1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41.1: Con đường cuối cùng

      Editor: muanhobaybay

      Kim tiểu thư nhất mực ôn nhu, Vương Thắng An nhìn thấy đầu sỏ gây lên mọi chuyện là Kim tiểu thư ra, hận thể ngụm ăn sống nuốt tươi nàng, cũng là ôn nhu này, cũng là phúc phận này mới khiến cho càng tức giận.

      Tiến lên hai bước, túm lấy tóc Kim tiểu thư, liền đánh cái tát: “Tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi ra ngòai sao?” Vẫn còn đắm chìm trong ôn nhu, Kim tiểu thư ăn mấy cái tát trở lên mê mang, che mặt nhìn về phía , có chút ủy khuất : “Vương lang, sao chàng lại đánh thiếp?”

      Vương Thắng An phi nàng ngụm: “Làm cái gì, ngươi làm cái gì? !” Kim tiểu thư nhất thời nhớ tới chuyện mình và Vương mụ gây nên, ngày ấy bị Vương tiểu thư cự tuyệt ở ngoài cửa, chính mình nhất thời hồ đồ, lại nghe Vương mụ thêm vài câu, liền dùng bạc cho người ta đặt điều, tung tin, nếu có ai hỏi đến, cứ mình là thê tử của Vương gia.

      Lúc này nghe Vương Thắng An , khỏi ôm lấy bụng, bi ai khẩn thiết nhìn : “Vương lang, chúng ta từng có nửa năm phu thê, chẳng lẽ thiếp đối chàng tốt.” Nàng làm động tác này sao, nhờ động tác này mới nhớ tới mục đích chính mình tới Kim gia, chính là muốn xóa sạch đứa trong bụng nàng.

      cước đá nàng ngã lăn mặt đất, nắm chặt tay, đánh thẳng xuống bụng nàng: “Ngươi còn mặt mũi để sao, nếu phải vì mấy tháng phu thê giữa ta và ngươi, giờ ta cũng bị cười chê.” Sau khi Kim tiểu thư bị Kim lão gia dùng lư hương đánh, tỉnh lại đứa cũng mất, nhưng là nàng vẫn cự tuyệt nàng mất đứa , Vương mụ cũng giống nàng .

      Lúc này, Vương Thắng An muốn đánh bụng nàng, Kim tiểu thư cho đánh tới, hai tay ôm chặt bụng, hai chân liều mạng đá đạp, nghĩ muốn đá ngã Vương Thắng An, vội vàng : “Vương lang, dù gì đứa này vẫn là cốt nhục của chàng, sao chàng lỡ ra tay xóa sạch nó?”

      Giờ này Vương Thắng An nảy sinh ác độc, hoàn toàn có nửa điểm tao nhã, hé ra khuôn mặt vặn vẹo, cắn chặt môi dưới, hai mắt trừng lớn, giống như trâu đực nổi điên, cũng gì, cả người ngồi đùi Kim tiểu thư, bàn tay gạt tay nàng che bụng, tay kia hướng bụng nàng đánh xuống.

      Cho dù trong bụng Kim tiểu thư còn đứa , nhưng có thể chịu đựng bị đánh sao? Huống hồ, mới mấy ngày trước Kim tiểu thư bị sảy thai, lại được bồi dưỡng tốt, hạ thân vẫn còn đầm đìa ngừng, lúc này Vương Thắng An đánh thêm mấy quyền nữa, dùng sức rất mạnh, Kim tiểu thư thấy bụng trận đau đớn, cố gắng trở mình được, hai tay cũng bảo vệ bụng, giơ tay chỉ Vương Thắng An: “Ngươi, ngươi…” Liền hôn mê bất tỉnh.

      Lúc bọn họ tranh cãi ầm ĩ, Vương mụ bị mấy tên lưu manh dây dưa, Kim lão gia cố gắng tự mình giãy dụa đứng lên, có mấy gã sai vặt chỉ dám đứng trốn từ xa, thấy Vương Thắng An mang theo người đến, Vương gia thế đại, làm sao dám đắc tội? Đều cụp mắt lui về.

      Kim lão gia tự mình đến bậc thềm, ngồi xuống thở hổn hển nửa ngày thuận khí, kêu nửa ngày gọi người tới, chỉ có gã sai vặt đến phù Kim lão gia, Kim lão gia bỏ tay ra, chỉ chỉ tình huống chỗ Vương Thắng An, ý tứ sai giúp Kim tiểu thư, gã sai vặt chỉ đứng im, chịu tiến lên.

      Kim lão gia từng có thời tung hoành ngang dọc, giờ lại phải để gã sai vặt giúp đỡ, đến gần Vương Thắng An, Kim lão gia run rẩy quỳ xuống: “Vương gia, là Kim gia ta thực xin lỗi ngài, mong ngài niệm tình mấy tháng phu thê với tiểu nữ, mà thả nàng ra, đáng thương cho nàng mới bị sảy thai.”

      Chương 41.2

      Editor: muanhobaybay


      Lúc này Vương Thắng An đánh cũng mệt mỏi, mà Kim tiểu thư cũng ngất rồi, mặt mũi trắng bệch, cũng sợ gây án mạng, tuy thuộc Vương gia, nhưng lúc này mất che chở của gia tộc, dù có tài năng có thể giành uy phong chân tướng, nhưng nếu trình quan, cũng chiếm được tiện nghi, nghe lời Kim lão gia , Vương Thắng An chuẩn bị đứng lên, lại nghe thấy câu cuối, sửng sốt chút, hỏi Kim lão gia : “Nàng sảy thai.”

      Gã sai vặt kia cũng chanh chua, chen nhanh vào câu: “Hôm đó, Kim tiểu thư bị Kim lão gia đánh cho sảy thai.” Hôm nay, mục đích của Vương Thắng An tới Kim gia nhằm xóa sạch đứa con trong bụng Kim tiểu thư, ai ngờ nghe được lời này, ý niệm trong đầu xoay chuyển, liền túm lấy quần áo Kim lão gia, lôi Kim lão gia đứng dậy: “Đúng là lão già tốt, thế nhưng dám xóa sạch hài tử của ta, đó là con cháu Vương gia ta, thế mà ngươi dám ra tay xóa sạch sao?”

      Kim lão gia tuy rằng đần độn, nhưng vẫn nhìn thấy hành động vừa rồi của Vương Thắng An, thở hổn hển nửa ngày cho thuận khí, mới hỏi Vương Thắng An: “Mới vừa rồi, ngươi cứ nhằm bụng của tiểu nữ mà đánh xuống, phải sao? Sao giờ ngươi lại là con cháu của Vương gia người khác thể xử trí? Tiểu nữ cũng bị ngươi hưu, sớm còn là người Vương gia.”

      Vương Thắng An dự đóan được Kim lão gia có thể tràng dài như vậy, sửng sốt chút, mới quát: “Phi, con cháu Vương gia tự nhiên Vương gia ta có thể xử trí, làm sao đến phiên lão già nhà ngươi.” xong cũng để ý gì, liền dùng nắm đấm đánh lên người Kim lão gia.

      Gã sai vặt thấy như vậy, sớm vào bên trong, Kim lão gia nhìn tình hình trong viện, chỉ có Vương mụ còn vài phần trung thành, nữ nhi nằm mặt đất, vũng máu dưới thân, cũng biết chết hay sống, đơn giản nhắm mắt lại, đánh chết liền chết , biết đâu có thể chết tòan thây, chứ đợi chiếu thư hạ xuống, bị tịch thu gia sản, chết toàn thây.

      Thấy Kim lão gia nhắm mặt lại, bộ dáng nhận lấy cái chết, Vương Thắng An giương tay nhưng lại xuống tay nổi, lúc này Vương mụ khóc la lên: “Tiểu thư người mau tỉnh lại.” Nguyên lai Vương mụ có chút khí lực, tuổi già chút, mấy tên lưu manh cũng sơ mú được gì nhiều, đành buông Vương mụ ra.

      Vương mụ được buông ra, liên vọt tới chỗ Kim tiểu thư nằm, thấy mặt mũi nàng trắng bệch, chắc là còn thở, nếu tại sao ngực lại phập phồng, mọi ngừơi tin tưởng rằng nàng chết, Vương mụ hầu hạ Kim tiểu thư lâu như vậy, cũng hơn mười năm, sớm đem nàng như nữ nhi của mình, khỏi khóc rống lên.

      Vương mụ vừa khóc, bọn lưu manh khỏi có chút sợ hãi, gây án mạng cũng phải chuyện đùa, huống hồ Vương Thắng An bị trục xuất khỏi Vương gia, đám lòng dạ bị lung lay, nhanh chân chuồn ra khỏi đại môn Kim gia

      Vương Thắng An nghe thấy Vương mụ khóc như vậy, cũng sợ chính mình đánh chết Kim tiểu thư, buông Kim lão gia ra, chuẩn bị chạy , Vương mụ thấy muốn chạy, làm sao để cho , tiến lên bắt lấy , huých cái, cắn răng mắng: “Lòng dạ ngươi hiểm độc, còn mau giúp ta đưa tiểu thư cùng lão gia vào phòng.”


      Chương 41.3

      Editor: muanhobaybay


      Vương Thắng An nghe thấy lời Vương mụ , biết Kim tiểu thư còn chưa chết, lá gan lại lớn hơn rất nhiều, hất Vương mụ ra, : “Nàng là tiện nhân thôi, chết chết .” Khí lực Vương mụ , chính là liều chết ngăn lại, Vương Thắng An bước nổi: “Tốt lắm tốt lắm, ta liền giúp ngươi mang nàng vào, cũng coi như làm việc thiện.”

      Kim lão gia sức yếu, Vương Thắng An lại chịu xuất lực, chỉ là giữ chặt cánh tay của Kim tiểu thư, Vương mụ khí lực lớn, từng bước, đỡ Kim tiểu thư vào trong phòng nằm xuống.

      Lúc này cũng chẳng có gì hay ho, Vương mụ tìm ít đường đỏ, pha chút nước cho Kim tiểu thư uống, tuy cũng hiệu quả lắm, nhưng Kim tiểu thư cũng ai nha tiếng, lông mi nhàng rung rung, tỉnh lại, mở mắt chỉ thấy Vương Thắng An đứng ở trước mắt nàng, trong lòng còn ngọt hơn ăn mật, nước mắt ở lông mi ngưng kết thành giọt, mở miệng : “Vương lang, chàng đến rồi.”

      Vương Thắng An thấy Kim tiểu thư tỉnh lại, với Vương mụ: “Tốt lắm, tiểu thư nhà ngươi tỉnh rồi.. nơi này ta cũng còn chuyện gì.” xong, phẩy phẩy tay áo chuẩn bị rời .

      Vương mụ chỉ hừ tiếng, Kim tiểu thư để ý đau đớn ở bụng, nghiêng ngả từ giường đứng lên, tiến lên giữ chặt tay aó Vương Thắng An: “Vương lang, chàng đừng .” Vương Thắng An nhìn Kim tiểu thư, trong mắt mảnh lạnh lùng: “Kim tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân.”

      xong giật lại ống tay áo, đánh rớt tay Kim tiểu thư, chuẩn bị bước ra, Kim tiểu thư thấy hành động của , cõi lòng đầy nhu tình mật ý bị dội gáo nước lạnh, tâm đều vỡ thành mảnh, nhìn Vương Thắng An cất bước ra ngòai, tựa vào khung cửa, hai mắt rưng rưng: “Vương lang, còn nhớ lúc động phòng, lời thề của thiếp và chàng?”

      Vương Thắng An giống như nghe thấy, bước chân ra ngòai chưa từng dừng lại, dòng lệ của Kim tiểu thư giống như những hạt châu bị đứt dây rơi mặt đất, Vương mụ tiến lên đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người thân mình còn yếu, vẫn là nằm nghỉ ngơi thôi.”

      Kim tiểu thư thất thần, chỉ si ngốc nhìn phương hướng Vương Thắng An biến mất, đại môn truyền đến thanh xôn xao, nhãn tình Kim tiểu thư sáng lên, vội vàng với Vương mụ: “Vương mụ, mau nhìn chút, Vương lang trở lại phải ?”

      Vương mụ thấy dưới chỗ Kim tiểu thư đứng có vết máu, há mồm muốn cái gì đó, bị Kim tiểu thư giục vài cái, Vương mụ lay chuyển được nàng, đứng dậy ra, Vương mụ chưa kịp ra ngoài, đám người kia xông vào, phải Vương Thắng An, xem trang phục giống nha dịch, người của nha huyện.

      Vương mụ quá sợ hãi, có người quan gia đến, khẳng định có chuyện tốt, bối rối quay đầu lại nhìn Kim tiểu thư, Kim tiểu thư thấy phải Vương Thắng An quay trở lại, ánh sáng trong mắt tắt lịm, thân mình dường như còn khí lực, đau đớn nơi bụng lại càng mãnh liệt, thuận thế ngã xuống, căn bản nghe thấy có tiếng người : “Đây là phạm nhân.”

      Vương mụ bối rối, nhìn trong đám người lại thấy Lục Khởi, mà ngày này thấy đâu: “Lục Khởi, ngày này ngươi đãchạy đâu?”

      Lục Khởi cũng sợ Vương mụ, hừ tiếng: “Vương mụ, vận Kim gia cùng, ngươi còn muốn hầu hạ cái gì?” xong, liền với đầu lĩnh: “Bổ đầu, người kia chính là người rải lời đồn đãi, xấu công chúa.” Vương mụ thấy nàng chỉ Kim tiểu thư, tức giận : ”Lục Khởi, sao ngươi có thể làm vậy?”

      Lục Khởi chỉnh chỉnh lại tóc mai bị rối, nhìn Vương mụ: “Vương mụ, người vì mình, trời chu đất diệt, như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta cùng chết với người Kim gia sao?”

      Hết chương 41.
      bornthisway011091mal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 42.1: Cứu mỹ nhân

      Editor: muanhobaybay

      “Ngươi?” Vương mụ thở ra hơi, Vương mụ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Lục Khởi hừ mũi cái, có mấy nha dịch tiến lên lấy dây xích trói Kim tiểu thư lại, lôi , Kim tiểu thư chịu để họ lôi , quay đầu hướng Vương mụ kêu to: “Vương mụ, bọn họ muốn mang ta .”

      Vương mụ vất vả mới thuận được hơi, bất chấp Lục Khởi, nghĩ lên giúp Kim tiểu thư, nha dịch giơ tay lên: “Vị này, thỉnh ngươi đứng ở bên cạnh , đây là phạm nhân.” Ở bên cạnh, Lục Khởi hừ tiếng: “Đây là bà vú của Kim tiểu thư, tất cả chuyện mà Kim tiểu thư gây ra đều do bà ta xúi giục.”

      Bổ đầu nghe thấy vậy, ra hiệu với nha dịch, nha dịch tiến lên dùng dây xích trói Vương mụ lại, hai người như hai con châu chấu bị trói bởi sợi dây, bị đẩy ra khỏi cửa.

      Bên môi Lục Khởi lộ ra tia cười đắc ý, hòan hảo là chính mình thức thời, bằng ngay cả mình cũng bị trói rồi, bổ đầu đem Kim tiểu thư và Vương mụ bắt mang rồi, quay ra với Lục Khởi: “Còn phiền nương cùng chuyến.” Lục Khởi khỏi sửng sốt, mình còn chuyện gì nữa sao? Bổ đầu cười : “Khi thăng đường thẩm án, còn nhờ nương làm chứng.”

      Lục Khởi cười : “Nếu như vậy, ta chuyến.” Khi đám người rồi, Kim lão gia mới từ sau bồn hoa ra, nhìn phòng ở trống rỗng, lâu được quét dọn, dưới mái hiên kết đầy mạng nhện, ít đồ vật bài trí tinh tế có giá trị đều bị người làm trộm rồi, thoạt nhìn đầy thê lương.

      Kim lão gia chậm rãi đến nhà chính, thời điểm hôn lễ có quan nhân cùng bằng hữu của Vương tiểu thư, tất cả đều còn, chỉ còn lại bức tranh treo tường, mặt thêu bốn chữ, trăm năm hảo hợp, Kim lão gia lệ rơi tung hoành, chỉ mới mấy tháng ngăn ngủi, nhớ lại thời điểm nha hòan báo Kim tiểu thư có thai, khi đó Kim lão gia và Vương Thắng An đều rất cao hứng, mở ra và nhìn hai bàn tay, chính là hai bàn tay này, đánh rơi đứa trong bụng của nữ nhi, mà Vương Thắng An cùng Kim gia, thành người lạ. , người lạ còn tốt hơn, lại trở mặt thành thù rồi, hết thảy đều do ngày đó chính mình dùng năm nghìn đồng tiền mua về nha hoàn.

      Đôi mắt Kim lão gia đục ngầu đột nhiên lên tia sáng, hồi đó Vạn Nhị ở thôn bên, năm đó chính là đem nha hòan này bán cho chính mình, ai ngờ lại cấp cho mình mầm mống tai họa, Kim lão gia vội vàng đứng dậy, liền hướng ra ngoài cửa.

      Phía sau lại truyền đến tiếng gọi: “Công đa (cha chồng), cha muốn đâu?” Kim lão gia cũng quay đầu lại: “Ta muốn sang thôn bên cạnh.” Cảm thấy có điều đúng, xoay người lại nhìn, đập vào mắt là Tiểu Ngọc cùng nam nhân xa lạ, Kim lão gia khỏi ngẩn người, từ khi tin tức Tiểu Viên là công chúa truyền ra, Tiểu Ngọc liền còn ở nhà, như thế nào mà hôm nay lại về đây, còn gọi mình là cha chồng.

      Tiểu Ngọc lên phía trước, làm tịch làm bộ hành lễ: “Con dâu gặp qua cha chồng..” Lúc này Kim lão gia thực chán ghét nàng, chính là gật đầu cái rồi ra ngòai, ai ngờ lại bị nam tử kia ngăn lại, Kim lão gia lảo đảo chút nhưng bị ngã, nhíu mày nhìn Tiểu Ngọc: “Nếu ngươi muốn lấy người khác, ta cũng quản, giờ ngươi lại muốn làm gì thế?”

      Tiểu Ngọc thổi thổi móng tay, cũng liếc nhìn Kim lão gia cái: “Cha chồng, dù sao Kim gia cũng tán gia bại sản rồi, ngày thường chắc hẳn ông cũng có tài sản cất giấu chứ, tiểu (em chồng) bị bắt rồi, ông sao lấy ra cấp con dâu là ta ít, đến lúc đó chúng ta rồi, nhớ kỹ lòng tốt của ông.”

      (muanhobaybay: Khâm phục độ mặt dày của Tiểu Ngọc… Theo giai lại còn đòi nhà chồng cũ cấp tiền mừng sao////)


      Chương 42.2

      Editor: muanhobaybay


      Kim lão gia tức giận đến mức hai mắt đen lại, quải trượng (gậy) trong tay muốn hướng lên đánh Tiểu Ngọc, giờ đây Tiểu Ngọc còn sợ ông đánh nữa, hai tay bắt lấy quải trượng, nhàng ấn thả cái, liền đầy ngã ông mặt đất, miệng cười : “Lão nhân chết tiệt, ngươi cho là ta sợ ngươi sao? Ban đầu ta chỉ là nhìn vào bạc của nhà ngươi mà thôi.”

      xong nháy mắt với nam tử kia, nam nhân chưa từng chuyện kia liền tiến lên, từ trong giày rút ra cái chủy thủ (con dao) sáng chói, dán tại bên tai Kim lão gia chậm rãi xuống, Kim lão gia bị dọa run run, Tiểu Ngọc vừa lòng nhìn thấy Kim lão gia run rẩy, cúi người sát vào trước mặt Kim lão gia: “ từ mà biệt, ta ở cùng với đứa con ngốc của ngươi nhiều ngày như vậy, đổi lấy chút tiền cũng là chuyện thường phải sao?”

      Kim lão gia bị những lời vô sỉ này của nàng mà suýt nữa phun huyết, lăng lăng nhìn lên nóc nhà, đây là tạo nghiệt gì?

      Trong điện Dao Quang, mảnh tiếng cười hoan hảo, Phùng Viện thử lễ phục, tuy rằng tiếp tục trì hoãn, lễ phục vị được định, Tử Thiến ở bên hầu hạ, cười : “ là chưa gặp qua mĩ nhân nào đẹp như công chúa.”

      Phùng Viện nhìn bóng dáng mình trong gương, như trước có phong phạm của đế nữ (con vua), vỗ về nét thêu tinh mỹ tay áo, Phùng Viện khỏi sửng sốt, đây là lễ phục mà rất nhiều tú nương dày công thêu trong ba tháng, lại chỉ mặc hai lần ở trước mặt mọi người, lần là thử lễ phục, lần khác là trong lễ phục vị, sau đó lễ phục này được che cất , may ra có thể mặc ở vài buổi lễ nữa, ngày đó ở Lạc Kinh, mọi thứ đều phải làm, nghĩ tới bộ lễ phục lại tiêu tốn của cải có thể cho gia đình bình thường sống đời.

      Thấy Phùng Viện sững sờ, Tử Thiến cùng Chanh Nhạn nhìn nhau, cẩn thận hỏi: “Công chúa, người làm sao vậy?” Phùng Viện thu hồi suy nghĩ, thể để ý, chỉ có lần nữa sắc phong, chính mình mới có thể khôi phục thân phận. Cười lắc đầu với Thử Thiến, như trước nàng tiếp tực sửa sang quần áo.

      “Thập Lục tỷ tỷ, có tin tức tốt.” Tiếng gọi như vậy, trừ Lan Lăng công chúa, ở trong cung này cũng có người thứ hai, quả nhiên là Lan Lăng công chúa từ bên ngoài tiến vào, chạy nhanh có chút gấp gáp, Phùng Viện liền ý bảo các nàng cởi bỏ lễ phục, chỉ còn lại áo bên trong, Chanh Nhạn cầm kiện ngoại bào phủ thêm cho nàng.

      Phùng Viện ngồi xuống, Lan Lăng côn g chúa vừa chạy gấp gáp, giờ ngồi uống trà: “Muội muội, tin tức tốt là gì, sao muội vui vẻ như thế?” Lan Lăng công chúa uống trà xong, gạt bỏ chiếc giày, chân trần tới tháp mà Phùng Viện ngồi: “Thập Lục tỷ tỷ, ca ca hạ chiếu thư, hạ ngục tòan bộ Kim gia, hơn nữa còn…”

      Ân, kết quả này Phùng Viện đoán trước, vài ngày trước Huyện lệnh Kiến Khang dâng tấu, Kim Thị tung tin đồn đãi, công chúa là giả, tại khai hết, xử trí Kim thị theo lý thường, còn hơn nữa cái gì…?

      Phùng Viện đóan ra, cũng nghĩ đoán, chính là nhìn Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa nhịn được, tiếp: “Ca ca hạ chiếu, tịch thu sản nghiệp Kim gia, cũng ban thưởng tỷ tỷ, coi như an ủi tỷ tỷ.” Đây cũng coi như tin tức tốt , dù sao cũng chờ sau khi chiếu thư sắc phong được hạ, cũng nên có chút sản nghiệp.

      Lan Lăng hơi xong, nhìn Phùng Viện vẫn vô cùng bình tĩnh, khỏi đưa tay ra lay lay vai của Phùng Viện: “Tỷ tỷ, sao tỷ vẫn có thể bình tĩnh như vậy?” Phùng Viện cười, từ trước tới giờ Lan Lăng công chúa vẫn ngốc nghếch rực rỡ, chỉ là tâm của chính mình, già nua rất nhiều, chụp vỗ tay nàng: “Tỷ còn suy nghĩ, làm thế nào để muội có thể gả cho người trong lòng của muội?”

      Nhắc tới chuyện này, Lan Lăng giống như trước hễ nhắc tới là mặt đỏ bừng, nàng hạ mí mắt, trầm mặc , làm sao vậy, bình thường Lan Lăng công chúa đều vui vẻ, giờ sao lại thành như vậy?

      Chương 42.3

      Editor: muanhobaybay


      Phùng Viện vội vàng lay động nàng, Lan Lăng công chúa sâu kín thở dài: “Tỷ tỷ, bệ hạ hạ chiếu, Lan Lăng công chúa hạ xuống thành Hạ Hầu Thông.” Đây là chuyện gì, Phùng Viện khỏi cười lên, Lan Lăng công chúa cũng hờn giận, chẳng qua là ngốc lăng chút, lập tức cười : “Tỷ tỷ, tỷ đừng cười nữa, ca ca tuy suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng mà dưa xanh hái ngọt, chẳng lẽ thân là công chúa lại cứ sống chết đòi lấy nam nhân thích mình.”

      xong câu cuối cùng, Lan Lăng công chúa có chút đơn, trong mắt ánh lên áng nước, Phùng Viện nhàng để đầu nàng tựa vào trong ngực mình, nhàng vỗ về, thuận thế để Lan Lăng công chúa nằm bò đùi nàng, Lan Lăng công chúa xoắn xoắn khăn lụa trong tay, bĩu môi : “ chịu thú bản công chúa, là có phúc khí.”

      xong ngẩng đầu nhìn Phùng Viện, còn : “Muội xem thú dạng nữ nhân giống nữ nhân Cổ gia kia, nháo cho gia đình yên, mới có thể tiêu óan khí trong lòng muội.”

      Phùng Viện khỏi nở nụ cười: “Được rồi, muội tội gì phải vậy chứ?” Đầu Lan Lăng công chúa ở đầu gối Phùng Viện hoạt động chút, ngáp cái: “Dạ, ngẫm lại, giống nữ nhân Cổ gia kia, khắp thiên hạ tìm ra đâu.” xong Lan Lăng công chúa hướng sang bên : “Vẫn là mỹ mạo Dương hoàng hậu năm đó, tỷ tỷ là nữ nhi của người, diện mạo cũng giống hệt, tính tình cũng giống.”

      Mẫu hậu nàng là điều cấm kị trong hoàng cung này, nghe Lan Lăng nhắc tới mà Phùng Viện sửng sốt chút, lấy tay sờ sờ mặt mình, nếu giống mẫu hậu như vậy, khi ở Kim gia bị ít giày vò hơn, bất quá nếu cứ như vậy, chỉ sợ chính mình cam chịu như thế ? Dù sao, ở trong hoàng cung lúc này mẫu hậu nàng bị coi là cấm kị.

      Lan Lăng công chúa biết nàng vừa ra điều cấm kị, mí mắt ngày càng nặng trĩu, lại ngáp cái, mềm cả người, Phùng Viện cảm thấy đùi nặng hơn, biết Lan Lăng ngủ rồi. Chậm rãi đem chân dịch ra bên sườn tháp, giúp đỡ nàng nằm thẳng, Tử Thiến cũng tiến lên hỗ trợ, Phùng Viện xuống khỏi tháp, mới cảm thấy chân có chút tê tê.

      Chanh Nhạn bước lên trước đỡ lấy nàng, Phùng Viện nhìn Lan Lăng công chúa ngủ rất ngon, bàn tay đặt ở bên đầu, mắt nhắm lại, ngủ an ốn, nàng khỏi mỉm cười, tuy rằng trở lại trong cung mấy tháng, nhưng giấc ngủ như vậy nàng lại ngủ được, Phùng Viện thở dài tiếng.

      Lưu lại hai cung nữ ở trong điện hầu hạ, Phùng Viện cùng Tử Thiến ra khỏi Dao Quang điện, từ khi thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp, giống như hồi mới vào cung ra bên ngoài, vẫn thường dạo bên ngoài chút, trừ bỏ Lan Lăng công chúa, vài phi tử ngẫu nhiên lại đây, ao hoa sen gần điện từ khi nở giờ tới lúc tàn, ngẫu nhiên có thuyền lui tới, là cung nữ hái đài sen.

      Phùng Viện nghỉ chân nhìn hồi, Tử Thiến nghịch ngợm, đứng bên cạnh ao, tay với đài sen gần bờ, Phùng Viện thấy nàng đứng ngày càng gần nước, còn chưa kịp câu cẩn thận, Tử Thiến liền bùm tiếng ngã vào trong ao.

      Chanh Nhạn kinh hô ra tiếng, Phùng Viện thấy Tử Thiến giãy dụa trong nước, dần dần chìm xuống, vội gọi người, bên cạnh ao có mấy tiểu hoạn quan, nghe thấy tiếng kêu vội chạy tới rồi, Phùng Viện thấy bọn họ ở cách xa, có chút sốt ruột, đợi bọn họ tới Tử Thiến cũng …?

      Lúc này, xa xa có ngừơi chạy tới, cởi ngoại bào, vội vã nhảy xuống ao, bơi tới bên người Tử Thiến, đem nàng nổi lên mặt nước, mấy hoạn quan chèo thuyền tới, đem Tử Thiến cứu lên.

      Phùng Viện thấy Tử Thiến có việc gì, tâm lúc này mới thả xuống, nam tử leo lên bờ, người cùng cầm kiếm cùng ngoại bào tới, : “Lâm huynh, đồ của huynh.” Phùng Viện lệnh cho người bên cạnh đưa Tử Thiến về Dao Quang điện, phân phó Chanh Nhạn tạ ơn nam tử kia, nam tử ngẩng đầu, Phùng Viện khỏi sửng sốt, người nọ là nam tử mà nàng biết, Lâm Ca.


      Hết chương 42.
      bornthisway011091, malsanone2112 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43

      đầu Lâm Ca đọng rất nhiều giọt nước, thuận tay cầm lấy ngoại bào, ngẩng đầu lên nhìn thấy nữ tử bên ao có chút quen mắt, còn tưởng là Lan Lăng công chúa, quay đầu nhìn người cùng mình, nhớ tới Phùng Duệ hạ chiến thư đem Lan Lăng công chúa gả cho Hạ Hầu Thông, từ này về sau quan hệ gì tới mình nữa, tâm lúc này với buông xuống, nhìn kỹ lại chút, phát nữ tử kia là Phùng Viện.

      Mấy tháng thấy, bộ dáng Phùng Viện giờ đây khác trời vực với khi còn ở Kim gia, khuôn mặt tái nhợt còn chút máu còn. Lúc này Phùng Viện mặc hoàng y, mặt dù son phấn, hai gò má cũng tự nhiên sáng bóng. Khi còn ở Kim gia, thái độ nao núng toàn bộ đều biến mất, tại Phùng Viện thoạt nhìn đúng là công chúa, cao quý xinh đẹp, lẳng lặng đừng ở bên ao, nhìn mình.

      Tâm của Lâm Ca đột nhiên kinh hoàng chút, loại tình cảm tên dâng lên, tự giác sờ sờ ngực mình, chẳng lẽ ngày đó mình ra tay cứu giúp, cũng phải vì hiệp nghĩa mà là vì nguyên nhân khác sao?

      với Chanh Nhạn vài câu có lệ, thuận tay đem ngoại bào phủ lên người, nhìn thấy Phùng Viện vẫn nhúc nhích, Lâm Ca biết cái gì, cứ như vậy mà nhìn Phùng Viện.

      tiểu hoạn quan tiến lên, với Lâm Ca: “Lâm công tư, nơi này là hậu cung, thỉnh công tử ra ngoài cùng nô tài.”

      Phùng Viện thấy thế, phân phó Chanh Nhạn vài câu, chính mình liền bước vào bước đến Dao Quang điện.

      Mới vừa mới được vài bước, thấy Lan Lăng công chúa chạy tới. hôm nay, ngàng mặc váy lưu tiên, khi mà nàng chạy, những hình chim được thêu trong những nếp uốn ở váy như bay lượn, áo choàng trắng tung bay ở phía sau, ở nơi xa nhìn thấy giống như là tiên nữ vậy. Phùng Viện vội dừng lại cước bộ, với nàng: “Muội muội, muội như vậy mà bị Cừu phu nhân bắt gặp, lại giáo huấn muội quy củ đó.”

      Lan Lăng công chúa chạy đến làm cho khuôn mặt đến hồng hồng, tuy là trời tháng tám nhưng mà trán nàng đều là những giọt mồ hôi, nghe thấy Phùng Viện , vội vàng ngừng cước bộ, quy củ tới bên người Phùng Viện, nhìn ra chỗ phía xa. Phùng Viện nhìn bộ dáng này của nàng, cười hỏi: “Có phải là nghe thấy Lâm công tử ở trong này hay ?”

      Mắt Lan Lăng công chúa chớp động chút, lại ảm đạm xuống, cúi đầu : “Ca ca hạ chiếu rồi, muội chỉ muốn xem…” Ngập ngừng chút, Lan Lăng công chúa mới ra cái tên: “Hạ Hầu Thông.”

      Nga, Phùng Viện hơi hơi run sợ, xem ra nam tử cùng Lâm Ca chính là Hạ Hầu Thông, nghiêng đầu, cười với Lan Lăng công chúa: “Thập Bát muội muôi, tỷ thấy nam tử kia rất tuấn lãng, thanh ấm chuyện cũng vang dội, Thập Tứ ca ca cũng rất có tâm a.”

      Trong mắt Lan Lăng công chúa lần nữa lại sáng lên, nhìn nhìn Phùng Viện, nghĩ muốn hỏi nàng nhiều chút, Chanh Nhạn quay lại, thầy Lan Lăng công chúa cũng ở đây, tiến lên hành lễ mới đừng lên với Phùng Viện: “Công chúa, nô tỳ phân phó tiểu hoạn quan đưa Lâm công tử thay quần áo bị ướt ra trước rồi ạ.”

      Phùng Viện ừ tiếng, Lan Lăng công chúa vọi vàng hỏi: “Tỷ tỷ, muội vừa nghe Lâm Ca cứu Tử Thiến nha đầu, bị làm sao ?” Chanh Nhạn thiếu chụt nữa cười ra tiêng, dùng sức đè nén mới : “Điện hạ, Lâm công tử tốt lắm, có việc gì ạ.” Lan Lăng công chúa lúc này mới yên tâm, thùy hạ mi mắt, Phùng Viện cầm tay Lan Lăng công chúa cùng vào Dao Quang điện, Lan Lăng công chúa giọng câu: “Nếu người cứu là muội, tốt biết mấy.”
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      bornthisway011091mal thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      (“Thập lục muội Kim gia bị xử, bốn năm kia chỉ là mộng.”)


      Phùng Viện sửng sốt chút, thấy Lan Lăng công chúa bình tĩnh trở lại, Phùng Viện thở dài, đời như ý có đến tám chín, cho dù thân là công chúa, đồng dạng như ý nguyện hoặc là làm cho nàng biết cũng có cái chiếm được, cũng phải là chuyện xấu.

      Mấy ngày sau, sau khi chiếu thư sắc phong cho Phùng Viện được hạ xuống, nàng từ Lang Gia công chúa sửa thành Hội Kê công chúa. Rồi đồ vật này nọ cũng được mang đến Dao Quang điện. Đồ vật này nọ chính là triều đình tịch thu sản nghiệp của Kim gia.

      Tạ Hoàng hậu đem tấu chương này đưa tới trước mặt Phùng Viện, nhìn nàng : “Muội muôi, muôi xem , rồi nếu có ý kiến gì, nếu phù hợp, bệ hạ chuẩn tấu.”

      Phùng Viện mở ra, ngoài sở liệu, cả nhà Kim gia đều bị phán trảm, gia sản sung công, nhìn thấy tôi tớ đều có tên trong danh sách, Phùng VVieenj chợt thất thần, kết quả như vậy phải mình rất muốn sao? Chỉ cần mình nhàng gật đầu cái, những người từng khi dễ mình, nhục mạ mình, tất cả đều biến mất.

      Nhưng mà vì sao mình lại thấy vui sướng, mà lại có chút khổ sở. Kim tiểu thư đáng chết, còn có cả Vương mụ, nhưng những tôi tớ này? Bọn họ có khi còn chưa từng gặp mình, mà lúc này lại phải chịu đựng tội danh, bị trảm.

      Phùng Viện chậm rãi buông tấu chương ra, nhìn về phía Tạ Hoàng hậu, cân nhắc từng câu từng chữ, nghĩ xem thế nào mới có thể khiến cho những người tôi tớ này bị trảm chung? Tạ Hoàng hậu nhìn về phía Phùng Viện, trong mắt có chút hiểu , đợi Phùng Viện mở miệng, liền : “Muội muội, ý của muội là tôi tớ có tội, tội ác phải đánh lên đầu kẻ gây ra.”

      Phùng Viện gật đầu, Tạ Hoàng hậu nhàng thở ra, cười : “ ta cũng nghĩ như vậy, tuy phải chiếu theo quốc pháp, nhưng mà trong đó cũng có vô số người vô tội, chiếu hạ như vậy, ta liền theo ý tứ của muội mà bẩm báo với bệ hạ.” Phùng Viện cúi người bái Tạ Hoàng hậu, nhưng chuyện. Tạ Hoàng hậu bình yên nhìn nàng cúi đầu, bái kiến mình, xong xuôi, Phùng Viện đứng lên, trong mắt chứa đầy ánh nước.

      Tạ hoàng hậu vươn bàn tay, đỡ nàng đứng dậy, vỗ vỗ tay nàng, cũng gì thêm. Phùng Viện có chút ngượng ngùng, lau nước mắt, tự giễu : “Bốn năm kia, chỉ là mộng tốt biết bao?”

      Tạ Hoàng hậu nhìn nàng, thực khẳng định mà : “Thập lục muội, Kim gia bị xử, bốn năm kia chỉ là mộng.” Phùng Viện nghe xong lời này, ánh mắt sáng long lanh, gật đầu mạnh, là mộng, bốn kia là mộng, tại mình tỉnh mộng, rốt cuộc có ai có thể nhục mà chính mình, mình giờ là chủ nhân cao quý.

      Thấy mặt Phùng Viện tươi cười sáng lạn rất nhiều. Tạ Hoàng hậu đứng dậy cười : “Kim gia kia vận khí cũng thực xui, ngay cả cái nha hoàn cũng đứng ra tố cáo làm chứng.” Nha hoàn tố cáo làm chứng, Phùng Viện như nhớ tới cái gì, danh sách vừa rồi có tên Lục Khởi . Đứng dậy theo Tạ Hoàng hậu, Phùng Viện hỏi: “Tẩu tẩu, có phải là nha hoàn đó tên Lục Khởi?”

      Tạ Hoàng hậu gật đầu: “Mặc dù nàng ta cũng là người Kim gia, nhưng đình úy , tốt cáo có công, liền rút tên nàng tar a.” Phùng Viện có chút n óng nảy, thân thủy vội bắt lấy tay áo Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, thân là nha hoàn, tố cáo chủ nhân, điều này là hợp lệ.”

      Tạ Hoàng hậu ừ tiếng: “Nhưng là có công cũng nên được nhận thưởng.” Mặt Phùng Viện có chút đỏ lên, tự nhiên nàng có tâm tư, hy vọng Lục Khởi được chết tử tế, nhưng mà Tạ Hoàng hậu cũng có đạo lý. Tạ Hoàng hậu thấy bộ dạng này của nàng, vỗ tay của nàng, chậm rãi : “Ban thưởng, rồi sau đó lại phạt, cũng giống nhau thôi.”
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      bornthisway011091, malsanone2112 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43.3

      Editor: muanhobaybay


      Phùng Viện nghe được đáp án mình mong muốn, tâm rốt cuộc trầm tĩnh lại, Tạ hoàng hậu thấy biến ảo mặt nàng, vỗ nàng cái, rồi bước . Phùng Viện đứng ở cửa đại điện Dao Quang điện, nhìn bóng dáng Tạ hoàng hậu xa, lại nhìn đến mảnh trời xa nơi tường hoàng cung, rốt cuộc thở phào hơi, chiếu thư sắc phong hạ, Kim gia bị xét xử, từ nay về sau, mình có thể kiên định mà sống ở nơi này, cần suy nghĩ gì nữa.

      “Thỉnh điện hạ quay trở lại đại điện, đổi quần áo mới, đợi lát nữa có các phi tử tiến tới chúc mừng điện hạ.” Thanh ôn nhuận vang lên, quay đầu là ánh mắt của Trịnh thượng nghi, nhận chúc mừng của các phi tử, đợi ba ngày sau là lễ sắc phong, mình trở thành Hội Kê công chúa, mà phải thân phận công chúa xấu hổ ngày trước.

      Phùng Viện gật đầu với Trịnh thượng nghi, tiến vào điện lý thay quần áo hóa trang, hết thảy như chưa từng phát sinh bốn năm nô tịch.

      , có khả năng a.” Lục Khởi nhìn đình úy, ánh mắt mở to, từ mừng như điên với phần thưởng trăm cuộn vải lụa tỉnh lại, còn chưa đem phần thưởng cất , chợt nghe tới câu: “Công thưởng. phạt vẫn phải nhận, làm nô tố cáo chủ, tội rất lớn, cùng Kim gia chịu trảm.” Lục Khởi cho dù tố cáo, nhưng mà đồng thời lại làm cho chính mình lại phải chịu trảm cùng Kim tiểu thư các nàng.

      Đây là có chuyện gì, từ mừng như điên đến tuyệt vọng, nàng bất chấp tất cả, tiến lên kéo tay áo đình úy: “Đại nhân, người nhất định là nhìn lầm rồi, thể có chuyện đó.” Đình úy nhăn chặt mày, gạt nàng ra, nha dịch hai bên tiến lên kéo nàng, đường đưa nàng tới nhà lao, ai cũng mặc kệ nàng đường khóc lớn kêu oan.

      Tới nhà lao giam giữ Kim tiểu thư các nàng, bọn nha dịch đem Lục Khởi đáng sống chết bám trụ cửa nhà lao mà đẩy mạnh vào, nha dịch đều là người thô thiển, chỉ nghe răng rắc tiếng, ba ngón tay của Lục Khởi bị chặt đứt, bọn nha dịch đều như nghe thấy, đem nàng ném vào bên trong, tên nha dịch cũng đem trăm cuộn vải lụa mà Lục Khởi được thưởng cũng ném vào trong: “Cầm, ngươi cùng phần thưởng ở chung chỗ .”

      xong lời này, cửa lao bị khóa lại, Lục Khởi nằm dài mặt đất lạnh như băng, đầu ba ngón tay phải bị chặt đứt, lúc này đau tới tòan tâm, tuy trăm cuộn lụa vải mềm , nhưng tất cả đều nằm người nàng lại nặng vô cùng, qua hồi lâu, Lục Khởi mới giương mắt nhìn chung quanh.

      Rơi người mình cùng mặt đất là những cuộc vải lụa thượng hạng, có hồng, có xanh, có đỏ, các loại nhan sắc đều ở đây, sờ lên trơn bóng mềm mại, cùng rơm rạ ẩm ướt trong nhà lao, đối lập với quần áo phạm nhân dơ bẩn người, người đến gần nàng, thanh châm chọc: “Này phải là Lục Khởi chỉ muốn mình hưởng thụ ngày lành, mà tố cáo chúng ta sao? Như thế nào tại lại giống chúng ta vậy?”

      Trong nhà lao thanh trào phúng vang lên, Lục Khởi bị thanh này làm cho hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới, nàng bị nhốt chung với người của Kim gia, Vương mụ làm gì mình? thanh thô ách vang lên: “Mụ mụ, ngươi đem nàng ta lại đây, ta muốn nhìn chút nàng ta ở bên ngòai mấy ngày nay trải qua thế nào?”

      Nếu phải hầu hạ Kim tiểu thư từ , rất quen thuộc với thanh của nàng, cho dù biến thành thô ách Lục Khởi vẫn có thể nhận ra, nàng đúng là thể tin được nữ nhân dơ bẩn trước mặt này là Kim tiểu thư, nữ nhân kia luôn trải chuốt ăn mặc, tại mái tóc dài rối tung đầu, hé ra khuôn mặt biết chưa rửa bao lâu, tất cả đều là bụi bẩn, trong mắt bắn ra sát khí như muốn đem Lục Khởi nuốt vào.


      Hết chương 43.
      bornthisway011091, malsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :