1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi công chúa trở thành nữ hầu - Thu Lý Tử (Hoàn) Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55.3

      Editor:muanhobaybay


      Phùng Viện thấy Tạ Hoàng hậu nhăn mày, trong lòng liền bất an, lập tức thấy vẻ mặt Tạ Hoàng hậu giãn ra, an ủi Phùng Viện: “Thập Lục muội muội cứ yên tâm, Vương gia còn có họ Vương Tư làm chủ, Vương đại tướng quân lại ở Kinh Châu xa xôi, ngoài tầm tay, huống hồ…”

      Tạ Hoàng hậu ngừng chút: “Dám vũ nhục hoàng tộc ở ngòai đường, chỉ điểm này thôi chết cũng có chỗ chôn, dù sao cũng xuất đầu vì kẻ bị trục xuất ra khỏi ra gia tộc đâu.” Phùng Viện nghe đến đó, tâm cũng trấn định hơn, vẫn câu: “Đều bởi vì muội.”

      Tạ Hoàng hậu nắm chặt tay nàng: “ cái gì mà ngốc vậy? Chẳng lẽ người ngòai vũ nhục muội, chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Phùng Viện ngượng ngùng cười, Tạ Hoàng hậu : “Ngày đó, mấy thị vệ nghe thấy nhắc đến Vương Đại tướng quân mà bị dọa, dám chặn xa giá công chúa chính là tội lớn, mặc kệ là ai, đều đáng chết.”

      Lúc này Phùng Viện mới hiểu, Tạ hoàng hậu và bệ hạ biết chuyện xa giá của nàng bị chặn, khó trách vài ngày trước, nghe cung nữ nghị luận có thị vệ bị phạt, hóa ra là do chuyện này.

      Hai người còn trò truyện vài câu, Phùng Viện thấy Tạ Hoàng hậu có chút buồn ngủ, nàng liền cáo lui ra ngòai. Đêm rất khuya, quay lại nhìn đèn đuốc sáng trưng ngòai điện Chiêu Dương, có hòang quyền làm hậu thuẫn, có gì phải sợ? ít ý tưởng ban đầu của nàng buồn cười?

      Có lẽ là do Phùng Duệ vẫn còn tức giận, giống như mọi người nghĩ là rất nhanh Phùng Duệ hạ chiếu thả người, cũng có người lên tiếng đòi xử trí Lâm Ca, dù sao, Vương Thắng An vũ nhục hoàng tộc trước mặt mọi người, cho dù là cháu của Vương Đại tướng quân, vì họ Vương cũng ló mặt, mọi người liền ràng.

      Hôm sau Lan Lăng công chúa lại tiến cung, nghe Phùng Viện Lâm Ca bị hạ ngục mấy ngày, Phùng Duệ khiển trách mà thôi, Lan Lăng liền trấn tĩnh lại, ồn ào đòi tìm Phùng Duệ cầu tình.

      Hai người chơi đùa với đứa chút, chuyện nhàn thoại, Lan Lăng công chúa đứng dậy xuất môn, Phùng Viện ở phía sau theo nàng, mới vừa ra tới cửa điện, chỉ thấy xa xa phía trước, có đám người tới đây, người đầu là Chu Như Uẩn, hôm nay nàng mặc bộ trang phục mà trắng thuần khiết, thân tố ý, mặt thoa phấn, xem ra là muốn gặp hòang hậu, Phùng Viện sửng sốt, khuôn mặt như vậy gặp hoàng hậu, là hợp cung quy.

      Chu Như Uẩn thấy các nàng, chỉ là hạ thấp người, liền muốn tiếp tục về phía trước, Lan Lăng công chúa : “Hoa ra lời đồn đãi là ?”

      Đồn đãi, đồn đãi cái gì? Phùng Viện quay đầu nhìn Lan Lăng công chúa, Lan Lăng công chúa lôi kéo tay áo của nàng: “Tỷ tỷ, hôm qua thấy nàng bị bệnh ở giường sao? Hóa ra nàng bị bệnh mấy ngày, cầu xin được rời (hiểu như xin chồng ly hôn ý), chịu nổi nhà giàu nhà cao cửa rộng, tỷ tỷ có nghĩ, Tạ- Chu hai nhà, đều là thế gia, sao có thể đáp ứng chuyện như vậy chứ?”

      Cầu xin rời , Phùng Viện chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ này, nữ nhân thế gia, được giáo dục, là được chủ động cầu xin rời , huống hồ Tạ Thập Nhị lang cũng là người đầu đến nỗi nào, chẳng lẽ là vì Tổ Hoa? Cho nên nguyện chịu người đời chê cười, cũng muốn cầu xin rời ?

      Lan Lăng công chúa : “Chắc là tẩu tẩu thấy nàng như vậy, mới truyền nàng vào cung khuyên giải, nhưng mà tỷ tỷ nhìn coi, cách ăn mặc của nàng…” Cách ăn mặc như vậy, bỏ qua tất cả trang sức, chỉ mặc tố y, đem chính mình mặc giống như góa phụ, Phùng Viện thở dài, nghĩ tới Chu Như Uẩn hạ quyết tâm, nhớ lần đầu mới gặp, nữ tử hồng y chói mắt giờ vĩnh viễn xuất nữa rồi.

      Hết chương 55.

      Tác giả: Lan Lăng công chúa người cũng bát quái quá , ban đầu muốn viết Chu tiểu thư sống buồn bực cả đời, nhưng mọi người phản đối mãnh liệt quá, cho nàng bùng nổ chút , nữ tử hồng y chói mắt, cam lòng cứ buồn bực như vậy cả đời.
      Tôm Thỏ, malsanone2112 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56.1: Thương tiếc

      Editor:muanhobaybay

      Trong điện Chiêu Dương, Tạ Hoàng hậu nhìn cách ăn mặc của Chu Như Uẩn, Cừu phu nhân mặt nhăn chặt lại: “Tạ Thập Nhị phu nhân, cách ăn mặc như vậy, ràng là tuân theo cung quy?”

      Chu Như Uẩn hành lễ, từ trước tới giờ động tác của nàng vẫn phù hợp trong chuẩn mực, chỉ là lúc ngẩng đầu, Tạ Hoàng hậu thấy, sắc mặt nàng là mảnh tro tàn, Tạ Hoàng hậu có chút kinh hãi, Chu Như Uẩn mở miệng: “Cừu phu nhân, cung quy thế nào, ta rất ràng.”

      Cừu phu nhân nghe xong, mi tâm nhăn càng chặt, Tạ Hoàng hậu : “Cừu phu nhân, ta có chuyện muốn riêng với Thập Nhị đệ muội, ngươi lui ra ngòai trước .” Cừu phu nhân lui xuống, Tạ Hoàng hậu mới với Chu Như Uẩn: “Thập Nhị đệ muội, hôm nay ta lấy thân phận hoàng hậu, mà lấy thân phận tỷ tỷ của Thập Nhị lang hỏi muội câu, hôn nhân của nữ nhân thế gia, vốn do chính mình, lúc Thập Nhị đệ muội hành lễ, cũng phản đối, tội gì bây giờ lại làm việc này?”

      Chu Như Uẩn lạy Tạ Hoàng hậu cái: “Thiếp biết, Hoàng hậu nhân từ, nhưng tâm thiếp quyết.” Tạ Hoàng hậu thấy nàng mở miệng như vậy, ngồi thẳng người nhìn nàng: “Thập Nhị đệ muội chính là vì người kia, lúc mà Thập Nhị đệ muội chưa gả, sao từ hôn, dù bị mọi người nhạo báng, cũng xảy ra tình huống thể vãn hồi như bây giờ, lúc đó muội làm, hôm nay lại quyết tâm, có lẽ muộn rồi ?”

      Bên trong lời của Tạ Hoàng hậu, có chút trách cứ, Chu Như Uẩn nghe được nhắc tới người kia, khỏi nhớ tới ngày đó, đường quay về Lạc Kinh, dù trong nhà có người hầu, nhưng khi gặp phải người Hồ, thị nữ bên người bị giết, có người Hồ bắt được nàng, ngửi thấy hương vị dơ bẩn người , tay thô ráp, thấy cái tay kia hướng mặt mình sờ soạng, Chu Như Uẩn sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng thị vệ ở chỗ xa thể cứu giúp.

      thiếu niên như thiên tiên hạ phàm, đao chém chết người Hồ, máu tươi bắn tung tóe, nhưng lúc đó nàng còn thấy sợ hãi, chính là chưa gặp qua thiếu niên nào như vậy, giống các huynh đệ của nàng, thích thoa phấn trâm hoa, sắc mặt lại ngăm đen, trong tay đao sắc bén. Có chút giống thị vệ, nhưng người này có thái độ thong dong, mà thị vệ có. Đợi cho chiến đấu chấm dứt, mới bái kiến phụ thân nàng.

      Thanh của còn quanh quẩn bên tai: “Cháu Tổ Hoa gặp qua thế bá.” Thanh to, cũng giống như những nam tử thế gia ở Lạc Kinh, thanh mềm nhũn.

      Sau đó đường đồng hành, dọc theo đường là bắt đầu cho mối tình đầu của hai thiếu niên, có lảng tránh, trước ngày tới thành Kiến Khang, nàng tặng hà bao, Tổ gia cũng là thế gia, cọc hôn này Chu gia nhất định đáp ứng, huống hồ, lại có ân cứu mạng, ý tưởng trong lòng hai người đều giống nhau.

      Chỉ là tới thành Kiến Khang rồi, mọi thứ đều thay đổi, với lời cầu hôn của Tổ gia, phụ thân nàng mơ hồ đáp ứng, sau khi Tổ Hoa ra chiến trường, nhận Tạ gia cầu hôn, chờ đợi hai năm, thể từ chối đành xuất giá.

      Chu Như Uẩn thở dài, nhìn thẳng Tạ Hoàng Hậu: “Như Hoàng hậu , là như thế, ngày đó thiếp hạ quyết tâm, gây ra quẫn cảnh ngày hôm nay, thiếp báo đáp được thâm tình ngày đó của hăn, chỉ có…”

      Tạ Hoàng hậu nghe câu đầu tiên của nàng, nghĩ nàng tỉnh ra, kiên trì cầu xin rời nữa, sau đó nghe câu cuối cùng, lại nhìn tới ngân trâm trong tay nàng chợt lóe, tóc nàng cũng rơi xuống, đầu cây trâm được mài sắc bén, tay Chu Như Uẩn vừa lật, cây trâm liền sáp tới cổ, hành động xong cùng lời chưa xong: “Lấy cái chết để báo đáp.”


      Hết chương 56.1
      Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56.2

      Editor:muanhobaybay


      Biến cố đột ngột khiến mọi người trong điện kinh hô, Tạ Hoàng hậu cao giọng truyền Ngự y, nàng vôi bước tới gần Chu Như Uẩn, ngân trâm cắm xuống, máu chảy ra, người ngã xuống, máu rơi tố ý của nàng, lên đóa hoa mẫu đơn chiếc áo, hồng chói mắt, lúc này chưa tắt thở, ánh mắt bình tĩnh mở to nhìn Tạ Hoàng hậu: “Hoàng hậu, thiếp biết, ngày đó thiếp muốn chết, nhưng lại có ý nghĩ muốn gặp lần, thiếp mới sống đến bây giờ, hôm nay, coi như được như ước nguyện.” xong chữ cuối, thở nổi nữa.



      Tạ Hoàng hậu cầm tay nàng, sớm biết tính tình nàng cương liệt như vậy, lời giờ mới hòa hoãn chút, ôn nhu : “Đừng nữa, đợi ngự y tới, sau khi ngươi khỏe tiếp, ngươi cầu xin rời cũng được, đều tùy theo ý ngươi.”

      Lệ chảy xuôi theo khéo mắt Chu Như Uẩn, bên môi lại cong lên tươi cười, thoạt nhìn đẹp tới quỷ dị: “ kịp nữa rồi, thiếp phải người lấy chết để bức bách người khác.” Ngự y tới, Tạ Hoàng hậu tránh ra, ngự y tiến tới, lắc đầu : “Hoàng hậu, ngân trâm này được tẩm thuốc độc, lúc này lan tới toàn thân, thần vô năng thể cứu.”

      Tạ Hoàng hậu cúi đầu nhìn, lệ bên khóe mắt Chu Như Uẩn chảy nữa, sắc mặt nàng chậm rãi chuyển màu, đúng là biểu trúng độc, Chu Như Uẩn lại có cảm giác đau đớn, chìm trong mông lung, giống như thấy được ngày đó, Tổ Hoa tới bên nàng, nàng nhắm mắt lại: “Tổ Hoa.” Đây là câu cuối cùng nàng để lại trong cuộc đời nàng.

      Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, thanh phát ra từ Phùng Viện, nàng vừa gặp cung nữ kinh hoảng chạy tới, Chu Như Uẩn tự tử trước mặt Tạ Hoàng hậu, vội vàng tới điện Chiêu Dương, vừa tới thấy màn, Chu Như Uẩn nằm mặt đất, máu chảy từ cổ họng, nhiễm đỏ trang phục, lúc này sắc mặt nàng tím ngắt, mặt lại mảnh an tâm tươi cười, liền la hoảng lên.

      Tạ Hoành hậu xoay người nhìn nàng, có chút phẫn nộ với cung nữ: “Ai kêu Hội Kê công chúa tới, để công chúa bị kinh hách các ngươi làm sao bây giờ?” Các cung nữ vội vàng tiến tới, mời Phùng Viện ra ngoài, lúc Phùng Viện bước tới cửa điện, quay đầu lại nhìn thóang qua, chiếc váy hoa mỹ thảm của Tạ Hoàng hậu, với tố y của Chu Như Uẩn, cảnh tượng có bao nhiêu quỷ dị.

      Trở lại điện Dao Quang, Tử Thiến các nàng sớm biết tin tức, chuẩn bị thuốc an thần, Phùng Viện vừa tiến vào trong điện, các nàng liền bưng thuốc tới, Chanh Nhạn còn oán giận: “ biết người nào có mắt, dám chuyện đó cho điện hạ, điện hạ thân thể lá ngọc cành vàng, sao có thể gặp trường hợp như vậy chứ?”

      Phùng Viện uống xong chén thuốc, cởi ngoại bào, nằm xuống tháp, nghe Chanh Nhạn , trong lòng cười khổ, ngày đó đường từ Lạc Kinh đến thành Kiến Khang, những cảnh thảm hại hơn nãng cũng thấy qua, nàng kêu sợ hãi, chính là vì Chu Như Uẩn quá cương liệt, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, ngày đó nghe tin nàng gả cho người ta, xem ra chính mình sai lầm rồi.

      Chỉ là, Phùng Viện nghĩ tới Tổ Hoa, biết sau khi biết tin Chu Như Uẩn chết, biết nghĩ gì, tiếng thở dài nhưng vẫn trọng đời khó quên?

      Điện Dao Quang đèn sáng muộn, theo cửa điện nhìn ra, có thể nhìn thấy người cạnh ao, còn nghe được tiếng khóc cố gắng áp chế, Chu Như Uẩn tự sát trước mặt Tạ Hoàng hậu, mọi người đều bị chấn động, mà Chu phụ bất chấp thương tâm, chuyện đầu tiên làm là thỉnh tội, nhữ nhi gây lên tình này, quấy nhiễu Hoàng hậu, muôn lần chết cũng hết tội.
      sanone2112Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56.3

      Editor:muanhobaybay


      Chu Phụ thỉnh tội vừa đứng lên, Phùng Duệ sai người đưa Tạ Hoàng hậu xem, Tạ Hoàng hậu mở thư ra, tinh tế nhìn, thể nhìn được

      tiếp, nàng chết rồi, phụ thân khi còn sống sủng ái nàng vạn phần, nay gửi thư thỉnh tội, câu đầu tiên nhắc tới là nghiệt nữ, nhàng bỏ thư xuống, Tạ Hoàng hậu thở dài: “Người chết thể sống lại, thỉnh tội như thế nào? Hồi bẩm bệ hạ , việc này liền như vậy.”

      Hoạn quan giọng xác nhận, lui ra ngoài, Tạ Hòang hậu ngồi bên cửa sổ, trong lòng cảm khái biến thành tiếng thở dài.

      Có người nhàng ngồi xuống bên Tạ Hoàng hậu, là Phùng Duệ, mặt Phùng Duệ thần sắc rất kì quái, Tạ Hoàng hậu vội đứng dậy hành lễ, Phùng Duệ vội ngăn nàng: “A Mẫn, việc này, tại sao lại vậy?

      Tạ Hoàng Hậu bị hỏi, Phùng Duệ tại sao lại hỏi vậy? Phùng Duệ nghe thấy câu trả lời, từ trong tay áo rộng thùng thình xuất ra tấu chương, chua sót mở miệng: “Hôm nay Tổ Hoa gửi tấu, nghiệp lớn Bắc Phạt thể gián đoạn, phải quay lại phương Bắc. Trẫm…”

      Tạ Hoàng hậu chớp chớp đôi mắt: “Người đáp ứng rồi?” Phùng Duệ thở dài: “Ta nghe được ít tin đồn, Tổ Hoa vừa , Tổ gia…” Phùng Duệ trầm ngâm chút: “Xem như xong rồi.” xong, Phùng Duệ nhìn Tạ Hoàng hậu: “A Mẫn, vì vậy trẫm mới hỏi nàng, tại sao lại việc lại xảy ra?”

      Tạ Hoàng hậu có trả lời, mà gối đầu lên vai trượng phu: “A Duệ, thiếp biết” Phùng Duệ ôm vai thê tử: “Thôi, ta cũng biết, ta…” tới đây, Phùng Duệ hạ quyết tâm: “Hạ chiếu Lâm Ca thượng chủ.” (tức là đồng ý cho lấy Hội Kê công chúa đó.)

      Nhanh như vậy? Tạ Hoàng hậu nâng đầu lên, bên môi Phùng Duệ lên tia cười khổ: “Lâm Ca vì Thập Lục muội muội mà căm phẫn giết người, khó đảm bảo học Chu Như Uẩn tự sát, đến lúc đó, A Mẫn ở điện Chiêu Dương, bị nước mắt làm ngập.” Nghe vậy, Tạ Hoàng hậu có chút nhớ nhung cười, đứng dậy : “Nếu như vậy, thiếp chuẩn bị đồ cưới cho Thập Lục muội muội.”





      Chiếu thư Lâm Ca thượng chủ được hạ cùng lúc Lâm Ca được phóng thích. Tới đón Lâm Ca là Trần Ngang, Trần Ngang cười hì hì đánh lên vai Lâm Ca: “Tiểu tử ngươi, trong họa được phúc.”

      Lâm Ca phản đòn: “Lấy ra.” Trần Ngang sửng sốt: “Cái gì mà lấy ra.” Lâm Ca lấy hà bao từ trong ống tay áo của Trần Ngang ra, xuất ra mấy xâu tiền đưa cho cai ngục: “Đa tạ mấy ngày qua chiếu cố.” Cai ngục tiếp nhận, liên tục cảm ơn; “Tạ ơn Phò mã.”

      Trần Ngang nhìn hà bao của chính mình, sầu mi nhăn mặt: “Sớm biết đến đón ngươi, gặp xui xẻo mà.” xong đánh vào ngực Lâm Ca: “Tốt lắm, sau khi cưới, ngươi phải lấy đồ cưới của công chúa đến bồi thường cho ta.” Lâm Ca xoay người lên ngựa: “Đồ keo kiệt.”

      Hai người đường cưỡi ngựa mà , vừa mới ra khỏi thành, Trần Ngang thở dài: “Ngươi ra khỏi ngục, Tổ Hoa lại sắp rời .” Tổ Hoa phải ? Lâm Ca kì quái nhìn Trần Ngang, Trần Ngàng kéo dây cương: “Bởi vì biểu muội của ta.” Biểu muội của Trần Ngang, thiên kim Chu gia, Lâm Ca càng nghe càng hiểu.

      tiểu binh chạy tới, trong tay cầm bao đồ, tới trước ngựa của Lâm Ca: “Lâm tướng quân, Tổ tướng quân , mặc áo giáp rồi, tiện lại đây chào hỏi, điểm tâm ý này, chúc mừng Lâm tướng quân thượng chủ.”

      Lâm Ca nhìn về phía bên kia, nhìn Tổ Hoa thân áo giáp, cũng nhìn về phía mình, ở ngựa ôm quyền, Lâm Ca ôm quyền đáp lễ, bên kia giục ngựa rời , Trần Ngàng nhìn qua, thở dài: “Ra chiến trường cũng tốt, nếu lại càng thương tâm.” Lâm Ca quay đầu lại muốn hỏi chút, Trần Ngang vỗ đầu ngựa của : “Tốt lắm, mau về nhà thôi, Lâm bá mẫu đợi hồi lâu.”

      Hết chương 56.
      Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57.1: Xuất giá

      Editor:muanhobaybay


      Phùng Viện ngồi trong điện Dao Quang, nhận lời chúc mừng của nhóm lại nhóm người, nàng ôn hòa tươi cười, những lời thích hợp cảm tạ chúc mừng, nhận lễ vật thích hợp, lại ban thưởng lại, nhìn thấy người người tới, những lời tương tự thế, ngay cả tươi cười cũng theo cung quy lễ nghi, trong lòng Phùng Viện lại lên khuôn mặt tươi cười khác, đó là khuôn mặt của Lâm Ca, phải nụ cười phù hợp lễ nghi cung đình, mà là tươi cười trong lòng tràn ngập vui sướng.

      Nghĩ đến Lâm Ca, tươi cười môi Phùng Viện lại càng ngọt ngào hơn, nhưng chỉ có chốc. vất vả nhận xong những lời chúc mừng, đứng dậy thay quần áo, Tử Thiến tháo trang sức cho Phùng Viện: “Điện hạ rất cao hứng với hôn này, mới vừa rồi, tươi cười của điện hạ, với mọi khi giống nhau.”

      Phùng Viện sửng sốt chút, Chanh Nhạn liếc nhìn Tử Thiến cái: “Ngươi bậy bạ gì thế, điện hạ xuất thân như vậy, ai có phúc mới có thể thượng chủ đó.” Phùng Viện mỉm cười nghe hai nàng chuyện, nhiều năm như vậy, nàng có thói quen.

      Tiếng cười thanh thúy vang lên, tiếp theo trong gương Phùng Viện thấy xuất khuôn mặt Lan Lăng công chúa, nàng cũng xoay người, Lan Lăng công chúa rón rén bước tới, Phùng Viện đợi nàng tới ngay phía sau mình mới quay lại cười: “Đều là nương có đứa rồi, còn tính trẻ con như vậy sao?”

      Lan Lăng công chúa thấy Phùng Viện sớm biết, thuận thế an vị ở bên cạnh nàng, làm nũng : “Muội chỉ nghĩ trêu tỷ tỷ thôi mà?” Lúc này Phùng Viện đổi xong quần áo, đầu búi tóc kiểu cao kế thả xuống, chỉ dùng cây trâm búi lên, cây trâm dài nhưng thể búi được hết tóc Phùng Viện lên, vẫn còn tóc thừa rơi ở vai, người mặc y phục vải xa tanh, bên ngoài mặc áo bào đỏ tía, trang phục như vậy nhưng làm tổn hại đến mĩ mạo của Phùng Viện.

      Lan Lăng công chúa nhìn rồi : “Khó trách trong thành Kiến Khang lúc này, đều có truyền thuyết Lâm Ca giận dữ vì hồng nhan, tỷ tỷ có dung nhan như vậy, cho dù muội là thân nữ tử, cũng sinh ra ghen tị.” Tử Thiến bưng lên mâm hoa quả, Chanh Nhạn đưa tà lên, Phùng Viện cầm cái xiên , xiên miếng đào, nghe Lan Lăng công chúa , ngẩng đầu nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

      Lan Lăng công chúa cầm tay Phùng Viện bỏ miếng đào vào trong miệng, cười mà kể những chuyện nhàn thoại trong thành Kiến Khang gần đây, sau khi chiếu thư Lâm Ca thượng chủ ban xuống, những tin đồn Lâm Ca lỗ mãng, biến thành Lâm Ca dám làm dám chịu, Lan Lăng công chúa xong, tiếp nhận khăn từ Tử Thiến lau tay, cười với Phùng Viện: “Tỷ tỷ, chuyện thế gian chính là như thế, mới qua hai ba ngày, kiện kiện liền thay đổi.”

      Phùng Viện cười gật đầy, trong lòng xuất hình ảnh Chu Như Uẩn chết ở điện Chiêu Dương ngày ấy, lại biết bị thê nào?

      Lan Lăng công chúa xong nhàn thoại, nhíu mày : “Tò mò quá, hôn lễ của tỷ tỷ thế nào lại vào tháng ba sang năm? Còn hôn của muội chỉ sau ngày ban chiếu thư ba tháng. Vậy là hôn tỷ tỷ bị kéo dài tới tám tháng.”

      Phùng Viện thầm quên , tháng ba sang năm, khi đó thời gian giữ đạo hiếu với mẫu thân cũng đủ, ngày đó nghe thấy tin tức, nếu Phùng Duệ an bài hôn của nàng, chính nàng dám vi phạm, trong lòng vẫn có cảm giác thoải mái, giờ hôn vào tháng ba sang năm, vừa sau đầy hiếu hai tháng, Phùng Viện cho là trùng hợp, hôm nay nghe Lan Lăng công chúa , nghĩ tới Tạ Hoàng hậu cố ý an bài, Phùng Viện liền cảm kích Tạ Hoàng hậu.

      Hết chương 57.1
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :