1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 15

      Tống Giai Nam kéo cửa xe ô tô, lập tức vùi cả người xuống ghế, hề muốn nhúc nhích chút nào, lấy tin cả ngày rút cạn sức lực của , kéo Hứa Nhan rồi gục xuống bả vai: " là quá mệt mỏi, buổi sáng hai chân tớ đứng đến nỗi run run, buổi chiều mở miệng chuyện nổi, may mà còn có thứ gọi là bút ghi , nếu phải tớ thông minh nhanh tay nhanh mắt dùng hôm nay phải ôm lấy cánh tay mỏi rã rời rồi”.


      "Hôm nay thu hoạch được gì rồi ?" Hứa Nhan lại tò mò hỏi: "Có thấy Vu Đan, Dịch Trung Thiên, Annie Bảo Bối, Quách Kính Minh, Diêm Sùng Niên, Dư Thu Vũ ?"


      Tống Giai Nam suy nghĩ chút rồi : "Hôm nay tớ chỉ phỏng vấn chủ yếu Giáo sư Lưu Tâm Vũ, mấy người khác có thấy, nhưng tớ để ý đến”.


      "Giáo sư là người như thế nào?"


      "Tớ cảm giác ông ấy là người rất khiêm tốn, mặc dù tài năng diễn thuyết và ngòi bút của ông ấy rất sắc bén và nổi tiếng. Thời gian có lẽ hơi gấp, vì thế ông ấy nên trả lời câu hỏi của kí giả rất ngắn gọn, nhưng ông ấy vẫn trả lời từng vấn đề cách rất cẩn thận ràng, thậm chí kĩ đến nỗi làm cho tớ cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng ấn tượng mà ông ấy để lại khá sâu sắc. Lúc buổi phỏng vấn kết thúc, nhà xuất bản có cho người lên mời ông ấy tới dự tiệc, nhưng ông ấy , sau đó lời tạm biệt qua loa với đám phóng viên, rồi mới xoay người ra bên ngoài. Tớ nhìn theo bóng lưng ông ấy hòa vào dòng người đông đúc phố, bóng dáng ông ấy cũng giống như bao người bình thường khác, sau đó biến mất trong dòng người”.


      Hứa Nhan cười : " gì vậy chứ, cậu viết báo mà, sao hôm nay lại trổ tài viết văn lãng mạn cảm động như thế?"


      Tống Giai Nam bất mãn lẩm bẩm: "Đó là cảm nhận chân của tớ, còn cảm động, chiều hôm nay tớ nhìn thấy trong tay Quách Kính Minh cầm cuốn [Chưa đến Hạ chí] về phía tớ, lúc đó mới đúng là cảm động, đúng rồi, ở đây tớ còn có quyển có chữ ký của ta”.


      "Ối, vậy cậu cửa sau đó hả?"


      "Đúng vậy. Bốn tháng trước Quách Kính Minh có tới chỗ bọn tớ làm bản hợp đồng, tòa soạn của tớ đặc biệt để cho ta chỗ mặt báo, lúc trước tớ cũng chưa từng nhìn thấy ta, hôm nay mới có cơ hội nhìn chính diện, cảm giác là lạ, rất giống với khi ta đến tới ký hợp đồng tháng trước. Có thể do chuyện của Trang Vũ trước đó, nên ta rất nhạy cảm đối với kí giả, ta nhiều, từng câu đều rất cẩn thận”.


      Hứa Nhan sờ sờ chiếc túi xách của Tống Giai Nam: "Sách đâu rồi, cho tớ xem tí, sao cậu chọn quyển [Bi thương là nỗi sầu muộn như dòng sông chảy]”.


      "Đừng có sờ mó lung tung, về mà sờ soạng con chó nhà cậu ấy, sách để khi nào đến khách sạn tớ đưa cho, còn nữa tớ thích quyển [Chưa đến Hạ chí] hơn, nhưng mà tớ nhớ hình như có người nào đó trong buỗi diễn thuyết, ở dưới nhìn lên phía người diễn thuyết, nước mắt đầm đìa, mãi cho tới ba ngày sau cũng chưa hết”.


      "A, tớ là chết nhắm mắt mà”.


      Tống Giai Nam trợn mắt nhìn Hứa Nhan lúc, rồi mệt mỏi cất giọng: "Thím hai à, đừng nên giết chết mối tình thiếu nữ mà tớ ôm ấp chứ, những hồi ức của tớ đến nay cũng như dòng nước, dần dần trôi theo năm tháng rồi”.


      Dọc đường về bị kẹt xe, đến khách sạn trời cũng khuya, Tống Giai Nam lầm bầm kêu đói, nhà hàng Tây vẫn còn mở cửa, ngồi xuống chọn ình món điểm tâm ngọt, sau đó lấy sách từ trong túi ra: "Cầm lấy rồi ôm ấp lát ”.


      "Hình như quyển này tớ vẫn chưa xem, kiểu dáng vốn phải màu đỏ mà”.


      "Có thể do đề tài hơi ít gặp chút, hoặc là quyển này được viết với mục đích thương mại, cũng để lấy lòng người đọc”. Tống Giai Nam cầm lấy chiếc thìa, nhàng múc ít kem nếm thử: "Nhưng mà mùi vị tệ nha, có thể thử lần”.


      Hứa Nhan giở sách ra xem cách chậm rãi, Tống Giai Nam thờ ơ uống ngụm nước chanh, nhà hàng Tây này có lối trang trí rất ấm áp, hề xa hoa, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, bỗng nhiên Hứa Nhan mở miệng, chậm rãi : "Bọn mình đều quên mà, năm tháng sau này còn rất dài để chúng ta có thể thích người lần nữa, giống như thích người đầu tiên ấy”.


      Sau đó, ngẩng đầu lên, trong mắt dường như phát ra ánh sáng: " quá nặng tình thể quên được”.


      Tống Giai Nam rất muốn cười lớn lên, cười to, chocolate đắng trong miệng tan chảy, hiểu vì sao tâm trạng rất dễ kích động, bất giác bật thốt lên: "Điều tiếc nuối chính là để tớ gặp được người đàn ông khác, nhưng thứ mà bản thân để ý đến là chân mày của người đàn ông ấy có hình bóng của người xưa hay ”.


      xong, bỗng ngây ngẩn cả người: "Ai làm sao có thể biết được chứ?" Nhưng nụ cười dần dần đông lại ở khóe môi, chỉ nghe thấy tiếng của bản thân mình, chậm rãi mà đứt quãng: "Hứa Nhan, có chuyện rất buồn cười, tớ từng thích người con trai từ lâu lắm rồi, đến nỗi tớ cũng chẳng biết là bao lâu, giống như chỉ mới ngày hôm qua tớ còn với cậu ấy câu chúc ngủ ngon, mà hôm nay cảnh còn mà người thấy. Càng đau đớn hơn chính là bất cứ chuyện gì tớ cũng có thói quen đặt cậu ấy vào giữa mọi người để suy nghĩ, tớ vốn tưởng rằng mình có thể quên được, nhưng lần, lại lần, tớ lại cứ bướng bỉnh mà nhớ đến cậu ấy”.


      "Cậu có biết những năm học đại học, các cậu cười tớ nghe nhạc Trần Thăng, nghe mãi biết chán, vừa nghe nhạc vừa ngẩn ngơ ngắm sao, chơi rubic, rồi chuyện điện thoại đến nửa đêm, đứa con trốn trong phòng tắm khóc mãi cho tới sáng, cậu có biết , mình từng như vậy, từng người con trai đến như vậy”.


      Hứa Nhan nghe xong ngây người, ấy giơ tay nhàng đặt lên trán, tiếng cười khẽ vang lên, dần dần trở nên như thở ra hơi: "Cậu muốn chết à Tống Giai Nam, ở đó mà làm người viết kịch bản phim truyền hình, từng ư? Thích người ta, tại sao lại cho người ta biết”.


      "Hóa ra là như vậy, lúc đó có nhiều nam sinh thích cậu như thế, mà cậu ngay cả cái liếc mắt cũng thèm”.


      Tống Giai Nam cũng bật cười, tiếng cười chua xót tới nỗi cũng kinh ngạc, ánh sáng rực rỡ của chùm đèn thủy tinh trần nhà hàng Tây chiếu vào mắt , khiến cảm thấy cay cay, điện thoại di động trong túi nhàng rung lên, len lén đưa tay vào túi, ngắt cuộc gọi đến: "Nhưng tớ có cơ hội, Hứa Nhan, tớ cảm thấy bây giờ tớ vĩnh viễn thể nào gặp lại cậu ấy nữa, có phải rồi tớ cũng quên mất cậu ấy luôn ”.


      "Tớ biết nữa, Giai Nam à, nếu như cậu có thể quên cách dễ dàng như vậy, có lẽ cậu sống vui vẻ hơn”.


      Mặc dù muốn giấu những cảm giác tuyệt vọng tối tăm qua, giấu khoảng thời gian thầm mến vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ chỉ thuộc về , nhưng những rắc rối phức tạp từ mối tình kia cuối cùng cũng trỗi dậy trong ánh nắng rực rỡ, cười nhạo chính bản thân thỏa mãn và vui vẻ.


      Bây giờ tất cả những bí mật của được phơi bày dưới ánh nắng, lại phải đối diện với bóng tối của chính mình, khoảng thời gian dài đằng đẵng.


      Nếu khi đó, dũng cảm thêm chút nữa, có lẽ câu "Mình thích cậu" khó như vậy, cho dù có bị từ chối cũng phải tiếc nuối như ngày hôm nay.


      Vật đổi sao dời, tình cảm thời còn trẻ kia, theo những dòng tin nhắn nhợt nhạt, biết trôi về phương nào.


      Tiễn Hứa Nhan , Tống Giai Nam dọc theo đám cỏ bên đường của nhà hàng. Đêm khuya, ngờ tháng mười ở Quảng Châu lại lạnh như vậy, lúc thang máy lên , phát mình mang theo thẻ, cho nên đành phải ra đại sảnh tìm người giúp.


      Ở đại sảnh có người mặc trang phục quản lý đứng, Tống Giai Nam tới, tình huống với ta, trong lúc vô tình nhìn qua quyển sách tuyên truyền tay của người quản lý đó, bắt gặp gương mặt xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc.


      Giống như có sấm đánh vào từng tấc phòng vệ trong lòng Tống Giai Nam, nhưng cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, chẳng qua là cứ kinh ngạc đứng ngây ngốc ở đó, cho đến khi người quản lý đến gọi , Tống Giai Nam mới như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, người quản lý kia dường như cũng nhận thấy ánh mắt của có vẻ khác thường, nghi hoặc nhìn , mặt vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi chính là quản lý của khách sạn này, xin hỏi quý khách có cầu gì ạ?"


      Người trong hình, có ba phần ấm áp, sáu phần lạnh lùng, còn phần là nét kiêu ngạo, gương mặt ít ngây ngô nhưng lại có nhiều hơn điềm tĩnh, gần như hoàn toàn giống với Tô Lập trong trí nhớ của .


      chưa từng nghĩ đến, ngày, như trong cuốn phim, lại có thể gặp lại nhau lần nữa trong cuộc đời này.


      Dường như thứ thanh yếu ớt như thế này phải là tiếng của , mà là thứ tiếng từ xa xôi vọng đến: "Tô Lập ?"


      Người quản lý có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, giọng bình bĩnh: " quen biết với Tô tổng sao? ấy chính là CEO của khách sạn chúng tôi”.


      ta vừa vừa rút điện thoại trong túi ra, là đường điện thoại nội bộ, Tống Giai Nam ngơ ngác lúng túng đứng ở đó, nghe kia : "Tô tổng, làm phiền xuống đây chút, ở đây có người tìm , hình như là người quen cũ của đấy ạ”.


      ...


      cứ đứng ngây ngốc như thế trong đại sảnh rộng lớn vắng người, nhìn Tô Lập nhiều năm gặp về phía mình, người mặc bộ ple đen, bước về phía , giống như sợ rằng đoạn đường kia lại kéo dài thêm, cũng tự giác bước về phía .


      Dường như hề thay đổi, người con trai trong trí nhớ của , bóng lưng thon gầy, cứng rắn như ngọc, chỉ là gương mặt còn nét cứng nhắc như trước nữa, mà là gương mặt lãnh đạm, nếu như Tô Lập ngày xưa như dòng suối trong mát, dưới ánh nắng chói chang vẫn phát ra hơi lạnh, Tô Lập tại là nước biển đêm khuya, có thâm trầm, sâu lường được.


      biết sâu bao nhiêu, biết lạnh lẽo bao nhiêu, cũng biết nước biển ấy rồi chảy về hướng nào, huyền bí và kính cẩn.


      Tô Lập, Tô Lập, ai biết cái tên đó đối với Tống Giai Nam có ý nghĩa như thế nào.


      Dường như dùng tình cả đời người trao hết cho Tô Lập, tất cả tình cảm của đều gửi hết vào , ngay cả chút cũng giữ lại cho riêng mình.


      Cuộc gặp gỡ ngày còn học của hai người, vốn chỉ như chim trời và cá biển, nhưng bây giờ người hề nghĩ rằng xuất trước mặt mình bỗng nhiên lại xuất cách đột ngột như thế, khiến trở tay kịp, về phía , cảm giác chân như vậy, Tống Giai Nam cứng nhắc cố gắng ép bản thân mình phải bình tĩnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh để che giấu nội tâm dậy sóng của mình, cho đến khi đến, khẽ cười : "Là sao?"


      , là , nhưng là ai?


      bé cùng học trung học với , hay là len lén gửi tin nhắn cho , hay là người cho biết Lisa Ono là ai, hay là người cùng nhắn tin tán dóc.


      biết sao?


      Tống Giai Nam biết có biết đến những kí ức bí mật của hay , ngón tay lạnh như băng nhàng nắm chặt lấy mép áo, vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười hỏi: " biết tôi sao?"


      Khóe miệng Tô Lập vẽ nên độ cong đẹp mắt, đây là nụ cười thứ hai của với : "Nhớ chứ, học chung lớp với tôi, hai chúng ta học khác lớp, hơn nữa tôi nhớ chúng ta từng cùng nhau nhận học bổng”.


      Hóa ra vẫn còn nhớ là ai, bây giờ Tống Giai Nam mới ý thức được đây là lần đầu tiên đối mặt chuyện với , ngày xưa từng nhắn tin cho , về những chuyện nhặt trong lớp, ở nhà, giọng của trong điện thoại nghe rất khác, có chút e dè, lại khàn khàn, khiến người khác cảm thấy xa cách vô cùng.


      Tống Giai Nam biết nên trả lời thế nào điện thoại hai người lúc này đồng thời vang lên, lúng túng mở điện thoại lên nghe, là điện thoại của Tổng biên tập hối thúc về viết bài, mà cuộc gọi nhỡ trước đó là của Tịch Lạc Dữ.


      Tô Lập đưa lưng về phía chuyện, loáng thoáng nghe được đó là giọng của người phụ nữ, chuyện rất tùy ý, thoải mái, thầm đoán mối quan hệ giữa hai người bọn họ chắc hẳn rất thân thiết.


      cứ đưa lưng về phía Tống Giai Nam như thế, bóng lưng của vẫn thẳng tắp, dáng người cao ngất, còn là cậu thiếu niên trung học u sầu ngày nào, trưởng thành, có nghiệp của mình, có thế giới riêng của mình.


      Mà thế giới của hề có .


      đưa mắt nhìn Tô Lập, vẫn chuyện, Tống Giai Nam khẽ cười, xoay người bước .


      Trở lại phòng, tắm rửa rồi viết bản thảo, chuẩn bị hành lý, dường như bận đến mức thể suy nghĩ, nhưng bóng dáng Tô Lập như đám sương mù màu xanh lên trong đầu .


      vô cùng mệt mỏi, vẫn có thể ngủ, tuy nhiên lại ngủ sâu, khi tỉnh dậy, tóc mai ướt đẫm mồ hôi.


      Chuyến bay định là vào mười giờ sáng, lúc trả phòng, người quản lý khách sạn đưa cho tấm danh thiếp, phía đó có phương thức liên lạc với Tô Lập, sau đó cho biết Tô Lập họp, có chuyện gì có thể nhắn lại cho .


      cảm thấy buồn cười, tùy ý bỏ danh thiếp bỏ vào túi xách, cầm bút, nhưng biết nên viết thứ gì, cuối cùng chỉ ghi lại số điện thoại của mình, cũng ghi thêm gì nữa.


      Có thể lưu lại thứ gì đó của mình cho , cũng cảm thấy quá đủ rồi.


      Tống Giai Nam vừa ngồi xuống, lại chợt nhớ đến chuyện, vội vàng mở điện thoại nhắn tin cho Tịch Lạc Dữ, nhưng hình như ta bận, nên vẫn chưa phản hồi tin nhắn, hành lang càng ngày càng vắng người, lấy điện thoại ra, định tắt nguồn bỗng màn hình phát sáng, đó là dãy số xa lạ, do dự chút, rồi nhận cuộc gọi, giọng quen thuộc truyền đến lần nữa: "Tống Giai Nam, là sao?"


      "Tôi nhớ rồi, ra là ”.


      nắm chặt điện thoạt khiến ngón tay có cảm giác tê dại, muốn mở miệng chuyện, nhưng thanh trong cổ họng chỉ là những nốt nhạc ghép thành câu, trong đầu Tống Giai Nam trống rỗng, nữ tiếp viên đứng bên cạnh , mỉm cười : "Qúy khách, xin tắt điện thoại di động, cảm ơn”.


      Tống Giai Nam nhanh chóng tắt nguồn điện thoại động, cắt đứt tiếng chuyện từ đầu dây bên kia.


      Máy bay chậm rãi trượt đường băng, bỗng nhiên có tiếng va đập lớn phát ra ở phía dưới, máy bay dần rời khỏi mặt đất, tựa lưng vào thành ghế, lâu sau máy bay cất cánh bay lên bầu trời.


      Những hồi ức chôn sâu trong lòng, nếu có thể như thành phố này chìm trong tầng mây kia tốt biết mấy.


      Tạm biệt Tô Lập, tạm biệt , nước mắt của Tống Giai Nam cuối cùng cũng thể nào kìm nén được mà tuôn rơi, tạm biệt, vĩnh viễn thể nhắc đến và cũng thể nào quên mối tình đầu đó.


      Lại năm nữa trôi qua, quen biết Tô Lập tròn mười năm.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 16

      Máy bay hạ cánh xuống đường băng tại phi trường, thanh khởi động điện thoại di động vang lên liên tiếp, Tống Giai Nam lấy điện thoại ra, thử mở điện thoại hai lần, lần nào màn hình vừa sáng lên được lúc lại tắt, nghĩ là hết pin, Tổng biên tập ngồi bên cạnh bỗng nhiên cất giọng , hầu như tất cả các hành khách khác đều nghe vô cùng ràng: “Cái gì, mới vừa về lại phải phỏng vấn à, ở tòa soạn có ai sao!”


      Tống Giai Nam thở dài hơi, giọng : “ sao, để em , dù sao về tòa soạn cũng chỉ sửa lại bản thảo”.


      Tổng biên tập cúp điện thoại: “Được rồi, em trực tiếp chạy đến học viện là được, ba giờ chiều hôm nay Kim Dung có buổi tọa đàm, chỉ cần có đoạn hoạt cảnh là được rồi, cũng dự tính phát hành nhiều, em thấy đủ là được rồi”.


      sờ sờ túi xách: “Điện thoại của em hết pin rồi, Tổng biên tập, chị có mang theo PHS ?”


      “Có mang, sau khi buổi tọa đàm kết thúc phải viết bản thảo ra, dù sao trước tám giờ tối nhất định phải giao bản tin cho phòng biên tập, nếu như kịp dùng bản thảo của em, bên kia cũng thể đợi được”.


      Trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn trả lời: “Được, em biết rồi”.


      đến học viện vài lần, dọc đường , những cảnh vật vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ, rất nhiều cảnh tượng thời học sinh dễ dàng lên trong đầu , ở học viện phần lớn là nữ sinh, tốp năm tốp ba ngang qua con đường mòn thấp thoáng bóng cây ngô đồng, mất nhiều thời gian để tìm ra phòng hội nghị, từ lối vào cũng thấy có rất nhiều người, chắc là cũng thể chen vào được.


      Lúc Tống Giai Nam suy nghĩ có nên dùng thẻ phóng viên trà trộn vào hậu trường hay , bỗng nhiên có người gọi tên , Phương Ngôn Án đeo thẻ công tác đứng lầu vẫy , sau đó xuống: “Chị Giai Nam, chị đến phỏng vấn à?”


      cười gật đầu: “Đúng vậy, tòa soạn thông báo trước, cho nên tôi đến đây trong tình trạng mơ hồ”.


      “Ôi, chị mới công tác về, công việc ở Quảng Châu thế nào, có phải thấy nhiều nhân vật lớn lắm đúng ?” Phương Ngôn Án vừa vừa hỏi: “Em dẫn chị đến hậu trường nha, hình như lần này có nhiều tòa soạn đến, cho nên nhân dịp này chị có thể hỏi nhiều câu hỏi hơn chút”.


      Tống Giai Nam lấy thẻ phóng viên ra, nghiêng mắt nhìn quyển [Thiên Long Bát Bộ] trong tay Phương Ngôn Án, “Tôi thích nhất quyển này, cho tôi mượn được , tôi trả lại cho cậu quyển sách có chữ ký”.


      Tay của Phương Ngôn Án rụt lại, vẻ mặt khẩn trương: “Được, đây vốn là sách lậu, em tìm bản chính”.


      “Cậu muốn chết à, sao lại cầm sách lậu đến đây”. Tống Giai Nam cười to: “Mau tìm mấy quyển bản chính bìa cứng , suýt chút nữa là hỏng bét rồi, sắp mất cả trang đánh dấu, còn cả dấu hiệu của sách nữa”.


      Phương Ngôn Án cũng cười: “Ôi, chị xem, loại này cẩn thận mà để rớt xuống nước, nhặt lên phát bị cá sấu cắn hai cái, sau đó lúc phơi mặt đất, lại bị gà mái hay vịt đực giẫm lên loại sách này, đến đây, em đặt sách mặt đất, chị đến giẫm hai cái ”. Thuận thế vứt sách mặt đất, Tống Giai Nam cười rộ lên: “Tôi giẫm lên thứ cậu cắn qua, hạ thấp thân phận”.


      Những phóng viên đến phỏng vấn Kim Dung nhiều lắm, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh chủ đề việc từ chức tiến sĩ đại học Chiết Giang, khí có chút nặng nề, đến thời điểm ký tên mới náo nhiệt hơn chút, sau khi buổi phỏng vấn và tọa đàm kết thúc Tống Giai Nam phải trở về tòa soạn, Phương Ngôn Án được hời nên đề nghị: “Em mời ăn cơm, cảm ơn Tống đến giúp đỡ”.


      Tống Giai Nam thấy thời gian vẫn còn dư, “Được đó, căn tin nhé, nhận thức nơi đặc sắc này chút”.


      Căn tin ở học viện tốt hơn lúc còn học đại học rất nhiều, Tống Giai Nam nhìn thức ăn bàn dường như có món nào dành cho nữ sinh, có chút xúc động: “Lúc vào giờ ăn ở căn tin khi nhìn thấy các nam sinh nhất định rất xúc động”.


      “Đúng rồi, lần trước bác bán cơm thấy em rất kích động, tay run run lên, bán hai phần, tay run lẩy bẩy chỉ bán phần”. Phương Ngôn Án vừa giải thích vừa nhìn về phía bán cơm gọi: “Ba phần cơm, phải là phần!”


      “Ở trường học, nam sinh các cậu sinh tồn tại nhất định là dễ dàng”. Tống Giai Nam giải thích như vầy: “Cậu có thể nhận được giải thưởng Nobel thành tựu suốt đời, mặc dù có giải thưởng như thế, và hơn nữa trong thời gian tới cũng có dự định nào cho giải thưởng này”.


      Phương Ngôn Án bật cười, gương mặt dịu dàng trong sáng, chỉ là ở khóe mắt khẽ nhếch lên, nhìn qua có chút tối tăm, da cậu ấy cũng rất trắng, là dạng trắng trẻo mạnh mẽ, giống như Tô Lập, là vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, nhưng có lẽ là vì chàng trai trong ký ức cũng ở độ tuổi đó, cho nên trong mắt , hai người dường như có chút giống nhau.


      vô thức đưa tay sờ điện thoại trong túi của mình, sau đó nhàng buông tay xuống, thở dài hơi.


      Sườn xào chua ngọt rất có mùi vị, gà vị cay cũng rất vừa miệng, Tống Giai Nam ăn rất vui vẻ, trong lúc ăn nhận thấy có ít người nhận ra Phương Ngôn Án muốn đến bắt chuyện: “Phương Ngôn Án, bạn của cậu hả?”


      Cậu ấy vội vàng giải thích: “Đừng lung tung, ngộ nhỡ em kết hôn được, phải làm sao? Chị chịu trách nhiệm?”


      Tống Giai Nam cười nổi: “Phương Ngôn Án, quen biết cậu lâu như vậy, tôi cũng biết cậu có bạn hay chưa”. Bỗng nhiên dừng chút: “Hay là bạn trai nữa”.


      có”. Phương Ngôn Án trả lời nhanh nhẹn dứt khoát, “Em còn , nội tâm vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, tạm thời vẫn chịu nổi những đề tài nghiêm túc trong cuộc sống, nhưng chị Giai Nam, còn chị, em biết nay chị có bạn trai, nhưng chị chưa từng có sao?”


      Ánh nắng chiều xuyên qua tấm thủy tinh cao lớn chiếu xuống mặt đất, phiến đá cẩm thạch màu trắng lát nền phản xạ thành ánh sáng chói mắt, mà thứ ánh sáng đó lọt vào giữa những chiếc lá tạo ra những hình ảnh mờ nhạt loang lổ nhiều màu, biến thành những chiếc bóng tranh sáng tranh tối.


      Giống như bỗng chốc được trở lại lúc ở trong sân trường, chàng trai có nụ cười sáng như ánh nắng mặt trời kia, chân tay luống cuống đứng ở dưới lầu ký túc xá, cùng tán dóc nhiều đề tài, chỉ vì cuối cùng cậu ta kiên nhẫn được nữa, ấp úng cho biết, “Tớ thích cậu”.


      “Tôi cũng biết tình cảm đó có tính là tình hay ”. Tống Giai Nam khẽ ngẩng đầu lên, từ góc độ này, có thể thấy được những áng mây chuyển động bầu trời, “Bởi vì chúng tôi cũng ra miệng, nhưng giống như trong sinh mệnh lại có thêm người, trong lúc bất chợt, cậu cảm thấy rằng có người để cậu dựa vào, nhưng rất kỳ lạ, dù cho tình cảm đó hề có cảm giác mặt đỏ tim đập”.


      “Cặp vợ chồng già?”


      khẽ bật cười: “Cậu ta là thanh mai trúc mã, từ lớn lên cùng nhau, cái cảm giác đó chẳng qua là ở cùng nhau nên phát triển rất tự nhiên, nhưng ngược lại, loại cảm giác đó quá thân thiết, phát triển thành người cảm thấy quá đột ngột”.


      “Kết quả là hai người chia tay rồi?” Phương Ngôn Án tiếp tục hỏi.


      “Trong tiềm thức của tôi, ra dường như chúng tôi chưa từng đương, chia tay chẳng qua là do cậu ấy du học nước ngoài, từ đầu đến cuối, cảm giác giữa chúng tôi dường như chỉ là bạn bè, hai bên cùng ủng hộ lẫn nhau, bây giờ nhớ lại, đúng là ký ức rất đẹp”.


      Phương Ngôn Án ngẩng đầu, khóe miệng bất đắc dĩ nhếch lên thành độ cong, “Chị Giai Nam, sao em cảm thấy chị bội tình bạc nghĩa thế. Tình cảm đó của chị căn bản được gọi là tình ”.


      “Cậu cũng cảm thấy vậy ư”. Tống Giai Nam gật đầu, “Giống như tôi chưa từng tin tưởng vào tình cảm, dường như cho đến giờ tôi cũng tin bản thân mình”.


      “Người con trai đó tên gì?”


      Trong đầu lên nụ cười với lúm đồng tiền như ánh mặt trời, thân ảnh cao cao, người lúc nào cũng cười nhạo vì học kém môn Toán, nhưng ra đó là người rất biết suy nghĩ cho người khác, nghĩ đến cậu ta, cảm thấy rất an tâm, tự chủ được mà nhoẻn cười: “Đoàn Gia Thần, dường như lâu rồi tôi ra tên cậu ấy, cũng cảm thấy là lạ”.


      Trở về tòa soạn, gửi bản thảo rồi sửa sang bài viết khuya, mình ngồi xe bus về nhà, xe bus có rất nhiều người, đứng chen chúc đến mức thở nổi, vất vả lắm mới chịu đựng được đến trạm xe trước nhà, dòng người ào ạt bỗng chốc được đẩy ra ngoài, trong hỗn loạn, biết ở đâu lại có bàn chân giẫm lên chân cái, ngay tức khắc đau đến mức chảy nước mắt.


      Về đến nhà, vừa nhìn vào thấy bị bầm vết lớn, vội vàng lấy dầu hoa hồng bôi vào, lại nghĩ đến vẫn chưa thông báo cho bố mẹ biết công tác trở về, trong lúc vô thức sờ sờ túi, trống rỗng.


      Trong đầu chỉ có suy nghĩ duy nhất, điện thoại bị trộm xe bus, chiếc Nokia vừa mua chưa được tháng.


      Bỗng nhiên cảm thấy mất hứng thú với tất cả mọi chuyện, cầm PHS lên gọi điện thoại, mình nằm ghế sofa nhìn trần nhà, cố gắng tìm ít đề tài để nhét vào đại não trống rỗng, nhưng theo bản năng lại tự bài xích nó .


      Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, người mà thầm mến mười năm đứng trước mặt , khiến nhìn thấu tất cả các bí mật của chính mình, bất ngờ kịp chuẩn bị nhắc tới Đoàn Gia Thần, còn có thêm chàng Tịch Lạc Dữ kia đột nhiên bước vào cuộc sống bình lặng của .


      ao nước sâu bắt đầu gợn sóng, biết đến lúc nào mới có thể bình lặng trở lại.


      đành phải lên mạng giết thời gian, người để trò chuyện nhiều lắm, mở blog của mình ra, viết lung tung gì đó chút, sau đó đổi nền nhạc thành bài hát quảng cáo dài phút, cảm thấy nghe khá hay, đáng tiếc là tìm ra được bản đầy đủ.


      Thường xuyên vào diễn đàn mà còn có nhiều câu chuyện như vậy, sau internet dù là phụ nữ thông minh hay dí dỏm đều có bí mật riêng, bỗng nhiên kích động, muốn viết lại hoàn chỉnh toàn bộ câu chuyện của bản thân mình.


      Có lẽ bị là “xanh nhạt” (1), cười trộm, mười năm thầm mến, ra nhất định cho rằng là người ngoài hành tinh.


      湖绿


      - Xanh nhạt xuất phát từ Tấn Giang về người mặc áo may ô nổi tiếng, người mặc áo may ô màu xanh nhạt này bịa đặt câu chuyện của mình nhưng sau đó khiến ọi người vô cùng khó chịu khi phát ra đó là bộ phim. Cũng từ đó mà “xanh nhạt” trở thành danh từ ám chỉ “người giả dối”.


      Bỗng nhiên, avatar trong cửa sổ QQ của lắc lư, mở ra thấy ra là người có nick “Thất lý điền giang” kia, câu đầu tiên là [Tôi có ngân hàng thương mại đầy đủ các ca khúc quảng cáo, bạn có muốn ?]


      Together you and i, forever in my eyes, you were me, i am you, oh can you see, you make my dreams e true (Tôi và bạn cùng đồng hành, mãi mãi trong mắt của tôi, bạn là tôi, tôi cũng là bạn, bạn có cảm nhận được , bạn biến những giấc mơ của tôi thành ) (2) ---- Tống Giai Nam bật cười, vội vàng phản hồi: [Được, tôi tìm rất lâu rồi nhưng tìm được].


      Ca khúc “The song for you and me” đây là ca khúc quảng cáo từng được dùng trong thế vận hội Olympic có giai điệu du dương, êm tai. Ca khúc làm rất nhiều khán giả cảm động.


      [Bạn cũng thích bài hát này à, có bài nào hay đề cử ].


      Nghĩ rằng đây cũng là người thích nghe nhạc, Tống Giai Nam hề suy nghĩ mà phản hồi: [“Forever friend”, tôi vẫn luôn để bài hát này làm nhạc chuông điện thoại]. Suy nghĩ lát lại gửi thêm câu: [Đáng tiếc là điện thoại của tôi hôm nay bị trộm mất rồi, nếu có thể nghe lại nhiều lần].


      Bên kia an ủi lại bằng biểu tượng gương mặt tươi cười: [Tôi đề cử “The end of the world”].


      [Haizzz, nếu như đề cử tôi thường nghe nhạc của Yuri Chika (3), tôi đổi bài hát thành “The hope of this world”].


      (3) Yuri Chika: ca sĩ nữ nổi tiếng ở Nhật Bản.


      Hai người có chung sở thích nhạc, có sở thích chung về phong cách và ca sĩ, Tống Giai Nam đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng phải là ngày quá tệ, trò chuyện khiến cảm thấy khá hơn, bên kia gửi sang câu hỏi: [Ca sĩ bạn thích nhất là ai?]


      vừa định trả lời là Sinead O 'Connor, hoặc Lisa Ono, điện thoại bàn vang lên, khập khiễng bước đến nhận điện thoại, bất ngờ truyền đến giọng : “Tống Giai Nam, là tôi, Tịch Lạc Dữ”.


      Tống Giai Nam có chút bất ngờ, muộn thế này lại điện thoại đến, hơn nữa lại là người quá thân thiết.


      Giọng của ta nghe có chút mệt mỏi, tiếng trầm thấp xen lẫn chút khàn khàn: “Em công tác về rồi cũng báo với tôi tiếng, gọi điện thoại em tắt máy”.


      đành phải giải thích: “ ngại quá, lúc tôi xuống máy bay điện thoại hết pin, sau đó chen chúc xe bus điện thoại bị trộm”.


      Bên kia trầm mặc lâu, kèm theo đó là vài tiếng thở dài thể nghe được, lúc này, khí rơi vào trầm mặc buồn chán, bỗng nhiên Tống Giai Nam có chút khó chịu, cảm thấy tại sao ta lại quan tâm nhiều chuyện như thế, trong lòng có chút buồn bã. Vừa định tìm đề tài gì đó để che giấu lúng túng bên kia thản nhiên mở miệng: “ ra, Tống Giai Nam, hôm nay tôi rất lo lắng cho em, tôi biết đối với em điều đó có chút khó tin, đối với tôi cũng vậy, nhưng mà, tôi vẫn muốn hỏi ý kiến của em trước, em có chấp nhận làm bạn của tôi ?”


      “Có lẽ chúng ta nên thử lần, nếu em em biết nên với tôi như thế nào, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu”.


      Cuộc sống giống như hộp chocolate, ai biết nó có hương vị như thế nào, nhưng nếu như là chocolate dù sao vẫn ngọt, chỉ cần chọn đúng chocolate sữa mà thích.


      Nhưng mà, nhất định là kỹ thuật sản xuất bị lỗi, gửi thỏi chocolate bạc hà đến đúng nơi, nếm thử, chỉ cảm thấy lạnh giá cay xè.

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 17

      “Hôm nay phải chạy lấy tin à!” Tăng Thư Ức lười biếng ngồi đối diện Tống Giai Nam, ấy tùy ý lật bảng thông báo trong tay xem, “[Ba mươi năm Golden Melody Awards], đài truyền hình trung ương, ôi, còn có các ca sĩ, còn phải phỏng vấn nữa”.


      Tống Giai Nam vừa viết vừa trả lời: “ còn cách nào khác, người ta cho tiền thưởng, bằng mọi giá cũng phải chen lấn vào để viết được trang báo đậu hủ”.


      Tăng Thư Ức rất cảm động: “Đúng rồi, đúng rồi, tớ cũng quên mất mục giải trí các cậu là có nhiều tiền nhất, cũng giống như bác sĩ vậy, bao tiền thưởng có thể đào núi lấp biển”.


      “Thôi , cũng chỉ có ca sĩ tiếng tăm mới dùng tiền để mua giới truyền thông, dạng ca sĩ, diễn viên vừa cẩu huyết, vừa thiên lôi, vừa có tiếng tăm này, dù có chen chúc đến mức sứt đầu mẻ trán cũng phải để ọi người ngâm nga hai câu tượng trưng, sau đó biên soạn đại chuyện gì đó khuếch trương họ mặt báo, độc giả rất thích xem nha, người càng có tiếng tăm càng có hứng thú, như chúng ta, những người làm báo chí có tính giác ngộ cao cũng có biện pháp”.


      “Lý Xuân Ba, phải là người hát ca khúc ‘Trong thôn có tên là Tiểu Phương, trưởng thành vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành’ (1), ha ha, lúc đó gần như ai cũng hát, tớ biết rồi”. Bất ngờ có cái đầu từ giữa ô vuông thò vào, vẻ mặt của Phương Ngôn Án cười ngây ngất, “Có muốn em hát hai câu ọi người nghe?”


      Lý Xuân Ba: ca sĩ trung niên nổi tiếng Trung Quốc, ca khúc “Tiểu Phương” là trong những ca khúc nổi tiếng nhất của ông, nội dung ca khúc về tên Tiểu Phương và tình ngây thơ trong sáng của với chàng trai trong bản nhạc.


      Mọi người ở đó bắt đầu ồn ào, “Hát , hát ”.


      Phương Ngôn Án ngó nghiêng tứ phía, rồi nhìn chằm chằm vào Tăng Thư Ức lúc, “Thôi, có người lạ ở đây, ngại lắm, ca khúc nông thôn kia có hơi thở rất nặng, hát lên người ta cho rằng nơi này là công xã nông thôn”.


      “Hát cho nhà vợ cậu nghe , ghen tị với ấy quá”. Tống Giai Nam cười , sau đó ngữ điệu thay đổi, “Phương Ngôn Án, mục xã hội rảnh rỗi như vậy à, cứ vài ngày là chạy đến đây, lần này lại vì chuyện gì!”


      “Vé vào cửa buổi concert của Lương Tịnh Như”.


      Tống Giai Nam kinh ngạc ngẩng đầu, “ phải mấy hôm trước tôi cho cậu rồi sao, tôi đến tìm cậu thấy, nên trực tiếp đưa cho Châu Vũ rồi”.


      “Đúng vậy, đúng vậy, em vừa nhận được rồi, bây giờ vô dụng”. Phương Ngôn Án chìa tay ra, đặt chiếc vé nguyên vẹn lên bàn của Tống Giai Nam, có lẽ thấy được ánh mắt dò xét của , “Trời ơi, vốn dĩ là em muốn tặng cho họ, nhưng bây giờ chia tay rồi, cho nên vô dụng”.


      phải hai vé sao?” Tống Giai Nam vừa muốn nhận lấy, lại bị Tăng Thư Ức giành trước rồi hỏi câu, tấm vé cũng lọt vào tay của Tăng Thư Ức, “Sao chỉ còn có vé vậy, tiểu quỷ, đừng với tôi là họ của cậu đưa vé cho người trước, sau đó tiêu sái phóng khoáng bỏ , đúng vậy ?”


      Phương Ngôn Án hung dữ trợn mắt nhìn Tăng Thư Ức cái, “Chuyện nhà của em, chị quan tâm nhiều như vậy làm gì?”


      “Chậc chậc! Giẫm lên đuôi con mèo rồi kìa, nhảy cao như vậy làm gì!” Tăng Thư Ức cười khanh khách, “Nếu tôi là kia, tôi trực tiếp xé tấm vé đó, tung lên bầu trời để nó rơi vào mặt ta, xem ta kiêu ngạo thế nào, coi như trực tiếp chia tay”.


      Vẻ mặt Phương Ngôn Án càng ngày càng cứng nhắc, Tống Giai Nam vội vàng đưa chân đá chân Tăng Thư Ức, “Tiểu thư, cậu tích chút khẩu đức , có thời gian ra ngoài dạo , để ông chủ thấy lại mắng cậu bây giờ”.


      Lời vẫn chưa hết, bên kia cửa sổ sát đất có người kêu lên, “Tăng Thư Ức, bản thảo của chỉ mới viết được nửa thôi đấy”.


      Bỗng chốc “Xoạt” cái, ấy nhảy dựng lên, “Đến đây, đến đây!”


      “Miệng lưỡi của Tăng Thư Ức hơi xấu chút, hận đời chút, nhất là đối với đàn ông, nhưng ấy có ác ý đâu, bài xích đàn ông là kích động theo bản năng của ấy”. Tống Giai Nam vừa giải thích với Phương Ngôn Án vừa thu dọn đồ đạc.


      “Nhất định là từng bị đàn ông vứt bỏ”.


      Tống Giai Nam cười cười, “ ấy thích những người đàn ông đứng tuổi, nhưng trái tim của những người đàn ông như thế đều đặt vào nghiệp, rảnh để bưng trà rót nước bầu bạn lâu dài với ấy, cho nên ấy nghe đến mấy cái đề tài này tương đối nhạy cảm, thế là ông họ của em xui xẻo đâm trúng chỗ yếu của ấy”.


      Bỗng nhiên Phương Ngôn Án với người về phía trước thăm dò, ghé vào trước mặt Tống Giai Nam giọng , “Chị Giai Nam, em muốn hỏi phụ nữ các chị rốt cuộc là thích mẫu đàn ông dành cho các chị nhiều thời gian, hay là thích mẫu đàn ông có nghiệp thành công tài sản bạc triệu?”


      “Nếu như tôi là người thiếu vật chất, người phụ nữ nông cạn, nhất định tôi hi vọng người đàn ông có tài sản bạc triệu, nhưng nếu tôi là phụ nữ có nghị lực cao quý, hề có ham muốn hưởng thụ vật chất, tôi chọn người đàn ông dành thời gian cho tôi”. dừng lại chút, sau đó gian xảo nhìn Phương Ngôn Án cười cười, “Nhưng hai dạng đó, tôi thuộc dạng nào cả”.


      Phương Ngôn Án bất đắc dĩ trợn mắt cái, nhìn Tống Giai Nam lấy thẻ phóng viên bỏ vào trong túi xách, vội vàng đổi giọng : “Chị Giai Nam, chị sắp phỏng vấn, người chị phỏng vấn phải là nàng Tiểu Phương chứ?”


      “Đúng vậy, chú Tiểu Phương”. cúi đầu xác nhận lại lần nữa mang đầy đủ các thẻ chứng nhận, vừa muốn đứng lên, trong nháy mắt cơn đau ập đến bàn chân bị giẫm lên ngày hôm qua, trong lúc nhất thời đứng vững được, may mắn là Phương Ngôn Án nhanh tay nhanh mắt chặn ngang đỡ lấy .


      “Sao vậy? Có phải giầy cao gót nên chân bị trật khớp rồi ?”


      Tống Giai Nam lắc đầu, “ phải, có gì, có thể là hơi choáng váng, tôi trước đây, phải đến trước khi tiết mục bắt đầu mới phỏng vấn được”.


      “À, chị đường cẩn thận chút”.


      hơn sáu giờ, trời chập tối, cầu vồng đầy màu sắc chờ thành phố này phóng thích, là giờ cao điểm tan ca, người đến người , dòng xe đường phố Bắc Kinh vẫn lăn bánh chậm chạp tìm con đường giải phóng khỏi đông đúc.


      dưới lần Tống Giai Nam nhìn thời gian đồng hồ, từng giây từng phút nhích dần đến bảy giờ, xung quanh chuyển động từng chút từng chút , sốt ruột với tài xế xe taxi, “Chú ơi, phiền chú nhanh hơn chút được ạ, cháu có việc gấp”.


      Tài xế xe nhanh chậm trả lời, “Vừa rồi nghe thấy đài phát thanh giao thông tắc nghẽn sao, bên đường Thừa Đức bắt đầu bị chắn lại kia kìa, chắc nửa giờ nữa cũng thông được, đúng rồi, muốn đến đài phát thanh thành phố đúng , nhưng đúng lúc rồi, thời điểm tan ca bên đó bị tắc nghẽn nhất đấy”.


      “Vậy có cách nào khác ạ?”


      có, ngoại trừ qua đó, từ con đường ngầm ở phố Thạch sang đó, nhưng mà mất rất nhiều thời gian”.


      lấy tiền từ trong túi xách ra, đưa cho chú tài xế, “Chú ơi, ngại quá, cháu gấp, xuống xe ở đây”. cầm túi xách ở trong tay, kéo cửa xe nhảy xuống, “Loảng xoảng” tiếng, khiến tài xế xe khiếp sợ vội vàng nhìn cửa xe xem có bị gì hay , chú tài xế xe bất đắc dĩ lắc đầu, lầm bầm mình: “Phóng viên của tòa soạn đây sao, vội vàng như vậy, gần đây, nghề phóng viên là vất vả”.


      Chạy đến đài phát thanh thành phố vừa đúng bảy giờ, những ca sĩ kia cũng gì, nhưng mặt ai cũng toát ra vẻ hơi bất mãn, Tống Giai Nam cũng có tâm trạng lời xin lỗi, thẳng vào vấn đề, hỏi vài câu hỏi, cảm thấy câu trả lời quá máy móc, nhất thời mất hứng, Lý Xuân Ba chuyện tương đối nhiều, thường xuyên nhắc đến chuyện quay phim cho video [Tiểu Phương], ký giả trêu đùa hỏi: “Có phải thời niên thiếu lúc còn học, từng thích bé tên Tiểu Phương ?”


      Những người khác ngầm hiểu bật cười, Tống Giai Nam có hứng thú cầm bút lên chuẩn bị ghi chép lại, Lý Xuân Ba trả lời rất thẳng thắn và vô tư: “Đương nhiên là từng có, nếu , sao tôi có thể thể nghiệm sâu sắc đến như vậy, thầm mến ----- các vị ngồi ở đây chắc hẳn là đều có, dù sao thời thanh xuân chính là thời kỳ đẹp nhất, ở bất cứ thời điểm nào, tuổi thanh xuân cũng có thể nhen nhóm lên vui vẻ trong cuộc sống của mình. Chúng ta, những người giờ là những thanh niên tri thức dẫu năm mươi nhưng cũng từng có Tiểu Phương của bản thân mình, từng trải qua tình dám nắm bắt”.


      “Cái đẹp nhất của thời thanh xuân chính là tình cảm dám nắm bắt”. Tống Giai Nam bất chợt mỉm cười, bóng lưng Tô Lập trong đầu óc chợt lóe lên, dưới bầu trời đó, thiếu niên cứng nhắc ưu sầu, là người mà vẫn dám nắm bắt ở tuổi thanh xuân”.


      cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, tự chủ được mà nhìn về bên ngoài cửa sổ, tầng sáu mươi ba của đài phát thanh thành phố, ánh đèn của chiếc máy bay hàng dân dụng bay đỉnh đầu chợt rồi vụt qua, bất chợt lại nhớ đến lần hẹn mà gặp của sau mười năm, lần đầu tiên thực đứng đối mặt chuyện với nhau, còn có chiếc điện thoại tiếp nhận cuộc gọi đầu tiên của sau bao nhiêu năm nhưng ma xui quỷ khiến làm nó bị mất.


      Có lẽ, đó chính là kết quả của bọn họ, ngay cả khi cá trở về với nước, quên hết câu chuyện bờ.


      Hoàn thành công việc phỏng vấn, trong lòng suy nghĩ biết nên đối phó với bản báo cáo kết quả công tác của bản tin này như thế nào điện thoại lại vang lên.


      Tống Giai Nam hề ngạc nhiên khi biết Tịch Lạc Dữ gọi đến, nhưng chiếc PHS cầm ở trong tay, màn hình ngừng phát sáng, biết nên nhận hay , trong lúc còn do dự, PHS vụt tắt.


      bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, nhớ lại cuộc chuyện đến đâu của bọn họ ngày hôm đó, trong lòng khỏi sầu muộn.


      Ngày hôm qua, nhất định là bị động kinh rồi, mới đáp ứng cầu của ta bằng câu “Suy nghĩ thời gian”, ra biết, có lẽ đó chỉ là cái cớ để trì hoãn, trong lòng hiểu vị trí đó vĩnh viễn thể phai mờ được.


      Là do sợ hay bởi vì lý do gì khác, bản thân Tống Giai Nam cũng hiểu , từng ấy năm cho đến nay, vẫn có thói quen mình đơn dọc con phố phồn hoa, yên lặng theo đuổi bước chân của người nào đó.


      Nhưng từ đáy lòng có giọng cho biết rằng, Tống Giai Nam, nguyện vọng lớn nhất đời người của mày cuối cùng cũng được thực , chắc hẳn là mày rất thỏa mãn, cần gì phải theo đuổi thứ chưa bao giờ thuộc về mày cơ chứ, Tô Lập vốn dĩ chỉ là giấc mơ mày hư cấu nên mà thôi.


      thở dài hơi, cẩn thận ấn vào dãy số của Tịch Lạc Dữ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng quen thuộc truyền đến, hơi mang theo ý cười, giọng điệu thân mật: “Xong rồi à?”


      Hình như lâu trước đây từng có người hỏi như thế, cẩn thận đến từng li từng tí dỗ dành mỗi lúc chán nản và thất bại, nhìn bốn phía xung quanh đài phát thanh thành phố, nhân viên lui tới làm việc, mặt ai cũng nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng làm thế nào cũng tiến được vào mắt của .


      Vết đau ở bàn chân như giống như con kiến chậm rãi gặm nhấm , cảm giác đau đớn dần dần lan tỏa, đành phải bám vào mặt tường, cố gắng chống đỡ trọng lượng cơ thể của chính mình, giọng bất giác yếu chút: “Ừh, tôi mới vừa phỏng vấn xong”.


      “Có thời gian ăn cơm , ở đây có quán ăn tệ, món canh cũng rất chính thống”.


      Hóa ra là Tịch Lạc Dữ vẫn còn nhớ trong lúc vô tình thích món canh, từ đáy lòng thể có cảm giác gì, dường như đó là dạng thỏa hiệp với thực, hóa ra cũng kiên cường như tưởng tượng, khẽ hỏi, dường như hạ quyết tâm rất lớn: “ có rảnh , có thể đến đài phát thanh thành phố đón tôi được ?”


      Bởi vì cho đến bây giờ chỉ đơn độc mình, mười năm, phồn hoa vụt tắt, nhưng cũng chỉ có mình vượt qua. cũng có thói quen dựa dẫm vào bất cứ ai, bởi vì tình trở thành tín ngưỡng, nên dựa vào nữa.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 18

      "Thực , cần tới bệnh viện đâu”. Tống Giai Nam mấp máy môi theo thói quen, cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, mặt giấy, nét chữ được viết bằng bút máy mực vẫn chưa khô, rất đẹp, là ba chữ: Tống Giai Nam, do Tịch Lạc Dữ viết.


      Đây vốn là căn bệnh nghề nghiệp của luật sư, lúc nào cũng mang theo bút máy bên mình, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.


      Tống Giai Nam khẽ xê dịch chân của mình, dường như chân chưa từng bị thương, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trộn lẫn trong khí ở phòng cấp cứu, còn có ẩm ướt lạnh lẽo, khiến cho tâm trạng cảm thấy thoải mái hơn: "Chỉ là bị giẫm thôi, sao đâu, về nhà bôi dầu hoa hồng là được”.


      Tịch Lạc Dữ đứng ở bên cạnh, ánh mắt tối sầm nhìn lướt qua bàn chân của : "Ngộ nhỡ xương cốt bên trong bị thương sao?"


      Tống Giai Nam thờ ơ trả lời: " tôi được dịp xin phép ở nhà nghỉ ngơi”. hành lang có người chạy chạy lại, phòng cấp cứu ở góc cuối vô cùng ồn ào, bỗng nhiên bật cười, nụ cười mang theo chút đắc ý và bướng bỉnh, Tịch Lạc Dữ hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của , nhưng lại thấy gì, ta khỏi tò mò hỏi: "Em cười gì thế?"


      " có gì, chỉ là tôi chợt nghĩ đến, nếu như lấy thẻ phóng viên này của tôi đưa cho bác sĩ xem, tôi có bị bệnh viện đuổi ra nhỉ”.


      Tịch Lạc Dữ nở nụ cười bất đắc dĩ: "Đúng là bệnh viện sợ nhất phóng viên, suy nghĩ này của em cũng là ngang ngạnh, hổ danh là phóng viên của mục giải trí, những thứ bậy bạ linh tinh được đăng báo kia, biết có bao nhiêu chuyện là do các em biên soạn ra nữa”.


      cười "Phụt" cái: "Trừ những phương châm và chính sách quan trọng của Đảng ra, những tin khác căn bản đều có thêm gia vị vào, Tịch Lạc Dữ, biết ít nha, có phải ngày thường xem báo ?"


      "Ừ, trước đó em cũng hỏi tôi vấn đề này rồi mà, nhưng tôi chỉ là độc giả trung thành của báo Evening City thôi”.


      Bỗng chốc còn đề tài để , Tống Giai Nam cũng biết nên tiếp tục thế nào, đúng lúc này người y tá gọi tên của , chỉ vào căn phòng tối om ở phía hành lang bên kia: " Tống Giai Nam, xin mời qua đây chụp X-quang”.


      vừa đứng lên, còi xe cứu thương lại vang vọng khắp cả phòng cấp cứu, vài bác sĩ và y tá xông ra ngoài, tình cảnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn, Tống Giai Nam phản xạ có điều kiện, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng đến cửa, rất muốn tiến lên xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.


      Bỗng nhiên có ai đó vỗ lên đỉnh đầu cái, lòng bàn tay mềm mại như gió lướt qua mặt , tựa như sợi lông tơ mềm , còn có ẩm ướt trong khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt che giấu ý cười của Tịch Lạc Dữ, thẹn thùng mấp máy đôi môi.


      ta chỉ đứng đó, bất kì câu gì với , chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, biết nên làm gì, Tống Giai Nam chỉ cảm thấy trong lòng như cảm giác khá dễ chịu, xoay người, nhìn thoáng qua cảnh tượng hỗn loạn khiến cho thần kinh "phóng viên" của nhạy cảm lần nữa, sau đó cực kì hiên ngang đến phòng khám bệnh, khóe miệng cong lên thành nụ cười.


      Dường như lâu lắm rồi chưa từng có được khoảnh khắc thả lỏng bản thân như thế, Tống Giai Nam mỉm cười lắc đầu, nhiều năm như vậy, có lẽ tự trói buộc bản thân mình quá chặt, quá vội vàng.


      Nếu như có người, có thể làm cho cảm thấy bình yên, có thể cùng nhau sống những năm tháng bình dị, cũng cần phải mãi hy vọng thời thanh xuân qua xuất trong cuộc sống của như vậy, mà lặng lẽ để nó là giấc mộng êm ái.


      Chụp X-quang xong, kết quả là chân của cũng có vấn đề gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc trị liệu trong thời gian ngắn. Bác sĩ dặn dò phải hạn chế vận động, xe thay vì bộ.


      Mới bước ra từ phòng khám khoa ngoại, Tống Giai Nam bắt gặp chàng trai cao ráo chạy ngang qua hành lang, dáng vẻ rất quen thuộc, chợt kêu lên: "Phương Ngôn Án!"


      Đúng là Phương Ngôn Án, đầu tóc cậu ấy bị gió thổi, bù xù như con nhím, đôi mắt đỏ sọc, vừa nhìn là biết cậu ấy chạy bộ vượt gió đến đây, nhưng thể lực của cậu ấy cũng tệ nha, hề thở gấp, từ điểm này có thể nhận thấy cậu ấy cũng rất có tố chất làm phóng viên chuyên nghiệp.


      Phương Ngôn Án nghiêng đầu qua nhìn, ánh mắt mở to, gần như lẩm bẩm trong miệng: "Chị Giai Nam, phải là chị tới đài phát thanh thành phố để phỏng vấn à, sao lại chạy tới bệnh viện, nhân vật và bối cảnh chuyển đổi cũng nhanh quá”.


      "Tôi đến khám bệnh, xảy ra chuyện gì à, sao lại cử cậu tới đây?"


      "Ngộ độc thức ăn tập thể đó chị”. Phương Ngôn Án cười cười, sau đó nhìn thấy Tịch Lạc Dữ đứng bên cạnh , cậu ấy ngây ngô nháy mắt mấy cái với : "Bạn bè, là bạn nam giới, hay là… Bạn trai?" đợi Tống Giai Nam trả lời, cậu ấy phủ định ngay: " đúng, nét mặt giống công tử này phải là mẫu người mà chị ”.


      Tống Giai Nam làm như hoàn toàn nghe được cậu ấy gì, vội vàng giải thích: "Bạn bè thôi, đúng rồi, Phương Ngôn Án, có mình cậu đến đây lấy tin thôi sao, tòa soạn còn nhiều người trực ca lắm mà, sao Châu Vũ lại yên tâm để ình cậu tới đây vậy?"


      Phương Ngôn Án líu lo: "Ôi, họ cùng chủ biên đến xem xét tình hình công dân rồi, chị Giai Nam à, chị cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt, nếu phải chuyện gì lớn cần quan tâm nhiều đâu”. Cậu ấy cười cười, với Tịch Lạc Dữ: "Tôi trước nhé, làm phóng viên bận lắm, ở lâu được đâu, nhất là ở bệnh viện, nơi phóng viên được chào đón này”.


      Tống Giai Nam nhìn Phương Ngôn Án chạy lên lầu hai, đành gượng cười, vô cùng xúc động : "Cậu nhóc này vất vả quá rồi, nhìn cậu ta mới nhớ, ra lúc trước mình sống cũng dễ dàng gì”.


      từng có những buổi tối ở lại tòa soạn viết bản thảo, lúc về đến nhà trong tay vẫn còn nắm chặt lấy PHS, khi đó quả thực mệt tới nỗi thể bắt máy được, phải nhờ bạn cùng phòng giúp nhận cuộc gọi, còn bản thân gục bàn, ngủ đến mức trời đất mịt mù, từng có lúc đứng ở sở cảnh sát trong tiết trời đông giá lạnh, chỉ vì ở bên trong tin tức nhoi mà muốn có được, vừa nhẫn nhịn vừa cười nhạo chính bản thân mình. từng bị những người khác ở tòa soạn chèn ép, bài viết do mình cực khổ viết ra, rồi lại đành phải nuốt nước mắt đề tên người khác.


      Nhưng qua nhiều năm như vậy, dường như toi luyện thành thói quen, ngay cả khi rảnh rỗi, cũng tự chủ được mà nghĩ đến công việc.


      ---- Công việc, bản thảo, bỗng nhiên Tống Giai Nam sửng sốt, sau đó "A" tiếng: "Đúng rồi, bản thảo của tôi đâu?!"


      Tất cả các phóng viên lẫn biên tập của mục giải trí đều về hết, cả gian phòng trống trải, ngoại trừ ngọn đèn neon sát cửa ra vào tỏa ra thứ ánh sáng trắng, còn lại chỉ là ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính của , chiếc bàn ở vị trí sát vách, có treo chiếc đèn màu cam, khiến cho đêm tối lạnh lẽo có thêm chút màu sắc ánh sáng.


      làm việc lâu như vậy, thực vẫn chưa có ai tăng ca nhiều như , Tống Giai Nam ngẩng đầu, con ngươi của bị thu hút len lén nhìn sang Tịch Lạc Dữ ngồi bàn bên cạnh đọc báo, ta đeo mắt kính, có thể do đèn đủ sáng, ta khẽ nheo mắt, cố gắng nhận dạng chữ viết mặt báo, khuôn mặt nhìn nghiêng rất thanh tú, nhưng lại mang theo vẻ mảnh mai của nữ giới.


      Hơn nữa hình như ta đọc báo cách chăm chú, ngay cả khi nhìn lén ta lúc lâu mà ta cũng biết, Tống Giai Nam bất chợt suy nghĩ rằng, những người đàn ông như thế hầu hết là những người có tính cách kiên nghị, làm việc thận trọng. Nhiều năm trước đây, dưới ngọn đèn màu trắng ngà, cũng có người con trai lẳng lặng ngồi cách xa vẻn vẹn năm thước, người đó chuyên tâm làm bài tập.


      Từ đáy lòng cảm thấy đau xót, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, ngón tay ấn lung tung bàn phím, cũng biết mình đánh ra chữ gì, sau đó lại từ từ xóa .


      Tô Lập, Tô Lập, nhất định là biết chính là giấc mộng của , lúc còn học đại học, cho đến bây giờ, cũng biết sao bản thân có thể can đảm đến như vậy, khi đó, mình đội lạnh từ Quảng Châu đến Bắc Kinh khi trời đầy tuyết, hai mươi mấy giờ ngồi xe lửa, cũng giống như đợi chờ của đối với nhiều năm qua, sau đó tình trọn đời cũng dần dần kiệt quệ.


      Nhớ nhung vốn dĩ là thứ tăng lên theo từng ngày.


      Buổi tối hôm đó, ngồi xem bộ phim [Bức thư từ người phụ nữ xa lạ], bộ phim về dũng cảm kiên trì, vô cùng thầm kín và mãnh liệt, nước mắt tràn khỏi bờ mi trượt xuống, có lẽ càng là đứa trẻ lặng lẽ bản thân lại càng sâu đậm như vậy.


      Nhớ nhung và nước mắt cứ như đê vỡ, muốn làm gì cả, chỉ muốn được gặp , cho dù đó chỉ là cái nhìn thoáng qua cũng mãn nguyện, mãn nguyện cho những nuối tiếc thuở niên thiếu của , sau đó chôn giấu toàn bộ những thương say đắm ở tận đáy lòng mình, lặng lẽ người khác, cho đến trước khi chết, nhớ lại cũng cảm thấy tiếc nuối nữa.


      Cho nên đứng ở giữa sân trường đầy tuyết trắng xóa, qua tòa nhà Minh Đức, công viên Tuyên Thành, qua tòa nhà Dật Phu, qua thư viện, mong đợi có thể tình cờ gặp trong sân trường cổ xưa này. Mà , cũng dám hy vọng xa vời là gặp được , chẳng qua chỉ muốn qua những con đường này, ngắm nhìn những phong cảnh này, và chàng trai ngây thơ cứng nhắc trong ý nghĩ của , rồi lướt qua nhau.


      Cũng biết ma xui quỷ khiến thế nào, thấy ở phòng tự học tầng hai, phong cách u sầu đột nhiên xuất trong tầm mắt của , mặc dù thay đổi ít so với trong trí nhớ ngừng lặp lặp lại của , nhưng trái lại, nó chỉ khiến ký ức của càng thêm tươi đẹp, gương mặt nghiêng của vẫn rất hoàn hảo, yên lặng ngồi chỗ, có ai ngồi cùng , chỉ có mình với vài cuốn sách và ly nước mà thôi.


      Từ cửa sổ tới chỗ ngồi của , khoảng cách chỉ có năm mét, nhưng có bất kỳ tư cách nào để bước vào, cũng như lấy thân phận gì để đến gần .


      là gì của cả, có bất kỳ mối quan hệ nào với .


      vội vàng chạy ra ngoài, đêm hôm đó tuyết rơi lớn, bay phất phơ trong gió, giống như muốn vùi lấp trong tuyết trắng, chôn vùi tất cả những thương nhung nhớ của trong thực lạnh giá.


      Đêm hôm đó rất dài, tựa như kéo dài vô tận, sáng ngày hôm sau mỉm cười rời , tự với bản thân, tất cả chỉ như giấc mộng.


      Tiếng lật báo sột soạt ở bên cạnh kéo về với thực, giọng nhàng của Tịch Lạc Dữ truyền đến: "Em viết bản thảo xong chưa, có đói bụng , hay là tôi ra ngoài mua cho em thứ gì để ăn nhé?"


      vội vàng gõ vội vài ký tự thống kê, biết là do lạnh hay sợ hãi, mà giọng của trở nên run rẩy: "Còn chút nữa thôi, sắp đến phần cuối rồi, tôi đói, nếu đói bụng mua thứ gì về ăn , cần ở đây với tôi”.


      "Hay là tôi đợi em viết xong bài, rồi hai chúng ta ăn cơm?"


      Tống Giai Nam lễ phép mỉm cười: "Đúng rồi, hôm qua tôi làm phiền rất nhiều, muộn thế này mà còn bắt ở đây đợi tôi làm việc, bữa cơm này tôi mời , hôm nay rất ngại”.


      bầu khí lặng im kỳ lạ bao trùm lấy hai người, chỉ nghe thấy thanh gõ bàn phím vang lên lách cách, Tống Giai Nam ngẩng đầu lên thấy Tịch Lạc Dữ đứng ở trước mặt , phía sau là chiếc bóng của ta, chiếc bóng đen to dài in xuống sàn nhà bằng thủy tinh tạo thành bức ép mạnh mẽ, ta khẽ nhíu mày, giọng có chút lạnh lùng kiên định: "Tống Giai Nam, tôi thể hiểu em, tại sao em luôn thay đổi thất thường như vậy?"


      kinh ngạc, Tịch Lạc Dữ tiếp tục : "Có đôi khi em rất muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng chỉ giây sau, nội tâm của em dường như sợ mắc nợ họ nên em lại đẩy người khác ra xa, rồi những lời khách sáo, người khác đối xử tốt với em, dường như em nhất định phải báo đáp gấp đôi, nếu em báo đáp được, em nhất định bao giờ cho người đó cơ hội để tới gần em”.


      "Tôi , em chỉ là , tại sao lại có trái tim mẫn cảm như vậy?"

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 19

      Bữa cơm hôm nay cực kỳ tẻ nhạt và vô vị, cho dù đói sắp chết, nhưng nước trái cây hay thịt bò bổ dưỡng vào miệng vẫn cảm thấy như nhai sáp nến, trong lòng Tống Giai Nam bị câu kia phá rối ngũ vị (1), nhưng cũng muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ là yên lòng.


      (1) Ngũ vị: mặn, ngọt, chua, cay, đắng.


      Tất cả đều bị Tịch Lạc Dữ thu vào ánh mắt, nhưng ngược lại ta cũng thể ra điều gì, bầu khí giữa hai người vô cùng ngột ngạt, cho đến khi thanh toán tiền, cả hai đồng thời rút tiền mặt ra đưa, khiến cho người bán hàng sửng sốt, tay của người bán hàng như bị treo giữa trung, biết nên nhận tiền của ai, Tịch Lạc Dữ lại bật cười, đẩy tay Tống Giai Nam, rồi đùa giỡn : “Vừa rồi tâm trạng của tôi được tốt, em cũng đừng làm tôi ấm ức thêm nữa”.


      “Ưhm” tiếng, thần sắc vẫn giống như còn lạc vào chốn thần tiên, “Vốn dĩ nên là tôi mời, thế này làm sao đây?” Nhưng giọng yếu ớt của hề có chút sức uy hiếp nào, bán hàng cũng rất lanh lợi, nhận lấy tiền trong tay của Tịch Lạc Dữ, để cho Tống Giai Nam đổi ý.


      “Giữa bạn bè với nhau cần phải phân định ràng như vậy, huống hồ đàn ông mời khách rồi thanh toán tiền là đạo lý hiển nhiên”. Tịch Lạc Dữ vô cùng kiên quyết, Tống Giai Nam thể làm gì khác hơn là bĩu môi, trợn mắt cái, bày ra bất mãn.


      Trong lúc vô ý hành động mờ ám của giống như đứa trẻ phạm phải sai lầm nhưng lại kiêu ngạo chịu thừa nhận, người lớn mà lại có hành động mờ ám đáng như thế in hết trong mắt Tịch Lạc Dữ, ta khẽ mỉm cười, thậm chí từ đáy lòng có loại cảm giác thỏa mãn.


      Tịch Lạc Dữ muốn đưa về nhà, Tống Giai Nam nhìn đồng hồ, “ đưa tôi đến đầu phố Trường Ninh là được rồi”.


      “Muốn mua đồ sao?”


      Tống Giai Nam mỉm cười, “ mua điện thoại di động, tôi làm mất điện thoại rồi, cũng thể sử dụng PHS làm việc mãi được, bây giờ, tôi rất dị ứng với PHS, nó vừa reo lên là tóc tôi dựng đứng cả lên, sợ lại bị sai khiến đâu đó lấy tin tức nữa”.


      “Tôi đưa em , tôi có người bạn làm quản lý ở Suning (2), có giảm giá nội bộ”.


      (2) Suning: Trung tâm mua sắm các mặt hàng điện gia dụng ở Trung Quốc.


      Đêm tối mùa đông cũng có nhiều người, nhân viên bán hàng vẫn rất nhiệt tình, ngừng giới thiệu kiểu dáng mới nhất cho họ, Tống Giai Nam giải thích: “Tôi chỉ cần chiếc điện thoại có thao tác đơn giản, có thể gửi tin nhắn, nghe điện thoại, chiếc nào có kiểu dáng gọn gàng và rơi hỏng ấy”.


      Nhân viên bán hàng nhìn bằng ánh mắt kì quái, Tịch Lạc Dữ có chút bất ngờ : “ cần bất kỳ chức năng nào khác sao, ví dụ như nhạc chuông, hình thức, kiểu dáng, văn bản, video nhạc, trò chơi, hay cảm ứng đều tùy tiện sao?”


      Tống Giai Nam cười : “ cho rằng điện thoại di động là máy vi tính sao, tôi dùng để làm, đâu cần phải nhiều chức năng như vậy, thôi được rồi, thêm vào kiểu dáng tương đối dễ nhìn là được”.


      Cuối cùng cũng chọn chiếc điện thoại di động đến ngàn nhân dân tệ, kiểu dáng kinh điển, vừa được bộ phận quản lý giảm giá, là rất có lợi, cả hai cùng đến sảnh kinh doanh điện thoại di động ở siêu thị để mua sim, lựa chọn nhiều lần mà vẫn chọn được số vừa ý, Tống Giai Nam than thở: “Nếu có thể lấy lại số điện thoại trước kia về là tốt”.


      chàng đẹp trai ở sảnh kinh doanh rất nhiệt tình: “Có thể làm lại, nhưng mà thủ tục hơi phiền phức chút, cần vì công việc sao?” Vừa , lại định lấy những giấy làm thủ tục kia ra, Tịch Lạc Dữ vừa định tiếp nhận, Tống Giai Nam lại ngăn cản.


      mấp máy môi, nhàng lắc đầu, cười : “Bỏ , cái đó phức tạp quá, tôi cần dùng gấp”.


      chàng đẹp trai cũng cười cười, “Số điện thoại của chúng tôi ở đây bị quản lý tương đối nghiêm ngặt, mua số cũng rất phiền phức, xử phạt càng phiền phức hơn, rất nhiều người thà bị xử phạt còn hơn là làm lại, trừ khi dãy số kia có ý nghĩa đặc biệt”.


      Tịch Lạc Dữ chuyện lâu bỗng nhiên lên tiếng hỏi ngược lại: “Dãy số có ý nghĩa đặc biệt?”


      Lời vẫn chưa dứt, liền nghe thấy thanh rất nhưng lại rất chói tai vang lên, đường bút ký tên lên lá đơn bàn làm việc, Tống Giai Nam cảm thấy xấu hổ vẫy vẫy tay: “Trời rất lạnh, tay cũng bị đông cứng rồi, chữ cũng viết ra được”.


      Nụ cười của trong sáng vô tư, thế nhưng trong đôi mắt như có màn sương mờ ảo, làm thế nào cũng thể nhìn tận đáy lòng , trong nháy mắt, có loại cảm giác kỳ lạ xuất trong lòng Tịch Lạc Dữ, ta khỏi nhìn vài lần.


      chàng đẹp trai rất tích cực nhìn màn hình máy vi tính để chọn số, chàng chỉ lên màn hình hỏi: “Mã số này thế nào, 0908, rất giống mã số ở ký trúc xá trước kia của chúng tôi, vừa thuận tiện, vừa dễ nhớ”.


      Tống Giai Nam yên lặng đưa mắt nhìn lúc, đột nhiên bật cười: “Vậy số này , rất dễ nhớ”.


      chàng đẹp trai rất vui vẻ, vừa thông thạo đóng dấu nghiệp vụ lên đơn, vừa cùng tán dóc với bọn họ, Tống Giai Nam yên lặng lắng nghe thanh đóng dấu “cộp cộp”, những chỗ trống tờ đơn được điền vào, lúc bước ra ngoài phía được ghi đầy chữ, đó có tên của cùng với số điện thoại di động, còn có mã số 0908 ở phía cuối, khẽ thở dài hơi.


      Mở chiếc sim điện thoại mới tinh ra, cắt đứt tất cả những liên lạc với quá khứ, ngay cả đầu mối cuối cùng để Tô Lập có thể tìm được cũng bị đích thân kết thúc, dường như đó chính là ánh sáng hy vọng cuối cùng từ đáy lòng , rồi lại bị chính tay dập tắt, chút tro tàn bốc cháy vẫn còn ỉ nóng nằm rải rác ở giữa lòng bàn tay , nhưng cũng giống như trong nháy mắt có giải thoát cho những ham muốn của bản thân.


      muốn lựa chọn ấm áp ở kiếp này, muốn quên những gì trải qua trong thực, nhưng lại dùng phương thức khác để bản thân được đắm chìm trong ký ức điên loạn của mình.


      Năm đó, khoảng cách giữa hai lớp 11/9 và 11/8 chẳng qua chỉ là bức tường, nhưng mong mỏi được đặt ở ánh mắt, mà nó là tình được chôn giấu ở tận đáy lòng.


      có cơ hội làm quen, hay là có dũng khí để ra, chính bản thân cũng biết.


      A, 0908, Tống Giai Nam khẽ đọc thầm dãy số trong lòng lần, mỉm cười.


      Mùa đông về đêm luôn rất lạnh lẽo, trong xe có đầy đủ hệ thống sưởi khiến cho gương mặt của Tống Giai Nam nóng lên, dưới ngọn đèn mờ tối le lói, lên vẻ ửng đỏ nhàn nhạt.


      Đến dưới lầu nhà , chiếc Buick từ từ dừng lại, vẫn là những lời chào tạm biệt máy móc, Tống Giai Nam vừa kéo cửa xe muốn bước ra ngoài, chân vẫn chưa chạm mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị nắm lại, sức lực lớn, nhưng vẫn rất kiên định.


      Ngay lập tức quay lại chạm phải ánh mắt của Tịch Lạc Dữ, đêm u tối, ánh mắt của ta bị chiếc mắt kính nặng trĩu che kín, ngay lập tức mặt nóng lên, ngay cả tài ăn lợi hại thường ngày cũng đành im lặng rất lâu mà thốt được lời nào.


      “Đưa điện thoại cho tôi”.


      đợi Tống Giai Nam phản ứng, lòng bàn tay trống trơn, chiếc điện thoại vừa mua nằm trong tay của ta, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt của ta, đường nét ràng, vô cùng kiên nghị và tuấn tú, khi Tịch Lạc Dữ mỉm cười đuôi lông mày của ta giương lên, khóe mắt cong cong, ngũ quan vô cùng sinh động, biểu tình đó rất hiếm khi xuất gương mặt của ta, mang theo chút bướng bỉnh.


      “Tống Giai Nam, tôi nên với em như thế nào đây, em mua điện thoại di động mới, thay cả số điện thoại, em cũng hề hỏi số điện thoại của tôi, bây giờ, tôi giúp em lưu lại rồi đấy, cũng may là danh bạ trong điện thoại em vẫn trống rỗng, em nhìn xem, tôi là người đầu tiên ngồi ở ghế sofa”.


      Về đến nhà, vừa lên mạng, liền đổi số điện thoại đăng ký QQ, điền số điện thoại vừa mua vào, bao lâu sau Phương Ngôn Án điện thoại cho , Tăng Thư Ức và vài người khác cũng nhắn tin cho , bỗng nhiên avatar của nick “Thất lý điền giang” phát sáng, mở mắt ra nhìn thấy biểu tượng đồng cảm lên: [Ôi, gần đây nhiều người bị mất điện thoại quá].


      Giọng điệu dường như rất thân quen, Tống Giai Nam cười cười, trả lời lại: [Đúng vậy, cũng sắp đến cuối năm rồi, ăn trộm cũng muốn dự trữ hàng xài tết, vậy xem như chúng ta cũng có ít trợ giúp mọi người ăn mừng năm mới, để xã hội đạt tới tiêu chuẩn hài hòa].


      Rất lâu sau bên kia cũng có phản hồi, chắc hẳn là bận gì rồi, Tống Giai Nam ghi lại số điện thoại, ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy an toàn, lấy ra quyển sổ ghi chép lại lần nữa, lúc ghi đến số của Tịch Lạc Dữ sửng sốt chút, ngoại trừ số điện thoại di động, còn có số bàn, thậm chí cả số điện thoại ở phòng làm việc, dãy số dài.


      thể diễn tả được đó là cảm giác gì, trong ký ức, cũng từng có chàng trai đem cả số điện thoại di động, số điện thoại ký túc xá, thậm chí cả số điện thoại của bạn cùng phòng cho biết, còn cười với : “Có chuyện gì xảy ra nhớ là phải gọi cho tớ đầu tiên đấy” dặn dò như hề sợ người khác làm phiền.


      Tống Giai Nam thở dài hơi, buông bút nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối mùa đông dường như đến rất nhanh, những cơn gió lạnh se người đập vào cửa sổ tạo thành tiết tấu, mùa đông ở bên kia đại dương rốt cuộc kéo dài đến bao lâu.


      Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa quen thuộc kéo từ ký ức trở về, mở cửa thấy hóa ra đó là tiểu nha đầu Tống Thụy, dường như bé vừa tan học về, Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ, “Này, có chuyện đến nhà chị làm gì, phải em và mẹ lại cãi nhau nữa chứ?”


      “Đâu có đâu, chị đừng suốt ngày chia rẽ mối quan hệ giữa em và mẹ chứ”. Tống Thụy quăng cặp sách ghế sofa, rồi xông vào phòng ngủ của Tống Giai Nam, kéo cái ghế rồi trèo lên, Tống Giai Nam liền vội hỏi: “Em làm gì vậy? Xét nhà à?”


      Tống Thụy kiễng chân, ra sức túm lấy chiếc hộp: “Năm trước em để chồng manga ở đây, bây giờ bạn học mượn, em phải lấy xuống”.


      Tống Giai Nam bất lực: “Con bé tiểu quỷ này, cẩn thận chút, đừng để ngã nha”.


      Lời vẫn chưa dứt, Tống Thụy ôm chiếc hộp nhảy xuống, vô cùng đắc ý mỉm cười, Tống Giai Nam vừa bực mình vừa buồn cười: “Em đến đây là vì mấy quyển manga này ư, nếu mẹ em mà biết bây giờ em còn xem manga, chị đảm bảo là tức giận mắng em mất”.


      “Ôi, để ẹ thấy em xem là được, chỉ cần chị Giai Nam bán đứng em là được rồi”. Tống Thụy cẩn thận từng li từng tí lấy từng quyển manga trong hộp ra, “A, còn vài quyển manga nữa đâu rồi, em nhớ hôm trước thấy cái hộp này để trống nên ném vào, hóa ra bên trong đều là đồ của chị”.


      Tống Giai Nam cười cười, xoay người định , “Em muốn tìm cứ từ từ mà tìm, chị uống nước đây”.


      “Sột xoạt” tiếng lật sách vang lên, còn có tiếng lẩm bẩm như muỗi kêu của Tống Thụy, khiến cho Tống Giai Nam choáng váng.


      “Chị Giai Nam, trong chiếc hộp này có nhiều thư như vậy, đại học Nhân Dân, Tô Lập, đại học Trung Sơn, Hứa Nhan gửi cho Tống Ức Văn”.


      “Tống Ức Văn này là ai vậy, phải là chị chứ!” .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :