1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 40

      Tống Giai Nam và Đoàn Gia Thần trò chuyện đến rất khuya, về đến nhà mới phát bố mẹ ngủ, rón ra rón rén tắm, tắm rửa xong lên giường nằm, vừa tắt đèn cơn buồn ngủ cũng ập đến, cho đến ngày hôm sau mới bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.


      Lúc rời nhà chứng bệnh bắt buộc kiểm tra đồ đạc như thường lệ bộc phát, kiểm tra thẻ ra vào phóng viên, thẻ chứng minh công việc và điện thoại di động, tìm rất lâu cũng thấy điện thoại, “Mẹ, mẹ có thấy điện thoại di động của con đâu ”.


      Bà Tống đến chỗ để chiếc chăn, “Hấp tấp hỏng việc, tối ngày vứt đồ bừa bãi”.


      “Ôi, hóa ra là giường của con”. Tống Giai Nam vội vàng lấy điện thoại vứt vào trong túi xách, “Con đây, buổi tối con về trễ chút, con và Đoàn Gia Thần cùng tham gia buổi họp mặt bạn bè, cũng cần phần cơm tối cho con”.


      Bà Tống dặn dò, “Con ăn ít dầu mỡ chút, cẩn thận coi chừng bệnh tái phát đấy”.


      Vẻ mặt tươi cười rực rỡ, tâm trạng vô cùng tốt, “Con biết rồi”.


      Ánh mặt trời ngày hôm nay thực trở nên có chút chói mắt, sau khi tuyết rơi, bầu trời bao la lần đầu tiên biến thành khoảng trong trẻo, màu xanh lam xa xăm chút gợn mây, ngẩng đầu cũng giống như rất nhiều người khác bước ra khỏi nhà, sau cơn bảo tuyết cả người cảm thấy khoan khoái.


      Tòa soạn hôm nay vẫn bận rộn như bao ngày khác, nhưng mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ hớn hở, vừa vào phòng làm việc, thấy đồng nghiệp tiền bối trung niên bên mảng chính trị sát vách đứng ở khung làm việc bày ra tư thế ném rổ, còn vui vẻ rạo rực hỏi, “Thế nào, tư thế của tôi có nghiêm chỉnh ?”


      ông chú đẹp trai khác ho khan hai tiếng, “Tôi này các em, mọi người có thể nhảy ?”


      “Mấy cậu nhóc bên Đại Thành lợi hại lắm nha, ra ngoài cũng là bằng hai chân, cần mang theo bánh xe”. nữ phóng viên che miệng cười, “Các người chỉ cần đợi bị đánh đến tan tác tả tơi thôi”.


      Tống Giai Nam nhịn được hỏi, “Sao vậy, có trận bóng rổ à?”


      “Đúng vậy, tòa soạn tổ chức cuộc thi đấu bóng rổ hữu nghị mừng năm mới, ha ha, thế nào, Tiểu Tống có chơi bóng , người ở đây thực đủ nhân lực nên đành phải kéo phụ nữ ra sân”.


      vội vàng lắc đầu, “Tôi được, ngay cả cầu tôi cũng chưa từng sờ tới”.


      Bên kia có nữ phóng viên bất mãn hét lên, “Vì sao mục của chúng ta lại bảo nữ chính vào vai nam chính chứ, công bằng”.


      “Ha ha, trận đấu bóng rổ này nhất định phải đấu”. Chủ biên đứng ra giảng hòa, “Nhưng sếp cũng phải thông cảm cho chúng tôi, ở đây toàn là người già yếu, đúng, tài nguyên có hạn, chỉ cần các đồng chí nữ, có chồng hoặc bạn trai nên sung vào công quỹ ít , chẳng qua chỉ cần mang đến người thôi, đừng có mang đến cho tôi xem người là chồng, người khác là bạn trai, đó chính là phạm quy nha”.


      Ngay lập tức phòng làm việc nổ tung, phóng viên cười , “Chồng tôi như thùng nước, theo tôi nên cho ấy đấu đô vật hay hơn, chơi bóng rổ biết là ấy chơi bóng, hay là bóng đánh ấy”.


      “Bạn trai tôi mang đến cho đủ số thôi, nhưng tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi đâu có chơi bóng nữa”.


      Tống Giai Nam trở về vị trí ngồi xuống, mở máy vi tính lên, đồng nghiệp bên cạnh hỏi , “Hôm qua tôi có gửi thư báo tin cho , sao trả lời tôi, hay là vẫn chưa nhận được?”


      “Hả? Chờ chút, để tôi xem”. lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn tỉnh ngộ, “Hóa ra là tắt điện thoại, thảo nào tối hôm qua lại yên tĩnh như vậy, gửi tin nhắn cho tôi có gì ?”


      có gì, chính là hỏi lần trước có nơi ăn lẩu cà chua rất ngon đó, tôi muốn hỏi nó ở đâu, ngày mai có người bạn của tôi đến, muốn mời cậu ấy ăn cơm”.


      ấn phím mở điện thoại, màn hình phát sáng, có nhiều tin nhắn cho lắm, ngoại trừ đồng nghiệp gửi tin nhắn cho , còn lại là vài tin nhắn khác, tay vừa chạm đến phím xóa, màn ảnh sáng lên, hơi bất ngờ, sớm như thế mà Tô Lập gọi điện, thấp thỏm nhận cuộc gọi : “Tôi làm việc”.


      có chuyện gì là tốt rồi”. Người ở đầu dây bên kia như thở phào nhõm, sau đó lại trầm mặc lâu.


      Trái tim bỗng nhiên rạo rực, còn có thêm vui vẻ nho , giải thích: “ xin lỗi, ngày hôm qua khi trở về tôi chú ý đến điện thoại, kết quả vừa rồi mới biết điện thoại bị tắt, tìm tôi có việc gì sao?”


      Tiếng hít thở nhàng bên kia truyền đến, “Tối hôm qua tìm em có việc, tối nay em có thời gian ?”


      Tống Giai Nam ngượng ngùng cười cười, “ ngại quá, tối nay là buổi họp mặt bạn bè trung học của tôi, có thể là có thời gian”.


      sao, vậy để hôm khác”.


      nhàng buông điện thoại xuống, theo thói quen, Tô Lập khoanh tay đứng nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, mỗi lần thấy bầu trời xanh biếc như thế tâm trạng của luôn rất tốt, màu lam trong trẻo này luôn kích thích tình cảm dịu dàng từ đáy lòng .


      Trong trí nhớ của , vào đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm đó, ngồi khán đài ở sân vân động ồn ào tiếng người, thời điểm để tai phone điện thoại vào lỗ tai nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ bóng râm bên tai bỗng nhiên có tiếng khóc của đứa bé, giật tai phone ra, sau đó có tiếng dịu dàng của truyền đến: “Đừng khóc, đừng khóc, chị dẫn em đến phòng y tế”.


      mở mắt, ở dưới khán đài xi-măng, biết đứa bé con của giáo viên nào chạy vọt vào sân vận động, kết quả là bị người chạy đến va vào rồi ngã, khuôn mặt nhắn của cõng đứa bé nước mắt lưng tròng đó vai, cõng đứa bé kia đưa lưng về phía , thấy gương mặt cho lắm, chẳng qua là giọng rất dịu dàng khiến người khác cảm thấy rất bình yên ấm áp.


      Khi đó, hai mắt rời khỏi , trong tai phone vang lên ca khúc đáng , [Say Hello], " If i see her standing there alone,at the train station three stops from her home,I have half a mind to say what I'm thinking anyway..”.


      Bầu trời ngày hôm đó cũng trong lành như bầu trời ngày hôm nay, màu xanh biếc sáng rực chút tạp chất, trong màu xanh thẳm xen lẫn màu trắng nhàn nhạt, hòa với những thảm cỏ màu xanh biếc, hòa nhã khiến cho người khác có thể cảm thấy yên lòng.


      Chỉ là sau đó cho biết, lần đầu tiên gặp rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào, cảnh tượng đó nhiều năm sau khi bất chợt nhớ lại, cũng giống như tấm ảnh cũ kỹ quý giá, mặt đọng lại bụi bặm của tháng năm, nhưng vẫn rung động lòng người như thế.


      Nhưng chỉ khi chính bản thân xác định tình cảm của mình, nó mới có thể trở nên kiên định.


      Vẫn là ngày bận rộn như bao ngày khác, buổi tối, Tống Giai Nam gọi xe đến nhà hàng được đặt sẵn, Tống Giai Nam đến trễ, vừa tới đại sảnh nhìn thấy Đoàn Gia Thần đứng chờ ở đó, “Chờ cậu lâu lắm rồi, mới đến à, tớ dẫn cậu ”.


      Cửa phòng ở tầng hai khép hờ, Tống Giai Nam kéo Đoàn Gia Thần, “Tớ hơi sợ”.


      “Cậu sợ cái gì, đều là bạn học mà, cho dù bây giờ thân thiết, chỉ cần mấy ván mạt chược quen thôi”.


      phải là thân thiết, mà do thời gian xa nhau quá lâu, nhiều năm liên lạc, gặp mặt lại đương nhiên xấu hổ và sợ sệt, còn có cảm giác xa lánh và năm tháng để lại dấu ấn ở mỗi người.


      Thời gian trung học là khoảng thời gian vui vẻ đơn thuần, nhưng lại rất xa xôi.


      lấy dũng khí đẩy cửa ra, chú ý của mọi người bỗng nhiên đều tập trung vào người , có chàng trai ánh mắt nhạy bén nhìn cái nhận ra gọi “Tống Giai Nam”, cũng cười cười, mơ hồ nhận ra nhưng lại thể nhớ ra tên cậu ta, thay đổi rất nhiều, nhưng dường như lại hề thay đổi.


      Bỗng nhiên Tống Giai Nam nhìn thấy ghế sofa có người ngồi, vẻ mặt đơn của ấy khác biệt với chính bản thân mình trong quá khứ, ấy trò chuyện cùng người khác vài câu, đến trước mặt đó, nhàng vỗ vào bả vai ấy, “Trương Tịnh Khang, lâu gặp”.


      Bữa cơm hôm nay căn bản chỉ uống rượu, những người đàn ông ở tuổi này đều là những cao thủ về tiệc rượu, Đoàn Gia Thần uống nhiều lắm, uống chút rồi dừng, Tống Giai Nam ngồi bên cạnh tươi cười đối phó với hai người bạn cùng dùng bữa.


      Chờ đến lúc ăn uống no say, tình cảnh có chút hỗn loạn, thấy Trương Tịnh Khang đến, ghé sát vào người giọng : “Có thể ra ngoài chút , tớ có chuyện muốn với cậu”.


      Đêm mùa đông, sân thượng nhà hàng gió rất lớn, có thể nghe được thanh tấm áp phích quảng cáo vỗ phành phạch trong gió, thành phố xa hoa trụy lạc này có chút say lòng người.


      “Tống Giai Nam, chỉ là tớ muốn lời xin lỗi với cậu, chuyện lần trước, rất xin lỗi”.


      cười cười, chân thành : “ có gì, tớ hiểu ý của cậu, ra ai sai cả, chẳng qua là thời gian đùa giỡn chúng ta mà thôi”.


      Trương Tịnh Khang thở hơi dài, “Rốt cuộc là cậu và Đoàn Gia Thần sao vậy?”


      “Tớ và cậu ấy là bạn, chỉ là bạn mà thôi”. Tống Giai Nam suy nghĩ lúc rồi cười, “Bọn tớ bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ”.


      ấy trả lời, chỉ xoay người đưa mắt nhìn về phía xa xa mù mịt, “Lúc đó các cậu thân với nhau như thế, bọn tớ còn cho rằng…”


      Tống Giai Nam cũng đến, khẽ : “Trước kia cậu luôn thích chọc ghẹo bọn tớ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, khi đó nhất định là cậu cũng thích cậu ấy, những lời đó từ trong miệng cậu ra nhất định là rất khó chịu”.


      “Ừh, đúng vậy, trước kia tớ rất ngưỡng mộ cậu, thậm chí là ghen tỵ với cậu, chơi tốt với cậu, đến gần cậu chẳng qua hết nửa lý do là vì thích Đoàn Gia Thần, mỗi ngày thấy cậu ấy và cậu cười cười , vừa phải giả vờ để ý đến cảm giác khó chịu khi thấy hai người đùa giỡn”.


      “Đây đều là do tớ gieo gió gặt bão, thích người, lại tỏ tình, mỗi ngày nhìn người đó đùa giớn với khác, để cho người đó khó xử, là hành động nhàm chán trẻ con”.


      Tống Giai Nam dè dặt từng chút hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn thích cậu ấy ?”


      được, tớ bước vào tim của cậu ấy được, nếu vậy tốt nhất là nên từ bỏ, tớ và cậu ấy quen biết nhau mười năm, nếu có duyên sớm thành đôi rồi”.


      Vừa nhắc đến mười năm, Tống Giai Nam lại mỉm cười bất lực, nhớ đến mười năm của bản thân mình, lại khỏi cảm thấy duyên số rất huyền diệu, người xưa từng , mỗi người đều được định trước người , dây dưa với nhau trong luân hồi, ông tơ mới quấn dây tơ hồng vào ngón tay của bọn họ.


      Nếu như vậy, ai mới chính là người được được quấn dây tơ hồng ở bên kia của bọn họ.


      Buổi họp mặt bạn bè ai cũng uống khá nhiều, ai cũng hào hứng bảo là muốn đến trường học cũ xem chút, nhớ đến lâu vẫn chưa về trường học, ngay lập tức Tống Giai Nam cảm thấy hứng thú.


      Bảo vệ ở trường học phá lệ cho nhóm người của vào thăm trường cũ, đường đến sân vận động, Tống Giai Nam chậm rãi thảm cỏ lớn, Đoàn Gia Thân phía sau , “ là rất lâu rồi tớ chưa đến trường học, nên rất có cảm giác”.


      “Chúng ta ở nơi này sáu năm, sáu năm đẹp đẽ nhất, cuộc sống của con người có bao nhiêu lần sáu năm như vậy”.


      Sau trận bão tuyết ở sân vận động có chút lầy lội, chân dẫm lên bãi cỏ mềm mại, nhưng ống quần nhanh chóng dính đầy bùn bẩn, Tống Giai Nam định chạy dọc đường chạy, chạy đến lúc mệt lên khán đài của sân vận động ngồi, thở hổn hển, “Tiếc là bây giờ phải mùa hè, nếu có thể nằm bãi cỏ ngắm sao”.


      “Tống Giai Nam”. Đoàn Gia Thần bỗng nhiên gọi tên , nụ cười môi mang theo chút vẻ dịu dàng, “ chút về chuyện của Tô Lập được ?”


      kinh ngạc nhìn cậu ta, “ gì?”


      “Cậu nghĩ gì đó, vừa vừa chuyện”.


      ấy là mẫu người giấu rất nhiều suy nghĩ dưới đáy lòng, chuyện nhiều, rất trầm tĩnh, nhưng khi rất sâu sắc, có lẽ người như vậy rất chán, nhưng hiểu sao tớ lại có cảm giác như vậy”.


      “Cuối cùng tớ vẫn cảm thấy ấy rất đơn, vẫn chỉ có mình, có bạn bè, vui vẻ, lúc trước, ra tớ chỉ đơn thuần hy vọng ấy được vui vẻ, bản thân mình làm người bạn bí mật là được rồi”.


      “Có đôi khi tớ nghĩ, ai lại có thể kiên trì đến mười năm, chính bản thân tớ cũng tin, đúng vậy, ra tớ cũng kiên trì mười năm, chỉ là trong thời gian tớ ở đây mười năm vẫn gặp được người có thể làm cho tớ khó quên hơn ấy mà thôi”.


      Đêm đông, bầu trời bao la, bỗng nhiên xuất pháo hoa đầy màu sắc, màu đỏ, màu cam, màu vàng xen lẫn vào nhau tạo thành ánh sáng rực rỡ, những tia lửa xinh đẹp bầu trời cao, tất cả đều bùng sáng bầu trời, sau đó lại rơi xuống như mưa rồi biến mất, làn khói xanh vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, màu lam, xanh biếc, màu tím như ngọn lửa lần lượt phóng lên trung, ánh sáng và bóng tối trong đêm đông vắng lặng như vậy, bỗng nhiên trở nên dịu dàng nhưng lại hân hoan.


      Tống Giai Nam đứng sân bóng rổ hân hoan nhìn lên bầu trời, pháo hoa xinh đẹp nhưng lại ngắn ngủi, chờ cho đến khi buổi trình diễn hoàn mỹ kết thúc yên lặng, cười : “ ra cuộc sống chính là như vậy, thích người cũng giống như thế, tầm thường nhưng lại dài đằng đẵng”.


      Cậu ta đứng dưới bảng bóng rổ lặng lẽ nhìn lúm đồng tiền của , sau đó nhảy lên làm động tác ném bóng vào rổ, “Tống Giai Nam, tớ cho cậu biết, ra Tô Lập chơi bóng rổ rất cừ, cậu chưa từng xem sao, khi đó lớp chúng ta đấu với lớp bọn họ, nhưng lại thua, ha ha, ai bảo cậu lúc nào cũng buồn chán ở thư viện học Toán, đáng tiếc”.


      Trong đầu bỗng nhiên xuất ý nghĩ, “Đoàn Gia Thần, tòa soạn của bọn tớ có trận đấu bóng rổ, cậu giúp tớ ”.


      “Tại sao lại là tớ?”


      bất đắc dĩ : “Tớ chỉ quen mình cậu biết chơi bóng rổ, cậu giúp tớ đảm nhiệm hình thức cũng được”.


      “Tại sao cậu nhờ Tô Lập?” Giọng thản nhiên kèm theo nụ cười, cậu ta khẽ nheo mắt lại, nụ cười có chút bất đắc dĩ nhưng lại tràn đầy thoải mái, “Tống Giai Nam, có đôi khi, phải tranh thủ làm chuyện gì đó, cả đời mới hối hận”.


      Trầm mặc lúc, cậu ta cúi đầu, tùy ý đá hòn đá dưới chân, xung quanh sân vận động là những tia sáng mờ mịt, vẻ mặt của cậu ta trong bóng đêm ràng cho lắm, “Mặc dù, những lời này vào thời điểm này tính là lòng, nhưng tớ hy vọng cậu có thể làm được”.


      Bỗng nhiên có cơn gió lớn ùa tới, thổi tung mái tóc dài của lên trung, mặt đất, những hạt cát cũng tung bay lên, làm mù mịt tầm mắt của , giọng của Đoàn Gia Thần truyền đến rất ràng: “Tống Giai Nam, năm lớp 12 cậu đăng ký ban khoa học xã hội, có thời gian tớ nhìn thấy Tô Lập, khoảng tháng sau tớ gặp cậu ấy sân bóng rổ, nhưng cậu ấy chỉ ngồi ở đó nhìn”.


      “Cậu có biết là cậu ấy thuận tay trái , nhưng sau đó, lúc cậu ấy chơi bóng rổ toàn dùng tay phải, vậy trong lúc đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đến nay vẫn ai biết”.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 41

      chỉ uống chút rượu nhưng cũng cảm thấy khó chịu, chẳng qua là do thần kinh đột nhiên từ trạng thái đóng băng vì rét lại chuyển sang giai đoạn sau khi bị kích hoạt, cả người trở nên vô cùng phấn khích, đường về nhà Tống Giai Nam ca hát ngừng, lúc đến cổng, bác bảo vệ cư xá xem TV, nghe thấy thanh của cũng thò đầu ra dò xét, tiếp theo lại rụt về, bên trong có người hỏi: “Gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”


      có chuyện gì, bé đó uống quá nhiều nên vui vẻ hát đó mà”.


      Gương mặt sinh động, nụ cười dịu dàng tràn đầy sức sống, “Bác ơi, chúc mừng năm mới, cháu chúc mừng năm mới bác đấy ạ”. Vứt dứt lời, Đoàn Gia Thần bên cạnh trợn mắt nhìn cái, sau đó đùa với bác bảo vệ: “ ngại quá, ấy uống hơi nhiều”.


      Bác bảo vệ cười to, “ có chuyện gì, cậu cũng đỡ bạn về , đường cẩn thận chút”.


      Đoàn Gia Thần mỉm cười gật đầu, vừa định đưa tay kéo Tống Giai Nam lại, nhưng bỗng nhiên lại ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đoàn Gia Thần rồi tức giận trả lời câu: “Cậy ấy phải bạn trai cháu”.


      Bác bảo vệ còn cách nào khác đành cười “Ha ha”, vào nhà tiếp tục xem tivi, còn Đoàn Gia Thần nheo mắt lại, lắc đầu, ai chú ý đến nụ cười ở khóe môi cậu, thoáng qua rồi biến mất.


      Chia tay Đoàn Gia Thần dưới tầng, nhảy lên lầu, vừa bước vào cửa là vội vã mở máy vi tính lên, mở QQ, đăng nhập vào space của mình, cẩn thận dời hình ảnh trái tim xuống phía dưới.


      “Họp mặt bạn bè, những gương mặt từng quen thuộc, những năm tháng ngây ngô rực rỡ kia giống như chưa từng rời xa, chỉ là tôi sợ ký ức quá đỗi hoàn mỹ của mình lại đan xen vào thực tế tàn khốc. Bóng đêm tối tăm trong ký ức của tôi lại che giấu tất cả những điều tốt đẹp có liên quan. Cho nên rất lâu rồi, tôi cố gắng xa cách những ký ức này, những người bạn từng cùng tôi vui đùa, hôm nay khi gặp lại bọn họ, trong lòng tôi rất áy náy, nhiều hơn nữa là cám ơn, bởi vì họ chưa bao giờ quên tôi”.


      của chất cồn dần dần xông lên não , từng hình ảnh họp mặt với bạn học cũ lên trước mắt , từ trước đến nay, chưa có chuyện gì chi phối suy nghĩ của , chưa từng có dũng khí tràn đầy đáy lòng như thế.


      Những lời Đoàn Gia Thần dần dần lên trong đầu óc , cũng giống như tia chớp, bỗng nhiên nhớ đến buổi sáng năm lớp 11 sân vận động, dười làn mưa phùn lất phất và ô bóng rổ, đồng phục màu trắng xanh cùng với trái bóng rổ như như , khi đó chẳng qua là quá vội vàng chỉ nhìn thoáng qua nên cũng quá chú ý, nhưng bây giờ nhớ lại, diện mạo người đó cũng mơ hồ, nhưng trực giác cho biết đó chính là Tô Lập.


      Cũng giống như những bước chân từng theo phía sau , nếu như khi đó có dũng khí hơn, nếu như tại có nhiều cơ hội hơn chút, nhất định ra sức đuổi theo để bù đắp khoảng thời gian đánh mất.


      chút do dự gọi Phương Ngôn Án nick, việc thẳng thừng muốn tìm Tô Lập khiến bạn học Phương Ngôn Án oán trách lâu: [Trọng sắc khinh bạn, chị Giai Nam, chị chờ em chút, để em bảo ấy login tìm chị].


      cắn môi mạnh, mắt nhìn thẳng vào avatar QQ xám xịt kia, điều này khiến trong lòng run run giống như ai đó nhéo vào lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt, mặt biết từ lúc nào đỏ ửng nóng bừng, tầm mắt mờ mịt nhìn đến nơi khác, sau đó lại nhớ đến màn hình máy vi tính, quả nhiên avatar quen thuộc kia nhấp nháy, cũng giống như nhịp đập ổn định của trái tim .


      vội vàng mở khung chat ra: [Tôi có việc tìm , có việc nhờ giúp đỡ].


      [Việc gì?]


      hít hơi sâu, sau đó nhanh chóng gõ dòng chữ bàn phím: [Tòa soạn của tôi có trận bóng rổ, tôi muốn nhờ giúp, ý tôi là nếu như bận, biết có thể giúp tôi tham gia trận được hay ].


      [Cái gì gọi là tham gia trận]. rất chân thành hỏi thăm.


      Tống Giai Nam cảm thấy mình rất thất bại: [ đúng hơn là trong mục của tôi, tìm được người có thể tham gia, căn bản toàn là những người lớn tuổi, chủ biên uy hiếp nếu phóng viên nữ cũng phải tham gia].


      [Khi nào?]


      [Bốn giờ chiều ngày mai, ở viện nghiên cứu đại học trước kia của tôi].


      rất lâu mà màn hình vẫn chưa trả lời lại, tay như bị treo bàn phím, vừa định gõ dòng đổi lời bên kia gửi đến file cầu chấp nhận, nhìn kỹ lại đó là ca khúc [Nếu như em vẫn còn ở đây] (1) của La Chí Tường, có chút ngạc nhiên: [Sao vậy?]


      (1) Bài hát “Nếu như em vẫn còn ở đây” - Trình bày: La Chí Tường.


      [ có gì, thỉnh thoảng đổi ca khúc nghe cũng tệ, em nghe lát , đúng rồi, ngày mai tôi , chỉ là có thể đến trễ chút, nhưng như vậy có vấn đề gì ?]


      thở phào nhõm, lúc này mới cảm thấy lời mình vừa vô cùng ngốc nghếch, nhàng úp đầu lên bàn, mở file vừa nhận ra, giai điệu du dương nhàng truyền đến, vẫn là phong cách trước sau như của dòng nhạc thịnh hành, mấp máy môi, rất tò mò sao Tô Lập lại thích nghe dòng nhạc như thế, sau đó chậm rãi hồi : [ thành vấn đề, cám ơn ].


      [Được rồi, tôi còn có việc, out trước nhé, ngủ ngon].


      Độ nóng của cồn dần dần giảm bớt, trong phòng mở điều hòa, bỗng chốc cảm thấy khí lạnh như băng, ngoài cửa sổ, màn đêm như vô cùng vô tận, còn có bóng tối như trải dài vô hạn, gió lạnh thổi làm lung lay những cây đại thụ đơn độc trong năm tháng.


      Tống Giai Nam cứ yên lặng gục ở bàn như vậy, nghĩ bất cứ điều gì cả, bỗng nhiên mở to mắt ngồi dậy, mở ca khúc [Nếu như em vẫn còn ở đây] lên, ca khúc có giai điệu đặc biệt, nhưng khi lời nhạc vô cùng đơn giản chiếu vào tầm mắt, biết là vì nguyên nhân gì, lại cảm thấy khó chịu và buồn phiền.


      “Cuộc sống rất đơn giản cũng giống như thước phim có kịch bản, công việc bận rộn, người nhà bận rộn, lúc chơi bóng phấn đầu đến quên bản thân mình, về nhà trời khuya”.


      nghe lặp lặp lại nhiều lần, chỉ đơn giản nghe đoạn như thế.


      Cuộc sống rất đơn giản, giống như tờ lịch trống rỗng, được bản thân mình mở ra rồi nhàng khép lại, vui mừng lớn lao, cũng phập phồng thoải mái. Công việc bận rộn, người nhà bận rộn, lúc phấn đấu quên bản thân mình, rất cố gắng cho rằng mình vui vẻ, mình hạnh phúc, cùng dạo, uống rượu, dùng cơm với bạn bè, sau những cuộc vui đó, chỉ có mình đơn.


      Nhưng đâu rồi, nhiều năm như vậy, chàng trai lạnh lùng kia, hôm nay là người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh, có phải cũng giống , công việc bận rộn, gia đình bận rộn, lúc chơi bóng cũng phấn đầu quên mình, về đến nhà trời khuya.


      Bài hát này muốn gì đây.


      Bỗng nhiên, có đốm pháo hoa bốc cháy trong đêm tối ngoài cửa sổ, cảnh tượng đẹp mắt bày ra ở trước mắt , hình ảnh phản chiếu cửa kính, những đóm pháo hoa vô cùng vô tận nối gót nhau tỏa sáng, tản khắp nơi bầu trời bao la.


      Nhưng bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy đau lòng, người đàn ông “Lúc chơi bóng phấn đấu quên bản thân mình, về nhà trời khuya”, đau lòng như vậy, dường như châm ngòi đau đớn trong lòng .


      Pháo hoa biến mất, bóng tối vô cùng vô tận lại bao phủ tầm mắt của , chưa từng nghĩ đến, có niềm ước ao khẩn cấp như thế, người đàn ông từng sơn màu sáng lạn lên bức tường thời niên thiếu của có thể vui vẻ và hạnh phúc với .


      đêm ngủ ngon, vẫn luôn giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng trống rỗng, sau đó lại ngủ sâu, lặp lặp lại như thế, kết quả sáng nay khi thức dậy, xung quanh viền mắt lờ mờ xuất quầng thâm.


      Từ đáy lòng luôn có môt vui mừng, nhưng vẫn còn chút yên, cuộc sống bình lặng nhiều năm như vậy, ngày nào đó bỗng nhiên lại vì xuất của Tô Lập mà lặng lẽ tan vỡ, bỗng chốc bức tường sụp đổ.


      Lúc đến tòa soạn làm việc, đương nhiên là những phóng viên tiền bối kia lại vì trận bóng rổ mà xắn tay xắn chân, khí khẩn trương nghiêm túc này ngày thường hề có, Tống Giai Nam cũng viết bản thảo trong tình trạng mất hồn mất vía, uống trà, vẫn chưa đến ba rưỡi phòng làm việc sát vách có người hô hào: “Tranh tài rồi, tranh tài rồi, đặt cược , xem Tiêu điểm và Đại Thành ai thắng!”


      “Ai chết trong tay ai!”


      “Tôi van cậu, biết là bông hoa rơi vào nhà nào! Làm tin tức, phải nghiền ngẫm từng chữ !”


      Dường như từ trước đến nay phòng làm việc chưa từng sôi động như vậy, chủ biên hơn bốn mươi tuổi giống như học sinh tiểu học vụng về vỗ trái bóng, mấy vị tiền bối phóng viên cởi đồ vest và giầy da ra, thay quần áo thể thao, bên kia, có phóng viên cười : “Nhìn các kìa, khóa cũng kéo lên được, các có thể chạy hay di chuyển đây”, mọi người liền cười vang.


      phóng viên trẻ tuổi ngồi bên cạnh Tống Giai Nam giơ điện thoại lên lớn: “Bạn trai tôi đến ngay, ấy tốt nghiệp trường thể thao”. Mọi người kêo “Wow” lên tiếng, lại nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, có chút căng thẳng lại có chút chờ mong.


      biết có thể đến đúng hẹn hay .


      Bên ngoài sân bóng rổ ở trưởng đại học bị vây quanh chặt đến mức con kiến cũng chui lọt, mặc dù bầu trời tối rất nhiều, mặt trời cũng dần dần khuất sau tầng mây dày cộm, khí lạnh thấu xương kèm theo mùi ẩm ướt, giống như điềm báo tuyết sắp rơi.


      Nhưng tất cả những điều đó cũng thể làm giảm khí tưng bừng của cuộc tranh tài, ra nên là sôi động, nhưng tình thế nghiêng về phía, người bên đội Tiêu điểm chỉ có ba người ra sân được, mà đội Đại Thành lại toàn là những cao thủ bóng rổ, điểm số nhanh chóng cách biệt, khiến cho những người xem có chút đành lòng.


      Tống Giai Nam vừa chú ý tình hình trận đấu, vừa lo lắng nắm chặt điện thoại trong tay, muốn gọi cho Tô Lập nhưng vừa ấn phím gọi lại tắt , Tăng Thư Ức ở bên cạnh nhìn , “Tống Giai Nam, cậu sao thế, sao lại mang dáng vẻ mất hồn mất vía như vậy”.


      Lời vừa chưa dứt, ở phía sau liền truyền đến thanh xôn xao, đám đông tự nhiên tản ra, theo phản xạ tự nhiên, Tống Giai Nam quay đầu lại nhìn, trước mắt người đàn ông với bộ quần áo thể thao màu lam, khẽ cười : “Ngại quá, đến muộn chút, còn kịp ?”


      Có lẽ là chạy đường đến đây, trong nụ cười của Tô Lập mang theo chút hơi thở, trong con ngươi của giấu nụ cười, trong lúc nhìn xung quanh, con mắt đen láy bóng loáng của khẽ di chuyển, chiếc cổ áo của bộ trang phục thể thao màu lam là gương mặt trắng nõn của , tóc trán nhàng rủ xuống mi mắt, ánh sáng và bóng tối sinh động đến lạ thường, đó chính là cậu nam sinh Tô Lập thời trung học kia.


      Nụ cười thản nhiên, dáng vẻ vô cùng cuốn hút.


      “Chúng ta dùng người có chuyên môn để đột phá, đồng thời tôi cố gắng ném ba đường bóng, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ trống, sau đó ném bóng vào rổ, ngoài ra chúng ta cần phải dựa vào tốc độ, nhớ kỹ là nhất định phải nhanh, dùng tốc độ dồn cho đối phương có lối thoát, đồng thời phải kèm người bên đối phương, chạy tới chạy lui nhiều vị trí để làm xáo trộn phòng thủ của đối phương”.


      “Tôi đề nghị sử dụng chiến thuật phối hợp phòng ngự này, như thế mới có thể phát huy hiệu quả phương pháp phòng thủ của chúng ta, nếu như phòng ngự theo cách cứ nhìn mãi đối phương, thành viên chơi bóng của chúng ta khó tránh khỏi việc bị qua mặt, lúc này có thể dựa vào phối hợp giữa phòng ngự và tấn công”.


      “Cứ dựa theo phương pháp này, tay ai có bóng cứ cố gắng truyền cho tôi, hiểu chưa, ra sân thôi”.


      Nhìn bảng điểm trước mắt thể chênh lệch, đúng là hai đội nay có khác biệt quá lớn về thực lực, tỉ lệ xoay chuyển cục diện nay là cực kì thấp, chỉ là ra sức để thua đẹp chút, thở phào nhõm.


      Tống Giai Nam nhìn Tô Lập, lần đầu tiên được xem chơi bóng rổ nên có chút khẩn trương và phấn khởi, Tăng Thư Ức lại ngừng than thở: “Tống Giai Nam, cậu tìm đâu ra người đàn ông cực phẩm như vậy đến đây thế”, hung hăng trừng mắt nhìn Tăng Thư Ức, nhưng vẫn thể che giấu được nụ cười ở khóe môi.


      Tiếng cười vừa vang lên, liền nghe được Tô Lập gọi tên , vẫn chưa kịp phản ứng, tay của vươn đến, chiếc áo khoác thể thao được đặt vào tay , “Cầm hộ tôi lúc”.


      từng ngồi ở khán đài sân vận động thấy các ôm trong tay chiếc áo thể thao, mặt các đó cũng xuất nụ cười tươi, ánh mắt dõi theo người duy nhất của mình, còn những chàng trai ngây ngô trẻ tuổi lại chạy nhảy ném bóng vào rổ, chậm rãi thoải mái.


      Có đôi khi rất hâm mộ, nhưng vẫn mỉm cười, sau đó ánh mắt dịch chuyển từ tay cầm áo của sang tay cầm nước uống, rồi lại yên lặng rời , bên tai truyền đến những thanh trong trẻo, những tiếng reo hò ầm ỉ, còn có những cái tên của riêng mình.


      khắc đó, từng có hy vọng xa vời, có người đứng trước mặt , đưa áo thể thao của mình cho , còn chỉ có thể mừng rỡ nắm chặt quần áo của người đó, cũng giống như thứ nắm lấy là tay của người đó và suốt cả cuộc đời.


      Và ngay lúc này, trong tay của lặng lẽ nắm chặt lấy áo thể thao của Tô Lập, rung động đó muộn mười năm, cảnh tượng trong vở kịch được trình diễn muộn mười năm.


      chỉ có thể nắm chặt, trong những đường sọc xanh và trắng đó, tìm về những màu sắc thầm mến từng thuộc về .


      Tống Giai Nam chưa bao giờ biết Tô Lập chơi bóng rổ hay đến như thế, vừa vào sân ghi được ba điểm, giành được những tràng hoan hô tán thưởng, dáng người của thon dài linh hoạt, trong lúc chạy nhảy, giơ tay, nhấc chân thể tuấn tú kiệt xuất của mình.


      xem rất mê mẩn, Tăng Thư Ức bên cạnh nắm lấy tay , dùng sức véo, “Rất đẹp trai nha, theo tớ nhất định là lúc còn học này là người tiên phong đẹp trai trong đội bóng rổ đây, quả thực là bản sao Kaede Rukawa (2) của đây”.


      (2) Kaede Rukawa: trong những nhân vật chính trong bộ truyện tranh nổi tiếng “Slam Dunk”.


      “Tăng Thư Ức, cậu đừng có kéo tớ, rất đau đấy”.


      “Tớ xúc động mà, được ”.


      Điểm số dần dần tăng lên, ánh mắt của mọi người cũng chăm chú dõi theo trận thi đấu của bọn họ, có người hò hét hoan hô. Nhìn qua, Tô Lập và những thành viên khác phối hợp vô cùng tốt, lối chơi cũng rất nhàng, với việc nhanh chóng giành được ba điểm, gần như hoàn toàn trở thành tiêu điểm của toàn trường, nhưng vẫn ai biết tay trái của đau ỉ.


      Chấn thương xảy ra rất lâu cứ cẩn thận là lại tái phát, Tô Lập lặng lẽ nắm lấy cổ tay trái, cố gắng hết sức ném hai lần, xuyên qua đám người dày đặc, vẫn có thể nhìn thấy Tống Giai Nam ôm chiếc áo thể thao của mình thầm đứng góc.


      Từ đáy lòng bỗng nhiên có cảm giác phức tạp vô cùng khó tả, bất chợt có tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, thở phào nhõm hơi dài, điểm số vẫn còn cách biệt, xuất của thể đảo ngược tình cảnh như mọi người kỳ vọng.


      Rất nhiều người chạy đến vỗ vỗ bờ vai an ủi , nhưng hề cảm thấy tiếc nuối chút nào, dù sao bóng rổ cũng là tranh tài của cả đội, phải là màn trình diễn của người, chỉ cần cố gắng tất cả đều thoải mái.


      muốn nghe những lời an ủi của người khác, chỉ muốn nghe lời cám ơn của người dành cho .


      “Đáng tiếc quá, lại thắng nổi”. Tăng Thư Ức lắc đầu thất vọng, “Nếu ta ra sân sớm chút tốt rồi”.


      Tống Giai Nam lấy từ trong hộp ra chai nước khoáng, cười : “Được rồi, quan trọng là có tham gia mà, hơn nữa, chúng ta thua hơn mười điểm là hy vọng lớn nhất của chủ biên rồi, ngày mai lúc họp chú ấy nhất định cố ý đến muộn”.


      Tăng Thư Ức lại thấy tay trái cầm chiếc áo thể thao, tay phải cầm chai nước khoáng, miệng lại ngừng lải nhải, trêu chọc : “Tống Giai Nam, tớ thấy dáng vẻ của cậu lúc này rất giống với các giúp các chàng trai cầm áo và nước khoáng thời trung học lắm nha, ha ha, tớ hỏi này, lúc còn học trung học cậu làm những việc đại loại như thế này chưa đấy, sao lại thạo việc như vậy”.


      vớ vẩn gì đó, cậu mới là người làm”. Dường như bị người khác nhìn thấu suy nghĩ, trợn mắt nhìn Tăng Thư Ức cái, sau đó nghiêng đầu sang nơi khác che giấu cảm xúc ngượng ngùng của mình, nhìn thẳng về hướng Tô Lập đứng ở dưới bảng rổ (3).


      (2) Bảng rổ:


      Vừa vận động quá sức nên thở dốc, mặt có vài giọt mồ hôi, từ giữa hàng lông mày chảy dọc theo đường cong sống mũi, làn da tái nhợt của cũng hơi ửng đỏ, còn chút vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, trái lại ở tỏa ra niềm vui sinh động được biểu ở hơi thở nam tính mạnh mẽ, khiến người khác khỏi mặt đỏ tim đập nhanh.


      đưa nước khoáng cho , nhìn ánh mắt , chân thành : “Cám ơn ”.


      Khán giả xem trận thi đấu cũng dần dần tản , những vầng mây u ám che phủ bầu trời, bóng tối đêm đông lặng lẽ bao trùm ánh sáng ban ngày yếu ớt, mở nắp chai nước khoáng, vừa đưa đến khóe môi để xuống, “Tôi thắng”.


      Môi của giương lên, bày ra độ cong đẹp mắt, “Thắng thua quan trọng, chơi bóng rổ rất hay là đủ rồi”.


      Tô Lập có chút ngạc nhiên, “Em chưa từng thấy tôi chơi bóng rổ?”


      “Xin , tôi rất ngốc về vận động thể thao, cho đến nay đều hề tham gia vào hoạt động nào của khoa”. Tống Giai Nam ngượng ngùng mỉm cười, trong lời mang theo chút vẻ trách móc và đắc ý, “Hơn nữa, cho đến bây giờ cũng chưa hề cho tôi biết”.


      Cảm xúc phức tạp từ đáy lòng chậm rãi nảy lên, Tô Lập ngắm nhìn bốn phía dần dần trở nên vắng vẻ, xung quanh là những tòa nhà cao tầng, còn có đài phát thanh đúng giờ vang lên của trường, giọng hát dịu dàng của John Lennon truyền đến: "Oh my love for the first time in my life,i feel sorrow,i feel dreams,i feel life,i feel love”.


      “Biết đây là bài hát gì ?”


      Giai điệu rất êm tai, giọng nam rất dịu dàng, thuận miệng hỏi: “Đây là bày hát gì?”


      “Oh My Love!”(4) tùy ý vắt áo khoác thể thao lên vai, cười : “Tống Giai Nam, đây là trường em học lúc lên nghiên cứu sinh, chắc là em rất quen thuộc, dẫn tôi dạo chút được ?”


      (4) Bài hát Oh My Love. Trình bày: John Lennon.


      “Đây là tòa nhà Đức Chính, bọn tôi học ở đây, nhưng chỗ này cách căn tin xa lắm, rất thuận tiện cho đời sống nhân dân”.


      “Ký túc xá ở ngay sau tòa nhà này, rất cũ rồi, đến mùa xuân mà độ ẩm vẫn thẩm thấu đến sàn nhà của tầng bốn, bùn lầy cũng làm ẩm tầng , tuy là hai người phòng, nhưng lại bằng khu ở bốn người phòng”.


      “Lúc tôi lên nghiên cứu sinh rất gay go, lý tưởng mỗi ngày còn tồi tệ hơn chó lợn”.


      “Đúng rồi, đây là nơi tôi thích đến nhất, đến đây xem ”.


      Sân thượng vắng vẻ, phía còn chất đống vật liệu xây dựng dùng đến, nơi trống rỗng này lại là nơi có tầm nhìn trống trải vô cùng vô tận, cách đó xa là dãy núi Viễn Sơn, còn nhìn thấy những áng mây lơ đãng dày đặc. mặt đất còn để lại dấu vết ẩm ướt của nước mưa, gió đông thổi đến lạnh đến thấu xương.


      “Ở đây có thể thấy được rất nhiều quang cảnh thành phố này”. Tống Giai Nam giang rộng hai cánh tay, hít hơi sâu, “Nếu cảm thấy mệt mỏi, khó chịu, có thể đến đây ngắm cảnh lát, sau khi mùa hè kết thúc, mặt trời nóng bức nướng nóng nền xi-măng, nằm ở đây có thể nhìn bầu trời chiều và hưởng thụ cuộc sống”.


      “Cũng giống như ngồi khán đài ở sân vận động ngắm bầu trời bao la?”


      “Uhm”. khẽ mỉm cười, nhìn vào mắt của , bỗng chốc hai ánh mắt chạm vào nhau, khí bắt đầu có chút hư ảo ngầm hiểu, còn có nét mập mờ.


      Cuối cùng bầu trời lại nhàng rơi xuống những giọt mưa lạnh như băng, mưa mùa đông lặng lẽ phủ đầy bầu trời thành phố, Tống Giai Nam kéo cổ áo, tự nhủ: “Dường như sắp có tuyết rơi”.


      “Ừh, chúng ta về ”.


      Cửa sân thượng nhàng khép lại, bỗng chốc cả bầu trời bị bóng tối bao phủ, trước mắt là bóng tối đen mờ mịt, mắt Tống Giai Nam rất kém trong bóng tối, khi bóng tối bao trùm ánh mắt của , giống như cả thế giới chỉ còn lại mình .


      Còn có tiếng bước chân phía trước kia.


      Rất lâu trước đây, cũng giống như bầu trời bỗng chốc trở nên ẩm ướt mà hề báo trước, mười năm trước có gương mặt thanh tú, là có tính cách ôn hòa, từng ở phía sau chàng trai lạnh lùng u sầu trong hoàn cảnh như thế này, đoạn trong bóng tối, cả cầu thang dài nhưng lại ngắn ngủi, cầu nguyện có điểm cuối, mười năm trước, chưa từng nghĩ rằng, lại bước trong quanh cảnh như thế lần nữa.


      Lấy lại bình tĩnh, sờ điện thoại, muốn lấy ra để thắp sáng đường dưới chân, vẫn chưa chạm đến điện thoại, trong bóng tối, giọng lạnh nhạt lại dịu dàng truyền đến: “Tống Giai Nam, sao vậy?”


      hơi lúng túng, “Tối quá, tôi thấy lắm”.


      thấy bậc thang dưới chân, cũng bởi vì bị cận thị , bám vào tường, cẩn thận từng li từng tí bước xuống hai bậc thang, lúc chân vẫn còn đặt định bước xuống, trong tay bỗng nhiên có luồng nhiệt kỳ diệu dần dần đến gần, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp kia, còn có năm ngón tay đan vào nhau, vô cùng vững chắc.


      Trong lúc nhất thời biết phản ứng như thế nào, chỉ hoảng hốt mở to hai mắt nhìn, trong bóng tối, Tô Lập khẽ ngẩng đầu mỉm cười nhìn , ngón tay vững vàng giam giữ tay trong lòng bàn tay, “Như vậy, cho dù nhìn thấy cũng cần lo lắng”.


      thể thành lời đây là cảm giác gì, chết lặng, khiếp sợ, hay là mừng rỡ, trong giây phút đó, ngay bản thân cũng biết được, Tống Giai Nam ngơ ngác đứng đó, thanh phát ra từ cổ họng khô khốc, chỉ còn là tiếng hít thở ngắn ngủi.


      Còn nhìn , gằn từng chữ, chậm rãi : “ xin lỗi, để em chờ lâu như vậy, nhưng vẫn may là quá trễ”.


      Chờ cuối cùng cũng đáp lại trong thế giới của mình, hơn nữa, thế giới to lớn đó chẳng qua lại là gần trong gang tấc.


      Từ trong tòa nhà bước ra ngoài, khí lạnh ập vào mặt , những hạt mưa bầu trời biến hóa huyền ảo thành những bông tuyết tung bay trong gió, trong gian những bông tuyết phiêu tán, dưới ngọn đèn lấp lánh, thấy ánh mắt của .


      Hoàn mỹ như trong giấc mộng, nhắm mắt lại chính là độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, mở mắt ra chính là khoảng thời gian mười năm, bóng dáng và gương mặt thời niên thiếu của người đàn ông, những thứ đó trong ký ức của , bịa đặt, ảo tưởng, hy vọng, trải qua mười năm, toàn bộ đều hóa thành thực tế tốt đẹp trùng lặp với ngày hôm nay.


      Thời gian mười năm vừa trải nghiệm vừa rơi lệ.


      Chỉ vì duyên phận khoan thai đến chậm.

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 42

      Càng lúc càng đến gần tết lịch, cả tòa soạn được bao trùm trong bầu khí cuồng nhiệt khác thường.


      bà chị ngồi trước Tống Giai Nam cầm quyến cẩm nang mua đồ được giảm giá ở siêu thị thảo luận vời phóng viên ở bên cạnh về mặt hàng được giảm giá nhiều nhất, nhân tiện mua chồng hoàng lịch(1) và thậm chí là các loại sách vận may vào năm sau, các phóng viên nữ ở tòa soạn cũng thay đổi nhiều kiểu tóc, tay đeo trang sức lấp lánh.


      (1) Hoàng lịch: Sách về thời tiết ngày tháng.


      Đồng nghiệp ngồi ở kế bên vừa uốn tóc gần đây, Tống Giai Nam cảm thấy rất thú vị, có chuyện gì làm nên ngồi dùng bút phác thảo mái tóc uốn lên gương mặt của mình, cuối cùng phóng viên trẻ tuổi chịu nổi gây hỗn loạn vì làm mất phiếu giảm giá làm tóc ở Ferrero Rocher, “Chị Giai Nam, nếu chị cảm thấy tóc xoăn đẹp quyết tâm làm chị”.


      Đúng lúc Tăng Thư Ức cũng chia bao hoa hồng ở bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn rồi : “Được đó, Tống Giai Nam, tóc của cậu dài như vậy, có thể uốn ống số 5 hoặc số 6 đó, rất có dáng phụ nữ nha”.


      Phần tóc ở trán chú ý từ tai rủ xuống, mái tóc dài cho cảm giác rất dịu dàng, chưa từng có ý nghĩ thay đổi kiểu tóc, nhưng khi nhìn tóc của nữ chính trong các bộ phim thánh thiện đến động lòng người.


      rất nhiều năm cắt tóc, biết vì sao, từ trong đáy lòng luôn có cảm giác quyến luyến mái tóc dài này.


      Tống Giai Nam sờ sờ tóc của mình, sau đó lại nhìn bóng dáng của mình phản chiếu cửa sổ thủy tinh, lẩm bẩm: “Uốn có đẹp ? Có làm mình già ?”


      “Thế nào đây, nhìn cậu như thế này luôn cho tớ cảm giác quá trẻ con, phóng viên làm việc bên mục tiêu điểm phải để bản thân mình càng chín chắn càng tốt, càng già giặn càng hay chứ”.


      “Uốn ống to đẹp đấy, chị nhìn tóc của chị Trương kìa”.


      Hai người thay phiên nhau tác động Tống Giai Nam đổi kiểu tóc, nghe nên hơi động tâm, cuối cùng Tăng Thư Ức cho thời gian do dự nữa, lập tức tay gõ nhịp : “Dù sao cũng sắp tan sở rồi, tớ và cậu làm, vừa lúc tớ cũng muốn chỉnh tóc ở trán”.


      Tống Giai Nam sau lúc vòng vo đành đáp ứng, nhớ lại hôm nay có hẹn ăn cơm với Tô Lập và rất nhiều việc khác nữa, nếu như làm tóc rồi mà lại đẹp, phải tìm cách khắc phục hậu quả.


      Ở trước mặt , luôn muốn duy trì hình tượng xinh đẹp nhất, nhưng hết lần này đến lần khác luôn là vẻ bối rối thể tránh né được.


      Sau khi tan sở bị Tăng Thư Ức trực tiếp kéo đến tiệm làm tóc Ferrero Rocher, Tống Giai Nam cũng thêm gì nữa, chỉ có Tăng Thư Ức bên chỉ huy làm kiểu tóc cho , đương nhiên là thợ làm tóc rất hài lòng với mái tóc dài của Tống Giai Nam, vừa cắt vừa tạo hình, vừa ngừng khen ngợi.


      Tăng Thư Ức hỏi Tống Giai Nam: “Cậu để tóc dài từ khi nào vậy, lúc học trung học bọn tớ cũng để tóc dài, cắt ngắn giống như nam sinh vậy”.


      Tống Giai Nam suy nghĩ lúc, “Ngay từ đầu tớ thay đổi kiểu tóc, đều là dáng vẻ này”.


      “Vậy nhất định là trước kia cậu rất thu hút nam sinh đây, khi đó phải là mấy chàng trai trẻ cũng rất thích mái tóc dài bồng bềnh như thế này sao?”


      bật cười, “Bạn học Tăng Thư Ức à, cậu cho rằng khi đó bọn mình có thể chuyện đương sao?”


      chuyện đương cũng có người tình trong mộng nha!” Bỗng nhiên điện thoại của Tăng Thư Ức vang lên, sau khi chuyện điện thoại xong xin lỗi vì phải ngay, “Bà chị dâu mang thai của tớ ngã từ cầu thang xuống, bây giờ ở bệnh viện theo dõi, tớ thể giúp cậu, tớ phải đến bệnh viện ngay”.


      Tống Giai Nam vội vàng gật đầu: “Cậu nhanh , đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng”.


      Tăng Thư Ức , mà tóc của kẹp ống cuốn, bôi thuốc nước, chỉ còn cách là chờ thời gian trôi , quyển tạp chí tay cũng xem xong, chán đến mức nhìn ngó xung quanh.


      Bỗng nhiên có người phụ nữ hấp dẫn chú ý của , trang phục của ta rất bắt mắt, tóc xoăn gợn sóng, chiếc áo khoác lông ngắn màu vàng nhạt, giày da màu đen, bên tai là hai chiếc hoa tai tròn to màu bạc, vốn là xu hướng thời trang rất đường phố, nhưng khi khoác lên người của ta hiệu quả thay đổi hoàn toàn, nhưng gương mặt này rất quen thuộc.


      Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Tống Giai Nam, người phụ nữ kia xoay đầu lại, giơ ngón tay lên, có phần do dự hỏi: “ có phải là Tống Giai Nam ?”


      Tống Giai Nam cảm thấy vui mừng vì bản thân mình có trí nhớ rất tốt, người đó phải là từng tay trong tay đứng bên cạnh Tô Lập hay sao, có lẽ đó là ác mộng của cả đời , nhưng hôm nay ta lại bình thản nhìn thẳng vào , bất ngờ mỉm cười: “Sao lại biết tôi, là Tần Viện Viện?”


      Tần Viện Viện mỉm cười: “Lúc trung học có nghe được ít, vừa rồi lúc nhìn tôi còn do dự biết có phải là hay ”.


      Tống Giai Nam ngượng ngùng cười cười, biết nên dùng chủ đề nào để tiếp chuyện nữa, lại thấy Tần Viện Viện lấy điện thoại di động ra, xoay người sang nơi khác gọi điện thoại, giọng rất lớn, hơn nữa lại hoàn toàn có ý che giấu: “Ôi, tớ về lâu như thế mà cậu vẫn chưa mời tớ dùng cơm lần nào, ngày nào cũng quấn quýt ở bên bạn , cậu bao nhiêu tuổi rồi, thấy mất thể diện à?”


      “Gì, hôm nào? được, vài ngày nữa tớ du lịch rồi, tối nay sao, nếu cậu cảm thấy lúc là phản bội dẫn bạn cậu đến luôn , mọi người cùng nhau dùng bữa cơm là được chứ gì”.


      “Haizzz, tớ chịu được cậu, cậu điện thoại hỏi người ta trước , đừng có tự quyết định. Tớ cúp máy đấy, chờ điện thoại của cậu”.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 43

      Tần Viện Viện cầm điện thoại trong tay, xoay người lại mỉm cười với Tống Giai Nam. Bởi vì tóc bị cố định thể chuyển động, Tống Giai Nam đành phải nở nụ cười nhạt, nhưng nụ cười vẫn chưa thu lại, điện thoại di động vang lên.

      Trong nháy mắt, từ trong gương, thấy Tần Viện Viện cố gắng nhếch uôi, đôi uày hẹp dài cong lên, sau đó lại bật cười. Tống Giai Nam vẫn chưa kịp suy ngẫm thâm ý trong nụ cười đó nhận cuộc gọi, giọng bình thản của Tô Lập truyền đến: “Em ở đâu vậy?”

      hoàn hồn ngay lập tức, tâm trạng rối bời, cuối cùng vẫn phải thành khai báo: “Em ở tiệm Ferrero Rocher ở trước trung tâm thương mại làm tóc, lát nữa mới xong. Ăn cơm ư, à, cần hả?”

      “Làm tóc, em làm tóc gì? Bình thường phải là đẹp rồi sao”. Bên kia dường như nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng Tống Giai Nam cảm thấy như mình làm chuyện xấu, trong lòng bỗng nhiên nặng t6ĩu, “Thay đổi chút chắc tệ đâu”.

      “Sao vậy? Bây giờ đến chỗ em nhé, còn khoảng bao lâu nữa?”

      Trời ạ, chẳng lẽ để nhìn thấy và Tần Viện Viện cũng ở chỗ này sao, sau đó lại ngồi cùng chiếc xe dùng cơm, t6ong lúc nhất thời cảm thấy nhức đầu, gọi nhân viên phụ việc đến, giọng hỏi: “Tóc của tôi còn phải làm bao lâu nữa?”

      nhanh thôi, dù sao chị cũng cầu tóc phải theo kiểu này, để em gội đầu rồi sấy chút là xong”.

      đưa điện thoại lên khóe môi, dừng lại lúc biết nên gì, “Em…”

      Bên kia cười : “Tống Giai Nam, được rồi, đến đón em, lát nữa gặp nha”.

      Máy sấy thổi nóng tóc, ngay lập tức tóc những lọn tóc trở nên gợn sóng như trong tạp chí, tóc của Tống Giai Nam rất mềm, từng lọn từng lọn mều mại rủ xuống sau lưng, gương mặt vốn ngây thơ của giờ lại được mái tóc xoăn chững chạc tô điểm khiến càng trở nên dịu dàng và tri thức hơn nữa.

      Tần Viện Viện đứng ở phía sau khen ngợi: “Đẹp lắm, rất hợp với ”.

      Chính bản thân cũng cảm thấy phù hợp, chỉ là sợ khi Tô Lập gặp cau mày, chưa từng hỏi thích kiểu nào, thậm chí còn nghĩ để ý đến trang phục của , toàn bộ đều dựa vào thích của bản thân.

      Phụ nữ khi đương, dáng vẻ luôn luôn thấp thỏm yên.

      cẩn thận nhìn mình trong gương, bỗng nhiên hoảng hốt vì nhận 6a thời gian trôi quá nhanh, từ có diện mạo thanh tú, tính cách ôn hòa, mái tóc dài mềm mượt của lúc trước, dường như chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua, lại giống như trải qua cả đời người.

      Thời gian xóa những điều vô ích trong cuộc sống của , chỉ để lại những hồi ức vô tận, và còn cả tương lai ở phía trước.

      Trước mắt , chỉ là bản thân thay đổi kiểu tóc, nhưng cảm giác cứ như vừa thay đổi thân xác, diện mạo này mới chính là lúc từ biệt những ký ức ngây ngô thời tuổi trẻ kia, từ nay mang theo giấc mộng hoàn hảo của mình, sống hạnh phúc.

      Nhưng vì sao luôn mơ hồ có dự cảm xấu, hạnh phúc đến quá nhanh khiến kịp chuẩn bị, khiến luôn cảm thấy dường như là thức tỉnh từ giấc mộng, sau khi tỉnh lại, đường sáng rực lại là độc.

      chợt nhớ đến buổi tối tuyết rơi hôm ấy, nắm lấy tay , bước con đường ở trường học, cũng giống như cặp đôi giáo viên bình thường, vẻ mặt hớn hở vui mừng hòa với yên bình.

      Bỗng nhiên muốn thét lên, qua nhiều năm vất vả như vậy, cuối cùng cũng chờ được, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, như ôm chặt cả trái tim của , bỗng nhiên kích động muốn khóc.

      đắm chìm trong ký ức thể tự mình thoát ra được, bỗng nhiên lọn tóc ở bả vai bị cuốn lại, trong gương xuất khuôn mặt nghiêng của người đàn ông, giọng trầm thấp vang bên tai : “Đây chính là kiểu tóc mới?”

      Tống Giai Nam có chút hoảng sợ, vừa định chuyện phía sau vang lên giọng của Tần Viện Viện: “Tô Lập, tôi thấy cậu được lúc lâu rồi, nhưng cậu vẫn để ý đến tồn tại của tôi”.

      quay đầu nhìn Tần Viện Viện, Tống Giai Nam tinh tường bắt được vẻ bình tĩnh và hài lòng của , những người xung quanh tò mò quan sát ba người bọn họ, còn tưởng rằng sắp được xem màn hí kịch kinh điển thú vị.

      Nhưng chẳng qua chỉ khẽ với Tống Giai Nam: “Tối nay mời ấy dùng cơm, chỉ là ban đầu biết hai người lại gặp nhau ở đây, nếu như biết…” nhìn thoáng qua Tần Viện Viện, sau đó nở nụ cười gian xảo: “ phải tốn công mời”.

      Lúc câu đó, thân mật đến mức khiến người bên cạnh thể can thiệp, trong lòng Tống Giai Nam có chút được tự nhiên.

      Dù sao cũng chỉ là khán giả đối với những chuyện xảy ra trong năm tháng kia.

      Bữa cơm hôm nay dùng trong khí hơi nặng nề, Tống Giai Nam chỉ là đến dùng cơm, Tô Lập vốn là người ít , mặc dù Tần Viện Viện cũng ít , nhưng lại giống như quan hệ bạn bè tốt nhiều năm.

      Trong lúc này, bọn họ lại cho cảm giác như cả hai vô cùng xa lạ, Tống Giai Nam hiểu.

      Dùng cơm xong chuẩn bị lên xe, theo thói quen, Tô Lập giúp Tống Giai Nam cầm túi xách, nếu theo tình cảnh lúc trước, Tống Giai Nam cũng thuận tay đưa cho , nhưng lần này có người khác ở đây, cắn môi, nắm túi xách chặt.

      làm ngơ, tay giật tay cầm túi xách, tay còn lại nắm lấy tay , rất chặt, thể thoát ra được.

      Lần đầu tiên cảm thấy ngừng lúng túng, quay đầu lại biết Tần Viện Viện đâu, đêm đen mù mịt, mặt đất vẫn còn đọng lại ít tuyết, ngọn đèn phản chiếu ven đường rất chói mắt.

      Tất cả những điều này là trò vui hay là gì, .

      Nhưng trong tích tắc khi quay mặt về, người đàn ông nắm lấy tay khẽ : “Tống Giai Nam, ra em cần để ý đến Tần Viện Viện, ấy vốn dĩ chút quan hệ nào, nếu có cũng chỉ có thể là bây giờ vẫn giữ lại mối hận”.

      Tống Giai Nam chỉ cảm thấy gió thổi vừa mạnh vừa lạnh, mái tóc xoăn của dường như mất trọng lượng ban đầu, tung bay trong cơn gió mạnh, nhưng độ ấu từ lòng bàn tay truyền đến lại vô cùng ràng như thế.

      Lòng bàn tay, còn có mạch đập của bọn họ, thời khắc này đặt cùng vị trí.

      Chỉ là dám tin vào lỗ tai mình, trong nháy mắt chợt hiểu, hoặc là giải thoát, hoặc là mất .

      “Có lần hỏi ấy, em tên gì, ấy em tên Trần Tiêu Văn, sau đó bất kì câu nào với ấy nữa”.

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 44

      khí ấm áp trong xe dần dần lan tỏa, tay của vẫn nhàng nắm lấy tay , Tống Giai Nam cảm thấy như giấc mộng, rất muốn hỏi gì đó, nhưng môi lại thể thành lời.

      thể làm gì khác hơn là ngây ngốc hỏi: “Ở trường chúng ta có ai tên là Trần Tiêu Văn ?”

      Tô Lập cười : “Có, sau đó có điều tra, nhưng đó là tên của nam sinh”.

      “Sao lại là nam sinh, cái tên này ràng là tên của nữ sinh mà?” Tống Giai Nam cảm thấy mạch suy nghĩ của hoàn toàn bị khống chế, vô cùng hỗn loạn, chẳng qua từ đáy lòng có mong đợi vô cùng sống động, ra rất nhiều năm về trước, phải chỉ có mình bản thân .

      “Đúng vậy, cho nên mới bị lừa dễ như vậy”.

      ngốc quá!” cúi đầu, giọng : “Sao lại hỏi Tần Viện Viện, quan hệ của hai người tốt lắm à?”

      dùng ánh mắt bất an như thế nhìn , dè dặt dõi theo tìm cách chứng thực, còn , ngay cả ý nghĩ đùa cũng có, Tô Lập chỉ nhàng trả lời: “Em ngốc quá, chẳng phải vừa mới sao, có bất kỳ quan hệ nào, nếu có chỉ là trong lòng có hận”.

      ấy… Sao ấy lại hận , ấy ràng là thích mà”. Ánh mắt đó là nhìn người mình thích, chắc chắn sai, Tống Giai Nam hiểu rất mỗi người phụ nữ khi sinh ra đều có đối thủ tình trường của mình, hiểu tất cả về đối thủ.

      “Cho nên mới hận , hận từ lâu rồi”.

      mỉm cười, mặt có nét dịu dàng và thản nhiên, vẻ mặt xa cách lạnh lùng thời niên thiếu kia, càng lúc càng mỉm cười nhiều trước mặt , nhưng đó ràng là , vô cùng ràng.

      Trong lòng khẽ động, Tống Giai Nam rút tay của mình ra khỏi tay , sau đó chậm rãi ôm lấy bờ vai của Tô Lập, nhiệt độ từ cơ thể trực tiếp truyền đến, còn có nhịp tim, có cả hô hấp, tất cả đều chân , khẽ : “Tô Lập, có biết cảm nhận của em , cuối cùng em vẫn thể tin được, cho rằng tất cả những đều này chỉ là giấc mộng”.

      Bên tai có tiếng cười khe khẽ, “Tống Giai Nam, em là người viết báo phải chú ý cách dùng từ chứ, cái gì mà cuối cùng, đoạn kết của chúng ta nay vẫn còn rất sớm”.

      xấu hổ tranh luận: “Đâu có, em chỉ sai có chút”.

      Bỗng nhiên nhìn vào mắt Tô Lập, ánh mắt kia như biển đêm, đen nhánh, nhưng nó lại mờ ảo giống như trong đó có tình cảm hỗn loạn, vẫn chưa rời khỏi vòm ngực của , bỗng nhiên có nụ hôn lặng lẽ tiếng động đặt trán của .

      Giống như gió mát trong lành tháng ba thổi vào mặt, giống như ánh nắng ban mai khi mở mắt vào sáng sớm, dịu dàng đến mức khiến cho trái tim người ta rung động, như cách hoa sen trong hồ nước ngày hè, rơi rụng mặt nước lăn tăn, từng gợn từng gợn sóng vỗ vào trái tim.

      Tống Giai Nam ngây người, lúc lâu sau mới phản ứng kịp: “Ừ…”

      Sau đó mặt của như có áng mây đỏ bay qua, cánh hoa đào màu nhạt lướt qua rồi biến mất, động tác thân mật như vậy, lâu như vậy chỉ có động tác này, cho dù là như vậy, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

      Dường như nhìn thấu tâm tư của , người đàn ông kế bên khẽ cười rồi : “Nhìn em kìa, từ nay chúng ta dần dần làm quen”.

      Những lời này vốn dĩ có ý nghĩa thâm sâu, hơn nữa còn có nụ cười của , mặt của Tống Giai càng ửng đỏ, trong lúc vội vàng, chỉ còn cách dời tầm mắt ra ngoài cửa xe, bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ, gương mặt lại nóng lên lần nữa.

      Tô Lập đưa về nhà, cũng giống như những buổi chia ly thường ngày, nhưng dường như nụ hôn kia giống như chiếc chìa khóa mở ra bước ngoặt mới cho bọn họ, khí hơi khác biệt, hai người có phần quyến luyến, bộ dọc theo đường mòn đến cửa nhà.

      Tay vẫn được nắm chặt, vùng thế nào cũng buông ra, Tống Giai Nam có chút tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, đêm tối, hơi thở của bọn họ nhàng nhưng lại giống như tràn ngập trong khí, phiêu tán trong trung.

      Tô Lập nới lỏng tay , cười : “Giai Nam, cảm thấy giống như chúng ta trở về thời trung học”.

      “Hử?”

      “Khi đó nhìn người ta sớm, hai đứa trẻ ngây ngô hiểu gì, nắm tay vòng lớn sân tập, nhìn cảm thấy rất ngốc, còn thèm nhìn nữa…”

      khỏi bật cười, “Bây giờ chúng ta cũng rất ngốc”.

      “Đúng là rất ngốc, nhưng cuối cùng cũng biết cảm giác là như thế”.

      “Cảm giác gì?”

      bật cười, cố ý thừa nước đục thả câu, “Được rồi, em biết cảm giác gì mà, mau lên , ở đây gió lớn lắm, cảm đấy”.

      “Ừh, được rồi, lái xe cẩn thận, về nhà nhắn tin cho em”.

      Về đến nhà, hiếm khi Tống Giai Nam nhìn thấy bố và mẹ xem tivi, lúc qua bà Tống bắt chuyện, “Nam Nam, ngày mai dùng bữa cơm”. Giọng điệu kiên quyết, hề mang theo chút ý thương lượng nào.

      hỏi ngược lại ngay lập tức: “Sao vậy? Chuyện gì?”

      “Có người bạn của ba con từ Mỹ về, lâu gặp mặt rồi, cũng cần phải mời ăn bữa cơm chứ”.

      ngẫm nghĩ thấy cũng hợp tình hợp lý, liền nhận lời mẹ , sau đó tắm, tắm xong nằm giường, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Tô Lập: “ về đến nhà rồi, em yên tâm nhé”.

      Trái tim khẽ buông lỏng, thân thể nằm cuộn tròn theo thói quen cũng mở ra thành tư thế thoải mái, chậm rãi phản hồi: “Ừh, nghỉ ngơi sớm chút , tối ngày mai em dùng cơm với bố mẹ”.

      bao lâu sau có tin nhắn phản hồi: “Biết rồi, gọi điện thoại cho Tô Cẩn, lát nữa trả lời cho em”.

      Máy điều hòa trong phòng phả ra làn khí ấm áp, vừa tắm xong nên đầu tóc còn ẩm ướt, vùi cả người trong chăn đệm mềm mại, ngửi mùi hương bột giặt hoa nhài, ôm chăn chặt, nhìn màn hình điện thoại đến ngây cả người.

      Thích người tâm trạng có chút đơn, nhưng tâm trạng khi người lại vô cùng ngọt ngào.

      Những suy nghĩ cứ lan tràn, tắt đèn đóng cửa, trong bóng tối, màn hình của chiếc điện thoại di động phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, Tống Giai Nam đặt điện thoại trong lòng bàn tay, thầm nghĩ, nếu Tô Lập gửi tin nhắn cho , ánh sáng làm tỉnh giấc.

      ngây ngốc nhìn màn ảnh lúc lâu, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng cũng ngủ thiếp .

      Còn Tô Lập vừa về đến nhà, điện thoại lên vài cuộc gọi nhỡ của Tô Cẩn, cảm thấy có chút kỳ lạ, quan hệ của và Tô Cẩn cực kỳ thân thiết, nhưng từ trước đến nay, gọi ấy là chị, mà chỉ gọi thẳng tên.

      thể nguyên nhân cụ thể, nhưng đối với , nếu gọi Tô Cẩn là “chị” đó là áp lực, là gánh nặng, như vậy chỉ khiến cho ấy trở thành người xa lạ đối với , điều đó hoàn toàn dựa theo ý nghĩ bản năng của .

      Cho nên khi về, gọi cho Tô Cẩn, giọng lười biếng của ấy vang lên: “Hẹn hò về rồi đó à? Quấn quýt chịu rời khỏi?”

      khẽ nhíu mày, “Phương Ngôn Án với chị?”

      “Ai quan trọng, chị này Tô Lập, em nghĩ thông suốt chưa, chị biết kia rất tốt, nhưng em cũng đừng hại người ta, chẳng lẽ em biết mẹ dự định để em…”

      “Mẹ thích ai thích, liên quan đến em”.

      Bên kia cười khẽ, “À, đúng rồi, Tần Viện Viện về rồi, em biết ?”

      “Biết, vừa mới dùng cơm với ấy”.

      “Hả! Em vừa ăn cơm với ấy?”

      đành phải bổ sung: “Còn có Tống Giai Nam nữa, ba người cùng ăn”.

      “Ôi, tình địch nhìn nhau bằng ánh mắt ghen tuông đây, ha ha, chị đùa đấy, Tần Viện Viện bắt nạt Tống Giai Nam đấy chứ? Em cũng bắt nạt Tần Viện Viện đó chứ?” Tô Cẩn chuyển đề tài: “Tạch tạch, em là rộng lượng nha, nhưng đây đúng là phong cách của em, dù có chán ghét người ta em cũng đâu biểu ra mặt, cho nên đến bây giờ Tần Viện Viện vẫn còn hy vọng có được trái tim của em”.

      ấy thích tự làm khổ mình là chuyện của ấy, liên quan đến em”.

      Tiếng cười hì hì truyền đến, “Tô Lập, cái thằng nhóc khốn khiếp này, là bực bội đến mức muốn đè bẹp em. Haizzz, sao Tống Giai Nam có thể chịu được tính tình của em nhỉ, bị lạnh cóng đúng là chuyện may mắn mà”.

      ấy giống”. Rốt cục cũng kiên nhẫn được nữa hỏi thẳng: “Có chuyện gì nhanh ”.

      “Nếu như trong mắt em chuyện đương là chuyện của mẹ và Tần Viện Viện có chuyện gì cả”, Tô Cẩn cười vui vẻ: “Ngày mai bác Tần mời gia đình chúng dùng cơm, em thể từ chối được, hiểu chưa?”

      Tô Cẩn vừa lòng cúp máy, để lại mình Tô Lập bất đắc dĩ lắc đầu.

      Lúc nửa đêm, trong lúc trở mình, Tống Giai Nam cảm thấy dưới bờ vai có vật đó gì cứ cộm vào vai làm thoải mái, trong lúc mơ mơ màng màng lục lọi, mới giật mình ngồi dậy, hóa ra là điện thoại di động.

      Đèn màn ảnh ngừng phát sáng, vội vàng mở ra xem, có hai tin nhắn của Tô Lập: “ vừa chuyện điện thoại với Tô Cẩn xong, em ngủ chưa?” Và tin nhắn nữa: “Em ngủ rồi à, ngủ ngon, có giấc mơ đẹp”. Tin nhắn cuối gửi đến cách đây giờ.

      cảm thấy buồn chán, lại có chút áy náy, ngẫm nghĩ hay là sáng sớm ngày mai hẵng trả lời, cho nên đóng điện thoại lại.

      Ngày hôm sau là ngày bận rộn, vốn là nhớ đến tin nhắn, nhưng khi cầm điện thoại tay lại biết nên gì, mãi cho đến lúc tan sở Tô Lập gọi điện thoại cho .

      “Tống Giai Nam, tối qua có phải em ngủ quên ?”

      uống nước, chú ý chút nước bị nghẹn trong cổ họng, tiếp theo đó là ho đến trời đất u ám, cảm thấy quá mất mặt, vội vàng nhịn xuống, “Uhm, cẩn thận nên ngủ thiếp , gần đây làm thêm giờ nên rất mệt, cho nên…”

      biết ở bên kia cười thầm, người đàn ông này càng ngày càng hề che giấu tâm trạng ở trước mặt , vẻ lạnh lùng vốn có mặt cộng thêm ở giữa hàng lông mày thể xa cách kia, chẳng qua chỉ là loại bản năng che giấu bản thân.

      “Được rồi, trách em gì cả. Ăn cơm nhanh , tối nay gọi điện thoại cho em, em nhớ đừng ngủ quên đấy nhé”.

      Tống Giai Nam vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy vui mừng, sau đó cúp máy, sửa sang lại quần áo rồi đến nhà hàng dùng cơm theo buổi hẹn.

      là gia đình họp mặt bình thường, nhưng cả quá trình giống như bạn bè lâu năm gặp mặt, vị bác xinh đẹp mới về nước kia, thao thao bất tuyệt kể về những chiến tích tự hào của con trai mình, còn con trai của bác ta vừa nhìn qua có thể xác định là lúc còn bé chắc thường hay bắt nạt bạn học, gương mặt tròn trĩnh, mang theo hương vị của quê cha đất tổ.

      chàng mập mạp kia lại có thể ngồi cách nhàn nhã, còn nhìn Tống Giai Nam cười ngây ngốc.

      cũng cười, nhưng nghĩ biết nên mở miệng với Tô Lập như thế nào về buổi gặp mặt hôm nay, lúc này, chàng mập mạp kia mở miệng: “Tống Giai Nam tiểu thư cười gì thế, có thể ra để chia sẻ với tôi ”.

      Bị bất ngờ làm hoảng sợ, ánh mắt của mọi người cũng tập trung người của , “ có gì, chỉ là muốn cười”.

      Lời ngốc nghếch như vậy, hàng lông mày mặt vị bác xinh đẹp kia khẽ cau lại, Tống Giai Nam nhìn cái là nắm bắt được, trong lòng đắc ý, mượn cớ nhà vệ sinh rửa tay, vừa đẩy cửa bước ra nhìn thấy Tô Lập đứng ở cửa.

      sợ đến hết hồn, suy nghĩ giây nào mà bật hỏi: “ cũng đến dùng cơm à?”

      “Uhm, vừa rồi lúc ở tầng thấy em, cho nên xuống đây để xem chút”.

      Tư duy của kịp xoay chuyển đề tài, chỉ còn cách đành phải ngốc nghếch hỏi: “ ăn xong chưa? Ăn ngon ?”

      khẽ cười : “Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, còn em?”

      “Em cũng vậy!”

      lầu, có phòng mở cửa ra, tiếng giày cao gót lanh lảnh dần dần đến gần, giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: “Tô Lập… Ối, là đúng lúc, hai người bạn chuẩn bị bỏ trốn à?”

      Tô Lập quay mặt sang hướng khác, “Chị , Tô Cẩn”.

      Tống Giai Nam nhận ra , hơn nữa ở tòa soạn, chỉ lần nhìn thấy nữ cường nhân này ở báo, nhưng lần này lại hơi khác biệt, Tô Cẩn nghiêng người dựa vào cầu thang, cười đến mức vẻ mặt lộ nét giảo hoạt, “Em là Tống Giai Nam à, chị thấy em rất nhiều lần”.

      Trong lúc nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, thể làm gì khác hơn là nở nụ cười lễ phép, rất nhanh, cách đó xa lại vang lên tiếng giày cao gót, rất nhàng và cẩn thận, Tô Cẩn lập tức cười : “Tô Lập, muốn nhanh lên, vừa rồi thấy em biết trong lòng có vấn đề, hóa ra là thấy người quen”.

      Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, chàng trai mập mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn ba nữ nam trước mắt, ánh mắt nhìn từ mặt Tống Giai Nam chuyển sang nhìn mặt Tô Lập, bị bất ngờ đến mức ấp úng: “Việc này…”

      Tống Giai Nam chú ý đến phần tóc mai bay vào khóe mắt Tô Lập, đôi mắt kia cực kỳ cao ngạo và lạnh lùng, nhưng rất ít người có thể nhận ra, cố ý ghé vào tai , cúi đầu hỏi ngược lại: “Hẹn hò hay là gì vậy?”

      Sau đó đầu ngón tay lần đến cổ tay , ấn vào mạch đập của , “Bất luận là gì cũng rất đúng lúc, Tần Viện Viện cũng ở lầu, chúng ta huề nhau, nhưng em muốn tiếp tục chờ, hay là theo ?”

      Lời của vẫn chưa dứt, cửa phòng lại mở ra lần nữa, bà Tống kinh ngạc nhìn bọn họ, nhưng ngay sau đó lại ngầm hiểu: “Ôi, Nam Nam, con nha đầu này, chuyện với bạn cũng ọi người biết…”

      Trước mắt bà, chàng trai tuấn tú này và chàng mập mạp kia quả thực là trời vực, khiến mặt mẹ vợ tương lai lên ánh sáng rực rỡ.

      Sau đó chính là gương mặt của Tần Viện Viện, thể nhìn ra biểu cảm gương mặt của ta, dưới ánh sáng u ám, ta đứng lầu, vùng u tối. Tiếp theo phụ nữ trung niên cao quý ăn vận sang trọng bước ra, giọng trầm thấp mang theo uy nghiêm vang lên: “Tô Cẩn, Tô Lập, sao các con ra ngoài lâu vậy, có chuyện gì à!”

      lầu, Tô Cẩn day day lông mày, vung tay lên, tay Tô Lập chộp ngay chiếc chìa khóa, “Cho mượn xe đấy, ngày mai nhớ trả”.

      Lúc ấy nhìn hai người họ, ánh mắt tràn đầy ý cười.

      Vì thế, trước mắt bao nhiêu người, hai người bọn họ tay trong tay, giống như hai đứa trẻ quậy phá thời còn trung học, trong tầm mắt của mọi người, hỏi cũng quan tâm đến những lễ nghi phức tạp, những sợi dây ràng buộc.

      Lên xe, khởi động động cơ, chiếc xe Audi vẽ vòng đẹp mắt, chạy tốc độ đường, mặt đất tuyết nhanh chóng bay về phía sau, giống như ngay cả bóng tối cũng bị vứt lại.

      điều khiến xe với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn rất ổn định.

      Nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy có chút mơ hồ và bất an, quả nhiên điện thoại di động của bắt đầu ngừng vang lên, Tô Lập lấy ra đưa cho Tống Giai Nam, cười : “Giúp tháo pin ra”.

      nhìn thấy cái tên hiển thị màn hình là ---- Mẹ.

      Tất cả ồn ào đều hóa thành yên tĩnh, trở nên nhạy cảm như biết được bí mật khó mở lời, quan hệ giữa gia đình Tần Viện Viện và Tô Lập, thái độ của bà Tô, còn có chị Tô Cẩn cố tình bảo vệ bọn họ.

      Hóa ra trong lúc vô tình, dây cung của cuộc chiến thầm lặng này được kéo căng, còn vẫn được bảo vệ quá tốt.

      Bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên cảm giác cảm động cùng với dũng khí, mấp máy môi, ra vẻ thoải mái : “Tô Lập, hai người chúng ta có giống như bọn trẻ học sinh trung học, người nhà đồng ý lại bỏ trốn ngay hay ?”

      Chân mày nhíu chặt lại của bỗng nhiên giãn ra, “Trẻ con cũng đơn thuần, có gì tốt”.

      Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, ngẩng đầu nhìn những đốm ánh sáng nhạt ở nơi xa xăm, vô số bóng đen di chuyển trước mặt , có chút lo sợ bất an, nhưng lại thể nhịn được mà suy nghĩ đến Tần Viện Viện, ta đứng ở trước mặt , cho biết, ta bao giờ thỏa hiệp trong cuộc chiến giữa hai người.

      khỏi bật cười, sau đó tiếng nhạc nhàng truyền đến, giọng nữ dịu dàng vang lên: “Trương tiên sinh muốn tặng ca khúc này cho người ấy , muốn mượn tần sóng của chúng tôi để với ấy, chúng ta khi cần phải có dũng khí, tin tưởng ở bên cạnh nhau”.

      Lúc này Tô Lập : “Đồng chí Tống Giai Nam, cách mạng chưa thành công, xin tiếp tục cố gắng”.

      Bỗng nhiên, trái tim ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :