1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 20

      Tống Ức Văn là ai? Là , Tống Giai Nam, nhưng là ai đây?


      cũng biết, người đó rốt ộc là người như thế nào ---- từng là chính mình, trước mặt Tô Lập, Tô dè dặt che giấu thân phận của chính mình nên bịa ra “Tống Ức Văn” - Tống GiaC Nam, đó chính là cái tên trong quá khứ khi sống trong khoảng thời gian thoát ra được, ối cùng là ai, ộc sống trong quãng thời gian đó, là người nào?


      Đúng vậy, phải kà Tống Giai Nam, bởi vì Tô Lập chưa bao giờ biết là ai, chàng trai trong sinh mệnh của , chỉ khi mang cáC tên Tống Ức Văn mới lưu lại tiếng hay nét mặt của , sau đó lệch hướng, ối cùng lạC rất xa.


      Cho dù từng gần gũi như vậy, vĩnh viễn thể mở lời ra tên của mình, mặc dù chỉ là ba chữ Tống Giai Nam kia.


      Nhưng tạC sao lại thể ra tên của mình, tại sao kại phải che giấu tên như vậy.


      Tiếng lật sách “Sột xoạt” bỗng chốc kéo suy nghĩ của về với thực tại, tâm tư thời niên thiếu mà ra sức giấu diếm bị đâm thủng, cảm giác vừa thẹn vừa giận đồng loạt dâng lên, chặn lại, nắm lấy tay Tống Thụy, giật lại tất cả mọi thứ.


      Tống Thụy hoảng sợ, lập tức lên tiếng: “Làm gì vậy, dọa chết người mà, Tũng phải thư tình gì đó, nhưng chị Giai Nam, chị đúng là mạnh mẽ quá, viết thư với cái tên khác, tại sao dùng QQ, chẳng lẽ là qua mạng?”


      “Tống Thụy, em có thể bớt vài câu được , chuyện của chị cần em quan tâm, chị cho em biết, em nên lụT lọi đồ đạc của người khác, còn nữa, sau này đừng để bất cứ thứ nào của em ở chỗ chị, chỉ cần chị nhìn thấy vứt ngay!”


      “Ôi, đồ của em làm gì chị?”


      “Tâm trạng của chị tốt, khi khác chuyện, tìm được đồ rồi mau về nhà , nếu chị gọi điện thoại ẹ em biết đấy!”


      , ai sợ ai chứ!”


      tiếng “Bịch” vang lên, cửa phòng bị đóng lại mạnh, tiếng bước chân cũng dần dần xa, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở rất trong khí, còn có tiếng tim đập chậm chạp và khó khăn, dần dần cắt đứt tất cả cảm giác của thành từng mảnh .


      Những trang giấy trắng như tuyết kia trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống sàn nhà, nét mực viết bằng bút máy kia hơi phai màu, nhưng vẫn tựa như chỉ mới nhận được ngày hôm qua, những ký ức kCa được niêm phong cẩn thận chôn sâu ở góc, giờ lại giống như hồn thoát ra ngoài.


      Nét chữ Tủa rất đẹp, chữ viết của Tô Lập vô cùng quen thuộc đối với , quen thuộc đến mức len lén bắt chước viết theo, và giờ đây chữ viết của cũng có nét giống.


      “Vừa được người bạn giới thiệu cách nấu rượu dựa lý thuyết lịch sử. Tớ xem thấy đọan viết về thời Xuân Thu (1), đoạn viết về danh gia y học Trung Quốc. Xuân Thu được miêu tả rất khôi hài, rất tuyệt vờC, đọc biết chán. Danh gia được miêu tả rất tCnh tế, tỉ mỉ và khổ sở, rất thăng trầm, thể từ bỏ.


      (1) Thời Xuân Thu: Từ năm 722-481, trước công nguyên.


      Tớ học lịch sử rất qua loa, trước đây rất thích đọc binh pháp, thích học tiểu sử nhân vật. Trong ấn tượng của tớ phần lớn chỉ nhớ các nhân vật thời chiến quốc xuân thu. Thời kỳ loạn lạc có nhiều nhân vật xuất đều uà những vị hùng. Học lịch sử khiến Tho người ta cảm thấy lập tức lo lắng. Thời đại loạn lạc, trong lòng luôn hướng đến tự do, khoáng đạt. tóm lại, từ tận đáy lòng, rất sùng bái chủ nghĩa hùng.


      Có lẽ thời điểm toàn bộ thế giớC lựa chọn trầm tư, mới chính là bắt đầu thời kì mới.


      Đọc xong, bỗng nhiên tớ cảm nhận rằng chúng ta rất xa, hoặc là chưa bao giờ chúng ta thực đến gần nhân tài, nhưng như vậy là đúng .


      Đọc quá nhiều chữ viết, đến mức chỉ biết đọc biết viết chứ thể hiểu được ý nghĩa. Thế nên thể tin tưởng mọi thứ xung quanh. Mâu thuẫn đến như vậy đấy. Cậu cảm thấy thế nào?


      Còn nữa, xin cậu hãy ký tên của mình lên bức thư”.


      Đêm hôm đó Tống Giai Nam giấT mộng.


      Hình như lối hành lang dài ở trường trung học có rất nhiều bạn học đuổi bắt đùa giỡn, ôm sách từng bước lên bậc thang, dám ngẩng đầu, nhìn nhìn lại đám người, còn Tô Lập đứng ở phía trước, len lén nhìn bóng lưng của .


      Khoảng cách đó rất dài, rất dài, tựa như có điểm ối, những bộ đồng phục màu trắng xanh tỏa sáng rực rỡ trước mắt , nhưng Tô lại thấy dáng vẻ của mình, rốt ộc người đứng trước mặt là Tô của năm hai mươi lăm tuổi thông minh chững chạc hay là của năm mười bảy tuổi với dáng vẻ thanh tú.


      Bỗng nhiên, nam sCnh đứng phía trước nhàng quay đầu lại, giọng hơi khàn khàn vang lên bên tai : “Cậu tên gì?”


      cố gắng muốn phát ra thanh, nhưng bất lực, khẽ mở mắt, phát đó chỉ là giấc mộng.


      Cho dù là cảnh tượng như vậy, vẫn nhớ vô cùng ràng sau khi tỉnh lại.


      Ánh nắng rực rỡ đầu mùa đông yên lặng nằm trong tầm tay , lòng bàn tay mở ra, có thể bắt được luồng khí ấm áp, nhưng khi khép tay lại trở nên lạnh lẽo.


      ***


      Buổi sáng đến tòa soạn hơi muộn chút, phát vẻ mặt của ai cũng rất nghiêm trọng, Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ, lật bài viết báo ra, sau đó giọng hỏi đồng nghiệp kế bên: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra?”


      “Vương Khả Gia từ chức rồC, bị điều đến đài phát thanh thành phố, trước đó hề có thông báo gì cả, chủ biên nổi trận lôi đình kia kìa!”


      Tống Giai Nam khẽ cau mày, đồng nghiệp lại đến tiếp: “ ra ấy bị điều cũng có Thuyện gì, chỉ là hy vọng được phỏng vấn nhiều danh nhân văn hóa bị tan tành, bây giờ chuyển giao công việc cho bên kia Tũng ngổn ngang, khó khăn rồi”.


      “Ngày 25 tháng 12 là buổi concert của Lương Tịnh Như, ngày 3 tháng 1 sắp xếp cho ấy lấy tin ở buổi trình diễn sản phẩm mới của Chanel ở Trung Quốc, nay họp thay đổi người, dù sao hôm nay chủ biên cũng rất bực bộC, nên chúng ta phải cẩn thận coi chừng bị vạ lây đó nha”.


      Tống Giai Nam mỉm cười lắc đầu, thêm gì nữa, từ kẹp tài liệu, rút ra vé vào cửa xem concert của Lương Tịnh Như, thiết kế rất tinh xảo, mặt là màu hồng phấn, tạo cảm giác mơ mộng khi nhìn qua, mà title cũng rất ngọt ngào ---- “Lương Tịnh Như – Concert Ấm áp”, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, nếu như mình xem buổi concert xa xỉ cũng xem như là lựa chọn tồi.


      Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, thấy Tăng Thư Ức đứng mình dựa vào cửa sổ thủy tinh, lại là dáng vẻ đăm chiêu ủ dột.


      Tống Giai Nam cảm thấy mấy ngày vừa qua đúng là gặp phải ma, sao ai cũng lâm vào tình cảnh bi thảm thế này, để lại dáng vẻ xa cách, vội vàng bước lên vỗ vỗ bả vai Tăng Thư Ức, “Sao vậy, công việc thuận lợi à?”


      “Tống Giai Nam, tớ muốn hỏi cậu chút, tại sao cậu lại muốn làm việc trong tòa soạn?” Tăng Thư Ức khẽ cười , ấy cau mày và vẻ mặt lại càng nhăn nhó dữ hơn, “Tớ thẳng, đừng với tớ làm phóng viên dường như là thói quen”.


      trả lời qua loa: “Có rất nhiều ký do, ví dụ như tớ học chuyên ngành tin tức, ví dụ như khi đó gặp được thời cơ rất tốt, vừa tốt nghiệp xong là tòa soạn nhận rồi”.


      Theo thói quen, Tăng Thư Ức xoắn tóc lại, vẻ mặt có chút buồn bã : “Tớ định từ chức”.


      “Từ chức! Tại sao?” Tống Giai Nam mở to mắt, sa sầm mặt và bất ngờ, “ lý do ?”


      “ộc sống được như mong muốn của tớ, mỗi ngày sống mệt mỏi như vậy, lo lắng xem bản thảo của mình có được đăng báo hay , nếu như ngày có bản thảo, áp lực lại rất lớn, cậu xem, mục kinh tế Tủa bọn tớ ngoài mặt nổi danh như vậy, nhưng ra chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, danh tiếng của Thủ biên bọn tớ cậu cũng biết rồi đấy, đồng nghiệp chỉ là quan hệ này quan hệ kia, vẫn luôn gian để phát triển”.


      Tống Giai Nam cười bất lực, “Cũng vậy thôi, ở chỗ tớ cũng vậy, Tó năng lực mà bưng bít có gặp được may mắn cũng như ”.


      “Trước kia tớ muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù mỗi ngày bận rộn nhưng ộc sống lại rất phong phú, bằng thực lực của mình, tớ có thể ngồi ở vị trí rất cao, nhưng ra phải như vậy, hôm qua, tớ suy nghĩ rất lâu, thực tế phải như thế”.


      “Được rồi, Vương Khả Gia của mục các cậu phải vừa nghỉ việc rồi sao”.


      “Đúng vậy, chủ biên tức muốn chết, suýt chút nữa não tụ máu luôn rồi”.


      “À, tớ cho cậu biết tình hình thực tế, Vương Khả Gia nhập viện rồi, ung thư dạ dày, tình hình cụ thể thế nào tớ biết”. Tăng Thư Ức thở dài hơi: “Để bản thân mình suy sụp có ý nghĩa gì, nhất tướng công thành vạn cốt khô (2), là như vậy”.


      (2) Nhất tướng công thành vạn cốt khô: là câu thơ trong bài “ Năm Kỷ Hợi” của thi sĩ Tào Tùng thời Đường, ý nghĩa của nó kà thành công Tủa tướng soái dựa vào hi sinh của hàng ngàn hàng vạn người dân.


      sao, hóa ra là như vậy”.


      Tống Giai Nam nhàng đẩy cửa sổ ra, khí mùa đông lạnh kẽo phả vào mặt , khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút thanh tĩnh hiếm hoi có được, “Tớ nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ, nếu như tớ đứng ở vị trí rất cao, thấy được mọi nơi, có Tơ hội quen biết nhiều người, người đó Tó thể thấy tớ hay , ấy có nghĩ rằng đó chính là tớ hay ”.


      “Nhưng dường như bây giờ cần thiết nữa”.


      rất lâu rồi thấy được ánh nắng rực rỡ và bầu trời bao la xanh thẳm ở thành phố cổ kính này. Từ căn tin ở tầng hai, thấy được ánh nắng vàng lóng lánh, thấy được lá cây hòa cùng với màu vàng trải dàC mặt đất, ánh mặt trời len lỏi qua những khe hở của những chiếc lá chiếu xuống, từng vệt, từng vệt giống như viên kim cương khảm thành rừng mặt đường, vào mùa đông, lá cây vẫn có thể lác đác rơi xuống, khoảng cáTh gần như ánh mặt trời hôn lên lá cây.


      Bỗng nhiên cười, “ ra, mục tiêu tại của tớ chính là đến xem buổi concert Ấm áp, Tăng Thư Ức, cậu còn nhớ bài hát kia hát như thế nào ---- Nếu như có ngày ấy!”


      ngâm nga khe khẽ, khóe miệng mỉm cười, “Bây giờ cũng chỉ có thể thưởng thức, bức ảnh chụp chung duy nhất, lãng quên góc đường kia, nhớ nhung nhất chính là nụ cười lúc đó. Trong ộc sống chán chường dần dần thay đổi, Tàng nhớ nhung lại càng Tô đơn, nếu lại bị đơn bắt kịp, phiền muộn vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường. Nếu như có ngày chúng ta gặp lại, thời gian có thể trở về chút được (3)”.


      (3) Bài hát “Nếu như có ngày” - Lương Tịnh Như.


      Tô Lập, nếu như có ngày, chúng ta gặp lại, thời gian trở về thời điểm chúng ta học trung học, em dũng cảm đón nhận ánh mắt của , nhìn rồi nở nụ cười rạng rỡ nhất, sau đó, xem như chúng ta lướt qua nhau.


      Em cũng có thể quên được , quên những năm tháng kia, quên Tống Giai Nam có tên “Tống Ức Văn” kia.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 21

      "Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên xem buổi concert Ấm áp đó, để thư giãn đầu óc chút”.


      Dòng chữ ký ghi ở vị trí rất bắt mắt QQ, mỗi người login vào đều hỏi thăm câu, Phương Ngôn Án cũng khó mà bỏ lỡ dịp này, cậu ấy liền trêu chọc: "Chị Giai Nam, ra lúc trước chị giúp em mua vé tình nhân, chị có thể trải qua đêm Giáng sinh lãng mạn với ông họ vừa đẹp trai vừa mê người của em đó”.


      Tống Giai Nam vừa uống ngụm nước, suýt chút nữa phun ra ngoài, vội vàng nghiêm túc trả lời: " ra mình xem buổi concert tình là đủ rồi, giống như được vui lây niềm hạnh phúc của người khác vậy, đó cũng là chuyện rất vui vẻ”.


      lâu mà Phương Ngôn Án vẫn chưa phản hồi, lúc sau mới gửi biểu tượng khóc to : "Vừa rồi em bị thầy Châu bắt được. Ôi, em em hỏi chị cách viết bài báo, kết quả ông ta câu: "Tôi nghĩ cậu thích làm bà mai, vậy nên từ nay về sau, cho cậu viết mấy bài về chuyên mục này, là oan uổng muốn chết mà”.


      Tống Giai Nam cười cười, cũng đáp lại, dường như muốn mở lòng mình thêm chút, nhịp chân viết mấy dòng nhật kí: "Tôi rất thích [Nếu như có ngày], nhưng lại đủ can đảm để nghe [Dũng khí], cả [Ấm áp] nữa, có lẽ do tôi sợ thứ tình cảm ngọt ngào trong đó. ngọt ngào ấy làm cho tôi cảm động, nhưng nếu tin tưởng những thứ trong đó, tôi nhất định rất thất vọng, như rơi vào địa ngục vậy.


      Thực tế cùng tưởng tượng luôn luôn khác xa nhau, cho nên tôi muốn xa, để nghe buổi biểu diễn này, cố gắng làm cho bản thân tin tưởng vào tình , có lẽ làm cho bản thân mơ hồ, mới có thể tin tưởng được”.


      Bỗng nhiên nick QQ lâu rồi thấy sáng lên, lời ít mà ý hỏi lại nhiều: [Buổi ca nhạc của Lương Tịnh Như sao?]


      Là nick "Thất lý điền giang", Tống Giai Nam chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay: [Đúng, là buổi lưu diễn mừng lễ Giáng sinh].


      đánh thời gian địa điểm lên khung chat rồi nhìn hồi, đáy lòng chợt thở dài, ánh mắt vô thức nhìn vào khung chat, những kí tự màu đen cứ thế ra: [Nhìn thấy những dòng nhật kí của bạn, tôi cũng chợt nhớ ra, mình cũng rất thích [Nếu như có ngày].


      [Tại sao?]


      [Bởi vì lời bài hát có câu: ‘Nếu như có ngày, chúng ta gặp lại nhau, thời gian có thể ngừng lại chút ?’ tôi nghĩ rằng, thời gian dừng lại chút cũng tốt, có thể nhìn lại người mà mình chưa từng quen biết, nhưng lại lướt qua đời mình là loại cảm giác như thế nào].


      [ ra có thể khó tin, nhưng tôi nghĩ, có số người, cả đời bạn chưa từng gặp mặt, thế nhưng người ấy lại tồn tại trong thế giới tưởng tượng của bạn, chuyện với bạn mỗi ngày, chắc hẳn là cảm giác đấy rất thần kì đúng ].


      Tống Giai Nam bất giác cười phá lên, vội vàng đánh chữ lên khung chat: [Nếu như có ngày, tôi gặp người đó đường, có lẽ chúng tôi nhận ra nhau, nhưng cùng lắm chỉ là cười với nhau cái, rồi lướt qua nhau mà thôi, tôi nghĩ, cảm giác khi ấy ắt hẳn rất vui].


      [Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, nếu như có người, chỉ là ví dụ thôi, người quen biết, thế nhưng chuyện với bạn thời gian dài, bạn tò mò gì về người ấy sao, cũng như có người làm bạn với bạn khoảng thời gian khá dài, nhưng cả đời bạn cũng chẳng biết người đó là ai, bạn cũng muốn biết người ấy là ai sao?]


      [ người vẫn làm bạn với bạn, nhưng bạn biết người đó là ai sao?] Tống Giai Nam cười cười, suy ngẫm, có khác gì đâu, những năm tháng ngây ngốc len lén dõi theo Tô Lập, có biết là ai đâu.


      Nhưng Tô Lập có từng tò mò hay , tò mò là ai?


      Cuối cùng thực biết là ai, cho tới bây giờ, vẫn chưa lần tìm kiếm , chắc hẳn muốn để trong chìm tĩnh lặng, để từ từ lãng quên , keo kiệt tới mức nụ cười cũng nỡ lưu lại cho , hay là vẫn luôn muốn biết là ai, cũng mong muốn được lần gặp thoáng qua ?


      có cách nào giải đáp được vấn đề này, trong lòng có sẵn đáp án nhưng vẫn muốn dối lòng, miễn cưỡng đánh mấy chữ lên khung chat: [Tôi cũng biết nữa, tôi chưa trải qua việc này bao giờ, cũng biết trả lời sao, tôi chỉ nghĩ rằng, nếu như người kia rất quan trọng với mình, nhất định tôi cố gắng tìm ra, nhưng nếu người ấy chỉ coi tôi như người khách qua đường xa lạ, qua thời gian, tôi cũng bị người ấy lãng quên mà thôi].


      [Vậy sao, tôi hiểu rồi].


      Trong lòng Tống Giai Nam chợt có loại linh cảm mơ hồ, nhưng lại biết đó là cảm giác gì, nhìn màn hình hồi lâu, rồi đưa tay tắt , tính gọi điện hỏi thím chút về tình hình của Tống Thụy, điện thoại rung lên, lấy máy ra xem, là điện thoại của Tịch Lạc Dữ.


      Hình như ta đường, nghe thấy cả tiếng gió thổi, tiếng gió dội vào điện thoại, giọng của ta có chút đứt quãng: "Tôi vừa từ Sở tư pháp ra, hôm nay rất bận rộn, em làm gì vậy?"


      Hóa ra là ta muốn tìm để tán gẫu, hiểu sao tâm tình lại rất tốt, giọng cũng nhàng: "Tôi mới tắt máy tính xong, tính gọi điện cho Tống Thụy, lần trước lỡ miệng chọc cho nó tức giận, Giáng sinh này tôi tính mua vài thứ để chị em cùng nhau ăn uống hát hò”.


      "Sao? Em tính dỗ dành Tống Thụy à? Con bé quỷ quái ấy cần dỗ dành đâu, với lại dỗ dành con bé ấy lúc này cũng chẳng có hiệu quả, bảo đảm con bé coi lời của em ra gì, em nên để mặc con bé, đợi đến lúc con bé ấy nhàn rỗi quá cũng tự chạy tới tìm em thôi”.


      Tống Giai Nam bật cười: "Hì hì, sao tôi cảm thấy rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực đấu tranh tâm lí nha, có học qua tâm lí học sao?"


      "Ha ha, tôi có học qua chút về Tâm lí học tội phạm, à đúng rồi, Giáng sinh năm nay em có kế hoạch gì chưa?"


      Sau lúc do dự, cuối cùng cũng dối lòng : " biết nữa, hình như tòa soạn có hoạt động, ra ngoài ăn tiệc ấy mà, cũng là lệ cũ hàng năm thôi”.


      Bỗng nhiên đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười giòn giã của đứa bé, hình như ta đứng ở quảng trường Nhân Dân, giọng của ta càng ngày càng ràng hơn: "Chỉ có mình tôi đơn trong lễ Giáng sinh phải công tác thôi sao, đáng thương mà, biết máy bay bọn họ có cho treo tất ?"


      Tống Giai Nam bật cười ha hả, thuận tay mở cửa sổ ra, rồi nhìn ra ngoài: "Đúng đấy, khi ấy chắc mấy tiếp viên hàng nhét đầy quà vào vớ của mất, đúng rồi, mà đâu?"


      "Bắc Kinh”.


      Từ tầng thứ mười lăm nhìn ra ngoài trời, gió càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, đêm Giáng sinh lạnh lẽo mà thê lương, tràn ngập nỗi đơn và trống rỗng.


      Dưới lầu có người lái xe qua, đèn xe kéo thành dải sáng đường, thoáng qua rồi biến mất vào màn đêm, bỗng nhiên biết gì, dường như những câu bị nuốt chửng vào bóng tối giá lạnh, lặng lẽ tiếng động, bỗng nhiên nghe thấy Tịch Lạc Dữ : " ra như vậy cũng tệ lắm”.


      "Hả?" Dường như cái lạnh của ngày đông làm cho tỉnh táo lại, Tống Giai Nam tập trung trả lời.


      " ra cảm giác tán dóc cùng em cũng rất vui, em ở bên ngoài sao, bên ngoài gió to quá, nhưng mùa đông ở đây lúc nào cũng vậy, buổi tối có thể mời em ăn lẩu , bên trong tiệm rất ấm áp, bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo, tệ nha”.


      "À, đúng rồi, hình như tôi còn thiếu bữa lẩu cà chua!"


      Tiếng cười nhàng từ đầu dây bên kia truyền tới, hình như tâm trạng ta rất vui: "Tống Giai Nam, em rồi được nuốt lời đâu đấy, mùng này nhớ được trốn tôi, nếu tôi dùng pháp luật kiện em ra tòa, bảo vệ danh dự của tôi đấy nhé!"


      "Đại luật sư Tịch à, những lời này sợ bị sét đánh sao, được rồi, chờ trở về, tôi nhất định mời ăn lẩu”. tính chào tạm biệt ta, ngón tay ấn nút kết thúc, lại bị giọng nhàng của ta kéo lại.


      " chút nữa thôi, tôi chỉ muốn nghe hơi thở của em, gì cũng sao, như thế này là tốt rồi”.


      Trong lòng khẽ rung động, làm nhớ những hồi ức qua, năm tháng qua tựa như bị rút ngắn lại, chuyện cũ từng chút chợt ra trước mắt .


      Bắt đầu từ khi nào nhỉ, mỗi ngày đều nhận được tin nhắn thăm hỏi, sau đó là cuộc điện thoại gọi đến, luôn ở thời điểm cuối ngày nghe thấy giọng sang sảng của cậu ta, giọng quen thuộc: "Tống Giai Nam, có chuyện gì, tớ chỉ muốn, à, hỏi xem hôm nay cậu có gì vui , thuận tiện nghe giọng của cậu chút”.


      Khi đó vòng qua bãi cỏ, ánh nắng mặt trời trải dài đó, dọc theo bậc thang trải dài lên , thấy cậu ta bước ra từ phòng học, tay ôm chồng sách nặng nề, bàn tay còn lại cầm di động, khóe miệng luôn mỉm cười, với , nhưng cứ như là lẩm bẩm: "Tớ chuẩn bị tới thư viện, mấy hôm nay trời xanh quá, những đám mây trắng như kẹo bông gòn vậy, mềm mại, muốn nằm xuống, đưa tay ôm lấy cả bầu trời vào lòng quá!"


      "A, Tống Giai Nam, cậu là ma quỷ mà! "


      ...


      Có lẽ là do cậu ta có thói quen quan tâm như vậy, đến ngày, chìm dưới chồng sách dày, ngẩng đầu lên, nhìn xa ra ngoài, cũng thấy bóng cậu ấy đâu, dãy số quen thuộc cũng nữa, đáy lòng còn cảm giác ấm áp, mà chỉ còn lạnh lẽo đơn.


      Có người từng tồn tại trong cuộc đời , cũng có người chỉ là thoáng qua, tỉnh dậy mới hay rằng chỉ là giấc mộng.


      Ở trong thế giới của , có Tô Lập, đem tất cả tình cảm sâu đậm của mình trao cho , còn có người là Đoàn Gia Thần, là người mà toàn tâm toàn ý tin tưởng, lại từ từ rời xa khỏi đời , cho đến khi quay đầu nhìn lại, bao năm trôi qua rồi.


      Lúc ban đầu tốt đẹp, tình cảm ấm áp, nếu như thể nắm lấy được, đành để vuột mất mà thôi.


      Mùa xuân năm 2004, Giai Nam nhìn thấy ánh mặt trời sau cơn mưa, chiếu vào trong lòng bàn tay của , lúc ấy, tự với mình, hãy quên những kí ức tốt đẹp khi xưa, trân trọng ấm áp thân tình ở tại.


      Nhưng mùa hè năm kia, bức thư lặng lẽ nằm trong hòm thư của .


      "Tống Giai Nam, có lẽ hai chúng mình chưa trải qua tình , cho nên cũng biết rốt cuộc nó là thứ tình cảm như thế nào, vì thế tớ cũng chỉ cho rằng, quan tâm tới người ấy chính là tình . Có lẽ cả hai chúng ta đều sai rồi, có lẽ thứ tớ kiên trì tìm kiếm phải là tình , chẳng qua là chúng ta chơi chung với nhau lâu như vậy, nên có cảm giác thân quen mà thôi.


      Từ thói quen biến thành tình cảm, từ tình cảm lại trở thành loại tình thân, nhưng đó lại chính là thứ làm cho giữa tớ và cậu, thể tồn tại tình .


      Có lẽ, tình chẳng bao giờ tới với hai chúng ta”.


      Hóa ra, những thứ hạnh phúc tốt đẹp, những thứ ấm áp thân tình từng xuất trong cuộc đời .

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 22

      Chưa từng có ngày lễ nào lại có thể rực rỡ tới vậy, tất cả đèn đóm đồng loạt bùng sáng trong bóng tối, giống như là có phép thuật vậy.


      Cũng chưa từng có ngày lễ nào lại khiến con người ta cảm thấy ấm áp như ngày này, đài phun nước ở quảng trường Nhân Dân phun cả ngày lẫn đêm, lại điểm xuyết thêm ánh sáng ngũ sắc của đèn điện, bọt nước giống như thủy tinh, từ cao phun xuống mặt đất, ánh sáng rực rỡ tỏa ra cả vùng chung quanh, có cậu nhóc bướng bỉnh đưa tay bắt lấy bọt nước, nhưng bắt được, kêu khóc giãy giụa, cũng có những cặp tình nhân tay trong tay cùng nhau dạo, tay còn cầm quả khinh khí cầu của ông già Noel bán ở bên đường, hoặc cầm bó hoa tươi, vẻ mặt hạnh phúc, trong các tủ kính ở cửa hàng là những hình người tuyết, tuyết trắng rơi, mưa cũng lất phất rơi.


      Tống Giai Nam ngẩng đầu nhìn sân khấu phía sau quảng trường trưng biển quảng cáo khổng lồ, bé cầm bảng tuyên truyền nở nụ cười rạng rỡ, cho dù có tuyên truyền được hay , cũng khiến cho người đường vui vẻ rất nhiều.


      Bên trong sân vận động rộng lớn tối đen, chỉ có chút ánh sáng le lói sân khấu, còn có thêm những làn khói màu xanh lượn lờ trong trung.


      Xung quanh là tiếng hoan hô, hò hét, những người bên cạnh ra sức quơ những cây phát sáng màu xanh trong tay, tiếng kêu hò reo kéo dài dứt, ánh đèn sân khấu ngừng biến đổi màu sắc, chỉ có mình yên lặng ngồi đó.


      Nhắm mắt, lại đối diện với nỗi buồn vui lẫn thực tế ngọt ngào, chỉ là người nghe nhạc, phải fans, chỉ tới đây để nghe, mượn những ca từ của bài hát nhen nhóm lại hồi ức trong lòng.


      lần nữa, giai điệu quen thuộc của bài hát vang lên bên tai : "Chia tay vui vẻ, hãy vui vẻ, xua tất cả tình cảm, chúng ta mới có thể gặp lại nhau, rời khỏi tình ngày xưa, giống như ngồi chuyến tàu chậm, nhìn kĩ tất cả chỉ như tình cảm thoáng qua, ai có thể đem lại hạnh phúc mãi mãi…”. (1)


      (1) Bài hát “Chia tay vui vẻ” - Trình bày: Lương Tịnh Như


      hề báo trước, bao lâu rồi chưa nghe lại bài hát này, những hồi ức như thác lũ lại ùa về trong tâm trí .


      Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, cùng trò chuyện với nhau, ngay cả giọng của cũng nhớ , chỉ nhớ mãi giọng của trong suốt như thủy tinh, cảm giác lạnh lẽo, rất lạnh, nhưng vô cùng trong sáng, kỳ diệu.


      Buối tối hôm ấy, như bao buổi tối bình thường khác, khi trở về từ phòng tự học, đường trở về kí túc xá, chuông điện thoại bỗng reo lên, luống cuống mở cặp ra, nhìn tên người chạy màn hình, mà còn chút dũng khí.


      Chính là số của Tô Lập.


      thời gian dài như vậy, hai người chỉ với nhau hai chuyện phiếm, cũng chỉ gửi cho nhau vài tin nhắn, nhưng chưa từng lần gọi điện hỏi thăm nhau, tìm cũng chưa từng tìm .


      Chắc là lỡ tay bấm nhầm số rồi, Tống Giai Nam ngồi bệt xuống đất, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, nhìn dãy số thân quen ngừng chớp nháy màn hình, cuối cùng cũng tắt, thở phào nhõm, cũng biết là trút được gánh nặng hay tiếc nuối.


      vừa định nhắn tin hỏi thăm chút, chưa đánh xong chữ thứ nhất, màn hình lại sáng lên lần nữa, là tên của Tô Lập, do dự chút, rồi đưa máy lên nghe, lâu sau, cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở khẩn trương hồi hộp của mình.


      "Cậu ở đâu vậy?" Sóng truyền qua mấy ngàn kilomet, mang theo chút mơ hồ và hồi hộp, trong trí nhớ từng mấy lần nghe được giọng của , khi đó, chỉ muốn đem giọng của khắc sâu vào trong lòng, nhưng sau khi nhớ lại, lại còn bất kì ấn tượng nào.


      m thanh xa lạ nhưng quen thuộc lại lần nữa vang lên, tất cả những ký ức thời học bùng lên trong trí nhớ , theo dòng nước mắt tràn về, cố gắng đè nén tình cảm của bản thân, chỉ có thể nhàng "Ừ" tiếng.


      Hình như hai người ai cũng có chút lúng túng, phía bên kia nhàng , giống như độc thoại: "Chỗ tớ tuyết rơi nhiều lắm, tớ ngồi ở sân thi đấu, bông tuyết rất lớn, trước mắt chỉ toàn màu trắng của tuyết, biết sao, tớ muốn chuyện với cậu chút”.


      "Ừ, đáng tiếc là ở chỗ tớ có tuyết, bầu trời bây giờ chỉ có mấy vì sao mà thôi”.


      Tiếng gió bên kia rất lớn, Tống Giai Nam ngồi thẳng dậy, về băng ghế dài phía gần nhất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bên tai là tiếng gió rít vù vù: "Bây giờ cậu bận sao”.


      " bận gì cả, mình mới từ phòng tự học ra”.


      Lại bầu khí im lặng lạ thường len lỏi vào hai người, đáy lòng của Tống Giai Nam loáng thoáng có loại dự cảm xấu, bỗng nhiên mở miệng : " biết sao nữa, chỉ là chợt nhớ tới, buổi tối năm đó tuyết cũng rơi thế này…" tiếp nữa, chỉ nhàng thở dài lượt, lẩm bẩm tự : "Người xưa thường ‘tức cảnh sinh tình’, hóa ra là như vậy”.


      cũng , đáy lòng Tống Giai Nam chợt sáng tỏ, hóa ra nhớ đến mối tình đầu của mình, khi ấy cũng biết những chuyện xảy ra giữa Tô Lập và Tần Viện Viện, sau đó chuyện lại với nhau, mới mơ hồ đoán ra nguyên nhân.


      An ủi cái gì bây giờ cũng chỉ là vô dụng, cũng chẳng biết cách an ủi người khác, chỉ thở dài theo , lại nghe thấy bật cười: "Thở dài gì chứ, đúng rồi, cậu có biết hát ?"


      "Cái gì?"


      "Hát hò ấy, khi tâm trạng tốt, nghe nhạc có thể giúp tâm trạng tốt lên, cậu hát cho tớ nghe ca khúc [Chia tay vui vẻ] của Lương Tịnh Như được ?"


      "Hả?" Tống Giai Nam bất ngờ: "Tớ cứ nghĩ cậu nghe thể loại nhạc này chứ”.


      Giọng của mang theo ý cười: "Tớ nghĩ là nào cũng thích bài hát này”.


      "Ai tớ biết!" Tống Giai Nam vui vẻ cười, giọng hát của có chút trầm thấp, giống như giọng ngọt ngào của các nữ sinh khác, ngược lại rất thu hút, đầu tiên dần dần ngân nga, sau đó nhàng cầu xin: "Chia tay vui vẻ, hãy vui vẻ, xua tất cả tình cảm, chúng ta mới có thể lại gặp lại nhau, rời bỏ tình ngày xưa, giống như ngồi chuyến tàu chậm, nhìn kĩ tất cả chỉ như tình cảm thoáng qua, ai có thể đem lại hạnh phúc mãi mãi…"


      Sau đó hát cho nghe liên khúc những bài hát của Lương Tịnh Như, Vương Phi, Thái Kiện Nhã, Giang Mỹ Kỳ, hát cũng hẳn là hay lắm, nhưng nắm rất tốt điệu tiết tấu của bài hát, nghe như ca khúc kéo dài vô tận.


      Đêm hôm đó rất muộn, cũng biết mấy giờ, trong đêm tối từ từ cảm nhận thời gian dần trôi, còn có giọng của , nghe giọng của từ u buồn chuyển thành vui vẻ, cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.


      Là ai khi cần nữa, là ai cần "thiên trường địa cửu", chỉ để ý tại mà thôi.


      nhớ nhiều thứ, chỉ nhớ bài hát cuối cùng hát là ca khúc [Đậu đỏ]: "Có đôi khi, có đôi khi, ta cứ tưởng rằng có kết cục đoàn viên, thế nhưng gặp nhau rồi ra cũng có mấy khi, có gì kéo dài mãi mãi”. (2)


      (2) Ca khúc [Đậu đỏ] - Trình bày: Vương Nhã Khiết.


      Tiếng hát chợt dừng, Tô Lập cười hỏi: "Sao hát nữa vậy?"


      "Chợt quên mất lời hát rồi”. Giai Nam cười cười: "Lâu lắm rồi hát bài này, nên quên mất”.


      cho biết, lời hát phía sau nhớ rất : "Nhưng có đôi khi, em tình nguyện chọn lựa lưu luyến buông tay, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy em vẫn ở phía sau ”.


      nhớ rất , nhưng lại có đủ dũng khí hát cho nghe, bởi tình của vừa kiên quyết, nhưng cũng vừa yếu ớt mỏng manh như vậy.


      rất dũng cảm, nhưng cũng rất đơn, , ở trước mặt mình rất mạnh mẽ, nhưng đối diện với , lại cảm thấy mình bé và yếu đuối.


      Đột nhiên cảm thấy mặt mình có gì ươn ướt, đầu ngón tay, mu bàn tay lạnh như băng, bật cười, ngờ tới nghe nhạc như thế này lại làm nhớ tới nhiều chuyện.


      Nhưng cảm giác này thần kì, hình như có thứ gì đó theo nước mắt trôi ra ngoài thân thể , lan tỏa khắp khí, khiến trong lòng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.


      Như thông lệ, ca khúc cuối cùng là ca khúc mà ai cũng thích [Dũng khí], sân khấu mặc bộ váy đỏ, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa, hầu như mọi người đều đứng lên hết, cùng hát theo, hoặc là hét theo: " cần tới dũng khí, khi đối mặt với những lời đồn đại, chỉ cần ánh mắt an ủi của , tình của em bỗng trở nên ý nghĩa, hai chúng ta cần có dũng khí, tin rằng hai ta ở bên nhau, để trong dòng người tấp nập có thể nhận ra , đặt bàn tay em vào tay , để chứng minh lòng em”.


      Bên cạnh cùng với bạn trai của mình, bàn tay đan vào nhau, trong đôi mắt loangloáng nước mắt, còn bé bên cạnh khóc nghẹn ngào, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, TốngGiai Nam cắn môi, nhàng hát theo.


      Nhiều người ở chung nơi, cùng nhau hát chung ca khúc, bao nhiêu cảm xúc đan vào nhau vui vẻ, hạnh phúc, cảm động, bi thương, có biết bao nhiêu người, hoặc đắm chìm trong ngọt ngào, bối rối, đau khổ, tuyệt vọng trong tình , hội tụ cùng nhau trong buổi ca nhạc đêm Giáng sinh này.


      Buổi ca nhạc kết thúc, đoàn người chen lấn xô đẩy nhau trong hành lang, Tống Giai Nam bị dòng người xô đẩy dạt vào góc tường, dừng lại, kiểm tra đồ đạc bên người.


      Vô tình liếc mắt, hình như cách xa, bóng lưng quen thuộc ra trước mặt , thon gầy mà mạnh mẽ.


      Nhưng như vậy sao chứ, là sao chứ, phải sao chứ, Tống Giai Nam bật cười, bọn họ bỏ lỡ nhau, tất cả đều trở thành quá khứ rồi.


      Những thứ tốt đẹp ban đầu trở thành hồi ức đáng nhớ đẹp đẽ của .


      Ra khỏi buổi biểu diễn cũng muộn, nhưng khí ngày lễ vẫn còn bao trùm khắp quảng trường, rất nhiều những bé cậu bé chơi ngắm cảnh, còn có cả những cặp tình nhân vừa ra từ buổi ca nhạc.


      Đêm khuya, thành phố này tiếp Nam giáp Bắc, tháng mười hai cũng có thể xuống tới độ, Giai Nam đút tay vào trong túi, ngửa mặt lên, hít lấy làn khí lạnh như băng này vào lồng ngực.


      Bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều người, nhưng chỉ có khuôn mặt lúc nào cũng nằm trong đầu , người có ở đây, bên cạnh vào thời điểm này, Tống Giai Nam cảm thấy vô vị, cảm giác nhung nhớ này từ từ bốc hơi trong lòng .


      Hóa ra cũng là người sau khi trải qua mới biết quý trọng những thứ từng có, bởi vì luôn có thói quen sống trong hồi ức.


      lấy điện thoại di động ra, năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Tịch Lạc Dữ, bật cười, bấm số ta: " biết , tôi vừa nghe buổi biểu diễn của Lương Tĩnh Như”.


      Ở đầu dây bên kia, Tịch Lạc Dữ khẽ ngẩn ra, nghĩ tới dùng cách thế này để chuyện với mình, giọng như làm nũng, ngọt ngào, hình như tâm trạng rất tốt: "Tôi vừa tới khách sạn, đêm Giáng sinh của em cũng thú vị quá nhỉ”.


      “Rất cảm động… Cảm động vô cùng… biết sao nữa, nhiều người như vậy đứng chung với nhau, hát chung với nhau, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ, làm sao bọn họ có thể hát hò điên cuồng như vậy, bây giờ mới biết, bầu khí đó như thế nào…"


      "Quà Giáng sinh của tôi đâu?"


      "Hả?" Tống Giai Nam ngây người, sau đó phá lên cười: "Chẳng lẽ muốn đòi quà của tôi sao, lớn như vậy rồi, cũng phải là con nhóc Tống Thụy, biết xấu hổ mà đòi quà là sao, có tặng quà cho tôi đâu mà bắt tôi tặng cho ”.


      "Tôi có mua quà cho em, vậy quà của tôi đâu?"


      Giống như cách mấy thế kỉ, giọng của Tịch Lạc Dữ truyền tới, có chút mơ hồ, hình như ta cũng chắc chắn lắm: "Tống Giai Nam, em có thể hát ca khúc [Dũng khí] cho tôi nghe được , như món quà Giáng sinh?"

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 23

      “Tống Giai Nam, em có thể hát ca khúc [Dũng khí] xem như quà tặng Giáng sinh tặng cho tôi được ?”


      Dường như trg nháy mắt những ánh đèn xung quanh đều bị mất ánh sáng, những tiếng cười vui vẻ kia cũng còn lướt qua tai nữa, dần dần nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, chậm rãi đến chỗ vắng vẻ nhất quảng trường, hai người đều gì, Tống Giai Nam nghe thấy tiếng hít thở rất của mình, cẩn thận và thận trọng.


      Bầu trời vẫn là màu xanh đen, bao vây u ám dày đặc hề có thanh, nhưng lo lắng ở tận đáy lòng dường như dần dần xấu , nghe thấy giọng của mình khẽ vang lên: “Uhm, được”.


      c gió thổi qua, thổi tung mái tóc của , đuôi tóc đập vào mắt, đau đến mức suýt chảy nước mắt, nhớ lời bài hát, cũng thể hát thành ca khúc hoàn chỉnh, nhưng dựa vào trực giác của bản thân mình, chậm rãi ngâm nga: “Cuối cùng cũng thực quyết định này, cho dù người khác sao em cũng quan tâm, chỉ cần chấp nhận, em bằng lòng cùng đến chân trời góc biển, em biết mọi thứ đều dễ dàng, nhưng trg lòng vẫn ngừng thuyết phục chính mình, điều em sợ nhất là bỗng nhiên muốn buông tay…” (1)


      (1) Ca khúc “Dũng khí” - Trình bày: Lương Tịnh Như


      khẽ ngâm nga, nhưng chính cũng quên mất phản ứng của người bên kia điện thoại, cho đến khi cánh tay truyền đến từng cơn nhức mỏi, mới phát giác, trước mắt mình trở nên mơ hồ, nhưng mà nước mắt hề tuôn ra.


      Cuối cùng, cũng có thể có đủ dũng cảm để hát ca khúc này.


      Bên kia điện thoại yên tĩnh đến lạ lùng, lúc lâu sau Tịch Lạc Dữ mới chậm rãi : “Cám ơn em, Tống Giai Nam, rất êm tai, đây là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi nhận được”.


      Khóe môi cg lên, biết nên gì, tất cả lời điều biến thành tiếng thở dài, giọng Tịch Lạc Dữ truyền đến, thanh lớn nhưng lại khiến Tống Giai Nam hoảng sợ: “Tống Giai Nam, em biết , cuộc đời của chúng ta ngừng gặp gỡ và bỏ lỡ, nhưng mà luôn luôn có số thứ thể chờ đợi quá lâu, bởi vì khi vẫn chưa có được trái tim khô héo mất rồi”.


      “Tôi , , tôi hiểu, nhưng mà…”


      “Em thể sống cả đời trg ký ức, sống trg quá khứ, tình của em vì chờ đợi mà biến thành vô căn cứ, em vẫn chưa thức tỉnh, nhưng người khác có thể nhìn thấu được, em hiểu, nhưng tôi có thể hiểu”. Thanh của ta bỗng nhiên dừng lại chút, sau đó cũng trầm lắng rất nhiều: “Tôi biết quá khứ của em, em cũng biết quá khứ của tôi, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm nhận được”.


      “Tôi từng rất thích bạn, cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của ấy, mái tóc ngắn, khi cười vẻ mặt rất hào hứng, nổi tiếng khắp trường, khi đó, tôi chỉ là nam sinh vô cùng bình thường, giàu có, có tài hoa bẩm sinh, giống như những nam sinh khác, có gì nổi bật. Do trùng hợp ngẫu nhiên, lúc lên cấp ba, các môn tự học của ấy và tôi trùng nhau, sau đó, chúng tôi học cùng nơi”.


      Trg lòng Tống Giai Nam khẽ chấn động, ngừng thở, nghe ta tiếp: “ thích khi đó đẹp đẽ đến mức giống như muốn đem toàn bộ thế giới nắm ở trg tay nhưng vẫn cảm thấy đủ, thấy ấy cười tôi cũng hạnh phúc, nhưng bỗng nhiên có ngày, ấy với tôi: “xin lỗi”, tôi liền hiểu rằng, ấy có quá khứ thể quên được. Tôi cố gắng thuyết phục ấy, cố gắng thay đổi ấy, lần nào ấy cũng kiên quyết từ chối, sau đó, ấy xuất ngoại, nhưng tôi vẫn như trước, nhớ đến ấy, thể kiềm chế bản thân mà vẫn luôn sống trg quá khứ”.


      “Tình cảm như các món đồ ăn”. Tống Giai Nam bất lực , nhưng từ trg đáy lòng lại lộ ra chút thê lương, hóa ra ai cũng từng trải qua quãng thời gian đau khổ, điều làm cho bất ngờ nhất chính là lại quan tâm nhiều như vậy.


      “Uhm, giống như các món đồ ăn, càng kém càng tầm thường, khi đó, tất cả các tín ngưỡng của tôi đều bị kéo ra ngoài, tôi chỉ đơn giản sống, học, đọc sách, ăn cơm, ngủ… Ngoại trừ những chuyện đó ra, tràn ngập trg đầu tôi cũng là chuyện này, cũng có những nữ sinh nhiều lần bày tỏ với tôi, tất cả đều bị tôi từ chối”. ta dừng lại chút, cười : “Khi đó, cảm thấy mình rất bi tráng, bảo vệ nó như là tình cuối cùng, dường như quãng thời gian tốt đẹp đó vẫn có thể tái lại, ấy vẫn có thể trở về bên cạnh tôi, Tống Giai Nam, có phải em cũng có cảm giác giống như tôi ?”


      “Sao? -----” kịp chuẩn bị bị hỏi, ngược lại có chút lúng túng, cúi đầu nhìn bãi cỏ bên cạnh, mơ mơ màng màng trả lời: “Ừh, đúng vậy, giống như bảo vệ quãng thời gian mà mình cố gắng kiên trì, nghĩ rằng nó nhất định trở lại, mọi thứ đều có thể lặp lại lần nữa”.


      “Sau đó mới biết mình sai rồi, haizzz, nên tỉnh ngộ thôi”. Bên kia khẽ thở dài tiếng, ra lại có cảm giác trút được gánh nặng, dần tiến vào trong bóng đêm mịt mù, cuối cùng Tống Giai Nam nghe kể chuyện cũng thực sợ hãi: “Đó là ở đại sảnh sân bay, tôi tận mắt chứng kiến ấy đứng cùng với người đàn ông, tay trg tay, dáng vẻ rất hạnh phúc, tôi chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó, đó là cảm giác gì, ấy thấy tôi, vẫy vẫy tay với tôi, rồi bước đến bộ phận kiểm tra an ninh. Sau đó, tôi ngồi ở phòng chờ, nhìn ra từ cửa kính thủy tinh rộng lớn, từng chiếc máy bay ở trước mắt tôi lao vút lên bầu trời, nhưng tôi biết chiếc nào mới có mối tình đầu của tôi, tôi nghĩ chiếc máy bay đó đem mối tình đầu đau đớn của tôi chôn cất ở chân trời mù mịt”.


      “Tịch Lạc Dữ”. Cuối cùng Tống Giai Nam cũng nghiêm túc mở miệng: “Tôi hiểu, cũng có khoảng thời gian rất lâu tôi muốn vùng vẫy thoát ra ngoài, nhưng tôi vĩnh viễn cũng thể quên được, thể lãng quên quá khứ”.


      ai bảo em quên, cũng có ai bắt buộc em phải quên, hơn nữa, những thứ đó chỉ có thể dựa vào thời gian để em dần dần xóa rồi quên”. ta gằn từng chữ nghiêm túc : “Em phải học cách tiếp nhận thực tế, sống trg thực tế, quá khứ và ký ức chỉ là để cho em sống tốt hơn ở tại, chứ phải để cho em nhìn lại rồi đau xót cho bản thân mình”.


      hít hơi sâu, cảm nhận được mình có cách nào phản bác lại được, bên kia cuối cùng cũng mỉm cười, nhưng chỉ giây sau đó, lại hỏi vấn đề khiến càng kịp trở tay.


      “Tống Giai Nam, tôi muốn biết, tại sao người khác đối xử tốt với em, em luôn luôn hề suy nghĩ mà từ chối tất cả?”


      cười khẽ tiếng, “ hỏi tôi rất nhiều lần vấn đề này rồi, tôi cho biết, là bởi vì tôi sợ hồi đáp được, có hiểu , c người của tôi vốn dĩ luôn phân định tình cảm ràng, nhiều hơn mà cũng ít hơn, tôi thà rằng cho nhiều hơn phần cũng hề keo kiệt cho ít phần, cho nên, tôi phải cân nhắc trước khi nhận bất kì thứ gì”.


      “Đây là em tính toán sao, đây ràng là em trốn tránh”.


      Bỗng nhiên cuộc trò chuyện dừng lại, biết điện thoại di động của mình hết pin nhưng vẫn động đậy, yên lặng tự với bản thân mình: “ sai, đúng là tôi trốn tránh, tôi muốn mắc nợ ai cả, bất kì người nào”.


      ***


      Xe vẫn chạy trg bóng tối, trg xe hơi lạnh nhè ập đến, Tống Giai Nam nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây rất lâu thấy vài câu ở trg tác phẩm.


      “Có người quen biết lâu, hiểu niềm vui của mến này là tội ác, quen thân với nhau giống như hình với bóng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể vào lòng đối phương được. Có người lần đầu tiên gặp nhau, chỉ bằng ánh mắt chắc chắn rằng cho dù chỉ nhìn nhau từ xa xa, linh hồn vẫn có thể gắn bó chặt. cần ngôn ngữ hay biểu , lẵng lặng đứng bên cạnh nhau, cảm nhận hơi thở quen thuộc và xa lạ của đối phương”.


      Còn Tịch Lạc Dữ là người nào, có thể phải cũng có thể phải, tự hỏi chính mình, nhưng bản thân cũng biết.


      Từ trạm xe điện ngầm ra ngoài, thành phố về đêm này vẫn còn náo nhiệt, những ngọn đèn rực rỡ, dòng người đông đúc, trg đêm khuya vắng vẻ, đơn lại dâng lên, chậm rãi lang thang đường phố lướt qua những người ôm lấy nhau, đơn mình trg dòng người.


      Như thường lệ, sau khi về nhà lên mạng lát, tán dóc với bạn bè về buổi ccert, phân loại sửa sang lại bản thảo trg tay rồi copy vào USB, xem số tài liệu khác, chuẩn bị tiếp nhận công việc dở dang của Vương Khả Gia.


      Nhất định là Phương Ngôn Án vẫn còn làm thêm ở tòa soạn, buổi chiều hôm nay, ở thị trấn xảy ra trường hợp cố ý gây thương tích cũng đủ khiến cậu ấy chạy điên cuồng rồi, bỗng nhiên muốn tìm người chuyện, rất muốn, rất muốn cái gì đó, bất kể là ai, bất kì đề tài nào.


      Nhưng dường như ai cũng vui vẻ trg đêm Giáng sinh của mình, duy nhất chỉ có trg đêm Giáng sinh lại yên tĩnh hồi tưởng ký ức.


      suy nghĩ lát, sau đó đổi chữ ký QQ của mình thành “Có vài thứ thể chờ đợi quá lâu, trái tim khô héo”. Trong list bạn bè, chỉ có nick “Thất lý điền giang” line, mở khung chat ra, đánh dòng chữ: [Hôm nay tôi xem ccert].


      [Thế nào?]


      [Cảm động, cũng phải dạng cuồng nhiệt chỉ là đứng ở góc mình hồi tưởng rồi xúc động, nhất là ca khúc “Dũng khí” kia].


      [Tôi cũng có ].


      Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn màn hình, nhịn được mà bật cười: [Bạn là fans của Lương Tịnh Như sao?]


      Bên kia trả lời rất nhanh: [ phải, chẳng qua là muốn nghe hai ca khúc, “Chia tay vui vẻ” và “Dũng khí”].


      [Có cảm giác gì?]


      [Khiến cho tôi nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, tôi nghĩ, nếu có cơ hội, tôi với bạn học cùng trường nghe dân ca].


      vẫn chưa kịp trả lời, màn hình lại ra dòng chữ: [Những năm tháng đánh mất trg quá khứ, tôi dùng rất nhiều cách để nhớ lại, nghe nhạc, viết lưu bút, trái tim chết lặng của tôi từng lần rồi lần cảm động, nhưng thực thể dùng thứ gì ở kiếp này để bù đắp được cả].


      [Có vài thứ thể chờ đợi quá lâu, đúng vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng xa vời, có số người, có thể chờ đợi người lâu lâu, bởi vì những người đó cần phải hành trình dài và gian khổ để tìm đến nhau].


      [Nhưng mà, bạn cảm thấy đối với những người như vậy rất tàn nhẫn sao?]


      [ sai, cho nên mới là hy vọng xa vời].


      QQ lại có tiếng động.


      [Tuyết rơi rồi, có lẽ trận tuyết này tốt hơn]. Vào đêm trước, Tống Giai Nam tự mỉm cười với mình trg gương, bé trg gương còn ngây ngô trẻ c nữa, gương mặt vẫn còn vẻ thanh tú, nhưng lại xen lẫn trưởng thành và sắc sảo của phóng viên.


      Thấm thoát mười năm trôi qua rồi.


      Sáng hôm sau được nghỉ, ngủ thẳng đến hơn mười giờ, vốn định vùi trg chăn ấm áp đến trưa, nhưng lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang, đành phải bất đắc dĩ mặc áo khoác vào và ra ngoài mở cửa.


      Người đến là nhân viên chuyển phát, chàng trai cười mỉm ôm chiếc hộp lớn, vừa tra tên danh sách để ký nhận, vừa trêu chọc : “Hôm nay giao toàn là những kiện quà khẩn cấp, Giáng sinh là thời điểm đàn ông lấy lòng phụ nữ”.


      Tống Giai Nam cũng tò mò, đợi đến khi nhìn thấy danh sách mới biết, hóa ra đây chính là món quà trg lời của Tịch Lạc Dữ, chờ cho nhân viên chuyển phát , cẩn thận mở ra, bất ngờ chính là chỉ có chú gấu Teddy yên tĩnh nằm trg hộp, ánh mắt đen bóng nhìn .


      A, sao ta lại biết mình thích đồ chơi trẻ c nhỉ, hơn nữa cũng rất thích gấu Teddy.


      Trg hộp có giấy nhắn lại, chắc hẳn người như Tịch Lạc Dữ cũng để lại lời nhắn gì đâu, nhưng chú gấu Teddy đáng như vậy khiến kinh ngạc vui mừng vào lễ Giáng sinh.


      định ôm chú gấu Teddy về phòng ngủ, bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ban đầu phát cây bút vẫn cầm ở tay nên nghĩ rằng nhân viên chuyển phát trở lại lấy, vội vàng mở cửa, lại phát người tại đứng trước cửa hẳn là người bận rộn ở Bắc Kinh, Tịch Lạc Dữ.


      tay vẫn còn cầm cây bút, vốn định đưa ra ngoài, đành ngượng ngùng thu lại, Tịch Lạc Dữ hài hước cười : “Sao vậy, đây chính là quà Giáng sinh em tặng tôi?”


      Dường như vẫn chưa chấp nhận được tình cảnh trước mắt, Tống Giai Nam cảnh giác hỏi: “Sao lại đứng trước cửa nhà tôi!”


      Người đàn ông đứng trước mặt bật cười, Tống Giai Nam kinh ngạc nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của ta, cho dù cách lớp kính, nhưng vẫn có thể nhìn thấy c ngươi đen láy của ta bày ra ý cười trg suốt, “Chỉ là tôi muốn tiếp đề tài vẫn còn dang dở hôm qua, ngại chứ, tôi có thể vào trg ?”


      Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Tịch Lạc Dữ lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh, hành lang có tiếng bước chân mơ hồ, vốn dĩ muốn đến đây hỏi về tai nạn của Phương Ngôn Án, nhưng trong đầu có bóng dáng của người lên giống như ánh chớp, vẻ mặt sắc sảo vừa rồi vô cùng giống với người trg trí nhớ của .





      Đột nhiên nhìn Phương Ngôn Án, nhưng cậu ấy lại cảm nhận được điều đó, gương mặt nghiêng nghiêng như nghe được thanh gì đó, bỗng chốc, cửa nhàng bị đẩy ra, chỉ nghe Phương Ngôn Án cười : “, đến là quá chậm, nếu như giao công việc chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, biết động tác của có thể nhanh lên chút được hay ”.

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 24

      Dù sao cũng là nhà của , Tịch Lạc Dữ có chút do dự, ta thận trọng đứng ở phía sau cửa, đắn đo biết có nên đổi giày hay , Tống Giai Nam cười : “ có gì, có gì, nhà tôi có phép tắc đó, chơi đùa quậy phá cũng sợ”.


      ta tinh tế quan sát nhà của , trang trí rất đơn giản, người khác nhìn thoáng qua đoán được giới tính của chủ nhân căn nhà này, nhưng rất nhiều nơi trong nhà để lộ ra vẻ tinh tế của , nhất là chiếc ghế sofa dài có chiếc gối ôm cá heo, thậm chí ta cũng có hình dung ra được dáng vẻ của Tống Giai Nam sau khi tan sở rồi nằm cuộn người ghế sofa xem TV như thế nào.


      Cửa phòng ngủ được khép hờ, có thể nhìn thấy chú gấu Teddy nằm ở mép giường, ta khỏi mỉm cười, Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ, cho rằng ta cười mình, vội vàng giải thích: “Tôi vừa xuống giường, ngại để tôi rửa mặt chứ”.


      vào toilet rửa mặt, sau đó đổi bộ trang phục ở nhà ra, vừa uống nước vừa chuyện với Tịch Lạc Dữ: “Sao biết nhà tôi, hôm qua tôi đâu có cho biết?”


      “Tôi gọi điện thoại đến tòa soạn em làm việc hỏi, bọn họ hôm nay em được nghỉ, gọi vào điện thoại di động em tắt máy, cho nên tôi đoán em ở nhà”.


      Tống Giai Nam xấu hổ mỉm cười: “Khó có được cơ hội ngủ lấy lại sức, đúng rồi, ăn sáng chưa, có muốn tôi làm cho phần ?”


      Đơn giản chỉ là món mì Dương Xuân, chan với canh gà, dầu vừng rải đầy mặt mì, ở giữa còn bày quả trứng bóc vỏ, vừa ngửi mùi khiến cho người khác muốn ăn, Tống Giai Nam giải thích: “ máy bay chắc là có món gì ngon, ăn tạm nhé, tôi làm nhiều, cũng hơn chín giờ rồi, ăn nhiều quá lát nữa đến trưa lại ăn được”.


      Tịch Lạc Dữ có chút xúc động: “ rất lâu rồi tôi chưa được ăn món mì nóng hổi như thế”.


      “Uhm, đúng rồi, làm phải ăn cơm hộp, ăn trong căn tin, sau khi tan sở mệt đến mức muốn nhúc nhích, cảm giác mình làm bữa cơm cũng rất xa xỉ”. mỉm cười nhìn Tịch Lạc Dữ: “Nhưng cảm giác chính mình làm bữa cơm vô cùng tuyệt, biết , gia đình nếu như nhóm lửa nấu cơm, có dầu muối tương dấm, thể gọi là gia đình”.


      “A, sao, vậy nhà tôi khẳng định phải là gia đình rồi”.


      “Uhm”. ác ý đùa: “Nhà của à, đó là ----- hang ổ, tổ, sào huyệt, sơn trại”.


      Trái tim hơi ngơ ngẩn, mép bát màu trắng bóng loáng phản chiếu ánh sáng mùa đông rực rỡ, khi chiếu vào đáy mắt tạo cảm giác có chút chói mắt, ta cúi đầu uống hết sạch nước canh nóng hổi, sau đó thở phào hơi nhõm: “Tống Giai Nam, tôi nghĩ tôi và em nên chuyện nghiêm túc lát”.


      “Hả? chuyện gì?” ngỡ ngàng ngẩng đầu, bỗng nhiên điện thoại trong phòng ngủ vang lên dồn dập, vội vàng buông chén đũa trong tay xuống: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại”.


      ta rất muốn cho biết, ra người đối xử tốt với người là cần lý do, chẳng qua là vô tình nhìn thấy người kia, lại vô ý bước đến gần ấy, muốn ấy vui vẻ, muốn ấy hạnh phúc.


      ra khi người nỗ lực là cần báo đáp, , là cần báo đáp với cảm giác tội lỗi, có đôi khi, nụ cười của người ưu sầu chính là báo đáp lớn nhất.


      có tư tâm, có hy vọng là điều thể, nhưng nếu như nỗ lực có thể có hiệu quả, tình cảm đó cũng thay đổi.


      Nhưng độc lập mẫn cảm như vậy, có thể dễ dàng thay đổi như vậy sao?


      ta khẽ thở dài tiếng, đứng lên thu dọn chén đũa của mình, “Sột soạt” tiếng, cửa bị mở ra, Tống Giai Nam thay bộ quần áo chỉnh tề ra ngoài, vẻ mặt khẩn trương, nhưng giọng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh: “ xin lỗi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện Nhân Dân chuyến”.


      xảy ra chuyện gì sao?”


      đồng nghiệp xảy ra chuyện”. nhanh nhẹn cầm chén đũa được thu dọn vào phòng bếp, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, thẻ phóng viên, ví tiền rồi nhét vào túi xách, bất đắc dĩ lời xin lỗi với Tịch Lạc Dữ: “ ngại quá, chờ tôi làm việc xong rồi liên lạc với được ”.


      ta cảm thấy cách cự tuyệt mạnh mẽ của vô cùng xa cách, nhưng ta muốn thuận theo ý của , Tịch Lạc Dữ móc chìa khóa xe ra: “ ngại nếu như tôi đưa em đến bệnh viện chứ, đúng, được từ chối”.


      Tống Giai Nam lịch mỉm cười: “Làm phiền rồi”.


      Đến bệnh viện, khoa ngoại nằm ở phía sau trụ sở chính của bệnh viện, nhìn qua đó là phòng điều trị rất bình thường, nhưng Tịch Lạc Dữ biết người có thể điều trị ở đây phải là người giàu có, trong lòng ta tò mò, đồng nghiệp ở tòa soạn là phóng viên làm sao có thể ở đây, nhưng ta vẫn chưa hỏi, thấy Tống Giai Nam từng phòng từng phòng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở trước cửa gian phòng.


      giọng phụ nữ rất êm dịu và quen thuộc truyền đến, điệu căng thẳng: “Phương Ngôn Án, em bị như thế này, đừng là bố mẹ em, cả chị cũng đồng ý để em tiếp tục làm mục xã hội nữa, lấy tin cũng được ”.


      Giọng phía bên kia vang lên, có chút quen thuộc, yếu ớt còn có chút làm nũng, Tống Giai Nam biết đó chính là Phương Ngôn Án: “Ôi, chị, chị cần căng thẳng như thế, em sao cả, chị nên vì chuyện này mà bảo em từ bỏ công việc chứ”.


      “Biên tập, đạo diễn phim truyền hình, nghề nghiệp nhàn rỗi như vậy em lại làm, ban đầu chị liên hệ cho em đến đài phát thanh thành phố, truyền hình vệ tinh, những đơn vị tốt như vậy, sao em lại ngốc như thế, nên làm phóng viên gì đó, chị cho em biết, lần này thể thuận theo em nữa, nếu chuyển bộ phận công tác, chuyển qua làm biên tập, mục xã hội thể làm nữa”.


      “Chị! Lúc đầu chị tôn trọng tâm nguyện của em, em nhất định phải làm phóng viên, phóng viên mục xã hội!”


      “Tôn trọng ý kiến của em? Đúng vậy, mọi người tôn trọng ý kiến của em, bây giờ cuối cùng em nằm trong bệnh viện, đây chính là kết quả mà mọi người tôn trọng ý kiến của em đấy, dù thế nào cũng để em kéo dài chuyện này nữa, hôm nay chị chuyện với tổng biên tập tòa soạn của em”.


      Giọng Phương Ngôn Án bỗng nhiên cao hơn: “Chị, đừng, tạm thời đừng , em thích hoàn cảnh công việc này, mọi người ở đó ai cũng đối xử tốt với em, nếu để em suy nghĩ thêm thời gian về việc chuyển sang mục khác được ?”


      Bên kia lên tiếng, lúc lâu sau mới thản nhiên trả lời: “Được, chị trước đây, còn phải họp nữa, em nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn gì gọi điện thoại cho dì Lý”.


      Lời vẫn chưa hết, cửa phòng bật mở ra, Tống Giai Nam, Tịch Lạc Dữ và cả kia đều sửng sốt, đó có khí chất tao nhã, mặc chiếc áo khoác ngoài lông cừu màu đen, mái tóc ngắn chững chạc, chiếc khuyên tai kiểu dáng dây dài vô cùng kiêu sa, Tống Giai Nam cảm thấy này khá quen mắt, nhưng làm thế nào cũng nhớ ra được, kia thấy , ánh mắt đánh giá của nhanh chóng nhìn về phía , sau đó khẽ mỉm cười, theo bản năng Tống Giai Nam cũng mỉm cười đáp trả, kia cũng thẳng ra ngoài.


      Phương Ngôn Án thò đầu ra, gương mặt tái nhợt che giấu nụ cười: “Chị Giai Nam, chị đến rồi à! Muộn mất hai giờ so với em dự tính, ghế sofa cũng bị người chiếm rồi, chị còn cách nào mà chỉ ngồi ghế gỗ thôi”.


      Ở trong ấn tượng của , Phương Ngôn Án là chàng trai hoạt bát tựa như ánh mặt trời, khi cậu ấy cười vẻ mặt rất phấn chấn, nhưng bây giờ, cậu ấy ngồi dựa vào đầu giường, thân thể hơi nghiêng, từ cánh tay phải đến bả vai đều bị quấn băng gạc màu trắng, sắc mặt tái nhợt có chút máu.


      Mặc dù trước đó chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy tình hình nay vẫn hoảng sợ, trái tim giống như bị vật gì đó đâm vào, nhưng vẻ mặt của Phương Ngôn Án vẫn rất thoải mái: “Này, trông giống như xác ướp ?”


      “Ôi, tiểu tử này linh tinh gì đó, cậu cũng phải là Pharaong”. Tống Giai Nam tức giận trừng mắt nhìn cậu ấy cái, sau đó cúi người xem vết thương chút, cắn môi, cuối cùng cũng bất kì điều gì.


      Phương Ngôn Án nhìn thấy Tịch Lạc Dữ đứng ở phía sau , khẽ nghiêng đầu chút, bình tĩnh cười : “Ôi, chị Giai Nam, chị thấy em bị chém nên dẫn luật sư đến giúp em ra tòa đó hả?”


      “Bị thương trong khi công tác, dựa theo tình hình của cậu nay đây chính là vụ án dân , có thể cầu phí bảo vệ, phí tinh thần bị tổn thương, phí tổn thương trong khi công tác, tiếp đó là phí trị liệu, nhưng cậu cần phải có giấy giám định thương tật”.


      Phương Ngôn Án thèm quan tâm bĩu môi : “ phiền phức, nhưng cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi chút, chỉ là lúc ngủ rất phiền phức, chỉ có thể ngủ nghiêng, rất đau khổ”.


      “Cụ thể xảy ra chuyện gì?”


      “Ba giờ rạng sáng hôm qua lúc em trực ca, bên phía cục cảnh sát điện thoại đến, là muốn thông báo với tòa soạn làm kiểm tra đột xuất những hộ kinh doanh thịt lợn, trước đó lâu, bên phía Đài phát thanh thành phố vừa đưa tin về số điều luật đối với thịt lợn chết, theo bản tin thu thập được về thịt lợn, xem như lần này là bản tin tiếp theo, lúc đó, chỉ có em, giám sát Đài phát thanh thành phố và hai phóng viên nữa theo, kiểm tra hai trụ sở đầu tiên ở phía Nam tương đối thuận lợi, sau đó lại đến trụ sở thứ ba, chị có biết những người đó đều giết lợn , sát sinh cả ngày, bàn tay đầy máu và trông rất vạm vỡ, ông chủ của trụ sở đó dùng bạo lực để chống đối, trong lúc tranh luận biết lấy ở đâu ra được con dao mổ lợn, trời ơi, đúng là dao mổ lợn!” Phương Ngôn Án chẹp chẹp miệng: “Hai cảnh sát cẩn thận bị thương, bọn em ở phía sau, vốn dĩ là chắc chắn bị gì cả, nhưng phóng viên ở Đài phát thanh thành phố để ý đến bị chen lên phía trước, trong mắt tên khốn kia đều là màu đỏ, cũng quan tâm đến gì nữa mà chỉ biết chém, em thấy ổn, muốn đến kéo ta đến phía sau, tên súc sinh kia chém dao, lúc đó em vẫn chưa có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy bả vai truyền đến cơn đau đớn mãnh liệt, sau đó chảy máu, đau đớn giống như có ai dùng kim đâm vào mình vậy, lại cảm thấy dường như mình tê liệt, tiếp theo đó là khó thở, toàn thân còn sức lực! Trong tích tắc cảm thấy như sắp chết!”


      “Sau đó cũng có ấn tượng gì nữa, được đưa đến bệnh viện, sau đó chỉ còn cảm giác đau, tê liệt, rồi đau!”


      Tống Giai Nam thở dài hơi: “Tôi biết làm nghề này rất nguy hiểm, nhưng Phương Ngôn Án, tôi hiểu, loại tin tức này cậu có thể gọi đến cục cánh sát sau khi việc xảy ra, hoặc cậu hoàn toàn có thể trao đổi tin tức với bên phía đài phát thanh thành phố, cậu đâu cần mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ cậu biết những nơi đó căn bản là an toàn sao, tôi cho cậu biết, ở bên mục xã hội lâu như vậy nhưng chỉ ngày tôi hiểu những chuyện này, cho dù chỉ là cuộc tranh cãi , phóng viên ở trường cũng có thể ngoài ý muốn liên quan hay thậm chí là nguy hiểm đến tình mạng, chứ đừng đến kiện quan trọng như vậy!”


      Trầm mặc rất lâu, Tịch Lạc Dữ mới lặng lẽ lùi về đứng ở cửa, Phương Ngôn Án khẽ thở dài hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Giai Nam, vô cùng kiên định : “Chị Giai Nam, lúc đầu, tại sao chị lại chọn nghề phóng viên này, tại sao thi làm nhân viên công vụ, hoặc nghề nghiệp ổn định như bên biên tập, tại sao muốn làm ục xã hội, tại sao muốn học bên tin tức?”


      Bỗng nhiên biết nên trả lời thế nào.


      Bầu khí trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt, cửa sổ phòng bệnh được đóng kỹ, gió trưa nhàng thổi vào song cửa sổ phát ra tiếng leng keng, Tống Giai Nam vô ý nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ có rất nhiều cây ngô đồng, chúng đung đưa nhàng trong ánh mặt trời, thỉnh thoảng có vài chiếc lá vùng vẫy ra khỏi cành cây, chậm rãi rơi xuống.


      Phương Ngôn Án lặng lẽ nhắm mắt lại, dường như đợi câu trả lời của .


      Chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Tịch Lạc Dữ lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh, hành lang có tiếng bước chân mơ hồ, vốn dĩ muốn đến đây hỏi về tai nạn của Phương Ngôn Án, nhưng trong đầu có bóng dáng của người lên giống như ánh chớp, vẻ mặt sắc sảo vừa rồi vô cùng giống với người trong trí nhớ của .


      Là Tô Cẩn, chị của Tô Lập.


      Như vậy, Phương Ngôn Án chính là…


      Đột nhiên nhìn Phương Ngôn Án, nhưng cậu ấy lại cảm nhận được điều đó, gương mặt nghiêng nghiêng như nghe được thanh gì đó, bỗng chốc, cửa nhàng bị đẩy ra, chỉ nghe Phương Ngôn Án cười : “, đến là quá chậm, nếu như giao cho công việc chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, biết động tác của có thể nhanh lên chút được hay ”.


      “Đừng có chuyện xui xẻo như thế, ngày hôm qua còn ở Trùng Khánh, buổi sáng nhận được điện thoại của Tô Cẩn, lập tức…” Giọng khàn khàn rung rung bỗng nhiên dừng lại, giống như những nốt nhạc trong dòng chảy bỗng chốc bị đứt quãng, rất lâu sau, thanh lưu loát truyền đến: “Tống Giai Nam?”


      Nghe thấy gọi tên mình, trong đầu giống như có tiếng sấm ùn ùn kéo đến, cứ đứng ngây ngốc như vậy ở đó, làm được bất kì điều gì, cũng được bất kì câu nào.


      Trong phòng bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có trang giấy bay lên chạm phải đỉnh của cánh quạt, “phựt” tiếng rồi dừng lại.


      Tiếng động này đánh thức lý trí của .


      “Uhm” Tống Giai Nam cẩn thận trả lời, dường như trở lại cuộc đối thoại đầu tiên trong mấy tháng trước, đối mặt với dường như vẫn luôn khó khăn như vậy. “Tôi nghĩ tới lại khéo như vậy”.


      Trước mắt chính là người đàn ông trong ký ức tồn tại trong trí nhớ của mười năm, gương mặt vẫn lạnh lùng đơn như xưa, bả vai thon gầy, năm tháng dường như để lại bất kì dấu vết nào gương mặt , ngược lại, càng khiến thêm phần chững chạc và chín chắn, hề kiêng dè gì mà nhìn , vừa sắc bén vừa dò xét, giống như người lớn nhìn bé phạm phải sai lầm cực lực che giấu lời dối, trong giây phút đó, Tống Giai Nam lại muốn khóc.


      Giống như trải qua khoảng thời gian dài thế kỷ, ràng nghe được Tô Lập : “Tôi biết rồi, hóa ra đều là ”.


      Nụ cười rất thản nhiên, nhưng điệu lại vô cùng lạnh nhạt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :