lại. Cho tới khi nghe Diệp Lạc Nguyên :

      - Nếu từ tôi ông hãy viết giấy xác nhận, ký tên rồi đóng dấu gửi tới cho tôi! Cám ơn Diệp lão gia trước!

      - Mày cũng được nhận mình là người Diệp gia nữa!- Diệp Hoành Nghị tức giận , cứ nghĩ khi ra câu đe doạ đó khiến Diệp Lạc Nguyên sợ mà trở lại, lại nghĩ gật đầu đồng ý.

      - Được! Hy vọng sớm nhận được nó!

      Lái xe rời khỏi Diệp gia, An Diệp Lạc thở phào nhõm, chỉ chờ có giấy là còn liên quan tới họ nữa.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 17:

      đêm vui vẻ cùng đám bạn, sáng hôm sau, Tống Nghiêm Tịch tới công ty, ngồi trong phòng làm việc .

      Bên ngoài, chiếc xe Bugatti Vision GranTurismo thẳng vào trong công ty, bước xuống xe là chàng trai mái tóc màu đỏ, khẽ cười với nụ cười ấm áp, bước vào trong công ty, tới thang máy lên thẳng tới phòng chủ tịch, tới nơi định thẳng vào trong bất ngờ bị chặn lại, ngẩng mặt thấy loli khuôn mặt tròn bầu bĩnh cũng đôi mắt to đeo kính cận nhìn (theo cách nhìn của này chị nhà loli đáng ) hỏi:

      - Xin lỗi được phép vào trong!

      - Vì sao? - mỉm cười nhìn .

      - có hẹn với chủ tịch ?- khuôn mặt ửng hồng nhưng vẫn chuyện cách nghiêm túc.

      - có, nhưng...!- lắc đầu

      - Vậy được vào trong, mời về cho!

      - Tôi là bạn của boss nhà !- cười nhìn giải thích.

      - Chẳng lẽ ai tới vậy tôi cũng cho vào sao? nhìn là cũng được vì sao hiểu chứ?

      - Cái gì??? Tôi đẹp trai như vậy mà chỉ được thôi à???- chỉ mình .

      - Đúng vậy! thế lại còn vô duyên nữa!- gật đầu bình tĩnh .

      - Mắt bị cận à???

      - Mắt tinh nên nhìn thấy tôi đeo kính hay sao mà còn hỏi câu ngu ngốc vậy???- khinh bỉu hỏi.

      - ... có tin tôi cho boss của là đuổi việc ???

      - dám ???- ngẩng mặt nhìn , trong lòng nghĩ thầm: " sao lại cao vậy? Ngẩng nhìn mỏi cả cổ!"

      Cúi thấp xuống chuyện với tôi, ngẩng lên mỏi cả cổ!- càu nhàu .

      - Tôi cúi thấp đấy, làm gì được tôi???- vênh mặt hất hàm .

      - tưởng tôi dám làm gì sao???

      - Đương nhiên là dám rồi!

      Vừa dứt lời, dưới bàn chân bị dẫm mạnh xuống khiến bị đau phải ôm chân kêu:

      - có còn là con vậy???

      hiểu mình bị làm sao nữa, là mỹ nhân xinh đẹp ở quanh rất nhiều, thậm trí có người còn tự nguyện dâng thân thể của mình cho , nhưng lại chỉ coi họ như món đồ chơi, hơn.

      Ai mà ngờ, tới công ty của Tống Nghiêm Tịch, nhìn thấy loli này lại nổi tính trêu ghẹo , ai mà biết loli này là con mèo hoang chứ.

      - Có tin tôi với Tống Nghiêm Tịch đuổi khỏi công ty ?- trêu đùa .

      - Tôi tin, nhưng trước khi chưa chứng minh là bạn của chủ tịch tôi tin!- gật đầu đáp.

      - tin đúng ??? Để tôi gọi điện cho boss của !

      rồi lấy điện thoại ra bấm số , khi nghe thấy người bên trong nhấc máy liền :

      - Tống Nghiêm Tịch! Ra đón tao!

      .....

      - Bị người giữ cửa của mày giữ lại!

      .....

      - Được rồi! Dể tao đưa máy cho ta nghe!-

      xong đưa máy cho , chỉ biết khi nghe máy xong bình tĩnh đưa máy cho .

      - Thế nào? Tin chưa???- cười nhìn nghĩ: "để xem có sợ tái mặt !"

      - Mời vào!

      Nhìn thấy bình tĩnh như vậy, thích ít ra loli này phải tỏ ra sợ hãi chút mới đúng chứ? Sao ta lại bình tĩnh vậy?

      - Này, sợ sao?

      - Sợ có nhưng sao tôi phải cho biết chứ??? giờ có muốn vào ?

      - Vào, đương nhiên vào, tôi muốn coi bị đuổi ra sao!- đá cánh cửa, tỏ ra mình tức giận, nhưng thấy im lặng, nghiêng đầu qua bên lén nhìn biểu của . Chỉ thấy bình tĩnh ngồi vào bàn làm việc của mình.

      Cửa mở, người bên trong ngẩng mặt lên mà hỏi:

      - Mày tới có việc gì sao???

      - Ê, loli ngoài kia là ai vậy mày?

      - Là thư ký riêng của tao!

      - ta tên gì???- bình tĩnh hỏi nhưng nụi cười vui mừng môi vừa đúng lúc Tống Nghiêm Tịch ngẩng đầu lên nhìn :

      - Trương Doanh!

      - Trương Doanh? Doanh Doanh, tên hay!- gật gật đầu cười.

      - Phương Tiếu Quân! Mày bị làm sao đấy chứ?- Tống Nghiêm Tịch nghi ngờ hỏi

      - có gì!- lắc đầu từ chối, ngồi xuống chiếc ghế sopha.

      Chương 18

      "Tút... tút... tút" tiếng chuông gọi điện vang lên, giọng bên đầu máy alo, Tống Nghiêm Tịch :

      - Thư ký Trương, pha giúp tôi hai tách trà!

      - Dạ thưa chủ tịch!

      5 phút sau, tiếng gõ cửa "cộc, cộc" vang lên, Tống Nghiêm Tịch :

      - Vào !

      "Cạch" cánh cửa mở ra Trương Doanh bước vào trong phòng, tay là khay đựng hai tách trà, đem tới bàn đặt xuống, :

      - Chủ tịch, tôi đem trà vào!

      - Cám ơn!

      Trương Doanh định ra ngoài bất ngờ bị giữ lại:

      - Khoan !

      Nghe tiếng cả hai người Tống Nghiêm Tịch cùng Trương Doanh đồ loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng, Trương Doanh nhìn Phương Tiếu Quân hỏi:

      - cần giúp gì???

      - có người chưa?- Phương Tiếu Quân nhìn Trương Doanh hỏi.

      - Có liên quan gì tới ?- Trương Doanh nhìn thẳng hỏi.

      - cứ trả lời tôi ! Có hay chưa?- Phương Tiếu Quân khẽ cười nhắc nhở Trương Doanh.

      - Đồ thần kinh!

      Trương Doanh xong liền ra ngoài, cánh cửa bị đóng rầm cái.

      Bên trong, Tống Nghiêm Tịch nghi ngờ nhìn bạn mình, thấy bạn cứ nhìn mình chằm chằm, Phương Tiếu Quân nhún nhún vai:

      - Sao vậy???

      - Cậu lại định giở trò gì vậy???

      - Tao bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi!- Phương Tiếu Quân nhìn Tống Nghiêm Tịch thở dài .

      - Mày mà cũng biết câu đó sao??? phải mày thay người như thay áo sao???

      - Tao lần này là lòng đấy!- Phương Tiếu Quân giải thích.

      - Trương Doanh???

      - Ừ!- Phương Tiếu Quân gật đầu.

      "Vèo" quyển sách từ tay Tống Nghiêm Tịch bay về phía Phương Tiếu Quân, Tốn Nghiêm Tịch :

      - Mày dám trêu trọc thư ký của tao???

      - tao nghiêm túc đấy!- Phương Tiếu Quân nghiêm túc trả lời .

      - Mày ở ngoài tán tỉnh ai tao phản đối, miễn dính tới người công ty tao tuỳ mày!

      - Tao chứng minh cho mày thấy, tao thực Trương Doanh, phải trò đùa của tao!- Phương Tiếu Quân khẳng định .

      - Vậy tao chờ!- lắc lắc đầu Tống Nghiêm Tịch - Mà mày tới đây có việc gì???

      - Định rủ mày tối nay bar, nhưng thôi, tối nay tao bắt đầu theo đuổi người của tao rồi, đưa mày được!- Phương Tiếu Quân vui vẻ , trong mắt là cảnh tượng Trương Doanh cảm động gật đầu đồng ý là người của mình.

      - Cút!- giọng băng hàn của Tống Nghiêm Tịch vang lên.

      - Ê, ít ra mày cũng phải để tao uống xong ly trà em nhà tao pha chứ!- cho là đúng Phương Tiếu Quân bình tĩnh .

      Hết cách với thằng bạn trời đánh của mình, Tống Nghiêm Tịch liền mặc kệ Phương Tiếu Quân muốn làm gì làm, lại vùi đầu vào trong công việc của mình.

      Thấy bạn để ý, Phương Tiếu Quân ngồi gác chân ung dung thưởng thức từng ngụm trà do Trương Doanh pha, vừa thưởng thức vừa nghĩ: " ngờ loli nhà mình lại có tay nghề pha trà ngon tới vậy!" Sau đó khẽ cười, cứ vậy, cuối cùng nhìn hai tách trà chống trơn, Phương Tiêu Quân khẽ cười rồi nhìn qua Tống Nghiêm Tịch nghĩ: "ừ! Trà do loli nhà mình pha mình phải uống hết khôn thể để cho ai được phép uống, kể cả bạn thân! Ngày mai phải tới đây sớm mới được!".

      Gật đầu với ý tưởng của mình, Phương Tiếu Quân đứng dậy :

      - Thôi tao ra ngoài đây, mày làm việc !

      - Ừ!- ngẩng đầu lên Tống Nghiêm Tịch trả lời.

      Đứng dậy bước , khi gần tới cửa, Phương Tiếu Quân bỗng dừng lại :

      - Mày đừng bắt Doanh Doanh pha trà cho mày nữa đấy!

      Tống Nghiêm Tịch ngẩng mặt lên khinh bỉ nhìn thằng bạn trời đánh của mình. Phương Tiếu Quân nhún vai :

      - Mày lẽ muốn vợ của bạn ngày ngày pha trà cho mày sao??? Vậy là coi tao là vạn đúng ???

      - Được rồi! Tao kêu thư ký Trương pha trà cho tao, được chưa???

      - Vậy còn được, muốn uống tìm người , Doanh Doanh nhà tao làm được việc đó, nó quá nặng đối với ấy!- Phương Tiếu Quân gật đầu .

      - Cút!- Tống Nghiêm Tịch nổi giận.

      Bình tĩnh ra ngoài, Phương Tiếu Quân chạy ngay tới bàn làm việc của Trương Doanh, ngồi xuống ghế đối diện hai tay chống cằm nhìn say đắm.

      Cảm thấy có người nhìn mình, Trương Doanh ngẩng mặt muốn xem là ai, lại ngờ là tên Phương Tiếu Quân đáng ghét, khẽ nhíu mày hỏi:

      - có chuyện gì cần tìm tôi sao???

      - Ừ!- vẫn nhìn Trương Doanh, Phương Tiếu Quân trả lời.

      - Có việc gì sao?- Trương Doanh nghi ngờ hỏi.

      - phải hứa là đồng ý tôi mới !- Phương Tiếu Quân mắt vẫn rời trả lời .

      - Vậy khỏi !- bực mình Trương Doanh cáu gắt.

      - Nếu vậy tôi cứ ngồi đây nhìn cho khỏi làm việc được luôn!- sao cả Phương Tiếu Quân vui vẻ .
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 19:

      Buổi tối,

      Tại quán bar mà mấy hôm trước Diệp Lạc Nguyên tới, giờ đây An Diệp Lạc có mặt ở đó. Gọi cho mình rượu nho đỏ, hôm nay vui mừng cho nên tới quán uống rượu để tự mình chúc chính mình.

      Lúc chiều về nhà, nhận được giấy xác nhận từ của Diệp Hoành Nghị khiến vui mừng, cứ nghĩ lão già đó gửi cho , lại ngờ lão gửi , tốc độ cũng quá nhanh thôi. Nhưng cũng sao, thích.

      ly rồi lại ly, cũng biết mình uống bao nhiêu, mải uống rượu để ý bên cạnh mình có người ngồi khi nào hay.

      - Cho tôi ly rượu nho!

      Giọng ấm áp của người đó khiến An Diệp Lạc ngẩng mặt lên nhìn sau đó lại cúi xuống uống rượu của mình miệng lẩm bẩm:

      - Đàn ông mà đẹp trai quá thường hay lăng nhăng, chung tình!

      Người ngồi bên cạnh nghe vậy liền nhìn sang An Diệp Lạc, phải bởi câu của mà là giọng đó, giọng mà mấy hôm trước từng nghe.

      Lại ngồi gần, nâng đầu An Diệp Lạc lên để nhìn xem đó có phải là . Đập vào mắt khuôn mặt trái xoan tròn, làn da vì uống rượu mà ửng hồng đôi má, chiếc môi màu hồng cánh sen khẽ khép mở, đôi mắt nhắm được che bởi hàng lông mi dày và dài, chiếc mũi xinh thanh cao khẽ phập phồng.

      nhìn say mê tới mức rời khỏi được. Trong lòng nghĩ : " ngờ gặp em ở đây, may mắn hôm nay tôi tới và ngồi cạnh em, nếu tôi bỏ lỡ cơ hội gặp em rồi!".

      Khẽ lay , gọi:

      - Dậy em! nhà ở đâu tôi đưa em về!

      ngủ ngon giấc bõing bị người lay gọi, An Diệp Lạc khó chịu mắt nhắm mắt mở :

      - là ai??? Tôi nhớ mình có gọi trai bao mà!

      - Nhà rm ở đâu tôi đưa em về!- bỏ qua câu của bình tĩnh hỏi lại địa chỉ nhà!

      - Được rồi, nếu tôi gọi rồi chúng ta thôi. Hôm nay tôi rất, rất vui!

      Đứng dậy dìu , hỏi địa chỉ nhà mình, sau đó thẳng ra xe, bế đặt vào ghế ngồi sau đó cài dây an toàn cho . Sau đó lên xe khởi động máy chạy . Vừa lái xe thỉnh thoảng ngoảnh sang bên cạnh nhìn , thấy ngủ cách ngon lành bất giác khẽ cười.

      hiểu sao cả hai lần gặp đều trong hoàn cảnh say rượu và tưởng là trai bao. Trai bao, nghĩ tới hai từ đó bất giác khiến nhíu mày, lẽ cần đàn ông sao? Nếu như hôm nay phải là mà là người khác chẳng lẽ để cho đưa sao?

      Nghĩ tới đây, cơn tức giận của liền bùng phát, chỉ là có nơi phát tiết cho nên đành đè nó lại nghĩ: "đợi lát nữa tôi xử em!".

      Cuối cùng cũng tới địa chỉ đọc, xe đậu trước cổng vì có vệ sĩ, cửa xe kéo xuống, :

      - Tôi đưa chủ của các về!

      Vệ sĩ nhìn vào trong xe, thấy đó đúng là chủ của mình liền mở công cho chạy thẳng vào.

      Chạy thẳng vào trong sân đậu ngay trước cửa nhà, sau đó bế thẳng lên phòng. Theo trí nhớ trước kia, lên tầng hai, đưa vào trong phòng của , đặt nằm giường, tháo giày cho sau đó ra tủ quần áo, mở cửa tủ tìm trong đó bộ đồ ngủ rồi quay lại thay cho .

      Làm xong tất cả, ngắm nhìn ngủ ngon, cũng tháo giày của mình nằm xuống cạnh , kéo đầu để gối cánh tay mình, ngón tay vén vài sợi tóc vương khuôn mặt , ngắm nhìn thêm lúc cũng nhắm mắt ngủ.

      Trong lòng dự tính, lần này bỏ như lần trước nữa, chờ sáng mai tỉnh rồi chuyện với . Giống như Phương Tiếu Quân , từ sau khi rời khỏi nhà mấy hôm trước. là người con đầu tiên của cho nên quyết định giữ chặt ở bên mình, cho bất kỳ kẻ nào mơ tưởng tới .

      Hôn lên trán , chợt, cảm nhận được dụi vào lồng ngực mình để tìm vị trí thoải mái, đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy nằm yên liền khẽ cười.

      Chương 20

      Buổi sáng,

      Khi những tia nắng mặt trời sáng sớm theo khung cửa sổ rọi vào bên trong giường, hai bóng dáng ôm nhau ngủ nhàng, tia nắng xinh đẹp rọi lên người họ như bức tranh thiên nhiên xinh đẹp, An Diệp Lạc trong ngực khẽ cử động, cảm giác mình bị ôm chặt cứng, hương thơm xa lạ xộc vào mũi khiến mở mắt, đôi mắt chớp chớp, như muốn xác định mình nhìn nhầm, cho tới khi thực tỉnh nhìn kỹ người ôm mình, phát đó là người chừng 25 tuổi, gương mặt góc cạnh kiên nghị, hàng lông mày rậm gọn gàng, sóng mũi cao thẳng cùng chiếc môi mỏng, trong đầu An Diệp Lạc suy nghĩ: "hôm qua là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có người đàn ông xa lạ này trong phòng ? lẽ hôm qua say quá nên người ở quán bar cho người đưa về?".

      Suy nghĩ tới đó, gỡ tay của ra bước xuống giường, vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân.

      biết rằng khi gỡ tay ra tỉnh rồi, đúng, là tỉnh từ lúc động đậy tỉnh giấc, nhưng vẫn cố tình nhắm mắt, vì muốn biết làm gì . Nhưng lại chẳng làm gì mà chỉ nhìn trong mắt là tìm tòi cùng đánh giá.

      Điều đó khiến bội phục bản lãnh của , ngồi dậy, tựa người vào giường, chờ trở ra.

      Chừng 10 phút sau, từ phòng tắm ra, nhìn thấy ngồi giường, chợt dừng bước, nhìn , sau đó trở lại bình thường bước tới bàn trang điểm ngồi xuống. Lúc này mới :

      - tên gì? Ghi số tài khoản của cho tôi lát tôi chuyển tiền qua cho !

      - Chuyển tiền???- kinh ngạc hỏi lại , cần tiền của làm gì?

      - phải làm trai bao sao? Tôi thuê đương nhiên trả tiền cho rồi!- bình tĩnh .

      - Trai bao??? Ai với em tôi là trai bao???- tức giận nhìn hỏi.

      - là trai bao là gì?- nhìn hình ảnh qua phản chiếu của gương.

      - Tôi???- muốn tức giận nhưng khi nghe hỏi khẽ nhếch miệng cười.

      Bước xuống giường tới gần , cúi xuống ghé sát vào khuôn mặt của :

      - Tôi là chồng của em!

      - Cái gì???- kinh ngạc quay sang bên cạnh nhìn - Tôi là vợ khi nào?

      - phải mấy đêm trước em phá tấm thân trong sạch của tôi sao???
      Đương nhiên giờ em phải là người chịu trách nhiệm rồi, đêm đầu tiên của tôi là bị em chiếm đoạt, em , có đúng ???

      - phải là trai bao sao???- lắp bắp hỏi .

      - Em nghĩ trai bao đủ trình độ như tôi sao?

      - Cái này...!

      - Sao? Em định như thế nào?- bình tĩnh nghe .

      - Cái này, xin lỗi tôi biết!- biết mình đuối lý liền .

      - sao, chỉ cần em chịu trách nhiệm đối với tôi là được, coi như tôi chịu thiệt làm chồng em vậy!- tỏ vẻ sao .

      - được!- quả quyết - đổi sang cái khác được ?

      - Được!- gật đầu sảng khoái đáp ứng.

      - Điều kiện gì? !- hỏi ngay lập tức.

      - Em muốn tôi chịu thiệt làm chồng em, vậy ...!- lấp lửng , nhìn hồi hộp chờ đợi, khẽ cười tiếp: - Em làm vợ tôi!

      - Như vậy có khác gì nhau!- bực mình đứng dậy bỏ lại xuống lầu.

      Nhìn theo bóng dáng của khẽ cười, sau đó xuống lầu cùng , nhìn thấy vào phòng bếp làm bữa sáng, đứng ở cửa ngắm nhìn .

      Chỉ thấy nhanh nhẹn từng bước hoàn thành bữa ăn sáng bằng bánh mì, khỏi nuốt nước miếng. Lúc thấy làm xong liền chạy vào cười :

      - Vợ, em làm xong bữa sáng? Để bưng ra cho em!

      Vội vàng bê hai đĩa bánh mì ra bàn để, An Diệp Lạc còn gì để , lắc đầu theo :

      - Này, tôi phải vợ ! chuyện đàng hoàng chút !

      - Chúng ta ngủ cùng nhau, thân thể em tôi nhìn thấy hết rồi, mà cơ thể của chồng em em cũng thấy rồi, như vậy gọi là vợ chồng như thế nào?

      - cho là đúng .

      - ...! Tôi còn biết tên gì, làm gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, còn nữa, tôi còn biết có vợ hay chưa nữa, biết đâu trêu đùa tôi sao?- bực tức , người này đúng là biết lý lẽ mà.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 21

      -Được rồi, chồng em tên Tống Nghiêm Tịch, vợ có rồi!- vui vẻ nhìn trả lời.

      - Vậy nhanh về với vợ , còn ở đây làm gì? Tôi muốn mình bị làm kẻ thứ ba đâu!- An Diệp Lạc bình tĩnh . Trong lòng chỉ cầu mong mau mau rời khỏi nhà của .

      - Em yên tâm, vợ giận đâu!- Tống Nghiêm Tịch nháy mắt với An Diệp Lạc - Bởi vì vợ ngồi trước mặt này!

      - Tôi nhắc lại lần nữa, tôi phải vợ !

      rồi im lặng ăn xong bữa sáng của mình, đứng dậy đem đĩa rửa, khi ngang qua thấy đĩa của còn nửa chiếc bánh chưa ăn, liền với tay đem , bỏ ngồi đó kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chạy theo thò tay lấy nửa bánh còn lại, :

      - Vợ, em định bỏ đói chồng mình sao?- giọng ai oán của .

      - Thấy nhiều vậy tôi tưởng ăn xong rồi nên bưng đĩa rửa!- bình tĩnh .

      để ý tới , ngồi lại vào ghế ăn nốt nửa bánh còn lại của mình, còn sau đó lên phòng thay quần áo. Khi bước xuống lầu, nhìn kinh ngạc, bật thốt:

      - Vợ đẹp quá!

      Lườm cái sắc lẹm, bước ra cửa, vội vàng chạy theo :

      - Vợ lên xe trở !

      - cần, tôi có xe riêng!

      để ý đến phản kháng của , liền cầm tay kéo lên xe, thắt dây an toàn cho , rồi mới lên xe lái .
      Ngồi xe, quay sang nhìn hỏi:

      - làm trò gì vậy? Từ sáng tới giờ giỡn đủ chưa?

      Xe chạy đường, nghe An Diệp Lạc vậy, liền dừng xe, quay sang nhìn thẳng vào mắt :

      - Tống Nghiêm Tịch tôi đùa với em, tôi muốn em làm vợ tôi là tôi xác định. Em nghĩ tôi là người có nhiều thời gian cho trò chơi vô bổ đó sao???

      Nhìn nghiêm túc như vậy, trong lòng An Diệp Lạc cảm xúc hỗn loạn. Từ khi bị hai người kia phản bội, còn lòng tin vào tình nữa. sợ khi mình giành tình cảm cho họ nhiều cuối cùng lại nhận kết cục cay đắng. Bài học kiếp trước còn chưa quên.

      Ngoảnh mặt , tránh né câu hỏi của , im lặng nhìn ra bên ngoài. Thấy tránh né mình, chút đau khổ thoáng qua trong mắt rồi vụt tắt, tin với kiên trì của mình ngày khiến cảm động và đồng ý.

      Cho xe chạy tiếp, qua chừng 15 phút sau, nghe :

      - Tôi là Diệp Lạc Nguyên!

      khó hiểu nhìn bên mặt của , chỉ thấy nhắm mắt. Suy nghĩ lúc hiểu ý của .

      - cần biết em là người như thế nào, chỉ biết người chọn là em, có thể giờ em thích , nhưng tin có ngày em đồng ý chấp nhận !

      trả lời , đôi mắt khẽ nhắm, chỉ là hàng lông mi khẽ run cũng biết nghĩ gì.

      Đưa tới công ty , trước khi xuống xe hỏi :

      - Mấy giờ em về??? Để qua trở em về!

      - Chưa biết!- lắc đầu, thực thể trước được, bởi khi làm việc đều rất chăm chú, cho nên thể trước được mình khi nào về.

      - Vậy 5 giờ qua đây đón em!

      - Ừm!

      Trả lời xong thẳng vào trong công ty, còn quay đầu xe tới công ty của mình.

      Vừa lên tới phòng làm việc của mình, chợt dừng bước nhìn về phía bàn làm việc của thư ký Trương Doanh.

      Chương 22

      -Này! làm sao cứ dính lấy tôi vậy???- Trương Doanh khó chịu hỏi người nào đó cố gắng dựa dẫm vào vai .

      - Tôi làm nhưng có thể nuôi vợ cả đời!- người nào đó vô sỉ trả lời .

      muốn chuyện với cái người vô sỉ xương dựa vào vai mình, Trương Doanh chăm chú vào màn hình máy tính. Đôi bàn tay xinh đẹp thon gọn của bàn phím như nhảy múa, Phương Tiếu Quân say mê nhìn .

      Buổi tối hôm qua, khi theo sau để biết nhà ở đâu khiến kinh ngạc khi phát ra có xe riêng mà là xe buýt. Đau lòng nhưng muốn xuất trước mặt mà là im lặng chạy theo sau xe buýt khi nhìn thấy lên xe.

      Cuối cùng cũng biết nơi ở của , đó chỉ là căn nhà , nằm ở trong thành phố đồ sộ. Nhìn lặng lẽ mình lúc đó mới biết, ra sống mình ở đó.

      Tối đến, sau khi trở về cho thám tử điều tra về , chỉ sau ba tiếng, hồ sơ của được đặt ngay trước mặt . Mở ra bên trong ghi : Trương Doanh, cha mẹ mất sớm do tai nạn, sống mình, thời gian còn học vừa làm vừa học, tốt nghiệp trường đại học kinh tế quốc dân với thành tích giỏi, thông thạo ba ngôn ngữ , Nhật và Canada...

      Càng đọc càng khâm phục , đúng là đầy nghị lực, chọn lầm .

      Bởi vậy, sáng nay tới nhà đưa làm trước ánh mắt kinh ngạc của .

      - Doanh Doanh, mai thứ bảy với chồng ngày được !- Phương Tiếu Quân khẽ .

      trả lời câu của Phương Tiếu Quân, vẫn nhìn màn hình máy tính. Thấy bỏ qua câu của mình Phương Tiếu Quân thấy khó chịu mà lải nhải ở bên cạnh , cho tới khi Trương Doanh chịu đựng nổi liền hỏi :

      - đâu???

      Miệng hỏi mắt vẫn nhìn , nhưng nghe hỏi lại mình như vậy, thấy mình dùng cách này có hiệu quả liền khẽ cười.

      - Cứ quyết định vậy , sáng mai chồng qua đón vợ!

      , cũng hỏi, hai người im lặng chỉ nghe tiếng bàn phím lách cách.

      Phương Tiếu Quân nhìn đồng hồ điểm 11 giờ 30 phút liền giục Trương Doanh:

      - Tới giờ cơm trưa rồi, vợ nghỉ thôi, chòng đưa vợ ăn!

      - Tôi ăn cơm ở căntin của công ty!- Trương Doanh từ chối.

      - được, vợ ăn ở công ty chồng ăn ở đâu???- phản đối.

      - liên quan tới tôi!- rồi Trương Doanh đứng dậy rời bàn làm việc bước .

      Bỏ lại Phương Tiếu Quân ngồi ở ghế ai oán nhìn , là, sao loli nhà lại khó vậy? lẽ khuôn mặt đẹp trai của thu hút được vợ mình? Hay sức hút của bị giảm sút?

      Bực mình đứng dậy rời , tới phòng làm việc của Tống Nghiêm Tịch gõ cửa mà cứ như vậy mở cửa phòng, bước vào trong, thấy Tống Nghiêm Tịch đâu thất vọng quay ra, miệng lẩm bẩm:

      - Cái tên kia đâu rồi nhỉ? Hay hôm nay tên đó làm???

      Ra ngoài, chạy xe tới nhà hàng gần đó, lúc bước vào trong, nhìn thấy những ánh mắt của các dành cho mình, thế nhưng, khuôn mặt Phương Tiếu Quân vẫn là bộ mặt lạnh lùng thường ngày của .

      Các nhìn vậy đều dám tới gần làm quen, chỉ dám ngồi từ xa nhìn Phương Tiếu Quân.

      Chọn cho mình chỗ ngồi trong góc khuất, sau đó phục vụ tới hỏi :

      - Quý khách cần dùng gì ạ???- giọng bồi bàn nam vang lên.

      - Cho tôi mỳ xào Ý!- gọi cho mình món mì xong ngồi im lặng.

      - Ngài còn cần dùng gì nữa ?- bồi bàn hỏi tiếp.

      - !- lạnh lùng trả lời.

      Gật đầu bồi bàn rời , vừa lúc có tới, đứng trước mặt :

      - Xin lỗi! Cho tôi ngồi cùng được ạ? Trong này hết bàn rồi!- khuôn mặt ta là nụ cười khiến nam giới trong nhà hàng đều say mê. Chỉ tiếc người ngồi trước mặt vẫn ngẩng lên nhìn , chỉ nghe lạnh lùng :

      - Cút!

      Nghe được câu từ chối lạnh lùng của Phương Tiếu Quân, ta liền ôm mặt khóc rồi chạy vội , trong lòng xấu hổ nghĩ bao giờ bước chân vào nhà hàng này nữa.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 23-24

      Sáng thứ bảy,

      Tại biệt thự của Diệp Lạc Nguyên...

      - Vợ, chúng ta thôi!- giọng của Tống Nghiêm Tịch từ dưới lầu vọng lên .

      Trong phòng, An Diệp Lạc mặc người bộ trang phục đơn giản, ngồi trước gương, nhớ lại những gì diễn ra trong ba bốn ngày qua, từ khi trùng sinh đến giờ, cứ mơ mơ màng màng. Có đôi khi nghĩ, phải chăng chuyện trước kia của là dạo đầu của quá khứ? Và cuộc sống tại của mới là chân chính thuộc về ? Suốt ba bốn ngày qua, luôn suy nghĩ mỗi khi rảnh rỗi.

      Nghe người dưới lầu gọi mình, gột cho mình búi tóc đơn giản, thoa chút son hồng cánh sen phớt lên môi. Sau đó đứng dậy bước xuống lầu.

      Tống Nghiêm Tịch ngồi ghế sopha chờ , nghe tiếng bước chân liền nhìn lên, biết rằng rất đẹp, nhưng hôm nay mặc người chiếc áo màu xanh cùng chiếc quần chiếc quần tây bó sát lộ ra đôi chân thon dài của mình, khuôn mặt với đôi môi xinh được tô chút son hồng càng thêm tươi tắn xinh đẹp hấp dẫn người muốn phạm tội. Mái tóc được buộc cao gọn gàng. đơn giản lại xinh đẹp cao quý.

      Khẽ cười Tống Nghiêm Tịch đứng dậy bước tới gần , cầm tay , cả hai cùng bước lên chiếc xe Porsche GT3 của , ngồi xe, cả hai đều gì, im lặng cũng khiến người nhìn vào cảm thấy trống rỗng mà thay vào đó là bình yên ấm áp.

      An Diệp Lạc khẽ nhắm mắt, những tia nắng ban mai nhàng đậu khuôn mặt của khiến càng trở nên mơ hồ huyền ảo. Tống Nghiêm Tịch thỉnh thoảng liếc nhìn với ánh mắt cưng chiều và dịu dàng. Nhìn bình yên như vậy lại ngờ bị cha mình từ bỏ, điều đó càng làm thương nhiều hơn.

      nhớ mình buổi sáng hôm qua, sau khi nhìn thấy toàn bộ hồ sơ về tức giận. Lúc đó chỉ muốn giết hết những kẻ dám lăng nhăng, đầu óc, chanh chua... cho họ sống bằng chết.

      Còn cái tên Vương Khải Thiệu gì gì đó, vì tình nhân của mình mà làm tổn thương Diệp Lạc Nguyên của , thù này nhất định trả. Tuy rằng vì chia tay với Diệp Lạc Nguyên cho nên mới có cơ hội theo đuổi , nhưng cũng vì vậy mà buông tha ta, cả gan làm tổn thương Diệp Lạc Nguyên của phải có gan lãnh chịu hậu quả.

      An Diệp Lạc hề biết những suy nghĩ trong lòng của Tống Nghiêm Tịch, mà nếu có biết cũng chẳng quan tâm.

      ___________________________________________________

      Cùng lúc đó, tại ngôi nhà đơn giản bé của Trương Doanh...

      - Vợ ơi! cùng chồng được ?- Phương Tiếu Quân mặt dày dính chặt Trương Doanh lải nhải.

      - đâu tôi !- Trương Doanh lạnh lùng trả lời.

      - phải hôm qua em đồng ý rồi sao???- người nào đó dùng ánh mắt cún con nhìn .

      - sao???

      - Em hứa mà giữ lời sao làm quân tử được a!

      - Tôi là nữ nhân, phải nam nhân, quân tử nên dùng cho nam nhân các tốt hơn!

      - được, vợ! mà!

      Người vô sỉ đúng là có chỗ dùng, sau hồi lải nhải lằng nhằng, cuối cùng Trương Doanh phải đầu hàng trước Phương Tiếu Quân. thay cho mình bộ đồ đơn giản bình thường, mái tóc thường ngày làm được gột cao búi gọn giờ đây được buông thả, mái tóc dài bóng mượt, Phương Tiếu Quân chạm vào như là chạm vào lụa nhung mềm mại xinh đẹp. Ah khẽ :

      - Vợ! Tó em đẹp quá! Em đừng cắt nhé, thích!

      Bỏ mặc cái người tự kỉ mình, bước ra khỏi nhà, Phương Tiếu Quân thấy liền vội chạy theo, cầm tay kéo lên chiếc xe Bugatti Vision GranTurismo của mình, thắt dây an toàn cho xong đưa .

      Ngồi xe, Trương Doanh khoing nhìn Phương Tiếu Quân :

      - làm vậy mệt sao?

      - Hả???- kinh ngạc, lần đầu tiên nghe bắt chuyện với mình trước, ánh mắt vui mừng nghĩ: " ấy có phải bắt đầu thích rồi sao?".

      - giả vờ như vậy, trêu đùa tôi như vậy, thấy mệt sao?- Trương Doanh bình tĩnh nhắc lại câu hỏi của mình cho Phương Tiếu Quân nghe.

      - Sao lại giả vờ???- vẫn hiểu ý của Phương Tiếu Quân hỏi .

      - gọi tôi là vợ, theo tôi cùng về nhà tôi, ăn cơm nhà tôi, còn theo tôi tới công ty. thấy mệt sao? Tôi chỉ là đứa con mồ côi, cha mẹ, nhà nghèo!

      - Vậy sao? Có liên quan sao???

      - cảm thấy theo đuổi tôi hạ thấp giá trị của sao?

      Nghe Trương Doanh vậy, Phương Tiếu Quân còn giữ bình tĩnh được, cho xe chạy với tốc độ nhanh.

      Đến bãi cỏ trống dừng xe, quay sang giữ vai Trương Doanh cho đối diện với chính mình, gằn giọng :

      - Trương Doanh! Tôi cho em biết: em hề làm mất giá trị của tôi, tôi em là lòng, thích em cũng là lòng, muốn em làm vợ tôi, là mẹ của các con tôi cũng là lòng. Tôi lừa gạt cũng như trêu đùa em!

      Nhìn Phương Tiếu Quân nghiêm túc như vậy, trong lòng Trương Doanh bỗng có chút gì đó ngọt ngào chảy qua, nhưng vẫn giữ bình tĩnh :

      - Tôi phải tiểu thư!

      - Tôi cần biết em có phải là tiểu thư hay , tôi chỉ cần biết: Tôi... ... Em! Tôi có thể lo cho em cả đời bình yên, chăm sóc em, bên em. Còn rm là tiểu thư hay đối với tôi quan trọng, quan trọng là em có tôi ???

      - sợ sao? Sợ mọi người sao?

      - Sợ??? Phương Tiếu Quân tôi sợ bất kỳ ai cả, còn người trong thiên hạ? Tôi quan tâm, tôi có em là đủ rồi, cái khác, tôi cần!

      - Được, tôi chấp nhận là người của nhưng với điều kiện!- Trương Doanh nghiêm túc nhìn .

      - Em tôi nghe!- Phương Tiếu Quân vui vẻ, nhìn chờ đợi .

      - Nếu là người của tôi được lăng nhăng, tán tỉnh dây dưa cùng nữ nhân khác ngoài tôi. Nếu còn tôi nữa cứ thẳng cho tôi biết. Tôi rời khỏi để cho hạnh phúc bên người khác! làm được ?

      - Được! đồng ý! bao giờ ai ngoài em, Trương Doanh!

      Cả hai cùng nhìn nhau khẽ cười, sau đó Phương Tiếu Quân cho xe chạy tiếp, tới nơi muốn tới.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :