1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi nữ phụ thành thành nhân vật chính - Thuỷ Hàn Tịnh Văn - 71 chương (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 6:

      - Khải Thiệu! Hay chúng ta chia tay !

      - Hi Nghi, em vậy là sao?- giọng ta lo lắng

      - Em... em sợ chị ấy biết buồn!- ta cúi đầu khẽ.

      - Hừ! ta buồn liên quan gì tới chúng ta!- ta khinh thường .

      Trong bóng tối, ta nhìn thấy nụ cười nhếch miệng của Diệp Hi Nghi, chỉ nghe :

      - Nhưng em là em của chị ấy, em... em... chúng ta như vậy nên, mà giờ còn là hôn phu của chị ấy!

      - Em yên tâm, lát nữa quay lại với ta!

      - Nhưng, chị ấy rất !

      - rồi, em mới là người ! Ngoài em ra ai khác!

      xong, Vương Khải Thiệu ôm Diệp Hi Nghi vào lòng. Trong lòng ta nghĩ: "Hi Nghi đáng , dễ thương và thiện lương, người con như vậy mới là mẫu con thích!"

      Hai người ôm nhau biết rằng mình bị người phát , phía sau vang lên tiếng :

      - Hai người... hai người các ngươi, làm gì???

      Cả hai giật mình liền quay lại, phía đối diện họ ai ngoài Diệp Lạc Nguyên, nhìn hai người ngón tay chỉ vào họ.

      - Hừ! phải dã thấy rồi sao??? Còn hỏi câu ngu ngốc vậy!

      - là thằng khốn nạn, dám ở sau lưng tôi đương vụng trộm với người khác!- đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Khải Thiệu.

      - Tôi vụng trộm, Hi Nghi là người con tôi , tốt nhất nên đồng ý huỷ hôn ước giữa tôi và !

      - Tôi huỷ! là chồng chưa cưới của tôi, tôi đồng ý!

      - đồng ý kệ , giờ tôi thông báo!

      rồi Vương Khải Thiệu nắm tay Diệp Hi Nghi kéo , lại nghe Diệp Hi Nghi lên tiếng:

      - , đừng như vậy được ? Để em chuyện với chị em! Ngoan, để em với chị ấy cho chị ấy hiểu, cứ đứng ở đây đợi em!

      - Vậy được! Em quay lại với ta ! đứng đây đợi!

      gật đầu, Diệp Hi Nghi quay lại chỗ cũ, thấy Diệp Lạc Nguyên còn sững sờ, ta lại gần nhếch miệng :

      - Diệp Lạc Nguyên, tôi cướp tất cả những gì của ! Khải Thiệu tôi, tốt nhất nên chúc phúc cho chúng tôi !

      - có những gì mình có rồi, vì sao còn cướp Khải Thiệu của tôi chứ???- Diệp Lạc Nguyên nhìn ta hỏi. thực hiểu, vì sao ta luôn cướp những thứ của ?

      - Hừ, tôi rồi, tôi dẫm đạp dưới chân, cướp tất cả mọi thứ về !

      - giống mẹ , luôn cướp giật đồ của người khác!

      - dám tới mẹ tôi???

      "Bụp!" cái tát nảy lửa khuôn mặt của Diệp Lạc Nguyên khiến tức giận liền vung tay lên tát Diệp Hi Nghi, :

      - là cái thá gì mà dám tát tôi??? chỉ là đứa con dã thú bên ngoài của cha tôi thôi!

      - Aaaaaa! Chị, chị đừng như vậy được ??? Em xin chị đấy, chị đừng tức giận nữa kẻo ảnh hưởng tới thân thể!

      Diệp Lạc Nguyên xong lại nghĩ ta khóc lóc to, kinh ngạc bóng người xuất , chưa kịp biết là ai nhận được cú đá mạnh khiến bị té ngã. Giọng lạnh lùng vang lên:

      - dám làm tổn thương Hi Nghi???

      - Em có!- Diệp Lạc Nguyên lắc đầu .

      - có ? Vậy sao tôi lại nghe được tiếng hét của Hi Nghi???

      - Thực em có, là ta đánh em trước!

      - Hừ, còn định gạt tôi? Hi Nghi hiền dịu như vậy sao đánh được?

      - Thực mà, phải tin em !

      - Từ trước tới giờ, tôi hề thích nên tin !

      - Khải Thiệu, phải do chị ấy!- Lúc này giọng Hi Nghi .

      - Em còn che trở cho ta? Em cứ như vậy rồi bị ta hại lúc nào hay đấy!- Vương Khải Thiệu nhìn Diệp Hi Nghi trong lòng mình .

      Tiếng hét khi nãy vang lên khiến mọi người trong sân đều nghe tiếng liền vội chạy tới coi. Trước mặt họ cùng oing bà Diệp là hình ảnh người đứng hai người ôm nhau, ông bà Diệp nhìn thấy đứa con của mình chảy máu miệng nằm trong lòng Vương Khải Nguyên liền chạy lại nhìn, Diệp phu nhân kêu khóc:

      - Nghi nhi, con bị làm sao vậy??? Đừng làm mẹ sợ!!!

      - Mẹ, con sao, chị chắc hiểu lầm con nên mới đánh con thôi! Đánh rồi chị tốt lên thôi!- Diệp Hi Nghi khẽ cười , lời tuy có vẻ lo lắng cho Diệp Lạc Nguyên, nhưng thực chất là muốn để mọi người hiểu lầm và càng coi thường hơn.

      - Ai, con cái đứa này!!!

      rồi Diệp phu nhân quay lại nhìn Diệp Lạc Nguyên hỏi:

      - Nguyên nhi a! Con sao lại khiến em bị như vậy? Con bé nó rất quý con, đâu đâu cũng đều che trở cho con, con lại... lại... haizzz!

    2. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 7:

      - Là ta đánh tôi trước!- Diệp Lạc Nguyên hét lên - ta cướp tất cả những gì là của tôi!

      - Em có! Em chỉ chị buông Khải Thiệu thôi!- Diệp Hi Nghi ngước mắt lên nhìn Diệp Lạc Nguyên cùng những giọt nước mắt.

      Vương Khải Thiệu nhìn thấy vậy đau lòng gạt nước mắt cho Diệp Hi Nghi :

      - Em đừng gì cả! ta là hạng người như thế nào chẳng lẽ mọi người biết sao? Em khắp nơi che trở ta vậy mà ta biết điều còn như vậy!

      - Khải Thiệu, chị ấy như vậy, chỉ là chị ấy khó chịu nên mới trút giận lên em thôi!

      - nữa! Diệp Lạc Nguyên, tôi tuyên bố từ giờ tôi còn là chồng chưa cưới của nữa. Chúng ta chấm dứt ngay lúc này!

      - Khải Thiệu, em... thực muốn huỷ hôn ước với em!

      - Khải Thiệu! Cháu...!- Diệp lão gia lên tiếng.

      - Bác Diệp! Cháu , người cháu là Hi Nghi, cho nên cháu chỉ muốn lấy Hi Nghi thôi! Mong bác hoàn thành!- Vương Khải Thiệu quay sang nhìn Diệp Hoành Nghị nghiêm túc .

      - Là , vì nên ấy mới huỷ hôn ước với tôi, và mẹ đúng là đồ đĩ!- Diệp Lạc Nguyên lao tới túm tóc Diệp Hi Nghi hétvaf tát ta.

      - Aaaaa!- tiếng kêu của Diệp Hi Nghi khiến mọi người sững sờ tỉnh lại.

      - Diệp Lạc Nguyên! Buông em mày ra!- Diệp lão gia hét lên

      - Diệp Lạc Nguyên! buông Hi Nghi ra nếu đừng trách tôi!- Vương Khải Thiệu cũng lên tiếng.

      - Nguyên nhi, con mau buông em của con ra a!- Diệp phu nhân.

      - thích cướp? Tôi cho cướp!- Diệp Lạc Nguyên vẫn để ý tới những người xung quanh mà cứ túm tóc Diệp Hi Nghi, vừa túm vừa .

      - Chị... chị buông em ra!- Diệp Hi Nghi khóc lóc .

      - Tránh ra!- bàn tay khoẻ mạnh của Vương Khải Thiệu túm tóc Diệp Lạc Nguyên khiến đau nên buông tay túm tóc Diệp Hi Nghi ra.

      "Bốp!" cái tát bảy lửa văng má của Diệp Lạc Nguyên khiến sững sờ nhìn người vừa tát mình, hỏi:

      - Cha! Cha tát con???

      - Đúng! Mày náo loạn như vậy còn biết nhục sao??? Mỗi lần gây chuyện em mày nó đều đứng ra che trở cho mày, vậy mà mày làm gì con bé???- giọng Diệp lão gia đầy giận giữ.

      - ta phải là em của con! Con có em!- Diệp Lạc Nguyên lắc đầu.

      - Im ngay! Nếu mày nhận nó là em mày, cũng được! Tao và mày từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con!
      - Cha, cha!


      - Đừng gọi tao là cha mày! Tao tuyên bố từ nay tao và mày đoạn tuyệt quan hệ cha con!

      - ! Cha!- Diệp Lạc Nguyên cầm tay Diệp lão gia lắc đầu.

      - Tôi xin thông báo với các vị bằng hữu khách mời có mặt tại đây. Diệp Hoành Nghị tôi từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con với Diệp Lạc Nguyên!- Ông ta quay ra nhìn những người có mặt tại chỗ tuyên bố.

      "Ồ!" Nghe những tiếng ồ xung quanh, Diệp Lạc Nguyên vì muốn nhìn cảnh bị mọi người chỉ chỏ nên ôm đầu chạy . Chỉ nghe cha Diệp Hoành Nghị :

      - Bảo vệ đóng cửa! Từ nay nếu Diệp Lạc Nguyên về đây cứ đổi được cho vào nhà!

      Nước mắt Diệp Lạc Nguyên rơi như mưa, tới chiếc xe của mình rồi lái xe rời khỏi ngôi nhà đó. Chiếc xe lao vút đường, cơn gió lạnh lùa vào trong xe cũng giúp vơi nỗi buồn. Người cha trước kia thương bao nhiêu giờ ông ta tuyệt tình bấy nhiêu.

      Xe chạy thẳng tới quán bar, đem xe cất vào gara, bước vào trong vũ trường. Tiếng nhạc ồn ào, gọi cho mình chai rượu đỏ, uống xong bước tới giữa vũ trường hoà mình trong dòng người tấp nập cùng nhạc ồn ào.

      Chương 8:

      nhạc ồn ào, rượu trong người khiến Diệp Lạc Nguyên dần dần mất kiểm soát, loạng choạng tới quầy tiếp tân :

      - Cho tôi nam phục vụ! này luôn !

      đoạn, túm tay hai người cùng về biệt thự, vừa vừa lẩm bẩm :

      - Là các người tôi hư đốn, các người tôi tốt, là con chanh chua, vậy tôi cho các người thấy tôi tồi tệ xấu xa cỡ nào, ức, các người đều mù nên thấy bản mặt của ta! Các người tin ta, ức!

      Đưa trai lạ về nhà lôi lên phòng, để ý ánh nhìn khinh bỉ của những người giúp việc trong biệt thự, cửa phòng đóng "rầm" người ngoài chỉ nghe tiếng rên rỉ của trai và trong phòng. Cũng vì kích thích quá độ của Diệp Lạc Nguyên cho nên An Diệp Lạc mới có chỗ trú linh hồn.

      Nghĩ tới đây, Diệp Lạc Nguyên lắc đầu, nhìn hai người hỏi:

      - Chúng ta quen nhau sao???

      - Chị, em là Hi Nghi đây mà!

      Nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của Diệp Hi Nghi, nhếch mép cười:

      - Tôi có em ! Mẹ thân sinh ra tôi chỉ có mình tôi, sao có thể là em của tôi được!

      An Diệp Lạc lắc đầu, Diệp Hi Nghi nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng lên, trong lòng lại nghĩ ra mưu kế liền chạy lại cầm tay Diệp Lạc Nguyên, móng tay sắc nhọn đâm vào tay Diệp Lạc Nguyên :

      - Chị, chị gì vậy? Em là Diệp Hi Nghi đây!

      Cảm giác bị đau nơi cánh tay khiến An Lạc Diệp đau, giơ tay đẩy Diệp Hi Nghi ra, làm ta bị ngã, lần này Vương Khải Thiệu kịp đỡ nên khiến Diệp Hi Nghi bị té ngã nền, ta khó chịu, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Diệp Lạc Nguyên :

      - Diệp Lạc Nguyên, nên biết thân phận mình!

      - Ơ kìa, tôi có làm gì ??? Là ta cứ sấn lấy tôi cho nên ta bị như vậy. Liên quan tới sao???

      - ...! Hi Nghi là em của , làm vậy quá đáng sao?

      Nhìn Diệp Hi Nghi nằm trong vòng tay của Vương Khải Thiệu khẽ nhếch miệng, An Diệp Lạc cũng để ý, :

      - hay ! phải biết tôi bị đuổi khỏi cái gia đình đó sao???
      phải cũng có mặt trong lúc đó sao??? phải chính góp phần khiến tôi bị đuổi khỏi cái nhà đó sao??? sao nhanh quên vậy???

      - Hừ! Là tự chuốc lấy nhục!

      - Vậy ta cũng thế, tự mình chuốc lấy nhục, liên quan tới tôi!

      Ở đây bán tôi chỗ khác!

      - Chị, cha và mẹ rất nhớ chị!

      Diệp Hi Nghi vội lên tiếng, sau đó túm tay Vương Khải Thiệu :

      - Khải Thiệu, để chị em mua đồ , chị em cũng phải cố ý khiến nhân viên của bị thương! Em thay mặt chị ấy xin lỗi nhân viên của !

      Nghe Diệp Hi Nghi vậy, An Lạc Diệp dừng bước chân xoay người lại :

      - thích lo chuyện bạo đồng cứ việc, còn nữa, tôi muốn nhắc nhở rằng: TÔI CÓ EM, LẠI CÀNG !

      Còn , muốn biết cứ coi đoạn ghi hình mà camera ghi lại biết ai đúng ai sai, công ty mở ra là để chào đón khách hàng, ta vì ghanh tị mà làm như vậy chả khác nào phá huỷ hình tượng công ty!

      Vương Khải Thiệu nhìn Diệp Lạc Nguyên bước trong đầu suy nghĩ: " ta lại giở trò gì vậy?!".

      Cuộc ẩu đả cãi nhau ở dưới sảnh cũng khiến người ngồi tầng hai quan tâm. Trong lòng suy nghĩ về chuyện của đêm hôm qua. nghĩ lần đầu tiên về nước quán bar lại bị người ta hiểu lầm là trai bao khiến thể chịu được, cho nên tối đó liên tục cùng quan hệ, thậm trí khi còn chịu được nữa vẫn bắt phải cùng . cũng chẳng hiểu vì sao mình đối với lại như vậy. Sáng nay, vì muốn nhìn mặt đó, phần cũng vì thấy mình tối qua quá đáng với nên dậy sớm rời . Giờ nghĩ lại, thấy mình điên rồi, ràng là gần phụ nữ, vậy mà lại cùng quan hệ, cũng biết ấy tên gì? Là người như thế nào nữa.

      Từ biệt thự của rời , bắt taxi chạy tới cửa hàng thời trang D.G này, muốn tìm cho mình bộ quần áo để thay, cho nên mới có mặt ở đây. Mặc dù nghe thấy tiếng ồn ào, đánh nhau ở sảnh tầng dưới nhưng quan tâm, bởi con người vốn rất lạnh lùng và vô tâm, trừ những người thân bên cạnh mới có thể khiến dùng ánh mắt để nhìn ra những người ngoài đều thờ ơ lạnh nhạt.
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 9

      mải suy nghĩ, điện thoại reo lên, đưa tay vào trong túi quần, nhìn số điện thoại lên chữ quản gia bắt máy, giọng trầm ổn nhưng ấm áp của vang lên:

      - Alo!

      - Cậu hai, cậu ở đâu vậy? Tối qua cậu về nhà?

      - Hôm qua tôi ngủ ở ngoài, có việc gì chú Triệu?

      - Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu hôm nay phải tới công ty để nhận chức!

      - Tôi biết rồi!

      - Dạ, chào cậu hai!

      Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ tay, bước xuống lầu trước tiếng hét cùng ánh mắt ngỡ ngàng của các có mặt trong cửa hàng.

      - Aaaa! Mỹ nam kìa!

      - Ôi, nam thần của ta!- ánh mắt trái tim nhìn .

      - Của ? Nhìn lại mình !- người lên tiếng.

      - Xì, kệ tôi!- đó chun mũi từ chối. Ánh mắt nhìn về phía buông.

      - Đẹp quá! Tôi chưa thấy ai đẹp bằng ta a!

      - Chuyện, đó là đương nhiên! Giám đốc D.G Vương Khải Thiệu cũng đẹp bằng ấy a!

      Những tiếng ồn ào khen gợi của các cũng khiến cười hay nhếch miệng, khuôn mặt lạnh lùng tựa điêu khắc tỷ mỉ mà thành, mày kiếm mắt hoa đào, dáng người cao chuẩn của bước , bỏ lại sau lưng các bị vô tình cướp trái tim đem . Ra ga xe, lên chiếc xe Aston Martin AM-RB 001 màu đen của mình chạy thẳng tới công ty R.S.

      Trước cổng công ty R.S hàng nhân viên đứng nghiêm trang chào đón vị chủ tịch trẻ tuổi của mình, chiếc xe của thẳng vào gara của công ty.

      - Chào mừng chủ tịch!

      - Ừm! Mọi người vất vả rồi

      - Dạ có gì ạ!

      Trước ánh mắt nóng bỏng của các nhân viên nữ, bước vào trong công ty, theo thang máy dùng riêng cho chủ tịch lên thẳng phòng họp cùng các giám đốc bộ phận. Ngồi ghế chủ tịch, :

      - Xin giới thiệu với mọi người, tôi là Tống Nghiêm Tịch, chủ tịch tập đoàn R.S! Các vị xin giới thiệu tên cùng chức vị của mình!

      xong ngồi nhìn từng người , người trong số họ bắt đầu lên tiếng:

      - Thưa chủ tịch, tôi là Hoa Dương, giám đốc bên điều hành hành chính!

      - Thưa chủ tịch, tôi là Trương Hoàng Vũ, giám đốc điều hành bên công nghệ!

      - Thưa chủ tịch, tôi là Trần Dung, giám đốc điều hành bên kỹ thuật!

      ... ...

      - Tốt, rất vui được gặp các vị! Hi vọng tôi cùng các vị cùng nhau đưa công ty ngày phát triển mạnh. Công ty lớn mạnh các vị càng được hưởng lợi ích nhiều hơn!

      nghiêm túc nhìn từng người trong phòng .

      - Dạ! Chủ tịch!

      - Giám đốc hành chính, có thể dẫn tôi tham quan để làm quen với công ty được ?

      - Dạ, được thưa chủ tịch!- Hoa Dương, giám đốc điều hành hành chính khẽ gật đầu nghi túc trả lời.

      - Rất tối! Các vị còn lại có thể trở về coing việc của mình, rất cảm ơn các vị có mặt trong buổi họp đầu tiên này!

      Bắt tay từng người để họ rời , sau đó cũng theo sau giám đốc Hoa Dương rời khỏi phòng họp.

      Sau khi rời khỏi cửa hàng D.G, An Diệp Lạc lên xe của mình chạy tới cửa hàng nổi tiếng khác là R.S, chạy xe đậu ở gẩ, bước xuống xe vào trong, vừa vừa nghĩ : " biết mình có bị đổi như chỗ vừa nãy ? Đúng là xui xẻo mà, ngày hôm nay chắc tại mình ra ngoài cúng lạy vị thần may mắn cho nên mới xui quẩy như vậy. bị đuổi chớ, còn gặp ngay con bánh bèo và tên khốn kia nữa! Hừ hừ, lẽ kiếp trước làm việc thiện nhiều nên khi sống lại gặp xui xẻo??? Mong là bị đuổi như ở chỗ kia, thực chỉ muốn mua vài bộ đồ thôi mà, sao khó vậy chứ???".

      Bước vào trong, tới quầy tiếp tân An Diệp Lạc lên tiếng:

      - Xin lỗi, tôi muốn mua mấy bộ đồ, phiền chỉ chỗ giùm tôi!

      Chương 10

      -Xin chào Diệp tiểu thư! muốn mua gì ạ!

      Nữ nhân viên tiếp tân khẽ cười chào theo đúng quy cách, khuôn mặt thể khó chịu hay khinh bỉ Diệp Lạc Nguyên khiến An Diệp Lạc nhìn với ánh mắt khác, cũng khiến trong lòng có cảm tình với cửa hàng R.S này. Gật đầu, An Diệp Lạc khẽ cười :

      - Tôi muốn mua vài bộ quần áo đơn giản và nhàng!

      - Được, mời Diệp tiểu thư theo tôi!

      rồi nữ nhân viên xoay người dẫn An Diệp Lạc tới nơi cần. cám ơn xong lựa chọn cho mình mấy bộ màu xanh cùng quần tây màu đen bó chân, lựa thêm vài bộ đầm đem tới quầy thanh toán. Nhân viên quầy thanh toán tính tiền cho xong :

      - Diệp tiểu thư, của hết 20 triệu nhân dân tệ!

      Mở ví lấy thẻ quẹt đưa cho nhân viên thanh toán, lúc nhận lại thẻ An Diệp Lạc hiểu sao nhân viên cứ nhìn kỳ quái, cũng muốn biết An Diệp Lạc định quay ra về thấy được sợi dây chuền hình cỏ ba lá được phủ kim cương màu xanh đẹp mắt và mới lạ, nhìn ngắm sợi dây đó liền thích với nhân viên gần đó:

      - Cho tôi sợi dây đó!

      rồi An Diệp Lạc chỉ vào sợi dây chuyền mặt cỏ ba lá kim cương. Khi nhân viên vừa lấy ra giọng nữ nhân chanh chua xen vào:

      - Tôi muốn mua nó!

      xong, ta quay sang người đàn ông bên cạnh mình :

      - ! Mai là sinh nhật của em, phải mua quà tặng em sao? Em thích sợi dây đó, mua cho em !

      An Diệp Lạc cùng nhân viên bán hàng đồng thời quay đầu nhìn sang bên trái thấy ở đó có nữ nhân mặc bộ đầm đỏ, khuôn mặt dày đặc phấn son, đôi mắt xếch đầy tham lam nhìn vào sợi dây chuyền trước mặt, người đàn ông bên cạnh tầm khoảng ba bốn chục tuổi, dáng người lùn và béo, đôi mắt lươn híp lại nhìn chằm chằm An Diệp Lạc nuốt nước miếng, nhưng miệng vẫn :

      - Bảo bối, em thích cứ lấy , tặng em!

      Giọng cợt nhả của lão ta vang lên khiến nữ nhân bên cạnh lão vênh mặt lên :

      - Nghe thấy chưa? Đại Nghĩa kêu gói sợi dây đó cho tôi!

      Đôi mắt khẽ lướt qua An Diệp Lạc chứa đầy ghen tị, trong lòng nghĩ thầm: "đúng là hồ ly tinh mà! Hừ!".

      An Diệp Lạc gì, từ đầu tới cuối vẫn cứ im lặng, cũng muốn xem xem nhân viên cửa hàng này làm như thế nào, nếu họ cũng giống như bên kia thề từ nay trở đặt chân vào cửa hàng này lần nào nữa.

      - Xin lỗi phu nhân! Đây là sợi dây Diệp tiểu thư chọn trước, chúng tôi thể trao cho phu nhân được!

      Nhân viên bán hàng nặng bình tĩnh trả lời. Lại nghĩ người đó hiểu lễ nghĩa :

      - Cái gì mà Diệp tiểu thư chọn rồi? ta trả tiền chưa? Chưa nó vẫn là vật vô chủ! Tôi trả tiền trước nó là của tôi chứ gì???

      - Đúng vậy, thanh toán tiền , tôi trả tiền nó thuộc về ấy!

      Người đàn ông bên cạnh ta lên tiếng, đôi mắt vẫn dán chặt vào An Diệp Lạc ở phía đối diện.

      Khó chịu với ánh mắt của lão béo đó, An Diệp Lạc với nhân viên bán hàng:

      - Nếu ta muốn tôi nhường nó cho ta, lần sau cửa hàng của các vị có hàng mới điện cho tôi! Tôi tới coi!

      - Cái này...!!!

      Nhân viên bán hàng khó xử nhìn Diệp Lạc Nguyên, nghĩ vị tiểu thư mà mọi người là chanh chua hiểu lý lẽ, khắp nơi chèn ép em cùng cha khác mẹ là Diệp Hi Nghi lại là người dễ tính và thoải mái vậy, tranh chấp cùng nữ nhân kia về sợi dây chuyền mà đồng ý buông bỏ. Điều đó khiến nhân viên bán hàng gần đó nhìn bằng ánh mắt quý.

      An Diệp Lạc thấy mọi người nhìn mình như vậy cũng để ý, phải là để ý mà là quen rồi, bị mọi người lhinh thường làm sao khó chịu và đau đớn bằng việc bị chồng chưa cưới cùng bạn thân phản bội, mà bản thân thân thể này cũng có khác gì đâu, em cướp chồng chưa cưới của mình, cha chối bỏ quan hệ.

      - Vâng thưa Diệp tiểu thư!

      Nhân viên cười gật đầu đồng ý, sau đó cầm sợi dây lên tính tiền, lúc quay bước được vài bước An Diệp Lạc nghe tiếng nhân viên bán hàng :

      - Sợi dây này giá là trăm nhân dân tệ!

      - Được!

      Người đàn ông gật đầu đưa thẻ cho nhân viên, trong lòng nghĩ: " nghĩ ta lại chọn món đồ gắn kim cương giả có trăm nhân dân tệ! Mình còn nghĩ nên mua quà gì cho ta, đúng là trời giúp ta! Như vậy càng tốt, đỡ phải tốn nhiều tiền!".

      Cầm thẻ quẹt tay, nhân viên đưa vào máy quẹt thẻ, ngờ máy báo đủ tiền. Lúc này nhân viên ái ngại nhìn lão béo lùn :

      - Xin lỗi! Tài khoản của ngài đủ ạ!

      - Cái gì???- lão béo lùn giật mình hét to khiến mọi người gần đó đồng loạt quay đầu lại nhìn.

    4. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 11

      Biết mình lỡ gây chú ý tới mọi người, lão béo đành phải hạ thấp giọng vì sợ bị mọi người biết mình quê mùa:

      - phải sợi dây đó có trăm nhân dân tệ sao? Vì sao tôi lại đủ tiền chứ?

      - Dạ thưa quý khách! trăm nhân dân tệ là trăm vạn nhân dân tệ ạ!- Nữ nhân viên vẫn bình tĩnh trả lời lão.

      - Cái này...!!!

      Lão béo ngại ngùng, lần này đúng là lão tự lấy đá đập chân mình, gia tài của lão chỉ có mấy chục vạn nhân dân tệ, lão đâu có đủ tiền mà mua nó, cho dù có đủ lão làm sao mua tặng nó cho ta được chứ, quay sang nhìn ta lão :

      - Hôm nay mang đủ tiền, chúng ta về thôi!

      - ! Nhưng em thích nó mà!- ả nũng nịu cầm tay lão lắc lắc.

      - hôm nay mang đủ tiền!- lão lạnh lùng nhắc lại nghĩ: "nếu ta hiểu lão bỏ ta lại mình! Chỉ là cave thôi, có con này có con khác!".

      Nghe ra giọng lạnh lùng của lão, ta đành cúi mặt theo lão ra ngoài, dám gì.

      Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cả hai cùng rời khỏi cửa hàng, vừa lúc đó quản lý cho người chạy tới nhắc các nhân viên có chủ tịch ghé qua tham quan.

      Chưa đầy 30 phút, trong cửa hàng xuất hai người đàn ông, trong đó có người làm lu mờ tất cả, khuôn mặt như tạc nghiêm nghị của thu hút mọi người, khí chất công tử từ người khiến các trong mắt xuất trái tim. Lần đầu tiên họ thấy được người đàn ông còn trẻ mà đẹp như vậy.

      Trước cái nhìn say đắm của các nữ nhân trong cửa hàng cùng nhân viên, vẫn bước từng bước như họ hề tồn tại cũng biết những ánh mắt nóng bỏng của các tiểu thư và nhân viên trong cửa hàng.

      Theo lời giới thiệu của giám đốc điều hành hành chính, đảo mắt nhìn xung quanh cửa hàng, tới từng khu vực . Vị giám đốc điều hành hành chính vừa giới thiệu cho nghe vừa quan sát sắc mặt của , thế nhưng lại chẳng thấy được chút biểu nào của khiến vị giám đốc trẻ Hoa Dương trong lòng thấp thỏm lo âu thôi, thể đoán ra là vị chủ tịch trẻ của mình có hài lòng hay . Khẽ thở dài nghĩ: "đúng là thân nô tài đây số khổ mà, biết suy nghĩ của cấp làm sao có thể biết mà điều chỉnh cùng sửa chữa chứ! Nhận mệnh a!".

      - Thưa chủ tịch! thấy cửa hàng thế nào ạ?- giám đốc điều hành hành chính Hoa Dương hỏi .

      Lúc này, những người gần đó mới biết ra là chủ tịch, các nhân viên càng chăm chú làm việc cẩn thận hơn, mặc dù họ buết mình làm việc theo đúng nguyên tắc, nhưng khi biết đó là đại boss của mình họ càng dám chểnh mảng.

      Khẽ "ừm" tiếng, tiếp tục quan sát, vừa quan sát vừa suy nghĩ lên kế hoạch để hoàn thiện những chỗ thiếu sót mà phát ra.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

      An Diệp Lạc sau khi từ cửa hàng R.S trở về, thấy nhúng người giúp việc cùng bà vú rời hết, nhìn xung quanh nhà, thấy thoải mái, bước lên phòng, đem đồ đạc mua cất , sau đó ngồi vào bàn bật máy tính lên mạng tìm kiếm.

      google tìm kiếm tên "công ty phụ tùng oto Diệp Lạc" nhìn từng dòng thông tin mạng ngón tay xuống bàn.

      Công ty phụ tùng oto Diệp Lạc của giờ đổi tên thành công ty Dương Triệu, được vươn lên đứng hàng thứ tư trong nước. Hai người Dương Thiên Lỗi cùng Triệu Hạ Nhiên cũng kết hôn sau khi chết được ba năm, họ đợi đến ba năm sau mới kết hôn vì sợ bị người nghi ngờ.

      Khẽ nhếch miệng, An Diệp Lạc thầm: "Dương Thiên Lỗi, Triệu Hạ Nhiên, hai người cứ vui vẻ , tôi cho các ngươi thời gian hai năm để được vui vẻ bên nhau, cũng tiện để các ngươi là lao công phát triển công ty cho tôi!".

      Thoát google tìm kiếm, vào trang cá nhân mang tên Diệp Lạc Nguyên gửi thông báo họp quản trị hội đồng vào ngày mai cho các vị giám đốc công ty M.A của mình.

      5 phút sau, nhận được trả lời của họ liền gập máy ngủ, từ ngày mai, bắt đầu công việc phát triển của mình, mặc dù giờ muốn trả thù đối với là rất dễ, thế nhưng muốn, muốn họ mất từ từ, bạn bè, người thân, tiền bạc, danh vọng, tất cả đều khiến họ phải trả giá.

      Chương 12:

      Sau khi tham quan khắp lượt công ty, Tống Nghiêm Tịch trở lại phòng làm việc của ở công ty, mở chiếc máy tính lập quy trình thay đổi các bộ phận của công ty.

      Cũng biết thời gian bao lâu, cho tới khi nghe tiếng gõ cửa, vọng ra:

      - Mời vào!

      Cánh cửa khẽ mở, nữ nhân viên bước vào :

      - Thưa chủ tịch, trời tối rồi chủ tịch về sao?

      - À! Tôi quên mất, cám ơn ! là thư ký của tôi đúng ?

      - Dạ vâng!

      - tên gì?

      - Trương Doanh ạ!

      - Được rồi, về , tôi cũng về ngay!

      - Dạ, chủ tịch!

      Nữ thư ký bước ra ngoài, bàn tay nhắn xinh xắn vỗ lên ngực mình thầm:

      - Vì sao đại boss lại đẹp trai vậy chứ? Tôi đại boss mất rồi!

      Lắc lắc đầu tiếp:

      - Ầy, được rồi! Đại boss thuộc về mình a! Tỉnh mộng thôi, tim à ! Mày đừng khiến tao đại boss nhá! Mày thương tao nằm im chỗ cho tao nhờ!

      xong vội chạy ra ngoài, nếu ra sớm bị trễ chuyến xe buýt.

      Phía sau cánh cửa, khoing biết đại boss mình nghe được câu đó của mình, khẽ nhếch miệng nghĩ: " ngờ thư ký bày của lại hay vậy!". Vừa nghĩ tới, trong đầu là hình ảnh gặp ở quán bar tối hôm đó, người con đầu tiên nảy sinh quan hệ với .

      Bước tới cầu thang máy, lấy điện thoại trong túi quần ra bấm số, khi nghe thấy đầu dây bên kia nhấc máy, liền :

      - Chú Triệu, tối nay tôi về nhà!

      ....

      - Tôi biết rồi!

      Cúp điện thoại, tới chiếc xe Aston Martin AM-RB 001 của mình chạy thẳng tới quán bar tối đó, khi đến nơi mới giật mình biết vì sao mình lại muốn tới nơi này, có lẽ là bởi ôm hy vọng được gặp lại lần nữa chăng???

      Khẽ cười với ý nghĩ ngốc nghếch của mình, bước vào bên trong. Nơi này ngày nào cũng vậy, là nơi cho tầng lớp thượng lưu và giới trẻ thích cuộc sống vui chơi xa hoa này tới giải khuây.

      Chọn cho mình chiếc ghế cũ ai ngồi, sau đó gọi bồi bàn đem cho mình loại voka màu đỏ.

      ngồi yên lặng ở đó, tay cầm ly rượu màu đỏ khẽ đảo qua đảo lại, chỉ có động tác đơn giản như vậy của cũng thu hút ánh nhìn của các trong quán bar này.

      Ánh mắt tham lam và mơ ước của họ đều thể ra hết khuôn mặt, ai cũng muốn mình được ngồi cạnh , ngồi trong lòng . Như vậy dù có chết họ cũng chấp nhận.

      bước tới gần , áo đỏ ôm bó sát, lộ ra vìng eo con ong nhắn, bộ ngực đầy đặn với cổ áo khoét hình chữ V, chiếc mông căng tròn theo từng bước chân của mà chuyển động, đôi mắt xếch xinh đẹp, bờ môi màu đỏ tươi khẽ cong đầy cám dỗ.

      Những đàn ông trong quán bar nhìn khẽ nuốt nước miếng, họ biết là ai, đó là vũ cơ nổi tiếng nhất quán bar này, đàn ông ước được đè dưới thân mình, còn phụ nữ ghen tị bởi thân hình nóng bỏng của .

      - Xin chào! có cần em giúp gì ???

      Giọng nhàng khiến ngẩng mặt nhìn, cũng bởi ánh sáng của bị che nên muốn nhìn xem đó là ai. Chỉ nhìn lướt qua sau đó cũng để ý, đôi mắt lần nữa cúi xuống nhìn ly rượu voka của mình tay. Thấy gì, nghĩ đồng ý liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình.

      - tên gì? Vì sao ngồi đây mình???- khẽ cười

      - Nếu muốn ngồi đây im lặng, còn rời khỏi chỗ này!- chậm rãi nhắc nhở.

      - Ai da! Sao nỡ lòng nào đuổi em chứ? Em thấy ngồi mình đơn cho nên mới tới để an ủi nha!

      xong lại xê dịch ngồi gần hơn, ngón tay xinh đẹp mơn trớn người , khẽ vào tai :

      - Tối nay em tự nguyện nằm dưới thân thể của , mặc càn quấy chúng!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    5. DragonProk

      DragonProk Well-Known Member

      Bài viết:
      502
      Được thích:
      756
      Chương 13:

      - muốn gì?- lạnh lùng hỏi.

      - Ai da! Em phải rồi sao, còn hỏi em câu đó?- cười sau đó thổi hơi vào tai Tống Nghiêm Tịch.

      - ???- quay sang nhìn hỏi.

      - cho biết Vương Đổng Nguyệt tôi muốn là phải được, trong quán này tôi gì mọi người đều tin hết!- tự tin nhìn - Cho nên...!

      - Sao???

      - chỉ còn cách đồng ý với tôi! Chậc chậc, người đẹp trai như đúng là tôi thể buông tha rồi!

      - Có vẻ như ở đây rất có quyền thế phải?

      - biết vậy nên khiến tôi vui vẻ a!

      - Được rồi, nếu muốn được nằm dưới thân đàn ông như vậy tôi cũng nên giúp toại nguyện nhỉ???

      - ra cũng hiểu lý lẽ đấy nhỉ?- đắc ý cười, đôi môi khẽ liếm môi mình, trong đầu tưởng tượng cảnh hai người lăn lộn giường, nằm dưới thân thể đầy nam tính của phát ra những tiếng kêu rên rỉ đầy quyến rũ của mình, đôi môi ngậm vật nam tính của mút, chỉ nghĩ tới đây, trong mắt là đầy dục hoả, phía dưới hạ thân ẩm ướt chỉ muốn được vuốt ve nó ngay bây giờ.

      - thôi!- đứng dậy bước , nhưng chỉ được vài bước liền dừng lại, quay đầu thấy vẫn ngồi yên ghế liền nhíu mày khó chịu - còn ngồi đó?

      - đâu?- bình tĩnh hỏi.

      - phải đồng ý sao???

      - À! Tôi có đồng ý khi nào???

      - ... ! Hừ, nếu muốn đừng trách tôi!- rồi quay ra ngoài hét lớn- Người đâu? Có người sàm sỡ tôi! Hu hu!

      xong xé áo váy của mình cho chúng rách rồi nhìn khẽ nhếch miệng, sau đó ngồi xuống đất giả vờ khóc. Mọi người nghe tiếng hét liền quay lại nhìn, thấy cảnh quần áo rách nát, tóc tai rối bời, họ đều chỉ chỏ .

      Lúc này, Tống Nghiêm Tịch đứng dậy bước tới gần ngồi xuống :

      - Nếu thèm muốn được nằm dưới thân đàn ông tới vậy tôi toại nguyện cho , chỉ hy vọng sau này hối hận!

      - Hừ! nghĩ mình có thể làm gì được tôi? Quên chưa cho biết, tôi được ông chủ trong này bảo kê!- nhếch mép đầy cao ngạo. Nhưng nếu biết chỉ vì những câu đó của mà khiến sau này hối hận kịp chẳng bao giờ dính tới người trước mắt này.

      - Ồ! ra là vậy!- rồi lấy từ trong túi quần mình ra chiếc điện thoại đời mới sang trọng. Bấm số, chỉ nhé :

      - Alo! Là tôi đây!

      .....

      - ở dưới lầu quán của cậu!

      .....

      - Ok! Tôi đợi!

      Cúp điện thoại bước về ghế của mình ngồi xuống những bảo vệ trong quán bar tới, trong số họ lên tiếng:

      - Vương Đổng Nguyệt, có chuyện gì sao?

      - Trịnh! Hu hu, tôi... tôi chỉ muốn chết thôi!- rồi lao tới ông người đàn ông họ Trịnh đó khóc, mặc dù mắt hề có giọt nước mắt nào, thế nhưng vẫn được nhiều người ủng hộ, chỉ đơn giản là phụ nữ. Cho nên mọi người luôn nghiêng về phái yếu mà bỏ qua , chỉ nhìn thấy cái trước mắt mà tìm hiểu sâu xa.

      Tên họ Trịnh khi nghe vậy liền đấy đứng về phía sau mình, bước từng bước tới chỗ ghế Tống Nghiêm Tịch, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên, kiêu ngạo hỏi :

      - Có phải mày ức hiếp Vương Đổng Nguyệt tiểu thư?

      Đôi mắt sắc lạnh của Tống Nghiêm Tịch lướt qua người vừa tới hỏi mình, nhưng trả lời. Cảm thấy mình bị coi thường, liền hét lên với những đàn em theo sau mình:

      - Chúng bay! Lên đập tên kiêu căng này cho tao!

      - Dạ!

      Chương 14

      Đám đàn em sau khi nghe tên họ Trịnh hét lên liền lao vào Tống Nghiêm Tịch cùng với những vũ khí dùng trong giao đấu. Liếc nhìn những người xông về phía mình, rút từ bên hông chiếc thắt lưng của mình, bình tĩnh nhìn họ xông về phía mình. Tên họ Trịnh nhìn rút dây thắt lưng của mình ra cười lắc lẻ :

      - Ha ha, lần đầu tiên tao thấy có thằng đánh nhau ngu ngốc như mày, dùng dây thắt lưng đấu với những người có dao kiếm trong tay? Ha ha, cười chết tao rồi!

      Câu cùng tiếng cười của khiến những người xung quanh khỏi lắc đầu tội cho , bị doạ sợ đến nỗi ấm đầu.

      gì, chiếc dây lưng của tay vung lên, tên họ Trịnh thấy vậy liền hét:

      - Chúng mày! Còn đứng ngây đó làm gì? Xông hết lên!

      Hô xong quay lại lợi dụng chạm vào người của Vương Đổng Nguyệt :

      - Đổng Nguyệt tiểu thư, cứ ở đây nhìn coi tôi trả thù cho ! cho thằng đó lết xác tới xin lỗi !

      - Cám ơn Trịnh! Hức, hức!- Vương Đổng Nguyệt giả vờ khóc tựa vào ngực tên họ Trịnh khẽ nhếch miệng che dấu nụ cười khinh thường nghĩ: "tưởng tôi biết lợi dụng để ăn đậu hủ của tôi sao? Chỉ vì xả giúp cục tức cho tôi tôi để ý mấy cái vụ này!" Khẽ "ân" tiếng khiến tên họ Trịnh say mê thôi, là: người đẹp rồi mà giọng lại nghe êm vậy, như tiếng rên rỉ khi có người nằm dưới thân mình vậy.

      Nghĩ tới đây, dưới hạ thân, cự vật của ngẩng lên chạm vào người Vương Đổng Nguyệt.

      Cảm giác có vật cứng ấm chạm vào người mình, Vương Đổng Nguyệt khẽ cười, bàn tay luồn vào bên trong chạm vào, nghe thấy đầu có tiếng hít thở nặng nhọc càng cười vui vẻ, bàn tay bên trong càng trêu đùa nó, cho tới khi nghe thấy giọng khàn khàn đứt quãng của :

      - Đổng... Đổng Nguyệt... hừ hừ... tôi... tôi... đừng làm vậy!

      - Sao a? thích tôi làm vậy? Có phải thích tôi ???- giọng nhàng cùng tiếng khóc khiến tên họ Trịnh trong lòng ngứa ngáy, bàn tay eo của Vương Đổng Nguyệt vuốt ve :

      - phải! Chỉ là ở đây đông người!

      - xử giúp tôi tên kia, đêm nay tôi thuộc về !

      - ???

      - Ân!

      Nghe được câu trả lời của Vương Đổng Nguyệt, tên họ Trịnh ngẩng mặt nhìn về phía đàn em :

      - Chúng mày! Hãy cho biết việc dám làm Vương Đổng Nguyệt tiểu thư khóc trả giá như thế nào, nghe chưa???

      - Vâng Trịnh!

      Bọn đàn em hô xong liền lao vào Tống Nghiêm Tịch cùng những vũ khí tay. vung chiếc dây lưng lên chạm vào vũ khí của chúng, chỉ nghe tiếng "keng" lúc này họ mới biết ra dây lưng của phải chất liệu da hay gì khác bình thường, mà là bằng hợp kim loại mỏng, chỉ nghe những tiếng "vút, vút" vung ra, sau đó là tiếng la hét vang lên, người ôm chân, người ôm tay, máu từ chỗ vết thương chảy ra khiến họ sợ hãi.

      Nhìn tránh lé những cú đánh nguy hiểm cách nhàng linh hoạt mọi người lại hít ngụm khí lạnh, cuộc đánh lộn chưa đầy 15 phút kết thúc, nằm la liệt dưới nền là hơn bốn mươi người, người nào cũng có vết thương người, họ nhìn đầy sợ hãi.

      Lúc này, tên họ Trịnh nhìn đầy sợ hãi, nhưng vì cố tỏ ra mình mạnh mẽ liền rút tay Vương Đổng Nguyệt bên trong quần mình ra liền hiên ngang bước tới trước mặt Tống Nghiêm Tịch :

      - Có vẻ mày rất giỏi nhỉ? Vậy tao đấu với mày!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :