1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao - John Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 20


      trong những lệ thường đến nỗi nhảm nhí của dòng tiểu thuyết về bệnh nhi ung thư là Ngày Tốt Lành Cuối Cùng, trong đó nạn nhân của căn bệnh ung thư thấy mình bất ngờ có vài giờ mà cơn đau đằng đẵng đột nhiên chững lại và trong lúc họ có thể chịu đựng được nó. Vấn đề là, tất nhiên, ta thể nào biết rằng ngày tốt lành cuối cùng của ta chính là cái Ngày Tốt Lành Cuối Cùng. Vào thời điểm đó, với ta nó chỉ là ngày tốt lành khác.

      Tôi tạm ngưng đến thăm Augustus ngày vì thấy trong người khỏe lắm: có gì trầm trọng, chỉ là thấy mệt mỏi thôi. Đó là ngày ảm đạm. Và khi Augustus gọi điện thoại sau năm giờ chiều, tôi được nối máy thở BiPAP, nay được kéo ra phòng khách để tôi có thể xem truyền hình với Ba Mẹ.

      “Chào , Augustus,” tôi .

      trả lời với chất giọng khiến tim tôi xao xuyến. “Chào Hazel Grace. Em có thể nào tìm cách đến Trái Tim của Chúa vào khoảng tám giờ tối nay ?”

      “Dạ được?”

      “Hay quá! Ngoài ra, nếu em phiền nhớ chuẩn bị bài điếu văn.”

      “Ừm,” tôi đáp.

      em,” .

      “Và em cũng ,” tôi trả lời. Sau đó người bên kia cúp máy.

      “Ừm,” tôi . “Con phải đến Hội Tương Trợ vào tám giờ tối nay. Có cuộc họp khẩn cấp.”

      Mẹ tắt tiếng ti-vi. “Mọi thứ vẫn ổn chứ con?”

      Tôi nhìn Mẹ thoáng, lông mày hơi nhướng lên. “Con nghĩ đó là câu hỏi tu từ.”

      “Nhưng sao lại có –”

      “Bởi vì Gus cần con vì lý do nào đó. Được mà mẹ, con có thể lái xe.” Tôi nghịch máy thở BiPAP hòng chờ Mẹ đến giúp tôi tháo nó ra, nhưng bà làm thế, thay vào đó bà bảo. “Hazel, Ba Mẹ cảm thấy như dạo gần đây chẳng mấy khi gặp con nữa.”

      “Đặc biệt là với người làm cả tuần như Ba,” Ba thêm vào.

      ấy cần con,” tôi , cuối cùng cũng tự tháo máy thở BiPAP ra.

      “Ba Mẹ cũng cần con mà, cưng,” Ba tôi . Ông nắm lấy cổ tay tôi, như thể tôi là đứa bé hai tuổi ngỗ ngược sắp phóng ra đường nên cần phải giữ nó lại.

      “Vậy Ba mắc căn bệnh ở giai đoạn cuối , rồi con ở nhà thường hơn.”

      “Kìa, Hazel!” Mẹ tôi mắng.

      “Mẹ từng là người muốn con chôn chân ở nhà,” tôi với bà trong khi Ba vẫn giữ chặt tay tôi. “Và bây giờ Mẹ muốn để mặc ấy với căn bệnh rồi chết để con trở lại đây, bị trói chặt vào ngôi nhà này, để Mẹ có thể chăm sóc con như trước. Nhưng con cần như vậy, Mẹ à. Con Cần Mẹ chăm như trước nữa. Mẹ mới là người cần tận hưởng cuộc sống.”

      “Hazel!” Ba vừa mắng vừa siết mạnh tay tôi hơn. “Xin lỗi Mẹ con mau.”

      Tôi giật mạnh tay lại nhưng ông chịu buông ra, và tôi thể đặt ống trợ thở bằng tay. Giận . Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là cuộc Biểu Tình Nổi Loạn theo kiểu trẻ con hồi xưa, khi tôi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa phòng ngủ, bật inh ỏi nhạc của nhóm The Hectic Glow và giận dữ viết bài càm ràm. Nhưng tôi thể làm gì hết vì tôi thể thở nổi. “Cái ống trợ thở,” tôi rên rỉ. “Con cần nó.”

      Ngay lập tức Ba thả tay tôi ra và vội vàng nối ống trợ thở cho tôi. Tôi ghi nhận được cảm giác hối lỗi dâng trong mắt ông nhưng ông vẫn chưa nguôi giận. “Hazel, con xin lỗi Mẹ mau.”

      “Được rồi, con xin lỗi, nhưng xin Ba Mẹ hãy cho phép con làm việc này.”

      Cả hai gì hết. Mẹ chỉ ngồi đó khoanh hai tay và chẳng buồn nhìn tôi. Sau lúc, tôi đứng dậy và về phòng mình để viết điếu văn cho Augustus.

      Cả Ba và Mẹ vài lần thử đến gõ cửa phòng nhưng tôi chỉ rằng tôi làm việc rất quan trọng. Phải lâu lâu mới nghĩ ra những gì tôi muốn , nhưng thậm chí sau đó tôi cũng mấy hài lòng với ý đó. Trước khi tôi cơ bản hoàn thành bài điếu, tôi nhận thấy 7:40, nghĩa là tôi đến muộn ngay cả khi tôi thay đồ. Vì vậy cuối cùng tôi mặc luôn cái quần ngủ bằng vải bông màu xanh nhạt, áo thun Butler của Gus và mang đôi dép kẹp.

      Tôi bước ra khỏi phòng và tảng lờ qua chỗ Ba Mẹ, nhưng Ba chợt , “Con được rời khỏi nhà mà cho phép của Ba Mẹ.”

      “Ôi trời ơi, Ba ơi là Ba. Gus chỉ muốn con viết bài điếu văn cho ảnh thôi, được chưa? Từ giờ. Đêm nào. Tối nào. Con cũng ở rịt trong nhà. Bắt đầu từ bây giờ, vào bất cứ ngày nào, Ba Mẹ vừa lòng chưa?” Lời tôi khiến ông bà nín lặng.

      đường tôi mới dần bình tâm lại về chuyện Ba Mẹ lúc nãy. Tôi vòng xe ra phía sau nhà thờ và đỗ lối vào hình bán nguyệt, ngay sau xe Augustus. Cửa hậu của nhà thờ hé mở nhờ hòn đá to bằng nắm tay chèn ngang. Bên trong. Tôi vừa tính lối cầu thanh nhưng cuối cùng quyết định chờ cái thang máy cổ xưa ọp ẹp.

      Khi cánh cửa thang máy mở ra, tôi bước vào gian phòng hay họp Hội Tương Trợ, mấy chiếc ghế vẫn được sắp theo vòng tròn như trước. Nhưng giờ đây tôi chỉ thấy Gus ngồi xe lăn, ốm tong ốm teo như thây ma. ngồi ở trung tâm vòng tròn, đối diện với tôi. Hẳn ngồi chờ cửa thang máy mở ra.

      “Hazel Grace,” thốt lên, “em nhìn đẹp mê hồn.”

      “Em biết thế mà?”

      Chợt tôi nghe thấy tiếng sột soạt trong góc tối của căn phòng. Isaac đứng đằng sau bục giảng bằng gỗ, tay níu lấy nó. “ có muốn ngồi ?” Tôi hỏi Isaac.

      , sắp đọc bài điếu. Em đến muộn vậy?”

      gì… Em… sao ạ?”

      Gus ra hiệu cho tôi ngồi. Tôi kéo chiếc ghế vào giữa vòng tròn cùng với trong khi xoay xe lại đối diện với Isaac. “ muốn tham gia đám tang của mình,” Gus . “Nhân đây, em phát biểu tại tang lễ của chứ?”

      “Dạ, dĩ nhiên là thế rồi,” tôi , ngả đầu vào vai .

      Tôi vòng tay ra sau lưng , ôm chầm cả lẫn chiếc xe lăn. nhăn mặt. Tôi buông hai tay.

      “Tuyệt quá!” bảo. “ hy vọng lúc đó tham dự với tư cách linh hồn, nhưng để chắc ăn, nghĩ mình nên – à, có ý đẩy em lên sân khấu đâu, nhưng chiều nay chợt nghĩ mình có thể tổng duyệt trước lễ tang, và nhận thấy nay tinh thần còn khá minh mẫn nên đây là lúc thích hợp nhất cho việc này.”

      “Làm sao mà vào được đây?” Tôi tò mò hỏi.

      “Thế em có tin là họ để cửa mở suốt đêm ?” Gus vặn lại.

      “Ừm, ,” tôi đáp.

      “Mà em cũng nên tin.” Gus mỉm cười. “Dù gì, cũng biết vậy là hơi tự đề cao mình.”

      “Này, mày đạo bài điếu văn của tao đó nha,” Isaac chen vào. “Phần đầu tiên là tao mô tả mày hay tự đề cao bản thân thế nào.”

      Tôi bật cười.

      “Được rồi, được rồi,” Gus . “Mày cứ thong thả đọc .”

      Isaac hắng giọng. “Augustus Waters là người hay tự đề cao mình. Nhưng chúng tatha thứ cho ấy. Chúng ta tha thứ cho phải vì trái tim tốt đẹp theo nghĩa bóng trong khi trái tim của cứ đau lên đau xuống; hay vì biết cách ngậm điếu thuốc miệng khéo hơn bất kỳ người hút thuốc nào trong lịch sử; hay vì chỉ sống có mười tám năm trong khi xứng đáng được sống lâu hơn.”

      “Mười bảy thôi mày,” Gus chỉnh.

      “Tao giả định mày sống được thêm ít lâu, thằng quỷ khoái ngắt lời người khác này.

      “Để tôi kể cho mọi người nghe,” Isaac tiếp tục, “Augustus Waters là thằng nhiều đến nỗi cắt ngang lời bạn tại chính lễ tang của . Và luôn tự kiêu: Ôi Thánh thần thiên địa ơi, thằng đó bao giờ tè mà nghĩ đến mấy lời dụ về chất thải của loài người. Mà cũng rất tự đắc: Tôi tin rằng mình chưa bao giờ gặp kẻ có vẻ bề ngoài hấp dẫn hơn thế, kẻ có nhận thức cực kỳ sâu sắc về sức hấp dẫn trong diện mạo của mình.

      “Nhưng tôi xin điều này: Khi các nhà khoa học tương lai xuất tại nhà tôi cùng cặp mắt rô-bốt do họ chế tạo và xin tôi thử mang vào, tôi cầu họ biến ngay, bởi vì tôi muốn nhìn thấy thế giới mà có Gus.”

      Đoạn này, tôi bắt đầu thút thít khóc.

      “Và sau khi thể quan điểm của mình cách hoa mỹ, tôi lắp mắt rô-bốt vào, bởi vì biết đâu với cặp mắt rô-bốt đó ta có thể nhìn xuyên qua được áo con và mấy thứ khác. Augustus, bạn của tôi, thượng lộ bình an nhé.”

      Augustus gục gặc đầu lúc, môi mím lại, và sau đó giơ ngón cái lên ý khen Isaac. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, thêm, “Tao cắt cái đoạn nhìn xuyên qua áo mấy em .”

      Isaac vẫn còn bám vào bục giảng. bắt đầu khóc. Trán tì xuống thành bục và tôi thấy vai rung lên từng chập, cuối cùng cất tiếng, “Thằng chết tiệt, Augustus, mày muốn chỉnh điếu văn của mày ra sao tùy.”

      “Đừng chửi thề trong Trái Tim của Chúa chứ,” Gus nhắc nhở.

      “Thằng chết tiệt!” Isaac lại chửi lần nữa, ngẩng đầu lên và nuốt nước mắt. “Hazel, có thể mượn tay em ?”

      Tôi quên bẵng mất là tự quay trở xuống vòng tròn được. Tôi đứng dậy, đặt tay lên tay tôi và từ từ dẫn trở lại chiếc ghế bên cạnh Gus nơi tôi vừa ngồi. Sau đó, tôi bước lên bục và mở mảnh giấy mà tôi dày công viết bài điếu văn đó.

      “Tên tôi là Hazel. Augustus Waters là tình vĩ đại nhưng bất hạnh của cuộc đời tôi. Chuyện tình của chúng tôi là bản hùng ca mà cứ viết thêm câu là tôi khỏi rơi lệ. Gus biết. Gus biết chứ. Tôi kể cho mọi người nghe về chuyện tình của chúng tôi, bởi vì – giống như mọi câu chuyện tình đích thực – nó được chôn vùi cũng với chúng tôi, như lẽ ra phải như thế. Tôi hy vọng rằng viết điếu văn cho tôi, bởi vì tôi muốn ai khác ngoài…” Tôi bắt đầu sụt sịt khóc. “Được rồi, làm sao để khóc. Làm sao để tôi – bình tĩnh. Bình tĩnh nào.”

      Tôi hít thở vài cái rồi quay trở lại bài viết. “Tôi thể về câu chuyện tình của chúng tôi, nên tôi về toán học. Tôi phải là nhà toán học, nhưng tôi biết điều này: Có hằng số hà sa số con số tồn tại giữa 0 và 1. Có 0.1 này, 0.12 này, 0.112 này và còn vô số những tập hợp số khác. Tất nhiên, tập hợp số vô hạn giữa 0 và 2, hoặc giữa 0 và triệu lớn hơn. Như vậy, có những tập hợp số vô hạn lớn hơn những tập hợp số vô hạn khác. nhà văn chúng tôi từng thích dạy cho chúng tôi biết điều đó. Cho nên, có những ngày, rất nhiều ngày như vậy trong thời gian qua, tôi thấy bực tức với kích thước của tập hợp số ngày nhoi của mình. Tôi muốn có nhiều ngày hơn so với lượng thời gian tôi có thể sống, và Chúa ơi, con muốn có nhiều nhiều ngày hơn cho Augustus Waters dấu. Nhưng Gus, tình của em, em biết sao cho hiểu là em cảm kích thế nào về lượng thời gian ít ỏi của hai chúng ta. Em đời nào đánh đổi . cho em những giây phút vĩnh viễn trong chuỗi ngày ngắn ngủi này, và em vô vàn biết ơn .”

    2. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 21


      Augustus Waters mất tám ngày sau buổi diễn tập tang lễ đó, tại Bệnh viện Memorial, trong Phòng chăm sóc đặc biệt, khi căn bệnh ung thư, vốn di căn toàn bộ cơ thể , cuối cùng làm tim , cũng là phần cơ thể , ngừng đập.

      Lúc mất có mặt ba , mẹ cùng hai chị . Mẹ gọi tôi lúc ba giờ rưỡi sáng. Dĩ nhiên tôi biết ngay là ra . Tôi chuyện với ba trước khi ngủ, và ông với tôi, “Có thể là tối nay đấy!” nhưng đến khi tôi chộp lấy điện thoại chiếc bàn cạnh giường ngủ và nhìn thấy dòng chữ Mẹ Gus màn hình, mọi thứ trong tôi đều sụp đổ. Bà chỉ khóc nức nở ở đầu dây bên kia và bảo rằng bà rất tiếc. Tôi cũng tôi lấy làm tiếc. Và bà cho tôi biết rằng hôn mê trong vài giờ trước khi mất.

      Sau đó, Ba Mẹ tôi vào phòng, nhìn tôi như thăm dò và tôi chỉ gật đầu. Cả hai quay qua ôm nhau, cùng cảm nhận, tôi đoán chắc thế, nỗi kinh hoàng xâm lấn hai tâm hồn đồng điệu ấy.

      Tôi gọi cho Isaac, người luôn miệng nguyền rủa từ cuộc sống đến vũ trụ và cả Đức Chúa Trời, rồi bảo tại sao khi cần chẳng tìm được chiếc cúp chết tiệt nào để đập vỡ. Sau đó tôi chợt nhận ra rằng còn ai khác để gọi báo tin, đó là điều đáng buồn nhất. Người duy nhất tôi muốn kể về cái chết của Augustus Waters lại chính là Augustus Waters.

      Ba Mẹ tôi ở lại suốt trong phòng cho đến khi trời sáng và cuối cùng Ba hỏi, “Con có muốn được mình ?” Tôi gật đầu và Mẹ âu yếm , “Ba Mẹ ở ngay bên ngoài cửa thôi!” Tôi thầm nghĩ, con biết mà.


      thể chịu đựng nổi. Toàn bộ việc. Mỗi giây trôi qua lại càng tệ hại hơi so với trước. Tôi cứ nghĩ miên man về việc gọi cho , tự hỏi điều gì xảy ra, liệu có ai trả lời . Trong những tuần vừa qua, chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau để cùng ôn lại kỷ niệm, và điều đó để lại tác động rất lớn: khi còn nữa, tôi bị tước niềm vui của việc tưởng nhớ, vì giờ đây tôi còn ai để cùng ôn lại kỷ niệm. Mất người cùng ôn chuyện với mình, cảm giác đó cũng đau đớn như là đánh mất chính ký ức có với họ vậy, điều đó khác nào những gì chúng tôi trả qua trở nên xa vời và vô nghĩa hơn so với vài giờ trước đó.


      Khi bạn được chuyển vào Phòng cấp cứu, trong những điều đầu tiên các bác sĩ cầu bạn làm là đánh giá mức độ đau của bạn thang đo từ đến mười, và từ đó họ quyết định sử dụng loại thuốc nào và xử lý nhanh ra sao. Tôi được hỏi câu hỏi này hàng trăm lần trong những năm qua, và tôi nhớ có lần lâu lắm rồi, khi tôi thể thở được và cảm giác như ngực mình bốc cháy, ngọn lửa liếm đến mé trong xương sườn và tìm cách lan ra toàn thân, Ba Mẹ lập tức đưa tôi vào Phòng cấp cứu. y tá hỏi tôi về mức độ đau đớn và tôi thậm chí thể cất tiếng , vì vậy tôi giơ chín ngón tay.

      hồi sau, khi họ can thiệp gì đó cho tôi, y tá ấy lại đến và đại loại là vuốt ve tay tôi trong khi đo huyết áp cho tôi và âu yếm , “Cháu biết vì sao gọi cháu là chiến binh ? Vì cháu gọi mức mười là chín.”

      Nhưng phải như vậy, tôi gọi mức đó là chín bởi vì tôi để dành con số mười cho riêng tôi. Và giờ đây mới chính thức là nó, cấp độ mười khủng khiếp, cứ dội vào người tôi từng chập từng chập trong khi tôi nằm chết lặng giường, mình, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà. Nó giống như những con sóng hất tung tôi vào đá, sau đó lại kéo tôi trở ra biển để ném tôi lần nữa vào vách đá lởm chởm, rồi bỏ mặc tôi dập dềnh mặt nước, sao chìm xuống được.

      Cuối cùng tôi bấm số điện thoại gọi cho . Điện thoại reo năm lần và sau đó chuyển sang chế độ hộp thư thoại. “Bạn được chuyển đến hộp thư thoại của Augustus Waters,” tiếng cất lên, vẫn là chất giọng lanh lảnh làm xiêu lòng tôi. “Hãy để lại lời nhắn.” Sau đó là tiếng bíp và khí ở đầu bên kia im ắng đến kỳ lạ. Sau khi mất, tôi chỉ muốn quay lại với gian thứ ba bí mật vẫn thường xuyên mỗi khi chúng tôi chuyện điện thoại. Tôi chờ đợi cảm giác ấy, nhưng nó bao giờ đến: khí chết lặng ở bên kia rất bức bối và cuối cùng tôi cúp máy.

      Tôi lôi laptop từ dưới gầm giường lên, khởi động máy và truy cập vào trang cá nhân của , nay tràn ngập vô vàn lời chia buồn. lời chia buồn gần nhất là:



      Tôi cậu, người em. Hẹn gặp cậu ở bên kia thế giới.



      … Được viết bởi người mà tôi chưa bao giờ nghe đến. thực tế, hầu như tất cả các thông điệp đăng này, đến tới tấp bằng với tốc độ đọc của tôi, được viết bởi những người tôi chưa bao giờ gặp mặt và cũng chưa bao giờ nhắc đến, những người ca ngợi nhiều phẩm chất khác nhau của vào ngày hôm nay khi ra , dù tôi biết thực tế rằng họ chẳng gặp trong nhiều tháng trời và cũng hề bỏ công đến thăm . Tôi tự hỏi biết trang cá nhân của tôi như thế nào khi tôi chết, hoặc giả tôi rời khỏi trường học và cuộc sống này đủ lâu để thoát khỏi những hoài niệm mênh mang.

      Tôi tiếp tục đọc.


      Tôi bắt đầu thấy nhớ cậu, người em.




      Em , Augustus. Cầu Chúa ban phúc lành và phù hộ cho .




      Bạn sống mãi trong trái tim chúng tôi, chàng cừ khôi.



      (Câu này đặc biệt khiến tôi tức giận, bởi vì nó ngụ ý về bất tử của những người còn sống: Bạn sống mãi trong ký ức của tôi bởi vì tôi sống mãi! GIỜ ĐÂY TÔI LÀ CHÚA TRỜI CỦA BẠN, CHÀNG TRAI KHUẤT KIA! BẠN LÀ CỦA TÔI! Mà suy nghĩ rằng mình chết lại chính là tác dụng phụ của việc chờ chết.)


      Mày luôn luôn là người bạn tuyệt vời. Tao xin lỗi gặp mày thường sau khi mày rời khỏi trường, người em. Tao cá rằng mày chơi bóng rổ thiên đường.


      Tôi tưởng tượng Augustus Waters phân tích lời chia buồn ấy như sau: Nếu tao chơi bóng rổ ở thiên đường, tức tồn tại ở đâu đó địa điểm có thực là thiên đường với những quả bóng rổ có thực ư? Ai làm ra quả bóng rổ ? Có phải là những linh hồn kém may mắn hơn ở thiên đường làm việc trong nhà máy sản xuất bóng rổ thiên đường để cho tao chơi ? Hoặc giả Đấng toàn năng tạo ra mấy quả bóng rổ từ những lỗ chân trong khí? Liệu thiên đường này có phải là loại vũ trụ thể quan sát, nơi mà các định luật vật lý áp dụng được, và nếu đúng như vậy tại làm sao lại chơi môn bóng rổ dở hơi này trong khi tao có thể được bay nhảy, đọc sách, ngắm nhìn mấy em xinh đẹp, hay làm bất cứ trò gì khác mà tao thích? Cái cách mày tưởng tượng về linh hồn khuất của tao thực chất là về chính bản thân mày hơn là về con người của tao trước đây hay tao bây giờ.


      Ba mẹ gọi điện thoại cho tôi lúc giữa trưa để thông báo rằng tang lễ được cử hành trong năm ngày nữa, vào thứ Bảy. Tôi hình dung ra cảnh nhà thờ đông nghẹt những người toàn nghĩ rằng thích bóng rổ, và tôi thấy buồn nôn. Tuy nhiên tôi biết mình phải đến dự vì tôi phát biểu và vân vân này nọ. khi tôi cúp máy, tôi quay lại đọc trang cá nhân của :


      Vừa nghe tin Gus Waters mất sau cuộc chiến dài đằng đẵng với bệnh ung thư. Hãy an nghỉ nhé, bạn.


      Tôi biết những người này thực buồn, và ra tôi giận họ. Tôi chỉ giận vũ trụ này. Mặc dù vậy, có chuyện cứ khiến tôi tức điên: Ta được tất cả những người bạn này quan tâm khi mà ta cần bạn bè nữa. Tôi viết đáp lại lời chia buồn như sau:


      Chúng ta sống trong vũ trụ dành cho sáng tạo cũng như tẩy xóa nhận thức. Augustus Waters phải mất sau cuộc chiến dài đằng đẵng với bệnh ung thư, mà qua đời sau cuộc chiến dài đằng đẵng với ý thức của con người, nạn nhân - sau này bạn cũng thế - của vũ trụ, vốn có thể tạo ra và đồng thời phá hủy tất cả.


      Tôi đăng nó lên và chờ đợi ai đó trả lời, nên cứ liên tục nhấn refresh để tải lại trang cá nhân của . Chẳng có gì. Bình luận của tôi bị lạc mất trong cơn bão của những thông điệp chia buồn mới. Mọi người nhớ rất nhiều. Mọi người đều cầu nguyện cho gia đình . Tôi nhớ đến lá thư của Van Houten: Viết lách thể hồi sinh mất mát. Thực chất chỉ là chôn vùi.


      Sau lúc, tôi ra phòng khách ngồi xem ti-vi với Ba Mẹ. Tôi cũng mơ hồ biết ti-vi chiếu chương trình gì, trong khoảng khắc Mẹ tôi chợt hỏi: “Hazel, Ba Mẹ có thể làm gì cho con đây?”

      Tôi chỉ lắc đầu và thút thít khóc.

      “Ba Mẹ có thể làm gì giúp con đây?” Mẹ hỏi lại.

      Tôi nhún vai.

      Nhưng Mẹ cứ hỏi hoài như thể bà có thể làm được điều gì đó, cho đến khi tôi nằm dài chiếc xô-pha dụi đầu vào lòng bà còn Ba tôi đến ôm lấy chân tôi. Tôi vòng tay ôm ngang hông Mẹ, cả Mẹ cả Ba cứ ngồi ôm tôi như thế hàng giờ trong lúc từng đợt sóng vẫn nhồi tôi dứt.

    3. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 22


      Khi cả nhà tôi mới đến, tôi ngồi ở phía cuối phòng thăm viếng. Đó là căn phòng với bốn vách tường đá nằm cạnh thánh đường thuộc nhà thờ Trái Tim của Chúa Giêsu. Trong phòng xếp khoảng tám mươi ghế ngồi và khách viếng ngồi kín hai phần ba số ghế, nhưng cảm giác trống trải của phần ba số ghế còn lại vẫn lớn hơn.

      Trong lúc, tôi chỉ nhìn mọi người lên phía quan tài, được đặt cỗ xe và phủ khăn màu tím. Tất cả những người này tôi chưa bao giờ gặp qua trước đây đến quỳ xuống bên cạnh hoặc đứng và cúi nhìn hồi, có người khóc, có người gì đó, và sau cùng tất cả đều chạm tay vào quan tài thay vì vào , bởi vì có ai muốn chạm vào người chết cả.

      Ba mẹ Gus đứng bên cạnh quan tài ôm tất cả những ai ngang qua chỗ họ. Nhưng khi nhìn thấy tôi, họ mỉm cười và lê bước về phía tôi. Tôi đứng dậy và ôm chầm lấy ba trước, sau đó đến mẹ , bà ôm riết lấy tôi như cách Gus vẫn hay ôm, siết chặt bả vai tôi. Cả hai trông già hẳn – hốc mắt trũng sâu, da chùng xuống khuôn mặt mệt mỏi. Họ cũng đến đích của cuộc đua vượt rào nước rút rồi.

      “Thằng bé cháu rất nhiều,” mẹ của Gus . “Nó thực đó. phải là – đó phải tình kiểu trẻ con đâu,” bà thêm, như thể tôi hề hay biết.

      ấy cũng bác rất nhiều,” tôi khẽ. khó diễn tả cảm giác đó, nhưng chuyện với ông bà khác nào đâm họ và bị họ đâm lại. “Cháu rất tiếc!” Tôi . Và sau đó ông bà quay sang chuyện với Ba Mẹ tôi – nguyên cuộc trò chuyện chỉ toàn những cái gật đầu và mím chặt môi. Tôi nhìn lên phía quan tài thấy còn ai ở đó nên quyết định lên gặp . Tôi kéo ống ô-xy ra khỏi mũi và vòng ra sau đầu, tháo ra đưa cho Ba tôi. Tôi muốn chỉ có tôi và chỉ có . Tôi giữ chặt chiếc ví của mình và bước lên lối giữa các hàng ghế.

      Quãng đường mới dài làm sao, nhưng tôi nhủ với hai lá phổi của mình là hãy im miệng và mạnh mẽ hơn, rằng chúng có thể làm được điều này. Tôi có thể nhìn thấy khi sắp đến gần: tóc được rẽ ngôi gọn gàng về phía bên trái theo cách mà nhìn rất kinh hoàng, và khuôn mặt được liệm bằng kỹ thuật plastic hóa. Nhưng vẫn là , chàng Gus cao lêu nghêu và xinh đẹp của tôi.

      Tôi muốn mặc bộ đầm đen nhắn tôi mua vào dịp sinh nhật lần thứ mười lăm, bộ tử phục của tôi, nhưng thời vừa nữa nên tôi chỉ mặc chiếc váy đen đơn giản, dài ngang gối. Augustus mặc lại bộ suit có ve áo mỏng mà từng diện ở Oranjee.

      Khi tôi quỳ xuống, tôi nhận ra rằng họ vuốt mắt khép lại – dĩ nhiên là phải thế - và rằng tôi bao giờ còn được nhìn thấy đôi mắt xanh của nữa. “Em , tại,” tôi thầm. Sau đó tôi đặt tay lên giữa ngực và vỗ về: “ sao đâu, Gus. sao đâu. Ổn rồi, mọi việc ổn rồi, có nghe em ?” Tôi có chút tự tin nào rằng có thể nghe thấy lời tôi. Tôi cúi xuống và hôn lên má . “Okay,” tôi . “Okay.”

      Hốt nhiên tôi ý thức được rằng tất cả mọi người nhìn chúng tôi, và lần cuối cùng rất nhiều người nhìn thấy hai chúng tôi hôn nhau là khi hai đứa ở trong Nhà lưu niệm Anne Frank. Nhưng, cho đúng hơn, còn hai chúng tôi để người ta nhìn nữa. chỉ còn mỗi mình tôi.

      Tôi mở ví và lấy ra hộp Camel Lights. Với hy vọng ai ở đằng sau trông thấy, tôi nhanh nhẹn nhét hộp thuốc vào khoảng trống giữa người và lớp vải bạc sang trọng của quan tài. “ có thể châm thuốc,” tôi thầm với . “Em phiền lòng đâu.”

      Trong khi tôi chuyện trò với , Ba Mẹ di chuyển lên hàng ghế thứ hai cùng với bình ô-xy, vì vậy tôi phải nhiều khi quay trở xuống. Ba đưa cho tôi mẩu khăn giấy khi tôi ngồi xuống. Tôi hỉ mũi vào khăn, quàng ống trợ thở quanh vành tai và đặt các đầu phun ô-xy trở lại vào mũi.

      Tôi cứ nghĩ chúng tôi vào khu thánh đường trang trọng phù hợp với lễ tang thực , nhưng tất cả chỉ diễn ra trong căn phòng phụ đó – Cánh Tay của Chúa Giêsu theo nghĩa đen, tôi đoán đó là phần của thập tự giá nơi Chúa bị đóng đinh. Ngài mục sư lên đứng trước quan tài, khiến quan tài trông như cái bục thuyết giáo. Ông sơ qua về cuộc chiến kiên cường của Augustus và rằng tinh thần chiến đấu dũng của khi đối mặt với bệnh tật là nguồn cảm hứng cho tất cả mọi người. Tôi bắt đầu phát bực khi ông mục sư kết luận: “Ở thiên đường, Augustus cuối cùng được chữa lành và nguyên vẹn hơn,” ngụ ý rằng khi còn sống được nguyên vẹn như mọi người vì bị tháo mất chân. Tôi thể kìm lại tiếng thở dài chán chường. Ở bên cạnh, Ba bóp gối tôi và lừ mắt tỏ vẻ hài lòng, nhưng từ hàng ghế sau có tiếng người nào đó thầm bên tai tôi, khẽ đến nỗi tôi gần như nghe thấy, “Toàn tào lao thiên địa, hở, bé con?”

      Tôi xoay đầu lại.

      Peter Van Houten mặc bộ suit trắng bằng vải lanh, được cắt may vừa vặn với thân hình phục phịch của ông ta, bên trong là chiếc áo sơ-mi xanh lơ và chiếc cà-vạt màu xanh lục. Ông ta ăn mặc giống như ở xứ thuộc địa Panama, chứ phải trong buổi tang lễ. Tiếng ông mục sư vang lên: “Chúng ta hãy cùng cầu nguyện!” nhưng trong khi những người khác cúi đầu, tôi cứ há hốc mồm nhìn Peter Van Houten. Được lúc, ông ta thào: “Chúng ta phải giả vờ cầu nguyện chứ,” và cúi đầu.

      Tôi quay lên, cố gắng quên có mặt của ông ta và chỉ chú tâm cầu nguyện cho Augustus. Tôi ưu tiên lắng nghe ngài mục sư thuyết giảng và quyết nhìn lại.

      Ngài mục sư gọi Isaac lên, lần này nghiêm trang hơn so với buổi tang lễ thử. “Augustus Waters là Thị trưởng của Thành phố Ung-thư-sinh Huyền bí, và ai có thể thay thế ấy,” Isaac bắt đầu. “Mọi người có thể kể cho bạn nghe nhiều chuyện khôi hài về Gus, vì đó là chàng hóm hỉnh, nhưng tôi xin kể ở đây câu chuyện nghiêm túc: ngày sau khi tôi phẫu thuật mắt, Gus đến bệnh viện. Lúc ấy tôi vừa bị mù hẳn, vừa bị thất tình nên chẳng thiết làm gì cả, Gus xông vào và hét to: ‘Tao có tin này hay lắm nè!’ Và tôi phản ứng ỉu xìu kiểu, ‘ tình bây giờ tao chẳng có tâm trí nào để nghe tin tốt lành hết!’, và Gus , ‘Chắc chắn mày muốn nghe tin này!’ nên tôi tò mò hỏi: ‘Thôi được, đó là tin gì?’ thế là ấy tuôn luôn tràng, ‘Từ nay mày sống cuộc đời tốt đẹp và lâu dài đầy ắp những khoảnh khắc tuyệt vời lẫn kinh dị mà mày chưa thể nào tưởng tượng ra!’”

      Isaac thể đọc tiếp, hoặc có lẽ chỉ viết có bấy nhiêu.


      Sau khi người bạn thời trung học kể vài câu chuyện về tài năng chơi bóng rổ đáng nể cùng nhiều phẩm chất tốt đẹp của Gus khi còn trong đội, ngài mục sư lại mời tiếp: “Bây giờ chúng ta nghe vài lời gởi gắm từ người bạn đặc biệt của Augustus, Hazel.” Bạn đặc biệt? Có tiếng cười khúc khích từ hàng ghế khách tham dự nên tôi nghĩ sao khi tôi mở đầu bằng cách đính chính với ông mục sư, “Tôi là bạn của ấy.” Câu đó làm rộ lên tràng cười. Rồi tôi bắt đầu đọc bài điếu mà tôi viết.

      “Có lời trích rất hay trong nhà Gus, câu khiến cả và cả tôi thấy được an ủi nhiều. Nếu có nỗi đau, làm sao chúng ta cảm thụ được niềm vui?”

      Tôi lảm nhảm thao thao bất tuyệt về mấy Lời Động Viên trong nhà Gus trong khi ba mẹ , tay trong tay, ôm chặt nhau và gật gù theo từng lời tôi . Đám tang, tôi quyết định rồi, là dành cho người còn sống.


      Sau khi nghe chị Julie phát biểu buổi lễ kết thúc với phiên cầu nguyện cho Gus được hội ngộ với Chúa, và tôi nhớ đến những lời ở Nhà hàng Oranjee, rằng tin vào lâu đài bằng mây và đàn hạc thiên đường, nhưng tin có Kiếp khác với chữ K viết hoa tồn tại nên trong khi cầu nguyện, tôi cố gắng tưởng tượng Thế giới khác với chữ T viết hoa. Nhưng sau đó tôi vẫn thấy khó mà tin rằng và tôi có cơ hội ở bên nhau lần nữa. Tôi từng biết quá nhiều người khuất. Tôi biết rằng bây giờ thời gian trôi qua với tôi khác hẳn so với – rằng tôi, giống như tất cả mọi người trong căn phòng này, tiếp tục góp nhặt tình cùng những mất mát trong khi . Và đối với tôi, đó là tấn bi kịch cuối cùng và thực thể chịu đựng nổi: Giống như vô số những người khuất, lần và mãi mãi bị giáng bậc từ người bị ám ảnh thành kẻ chuyên ám ảnh tâm trí người khác.

      Và sau đó trong hai người rể của Gus mang lên máy cassette cầm tay và bật bài hát mà Gus chọn – bài hát buồn và êm dịu mang tên “Người tình mới” của ban nhạc The Hectic Glow. là tôi chỉ muốn về nhà. Tôi chẳng biết bất kỳ ai trong số những người đến viếng và tôi thấy gai cả người khi đôi mắt ti hí của ông Peter Van Houten cứ dán chặt vào bờ vai trần của tôi. Sau khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều đến chỗ tôi khen tôi phát biểu hay và buổi lễ đáng . Toàn là những lời dối trá: Đây là lễ tang và nó giống với mọi lễ tang khác.

      Những người hộ tang của chị em họ, ba , người chú và bạn bè mà trước đây tôi chưa từng gặp – đều đến chỗ và bắt đầu bộ về phía xe tang.

      Khi Ba Mẹ và tôi vào trong xe, tôi , “Con muốn đâu. Con thấy mệt rồi.”

      “Hazel,” Mẹ gắt.

      “Mẹ ơi, ở đó có chỗ ngồi còn nghi lễ cứ kéo dài lê thê và con kiệt sức.”

      “Hazel, chúng ta phải vì hai bác nhà Waters,” Mẹ bảo.

      “Chỉ vì…” Tôi định nhưng thôi. hiểu vì sao tôi thấy mình băng ghế sau. Tôi muốn mình còn bé. Tôi muốn trở lại như hồi sáu bảy tuổi gì đó. “Thôi được rồi,” tôi đầu hàng.

      Trong lúc tôi chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. tôi muốn . Tôi muốn nhìn thấy họ đặt xuống hố đất mà chọn cùng với ba mình. Tôi muốn nhìn thấy ba mẹ khuỵu xuống thảm cỏ ướt đẫm sương và rền rĩ trong đau đớn. Tôi muốn nhìn thấy cái bụng béo ụ vì rượu của Peter Van Houten căng tròn sau lần áo suit lanh. Tôi muốn khóc trước mặt nhiều người. Tôi muốn rải vốc cát lên mộ . Tôi muốn Ba Mẹ mình phải đứng dưới ánh nắng chiều nghiêng nghiêng giữa bầu trời trong xanh, trong đầu nghĩ vẩn vơ đến ngày này của họ, về đứa con cưng và mộ phần của tôi và quan tài của tôi và vốc cát rải lên mộ tôi.

      Nhưng tôi làm những điều này. Tôi làm tất cả các kiểu kể và tệ hơn, bởi vì Ba Mẹ tôi thấy chúng tôi nên làm thế.



      Sau khi chôn cất Gus xong, Van Houten bước đến chỗ tôi, đặt bàn tay béo ịch lên vai tôi và , “Tôi có thể nhờ xe đoạn ? Xe tôi thuê đậu lại dưới chân đồi rồi.” Tôi nhún vai đáp, và ông ta nhanh nhảu mở cửa sau bên phải ngay khi Ba tôi mở khóa cửa.

      Bên trong xe, ông ta chồm người tới khoảng trống giữa hai ghế trước và , “Peter Van Houten: Tiểu thuyết gia danh dự và Kẻ phá đám bán chuyên nghiệp.”

      Ba Mẹ tôi tự giới thiệu. Ông ta bắt tay ông bà. Tôi khá ngạc nhiên khi Peter Van Houten bay nửa vòng trái đất để tham dự lễ tang. “Sao ông lại –” tôi vừa mở miệng định hỏi ông ta cắt ngang.

      “Tôi dùng mạng Internet quỷ quái của cậu để theo dõi các bản cáo phó của Indianapolis.” Ông ta thò tay vào áo suit lanh của mình và rút ra chai rượu whiskey.

      “Và ông cứ thế mua vé và –”

      Ông ta ngắt lời tôi lần nữa trong khi mở nắp chai. “Vé hạng nhất tốn mười lăm ngàn đó, nhưng tài chính của tôi đủ mạnh để thực những ý tưởng bất chợt như vậy. Và đồ uống miễn phí trong suốt chuyến bay nên nếu mình uống nhiều chút xíu là coi như có thể huề vốn.”

      Van Houten nốc rượu ừng ực và sau đó nghiêng người về phía trước, đưa bình cho Ba tôi. Ba từ chối, “À , cảm ơn mời.” Sau đó, ông ta hất chai về phía tôi. Tôi chộp lấy nó.

      “Hazel,” Mẹ tôi ngăn nhưng tôi vẫn tháo nắp và nhấm nháp. Nó làm dạ dày của tôi mang cảm giác như phổi của tôi vậy. Tôi đưa chai trả lại Van Houten. Ông ta hớp ngụm dài sảng khoái rồi , “Cho nên. Omnis cellula e cellula.”

      “Hở?”

      “Bạn trai Waters của bé và tôi có thư từ qua lại và trong lá thư cuối cùng của cậu ấy –”

      “Khoan , giờ ông chịu đọc thư từ fan hâm mộ rồi à?”

      , cậu ấy gửi thư đến thẳng nhà tôi chứ thông qua nhà xuất bản nên tôi thể gọi cậu ấy là fan hâm mộ. Cậu ấy khinh thường tôi. Nhưng dù sao nữa, cậu ấy khăng khăng rằng tôi được xí xóa cho hành vi sái trái của mình nếu đến tham dự lễ tang của cậu ấy và cho bé biết mẹ của Anna sau này ra sao. Nên tôi đến đây và câu trả lời của bé là: Omnis cellula e cellula.”

      “Cái gì?” tôi hỏi lần nữa.

      Omnis cellula e cellula,” ông ta lặp lại. “Tất cả các tế bào đều sinh ra từ tế bào. Mỗi tế bào được sinh ra từ tế bào trước đó, vốn cũng được sinh ra từ tế bào trước đó nữa. Cuộc sống xuất phát từ cuộc sống. Cuộc sống đem lại cuộc sống đem lại cuộc sống đem lại cuộc sống đem lại cuộc sống, và cuộc sống cứ nối tiếp như vậy.”

      Chúng tôi xuống đến chân đồi. “Được rồi, được rồi,” tôi đáp, tình tôi có tâm trạng thảo luận việc này. Peter Van Houten oanh tạc lễ tang của Gus. Tôi cho phép điều đó. “Cảm ơn,” tôi . “Giờ chúng ta ở dưới chân đồi.”

      muốn tôi giải thích thêm à?” Ông ta hỏi.

      ,” tôi . “Tôi ổn mà. Tôi nghĩ ông là tay nghiện rượu thảm hại thích trời dưới đất để gây chú ý giống như ông cụ non mười tuổi hơn kém. Và tôi thấy tội cho ông. Tuy nhiên , ông còn là người viết tác phẩm Nỗi đau tột cùng nữa, vì vậy ông được viết phần tiếp theo ngay cả khi ông muốn. Dù sao vẫn cảm ơn ông và chúc ông có cuộc sống tuyệt vời.”

      “Nhưng mà –”

      “Cảm ơn ông cho tôi uống rượu,” tôi tiếp. “Còn bây giờ xin ông ra khỏi xe.” Nhìn Van Houten bí xị như vừa bị mắng. Ba tôi dừng xe hẳn và phút trôi qua, chúng tôi vẫn đậu ở đó dưới mộ phần Gus cho đến khi Van Houten mở cửa và, cuối cùng im lặng, bỏ .

      Khi Ba lái xe , tôi ngoái nhìn qua cử sổ, thấy ông ta lại tu thêm rượu và giơ cái chai về phía tôi, như thể chúc mừng. Mắt ông ta trông rất buồn. lòng, tôi thấy tội cho ông ta.


      Cuối cùng chúng tôi về đến nhà vào khoảng sáu giờ, và tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi chỉ muốn ngủ, nhưng Mẹ bắt phải ăn mì ống phô mai dù ít ra bà cho phép tôi ăn giường. Tôi ngủ với máy thở BiPAP trong vài tiếng đồng hồ. Lúc thức dậy kinh khủng, bởi trong lúc mất phương hướng tôi thấy giống như mọi thứ vẫn ổn rồi sau đó nỗi đau giày xéo tôi lần nữa. Mẹ tháo máy thở BiPAP cho tôi, tôi buộc cho mình bình ô-xy di động và ùa vào phòng tắm để đánh răng.

      Soi mình trong gương, tôi cứ miên man suy nghĩ là có hai dạng người lớn: Dạng thứ nhất như Peter Van Houten – những sinh linh khốn khổ lùng sục khắp mọi ngõ ngách, tìm nạn nhân nào đó để gây tổn thương. Còn dạng thứ hai giống như Ba Mẹ tôi, những người cứ sống vật vờ như bóng ma, làm bất cứ điều gì cần làm để tiếp tục lay lắt qua ngày.

      Chẳng có viễn cảnh nào trong hai tương lai đó khiến tôi đặc biệt mong muốn. Dường như tôi được nhìn thấy đủ mọi thứ tinh khôi và tốt đẹp thế giới này, và bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ rằng dù có cái chết xen vào tình Augustus và tôi dành cho nhau cũng bao giờ trường tồn. Như bình minh dần tắt thành ngày, nhà thơ viết. có ánh vàng nào rực rỡ mãi.

      Có ai đó gõ cửa phòng tắm.

      “Có người rồi ạ,” tôi vọng ra.

      “Hazel,” tiếng Ba tôi. “Ba có thể vào con?” Tôi trả lời ông, nhưng hồi sau tôi mở khóa cửa. Tôi ngồi nắp bồn cầu. Tại sao hít thở lại là việc khó khăn như vậy? Ba quỳ xuống bên cạnh, kéo đầu tôi tựa vào vai ông và an ủi, “Ba rất tiếc khi Gus mất.” Tôi sắp chết ngạt đến nơi trong chiếc áo thun của ông, nhưng đồng thời lại thấy đỡ hơn khi được ôm chặt như thế, chìm đắm trong hương vị dễ chịu của Ba. Lúc này có vẻ như ông bực tức hay sao đó, và tôi thích vậy bởi vì tôi cũng lấy làm tức giận. “ vô cùng nhảm nhí!” ông thốt lên. “Toàn bộ việc. Gì mà tỷ lệ sống là tám mươi phần trăm và thằng bé nằm trong hai mươi phần trăm còn lại? Vớ vẩn. Thằng bé mới hoạt bát làm sao. nhảm nhí và đáng ghét. Tuy nhiên thằng bé chắc chắn là đặc ân, đúng con?”

      Tôi gật đầu trong áo ông.

      “Ba chỉ muốn để con biết Ba thấy tự hào thế nào về con,” ông .

      Ba tôi. Ông luôn biết cần gì.

    4. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 23


      Vài ngày sau, tôi thức dậy vào buổi trưa và lái xe đến nhà Isaac. tự mở cửa. “Mẹ đưa thằng Graham xem phim rồi,” thông báo.

      “Chúng ta nên làm gì đó,” tôi .

      “Gì đó có thể là ngồi chơi điện tử dành cho người khiếm thị ghế nệm xô-pha ?”

      “Đúng rồi, em cũng nghĩ đến chuyện chơi trò đó đó.”

      Và chúng tôi ngồi lì ở đó trong mấy tiếng đồng hồ, thi nhau chuyện với màn hình, len lỏi tìm đường trong mê cung hang động vô hình mà có lấy tí ánh sáng le lói nào. Phần thú vị nhất của trò chơi này tính ra chính là làm sao để máy vi tính xử lý cuộc đàm thoại của chúng tôi theo hướng hài hước:

      Tôi: “Chạm tay vào vách hang.”

      Máy tính: “Bạn chạm tay vào vách hang. Nó ẩm ướt.”

      Isaac: “Liếm vách hang.”

      Máy tính: “Tôi hiểu. Xin lặp lại.”

      Tôi: “Nạy vách hang ra.”

      Máy tính: “Bạn thử nhảy lên. Bạn bị đụng đầu.”

      Isaac: “ phải nhảy. NẠY VÁCH HANG RA.”

      Máy tính: “Tôi hiểu.”

      Isaac: “ bạn, tôi mình với bóng tối trong hang động này nhiều tuần rồi và tôi cần gọi cứu viện. NẠY VÁCH HANG RA.”

      Máy tính: “Bạn cố gắng nha –”

      Tôi: “Ẩy hông vào vách hang.”

      Máy tính: “Tôi –”

      Isaac: “Cạ mông vào vách hang.”

      Máy tính: “Tôi –”

      Tôi: “THÔI ĐƯỢC. Men theo lối bên trái.”

      Máy tính: “Bạn men theo lối bên trái. Đường hẹp dần.”

      Tôi: “Bò.”

      Máy tính: “Bạn bò được trăm thước. Đường hẹp dần.”

      Tôi: “Trườn như rắn .”

      Máy tính: “Bạn trườn kiểu rắn được gần ba mươi thước. dòng nước chảy xuống người bạn. Bạn gặp đống đá chắn ngang lối .”

      Tôi: “Bây giờ tôi có thể nạy hang ?”

      Máy tính: “Bạn thể nhảy lên mà đứng dậy.”

      Isaac: “Tôi thích sống trong thế giới mà có Augustus Waters.”

      Máy tính: “Tôi hiểu –”

      Isaac: “Tôi cũng hiểu. Tạm dừng.”


      buông bộ điều khiển từ xa xuống chiếc ghế xô-pha giữa hai chúng tôi và hỏi: “Em có biết là nó đau đớn hay sao ?”

      “Chắc ấy thở rất khó nhọc, em đoán thế,” tôi đáp. “Cuối cùng ấy chìm vào hôn mê, nhưng chuyện nghe như, ừ, chuyện đó có gì thú vị cả. Chết chóc chẳng hay ho gì!”

      “Ừ,” Isaac . Và sau hồi lâu im lặng, tiếp, “Chuyện cứ như thể xảy ra vậy.”

      “Vẫn luôn xảy ra mà,” tôi .

      “Hình như em giận,” nhận xét.

      “Dạ,” tôi đáp. Chúng tôi chỉ ngồi đó trong im lặng hồi lâu, như vậy tốt. Tôi nhớ lại buổi đầu gặp gỡ trong Trái Tim của Chúa Giêsu khi Gus chia sẻ rằng sợ bị lãng quên. Khi đó tôi với rằng lo sợ chuyện rất phổ quát và thể tránh khỏi, thực ra, vấn đề phải là chính đau khổ hay lãng quên mà là tính vô nghĩa của những khái niệm này, tính vô nghĩa của thuyết hư vô hoàn toàn vô nhân đạo về khổ đau. Tôi chợt nhớ lời Ba với tôi rằng vũ trụ này muốn được chú ý. Nhưng những gì chúng ta muốn là được vũ trụ chú ý, được vũ trụ quan tâm đến những gì xảy ra với chúng ta – phải là khái niệm chung về cuộc sống nhân sinh mà là từng người trong chúng ta, như những cá nhân riêng lẻ.

      “Gus thực em, em biết chứ,” .

      “Em biết.”

      “Thằng đó ngại ngần khoe chuyện đó đâu.”

      “Em biết,” tôi đáp.

      “Vậy cũng bực mình ha!”

      “Em thấy bực mình chuyện đó,” tôi .

      “Thế nó có bao giờ đưa em coi cái thứ nó viết chưa?”

      “Thứ gì?”

      “Phần tiếp theo hay gì đó cho cuốn sách mà em thích á,”

      Tôi quay sang Isaac. “Cái gì?”

      “Nó viết gì đó cho em, nhưng lại có năng khiếu viết lách.”

      ấy điều này khi nào vậy?”

      nhớ. Khoảng thời gian sau khi nó trở về từ Amsterdam thôi.”

      “Là thời điểm nào?” tôi hỏi dồn. Chẳng nhẽ có cơ hội để hoàn thành nó? Hay hoàn thành nó và để trong máy tính hoặc ở đâu đó chăng?

      “Ừm,” Isaac thở dài. “Ừm, biết. Tụi chuyện đó ở đây có lần. Nó đến đây, lúc đó – à, tụi nghịch cái máy đọc email của , khi đó, vừa nhận được email từ bà ngoại . có thể kiểm tra máy nếu em –”

      “Dạ, dạ, mà nó ở đâu vậy?”


      đề cập đến chuyện này tháng trước. tháng. Phải thừa nhận phải là tháng tốt lành gì, nhưng dù gì vẫn tròn – tháng. Vậy là đủ thời gian cho viết cái gì đó, chí ít là như vậy. vẫn còn lưu lại cái gì đó của mình, hoặc ít nhất do viết ra, lưu lạc ở đâu đó quanh đây. Tôi cần tìm nó.

      “Em đến nhà của ấy tìm,” tôi với Isaac.

      Tôi vội ra chiếc xe tải và lôi giá ô-xy lên đặt vào ghế phụ lái, rồi khởi động xe. đoạn nhạc hip-hop xập xình phát ra từ dàn thanh xe. Và khi tôi đưa tay định đổi đài người nào đó bắt đầu hát rap. Bằng tiếng Thụy Điển.

      Tôi quay nhìn xung quanh và thét lên khi thấy Peter Van Houten ngồi ở băng ghế sau.

      “Tôi xin lỗi vì làm bé giật mình,” Peter Van Houten qua lời rap. Ông ta vẫn mặt bộ suit hôm trước, sau gần tuần. Người ông ta nồng nặc mùi rượu như thể bây giờ mồ hôi của ông ta cũng là rượu. “ bé cứ tự nhiên giữ cái đĩa CD,” ông ta . “Của Snook đó, trong những ban nhạc lớn của Thụy Điển –”

      “Á á á á RA KHỎI XE CỦA TÔI MAU.” Tôi tắt luôn dàn thanh.

      “Đây là xe của mẹ cháu, theo như tôi hiểu là vậy,” ông ta . “Đồng thời, cửa xe khóa.”

      “Ôi, Chúa ơi! Có ra khỏi xe hay đợi tôi gọi chín . Này, bộ ông có vấn đề gì hả?”

      “Nếu có chỉ vì vấn đề thôi,” ông ta trầm ngâm. “Tôi đến đây đơn giản chỉ để lời xin lỗi. đúng khi chỉ ra rằng trước đây tôi là kẻ mọn thảm hại, sống chỉ biết đến rượu. Tôi chỉ có người quen duy nhất dành thời gian ở bên cạnh tôi bởi vì tôi trả lương cho ấy làm việc – tệ hại hơn là bây giờ, kể từ khi ấy nghỉ việc, tôi chỉ còn là linh hồn chơ vơ thể tìm được người đồng hành thậm chí thông qua hối lộ. Tất cả đều đúng, Hazel à. Tất cả những điều đó và thậm chí hơn thế nữa.”

      “Được rồi,” tôi . Bài phát biểu cảm động hơn nếu ông ta ngọng nghịu líu nhíu trong hơi rượu.

      bé làm tôi nhớ đến Anna.”

      “Tôi làm rất nhiều người nhớ đến rất nhiều người khác,” tôi đáp xẵng. “Tôi thực phải .”

      “Vậy cứ lái ,” ông ta bảo.

      “Ông xuống xe mau.”

      . bé làm tôi nhớ đến Anna,” ông ta lúng búng lần nữa. Sau giây, tôi cài số de và lùi xe lại. Tôi thể đuổi ông ta ra khỏi xe và tôi cũng cần phải làm như vậy. Tôi lái xe đến nhà Gus, và ba mẹ đuổi ông ta xuống.

      bé dĩ nhiên là rất quen thuộc,” Van Houten tiếp, “với Antonietta Meo.”

      “À, ,” tôi đáp. Tôi bật dàn thanh và tiếng nhạc hip-hop Thụy Điển lại xập xình vang lên, nhưng Van Houten hét oang oang át cả tiếng nhạc.

      “Có lẽ bé ấy là đứa trẻ chết vì bệnh tuổi nhất từng được phong chân phước bởi Giáo hội Công giáo. bé ấy mắc cùng căn bệnh ung thư như cậu Waters, bị u xương ác tính. Các bác sĩ cắt bỏ chân phải của bé. Đau đớn tột cùng. Khi Antonietta Meo nằm hấp hối ở độ tuổi chín chắn khi vừa lên sáu do căn bệnh ung thư đầy đau đớn này, với cha mình như sau, ‘Cơn đau giống như vải vậy: càng dai càng có giá trị.’ Có phải như vậy , Hazel?”

      Tôi nhìn Van Houten trực tiếp mà qua hình ảnh phản chiếu của ông ta trong kính chiếu hậu. “,” tôi la toáng lên trong tiếng nhạc xập xình. “ nhảm nhí!”

      “Hóa ra cho là vậy!” Ông ta gào lên. Tôi tắt nhạc. “Tôi xin lỗi làm hỏng chuyến của bé. bé còn quá trẻ. bé còn –” Ông ta nức nở. Như thể ông ta có quyền khóc tang Gus vậy. Van Houten chỉ là trong vô số những kẻ khóc tang mà hề biết , than khóc quá muộn màng nấm mồ của .

      “Ông làm hỏng chuyến của chúng tôi, ông già tự phụ. Chúng tôi chuyến tuyệt vời.”

      “Tôi cố gắng,” ông ta . “Tôi rất cố gắng, tôi thề đó.” Và lúc ấy tôi mới hiểu ra trong gia đình Perter Van Houten người mất vì bệnh ung thư. Tôi nghĩ đến tính trung thực trong những gì ông ta viết về bệnh nhi ung thư; đến chuyện ông ta thể chuyện với tôi ở Amsterdam ngoại trừ đặt ra câu hỏi rằng có phải tôi cố tình ăn mặc giống bạn ấy; đến thái độ ti tiện mà ông ta phủ lên đầu tôi và Augusutus; đến câu hỏi nhức nhối của ông ta về mói quan hệ giữa cơn đau cực điểm và giá trị của nó. Con người ấy chỉ ngồi đó nốc rượu, ông già say như hũ chum trong nhiều năm. Tôi chợt nhớ đến thống kê mà phải chi tôi được biết: nửa các cuộc hôn nhân kết thúc trong vòng năm sau khi đứa con chung qua đời. Tôi quay lại nhìn Van Houten, đoạn lái xe xuống College, tấp vào phía sau hàng xe đậu và hỏi, “Chú có con qua đời vì bệnh phải ?”

      “Con tôi,” người đồng hành với tôi thốt lên. “Con bé mới lên tám. Chịu đau rất giỏi. bao giờ được phong chân phước.”

      bé bị bệnh bạch cầu?” tôi dò hỏi. Van Houten gật đầu. “Giống như bạn Anna,” tôi .

      “Rất giống với Anna, ừ.”

      “Chú có gia đình?”

      . À, phải vào thời điểm con bé qua đời. Từ trước khi mất con bé rất lâu tôi là người chịu đựng nổi rồi. đau buồn thương tiếc làm thay đổi ta, Hazel à. Nó chỉ bộc lộ bản chất của ta mà thôi.”

      “Chú sống với bé?”

      , hồi đầu . Mặc dù lúc cuối, chúng tôi đưa con bé đến New York, nơi tôi sống, để trải qua hàng loạt các thử nghiệm tra tấn vốn chỉ tăng thêm đau khổ trong chuỗi ngày còn lại của con bé chứ chẳng tăng thêm được số ngày nào hết.”

      Sau giây, tôi , “Vậy giống như là chú cho bé cuộc sống thứ hai trong tiểu thuyết, để bé được trải qua tuổi thiếu niên.”

      “Tôi nghĩ đó đánh giá công bằng,” ông ta , và nhanh chóng thêm, “Tôi cho rằng bé có biết đến thực nghiệm tư duy mang tên ‘bài toán luân lý với xe lửa mất lái’ của Philippa Foot?”

      “Và sau đó cháu xuất trước cửa nhà chú, ăn mặc như người mà chú hy vọng là con chú sống và trở thành như vậy, cho nên chú, giống như chú quá bàng hoàng sửng sốt trước điều đó.”

      “Có chiếc xe lửa bị mất lái đường ray,” ông ta .

      “Cháu quan tâm đến thực nghiệm tư duy kì cục của chú,” tôi đáp xẵng.

      ra là của Philippa Foot.”

      “Chậc, của bà ấy cũng thế,” tôi .

      “Con bé hiểu tại sao chuyện lại diễn biến như vậy,” ông ta tiếp tục . “Tôi phải với con bé rằng nó sắp chết. Nhân viên xã hội của con bé buộc tôi phải với nó. Tôi phải báo với con bé là nó sắp chết, nên tôi bảo là nó được lên thiên đường. Con bé bèn hỏi liệu tôi cũng có mặt ở đó tôi bảo rằng , chưa đến lúc. Nhưng cuối cùng, vì con bé cứ mãi nên tôi hứa là ừ, tất nhiên rồi, sớm thôi. Rằng trong khi chờ đợi có cả đại gia đình ở đó chăm sóc nó. Con tôi hỏi lạ là khi nào tôi lên đó, tôi trả lời là sớm thôi. Vậy mà cũng hai mươi năm rồi.”

      “Cháu rất tiếc.”

      “Tôi cũng vậy.”

      Sau lúc, tôi hỏi, “Thế điều gì xảy ra với mẹ của bé?”

      Ông ta mỉm cười. “ bé vẫn tìm hiểu phần tiếp theo của câu chuyện, tinh quái này.”

      Tôi mỉm cười đáp lại. “Chú nên về nhà,” tôi với ông ta. “Cai dứt rượu. Viết cuốn tiểu thuyết khác. Hãy làm những gì thuộc năng khiếu của chú. có nhiều người đủ may mắn để sở hữu năng khiếu trời phú như vậy đâu.”

      Ông ta nhìn tôi chằm chằm qua kính chiếu hậu lúc lâu. “Được rồi,” ông ta . “Ừ. đúng. đúng.” Nhưng ngay cả khi miệng thế, tay ông ta vẫn rút cái chai whiskey gần cạn ra. Ông ta uống, đậy nắp lại và mở cửa xe. “Tạm biệt, Hazel.”

      “Đừng căng thẳng quá nhé, chú Van Houten.”

      Van Houten ngồi bệt xuống lề đường phía sau xe. Khi tôi dõi theo bóng hình ông ta dần trong kính chiếu hậu, tôi thấy ông ta lấy chai rượu ra. Và trong tích tắc ngắn ngủi, tôi tin rằng ông ta để nó lại vỉa hè. Thế nhưng người đàn ông ấy ngửa cổ nốc ừng ực.


      Đó là buổi chiều nóng nực ở Indianapolis, khí đặc quánh và im ắng như lúc chúng tôi ở giữa đám mây. Đây là thời tiết xấu nhất đối với tôi, và tôi tự nhủ tất cả là do khí hậu này khi quãng đường bộ từ lối vào đến cửa trước nhà Gus có vẻ như kéo dài vô tận. Tôi bấm chuông, và mẹ ra mở cửa.

      “Ồ, Hazel,” bà thốt lên, ôm choàng lấy tôi và bật khóc.

      Bà làm cho tôi món mì lasagna cà tím – có lẽ nhiều người mang đồ ăn đến biếu hay sao đó – để ăn với bà và ba . “Cháu khỏe ?”

      “Cháu rất nhớ ấy.”

      “Ừ.”

      Tôi thực biết phải gì. Tôi chỉ muốn xuống cầu thang và tìm kiếm bất cứ cái gì viết cho tôi. Thêm vào đó, bầu khí im lặng trong phòng khiến tôi được thoải mái. Tôi muốn họ trò chuyện với nhau, an ủi, nắm tay hay làm bất cứ điều gì. Nhưng họ chỉ ngồi đó ăn qua loa món lasagna, thậm chí chẳng buồn nhìn nhau. “Thiên đường cần thiên thần,” ba lên tiếng sau hồi im lặng.

      “Cháu biết ạ,” tôi . Sau đó, các chị của cùng đám cháu nhộn nhạo xuất và ùa vào bếp. Tôi đứng dậy, ôm chào hai chị và sau đó theo dõi mấy đứa nhoc chạy lăng quăng quanh nhà bếp với nguồn năng lượng dồi dào vô cùng cần thiết của tiếng ồn và chuyển động, các phân tử bị kích thích này va vào nhau và la hét ỏm tỏi, “ bị em bị em bị rồi nhưng em bắt được anhem có bắt được đâu em bắt hụt mà ờ giờ em bắt được rồi nè thằng ngu thời gian nghỉ mà đâu có tính đâu DANIEL ĐƯỢC GỌI EM CON LÀ THẰNG NGU ủa Mẹ nếu con được phép sử dụng từ đó sao Mẹ hay thằng ngu thằng ngu đó,” và sau đó là tràng thằng ngu thằng ngu thằng ngu thằng ngu, ở bên bàn ăn ba mẹ lúc này nắm tay nhau, khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

      Isaac với cháu là Gus viết gì đó, cái gì đó cho cháu,” tôi phân trần. Mấy đứa cháu vẫn lải nhải cái điệp khúc thằng ngu ngớ ngẩn của chúng.

      “Chúng ta có thể kiểm tra máy tính của thằng bé,” mẹ .

      dùng máy nhiều trong mấy tuần cuối,” tôi giải thích.

      “Đúng thế. Bác thậm chí biết mọi người mang nó lên đây chưa. Cái máy vẫn còn ở dưới tầng hầm phải Mark?”

      biết nữa.”

      “Dạ,” tôi , “vậy cháu có thể…” tôi ngoái đầu về phía cửa tầng hầm.

      “Nhà bác vẫn chưa dọn dẹp gì,” ba đáp. “Dĩ nhiên là được, Hazel. Dĩ nhiên là cháu có thể xuống đó.


      Tôi xuống cầu thang, băng qua chiếc giường bề bộn chưa dọn dẹp của , qua mấy chiếc ghế chơi điện tử chỏng chơ bên dưới kệ ti-vi. Máy tính của vẫn mở. Tôi nhấp chuột để kích hoạt lại máy tính rồi tìm kiếm những tập tin được chỉnh sửa gần nhất. có gì trong tháng vừa qua. Tài liệu gần nhất là bài viết phản hồi về tác phẩm Mắt biếc của tác giả Toni Morrison.

      Có lẽ viết tay chăng. Tôi đến kệ sách trong phòng, tìm quyển tạp chí hay cuốn sổ tay. Nhưng có gì hết. Tôi lật lật lại cuốn Nỗi đau tột cùng của . để lại vết tích nào trong đó.

      Tiếp theo, tôi bước đến chiếc bàn ở phía đầu giường ngủ. Mayhem bất tử, phần thứ chín sau cuốn Cái giá của Bình minh, nằm cùng bên cạnh cái đèn đọc sách, mép trang 138 được gấp xuống. bao giờ làm như vậy trong lúc đọc. “Cảnh báo : Mayhem vẫn sống,” tôi to như thể còn nghe được lời tôi.

      Và sau đó tôi bò lên chiếc giường bừa bộn của , cuộn mình trong chăn như cái kén, để mùi của bao bọc lấy tôi. Tôi rút ống trợ thở ra để có thể hít sâu hơn mùi của , hít hơi vào và thở hơi ra, mùi hương phai dần ngay cả khi tôi nằm yên ở đó, ngực nóng ran như lửa đốt cho đến khi tôi thể phân biệt được gì giữa những cơn đau.

      Tôi ngồi dậy giường sau lúc và lồng ống trợ thở vào lại, ngồi thở dốc hồi trước khi lên cầu thang. Tôi chỉ lắc đầu để trả lời ánh mắt đầy vẻ mong đợi của ba mẹ . Mấy đứa cháu chạy ngang qua chỗ tôi. trong hai chị của Gus – tôi thể phân biệt ai là ai – lên tiếng, “Mẹ ơi, Mẹ có muốn con dẫn chúng ra ngoài công viên chơi ?”

      , , sao đâu.”

      “Liệu còn có nơi nào để ấy để lại cuốn sổ tay hai bác? Chẳng hạn như cạnh giường của ấy ở bệnh viện hay nơi nào đó?” Chiếc giường được bệnh viện dọn dẹp mất rồi.

      “Hazel,” ba ái ngại , “cháu ở đây mỗi ngày với gia đình bác. Cháu – thằng bé đơn mình, cháu à. Chắc nó có thời gian để viết gì đâu. Bác biết cháu muôn… Bác cũng muốn thế mà. Nhưng giờ đây có lẽ những thông điệp mà thằng bé muốn nhắn cho chúng ta được gửi từ đó, Hazel à.” Ông chỉ tay lên trần nhà, như thể Gus lơ lửng ngay nóc. Biết đâu như thế cũng nên. Tôi biết nữa, riêng tôi cảm nhận được diện của ở đâu hết.

      “Dạ,” tôi . Tôi hứa đến thăm họ trong vài ngày tới.

      Tôi bao giờ còn gặp lại mùi hương của nữa.

    5. horcrux

      horcrux New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      2
      Chương 24


      Ba ngày sau, vào ngày thứ mười sau khi Gus mất, ba gọi cho tôi vào buổi sáng. Lúc đó tôi vẫn còn nối với máy thở BiPAP nên bắt máy được. Thay vào đó, tôi nằm im lắng nghe ông ghi lời nhắn trong hộp thư thoại ngay sau khi tiếng bip vang lên. “Chào Hazel, bác là ba của Gus đây. Bác tìm thấy, ừm, cuốn sổ tay Moleskine bìa đen để lẫn giá để tạp chí gần giường bệnh của Gus, bác nghĩ nó nằm trong tầm với của thằng bé. Đáng tiếc là có ghi chép gì trong cuốn sổ đó cả. Tất cả các trang đều trống trơn. Nhưng vài trang đầu tiên – bác nghĩ khoảng ba hay bốn trang gì đó – bị xé ra. Gia đình bác cũng tìm khắp nhà nhưng sao tìm thấy mấy trang đó, nên bác biết có thể kết luận được gì ở đây hay . Có lẽ đó là những trang Isaac đề cập đến? Dù sao, bác hy vọng rằng cháu vẫn khỏe. Gia đình bác cầu phúc cho cháu mỗi ngày, Hazel à. Thế nhé, tạm biệt cháu.”

      Ba hoặc bốn trang bị xé từ cuốn sổ tay Moleskine có ở trong nhà của Augustus Waters. Vậy để chúng ở đâu cho tôi? Nhét vào Bộ xương Thời Đại à? , đủ sức khỏe để đến đó.

      Hay Trái Tim của Chúa Giêsu. Có lẽ để chúng ở đó cho tôi vào Ngày Tốt Lành Cuối Cùng của .

      Thế là hôm sau, tôi đến Hội Tương Trợ sớm hơn hai mươi phút so với thường lệ. Trước đó, tôi lái xe đến nhà Isaac, đón cùng và thẳng tiến về nơi Trái Tim của chúa Giêsu. Chúng tôi hạ cửa sổ của chiếc xe tải xuống, bật album mới bị rò rỉ của nhóm The Hectic Glow, album mà Gus bao giờ được thưởng thức.

      Chúng tôi thang máy. Tôi dẫn Isaac đến ngồi trong Vòng tròn Tin tưởng, và mình tôi từ từ sục sạo quanh Trái Tim Chúa. Tôi kiểm tra khắp nơi: dưới từng chiếc ghế, quanh bục giảng kinh nơi tôi từng đứng đọc điếu văn của mình, dưới chiếc bàn bày bánh trái, bảng thông báo in đầy nét vẽ nguệch ngoạc của các em học sinh về tình của Chúa khi chúng đến vào ngày Chủ Nhật. Chẳng có gì cả. Ngoài nhà , đó là nơi duy nhất chúng tôi ở với nhau trong những ngày cuối cùng, và mấy trang giấy cũng có ở đây hay tôi bỏ sót chi tiết nào rồi. Có lẽ để chúng lại cho tôi trong bệnh viện nhưng như vậy gần như chắc chắn là chúng bị vứt bỏ sau khi qua đời.

      Tôi mệt muốn đứt hơi khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Isaac, và trong khi Patrick thao thao bất tuyệt về câu chuyện mất bi của mình, tôi dành toàn bộ thời gian đó với hai lá phổi của mình rằng chúng vẫn ổn, rằng chúng có thể thở, rằng có đủ khí ô-xy cho chúng. Hai lá phổi của tôi được rút dịch tràn chỉ tuần trước khi Gus mất – tôi nằm đó nhìn chất dịch ung thư màu hổ phách được hút lên trong đường ống ra khỏi cơ thể mình - và lúc này có cảm giác như nó đầy tràn trở lại. Tôi quá tập trung bảo bản thân mình phải hít thở đến nỗi nhận ra rằng Patrick kêu tên tôi đầu tiên.

      Tôi nhanh chóng lấy lại tập trung và hỏi, “Dạ?”

      “Em khỏe ?”

      “Em vẫn khỏe, thưa . Em chỉ hơi khó thở.”

      “Em có muốn chia sẻ kỷ niệm về Augustus với hội ?”

      “Em ước gì em chết quách cho xong, Patrick. có bao giờ ước mình chết quách cho rồi chưa?”

      “Có chứ,” Patrick đáp ngay, ngập ngừng như bình thường. “Dĩ nhiên là có. Vậy sao em thử?”

      Tôi ngẫm nghĩ về chuyện đó. Câu trả lời cũ rích của tôi là muốn sống vì Ba Mẹ, bởi vì họ đau buồn cực độ và còn đứa con nào sau tôi. Lý do đó ngẫm ra vẫn đúng phần nào nhưng hẳn như vậy. “Em biết.”

      “Vì hy vọng rằng sức khỏe của em khá hơn phải ?”

      ,” tôi . “, phải vậy đâu. Em biết, Isaac, nghĩ sao?” Tôi đá sang Isaac. Tôi mệt mỏi khi chuyện.

      Isaac bắt đầu về tình đích thực. Tôi thể cho mọi người biết những gì diễn ra trong đầu mình vì nghe có vẻ ủy mị quá. Nhưng tôi nghĩ về chuyện vũ trụ muốn được chú ý, và làm thế nào tôi có thể tập trung cao độ nhất để chú ý đến nó. Tôi cứ có cảm giác mình rằng mắc nợ vũ trụ mà chỉ có chú ý của tôi mới có thể trả được món nợ đó. Đồng thời tôi cũng mắc nợ những ai còn làm người nữa và những ai chưa được làm người. Ba tôi thế với tôi, cơ bản là như vậy.

      Tôi ngồi im trong suốt buồi họp còn lại của Hội Tương Trợ và Patrick dành lời cầu nguyện đặc biệt cho tôi, tên Gus được đưa vào trong danh sách dài dằng dặc của những người khuất – mười bốn cái tên cho mỗi người trong chúng tôi – và chúng tôi hứa sống tốt cho ngày hôm nay, sau đó tôi dẫn Isaac ra xe.


      Khi tôi về đến nhà, Ba và Mẹ ngồi ở bàn ăn bên chiếc laptop riêng của mỗi người. Ngay khi tôi bước qua ngạch cửa, Mẹ đóng ngay laptop lại. “Có gì trong máy tính vậy Mẹ?”

      “Chỉ là số công thức nấu ăn chống ô-xy hóa thôi. Sẵn sàng nối máy thở BiPAP và xem chương trình Siêu mẫu Mỹ chưa con?” bà hỏi.

      “Con cần nằm chút.”

      “Con sao chứ?”

      “Dạ, chỉ hơi mệt thôi.”

      “Vậy con phải ăn , trước khi con –”

      “Mẹ, con hoàn toàn thấy đói.” Tôi tiến bước về phía cửa phòng nhưng bà chặn đường tôi.

      “Hazel, con phải ăn. Chỉ cần chút –”

      . Con ngủ”

      ,” Mẹ dứt khoát. “Con được .” Tôi liếc nhìn qua Ba, ông nhún vai.

      “Đây là cuộc sống của con,” tôi .

      “Con được nhịn đói đến chết chỉ vì Augustus chết. Con phải ăn tối.”

      Tôi thấy tức lẽ nào đó. “Con ăn được mà Mẹ. Con ăn được. Nha Mẹ?”

      Tôi cố gắng đẩy bà sang bên nhưng bà nắm lấy cả hai bả vai tôi và , “Hazel, con phải ăn tối. Con cần giữ gìn sức khỏe.”

      !” Tôi hét lên. “Con ăn tối, và con thể giữ gìn sức khỏe, bởi vì con có khỏe. Con chết dần chết mòn, Mẹ à. Con chết và để lại Mẹ mình cõi đời này và Mẹ đứa con Hazel thứ hai nào để lảng vảng xung quanh nữa, Mẹ còn là người mẹ nữa, và con xin lỗi nhưng con cũng thể làm bất cứ điều gì được hết, nha Mẹ?”

      Tôi thấy ân hận ngay khi vừa dứt lời.

      “Con nghe thấy.”

      “Sao ạ?”

      “Con nghe lỏm Mẹ chuyện với Ba phải ?” Nước mắt Mẹ tuôn ra ràn rụa. “Có đúng ?” Tôi gật đầu. “Ôi Chúa ơi, Hazel. Mẹ xin lỗi. Mẹ sai, con . Chuyện đó đúng với . Mẹ buông ra những lời đó trong khoảnh khắc tuyệt vọng. Đó phải là điều Mẹ hằng tin tưởng.” Mẹ ngồi lên ghế, và tôi ngồi xuống theo bà. Đáng lẽ tôi nên nôn ra ít mì ống cho bà thấy thay vì tức giận với bà.

      “Vậy Mẹ tin tưởng những gì?” Tôi hỏi.

      “Khi nào trong hai mẹ con mình còn sống Mẹ vẫn là mẹ của con,” bà . “Thậm chí con có qua đời, Mẹ -”

      “Khi mà,” tôi vừa mở miệng.

      Bà gật đầu. “Ngay cả khi con qua đời, Mẹ vẫn là mẹ của con, Hazel à. Mẹ ngừng thiên chức làm mẹ đâu. Thế con có ngừng Gus ?” Tôi lắc đầu. “Đó, vậy sao Mẹ có thể ngừng con được?”

      “Được rồi, Mẹ,” tôi . Ba tôi khóc thút thít.

      “Con muốn Ba Mẹ có cuộc sống ,” tôi . “Con lo là sau đó Ba Mẹ còn cuộc sống nào cả, cả ngày hai người chỉ ngồi quanh quẩn trong nhà mà còn con để chăm sóc, cứ nhìn chăm chăm vào các bức tường và muốn vận động gì.”

      Sau phút, Mẹ bảo, “Mẹ theo học số lớp. Trực tuyến, liên thông với Đại học Indiana, để lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành công tác xã hội. ra Mẹ xem công thức nấu ăn chống ô-xy hóa nào hết, Mẹ viết khóa luận.”

      à Mẹ?”

      “Mẹ muốn con nghĩ rằng Mẹ chuẩn bị cho cuộc sống mà còn con sau này. Nhưng nếu Mẹ lấy được bằng Thạc sĩ Công tác Xã hội này, Mẹ có thể tư vấn cho những gia đình gặp khủng hoảng hoặc dẫn dắt những nhóm phải đối mặt với người thân bị bệnh trong gia đình của họ hoặc –”

      “Khoan , vậy Mẹ giống như Patrick sao?”

      “À, hẳn vậy. Có rất nhiều loại hình công tác xã hội.”

      Ba lên tiếng, “Ba Mẹ đều lo lắng là con cảm thấy bị bỏ rơi. Điều quan trọng con phải biết là Ba Mẹ luôn luôn ở bên con, Hazel. Mẹ con đâu hết.”

      , chuyện này rất hay. tuyệt vời!” Tôi cười rạng rỡ. “Mẹ trở nên giống như Patrick. Mẹ Patrick cả tuyệt vời! Mẹ làm việc này tốt hơn Patrick gấp nhiều lần.”

      “Cảm ơn con, Hazel. Điều đó có ý nghĩa rất nhiều với Mẹ.”

      Tôi gật đầu và cũng khóc theo. Tôi thể diễn tả cảm giác vui mừng như thế nào, ngoài những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc lần đầu tiên trong nhiều năm qua khi tưởng tượng cảnh Mẹ tôi trong vai trò của Patrick. Điều đó làm tôi chợt nghĩ đến mẹ của Anna. ấy hẳn cũng là nhân viên xã hội tốt.

      Sau lúc, chúng tôi bật ti-vi và cùng xem Siêu mẫu Mỹ. Nhưng tôi bấm dừng chỉ sau năm giây bởi vì tôi có rất nhiều câu hỏi cần đặt ra với Mẹ. “Vậy bao lâu nữa Mẹ học xong?”

      “Nếu Mẹ đến Bloomington tuần vào hè này Mẹ có thể hoàn thành chương trình học vào tháng Mười Hai.”

      “Thế Mẹ giấu con chuyện này trong bao lâu rồi, chính xác á?”

      năm.”

      “Mẹ!”

      “Mẹ muốn làm tổn thương con, Hazel.”

      đáng kinh ngạc. “Vậy hóa ra mỗi lần Mẹ ngồi chờ con ở ngoài trường MCC, Hội Tương Trợ hay ở bất cứ đâu là Mẹ -”

      “Ừ, học bài hoặc đọc sách.”

      “Chuyện này rất tuyệt vời. Nếu con có chết , con muốn Mẹ biết rằng con ở trời thở phào nhõm mỗi khi thấy Mẹ đề nghị ai đó chia sẻ cảm xúc của họ.”

      Ba cười nắc nẻ. “Ba ở đó cùng con, bé cưng,” ông cam đoan với tôi.

      Cuối cùng, chúng tôi xem tiếp Siêu mẫu Mỹ. Ba cố hết sức để ngủ gục vì chán. Ông cứ nhầm lẫn này với kia và liên tục hỏi, “Hai mẹ con thích bé này đó hả?”

      “Đâu có, đâu có. Hai mẹ con em lèm bèm nàng Anastasia này mà. Tụi em thích Antonia, bé tóc vàng còn lại kìa,” Mẹ giải thích.

      “Tất cả đều cao và kinh dị như nhau,” Ba trả lời. “Tha thứ cho phân biệt được họ.” Ba chồm người qua tôi để nắm lấy tay Mẹ.

      “Ba Mẹ có nghĩ đến chuyện vẫn sống bên nhau khi con chết ?” Tôi hỏi.

      “Hazel, sao chứ? Con .” Bà mò tìm chiếc remote và bấm dừng ti-vi lần nữa. “Có chuyện gì vậy?”

      “Chỉ là, Ba Mẹ có nghĩ như vậy ?”

      “Có chứ, tất nhiên rồi. Tất nhiên là Ba Mẹ vẫn sống với nhau chứ,” Ba khẳng định. “Mẹ và Ba nhau, và nếu Ba Mẹ bị mất con Ba Mẹ cùng nhau vượt qua nỗi đau đó.”

      “Ba thề có Chúa ,” tôi nài nỉ.

      “Ba thề có Chúa,” ông .

      Tôi ngoái lại nhìn Mẹ. “Mẹ thề có Chúa,” bà cũng hứa. “Tại sao con lại còn lo lắng về chuyện này?”

      “Con chỉ muốn hủy hoại cuộc sống của Ba Mẹ thôi.”

      Mẹ nghiêng người về phía trước và áp mặt vào mái tóc rối bời của tôi và hôn lên đỉnh đầu tôi. Tôi với Ba:

      “Con muốn Ba trở thành kẻ nghiện rượu khốn khổ, thất nghiệp hay gì đâu.”

      Mẹ tôi mỉm cười. “Ba con phải là Peter Van Houten, Hazel. Con rành hơn ai hết là người ta vẫn có thể sống với nỗi đau mà.”

      “Dạ, được rồi,” tôi đáp. Mẹ ôm chầm lấy tôi và tôi quẫy ra mặc dù trong thâm tâm tôi muốn được ôm vào lúc này. “Được rồi, Mẹ có thể bật tiếp chương trình,” tôi nhắc. Anastasia bị loại. nàng nổi điên lên. Ghê quá!

      Tôi ăn tối qua quít – vài muỗng mì Ý hình nơ cùng với xốt pesto – và cố giữ cho thức ăn trào ngược ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :