1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly (48c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 10

      Sáng hôm sau dậy rất sớm, làm xong điểm tâm Tống Thụy cũng thức dậy, lúc ăn cơm, mới nhớ đến vẫn chưa chuyện nghiêm túc với bé, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, dùng đũa gõ mép bát: “Chị này Tống Thụy, chị phải chuyện nghiêm túc với em chút, mẹ em gần đây tâm tư của em tập trung ở việc học tập nữa, mà chạy đến chỗ nam sinh kia”.


      Tống Thụy ngậm ngụm cháo bị sặc ở cổ họng, ho dữ dội: “Có gì hay mà , em cũng muốn nghe loại chuyện cũ rích này, chị Giai Nam, chị cũng là người từng trải, nhưng sao em cảm thấy khoảng cách thế hệ giữa em và chị ngày càng rộng thế này?”


      “Chị cũng vì muốn tốt cho em thôi, quên , chị với em nữa, chỉ muốn nhắc nhở em câu, bây giờ mà bàn chuyện đương có hơn nửa là thành, em nên trao trái tim của mình cho việc học tập ”. Tống Giai Nam suy nghĩ chút, để tăng thêm sức thuyết phục, bồi thêm câu: “Chờ đến lúc em học đại học, rồi nhìn lại tình cảm bây giờ, nhất định em cảm thấy, sao lúc đó mình lại ấu trĩ, lại có thể thích người như vậy”.


      Tống Thụy liếc mắt nhìn , con ngươi tròn xoe xoay tròn hai vòng: “Chị Giai Nam, vậy bây giờ chị nhìn người lúc trước chị thích có còn cảm giác là mình ấu trĩ hay , làm sao có thể thích người như vậy?”


      “Chị -----” Tống Giai Nam bỗng chốc nghẹn lời, trả lời được, mà trả lời cũng được, chỉ có thể trừng mắt: “Chị nhiều như vậy, em nghe cũng được, mà nghe cũng được, sau này ít đến chỗ chị , buổi sáng năm giờ rưỡi phải xuống giường hầu hạ em, chị phải mẹ em, có nghị lực và kiên nhẫn cao như vậy, nếu như buổi tối em ở lại nữa, chị thu tiền”.


      Tống Thụy lè lưỡi, giọng thầm: “Ôi ôi, đâm vào chỗ đau của chị ấy, nhìn dáng vẻ hung dữ của chị ấy kìa, quả nhiên là ai muốn”.


      Sau khi Tống Thụy , cơn buồn ngủ lại kéo đến, rất muốn ngủ, nhưng lại nghĩ đến phải bàn giao công việc trong hôm nay, cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đến tòa soạn, từ chỗ bảo vệ mở tờ báo trong ngày ra xem, quả nhiên bản tin hôm qua được đăng báo, thở phào nhõm, cảm thấy nghiệp phóng viên mảng tin tức xã hội này của coi như cũng có được cái kết hoàn mỹ.


      Chờ đến lâu sau mới có người lục đục làm, mỗi người đều lật xem báo chí của ngày hôm nay, có người thất vọng, có người phấn chấn, sau cuộc họp buổi sáng, bàn giao công việc của mình ột phóng viên khác, lúc này chủ biên cũng bước đến dặn dò , Tống Giai Nam cho rằng là vì chuyện công việc của mình, vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, nhưng ngờ là chủ biên lại vẫy tay gọi chàng trai ngồi đánh máy: “Tiểu Tống à, mấy ngày nay Châu Vũ công tác, vốn dĩ đây là thực tập sinh của cậu ấy, trước tiên giúp đỡ hai ngày nhé”.


      có chút bất ngờ, năm nay, toà soạn cũng có chỉ tiêu thực tập sinh, sao còn có người vào đây được, suy nghĩ, chàng trai kia nhanh nhẹn đứng lên, lanh lợi cười : “ Tống, chào , em tên là Phương Ngôn Án, là sinh viên năm tư trường đại học Ngoại ngữ khoa tin tức, thực tập tại tòa soạn, xin chỉ giáo”.


      Thế trận đâu ra đó lập tức khiến Tống Giai Nam nở nụ cười, vội vàng giải thích: “Gọi tôi là chị Giai Nam được rồi, gọi là nghe nghiêm túc quá, phải chỉ giáo, mà là mọi người học tập lẫn nhau thôi”.


      dẫn Phương Ngôn Án ra ngoài, ngay lập tức liền có nữ phóng viên chú ý: “Chà, Tống Giai Nam, tiểu soái ca nha ----”


      Phương Ngôn Án lễ phép tươi cười: “Chào các thầy , em thực tập ở mục xã hội, tên là Phương Ngôn Án, sau này xin chiếu cố”.


      Tất cả mọi người đều cười, bàn luận tới tấp, Tống Giai Nam dẫn cậu ấy đến phòng trực ban hotline tin tức để hướng dẫn: “ tường có quy định về những việc liên quan đến hotline và kĩ năng cơ bản, xem chút là được, có phóng viên khác đến giao trách nhiệm, cậu theo người đó học tập chút, hotline này vẫn phải cần đến kinh nghiệm thực tế, làm càng nhiều càng tốt, hôm nay biết có phải đến trường lấy tin hay , nếu có tôi gọi cậu cùng”.


      Phương Ngôn Án gật đầu: “Vâng, cám ơn chị Tống, để em xem những quy định này chút”.


      Tống Giai Nam cố gắng làm động tác tay ra dấu, vừa xoay người chuẩn bị rời , liền quay trở về: “Ngôn Án của cậu có phải lấy từ Ngôn Tiếu Án Án (1) ?”


      (1) Ngôn Tiếu Án Án: cười ôn nhu, hòa nhã (baidu)


      vui mừng bất ngờ lên trong ánh mắt của cậu ấy: “Chị Tống, chị là lợi hại, đoán đúng rồi”.


      cũng cười : “ ra tôi bất ngờ thấy văn kiện tiếp nhận thực tập sinh bàn của chủ biên, cố gắng lên nha”.


      Trở về chỗ ngồi của mình, lập tức có nhiều người vây lại, hỏi thăm về Phương Ngôn Án: “Giai Nam, toà soạn của chúng ta năm nay phải là tuyển thực tập sinh ư, sao chàng trai kia lại vào được vậy?”


      “Nhờ quan hệ, tại muốn vào đài truyền hình và tòa soạn đều phải có người đứng phía sau”. Có người xen lời: “Tôi đoán là chàng trai đó có lai lịch đâu, chủ biên ủy thác cho cậu trách nhiệm là nặng nề nha”.


      vội giải thích: “ ra là Châu Vũ phụ trách, nhưng gần đây ta phải công tác, tôi sắp chuyển sang mục giải trí rồi, đừng lung tung gì thế”.


      Lúc này người chịu trách nhiệm hotline tin tức đến : “Vừa rồi có người dân báo ở đường Trường Xuân, chỗ giao với đường Thượng Hải có cái giếng bốc hơi lên khiến cho năm công nhân và hai người lính phòng cháy chữa cháy trúng độc, chủ biên bảo Tống Giai Nam chuẩn bị chút, mang người cùng”.


      lập tức gọi Phương Ngôn Án chuẩn bị, cùng nhau bắt xe đến trường, đến nơi cảnh sát phong tỏa trường, mọi người vây xem khiến đường phố bị tắc nghẽn, sau đó, đài truyền hình tỉnh, đài phát thanh nhân dân, kênh tin tức 18, bản tin đô thị, giới truyền thông và phóng viên của các trang báo thành phố hằng ngày cũng lần lượt chạy đến trường.


      Phỏng vấn người trúng độc và những quần chúng tận mắt chứng kiến, tiếp cận những công nhân trúng độc và lính cứu hỏa để hiểu nguyên nhân, lấy tin tức chính xác từ quần chúng tận mắt chứng kiến, rồi lấy thông tin từ những cuộc phỏng vấn của các phương tiện truyền thông khác. Sau đó 120 nhân viên cấp cứu chạy tới đưa những người trúng độc đến bệnh viện gần nhất, họ vừa nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu ở bệnh viện lấy tin đồng thời hỏi bác sĩ về tình hình trúng độc, càng bận rộn hơn là vào trong lại gặp phải những nhân viên y tế từ chối.


      Trở lại tòa soạn hơn bốn giờ chiều, ngay cả cơm cũng chưa ăn, Tống Giai Nam vừa viết bản thảo, vừa oán trách ở trong lòng: “Tại sao lại để cho tôi thu thập và điều chỉnh tin tức tiêu điểm chứ, tôi cần công danh huy hoàng gì để kết thúc kiếp sống nghề nghiệp này cả”.


      Phương Ngôn Án ở bên cạnh gọi điện thoại, thu thập tin tức từ bệnh viện, những khâu liên quan và người trong cuộc, ngừng ghi chép, sau đó, Tống Giai Nam chỉnh bản thảo, lại đưa cho chủ biên sửa chữa, mãi cho đến khi được tổng biên tập duyệt mới thở phào nhõm, lúc này là sáu giờ chiều.


      giờ mới biết đói bụng, dạ dày cũng co thắt, lấy từ dưới bàn làm việc ra hai gói bánh bích quy, đưa cho Phương Ngôn Án gói, uể oải : “Ngày đầu tiên chịu nổi đúng , mệt chết được, mau ăn chút chút , buổi tối ăn bữa ngon để an ủi bản thân chút”.


      Phương Ngôn Án trả lời: “Đúng vậy, nghĩ đến ngày đầu tiên kích thích như vậy, quả thực là cực kì khiêu chiến năng lực của em”.


      “Sau này cậu ở đây thực tập gặp được càng nhiều chuyện, riêng gì công việc phía trước, còn có những việc liên quan nữa, muốn làm phóng viên tốt là phải ngừng học hỏi”. Tống Giai Nam suy nghĩ chút, cảm nhận được mình vừa cậy lớn lên mặt, vội vàng chữa lại: “Hôm nay cậu làm rất tốt, ngày mai tiếp tục cố gắng”.


      Phương Ngôn Án nghiêm túc : “ ra em rất thích làm nghề phóng viên này, bởi vì chị họ của em là người dẫn chương trình rất cừ, họ còn ưu tú hơn, nhưng em lại sợ em làm tốt, chị biết đó, trong nhà có người để so sánh, luôn luôn cảm thấy áp lực”.


      Tống Giai Nam gật đầu: “Tôi hiểu, nhà tôi có em họ, ngày nào nó cũng bị mẹ mang ra so sánh với tôi, vừa thấy mặt nó, câu đầu tiên nhất định là 'Em ghét chị, muốn chuyện với chị', nhưng mà mỗi người đều có chí hướng riêng, chỉ cần làm tốt và thẹn với lương tâm mình là được”.


      Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, giọng của Tăng Thư Ức phía bên kia truyền đến: “Tống Giai Nam, sao cậu còn chưa đến?”


      hiểu gì cả: “Đến đâu? Chuyện gì?”


      “Muốn chết hả, tớ gửi tin nhắn rốt cuộc cậu có thấy , tối nay Tiểu Di đến đây công tác, mọi người cùng nhau ăn cơm, tớ chờ trái chờ phải chính là chờ được cậu, ra là từ đầu cậu hoàn toàn động đến tin nhắn của tớ”.


      Tống Giai Nam vội vã nhảy dựng lên: “Tớ biết rồi, tớ đến ngay đây, cậu chờ tớ”.


      Cúp điện thoại, với Phương Ngôn Án: “ có chuyện gì nữa, cậu có thể về rồi, cậu sao?”


      Cậu ấy mỉm cười: “ có chuyện gì, tạm thời em chưa , họ em muốn qua đón em ăn cơm, cho nên chắc còn phải chờ thêm lát nữa, chị Tống, chị có việc cứ trước ”.


      gật đầu: “Được, vậy tôi trước”.


      Đến nhà hàng, đều là bạn tốt thời đại học, nghe giọng biết toàn là dân báo chí, ngoài Tống Giai Nam làm về mảng giải trí còn lại toàn là tài chính và kinh tế, khí chất và trang phục hoàn toàn khác biệt.


      Mọi người nhìn thấy Tống Giai Nam đều trêu chọc: “Người viết mảng xã hội đến rồi, phải bắt đầu với chuyên mục 'Chân trời Phương Đông'(2) trước tiên”.


      (2) Chân trời Phương Đông: tiết mục của đài truyền hình CCTV.


      Tống Giai Nam dở khóc dở cười, 'Chân trời Phương Đông' chính là nguyên nhân khiến trở thành trò cười lúc còn học, lúc ấy quyết chí chạy theo bên tin tức xã hội, bọn họ từng làm kỳ mô phỏng 'Chân trời Phương Đông', theo thứ tự vào vai phóng viên và người quảng bá, cả chuông điện thoại di động và đồng hồ báo thức cũng đều cài đặt thành bài hát chủ đề, kết quả là có lần đến trường thu thập tin tức, điện thoại di động của vang lên, có người lập tức quát: “Người của CCTV đến, mọi người mau chộp lấy hình ảnh”. Khiến những người cùng dở khóc dở cười.


      ngồi xuống: “'Chân trời Phương Đông” cũng đến, tớ cũng có sức lực náo loạn với các cậu, hôm nay tớ đến trường lấy tin tức, mệt chết được, cơm trưa vẫn chưa ăn, các cậu có thể cho phép tớ ăn cơm trước hay ?”


      Những người khác hiểu ý: “Ăn nhanh , mảng xã hội là cực khổ nhất”.


      cũng chú ý đến hình tượng nữa, miệng ngậm miếng sườn lợn to, Tăng Thư Ức nhìn chút trang phục của : “Giai Nam, sắp chuyển sang mục giải trí rồi, trang phục này của cậu được đâu nha”.


      ngậm sườn lợn gật đầu: “Tớ hiểu, cái này phải có biện pháp, mỗi ngày làm mang hai đôi giầy, đôi dùng ở phòng làm việc, đôi dùng để chạy lấy tin tức, nếu tớ khẳng định hai chân bị tàn phế”.


      Những người khác cảm thán: “Nhanh lên, nhanh lên, cậu cũng sắp hết khổ rồi, mục giải trí thoái mái hơn nhiều”.


      Ăn cơm xong, mọi người đến quán bar gần đó ngồi uống chút, nhóm phụ nữ biết nổi hứng chơi đùa như thế nào, bắt đầu đòi trò lòng đại mạo hiểm, Tống Giai Nam có chút mệt mỏi uể oải, Tăng Thư Ức nhàng cho biết: “ ra cũng là mượn danh nghĩa thôi, chẳng qua là dùng để dụ dỗ chơi đùa đàn ông, cậu xem bên kia có mấy gã đàn ông tệ”.


      Ánh mắt nhìn qua đó, có vài người ngồi trong góc quán bar, vẫn còn rất trẻ và vẻ mặt phấn chấn, thứ tệ, khó trách nhóm phụ nữ này muốn dùng cái cớ vụng về như vậy, ra vẫn là do rụt rè.


      Ngay trận đầu Tống Giai Nam bị tóm, chọn lòng, đề tài ràng là muốn làm tổn thương , đắc ý cười to: “Tớ chưa từng có bạn trai, loại câu hỏi này đối với tớ vẫn là cho qua ”.


      Tăng Thư Ức vừa nhìn, vừa lắc đầu: “Các cậu ra loại câu hỏi này, bằng đổi thành để cho cậu ấy người mà cậu ấy thầm mến, còn thực tế hơn”.


      Tống Giai Nam vội vàng xua tay: “Tớ đổi, đổi lại mạo hiểm được ”. Kết quả rút ra đề mục là: “Tìm người đàn ông bắt chuyện, sau đó làm cho tất cả mọi người chú ý đến bạn”. nhất thời choáng váng.


      Phải , Tăng Thư Ức chọn người cho : “Vừa rồi tớ mới nhìn chút, cảm thấy gã bên đó tệ lắm, dáng vẻ hiền lành lương thiện, cậu có thể thử chút, chắc là quá thê thảm”.


      Ánh đèn ở quán bar cũng sáng lắm, lờ mờ có thể trông thấy được người đàn ông đó có sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại, bả vai thon gầy, mang mắt kính, dưới cặp kính kia là đôi mắt trong trẻo, ta hình như đợi ai đó, nhưng bộ dáng hề gấp gáp, lắng tai thưởng thức nhạc.


      Xung quanh người ta tỏa ra khí chất rất ôn hòa, Tống Giai Nam suy nghĩ, nếu như mình thất lễ như vậy, biết ta có đứng lên hung hăng đánh trận rồi sau đó hiên ngang rời hay .


      ra vẻ thoải mái tới, bước đến chỗ bên cạnh người đàn ông, dường như người đàn ông đó cũng chú ý đến , đôi mắt kia rất đẹp, tao nhã lễ độ tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu, bỗng chốc Tống Giai Nam có chút chột dạ, nhưng giọng của vẫn rất vững vàng: “Tiên sinh, xin chào, có thể giúp tôi việc gấp được ?”


      Người đàn ông lịch mỉm cười, đại khái là đối xử với như người phụ nữ đến bắt chuyện: “ có chuyện gì?”


      Tống Giai Nam nghiến răng với tư tưởng hung ác, “Xin lỗi” bật thốt lên, người đàn ông kia sửng sốt chút, vẫn chưa kịp phản ứng, giọng của Tống Giai Nam bỗng nhiên cao lên gấp hai lần: “Cái gì! Cả đêm mà chỉ cho tôi có 200 đồng, là quá hời cho rồi”.


      Trong tích tắc, toàn bộ quán bar trở nên yên ắng, hiệu quả đạt được vô cùng thành công.


      thấy gương mặt của người đàn ông từ cứng nhắc chuyển thành co rúm, sau đó đột nhiên xoay người, bỏ vô cùng tự nhiên, nhóm phụ nữ gây chuyện kia cũng sợ đến ngây người, Tăng Thư Ức lắc đầu: “Tống Giai Nam, cậu lên tiếng thôi, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng nha!”


      Hơn nửa ánh mắt của mọi người cũng nhìn vào , gương mặt chút thay đổi, rất lâu sau những ánh mắt dò xét đó mới chuyển , Tăng Thư Ức đá chân của : “Tống Giai Nam, cậu có nhìn thấy chàng đẹp trai đó đâu , cậu có muốn trước hay ?”


      chột dạ: “Thôi , tớ chống lại các cậu còn an toàn hơn, cậu xem tớ có phải chọc vào xã hội đen hay , tốt xấu gì tớ cũng là phóng viên của tờ báo có số lượng phát hành lớn nhất, cũng có chút địa vị”.


      Tăng Thư Ức cũng cảm thấy trò đùa này hơi quá: “Hay là cậu dẫn theo mọi người giải thích chút, bọn tớ vốn tưởng rằng cậu chạy đến vỗ bàn hô to tiếng ‘Tôi muốn chia tay’, cậu xem, sao suy nghĩ của cậu lại trong sáng đến như vậy?”


      bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức kêu thảm thiết: “Tớ sai rồi, ôi ----”


      Quán bar lại khôi phục náo nhiệt như thường ngày, người đàn ông kia dường như hề bị ảnh hưởng gì cả, ta vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn, Tống Giai Nam từ nhà vệ sinh trở về, dùng tốc độ của con rùa đến chiếc bàn đó, dùng giọng như con muỗi bảo: “Tiên sinh, xin lỗi , bọn tôi chơi trò lòng đại mạo hiểm, cái đó phải là tôi cố ý, có biện pháp nào khác”.


      Người đàn ông kia đỡ mắt kính cười : “ họ gì, làm ở kênh truyền hình nào?”


      “Hả?” Suy nghĩ của Tống Giai Nam lập tức trở nên xoắn lại, chẳng lẽ muốn trả đũa , quyết định xuống nước: “ ra tôi họ gì quan trọng, quan trọng là… Mọi người hiểu và khoan dung lẫn nhau”.


      “Lý Hân Di của kênh truyền hình quy định pháp luật trực tuyến phải ?” Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên bàn của các .


      Tống Giai Nam cảnh giác nhìn ta, tay của người đàn ông vẫn đặt ở bàn, nở nụ cười, chờ ta mở miệng, điện thoại bàn vang lên, ta nhìn thoáng qua, sau đó với Tống Giai Nam: “Tạm biệt , gặp lại sau nhé”. Xoay người rời .


      khẽ hừ tiếng, ánh sáng u ám chiếu vào cửa sổ thủy tinh, bóng lưng người đàn ông kia thoáng qua rồi biến mất.


      Tống Giai Nam trở về chỗ ngồi, thở phào nhõm, trò chơi vẫn tiếp tục, nhưng mà bỗng nhiên lại có người giọng kêu lên tiếng: “Trời à, lại là Tịch Lạc Dữ, làm sao tớ lại có mắt đến như vậy, Tống Giai Nam, người đàn ông mà cậu mới trêu trọc vừa rồi là Tịch Lạc Dữ!”


      “Đại ca xã hội đen sao?” tức giận hỏi.


      phải”.


      “Vậy được rồi”. ta là ai, Tống Giai Nam cũng quan tâm, dù sao cũng chết được, cũng sợ gặp lại bị trả thù, dạng đàn ông lòng dạ hẹp hòi như thế ít trêu trọc tốt hơn, chán ghét dạng tính toán chi li so đo với phụ nữ.


      “Nhưng ta là bảng tên vàng trong giới luật sư đó, là trong mười thanh niên xuất sắc nhất năm trước, quan trọng là… Chưa kết hôn! Trước kia tớ muốn phỏng vấn ta, nhưng lại bị con tiểu tiện nhân chết tiệt kia đoạt mất”.


      Chủ đề của mọi người lập tức chuyển sang đề tài này, Tống Giai Nam nghĩ thầm, cũng may là có nguyện vọng đến mục hệ thống pháp luật, xem ra mục giải trí là lựa chọn vô cùng sáng suốt, nếu sau này oan gia ngõ hẹp, gây khó dễ cho đến thê thảm.


      Nhưng mà ngờ tới, cho dù ngoài công việc ra vẫn có cơ hội gặp phải ta, khi đó phản ứng của chính là thế giời này rất to, mà thế giới của “chúng ta” cũng chỉ có hai người, gian của hai người là rất “chen chúc”, rất “chật hẹp”.

    2. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 11

      Do ai cũng có chuyện riêng, cho nên cũng chơi quá lâu, giữa phụ nữ và đàn ông trong quán bar đươnw nhiên có liếc mắt đưa tình, Tống Giai Nam cũ thấy nhưng thể trách được, và Tăng Thư Ức cười toe toét ngày mai giao ca nên phải về sớm.


      Rất nhanh đến cuối mùa thu, ban đêm càng trở nên lạnh hơn, con phố bóng cây ngô đồng trơ trọi,loang lổ tiêu điều, thế nhưng con phố ăn uống và vui chơi này, khắp nơi đều là những bóng đèn neon, nên tạo chút cảm giác tiêu điều nào cả.


      Tuy nhiên ở đây buổi tối rất khó bắt xe, đành phải dọc theo mép đường đến ngã tư đường phía trước, chưa được hai bước, nghe thấy có người gọi tên mình, xoay người lại, hóa ra là Phương Ngôn Án, cậu ấy đứng ở khu ẩm thực của người Bát Kỳ đến phía , vội vàng chào hỏi cậu ấy: “Phương Ngôn Án, là khéo, cậu ăn cơm ở đây à?”


      Cậu ấy nhanh nhẹn nở nụ cười: “Vâng ạ, cả nhà tụ hợp, đúng rồi, chị Giai Nam, số điện thoại của chị là số mấy, hôm nay em bận quá nên quên hỏi chị, em định thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Hoàng Hán Trung, chủ biên chị từng học ông ấy, cho nên muốn em lãnh giáo chút kinh nghiệm từ chị”.


      Tống Giai Nam chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy, để tôi viết số điện thoại cho cậu, hôm nay buổi tối có thể tôi lên mạng chat, sang năm cậu thi ư, chuẩn bị thế nào?”


      có gì chắn chắn”. Phương Ngôn Án thành trả lời: “ có sách nghiên cứu thi để tham khảo nên trong lòng em chưa định hình được chút nào”.


      Tống Giai Nam cười : “Cái này, trườnw đại học khoa tin tức cũnw cấp danh mục sách tham khảo, sao, để tôi về lấy những tên sách mà năm đó tôi xem đưa cho cậu, hình như còn ít tài liệu, nhưng biết có tìm ra ”.


      Ánh mắt Phương Ngôn Án bỗng chốc sáng lên: “Chị Giai Nam, chị là tốt bụng, cám ơn chị”.


      vừa định lời khách sáo chút, điện thoại Phương Ngôn Án lại vang lên, cậu ấy nhìn thoáng qua màn hình, có chút ngại ngùng: “Chị Giai Nam, họ bảo em về, ấy chờ em ở trong xe”.


      Tống Giai Nam vẫy tay cái: “ sao, cậu , trở về rồi ”.


      Bên kia ngã tư đường có chiếc xe đỗ, Tống Giai Nam cố gắng lắm mới nhận ra đó là BMW, bên cạnh xe còn có người vóc dáng cao cao đứng, thấy Phương Ngôn Án qua lại bước đến chỗ lái xe mở cửa ngồi vào, chắc đó chính là họ của cậu ấy.


      Quả nhiên vào giới tyền thông ít nhiều cũng phải cần đến người đứng phía sau, ngay cả khi chính bản thân mình cũng từng theo người hướng dẫn tốt, vừa dựa vào bố mình là hiệu trưởng hai trường tng học liền kề nhau, hơn nữa lại là con trai của người quản lý tập đoàn tạp chí Evening City, nếu làm sao có cơ hội vào được toà soạn báo chí tầm cỡ như thế này, còn phải nhờ chủ biên chiếu cố.


      vừa vừa cảm khái, đến giao lộ gọi xe về nhà, vừa mới vào cửa điện thoại có tin nhắn, mở ra thấy quả nhiên là Phương Ngôn Án: “Chị Giai Nam, mã số QQ hay MSN của chị là bao nhiêu, em thêm chị”.


      Tống Giai Nam cười, cảm thấy Phương Ngôn Án làm việc có hiệu suất quả rất cao, nhanh nhẹn và cũng có chút nghiêm túc, vội vàng trả lời tin nhắn cho cậu ấy, sau đó mở máy ki tính ra, đăng nhập MSN, lập tức liền thấy khung chat nhảy ra, biểu tượng tươi cười to trước mắt .


      cũng gửi biểu tượng sanw, sau đó suy nghĩ lát, liệt kê hơn nửa danh mục sách tham khảo, Phương Ngôn Án sợ hãi phản hồi: [Chị Giai Nam, chị xem nhiều sách quá, chị chọn hộ em sách trọng điểm ấy, nhiều quá].


      ngẫm nghĩ lại rồi xóa bớt rất nhiều, sau đó cho cậu ấy: [ thể bỏ nữa, nếu cậu cũng đừng thi].


      Bên kia lâu có phản hồi, bỗng nhiên Phương Ngôn Án gửi biểu tượng khóc qua: [Chị Giai Nam, em phát cách chuyện của chị và họ của em giống nhau như đúc, cực kì nghiêm chỉnh, chị biết , những lời mà hôm nay chị với em ở tòa soạn, dường như họ em cũng từng với em sai chữ, chẳng lẽ mọi người ở thời đại của hai người đều như vậy?]


      lập tức đùa: [ họ của em bao nhiêu tuổi rồi, có bạn chưa, giới thiệu cho chị ].


      Phương Ngôn Án lập tức trả lời: [Bằng tuổi với chị, nhưng mà ấy già dặn hơn chị chút, tuy nhiên ấy có bạn rồi, đúng lúc. Nhưng mà chị Giai Nam, chị hoàn toàn có thể hy vọng, có muốn em giới thiệu với chị lần ?]


      Tống Giai Nam cười khanh khách: [Thôi , vậy thôi , tôi cũng muốn làm người thứ ba].


      Trò chuyện thêm vài vấn đề khác, như là cuộc sống đại học… Phương Ngôn Án than vãn với : [Chị Giai Nam, chị có QQ , em muốn chat với chị qua QQ, em dùng quen MSN].


      [Cậu phải học dùng MSN, trong tòa soạn cấm dùng QQ, lúc trước tôi có số QQ, sau khi bị hack vào nữa, hôm nào tôi có được chứ].


      [Ở đây em có số dùng, hay là cho chị tốt hơn]. Phương Ngôn Án đánh dãy số và mật mã: [Chị thử lần xem, mật mã có thể đổi, đúng rồi, em là hội viên của QQ đấy, có rất nhiều đặc quyền].


      Tống Giai Nam dở khóc dở cười, hội viên gì đó chẳng qua là dùng để ngụy trang kiếm tiền, nhưng cũng nên làm phật ý cậu ấy, đành phải đăng nhập vào, dãy số rất ngắn lại rất dễ nhớ, chắc là lại dạng số đẹp, quả nhiên khi vừa đăng nhập vào, có rất nhiều dịch vụ thu phí, avatar của Phương Ngôn Án ở phía nhấp nháy: [Cái thu phí kia mặc kệ nó, nó có liên kết với điện thoại của em, ở phía có vài người bạn thân, là bạn học và người nhà em, xóa là được].


      mở biểu tượng ma thuật dùng cho hội viên ra, chọn cái rồi gửi , rất nhanh, Phương Ngôn Án phản hồi cho biểu tượng chọc cười, nhớ đến lời chủ biên dặn dò mình, sau đó với Phương Ngôn Án: [Đúng rồi, ngày mai cậu chuẩn bị gửi bản thảo độc lập nha, có quá nhiều người chú ý hotline, phó giáo sư đưa đầu mối có ích cho cậu, điện thoại lấy tin là được rồi, cần đến trường, viết cho tốt, tranh thủ đăng báo].


      Phương Ngôn Án rất vui vẻ, đánh mấy dấu chấm than, sau đó bắt đầu cảm khái: [Chị Giai Nam, cái này cũng quá hiệu suất rồi, ngày đầu tiên dẫn em đến trường, ngày thứ hai gửi bản thảo , bồi dưỡng phóng viên cần phải cấp tốc như vậy sao?]


      ngẫm nghĩ có lẽ nên trả lời qua loa: [Có cơ hội nên nắm bắt, tôi cho cậu biết, thầy Châu Vũ rất nghiêm khắc, chờ sau khi thầy ấy về mà cậu còn chưa có thành tích gì, có khả năng là ngày nào thầy ấy cũng giao nhiệm vụ cho cậu].


      Phương Nwôn Án cảm thấy bất đắc dĩ: [Em phải chuẩn bị tâm lý tốt, ngày mai nhất định phải viết cho tốt, tranh thủ đăng báo, phụ công lao đào tạo của Tống, chủ biên Hồ, Trương tổng, còn có đảng đáng kính và nhân dân dấu nữa].


      Trò chuyện lát Phương Ngôn Án phải thoát ra để đọc sách, Tống Giai Nam bắt cậu ấy chỉ từng bước xóa từng số bạn bè QQ cho tốt, lúc xóa đến người có tên là “Thất lý điền gian”, lại thấy người đó miêu tả bản thân rất : [Đạm hành đạm viễn tán lạc lâm mộc thâm xử, dũ kiến dũ nồng phiêu tận thất lý điền gian" (1) ], cảm thấy rất hứng thú, nhìn lại các tư liệu khác đều là trống , tronw lúc nhất thời biết có nên xóa hay lưu lại.


      (1) Có nghĩa là “Càng càng xa rơi vào nơi sâu thẳm của rừng cây, càng nhìn càng thấy nồng đậm rơi xuống cánh đồng mênh mông”. --- Sis GR ---


      Nickname mạng này khiến cho nhớ lại nick trước kia của Tô Lập, Tống Giai Nam cảm thấy thần kinh của mình hơi bị rối loạn, cuộc sống hôm nay trôi qua quá mức kích thích, bỗnw chốc lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế, kội vàng tắt máy vi tính, tắm rồi ngủ.


      Ngày hôm sau làm, dặn dò Phương Ngôn Án tiếp hotline tin tức xong phải viết bản thảo rồi gửi , chú ý hạng mục công việc, chạy đến mục giải trí bên cạnh để làm quen tình hình chút, bên đó chỉ có mấy thực tập sinh viết bản thảo, còn những người khác hình như ra ngoài lấy tin tức, ngồi đối diện là phóng viên của diễn đàn trực tuyến đầu tiên về hệ thống pháp luật Tiểu Triệu, thấy liền chào hỏi: “Tống Giai Nam, dự định khi nào tái hôn đây, của hồi môn cũng có, nhớ là phải ọi người ăn nhiều bánh kẹo đó”.


      Những người khác đều bị chọc cười, Tống Giai Nam cũng đùa giỡn: “Haizzz, cưới lần hai được chào đón nha, chủ biên tùy ý đá cái sung quân em đến đây, địa vị, còn phải nhờ các các chị chiếu cố nhiều hơn nữa”.


      Thực tập sinh wiúp dọn đồ đạc, đồ dùng của nhiều lắm, nhưng lại có tập sách rất đẹp khiến ọi người tò mò, Tống Giai Nam cũng muốn làm bọn họ mất hứng, mở ra ọi người xem, ra là những bài viết được đăng báo của , xấp dày, vừa xem vừa đọc: “Xe bánh mì kỳ lạ chút dừng lại để trộm bình ắc quy, xe hàng chở quá tải thô bạo đâm cảnh sát giao thông, trò chơi kinh doanh từ ngữ, hoàn trả tiền hợp lệ cho người nghỉ hưu, thế chấp điện thoại di động rồi cướp lại, gây án ba lần bị bắt…”


      Có thực tập sinh kêu lên “Ôi”, “Biết điều chút, xã hội sao lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, chị Giai Nam, đề tài này của chị là dũng cảm”.


      cười to: “Tin tức hủ bại, viết nhiều cũng thành thói quen, nếu mọi người làm bên tin tức xã hội phát ra xã hội có rất nhiều chuyện quái lạ, thực thể tưởng tượng nổi”.


      “Mục giải trí đúng là tin đồn nhiều, vẻ bề nwoài xinh đẹp nổi tiếng kia chẳng qua cũng chỉ là có tiếng mà có miếng, hôm trước phỏng vấn Thái Y Lâm với ông chủ, trời ạ, là khác xa cực độ, tranw điểm dày, sắc mặt cũng tốt, cùng với người poster như là hai người khác nhau vậy”.


      Tống Giai Nam thở dài: “Ôi, sau này chắc là phải thẩm mỹ mệt nghỉ luôn, đúng rồi, chị Hân, chị cầm cái gì trong tay vậy?”


      “À, cái này là tạp chí, bản tin hệ thống pháp luật, mỗi chuyên án đều rất hay, nhất là luật sư được mời riêng, viết phân tích những trường hợp vụ án rất đặc sắc, mỗi chữ như ngọc ngà, mạch lạc ràng, cái này hình như là Tịch Lạc Dữ, chị rất thích ta”.


      Tống Giai Nam bật cười, sau đó đưa tay qua: “Để em xem chút, xem thử người này có đáng để em điên đảo hay ”.


      “Nhìn ảnh , xem ảnh mới điên đảo”. Nữ biên tập hơn ba mươi tuổi có chồng vô cùng hưng phấn: “Chị từng gặp người , đẹp trai hơn gấp trăm lần so với ảnh, sao, sai chứ, nhìn nwây người phải , rất muốn quyến rũ đúng , lần sau lúc phỏng vấn ta đưa em cùng, tiện thể mang theo máy quay phim để chạy việc, rồi dùng bữa cơm luôn”.


      Tống Giai Nam vừa nhìn, gương mặt lập tức thay đổi, thể khen ngợi: “Đúng là phải điên đảo”. Sau đó quay mặt sang chỗ khác giọng thầm: “Lật thuyền trong mương”.


      vô cùng phối hợp với những người mê trai ở mục giải trí về người của mục hệ thống pháp luật, sau đó trở về trang xã hội, Phương Ngôn Án sửa bản thảo, Tống Giai Nam tiến đến xem, thỉnh thoảng cho cậu ấy chút ý kiến, sửa xong bản thảo và gửi qua cho bộ phận biên tập, Phương Ngôn Án thấy cầm quyển tạp chí tay, cậu ấy xán tới : “Wow, người đeo mắt kính này đẹp trai nha, chị Giai Nam thích mẫu người như vậy sao?”


      “Đâu có, chị mới thích mẫu người này”. Tống Giai Nam quăng tạp chí sang bên: “Nhìn đau tim”.


      Phương Ngôn Án cầm quyển tạp chí lên nhìn: “Oh, vậy chị Giai Nam thích mẫu người như thế nào?”


