1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Khi công chúa trở thành nữ hầu images


      Chương 57.2

      Editor: muanhobaybay



      Cười với Lan Lăng công chúa: “Canh giờ tốt, sắp xếp khác nhau cũng là chuyện thường tình.” Lan Lăng công chúa gật đầu, Phùng Viện thấy đứa được ôm vào, mở lời : “Sao lại thấy cháu trai đâu?”

      Lan Lăng công chúa : “Hôm nay nghĩ muốn nghỉ ở điện Dao Quang, nên dẫn theo, muội với Phò mã rồi, cho người tới thúc giục muội.” Nhìn vẻ mặt Lan Lăng công chúa lúc chuyện, Phùng Viện điểm chán nàng cái: “Muội cái dạng này, Phò mã ở nhà, chắc chắn bị muội khi dễ.”

      Lan Lăng công chúa nghe thế, mặt đỏ lên, Phùng Viện nhìn Lan Lăng công chúa luôn luôn hào phóng thế nhưng hôm nay mặt lại đỏ, liền sửng sốt, muốn hỏi chút, Lan Lăng công chúa nhớ tới cái gì vì thế cười : “Tỷ tỷ, ngày sau tỷ khi dễ Lâm Ca ca ca là tốt rồi.”

      Phùng Viện nghe vậy, liền cúi đầu, mặt có tia hồng, tỷ muội cười cười, dùng qua bữa tối, lúc này mới ngủ.

      Ngày cực nhanh, huống chi chuẩn bị hôn lễ rất là phức tạp, Lan Lăng công chúa cảm thấy thực dài : tám tháng, Phùng Viện thất, chỉ lát là quá khứ.

      Từ tháng hai bắt đầu, Phùng Viện bận gấp bội, tuy chỉ cần thử trang sức, trang phục, nhưng là bất động ngồi chỗ mấy canh giờ, bị các mụ mụ gây sức ép, chịu nồi, Phùnng Viện hoàn hảo là người tĩnh lặng, cho tới bây giờ vẫn ngoan ngoãn nghe theo bài bố của các nàng.

      Nhóm mụ mụ thấy thế, đều khen Phùng Viện có tính nhẫn nại, năm đó lúc Lan Lăng công chúa chuẩn bị hôn , cho nàng thử trang phục, trang sức, là chuyện cực khó, thường phải là hét mà ngồi còn yên, cuối cùng là tìm cung nữ có dáng người gần giống nàng để thay thế.

      Ba tháng bảy ngày, đêm đó, cả đêm Phùng Viện ngủ được, đầu tiên là tắm rửa, rồi đổi lễ phục, búi kiểu tóc tân nương, nhìn trước gương nữ tử có biến hóa, Phùng Viện lại nhớ tới mẫu hậu, khi mẫu hậu còn sống, thích nhất là tìm cho các nàng Phò mã tốt, tay Phùng Viện nắm chặt lại, Tam tỷ cỏ xanh mộ, nam tử có hôn ước với Tam tỷ nghe vẫn độc thân, mẫu hậu ở lăng mộ tại Trường An, cuộc đời này còn cơ hội bái tế nữa.

      Mẫu hậu, người nếu có linh thiêng, chắc chắn vui mừng cho nữ nhi, giá y đỏ, búi tóc cắm mười sáu cây trâm, Phùng Viện được Tử Thiến các nàng nâng dậy, ở gương nhìn thấy trang phục của chính mình, ngày sau còn là công chúa chưa gả, mà trở thành phụ nhân của nhà khác. (ý là người có chồng, và ở nhà khác rồi).

      Ra khỏi điện Dao Quang, tiến tới điện Chiêu Dương nhận huấn đạo (dạy bảo trước khi về nhà chồng kiểu như tam tòng tứ đức, công dung ngôn hạnh ý ạ, nên làm gì, nên làm gì… DẶN DÒ TRƯỚC KHI GẢ) của hoàng hậu, vốn là mẫu thân làm việc này, nhưng dù mẫu thân còn sống, cũng thể huấn đạo cho nàng, chỉ có thể để Tạ Hoàng hậu huấn đạo.

      Tạ Hoàng hậu sớm chờ ở điện Chiêu Dương, hôm nay nàng mặc nguyên bộ lễ phục hoàng hậu, trâm cài mười hai cái, bên tai khuyên tai vầng trăng sáng, đoan trang ngồi ở cao, phi tử theo thứ tự mà ngồi.

      Phùng Viện được hai vị Trịnh Triệu thượng nghi nâng quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, Tạ hoàng hậu nhàng gật đầu, ra những lời khách sao, nghe xong, Phùng Viện lại tiếp tục hành lễ, lúc này Tạ Hoàng hậu mới đứng dậy, tiến lên giữ chặt tay Phùng Viện, trong mắt tất cả là thương: “Thập Lục muội muội xuất giá, cần nhớ , hoàng cung chính là nhà mẹ đẻ của muội, ngàn vạn lần đừng xa lạ.”

      Phùng Viện nghe xong, trong mắt dâng lên hơi nước, ngày xuất giá mà rơi lệ là điềm xấu, nàng cố gắng nín nhịn, khẽ gật đầu mà thôi.

      Canh giờ tới rồi, Phò Mã cũng đến hành lễ, phu thê song song hành lễ với Phùng Duệ và Tạ Hoàng hậu, lúc này mới lên xe, ra cung, xe chạy tới phủ Phò mã, thị vệ hai bên, đứng thẳng, Phùng Viện ngồi ở trong xe, trong lòng bắt đầu hồi hộp, lúc Lâm Ca vừa vào, ngừng hành lễ, ngay cả tướng mạo của đều thấy , cũng biết thế nào, vẫn tốt chứ?

      Hết chương 57.2

      Chương 57.3

      Editor: muanhobaybay



      Chỉ có thể nhìn qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy nam tử cưới ngựa ở bên cạnh xe, thân mình thẳng tắp, cái gì cũng nhìn được.

      Lúc này xe dừng lại, tới phủ công chuá, tiếng nhạc truyền đến, màn xe bị xốc lên, Trịnh thượng nghi đưa tay ra đỡ Phùng Viện xuống xe, ra khỏi xe, nhìn mọi người đều quỳ xuống hành lễ, ngay cả tân phò mã cũng ngoại lệ, Phùng Viện cắn đôi môi đỏ mọng, hôn lễ mà cả nhà chú rể đều phải hành lễ với tân nương, chỉ có thể là hôn lễ của công chúa, theo thường lệ truyền miễn.

      Lúc này mới vào cửa, còn lại khác gì những hôn lễ bình thường, đợi làm xong lễ hợp cẩn, lúc này Phùng Viện mới thở hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Ca.

      Lâm Ca thân huyền y, đầu buộc kim quan, có lẽ do lễ nghi quá phức tạp, đầu có chút rối loạn, chỉ có cặp mắt kia, vẫn sáng như vậy.

      Phùng Viện cười khẽ, mở miệng chuyện: “Hôm nay để Phò mã phải hành lễ, ủy khuất Phò mã rồi.” Phò mã, Lâm Ca bị cách xưng hô này làm cho giật mình, lập tức mặt lộ vẻ tươi cười, Phò mã, Phò mã của Hội Kê công chúa, dễ nghe hơn là Phò mã của Lan Lăng công chúa.

      Lâm Ca cười ha ha, lấy tay cào cào đầu: “Nàng cũng mệt mỏi ngày, mau nghỉ ngơi .” Thốt ra lời này, Lâm Ca cảm thấy mình quá háo sắc, khuôn mặt đen liền chuyển đỏ, Phùng Viện hiểu được có chút buồn cười, khi nàng cười rộ lên, Lâm Ca càng cảm thấy nàng động lòng người, ý bảo thị nữ tiến lên cởi lễ phục bên ngoài cho nàng, tháo trang sức đầu, làm xong thị nữ liền rời , lui ra, đóng cửa lại.

      Trong phòng chỉ còn lại Phùng Viện và Lâm Ca, đèn cug đình cũng chỉ thắp hai cái ở trước giường, tiếng hít thở của Lâm Ca ngày càng dồn dập, Phùng Viện lại càng ngượng ngùng, nhóm ma ma tuy có trước cho nàng, nhưng, nhớ tới những việc gặp được đường từ Lạc Kinh tới thành Kiến Khang, Phùng Viện cảm thấy tâm bắt đầu đau lên, tay nàng nắm chặt vạt áo.

      Lâm Ca nhìn hành động của nàng, ngồi vào bên cạnh nàng: “Tiểu Viên, , điện hạ, nàng làm sao vậy, nàng sợ hãi sao?” biết vì sao, vốn chuyện sắp xảy ra làm Phùng Viện sợ hãi, nghe Lâm Ca , trong lòng lại thả lỏng, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Ca, khẽ lắc đầu: “, sợ hãi, chỉ là…”

      Lâm Ca cầm tay nàng: “Điện hạ, dọc đường từ Lạc Kinh tới Kiến Khang, nhất định chịu nhiều đau khổ, ta chỉ hận ta thể thay thế cho nàng.” Tay Lâm Ca vừa ấm vừa lớn, Phùng Viện bình tâm lại, Tiểu Viên, cái tên này lâu lắm có người gọi, ngày đó nàng còn coi đó là cái tên sỉ nhục, vì sao Lâm Ca lại gọi, mà sao nàng lại thấy rất ngọt ngào?

      Phùng Viện chậm rãi tựa vào ngực Lâm Ca: “ phải, nhưng là ta hận chính mình thể cứu nàng, cảm giác bất lực.” Lâm Ca ôm nàng sát thêm chút: “Ta biết, khi ta ở chiến trường, lúc nghe được việc, ta cảm thấy ta bất lực.”

      giọt lệ Phùng Viện chảy xuống, Lâm Ca lau nước mắt cho nàng, giống như thề: “Ác mộng như vậy để nàng phải trải qua nữa.” Chậm rãi, đôi môi thay thế bàn tay, nụ hôn nhàng rơi xuống mặt Phùng Viện.

      Hết chương 57.
      Tôm Thỏpink_lee thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58.1: Tân hôn

      Editor:muanhobaybay

      Khi tay chạm lên mặt Phùng Viện, Phùng Viện cảm thấy biết làm sao, đến lúc đôi môi thay thế bàn tay, Phùng Viện khống chế được mà run rẩy, Lâm Ca cảm giác được bối rối của người trong lòng, cầm tay nàng, đem nàng ôm chặt hơn chút, nhưng động tác lại càng mềm .

      Vạt áo bị rớt ra, da thịt Phùng Viện bị bại lộ trong khí, tay Lâm Ca xoa bả vai nàng, nhắm mắt Phùng Viện đột nhiên mở mắt, Lâm Ca dừng động tác, nhìn nàng: “Sao vậy, nàng sợ hãi sao?”

      Phùng Viện hé miệng thở phì phò, lúc này trong lòng nổi lên, phải là những điều ma ma dạy, mà là… Phùng Viện muốn nghĩ tới, đường từ Lạc Kinh tới Kiến Khang, cái sợ hãi này, sợ hãi người bị kéo ra tiếp theo là chính mình, sợ hãi nghe thấy thanh vạt áo bị xé mở, cùng với tiếng kêu bất lực của nữ tử, Phùng Viện muốn, hai tay nàng ôm chặt chính mình, muốn.

      Lâm Ca thấy biểu tình của Phùng Viện, hành động này thấy ít, nhiều nữ tử được cứu ra từ trong người Hồ, có rất nhiều nữ tử chỉ cần nam tử tới gần, lộ ra vẻ mặt như bây giờ, hoảng sợ, bất an.

      Tình toán thời gian, thời điểm thành Lạc Kinh bị phá, Phùng Viện mới mười ba tuổi, từ bé là kim chi ngọc diệp được nuông chiều, cho dù bị đạp hư, dọc đường nhìn tới những viêc này cũng thiếu, vất vả nàng gắng gượng sống sót.

      lần nữa Lâm Ca nhàng ôm nàng vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, Phùng Viện chậm rãi ngừng run rẩy, Lâm Ca chờ nàng bình tĩnh trở lại, mới đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng: “Ngủ , ta ở đây.” Phùng Viện cảm giác rất an tâm, nhưng nhớ tới lời ma ma , nàng mở to mắt nhìn Lâm Ca: “Phò mã tức giận sao?”

      Lâm Ca bật cười: “Điện hạ gì vậy? Điện hạ là chủ, ta sao lại tức giận.” xong, Lâm Ca nằm xuống bên người nàng, nhớ tới việc liền cười với Phùng Viện: “Sau này điện hạ có thể gọi ta là Lâm lang sao?” Phùng Viện chớp lông mi hai cái, Lâm lang, đây là tình lang của nàng.
      (muanhobaybay: sao , “Lâm lang, đây là trượng phu của nàng” nhỉ…)

      Mặt Phùng Viện lại đỏ lên, túm lấy chăn, hơi hơi gật đầu, nhìn mặt nàng lên rặng mây đỏ, gật đầu thẹn thùng. Vừa rồi lúc ôm nàng, thấy thân thể nàng mềm mãi, mặt lại bóng loáng, sờ lên làn da đầu vai còn trơn mượt hơn cả vải sa tanh. Lâm Ca hồi tưởng lại, địa phương nào đó chịu khống chế mà ngầng đầu lên, thấy yết hầu khát, có thể là vừa rồi uống rượu hợp cẩn có chút nóng.

      Xoay người xuống giường, rót ly trà uống, trà lạnh cũng làm tắt ngọn lửa trong lòng . Lâm Ca chuẩn bị trở lại giường, xoay người liền thấy Phùng Viện ở phía sau , màu trắng áo ngủ, tuy lưng áo rộng thùng thình, chỉ có thể nhìn trước ngực nàng phập phồng, ngọn lửa Lâm Ca vừa tắt, lại bùng lên lần nữa.

      xoay người muốn rót ly trà nữa, Phùng Viện : “Lâm lang, chàng khát sao? Trà lạnh rồi.” Lúc kêu Lâm lang, Phùng Viện có chút ngượng ngùng, tiếp theo tiếp nhận ly trà trong tay Lâm Ca, lúc ngón tay Phùng Viện chạm vào tay Lâm Ca, nhẵn mịn mềm mại xúc cảm làm cho Lâm Ca nhớ tới cảm giác vừa rồi chạm vào bả vai Phùng Viện, yết hầu lại càng thấy khát hơn.

      Lâm Ca cầm tay Phùng Viện, ngừng động tác nàng kêu thị nữ vào hầu hạ, chính là gắt gao đem nàng ôm vào ngực, hương vị của Lâm Ca lần nữa đổ ập tới khoang mũi Phùng Viện, nàng ngẩng đầu muốn , môi Lâm Ca rơi xuống môi nàng, hoảng sợ, bối rối, đủ loại cảm xúc, trong đó còn có vui sướng, Phùng Viện bị kéo, màn được hạ xuống, đèn cung đình chập chờn lên xuống.


      Hết chương 58.1
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58.2

      Editor:muanhobaybay


      Khâm thiên giám chọn ngày tốt lắm, bên ngoài cửa sổ tân phòng, là ánh trăng sáng ngời.

      Phùng Viện tuy là công chúa, ngày thứ hai tân hôn cũng muốn theo tân Phò mã quay về Lâm phủ gặp Lâm mẫu lần nữa, lúc Phùng Viện tỉnh lại vào ngày hôm sau, đó là ý tưởng đầu tiên lên trong đầu , Lâm Ca dậy rồi sao?

      Phùng Viện vừa nhấc màn lên vừa nghĩ, chờ ở bên ngoài màn là Tử Thiến và Chanh Nhạn mang theo cung nữ đợi hầu, thấy Phùng Viện nhấc màn lên, các nàng nhất tề hành lễ: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ.” Phùng Viện ngượng ngùng, cũng đợi kêu dậy, Tử Thiến liền đứng dậy đỡ Phùng Viện xuống giường, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, tiểu cung nữ lên đổi đồ giường, nhìn các nàng nửa điểm sắc mặt động đổi mấy thứ kia, mặt Phùng Viện càng đỏ, giường còn có…

      Tử Thiến vẫn giống như mọi khi chải đầu cho Phùng Viện, Chanh Nhạn lấy trang phục mới tới, hầu hạ Phùng Viện thay, cười với Phùng Viện: “Hôm nay điện hạ còn đẹp hơn cả hôm qua, khó trách ở quê nô tỳ, thường nghe người già , tân nương tử ngày thứ hai mới là lúc đẹp nhất, như đóa hoa mới vừa được tắm sương sớm.”

      Mặt Phùng Viện càng nóng lên, cảm giác da đầu bị xả đau chút, vừa muốn Tử Thiến cẩn thận chút, thanh Trịnh thượng nghi vang lên: “Chanh Nhạn, trò cười như vậy sao lại cho điện hạ nghe?” Chanh Nhạn le lưỡi gì.

      Phía sau Trịnh thượng nghị có tiểu cung nữ, hành lễ với Phùng Viện, đứng dậy : “Điện hạ, đây là thuốc bổ khí huyết, thỉnh điện hạ dùng trước.” xong liền đưa cho Phùng Viện, Chanh Nhạn vội bưng tới cốc nước, ngụm uống, sau đó lại uống chút, lúc này Trịnh thượng nghi mới lui ra.

      Phùng Viện mặc chỉnh tề, mới vừa rồi còn ngượng ngùng giờ mới ra lời: “Phò mã đâu? Phò mã đầu rồi?” Chanh Nhạn còn chưa trả lời, Tử Thiến xì cười tiếng, Chanh Nhạn liếc mắt nhìn Tử Thiến cái, cười : “Điện hạ, Phò mã sớm dậy, dặn nô tỳ đừng đánh thức điện hạ, luyện kiếm rồi.”

      Nghe được tiếng cười của Tử Thiến, sao hôm nay nghe tiếng cười lại chói tai như vậy, Tử Thiến được Lâm Ca cứu, vạn nhất có ý tưởng gì khác? Phùng Viện thầm mắng chính mình, sao lại có ý niệm ghen tị trong đầu chứ, huống chi, Tử Thiến là thị nữ của mình mà.

      Lắc đầu, Phùng Viện đứng dậy : “ mời Phò mã tới ăn sáng .” Có tiểu cung nữa đáp ứng, ra ngoài, lúc này Phùng Viện mới ra ngoài, đồ ăn sáng nóng hổi được bày lên bàn, đồ ăn được phân làm hai, phần là thích ăn, còn phần…?

      Phùng Viện liếc nhìn Trịnh thượng nghi, Trịnh thượng nghi đáp: “Điện hạ, đây là thần hỏi qua quản gia Lâm phủ, phân phó phòng bếo làm ít thức ăn mà Phò mã thích.” Phùng Viện gật đầu, Lâm Ca sải bước vào, trán còn vương mồ hôi, Tử Thiến vội vàng mang khăn tới, Lâm Cà cầm lấy khăn, lau lau mồ hôi, đến gần Phùng Viện : “Điện hạ sớm.”

      Làm trò cho mọi người, Phùng Viện thấy nên gọi là Lâm lang, đứng dậy : “Phò mã sớm.” Lâm Ca ngồi xuống ở bên Phùng Viện, cầm cái bánh, liền ăn, nhìn ăn cũng có hương vị ngọt ngào, Phùng Viện nhớ tới điển cố, cử án tề mi, hóa ra cử án tề mi của nàng chính là .


      Hết chương 58.2
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58.3

      Editor:muanhobaybay


      Lâm Ca ăn miếng to, xoay người thấy Phùng Viện nhìn mình, đồ ăn trước mặt đều chưa động, liền cúi người cầm lấy chén múc cho nàng chén canh: “Điện hạ cũng ăn .” Phùng Viện nhìn thấy bên miệng dính chút thức ăn, đưa tay nhận bát mà lấy khăn lau cho .

      Lau xong, mới đưa tay nhận bát canh, tay vừa muốn hạ xuống, bị Lâm Ca cầm lấy, đặt ở bên môi hôn chút, làm trò như vậy trước mặt thị nữ, mặt Phùng Viện đỏ lên, gì, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

      Trịnh thượng nghi ở bên, trong mắt lộ ra ý cười, xem ra Hoàng hậu có thể yên tâm rồi.

      Dùng cơm xong, xe được chuẩn bị tốt từ sớm, Lâm Ca cưỡi ngựa, Phùng Viện ngồi xe liền hướng Lâm phủ tới, dọc đường , Phùng Viện nhìn lại bản thân, xem còn cái gì ổn , biết cách ăn mặc có ổn , biết sau khi mình trở thành con dâu, Lâm phu nhân đối với mình như thế nào, Phùng Viện cảm thấy lộ trình quá ngắn, nhiều thứ nàng phải suy nghĩ lắm, còn chưa nghĩ ra cái gì, xe ngừng lại, màn xe được kéo lên, Lâm Ca đưa bàn tay vào, Phùng Viện ngẩng đầu, thấy đôi mắt ôn nhu của Lâm Ca, mọi suy nghĩ miên man trong đầu đều biến mất, đặt tay lên bàn tay , lập tức xuống xe.

      Chân Phùng Viện vừa chạm xuống mặt đất, tất cả người ở cửa Lâm Phủ đều quỳ xuống, cung nghênh công chúa giá lâm, Phùng Viện liếc mắt cái nhìn Lâm phu nhân hành lễ ở trước mắt mình, tự mình tiến lên nâng Lâm phu nhân dậy, Lâm phu nhân hôm nay rất cao hứng, lại còn ngại quy củ, với Phùng Viện dám.

      Phụ thân của Lâm Ca qua đời từ sớm, Phùng Viện cầm lấy tay Lâm phu nhân, Lâm phu nhân mặc dù dám, liền mang theo Phùng Viện tiến vào Lâm phủ, Lâm Ca theo ở phía sau, người Lâm gia chậm rãi ở đằng sau.

      Tới nhà chính, công chúa cùng Phò Mã ngồi ở ghế chủ tọa, nhận mọi người hành lễ, Lâm phu nhân muốn hành lễ, nhưng bị Phùng Viện ngăn lại, truyền miễn lễ. Lúc sau mới là gia lễ, người hành lễ thay đổi, Lâm phu nhân ngồi ở , xem phu thê Phùng Viện bái lễ, lại đưa lễ vật chuẩn bị từ sớm, mặt Lâm phu nhân nụ cười càng sâu, còn những người Lâm gia có thể nhận lễ của Phùng Viện cũng nhiều, sau hồi hành lễ rườm rà cũng xong xuôi.

      Sau đó Lâm Ca ra ngoài bồi rượu, Lâm phu nhân cầm tay Phùng Viện càng nhìn càng thích, Phùng Viện là dâu mới, có chút thẹn thùng, Lâm phu nhân nhìn nàng, cười : “Năm đó, ta cùng mẫu hậu con qua, nếu sinh công chúa liền làm vợ con trai của ta, ai ngời lời nhàn thoại ngày ấy, lại thành , hôm nay công chúa thực thành người Lâm gia ta.”

      Phùng Viện nghe thấy Lâm phu nhân nhắc tới mẫu hậu, trong mắt có chút chua xót, ra lời, lúc sau mới : “Phu nhân nếu thích, hãy gọi con là A Viện.” Lâm phu nhân nắm chặt tay nàng, vẻ mặt thương : “Nếu như thế, sao con gọi ta tiếng A mẫu?”

      A mẫu, từ khi thành Lạc Kinh bị chiếm, Phùng Viện chưa từng nghĩ mình còn có thể gọi A mẫu, mắt ướt át nhìn Lâm phu nhân, thanh A mẫu có chút làm nũng, liền ghé vào trong lòng Lâm phu nhân, Lâm phu nhân ôm lấy nàng, thở dài : “Đứa đáng thương.”

      Hết chương 58.
      caoduong thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59.1: Ngọt ngào

      Editor:muanhobaybay


      Cái ôm ấm áp như của mẫu thân làm cho Phùng Viện kìm được nước mắt, nhưng chỉ có chớp mắt, nàng liền đứng thẳng dậy : “A Viện có A mẫu, sao lại đáng thương chứ?” Lâm phu nhân nở nụ cười càng sâu, thay Phùng Viện vén tóc mai, hai người vài câu, có thị nữ tiến vào mời hai người ra ngòai dự tiệc.

      Phùng Viện đứng dậy, Lâm phu nhân cũng đứng dậy, thay Phùng Viện chỉn chu lại quần áo, Tử Thiến các nàng cũng tiến tới giúp Phùng Viện chỉnh lại trang phục, Lâm phu nhân vuốt phẳng vạt áo cho Phùng Viện, tinh tế nhìn Phùng Viện cái, cảm thấy Phùng Viện quả là hòan mỹ sứt mẻ, lúc này mới dắt tay nàng ra ngòai.

      Mới vừa ra ngòai, Phùng Viện đưa ánh mắt tìm Trúc Nhân Cúc nhân trong nhóm thị nữ, tiểu nha đầu Cúc Nhân kia, nếu phải nàng, chỉ sợ mình giờ trở thành u hồn.

      Trong nhóm thị nữ, thấy các nàng, Phùng Viện sợ nhìn sai, lại nhìn kĩ chút, vẫn là thấy, mặc dù theo Lâm phu nhân ra ngòai, vẫn có chút chần chờ, lại thấy ánh mắt nàng lại quét lên người những thị nữ, dừng lại cước bộ hỏi: “A Viện tìm ai sao?” Phùng Viện nhìn Lâm phu nhân, rồi nhìn những thị nữ xung quanh, nhất thời biết có nên hay ?

      Lâm phu nhân nhíu mi cái, lập tức giãn ra: “A Viện tìm Trúc Nhân và Cúc Nhân sao?” Phùng Viện gật đầu, Lâm phu nhân cầm tay nàng tới phía trước: “Hai nàng, năm trước tìm được người nhà, cho họ chút tiền và trở về nhà rồi.”

      Trở về nhà, Phùng Viện nắm chặt tay lại, lời ngày trước của Cúc Nhân còn ở bên tai, trong nhà phụ thân thường đánh nàng, bởi vì cần tiền mà bán các nàng. Có lẽ là cảm nhận được tay Phùng Viện nắm chặt lại, Lâm phu nhân cầm chặt tay nàng chút, cười : “Ta thường cho người nhìn các nàng, qua sống rất tốt, con nếu muốn gặp các nnàg, đới qua mấy ngày, kêu bọn họ tới đây ở mấy ngày cũng tốt.”

      Phùng Viện cười gật đầu: “A mẫu tốt với A Viện.” Lâm phu nhân buông tay nàng: “ cái gì ngốc vậy, sau này đều là người nhà.” tới yến hội, theo quy củ, Lâm phu nhân thể song song cùng Phùng Viện, Phùng Viện trước, có người truyền báo “Công chua giá đáo” yến hội được bài trí sẵn sàng, mọi người đều chờ sẵn, đứng hành lễ.

      Tân hôn là hồi tiếp đón, hồi yến hội, phải mãi cho tới ba tháng sau, sau khi yến hội chấm dứt, Phùng Viện cùng Lâm Ca mặc lễ phục, khác với yến hội của Lan Lăng công chúa ngày đó, Phùng Viện nghe được tin tức, Tạ Thập Nhị lang kết hôn, lần này, lại là….

      Người chuyện thở dài: “Chu thị mất mới có mười tháng thôi, Tạ Thập Nhị lang lại sắp tái hôn…” Phùng Viện nghe vậy, nhớ tới ngày đó Chu Như Uẩn tự sát, mặt trắng bệch, thân tố y, bên môi vẫn tươi cười, lúc này, nam tử trọng thương chiến trường, sinh mệnh nam tử ấy, rồi lại phải cưới vợ, nếu Chu Như Uẩn biết, được gì đây?


      Hết chương 59.1

      Chương 59.2

      Editor:muanhobaybay


      59.2
      Phùng Viện đành lòng, cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại, là Trần tiểu thư, lúc này nàng ăn mặc theo quy cách phụ nhân (người có chồng), đoan trang ngồi ở kia, Phùng Viện bưng chen rượu lên, nâng chén lên hướng nàng, rồi uống vào. Bên cạnh có người cười : “Này tính là gì đâu, tâm tính nam tử mà, Vương thị cũng bị hưu mới có ba tháng, Chu thị như vậy cũng có sao đâu.”

      Nghe nhắc tới Vương thị, yến hội liền trầm lặng chút, ai đều biết tại sao Vương thị bị hưu là vì cái gì, Phùng Viện liền ngẩng đầu nhìn người , nhưng biết đó là ai, Lan Lăng công chúa ngồi bên cạnh Phùng Viện, buông cái chén, thanh có chút lớn. Yến hội lại trầm mặc chút, lúc này mới tự nhàn thoại cái khác.

      Lan Lăng công chúa rút khăn lau khóe miệng, giọng : “Muội nghe Phò mã , lúc đến Kiến Khang thành, Tạ Thập Nhị lang đem Vương thị trở thành ngoại thất ( biết có phải “bồ” nữa), biết Tạ gia có biết chuyện này ?”

      xong Lan Lăng công chúa lại đoan trang ngồi, nâng chén : “Hôm nay vốn là vì tân hôn của Hội Kê công chúa mà tới, nào lại uống chén.” Mọi người vội vàng đứng dậy nâng chén, tiếp theo là ca múa, vũ công uyển chuyển, người ca ngọt ngào, mọi người chăm chú thưởng thức ca vũ, bắt đầu bình luận về giọng ca và vũ điệu.

      Thẳng tới mọi người thưởng thức ca vũ thấy mệt, uống rượu cũng kha khá, yến hội liền tan, đều tự cáo từ ra về, nam khách ở yến hội bên kia còn chưa có tan, Phùng Viện cùng Lan Lăng công chúa chuyện mấy câu, Lan Lăng công chúa tiến vào trong phòng, liền reo lên: “Mỗi lần yến hội đều đau đầu.” Thị nữ vội tiến lại tháo trâm cởi búi tóc cho Lan Lăng công chúa, Lan Lăng nhìn mớ tóc giả thị nữ vừa cởi xuống, thở dài : “Tỷ tỷ sao tóc tỷ tốt như vậy chứ, cần dùng tóc giả, muội mà có tóc giả búi lên được.”

      Phùng Viện cũng đau đầu chút, vẫn là chống đầu cười : “Muội có tiểu công tử, tự nhiên phải quan tâm nhiều thứ.” Lan Lăng công chúa lấy tay che miệng ngáp cái: “Nhắc tới hắ, tháng sau tròn tuổi, lại hồi yến hội, là mệt chết người a.”

      Trong mắt Phùng Viện ý cười càng sâu chút, đặt tay lên vai Lan Lăng công chúa: “Nếu ba ngày có yến hội, muội ại la hét là sao rảnh rỗi lâu như vậy.” Mặt Lan Lăng công chúa đỏ lên, còn muốn chuyện, thị nữ tiến vào, thi lễ xong mới : “Người của Lâm Phò mã tới báo, Lâm Phò mã uống rượu, thỉnh Hội Kê công chúa ra ngòai nhìn chút.”

      Phùng Viện bước ra ngòai, Lan Lăng công chúa theo, trêu ghẹo : “Từ khi tỷ tỷ có tỷ phu, thương muội nữa.” mặt Phùng Viện hơi hồng hồng, liếc nhìn Lan Lăng công chúa cái: “Tỷ vẫn thương muội, muội phu mới phải thương muội nhiều hơn là tỷ chứ.” Lan Lăng công chúa cười hì hì, trêu ghẹo nữa.

      Xa giá của công chúa sớm chờ ở cửa, Phùng Viện lên xe, thấy Lâm Ca dựa vào thành xe, sắc mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, có lẽ ngủ rồi, trong tay Tử Thiến bưng bát dược (dược giải rượu,canh giải rượu), ngồi chồm hỗm. Nghe thấy thanh Phùng Viện lên xe, vội vàng hành lễ, Phùng Viện thấy Tử Thiến ở trong xe, trong lòng có chút hờn giận, tiếp bát dược trong tay Tử Thiến, ý bảo nàng xuống.


      "Hết chương 59.2"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :