1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khi Lấy Chàng (Nhật Ký Cô Dâu Trẻ) - Nguyễn Thị Thu Hiền

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29 - NHUỘM LẠI MÀU CHO CHÀNG

      Nếu ai từng cũng hiểu màu sắc là gì. Nếu ai từng lấy chồng cũng biết màu sắc có tác dụng ra sao. Chẳng qua, bôi bôi vẽ vẽ bao nhiêu, trát trát vào lúc nào cho đẹp mà thôi.

      Đọc tờ báo, thấy người ta bảo nên cho màu sắc vào cuộc sống vợ chồng, làm mình khoái chí lắm. Nhưng người ta chẳng bảo mình phải nêm nếm xanh đỏ tím vàng thế nào cho hợp với thể trạng của cái ao bèo, làm mình phải ngồi nghĩ. Thế đấy, thời buổi này ăn bao nhiêu cũng chỉ để nuôi cái não mà thôi.

      Đỏ...

      Công nhận, hiền hiền như chàng nhiều khi bản thân mình cũng thấy chán. Bảo gì cũng ừ, nhưng việc chàng, chàng cứ làm, việc mình cứ . Chỉ đâu đánh đấy, chưa khi nào chính kiến của chàng được mình sợ hãi nép vào cánh tủ hay chàng tự giác làm cái gì đó mà phải nhắc nhở. Ví dụ: thay cái bóng đèn bị cháy trong phòng tắm, mua thêm giấy dán tường dán nốt chỗ dở, mang quà đến biếu sếp những ngày giáp Tết, vân vân và vân vân. Có lẽ vì thế nên mình thấy mình là số , chẳng có đối thủ cạnh tranh. Hay theo ngôn ngữ của Kim Dung, mình là Đông Phương Bất Bại. Ý quên, mình ở Hồ Tây nên gọi là Tây Phương Bất Bại. Bạn bè đến nhà chơi, đứa nào cũng khen chàng hiền, dễ thương và có nụ cười nhân hậu. Quen được khen, miết dần chàng quen, có lần chàng bảo mình:

      - Em cứ chê , ra ngoài đường khối theo đấy. bảo gì là các ấy nghe ngay. Chẳng cãi bướng như em đâu.

      - Thế cơ á?... (Mình kéo dài giọng giễu cợt)

      - Ừ, ngày xưa có tận sáu mối tình đầu cơ đấy.

      - Thế mới biết mình siêu! (Mình gật gù đắc thắng) Ít nhất mình cũng thắng được mâm cơm sáu người. Chưa kể những kẻ dại trai chết giữa đường nữa. Mà thưa nhé, cố tìm lại những ấy , gì các ấy nghe ngay nịnh các ấy mỗi tháng xì cho 1 triệu về nuôi em. Vị chi mỗi tháng em được 6 triệu đút túi thêm. Coi như tiền cho thuê chồng. Vẫn là ít so với những người có nhà mặt phố cho thuê. Vẫn là ít so với hao mòn tuổi xuân của em mà chưa đền bù được đấy.

      - Í hí... hí......hí...

      Chàng chỉ biết gục đầu vào gối cười rúc rích. Chàng biết nếu nữa là chàng thua. Nhưng cũng đến lúc phải cho chàng biết mình kinh khủng như thế nào. Chứ cứ khinh địch thế này ổn rồi.

      ...

      - Alô, đâu mà giờ này chưa về?

      - cắt tóc, xong về. Có việc gì ở nhà à?

      - , thấy vắng mặt tức thời hỏi thôi. Về sớm đưa em sang ngoại chơi nhé.

      - Ừ. Xong là về.

      Hóa ra là chàng cắt tóc. Mình biết chàng rất hay cắt tóc ở cửa tiệm gì gì đó phố Tràng Thi. Nơi có những bà, có những mặc áo trắng như mậu dịch viên làm thợ cắt tóc chuyên nghiệp. Nhưng dù sao, cơ hội của mình cũng tới rồi.

      ...

      - Chà, chàng điển trai về rồi ư? Ra đây em xem nào? Em hít thử cái mùi bọt cạo râu có giống ở nhà mình nào?

      Chàng thích chí để cho mình vít cổ xuống hít hít ngửi ngửi. Được quan tâm đột xuất, ai chẳng vừa vui vừa mừng. Chàng cởi cái áo trắng cho mình mang ngâm vì dính nhiều tóc vụn. Vừa huýt sáo vừa nhún nhẩy mở tủ lấy cái áo khác chuẩn bị đưa mình chơi.

      - A................A..............A..........!!!

      - Cái gì mà em hét to thế?

      - Cái gì thế này?

      - Đâu?

      - Nhìn , nhìn cho kỹ vào. Tôi cần nghe giải thích. Liệu mà nghĩ xem làm chồng có nên làm thế . Tôi thề, từ nay trở tin điều gì nữa. Tôi với lời nào nữa đâu. Trời ơi, chết mất thôi.

      - Nhưng...

      Sau tiếng rít lên và hàng tràng những lời đanh thép dồn chàng vào chân tường là bối rối ngơ ngác đến tội nghiệp. Song chàng cứ mân mê cái cổ áo trắng mà mình vừa dí vào mắt chàng, rồi quăng lên đầu chàng đầy ác ý. Câu hỏi to tướng trong đầu chàng là tại sao có vết son đỏ này ở đây đúng ? Thế rồi vội vã dám suy nghĩ lâu, chàng xoắn xuýt thanh minh:

      - Em ơi, thể có chuyện này được, chắc vệt sơn ở đâu đó dính vào thôi.

      - Sơn à, ngửi . Có sơn nào lại thơm thế này ? Sơn gì mà hình trái tim thế này.

      - Em ơi, thế chắc đứa nào nó trêu rồi. Mà lạ nhỉ, hôm nay có ai trêu đâu?

      Chàng vẫn ngơ ngác chất vấn lương tâm, rồi lại vội vã túm lấy tay mình xin xỏ:

      - Tức là hôm khác có các em trêu hả? Còn hôm nay chiến trường tiếng súng chứ gì?

      - Đâu, cũng hiểu được. Sao lại thế nhỉ?

      - nhiều. Tối nay tôi chơi đâu nữa. phải lo cho tôi đâu. Phiền. , muốn đâu , gối của đây.

      Mình ẩy chàng ra khỏi phòng, dúi vào tay chàng cái gối và vỏ chăn, rồi đóng cửa lại. Cơn thịnh nộ chiếm hết toàn bộ ngôn ngữ phi ngôn từ của mình, làm chàng hốt hoảng. Đóng cửa rồi mình phi thân vào giường ngủ sớm. Lời gọi tha thiết nho cứ áp vào cánh cửa đầy khẩn khoản. Chàng sợ van xin to mất mặt với bố mẹ ở tầng dưới. Gọi mãi, gọi mãi chẳng được. Cực chẳng , chàng vội vàng ra sân phơi quần áo, trèo sang ban công tầng ba, trèo vào cửa sổ phòng, lạch bạch mừng rỡ khi còn bị bỏ lại ở ngoài nữa, chàng nhàng nằm xuống bên lưng mình, thầm vào tai vợ:

      - Em ơi, em ngủ chưa?

      - Muốn gì?

      - thề với em là chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với em cả. Có đứa nào chơi ác với thôi. Em tin , rồi em bảo làm gì cũng làm.

      - ?

      - .

      - Có đáng tin ?

      - Có.

      - Mai đưa em KFC.

      - Ừ, chắc chắn rồi.

      - , mai em thích Sen cơ.

      - Ừ, sao cũng được.

      Cái ao bèo tội nghiệp mừng rỡ như vừa bắt được vàng. Trong lúc mình rụi đầu vào nách chàng cười mỉm hình như chàng vẫn phân vân lục tìm trong ký ức xem vết son môi ở cổ áo đấy là từ đâu.

      Khờ quá.

      Đàn ông đâu phải lúc nào cũng thông minh đâu. Giá như chàng để ý đến lòng bàn tay mình lúc vít cổ chàng xuống hít hít ngửi ngửi, giá như chàng quan tâm đến vợ hơn biết màu son vợ hay dùng là gì, giá như chàng đừng vội thanh minh có nhiều cớ cho mình lộng hành đến thế.

      , em tô màu son đỏ cho rồi đấy nhé.

      ...

      Màu trắng...

      Sinh nhật chàng, nghĩ nát cả óc mà chẳng nghĩ ra được là mua cái gì. Mọi năm, chẳng buồn suy nghĩ, mỗi sinh nhật, mình tặng chàng cái áo sơmi. Mỗi năm màu. Coi như cho chàng thành con tắc kè luôn. Nhưng giờ tự dưng lại thấy nhàm chán. Lạ ! Chưa bao giờ thấy chàng than thở, thế mà chính mình lại chán. Mấy bà chị trong công ty gợi ý toàn thứ tốn kém quá. Mấy em xinh tươi gợi ý nhí nhảnh quá. Bí rì rì, chẳng biết phải làm sao.

      Buổi tối trọng đại đến nhanh ơi là nhanh, ông chồng tội nghiệp vẫn lặng lẽ làm và về nhà ăn cơm bình thản. Nghĩ lại thấy thương, lại thấy đành lòng. Thôi được, trong lúc cái ao bèo tắm, mình phải ngụp lặn trong trí thông minh nghèo nàn của mình thôi.

      - Ơ, lại đâu đây?

      - cứ mặc bộ quần áo em sắp sẵn này , rồi chở em ra đây tẹo. Có việc quan trọng.

      - Việc gì?

      - Em gặp khách hàng nhưng tối quá, sợ, nên nhờ đèo thôi.

      - Ừ, biết rồi!

      Chàng lại lầm lũi mặc cái áo trắng mà mình để ở giường và lấy xe để . Chẳng hỏi gì thêm nữa, chẳng mảy may đến ngày của mình. Hay là chàng quên nhỉ?



      CHƯƠNG 30

      Gió thổi, gió cứ đuổi bắt nhau chạy lòng vòng những quãng đường có cây hay có cây. Gió mát đứng lâu là thấy lạnh lạnh. Gió cầu phóng khoáng đùa qua cổ áo chàng rồi lại túm gấu váy mình rung rinh. Giá như có đôi tai của thỏ, chắc mình nghe thấy gió cười.

      - có nhìn thấy gì ?

      - Cái gì cơ?

      - Kia kìa, nhìn theo phía tay em chỉ ấy, đẹp ?

      - Ừ nhỉ, đẹp quá!

      Chàng choáng ngợp nhìn ra phía xa xăm ấy, rộng bến bờ mà ánh lên nồng ấm mười mươi. Cả bãi hoa rộng khắp trắng ngần, ấp mình trong những dãy đèn đỏ lóe tròn mà người ta thắp để thúc hoa nở. Cầu Thăng Long như cầu vồng bắc qua cánh đồng hoa ấy. Hàng vạn bóng đèn loe lóe như những mảnh mặt trời bị vỡ văng tứ tung. Gió vẫn cười khúc khích lùa vào tóc hai đứa, có mùi thơm của hoa, chỉ có gió và ánh sáng.

      - Lại ngày trọng đại, lại mùa hoa loa kèn, chúc mừng ông xã!

      - Sao em biết chỗ này?

      - Em bảo là lấy phải người tài mà lại. quên rồi sao?

      - Úi trời!

      Chàng bĩu môi ra vẻ thèm chấp mình. Cái miệng bè ra như cái kẹp chả. Ghét ơi là ghét.

      - Còn nữa nhé, chưa hết đâu! - mình hãnh diện vênh mặt lên

      - Cái gì thế?

      - Đây này! Tèn tén ten!

      - Ôi... ơ... cái này á?

      - Chứ sao nữa! Đây là món quà sinh nhật em tặng đấy.

      - Em mua cái váy mới à? Nhưng sao lại là quà tặng ?

      - Ơ cái này, sinh nhật , em mua cho em cái váy đẹp, để tặng nguyên vợ xinh đẹp, đúng à?

      Chàng cười toáng lên. Lâu lắm rồi mới thấy chàng cười giòn đến thế. Chàng vừa lắc đầu vừa cười. Túm vào lan can cầu mà cười, chàng cười to trong gió, còn mình, mình cười đắc thắng trong lòng chàng.

      - Ơ thế đúng à?

      - Ừ.. ừ, em đúng! Em lúc nào chẳng đúng. Ở đây em là tướng mà. biết rồi.

      - Thế , có đẹp ?

      - Trông cũng được.

      Mình cười tít mắt nhìn chàng đắc thắng lần nữa. Còn chàng vẫn thế, vừa cười vừa lắc đầu. Chắc chưa bao giờ có ai tặng chàng món quà sinh nhật trái khoáy như mình. Kéo mình lại, khoác tay qua bờ vai, chàng ấp má chàng vào thái dương mình ấm. Hai đứa lặng lẽ để gió thổi tung tóc và ngắm hoa loa kèn nở trong ánh đèn tròn xinh.

      Đứng mãi, đứng mãi.

      Cái cảm giác như dội về nhiều hơn.

      Đứng mãi, đứng mãi.

      Xao xuyến như thể mới chàng này.

      Đứng mãi đứng mãi

      Rộn ràng vì biết hình như chàng cúi xuống.

      Bối rối, bối rối...

      Hình như bờ môi chàng còn 5 cm nữa là đến chỗ mình.

      - Này....

      Hai đứa giật bắn mình ngơ ngác nhìn và tìm kiếm thanh giận dữ đó phát ra từ đâu.

      - Này, ai cho phép chị đứng ở đây? chỗ khác mau. cầu này cấm đỗ xe nhé.

      - Nhưng cháu có thấy biển cấm đâu ạ? - Mình cãi

      - có nhưng gì cả, có xuống bảo?

      - Vâng, cháu xin lỗi, cháu xuống ngay đây! - chàng hiền từ lôi mình lên xe

      ...

      Con đường về hai đứa cười giòn tan. Càng nghĩ càng buồn cười. Chàng kết luận:

      - ghét cái lão ấy thế cơ chứ!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31 - BẠN VÀ NGÀY XỬA NGÀY XƯA

      Mình có bạn rất xinh, chỉ mỗi tội là đen, hơn mình tuổi nhưng vui tươi và mạnh mẽ hơn mình gấp vạn lần. Cuộc sống với nó là muôn vàn bông hoa cắm chung lọ. đời!

      Học xong cấp III, mình cắm cúi để mối tình đầu sang bên cạnh nhằm trèo cho qua cánh cổng trường đại học. Những mong người tự hào về mình. Ôi, cái cổng vừa cao vừa chông gai. Ngày 30 tết, chàng trai quan trọng ấy bỏ mình lý do. Để mặc mình năm trời cứ tối ngủ là quay lưng vào tường khóc. Hai năm sau, bạn mới kể cho mình: " ấy tâm vì mày thông minh quá nên ấy bỏ. Ngu lắm Hiền ạ, mọi thứ đều ổn cả rồi, giá như ngu ngu tốt biết mấy. Đàn ông họ thích tìm người giỏi hơn họ đâu". Mình cười, lúc ấy mọi thứ êm được lâu rồi, chẳng cười gì. Nụ cười ngơ ngẩn.

      Thế rồi nó cũng . tận Phùng, to, cao, đẹp trai và ... cũng đen như nó. Nó mừng rỡ đón nhận tình chỉ trong có hai tháng kể từ ngày mới nhìn thấy nhau. Bùm! nhận được tin nó cưới, mình mỉm cười vỗ vỗ vào bụng nó:

      - Vụ đông xuân gieo giống ngắn ngày hả?

      - Làm gì có.

      - Thôi, tắt đài . yên lành rủ nhau chung thùng gạo phải có lý do gì chứ. Giờ cái lý do này có gọi là ly kỳ nữa đâu. là mốt mà.

      Nó cười gật đầu khoe luôn:

      - Ừ, ba tháng rồi đấy. Hôm trước thử váy, cũng thông báo cho chị chỉnh váy rồi. Tao bảo chị ấy là ba tháng đấy, chị liệu liệu mà chỉnh nhá.

      - Ơ, thế ông bố khó tính bảo gì à?

      - Chả sao cả. Tao bảo mẹ tao: "Con ấy nên con lấy. Bố mẹ có cho con lấy hay tùy, chứ đừng bắt con phải chọn. Con mà chọn là bố mẹ buồn đấy". Mẹ tìm cơ hội riêng với bố. Bố giật nảy mình định cáu. Nhưng may, mẹ kể lại vụ các cụ ngày xưa ra bụi tre nên mới có tao. Vậy là xong.

      Thế là đôi vợ chồng có nước da phải nhuộm ấy lấy nhau, hạnh phúc đến bây giờ. Nó vừa có cửa hàng điện tử điện máy vừa tự xây được nhà. Ai bảo mới cưới bền nào. Đúng là duyên số khắc vồ lấy nhau.

      ...

      Mình có bạn, cùng học cấp III. Nó lùn nhưng lại cao kều. Cả lớp trêu: "Máy bơm và cột điện". Bố mẹ hai bên cấm, chúng càng thắm thiết và dính chặt nhau hơn. Các cụ chí phải: "Lửa tình càng dập càng nồng". Khi mối tình đầu tan vỡ, mình khóc như mưa. Con bé bạn nhào đến đầu tiên, nó ngồi đó nhìn mình lúc rồi cũng gục đầu vào mình khóc. Hai đứa dở hơi ôm nhau khóc chẳng để ý đây là đầu năm, khóc vào giờ này là dễ cả năm xui xẻo. Người nó vội vàng lấy khăn mặt cho nó chùi nước mắt. Mình chạnh lòng, đuổi cả hai đứa về. thương tiếc.

      Chúng nó nhau ba năm cấp III, năm trượt đại học phải chạy chợ, hai năm học trung cấp điện lực ở tận Sóc Sơn và năm dền dứ nữa. Cuối cùng cũng được cưới. Trời ơi! bảy năm đấu tranh ngưng nghỉ. Nhưng tình chỉ sau hai ngày bình yên, ngày thứ ba lại tiếp tục đấu tranh. Cuộc đấu tranh bất đồng giữa chồng và vợ.

      Bẵng năm, thấy nó ôm con sang mình xin tá túc. Chẳng cần phải hỏi cũng hiểu: cuộc chiến giờ đông vui hơn: chồng, vợ và mẹ chồng. Thế chân vạc hệt như Tam Quốc diễn nghĩa. Mình bỗng sợ phải ai lâu như nó.

      - Thôi mày ạ, mày thương con mày quay về. Đàn ông con vẫn lấy được đầy vợ, chứ đàn bà con người ta gọi là nạ dòng. Ai cũng thương con thương cháu, nhưng chỉ có mình mình là đứt ruột đẻ ra thôi. Gạt nước mắt mà dằn cái tôi xuống. Bao giờ con mày lớn, nó lấy vợ, tót cái nó về phòng với vợ, công lao nuôi nấng che chở của mày ra sông, có lẽ lúc đó mày thông cảm với mẹ chồng mày hơn. Nghe lời tao, về .

      - Về ư? Bây giờ biết về đâu? Quay lại đấy, mở cổng ra biết gì?

      - Ngu thế (mình ấn đầu nó chì chiết), là: "Con vừa tranh thủ đưa cháu về ngoại chơi cho khuây khỏa. Nghĩ lại thương mẹ lụi hụi cơm nước mình nên con vội về. Chỉ dám ở chơi hai ngày thôi."

      - Nhưng...

      - Nhưng cái gì? Để ông chồng mày về đây đón còn khó hơn đấy. Đến lúc đó mười mươi là bỏ về mẹ đẻ rồi. Còn khó gấp vạn lần bây giờ. Dũng cảm lên, mọi ngày mồm to lắm cơ mà.

      Để nó bình yên tá túc trong nhà mình hai ngày hỏi câu nào, giờ mới là lúc . Thương bạn nhưng mình nóng tính, mắng nó xơi xơi. Mình quen thuyết phục. Con bạn ôm con lặng lẽ gí chân xuống sàn nhà. Hình như nó khóc. Để lại cho mẹ con nó ít tiền ăn sáng, dặn mẹ vẫn nấu cơm cho mẹ con nó, mình vội vã làm.

      Đêm hôm ấy mình đợi cửa đến 1 giờ sáng. Chỉ sợ vừa tắt đèn ngủ mẹ con nó về lại ngại dám gọi cửa, bỗng chốc có chốn dung thân. Mẹ bảo: "Nó ngồi trong phòng mày suốt buổi sáng, đến trưa bỏ chẳng thèm chào, quần áo nó vẫn còn để kia kìa."

      Hai hôm sau, khó khăn lắm mới gọi được điện cho nó. May, nó về nhà chồng, vui vẻ cùng mẹ chồng làm cơm giỗ ai đó bên họ. Mình mắng nó trận vì cái tội mà chẳng bảo em câu. Nhưng trong lòng mình cả người, mừng cho nó quá. Te tưởi chở đồ đạc lên trả bạn.

      Nhiều năm trôi qua, hai vợ chồng nó có thêm cháu nữa, công ăn việc làm ổn định hơn. Và quan trọng, từ ngày đó chưa lần nào nó bỏ nhà nữa. Ai bảo vợ chồng trẻ dễ cãi nhau là dễ đổ vỡ nào. Đúng là "cơm sôi bớt lửa muôn đời khê".

      ...

      Mình có bạn, xinh, trắng, đầy đặn, dịu dàng, chăm chỉ và ngoan vô cùng. Chỉ phải cái thà quá, nghĩ gì nấy thôi. Nó sinh năm Mậu Ngọ nên thầy tử vi bảo: "Cao số, khó lấy chồng lắm". Nó cũng gật gù tủi phận: "Vâng, cháu công nhận".

      Lần thứ nhất, quê trai làng ga lăng nhất xóm, rủ nhau ra huyện chụp ảnh cảnh nắm tay nhau. Ở đấy ngày ấy liệu mà giấu ảnh chỉ hai đứa biết thôi, chứ người thứ ba mà biết được chẳng khác nào ảnh nóng của người nổi tiếng mạng thời bây giờ. Thế rồi trai làng lên Hà Nội học nghề và cố gắng bám trụ lại thành phố. Ở quê có câu: "Giàu ở quê bằng ngồi lê thành phố" nên có lẽ muốn lập nghiệp xa nhà. Những lá thư thưa dần cho đến khia nó cũng lên thành phố theo . Chẳng biết ở cái ghế đá vườn hoa nào đó nó hỏi:

      - Sao lại thế?

      Nước mắt lưng tròng, nó nhìn người cúi mặt trả lời lí nhí:

      - thể, có lỗi, nhưng phải cưới ấy thôi. ấy có thai mất rồi.

      Nó ôm mặt khóc òa rồi bỏ chạy. Thượng đế trêu ngươi, chưa bao giờ nó dám bỏ bức ảnh xưa cũ của ngày ấy.

      Lần thứ hai, nó mở rộng lòng cùng nhà máy. ấy cũng chịu cảnh xa gia đình sang Đài Loan xuất khẩu lao động năm năm như nó. Và hai đứa nương tựa vào nhau cho cuộc sống đỡ quạnh hiu. Thế rồi tình cũng rủ rê nó với tìm mua váy cưới, đánh điện về nhà là "bọn con cưới nhau". Tình run rủi cho hôm ấy trời mưa to quá, chẳng mua được. Tình vô thần khiến nửa năm còn lại tự dưng mọi thứ thay đổi quá nhanh. Về nước, họ hàng vay hết số tiền dành dụm, chị em lấy chồng hết rồi, còn nó - chẳng biết tìm nơi nào.

      Lần thứ ba...

      Lần thứ tư...

      Những mối tình trắc trở mà nó kể khiến mình cũng lo sợ thay cho bạn. Chỉ bực mình là bao nhiêu theo đuổi tại sao nó lại chẳng đuổi kịp được nào? Câu trả lời bắt đầu hé lộ khi ngày hai đứa rủ nhau mua sắm. Nó có điện thoại:

      - A lô, vâng, em đây.

      - ...

      - Vâng, em với cái Hiền xem chăn nệm.

      - ...

      - Vâng, cái Hiền còn mách em mạng có chỗ rửa ảnh đẹp mà rẻ nữa. Nếu chụp ảnh cưới là đỡ tốn được nhiều ơi là nhiều.

      - ...

      - Vâng, thế nhé, em cúp máy đây.

      - ...

      - Bye bye!

      Mình mở tròn to mắt với cú điện thoại đầy trìu mến và ngọt ngào. Đợi sốt cả ruột cuối cùng nó cũng cúp máy. Mình hỏi vồ hỏi vập nó ngay:

      - Ai?

      - Bạn trai tôi - nó cười bẽn lẽn trả lời.

      - Bạn trai á? Quen lúc nào? Chả thấy báo gì cả. Bà định cho tôi ăn phở ngó à?

      - Mới quen được hơn tháng.

      - Cái gì? (mình hét lên kinh hãi). Mới quen thế thôi mà bà cứ như sắp cưới nhau đến nơi ấy. Thế ấy cầu hôn rồi cơ à? Ông này có làm sao mà mót cưới thế?

      - , à... à... chưa. ấy chưa gì đến đám cưới. Nhưng chắc là cưới nhau thôi. Vì ấy tỏ ra tớ lắm. Tớ tin ấy mà.



      CHƯƠNG 32

      Ôi trời ơi! nếu lúc ấy phải là ngoài đường, chắc mình ngã vật ra mất. Mình phải xấu xa gì nhưng thà như nó mình chết sống lại mấy lần cũng hết tức. Sợ quá!

      Trong thế giới đàn ông mình hiểu gì cả nhưng cũng như nhiều đứa con khác, mình hay ngồi hóng hớt nghe các bà chị tán phét. Các bà ấy truyền thụ lại nội công rằng: "Nếu phụ nữ quá sốt sắng về vấn đề hôn nhân khi tình mới hé hé cũng khiến các ông chồng tương lai hết hồn mà bỏ chạy. Họ muốn tận hưởng tình , họ muốn chinh phục dù là khó khăn đến mấy, họ muốn tù đày người con họ trong khi với bản thân phải là tự do muôn năm. Bỗng chốc những gã đàn ông kia bị tấn công bởi cái gọi là "gông đeo cổ" ai mà chẳng sốc. Bản năng gốc, họ bỏ chạy để thoát thân. Tồ tẹt, đàn bà lại chỉ vì quá mà muốn ở bên người đàn ông đó suốt đời, muốn bình yên để chăm bẵm tổ ấm, muốn an toàn bởi tờ giấy kết hôn. Muốn nộp tiền cho ủy ban nhân dân và ký đánh roẹt cái".

      Sau khi mắng cho con bạn trận, mình rủ nó ăn miến cua trộn, vừa ăn vừa an ủi bạn:

      - Tớ lo tớ thế thôi chứ đừng giận tớ nhá. Giận là tớ đá cho mấy phát đấy. Nghe lời tớ , cứ bình tĩnh. Cứ sốt sình sịch thế là hỏng việc đấy. Hãy cứ bình tĩnh mà và để cho gã đàn ông ấy đứng mũi chịu sào mọi việc. Ăn , tình và hôn nhân nó giống như món miến trộn này này, ăn chậm mới ngon, mới cảm nhận được hết mùi vị. Sau này đứng dậy trả tiền mới thấy xứng đáng, mới thấy đỡ tiếc, hiểu chưa?

      - Hiểu rồi, tính tớ nó thế, biết làm thế nào.

      - Bực rồi đấy, thế mà vẫn cứ cãi à? Phải nhận sai cho chóng tiến bộ chứ? Mà cậu có tiến bộ hay mặc cậu, nhưng ít nhất cậu cũng đừng để tới bực, cho tớ tí nữa đứng dậy trả tiền được thanh thản, hiểu chưa?

      - Ừ, tớ sai.

      - Lần sau có muốn gợi ý mua cái gì cho hai đứa sang chủ ngữ khác, đừng cố về mình. Ví dụ như cái vụ xem chăn đệm vừa xong ấy. là em với đứa bạn xem chăn nệm, nó sắp cưới. Bao giờ ông kia hỏi đến chuyện đôi mình mới nửa đùa nửa a dua theo, lúc ấy mới bảo ừ thế em xem luôn cho chúng mình nhé. Đấy, sau này nếu có lỡ đến đích chuyện hôm nay cũng chỉ là câu đùa thôi mà. Có phải đỡ ngượng hơn ?

      - Ừ, tớ hiểu rồi.

      Hai tháng sau nữa nó gọi điện báo về quê chuẩn bị ăn hỏi. Phù, cả người. Ơ thế là thế nào nhỉ? Mình lo cứ như là chuyện của mình ấy. Thế rồi mình cố dặn nó "ba mươi chưa phải là tết đấy nhé!" trước khi cúp máy, cười mỉm mình rồi quyết định tự thưởng cho mình bát miến cua trộn ở chợ Nghĩa Tân.

      Ai bảo đương lận đận là khổ, là lối thoát? Đúng là giày dép còn có số nữa là người.

      ...

      Chúc mừng mình vì mình có những bạn dễ thương.

      Ngày xửa ngày xưa.

      Có thể có những điều khiến con người ta quên được, nhưng phần lớn những điều càng cố quên lại càng thể quên.

      Bíp ... bíp ...

      Hộp tin nhắn báo ...

      Tin nhắn mới ...

      "Hiền, con Hiếu mổ não, giờ yếu lắm, có thăm ?"

      ...

      Trả lời tin nhắn...

      "Con bé nhà tao sốt mọc răng. Lại bận cuối năm. được. Thông cảm nhé. Gửi cho tao 200k. Hôm nào gặp tao gửi lại mày. Cảm ơn".

      Thế rồi Đậu Đỏ mấy đêm liền sốt ngủ được, mình cứ ôm con còm cõi suốt đêm. Nó khỏi, hò hét với đống chăn nệm, mình lại bị cuốn với những công việc bộn bề ở công ty và ở nhà. Tin nhắn của con bạn thân, mình trả lời xong rồi cũng quên mất. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi.

      Hai tháng sau...

      Bíp... bíp...

      Hộp tin nhắn báo ...

      Tin nhắn mới...

      "Con Hiếu yếu lắm. chờ giờ để thôi".

      ...

      Gọi cho người gửi...

      Ring ... Ring...

      - Ừ tao nghe.

      - Mày ơi, thằng bé thế nào rồi? Nghe mày nhắn tin tao rùng cả mình đấy.

      - Nó mổ u não, giờ về nhà hồi phục sức khỏe, cái u mới mọc lên. Bác sĩ chịu, ông bà ấy đưa con về nhà rồi. Xã nhà tao hôm qua cũng lên đấy, chưa về. thấy gọi về là thằng bé yếu lắm. Thương quá mày ạ!

      - Trưa nay tao lên, tao với mày nhé! Tao tranh thủ buổi trưa. Con Đậu Đỏ tao gửi bà nội.

      - Ừ, thế nhé ...

      ...

      Nếu chỉ là thế, chỉ là lòng cảm thương thằng bé con người bạn tốt biết mấy. Nhưng cuộc sống luôn khó khăn hơn chúng ta tưởng. Mọi chuyện tưởng ngủ yên, xếp ngay ngắn trong hộc ký ức nay bỗng bộn bề. Thổi tung bụi phủ để lại mới y nguyên.

      ...

      Trường cấp III Xuân Đỉnh sân đầy nắng. Những dãy nhà mới xây còn chưa có tí rêu mốc nào. Bọn học sinh lớp 11 sống ở tầng 2 còn chịu khó xuống sân chơi, chứ các chị lớp 12 chỉ bám đầy lan can tầng 3 ngó xuống dưới. Bình luận và bình bầu. Bốn con bé ngồi tổ bốn luôn kè kè với nhau. Hai đứa ở Nghĩa Đô vừa xấu vừa đen và hai đứa ở Phú Thượng vừa xinh vừa trắng. Tất cả đều lùn tịt!

      Khác với đám con trong lớp, mình chẳng thấy rung động với bất cứ cậu bạn nào cả. Chỉ có cậu bạn gây ấn tượng cho mình nhờ bức bưu thiếp với nội dung: "Nhân dịp quốc tế phụ nữ, tớ chúc Hiền mạnh khỏe" là hay trêu nó nhất thôi. Cứ thấy nó là gọi "Hưng quốc". Khác với ba đứa bạn thân, mình hay nhìn từ dưới sân lên để giao lưu với mấy lớp . Chỗ của mình là bậc thềm, mình nghiện truyện tranh. Khô khan và luôn là quân cho các trò ma trong lớp.

      Cuối năm lớp 11, đội hình hay mót khoai, hay ăn, hay tán láo hình thành: 3 chàng lớp 12 và 4 con bé lùn tịt lớp 11. Giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng. Chẳng lẽ mình bị bỏ đói đến thế sao? Cứ ở đâu có ăn là mình nhanh chân , chẳng biết sau này Đậu Đỏ nhà mình có bị di truyền nữa.

      Loanh quanh, lửa và rơm thôi mà, tình tuổi học trò đứa nào chẳng có. Mình bắt đầu ý niệm được chuyện nên rút lui những buổi tụ tập ăn uống khi có hai đôi công bố nhau. Bố mình nóng tính, thấy vào cái tầm "bom đạn" này là dễ cầm dao đuổi vòng quanh khu tập thể ngay. Dạo còn bé chịu nhổ răng sữa bị lần bố đuổi rồi nên nhớ. Ôi, đứa con hiếu thảo. Mình rút quân, chỉ còn đôi cuối cùng, vừa đẹp. Mình làm quân sư tình cho con bé bạn. Nó cũng thích chàng còn sót lại cuối cùng.

      Nhưng bố mẹ nào cũng cấm, sắp thi đại học rồi nên tình lúc bấy giờ đứa nào cũng giấu giấu giếm giếm. Chỉ tranh thủ như thời chiến tranh toàn miền Bắc các cụ xưa kia thôi. Mình cứ cuối tuần là lại dậy sớm, làm ba nắm cơm nắm ngon, trưa học về phát cho ba đứa con chúng nó ăn có sức, tranh thủ hẹn hò, chiều còn ôn thi đại học.

      Nhưng cuối cùng vẫn tới, gõ cửa cuộc đời mình, chàng trai cuối cùng.

      Mười bảy tuổi, cái tuổi còn tự nhủ mình làm " thằng đàn ông đích thực" cho bố tự hào. Phấn đấu cho tiền tài, cho công danh và cho cánh cổng trường đại học nữa. Mười bảy tuổi, thế mà tới, chỉ bằng lòng ấm áp giản đơn của học trò, làm mình hốt hoảng. Mười bảy tuổi, làm mọi kế hoạch của mình đảo lộn như mớ bòng bong.

      Có lần hỏi mình "mấy giờ rồi?" rồi cầm tay mình xem đồng hồ, chịu bỏ ra, những ngày sau mình dám đeo đồng hồ nữa. Có lần cả bọn chùa Thầy, đỡ mình khỏi ngã trong hang Cắc Cớ. Mình run rẩy trong vòng tay , mặt đỏ lừ, từ sau trở bao giờ vào chỗ nào khó nữa. Có lần trời rét, cởi áo cho mình mặc, mình nghe bị mắng trận. Từ sau trở , mình bao giờ mặc thiếu áo ấm nữa. Có lần đưa mình cả bộ đề ôn thi đại học, mình cuống quýt lang thang các sạp sách cũ đường Láng mua cho đủ bộ, để phải mượn sách nữa. Có lần..., có lần...

      Con bé bạn : "Hình như ấy thích mày, bảo tao là coi như em , còn mày . Thôi, cứ bước tiếp !".

      Mình hiểu.

      Tại sao?

      Tình ... Nó ... Lại ngọt ngào đến thế!

      Tới.

      Gõ cửa và...

      Bước vào từ lúc nào ai hay biết.

      Lúc ấy...

      Mình...

      Chưa được mười tám tuổi...!

      Tình tuổi học trò nhàng vụ lợi, lý do mà cũng bị hoen vàng với những lo toan cơm áo gạo tiền. Nó chỉ trong sáng như những bài toán cần chỉ dạy, như những quyển sách hay tìm cho nhau, hay như những lần giận dỗi mình gọt nguyên 5 cân củ đậu rồi ăn trước mặt . Có ai đó từng ví tình như sô la vừa đắng vừa ngọt. Đâu mà, ngọt ơi là ngọt đấy chứ!

      tuần chỉ gặp nhau lần, thời gian còn lại để ôn thi đại học. Tuần nào nhớ quá, trót tới nhà chơi thêm lần nữa là tuần kế tiếp khỏi gặp nhau. Có nhà thông thái từng : "Tình như con quái thú, cho nó đói nó sống. Để nó no nó chết". Và mình nuôi tình của mình như thế, tin tưởng những ngày sau như thế, nếu có ngày sinh nhật bước sang tuổi mười tám...

      ... ướt hết... đứng chờ dưới mưa... cả buổi tối.

      Mình ... trong nhà... vướng bạn bè... ra được.

      chỉ gọi cổng để đưa hộp quà bé rồi về luôn.

      Mở hộp quà.

      Chiếc lắc bằng bạc.

      Mình thích lắm, vui ơi là vui.

      Nhưng ngày có người : "Khi nhau, kiêng tặng nhau đồ bằng bạc".

      Vì đó là chia ly...!

      Mình từng tin điều ấy.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33

      Ba mươi tết, có tới như lời hẹn nhưng chẳng gì. Lặng im rồi bỏ về. Cả bọn tới sau, hỏi đâu làm mình ngơ ngác.

      Từ đó...

      ... Chỉ còn là ... Xa ơi là xa.

      Người đàn ông mà mình nhất ấy khiến mình suốt năm đêm nào cũng quay mặt vào tường khóc.

      Người đàn ông mà mình nhất ấy khiến mình chưa bao giờ quên được vị đắng của sô la.

      - Hôm nay em chưa làm à?

      - À ... à... Em tranh thủ nghỉ trưa ạ.

      Mình luống cuống với câu hỏi thăm xã giao của khi ngồi bên thằng bé con nằm thiêm thiếp giường. Xót ruột quá, từ lúc đến thăm nó mình cứ lặng im ngồi bên, cầm tay nó mà chẳng biết làm gì. Nó cũng như con mình, sao lại tội đến thế. Còn , vẫn vậy cho dù 11 năm qua mình có biết bao điều đổi thay.

      vẫn sở hữu đôi mắt biết thân quen. Còn mình đeo kính bên cận thị, bên loạn thị.

      vẫn sở hữu sức vóc như chưa hề có 11 năm mài giũa. Còn mình có lúc lên 13kg và có lúc tụt xuống 5kg trong tháng.

      vẫn sở hữu giọng ấm áp mà cương quyết, còn mình còn nhí nhảnh như xưa nữa rồi.

      vẫn vẹn nguyên trong lòng mình như xưa, chỉ có điều chỗ bây giờ là vị trí người bạn và trong lòng mình, đối với , chỉ còn là kính trọng mà thôi.

      Căn phòng của vợ chồng chỉ rộng tầm 10 mét vuông ngổn ngang và lụp xụp. Mọi thứ trong phòng cũng đủ để mình hiểu cuộc sống dễ dàng gì. Vợ xinh xắn trong bức ảnh cưới và vẫn xinh xắn thế trước mặt mình.

      - Chào chị ạ, em là bạn Hiếu, bữa nay biết tin cháu ốm nên đến thăm.

      - Chị là bạn à? Sao chưa bao giờ thấy chị nhỉ?

      - Hì... dạ... Chắc tại em ít lên Phú Thượng chơi thôi ạ.

      - Chị là bạn như thế nào ạ?

      - Vâng, bạn học thời cấp III.

      Cũng may là câu chuyện kết thúc. Vì mình cũng chẳng biết phải trả lời gì hơn nữa. Mình mừng cho hạnh phúc của . Nhưng cũng xót xa với cảnh gia đình và em bé. Gửi lại chút tiền, mình lặng lẽ ra về.

      ...

      Con đường Lạc Long Quân giờ mở hai làn đường rộng nhưng nhiều gió. còn ấm cúng như ngày nào - vừa như đường làng lại xóc long xòng xọc khiến bọn học sinh cấp III đứa nào cũng phải có tay nghề chỉnh lại xích xe. Mình mênh mang giữa tiềm thức xưa cũ và tại. Cảm giác khó tả mà nao nao Có lẽ ngày ấy miếng sô la đắng lại là hay và đúng chỗ chăng? Chứ nếu khuôn mặt trong tấm ảnh cưới kia là mình có lẽ ...

      Mỗi người sinh ra đều có duyên phận của mình. Cuối con đường tình, cuối cùng mình cũng phải mình. Ấy cũng nhờ cái ao bèo đón chờ ở đó. có lúc mình kể cho ao bèo nghe câu chuyện tình buồn của bạn cùng học cấp III, ao bèo lặng im lắng nghe. năm sau, ao bèo : " biết đó là em, nhưng vẫn em, còn nhiều hơn ngày ngỏ lời ấy chứ". Mình cười và úp mặt vào ngực ao bèo khóc. Vừa cười vừa ... khóc.

      Giờ mình gia đình vẹn nguyên. Có người hỏi: "Tại sao lại gọi cái Đan là Đậu Đỏ?". Mình cười: "Vì bố nó là Hậu nó là Đậu thôi. Vả lại mẹ nó thích ăn chè đậu đỏ nữa". Thế là vui rồi. Mọi thứ trong căn phòng riêng đều do hai vợ chồng tích cóp mà nên. Tuy chưa bằng nhiều người, nhưng cũng có được cuộc sống thoải mái. Sáng dắt xe là con tay cầm bình sữa, tay vẫy mẹ tạm biệt. Tối dắt xe về là con lại hét lên cười toe toét, giơ tay đòi theo. Hạnh phúc biết bao nhiêu.

      ...

      Con đường Lạc Long Quân gần hết, tự dựng rẽ đường Hoàng Quốc Việt để làm nữa, mình rẽ Thụy Khuê. Lao về nhà thêm 10 phút nữa. Chỉ để ôm Đậu Đỏ lấy phút rồi . Con , cảm ơn con cho mẹ cuộc sống này! Ăn mau chóng lớn để mãi bên mẹ, con nhé!

      Đậu Đỏ cười tít mắt, để lộ chiếc răng duy nhất nhú, tay vẫn cầm bình sữa bé xinh xinh.

      ...

      Bíp... Bíp

      Hộp tin nhắn báo...

      Tin nhắn gửi...

      " , nhớ làm về mua bánh rán bọc đường cho em và mua bỉm cho con nhé. Trưa nay em vừa thăm con người bạn. Tối về em kể nghe!"


      CHƯƠNG 34 - NGÀY HÔM NAY

      Cành cạch ... cạch ... cạch ... cạch...

      Lơ mơ... lơ mơ...

      Hồi tưởng... hồi tưởng...

      Rồi cười mình... rồi khóc....

      Cành cạch ... cạch ... cạch ...

      Mọi thế giới mà mình gói ghém lại để đưa về quá khứ bỗng được sống lại như đoạn phim phủi bụi nay mang chiếu để làm kỷ niệm. Buồn có, vui có. Lúc khiến mình khóc vô cớ, nước mắt rơi cả xuống bàn phím lành lạnh. Lúc bật cười, lắc đầu rồi lại miên man xa xôi. Phải công nhận chính mình cũng khó hiểu về mình nữa là người khác. Đấy, những được hót nhàng bên tai: "Chỉ có mới hiểu được em!" cũng liệu mà tỉnh ngộ . Trời ơi, chứ mắc vào lưới tình ấy rồi có ai tỉnh táo được cơ chứ. Đến khi cái nhẫn cưới lồng vào tay như vòng kim thức tỉnh mới nhận ra mình đáng lẽ nên thế này, đáng lẽ nên thế kia. Trời ơi, trong đó có mình! Ấy, nhưng khi ốm nằm bẹp có người sờ trán lo lắng, khi mưa lạnh có người trở dậy đắp cho cái chăn, khi gió bão giật đùng đùng có người đón, khi khóc lóc lung tung có người dỗ dành cũng quý lắm thay. Thầy giáo môn tâm lý học có : "Phụ nữ chỉ nhớ những cái mà đàn ông quên làm cho mình, chứ mấy khi nhớ những cái mà đàn ông thực xong" làm cả đám con trong lớp om sòm lên phản đối. Nhưng trong thâm tâm đứa nào cũng thán phục ông nào nghĩ ra được câu châm ngôn đó. Để chung sống hòa thuận với chàng, chốt lại chỉ có hai dòng thôi, mình in vào giấy A4 khẩu hiệu to rồi dán ra sau cánh cửa phòng cho chàng học thuộc:

      Điều 1: Vợ luôn luôn đúng

      Điều 2: Nếu vợ đúng xem lại điều .

      Chàng phản đối. Chàng kêu bất công quá. Bao nhiêu thập kỷ nay phụ nữ luôn tranh đấu cho bản thân mình mà biết thế nào là đủ. Giờ bất công càng bất công hơn. OK, nếu chàng thích công bằng, mình lại bóc tờ giấy A4 cũ để dán vào đó khẩu hiệu mới. Lần này thay đổi nữa, tối hậu thư rồi. In đậm.

      Nếu và em thống nhất, cứ theo ý mà làm

      Nếu và em thống nhất cứ theo ý em mà làm.

      Dán rồi, dán chặt, để sau cứ mỗi lần sắp cãi nhau mình lôi chàng ra sau cánh cửa. Chẳng cần nữa, chắc chàng nhớ ra và quay lại cười với vợ nhiều hơn. Hì hì, mình cũng nhớ mình học chiêu này từ đâu nữa.

      ...

      Tự dưng thấy linh cảm có cái gì đó sau lưng, có cái gì đó rình rập. Tạm thu xếp lại mọi thứ mênh mang như ngoài biển, mình quay đầu nhìn lại.

      Trời ơi!

      Giật bắn cả mình!

      Mình hét lên thất thanh và vội vàng ấn cái bóng đen sau lưng ra xa.

      - Em viết truyện đấy à?

      - Vớ vẩn, viết cái gì mà viết - mình vừa đưa tay tắt màn hình vừa cãi.

      - Hà ... hà... rỗi hơi thế biết. Lại xấu chồng chứ gì?

      - Kệ em, phắn ! cho đọc đâu, đừng đứng đấy mà thòm thèm.

      - cho đọc ông đọc trộm, khó gì.

      - Phắn!

      Thôi chết, bí mật năm nay bị chàng phát lặng lẽ sau lưng từ lúc nào biết. Chết dở rồi! Phải đóng máy lại, đặt mật khẩu thôi. Giấu , bữa nào thuyền yên biển lặng lại lôi ra viết tiếp phần II. Chắc lúc ấy những mẩu chuyện khi lấy chàng trở thành những mẩu chuyện khi vừa có chàng vừa có đệ tử của chàng - Đậu Đỏ - nên gay cấn hơn mất!

      Tạm biệt những ngày qua!

      *********The End***********

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :