Chương 43
đầu Lâm Ca đọng rất nhiều giọt nước, thuận tay cầm lấy ngoại bào, ngẩng đầu lên nhìn thấy nữ tử bên ao có chút quen mắt, còn tưởng là Lan Lăng công chúa, quay đầu nhìn người cùng mình, nhớ tới Phùng Duệ hạ chiến thư đem Lan Lăng công chúa gả cho Hạ Hầu Thông, từ này về sau quan hệ gì tới mình nữa, tâm lúc này với buông xuống, nhìn kỹ lại chút, phát nữ tử kia là Phùng Viện.
Mấy tháng thấy, bộ dáng Phùng Viện giờ đây khác trời vực với khi còn ở Kim gia, khuôn mặt tái nhợt còn chút máu còn. Lúc này Phùng Viện mặc hoàng y, mặt dù son phấn, hai gò má cũng tự nhiên sáng bóng. Khi còn ở Kim gia, thái độ nao núng toàn bộ đều biến mất, tại Phùng Viện thoạt nhìn đúng là công chúa, cao quý xinh đẹp, lẳng lặng đừng ở bên ao, nhìn mình.
Tâm của Lâm Ca đột nhiên kinh hoàng chút, loại tình cảm tên dâng lên, tự giác sờ sờ ngực mình, chẳng lẽ ngày đó mình ra tay cứu giúp, cũng phải vì hiệp nghĩa mà là vì nguyên nhân khác sao?
với Chanh Nhạn vài câu có lệ, thuận tay đem ngoại bào phủ lên người, nhìn thấy Phùng Viện vẫn nhúc nhích, Lâm Ca biết cái gì, cứ như vậy mà nhìn Phùng Viện.
Có tiểu hoạn quan tiến lên, với Lâm Ca: “Lâm công tư, nơi này là hậu cung, thỉnh công tử ra ngoài cùng nô tài.”
Phùng Viện thấy thế, phân phó Chanh Nhạn vài câu, chính mình liền bước vào bước đến Dao Quang điện.
Mới vừa mới được vài bước, thấy Lan Lăng công chúa chạy tới. hôm nay, ngàng mặc váy lưu tiên, khi mà nàng chạy, những hình chim được thêu trong những nếp uốn ở váy như bay lượn, áo choàng trắng tung bay ở phía sau, ở nơi xa nhìn thấy giống như là tiên nữ vậy. Phùng Viện vội dừng lại cước bộ, với nàng: “Muội muội, muội như vậy mà bị Cừu phu nhân bắt gặp, lại giáo huấn muội quy củ đó.”
Lan Lăng công chúa chạy đến làm cho khuôn mặt đến hồng hồng, tuy là trời tháng tám nhưng mà trán nàng đều là những giọt mồ hôi, nghe thấy Phùng Viện , vội vàng ngừng cước bộ, quy củ tới bên người Phùng Viện, nhìn ra chỗ phía xa. Phùng Viện nhìn bộ dáng này của nàng, cười hỏi: “Có phải là nghe thấy Lâm công tử ở trong này hay ?”
Mắt Lan Lăng công chúa chớp động chút, lại ảm đạm xuống, cúi đầu : “Ca ca hạ chiếu rồi, muội chỉ muốn xem…” Ngập ngừng chút, Lan Lăng công chúa mới ra cái tên: “Hạ Hầu Thông.”
Nga, Phùng Viện hơi hơi run sợ, xem ra nam tử cùng Lâm Ca chính là Hạ Hầu Thông, nghiêng đầu, cười với Lan Lăng công chúa: “Thập Bát muội muôi, tỷ thấy nam tử kia rất tuấn lãng, thanh ấm chuyện cũng vang dội, Thập Tứ ca ca cũng rất có tâm a.”
Trong mắt Lan Lăng công chúa lần nữa lại sáng lên, nhìn nhìn Phùng Viện, nghĩ muốn hỏi nàng nhiều chút, Chanh Nhạn quay lại, thầy Lan Lăng công chúa cũng ở đây, tiến lên hành lễ mới đừng lên với Phùng Viện: “Công chúa, nô tỳ phân phó tiểu hoạn quan đưa Lâm công tử thay quần áo bị ướt ra trước rồi ạ.”
Phùng Viện ừ tiếng, Lan Lăng công chúa vọi vàng hỏi: “Tỷ tỷ, muội vừa nghe Lâm Ca cứu Tử Thiến nha đầu, bị làm sao ?” Chanh Nhạn thiếu chụt nữa cười ra tiêng, dùng sức đè nén mới : “Điện hạ, Lâm công tử tốt lắm, có việc gì ạ.” Lan Lăng công chúa lúc này mới yên tâm, thùy hạ mi mắt, Phùng Viện cầm tay Lan Lăng công chúa cùng vào Dao Quang điện, Lan Lăng công chúa giọng câu: “Nếu người cứu là muội, tốt biết mấy.”
Last edited by a moderator: 17/10/14