      Trong đầu lại chợt lên bóng dáng chôn giấu từ lâu trong lòng, giống như chỉ mới ngày hôm qua hành lang trường học thấy được bóng dáng của , lạnh nhạt đơn, khẽ ngẩng đầu.


      Tống Giai Nam cười rộ lên: “Tôi thích mẫu người cho tôi cảm giác đặc biệt độc lập, có chút quá hòa đồng với mọi người, dạng trong nóng ngoài lạnh, rất kỳ lạ đúng ”.


      “A, dạng đàn ông trầm tĩnh”. Phương Nwôn Án cười to: “Em lại nghĩ chị thích mẫu đàn ông nhiệt tình như ánh mặt trời”.


      ***


      Giữa trưa, ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa kính ở đại sảnh chiếu vào, tản mát đến mỗi góc trong phòng làm việc, giống như trải tấm lụa mỏng màu vàng nhạt mờ ảo, êm dịu như thơ, Tống Giai Nam ngồi trước bàn làm việc, suy nghĩ bỗng chốc bị kéo xa.


      nhớ đến ánh mặt trời ưu sầu kia, nhưng biết bây giờ ở đâu, trở thành người như thế nào, trong vài năm ngắn ngủi cũng đủ để thay đổi người.


      Khi đó, ràng là bản thân có cơ hội để đến gần , nhưng rồi chính bản thân mình lại quay lưng .


      Tống Giai Nam khỏi cười khẽ tiếng, bỗng nhiên điện thoại di động của vang lên, lên tin nhắn: “Hóa ra là Tống Giai Nam tiểu thư của báo Evening City, trăm nghe bằng mắt thấy, đêm hôm đó Tống tiểu thư để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc”.


      Suy nghĩ của có chút phản ứng kịp, xem tin nhắn rất lâu mới hiểu được, hóa ra là Tịch Lạc Dữ xui xẻo tìm đến, hiểu được thế giới phóng viên hỗn loạn này ngờ lớn như vậy, Tịch Lạc Dữ muốn điều tra người cũng rất đơn giản, nhưng nhớ về chuyện xưa, tâm trạng phiền muộn bỗng nhiên bị tin nhắn này quấy rối, cũng lười để ý đến, ném điện thoại sang bên.


      Cho đến lúc tan sở, điện thoại di động của vang lên, nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ, nhận cuộc gọi, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, bên kia mở miệng sâu xa: “Tôi nghĩ Tống tiểu thư nhất định hiểu lầm ý của tôi, nhưng Tống tiểu thư quên phải, tối nay hình như Tống tiểu thư có hẹn với tôi ở Du Tiên Các, chẳng lẽ Tống tiểu thư quên sao?”


      “Cái gì!” Tống Giai Nam vô cùng kinh ngạc: “ có, nhầm rồi, wọi nhầm số rồi, tìm 114 (2) ”.


      (2) 114: số điện thoại của tổng đài viên bên Tng Quốc


      Tịch Lạc Dữ bên kia dường nhưng cũng rất kinh ngạc, trầm mặc lúc, sau đó ta mở miệng: “Nếu được, tôi muốn rất hân hạnh mời Tống tiểu thư dùng bữa cơm được chứ, bây giờ, tôi đanw ở dưới lầu tòa soạn, ra ngoài là có thể thấy tôi”.


      Theo bản năng, Tống Giai Nam bước đến cửa đại sảnh nhìn xuống, từ tầng bốn mươi sáu căn bản là nhìn cái gì cũnw , cảm nhận được mình là ngốc, bị cái thế giới này đùa giỡn, hỗn loạn khiến chống đỡ được.


      Nhưng có lẽ là Thượng Đế vui đùa người, nhớ đến câu thần chú đầu môi của Tăng Thư Ức “Take it easy, baby”, rồi cười, đúng nha, có gì ghê gớm chứ, những năm khó khăn nhất mà Tống Giai Nam cũng vượt qua được sợ gì chứ.


      Nghĩ đến đó, bước từng bước xuống bậc thang, có người quen bước đến, kinh ngạc nhìn : “Tống Giai Nam, thang máy đến rồi”.


      xua tay, lông mày cười cong lên, “Vận động, sinh mệnh được quyết định ở vận động!”

    3. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 12

      Đương nhiên là thể nào bộ từ tầng bốn mươi sáu xuống, Tống Giai Nam khoảng chừng đến tầng thứ mười lăm, chân tựa như chiếc lá cuối thu còn vương lại cây, run rẩy vô cùng kịch liệt.


      đành phải thang máy xuống, sau đó đứng ở trong đại sảnh tòa soạn, ung dung trì hoãn điều chỉnh lại chút tâm trạng khẩn trương và đôi chân run rẩy của mình, chậm rãi đến bãi đổ xe, quả nhiên là Tịch Lạc Dữ đứng bên cạnh chiếc Buick, dường như ngây người, khẽ ngẩng đầu lên, tay tùy tiện bỏ vào trong túi, vài tia nắng mặt trời còn sót lại chiếu xuống bờ vai của ta, bên mắt kính phản chiếu chiếc mũi nhọn, nhìn qua dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.


      Nếu như… Bỏ qua định kiến, ta cũng được coi như mẫu người tương đối điềm đạm, nhưng trong nụ cười điềm đạm đó rốt cuộc là chứa những điều gì, Tống Giai Nam nghĩ dù sao cũng làm việc bên mục tin tức xã hội hơn nửa năm nay, cho nên nhìn người vẫn phải bằng mắt và tâm.


      rón rén bước đến, Tịch Lạc Dữ cũng thấy , lịch nhìn mỉm cười: “ Xin chào, Tống tiểu thư”.


      Tống Giai Nam cũng tự nhiên đáp lại: “ ngại vì để chờ lâu, ra tôi muốn hỏi điều là tại sao theo hẹn, cái đó, mặc dù là tối ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau, nhưng hôm nay hẹn gặp mặt có phải là quá hiệu suất hay ?”


      Tịch Lạc Dữ mỉm cười, thuận tay mở cửa xe: “Vào trong rồi , dù sao cũng phải ăn bữa cơm này”.


      ***


      “Hóa ra bố và bố tôi là bạn cũ, cho nên bàn bạc trước, rồi thuận thế mang tôi đến đây?” Tống Giai Nam suy luận xong thấy rất có cảm giác thành tựu: “Lúc đầu tôi còn nghĩ đến tìm là để trả thù, nghĩ thầm là nên mọn như vậy, người làm việc pháp luật, có hơn nửa là trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền (1).


      (1)


      宰相肚里能撑船


      - zǎi xiàng dù lǐ néng chēng chuán: Thông thường dùng để miêu tả người khoan dung độ lượng, biểu thị thái độ đối nhân xử thế rộng lượng, đối với người ngoài khoan dung nhân từ (baidu)


      Tống Giai Nam nghĩ trước tiên phải tâng bốc ta, cho dù ta có thù tất báo cũng giảm chút.


      Tịch Lạc Dữ nhìn cái, lên tiếng, chỉ khẽ mỉm cười hai cái, sau đó lắc đầu: “ nghĩ đến, nghĩ đến”.


      Trong lòng Tống Giai Nam cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng gì, lén nhìn thoáng qua Tịch Lạc Dữ, khóe miệng ta chứa đựng nụ cười như có như , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nhìn xung quanh xe của ta, trang trí thứ cần thiết, chỉ có cây hoa hướng dương , nghĩ là cây giả, đưa tay lên sờ, sau đó lại túm lấy, mới biết hóa ra đó là cây , vừa quay đầu liền phát Tịch Lạc Dữ nhìn chằm chằm vào , run rẩy luống cuống trượt tay xuống, khéo đụng phải cửa xe, cơn đau lập tức ùa đến, trái lại Tịch Lạc Dữ lại cười rộ lên: “Tống Giai Nam tiểu thư, lời tương đối thất lễ, hy vọng bỏ qua cho”.


      “Ừ” tiếng, Tịch Lạc Dữ cười : “Tôi cảm thấy bố của hiểu về cho lắm”.


      “Hả? Có ý gì?”


      “Bác trai điềm đạm nho nhã, chuyện quá nhiều, tôi cảm thấy rằng vừa vặn ngược lại đó chứ”. Vẻ mặt Tịch Lạc Dữ hài hước nhìn : “Người viết ục tin tức xã hội, luôn luôn hề điềm đạm nho nhã, ngược lại, chắn hẳn là tương đối mạnh mẽ”.


      Tống Giai Nam chớp mắt vài cái, gần như độc thoại: “Bố mình còn là mình điềm đạm nho nhã, rốt cuộc bao lâu rồi ông ấy chưa gặp mình cơ chứ”.


      Món bánh bào ngư thịt gà bên là vỏ bánh xốp giòn vàng óng, bên trong là nhân làm từ bào ngư, thịt gà nóng hôi hổi, hương vị vô cùng ngon miệng. mặt được phết lớp mật ong rồi chiên phồng lên, có màu trắng như tuyết, ở giữa nhân bánh có chút thịt quay đỏ thẫm. Bánh ga tô đậu đỏ trong suốt làm thành hình con thỏ , bánh sủi cảo tôm và xíu mại san hô vô cùng ngon, giá cả cũng hợp lí, ăn lần chỉ muốn ăn lần nữa.


      Tống Giai Nam vừa ăn vừa than thở: “Chỗ này tốt, sao lúc tôi dạo phố hề chú ý đến chỗ này còn có quán trà có phong cách Hong Kong nhỉ, làm rất chính thống nha!”


      Dường như Tịch Lạc Dữ đến đây để ăn, ta nhìn Tống Giai Nam nhìn chiếc bánh ga tô đậu đỏ hình con thỏ đành lòng cho vào miệng mà cảm thấy buồn cười, đẩy phần của mình đến cho : “Giữ lại cái, còn dùng cái này ”.


      thuận miệng hỏi: “ thích ngọt?”


      “Đúng vậy, tôi vốn thích ăn ngọt, khẩu vị của tôi rất nhạt, nhưng mà lại thích chua ngọt”.


      Tống Giai Nam khách sáo nhận lấy: “Vậy đáng tiếc, đồ ngọt khiến cho tâm trạng tốt hơn đấy, ví dụ như bánh pudding xoài, còn có bánh ga tô đậu đỏ”. nếm thử miếng bánh ga tô đậu đỏ, quả nhiên là mùi vị rất ngon, cười càng đậm hơn: “ thích chua ngọt, lần sau tôi mời ăn lẩu cà chua, nước súp nồng đậm mùi cà chua tuyệt đối phù hợp với cầu của ”.


      Tịch Lạc Dữ lập tức thích thú: “Cái gì là lẩu cà chua?”


      “Là lẩu có nguyên liệu là trái cà chua đó, phải đun rất lâu, vị chua và ngọt, trước bữa ăn được miễn phí thêm chén bột đậu xanh, ngọt ngào mềm mại; ăn xong lại được thêm bánh pudding sữa mát lạnh”. Tống Giai Nam chớp mắt ước mơ: “Nghĩ đến là nhịn được mà muốn ngay ăn”.


      Tịch Lạc Dữ rất muốn bật cười, muốn cười to, nhưng cuối cùng cũng nhịn được: “Hình như rất thích ăn!”


      “Vì công việc mà, mỗi ngày làm việc mệt nhọc cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, vậy miếng cơm mà ăn ngon là có lỗi với chính mình”. trả lời vô cùng hùng hồn và đầy lý lẽ: “Những nơi nào có thức ăn ngon trong thành phố này hầu như tôi đều có thể tìm tới được, cái loại thẻ giảm giá này, tôi có đủ hết, trước kia đến đài phát thanh làm chương trình, thực phẩm Hoa Kỳ dành cho khách, khi đó là khoảng thời gian hạnh phúc, hai hoặc ba người điều khiển chiếc xe, phố lớn ngõ tìm quán cơm để ăn thử, tất cả đều béo lên rất nhiều”.


      “Nếu ở đài phát thanh rất tốt tại sao lại muốn đến toà soạn?”


      trầm tư chút: “Theo đuổi, theo đuổi khác biệt chứ sao, có lẽ tôi là người thích ngừng đổi mới bản thân, trong công việc, nếu như đạt được đỉnh cao, lại muốn thử nghiệm công việc khác”.


      “Ví dụ như từ đài phát thanh sang toà soạn báo, lại từ phóng viên săn tin xã hội nhảy sang mục giải trí?”


      hiểu rất nha, ngay cả việc tôi sắp đến mục giải trí cũng biết”. Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn ta cái, “ phát triển nghề nghiệp của người bình thường là như thế, sau này có thể làm gì tôi cũng biết , nhưng tôi rất thích làm phóng viên”.


      Tịch Lạc Dữ nâng gọng kính chút, bắt chéo tay đan vào nhau, có chút hứng thú hỏi : “ ra tôi có vấn đề, lúc trước tại sao học ở đại học ở phía Nam, nhưng khi thi nghiên cứu sinh lại cố ý trở về đây?”


      Tống Giai Nam suy nghĩ lát: “Khi đó tuổi trẻ còn ngông cuồng, hối hận thôi, vì thế mới xin hồi hương!”


      Tịch Lạc Dữ đưa về, có lẽ là do ăn quá no, Tống Giai Nam cảm thấy hơi buồn ngủ, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, dọc đường , những ngọn đèn sáng lấp lánh, người đến người , cảm thấy nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra hướng của thành phố, khẽ cười.


      Khi đó chính xác là tuổi trẻ ngông cuồng, cảm thấy xa quê hương chẳng qua là cho bản thân cơ hội để thay đổi lần nữa, nhưng bước ra ngoài mới phát , tất cả những thứ xung quanh cũng đều xa lạ như vậy, mà khi người đó với “Tương lai tôi vẫn muốn trở lại”, lập tức quyết định bằng bất cứ giá nào cũng muốn trở về quê hương mà họ từng sống chung hai mươi năm.


      Thế nhưng ma xui quỷ khiến, trở lại, nhưng có lẽ quên rồi, còn dấu vết gì nữa.


      lát sau, trong đầu chỉ có tấm ảnh cũ màu vàng của ký ức, nó nhắc nhở , từng cố gắng thích người đến như vậy.


      Chiếc Buick vững vàng đỗ ở dưới lầu nhà , Tống Giai Nam mở cửa xe, vừa định xuống, “Ối” tiếng, hai châm mềm nhũn gần như ngã rạp xuông, phía sau có đôi tay vững chắc đỡ lấy tay , mới bị ngã.


      Tịch Lạc Dữ cười rộ lên, nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy nụ cười của ta dường như khác với lúc trước, cảm giác rất chân , ta : “ ra khi bước ra khỏi tòa soạn, tôi cảm thấy được bình thường, run run, giống như bị bệnh Parkinton (2).


      (2) Bệnh Parkinton: Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất số chức năng vận động vật lý.


      Quả đúng là luật sư, đứng nhất về sát ngôn quan sắc (3), cũng yếu thế, tiếp tục cười đùa: “Đúng vậy, như thế tôi mới thấy mình có chút triệu chứng, khó trách là sau mỗi bữa cơm tôi thường run rẩy, phải đến bác sĩ khám mới được”.


      (3) Sát ngôn quan sắc: Đoán ý qua lời và sắc mặt


      “A, tôi quen biết khá nhiều bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân, để hôm nào tôi dẫn kiểm tra”.


      Tống Giai Nam trả lời lưu loát: “ cần, bệnh viện Nhân Dân nhất định là hoan nghênh tôi đâu, lần trước, hình như là vào tháng tám, các tờ báo lớn thẳng thắn đưa tin về thuốc, làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa bệnh viện và phóng viên.


      “Tháng tám, có phải chuyện về bác sĩ dùng thuốc mà nước ta chưa phê duyệt , bản tin các đại lý thuốc làm trái phép, dẫn đến trẻ em thiếu máu rồi tử vong, sau đó dẫn đến kiện sóng to gió lớn?”


      Tống Giai Nam nhìn ta cái: “ phải làm trong công ty luật à, sao biết nhiều quá vậy?”


      “Tôi cũng là độc giả trung thành của báo Evening City”. Tịch Lạc Dữ nheo mắt: “Tin tức được đưa sau bản tin đó tôi vẫn có ấn tượng rất sâu, ngôn ngữ sắc bén, dùng từ sắc sảo, có đôi khi còn rất cay nghiệt”.


      Tống Giai Nam nghĩ thầm, giả vờ để ám chỉ cay nghiệt đây mà, còn nghĩ so đo chuyện qua chứ, còn nữa tin biết bản tin hôm đó là do viết, đoán là ta cũng điều tra ra mười tám đời tổ tông nhà . Mới vừa định mở miệng, Tịch Lạc Dữ khẽ gọi tên , ràng nụ cười trong sáng được phát ra từ đôi mắt trầm mặc như mực tàu kia, từ tốn thản nhiên: “Cố gắng lên , Tống Giai Nam tiểu thư, mong chờ những bài viết hay của được đăng báo nhiều hơn”.


      Rất tha thiết chân thành, tí gì là mang theo hư tình giả ý, Tống Giai Nam suy nghĩ, chắc là mọn rồi, Tịch Lạc Dữ ra là người tốt.


      Ngày hôm sau làm, chân vẫn nhúc nhích nổi, xụi lơ ngồi ghế xem báo, vẫn chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ lấy tin từ mục giải trí, chủ biên thấy có dáng vẻ nhàn nhã thong dong khiến người khác xem thường kín đáo giao cho nhiệm vụ, phỏng vấn người phụ trách viện bảo tàng của tỉnh, đưa tin về việc khai quật được nhóm di vật văn hóa ở thành cổ.


      Vốn dĩ Tống Giai Nam dự định gọi xe đến đó, nhưng lại muốn vận động để tiêu hao axit lactic trong cơ thể, quyết định mượn chiếc xe đạp chậm rãi đạp đến viện bảo tàng, bác phụ trách là người hòa nhã, chẳng những rất phối hợp cho tin mà còn để cho Tống Giai Nam tham quan miễn phí khắp viện bảo tàng, xung quanh cho đến bốn giờ mới trở về tòa soạn.


      đường, đạp xe xuyên qua con đường trong rừng, thành phố này vẫn còn giữ lại được phong cảnh cổ xưa, những cây đại thụ xanh ngát ngào ngạt vây quanh tường của ngôi thành cổ, ánh mặt trời tươi sáng nhưng hề chói mắt, nhìn ngược lại ánh sáng, có thể thấy được rất nhiều bụi phất phơ trong khí. Từng mảnh sáng rực nhàng rơi xuống lá cây xanh ngắt, tạo nên vầng sáng nhè .


      Tâm trạng của Tống Giai Nam vô cùng tốt, qua con hẻm , qua cây cầu bắc qua thành hào, từ rất xa nhìn thấy song sắt bao vây rừng cây, mỉm cười, quá quen thuộc với nơi này vì đó chính là nơi từng học sáu năm trung học.


      Bảo vệ cổng cho rằng là giáo viên dạy, cũng ngăn cản , dắt xe vào trường, sáu năm rồi, dường như sân trường hề thay đổi chút nào, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu lúc rời , chỉ là trước cổng xuất con suối nước chảy ào ạt, cây cối ven đường càng xanh tươi hơn, dường như che chắn con đường mòn hề có khe hở.


      Bỗng chốc nhớ lại rất nhiều, sáng sớm đầu mùa đông kia, chàng trai có bóng lưng đẹp mắt bất ngờ xông vào tầm mắt của , sau đó, trong lòng , dần dần lưu lại những dấu vết sâu.


      Đều là những chuyện qua, trong đầu lại lên gương mặt của Tịch Lạc Dữ, Tống Giai Nam tự chủ được nở nụ cười.


      Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, bất ngờ cái tên “Tống Thụy” ra màn hình, gì, rất lâu sau mới có tiếng khóc thút thít của tiểu nha đầu: “Chị, em thất tình rồi”.


      Tống Giai Nam mở to mắt, buồn cười nhưng cười nổi.


      Lúc này bé mới biết cái gì gọi là tình ư, cũng giống như năm đó, cho dù tình cảm của đối với Tô Lập chẳng qua là thầm mến vô vọng, nhưng về sau mới phát , tình cảm thầm mến đó trở thành dấu ấn thể xóa nhòa trong sinh mệnh của .


      nghĩ chắc là cả cuộc đời này cũng có cách nào quên được.

    4. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 13

      Lúc này mọi nhà trong cư xá đều lên đèn, ánh đèn màu cam tỏa sáng, cùng với thay đổi ánh sáng phát ra từ TV, chiếu lêh cửa sổ từng nhà.


      Tống Giai Nam ngồi ghế sofa gọi điện thoại cho thím: “Tống Thụy ở nhà của con, tâm trạng của con bé tốt là điều bình thường, thím hãy nghĩ xem, mỗi buổi sáng thức dậy từ năm giờ rưỡi, buổi trưa mười hai giờ mới về nhà, hai giờ rưỡi phải chạy đến lớp, buổi tối lại phải lên lớp tự học đến mười giờ mới về, thím xem mất bao nhiêu giờ, đừng là tâm trạng con bé tốt, cho dù người lớn chúng ta lúc trước trải qua nửa như thế thôi, trong lòng cũng có oán trách, thím cũng phải thông cảm cho con bé”.


      Bên kia lại than thở: “Giai Nam à, thím nóng lòng sao được, Tống Thụy vốn dĩ là con bé xảo quyệt thành , trong lòng nó toàn là những tư tưởng sai lệch, nó đâu có như con hiểu chuyện nghe lời người lớn, bây giờ lớp mười , cũng sắp lên lớp mười hai rồi còn gì!”


      vội vàng giải thích: “Trẻ con vốn dĩ ít nhiều gì cũng có ham chơi, lúc trước con cũng vậy, thím đừng lo lắng quá, lần này nhất định con chuyện nghiêm túc với Tống Thụy, coh cũng từng trải qua giai đoạn ấy, nên tương đối có thể hiểu cảm nhận của con bé”.


      “Được rồi, được rồi, Giai Nam, ngày mai là tiệc rượu đại thọ của ông, con có biết ?”


      Tống Giai Nam ngỡ ngàng: “ biết, bố mẹ con cho con biết”.


      “Xem tmí nhớ của bố mẹ con kìa, bản thân hai người giờ giữ chức vụ quan trọng, quý nhân thường hay quên chuyện, ngày mai bảy giờ tối, ở Kim Bích Đường, con đừng quên nha, đến lúc đó thím và bác con đến thẳng đó luôn, bảo Tống Thụy ngồi xe bus đến nha”.


      Quả đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngay cả chuyện của Tịch Lạc Dữ cũng hoàn toàn để ra sau đầu, vội vàng tìm cuốn sổ ghi lại để nhớ kỹ, để phòng ngừa bản thân bị nhiễm chứng bệnh dễ quên của gia tộc: “Được ạ, ngày mai con được nghỉ, đến lúc đó có thể con đưa Tống Thụy cùng đến”.


      buông điện thoại xuống, đẩy cửa bước vào, thấy tiểu nha đầu gục đầu bàn sách với bộ dạng ngẩn ngơ, khẽ ho khan hai tiếng: “Tống Thụy, hoàn hồn , đừng để mình chết vì tình ”.


      Tống Thụy thở ra hai hơi nặng, giọng khàn khàn: “Em là gặp người tốt”.


      Tống Giai Nam rất muốn bật cười to, ngẫm nghĩ cũng nên giữ lại lòng tự tôn cho bé nên đành kìm nén: “Được rồi, là chàng trai kia có mắt, em có biết sau khi thất tình hên làm số chuyện , khóc xong rửa mặt, ăn bữa cơm no, lại chơi trận, sau đó là quyết chí nỗ lực mạnh mẽ vươn lên, để ngày em có thể đạp người đàn ông đó dưới lòng bàn chân, em thắng”.


      “Đúng vậy, dẫm đạp người đàn ông cự tuyệt em dưới lòng bàn chân, cảm giác đó rất thoải mái, đúng rồi, chị, sau khi em thất tình người đầu tiên em nghĩ đến chính là chị, làm cuộc trao đổi chị cũng phải cho em biết chuyện”.


      “Ừh” tiếng: “Chuyện gì?”


      Tống Thụy thở dài: “Rốt cuộc chị từng thích nam sinh nào hay chưa, ở độ tuổi của em, chị từng sớm chưa?”


      Ánh đèn bàn và ánh sáng từ máy vi tính tạo thành vầng sáng ấm áp, hòa vào nhau trong khí, những hạt bụi phiêu diêu theo quy tắc gì trong gian, cũng giống như từng hạt cát mịn, chúng bày ra trước mắt mảng màu vàng sáng, mỉm cười: “ ra thời trung học chị từng thích nam sinh, cũng giống như em lúc đó chị học lớp 11”.


      “Sau đó sao?” Tống Thụy vội vã hỏi.


      ra rất buồn cười, cậu ấy học cùng ban với chị, rất nhiều lần trùng hợp chị vô tình chú ý đến cậu ấy, mỗi lần thấy cậu ấy chị cảm thấy rất hạnh phúc, có hôm chị thấy cậu ấy đứng cùng bạn nữ, chị rất khó chịu, sau đó chị quyết định xa lánh cậu ấy, cuối cùng lại dần dần phai nhạt”. suy nghĩ chút, lại tiếp: “Chị hiểu tình cảm của em, tình cảm thời học sinh là đẹp đẽ nhất, bởi vì đối phương trong suy nghĩ của em là người hoàn hảo lý tưởng nhất, nhưng chờ đến khi em trưởng thành, sau khi gặp đủ mọi loại người, em hiểu được ý nghĩa của tình cảm đó”.


      Tống Thụy giơ tay nhàng nắm lấy góc áo của , khẽ hỏi: “Có ý nghĩa gì?”


      “Giống như chỉ là cảnh vui vẻ trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại có gì cả, cũng có thể là nỗi nhớ nhung suốt cả cuộc đời”.


      Tống Thụy bối rối gật đầu: “Cũng giống như bây giờ em bắt đầu cảm thấy đó là giấc mộng buồn cười rồi, là kỳ lạ”.


      Tống Giai Nam hiểu : “ bạn , cho nên em còn rất , chuyện tình để sau hẵng vậy”.


      Tống Thụy rửa mặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách, Tống Giai Nam ôm laptop nằm ghế sofa, MSN và QQ cũng mở trạng thái busy. vốn muốn hỏi tình hình Phương Ngôn Án hôm nay có bị Châu Vũ hành hạ hay , nhưng đoán được là cậu ấy online, đành phải rầu rĩ viết bản thảo.


      Nhưng cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, những chuyện quá khứ dĩ vãng kia ra từ miệng của trong tâm trạng khác, chẳng những có cảm giác trút được gánh nặng mà lại càng thêm nặng nề. kể hết toàn bộ chuyện cũ với Tống Thụy, nó chẳng qua chỉ là phần trong câu chuyện, phần bé đáng kể.


      Bỗng nhiên QQ có thanh “ting ting” vang lên, kéo trở về từ ký ức, avatar xa lạ nhảy lên, mở Ra nhìn, ra là nick “Thất lý điền giang ” mà xóa kia, nó lại ra dòng chữ: [ phải em ở toà soạn làm nhiệm vụ à, sao lại rảnh rỗi login].


      A, nhất định tưởng là tên tiểu tử Phương Ngôn Án kia rồi, vội vàng trả lời: [Xin lỗi, Phương Ngôn Án tại dùng số này, số QQ hày cậu ấy cho tôi sử dụng].


      Đối phương phản ứng rất nhanh: [Ha ha, ngại quá, xin hỏi chút, bạn là?]


      Tống Giai Nam suy nghĩ hồi, dùng thân phận tương đối thận trọng trả lời: [Tôi là đồng nghiệp trong toà soạn của cậu ấy, vì để dễ dàng liên lạc nên cậu ấy cho tôi mượn tạm số QQ này để sử dụng].


      Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó lại nhảy ra biểu tượng tươi cười: [Hóa ra là như vậy, làm phiền rồi].


      Tống Giai Nam cười cười, nghĩ ra nên gửi phản hồi gì, đóng khung chat rồi tiếp tục vùi đầu viết bản thảo, sau đó lại suy nghĩ chút, rồi đổi chữ ký cá nhân thành: [Giang sơn đổi chủ, đổi số QQ, nếu như muốn liên lạc với tôi, xin định vị GPRS].


      Sau đó lại viết bốn chữ “Thiển Hỉ Thâm Ái” (1) để thuyết minh bản thân, cũng biết tại sao, chỉ là trong nháy mắt lại nghĩ ra.


      (1)


      浅喜深爱


      - Thiển Hỉ Thâm Ái: tiểu thuyết của tác giả Tưởng hhã Nam


      Nội dung sơ lược: Bạn người như thế nào? Ăn sống nuốt tươi hay từ từ hấp thụ đến tận xương tủy? Hay là hành hạ dày vò, đồng quy vu tận? Đây là quyển tiểu thuyết tình tê tâm liệt phế, tràn ngập nghi ngờ và thương tổn, đầy máu và nước mắt. Người đàn ông và người phụ nữ, bắt đầu và kết thúc, bạn thể tưởng tượng nổi hhững điều kì lạ, bạn có cách nào suy đóan được những điều ngoài ý muốn.


      Nếu như bạn tin tình đau thương như thế, đừng ngại thử người.


      Nếu như bạn sợ tình làm cho thươhg tích đầy mình, đừng ngại đến với cuốn tiểu thuyết này.(baidu)


      Sáng sớm đưa Tống Thụy ra cửa, sau đó nằm xuống ngủ với tư thế hình chữ Đại (2), chưa đến chín giờ bị điện thoại đánh thức, đầu choáng váng, đấu tranh lúc lâu mới vùng dậy ra khỏi chăn: “A lô, tôi là Tống Giai Nam, xin hỏi tìm ai?”


      (2) Chữ đại :





      giọng trung niên trầm ổn truyền ra: “Tìm Tống Giai Nam”.


      “A, chú chờ chút nha -----” mơ mơ màng màng trả lời, sau đó tự chủ nhìn lên tên thị màn hình, phía màng là ba chữ vô cùng to ----- Chủ biên Trương, Tống Giai Nam lập tức bừng tỉnh, giọng cũng biến thành giòn giã sinh động dễ nghe: “Chủ biên, là cháu đây”.


      Chủ biên trang giải trí là người hơn bốn mươi tuổi, là người có tính cách rất nghệ sĩ, bình thường cũng chuyện quá nhiều, về công việc xuất bản văn nghệ phương châm chính sách lẫn đạo lý đều rất ràng, điển hình là Tập đoàn Báo khổ lớn, Tiếng của Đảng, Ánh mặt trời soi lối dư luận xã hội, cho nên mục giải trí có đẳng cấp cao hơn so với những tạp chí buôn chuyện khác, nhu cầu thưởng thức cũng cao hơn, nhưng cũng tương đối thú vị.


      Phía bên kia chủ biên chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tống à, vừa chuyển đến bộ phận mới có quen ?”


      như ban ngày, ngày hghỉ mà gọi điện thoại chẳng lẽ chỉ vì hỏi cảm nhận của khi đến bộ phận mới, Tống Giai Nam tin ông ấy lại những lời thừa như vậy: “Cám ơn chủ biên quah tâm, trang giải trí cũng rất sinh động, ở đây cháu cảm thấy tương đối quen thuộc, tệ”.


      “À, cảm thấy tệ là tốt rồi, ha ha, vậy chú có chuyện này muốn với cháu, là chuyện công việc, hgày kia ở Quảng Châu có cuộc triển lãm sách báo quốc tế, đến lúc đó có rất nhiều học giả tiếng tăm ngoài nước có mặt, lần trước giáo sư Lưu Tâm Vũ vẫn chưa cho chúng ta thời gian hẹn phỏng vấn, cho nên đổi lại thành lần này, vừa rồi chú nghiên cứu chút, cháu cùng với tổng biên tập Trương nhé”.


      Tống Giai Nam chớp mắt mấy cái, dám nghĩ chuyện tốt như thế lại rơi trúng đầu , vội vàng nhận lời: “ thành vấn đề, chủ biên, chiều nay cháu đến toà soạn chuyến, cần phải chuẩn bị chút”.


      Cúp máy, lập tức nghĩ đến việc gọi điện thoại cho bạn học tốt nhất lúc còn học đại học là Hứa Nhan, nhưng khi nhìn giờ giấc, đoán là ấy ghi hình cho tiết mục, gửi tin nhắn cho ấy, ý là muốn đến Quảng Châu phỏng vấn, ăn, mặc, ở, lại đều do mình Hứa Nhan lo liệu tất cả.


      Đến buổi trưa mới nhận được điện thoại, hai người chế giễu nhau hồi, trò chuyện kéo dài đến lúc xế chiều, Tống Giai Nam đến tòa soạn lấy tài liệu, xem hành trình cùng chủ biên Trương lát, vừa chạy đến bộ phận tin tức xã hội tám chuyện với đồng nghiệp lúc, cuối cùng lại thuận đường đến trường học đón Tống Thụy đến nhà hàng, như vậy mới cảm thấy cuộc sống trôi qua vô cùng bận rộn và phong phú.


      Nhà họ Tống là gia đình dòng dõi thư hương, cho nên dù có quyền lực nhưng vẫn rất có danh tiếng, ông nội của Tống Giai Nam là giáo sư đại học, cũhg là chủ hhiệm của phòng nghiên cứu pháp luật kinh tế, pháp luật cạnh tranh đồhg thời là chủ nhiệm tRung tâm nghiên cứu pháp luật về sở hữu trí tuệ, mang đến nhiều quy định của pháp luật nay, cho nên ông quen biết rất nhiều luật sư trong những công ty luật hàng đầu, đương nhiên cũng bao gồm cả Tịch Lạc Dữ.


      Cái gọi là tinh , hóa ra là trong lòng hiểm độc nhưng lại có thể trò chuyện vui vẻ ở bất cứ nơi nào, khi tmò chuyện trong bực dọc và tức giận Tịch Lạc Dữ lại nở nụ cười vân đạm phong khinh (3), hờ hững: “Chín lần, tự tìm ra, Tống Thụy, dán thêm mặt cái nữa”.


      (3)


      风轻云淡


      - Vân đạm phong khinh: Chỉ tâm tình yên lặng, bình thản, màng danh lợi.


      Tống Thụy tức giận lấy tờ giấy màu tRắng chấm nước trà “Phạch” dán vào sau ót, chút cũng chịu thua, Tống Giai Nam chơi mạt chược, ngồi bên cạnh nhàm chán xem, nhân tiện lục tìm cây bút trong túi sách của Tống Thụy, vốn định luyện kí tên chút, chờ khi đến buổi triển lãm sách báo, muốn các phóng viên tạp chí lớn ký tên, cũng học các mihh tinh rồng bay phượng múa chút, kết quả là Tịch Lạc Dữ nâng kính mắt, chỉ chỉ mảnh giấy trắng ở bàn: “Tống Giai Nam, cho nơi phát huy đó”.


      Tống Thụy là người phản ứng đầu tiên, tiếng hít thở trong lỗ mũi phát ra “Ồ ồ”, rồi lật từng tờ từng tờ ót, nghiến răng nghiến lợi quát: “A, Tiểu Tịch, cũng quá trong sáng rồi, trong đầu đầy tư tưởng xấu xa, làm sao bọn em có thể chơi lại, chị Giai Nam, chị về phe với ấy sao?”


      Lúc này Tống Giai Nam mới chợt hiểu ra: “A, chị hiểu rồi, hì hì”. đưa tay lấy xấp giấy mang đến, suy nghĩ chút rồi hỏi Tịch Lạc Dữ: “Ít như vậy có đủ , tôi sợ dùng đủ”.


      Tịch Lạc Dữ mỉm cười: “Ha ha, làm sao tôi biết, vấn đề ở đây phải là có dùng đủ hay , mà là vấn đề có thể hay ”.


      Ngồi cùng bàn với bọn họ là chàng trai học đại học, nghe như thế buồn bực, tức giận đẩy mạc chượt: “Don 't be zhuangbility, zhuangbility(4) leads to leibility (4)”. - (Đừng có giả bộ nữa, giả bộ bị sét đánh)


      (4) Zhuangbility: giả bộ


      Leibility: sấm sét (Ét Chan)


      Tống Giai Nam và Tống Thụy nghe xong vẻ mặt ngỡ ngàng, Tịch Lạc Dữ cười khẽ, tay nhanh chậm sờ bài, nhàng thốt ra vài câu khẩu ngữ chính thống: “Many people think they are full of niubility (5) and like to play zhuangbility,which only reflect their shability (5)”. – (Nhiều người nghĩ rằng họ thực bướng bỉnh và thích giả bộ để thể điều đó, nhưng điều đó chỉ càng phán ánh ngu dốt của họ mà thôi.)


      (5) Niubility: Cố chấp, ngang bướng


      Shability: đần độn, ngu dốt (Ét Chan)


      Lần này Tống Giai Nam hiểu, nhưng chỉ biết giương mắt nhìn, bộ dáng giống như bị sét đánh, những người khác cũng lần lượt phản ứng, cười ha ha, Tống Thụy tò mò sắp chết: “Chị Giai Nam, mọi người gì vậy?”


      “Tịch Lạc Dữ, đừng dạy hư trẻ con”.


      “Có sao? Tôi có à, Tống Thụy em nghe có hiểu ?”


      Tống Thụy lắc đầu: “ hiểu, Văn của em rất kém, mọi người đừng có làm khó người ta như thế, mau là ý gì ”.


      Tịch Lạc Dữ buông tay, nhìn Tống Giai Nam cười: “Bọn chúng nghe hiểu, cho nên cấu thành trách nhiệm dân ”.


      Buổi tiệc diễn ra được lúc ông nội Tống mới đến, vừa vào cửa, ông hỏi Tống Giai Nam ở đâu, vội vàng chạy đến, ông nội Tống rất vui vẻ, hỏi chuyện công việc, sau đó lớn: “Tiểu Tịch đâu rồi, sao hôm nay thấy thằng bé đâu?”


      Có người vội vã gọi Tịch Lạc Dữ đến, ông nội Tống cười : “ nay cháu cũng ba mươi tuổi rồi mà còn trêu tiểu nha đầu Tống Thụy như thế, đúng rồi, đây là cháu ta, Tống Giai Nam”.


      Tống Giai Nam vội vàng cắt lời ông: “Ông nội, con và ta sớm biết nhau rồi, cần giới thiệu”.


      “Biết rồi tốt, ha ha, biết sớm càng tốt hơn, lần trước ông còn với bố con…” Ông nội Tống vừa muốn tiếp, đúng lúc Tống Thụy ra: “Ông nội, có người bên học xã chín ba tìm ông”.


      thấy cả nhóm người bọn họ xa, ngay lập tức thở phào nhõm: “Ôi, Tống Thụy, em đến đúng lúc”.


      Vẻ mặt Tống Thụy ngỡ ngàng: “Em này, mọi người ở đây lời khách sáo gì đó, còn chơi mạc chược, những vị tiền bối toàn những lời vô ích, biết lúc nào mới có thể khai tiệc đây, lúc này cũng có thể chơi thêm hai ván nữa đấy”.


      Tống Giai Nam dở khóc dở cười: “Em chơi được , hóa đơn chính thức vẫn đủ để em dán sao?”


      “Hay là chơi tiền , có lẽ như thế em mới có thêm tinh thần để chiến đấu!” Ánh mắt Tống Thụy phát sáng: “Bây giờ em mới biết được cuộc sống có nhiều thú vui như vậy, thất tình cái quỷ gì chứ, trước tiên em qua chỗ bọn ahh ba thảo luận chút, xem ai làm nhà cái”.


      xong chạy , để lại Tống Giai Nam và Tịch Lạc Dữ đối mặt nhau, tình cảnh có chút lành lạnh, bỗng nhiên Tịch Lạc Dữ cười : “Tiểu nha đầu Tống Thụy này, có chuyện gì làm lại gây rối phá hư chuyện tốt, ra giới thiệu cho hai chúng ta quen biết cũng là chuyện tốt”.


      Tống Giai Nam nhất thời phản ứng kịp: “Hả? Cũng quen biết rồi, và Tống Thụy chuyện còn thân hơh với tôi”.


      Giống như nghe được thanh của Tống Giai Nam, Tịch Lạc Dữ bật cười, con ngươi trong trẻo phát sáng, mắt kính biết vì điều gì khẽ trượt xuống từ lúc nào, gác chiếc mũi cao, tạo thành góc độ bất đắc dĩ: “Nhà nước uy tín có pháp luật hiến dâng”.

    5. Harmony Nguyen

      Harmony Nguyen Member

      Bài viết:
      142
      Được thích:
      22
      Chương 14

      Lúc này mọi nhà trong cư xá đều lên đèn, ánh đèn màu cam tỏa sáng, cùng với thay đổi ánh sáng phát ra từ TV, chiếu lêh cửa sổ từng nhà.


      Tống Giai Nam ngồi ghế sofa gọi điện thoại cho thím: “Tống Thụy ở nhà của con, tâm trạng của con bé tốt là điều bình thường, thím hãy nghĩ xem, mỗi buổi sáng thức dậy từ năm giờ rưỡi, buổi trưa mười hai giờ mới về nhà, hai giờ rưỡi phải chạy đến lớp, buổi tối lại phải lên lớp tự học đến mười giờ mới về, thím xem mất bao nhiêu giờ, đừng là tâm trạng con bé tốt, cho dù người lớn chúng ta lúc trước trải qua nửa như thế thôi, trong lòng cũng có oán trách, thím cũng phải thông cảm cho con bé”.


      Bên kia lại than thở: “Giai Nam à, thím nóng lòng sao được, Tống Thụy vốn dĩ là con bé xảo quyệt thành , trong lòng nó toàn là những tư tưởng sai lệch, nó đâu có như con hiểu chuyện nghe lời người lớn, bây giờ lớp mười , cũng sắp lên lớp mười hai rồi còn gì!”


      vội vàng giải thích: “Trẻ con vốn dĩ ít nhiều gì cũng có ham chơi, lúc trước con cũng vậy, thím đừng lo lắng quá, lần này nhất định con chuyện nghiêm túc với Tống Thụy, coh cũng từng trải qua giai đoạn ấy, nên tương đối có thể hiểu cảm nhận của con bé”.


      “Được rồi, được rồi, Giai Nam, ngày mai là tiệc rượu đại thọ của ông, con có biết ?”


      Tống Giai Nam ngỡ ngàng: “ biết, bố mẹ con cho con biết”.


      “Xem tmí nhớ của bố mẹ con kìa, bản thân hai người giờ giữ chức vụ quan trọng, quý nhân thường hay quên chuyện, ngày mai bảy giờ tối, ở Kim Bích Đường, con đừng quên nha, đến lúc đó thím và bác con đến thẳng đó luôn, bảo Tống Thụy ngồi xe bus đến nha”.


      Quả đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngay cả chuyện của Tịch Lạc Dữ cũng hoàn toàn để ra sau đầu, vội vàng tìm cuốn sổ ghi lại để nhớ kỹ, để phòng ngừa bản thân bị nhiễm chứng bệnh dễ quên của gia tộc: “Được ạ, ngày mai con được nghỉ, đến lúc đó có thể con đưa Tống Thụy cùng đến”.


      buông điện thoại xuống, đẩy cửa bước vào, thấy tiểu nha đầu gục đầu bàn sách với bộ dạng ngẩn ngơ, khẽ ho khan hai tiếng: “Tống Thụy, hoàn hồn , đừng để mình chết vì tình ”.


      Tống Thụy thở ra hai hơi nặng, giọng khàn khàn: “Em là gặp người tốt”.


      Tống Giai Nam rất muốn bật cười to, ngẫm nghĩ cũng nên giữ lại lòng tự tôn cho bé nên đành kìm nén: “Được rồi, là chàng trai kia có mắt, em có biết sau khi thất tình hên làm số chuyện , khóc xong rửa mặt, ăn bữa cơm no, lại chơi trận, sau đó là quyết chí nỗ lực mạnh mẽ vươn lên, để ngày em có thể đạp người đàn ông đó dưới lòng bàn chân, em thắng”.


      “Đúng vậy, dẫm đạp người đàn ông cự tuyệt em dưới lòng bàn chân, cảm giác đó rất thoải mái, đúng rồi, chị, sau khi em thất tình người đầu tiên em nghĩ đến chính là chị, làm cuộc trao đổi chị cũng phải cho em biết chuyện”.


      “Ừh” tiếng: “Chuyện gì?”


      Tống Thụy thở dài: “Rốt cuộc chị từng thích nam sinh nào hay chưa, ở độ tuổi của em, chị từng sớm chưa?”


      Ánh đèn bàn và ánh sáng từ máy vi tính tạo thành vầng sáng ấm áp, hòa vào nhau trong khí, những hạt bụi phiêu diêu theo quy tắc gì trong gian, cũng giống như từng hạt cát mịn, chúng bày ra trước mắt mảng màu vàng sáng, mỉm cười: “ ra thời trung học chị từng thích nam sinh, cũng giống như em lúc đó chị học lớp 11”.


      “Sau đó sao?” Tống Thụy vội vã hỏi.


      ra rất buồn cười, cậu ấy học cùng ban với chị, rất nhiều lần trùng hợp chị vô tình chú ý đến cậu ấy, mỗi lần thấy cậu ấy chị cảm thấy rất hạnh phúc, có hôm chị thấy cậu ấy đứng cùng bạn nữ, chị rất khó chịu, sau đó chị quyết định xa lánh cậu ấy, cuối cùng lại dần dần phai nhạt”. suy nghĩ chút, lại tiếp: “Chị hiểu tình cảm của em, tình cảm thời học sinh là đẹp đẽ nhất, bởi vì đối phương trong suy nghĩ của em là người hoàn hảo lý tưởng nhất, nhưng chờ đến khi em trưởng thành, sau khi gặp đủ mọi loại người, em hiểu được ý nghĩa của tình cảm đó”.


      Tống Thụy giơ tay nhàng nắm lấy góc áo của , khẽ hỏi: “Có ý nghĩa gì?”


      “Giống như chỉ là cảnh vui vẻ trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại có gì cả, cũng có thể là nỗi nhớ nhung suốt cả cuộc đời”.


      Tống Thụy bối rối gật đầu: “Cũng giống như bây giờ em bắt đầu cảm thấy đó là giấc mộng buồn cười rồi, là kỳ lạ”.


      Tống Giai Nam hiểu : “ bạn , cho nên em còn rất , chuyện tình để sau hẵng vậy”.


      Tống Thụy rửa mặt, ngoan ngoãn ngồi trước bàn học đọc sách, Tống Giai Nam ôm laptop nằm ghế sofa, MSN và QQ cũng mở trạng thái busy. vốn muốn hỏi tình hình Phương Ngôn Án hôm nay có bị Châu Vũ hành hạ hay , nhưng đoán được là cậu ấy online, đành phải rầu rĩ viết bản thảo.


      Nhưng cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn, những chuyện quá khứ dĩ vãng kia ra từ miệng của trong tâm trạng khác, chẳng những có cảm giác trút được gánh nặng mà lại càng thêm nặng nề. kể hết toàn bộ chuyện cũ với Tống Thụy, nó chẳng qua chỉ là phần trong câu chuyện, phần bé đáng kể.


      Bỗng nhiên QQ có thanh “ting ting” vang lên, kéo trở về từ ký ức, avatar xa lạ nhảy lên, mở Ra nhìn, ra là nick “Thất lý điền giang ” mà xóa kia, nó lại ra dòng chữ: [ phải em ở toà soạn làm nhiệm vụ à, sao lại rảnh rỗi login].


      A, nhất định tưởng là tên tiểu tử Phương Ngôn Án kia rồi, vội vàng trả lời: [Xin lỗi, Phương Ngôn Án tại dùng số này, số QQ hày cậu ấy cho tôi sử dụng].


      Đối phương phản ứng rất nhanh: [Ha ha, ngại quá, xin hỏi chút, bạn là?]


      Tống Giai Nam suy nghĩ hồi, dùng thân phận tương đối thận trọng trả lời: [Tôi là đồng nghiệp trong toà soạn của cậu ấy, vì để dễ dàng liên lạc nên cậu ấy cho tôi mượn tạm số QQ này để sử dụng].


      Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó lại nhảy ra biểu tượng tươi cười: [Hóa ra là như vậy, làm phiền rồi].


      Tống Giai Nam cười cười, nghĩ ra nên gửi phản hồi gì, đóng khung chat rồi tiếp tục vùi đầu viết bản thảo, sau đó lại suy nghĩ chút, rồi đổi chữ ký cá nhân thành: [Giang sơn đổi chủ, đổi số QQ, nếu như muốn liên lạc với tôi, xin định vị GPRS].


      Sau đó lại viết bốn chữ “Thiển Hỉ Thâm Ái” (1) để thuyết minh bản thân, cũng biết tại sao, chỉ là trong nháy mắt lại nghĩ ra.


      (1)


      浅喜深爱


      - Thiển Hỉ Thâm Ái: tiểu thuyết của tác giả Tưởng hhã Nam


      Nội dung sơ lược: Bạn người như thế nào? Ăn sống nuốt tươi hay từ từ hấp thụ đến tận xương tủy? Hay là hành hạ dày vò, đồng quy vu tận? Đây là quyển tiểu thuyết tình tê tâm liệt phế, tràn ngập nghi ngờ và thương tổn, đầy máu và nước mắt. Người đàn ông và người phụ nữ, bắt đầu và kết thúc, bạn thể tưởng tượng nổi hhững điều kì lạ, bạn có cách nào suy đóan được những điều ngoài ý muốn.


      Nếu như bạn tin tình đau thương như thế, đừng ngại thử người.


      Nếu như bạn sợ tình làm cho thươhg tích đầy mình, đừng ngại đến với cuốn tiểu thuyết này.(baidu)


      Sáng sớm đưa Tống Thụy ra cửa, sau đó nằm xuống ngủ với tư thế hình chữ Đại (2), chưa đến chín giờ bị điện thoại đánh thức, đầu choáng váng, đấu tranh lúc lâu mới vùng dậy ra khỏi chăn: “A lô, tôi là Tống Giai Nam, xin hỏi tìm ai?”


      (2) Chữ đại :





      giọng trung niên trầm ổn truyền ra: “Tìm Tống Giai Nam”.


      “A, chú chờ chút nha -----” mơ mơ màng màng trả lời, sau đó tự chủ nhìn lên tên thị màn hình, phía màng là ba chữ vô cùng to ----- Chủ biên Trương, Tống Giai Nam lập tức bừng tỉnh, giọng cũng biến thành giòn giã sinh động dễ nghe: “Chủ biên, là cháu đây”.


      Chủ biên trang giải trí là người hơn bốn mươi tuổi, là người có tính cách rất nghệ sĩ, bình thường cũng chuyện quá nhiều, về công việc xuất bản văn nghệ phương châm chính sách lẫn đạo lý đều rất ràng, điển hình là Tập đoàn Báo khổ lớn, Tiếng của Đảng, Ánh mặt trời soi lối dư luận xã hội, cho nên mục giải trí có đẳng cấp cao hơn so với những tạp chí buôn chuyện khác, nhu cầu thưởng thức cũng cao hơn, nhưng cũng tương đối thú vị.


      Phía bên kia chủ biên chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tống à, vừa chuyển đến bộ phận mới có quen ?”


      như ban ngày, ngày hghỉ mà gọi điện thoại chẳng lẽ chỉ vì hỏi cảm nhận của khi đến bộ phận mới, Tống Giai Nam tin ông ấy lại những lời thừa như vậy: “Cám ơn chủ biên quah tâm, trang giải trí cũng rất sinh động, ở đây cháu cảm thấy tương đối quen thuộc, tệ”.


      “À, cảm thấy tệ là tốt rồi, ha ha, vậy chú có chuyện này muốn với cháu, là chuyện công việc, hgày kia ở Quảng Châu có cuộc triển lãm sách báo quốc tế, đến lúc đó có rất nhiều học giả tiếng tăm ngoài nước có mặt, lần trước giáo sư Lưu Tâm Vũ vẫn chưa cho chúng ta thời gian hẹn phỏng vấn, cho nên đổi lại thành lần này, vừa rồi chú nghiên cứu chút, cháu cùng với tổng biên tập Trương nhé”.


      Tống Giai Nam chớp mắt mấy cái, dám nghĩ chuyện tốt như thế lại rơi trúng đầu , vội vàng nhận lời: “ thành vấn đề, chủ biên, chiều nay cháu đến toà soạn chuyến, cần phải chuẩn bị chút”.


      Cúp máy, lập tức nghĩ đến việc gọi điện thoại cho bạn học tốt nhất lúc còn học đại học là Hứa Nhan, nhưng khi nhìn giờ giấc, đoán là ấy ghi hình cho tiết mục, gửi tin nhắn cho ấy, ý là muốn đến Quảng Châu phỏng vấn, ăn, mặc, ở, lại đều do mình Hứa Nhan lo liệu tất cả.


      Đến buổi trưa mới nhận được điện thoại, hai người chế giễu nhau hồi, trò chuyện kéo dài đến lúc xế chiều, Tống Giai Nam đến tòa soạn lấy tài liệu, xem hành trình cùng chủ biên Trương lát, vừa chạy đến bộ phận tin tức xã hội tám chuyện với đồng nghiệp lúc, cuối cùng lại thuận đường đến trường học đón Tống Thụy đến nhà hàng, như vậy mới cảm thấy cuộc sống trôi qua vô cùng bận rộn và phong phú.


      Nhà họ Tống là gia đình dòng dõi thư hương, cho nên dù có quyền lực nhưng vẫn rất có danh tiếng, ông nội của Tống Giai Nam là giáo sư đại học, cũhg là chủ hhiệm của phòng nghiên cứu pháp luật kinh tế, pháp luật cạnh tranh đồhg thời là chủ nhiệm tRung tâm nghiên cứu pháp luật về sở hữu trí tuệ, mang đến nhiều quy định của pháp luật nay, cho nên ông quen biết rất nhiều luật sư trong những công ty luật hàng đầu, đương nhiên cũng bao gồm cả Tịch Lạc Dữ.


      Cái gọi là tinh , hóa ra là trong lòng hiểm độc nhưng lại có thể trò chuyện vui vẻ ở bất cứ nơi nào, khi tmò chuyện trong bực dọc và tức giận Tịch Lạc Dữ lại nở nụ cười vân đạm phong khinh (3), hờ hững: “Chín lần, tự tìm ra, Tống Thụy, dán thêm mặt cái nữa”.


      (3)


      风轻云淡


      - Vân đạm phong khinh: Chỉ tâm tình yên lặng, bình thản, màng danh lợi.


      Tống Thụy tức giận lấy tờ giấy màu tRắng chấm nước trà “Phạch” dán vào sau ót, chút cũng chịu thua, Tống Giai Nam chơi mạt chược, ngồi bên cạnh nhàm chán xem, nhân tiện lục tìm cây bút trong túi sách của Tống Thụy, vốn định luyện kí tên chút, chờ khi đến buổi triển lãm sách báo, muốn các phóng viên tạp chí lớn ký tên, cũng học các mihh tinh rồng bay phượng múa chút, kết quả là Tịch Lạc Dữ nâng kính mắt, chỉ chỉ mảnh giấy trắng ở bàn: “Tống Giai Nam, cho nơi phát huy đó”.


      Tống Thụy là người phản ứng đầu tiên, tiếng hít thở trong lỗ mũi phát ra “Ồ ồ”, rồi lật từng tờ từng tờ ót, nghiến răng nghiến lợi quát: “A, Tiểu Tịch, cũng quá trong sáng rồi, trong đầu đầy tư tưởng xấu xa, làm sao bọn em có thể chơi lại, chị Giai Nam, chị về phe với ấy sao?”


      Lúc này Tống Giai Nam mới chợt hiểu ra: “A, chị hiểu rồi, hì hì”. đưa tay lấy xấp giấy mang đến, suy nghĩ chút rồi hỏi Tịch Lạc Dữ: “Ít như vậy có đủ , tôi sợ dùng đủ”.


      Tịch Lạc Dữ mỉm cười: “Ha ha, làm sao tôi biết, vấn đề ở đây phải là có dùng đủ hay , mà là vấn đề có thể hay ”.


      Ngồi cùng bàn với bọn họ là chàng trai học đại học, nghe như thế buồn bực, tức giận đẩy mạc chượt: “Don 't be zhuangbility, zhuangbility(4) leads to leibility (4)”. - (Đừng có giả bộ nữa, giả bộ bị sét đánh)


      (4) Zhuangbility: giả bộ


      Leibility: sấm sét (Ét Chan)


      Tống Giai Nam và Tống Thụy nghe xong vẻ mặt ngỡ ngàng, Tịch Lạc Dữ cười khẽ, tay nhanh chậm sờ bài, nhàng thốt ra vài câu khẩu ngữ chính thống: “Many people think they are full of niubility (5) and like to play zhuangbility,which only reflect their shability (5)”. – (Nhiều người nghĩ rằng họ thực bướng bỉnh và thích giả bộ để thể điều đó, nhưng điều đó chỉ càng phán ánh ngu dốt của họ mà thôi.)


      (5) Niubility: Cố chấp, ngang bướng


      Shability: đần độn, ngu dốt (Ét Chan)


      Lần này Tống Giai Nam hiểu, nhưng chỉ biết giương mắt nhìn, bộ dáng giống như bị sét đánh, những người khác cũng lần lượt phản ứng, cười ha ha, Tống Thụy tò mò sắp chết: “Chị Giai Nam, mọi người gì vậy?”


      “Tịch Lạc Dữ, đừng dạy hư trẻ con”.


      “Có sao? Tôi có à, Tống Thụy em nghe có hiểu ?”


      Tống Thụy lắc đầu: “ hiểu, Văn của em rất kém, mọi người đừng có làm khó người ta như thế, mau là ý gì ”.


      Tịch Lạc Dữ buông tay, nhìn Tống Giai Nam cười: “Bọn chúng nghe hiểu, cho nên cấu thành trách nhiệm dân ”.


      Buổi tiệc diễn ra được lúc ông nội Tống mới đến, vừa vào cửa, ông hỏi Tống Giai Nam ở đâu, vội vàng chạy đến, ông nội Tống rất vui vẻ, hỏi chuyện công việc, sau đó lớn: “Tiểu Tịch đâu rồi, sao hôm nay thấy thằng bé đâu?”


      Có người vội vã gọi Tịch Lạc Dữ đến, ông nội Tống cười : “ nay cháu cũng ba mươi tuổi rồi mà còn trêu tiểu nha đầu Tống Thụy như thế, đúng rồi, đây là cháu ta, Tống Giai Nam”.


      Tống Giai Nam vội vàng cắt lời ông: “Ông nội, con và ta sớm biết nhau rồi, cần giới thiệu”.


      “Biết rồi tốt, ha ha, biết sớm càng tốt hơn, lần trước ông còn với bố con…” Ông nội Tống vừa muốn tiếp, đúng lúc Tống Thụy ra: “Ông nội, có người bên học xã chín ba tìm ông”.


      thấy cả nhóm người bọn họ xa, ngay lập tức thở phào nhõm: “Ôi, Tống Thụy, em đến đúng lúc”.


      Vẻ mặt Tống Thụy ngỡ ngàng: “Em này, mọi người ở đây lời khách sáo gì đó, còn chơi mạc chược, những vị tiền bối toàn những lời vô ích, biết lúc nào mới có thể khai tiệc đây, lúc này cũng có thể chơi thêm hai ván nữa đấy”.


      Tống Giai Nam dở khóc dở cười: “Em chơi được , hóa đơn chính thức vẫn đủ để em dán sao?”


      “Hay là chơi tiền , có lẽ như thế em mới có thêm tinh thần để chiến đấu!” Ánh mắt Tống Thụy phát sáng: “Bây giờ em mới biết được cuộc sống có nhiều thú vui như vậy, thất tình cái quỷ gì chứ, trước tiên em qua chỗ bọn ahh ba thảo luận chút, xem ai làm nhà cái”.


      xong chạy , để lại Tống Giai Nam và Tịch Lạc Dữ đối mặt nhau, tình cảnh có chút lành lạnh, bỗng nhiên Tịch Lạc Dữ cười : “Tiểu nha đầu Tống Thụy này, có chuyện gì làm lại gây rối phá hư chuyện tốt, ra giới thiệu cho hai chúng ta quen biết cũng là chuyện tốt”.


      Tống Giai Nam nhất thời phản ứng kịp: “Hả? Cũng quen biết rồi, và Tống Thụy chuyện còn thân hơh với tôi”.


      Giống như nghe được thanh của Tống Giai Nam, Tịch Lạc Dữ bật cười, con ngươi trong trẻo phát sáng, mắt kính biết vì điều gì khẽ trượt xuống từ lúc nào, gác chiếc mũi cao, tạo thành góc độ bất đắc dĩ: “Nhà nước uy tín có pháp luật hiến dâng”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :