1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12.1


      12.1

      tới nửa đường, gặp Vương Thắng An từ trong viện Vương tiểu thư ra, Tiểu Viên vội đứng ở bên, đối thi lễ. Vương Thắng An tới, thấy Tiểu Viên đứng ở bên, nghe muội muội mình rồi, Tiểu Viên họ Dương, là tộc nhân Huệ hoàng hậu, Huệ hoàng hậu gia tộc, sớm bị diệt sạch , Tiểu Viên tự nhiên cũng là nữ nhi, kiêng kỵ ít rất nhiều.

      Lại thấy Tiểu Viên gầy chút, tăng thêm yếu nhược nhưng cử chỉ vẫn ưu nhã, Kim đại gia tuy ngu xuẩn vô cùng, tuyệt vời như vậy, cũng hiểu được phong tình, cũng chỉ có chính mình tuấn tiêu sái, nhân tài xuất thân trong sạch, mới có thể có nàng hồng tụ thiên hương, khỏa cỗ thương hương tiếc ngọc, tinh cảm lại nóng lên, dừng bước lại, đối với Tiểu Viên : "Ngươi khỏe ?"

      Tiểu Viên chẳng qua là chờ qua, mình tiếp tục gấp rút mà , ai ngờ lại nghe Vương Thắng An hỏi, khỏi ngẩng đầu lên. Vương Thắng An thấy đôi mắt nàng, vừa đen vừa sáng, trong mắt giống như còn có chút nước mắt, càng thêm điềm đạm đáng , muốn chuyện, phía sau có nha hoàn chạy tới, là người bên cạnh Vương tiểu thư: "Đại gia, tiểu thư mời trở về, còn có chuyện phải ."


      Vương Thắng An lưu luyến nhìn Tiểu Viên chút, còn thêm câu: "Ngươi phải bảo trọng." Lúc này mới rời . Tiểu Viên thấy như vậy, trong lòng có chút phiền muộn, bước chân còn mau như lúc nãy.


      Trở lại sân trong viện Kim tiểu thư, mới vừa vào cửa, liền nghe đến trong phòng Kim tiểu thư truyền đến tiếng cười, Kim tiểu thư từ trước cầu phải trinh tĩnh (trinh tiết + yên tĩnh), chưa bao giờ cao giọng cười, cũng cho bọn nha đầu cười cao giọng, thế nào trong tiếng cười này còn có thanh Kim tiểu thư.


      Khi Tiểu Viên vẫn còn nghi ngờ, rèm cửa phòng Kim tiểu thư được vén lên, trong tay Tiểu Ngọc mang chậu nước muốn ra ngoài đổ, nhìn thấy Tiểu Viên, cười lạnh : "Đại Nãi Nãi trở lại, chuyện gì cũng chưa thành, đem mọi việc đổ hết lên đầu chúng ta phải làm, đợi đến khi chuyện thành, chỉ sợ trong nhà này, cũng biết thành cái bộ dạng gì?"


      Tiểu Viên vội vàng tiến lên đón chậu nước trong tay Tiểu Ngọc, đổ nước ra ngoài, Vương mụ cũng vén rèm lên, mím chặt môi: "Tiểu Viên, tiểu thư cho gọi ngươi."


      Tiểu Viên để chậu nước xuống, lau lau tay vào quần áo, vào khuê phòng Kim tiểu thư. Kim tiểu thư thử y phục, thân hạnh hoàng y phục (y phục màu vàng có sắc đỏ) mới tinh, kiểu dáng có chút quen mắt, nguyên lai là cung trang mấy năm trước, đầu còn chải búi tóc mới, giống trong cung thường búi tóc kiểu ‘ngắm tiên’, búi tóc, cắm vài cây kim ngân, trâm cài các loại. Trong tay Kim tiểu thư còn cầm cây trâm vàng so tới so lui, nghĩ cắm ở nơi nào thích hợp. Cây trâm cài cũng biết là nàng lấy từ nơi nào, thợ làm xem ra vô cùng tinh tế.


      Trong miệng còn ngừng hỏi Lục Khởi: "Còn mau chút gọi Vương muội muội , nhìn ta cùng Đông Hải công chúa có phải hay dáng dấp rất giống." Lục Khởi vừa khen tiểu thư này nọ, xác thực quý khí, chẳng qua là muốn ra ngoài mời Vương tiểu thư, chính mình lại phân thân ra được, Tiểu Viên tới đúng lúc, đem gương hướng trong tay nàng nhét vào, mình liền vội vã ra ngoài.


      Kim tiểu thư soi gương thưởng thức nửa ngày, đôi mắt đẹp chuyển cái, đối với Tiểu Viên cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi nếu là tộc nhân Huệ hoàng hậu, có gặp qua Đông Hải công chúa , ta ăn mặc như vậy cùng nàng quả nhiên rất giống sao?"


      Từ lúc Tiểu Viên vào phòng, Kim tiểu thư đối với nàng vẻ mặt ôn hòa, là hiếm hoi, nghe nàng hỏi những lời này, Tiểu Viên mới hiểu được. Chẳng qua là cúi đầu lời nào, Kim tiểu thư dù ăn mặc thế nào, cũng bằng Tam tỷ mình, giữa lông mày kia có được khí như Tam tỷ.

      Chương 12.2

      12.2


      Thấy Tiểu Viên trả lời, Kim tiểu thư cảm thấy cực kỳ mất hứng, quay đầu lại xem gương, miệng : "Ngươi tuy là tộc nhân của nàng, cũng chỉ là họ hàng xa thôi, nhất định chưa từng thấy qua Đông Hải công chúa." Vừa dùng cây trâm gõ gương: "Lúc nào ta mới có thể vào trong hoàng cung, trông thấy những công chúa kia."


      "Tỷ tỷ, chuyện này dễ dàng, chờ ngươi cùng ca ca thành hôn, ca ca được Thánh thượng trọng dụng, vào cung diện kiến hoàng hậu, vậy còn dễ dàng." Theo thanh chuyện, Vương tiểu thư tiến vào, Kim tiểu thư nghe lời này, ánh mắt sáng lên, vội mời Vương tiểu thư ngồi xuống.


      Tiểu Viên bỏ sót lúc Vương tiểu thư chuyện, trong mắt chợt lóe lên tia khinh bỉ, ngay sau đó lại hóa thành nồng đậm nụ cười. Vương tiểu thư đến lúc này, Tiểu Viên bị Vương mụ sai sử, cất xong gương cùng những thứ hỗn loạn kia, Lục Khởi dâng trà, đứng bên phục vụ.


      Vương tiểu thư cùng Kim tiểu thư hồi nhàn thoại (chuyện phiếm), rồi đứng dậy cáo từ, Kim tiểu thư mới hướng Vương tiểu thư : "Muội muội, ngươi nhìn ta mặc đồ này, giống Đông Hải công chúa ngươi hay ?."


      Vương tiểu thư nhìn kỹ, ra Đông Hải công chúa là năm năm trước gặp qua lần, sớm nhớ ra được hình dạng cụ thể thế nào rồi, chẳng qua là gật đầu : "Rât giống, tỷ tỷ càng ngày càng đẹp." Kim tiểu thư nghe được câu này, mặt nụ cười càng thêm ra sâu, lại lôi kéo Vương tiểu thư chuyện hồi mới thả nàng .


      Đợi đến khi Vương tiểu thư , trời cũng tối rồi, Kim tiểu thư cũng mệt nhọc, có hơi sức giày vò Tiểu Viên, phục vụ Kim tiểu thư ngủ rồi, lại đem những đồ cần thêu thùa chưa làm hết mang tiếp tục làm. Ngày xuất giá của Kim tiểu thư càng gần, càng muốn nhờ tay nghề Tiểu Viên, đối với nàng cũng ôn hòa rất nhiều.


      Mười lăm tháng tám, là ngày đẹp, bầu trời trăng tròn, nhân gian đoàn viên.


      Trong nhà Kim gia, khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng, hôm nay là ngày tốt Kim tiểu thư xuất giá, chỉ là động phòng làm ở viện Kim tiểu thư. thế nào cũng là Kim tiểu thư xuất giá, mà phải Vương Thắng An ở rể. Ba ngày trước, Vương Thắng An đưa người khác trong nhà đến Kim gia, dự định hôm nay tham gia hôn lễ.


      Tân nương tử thay trang phục xong xuôi rồi, huyền y huân váy, đồ trang sức đầu, dễ thấy nhất là trâm vàng Tiểu Viên thấy hôm đó, trâm cài rũ xuống chuỗi ngọc châu, thẳng xuống đến trước mặt phấn Kim tiểu thư, mặt nàng càng có vẻ trầm tĩnh. Người đến chúc mừng ngồi đầy phòng, từng người từng người đều Kim tiểu thư có phúc khí, có thể gả vào hoàng tộc.


      Kim tiểu thư nghe rất đắc ý, vẫn như cũ ngồi đoan chính trầm ổn, chỉ là muốn hỏi chuyện, gọi Lục Khởi tiếng, giọng hỏi: "Ca ca ta đâu?" Lục Khởi thanh càng thêm : " sai Tiểu Viên dỗ rồi ạ." Kim tiểu thư lúc này mới thả lỏng, lần nữa bày ra dáng vẻ đoan chính.


      Kim tiểu thư nhìn nửa ngày, thấy những tới chúc này, từng người xem ra thô tục chịu được, có mấy người có chút tiêu sái hào phóng của Vương tiểu thư, trong lòng có chút sầu muộn. thầm oán giận phụ thân, hôn lễ này làm long trọng như thế nào? Tộc thúc Tư của Vương Thắng An cũng tới, chẳng qua là mấy tiểu quan tới, còn lại đều là chút hộ nông dân mình bình thường lui tới, là…


      Phía ngoài ánh mặt trời chiếu sáng, hai phụ nhân ăn mặc đoan trang hào phóng vào, họ là Vương tiểu thư tự mình ra mặt, mời tới, hai người đặc biệt giúp đỡ Kim tiểu thư hành lễ, đều phải là người nhà bình thường, vị họ Tạ, cùng gia tộc Tạ hoàng hậu. vị khác họ Chu, có phu quân họ Trần, họ Trần và Chu đều là các đại tộc, nếu phải vì mặt mũi tộc thúc của Vương Thắng An, thường ngày hai người bọn họ, chỉ sợ cả mắt đều nhìn tới Kim tiểu thư.

      Chương 12.3


      12.3


      Chẳng qua là hai phu nhân mặc dù tới, nhưng vẫn ở phòng bên cạnh ngồi chơi uống trà, cho tới giờ lành đến, người Kim gia mời những người ngồi trong phòng Kim tiểu thư , hai vị phu nhân lúc này mới ra ngoài.


      Thấy hai vị này ra ngoài, Kim tiểu thư vội vàng đứng dậy hành lễ, hai vị phu nhân mấy câu khách khí, lúc này người phu nhân đỡ Kim tiểu thư dậy, người còn lại đứng ngay ngắn trước mặt nàng, trong miệng chút lời may mắn, mọi chuyện trước lúc động phòng cũng dặn xong rồi.


      Bên ngoài lần nữa truyền báo: "Xin tân nương ra ngoài." Hai người dìu nàng ra ngoài. Ra khỏi phòng, Kim lão gia đứng ở trong sân, Kim tiểu thư quỳ gối. Tuy gả ở chỗ này, chẳng qua là Kim lão gia nhìn Kim tiểu thư ăn mặc đoan chính diễm lệ, trong mắt khỏi toát ra chút hơi nước, nửa ngày mới ra hai câu.


      Kim tiểu thư lại lạy lạy, lúc này mới đến tiền đường, tân lang đứng chờ, tân nương tiến lên, cùng tân lang chào lẫn nhau, lại lạy Kim lão gia, lúc này mới kết thúc buổi lễ.


      Tân lang tân nương mới cưới bị đưa vào động phòng, được phục vụ lễ hợp cẩn, bởi vì Vương gia có ở đây, nhiều thủ tục quy củ tất cả đều miễn , như vậy coi là kết thúc buổi lễ rồi.


      Hôn lễ xong rồi, Vương Thắng An cùng Kim tiểu thư, hai phu thê mới tân hôn trôi qua là ân ái, Kim tiểu thư ngày trôi qua tốt lắm, trong phòng chúng nha đầu tự nhiên cũng nhõm rất nhiều.


      Chẳng qua là Vương Thắng An nghĩ tới Kim lão gia từng , mình và Kim tiểu thư thành hôn về sau, phải do Kim đại gia chon cái nha đầu tốt, theo bộ dáng bây giờ như vậy, Tiểu Viên nhất định là được chọn trúng, vậy chuyện trong lòng mình phải được đáp ứng rồi sao? Chẳng qua là tân hôn mới mấy ngày, nếu cưới thiếp bây giờ, truyền khiến cho người ta chê cười, chỉ đành phải kiềm lại rồi.


      Ngày hôm đó, Trần phủ thượng lại sai người tới đưa thiệp, muốn Kim tiểu thư cho mượn người. Kim tiểu thư mở ra thiệp, nhìn xong, truyền gọi người của Trần gia, cười hỏi: "Quý phủ muốn mượn, ta cũng dám cho, chẳng qua là nha đầu này tính tình có chút tốt, đến quý phủ rồi, nhỡ xảy ra chuyện gì, là…"


      Người của Trần phủ tới cười híp mắt đáp: " ra cũng có chuyện gì, chẳng qua là ngày hôn lễ diễn ra, thấy chút việc thêu thùa, chung quanh đây có người có thể làm được, chủ mẫu hỏi từ nơi nào mua, hỏi tỉ mỉ, lại biết là nha đầu quý phủ làm, chủ mẫu thích việc may vá, nên mới sai ta tới ."


      Kim tiểu thư chưa từng đối với người khác qua, những thứ kia may vá là ai làm, vẫn luôn là mình làm, ai ngờ Trần phủ lại nghe , là nha hoàn làm, trong lòng có chút tức giận, chẳng qua là khiến người tới ngồi dùng trà, mình suy nghĩ.


      Người tới đợi lâu, trà cũng uống qua hai chén, thấy Kim tiểu thư còn trả lời, cũng có chút giận, cười : "Quý phủ chắc cũng có những việc quan trọng hơn chờ nàng làm, cái này yên tâm, phu nhân chúng ta, cũng chỉ là mượn nàng thêu chút đồ cưới, thuận tiện dạy những nha hoàn kia, đem những châm pháp kia dạy hồi, cũng ở chỗ chúng ta cả đời, Vương nương tử chịu cho mượn hay sao?"


      Kim tiểu thư nghe lời này, mặt hơi hồng hồng, nghĩ chút Trần gia cũng là đại tộc, cho mượn cũng được, lấy lòng Trần gia , ngộ nhỡ người Trần gia nhìn trúng Tiểu Viên rồi, muốn nàng , cắt đứt ý niệm Vương Thắng An, cũng là chuyện tốt.


      Chẳng qua là nghĩ lại, nếu là Tiểu Viên tìm được chỗ tốt ở Trần gia, đem việc mình đối đãi nàng ra ngoài, đến lúc đó phải làm sao đây? Nghĩ tới đây, nhanh nhìn người ta cái, xoa khăn, chẳng qua là lời nào. Người Trần phủ vốn tưởng rằng tới đây, chỉ là việc , ai ngờ lại, Kim tiểu thư chẳng qua là ra miệng. Người Trần phủ hiểu tình cảnh Tiểu Viên ở Kim gia, còn tưởng là Kim tiểu thư hẹp hòi.


      nửa ngày, miệng mình lại khát rồi, mượn việc uống trà, quan sát Kim tiểu thư cái, trong bụng nghĩ ngợi , quả nhiên tiểu thư nhà nông hộ chính là như vậy tính tình, bề ngoài học như bộ dạng tiểu thư ưu nhã, bên trong lại chút hào phóng.
      bornthisway011091, nhimxumal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13.1: Trần gia http://***************.com/images/smilies/icon_mrgreen.gif


      13.1

      Kim tiểu thư thấy người tới sắc mặt dần dần thay đổi, suy nghĩ xong, phải chỉ là nha đầu thôi sao, nàng từng xuất thân đại tộc, đó cũng là chuyện ngày trước, đối với cái hạ nhân, chủ nhân đánh mắng hay giết, dù ra ngoài, cũng sợ, rồi mới hướng người tới cười : "Nếu như thế, ta cũng thể keo kiệt, Lục Khởi gọi nha đầu kia tới đây." Vừa kêu tiếng Lục Khởi, trong lòng Lục Khởi vẫn còn mắng Tiểu Viên, vận số thế nào tốt như vậy, thậm chí có người của Trần phủ coi trọng, nghe Kim tiểu thư gọi nàng, vội đáp ứng tiếng, kêu Tiểu Viên.


      Tiểu Viên lúc này ngồi ở hậu viện may vá, là trời tháng chín, năm nay lạnh sớm, Lục Khởi cũng thay áo bông mỏng rồi, Tiểu Viên chỉ là mặc chiếc áo mỏng, làm hồi may vá, chà chà xát xát tay, nhìn mặt trời hồi, trong lòng nghĩ đến, ước gì lúc này có cái hỏa lò sưởi ấm.


      Lục Khởi đường hùng hục đến hậu viện, nhìn thấy Tiểu Viên, hừ : "Tiểu Viên, vận khí của ngươi tới, ngươi được người ta coi trọng." Tiểu Viên vội để xuống may vá, đứng lên : "Lục Khởi tỷ tỷ ngồi." Lục Khởi mắt cũng giơ: "Ngươi cũng đừng làm nữa, phải thay đổi cái địa phương làm việc."


      Này, Tiểu Viên , Lục Khởi xong hai câu này, liền quay đầu ở phía trước, vài bước, thấy Tiểu Viên sững sờ đứng ở nơi đó, chưa cùng, quát lên: "Còn mau chút đuổi theo, chẳng lẽ còn muốn ta đỡ ngươi sao?"


      Tiểu Viên vội chạy hai bước, theo, Lục Khởi hung hăng ngắt cánh tay nàng hai cái, lúc này mới tiếp tục .


      Đến phòng Kim tiểu thư, Kim tiểu thư lai ý của Trần phủ, Tiểu Viên quay đầu nhìn người tới từ Trần phủ, rời nơi này, mình cũng từng nghĩ tới nơi khác, chẳng qua là những thế gia đại tộc này, có chủ nhân tốt hay ?


      Người của Trần phủ nhìn nàng mới xuất , lại rất kinh ngạc, nha đầu này dáng dấp hảo cũng được, tuổi còn cũng được, thế nào hành động cử chỉ, mơ hồ lộ ra tầm thường, các vị tiểu thư nhà mình, trong khi hành động, cũng được thong dong như nàng, huống chi lúc hành lễ, người cũng mang ti tiện, đây là chuyện gì xảy ra?


      Kim tiểu thư thấy nàng (người Trần gia) chuyện, cười : "Có phải hay , có nhìn trúng nha đầu này của chúng ta." Người của Trần phủ lúc này mới tỉnh lại, cười : "Cũng phải, chẳng qua là nhìn nha đầu này tuổi còn trẻ, có thể làm tốt việc may vá, là kinh ngạc."


      Nếu là nha đầu khác được người ta khen ngợi như vậy, Kim tiểu thư cũng cảm thấy nở mặt nở mày, chẳng qua là tiểu nha đầu Tiểu Viên là tâm bệnh của Kim tiểu thư, nghe lời này, chẳng qua là cười cái, cũng chuyện.


      Lại mấy lời khách khí, Kim tiểu thư gọi người cho Tiểu Viên thu thập xong đồ, mình lặng lẽ dặn dò Tiểu Viên mấy câu, để cho nàng tới Trần gia ngàn vạn lần được lung tung, lại giữ người của Trần phủ ở lại ăn cơm, người này họ Ngô, người khác gọi nàng là Ngô mụ. Ăn cơm xong liền mang theo Tiểu Viên , Tiểu Viên cũng có hành lý gì nhiều, chỉ là vài món quần áo tùy thân. đường trở về, Ngô mụ nhìn hành lý Tiểu Viên, cau mày hỏi: "Làm sao ngươi chỉ có những thứ đồ này?" Tiểu Viên nghe trong khẩu của nàng, có chút khẩu ở Lạc Kinh, khỏi thấy nhớ lại tình cảnh nhà mình.


      Chẳng qua là người khác hỏi, đáp lại là tốt, cười : "Làm nha đầu, có những thứ này là đủ rồi, nếu như lưu lạc bên ngoài kia, còn được ăn uống." Ngô mụ nghe Tiểu Viên mấy câu tầm thường, gật đầu : "Biết đủ là người có phúc."


      Vừa vừa kéo tay của nàng nhìn: "Nhìn tay nương, nhất định là người có phúc, chẳng qua là giờ có chút khó khăn." Tiểu Viên từ thành Lạc Kinh tới, đường sống đầu đường xó chợ, những người nàng nhìn thấy, người ta ít có vẻ mặt ôn hòa, vào Kim gia, Kim tiểu thư lại có tính tình này, Tiểu Lan tuy tốt, nhưng mình lại có suy nghĩ bí mật riêng, thể cùng nàng tâm hết thảy, mọi chuyện trong lòng chỉ có thể chôn ở đáy lòng.


      Chương 13.2


      13.2

      Lúc này nghe Ngô mụ mấy câu an ủi, mắt khỏi đỏ lên, suýt nữa rơi lệ, Ngô mụ nghe Tiểu Viên mặc dù cũng tiếng địa phương, trong lời kia lại có mơ hồ mang chút khẩu Lạc Kinh, cười : "Nghe khẩu của nương, cũng là người Lạc Kinh sao?"

      Tiểu Viên đáp tiếng, mở miệng hỏi: "Mụ mụ cũng là người Lạc Kinh hay sao?" Ngô mụ lắc đầu : "Ta phải người Lạc Kinh, chẳng qua là ở Lạc Kinh chừng ba mươi năm, trong khẩu khó tránh khỏi lẫn chút, chỉ là ta nhìn việc thêu thùa của nương, có chút giống tài nghệ Phụng Huệ phu nhân (chắc là Huệ Hoàng hậu lúc bị phế á) trong cung năm đó, rất khó để học được, biết nương là từ đâu học được?"

      Tiểu Viên thấy có người biết tài nghệ của mình từ đâu mà đến, trong lòng rất kinh ngạc, cũng dám ra , nhớ tới ngày đó Vương tiểu thư có hỏi qua họ của mình, lại đem lời này ra ngoài: "Huệ hoàng hậu Dương thị, là đường của ta, mẹ ta vốn là thị nữ của nàng, sau khi mẹ ta gả vào Dương gia, xin nàng dạy ta châm tuyến, lúc này mới dạy ta."
      (Tiểu Viên dối: Huệ hoàng hậu là em chồng của mẹ nàng, tức Tiểu Viên Huệ hoàng hậu là của mình)

      Ngô mụ nghe Tiểu Viên mình là tộc nhân Huệ hoàng hậu, lại nhìn chút cử chỉ của nàng, gật đầu : "Khó trách ta nhìn ngươi giống người khác, ra là xuất thân tầm thường, chẳng qua đáng tiếc, Huệ hoàng hậu giữ được khí tiết, hi sinh vì nước cũng được, bây giờ còn làm hoàng hậu của kẻ thù, nương ngàn vạn đừng ra mình là tộc nhân của Huệ hoàng hậu, nên vậy ." Vừa vừa thở dài.

      Tiểu Viên nghe mấy câu này, như bị tạt chậu nước lạnh, ra là đối với mẫu hậu mình, tất cả mọi người đều đối đãi như thế này sao? Cứ như vậy, mình phải nhân cơ hội này chạy , tìm Thập Tứ ca ca, biết có chạy đựoc , hay tất cả tính tóan đều bỏ ?

      Thấy nàng lời nào, Ngô mụ còn tưởng là Tiểu Viên nghe về đường của nàng như thế, chắc nàng cảm thấy nhục nhã. Thán ngắn thở dài, Ngô mụ với nàng nên mở lòng hơn, quan trọng là đem tất cả chuyện tình của Trần phủ ra, Tiểu Viên cẩn thận nghe. ra, Trần gia vốn là đại tộc, Trần lão gia ban đầu là người của Hà Gian Vương, về sau Hà Gian Vương lên ngôi, được thăng làm Thị Trung, gia tộc càng hưng thịnh.

      Gia thế của Phu nhân cũng kém, vốn là họ Chu, trước khi lấy chồng, nổi danh là tài nữ, sau đó lần ra khỏi các (tiểu viện), cùng vị hôn phu phụ xướng chi thơ, biểu đạt tình cảm, nhưng có người sắp đặt, thơ của phu nhân hay hơn thơ của Trần lão gia, nên mọi người chỉ xưng Chu phu nhân, gọi phu nhân bằng họ Trần gia. (đáng lẽ phải gọi là Trần phu nhân á).

      Tiểu Viên nghe đến đó, mới nhớ tới trước kia ở Lạc Kinh cũng nghe qua tài danh Chu phu nhân, khỏi cười mà : "Chu phu nhân cùng Tạ phu nhân nổi danh, ta cũng từng nghe qua." Ngô mụ vỗ tay : " nghĩ tới ngươi còn tuổi, lại có như vậy kiến thức." Vừa vừa tỉ mỉ nhìn nàng chút, thở dài : "Ta lại quên, ngươi là người Dương gia, Dương gia tuy bị diệt sạch, nhưng cũng là đại gia tộc."

      đến câu sau, lại than thở, Tiểu Viên nhớ tới cữu cữu, măt cũng đỏ lên, Ngô mụ vỗ vỗ lưng của nàng, trấn an : " nương chắc hẳn rất khổ sở, ta coi Kim gia kia, cũng phải là nhà đối tốt với người làm, ngươi lại nhẫn nhịn chịu đựng, ta cầu phu nhân, khuyên nàng thu nhận ngươi từ Kim gia, ngươi khoan hãy đến thân thế của ngươi, sau đó lấy lòng phu nhân, hoàn cảnh của ngươi tốt hơn chút."

      Tiểu Viên nghe Ngô mụ mà thấy ấm lòng người, gật đầu liên tục, cẩn thận hỏi: "Hà Gian Vương đăng cơ, lại biết thế cục tại như thế nào?" Ngô mụ thở dài: "Ta hầu hạ phu nhân, cũng nghe nàng qua, Tổ tướng quân muốn Bắc phạt, chính là thế cục tại trong triều đình."


      Chương 13.3


      13.3

      Ngô mụ đột nhiên dừng lại cười : "Những chuyện này, chúng ta cũng nên , nương đến Trần phủ, chỉ nên chú ý việc dạy người, việc khác cũng đừng quản." Tiểu Viên vội vàng gật đầu, Ngô mụ nhìn chút, thở dài : "Nếu ngươi có người như vậy, xuất thân Dương gia, thế nào phu nhân nhà ta cũng trông nom ."


      Trong lòng Tiểu Viên càng trở lên nặng trĩu, mẫu hậu nàng? Nếu Thập tứ ca ca đem mẫu thân mình coi là tội nhân phản bội phu quân phản quốc, đến lúc đó liệu có nhận thức mình hay , đó là điều nàng chưa biết, huống chi mình cùng Thập Tứ ca ca chẳng qua chỉ thấy qua vài lần. Trong lòng lúc đầu nghe Thập Tứ ca ca đăng cơ, nghĩ tới tìm cơ hội, chạy ra ngoài, tìm được quan phủ đem thân thế của mình , bây giờ nhìn lại chuyện đơn giản như vậy.


      Vén rèm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đập vào mi mắt chính là con quạ hướng Bắc bay , cạc cạc kêu, con quạ báo tin mừng, chỉ là tin mừng của mình ở phương nào? Chẳng lẽ mình muốn tới phía bắc tìm mẫu hậu sao?


      Từ Kiến Khang đến Trường An, đoạn đường này so với từ Lạc Kinh đến Kiến Khang khó khăn hơn, Tiểu Viên vẫn còn ở suy tư. Lúc này xe ngừng lại, Ngô mụ trước nhảy xuống xe, cười : " nương xuống đây ." Tiểu Viên nhảy xuống xe, đến chính là cửa sau Trần phủ, hai gã sai vặt lên hành lễ với Ngô mụ, còn cười : "Ngô mụ ra ngoài chuyến, biết mua cái gì cho chúng ta ăn?"


      Ngô mụ đem bọc quần áo của Tiểu Viên đưa cho : "Mang vào , tìm con của ta, đặt bao đồ đến trong phòng ta, ta trước báo tin cho phu nhân."


      gã sai vặt đưa tay tiếp nhận bọc quần áo, đánh giá Tiểu Viên, cười : "Vị tỷ tỷ này nhân phẩm, bộ dáng, trái ngược với nữ nhi Ngô mụ, mụ mụ sao nhận làm con nuôi vậy?" Ngô mụ tay đưa cho hai gã sai vặt kia túi hạt dẻ: "Mồm mép lém lỉnh, cũng chỉ biết mấy thứ này, còn mau chút tránh ra."


      Vừa liền dắt tay Tiểu Viên vào bên trong, từ cửa sau vào, là vườn hoa, bên trong cây hoa quế nở, mùi thơm hoa quế, ngào ngạt chui vào mũi, Tiểu Viên thế mới biết, mới vừa ở xe ngửi thấy được mùi thơm hoa quế là từ đâu mà đến , hai bên bày hoa cúc, trận gió thổi qua, rơi xuống cánh hoa màu vàng.


      Tiểu Viên lúc này cùng Ngô mụ quen biết chút, khỏi nghiêng đầu : "Nguyên lai đây chính là gió thổi hoa cúc đất đầy vàng, ngày đó ở trong sách thấy được, còn tưởng là thi nhân bậy." Ngô mụ mặc dù hơi biết mấy cái chữ, lại biết lai lịch cái này, chẳng qua là qua loa cười : "Trong nhà, hoa cúc này cũng rất lạ, đều là chưa đến lúc tàn bị thổi xuống rồi."


      Tiểu Viên thấy mình nhất thời lỡ lời, chẳng qua là cười cười lời nào, đường trầm mặc qua lầu các, chuyển tới trong sân tiểu viện, Tiểu Viên nhìn kỹ, thấy đường người làm đối với Ngô mụ rất cung kính, nghĩ đến Ngô mụ cũng là người đựơc Trần gia trọng dụng.


      Ngô mụ đến bên trong sân, giơ lên ngón tay, ý bảo Tiểu Viên chớ có lên tiếng, nha đầu giữ cửa thấy các nàng tới, cười : "Ngô mụ trở lại." Lúc chuyện, còn thuận tay vén rèm.


      Ngô mụ bảo Tiểu Viên đứng ở dưới bậc, mình liền tiến vào, nha đầu canh giữ cửa tò mò nhìn Tiểu Viên, cái ánh mắt đó, tựa như săm soi đánh giá Tiểu Viên, Tiểu Viên chẳng qua là cúi đầu thấp .


      Hết chương 13.
      bornthisway011091mal thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.1

      Lúc này rèm cửa được nhấc lên, nha đầu xinh đẹp, mười bảy mười tám tuổi ra ngoài, thấy Tiểu Viên bị nhìn đến xấu hổ, chẳng qua là cúi đầu, nhìn hai nha đầu kia cái: "Càng ngày càng có quy củ, sao lại cứ nhìn người ta chằm chằm, khó trách người ta bị nhìn ngượng ngùng."

      Hai nha đầu kia chẳng qua là hì hì cười: "Hồng Nhạn tỷ tỷ, vị nương này có dung mạo, nhưng là xinh đẹp chưa từng thấy qua, chúng ta có kiến thức, nên chỉ thấy tò mò thôi." Tiểu Viên nghe về mình, ngẩng đầu lên, lại gặp trúng ánh mắt nhìn nàng của Hồng Nhạn., Hồng Nhạn nhìn thấy dung mạo Tiểu Viên, trong lòng cũng kinh ngạc, nghe nữ nhi Lạc Kinh, so nữ nhi Giang Đông, đều tráng kiện hơn chút, thế nào cái nương này nhìn rất yếu nhược mảnh mai, mềm mại kiều, rất có bộ dáng nữ nhi Giang Đông.

      Tiểu Viên thấy nha đầu này quan sát nàng, khỏi đỏ bừng cả mặt, lại càng cúi đầu thấp xuống. Nha đầu nghĩ thầm, mỹ nhân mình nhìn nhiều, thế nào hôm nay mình liền luống cuống thất lễ, tiến lên cười híp mắt : "Là Tiểu Viên muội muội phải , phu nhân bảo ngươi vào." Tiểu Viên nhàng cho nàng thi lễ, Hồng Nhạn càng thêm kinh ngạc. nông hộ nho sao lại dạy được nha đầu lễ phép như vậy, cấp bặc lễ nghĩa lại rất chu toàn, chẳng qua ra lời, đẩy rèm ra, đưa Tiểu Viên vào.

      Tiểu Viên vào trong phòng, luồng hơi ấm kèm theo mùi thơm bay tới đây, nhưng có lò lửa, nhìn thảm dưới sàn nhà, nhưng thấy đầu thảm, bên kia vách tường lúc này vẫn rủ rèm che, hương vị kia cũng là từ sau rèm bay ra, nhìn mờ mờ kịp thấy trong phòng bàỳ biện, chỉ cảm thấy đoan chính hào phóng.

      mỹ phụ trung niên nghiêng người dựa vào bàn , cái tay đặt ở dưới trán, trong tay kia cầm chuỗi hạt châu răng ngà, chuyển động hạt châu, người là trang phục ở nhà, nhìn Tiểu Viên, môi vẫn còn ấm nhuận cười, Ngô mụ đứng ở bên, cùng nàng gì đó, xem ra đây chính là Chu phu nhân rồi.

      Tiểu Viên ngày trước, thấy mẫu hậu từng khen ngợi Chu phu nhân dứt, trong lòng có chút lo lắng hồi hộp. Lúc này nha hoàn mang Tiểu Viên tiến vào, thi lễ : "Phu nhân, Tiểu Viên tới." Phu nhân nhàng gật đầu cái, Hồng Nhạn đứng ở bên, Tiểu Viên vội vàng tiến lên cho phu nhân hành lễ, phu nhân mắt nhìn Tiểu Viên, thầm nghĩ Ngô mụ quả nhiên sai, cười gật đầu : "Nữ nhi của ta, nuông chìu quen rồi, làm việc thêu thùa tốt, mong ngươi chỉ bảo, tốn nhiều tâm tư cho nó."

      Theo tay Chu phu nhân chỉ, Tiểu Viên mới nhìn thấy bên dưới có vị tiểu thư ngồi, dáng vẻ đoan trang hào phóng, ăn mặc so Chu phu nhân hơi hoa lệ chút, so với Kim tiểu thư đồ trang sức ít hơn nhiều, bên môi cũng dẫn theo cười, nhìn Tiểu Viên. Xem ra chính là Trần tiểu thư rồi.


      Tiểu Viên vội quỳ xuống : "Nô tỳ được phu nhân trọng dụng, nô tỳ gắng hết sức mình." Chu phu nhân thấy Tiểu Viên quả nhiên biết lễ độ, gật đầu cái, đối với Trần tiểu thư bên cạnh cười : "Đây là ta cố ý mời người dạy thêu thùa cho ngươi, cần phải đối với người ta lễ độ đó."


      Trần tiểu thư nghe xong, cười tới bên cạnh Chu phu nhân, nửa tựa vào người Chu phu nhân: "Mẫu thân, nữ nhi lúc nào có lễ phép?" Chu phu nhân giả vờ tức giận vỗ nàng hai cái: "Nếu phải ngươi may vá tốt, ta dám gả ngươi ra ngoài, cần gì phải mời người tới dạy." Trần tiểu thư nghe lời này, ở người Chu phu nhân chọc hai cái.


      Ngô mụ cùng những nha đầu khác, thấy nhiều thành quen, chẳng qua là ở bên cạnh cười theo, Tiểu Viên nhìn thấy tình cảm mẹ con các nàng, hết sức hòa hợp, lại gợi lên hồi ức, chẳng qua là dám ra, cúi đầu mà thôi.


      Chương 14.2

      Trần tiểu thư làm nũng, Chu phu nhân đối với Ngô mụ : "Các ngươi đường cũng mệt nhọc.” Nghĩ ngợi cái: "Ngô mụ, nha đầu này là ngươi mời trở về, theo ngươi nghỉ ngơi." Ngô mụ đáp dạ, đối với Chu phu nhân : "Lão nô mang nàng xuống."


      Chu phu nhân gật đầu cái, Ngô mụ lại thi lễ, mang theo Tiểu Viên xuống.


      Chỗ ở Ngô mụ, cũng là cái tiểu viện nho , cái sân , cũng có mấy gian phòng ốc, dọn dẹp cực kỳ sạch , trong sân có nương, ngồi may vá, nhìn thấy Ngô mụ đến, vội để xuống may vá, kêu tiếng mụ mụ, Ngô mụ sờ mặt của nàng cái, hỏi mấy câu, với nàng: "Đây là Tiểu Viên tỷ tỷ, tới chỗ chúng ta ở tạm mấy ngày, liền ở cùng phòng với ngươi, ngươi có được khi dễ nàng đâu đấy."


      Vừa vừa đối với Tiểu Viên : "Đây là nữ nhi của ta, gọi Trâm Nhi, phu nhân khai ân, bắt nàng phục vụ chủ tử, chẳng qua là ở nhà thêu thùa đợi gả , hơn ngươi tuổi." Trâm Nhi nghe câu ‘đợi gả’ kia, hai gò má hồng lên tựa như thoa phấn, chẳng qua là lôi kéo cánh tay Ngô mụ nũng nịu.


      Ngô mụ nhéo mặt nàng: "Sang năm phải xuất giá rồi, còn làm nũng đáng như vậy." Đẩy Trâm Nhi: " tìm mấy tấm chăn cho tỷ tỷ của ngươi, gần đây trời lạnh, chăn dầy chút."


      Trâm Nhi đáp ứng , Ngô mụ lúc này mới mang Tiểu Viên vào phòng, bảo Tiểu Viên ngồi, lại đưa trà cho nàng uống, còn lấy ra điểm tâm, sắp xếp xong xuôi, lúc này mới ngồi xuống cười : "Ở nơi này so ở Kim tiểu thư bên kia tốt hơn nhiếu, ta vốn là muốn cho ngươi tới đây ở, còn sợ phu nhân có sắp xếp khác, tại ta được thỏa mãn tâm nguyện."


      Tiểu Viên nhận lấy trà, trong nhà này mặc dù ấm áp như phòng Chu phu nhân, nhưng có đốt chậu than nho , lại uống trà nóng, người lập tức ấm áp nhiều, thấy Ngô mụ như vậy, vội vàng đứng dậy cảm tạ, Ngô mụ ngăn nàng, thở dài : "Nếu phải gặp đại nạn, ngươi cũng là thế gia đại tộc, làm sao lại trở thành hạ nhân như chúng ta, lại gặp khó khăn, chỉ vì người kia của ngươi."


      Tiểu Viên nghe lời này, nhớ tới ngày Lạc Kinh bị chiếm đóng, hoàn cảnh chính mình, nhân tình ấm lạnh, khỏi hồng hồng đôi mắt, nhớ tới mình mới đến Trần gia, thể để bị khinh rẻ, cố gắng đình chỉ nước mắt.


      Ngô mụ mấy câu, Trâm Nhi từ bên ngoài nhảy chân sáo vào: "Nương, tỷ tỷ giường cũng trải tốt rồi." Ngô mụ đứng dậy muốn dẫn Tiểu Viên ra ngoài, thấy điểm tâm bàn động cũng động, mặt trầm xuống: "Đoạn đường này xa cũng mệt mỏi, nghĩ đến ngươi cũng đói bụng, phòng bếp tắt lửa, muốn phiền họ nhóm lửa nữa, còn ăn điểm tâm , đói lắm đấy ."


      Tiểu Viên thấy Ngô mụ mặc dù mới quen, đối với nàng lại hết sức chu đáo, vội thấp giọng thưa phải, đem điểm tâm ăn, vội vàng chút, thiếu chút nữa nghẹn, Ngô mụ khẽ vỗ vai nàng, chẳng qua là thở dài lời nào, thấy nàng ăn xong mới mang nàng ngủ.


      Đêm khuya, Trâm Nhi ngủ say, Tiểu Viên làm thế nào cũng ngủ được, phải giường quá cứng, chăn quá mỏng, Ngô mụ cho nàng ngủ ở cái giường cũng là mềm, chăn cũng là dày, so Kim gia tốt hơn nhiều, có chuyện trong lòng, Trần lão gia là Thị Trung, tất nhiên có thể thường nhìn thấy Thập Tứ ca ca , đúng, bây giờ phải Thập Tứ ca ca rồi, mà là hoàng đế, cũng biết Thập Tứ ca ca còn nhớ mình sao?


      Đến lúc đó nếu nhớ ra được mình, sau khi thành bị phá, mình lưu vong đường, cái gì ấn chứng xác minh thân phận đều có, giả mạo công chúa, đây là tội lớn? Đến lúc đó mất mạng là chuyện , thân phận sáng tỏ, mới là đại . Trằn trọc cả đêm, trời còn chưa sáng, hai mắt ửng đỏ xuống giường, Trâm Nhi vẫn ở giường o o ngủ. Tiểu Viên mặc quần áo tử tế, nhanh chóng mà tiếng động, nhìn dáng vẻ khi ngủ thảnh thơi lo lắng của Trâm Nhi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thay nàng đắp lại chăn bị nàng đẩy chút xuống giường, Trâm Nhi lầu bầu tiếng, quay người ngủ say.


      Chương 14.3

      Đóng cửa, sương mù còn chưa tản , hôm nay nhất định là ngày tốt, Tiểu Viên chà xát hai tay, đến phòng bếp, nhóm bếp đun nước.


      Vừa đem nước đổ vào nồi, Ngô mụ khoác y phục, ngáp dài vào, thấy Tiểu Viên nấu nước nóng rồi, cười : "Ta còn cho là nha đầu lười Trâm Nhi kia hôm nay lại chịu khó như vậy, nguyên lai là ngươi, ngươi phải là tú nương của Kim gia sao? Sao phải làm những việc này?" Ánh sáng bếp lửa chiếu lên mặt của Tiểu Viên, hồng hồng mảnh. Tiểu Viên lại thả thêm củi vào, cười : " ra ta là nha đầu làm việc nặng, việc thêu thùa chẳng qua là nhân tiện làm."


      Nghe Tiểu Viên vậy, Ngô mụ luôn miệng thở dài: " nông hộ nghèo, chà đạp nha đầu như thế, ngươi vừa phải làm việc thêu thùa, lại bắt ngươi làm cả việc nặng, đúng là..." Ngô mụ còn mắng Kim gia trong suy nghĩ, lại cảm thấy tốt, liền ngừng , đối với Tiểu Viên : "Ngươi tốt nhất là đến dạy tiểu thư, chờ ta cầu xin phu nhân, đem ngươi trở thành người Trần gia, chờ thêm hai năm, ra thân thế của ngươi, tốt gả cho người ta, phụ mẫu mất của ngươi, cũng được an ủi."


      Tiểu Viên trịnh trọng gật đầu, tự mình rửa mặt chải đầu, hôm qua phu nhân lên tiếng, Ngô mụ dẫn Tiểu Viên đến thẳng khuê phòng Trần tiểu thư. Đến nơi, Trần tiểu thư mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị gặp Chu phu nhân, thấy các nàng tới, nha đầu của Trần tiểu thư tên là Hướng Lan cười : "Ngô mụ, sớm như vậy tới."


      Trần tiểu thư đối diện gương, nhìn mặt xem còn chỗ nào ổn, quay đầu lại ánh mắt nhìn Hướng Lan, cười : "Nha đầu nhà ngươi, có phải hay Ngô mụ cho ngươi ngủ nướng, ngươi liền cam tâm?" Hướng Lan thuận tay phủ thêm cái áo khoác cho Trần tiểu thư: "Tiểu thư của ta, ta nào dám ngủ nướng, ta muốn chịu phạt đâu.”


      Nha hoàn nâng gương nhìn họ đùa: "Haiz, mỗi người đều ầm ĩ cười to như vậy, để cho người ta nghe thấy, chúng ta là có quy củ đó." Hướng Lan cũng sợ nàng, cười : "Mộ Cúc, ngươi lúc nào cũng quy củ này quy củ kia, thế ban đêm hôm qua, là ai chuyện cười khiến tiểu thư cười."


      Trần tiểu thư chẳng qua là hé miệng cười, Ngô mụ thừa dịp họ chuyện, đem Tiểu Viên giao cho Trần tiểu thư, mình liền làm việc của mình. Tiểu Viên thấy chủ tớ các nàng, hết sức hòa thuận, hai đại nha hoàn Hướng Lan Mộ Cúc giống Lục Khởi mắt cao đến đỉnh đầu, tâm nhõm hơn phân nửa.


      Trần tiểu thư chăm chút thoả đáng rồi, đứng dậy dẫn theo Hướng Lan ra ngoài, kêu lên Mộ Cúc: "Đây là người mẫu thân ta mời tới dạy ta việc thêu thùa tú nương, ngươi thay ta chăm sóc nàng nhé." Mộ Cúc đáp dạ, Trần tiểu thư lúc này mới ra ngoài.


      Mộ Cúc bảo Tiểu Viên ngồi xuống, gọi nha đầu rót trà uống, chính mình mở cái rương, ôm ra mấy bao đồ, đối với Tiểu Viên cười : "Tiểu thư nhà ta, tuy là tài nữ, chẳng qua là việc kim chỉ thêu thùa, có chút thiếu hụt, phu nhân nhà thông gia, lại là người khá kĩ tính, trong nhà có rất nhiều tú nương làm, đều vừa mắt bà ấy, đúng hôm đó ở Kim gia nhìn thấy mấy đồ thêu, luôn miệng khen đẹp, lúc này mới mời ngươi tới." xong cười : "Ta cùng Hướng Lan, cũng là muốn bồi tiểu thư xuất giá, nên cũng muốn cùng tiểu thư theo học ngươi." Vừa vừa tiến tới thi lễ với Tiểu Viên.
      bornthisway011091mal thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15:

      Tiểu Viên uống trà, thấy Mộ Cúc đối với mình thi lễ, vội vàng đứng dậy cười : "Chút tài mọn, cũng có giá trị gì, sao có thể nhận thi lễ lớn như vậy được." Mộ Cúc thấy Tiểu Viên hết sức khiêm tốn lễ độ, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, sao Kim gia kia chỉ là tiểu nông hộ, có thủ nghệ tuyệt vời như thế , đối đãi người còn hết sức lễ độ, kỳ lạ.

      Phu nhân sau khi tham dự hôn lễ trở về, chỉ Kim tiểu thư kia cũng có dáng điệu, cử chỉ tri lễ, câu khác cũng có, nhìn theo hành động cử chỉ của nha đầu trước mắt này, dáng vẻ hào phóng, tiểu thư nhà mình cũng bì kịp, nghĩ tới đây, khỏi ngơ ngác nhìn Tiểu Viên, chẳng qua là lời nào.

      Tiểu Viên đem đống đồ Mộ Cúc ôm ra, tỉ mỉ xem xét, muốn chuyện với nàng, thấy Mộ Cúc chỉ nhìn mình, tò mò hỏi: "Sao vậy, mặt ta có vết bẩn sao?"

      Mộ Cúc đằng hắng tiếng, cười : "Chỉ là biết bao giờ, mới có được tài nghệ như nương đây." Tiểu Viên phất qua những vải vóc kia, những thứ đồ này, đều là thượng hạng, xem ra phu nhân đối với Trần tiểu thư là thương , nghe Mộ Cúc khen mình, mắt khép hờ: "Ta chỉ là biết cái mà mọi người đều biết, nhưng tiểu thư hiểu biết chữ nghĩa, ta cảm thấy bằng."

      Mộ Cúc nghe mấy câu này, khỏi bắt đầu khen tiểu thư nhà mình , chỉ hận thể đem tiểu thư nhà mình so sánh với thần tiên, dưới đất ai sánh bằng, bên ngoài truyền đến thanh Trần tiểu thư: "Nha đầu nhà ngươi khá lắm, ở chỗ này mèo khen mèo dài đuôi , muốn truyền tới trong tai người ngoài, bị xem là biết tự trọng khiêm nhường đấy."

      Hướng Lan vén rèm lên, Trần tiểu thư vào, vừa vừa tự mình cởi áo choàng ra, Hướng Lan vội xông về phía trước bước: "Tiểu thư, thấy ấm áp , rồi hãy cởi ra." Tiểu thư mặc kệ nàng, chẳng qua là vẫn cởi : " đường vòng lớn như vậy, rất nóng, sao ta có thể vẫn mặc cái này." Mộ Cúc vội rót ly trà nóng tới đây.


      Trần tiểu thư nhận lấy, mắt nhìn mặt Tiểu Viên, cười : "Đêm qua muộn rồi, cũng ngó kỹ, chỉ thấy là nương dáng dấp rất xinh đẹp, ai ngờ hôm nay tỉ mỉ nhìn, cùng người làm trong nhà quá giống nhau." Vừa vừa nghiêng đầu suy nghĩ chút, cười : "Nhìn hành động cử chỉ, có chút giống Lan Lăng công chúa đấy."


      Lan Lăng công chúa? Mình nhớ là có tỷ muội nào nhận phong hào này? Thấy Tiểu Viên cau mày, Hướng Lan cười: "Lan Lăng công chúa là muội muội bệ hạ, xuất thân cao quý, tiểu thư ta cũng thế." Câu kế tiếp có chứa chút oán trách.


      Tiểu Viên nghe lời này, nghĩ đến chính là em ruột của Thập Tứ ca ca, thời Thập Tứ ca ca lên ngôi vị hoàng đế, nàng kia được phong làm công chúa cũng phải thôi, chẳng qua lời này thể ra, thấp đầu, chỉ dùng việc thêu thùa may vá để che dấu.


      Trần tiểu thư ra lời này, mình cảm thấy có chút đúng, thấy Tiểu Viên còn đứng, bảo nàng ngồi xuống: "Ngươi đến là để làm việc thêu thùa, phải tới phục vụ ta, đứng làm cái gì." Tiểu Viên cũng từ chối, ngồi xuống, việc may vá trong tay cũng dừng lại.


      Trần tiểu thư nhìn hồi, thấy Tiểu Viên châm tuyến như thoi đưa, chỉ trong chốc lát, ánh mắt uyên ương thêu hảo, ánh mắt kia sống động lung linh, chỉ sợ từ vải nhảy xuống, khỏi thở dài : "Tiểu Viên, ngươi sao lại khéo léo như vậy, ta lấy bút vẽ hình, nhìn châm tuyến này của ngươi, liền sánh bằng ngươi thêu."


      Tay Tiểu Viên may vá vẫn như cũ ngừng, cười : "Ta đây cũng chỉ là chút tài nghệ, sao lại khéo tay hơn tiểu thư được, người cái gì cũng biết." Trần tiểu thư thấy Tiểu Viên lúc chuyện, ty tuyến (sợi chỉ, sợi tơ) trong nháy mắt liền bị chia thành mười hai sợi tơ bằng nhau, miệng kinh hãi cũng khép lại được, nửa ngày mới : "Ta thường ngày đọc sách, phi tử Ngụy Văn Đế ngày trước, có thể ở bên trong màn, cần ánh đèn, có thể chia hoàn các sợi tơ, còn tưởng là bậy, ai ngờ hôm nay gặp ngươi, động tác nhanh chóng như thế, nghĩ đến về nàng ấy cũng sai.”


      Tay Tiểu Viên châm tuyến có chút ngưng lại, còn tưởng là mình ở Kim gia, đem kim lấy xuống, ở da đầu mài mài, thấy kim trơn rồi, thừa dịp ngẩng đầu cười : "Người ấy được gọi là châm thần, nô tỳ chỉ là biết chút may vá, sao dám cùng nàng đánh đồng?"


      Chương 15.2

      Mộ Cúc thấy Tiểu Viên đem kim lên đầu mài mài, vội đưa cây kim mới cho nàng, Tiểu Viên nhận lấy, tiếp tục làm việc may vá. Trần tiểu thư nâng má nhìn hồi lâu, Hướng Lan lúc này đem vật đưa cho Trần tiểu thư: "Tiểu thư của ta, Tiểu Viên nương là tới dạy người thiêu thùa may vá, sao người lại chỉ lo chuyện, chẳng lẽ còn muốn học sao?"


      Tiểu Viên thấy Trần tiểu thư mặc dù nhận lấy đồ thêu thùa, nhưng ngay cả kim cũng luồn chỉ vào được, khó lắm mới luồn được chỉ vào, nhất châm xuống liền sai lệch, vội lấy tới, dạy nàng làm sao làm, Trần tiểu thư học hồi lâu, chấn nản : "Ta chỉ hay xem sách, chuyện đời chưa chắc có chuyện ta biết, thế nào công phu châm tuyến này học lại khó khăn như vậy?"


      Tiểu Viên muốn chuyện, bên ngoài truyền đến thanh nam tử: "Muội muội, sao lại ngồi ở đây cảm khái gì vậy?" Trần tiểu thư nghe thanh này, mắt lập tức sáng lên, ngồi thẳng lên: "Tam ca ca trở về sao?"


      nam tử vén rèm lên, bước nhanh tới, lúc vào, Tiểu Viên chuyên tâm thiêu thùa may vá, nghe Trần tiểu thư lời này so bình thường tăng thêm vui sướng, khỏi ngẩng đầu lên, lại gặp gỡ ánh mắt nam tử. Nam nhân này rất đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, mặc bộ trường sam màu lam nhạt, eo đeo ngọc đái, mang theo chỉ cái túi hương, túi thơm kia nhìn có chút quen mắt.


      Tiểu Viên vẫn còn suy nghĩ thời điểm, Trần tiểu thư lôi kéo tay của làm nũng: "Tam ca ca, người ra ngoài chuyến, có mua cho ta vật gì tốt vậy?"


      Người tới sủng ái cười cười: "Ngươi a, chỉ muốn đồ tốt của ca ca, sang năm phải xuất giá rồi, còn tính trẻ con như vậy." Trần tiểu thư hì hì cười tiếng: "Này ở nhà, còn quy củ như vậy làm gì, ngươi nghĩ xem, chờ ta gả rồi, ngươi có muốn để cho ta làm nũng, cũng được."


      Nam tử nghe lời của Trần tiểu thư, ha ha cười ra tiếng, ánh mắt lại tùy ý liếc nhìn nơi khác, Trần tiểu thư thấy, vội đối với nam tử kia : "Ca ca, đây là người dạy thêu thùa mẫu thân tìm cho ta, nàng có công phu châm tuyến tuyệt diệu nha." xong đối với hất cằm lên: "Ngươi còn túi thơm này của ngươi, đời có ai có thể làm tốt hơn, Tiểu Viên có thể làm tốt hơn nhiều."


      Nam tử nghe lời này, tay tự giác chạm vào túi thơm bên hông, trong mắt thoáng qua vẻ đơn, ngay sau đó lại cười, đối với Trần tiểu thư: "Ngày khác ngươi làm cho ta chiếc, ta liền phục ngươi." Lúc này Hướng Lan dâng trà lên, thấy Tiểu Viên đứng ngốc ở đó, biết hành lễ thế nào, tiến lên đem mâm trà để xuống, thi lễ : "Tam gia uống trà."


      Đối với Tiểu Viên : "Tiểu Viên, đây là Tam gia." Tiểu Viên vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Trần Tam gia." Trần tiểu thư vỗ vỗ cái trán: "Tiểu Viên, đây là trong phòng ta, cần thi lễ phức tạp, chỉ cần gọi tiếng Tam gia là tốt rồi." Ai dám chỉ gọi tiếng Tam gia chứ. mặt Trần Tam gia có nét cười, hết sức ôn hòa, chẳng qua là loại này ôn hòa, lại làm cho người ta dám thân cận, nghe được lời này của Trần tiểu thư, cười : "Tú nương, ngươi theo muội muội ta là tốt rồi, nàng từ trước thường giữ quy củ, chẳng qua là ra khỏi cửa phòng này, lại thể làm càn như vậy."


      Tiểu Viên nghe mấy câu phía sau, mơ hồ có ý cảnh cáo, vội đáp vâng, Trần Ngang chuyện nhiều, liền đối với Trần tiểu thư : "Mau tới nhìn chút ta mua cho ngươi cái gì." Trần tiểu thư còn có chút tính tình trẻ con, hưng phấn gật đầu liên tục, theo .


      Mộ Cúc chờ bọn , mới ngồi xuống : "Tam gia và tiểu thư cùng mẹ, ngày thường rất tốt với nhau." Rồi chuyện tình của Trần Ngang. Mộ Cúc chỉ cho là chuyện phiếm, Tiểu Viên lại lắng nghe rất chăm chú, ra là Trần Ngang cũng là con vợ cả, thời lại được Thánh thượng coi trọng, lúc nào cũng bôn ba bên ngoài.


      Nghe thấy được Thánh thượng coi trọng, lòng Tiểu Viên bùm bùm nhảy rất nhanh, lại biết có thể giúp mình hay , để cho mình gặp Thập Tứ ca ca.


      Chương 15.3

      Tiểu Viên thầm nghĩ, Mộ Cúc hồi, miệng khô rồi, uống hai hớp trà, đột nhiên hỏi: "Tiểu Viên, thế nào uyên ương này, lại dùng tơ hồng?" Tiểu Viên vội nhìn xuống, mình lại dùng tơ màu xanh biếc thêu thân thể uyên ương, chất vải này vô cùng nhẵn mềm, nếu gỡ ra chỉ thêu, càng dễ nhìn.


      Nghĩ ngợi hồi, Tiểu Viên đổi chỉ, đối với Mộ Cúc cười : "Uyên ương này màu xanh biếc, thân thể nhìn đẹp hơn." Vừa liền thêu tiếp, Mộ Cúc có chút nghi ngờ, chỉ là thấy Tiểu Viên nghiêm chỉnh, cũng chỉ cười cười, may là Tiểu Viên thêu tơ xanh biếc nhiều lắm, nàng lại dùng tơ hồng thêu, đem màu xanh biếc bên kia trộn lẫn đoạn, cũng nhìn ra khác thường .


      Đến Trần gia mấy ngày, ban ngày Tiểu Viên ở trong khuê phòng trần tiểu thư, buổi chiều trở về chỗ Ngô mụ. Trần gia trong ngoài ràng, Tiểu Viên lại phải ra cửa, lại càng nhìn thấy Trần Ngang, trong lòng gấp gáp, nhưng cũng dám ra, an tâm làm công việc mà thôi.


      Trần tiểu thư đối với nàng rất tốt, bọn Hướng Lan cũng khi dễ người, buổi chiều Ngô mụ thường cùng nàng chút việc nhà, Tiểu Viên thấy Trâm Nhi sang năm xuất giá, rảnh rỗi dạy cho Trâm Nhi vài thủ pháp châm tuyến. Trâm Nhi rất thông minh, chỉ cần dạy mấy lần, liền làm rất tốt, Ngô mụ thấy nữ nhi may vá so ban đầu tinh tiến nhiều, càng là đối với Tiểu Viên hảo.


      Bất giác qua hai tháng, Tiểu Viên mặc dù thấy Trần Ngang, nhưng cũng nghĩ tới, ở chỗ này càng lâu, cơ hội nhìn thấy vẫn có, càng thêm an tâm, trừ làm việc thêu thùa vài đồ, cũng dạy Hướng Lan Mộ Cúc may vá. Trần tiểu thư tuy ra, nàng đối với thêu thùa, có hứng thú, mới vừa cầm kim lên, liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.


      Tiểu Viên cũng có chút nghi ngờ, thời gian dài, tự nhiên biết nguyên do, ra là Chu phu nhân thấy Trần tiểu thư lúc , chỉ thích học viết chữ, làm thơ vẽ tranh, giống mình mười phần. Chu phu nhân tuy có hai đứa con trai, nhi tử thể thân cận bằng nữ nhi được, khó tránh khỏi phóng túng chiều chuộng, hận thể đem tất cả truyền thụ cho nàng, Trần tiểu thư cũng phụ kỳ vọng của Chu phu nhân, đến mười lăm tuổi, tài danh vang dội, hôn định tốt lắm, đều là ngang hàng đại tộc, nữ hài đính hôn, theo quy củ Giang Đông, cũng muốn tự tay mình chuẩn bị chút việc thêu thùa, làm bộ quần áo cho phu quân tương lai.


      Đến thời điểm này, Chu phu nhân mới phát nữ nhi này, mọi thứ đều tốt, chính là nàng lại biết thêu thùa may vá, là khuyết điểm của Chu phu nhân, ngày đó Trần phủ có xoi mói bắt bẻ chuyện đó, Chu phu nhân xuất giá cho phu quân, việc thêu thùa đều là nha hoàn thay mặt làm. Chu phu nhân cũng liền nghĩ, thân gia (thông gia) nơi đó, cũng bắt bẻ chuyện này.


      Ai ngờ thân gia phu nhân lại , nữ nhi nhà này, tốt tất nhiên tốt, chẳng qua là nữ nhi nhà này quần áo cũng làm, ra thành chuyện cười, nhất định Trần tiểu thư phải tự mình làm, nha hoàn thể thay mặt làm.


      Chu phu nhân nghe lời này, mặc dù cảm thấy thân gia phu nhân quản quá nhiều, nhưng cũng dám thất lễ, vì nữ nhi ngày sau gả vào nhà chồng suy nghĩ, cần phải tìm người dạy nữ nhi may vá. Dầu gì bộ quần áo cho gia phải do Trần tiểu thư làm mới phải, về phần sau khi gả vào, khi đó người làm thêu thùa cũng nhiều, nên cũng quản.


      Thân gia là từ phía Nam mà đến, thích châm tuyến Lạc Kinh, tay nghề ở Giang Đông lại tốt, chuyện này rất cấp bách, đâu tìm tú nương Lạc Kinh có châm tuyến tuyệt diêu đây, hay là Kim gia, Chu phu nhân ngày đó tỉ mỉ để ý, lại hỏi qua Ngô mụ, biết đây là do người Lạc Kinh thêu thùa, còn sợ ổn, lại cho người nghe ngóng, ra là nữ tử tới từ Lạc Kinh, Chu phu nhân lúc này mới nhõm, tới Kim gia xin mượn Tiểu Viên.

      Hết chương15.


      Tác giả: đây chính là nguyên nhân vì sao Tiểu Viên đến Trần gia.
      bornthisway011091mal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Hỗn loạn

      Tiểu Viên biết nguyên do, Trần tiểu thư đối với mình cũng rất tốt, tự nhiên cũng cố gắng dạy nàng, chẳng qua là ở mặt này Trần tiểu thư xác thực có năng khiếu, mất vô số hơi sức, làm xong đôi giày có thể nhìn được, hai cái tay Trần tiểu thư, cũng đâm thành lỗ thủng rồi, bằng hai nha hoàn kia.


      Chu phu nhân ngày hôm đó tới nghiệm nhìn, cầm giầy Trần tiểu thư làm, Trần tiểu thư còn mở to đôi mắt chờ Chu phu nhân tán dương nàng, Chu phu nhân nhìn nửa ngày, để xuống thở dài : "Cũng làm khó ngươi, có thể làm được."


      Nghe câu này nửa là tán dương nửa là phê bình, mặt Trần tiểu thư chỉ là đỏ lên, liền lôi kéo tay Chu phu nhân ra, còn đem tay mình để vào trước mặt Chu phu nhân: "Mẫu thân ngươi xem, tay hài nhi cũng đâm thành tổ ong rồi."


      Chu phu nhân nhìn chút tay của nữ nhi, điểm trán nàng, lắc đầu mà thở dài : "Ngươi a, cứ như vậy ta thế nào yên tâm gả ngươi ra ngoài." Trần tiểu thư hì hì cười tiếng, nghiêng đầu : "Mẫu thân, ngày đó bà ngoại để mẫu thân xuất giá, có như vậy sao?"


      Chu phu nhân thấy nữ nhi lại trêu ghẹo mình, liếc nàng cái, muốn chuyện, Hướng Lan vào, trước thi lễ mới : "Tiểu thư, biểu tiểu thư tới." Chu phu nhân vuốt ve đầu nữ nhi tựa cả vào trong lòng mình, nghe thấy, vội ngồi thẳng : "Mời nàng vào."


      Lời vừa mới xong, liền nghe đến tiếng cười tuổi còn trẻ: ", hồi lâu thấy, biết thân thể có khỏe ?"


      Mới vừa nhìn mẹ con Chu phu nhân chơi đùa, khỏi nhớ tới ngày còn ở Lạc Kinh, bên trong Chiêu Dương cung, Tiểu Viên cũng từng hạnh phúc như vậy bên mẫu hậu, lệ trong mắt thiếu chút nữa rơi xuống, may là mình ở sau tấm bình phong thêu hoa, chỉ có mình Mộ Cúc ở cùng, trong tâm thầm rơi nước mắt, nghe tiếng cười kia, khỏi tò mò, đây là nữ nhân như thế nào.


      Trần tiểu thư đứng dậy ra ngoài đón, trong miệng cười : "Uẩn tỷ tỷ tới, sao báo với muội muội, để muội ra ngoài nghênh đón." Vừa liền cùng nữ nhân vào, nàng lúc vào, mặc dù cách bình phong, Tiểu Viên hai mắt tỏa sáng, này mặc toàn thân áo váy đỏ tươi chói mắt, phía thêu đầy hoa mẫu đơn, lại lộ ra tục khí, làm nổi bật được kiều diễm của nàng.


      Thiếu nữ vào, mặt nụ cười vừa thu lại, hết sức nghiêm chỉnh cho Chu phu nhân hành lễ, Chu phu nhân nhìn nàng: "Tốt lắm tốt lắm, mau ngồi , hôm nay thế nào lại quy củ như vậy." Thiếu nữ cười hì hì ngồi xuống: ", muội muội cũng sắp xuất giá rồi, ta đây làm tỷ tỷ, mà có quy củ, chỉ sợ bị người ta lỡ ai thèm lấy."


      Chu phu nhân đem tóc mai của thiếu nữ bị rối xử lý, cười : "Là ca ca ta quá cẩn thận xem xét, nên mới như thế, lần trước phải , cháu trai Tổ tướng quân muốn cầu hôn ngươi sao?"


      Thiếu nữ nghe lời này, than tiếng, tay chống cằm: "Phụ thân rồi, hẳn phải là hiền tế thập toàn, nhưng nếu nam nhân đó làm người nhà binh, cũng tốt để gả, huống chi..." Lúc này Hướng Lan dâng trà lên, Trần tiểu thư nhận lấy, tự mình đưa lên, nghe lời này, tò mò hỏi: "Ta lại nghe Tam ca , Tổ tướng quân được định sang sông Bắc phạt rồi."


      Thiếu nữ nhận lấy trà, gật đầu : "Đúng vậy, liền cả Tổ gia cũng muốn theo." Vừa quay đầu lại đối với Chu phu nhân: " ngươi nghĩ, này muốn đánh giặc, phụ thân lại , chuyện tình chiến trường thể nào xác định." Chu phu nhân nghe nàng bắt chước đôi câu của ca ca mình, trong lời còn chứa chút buồn bã, điểm chút trán nàng, cũng gì .

      Chương 16.2


      Trần tiểu thư dù sao tuổi còn , chống cằm : "Nam tử nên ở sa trường, đao nhất thương liều mạng vì đất nước, có thể nào nào ngồi ở nhà." Chu tiểu thư khuê danh Như Uẩn, nghe nàng lời này, hì hì tiếng bật cười: "Muội muội, ngươi cho chiến trường là tốt ư, mấy năm trước ta từ Lạc Kinh trở lại, cũng gặp qua nhóm binh, cũng cảm thấy run sợ."


      Trần tiểu thư , nàng từ khi ra đời tới nay, bước chân cũng bước qua khuê môn, giống Như Uẩn, còn theo cậu Lạc Kinh. Vẫn chờ Như Uẩn tiếp, ai ngờ Như Uẩn lại chuyển sang chuyện khác, cười : "Nghe trong nhà tú nương tới từ Lạc Kinh, thủ nghệ tuyệt diệu, biết có thể để cho ta nhìn thấy sao?"


      Tiểu Viên ở phía sau bình phong làm may vá, Chu phu nhân vốn muốn để nàng ra gặp khách, nghe được Như Uẩn lời này, Chu phu nhân gật đầu : "Việc này có gì đâu.” Vừa vừa quay đầu hướng trong bình phong kêu: "Tiểu Viên, ra gặp gặp khách."


      Tiểu Viên để xuống may vá, ứng tiếng ra ngoài, hành lễ, lúc này nhìn hơn rồi, Chu Như Uẩn so Trần tiểu thư vóc người cao hơn chút, dung mạo cũng đẹp hơn chút, lại cười đáng , phải kiểu cười lộ răng, mà là cười rực rỡ (có thể là toe toét á), răng như những hạt sò đều tăm tắp, lúm đồng tiền như hoa.


      Tiểu Viên nhìn nàng, Chu Như Uẩn cũng ở đây nhìn Tiểu Viên, ồ lên tiếng, quay đầu lại đối với Chu phu nhân : "Vị tú nương này, ta cảm thấy như gặp qua ở nơi nào?" Chu phu nhân vỗ vỗ nàng: "Hay là ngươi gặp qua ở Lạc Kinh."


      Chu Như Uẩn nhìn kỹ, cười : "Vị tú nương này có hành động cử chỉ, cũng có chút giống Lan Lăng công chúa." Trần tiểu thư chợt gật đầu: "Tỷ tỷ đúng, hôm đó nàng mới tới, ta coi cũng có chút giống như Lan Lăng công chúa, chẳng qua là Hướng Lan còn ta lung tung ."


      Tiểu Viên nghe lời này, chẳng qua là cúi đầu . Chu phu nhân thấy, thầm kỳ quái, chẳng lẽ Tiểu Viên xuất thân từ đại gia tộc ở Lạc Kinh, nếu , bình thường nghe lời này, phải hết sức cao hứng cũng liền dám nhận, mà nàng lại kiêu ngạo tự ti, cử chỉ trước sau như . Chẳng qua nàng có xuất thân là đại tộc như thế nào, tại thời thế thay đổi, những gia tộc đều đến Giang Đông lánh nạn, nghĩ đến Tiểu Viên chắc người nhà mất hết, chỉ có thể dựa vào việc thêu thùa mà sống, cũng là kiên cường.


      Nghĩ tới đây, Chu phu nhân đem Trần tiểu thư hướng trong lòng mình ôm chặt chút, Trần tiểu thư chẳng qua là hì hì cười tiếng.


      đôi câu, Tiểu Viên tự vào sau bình phong thiêu thùa may vá, Chu phu nhân cười : "Các ngươi tỷ muội liền tâm với nhau , ta ở đây nữa." Hai vị tiểu thư đưa Chu phu nhân rời khỏi, sau đó lại lần nữa ngồi xuống.


      Vừa mới ngồi xuống, Trần tiểu thư liền cười : "Tỷ tỷ, ngươi còn nhìn người Tổ gia kia thực chướng mắt, làm sao biết người ta tên gì?" Chu Như Uẩn mặt ửng hồng, cong ngón trỏ hướng đầu Trần tiểu thư nhàng gõ cái: "Cái khác ta biết, ngươi hỏi những thứ này làm gì."


      Trần tiểu thư lôi kéo tay của Như Uẩn, làm nũng mà : "Tỷ tỷ, hảo tỷ tỷ, ngươi mau cho ta biết, làm sao ngươi biết?" Chu Như Uẩn mặc dù trời sanh hào phóng, cũng là tiểu thư khuê phòng, mặt càng thêm đỏ, Trần tiểu thư càng thêm thuận theo, lôi kéo tay của nàng làm nũng, Chu Như Uẩn qua lúc lâu, mới cười : " chuyện này khéo cũng khéo, bốn năm trước chúng ta từ Lạc Kinh trở lại, đường gặp phải loạn binh, phụ thân mặc dù có binh đinh, lại chống đỡ được, Tổ tướng quân vừa đúng lúc ngang qua, lúc này mới ra tay cứu chúng ta."


      Trần tiểu thư nghe xong, ranh mãnh mà : "Chẳng lẽ hôm đó ngươi liền gặp ngay cháu trai Tổ tướng quân rồi hả?" Chu Như Uẩn mặt càng đỏ hơn, đánh nàng cái: "Nam nữ hữu biệt, người nào. . . . . ." Thanh sau đó cũng là như muỗi kêu, coi như vểnh tai cũng nghe lắm.


      Tiểu Viên ở trong phía sau bình phong làm may vá, bên môi lộ ra tia nụ cười, lúc này ánh mặt trời vừa đúng, trong khí có cỗ ngọt ngào mùi thơm, tình cảnh như thế, giống như bên trong Chiêu Dương cung ngày xưa, bọn tỷ muội ngồi chơi chuyện, so sánh lẫn nhau của người nào may vá tốt hơn.

      Chương 16.3

      Mộ Cúc giọng kêu câu: "Tiểu Viên, ngươi làm cũng lâu lâu rồi, nghỉ ngơi chút thôi." Tiểu Viên ngẩng đầu cười tiếng: " sao đâu." Mộ Cúc rời chỗ ngồi tới bên cạnh, bưng chút điểm tâm cùng nước trà tới đây: "Chúng ta ngồi trò chuyện chút ."


      Trần tiểu thư nghe, hướng vào trong bình phong hô: "Mộ Cúc, Tiểu Viên, mẫu thân ta có ở đây, tỷ tỷ cũng phải là người ngoài, ra đây cùng nhau ngồi, ngại gì?" Mộ Cúc có chút đói đói, vội vàng nuốt xuống khối quế hoa cao, dùng trà nước trôi xuống mới cười : "Tiểu thư, mặc dù phu nhân có ở đây, chúng ta vẫn phải có quy củ chút."


      Trần tiểu thư cười cái, cũng kiên trì, chẳng qua là bảo Hướng Lan đem trái cây ở đây cầm vào cho các nàng. Mộ Cúc nhặt lên quả lê rồi gọt vỏ, vừa gọt vừa : "Tiểu Viên, nghỉ ngơi chút cũng có sao đâu, theo ý định của tiểu thư, chậm ngày cũng sao."


      Tiểu Viên cầm miếng lê, đặt vào trong miệng, từ ngày vào Kim gia, đây là lần đầu tiên được ăn lê, cắn cái, vị ngọt nhất thời tràn đầy ở trong miệng, ai có thể nghĩ tới, công chúa được cưng chiều trong Chiêu Dương cung ngày đó, hôm nay được ăn quả lê, chính là khó có được rồi.


      Lúc này lại nghe thấy Chu Như Uẩn gì Lang Gia công chúa, Tiểu Viên khỏi nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe Chu Như Uẩn than thở : "Ngươi hỏi ta, ta mới nghĩ tới, năm ấy đường, chúng ta còn cứu người, nàng mình là bà vú trong cung của Lang Gia công chúa, hộ tống công chúa đến nửa đường, liền gặp phải tặc nhân, bà vú bị thọc mấy đao, tỉnh lại thấy tăm hơi công chúa."


      Bà vú, lòng Tiểu Viên bính bính nhảy lên, hận thể, lập tức ra ngoài hỏi Chu Như Uẩn chút, bà vú lúc này ở nơi nào, nếu thấy bà vú, thân thế của mình được chứng minh. Mộ Cúc kỳ quái hỏi: "Tiểu Viên, ngươi đứng lên làm cái gì?"


      Tiểu Viên che giấu cười cười: "Ngồi lâu rồi, nghĩ đứng lên chút." Mộ Cúc liếc nàng cái: "Ta ngươi nghỉ ngơi chút ." Tiểu Viên gì tiếp, chẳng qua là nghe Chu Như Uẩn tiếp tục : "Ngày đó phụ thân nghe nàng là bà vú trong cung, cũng toàn lực chữa trị, chỉ là nàng bị thương quá nặng, kéo dài mệnh được hai ngày liền rời , trước khi , chỉ gọi kêu công chúa, là đáng thương." (muanho: nghe tin này, muanho như cảm thấy nỗi thất vọng của Tiểu Viến, cùng tình cảm bao nhiêu năm gắn bó với bà vú của Tiểu Viên. ngờ nước mắt lại dâng trào. Dạo này muanho yếu lòng phải. Dễ xúc động lắm)


      Bà vú ra là , Tiểu Viên chậm rãi ngồi xuống, nếu như vậy, cũng chỉ có nhìn thấy Thập Tứ ca ca mới được ra thân thế của mình, tay Tiểu Viên nắm chặt khăn thêu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chỉ nghe thấy Trần tiểu thư thở dài : "Lang Gia công chúa là tiểu nữ nhi của Huệ hoàng hậu, nếu như là còn sống, chỉ sợ biết có mẫu thân như vậy, nàng cũng dám ra thân thế, chịu đựng mọi người sỉ nhục?"


      Chu Như Uẩn gật đầu : "Đúng là như thế, ngươi , tại triều đình sắp phái quân Bắc phạt rồi, Huệ hoàng hậu thành hoàng hậu địch quốc, nếu Lang Gia công chúa thừa nhận thân phận, phải làm thế nào? Dù thế nào, các nàng cũng là mẹ con."


      Hết chương 16.
      bornthisway011091mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :