1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59.3

      Editor:muanhobaybay



      Tử Thiến vừa xuống, Lâm Ca liền mở mắt ra, cầm tay Phùng Viện, Phùng Viện mới biết giả bộ ngủ, hờn giận vừa rồi cũng tan , đem bát dược đưa cho : “Nếu tỉnh rồi, thiếp hầu hạ.” Lâm Ca tiếp nhận bát dược, ngụm uống hết, để chén xuống, ôm Phùng Viện vào lòng. Mấy ngày nay, tuy ban đêm hai người cực kì thân mật, nhưng là ở ban đêm, lại ở trong phòng, mà giờ là ban ngày, ở xe, Phùng Viện mặt đỏ hồng, cắn môi dưới muốn đẩy ra.

      Lâm Ca vẫn ôm chặt nàng, đầu tựa vào vai nàng: “Ta ôm nàng, chẳng lẽ nàng cho sao?” Giọng có chút làm nũng, lòng Phùng Viện mềm nhũn, tay đẩy thành vòng ra ôm lấy , nghe tiếng tim đập của , Phùng Viện cảm giác hạnh phúc, yên bình như muốn ngủ.

      mông lung, bên tai nghe thấy thanh của Lâm Ca : “Thị nữ vừa rồi, nàng cho nàng ta rời thôi.” Cơn buồn ngủ của Phùng Viện đều tan biến, hóa ra Lâm Ca biết, ngồi thẳng dậy, Phùng Viện nghĩ biết phải làm sao, tóat ra câu: “Nếu Phò mã thích…” Tay Lâm Ca vốn nhàng cầm tay nàng, lúc này cầm chặt gắt gao: “Ta chỉ thích nàng.”

      Này? Lâm Ca thấy Phùng Viện ngẩn người, lần đem nàng ôm vào lòng, ôn nhu : “A Viện, ta chỉ thích nàng, ta biết nàng sợ người khác công chúa hoàng gia quá ương ngạnh, nhưng mà, ta chỉ thích nàng, thị nữ này, tìm người thích hợp rồi gả nàng ta thôi.”

      Ta chỉ thích nàng, chữ chữ Phùng Viện viết lại ở trong lòng, thân là công chúa, tuy biết Phò mã nếu chính mình cho phép, được nạp thiếp, nhưng khi Phùng Viện nhớ tới nữ giới, nếu quản thúc Phò mã quá nhiều, chỉ sợ phu thê bất hòa, nàng giống Lan Lăng công chúa, trời sinh tính tình thoải mái, làm sai có người che chở, từ khi tám tuổi, ở trong điện Chiêu Dương với mẫu hậu, rồi trở thành nha hòan, nàng luôn sống trong lo lắng hãi hùng, làm cho nàng càng trở thành người nội tâm hơn.

      Cho dù gả cho Lâm Ca, Phò mã phải theo công chúa, nhưng Phùng Viện vẫn muốn làm tốt chút, nghe được Lâm Ca câu này, nụ cười của Phùng Viện càng lớn, càng sâu, ngọt ngào từ trong lòng tràn ra, Phùng Viện vốn mỹ mạo lại càng động lòng người.

      Lâm Ca vốn ôm nàng, tựa vào thùng xe nhìn thê tử, nhìn tươi cười mặt nàng, Lâm Ca ôm nàng chặt chút, môi nhàng đặt lên môi nàng, Phùng Viện lúc này độngt ình, cũng quên xe, đột nhiên loảng xoảng tiếng, thanh làm Phùng Viện bừng tỉnh, mặt nàng đỏ bừng, đẩy Lâm Ca ra, Lâm Ca cảm thấy thất bại, liếc mắt nhìn cái, nhìn cái bát đổ chỏng chơ bên cạnh.

      Thấy bộ dáng của Lâm Ca, Phùng Viện che miệng nở nụ cười, Lâm Ca nhặt cái bát lên, để ở bàn, lại ôm Phùng Viện vào lòng, lần này có gì vướng bận ? Nhưng xe dừng lại, thanh truyền tới: “Điện hạ, tới phủ công chúa rồi.”

      Hết chương 59.
      caoduongTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.1: Bạn đời

      Editor:muanhobaybay


      Tới phủ công chúa, Lâm Ca thất bại buông tay, đợi người xốc màn xe lên, Lâm Ca liền tự mình nhảy xuống xe, thị nữ muốn tiến lên đỡ Phùng Viện xuống xe, Lâm Ca phất tay tỏ ý cần, mở tay ra ở trước cửa xe.

      Mặt Phùng Viện còn hồng thêm vài phần, nàng cắn môi dưới, có nên để Lâm Ca ôm mình xuống ? Nhìn về phía người chờ ở cửa xe, bọn thị nữ ở phía sau Lâm Ca, Phùng Viện chỉ thấy mặt nóng như lửa thiêu, tuy là vợ chồng, nhưng trước bao nhiêu người, làm trò như vậy, để ôm nàng xuống, là…

      Lâm Ca thấy Phùng Viện mãi xuống xe, tiến lên phía trước từng bước, Phùng Viện biết muốn làm gì, theo bản năng lui về phía sau, Lâm Ca cười ra tiếng, tay đưa ra kéo nàng, Phùng Viện thẹn thùng liền rơi vào trong ngực Lâm Ca, tiếp theo Phùng Viện cảm thấy mình bay lên , có chút mê muội, tựa vào ngực Lâm Ca, có thể nghe thấy tiếng tim đập của , cảm giác như ở trong ngực rất lâu, Phùng Viện lấy tay đánh bờ vai , miệng Lâm Ca đều kéo tới mang tai, ràng dưới ban ngày, tuy rất muốn ôm Phùng Viện vào phủ, nhìn đầy đất là người hầu và thị nữ, Lâm Ca thở dài, nếu bế thê tử vào, thê tử lại càng thẹn thùng, lúc này cẩn thận đặt thê tử xuống đất.

      Phùng Viện đứng vững mặt đất, liếc nhìn thị vệ cùng thị nữ xung quanh, mặt Phùng Viện hồng thấu, nhìn mặt Thượng nghi đón chờ mình, mang kiểu muốn cười mà dám cười, cúi mặt xuống nhìn mặt đất.

      Lâm Ca lại thỏai mái nhàng, sau khi để Phùng Viện đứng vững mặt đất, hai măt nhìn thẳng, Trịnh thượng nghi mang theo người hầu hành lễ, Lâm Ca gật đầu, tay đưa ra cầm tay Phùng Viện, Phùng Viện nhìn , vào theo .

      Ngày thứ hai, Phùng Viện triệu Trịnh thượng nghi, còn chưa mở miệng, Trịnh thượng nghi liền cười : “Điện hạ muốn tới Tử Thiến sao?” Phùng Viện kỳ quái liếc nhìn Trịnh thượng nghi, tươi cười mặt Trịnh thượng nghi phi thường phù hợp với cung quy: “Thần suốt ngày ở trong thất, tự nhiên có nghe tới ít tin đồn, huồng hồ, đưa thị nữ đó , cũng chặt đứt ý niệm trong đầu của những thị khác.”

      Sắc mặt của Phùng Viện có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhìn tới Trịnh thượng nghi: “Thượng nghi có cảm thấy ta rộng lượng của nữ nhân hoàng gia?” Sắc mặt Trịnh thượng nghi chưa biến chút: “Điện hạ gì vậy? Thân là nữ nhân hoàng gia, tự nhiên có thể y theo tâm tính của mình mà làm việc, người ngoài gì, kệ thôi, điện hạ điểm ấy sao?”

      Phùng Viện hơi ngẩng đầu lên: “Nếu như thế, Trịnh thượng nghi hãy đưa các nàng .” Trịnh thượng nghi hành lễ lui ra, Phùng Viện thêm câu: “Cần chọn người trong sạch.” Trịnh thượng nghi đáp vâng tiếng, lúc sắp lui ra, nhàng câu: “Điện hạ cùng Phò mã hòa thuận ân ái, hoàng hậu rất an lòng.”

      xong Trịnh thượng nghi liền lui ra, Phùng Viện nghe vậy, đột nhiên nhớ tới hôm qua, hậu tri hậu giác nhớ, chỉ sợ màn ngòai cửa phủ công chúa truyền khắp Kiến Khang? Nghĩ tới đây, sắc mặt đỏ lên.

      “Tỷ tỷ nghĩ gì mà sắc mặt lại đỏ hồng như thế?” Đột nhiên có thanh truyền tới đánh gãy suy nghĩ của Phùng Viện, ngẩng đầu nhìn, Lan Lăng công chúa cười dài đứng ở cửa, Phùng Viện cũng đứng dậy: “Sao thấy ai thông báo tiếng?”

      Hết chương 60.1
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.2

      Editor:muanhobaybay

      60.2
      Lan Lăng công chúa tiến tới, ngồi xuống bên cạnh Phùng Viện: “Muội cố ý bảo các nàng được thông báo.” xong gối đầu lên đùi Phùng Viện: “Nếu muội tới đây với tỷ tỷ, còn muốn phải thông báo, xa lạ.” Phùng Viện nghe nàng có lý, có chút hương vị làm nũng, thay nàng vỗ về ngọn tóc rối: “Muội phải chăm sóc tiểu công tử ở yến hội sao? Sao lại chạy tới đây?”

      Lan Lăng công chúa ngáp cái: “Vì ở trong phủ quá mệt, mới chạy tới chỗ tỷ tỷ, sau .” Lan Lăng công chúa hừ tiếng, xoay người ngủ, miệng thầm: “Cãi nhau với .”

      Với ? Phùng Viên nhăn mi, đưa tay vỗ về Lan Lăng công chúa: “Sao thế, cãi nhau với Phò mã? Lan Lăng công chúa của chúng ta bắt nạt Phò mã sao?” Lan Lăng công chúa ngồi thẳng dậy, có chút làm nũng kêu lên: “Tỷ tỷ, muội mới là muội muội của tỷ nha, sao tỷ lại chuyện giúp người ngoài?”

      Ý cười trong mắt Phùng Viện càng sâu: “Tỷ là giúp người giúp thân.” Lan Lăng công chúa thất bại ngồi dựa vào tháp: “Tẩu tẩu cũng vậy.” Phùng Viện cười càng vui vẻ, Lan Lăng công chúa đơn thuần mà nhiệt tình, gặp được Hạ Hầu phò mã rộng rãi, đôi trời sinh, Thập Tứ ca ca, chính là ca ca tốt.

      Lúc này thị nữ tiến vào, bên môi giấu được ý cười, theo quy củ hành lễ: “Điện hạ, Hạ Hầu phò mã cầu kiến.” đợi Phùng Viện , Lan Lăng công chúa lên tiếng: “Đuổi Phò mã .” Thị nữ đứng đó nhúc nhích, nhìn về phía Phùng Viện, Phùng Viện gật đầu ý bảo: “Thỉnh Hạ Hầu Phò mã vào đại sảnh chờ, chúng ta ra đó.”

      Lan Lăng công chúa vừa muốn làm nũng, Phùng Viện nhìn nàng, nhàng cầm tay nàng: “Tốt lắm, ra ngòai , người ta đến chịu đòn nhận tội , chẳng lẽ còn phải đuổi người ta ?” Lông mi Lan Lăng công chúa hơi rung động, Phùng Viện kéo nàng, lúc này Lan Lăng công chúa mới đứng dậy, theo Phùng Viện ra ngoài.

      Cùng các phủ lui tới xã giao, nhàn hạ tới Lâm Phủ tận hiếu với Lâm phu nhân, sau khi kết hôn, cuộc sống của Phùng Viện vô cùng điềm tĩnh tốt đẹp, tình cảm với Lâm Ca càng ngày càng sâu đậm, sau tám tuổi, Phùng Viện chân chính cảm giác được cái gì là an nhàn.

      Lời đồn đãi truyền nhanh nhất ở thành Kiến Khang, còn chưa tới tám tháng, Phùng Viện chợt nghe Tạ Thập Nhị lang cưới thê tử mới, mang theo người tới nơi ở của Vương tiểu thư, gạo nấu thành cơm nhừ, còn tìm gặp mặt Vương tiểu thư, các vị phu nhân cho là trò cười, cười cừu phu nhân chịu nổi tính tình Tạ Thập Nhị lang, cũng cười Vương thị cam chịu làm ngoại thất thấp hèn, tuy bị Tạ gia hưu, nhưng năm đó cũng là ba môi sáu lêz, nghênh vào cửa làm chính thất.

      Phùng Viện ngồi ngay ngắn phía , nhìn khuôn mặt kia hé ra tia châm chọc, liền hạ mí mắt, nhân tình ấm lạnh chính là như vậy, nghĩ đến thời điểm Vương tiểu thư đến Tạ gia, tại yến hội lúc gặp Vương tiểu thư, đều là thần tình tươi cười , nhớ ngày đó mình theo Kim tiểu thư tiến đến yến hội xã giao, chỉ sợ chỉ là chế nhạo mà thôi.

      Buổi chiều, Phùng Viện chịu đựng xã giao mất kiên nhẫn, Lâm Ca tinh tế nnghe xong thê tử oán giận, cười : “Ta cũng bình tĩnh trong buổi xã giao ở trong thành Kiến Khang, chờ chút nữa, chúng ta cùng ra ngòai được ?” Phùng Viện nghe thấy có thể ra ngòai, bên môi lộ ra ý cười, Lâm Ca thấy tươi cười của thê tử, lại càng ôm chặt hơn.

      Chín tháng, quả nhiên có chiếu thư hạ xuống, Phò mã Lâm Ca, bổ nhiệm làm Thái Thú Ngô Hưng, Ngô Hưng cách Kiến Khang đoạn đừơng, quá trình di chuyển là tọa thuyền làm Phùng Viện hưng phấn thôi.

      Vô cùng cao hứng thu thập hành lí, Lâm Ca mang theo cả nhà tới nơi nhận chức.


      Hết chương 60.2
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.3

      Editor:muanhobaybay

      60.3
      Ngồi ở thuyền, nhìn phong cảnh thay đổi ngòai cửa sổ thuyền, Phùng Viện cảm thấy tâm tình cực kì thư sướng, đồng ruộng và người nhà nông, thét to, mục đồng cưỡi lưng trâu, lay động như sắp ngủ, Phùng Viện cười : “Lâm lang, đúng là phải ra ngòai nhiều chút, ở mãi trong thành Kiến Khang là buồn đến hoảng.”

      Lâm Ca lại như có tâm , nghe nàng vậy, mỉm cười, vỗ lan can thuyền : “Ngày đó, Tổ tướng quân ở trong này, thề thu lại lãnh thổ, tuyệt quay lại Giang Đông, ai ngờ lại trở thành .” Nghe nhắc tới Tổ tướng quân, Phùng Viện liền nhớ tới Tổ Hoa, nghe còn chưa cưới vợ, nghĩ đến …

      Lâm Ca cũng hiểu điều làm mất vui, quay đầu lại cười cái, muốn cái gì nữa, chợt nghe có người đứng ở đầu thuyền : “Mau cứu người.” Phùng Viện liền nhíu mày, thị sớm ra ngòai hỏi tin tức, trở về hành lễ : “Điện hạ, đầu thuyền có người thấy người Khiêu Giang, bọn họ la hét cứu người.”

      Phùng Viện gật đầu, với thị nữ: “Cứu người , hỏi gia đình ở đâu, có chuyện gì khó cử, đưa bọn họ về nhà.” Thị nữ hành lễ rời , Lâm Ca cầm tay nàng : “A Viện giống người khác.” Phùng Viện ảm đạm cười: “Lại tiếp, bọn họ đều là con dân của hoàng huynh.”

      Cứu người chỉ là việc , tự nhiên Phùng Viện ghi tạc trong lòng, qua mấy ngày, theo Trường Giang vào chấn trạch, cần đổi thuyền hơn chút để vào chấn trạch, đến chấn trạch, sau đó lại đổi thuyền lớn, Phùng Viện lên bờ đổi thuyền, nhìn những chiếc thuyền ngược xuôi, đầu thuyền người phụ nhân áo xanh bận rộn, bên chân phụ nhân có đứa khoảng bốn tuổi đùa giỡn.

      Phùng Viện nhíu mày, thị nữ sớm thấy, lúc công chúa muốn lên thuyền, thế nhưng hề nhận thức người ở đầu thuyền, tiến lên hỏi, phụ nhân áo xanh nghe thấy liền lảng tránh, hoảng sợ ôm đứa vào trong khoang thuyền, lúc nàng ngẩng đầu, Phùng Viện nhìn mặt nàng có điểm quen thuộc, nhưng nhớ ra là gặp ở đâu.

      Vội mệnh thị nữ gọi nàng quay lại, thị nữ hỏi, nữ tử này là người ngày ấy được cứu lên, thị nữ vội với Phùng Viện: “Điện hạ, ngày đó sau khi được cứu lên, từ Trường Giang, thể đem người đuổi rời thuyền, mới lưu nàng lại thuyền, đợi tới Ngô Hưng, tính tóan tiếp.”

      Lúc chuyện, phụ nhân quay lại, tới trước măt Phùng Viện, cũng dám ngẩng đầu lên, chính là quỳ xuống: “Dân phụ hiểu quy củ trong cung, có lảng tránh điện hạ, là tội chết vạn lần.” Lúc nàng chuyện, đứa mở to đôi mắt nhìn về phía Phùng Viện, phụ nhân xong, thấy đứa hiểu lễ, phen ấn đầu đứa xuống, liền liếc mắt nhìn Phùng Viện cái, liền kinh hô ra tiếng: “Tiểu Viên.”

      Tiểu Viên? Phùng Viên giờ mới tinh tế nhìn kĩ phụ nhân trước mặt, nàng nghĩ tới, phụ nhân này chính là Tiểu Lan, thị nữ quát lên: “Sao dám kêu tục danh công chúa, còn mau cút xuống.”

      Hết chương 60.
      Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61.1

      Editor:muanhobaybay

      Tiểu Lan nghe thị nữ quát mắng, vội thi lễ, đứng dậy ôm đứa muốn , Phùng Viện lúc này càng khẳng định, phụ nhân này chính là Tiểu Lan, ngày xưa còn ở Kim gia, Tiểu Lan luôn hé ra khuông mặt tròn vui mừng, lúc này gầy yếu rất nhiều, khóe mắt còn có nhiều nếp nhăn sâu, lúc đưa tay ôm đứa , bàn tay khô giống như vỏ cây, Phùng Viện thở dài, Tiểu Lan, chỉ hơn mình tuổi.

      Thấy Tiểu Lan đứng dậy phải , Phùng Viện ý bảo thị nữ, thị nữ tiến lên tiếp nhận đứa của Tiểu Lan, sau đó lui xuống, thị nữ cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gọi Tiểu Lan lại: “Phụ nhân, điện hạ muốn hỏi chuyện ngươi.” xong, tiến lên tiếp nhận đứa rồi lui xuống.

      lần nữa Tiểu Lan bị gọi lại, co quắp bất an đứng ở bên kia, Lang Gia công chúa trở về, chủ cũ Kim gia, cả nhà bị giết, tin tức này Tiểu Lan biết, nhưng người truyền tin dường như có ác ý cười : “Tiểu Lan, ngươi đừng nghĩ Tiểu Viên kia còn nhớ tình bạn cũ, nàng ta hạ lệnh truy sát cả Kim gia, tự nhiên cũng quên ngươi từng là người làm của Kim gia.”

      Trượng phu bạc tình vừa nghe người nọ như vậy, liền đuổi nàng và đứa nàng sinh hạ ra khỏi cửa, cùng đường nàng mới nhảy sông tự sát.

      Nghĩ tới đây, Tiểu Lan quỳ xuống: “Điện hạ, cầu người thả ta , người muốn giết ta cũng sao, nhưng nữ nhi của ta còn như vậy, đừng giết nàng mà.”

      suy nghĩ gì với Tiểu Lan, lại nghe những lời này của Tiểu Lan, Phùng Viện hỏang sợ, thấy Tiểu Lan quỳ và dập đầu ngừng, mở miệng : “Tiểu Lan, ta khi nào muốn giết người, ngươi mau đứng lên .”

      Khuôn mặt Tiểu Lan giàn dụa nước mắt, dập đầu kêu bang bang, trán xuất vệt hồng lớn, thấy nàng nghe mình chuyện, Phùng Viện tiến tới kéo nàng dậy: “Tiểu Lan, ngươi mau đứng lên, có cái gì ra.”

      Tiểu Lan khóc ngừng, nhìn Phùng Viện, lại nhìn phía bên ngòai, có thể nhìn thấy thị vệ đứng ở đầu thuyền, liền run lên chút, Phùng Viện rót ly trà ấm, lại bỏ ra cái khăn, đưa cho Tiểu Lan: “Lau mặt .” Tiểu Lan thấy động tác của Phùng Viện

      muốn giết mình, chần chờ tiếp nhận ly trà, chiếc khăn tím của Phùng Viện là loại tơ lụa tốt nhất, góc khăn còn thêu hình con chim khách, còn có thể ngửi thấy hương thơm từ chiếc khăn.

      Cái này Tiểu Lan khôg dám tiếp nhận, uống hai ngụm trà, định dùng tay áo lau mặt, đột nhiên nhớ tới Tiểu Viên trước mặt còn là nha hòan Tiểu Viên ở Kim gia, giờ được sắc phong công chúa hoàng gia, tay để xuống động cũng dám động.

      Phùng Viện thấy hành động của nàng, biết tại gì cũng được, nhìn ra bên ngòai kêu tiếng: “Trịnh thượng nghi.” Trịnh thượng nghi lên tiếng tiến vào, bước lên hành lễ trước mặt Phùng Viện. Phùng Viện chỉ vào Tiểu Lan : “Đây là cố nhân của ta, còn thình thượng nghi dẫn nàng đổi quần áo, rửa mặt chút rồi dẫn quay lại đây gặp ta.”

      Cố nhân, nhìn bộ dạng nao núng của Tiểu Lan, Trịnh thượng nghi nhăn lông mi, vẻ mặt ôn hòa : “Mời theo ta đến đây .”

      Đến lúc này, lòng Tiểu Lan có chút trấn định, lúc Tiểu Viên ở Kim gia, là người thực ôn hòa, chẳng lẽ thành công chúa tính tình lại vòng vo lắt léo? Thi lễ với Phùng Viện, lúc này mới theo Trịnh thượng nghi ra ngòai.

      Chương 61.2

      Editor:muanhobaybay

      Phùng Viện ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bờ, trong lòng thở dài, Tiểu Lan, năm đó là nương hoạt bát lanh lợi, bởi vì đối tốt với mình chút, bị Kim tiểu thư gả , nhìn qua nàng tốt, chính mình ngày đó sao thẩm tra tìm hiểu nàng đâu?

      Với tính tình của Kim tiểu thư, sao có thể tìm đối tượng tốt cho Tiểu Lan chứ? Phùng Viện nhàng thở dài, phía sau có người nắm vờ vai nàng: “A Viện sao thở dài?” Phùng Viện nghe thấy thanh của Lâm Ca, nhích lại gần: “Mới vừa rồi gặp được cố nhân, khỏi thở dài, ngày đó nếu có Lâm lang, hôm nay thiếp ở phương nào đâu?”

      Lâm Ca nghe thấy nàng gặp cố nhân, nghe câu sau, biết Phùng Viện gặp lại hạ nhân Kim gia, nắm chặt bả vai nàng: “A Viện phải làm thê tử của ta, như thế nào lại lưu nào nơi nào?” Lời này Phùng Viện rất thích nghe, bên môi lộ ra tươi cười.

      Trịnh thượng nghi ho khan: “Điện hạ, người mang đến.” Phùng Viện đẩy Lâm Ca ra, đứng dậy nhìn Tiểu Lan, lúc này tóc Tiểu Lan được búi lại, thay đổi kiện quần áo tốt, nước mắt mặt được lau , nhìn tốt hơn rất nhiều so với lúc nãy, thấy Phùng Viện nhìn mình, vừa rồi được Trịnh thượng nghi dạy qua, lui ra phía sau, quỳ xuống dập đầu: “Dân phụ tham kiến Hội Kê công chúa.”

      xong liền đoan chính quỳ ở đó, Lâm Ca cười cái, đứng dậy ra ngòai, Trịnh thượng nghi ra ngòai, trong khoang thuyền lớn chỉ còn lại hai người các nàng, Phùng Viện tiến lên nâng Tiểu Lan dậy: “Ngày đó nếu có ngươi, ta còn sống được sao?” Nghe nhắc tới ngày đó, Tiểu Lan chảy nước mắt, chính là dùng tay lau , cho nó rơi xuống.

      Phùng Viện đỡ nàng ngồi xuống, Tiểu Lan làm sao dám ngồi, chỉ dám mấp mé cái ghế, nhìn động tác của Tiểu Lan, Phùng Viện thở dài, hết thảy đều giống nữa, hôm nay chính nàng làm công chúa cao cao tại thượng, mà Tiêu Lan, chung quy chỉ là nô tì.

      nhàng lắc đầu, đem suy nghĩ này đuổi , Phùng Viện cười : “Mới vừa rồi lời ngươi với ta là có ý gì, là ai ta muốn giết ngươi? Ta cùng ngươi ở Kim gia hơn hai năm, chẳng lẽ ta là người nhẫn tâm như vậy sao?”

      Tiểu Lan liếc mắt nhìn biểu tình của Phùng Viện, thào : “Là Tiểu Ngọc , điện hạ muốn giết tòan bộ người Kim gia, nàng ta có biện pháp, phải bỏ chạy đến nông thôn, ai biết là nàng ta lại dối.” xong, Tiểu Lan hiểu được nàng quá dễ tin người khác, tốt xấu đều phải hỏi cho ràng, cứ như vậy mang theo nữ nhi nhảy xuống sông, súyt chút nữa là mất mạng rồi.

      Tiểu Ngọc, cái tên lên trong đầu Phùng Viện, nàng nhăn mày, Tiểu Ngọc tuy là liên can, nhưng nàng ta chạy thóat lâu rồi, chủ ác bị bắt, nàng trốn như vậy, bị tòan lực lùng bắt cũng là chuyện thường. Nghĩ tới Tiểu Ngọc, Phùng Viện lại nghĩ tới người khác, chính là Kim đại gia có nhìn thấy, biết tại ở phương nào?

      Chẳng lẽ lại chạy trốn cùng Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lại tốt như vậy sao? Phùng Viện đưa tay trấn an Tiểu Lan: “Tốt rồi, Tiểu Ngọc bị truy bắt, nhưng ngươi sao lại bị giết đâu? Ta cảm tạ ngươi còn kịp nha?” Tiểu Lan hít sâu hơi, mặt rốt cục lộ ra tươi cười: “Nô tì cũng nghĩ Tiểu Viên là người như vậy, nhưng công chúa, giờ người còn giống Tiểu Viên như trước nữa.”

      Phùng Viện hạ mí mắt, công chúa và Tiểu Viên, đích giống, chỉ là ai toạc ra mà thôi.

      khí xấu hổ lưu động trong khoang thuyền, Tiểu Lan thấy thế, nghĩ nghĩ : “Điện hạ nếu chưa từng muốn giết nô tì, nô tì liền mang đứa về tìm phụ thân đứa , hảo hảo sống tốt.”

      Chương 61.3

      Editor:muanhobaybay

      Tìm phụ thân của đứa ? Linh quang chợt lóe, Phùng Viện : “Tiểu Lan, ngươi là bị nam nhân kia đuổi ?” Tiểu Lan nghe phải câu hỏi trúng tâm , cúi đầu lời nào, Phùng Viện tinh tế xem xét, thấy tay nàng, lên cái sẹo, mà phải chỉ vết mà có rất nhiều vết sẹo.

      Thanh Phùng Viện có chút run rẩy: “, còn đánh ngươi?” Bên môi Tiểu Lan lộ ra tia cười khổ: “Vợ chồng thôi, đầu giường đánh nhau, cuối giường lại hòa hợp mà.” Tuy là thế, nhưng Phùng Viện vẫn nghe ra thấy có chút chua sót, Phùng Viện luôn nghĩ, nam nhân đánh thê tử, chính là tội ác tày trời, mà Tiểu Lan, còn muốn mang nữ nhi về tìm , Phùng Viện có chút lo lắng.

      Nàng đứng lên: “Tiểu Lan đừng sợ, ta sai người đưa ngươi trở về, cùng chia tách , đến lúc đó ngươi muốn gả cho ai liền gả cho người đó.” Nụ cười bên môi Tiểu Lan lại càng chua sót: “Điện hạ, dân phụ phải là điện hạ, điện hạ có thể làm chuyện muốn làm, nhưng dân phụ thể.”

      Phùng Viện có gì có thể nữa, Tiểu Lan phải nàng, nàng chính là công chúa, trầm mặc hồi lâu, Phùng Viện mới cười : “Nếu như thế, ta cũng ép buộc ngươi, có gia sản gì , có thể cho ngươi cơm no áo ấm sao?” mặt Tiểu Lan lại càng chua sót, nàng nhìn Phùng Viện: “Tuy là có vài mẫu đất, năm nào được mùa còn vừa đủ, năm nào mất mùa ….” Tiểu Lan tiếp nữa.

      Phùng Viện vỗ vỗ vai nàng: “ cần nữa, ta đưa ngươi ba trăm mẫu đất cùng khu tòa nhà.” Nghe Phùng Viện xong, Tiểu Lan bị khiếp sợ, vừa muốn đứng lên dập đầu với Phùng Viện, Phùng Viện đè nàng lại: “Bất quá phải ta cho ngươi, là cho nữ nhi của ngươi, chờ nàng chậm rãi lớn lên, tìm thầy giáo, dạy dỗ nàng.”

      Tiểu Lan nghe ra Phùng Viện có chút trách cứ, cúi đầu lời nào, Phùng Viện thở dài, lệnh cho thị nữ ôm nữ nhi của Tiểu Lan vào, nữ nhi cũng được tắm rửa thay quần áo sạch .

      Tiểu hài tử mặc thân quần áo mới, trán lại dùng son điểm điểm đỏ, bị thị nữ ôm tiến vàô, thấy mẫu thân, bổ nhào vào trong ngực Tiểu Lan: “Nương, hôm nay có phải là Tết hay , như thế nào lại có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon?” Phùng Viện nghe tiếng non nớt của đứa mà tâm rung động, bên môi nàng nụ cười lại càng nhu hòa, nghĩ tới đứa

      Phùng Viện nhớ tới, hình như tháng này của nàng còn chưa tới, đợi tới Ngô Hưng liền truyền lang trung tới chuyến.

      Đùa với đứa hồi, ở trước mặt nữ nhi, Tiểu Lan khẩn trương rất nhiều, Phùng Viện vốn muốn hỏi thêm chút cuộc sống của Tiểu Lan, nhưng nhìn dáng vè khẩn trương của Tiểu Lan, xem ra hỏi cũng có kết quả, phân phó thị nữ đưa mẹ con các nàng lui xuống, chình mình liền ngồi bên cửa.

      Tiếng bước chân của Lâm Ca vang lên, tay để lên vai Phùng Viện: “Ta còn nghĩ, nàng giữ các nàng lại để cùng dùng bữa.” Phùng Viện quay đầu lại, thở dài : “Lâm lang, mọi thứ đều thay đổi.” Lâm Ca ngồi bên người nàng: “Chỉ cần ta thay đổi là tốt rồi.” Nghe những lời này, nụ cười bên môi Phùng Viện lại càng sâu.

      Lâm Ca vỗ vai nàng: “Ta sai người tìm Tiểu Ngọc kia.” Phùng Viện tức giận : “Được lắm, chàng dám nghe lén thiếp chuyện.” Lâm Ca cầm lấy đôi bàn tay trắng ngần như phấn, ở bên tai nàng: “Vậy để ban đêm vi phu bồi tội được ?”

      Hết chương 61.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :