1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 25

      mấp máy mở lời, đôi môi khô khốc dán chặt vào nhau, ánh nắng chiều chiếu vào trong toàn bộ phòng bệnh, chỉ cảm thấy trong tầm mắt đều là ánh sáng lóa mắt, kể cả gương mặt của Tô Lập cũng phát ra ánh sáng chân .


      Phương Ngôn Án trừng mắt nhìn, vô cùng bất ngờ: “Ồ, đều là người quen?”


      Lời của cậu ấy vẫn chưa hết, Tịch Lạc Dữ gõ cửa bước vào, thấy Tô Lập hơi sửng sốt, ta lễ phép chào hỏi tiếng, tiếp theo với Tống Giai Nam: “ ngại quá, ở công ty có chút việc, bây giờ tôi phải về đó ngay”.


      Từ đáy lòng thở phào nhõm, muốn chạy trốn khỏi tình huống lúng túng này, Tống Giai Nam như trút được gánh nặng : “Tôi tiễn ”. xoay người cầm túi xách lên, với Phương Ngôn Án: “Chờ lát nữa tôi lên, hai người trò chuyện trước ”.


      Vẫn dám nhìn đến Tô Lập.


      Chờ cho hai người họ , Phương Ngôn Án mới ríu rít : “, sao lại biết chị Giai Nam?”


      Rất lâu vẫn nghe thấy câu trả lời, cậu ấy khó khăn nghiêng người nhìn Tô Lập, cửa sổ phòng bệnh biết bị mở ra từ lúc nào, cơn gió thổi phất qua tóc trán của , dưới phần tóc kia là đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo đơn biết nhìn về đâu ở bên ngoài cửa sổ, chân mày khẽ nhíu lại, càng lạnh lùng và xa cách hơn nữa.


      Chỉ khi có tâm mới để lộ ra nét mặt như vậy.


      “Bạn học trung học, cùng trường nhưng cùng lớp”. Tô Lập nghiêng người, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào nơi nào đó: “Người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì với ấy?”


      Phương Ngôn Án suy nghĩ lát: “Em mới gặp ta hai ba lần thôi, lần trước là ở bệnh viện, lần này cũng là ở bệnh viện”. Cậu ấy dừng lại chút, rồi lẩm bẩm: “Có câu ngốc nghếch rất hay, của Lỗ Tấn ‘Trước cửa nhà ta có thân cây, gốc là cây táo gốc khác cũng là cây táo’ có gì khác nhau?” (1)


      (1) Đây chỉ là câu vô nghĩa của Lỗ Tấn, nó trở thành thói quen của ông và chính ông cũng ý thức được điều đó. Bởi vì khi đó ông vừa học viết thể loại văn về những lời vô căn cứ, thói quen ngôn ngữ đương nhiên kém xa tại (Từ Baidu)


      “Hỏi em đấy, sao tự dưng lại chuyển đề tài xa như vậy”.


      Thanh của có phần lộ ra vẻ nôn nóng, nhưng Phương Ngôn Án nhận ra: “Bạn trai, ai lại dẫn người quen biết đến phòng bệnh của đồng nghiệp mình cả, có thể chỉ mới hẹn hò gần đây thôi, lần trước em vẫn chưa thấy quan hệ của bọn họ thân thiết như vậy, haizzz, đúng là mùa đông đến rồi, mùa xuân còn đến sớm hơn cả mùa đông”.


      Cậy ấy tự với bản thân, nhưng lại phát người đàn ông đứng trước cửa sổ khẽ nhắm mắt lại, nụ cười khóe miệng dần dần trở nên lạnh nhạt.


      Đợi lúc lâu, hành lanh truyền đến giọng ồn ào, sau đó Tống Giai Nam đẩy cửa bước vào, ra dấu gì đó với Phương Ngôn Án, rồi mỉm cười với những người phía sau : “Tổng biên tập, chủ biên, là ở đây”.


      Người đến là tổng biên tập tòa soạn và chủ biên mục xã hội và còn có thêm hai ba người nữa, Phương Ngôn Án đùa bằng chất giọng lớn : “Chú Lý, chủ biên, nhìn dáng vẻ này, phải đến để nướng tôi chứ?”


      Tổng biên tập cười ha ha : “Sao có thể như thế được, chúng tôi đến thăm đồng chí mặt trận tin tức cách mạng mà”. Sau đó tỉ mỉ xem xét vết thương của cậu ấy: “Có muốn lão Trương chụp cho cậu bức ảnh để làm kỷ niệm ”.


      cần đâu! Chú Lý, bác sĩ chụp ảnh nơi đó kỹ càng hơn rồi, tận bên trong đầu khớp xương”. Phương Ngôn Án thấy những người khác đều nhìn Tô Lập, vội vàng giới thiệu: “Chủ biên, thầy, đây là của tôi, Tô Lập”.


      Tống Giai Nam nhận thấy mọi người nhìn thấy Tô Lập, trong nháy mắt ai cũng đều để lộ ra vẻ ngạc nhiên thú vị, trong lòng thầm cười trộm, ôi, đều là những người trần tục giống như , ngẩng đầu lên nhìn vài lần, nhưng lần nào cũng đều bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Tô Lập.


      Ánh mắt này dường như muốn nhìn xuyên thấu qua .


      Tô Lập cũng lễ phép mỉm cười chào hỏi: “Chú Lý, chủ biên, cám ơn mọi người đến thăm Phương Ngôn Án trong lúc bận rộn thế này”.


      Tổng biên tập tòa soạn vội vàng từ chối: “Xem cậu kìa, còn khách sáo với tôi gì chứ”. Sao đó chuyển sang chủ biên mục xã hội : “Lão Trương, đây là Tô Lập, em trai của Tô Cẩn, con trai của Chủ tịch tỉnh Tô Hải Bân”.


      Phương Ngôn Án ở bên cạnh giải thích: “Thấy quen mắt , hai người bọn họ là chị em ruột”.


      Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, chủ biên mục xã hội nghe vậy vội vàng bộc lộ cảm xúc: “ dám giấu diếm, vừa rồi lúc tôi vào, vừa nhìn cậu ta, ngay lập tức trong đầu tôi liền nghĩ đến ba chữ ----- Tiểu chủ nhân!”


      Mọi người cười ha ha, ngay cả Tô Lập cũng bật cười, Tống Giai Nam quay mặt sang chỗ khác cười trộm, cảm thấy điều ví von này tương đồng nhưng lại phù hợp, chủ biên mục xã hội quả nhiên là hạng nhất về sát ngôn quang sắc (2), hài hước nhưng lại thất lễ, sâu sắc được lòng người.


      (2) Sát ngôn quang sắc: Thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt.


      lại len lén đưa mắt nhìn Tô Lập, thở dài trong lòng, nếu mặc bộ quần áo đen khoác áo choàng trắng, tay cầm quyển sách, ánh mắt bạc bẽo, khí chất ngạo nghễ, khóe môi lãnh đạm, ngồi chiếc ghế gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn, như vậy vừa vặn đúng với gia thế của .


      Ban đầu, khi nhìn thoáng qua trong đám người, có lẽ khí chất đó đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của .


      Tổng biên tập và chủ biên ở lại cũng lâu, sau khi chờ đến lúc tiễn bọn họ về, Tống Giai Nam cũng định ra về, nhưng Phương Ngôn Án bảo ở lại, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”


      “Vấn đề em vừa hỏi, chị vẫn chưa trả lời”. Phương Ngôn Án thu lại nụ cười, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào .


      sửng sốt lúc, sau đó khẽ nhíu mày, lúng túng : “Tôi…”.


      biết nên về dự tính ban đầu như thế nào, lúc còn là học sinh trung học, luôn có thói quen tự ti cúi đầu trong đám đông, nhưng cố gắng chỉ vì ý nghĩ đơn giản, đó là muốn đứng cao hơn, muốn mình xuất chúng hơn nữa, chỉ vì ngày nào đó có thể để ý đến .


      Phương Ngôn Án lại mở miệng: “Tại sao em học ngoại ngữ, nhưng lại thực tập ở tòa soạn, vì muốn thi nghiên cứu sinh khoa tin tức sao?”


      lắc đầu, Tô Lập đứng ở phía sau nghe vậy cũng có chút hứng thú nhìn cậu ấy: “Chị Giai Nam, chị có nhớ năm trước, chuyện phóng viên chuyên nghiệp Trương Nghiêm Bình của Tân Hoa Xã đến trường của bọn chị làm buổi tọa đàm hay ? Em lén vào trong nghe, ban đầu chỉ là hiếu kỳ đơn thuần, nhưng nó cũng thay đổi lựa chọn của em”.


      Sao có thể quên được buổi tọa đàm hôm đó, lần ấy biết học viện có tổ buổi tọa đàm, người với mái tóc dài Trương Nghiêm Bình, nữ phóng viên duy nhất cưỡi ngựa vòng quanh vách đá cheo leo cùng với Vương Thuận Hữu, người có mặt chứng kiến và quay lại tang lễ của nguyên bí thư Đảng Quách Tú Minh ở thôn Huệ, chứng kiến đến tận khuya, người khóc đến tận đêm khuya, ở người của ấy, lần đầu tiên cảm thấy được loại xúc động, còn có cảm động của nghề nghiệp thiêng liêng.


      nhàng gật đầu: “Tôi nhớ rất ”.


      “Hôm đó em trở về, em mở “Tại sao Sách Mã Hoa Nhi chưa từng tiến xa với Hồng tướng quân” (3) ra xem, xem xong em kiềm được nước mắt, em ngừng suy nghĩ, nếu có ngày, em có cơ hội đứng ở vị trí đó, em làm như thế nào? Trước kia lựa chọn công việc này, chẳng qua chỉ là gặp sao hay vậy, ngày hôm đó em bắt đầu nhìn kỹ chính mình, rốt cuộc là em nghĩ gì, em muốn làm gì ----- em suy nghĩ rất lâu, đáp án chính là em muốn làm phóng viên, phóng viên có thể làm cảm động người đời”.


      (3) Đây có lẽ là bộ phim tài liệu.


      “Nhưng Phương Ngôn Án, có đôi lúc, phóng viên cũng giống như em tưởng tượng đâu”.


      “Đúng, em hiểu, giống như hôm đó em vào thực tập ở tòa soạn, có rất nhiều người bàn tán về gia cảnh sau lưng của em, bởi vì năm nay tòa soạn ràng là nhận thực tập sinh, sau đó em rất khó chịu, nhưng em nghĩ mình nên dùng hành động thực tế để chứng minh”. Phương Ngôn Án rất nhanh, bả vai khẽ run rẩy, ràng là cố gắng hết sức: “Em biết, em quá lý tưởng hóa nghề nghiệp phóng viên, dù sao thực tế luôn luôn tàn khốc, nhưng đây là mục tiêu theo đuổi của em, nếu con người chút hy vọng làm phải làm sao? Hôm nay em làm, sau này vẫn làm, cũng là vì em theo đuổi tồn tại lý tưởng làm phóng viên trong em ---- Có kinh nghiệm mới có thể chân , chân mới có thể viết ra, bản thân mình cảm động, mới có thể làm cảm động độc giả”.


      Cậu ấy hơi thở gấp, trong ánh mắt, kiên định sáng rực, nhìn Tống Giai Nam rồi đến Tô Lập đứng phía sau, cho đến khi Tô Lập mở miệng: “Phương Ngôn Án, hiểu ý em, về phía Tô Cẩn, giúp em”.


      Phương Ngôn Án cười cười, dáng vẻ dường như có chút mệt mỏi: “Chị Giai Nam, tại sao chị lại làm phóng viên?”


      cười cười, giọng : “Trước kia tôi cũng rất tự ti nhát gan, cậu xem, bây giờ tôi cũng có thể đứng ở đây làm đoạn phỏng vấn thực nghiệm, giờ cũng có thể cho ra được bản tin phỏng vấn hùng, đây có tính là lý do hay ?”


      “Cho nên …” Bất ngờ ở phía sau truyền đến thanh lạnh lùng, nhưng ngay lập tức dừng lại, Tống Giai Nam quay đầu nhìn về phía , Tô Lập lạnh lùng giải thích: “ có gì, xin lỗi”.


      Ánh nắng chiều sáng lấp lánh xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rực sáng đến mức có chút chói mắt, ánh mắt của hai người cứ chạm vào nhau như vậy, tâm trạng của Tống Giai Nam phức tạp khó nên lời, đây lần đầu tiên hề kiêng dè gì nhìn Tô Lập như vậy, giống như muốn bù đắp cho khoảng thời gian qua, trái tim dần dần bình tĩnh lại, Tống Giai Nam nghiêm túc : “Phương Ngôn Án vào mục xã hội là tay tôi dẫn dắt, cậu ấy thực rất cố gắng, tôi chưa từng thấy ai có thể trực hotline suốt ba ngày ba đêm mà hề than vãn mình mệt mỏi, tôi chưa từng thấy ai lại tích cực như vậy, tôi chưa từng thấy ai vì chạy lấy tin mà bất kể nguy hiểm đến tính mạng, cậu ấy rất cố gắng, tương lai cậu ấy nhất định phóng viên vô cùng ưu tú”.


      “Tôi biết”. Tô Lập thản nhiên , vẻ mặt trong sáng lạnh lùng bỗng chốc lên nét dịu dàng, trong tích tắc, Tống Giai Nam cho rằng mình bị hoa mắt, trong lòng khẽ động, thậm chí có chút chua xót.


      Phương Ngôn Án ngáp to cái, mí mắt cũng cụp xuống, Tống Giai Nam vội vàng : “Phương Ngôn Án, cậu mau nghỉ ngơi , ngày mai tôi lại vào thăm cậu”.


      Phương Ngôn Án kéo chăn co người lại, nghiêng thân thể rồi lẩm bẩm trong miệng: “Chắc thuốc ngấm rồi, em nhịn được nữa, chị Giai Nam, sáng ngày mai nhớ đến thăm em nha, tốt nhất là mang báo ngày mai đến cho em, , em cũng giữ nữa, bên phía chị nhờ cả vào ”.


      Tống Giai Nam nhìn thoáng qua Tô Lập, nhàng đóng cửa sổ lại, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, sau đó đặt remote điều chỉnh nhiệt độ vào tay trái Phương Ngôn Án, cúi người dặn dò vài câu, sau đó đứng lên với Tống Giai Nam: “Tống Giai Nam, thôi”.


      Ngữ khí tùy ý nhưng lại dịu dàng đến mức khó tin, giống như là bạn bè thân thuộc và quen biết lâu, dường như trước đây lâu, cũng từng với như vậy, ------ “Bạn học, lên sân khấu thôi”.


      Khi đó, vẫn chưa biết tên của , còn mỗi ngày ở trong lòng lại thầm viết tên của trăm lần.


      giờ biết rồi, thậm chí biết nhiều hơn nữa, so với tưởng tượng của đúng là nhiều hơn, gọi là Tống Giai Nam, lời xưng hô mà đợi mười năm rồi, rất tùy ý đồng thời có chút dịu dàng.


      nhàng đóng cửa lại, theo phía sau , khoảng cách hai mươi centimet, thời gian mười năm.


      Cuối cùng cũng chờ được, khoảng cách gần như vậy, còn có ba chữ kia ---- “Tống Giai Nam”.


      Khóc cười đều vì thất vọng, trong nháy mắt, như xối nước lên đầu, hiểu ra triệt để.


      Hóa ra tình đến rồi.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 26

      đường , ai bất kì câu nào, bầu khí trầm mặc có phần kỳ lạ, bộ tuyết từ khu phòng bệnh, đâu đâu cũng thấy ánh sáng vàng rực rỡ,ánh sáng ấy chiếu mặt Tô Lập, vẻ mặt vốn cứng nhắc của bỗng trở nên sinh động.


      Tống Giai Nam suy nghĩ biết nên lời từ biệt với từ đâu, bước của khỏi chậm lại, dưới chân là hai chiếc bóng dần dần kéo dài theo bước , dường như cảm giác được khoảng cách giữa hai người ngày xa, chàng trai phía trước chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”


      “A -----” Ngược lại Tống Giai Nam có chút lúng túng: “Cái đó, tôi về tòa soạn, có số việc”.


      “Ừh”. lạnh nhạt trả lời tiếng, đôi mắt kia giấu diếm ý cười, đáng tiếc là Tống Giai Nam căn bản chú ý đến, ánh mắt của nhấp nháy, tựa như phạm phải sai lầm ngừng lo lắng, thậm chí tay còn nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay bất an bấu vào lòng bàn tay: “Tôi về tòa soạn”.


      “Ừh”. Vẫn là câu trả lời vô cùng thản nhiên.


      “Ừh” cái gì, Tống Giai Nam chợt phát ở trước mặt Tô Lập thể mở miệng, chờ biểu đạt ràng hơn, chàng trai trước mặt thản nhiên trả lời: “Tôi biết, tôi đưa về tòa soạn”.


      Có phải nên hành động theo bản năng lui về sau bước, sau đó xua tay và miệng luôn cần, rồi lại bắt chiếc taxi rời khỏi nơi khiến người khác hít thở thông này hay . Nhưng ma xui quỷ khiến, lại cảm thấy cổ họng của chính mình đột nhiên có luồng khí nhàng chậm rãi bật ra ngoài, đến tai lại biến thành thanh : “Được”.


      Là lý trí phản bội tình cảm, hay là cảm giác làm chủ lý trí, bản thân cũng thể lý giải được.


      Chẳng qua là mỗi bước giống như ở trong giấc mộng, cảnh sắc tươi đẹp ghé qua trong ngày đông, tựa như những năm tháng thanh xuân lan tỏa khắp nơi, làn gió thổi bung tóc trong ánh mặt trời, và chàng trai độc ưu sầu ngẩng đầu lên nhìn trời trong ký ức của khác nhau là mấy.


      Bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy vui mừng vì thời gian chiếu cố cho cả Tô Lập và .


      chạy chiếc xe BMW màu trắng, lúc Tống Giai Nam chạy tin ục giải trí cũng ít lần thấy loại xe này, phong cách trầm ổn, rất giống với tính cách của Tô Lập, bất chợt nhớ đến buổi tối trước đó, lúc gặp Phương Ngôn Án ở phố ẩm thực cũng là chiếc xe này.


      Nếu như lúc đó chú ý chút, có thể gặp sớm hơn hay , hay lại đưa bản thân mình vào tình cảnh thể tha thứ và tự trách sớm hơn, ra, bọn họ cách nhau quá xa, chẳng qua là bản thân chơi trò chơi bế tắc mà thôi.


      Cục diện bế tắc như vậy oán trách ai được, đầu sỏ gây nên chính là bản thân .


      khẽ ngửa đầu ra sau, bờ vai mệt mỏi được thư giãn, trong xe của Tô Lập rất sạch , có hương hoa nhài nhàn nhạt, thầm nghĩ biết nơi nào trong xe tạo ra mùi hương này.


      Ánh mắt len lén nhìn sang, chuyên tâm lái xe, Tống Giai Nam cảm thấy lúc này giữa bọn họ có đề tài gì để , đành phải đưa mắt nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, nhìn cây ngô đồng đường, nhìn người đường, nhìn dòng xe qua lại.


      Nội tâm vòng vèo biến chuyển hàng trăm lần, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy như mình nằm mơ.


      Chiếc BMW chậm rãi dừng lại ở trước cửa tòa soạn, Tống Giai Nam mấp máy môi theo thói quen, mi mắt cụp xuống: “Cám ơn ”.


      cần cám ơn”. Lời đơn giản, thái độ lịch nhưng lại xa cách, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Giai Nam, tiếp: “Phương Ngôn Án, có thể phiền chút được ”.


      Cánh tay kéo cửa xe thu về, cảm thấy trước mắt mình trở nên mờ mịt: “Sao?”


      “Chị họ của Phương Ngôn Án, cũng chính là chị ruột của tôi, có lẽ tôi thuyết phục bên đó dễ cho lắm, phương pháp tốt nhất là trước tiên nên tạm thời để Phương Ngôn Án chuyển mục, tôi nghĩ, nếu để cho nó chuyển sang cùng mục với , có lẽ nó quá phản đổi, hơn nữa…” dừng lại chút: “Nếu như dẫn dắt nó, tôi cũng yên tâm hơn nhiều”.


      Tống Giai Nam mỉm cười, khẽ gật đầu: “Uhm, thành vấn đề”. Sau đó mở cửa xe: “Nếu như còn chuyện gì nữa tôi trước, cám ơn đưa tôi đến đây”.


      chân vừa bước xuống, thanh gọi trở lại: “Tống Giai Nam, tôi còn cầu hơi quá đáng nữa”.


      Lần này nghi hoặc quay đầu, đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Tô Lập: “Lúc Phương Ngôn Án nằm viện, có thể phiền đến thăm nó nhiều hơn chút được ?”


      Đợi đến lúc Tống Giai Nam xa, chiếc BMW hào nhoáng rẽ vào con đường, chạy ra khỏi sân lớn của tòa soạn, vừa chạy vào đường cao tốc Thượng Hải, rẽ vào chỗ, chiếc xe chầm chậm đỗ lại ven đường.


      Tô Lập bước xuống, đến sạp bán báo bên cạnh, kệ trưng bày đủ loại tạp chí và báo, người bán báo bắt chuyện với : “Chàng trai, muốn tìm gì, muốn mua báo chiều hả?”


      “Evening City”. lấy ví tiền ra, sau đó suy nghĩ chút: “Chú ơi, chỗ của chú còn thừa lại những số báo bán được ạ?”


      “Cái gì bán còn thừa lại? Cậu số mấy ngày trước à”. Người bán báo rất nhiệt tình: “Để tôi tìm thử xem, cậu chờ chút, báo Evening City này bán được lắm, số lượng phát hành nhiều nhất, mỗi ngày bán hết hề thừa lại, ôi, may quá, còn lại vài bản”.


      “Cám ơn chú, cả ngày hôm nay cháu cũng lấy, tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”


      Người bán báo cười ha ha: “Số báo mấy ngày hôm trước tặng cho cậu đấy, tôi thấy hình như cậu thường mua báo nhỉ, đồng thôi”.


      “Con trai của Vương Lạc Tân công bố sang năm khánh thành hai phòng trưng bày tưởng niệm -- Người bố thích phía Tây nên chọn Quế Lâm”.


      Trang báo to, chi chít chữ in, người phóng viên đưa tin thứ hai tên là Tống Giai Nam, khóe miệng cong lên, sau đó lại lật số báo mấy ngày hôm trước xem mục giải trí, cẩn thận tìm tên Tống Giai Nam, quả nhiên là bất kể trang lớn hay trang , căn bản mỗi ngày đều có bài viết của .


      chưa từng nghe Phương Ngôn Án nhắc đến , cũng chưa bao giờ hỏi chuyện ở tòa soạn của cậu ấy, hơn nữa, có thói quen xem báo, cũng chưa từng nghĩ đến việc có thể dễ dàng tìm thấy tên như vậy, biết hướng của về phía nào.


      thuận tay ném xấp báo qua bên ghế phụ, lấy điện thoại ra gọi : “Tiểu Trương, cậu giúp tôi đến tòa soạn báo Evening City tìm tất cả những bài báo do phóng viên Tống Giai Nam đưa tin, cậu trực tiếp liên lạc với người phụ trách bên đó, đừng chuyện với người khác”.


      Ánh nắng chiều chói chang xuyên qua chiếu lên những bóng cây loang lổ xiêu vẹo, đáp xuống những trang báo tạo thành vòng sáng, kéo cửa xe xuống, khẽ nhắm hai mắt lại, để gió đông tùy ý thổi vào.


      đem chồng báo dày, để ghế ngồi, tiếng “Sột xoạt” vang lên, trái tim cũng có chút bối rối.


      trải qua nhiều năm hư và mờ ảo như vậy, khi vẫn chưa chuẩn bị để mở khóa những bí mật cũng là lúc tất cả biến thành , ai có thể tiên đoán, để lỡ mười năm, bản thân sai lầm mười năm, bọn họ lại có thể bất ngờ gặp nhau như thế, rốt cuộc đó là tốt hay là xấu đây?


      thực tế, có hình dáng thế nào, có dáng vẻ thế nào, bọn họ cũng hề biết.


      Thời gian và khoảng cách che giấu thực tại tàn khốc, sau khi vạch trần lại có cách nào tiên đoán được.


      ***


      Tống Giai Nam đến tòa soạn, vẫn chưa ổn định chỗ ngồi điện thoại vang lên, vừa đứng lên nghe bên kia truyền đến giọng nữ lạnh lùng: “Xin hỏi có phải là Tống Giai Nam của báo Evening City ?”


      đáp lời: “Là tôi đây, xin hỏi có chuyện gì?”


      “Tôi là người đảm nhận phương thức phát hành sản phẩm mới cho Chanel Trung Quốc, quản lí truyền thông quảng cáo ở thành phố Doãn Nghị, tôi điện thoại đến để xác nhận ngày ba tháng có thể đến buổi trình diễn sản phẩm mới của Chanel ở Bắc Kinh ?”


      “Có thể”. Tống Giai Nam thuận tay lật lịch để bàn, ngày bốn tháng , dùng mực đỏ đánh dấu ký hiệu “Tiểu Hàn” (1) lên , nghĩ thầm trong lòng, ông trời ơi, nếu lúc đó đến Bắc Kinh, chẳng phải là bị đóng thành băng hay sao.


      (1) Tiểu Hàn: Vào ngày 5, 6 hoặc 7 tháng giêng, lúc này ở Trung Quốc rất lạnh.


      Xác nhận thời gian và địa điểm, sắp xếp lịch trình cơ bản trong ngày xong, Tống Giai Nam cúp điện thoại, thuận tay viết lại để đề phòng quên mất, sau đó lại lấy gói bánh bích quy trong ngăn kéo ra, lấy nước sôi, suy nghĩ xem nên báo cáo sao với chủ biên, còn phải đặt vé máy bay, thu xếp khách sạn.


      là chuyện làm cho người ta phiền lòng mà ---- Báo cáo xong, lúc vừa chuẩn bị ra ngoài bị gọi lại: “Tiểu Tống à, vừa rồi, cấp thông báo thực tập sinh đến mục của chúng ta, hẳn là cháu biết rồi?”


      Hiệu suất làm việc bên phía Tô Lập thực là quá cao, thầm ca ngợi trong lòng, vội vàng trả lời: “Uhm, cháu biết”.


      “Ý của cấp đây mà, muốn để cậu ấy đến, chú cảm thấy cũng được, mặc dù cháu đến mục giải trí cũng chưa lâu, nhưng biểu công việc rất tốt, chú cũng rất yên tâm, chú muốn hỏi ý kiến của cháu chút, có vấn đề gì khó xử cứ việc nha”.


      “Cháu nghĩ, cháu có gì khó xử cả”. Tống Giai Nam trả lời nghiêm túc: “Chủ biên, điều mà cháu muốn hỏi nhất chính là ngày bốn tháng vé bay Bắc Kinh có phải nên đặt hai vé hay ?”


      “Cái này, chú còn phải hỏi lại chút”.


      lát sau cấp truyền đến thông tin: “Tạm thời đặt trước , bên phía Phương Ngôn Án phải đợi thông báo của bệnh viện, nếu như có thể xuất viện cùng với cháu”.


      Tống Giai Nam có phần thất vọng, ngạc nhiên nhìn màn hình máy vi tính đến xuất thần, đột nhiên điện thoại di động của vang lên, cầm lên thấy đó là dãy số xa lạ, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy rất quen mắt, suy nghĩ nhiều liền tiếp nhận, bên tai truyền đến giọng quen thuộc: “Là tôi”.


      “Tôi biết”.


      Lời vừa ra khỏi miệng đến ngay cả cũng giật mình, Tống Giai Nam vội vàng giải thích: “Ý tôi là chủ biên vừa mới Phương Ngôn Án tạm thời bị điều đến mục giải trí, cho nên tôi nghĩ điện thoại để xác nhận”.


      “Uhm”.


      Đề tài chuyện bỗng chốc vào ngõ cụt, thể đè nén được cảm giác lo lắng và khẩn trương từ từ lan tràn, Tống Giai Nam nắm chặt chiếc điện thoại, hô hấp cũng trở nên dè dặt đến khác thường, rất muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng lại hy vọng đề tài để bọn họ trò chuyện luôn xoay quanh người thứ ba, ví dụ như là Phương Ngôn Án, như vậy, mới có thể dùng dáng vẻ tại của Tống Giai Nam đối mặt với .


      “Nơi này dường như thay đổi rất nhiều”. Giọng của Tô Lập chậm rãi truyền đến, Tống Giai Nam ngẩn ra, bên kia tiếp tục : “Mỗi lần tôi về đều vội vã , suy nghĩ nhiều, hôm nay tôi chợt phát ở đường Trung Xương lại vừa mở ra con đường Hán Ninh, cao ốc Mậu Thành lại chuyển đến đường Kiến Nghiệp”.


      Tống Giai Nam cẩn thận nhớ lại: “Đúng rồi, còn mở rộng đại lộ Long Bàn nữa, mở rộng đến đâu nhỉ, àh, mở đến tận bên kia của trung tâm, tòa soạn báo của bọn tôi cũng phải dọn hai lần, chỗ đó lại lập tức xây cầu, khiến chúng tôi lại phải dọn nơi khác”.


      “Thay đổi quá nhiều, lần trước tôi còn nghĩ nhà sách nước ngoài ở đường Kim Nguyên bị chuyển đâu rồi?”


      chuyển đến thư viện thành phố rồi, đâu cũng có thể thấy được, biển hiệu rất lớn, lần trước tôi còn mua sách”. Tống Giai Nam càng càng hưng phấn, giọng cũng cao hơn: “Ở đây dường như mỗi ngày đều thay đổi, lần trước lúc tôi đến viện bảo tàng phỏng vấn, muốn đến cửa hàng lúc trước thường hay ăn quà vặt, kết quả là vòng, tất cả đều thay đổi”.


      “Vậy có tìm được cửa hàng đó ?”


      “Cũng tìm được”. Tống Giai Nam ủ rũ trả lời: “Có đôi khi tôi cảm thấy thay đổi là việc rất tốt, nhưng kết quả luôn khiến cho người khác mệt mỏi, cũng như ở trường học còn thấy những quán xá bán ven đường nữa, càng ngày càng có nhiều tiệm Fastfood xuất , loại cảm giác này được, giống như tất cả đều thay đổi, con người còn cảm giác với cảnh vật nữa”.


      Giọng yếu ớt chen lẫn tiếng hít thở hỗn loạn, còn có chút tiếc nuối: “Tống Giai Nam, tôi suy nghĩ, lúc ra khỏi cục xuất bản, muốn đến vườn hoa Nam Đô, phải là nên đường Danh Quang hay sao, chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm?”


      “À, nhầm rồi, là đường Danh Sùng, sau khi từ cục xuất bản ra rẽ phải, đến công viên Regency, ở ngã tư đường bên tay trái có tuyến tàu điện ngầm, tiếp đó là đường Hoa Nham, vườn hoa Nam Đô -----” dừng lại chút: “Bây giờ ở đâu?”


      Bên kia trầm mặc lúc rất lâu, lúc nhịn được nữa sắp lên tiếng, có tiếng cười khẽ truyền đến: “Tống Giai Nam, ờ, làm sao bây giờ, hình như tôi lạc đường mất rồi”.


      Trong lòng cuống quít, chân mày cau lại chặt: “Vậy bây giờ ở đâu?”


      “Tôi cũng biết”.


      Bên kia hình như có tiếng cửa xe đóng lại, bỗng chốc nhanh chóng có tiếng gió truyền đến, giọng của cũng trở nên rất mơ hồ, nhưng cảm thấy tâm trạng của lại rất tốt: “Hôm nay thời tiết rất tốt, lại bị đánh cắp hết nửa ngày nghỉ, lạc đường lạc đường, sao cả, có đúng ?”


      Trái tim như vừa bị chạm , Tống Giai Nam bật cười, bỗng nhiên nhớ đến bóng dáng chàng trai trong trí nhớ của , và Tô Lập tại, hoàn toàn trùng khớp với nhau.


      Trước kia tính cách của cũng như vậy, viết thư cho , giữa những dòng chữ có đến bảy phần cẩn thận, ba phần cởi mở, thích ngồi nơi cao nhất ở sân tập, mình ngắm nhìn bầu trời bao la xanh biếc, phơi nắng chiều, tâm trạng tốt chạy hai vòng. Hôm nay, bằng chất giọng như vậy, cũng giống như chữ viết sinh động của khi đó.


      Dường như có bất kì điều gì thay đổi, Tô Lập vẫn là Tô Lập, vẫn là chàng trai cứng nhắc lặng lẽ đứng nhìn bầu trời, phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng dường như tất cả đều thay đổi, bóng dáng gầy yếu kia lại trở nên tồn tại chân thực, nhanh đến mức trở tay kịp.


      Khoảng cách giữa bọn họ vừa xa cũng vừa gần như vậy.

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 27

      “Cho nên ấy mới lạc đường?”


      “Đúng vậy, , chạy ngược hướng hơn nửa vòng thành phố, sau đó dứt khoát dừng xe ở phố Lâx Hồng Sơn để phơi nắng”.


      hay giả vậy, ấy phá hủy gỗ đó chứ, dù gì cũng là quê hương, svo bỗng chốc lại giống như dế nhũi thế này”. Phương Ngôn Án hoài nghi : “Em nghi ngờ ấy trốn công việc nha”.


      Tống Giai Nam lắc đầu: “Ai mà biết, cậu mà hỏi ấy, nhưng Phương Ngôn Án, cả ngày chúng ta sống trong thành phố này nên cảm thấy xung quanh có thay đổi, nhưng cậu có nhớ được mười năm trước thành phố này có dáng vẻ thế nào ?”


      “A -----” Phương Ngôn Án gật đầu: “Có lý, lượng thay đổi khiến cho chất cũng thay đổi, ex nhớ ra rồi, lần nào ex cũng ngồi bên cạnh ấy chỉ đường, nếu cũng là chị của em lái xe, tại em hoài nghi ấy căn bản là người mù đường”.


      ra tôi cũng quá rành về đường ”.


      “Vậy chị làm thế nào có thể chỉ đường cho ấy?”


      “Bản đồ Google, rà chút là ra ngay, may mắn là lúc ấy tôi còn mở máy vi tính, nếu vô cùng mất mặt rồi, lần sau, nếu trong xe có GPRS, nhất định là phải mang theo chiếc máy tính bảng để có thể lên mạng”. Tống Giai Nam cười , thuận tay lật báo bàn ra, thấy mục giải trí có bài viết về Trương Bá Chi sau khi kết hôn, ngay lập tức, tâm tư liền bay đến tờ báo.


      Phương Ngôn Án cười hv ha: “Chị Giai Nam, chị là quá informative (1) rồi!”


      (1) Informative: Cung cấp nhiều tin tức


      cũng chú ý đến thể diện, dương dương tự đắc trả lời: “Đúng vậy, ôi, tôi muốn được làm tebase (2), vừa cần lưu trữ, vừa có thể được đổi mới để phù hợp với tình hình thực tế, quả kho dữ liệu hoàn mỹ”.


      (2) tabase: Cơ sở dữ liệu


      Phương Ngôn Án uống ngụm nước liền phụt ra toàn bộ nền đất: “Đùa sao, em cũng chưa từng biết chị còn có mặt khác như thế”.


      gấp báo lại, đứng dậy rót nước, sau đó tiện thể cúi đầu nhìn vết thương của Phương Ngôn Án: “Vết thương rất dài, nhưng may mà cũng sâu lắm, lúc nào có thể cắt chỉ?”


      “Hai ngày nữa được cắt chỉ rồi”. Phương Ngôn Án cúi đầu, dáng vẻ ngoan hiền khiến Tống Giai Nax cảm thấy cậu ấy rất đáng , thuận tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của cậu ấy: “Lần sau, lúc ra ngoài phải cẩn thận chút, cậu thích hợp với vai diễn hùng cứu mỹ nhân đâu”.


      “Vậy em thích hợp với nhân vật nào?”


      Tống Giai Nam kéo ghế đến ngồi gần: “Cậu à, thích hợp làm người qua đường Ất , Giáp, là vai hết lần này đến lần khác làm chủ được sinh mạng”.


      suy nghĩ thêm chút rồi bổ sung: “Hoặc là dạng nhân vật làm bia đỡ đạn ấy”.


      Phương Ngôn Án bật cười, cười xong bỗng chốc vẻ mặt trở nên cứng nhắc, dáng vẻ dường như rất nghiêm túc: “Chị Giai Nam, chị làm phóng viên chưa bao gặp phải tình huống như vậy sao?”


      Tống Giai Nam suy nghĩ lúc: “Có, tôi nhớ rất , năm ngoái, vào tháng tôi có đưa tin về kiện sản xuất thịt lợn trái phép, khi đó, tôi vẫn còn thực tập ở đài phát thanh thành phố, lúc đó tôi lén chụp ảnh, chụp xong đúng lúc phát xe mua hàng, sếp của chúng tôi bảo lấy xe đuổi theo, xem thử rốt cuộc xe này vận chuyển thịt lợn đâu, kết quả là sống chết cũng đuổi theo được”.


      “Chúng tôi vừa khởi động xe chạy với tốc độ cao, có người trực điện thoại gọi điện thoại cho chúng tôi biết, trong thôn có người cho ta biết, ngay từ đầu khi chúng tôi vừa đuổi theo,người buôn thịt lợn trái phép kia phát ra rồi, sau đó gọi mười mấy người mổ lợn làm thuê, mang theo gậy, o mổ lợn, lấy hai chiếc xe liều mạng đuổi theo chúng tôi, nên cuối cùng chúng tôi đuổi theo nữa”.


      với thái độ dửng dưng, Phương Ngôn Án nghe đến mức mí mắt giật giật: “Sau khi trở về đài phát thanh thành phố, bọn tôi nghĩ lại cũng may là bọn tôi đuổi theo chiếc xe đó, nếu đuổi theo, giữa lúc lấy tin, rất có thể bị đập gậy ở phía sau, theo đúng như lương tâm cầm thú mê muội của bọn họ phải là có khả năng”.


      Phương Ngôn Án sụt sùi: “Nghiêm trọng đến thế à, so với vết thương này của em kinh khủng hơn nhiều”.


      “Bây giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi đến tòa soạn những trường hợp nguy hiểm như thế này cũng ít hơn, nhưng cũng phải là có”. Tống Giai Nam vừa định dặn dò Phương Ngôn Án về vấn đề an toàn lần nữa, vẫn chưa mở miệng, chợt nghe Phương Ngôn Án : “, đến lúc nào vậy, sao đứng ở cửa vào?”


      Tô Lập đến?


      Tống Giai Nam quay đầu nhìn , mặc bộ quần áo màu trắng rất thoải xái, càng làm tôn lên vẻ thon gầy của , gương mặt trắng nõn hình như bị gió đêm thổi lạnh để lộ ra vẻ hơi ửng đỏ, thêm vào đó là tức giận bị kiềm nén.


      gì vậy?” thờ ơ hỏi, tùy ý bước đến đứng gần , cũng cúi đầu fem vết thương của Phương Ngôn Án, khiến cho Phương Ngôn Án buồn bực kháng nghị: “Sao lúc vào đây ai cũng phải nhìn người em từ xuống dưới lần vậy, giống như lợn sắp bị kéo đến lò mổ”.


      Bình thường quen đùa giỡn với Phương Ngôn Án, Tống Giai Nam cần suy nghĩ nhiều, liền bật thốt lên: “Sợ cậu bị phù thũng thôi!”


      Phương Ngôn Án lập tức bật cười lớn, dường như lại nhớ đến kiện thoát chết vừa rồi của Tống Giai Nam, càng thể ngừng cười, cười đến mức làm động đến vết thương khiến mình bị đau, cậu ấy đỡ lấy thắt lưng, than thở rồi lại cười, chỉ có Tô Lập, hơi giật mình chút, sau đó lặng lẽ quay mặt chỗ khác, Tống Giai Nam thấy gì, khóe miệng tự chủ được mà cong lên, nụ cười khẽ tỏa sáng.


      Phương Ngôn Án cười thỏa mãn xong, nằm gục ở trong chăn chịu ngồi dậy, cậu ấy nheo mắt nhìn từ xuống dưới đánh giá Tống Giai Nam: “Chị Giai Nam, hôm nay em mới phát chị hài hước đến như vậy, lần đầu tiên gặp chị, em nghĩ xong rồi là người nhàm chán, sau này chắc là buồn chán đến chết”.


      Cũng để ý đến Tô Lập, hỏi lại: “Tại sao vừa mới gặp cảm thấy tôi rất nhàm chán?”


      “Chị cũng đạo lý giống như những người lớn khác, dạng phép tắc, từ đến lớn nổi tiếng là biết vâng lời bố mẹ, thầy , người như thế hơn nửa là rất nhàm chán”. Phương Ngôn Án nháy mắt mấy cái: “Sau đó, em theo chị lấy tin, mới biết được”.


      “Chị chỉ đùa với những người quen thuộc, cũng như hôm nay, người nằm ở đây là em, chị mới có thể đùa, nếu là của em”. Phương Ngôn Án bĩu môi: “Chắc là chị ”.


      Tầm mắt của hai người giao nhau giữa trung, sau đó hẹn mà cùng chuyển hướng đến Phương Ngôn Án, cậu ấy tiếp tục cười : “Hai người quen thân mà”.


      Lời vô tình, nhưng trái tim nhất thời trở nên lạnh lẽo.


      giả vờ ra vẻ có gì cả, giương giương khóe môi: “Đúng rồi (3)”. Câu thốt ra là câu khẳng định, phải câu phản vấn.


      3)


      是吗


      : Trong tiếng hoa có hai nghĩa, nghĩv đầu tiên là “Đúng”, nghĩa thứ hai là “có đúng ?” Câu này Tống Giai Nam dùng với hàm ý khẳng định.


      Bên phía Tô Lập cũng giống như có chuyện gì xảy ra, lật hai trang báo hỏi: “Phương Ngôn Án, ngày mốt xuất viện đến chỗ ở, có căn hộ ở công viên Bích Quế, cũng gần tòa soạn và bệnh viện”.


      “Vậy nghỉ ngơi ở đâu?”


      “Những ngày tới phải Quảng Châu và Bắc Kinh chuyến, chắc là sau khi trở về đuổi cậu về trường học”.


      “Người đàn ông vô tình vô nghĩa, khó trách đến nay cũng chưa tìm được vợ”. Phương Ngôn Án bĩu môi: “Ngay cả lần trước, vất vả lắm mới có người giới thiệu , cũng làm người ta bực mình rồi bỏ chạy mất”.


      Giọng lạnh như băng có phần nhịn được: “Em nhiều quá”.


      Tống Giai Nam đứng bên cạnh lúng túng, vội vàng bước đến giảng hòv: “Phương Ngôn Án, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi trước, những ngày gần đây ở tòa soạn khá bận, tôi cố gắng tranh thủ đến thăm cậu”.


      chờ Phương Ngôn Án lên tiếng giữ lại, người đàn ông bên cạnh liền mở miệng: “Tôi đưa ra ngoài”.


      Đêm mùa đông, bầu trời tối đen, bên cạnh phòng bệnh biết trồng loại cây gì, lá cây rơi xuống, chiếc bóng của nhánh cây trơ trụi chiếu xuống hành lang, loang lổ thê lương. Ánh đèn bệnh viện len lỏi ra ngoài khiến cho con người cảm thấy như bị ảo giác. Ngọn đèn chiếu vào thân ảnh của làm cho nó càng trở nên trở nên thon gầy lạnh nhạt hơn, dường như rất xa cách, thế giới huyên náo sinh động xung quanh cũng dường như tồn tại.


      Nhìn bóng lưng của , Tống Giai Nam chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, câu “Hai người quen thân” kia giống như hồn cứ lảng vảng trong đầu , tay chân cứng ngắc tê liệt, lòng bàn tay có chút ẩm ướt lạnh buốt, cái lạnh từ lòng bàn tay lan tỏv khắp nơi.


      Bọn họ quen thân, đúng vậy, ngoại trừ mười năm viết thư cho nhau, chưa từng nghĩ đến có thể gặp nhau ở đâu đó, ngoại trừ biết thích nghe nhạc của Trần Thăng, Sinead O 'Connor, thích trò chơi xếp hình, thích Châu Tinh Tinh, những thứ khác hoàn toàn biết, ngoại trừ biết lạnh lùng, u sầu, nhưng nội tâm phong phú, là người vô cùng tài năng, còn biết gì nữa?


      biết rất ít, chẳng có bao nhiêu cả, lúc trước, ngay cả đoạn đối thoại hoàn chỉnh giữa bọn họ cũng có, cũng đủ dũng khí nhắc đến trường học xưa, giáo viên, bạn học, những thứ có chung ở ký ức, bọn họ quen thân ư, ngay cả đùa, cũng có dũng khí.


      Cảm giác như thế hoàn toàn xa lạ đến đáng sợ.


      Bỗng nhiên, đèn hành lang, đèn cầu thang, đèn ngoài cửa sổ đồng loạt tắt, vẫn chưa kịp phản ứng, trước mắt trở nên tối đen, bước kế tiếp dừng khoảng , vẫn chưa kịp bật thốt lên, thân thể thuận thế ngã xuống.


      Trong tích tắc, có cánh tay vững chắc bắt lấy , dường như sức lực rất mạnh, cảm nhận được khớp xương đvng va chạm vào nhau phát ra tiếng, bỗng nhiên nước mắt bị dồn ép ra ngoài, chân đặt ở bậc thang, còn trái tim dường như vẫn còn lơ lửng trung.


      Trong bóng tối hình như tất cả đều trở thành mẫn cảm khác thường, biết duy trì hình dáng tư thế mập mờ như thế nào, nhưng dường như áp rất gần , có thể cảm nhận được hơi thở của gần trong gang tấc.


      người có mùi hương chanh nhàn nhạt, cánh tay vẫn siết chặt cánh tay , cách lớp áo, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của cánh tay bên kia. Tóc trán của bị gió thổi tung, có vài sợi lướtqua gương mặt , đột nhiên, tiếng hít thở càng gần hơn.


      sao chứ”. Tô Lập nhàng mở miệng.


      “Tôi sao, sao cả”. Trong lúc bối rối, đôi mắt lấy lại chút thị giác, cúi đầu nhìn thấy những những chiếc cúc áo khoác của , trong bóng tối, kim loại phát rv sáng bóng, vừa định ngẩng đầu, bên mặt từ từ truyền đến luồng hơi nóng, trong gian tĩnh lặng, biết là nhịp đập từ tim của người nào, chúng nhanh chóng trở nên hỗn loạn trong đêm tối, vô cùng du dương mập mờ.


      Lòng bàn tay lạnh lẽo, khi chạm vào lạnh hơn cả nước mắt, bỗng chốc, câu “Hai người quen thân” lại vang lên trong đầu, nhanh chóng kiềm chế rút tay mình khỏi tay , vừa đứng vững, bỗng nhiên ánh đèn hành lang phát sáng, có người thét lên “Có điện rồi”, toàn bộ phòng bệnh lập tức trở nên ồn ào, trong lúc bối rối Tống Giai Nam cúi đầu, đồng thời mái tóc dài cũng che kín nửa gương mặt , lúng túng : “ cần tiễn, tôi tự về được rồi, còn có chút việc”.


      chờ Tô Lập phản ứng, cuốn tóc xình lại, chạy nhanh xuống cầu thang, đợi đến khi có phản ứng, biến mất trong đêm tối.


      mình Tô Lập đứng cầu thang, biết nên gì, cũng biết nên nghĩ thế nào, chỉ lặng lẽ đứng lâu, gió lạnh đêm đông thổi đến phía sau lưng của , tiếng vù vù mang lại cảm giác vô cùng lạnh lẽo, giơ tay lên, dưới ánh đèn, phát tay có vệt nước khô.


      Đêm đông ở thành phố này vẫn chưa thoát khỏi đón mừng đêm Noel, giờ nó lại càng thêm rực rỡ để chuẩn bị đón chào năm mới, khắp nơi đều là những ánh đèn ngũ sắc, dòng người hối hả, ở thành phố náo nhiệt ồn ào này, đơn ràng là đáng xấu hổ biết dường nào.


      chết lặng đứng ở sân ga tàu điện ngầm, nhìn khoảng trời mênh mông ở thành phố vừa xa lạ vừa quen thuộc này, từng ngày trong năm đều ngừng thay đổi làm mất những đặc điểm mười năm trước ở nơi đây, chiếc bảng quảng cáo khổng lồ phản chiếu thân ảnh của , chiếc bóng đơn.


      từng có có những cuộc trò chuyện chóng vánh qua thư từ, chuyện trời dưới đất, tranh luận vui vẻ, nhưng trong thực, tất cả bị xóa bỏ. Tô Lập, khiến ảo ảnh kia biến thành , cuối cùng bọn họ cũng nhìn nhau mà gì.


      Nếu có thể, suốt đời cũng mang rung động đó lặng lẽ chôn ở vị trí bí mật nhất ở đáy lòng, để khiến cho những rung động và ái mộ kia có thể dần dần trôi theo thời gian, tìm thấy mới là lựa chọn sáng suốt nhất.


      Cửa ở toa tàu xở ra, có người bước ra, có người vào, cửa khép lại, tàu khởi động, fung quanh rơi vào màn đêm đen tối.


      Trong ánh đèn xe sáng chói mắt, lấy điện thoại ra, tra tên từng người nh bạ, cẩn thận nhìn nhìn lại, nhưng vẫn tìm được người để có thể thổ lộ hết tâm của mình.


      Bỗng nhiên có thân ảnh lên trong đầu , Tống Giai Nam bật cười, nhàng ngửa đầu dựa vào hàng rào, khẽ với bản thân mình: “ được, mày thể, mày hiểu mày nhất, người càng thân thiết, bí mật càng nhiều, càng thể gì được”.


      Nhưng tại sao lúc này lại nhớ đến người đó, Đoàn Gia Thần.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 28

      Khi trở về phòng bệnh, Phương Ngôn Án vừa ăn cơm, vừa xem tin tức, cậu ấy úp úp mở mở hỏi: “Muộn như vậy mới về, phải lại lạc đường đấy chứ?”


      Tô Lập trả lời, kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống, thanh trong tivi rất ồn ào khiến tâm trạng của có chút bực bội, suy nghĩ lúc rồi : “Phương Ngôn Án, lần sau ở trước mặt Tống Giai Nam em đừng chuyện lung tung”.


      Phương Ngôn Án lơ đễnh quan tâm: “Em có gì đâu, dù sao và chị ấy cũng chỉ là bạn học, em cũng chưa gì quá đáng mà”.


      “Chỉ là bạn học?”. khẽ bật cười, Phương Ngôn Án nhìn thấy đờ cả người, tivi, phóng viên trường đưa tin về kiện mỏ than bị sập, hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, hình như có người nhà của bệnh nhân lặng lẽ đến.


      Trong tiếng ồn ào, Phương Ngôn Án nghe thấy : “ biết ấy thích Lisa Ono, thích chơi những gameonline dễ thương, thích ngăn nắp sạch , bên ngoài bình tĩnh dịu dàng, nhưng ra là có ý chí rất kiên cường, ấy có thể chỉ nghe ca khúc trong vài ngày liên tiếp, ngồi bên ven đường nhắm mắt lại lặng lẽ sưởi nắng”. dừng lại chút: “Em xem, bọn có quen hay ?”


      Phương Ngôn Án chưa phản ứng kịp, mở miệng tựa như hỏi: “Rốt cuộc hai người là quan hệ gì”. Bỗng nhiên thanh của phía bên kia đề cao, cậu ấy chưa từng thấy ngữ khí của Tô Lập nghiêm túc như vậy, sau đó lại chợt nghe ra có ý oán trách: “Phương Ngôn Án, có nhiều chuyện, chỉ muốn từ từ cho ấy biết, cũng chỉ có mới có thể , muốn em quá nhiều chuyện của cho ấy biết, nhất là những chủ đề tương đối nhạy cảm, em hiểu ?”


      “Tít” tiếng, màn hình tivi biến thành màu đen, Phương Ngôn Án như cười như nhìn , ánh mắt thầm mang theo chút hàm ý hả hê: “Cho nên, muốn theo đuổi chị Giai Nam? thích chị ấy?”.


      Vẻ mặt của người trước mắt vẫn bình thản, ngón tay thon dài giữ chặt lấy mép bàn: “Chỉ là biết bản thân mình phải làm thế nào”.


      ***


      Tống Giai Nam về đến nhà, trong phòng tối đen như mực, gian dường như rộng đến vô tận, trống rỗng ra vẻ buồn tẻ, trong lòng chưa từng nảy sinh chán nản như thế, rất muốn tìm người trút hết những tâm trong lòng.


      Mở máy vi tính ra, đăng nhập vào QQ, danh bạ của chỉ còn sáng vài người, mở ra rất lâu vẫn vào nhóm trò chuyện, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, những nick online đều có những dãy số quá quen thuộc, nhưng người lại chú ý tới người thường xuyên xuất lại online.


      nhận ra người này, đó là người nằm trong nhóm phóng viên tòa soạn của . Chỉ là bỗng nhiên có ngày, có ID xa lạ được đưa vào nhóm, người đó giải thích là biết ấn nhầm gì đó lại vào nhóm này, may mà cũng có ai chú ý, sau đó trong lúc cả nhóm trò chuyện mới biết được ta là bác sĩ khoa ngoại ở thành phố, còn những thứ khác biết gì hết. ta rất ít chuyện, nhưng khi mở miệng lại rất sâu sắc, ngay cả chú phóng viên có thâm niên ở toà soạn cũng ta thích hợp làm bình luận viên tin tức.


      rất muốn hỏi người xa lạ lần, đứng ở góc độ là người ngoài cuộc, nên làm gì bây giờ.


      mở khung chat ra: [ có ở đây ?]


      Bên kia nhanh chóng phản hồi lại biểu tượng tươi cười: [Đây, xin chào, có chuyện gì à?]


      Đúng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, vừa chuyện, hỏi “Có chuyện gì à”, hoặc là hỏi “Bạn thoải mái ở chỗ nào”, trả lời nhanh: [Tôi chỉ muốn hỏi chuyện, đứng ở góc độ của với chuyện này, hoặc là tôi nên đối mặt như thế nào].


      [Bạn , tôi nghe].


      Đôi dòng về chuyện cũ, vài câu qua loa, bên kia trầm mặc rất lâu, lúc Tống Giai Nam gần như chuẩn bị tự quyết định, trong khung chat của hai người xuất câu : [Bạn muốn làm gì, hoặc là thầm mến mười năm, bạn được những gì, dù sao cũng mười năm, phải ai cũng có thể kiên trì như thế].


      [Tôi muốn gì cả, cũng nghĩ được hồi đáp, có lẽ trong đầu tôi cũng chưa từng có ý nghĩ có được].


      Bên kia cười : [Từ bỏ sao, bạn muốn có được sao lại chờ những mười năm, tự làm khổ bản thân, ra trong tiềm thức của mình bạn luôn nghĩ, nếu như tôi chờ đợi lâu như vậy, có ngày ấy xuất trước mặt của tôi, sau đó xảy ra những chuyện gì, phải sao?]


      cảm thấy buồn cười, nhưng lại tìm được câu nào phản bác lại: [Hình như là vậy].


      [Bây giờ ta ở trước mặt bạn rồi, vậy vẫn chưa đủ sao, thiên thời địa lợi, chỉ còn thiếu nhân hòa].


      sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu chút: [Nhưng chúng tôi tìm được chủ đề để đến gần nhauhơn, thời gian mười năm lấy quá nhiều thứ, rất nhiều cảm giác cũng thay đổi, tôi còn là bé ngày xưa, ấy cũng còn là ấy nữa, có rất nhiều thứ, thời gian trôi qua rồi tìm lại được, ngay cả mở miệng tôi cũng cảm thấy khó khăn].


      [Vậy tôi hỏi bạn, khi ta đứng trước mặt bạn lần nữa, bạn có từng cảm thấy hối hận, mười năm trước thích ta như vậy ?]


      trả lời vô cùng thành : [].


      [Chính là như vậy, bạn cũng hối hận lúc ấy thích ta, điều đó tại ta vẫn rất xuất sắc, xuất sắc đến mức đủ để bạn động tình lần nữa sau mười năm, vấn đề đơn giản chính là bạn xác định giờ bạn có thích ta hay ].


      [Đúng vậy, tôi xác định được].


      [Đúng, vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ đó, bởi vì tất cả những gì các bạn có với nhau chỉ là ở quá khứ, thực của các bạn thiếu khuyết thứ gì đó nên cứ ấp ủ tình cảm này, cho nên bạn mới hoang mang].


      Ngoại trừ việc đồng ý, nghĩ ra từ ngữ nào để , suy nghĩ thêm lúc rồi bổ sung: [ ra tôi rất sợ, tôi sợ thực tế phá hủy ký ức đẹp đẽ trong ảo tưởng của tôi, bạn thử xem, nếu như bạn biết kết quả, vậy bạn có thể làm chuyện đó hay ?]


      [Làm, tại sao làm, vấn đề là biết kết quả, bạn làm, bạn nên tin tưởng vào bản thân].


      [Tôi cảm thấy rằng tôi và ấy có kết quả, cho nên tôi muốn làm].


      Bên kia phản hồi lại biểu tượng tươi cười: [Ngay cả bạn cũng cảm thấy nên làm, bạn tin vào chính mình sao? Rất nhiều việc cũng chỉ có bắt đầu, mới có kết quả, có kết quả mới có thể bắt đầu, bạn nhìn thấy kết quả mà bạn tưởng tượng ra, nhưng bạn lại bắt đầu, vậy khẳng định đó là sai rồi].


      [Vậy tôi nên làm gì bây giờ?]


      [Rất đơn giản, quên tất cả quả khứ, thuận theo gặp gỡ tự nhiên, ngay cả bạn cũng xác định có thích ta hay , vậy phải xem ta mười năm sau có thể làm cho bạn thích hay , xem ta trong thực có phải là mẫu người lý tưởng của bạn trong quá khứ hay ].


      [Phải làm sao tôi có thể quên được quá khứ đây?]


      [Ngốc quá, phải bảo bạn quên , ý tôi là những cuộc gặp gỡ trong thực, nhớ là đừng để quá khứ ảnh hưởng đến mình quá nhiều, phương diện nào đó tạo ra phán đoán sai lầm ở thực tế, phương diện khác nếu như có tương phản quá lớn, trong lòng mất thăng bằng, cho nên trong những thời điểm gặp nhau, bạn hãy cố gắng đừng nhớ đến hình tượng trong quá khứ của ta, bạn phải biết rằng, thời gian mười năm có thể biến người trở thành con người hoàn toàn xa lạ].


      Dường như mọi chuyện sáng tỏ thông suốt, hóa ra chỉ là do quá phức tạp hóa vấn đề, thực ra chúng lại rất đơn giản, chẳng qua chỉ là khoảng cách thời gian: [Tôi hiểu rồi].


      [Tôi còn có việc, tiện quá lâu, nhưng tôi muốn cho bạn biết, người đơn quá lâu có thói quen và được , tôi muốn bạn dũng cảm lên chút, tôi trước đây, rảnh rỗi lần sau trò chuyện tiếp].


      Người đơn quá lâu có thói quen và được .


      Cho nên mới lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của những người khác, mới cảm thấy nỗ lực chính là thua thiệt, mới cảm thấy thà rằng để những chuyện vui ở trong lòng còn hơn giãi bày với những người bạn thân, đối mặt với những người xa lạ càng dễ dàng mở miệng hơn.


      Người có thể ra câu như thế, nội tâm của ta thuộc loại như thế nào, cuộc đời của ta có phải cũng trải qua rất nhiều khó khăn , cười rồi tắt máy vi tính, muốn lấy văn kiện hôm trước phỏng vấn người khác ra xem chút, thuận tay mở quyển sách khá nổi tiếng của nhà văn Mỹ, vừa mới xem được hai trang, vẫn chưa cảm nhận được gì, điện thoại lại vang lên, là số máy của Tịch Lạc Dữ: “ làm gì đó?”


      thuận miệng trả lời: “Đọc sách, Mặc Tử là người đầu tiên phê phán Nho giáo, có lần, người bạn nho giáo với Mặc Tử, tiên sinh luôn làm những chuyện tốt, nhưng tiên sinh làm những chuyện tốt này, sau khi người nhìn thấy cũng đến giúp được, lúc quỷ nhìn thấy cũng giúp được, bị bệnh điên à. Mặc Tử , ví dụ như Tiên sinh người có hai đồ đệ , người là có ở đó hay cũng làm việc, người là lúc có mới làm việc, lại lười biếng, thích đồ đệ nào, bạn kia trả lời, đương nhiên là thích đồ đệ có tôi ở đó hay cũng làm việc rồi, Mặc Tử , vậy được rồi, cũng bị bệnh điên”.


      “A, đây là sách gì vậy, nghe là hài hước”.


      “Là tôi phiên dịch cho nghe đó, nguyên câu rất nhàm chán, đúng rồi, gọi cho tôi có gì ?”


      có gì, chỉ muốn hỏi em làm gì đó, tiện thể trò chuyện chút”.


      Tống Giai Nam thản nhiên mỉm cười: “Tôi muốn hỏi chút, rất nghiêm túc nha, Tịch Lạc Dữ, trước kia muốn tôi làm bạn của , động cơ rốt cuộc là gì?”


      Câu hỏi đặt ra quá bất ngờ, ngay cả Tịch Lạc Dữ cũng sững sờ lúc: “Tại sao bỗng nhiên em lại hỏi vấn đề này”.


      tôi vui mà, nghĩ tôi là người tệ, hay là người tương đối thích hợp?”


      Tịch Lạc Dữ cảm thấy buồn cười: “Tống Giai Nam, trước kia tôi nghĩ đến em lại sắc bén,thông minh như thế,?”


      “Bởi vì, bỗng nhiên tôi nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tôi là người luôn thích phân định mọi chuyện ràng, nhưng tính cách như vậy có đôi khi lại tốt cho lắm”. Tống Giai Nam suy nghĩ chút, tiếp: “Tôi vẫn tiếp nhận được việc đàn ông chỉ mới gặp mặt vài lần là có thể dành nhiều tình cảm cho tôi, Tịch Lạc Dữ, có lẽ dạng gặp gỡ giữa chúng ta dường như thích hợp với tình trạng này đúng ”.


      Đây là lần đâu tiên ta lên tiếng phản bác, ta khẽ thở dài rồi hỏi: “Tống Giai Nam, đây là dạng trá hình lời từ chối của em sao?”


      “Cũng có gì, ra chính xác hơn là tôi muốn xác nhận chút, hoặc là có bất kỳ ý gì khác”. Giọng của trở nên trầm thấp: “Chúng ta vẫn là bạn bè mà đúng , tôi vẫn còn thiếu nợ nồi lẩu cà chua”.


      Bên kia thở dài hơi, giọng có vẻ vô cùng mệt mỏi: “Ừh, ngủ ngon”.


      Lặng lẽ để điện thoại xuống, Tống Giai Nam nhìn bóng dáng của mình in cửa sổ, mỉm cười.


      thế giới này, ai mất ai cũng có gì to tát, thời gian vẫn cứ trôi, hơn nữa trôi qua càng ngày càng đặc sắc, bản thân mình càng ngày càng phải biết an ủi chính mình, nếu đơn lâu như vậy cần gì phải để ý việc chịu đựng nhiều thêm ngày, huống chi, những thứ đáng giá để bản thân mình nắm bắt và tận hưởng cho tốt chỉ có tình cảm, còn có rất nhiều thứ khác nữa.


      Nhưng tận hưởng độc phải đối mặt với đơn, thể làm gì khác hơn là thay đổi để bản thân mình càng ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng phía sau người mạnh mẽ vẫn còn độc.


      Những chuyện phiền lòng như thế này nên suy nghĩ nữa, nằm xuống lặng lẽ đọc sách, đọc xong, ngâm mình trong dòng nước ấm áp, ngày mai lại là ngày mới, còn chút bối rối và lo lắng đối mặt mặt với Tô Lập hôm nay, cũng tan thành mây khói.


      Đúng hẹn mười giờ lên giường ngủ, thuận tay điều chỉnh đồng hồ báo thức trong điện thoại, lại phát ở đó lặng lẽ xuất tin nhắn của Tịch Lạc Dữ: “Tống Giai Nam, nhất định là em tình thể nào quên được cho đến nay đúng ”.


      có bất kỳ lý do gì để che giấu, thoải mái trả lời: “Đúng”.


      Sau đó tắt điện thoại rồi ngủ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.


      ***


      Đèn phòng bệnh bên cạnh vẫn sáng, Phương Ngôn Án vừa xem tivi vừa thầm: “, sao về nhà ngủ , chẳng lẽ tối nay muốn hai chúng ta chen chúc nằm chiếc giường hay sao?”


      “Mẹ em muốn chăm sóc cho em kỹ, sợ nhân lúc đêm khuya lặng lẽ chuồn mất, ngay thôi”. Tô Lập vừa viết vừa : “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt cắt chỉ rồi”.


      Bất ngờ phía sau có tiếng hít thở rất , quay đầu lại nhìn, Phương Ngôn Án cười hì hì nhìn máy tính bảng của : “A, xem tin tức buôn chuyện gì đó, haizzz, đừng đóng lại, em thấy dường như thăm dò việc riêng tư của người khác”.


      Tay khẽ trượt , sau đó cười : “Muốn lên mạng?” đứng dậy đưa máy tính bảng cho Phương Ngôn Án, chuẩn bị lấy áo khoác mặc vào.


      “Đúng rồi đúng rồi!” Phương Ngôn Án lập tức gật đầu, nhận lấy máy tính bảng rồi xem lịch sử trình duyệt, trống rỗng, cậu ấy trầm mặc lúc lâu: “Tô Lập, xóa hết ghi chép rồi!”


      Tâm trạng rất tốt, sờ tóc của Phương Ngôn Án: “Nghỉ ngơi sớm chút, hy vọng ngày bốn tháng em có thể Bắc Kinh được”.


      “Hả? Làm gì?”


      “Công tác, em cùng với sư tỷ Tống Giai Nam”.


      “À, biết rồi”. Nhưng trong đầu cậu ấy bỗng nhiên có cái gì đó chợt lóe lên, website vừa rồi máy vi tính của Tô Lập ---- Cậu ấy bật thốt lên: “Này, chị Giai Nam học khoa chính quy đại học Trung Sơn ấy”.


      biết, ấy quen thuộc hơn so với ấy và em”.


      Từ cửa sổ tầng mười lăm nhìn xuống, ngoài cửa sổ là đêm tối dày đặc, chúng dần dần bao phủ những nơi phát ra ánh sáng ở thành phố này, ánh đèn phát sáng càng ngày càng ít, thể phân biệt được nơi nào từng là trường học cũ, nơi nào từng là sân ga.


      “Đêm, rất khuya rồi, ngủ ngon”. : “Có giấc mơ đẹp”.


      biết cho ai nghe.

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 29

      “Trời ơi, mệt chết được, cậu xem, Evening City thay đổi từ đầu đến cuối các mục, hành hạ chết người”. Tăng Thư Ức nhắm mắt lại, ấn vào huyệt thái dương của mình: “Tớ bị điều đến mục Tài nguyên tài chính và kinh tế”.


      “Cũng tách khỏi sở trường của cậu mà, đợt này cũng có số người bị điều đến mục Những câu chuyện lớn trong đô thị, cái đó mới đáng phiền muộn chứ”.


      “Tống Giai Nam, mục giải trí của cậu sao lại bị tác động nhỉ, đúng rồi, tết Nguyên đán sắp tới rồi, mục của các cậu có tổ chức trò gì thú vị ?” Ánh mắt giảo hoạt chớp chớp, nhìn thẳng vào Tống Giai Nam, hề buông tha bất kì thay đổi biểu cảm nào cả.


      cười : “Cũng như các các cậu thôi, đừng nghĩ là bọn tớ được nhiều hơn, cũng chỉ đủ đến Hoa Liên mua sắm thôi”.


      “Ôi, cũng giống nhau thôi, đúng rồi, hầu hết tập trung vào ba tiêu điểm nổi bật trong cuộc sống, khi nào rồi cái đó kiếm lời lớn”. Tăng Thư Ức vừa ước mơ, vừa cố gắng kéo bản thân mình về thực tại: “Người bên đó cả ngày mệt mỏi đến mức cũng biết sống chết, thời gian thuộc về bản thân mình nữa, thân thể có khi cũng thuộc về mình, vậy mà điều bên mục của cậu người, bên kia có hai người từ chức lận mà”.


      hơi sửng sốt: “Gì, làm sao?”


      người về nhà làm vợ hiền đảm , người sức khỏe được tốt nên bị sa thải, hôm nào tớ cũng cáo lão hồi hương mới được”. Tăng Thư Ức thở dài: “Nhưng mà tớ còn bị bệnh tháng, còn của hồi môn, tương lai còn phải nuôi con bằng sữa nữa”.


      Tống Giai Nam bất lực mỉm cười: “Bản thân tớ rất muốn bên dân sinh, có tính thách thức, cũng vui hơn, cũng thoải mái hơn mục xã hội”.


      Vô lực liếc mắt nhìn , Tăng Thư Ức lắc đầu: “Phóng viên ở đó ai thèm lấy, Hàn Vy với tớ, nửa những người hẹn hò cùng ấy đều từ chối khi biết ấy là phóng viên ở mục đó, vài lần lấy tin cũng ai tình nguyện cùng ấy, tại vẫn ở trong vòng tròn kiêu ngạo, muốn vượt qua cũng vượt qua được, cả hai cuối tuần đều phải chạy làm việc, đến cả người nhà cũng nhận ra mình, tớ thấy chỉ có mỗi mình cậu lạc quan như vậy thôi.


      ai muốn cũng tốt, tiền muốn tớ, nhiều năm qua tớ cảm thấy nhân nhân tệ vẫn là ấm áp và thân thiết nhất”. cười “hì hì”, ánh mắt chuyển đến ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi mịt mù: “Trời mưa rồi, biết lúc nào tuyết rơi”.


      Tán dóc lát, hai người trở về phòng làm việc, vừa vào nghe thấy tiếng khóc lóc, nhìn kỹ lại thấy hóa ra là nữ đồng nghiệp ngồi gần cửa sổ, có hai ba người vây ở bên cạnh khuyên ngăn, cũng có người yên lặng nhìn, nhiều hơn là làm ngơ vùi đầu làm việc.


      kéo chiếc ghế ngồi xuống, mở MSN máy vi tính lên, gửi tin nhắn cho đồng nghiệp kế bên: [Chuyện gì xảy ra vậy?]


      [Lên mạng bị tóm].


      ngẩng đầu nhìn thoáng qua kia, ngoại hình còn rất trẻ: [Vừa đến à?]


      [Ừh, điều đến đây sớm hơn được mấy ngày, haizzz, lúc trước từng có tiền lệ, lúc họp, chủ biên nhấn mạnh rất nhiều lần, biết mà còn cố tình phạm phải, bị sa thải cũng còn gì để ].


      Tống Giai Nam cười gượng cái: [Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp thời gian, là đáng tiếc].


      [Ôi, chẳng lẽ chỉ là hệ thống ngôn ngữ, bản thân mình tự viết bản thảo lại khó như vậy sao, haizz, bao giờ ngược gió cũng giống như kề dao bên mình mà, biết là chép từ mạng mà còn dám nộp lên, càng ngày càng thể hiểu được giới trẻ ngày nay].


      &nb;


      Tiếng khóc bên kia dần dần lại, thay vào đó là thanh thu dọn đồ đạc và lật giấy, khí trong phòng làm việc như ngưng tụ thành băng, ai cũng ngồi ở vị trí của mình, rất an phận, việc liên quan đến mình trầm mặc nhìn đồng nghiệp rời , tay của Tống Giai Nam để lên bàn phím, biết nên trả lời như thế nào.


      Sương mù ngoài cửa sổ càng lúc càng dày, máy điều hòa bên trong phòng được điều chỉnh nhiệt độ rất cao, cửa kính thủy tinh ngưng tụ thành màn hơi nước, giống như ngăn cách thành hai thế giới khác nhau, qua người , cúi đầu, ánh mắt lóe lên, chợt nhớ đến cậu bé Phương Ngôn Án đơn thuần kia, người cố chấp muốn có kinh nghiệm, dùng tin tức để làm cảm động bản thân mình, cảm động người khác, cảm động xã hội.


      thể lên lời những áp lực đến từ công việc, và thời tiết.


      chung là khi trời mưa, tâm trạng của con người cũng biết vì sao trở nên buồn bã, từ tòa soạn báo ra ngoài là hơn bảy giờ rưỡi, đứng trước cửa cao ốc tòa soạn chờ xe bus, mưa rơi nhanh cũng chậm, chỉ có thể cảm nhận được mặt ngấm lạnh, nhưng nhìn thấy nước mưa phiêu diêu, mặt đất là vùng ẩm ướt, tất cả đều bao phủ bởi nước, đèn đường chiếu xuống càng ẩm ướt lạnh lẽo.


      Sương mù càng lúc càng dày, những buồn phiền ngừng lan rộng trong lòng, nghĩ nên dạo trong siêu thị, mua ít đồ dùng, tuy công việc ở tòa soạn vất vả, nhưng phúc lợi cũng tệ lắm, cuộc sống của hoàn toàn cần phải lo lắng.


      dạo quanh siêu thị nửa vòng, mua sữa tươi và bánh mì, vừa chuẩn bị mua thêm ít nước trái cây bỗng nhiên trong dòng người, nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen mắt, vội vàng đến gọi: “Phương Ngôn Án?!”


      Người bên kia dừng bước, quay đầu lại nhìn: “Ối, chị Giai Nam, tan ca rồi sao?”


      “Ừh, mới tan ca, còn cậu, sao lại đến đây mình, vết thương sao rồi, phải là vừa mới cắt chỉ à, vậy mà còn chạy đến đây, trong siêu thị có nhiều người như vậy ngộ nhỡ bị va vào phải đến bệnh viện nữa đấy?”


      Gương mặt Phương Ngôn Án nhăn nhó: “Xin chào chị Giai Nam tiền bối, em phải là dạng yếu ớt mà chị đâu, nhà của trai em giống như là căn phòng mẫu, ngay cả gói bánh bích quy cũng có, em bực bội suýt chết”.


      “Hả? Tống Giai Nam nhìn chiếc giỏ trong tay của cậu ấy, trong đó đều là những đồ ăn vặt có bánh bích quy của con , “Ối, tên nhóc này, còn ăn cả thạch trái cây Chi Lang, còn gói thành quà tặng nữa chứ, còn có hạt dưa”.


      “Ha ha, thạch trái cây Chi Lang là mua cho em, những thứ khác là của em”. Phương Ngôn Án dương dương tự đắc lấy phiếu giảm giá siêu thị trong túi ra: “Chị Giai Nam, hôm nay bọn chị lời to rồi, ha ha”.


      cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay làm cũng thấy cậu, tự đến đây sao?”


      em giúp em làm số thủ tục, thuận tiện chở em đến, cho chị chọn món đó, coi như là tạ lễ”. Phương Ngôn Án cười vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay giơ lên của Tống Giai Nam lấy lên, “Nhưng nếu là chocolate bỏ lại!”


      “Tại sao?” Tống Giai Nam thở dài, ngượng ngùng bỏ đồ trong tay xuống.


      Phương Ngôn Án nhiệt tình giải thích: “Chocolate là dành tặng cho người , người em khẳng định phải là chị, người chị khẳng định phải là em, cho nên em mới có thành ý nên để lại cho người của chị tặng cho chị”.


      qua, thấy Phương Ngôn Án vừa nghiêm túc vừa năng dí dỏm, cười hi hi rồi qua, Tống Giai Nam bất lực trợn mắt: “Vậy cũng được, kẹo Thụy Sĩ là được rồi”.


      Sau khi đùa giỡn xong, Phương Ngôn Án thấy bên ngoài có quầy bán thức ăn , mùi thịt nướng thơm ngào ngạt lan tỏa khắp khí, ánh mắt cậu ấy phấn chấn lấp lánh: “Chị Giai Nam, em mời chị ăn thịt nướng, đừng khách sáo nha”.


      Trong tình cảnh mưa phùn rơi lất phất, thức ăn nóng hổi đúng là vẫn phần nào an ủi được tâm trạng mất mát, hai người xách theo túi đồ to vừa mua sắm ở siêu thị, đứng ở quầy thức ăn bên cạnh cầm xiên thịt nướng, gặm xong Tống Giai Nam hỏi: “Cậu có muốn ăn cá mực nướng hay cá viên ?”


      “Cá mực nướng, cá mực nướng!” Phương Ngôn Án vội vàng ngừng nhận lời, duỗi ngón tay dính đầy dầu mỡ lấy ra hai tờ tiền nhàu nát, “Ông chủ, ba ly trà sữa chân trâu, tôi muốn trân châu nóng”.


      Tống Giai Nam thuận miệng hỏi: “Sao cần những ba ly, cậu uống hết ?”


      “À , chúng ta mỗi người ly, chị, em, còn có của em nữa, vừa rồi em vừa gửi tin nhắn bảo ấy đến đón em”.


      “À, ờ, hả, của cậu!”


      mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, giương ô lên, hai tay để trong túi áo khoác, phần tóc thẳng thớm ở trán của lấp lánh tỏa sáng, có vài sợi ướt rủ xuống trán, giọt nước trong suốt chảy xuống, con ngươi đen xuyên thấu qua màn mưa mỏng, ánh mắt hẹp dài lạnh lùng trong mưa bụi càng khiến người khác cảm thấy chân , thấy hai người họ đứng cùng nhau ăn hăng say, khẽ nhíu mày: “Phương Ngôn Án, mới ra ngoài có lúc, em tự mình chạy đến đây?”


      Thuận tay đưa ly trà chân trâu đến, Phương Ngôn Án cười lém lỉnh: “Nhà của có gì để ăn cả, giống như phòng dành cho người lập dị vậy”.


      cười cười nhận lấy: “Còn ăn gì nữa , thời tiết lạnh quá, Tống Giai Nam, ăn gì?”


      Lúc đó Tống Giai Nam cầm bát mì hoành thánh ăn rất vui vẻ, thấy Tô Lập, trái tim bé của đập “thình thịch” lát, nhưng nỡ buông món ăn nóng hổi tay xuống, vừa thổi vù vù vừa trả lời: “Mì hoành thánh gà”.


      “Em rất thích gà”. Phương Ngôn Án cười hì hì múc muỗng , khiến cho Tống Giai Nam nhíu mày oán trách: “Phương Ngôn Án, cậu muốn ăn tự mình mua, vừa rồi tôi bị cậu cướp hơn nửa bát cháo bát bảo”.


      “Sách mượn thể đọc. Thức ăn cướp thể bình luận ngon dở. Ôi, ngon quá, thơm quá”. Phương Ngôn Án thuận tay vỗ mạnh vào Tô Lập cái, rồi bĩu môi: “ cũng đến nếm thử ”.


      cầm lấy chiếc muỗng mà Phương Ngôn Án vừa nhét vào tay mình, sau đó nhìn vào đôi mắt nhìn ngầm chứa ý cười của Tống Giai Nam, vẫn chưa kịp từ chối, Tống Giai Nam đưa bát đến trước mặt : “Ăn rất ngon, nếm thử ”. Khi chuyện, tóc ở trán trượt xuống, che khuất nửa ánh mắt, theo ánh đèn ở quán ven đường, thấy lông mi dính ít nước mưa, giống như ánh sáng lấp lánh.


      “Thiên vị quá !” Phương Ngôn Án nghiêng người đến oán trách: “Chị Giai Nam, chị thiên vị Tô Lập nha”, đưa chiếc bát còn hơn nửa sang.


      Bỗng nhiên Tống Giai Nam biết nên trả lời như thế nào, có chút lúng túng rút tay về, Tô Lập lại khẽ mỉm cười nhìn , cũng giống như lúc trước lúng túng lên sân khấu nhận giải thưởng, dáng vẻ tươi cười của giống y như vậy.


      Tô Lập cầm lấy muỗng rồi múc miếng trong bát của nếm thử, tay khác đặt lên mép bát sưởi ấm, “ là rất ngon, nhưng mà chẳng còn bao nhiêu nữa, có muốn mua thêm bát nữa hay ”.


      vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng vừa ăn khá nhiều, cũng no rồi”.


      Tô Lập cười cười, trả lời, nhìn thoáng qua Phương Ngôn Án, lại di chuyển tầm mắt đến Tô Lập, chưa từng tưởng tượng người đàn ông có dáng vẻ như lại ngồi ở quán ven đường để ăn gì đó, cúi đầu uống hớp trà sữa trân châu, mưa bụi và sương mù ở bên ngoài quán thức ăn , khói lửa bay mù mịt, người đàn ông trước mắt rất giống như đám sương mù kia, gương mặt mơ mơ hồ hồ.


      chợt nhớ đến khoảng thời gian còn học đại học trước kia, buổi tối, mấy người bạn thân của chạy ra ngoài ăn bún cay nấu trong nồi đất, vô cùng náo nhiệt, biết khi đó có cùng bạn bè túm năm tụm ba ngồi ở quán ven dường thưởng thức các món ăn ngon hay .


      Thậm chí từng có hy vọng xa vời rằng muốn trong cuộc sống của có cuộc sống của , bất kể là qua hay là ở tại.


      Nhận thức được nhịp đập phía dưới của mình, tiếp đó khôi phục lại tỉnh táo, Phương Ngôn Án và Tô Lập cũng ăn xong, vừa muốn đứng lên tạm biệt, Phương Ngôn Án chen vào trước: “Chị Giai Nam, nhà chị ở đâu, em và đưa chị về trước”.


      nghĩ mình nên từ chối: “ sao đâu, cứ đưa tôi đến tàu điện ngầm phía trước là được rồi”.


      “Ôi, , đừng có từ chối mà”. Phương Ngôn Án bước đến cầm lấy túi đồ của , sau đó cười híp mắt ném vào tay Tô Lập, “Em bị thương, thể xách đồ nặng”.


      rất tự nhiên cầm lấy túi đồ của , cười cười: “ sao, phiền đâu, mấy ngày vừa qua Phương Ngôn Án rất buồn bực, nên để cho nó ra ngoài hít thở khí cũng tốt”.


      Nơi cư xá sống ở khá xa, xe lái vào được, biết từ lúc nào mưa càng ngày càng nặng hạt, Phương Ngôn Án xung phong ở lại trong xe, “, em là người bị thương, cho nên đưa chị Giai Nam về ”.


      Tống Giai Nam bị Phương Ngôn Án trêu chọc đến mức nên lời, dáng vẻ của Tô Lập cũng thể hề gì, ra hiệu bảo giương ô lên rồi hẵng xuống xe, Phương Ngôn Án ngồi vị trí cạnh người lái xe, vô cùng biết điều vẫy tay với .


      Thậm chí khiến cho có cảm giác lo sợ, nhất là khi đối mặt với Tô Lập như thế này.


      ở bên trái , đêm mưa, ở cư xá bóng người qua lại, hai người ai gì, ngay cả tiếng hít thở cũng đến đáng sợ, chỉ có hơi thở phả ra luồng khí trắng, tan vào mưa bụi mờ mịt, yên lặng mang đến yên tĩnh giống như bức tranh lưu động.


      Mỗi bước vô cùng dè dặt, cẩn thận từng li từng tí bên cạnh , bỗng nhiên Tống Giai Nam nhớ lại trong đêm tối, ánh sáng phát ra từ màn hình chiếc điện thoại di động của cầu thang, còn có tiếng bước chân nhàng, phía sau , bước là tim đập nhịp.


      Từ đáy lòng khẽ chua xót, ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra mưa mùa đông cũng chính là nước mắt chia ly của con người.


      Khoảng cách chính là dấu ấn sai lầm của thời gian, mười năm trước biết bước chân trong đêm tối đó, mười năm sau cũng biết bên cạnh mình trái tim rối loạn.


      sớm còn nhìn thấy hình dáng của thành phố Viễn Sơn nữa, tầng lầu, có ánh đèn neon nhấp nháy, cười nhạo bối rối của , cứ như vậy, ánh mắt hề có tiêu cự của nhìn về phía đó, muốn mình nhìn xa chút, nhưng dần dần, tầm mắt lại bị màn mưa bụi làm mơ hồ.


      Bỗng nhiên, người đàn ông bên cạnh mở miệng: “Tống Giai Nam, lần trao giải thưởng lúc đó cũng ở dưới mưa như thế này”.


      Suy nghĩ của bị đình trệ lúc lâu mới phản ửng kịp, khẽ “Ừh” tiếng nhưng gì nữa, lại tiếp: “Hằng năm, cứ đến mùa đông nơi này luôn mưa suốt như thế, dù nhìn thấy giọt mưa, nhưng cả người đều đắm chìm trong mưa”.


      “Rất nhiều người ghét mưa như thế, tôi cũng ngoại lệ, nhưng mỗi năm chỉ có lần mưa như vậy”.


      vươn tay ra, lòng bàn tay đón nhận cái lạnh dai dẳng thấu xương, chạm vào giọt nước lạnh như băng, hơn nữa còn có sương mù, cũng giống như trận mưa bụi mịt mờ trong trí nhớ của , khẽ mỉm cười: “Lần đó ngồi ở bên cạnh tôi”.


      ngờ lại đề cập đến đề tài này, Tô Lập nghiêng mặt nhìn lát, sau đó lại quay mặt lắc đầu cười, suy nghĩ lát, cuối cùng lại nuốt lời muốn vào trong lòng: “Đúng vậy, chỉ chớp mắt nhiều năm như vậy rồi”.


      “Đúng vậy, nhiều năm như vậy”. Tống Giai Nam bật cười, thở phào nhõm, đột nhiên dừng bước, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tô Lập, gằn từng chữ : “ ra, tôi nghĩ rằng tôi có thể gặp lại ”.


      lặng lẽ chờ câu trả lời của , ngón tay nắm cán ô của nhàng nới lỏng, nụ cười nhàn nhạt ấy trong sương mù càng trở nên mờ ảo, chân mày nhíu chặt của lại giãn ra, trong ánh mắt lạnh lùng kia dường như có dòng nước ấm áp.


      “Việc đời khó , nhưng tôi cũng nghĩ đến được gặp lại em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :