1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 30

      “Nghỉ ngơi , đừng suy nghĩ nhiều”.


      Tống Giai Nam quay đầu lại nhìn, thấy bóng lưng của khuất dần trong màn mưa, dựa người vào cầu thang gần góc tường, kinh ngạc ngẩn người, cũng biết đứng đấy bao lâu, tới nỗi cả người tê cứng, hắt xì mấy cái rồi mới vào nhà.


      phải nhìn Tô Lập, cũng phải nhìn mưa rơi, chỉ là trong khoảng thời gian đứng ở đó, muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì, đầu óc trống rỗng.


      Tắm nước nóng xong, ngồi vào bàn máy tính, avatar QQ của Phương Ngôn Án lóe sáng, vừa thấy nick sáng lên, nhảy vào cười hì hì: [Chị Giai Nam, sao giờ này mới lên mạng, làm gì vậy].


      [Tôi tính viết bài để mai nộp, rảnh rỗi chuyện với cậu được đâu].


      [Hi hi, trời có tuyết rơi thế này, em ăn đầy bụng đồ ăn nóng rồi, là sung sướng quá].


      cảm thấy buồn cười: [Cậu biết cách hành hạ người khác, cậu tức chết mới là lạ đấy].


      [Trời ơi, ấy lúc nào cũng như ông cụ non, hoàn hảo tới mức khiến cho người khác nhìn thấy là muốn chọc phá thôi, chị xem, ấy cũng đâu phải là người học y, sao lại thích sạch như vậy chứ, theo bản chất của đàn ông mà phải là tùy hứng, quan tâm tới mấy vấn đề ấy chứ].


      Mỗi lần nhắc đến Tô Lập, đều thể kiềm lòng được muốn moi từ Phương Ngôn Án tin tức của , muốn để cho cậu ấy biết ý đồ riêng của mình, bèn ra vẻ tự nhiên thoải mái hỏi: “[Tô Lập đâu rồi, ấy ở cạnh em hả?]


      [Đúng rồi, ấy ở cạnh em đây, vừa rồi ấy còn lúi húi quét rác dưới chân em xong, em với ấy, đợi lát em ăn dưa hấu xong hãy quét luôn hạt cho em, ấy độc ác đạp cho em cái, bây giờ vẫn còn đau, chị xem, người đàn ông đẹp trai như ấy sao lại vũ phu như vậy?]


      Tống Giai Nam lập tức trả lời: [Đáng đời cậu lắm].


      Đợi lúc lâu cũng thấy cậu ấy trả lời, Tống Giai Nam định click chuột tắt khung chat , bỗng nhiên dòng chữ lại ra: [Tôi đưa thằng nhóc đó về giường ngủ rồi, để cho nó ngủ ngon chút trước khi Bắc Kinh, em cũng ngủ sớm ].


      [Ừh, cũng ngủ ngon nha].


      cánh cửa còn đọng lại lớp hơi nước, sương mù và mưa rơi lất phất hòa vào nhau, ánh đèn nơi xa dường như hơi mờ ảo bởi tìm được phương hướng ình, ánh đèn tản ra loạn xạ. Tống Giai Nam duỗi ngón tay, do dự lúc, rồi viết tên Tô Lập cách chăm chú lên giấy, nét chữ tinh nghịch, phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu trở nên ràng, nhưng khi nhìn thấy tên Tô Lập mặt giấy, bất giác lại rơi lệ.


      Ngày hôm sau làm, trời vẫn mưa trắng xóa cả mặt đất, Tống Giai Nam giương ô lên để , lúc đến tòa soạn mặt dính đầy nước mưa, nước đọng lại trong mắt, vô cùng khó chịu, đến nỗi nhìn người cũng , thành ra nhìn chủ biên lại biến người làm vệ sinh.


      Cuộc họp vẫn dài dòng như mọi khi, lúc nào cũng quá lên hai vấn đề, mà phòng làm việc mấy ngày nay ai cũng bị cảm, trong cuộc họp nghiêm trang yên tĩnh, vô số tiếng ho khan, tiếng hít mũi, tiếng hắt xì vang lên.


      Tống Giai Nam cũng tập trung nghe, nhưng vẫn làm như chăm chú ghi chép, quyển sổ là những nét gạch nghuệch ngoạc của bản thân, chợt nhớ tới ngày xưa Tô Lập từng với , bị bắt viết bảng chữ mẫu ở đại hội của trường, hơn nữa còn là viết theo lối Khải thư (1), lấy những chữ đó làm mẫu, mà viết rất chậm, từng nét viết xuống y như đao phủ lăng trì người ta ở thời xưa.


      (1) Khải thư: là bước phát triển hoàn thiện nhất của chữ Hán. Chữ Khải lưu truyền đến ngày nay, sau chữ Khải còn thể chữ nào tiến bộ hơn nữa. Chữ Khải kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm.


      Sau khi tan làm, tới hiệu sách mua bảng chữ mẫu, mỗi ngày đều xé ra tờ rồi tập viết theo, biết trước kia Tô Lập học viết chữ từ người nào, mà nét chữ hề thua kém bất kỳ ai, giống như người Trung Hoa cổ đại, nước Ngụy hay nước Vệ gì đó, nét chữ của lúc nào cũng thanh thoát, nét người như nét chữ.


      Còn bây giờ làm gì nhỉ, lúc nào cũng bận rộn, ngẩn ngơ thắc mắc trong lòng, nhưng vẫn đưa bút viết chữ xuống giấy, nhìn thấy mình viết tên Tô Lập giấy, bên cạnh còn có cả những tán hoa rụng đầy.


      Buổi trưa Tăng Thư Ức lại tới, muốn tìm ăn cơm, trong lúc nhất thời kịp phản ứng: “Tớ ăn mừng năm mới với cậu đâu, phụ nữ tụi mình sang năm mới có nghĩa là già thêm tuổi, lấy ngày này làm cột mốc, sau đó ăn nhậu ầm ĩ, rồi kéo đại người đàn ông qua đêm, là cuộc đời này sống uổng phí gì---- Đều là lừa gạt bản thân cả thôi”.


      Tăng Thư Ức sợ hãi nhìn : “Tống Giai Nam, sao tự nhiên cậu nhanh mồm nhanh miệng, lại ăn sắc sảo thế?”


      phải nguyên văn của tớ đâu, chỉ là tớ đạo thôi”. suy nghĩ chút rồi tiếp thêm câu: “Lừa gạt bản thân là câu của tớ”.


      Tăng Thư Ức bất lực : “ phải là bữa cơm có tính chất như cậu đâu, là giao lưu ấy”.


      Tống Giai Nam nén cười nhìn Tăng Thư Ức: “Ủa, cậu cũng xem mặt à, phải cậu thề vĩnh viễn bao giờ con đường phong kiến này mà”.


      còn cách nào khác mà, cái gì mà chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa xã hội khoa học thể thực được mà, thôi theo con đường của ông cha ta ngày xưa vậy, môn đăng hộ đối bây giờ cũng rất thịnh hành”. Tăng Thư Ức lại thở dài lượt: “Qũy tích cuộc đời chúng ta chính là như vậy, học làm đương kết hôn sinh con rồi chết, ai cũng tránh được”.


      Tống Giai Nam cười : “Cậu sợ tớ giành người với cậu sao, trong tiểu thuyết ngôn tình phải là em giành giật người với chị , bạn tốt cướp người của bạn mình sao, xem mắt người cùng nhân vật chính thành đôi, phụ dâu giật chú rể của dâu sao”.


      “Thôi , rốt cuộc là cậu có hay , lần này mẹ tớ tìm cho tớ mối, là Hoa kiều, rất thích văn hóa cổ đại của Trung Quốc, là thanh niên rất nước, tớ sợ tớ chuyện hợp với ta, cậu tớ là người làm kinh doanh, làm sao mà chuyện với ta như thế này:


      “‘Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.


      Cúi đầu thấy giày ta.’ --- Ý, tớ hình như đọc thơ sai rồi”. (2)


      (2) Nguyên bản: Là hai câu thơ này trong bài “Xúc cảm đêm trăng” của Lý Bạch


      “Đầu giường ánh trăng rọi.


      Ngỡ mặt đất phủ sương.


      Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.


      Cúi đầu nhớ cố hương”.


      Tống Giai Nam lắc đầu : “Tới lúc xem mắt mà cậu đem mấy lời này ra khỏi miệng, bảo đảm con rùa biển của cậu hóa đá tại chỗ luôn, tớ với cậu cũng chả ích lợi gì, tớ còn muốn xem buổi ca nhạc cuối năm nữa”.


      “Ai, mà, mời cậu ăn cơm miễn phí luôn nhé, đến lúc có mấy thứ thơ cổ từ ca phú gì ấy, cậu nhất định phải cứu tớ, nếu như chàng kia buồn chán quá, cậu ra tay nghĩa hiệp cứu tớ, ra tay tương trợ bạn bè, dù sao cậu cũng có chung mấy sở thích này với ta, hơn nữa cũng linh hoạt nhạy bén”.


      Cuối cùng cũng phải theo Tăng Thư Ức xem mắt, là nhà hàng Tây, thời điểm năm mới đối với người nhau rất quan trọng, vậy nên cũng muốn mình làm kì đà cản mũi, bèn lẻn , ai ngờ bị Tăng Thư Ức kéo lại, chưa tới bàn, giọng lơ lớ vang lên: “Tiểu thư là Tăng Thư Ức sao, còn vị này là ai đây, sao lại ngại ngùng che mặt như thế, mau lại đây ngồi ”.


      Cái gì mà ngại ngùng che mặt, đưa mắt lên nhìn người thanh niên kia, vóc dáng trung bình, cũng coi như là chiều cao tiêu chuẩn của người Châu Á, vẻ mặt cũng đàn ông, quay sang nhìn thấy Tăng Thư Ức đứng ngơ người, vẻ mặt trầm mặc , nghĩ thầm trong bụng, mở đầu như thế này thú vị, vội vàng giới thiệu: “Àh, tôi là Tống Giai Nam, đồng nghiệp của ấy, ấy ăn uống tốt cho lắm, sợ bị đau bụng, nên tôi tới đây với ấy, làm sinh động bầu khí ấy mà”.


      Chân bị đá mạnh cái, Tống Giai Nam cười khúc khích hồi lâu mới nín cười được.


      cảm thấy người này đúng là thanh niên gương mẫu, cách chuyện đúng là khiến người ta cảm thấy chán nản, ngừng về chủ nghĩa xã hội khoa học: “Trong cuộc đời này tôi cũng cầu gì quá cao, cửu hạn phùng cam lộ (3), tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chúc, có tên bảng vàng, tại rốt cuộc được đề tên bảng vàng, tha hương cũng được gặp lại cố nhân, cũng có cam lộ, chỉ còn thiếu động phòng hoa chúc, ha ha.


      (3) Cửu hạn phùng cam lộ: trời hạn lâu ngày gặp mưa rào


      Rồi thêm: “ ra thời điểm con người thành công nhất chính là nắm quyền thiên hạ trong tay, được ôm mỹ nhân ngủ”.


      Tống Giai Nam yên lặng chăm chú ăn hải sản bày bàn, Tăng Thư Ức ở bên kia giơ chân đá chân hai cái, trong túi áo điện thoại rung lên, buộc phải ngẩng đầu : “ ra, tôi cảm thấy, cuộc đời con người thời điểm hay nhất chính là nhìn thấy lễ tang của chính bản thân mình”.


      Khóe miệng của chàng thanh niên chủ nghĩa xã hội khoa học kia giật giật mấy cái, cười ha hả: “Tống Giai Nam tiểu thư có khiếu hài hước, hôm nay coi chương trình tivi cuối năm, Hồ Ca cũng về chuyện này, rồi cả ba vị đại biểu cùng tham gia chương trình cũng chuyện rất thu hút”.


      “Àh, cái này tôi có biết, ba đại biểu đó về ba việc: Điện kế, đồng hồ nước, khí ga”. nhàn nhạt chen vào câu, sau đó mặt chút thay đổi với chàng trợn mắt há mồm kia: “Chẳng lẽ tôi sai sao?”


      Tăng Thư Ức ở bên cạnh cười trộm, đá đá vào chân , ý bảo có thể kết thúc được rồi đấy, đứng lên khẽ khom lưng, tới toilet, lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Thư Ức, giả làm chủ biên, kêu nàng phỏng vấn ngay bây giờ.


      Cửa sổ khẽ mở, lúc gió lạnh thổi tới, vươn tay sờ lên khuôn mặt còn nóng của mình, cảm thấy nhàm chán, cuộc đời cũng có thể đạt được những thứ hằng mong, như quỹ tích điểm xuống, giống như câu : “Cuộc đời con người chính là đau khổ và chịu đựng, học vật vã ba năm trung học kiếm được giấy trúng tuyển đại học, học hành đau khổ trong bốn năm nữa lấy được bằng tốt nghiệp, chán đời trong năm năm kiếm được tờ giấy kết hôn, năm năm sau đau đớn nhận được giấy chứng nhận li hôn”.


      Ở thời điểm thả hồn vào suy nghĩ, cửa nhà vệ sinh chợt mở, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, chán nản nhíu mày, thanh niên cao lớn lảo đảo về phía , Tống Giai Nam né người này ra, nhưng biết vì sao, ta bị trượt chân, theo bản năng đưa tay đỡ ta, túm lấy áo ta, mà ta lại ngã xoài mặt đất, kéo cỡ nào cũng đứng lên nổi.


      Chán quá con ma men này, Tống Giai Nam khẽ cau mày, ngồi xổm xuống nghĩ cách gọi ta dậy, mặt của ta khuất dưới mái tóc, nhưng nhìn nghiêng rất giống người từng quen biết, trong lòng ‘lộp bộp’ cái, nhìn kĩ lại khuôn mặt kia, sững sờ tới nỗi thốt nên lời.


      Cậu ta phải ở Mỹ sao, phải ở Mỹ sao, phải cậu ta cậu ta trở lại sao, trong đầu chỉ toàn là những câu hỏi như vậy, cả người bỗng chốc lạnh phát run, trong đầu những suy nghĩ ngừng luân chuyển, ra sức lắc đầu, trong phòng ăn có tiếng người chuyện huyên náo, mở to mắt, nặng nề hít thở.


      Hành lang bên kia vang lên tiếng giày, có tiếng của phụ nữ thầm, còn có tiếng người kinh ngạc kêu lên: “Hả, Đoàn Gia Thần, sao cậu ở chỗ này ?!”


      Quả nhiên là Đoàn Gia Thần, quả nhiên là cậu ta, khuôn mặt quen thuộc như vậy, làm sao có thể nhìn lầm được chứ, trong nháy mắt những suy nghĩ trở về với , đứng dậy, vừa định với người gọi tên cậu ta lúc nãy, quay lại nhìn thấy, liền ngây ngẩn cả người: “Trương Tịnh Khang?”


      Thời trung học là bạn tốt, giờ phút này sao lại xa lạ đáng sợ như vậy, Tống Giai Nam nhìn ấy nhíu mày nhìn mình, Trương Tịnh Khang có vẻ bất ngờ, vẻ mặt có chút hốt hoảng, mà Tống Giai Nam lúc này cũng nở nụ cười, chào ta, Trương Tĩnh Khang hỏi : “Tống Giai Nam, sao cậu lại ở đây?”


      “Tớ bị người khác kéo tới đây”. cúi đầu, đưa tay tính đánh thức người kia dậy, liền có bàn tay ngăn lại: “Tống Giai Nam, cám ơn cậu, nhưng cậu đừng nhiều chuyện quá”.


      Tay ở giữa trung, run rẩy: “Cậu ta là Đoàn Gia Thần, phải là người khác mà”.


      “Đúng, ấy chính là Đoàn Gia Thần, chính bởi vì ấy là Đoàn Gia Thần”. Trương Tịnh Khang cong cong khóe miệng: “Tại sao ấy về mà báo cậu biết, tại sao ấy lại cho cậu biết, tớ nghĩ Tống Giai Nam, cậu là người hiểu chuyện, nên hiểu ý tớ chứ”.


      ấy muốn để cho cậu biết, cho nên cậu cần thiết phải biết”.


      Những lời này như chà xát vào trái tim , rồi dùng dao cắt, sau đó xát rượu lên, đau tới nỗi cả người phát run, nhìn thoáng qua người nằm mặt đất, nhàng : “Tớ hiểu rồi, hôm nay, coi như tớ chưa gặp cậu ấy”.


      Tống Giai Nam trở lại chỗ ngồi, Tăng Thư Ức nhìn sắc mặt của , khoa trương hỏi: “Tống Giai Nam, cậu sao vậy, khỏe sao?”


      Tống Giai Nam thở dài tiếng, lau mồ hôi lạnh trán, khẽ cúi người: “Xin lỗi, tôi cảm thấy khỏe lắm, nên trước vậy”. rồi bỏ mặc Tăng Thư Ức kêu gào, chạy thẳng ra ngoài.


      Hôm nay đúng là ngày cuối cùng của năm, khắp nơi đều thấy người người cười , màn hình lớn ngoài quảng trường để đồng hồ đếm ngược, rất nhiều người hướng mắt nhìn về màn hình, ca sĩ màn hình đứng sân khấu, hát say sưa: “Muốn níu lại nhưng thể níu được, chỉ còn lại đơn tịch mịch, chưa xong câu dịu dàng chỉ còn bài hát ly biệt, giây trước còn tan nát cõi lòng, cố gắng ôm nhau trong yên lặng, cố gắng vượt qua để tiễn đưa người, trong lòng chua xót vẫn phải cất lên bài ca ly biệt”(4).


      (4) Ca khúc [Ly Biệt]. Trình bày: Bành Tuyết ft Kha Hạo Nhiên


      Cậu ấy lại xuất bên cuộc đời , ba năm qua, lần đầu tiên, cậu ấy gần như thế, chuyện cũ trong đầu như đèn kéo quân, từng thứ cứ tràn về, những chuyện vui vẻ, những thứ hạnh phúc trong quá khứ chỉ vì câu mà vỡ tan.


      ấy muốn cho cậu biết, cho nên cậu cũng nhất thiết phải biết”.


      Lòng của lại đau nhói, đau đớn như nuốt chửng lấy , đem buộc chặt, chỉ cảm thấy thể nào thở nổi, ngồi bệt xuống đài phun nước ở quảng trường, thở hổn hển.


      Là cảm giác bị phản bội, bị lừa gạt, bị vứt bỏ…. độc.


      độc, hơn nữa ai có thể cùng chia sẻ với .


      Điện thoại di động rung liên tục, là lời chúc đầu năm của mấy đồng nghiệp, bạn bè, cầm lấy điện thoại, chết lặng ngồi xem tin nhắn, người quảng trường càng ngày càng nhiều, những người ngang qua , đều cười rất vui vẻ.


      “Năm mới vui vẻ, Tống Giai Nam. “


      nhìn tin nhắn lâu, coi tên người nhắn tin, -----------Tô Lập, mãi cho đến khi ngón tay tê cứng, mới định thần trở lại, nước mắt lúc này thể ngăn được mà rơi xuống màn hình, ánh đèn màn hình loangthành mảng sáng.


      Giống như đem hết những uất ức nhiều năm qua khóc cho trôi hết, đầu tiên là từ từ rơi nước mắt, sau đó là cúi đầu nức nở, khóc biết đến ai, bên tai có người hô : “Đếm ngược thôi, năm mới sắp đến rồi.” mới từ từ ngẩng đầu.


      Đèn quảng trường từ từ tắt hết, bóng tối ập tới trong khi chưa chuẩn bị, dòng chữ màu hồng màn hình lớn từ từ biến đổi, cuối cùng biến thành 0 :00, cả thành phố và đèn cùng nhau sáng bừng lên.


      Qúa khứ sắp qua rồi, còn tương lai như thế nào chỉ biết im lặng chờ nó tới.


      “Tôi hy vọng, năm mới này cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.”

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 31

      Lặng lẽ ngắm nhìn ngoài cửa sổ, từng chiếc xe hơi xuyên qua màn đêm đường phố, lắng nghe giai điệu của thành phố xa lạ, trong đầu Tống Giai Nam lại lần nữa lên cảnh tượng chôn giấu sâu vào năm năm trước, giống như vừa trèo đèo vượt suối trở lại Bắc Kinh lạ lẫm và xa xôi.


      Trước mắt cảnh tượng ngừng biến đổi, xuống xe bộ đến hội trường mới biết tiết trời trở nên rất lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến lá cây rụng rải rác bay khắp nơi, dường như gió thấm sâu vào từng tấc da thịt, tay đông cứng, gương mặt lạnh như băng, lỗ tai là khó chịu nhất.


      Phương Ngôn Án hà hơi hai lần, cậu ấy rạo rực hẳn lên, quay đầu lại nhìn Tống Giai Nam oán trách: “Dụ dỗ người ta viết tin là chỉ đầy sức sống từ vẻ bề ngoài, mà hơn nữa là thẩm thấu tận sâu bên trong làn da, từ đó tấn công những sắc tố gây đen da, hàm lượng kem dưỡng khuếch tán rộng rãi ra bên ngoài. Đây là cái quái quỷ gì thế, chẳng lẽ thực muốn chúng ta viết những cái này ư”.


      Tống Giai Nam cười : “ đâu, dạng tin tức này chúng ta chỉ cần viết qua loa chút về tình hình chung rồi đăng lên là được rồi, những dạng tạp chí thời thượng này tương đối phức tạp, sau đó bọn họ gửi bài của chúng ta dạng tập san hoặc bản thảo là được rồi”.


      Phía bên công ty quảng cáo có đến ký tên, sau khi ký xong Phương Ngôn Án giọng hỏi: “Những đó là lợi hại, trời tối ở Bắc Kinh lạnh như vậy, còn mặc váy được”.


      Tống Giai Nam đưa mắt nhìn thoáng qua, khuôn mặt của đó tầm hai mươi tuổi mặc chiếc áo trắng và váy đen, đứng trong thời tiết dưới 0 độ mà vẫn mỉm cười tự nhiên, trong khi người mặc chiếc áo khoác ông cừu mà còn lạnh run, lắc đầu liên tục, “ là lợi hại, công việc bắt buộc”.


      Trong khắc, kia và Tống Giai Nam cùng lúc nhìn nhau, sửng sốt hai giây rồi mỉm cười, gì.


      Đúng là bậc thầy lão luyện trong những buổi party, người đứng ra tổ chức mời rất nhiều người mẫu, đây vẫn là buổi tối phồn hoa đầy màu sắc theo thông lệ, cũng là buổi tối trụy lạc.


      Dần dần, khí trong buổi party trở nên hỗn loạn, có mặc chiếc bra (1) màu đen, phía dưới chỉ mặc vài mảnh vải vụn vặt căn bản là che đậy được thứ gì, dưới ánh đèn ngũ sắc, thân thể kiều lẳng lơ vặn vẹo, làn da trắng nõn cực kì chói mắt, xung quanh đầy rẫy mệt mỏi, uể oải, chán trường và hoang vắng, tình dục xâm nhập vào thị giác, chẳng có gì khác nữa.


      (1) Bra: Áo ngực


      thấy nhiều cảnh tượng như vậy, bị tê liệt, vẻ mặt Phương Ngôn Án kinh ngạc, tiếp theo là ửng đỏ, khẽ ho hai tiếng, “Chị Giai Nam, có thể , ở đây thích hợp với em”.


      “Xa hoa đồi trụy”. Tống Giai Nam khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ là tôi cũng định dẫn cậu đến đây, chẳng qua là tôi muốn cho cậu mở mang tầm mắt chút”.


      Gương mặt của Phương Ngôn Án càng đỏ hơn: “ cần, em có thói quen nhìn những chuyện này, em ra ngoài trước đây, khí ở trong này khó chịu quá, khi nào chị muốn gọi điện thoại cho em”.


      Tống Giai Nam nhìn đồng hồ, “Tôi cùng vậy, Phương Ngôn Án, tôi còn muốn đến nơi nữa, cậu về khách sạn trước ”.


      đâu? muộn thế này rồi”.


      cười cười, “Cậu đừng để ý đến, tôi nhất định qua đêm đâu”.


      Bầu trời được bao trùm bởi màu xám tối tăm, đây là điềm báo tuyết rơi. Có lẽ là trì hoãn thêm thời gian nữa, bầu trời mưa vẫn rơi lác đác, mặt đất phát ra tiếng róc rách, cảnh sắc xung quanh đều trở nên ảm đạm.


      vào từ cổng phía Đông của Nhân Đại, có lẽ là do trời mưa nên xung quanh có nhiều học sinh lui đến, có tốp năm tốp ba những chiếc ô, cũng có vài người mang ô ngang qua người , ngọn đèn màu cam trước cổng trường chiếu xuống mặt đất tạo thành dải ánh sáng rực rỡ.


      nhớ đến chuyện thú vị vừa gặp chiếc taxi, mới lên xe, phát người tài xế ở Bắc Kinh này hát ở trong xe, nếu như thần kinh của ta bình thường, có thể khẳng định ta là người cởi mở, đường , ta ngừng hát những ca khúc. Hơn nữa mỗi lần đến lối rẽ lại bắt chước theo các phương tiện giao thông công cộng : Xe rẽ trái, xin nắm lấy tay ghế, chú ý an toàn, Tống Giai Nam phải nhịn cười suốt đường đến đây, nhưng cũng phải trêu chọc ta chút, thuận tiện tìm hiểu chút về phong tục ở Bắc Kinh: “Sư phụ, thế vận hội Olympic sắp tổ chức rồi, nghe các đều tích cực học tiếng ”.


      Tài xế : “Đúng vậy, tôi cũng phải học vài câu ngoại quốc. Mỗi lần tôi thấy người nước ngoài đều glad to meet you! Nghĩa là rất hân hạnh được gặp bạn”.


      Tống Giai Nam cười : “ là lợi hại, vậy tiếng Pháp ?”


      Tài xế tà ác liếc mắt nhìn cái, hỏi ngược lại : “ được ?”


      Tống Giai Nam trả lời: “Tôi chỉ biết ít tiếng ”.


      Tài xế cười ha ha, "#@*





      #@!, đó chính là tiếng Pháp, ý là hoan nghênh các bạn”.


      Tống Giai Nam suy nghĩ lâu, nghe hiểu, lúc trước, cũng từng học qua ít tiếng Pháp, câu đó của người tài xế tuyệt đối phải là ‘Soyez les bienvenus’, bây giờ nhớ lại, cuối cùng vẫn bị người ta đùa giỡn”.


      Nghĩ đến đó tự chủ được mà bật cười, từ cổng phía Đông vào, vòng qua tòa nhà Cầu Thị, mặt cỏ, mãi cho đến dãy thứ ba dừng bước, phòng học ở nơi đó phát ra ngọn đèn sáng rực rỡ, đứng dưới lầu nhìn lên lúc, chuẩn bị đến, bên cạnh có hai nữ sinh qua, giọng : “Hôm nay tớ thấy Tiền Khôn của khoa pháp luật rồi, ở phòng tự học của tớ”.


      Ánh mắt của nữ sinh khác sáng ngời: “ , tớ muốn , tớ muốn ”. Hai bé nắm tay nhau tán dóc sôi nổi rồi rời , Tống Giai Nam ở bên cạnh cười thầm, đột nhiên cảm thấy rằng còn trẻ là chuyện rất hạnh phúc.


      còn nhớ cảnh tượng đến Nhân Đại năm đó, chính là tại đây, bên ngoài phòng học tầng thấy chàng trai tuấn tú kia, mình ngồi yên lặng cầm ly nước, chăm chú đọc sách.


      Bên ngoài trời đông giá lạnh, bên trong phòng học ấm áp khiến cho người khác dễ buồn ngủ, đẩy cửa vào, có vài người ngẩng đầu nhìn , sau đó lại lặng lẽ cúi đầu, bước theo bậc thềm, chọn vị trí cuối cùng ngồi xuống.


      bàn quyển sách [Truyền bá lý luận cho nhân dân], cười trộm mở ra trang, sau đó đóng lại, cả người gục bàn, nhắm mắt lại, ở nơi đêm khuya yên tĩnh này, nhớ lại phòng học thuở xưa, từng được lĩnh hội lần say mê đại học, và từng đến gần người kia như vậy.


      Mở mắt ra, trong trí nhớ của , vị trí kia từng được đặt chồng sách, mà người từng ngồi kia còn nữa.


      có cảm giác mất mát, ngược lại rất hạnh phúc.


      Từ phòng học bước ra, những bông tuyết trắng bay đầy trời, rơi xuống mặt đất, hòa tan, rơi xuống, rồi hòa tan, dần dần, màu nâu mặt đất bị màu trắng phủ lấp ngày càng nhiều, lại bắt đầu xếp lên nhau, biến thành từng mảng.


      Lúc này Phương Ngôn Án gọi điện thoại đến: “Chị Giai Nam, tuyết rơi rồi, khi nào chị về, em ở khách sạn”.


      bật cười, cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngay cả giọng cũng trở nên phấn khởi: “Tôi ở bên ngoài, lát nữa trở về”.


      “Chị Giai Nam, rốt cuộc là chị ở đâu”. Giọng của Phương Ngôn Án lộ ra vẻ khó chịu, “Có chuyện vui lại chịu gọi em, , chị ở đâu vậy?”


      làm động tác chọc cười với ý muốn qua cửa ải, “Tôi ở đứng trước hành lang dài, vừa rồi tôi đến cái hồ , trong đó có tảng đá, dường như có rất nhiều đá vụn xếp lại có thể đến giữa hồ”.


      Bên kia trả lời, Tống Giai Nam thừa cơ hội tiếp: “Cứ thế nhé, tôi cúp điện thoại trước đây, về nhanh thôi”.


      Tuyết rơi ngày nhiều, thời tiết càng lúc càng lạnh, từ tòa nhà Minh Đức bước ra, Tống Giai Nam muốn ra từ cổng phía Bắc, quay đầu nhìn lại, ngón tay nhàng lướt qua cửa kính thủy tinh lạnh lẽo, giọt nước vụn uốn quanh ngón tay rồi chảy xuống, bông tuyết giống như con bướm trắng bay múa, va vào cửa sổ thủy tinh, sau đó lăn tăn trong khí, trở thành những mảnh vụn vặt.


      Bỗng nhiên điện thoại di động của vang lên, nghĩ là Phương Ngôn Án gọi đến nên nhìn mà trực tiếp nhận cuộc gọi, nhưng lại nghe được giọng quen thuộc: “Tống Giai Nam, có phải em ở Nhân Đại ?”. Trong giọng mơ hồ có ý cười.


      Bỗng chốc, trái tim của nhảy đến cổ họng, biết nên trả lời thế nào: “Ờ, tôi…”


      “Bây giờ em ở đâu, tòa nhà Cầu Thị, tòa nhà Minh Đức, hay là ở hành lang Bách Gia?”


      “Minh, tòa nhà Minh Đức”.


      Ý cười bên kia rất đậm, “Tôi biết rồi, ở cổng phía Tây, em ra ngoài trước chờ tôi, đừng cúp máy, tôi còn nhớ vừa rồi em vẫn hành lang Bách Gia, rồi tới cái hồ, tôi chậm rãi theo em, lúc chúng ta chụp ảnh tốt nghiệp là ở tòa nhà Minh Đức, khi đó, lớp trưởng chỉ huy chúng ta rất tốt, rồi còn hỏi người chụp ảnh sao mang theo camera cầm tay, mà lại mang theo cái giá ba chân, cho nên vài bạn học phải kéo chiếc thùng rác ột mét đến, rồi ông ta đặt khuỷu tay lên thùng rác để chụp, nhắm hết tất cả mọi người, sau này mới biết ra ông ta chỉ là người qua đường, thợ chụp ảnh đến trễ nửa tiếng”.


      “Từ cửa phía Đông vào, cũng là cổng chính, sau đó dọc theo tòa nhà Cầu Thị rồi rẽ trái, phòng thứ ba là phòng tự học tôi thường xuyên đến, đứng ở cửa số có thể thấy được sân tennis, hồ bơi, cảm giác rất thoáng”.


      Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, từng bông tuyết tung bay trong đêm tối, xung quanh có những bé hưng phấn hô to, Tống Giai Nam thích thú đưa tay ra bắt lấy những bông tuyết, bên tai vẫn còn giữ tín hiệu với người bên kia, giọng đó bỗng nhiên dừng lại, rồi : “Tống Giai Nam, phía trước chính là sân vận động, có khán đài mà mỗi lần tôi thường nhắc với em, vào mùa hè, lúc mặt trời lặn tôi rất thích ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời, nếu là mùa đông, lúc tuyết rơi, mình tôi ở đây nghe nhạc rock”.


      ngẩng đầu lên nhìn phía trước, phía sau có thanh truyền đến, đồng thời ở bên tai cũng có thanh giống hệt như thế, “ lên xem lát ”.


      Tống Giai Nam kinh ngạc quay đầu, sau đó ngơ ngác buông điện thoại xuống, “Tại sao là , sao lại ở đây?”


      “Lúc gọi xe đến đây em có nhấn mạnh Nhân Đại, đại học Nhân Dân, phải là đường Đại hội nhân dân”.


      Bông tuyết rơi đầu của , trán cũng dính ít tuyết, dáng người thon gầy, gương mặt nghiêng tuấn tú, hơi thở của phả ra làn khí trắng lượn lờ, đôi mắt đen tỏa sáng, giữa bầu trời đầy tuyết rơi thế này lại toát ra ấm áp, còn có nụ cười khóe môi nữa.


      “Đến đó đứng xem , tuyết rơi ướt cả rồi, thể ngồi được”.


      Tống Giai Nam sửng sốt rất lâu vẫn nên lời, “Sao lại ở đây, sao biết tôi ở Nhân Đại”.


      Tô Lập trả lời câu hỏi của , dọc theo bậc thềm, Tống Giai Nam do dự lát rồi theo, “Đây là nơi em đề cập nhiều lần với tôi đây sao”.


      “Ừh”. cúi đầu đáp lời, rồi đưa mắt nhìn , trong lòng khẽ chua xót, “ ra, nếu như khi đó dũng cảm hơn chút báo danh là Nhân Đại chắc đến Trung Sơn”.


      Đúng vậy, nếu dũng cảm hơn chút, cũng lén lút gửi thư cho , cũng lặng lẽ chuyển đến ban khoa học xã hội, càng bịa đặt ra cái tên giả để chuyện với , nếu như ngay lúc bắt đầu, dũng cảm hơn chút, có phải nỗi niềm thầm kín của được bày tỏ hay .


      Nhưng nếu như khi đó bạo dạn cách mù quáng như vậy, cuối cùng người tại đứng ở đây vẫn mà thôi.


      Tô Lập cười : “Tôi biết, năm đó tất cả mọi người ai cũng thi tốt, vài người bạn xung quanh tôi cũng thi tốt”.


      “Chủ nhiệm lớp từng cho bọn tôi viết nguyện vọng đại học ra, rồi làm thành tấm áp-phích dán bảng ở lớp, tôi viết là Nhân Đại, biết tại sao lại viết trường đại học này nữa, nhưng đối với tôi mà Nhân Đại dường như trở thành loại tín ngưỡng, có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là có được.


      Bên kia trầm mặt lúc lâu mới chậm rãi : “Có người , thích nơi nhất định là vì nơi đó có việc hoặc người thể quên được, Tống Giai Nam, em cảm thấy thế nào?”


      Đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía xa, nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy cả người run lên, giống như cảm giác sợ hãi lần đầu tiên gặp mặt kia, cảm nhận được ám chỉ điều gì đó, họ cũng thể trở về thời điểm đó nữa, có lẽ là do chính mình thiếu tự tin, nên mới hiểu được ý trong lời của .


      Dường như nhìn thấu bối rối của , Tô Lập nhìn mỉm cười: “ có gì cả, tùy tiện mà thôi”.


      Bọn họ sóng vai bước , cả hai ai gì, cho đến khi đến trước quán coffee, giơ tay đẩy cửa ra, “Tuyết rơi, rất lạnh, em có muốn uống thứ gì đó nóng hay ?”


      Hóa ra là quán cà phê “Thủy Mặc Thạch” nổi tiếng, trang trí rất tinh tế, lần trước đến nhưng rất vội nên chỉ nhìn thoáng qua, nghĩ là còn có cơ hội được vào xem lần nữa, dường như Tô Lập rất hiểu , liền với ông chủ: “Mang đến hai tách hồng trà nóng hương chanh”.


      Lúc này, trong quán cà phê chỉ có vài ăn khuya, có người thấy bọn họ lập tức giọng với người bên cạnh: “Người đàn ông này sao nhìn quen mắt quá vậy, trông giống với Tô Lập học quản lý khóa 00 quá?”


      “Người ta cũng tốt nghiệp nhiều năm rồi, cậu còn nhớ nhung gì nữa, khi đó chúng ta mới học năm thứ nhất đại học”.


      “Quá nổi tiếng, còn cách nào khác, cậu cứ đến đó hỏi thử xem”.


      nữ sinh can đảm, trực tiếp chạy đến hỏi: “ có phải người học quản lý khóa 00 Tô Lập , tôi là sư muội của , khóa 04”.


      khẽ mở miệng: “Là tôi”, ngay lập tức, nữ sinh còn lại ngạc nhiên kêu to, nhìn hai lịch mỉm cười, sau đó lấy tách hồng trà đưa đến tay Tống Giai Nam: “ ngại quá, có việc nên trước”.


      Vừa mở nắp ra, làn khí trắng nóng hổi phả vào mặt , Tống Giai Nam nhìn người đàn ông bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy tuấn tú, cẩn thận từng li từng tí : “Tô Lập, nghĩ là được hoan nghênh như vậy, năm nhất đại học, bây giờ cũng là năm thứ tư, vậy mà vẫn còn có thể nhớ được ”.


      thản nhiên : “Tôi cũng biết, lúc đó tôi học rất ít quan tâm những chuyện như vậy”.


      “Vậy hẳn là có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với nhỉ, chẳng lẽ biết?”


      nghiêng mặt sang suy nghĩ chút, “Cũng phải là rất nhiều, tôi nhớ lắm”. Sau đó lại bổ sung: “Khi đó, tôi nghĩ quá nhiều chuyện, mỗi ngày học, rồi tự học, nghe nhạc, khoảng thời gian bốn năm cứ vậy trôi ”.


      Sau đó cúi đầu, thuận tai ném ly giấy đến thùng rác, chậm rãi : “Tống Giai Nam, bốn năm đó, tôi trải qua thế nào, chẳng lẽ em còn sao, sao em còn phải hỏi tôi, chẳng lẽ là bởi vì ở giữa thiếu mất năm ba tháng”.


      Bầu trời như được bao phủ màu xám, trước mắt những bông tuyết ngừng rơi xuống. Từng mảng tuyết lớn như lấp vào những vùng trống rỗng, trước mắt là chàng trai mà thầm mến mười năm, thời gian mười năm, ngờ hình dáng vẫn mơ hồ như năm đó.


      Bước dưới chân chậm lại, dường như thể bước thêm được nữa, trong lòng dường như có luồng khí dâng lên, chính là thôi thúc muốn ra tất cả, hé môi, hít thở từng hơi từng hơi, trái tim đập cực mạnh, nghe được giọng của chính mình khẽ run rẩy trong tuyết, nhưng làm cách nào cũng kiềm chế được.


      “Tô Lập, tôi…”

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 32

      Giọng của lạnh đến mức phát run, biết là bởi vì thời tiết lúc này hay nội tâm của khao khát mãnh liệt ra tất cả khiến cho cảm thấy sợ, người đàn ông phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.


      m thanh bật thốt ra nghẹn lại ở cổ họng, trong nháy mắt cả người như mất hết định hướng, trong đầu trống rỗng, bông tuyết trước mắt tung bay trong trung, cùng với gương mặt tuấn tú cứng nhắc của .


      Bỗng nhiên có thanh vang lên kéo suy nghĩ của trở lại, tay lúng túng lấy điện thoại ra, hóa ra là bà Tống gọi đến, vừa nhận điện thoại bà hỏi: “Tống Giai Nam, con bé tiểu nha đầu này, có phải con bỏ mặc Tịch Lạc Dữ rồi ?”


      sửng sốt lúc lâu, “Mẹ, mẹ gì thế, con và ta có gì cả”. ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Lập, khẽ quay đầu sang bên, phản ứng theo bản năng cách xa cuộc chuyện riêng tư của .


      Bà Tống tiếp: “Mẹ thấy người ta cũng tệ, con nha đầu này, nhiều năm như vậy rồi cũng dẫn bạn trai về nhà, cũng hề nghe thấy con ai, lúc học đại học tính làm gì, lúc lên nghiên cứu sinh vẫn chưa ổn định, nay lại bận làm việc, có phải con có vấn đề gì hay !”


      Tống Giai Nam hoàn toàn phản đối: “Mẹ, muộn thế này rồi mà mẹ gọi điện thoại chỉ để chuyện này thôi sao”.


      phải, phải, chỉ là mẹ thuận miệng thôi, hôm nay ở siêu thị mẹ gặp được mẹ của Đoàn Gia Thần, bà ấy Đoàn Gia Thần về được tuần rồi, con gặp và liên lạc với cậu ấy chưa?”


      Trong lòng bỗng nhiên dâng lên lạnh lẽo tên, đành bắt đắc dĩ trả lời qua loa: “ có, con cũng biết cậu ấy trở về”.


      “À, sao, mẹ cậu ấy là hàng xóm bao năm rồi, cũng lâu gặp, nếu Đoàn Gia Thần trở về hôm nào hai nhà cùng nhau dùng cơm, mẹ cũng nhận lời, nên điện thoại hỏi con gần đây có bận hay ”.


      vội vàng trả lời: “Bận, dĩ nhiên là bận rồi, nay con công tác ở Bắc Kinh”.


      “Vậy chờ khi nào con về rồi hẵng , sao, năm trước con vẫn còn thừa nhiều thời gian mà, ăn bữa cơm cũng tốn nhiều thời gian của con đâu, mẹ định chủ nhật tuần sau rồi, quyết định như vậy nhé, con nghỉ ngơi sớm chút ”.


      Ngắn gọn xúc tích, bên kia còn thanh, chỉ còn lại tiếng “Tút tút” bận rộn vang dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh, lặng lẽ cúp máy, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo về phía Tô Lập, nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào.


      Bầu trời đầy những bông tuyết rơi xuống, ngay cả nụ cười khóe môi và đáy lòng trống trải của cũng theo những bông tuyết bay về nơi xa xăm.


      đường có tuyết rơi nên vô cùng khó , trở về khách sạn là nửa đêm, Tống Giai Nam hoàn toàn còn sức lực, ngủ ở xe nên giờ đầu đau như muốn vỡ ra, lúc xuống xe cũng mơ màng biết nên hướng nào, vừa vào khách sạn nhìn thấy Phương Ngôn Án ngồi ghế sofa nhìn cười mỉm: “Chị Giai Nam, chị đến Nhân Đại vui ?”


      bước qua giọng : “Tại sao Tô Lập lại ở Bắc Kinh?”


      “Em đâu có biết, mấy hôm trước ấy với em công tác, em lại biết là Bắc Kinh, kết quả hôm nay em với ấy chị bỏ lại mình em đến Nhân Đại chơi vui vẻ, ấy mới cho em biết hóa ra ấy cũng ở Bắc Kinh”.


      Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn cậu ấy cái, cũng gì, Phương Ngôn Án lại cười : “Sao, Nhân Đại vui sao?”


      suy nghĩ chút rồi bật thốt lên: “Rất phù hợp với dáng vẻ trường đại học trong suy nghĩ của tôi, cũng khác lắm so với miêu tả của Tô Lập, tất cả giống như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa cũng khác gì lúc trước”.


      “Trước kia chị đến Nhân Đại rồi sao?” Phương Ngôn Án nhạy bén nắm bắt được trọng tâm câu chuyện, “Chuyện từ khi nào?”


      Bỗng chốc Tống Giai Nam nghẹn lời, “Tôi… Dường như lâu rồi, cụ thể cũng nhớ được, lúc còn ”.


      “Khi còn chắc là bố mẹ muốn chị tiếp nhận khai sáng văn hóa của đại học đó, ha ha, khi em còn , lúc mẹ em làm cũng mang em theo, mình em ngồi trong phòng làm việc khóc, chết sống cũng phải về, ừ, trước kia bà là giáo viên ở trường học của các chị đấy”. Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái, nhìn Tống Giai Nam đến mức khiến chột dạ.


      ngủ trước đây, ngày mai còn phải về gấp nữa”. đứng lên khẽ cười với Tô Lập, “Hôm nay cám ơn ”.


      cũng chỉ gật đầu cái, “ có gì, tiện đường thôi mà”.


      ***


      mệt mỏi vô cùng, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, ở nơi như vậy, nơi giấu diếm biết bao nhiêu bí mật của , thành phố từng sống bốn năm, hay phong cảnh mà có ngắm nhìn bao nhiêu cũng đủ, Tống Giai Nam đưa tay kéo màn cửa sổ ra, ngồi ghế nhìn ra ngoài, toàn bộ màn đêm của Bắc Kinh được bao phủ trong vùng tuyết dày, ánh đèn lóe sáng, mê người và vắng lặng.


      thuận tay mở laptop ra, theo thường lệ login MSN, tiện thể ngẫm lại rung động ngắn ngủi của mình trong gian này, bỗng nhiên avatar xám xịt lại sáng lên, [Tống Giai Nam, em ở Bắc Kinh à, nơi đó có tuyết rơi?]


      Hóa ra là Tịch Lạc Dữ, rất lâu rồi liên lạc với ta, lâu đến mức có đề tài gì để hỏi chuyện, lập tức phản hồi: [Đúng vậy, nay ngoài cửa sổ có tuyết rơi, mùa đông nên thời tiết rất lạnh, nhưng biết chỗ chúng ta đến khi nào tuyết mới rơi?]


      [Em có dạo ở Bắc Kinh hay , có đến Cố Cung hay Đền thờ thiên đường ?”


      trả lời thành : [, đâu cả, chỉ đến Nhân Đại thôi].


      Bên kia phản hồi lại, rất lâu sau mới ra câu, [Tống Giai Nam, nhé, người ở trong lòng của em có phải ở Nhân Đại hay ?]


      [Sao lại đoán được?]


      [Rất đơn giản, thích người thích những điều có liên quan đến người ấy, nhất là đối với các như em, về năng lực suy luận này, tôi cũng có nhiều năm kinh nghiệm].


      Trong lúc nhất thời biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào, bên kia lại tiếp: [Hóa ra hao tổn tâm sức khuyên bảo em thoát ra, cuối cùng cũng là uổng phí thời gian, mà thôi, thôi , chúng ta vẫn là bạn chứ].


      Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, bất đắc dĩ cười : [Ừh, chúng ta vẫn là bạn]. Suy nghĩ lát, lại cẩn thận : [ ra, tôi cũng muốn vứt bỏ quá khứ để sau đó sống tốt hơn, nhưng lúc tôi chuẩn bị đóng gói ký ức để chôn sâu vào đáy lòng ông trời lại theo ý nguyện của con người, hoặc là ma xui quỷ khiến thay đổi tất cả mọi chuyện].


      [A, duyên phận ư, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta vẫn là bạn].


      khẽ mỉm cười: [Đúng vậy, vẫn luôn là bạn].


      Nhưng tại sao bọn họ có thể trở thành bạn tốt, còn tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy trong nháy mắt lại tan vỡ, hoàn toàn hiểu ánh mắt lạnh như băng của Trương Tịnh Khang nhìn , giống như mới chính là người nên xuất nhất.


      Giai đoạn quen biết ban đầu chẳng qua chỉ là năm tháng vô tư của hai đứa bé. Khi đó thành phố này vẫn là tỉnh thành danh phù kỳ thực (1), giữa những dãy nhà có kiến trúc thấp bé, có hai gia đình là hàng xóm ở lầu và lầu dưới.


      (1) Danh phù kỳ thực: Danh xứng với thực, nghĩa là, mang danh như thế nào như thế ấy.


      nhớ nhà cậu ta có trồng cây sung leo lên sân thượng nhà , khi đó, chen chúc vào khe hở ở lan can liều mạng muốn hái được quả màu tím đỏ, mà tay cậu ta cầm cây trúc đứng trước bồn hoa ngẩng đầu nhìn về phía thét lên “Cẩn thận”, cuối cùng, vì với tới mà hái nữa, nhưng vào buổi tối, xinh đẹp dẫn theo bé trai có đôi mắt to lên nhà , trong tay của cậu ta có cầm bát đầy quả sung chín với “Lần sau muốn ăn tới nhà bọn tớ, mẹ cậu với tay hái, rất nguy hiểm”, còn nhớ đôi mắt to tròn của cậu ta nhấp nháy vụt sáng, khi đó còn cao hơn cậu ta.


      Bọn họ cùng nhau vòng qua những sợi dây điện được lắp chi chít trong đại viện, bò lên mái nhà nhìn phong cảnh của thành phố, bên này, bên kia, công trường khai phá, đám người to gây ồn ào, trong túi đựng kẹo vừng mà mẹ mình tự làm, cẩn thận từng li từng tí chia cho cậu ta nửa.


      Sau đó, chuyển đến nhà mới, vẫn ở cùng cư xá, thế nhưng còn ở cùng tòa nhà nữa, cậu ta và trở thành bạn học, cùng học nhà trẻ, tiểu học, trung học, nhớ bao nhiêu năm, nhưng những ký ức từng có dường như toàn bộ đều liên quan tới cậu ta.


      nghĩ mãi vẫn ra, vì sao lúc đó cục diện giữa bọn họ lại trở nên bế tắc như vậy, Tống Giai Nam thở dài hơi, mở hộp thư thường dùng ra, kiểm tra xong, vừa định đóng trình duyệt, bỗng nhiên email lâu sử dụng nảy lên trong đầu .


      Khi đó, dùng email khác để gửi bài hát, thư từ, đồ đạc cho Tô Lập, về sau, trực tiếp bỏ cũng nhớ đến lần nào nữa, nghĩ đến cảm thấy nó giống như loại trốn tránh tiêu cực, email này có lẽ là tồn tại nữa, tự an ủi mình như vậy, sau đó lại thuận tay ấn mật mã, cũng chính xác, cuối cùng, sắp xếp những ký tự lung tung mà mình thường dùng, màn hình, websites hiển thị ra trạng thái lạ mắt.


      Bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, dòng chữ màu đen biểu thị ở hàng số 167, có 167 thư chưa đọc, tất cả đều đến từ địa chỉ của hộp thư, ràng đó chính là địa chỉ được Đoàn Gia Thần đăng kí dựa sinh nhật của cậu ấy.


      Mỗi bức thư đều viết khá ngắn, nhưng nội dung lại khác nhau: “Tống Giai Nam, hôm nay là ngày đầu tiên tớ học, tớ nghe hiểu được khẩu của giáo sư, tớ thể làm gì khác hơn mà phải mượn bài của bạn học để chép, lúc nhận lấy, tớ liền nhớ đến vở tiếng mà lúc trước cậu từng cho tớ mượn, chữ viết của cậu rất đẹp, rất ngay ngắn, tinh tế giống như dùng dao để chạm khắc, ra tớ cho cậu biết, năm đó, khi cậu thi vào trường đại học xong, mẹ cậu sắp xếp lại vở và tài liệu học tập của cậu để bán, tớ lén lút giữ lại quyển vở tiếng của cậu, giờ, nó vẫn nằm trong ngăn bàn của tớ”.


      “Hôm nay chỗ tớ có tuyết rơi, dường như lớn hơn những trận tuyết khác trong trí nhớ của tớ, tớ nhớ khi còn bé, cậu đặc biệt rất thích tuyết rơi, chúng ta cùng đắp người tuyết, cậu còn thích phía nóc nhà bị đóng băng, rất dài, cậu luôn bảo tớ lấy đoạn dài nhất cho cậu chơi, lần nào cậu cũng đáng thương cầu xin tớ, còn lấy cả kẹo sữa Khỉ vàng cho tớ, cậu có còn nhớ khi đó cậu còn cao hơn tớ nữa ”.


      “Hôm nay lúc học, có người Trung Quốc ngồi hàng ghế phía sau hỏi tớ, có thanh mai trúc mã hay , ngay lập tức tớ liền nhớ đến cậu, tớ bật thốt lên, sau đó liền ngẩn người, khi còn bé có Hoa Doãn, có Khang Soái, có Đào Đào, có Gia Kỳ, và có rất nhiều người khác nữa, tại sao tớ lại nghĩ đến cậu”.


      “Tống Giai Nam, giờ tớ càng ngày càng giải thích được vì sao luôn nghĩ đến cậu, nhìn bầu trời, nghe nhạc, ăn cơm, ngủ, đến party”.


      phải tớ cố ý viết bức thư này cho cậu đâu, thói quen trở thành dạng tình bạn, tình bạn lại biến thành dạng tình thân, nhưng lại làm phai nhạt tình , sao tớ lại như vậy chứ, tớ chỉ có dũng khí hỏi cậu, chàng trai cậu từng thích là tuýp người như thế nào, tớ mỉm cười nổi khi hỏi ra câu như thế, nhưng tớ cũng biết cậu ấy tên là Tô Lập, là lớp trưởng lớp 8, có đúng ?”


      là trong lúc nhất thời nên tớ hồ đồ, lúc đó, tớ chỉ muốn trốn đến nơi xa, tớ sợ ở đó, tớ sợ nhìn thấy cậu, sợ thấy ánh mắt của cậu, bởi vì trong mắt của cậu người khác, nhưng mà, tớ phát tớ sai rồi, cậu vẫn luôn là người có uy tín nhất, cậu cậu quý trọng thực tốt đẹp, tớ hẳn là nên toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, chứ phải là liên tục nghi ngờ, liên tục chất vấn mới đúng, thậm chí, sau đó tớ còn cảm thấy những lời cậu với tớ toàn bộ đều là giả dối”.


      “Tớ biết cậu có thể thấy những bức thư này hay , mỗi ngày tớ viết bức, nhưng trong hộp mail của tớ lại trống , ngay cả bản thân tớ cũng cảm thấy đây là hành động buồn cười, tớ biết, cậu hộp thư khác, chỉ là tớ muốn đánh cược, biết có ngày nào đó cậu quên những lời tớ làm tổn thương cậu, rồi mở hộp thư này ra, sau đó thấy ân hận của tớ”.


      “Tớ chờ đợi quá lâu rồi, muốn viết tiếp nữa, ngủ ngon, Tống Giai Nam”.


      Hơi ấn xuống vị trí bức thư cuối cùng, tay chần chờ giây cuối cùng rồi ấn xuống, “Tống Giai Nam, tớ thích cậu”.


      từ từ gục xuống bàn, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ cả trái tim , khó khăn lắm mới có được chút ấm áp kia, hạnh phúc bé kia, nhưng lúc này từng chút vui vẻ trong lòng kia dần dần mất .


      khóc, cười so với khóc còn khó coi hơn.


      Quay đầu lại hóa ra là cả đời người.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 33

      Có thể là do buổi tối ngủ ngon, ngày hôm sau khi tỉnh dậy gương mặt tiều tụy khiến cho người khác liếc cái cũng giật mình, cũng may là Phương Ngôn Án Tô Lập rồi, nếu , muốn ngồi oán trách bản thân hồi.


      mong muốn nhìn thấy Tô Lập, nhưng lại nhịn được mà nhớ đến .


      đêm tuyết rơi, mặc dù ngày hôm sau trời trong xanh trở lại, nhưng lúc bọn họ đến sân bay, chuyến bay vẫn thể cất cánh đúng hẹn được, đành phải ngồi trong đại sảnh phòng chờ bay, Tống Giai Nam nhắm mắt lại nghỉ ngơi, điện thoại của Phương Ngôn Án thỉnh thoảng lại vang lên, bận rộn lâu rồi cậu ấy mới hỏi: “Chị Giai Nam, nay chị có gặp các bạn học của chị ?”


      thuận miệng trả lời: “Lúc lên nghiên cứu sinh, căn bản là bọn họ được điều đến các đài truyền hình, radio, tòa soạn báo, tòa soạn tạp chí, cũng là quan hệ đồng nghiệp cạnh tranh, cho nên thường gặp nhiều, lúc tôi học đại học ở nơi khác, cũng có cuộc họp mặt bạn trung học trước đó vài ngày”.


      “Em cũng vậy, bạn bè thời đại học có tình cảm đặc biệt gì, nhưng lúc học trung học toàn là những em tốt”.


      cười cười, “Tôi cũng vậy, lúc học trung học mới đúng là bạn bè tỷ muội hoạn nạn có nhau, khi đó bạn bè cùng nhau chiến đấu, các thí sinh dự thi toàn quốc, điền vào bảng nguyện vọng cũng tranh đấu với người trong nhà, tình cảm đó rất thuần túy, lúc lên đại học hay nghiên cứu sinh chỉ có mình chiến đấu”.


      Phương Ngôn Án xoay chiếc điện thoại trong tay, “Keng” tiếng lưu ý làm rơi xuống mặt đất, cậu ấy khom lưng nhặt lên, sau đó suy nghĩ lát, rồi thờ ơ hỏi: “Chị Giai Nam, lúc học trung học, có phải là ấy luôn đứng đầu hay , cũng giống như mấy cái đẹp trai kênh Hồ Nam, Thượng Hải Đông Phương có phải ạ?"


      Tống Giai Nam gật đầu mạnh, “Cậu cần phải , lúc đó ấy muốn tham gia những hoạt động kia, ấy mang về nhiều giải thưởng lớn, cho dù lúc đó có khá nhiều lời đồn đại, lúc đó nếu như cậu là nữ sinh, đứng ở cổng trường thét lên tiếng Tô Lập, mọi người dường như dùng ánh mắt nham hiểm để nhìn cậu, dường như chính là ý nghĩ fan hâm mộ điên cuồng ngày nay”.


      “Ôi, Lý Vũ Xuân gọi là hạt ngô, Tô Lập gọi là gì? Hạt dẻ, hạt lê, hạt vải, ha ha!” Tống Giai Nam còn chưa khôi phục suy nghĩ Phương Ngôn Án lại lập tức chuyển đề tài: “Vậy hẳn là có ít nữ sinh thích ấy nha, có đúng vậy ? Lúc trước em có làm gì cũng cậy miệng ấy ra được, ấy luôn cười cho qua chuyện”.


      “Ừh, có rất nhiều người thích ấy, nhưng người dám đến gần ấy nhiều lắm”. Chàng trai có khí chất tỏa ra lạnh lùng xa cách, bình thường chỉ có thể xem chàng trai đó như bức tranh để ngắm nhìn, say mê, hoặc là tưởng tượng ra câu chuyện tốt đẹp hư ảo, thỏa mãn niềm ham muốn nho của bản thân, ví dụ như .


      nhàng dựa vào thành ghế sau lưng, ngẩng đầu, nơi cửa thủy tinh sát đất kia có chiếc máy bay chậm rãi chạy đường băng, trận tuyết này, chẳng qua chỉ là trò đùa dai cố ý của mùa đông.


      Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái, nghiêng mặt sang nhìn lúc, sau đó bĩu môi, “Ai bảo ấy khó tính, đáng đời”.


      “Cũng tốt, tính tình của ấy luôn như vậy”.


      “Trước kia tính cách của ấy cũng như vậy, khi còn bé đến nhà em, mọi người đều xem tivi, chỉ có môt mình ấy lặng lẽ lấy quyển sách Tổng quát lịch sử Trung Hoa, thầm tìm nơi nào đó ngồi xem hai giờ, như pho tượng vậy, kéo lúc cũng , chị xem có biến thái , khi đó bố mẹ ấy cũng buồn rầu lắm, sợ ấy bị chứng trầm cảm gì đó”.


      Tống Giai Nam khẽ nhíu mày, “Nghiêm trọng thế sao, khi còn tôi cũng tự kỷ như thế”.


      “Sau này ấy đọc quản lý toàn diện gì đó, lịch sử tổng quát thế giới, thôn trang của lão Khổng Tử gì đó, sau đó mãi rồi bọn em cũng thành thói quen, lại xem Agatha (1), Edogawa Rampo(2), bọn em cũng thản nhiên xem như bình thường, trời sinh ấy thích xem TV, xem phim, ngay cả tiết mục cuối năm cũng xem, giống như vừa khai quật được ở Chu Khẩu Điếm(3) vậy, nhưng ra, những điều đó đều tốt”.


      (1) Agatha Christie, là nhà văn trinh thám người . Bà còn viết tiểu thuyết lãng mạn với bút danh Mary Westmacott, nhưng vẫn được nhớ đến hơn cả với bút danh Agatha Christie và 66 tiểu thuyết trinh thám. Với hai nhân vật thám tử nổi tiếng, Hercule Poirot và Bà Marple (Miss Marple), Christie được coi là "Nữ hoàng trinh thám" (Queen of Crime) và là trong những nhà văn quan trọng và sáng tạo nhất của thể loại này


      (2) Edogawa Rampo: Tên là Tarō Hirai, tác giả nổi tiếng Nhật Bản, đóng vai trò quan trọng trong phát triển của tiểu thuyết viễn tưởng Nhật Bản.


      (3) Chu Khẩu Điếm: (tiếng Trung:


      周口店


      , phiên : Zhōukǒudiàn) là tên gọi của trấn thuộc quận Phòng Sơn, Bắc Kinh,Trung Quốc. Chu Khẩu Điếm có diện tích 126 km² và dân số 42.000 người.


      Tại Chu Khẩu Điếm có các di chỉ người vượn Bắc Kinh, người Sơn Đính Động (người động đỉnh núi) tại núi Long Cốt, được coi là Di sản thế giới của UNESCO từ năm 1987.


      tự nhiên thốt ra câu: “Tại sao?”


      Phương Ngôn Án hờ hững nhìn thoáng qua Tống Giai Nam, “Ối, con trai nên xem, khéo sau này người phụ nữ của mình lại phải chịu khổ”.


      Tống Giai Nam chỉ có thể thốt ra những tiết đơn độc “Ừ, à, ờ, òh”.


      Mặc dù lịch bay trì hoãn, nhưng cũng tránh được những chuyện may, chia tay với Phương Ngôn Án ở trạm xe bus gần sân bay, đúng lúc gần đó có siêu thị, vào đó mua ít bánh mì, sữa, bột giặt quần áo và số đồ dùng khác, vừa đến quầy thu ngân, phía sau đột nhiên có người gọi tên, quay lại nhìn, ngay lập tức vẻ mặt trở nên thoải mái, “ là khéo, Vương Thầm, ôi, cậu còn có con nữa, là đáng quá!”


      nhắn kia dè dặt nhô đầu ra, ánh mắt chớp chớp nhìn Tống Giai Nam, sau đó rụt rè vùi đầu vào lòng mẹ, Tống Giai Nam hỏi: “Mấy tuổi rồi, có phải là hai tuổi ?”


      “Uhm, hơn hai tuổi chút”. Người mẹ hạnh phúc sờ sờ đầu bé, “Lâu rồi gặp cậu”.


      Tống Giai Nam cũng mỉm cười, “Đúng vậy, lâu rồi, dường như rất lâu rồi tớ liên lạc với các cậu, mọi người sao rồi?”


      “Ôi, lần trước bọn tớ sang năm tổ chức cuộc họp mặt, tìm lâu cũng biết cách liên lạc với cậu, kết quả là có người ở tòa soạn báo Evening City có người tên là Tống Giai Nam, có phải ấy hay , vì thế bọn tớ cân nhắc biết có nên gọi điện thoại cho cậu hay ”.


      Tống Giai Nam bật cười, “Là tớ, đương nhiên là tớ rồi, đúng rồi, họp mặt vào lễ mừng năm mới, nhưng các bạn học thời trung học của chúng ta có thể gộp lại họp cùng luôn , có vẻ như mỗi người bây giờ nơi”.


      “Sao lại thể, lớp trưởng của bọn tớ làm việc cậu cứ yên tâm, tìm toàn bộ bạn bè lúc trước trong trường lại, chỉ còn thiếu mỗi việc chưa gọi điện thoại đến tòa soạn của cậu, đùa thôi, cụ thể là tập hợp được chừng bốn mươi người, dự định là đặt hai bàn hoặc nhiều hơn chút, rộng rãi náo nhiệt mà, vậy giờ cậu để số điện thoại di động lại cho tớ , đến lúc đó tớ gọi điện thoại báo cho cậu biết, đến được nha!”


      Tống Giai Nam vội vàng nhận lời, “Uhm, khi đó tớ nhất định đến”.


      Lúc này bé lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Giai Nam, sau đó cúi đầu xem đồ đạc trong túi hàng của , tiếng trong trẻo cất lên, “Mẹ mẹ, con muốn thạch trái cây lạnh, muốn thạch trái cây lạnh, con muốn ăn thạch trái cây lạnh”.


      lấy hộp thạch Chi Lang cho bé, mẹ bé ở bên cạnh : “Tống Giai Nam, tớ cảm thấy cậu có gì khác thời còn học trung học, quà bánh dành cho con nít cậu vẫn còn thích, quả nhiên là chưa kết hôn khác quá xa với những người có chồng như bọn tớ”.


      Từ đáy lòng Tống Giai Nam bật cười, “ có gì, cảm giác có đứa con và gia đình cũng rất tốt”.


      Ngày hôm sau đến nhà sách thành phố để phóng vấn nhà siêu học thuật Dịch Trung Thiên, phỏng vấn xong cũng có chuyện gì làm, đành dạo quanh nhà sách, lúc đến quầy sách tin tức truyền thông, thấy quyển Truyền bá lý luận đại chúng, tay nhàng lướt qua gáy sách, mỉm cười.


      Lúc trước khi học đại học, biết vì sao lại bỏ quên tài liệu giảng dạy ở phòng tự học, rồi tìm được, để tìm ra quyển sách này mất rất nhiều công sức, cũng tìm đến rất nhiều nhà sách nhưng có, lúc muốn mượn quyển photocopy bất ngờ nhận được quyển sách này. Khi đó Hứa Nhan từ phòng phụ trách văn thư trở về, vẻ mặt cười rất mờ ám, trêu chọc : “Cậu có ma lực gì thế, vô duyên vô cớ gì tự nhiên người ta ở Bắc Kinh gửi quyển sách này đến cho cậu”, kinh ngạc biết nên biểu như thế nào, cho đến khi thấy trong quyển sách kia có chữ viết quen thuộc mới dám xác nhận, phía là chữ viết của Tô Lập, “Lần trước nghe cậu làm mất tài liệu giảng dạy nhưng tìm lại được, hôm nay dạo ở cao ốc thư viện trong lúc vô tình tớ mới thấy, biết có phải quyển sách này hay , nhưng tìm khắp nơi cũng có quyển thư hai đâu đấy, tớ nghĩ hẳn là quyển này”.


      Cho đến nay, vẫn vô cùng trân trọng đặt quyển sách kia lên giá sách, những quyển sách giáo khoa đại học khác ngay sau khi tốt nghiệp cũng bán , nghĩ đến đây khỏi bắt đầu cảm thấy mình ngốc nghếch, bỗng nhiên điện thoại di động của vang lên phá vỡ yên tĩnh, vội vàng nhận, là Tô Lập gọi đến, giọng của rất , có chút khàn khàn: “Tống Giai Nam, bây giờ em ở nhà sách thành phố phỏng vấn Dịch Trung Thiên?”


      “Ừh, đúng vậy, Phương Ngôn Án bảo với sao, có chuyện gì ?”


      “Là như vậy, ông nội tôi rất thích ông ấy, biết em có tiện xin chữ ký của ông ấy được ”.


      Tống Giai Nam nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới lầu, quả nhiên nơi đó dòng người dài đứng xếp hàng, cười : “Lấy việc công làm việc tư, thành vấn đề, đừng quyển, muốn mấy quyển cũng được, nhưng mà ông nội của thích quyển nào, ở đây có [Phẩm Tam Quốc], [Đại Thoại Phương Ngôn]”.


      “Sách nào cũng quan trọng, quan trọng là chữ ký, như vậy , buổi tối em ở tòa soạn đúng , tôi đến tìm em”.


      Từ nhà sách thành phố về, trời trở lạnh, lúc về đến tòa soạn thấy có nhóm người xúm lại biết thảo luận chuyện gì, tò mò đến, “Xảy ra chuyện gì vậy?”


      “À, có gì, chính là lịch sắp xếp tiết mục phỏng vấn cuối năm”.


      lễ phép cười cười, thuận tay kéo chiếc ghế chuẩn bị viết bản thảo, nhưng làm thế nào cũng tập trung viết được, ánh mắt luôn lơ đãng nhìn quyển sách có chữ ký trong tay, thuận miệng hỏi, “Phương Ngôn Án đâu rồi?”


      ra ngoài phỏng vấn rồi, hình như là đến đài phát thanh truyền hình”.


      Tống Giai Nam thở dài, có cách nào để chuyển giao quyển sách này cho Phương Ngôn Án rồi, càng nghĩ càng thể nào viết bản thảo được, cứ viết ra mấy câu chữ nhạt nhẽo, sau đó lại xóa , bần thần hết buổi chiều mới miễn cưỡng nộp bản thảo.


      Trời vào tháng buổi tối đến hơi muộn hơn, những vẫn rất lạnh, hơn nữa càng ngày càng có khuynh hướng lạnh hơn, cửa sổ kết đầy sương trắng, bên ngoài là cảnh mơ hồ nhưng lại là thế giới xinh đẹp.


      ngơ ngẩn nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, di động bỗng nhiên của vang lên, tin nhắn ra màn hình, người gửi là Tô Lập, “Tôi ở dưới lầu tòa soạn của em, công việc kết thúc chưa, tôi mời em dùng cơm”.


      Tống Giai Nam dưới lần suy nghĩ, nếu như người mình thích, đứng đợi mình tan ca rồi cả hai cùng ăn cơm có cảnh tượng như thế nào, như vậy nhất định là chuyện hạnh phúc và vui vẻ nhất.


      liếc thấy người đàn ông ở trong đại sảnh nhìn tấm áp-phích dán tường, hai tay tùy ý để vào túi, vẻ mặt dường như rất chăm chú, rón rén từng bước đến, nhìn ánh mắt của , hóa ra là bài viết tuyên truyền của mình được đánh giá là hay nhất vào năm ngoái, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ: “Ơ… Cái đó…”


      Nhưng ngay sau đó, đối diện với lại là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, trong đó còn có giấu ý cười, “Tan ca?”


      “Uhm, mới vừa nộp bản thảo”. thuận tay lấy quyển sách trong túi xách ra, “Đây là quyển [Phẩm Tam Quốc] có chữ ký. biết ông nội có thích quyển này hay , đúng rồi, chúng ta có cần chờ Phương Ngôn Án lát hay ?”


      “Chờ em ấy ấy làm gì?”


      “Cùng nhau ăn cơm đó?” Tống Giai Nam đề nghị, “Cậu ấy đến đài phát thanh truyền hình rồi, chắc là nhanh về thôi”.


      “Tại sao em ấy phải ”. nhận lấy sách của , thờ ơ lật hai trang sách, sau đó nghiêm túc từ chối: “Em ấy ăn trong quán tự phục vụ là được rồi, bên đài phát thanh truyền hình có món cá om cà ăn rất ngon, lúc đầu lên trung học tôi ăn suốt ba tháng”.


      Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn , trong lúc nhất thời suy nghĩ phản ứng kịp, từ đáy lòng thầm nghĩ, vốn dĩ biết lâu như vậy, hóa ra lại là người lãnh đạm thờ ơ, nhưng mà, thực rất buồn tẻ.


      “Được rồi, đừng ngây người nữa, muộn rồi đó”. mỉm cười nhàn nhạt, về phía trước vài bước, sau đó xoay người, “Còn có, đừng với Phương Ngôn Án, nếu em ấy nhất định làm ầm lên”.


      Ánh đèn màu trắng ngà trong đại sảnh chiếu lên gương mặt nghiêng tuấn tú của vầng sáng nhàn nhạt, nụ cười kia vẫn còn khóe môi chưa từng biến mất, cảnh vật xung quanh như được mở rộng, bóng tối và ánh sáng đan vào nhau.


      chưa bao giờ có cảm giác gần đến như vậy, mười năm xa xôi chẳng qua là gần trong gang tấc.

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 34

      Hai người đến tiệm ăn nằm ở vị trí hẻo lánh nhìn qua rất bình thường, nhưng vừa tới trước cửa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, hề tanh ngấy, mùi thơm xông vào mũi.


      Hoá ra là tiệm ăn gia đình, bây giờ cũng còn nhiều người lắm, Tô Lập vừa vào trong vừa giải thích: “ là may mắn, hôm nay chúng ta đến đây phải giờ cao điểm, trước đó chắc là tiệm rất đông, phải kiên nhẫn lắm mới có thể xếp hàng chờ đợi được”.


      Bảng hiệu cửa hàng rất đơn giản, bàn tròn ghế ngồi cũng bày trí theo phong cách cổ điển khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, Tống Giai Nam tò mò quan sát menu, Tô Lập thấy như thế liền cười : “Tôi đề cử món mỳ sợi ở đây với em, được nấu theo phương thức gia truyền đấy”.


      chưa từng ăn món mỳ sợi ở đây bao giờ, nghe thế, liền cảm thấy thú vị: “Ok, vậy kêu món này nhé!”


      Hai phần mỳ sợi được kêu, cùng với mấy món ăn khai vị, hai người vừa chờ vừa hàn huyên tâm , Tô Lập hỏi : “Em thấy công việc ở phòng tin tức giải trí thế nào, ngoài nhiều việc ra cũng chỉ có tán dóc”.


      “Xã hội bây giờ cũng là lắm chuyện, nhân sinh lắm chuyện muôn màu. Tôi biết Phương Ngôn Án thích công việc có tính chất thách thức cao”. Tống Giai Nam nháy mắt mấy cái: “Ví dụ sinh động nhất là như thế này, tôi ở mục tin tức giải trí này cũng lâu rồi ngày nào cũng phải giày cao gót năm phân, nếu dép lê làm, bình quân hai tháng cũng hư đôi”.


      Tô Lập bèn cúi đầu nhìn đôi dép ở chân : “Tống Tống Giai Nam, cái này phải là dép lê sao”.


      “Hả” tiếng, ấp úng giải thích: “Hôm nay nhà sách, nên tôi sợ lại loanh quanh bị đau chân, ra phải là phỏng vấn minh tinh điện ảnh, nên cần phải mặc đồ quá trang trọng”.


      “Em thích làm việc tại mục tin tức giải trí sao?”


      cúi đầu, gảy miếng măng trong chén, chút suy nghĩ lắc đầu: “ thích”.


      “Tại sao?”


      là rất khó thành lời, giống như những lời Phương Ngôn Án lúc trước, làm ở đây là vi phạm ước nguyện làm phóng viên ban đầu của tôi, tôi vẫn thích làm những công việc về cuộc sống của người dân hơn, nhưng nếu muốn sâu vào cuộc sống người dân để tìm hiểu, cần phải chút quen biết”.


      Bên phía mãi thấy trả lời, Tống Tống Giai Nam dè dặt liếc nhìn sang phía bên kia, thấy người bán hàng bê cái khay tới, là hai bát sứ lớn màu trắng, đũa đặt ở bên, bên cạnh còn có cái chén , trong chén có trái trứng tròn luộc bằng nước trà.


      Trong chén sứ lớn là nước dùng trong vắt, điểm thêm chút rau thơm, nhìn thoáng qua cũng có gì đặc biệt, nhưng có mùi thơm kì lạ xông vào mũi, lan tỏa ra khắp gian xung quanh.


      Tống Giai Nam cầm lấy đôi đũa, gắp sợi mỳ lên nhìn, từng sợi đều mảnh như sợi chỉ bạc, bỏ vào miệng tan ngay, biết ở đây nấu như thế nào, mà tất cả các hương vị thơm ngon bên trong sợi mìnhư hòa thành thể, thơm ngon vô cùng, chặc lưỡi hít hà: “Wow, tôi sống lâu như vậy rồi, cũng chưa ăn qua món nào ngon như món này”.


      Qủa món mỳ này ngon tới nỗi khiến chảy cả nước mắt, mỗi ngày đều ăn tại căn tin chỉ có mấy món ăn nhàm chán, là ngán muốn chết rồi.


      quay sang cười với Tô Lập cái, rồi cắm cúi ăn, chuyện nữa, ăn xong ngẩng đầu lên, chỉ thấy mũi còn đọng lại cả lớp mồ hôi, thở dài nhõm, khỏi khen ngợi: “ là giỏi quá, ngay cả nước trà dùng để luộc trứng cũng là trà hoa nhài, là thơm quá”.


      Tô Lập ngồi phía bên kia, nghe thế, ngẩng đầu nhìn cái, sau đó hỏi : “ Tống Giai Nam, sau này, à, lúc sau này ấy, là lúc sau khi tôi học đại học xong, rồi học nghiên cứu sinh, em đâu thực tập?”


      hơi ngẩn người ra, giờ mới hiểu được ý , “về sau này” của chỉ lúc cắt đứt liên lạc, cười gượng gạo: “Lúc tôi tốt nghiệp, tới tòa soạn thực tập, khi học nghiên cứu sinh qua rất nhiều nơi, đài phát thanh giao thông, kênh mua sắm tiết kiệm, báo thường ngày, Evening City, còn làm việc ột tờ báo rất có tên tuổi nữa”.


      Khóe miệng Tô Lập hơi cong lên, còn chưa kịp Tống Giai Nam lên tiếng trách móc: “Vậy còn sao?”


      “Sau khi tôi tốt nghiệp học thạc sĩ ở , rồi về nước, nhưng thấy học xong cũng dùng được, thôi an phận thủ thường làm tốt công việc của gia đình”.


      Tống Giai Nam vừa định hỏi làm gì, nhưng nghĩ tới quan hệ của và Phương Ngôn Án liền khó lòng mở miệng, Tô Lập lại hỏi thêm vấn đề nữa khiến luống cuống, hỏi: “Tống Tống Giai Nam, em biết tôi lúc nào vậy?”


      Trái tim của như chùng xuống, nhìn thẳng vào mắt Tô Lập, trong đầu chỉ có ý niệm tại sao lại hỏi vấn đề này, sợ hãi mất mấy giây, sau đó mới ý thức được vấn đề, cổ khẽ cứng lại, thầm cúi đầu, tay miết theo thành chén, lâu sao mới có thể cười mà : “Hình như là lúc học lớp mười , tôi cũng nhớ nữa”.


      Nhưng làm sao nhớ cho được, nhớ rất , là ngày hôm ấy, bóng lưng của cậu bé ấy có chút ngốc nghếch, cố gắng dắt xe tới nhà để xe, rồi tới ngày trở thành thanh niên cao gầy, lúc nghe điện thoại cũng có vẻ lạnh lùng trong trẻo, ngang qua , hình như là ngày kia ở rạp chiếu phim, tất cả đều cất kĩ ở trong trí nhớ của , mặc cho thời gian có trôi cũng thể nào xóa nhòa được.


      từng xem bộ phim điện ảnh, trong phim dần dần mất trí nhớ, những kỉ niệm bên cạnh người làm thế nào cũng thể nhớ lại được, thời gian tựa như cục tẩy từ từ xóa nhòa hết dấu tích tồn tại của người khác. Khi đó nghĩ nếu thời gian là cục tẩy, như vậy những kí ức đối với Tô Lập khắc sâu vào mỗi khe rãnh trong hồi ức, thời gian mãi mãi thể xóa nhòa dấu vết ấy.


      Nhưng bây giờ muốn ra phải cần có dũng khí, thể như kẻ cướp đường mà huỵch toẹt ra hết.


      ngẩng đầu, thuận tay lau mồ hôi trán, lặng lẽ đợi thêm câu hỏi của Tô Lập, nhưng ngoài dự đoán của , gì, chẳng qua chỉ cười, gọi người bán hàng đến tính tiền.


      Lúc đứng lên sửa soạn lại trang phục, Tô Lập nhìn chăm chú, trong đôi mắt đẹp hẹp dài tựa như có vô số cảm xúc phức tạp đan xen với nhau, nhưng chỉ xẹt qua rồi biến mất, “Tống Giai Nam, lúc tôi học lớp mười biết em rồi, là lúc ở trong phòng làm việc của giáo viên dạy toán, em cầm lấy bài thi hỏi thầy vài vấn đề, thầy tới cả ba lần em mới hiểu, , tôi chưa từng thấy nữ sinh nào học môn toán mà khó khăn như em, nhưng có lẽ do tôi ở ban khoa học tự nhiên, nên thấy những vấn đề ấy là lạ”. tới chỗ này, bật cười, nụ cười trong ánh mắt như nét mực loang ra từ đáy mắt, rất đẹp: “Lần thi đó là tôi cố ý kéo bài ra cho em xem, lúc đó em có thấy ?”


      “Cho nên em nợ tôi lần đấy nhé”.


      Tống Giai Nam thả hồn ở mãi đâu đâu, nghe thế, theo bản năng thốt lên: “Cũng lâu như vậy rồi, mà vẫn còn tính à?”


      Mặt của hơi ngẩng lên, ra vẻ suy nghĩ : “Tống Giai Nam, tôi còn tưởng rằng em là nữ sinh hiểu biết đạo lý chứ nhỉ, chẳng lẽ em nhìn bài của tôi sao?”


      “Tôi có nhìn trộm nha, chỉ là vừa ngẩng đầu lên thấy rồi, trải toàn bộ bài thi ra hết bàn thế kia, ngay cả bên giấy cũng rũ xuống phía tôi, tôi thấy gì mới là lạ”. cố gắng chống chế mấy câu.


      “Cho nên em nợ tôi lần là đúng rồi”. Tô Lập cười : “Tóm lại là em có nhìn bài của tôi”.


      Tống Giai Nam biết làm sao, đứng đó á khẩu luôn.


      Xe của Tô Lập dừng ở bãi đỗ xe gần đó, ở quảng trường gần đó đợi lấy xe, sắp đến năm mới, xe cộ lại như nước, người đến người rất náo nhiệt.


      Tiết trời càng ngày càng lạnh khiến ngừng dậm chân cho ấm, ánh mắt của đảo quanh vòng, ở quảng trường hối hả này, chú ý thấy bóng người rất quen thuộc đứng cách xa, ở gần quầy đồ trang điểm, nhích người nhìn kĩ thêm lần nữa, ra là Đoàn Gia Thần và mẹ của cậu ta.


      Thành phố này coi vậy mà cũng , cùng người, trong thời gian ngắn mà gặp mặt nhau mấy lần, yên lặng thu ánh mắt của mình lại, cũng lên chào hỏi, tự với mình, nếu như Đoàn Gia Thần muốn gặp , tội gì phải tự mình đa tình, tìm gặp cậu ta làm gì.


      theo thói quen mấp máy môi như muốn gì, rồi lại thôi, thở dài hơi, nhìn làn hơi nước phiêu tán trong khí thành những hạt nước , cho tới khi chiếc xe dừng trước mặt : “Em đợi có lâu , lên xe ”.


      mở cửa xe ngồi vào, Tô Lập cũng khởi động xe ngay, mà nhìn ngoài trời vài giây, mới đóng cửa xe: “Năm nay trời lạnh hơn mọi năm phải, cục khí tượng dự báo mấy ngày nữa có bão tuyết đó “.


      Tống Giai Nam bất ngờ: “ phải mọi năm đến Tết Nguyên Đán mới có tuyết rơi sao, sao năm nay lại sớm như vậy?”


      biết, tôi chỉ cảm thấy, khí những ngày này của năm nay làm cho người ta có cảm giác bất an hơn mọi khi”.


      thu lại tầm mắt của mình, thắt dây an toàn, dựa lưng vào thành ghế da êm ái, cười : “Hì, đừng lo lắng quá, cứ thuận theo tự nhiên thôi”.


      Dọc đường hai người cũng chuyện với nhau nữa, Tô Lập chỉ lặng lẽ lái xe, Tống Giai Nam vẫn hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đất phản chiếu ánh đèn lấp lánh, những cảnh vật phía sau nhanh chóng lui về hòa thành màu cùng với cây cỏ bên đường,.


      Đến chung cư, Tống Giai Nam tháo dây an toàn, Tô Lập bỗng nhiên mở miệng : “Tống Giai Nam, biết có thể hỏi em vấn đề được ?”


      Tống Giai Nam hề nghĩ ngợi trả lời ngay: “Được chứ, hỏi ”.


      “Bạn học cấp hai và cấp ba còn giữ liên lạc với em ?”


      còn, chỉ là lâu lâu có tình cờ gặp lại mấy người bạn cũ, nhiều người cũng bị mất liên lạc, có vài người ở đây nữa, nên cũng còn thân thiết như xưa”. cười : “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình rồi”.


      Như khi còn học đại học, mỗi ngày đều như hình với bóng với Hứa Nhan, thời trung học lúc nào cũng chuyện với Trương Tịnh Khang, còn có Đoàn Gia Thần, rồi cũng từ từ xa cách nhau, quả nhiên là hợp khó, tan rất dễ.


      “Đây cũng là tượng bình thường thôi mà, bây giờ có mấy bạn học còn nhớ tôi là ai đâu”.


      Tống Giai Nam khinh bỉ trợn mắt nhìn cái: “Ai mà chẳng nhớ chứ, lần trước còn có em khóa dưới nhìn cái là nhận ra ngay đấy thôi”.


      “Có gì đâu”. cười cười: “Càng ít người nhớ được tôi càng tốt chứ sao”.


      nhàng thở phào, trong bóng tối, nụ cười và ánh mắt của vô cùng dịu dàng, lạnh lùng xa cách dường như bị dỡ bỏ, cả người tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, mơ hồ, có cảm giác .


      Giống như bị bùa mê, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của , ma xui quỷ khiến thế nào lại trả lời: “Tôi nhớ được mà”. Sau khi xong, ngay cả cũng cảm thấy choáng váng, vội vàng bối rối giải thích: “Tôi , ý của tôi, phải là ý đó”.


      chỉ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt ánh lên nét cười của , trong yên tĩnh, thầm ghi nhớ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :