1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi anh gặp em - Vô Xứ Khả Đào (37C+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 15
      Nhà họ Tiêu.

      Phòng sách tầng hai. Cửa khép hờ, xuyên qua khe hở có thể trông thấy Tiêu Chính Bình đứng trước bàn làm việc, hình như tranh chấp với Tiêu lão gia gì đó, dù rất nhưng ngữ khí lại rất dữ dội. Tiêu Trí Viễn khẽ gõ cửa, nghe thấy giọng hơi mệt của cha: "Vào ."

      đẩy cửa bước vào, trông thấy cả nghiêng người sang rồi nhìn lướt qua mình cái, ánh mắt lạnh lùng, bèn lên tiếng chào hỏi: "Cha, cả."

      "Hai ngày nay sao ở Văn Thành?" Lão gia bảo họ ngồi xuống sofa, tiện miệng hỏi con trai út.

      "Con bàn chuyện đơn đặt hàng quý sau với khách hàng ở Đức Thành." Tiêu Trí Viễn giải thích qua loa, từ góc độ này của nhìn ra bên ngoài, có thể trông thấy tất thảy mọi việc trong vườn hoa dưới tầng . con chưa gặp ngày trời ngồi xổm thảm cỏ, chẳng biết nghiên cứu gì nữa. Hôm nay bé mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, bóng lưng mũm mĩm, trông như cuộn len

      "Chú có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? lo đến chuyện của Quảng Xương à?" Tiêu Chính Bình hừ lạnh tiếng.

      Tiêu Trí Viễn khẽ ho rồi chậm rãi : ", lúc đầu khi tiếp nhận dự án thu mua này, chúng ta rất rồi cơ mà, để tránh việc bị lệch trọng tâm em giao hết tất cả mọi việc liên quan đến dự án này cho . Sao? Đám người bên dưới phối hợp tốt sao? Có chuyện gì?"

      Tiêu Chính Bình mím môi, nhìn chằm chằm cậu em trai, trong lòng dĩ nhiên là rất bực tức, nhưng lại thể ra miệng. tháng trước ta phải vất vả lắm mới thuyết phục được ông già, ta vô cùng đắc ý mà tiến vào tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy. Nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn rất thức thời khi đem tất cả mọi công việc chuyển giao cho ta, cũng dặn dò nhân viên của mình phải phối hợp với sếp, vì giai đoạn trước chuẩn bị kĩ lưỡng nên việc tiến hành cũng khá là thuận lợi.

      Ai ngờ sáng nay bên phía Quảng Xương mời đến dự cuộc họp thông báo tin tức cụ thể, bỗng nhiên lại tuyên bố thay đổi phương thức cạnh tranh, cầu mỗi đơn vị tham gia nội trong hai mươi ngày phải nộp đủ bốn trăm triệu tiền đặt cọc. Bốn trăm triệu đặt cọc này phải việc khó, cái khó là Thượng Duy là công ty cổ phần, phải đầu tư lượng tiền lớn như vậy đương nhiên cần có tán thành của đại hội đồng cổ đông. Nhưng để triệu tập được đại hội cổ đông cần ít nhất là tháng trời. Lúc đó khi Tiêu Chính Bình nghe được tin tức này vô thức nhìn sang Phương Gia Lăng cũng tham gia cuộc họp. Vẻ mặt trấn tĩnh, bình thản của đối thủ khiến ta ý thức được rằng, Quang Khoa tuy cũng là công ty cổ phần giống Thượng Duy nhưng họ chuẩn bị ổn thỏa tất cả.

      Tim ta chùng xuống. Dường như là cùng lúc đó ta bắt đầu suy nghĩ đến biện pháp tiếp theo...

      sơ suất lớn như vậy, dĩ nhiên cũng là vì bản thân ta thiếu nhạy bén nhưng tuyệt đối ta thể đứng ra chịu trận mình được. May là giai đoạn trước tất cả những công tác chuẩn bị đều là Tiêu Trí Viễn chủ trì, nhờ đó, ta có thể kéo em trai xuống nước cùng mình. Vì vậy ta về công ty, quyết định nhanh rồi trực tiếp tìm cha.

      Lão gia khoát khoát tay, ý nhắc nhở họ ngồi xuống cả rồi đưa tài liệu cầm trong tay cho Tiêu Trí Viễn: "Con xem ."

      Trong phòng sách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy soàn soạt của cùng với tiếng ho cố gắng đè nén, nhưng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng tiếng cười ròn rã của chơi trong vườn hoa, ánh mắt lão gia chuyển ra ngoài cửa sổ, biết ông nghĩ gì.

      Tiêu Trí Viễn đọc xong rất nhanh, nhíu mày : "Hai mươi ngày thể triệu tập đại hội cổ đông được."

      "Tại sao khi chuẩn bị ở giai đoạn trước chú lại chú ý đến điều này?" Tiêu Chính Bình gầm , "Bây giờ phải làm sao?"

      Tiêu Trí Viễn hơi ngạc nhiên rồi cong khóe môi lên ", Quảng Xương mười ngày trước mới tiếp quản tài sản từ công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý tài sản Cực Niên, chắc chắn quyết định này đến từ phía công ty quản lý tài sản kia. Lúc chuẩn bị ở giai đoạn trước làm sao có thể biết được?"

      Tiêu Chính Bình được gì, chỉ có thể nặng nề hừ tiếng.

      "Thôi , bây giờ phải là lúc truy cứu trách nhiệm." Ông già mở miệng phán câu nặng , "Điều phải nghĩ bây giờ là cách giải quyết!"

      Bầu khí ngột ngạt như chết.

      Tiêu Chính Bình ngần ngừ : "Con về bố trí ngay, tranh thủ trong vòng mười lăm ngày tổ chức cuộc đại hội cổ đông."

      Ông già lườm ta cái, ánh mắt sâu kín nhưng lại nhìn ra trong đó có ý gì.

      ta càng bất an hơn, định lại thôi.

      Trầm mặc lúc rất lâu cuối cùng ông già khẽ thở hắt ra, dường như rất thất vọng nhưng lại có vẻ như đó chỉ là hơi thở dài mà thôi: " ."

      Tiêu Chính Bình vẫn chưa phát ra, liền đứng lên, vẻ mặt còn rất phấn khởi: "Con ngay đây!"

      " ." Ông già phất tay, "Cha và Trí Viễn ở lại bàn thêm chút."

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiêu Trí Viễn tựa như biết ý định của cha khi giữ mình lại chuyện riêng, cho nên giữ vẻ mặt bình tĩnh, có bất cứ xao động nào.

      Ông già tự tay cầm bình trà lên, rót cho con trai chén rồi : "Trí Viễn, con cho cha biết, còn cơ hội cứu được dự án này ?"

      Tiêu Trí Viễn mỉm cười: " cả..."

      "Chúng ta đều biết là kịp nữa rồi." Ông già cắt ngang lời , ánh mắt sắc bén, "Cha muốn con ."

      Tiêu Trí Viễn thu lại nụ cười lãnh đạm môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng cha ruột nhưng lại ho lên vài tiếng: "Con chắc."

      Ông già Tiêu dựa lưng lên sofa, ánh nắng đầu hạ còn sót lại bầu trời rơi lên mái tóc bạc trắng của ông nhưng nếp nhăn mặt ông vẫn rất , rất đậm, người này từng là nhà tư bản uy phong cõi, có điều bây giờ ông cũng chỉ là ông già mà thôi. Ông giọng : "Trí Viễn, cha biết để cả con tham gia vào dự án thu mua lần này, trong lòng con rất vui nhưng lúc này tình thế rất nguy cấp, nếu ngày Quảng Xương bị Quang Khoa thu mua mất tất cả nỗ lực của con trong mấy năm qua cũng chỉ là uổng phí."

      Tiêu Trí Viễn im lặng lắng nghe rồi chỉ nhàng câu: "Bố, lúc con trao hết quyền hành lại cho , con lời oán giận nào cả."

      Ông già nghe xong suy tư rất lâu, nhưng thần sắc mặt lại có thêm vài phần biến đổi, vẻ mặt lãnh đạm: "Con ép cha ư?"

      Tiêu Trí Viễn rướn người ra, nhấc chén trà bàn ra rồi nhấp ngụm, chén trà che khuất hơn nửa khuôn mặt , khiến người ta khó có thể quan sát sắc mặt , câu nhưng lại liên quan gì đến trọng tâm câu chuyện: "Cha, con còn nhớ có lần, con công tác về mang theo thứ hải sản mà cha thích nhất. Trước lúc ăn cơm, cả chỉ ho tiếng cha vội vàng sai dì đun đường phèn với lê trắng, hề do dự mà đem tất cả hải sản và cá con mang về đổ hết."

      Ông già giật mình, nhìn chăm chú nhưng lại như là xuyên thấu qua người mà nhìn về nơi rất xa. Thực ra người con trai này của ông càng nhìn càng thấy giống mẹ nó, có bề ngoài đẹp đẽ nhưng gầy yếu, tựa như tất cả mọi đặc điểm của mẹ nó đều được in dấu người nó.

      Ánh đèn trong phòng sách chiếu xuống, tĩnh lặng như nước.

      Sắc mặt cũng được tốt lắm, có chút nhợt nhạt, ở phần tóc mai mơ hồ còn có thể trông thấy cả vài giọt mồ hôi. phải trông thấy vẻ mặt của cha khi nhìn mình, vì vậy giọng có thêm vài phần thờ ơ và châm chọc, thẳng vào nội dung chính, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra: "Chuyện dự án thu mua con cố gắng, nhưng có vài quyết định nếu đồng ý của cha con đứng ra ngăn cản đấy."

      "Để cha suy nghĩ ." Ông già nhắm mắt lại rồi .

      Sợi dây rất căng trong đáy lòng cuối cùng cũng có thể nới lỏng ra chút, Tiêu Trí Viễn biết cha thỏa hiệp rồi. Đáng lẽ phải cảm thấy rất hài lòng, nhưng lúc này có cảm giác lớn hơn chiếm cứ trong lòng , ấy là đơn, trống trải.

      Cửa bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, còn có cả giọng lánh lót của : "Papa, cha về rồi!"

      Lạc Lạc chạy vù lên phía trước, ngồi phắt lên đùi Tiêu Trí Viễn, nghiêng đầu hỏi: "Papa, papa có nhớ mua quà cho con ?"

      "Papa để trong xe mất rồi, tối nay đưa cho Lạc Lạc." Tiêu Trí Viễn ôm chặt con , mũm mĩm, đáng biết bao... xoa xoa đầu con: "Có nghe lời ông nội ?"

      Lạc Lạc cựa quậy trong lòng , nhìn về phía ông nội: "Ông, có phải cháu rất nghe lời ông ạ?"

      Ông già trông thấy cháu , mặt từ lâu mỉm cười sung sướng, dường như quên hết tất cả những gì với con trai mình ban nãy, gật đầu: "Ngoan lắm."

      "Papa, mẹ con đâu?"

      Ý cười môi Tiêu Trí Viễn nhạt vài phần: "Mẹ cũng về rồi, ở nhà."

      Trong sân bay người đến người nhiều vô số, có nhiều người là hội ngộ, cũng có nhiều người là chia ly. Từ ồn ào đến vắng vẻ, Tử Quan ngồi trong quán cà phê của sân bay, uống tròn bốn ly cà phê, cuối cùng cũng đợi được đến giờ máy bay cất cánh trong đêm kia.

      Chỗ ngồi của khoang bình dân rất hẹp, ngay cả chân cũng thể duỗi thẳng, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nghe tiếng ầm ầm khi máy bay cất cánh rồi trầm mình vào giấc ngủ luôn.

      Trước mắt là hư vô, có người nằm giường, sắc mắt tái nhợt, truyền nước. Từng giọt nước thuốc tí tách rơi xuống, nghi ngờ tiến lên phía trước... Khuôn mặt ấy quen thuộc đến mức vĩnh viễn cũng thể nào quên được... thử đưa tay ra đẩy đẩy người đó: "Này!!!"

      có phản ứng.

      khom người xuống, giơ ngón tay ra, đặt lên trước hai lỗ mũi người đó...

      Toàn thân lạnh giá, như là chết.

      bỗng cảm thấy rất kinh hoàng, chỉ biết đẩy mạnh: "Tiêu Trí Viễn, tỉnh lại !"

      hề có phản ứng gì.

      "Đồ khốn khiếp! Tiêu Trí Viễn!" Cảm giác kinh hoàng ấy lan tràn rất nhanh, chẳng mấy chốc lan ra khắp các tế bào cơ thể , lan lên mỗi dây thần kinh của ... hoảng hốt: "Tên khốn khiếp kia! mở mắt ra cho tôi! Chúng ta vẫn chưa ly hôn cơ mà! tỉnh dậy cho tôi!"

      "Chị ơi... chị ơi..." Có tiếng gọi rất bên tai .

      Lúc Tử Quan mở mắt ra hành khách ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt cảm thông: "Chuyến bay đêm thế này đúng là rất mệt, chị vừa gặp ác mộng phải ? Tôi thấy cả người chị đều run lên!"

      Tử Quan mỉm cười xã giao, rồi thấp giọng : "Phải..." Ngồi thẳng dậy mới phát mặt rất ướt, chắc chắn là bị giấc mộng đó dọa cho sợ quá... Trái tim vẫn đập nhanh và loạn nhịp, giận dữ suy nghĩ: tên khốn khiếp Tiêu Trí Viễn này ngay cả trong mơ cũng để yên ổn... Khi miên man suy nghĩ máy bay vào đường băng và lúc ấy là bốn giờ sáng.

      Tử Quan ngồi taxi nhìn đồng hồ, có lẽ là phải về nhà tắm rửa thay quần áo rồi mới có thể đến công ty, điện thoại vẫn nằm yên trong túi, biết đón Lạc Lạc về nhà chưa... bệnh đỡ chút nào chưa?

      Đóng cửa đánh rầm tiếng, Tử Quan giơ tay bật công tắc đèn, ánh mắt liếc về phía tủ giày đầu tiên.

      Trong tủ giày rỗng tuếch, đôi giày cũng có, Lạc Lạc và Tiêu Trí Viễn vẫn chưa về.

      mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bầu trời rạng sáng bên ngoài. Ngồi thừ ra đó rất lâu mới đứng lên tìm bộ sạc pin, vừa cắm vào ổ điện lập tức màn hình điện thoại lên biểu tượng sạc pin và dường như là cùng lúc ấy, điện thoại rung, tiếng chuông tin nhắn vang lên dồn dập, liên hồi, Tử Quan nhìn chằm chằm vào hộp thư, tất cả các tin nhắn được gửi đến máy đều đến từ Iris.

      còn sớm nữa, ngần ngừ hồi lâu mới quyết định để mai gọi lại.

      Cuộn mình lên sofa ngủ thêm vài tiếng, trời sáng bảnh mắt. Tử Quan khó nhọc đứng dậy tắm rửa thay quần áo, lúc ngồi trước gương chải tóc trông thấy hai mắt thâm quầng, cảm thấy vô cùng xấu xí.

      chỉ biết thở dài cam chịu, từ tủ đá lấy ra vài cục chườm lên mí mắt. Ngay lập tức, nhiệt độ thấp đột ngột của đá lạnh tiến thẳng vào dây thần kinh người , giật mình cái rồi tỉnh táo hẳn. Lái xe tới công ty, Tử Quan rẽ ra quán cà phê ngay dưới lầu công ty mua hai cốc cà phê rồi mới cầm vào tòa nhà làm việc của Quang Khoa, chợt nghe có tiếng gọi tên mình: "Tử Quan."

      dừng chân quay lại nhìn, ra là Phương Gia Lăng.

      Cuối tuần vừa rồi, Phương Gia Lăng đúng là nhân vật hot mặt báo. Đầu tiên là tin tức về con bí mật, sau đó là chuyện về thu mua Quảng Xương.

      Có điều đời này đúng là có số người, bất kể bản thân nằm trong cơn phong ba nào, vui hay buồn, ta vẫn có thể ung dung bình thản. Ít nhất là từ vẻ mặt của , Tử Quan tìm được chút ảnh hưởng nào từ những tin tức kia.

      "Sếp Phương, chào buổi sáng!" Tử Quan đứng chờ cùng thang máy với .

      "Hai ngày nay vất vả rồi." Phương Gia Lăng nhìn sắc mặt , cười nhạt: "Luôn phải làm thêm giờ, được ngủ đủ hả?"

      "À, sao ạ" Tử Quan liếc mắt nhìn cốc cà phê trong tay mình, mỉm cười rồi đưa cốc, "Sếp uống cà phê ? Cốc này vẫn chưa bóc mác đâu ạ."

      Phương Gia Lăng từ chối, cầm lấy uống ngụm rồi bình thản hỏi: " thấy tin tức lần này thế nào?"

      Cửa thang máy vừa mở ra, rất ga lăng chặn cửa thang máy lại, nhường cho phụ nữ vào trước.

      "Trước giờ tôi luôn thích giới truyền thông bới móc đời tư của người khác rồi đưa lên mặt báo!" Tử Quan bình thản "Có điều bây giờ sao là tốt rồi."

      Ánh mắt Phương Gia Lăng hướng lên bề mặt trơn nhẵn sạch của cửa thang máy, uống ngụm cà phê lớn, chiếc cốc giấy che hơn nửa khuôn mặt , nhưng ngữ khí của rất bình thường, hề gợn sóng.

      " nghĩ thế hay là giả vờ?" bỗng nhiên muốn tha cho dễ dàng như thế, nghiêng mặt sang, hỏi với vẻ cực kì nghiêm túc.

      "Với tư cách là nhân viên của Quang Khoa, tôi lựa chọn tin vào thông báo mà công ty đưa ra." Tử Quan cười lanh lợi, thang máy dừng lại, cửa mở ra. bước ra nửa rồi quay đầu lại "Tôi đến nơi rồi, tạm biệt nhé, sếp Phương."

      Câu trả lời của Tang Tử Quan đúng là chê vào đâu được, nhưng phải nghe ra câu trả lời đó của chỉ là trả lời cho có lệ

      Phương Gia Lăng nhìn bóng lưng , uống thêm ngụm cà phê nữa rồi vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt cà phê nhiều sữa còn vương môi, đây là tách cà phê mocha . Trước nay đều thích cho thêm bất cứ thứ gì vào cà phê, đặc biệt là đường và sữa, nhưng tách cà phê này bỗng nhiên làm nghĩ rằng vị cà phê sữa ra ngon hơn tưởng tượng của nhiều lắm. Phương Gia Lăng mỉm cười, so với vẻ cẩn trọng dè dặt bề ngoài, thích cái vẻ câu nệ tiểu tiết của nhiều hơn.
      tart_trung thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 16
      Ngày thứ hai luôn mang theo ý nghĩa là "Busy day", họp giao ban xong, Tử Quan kiểm tra di động, Iris trả lời tin nhắn: Về là tốt rồi, tối nay tôi đưa Lạc Lạc về nhà nhé?

      gọi lại: "Tôi tự đón nó, cảm ơn !"

      Iris cười: "Đừng khách sáo. Này, liên lạc được với sếp Tiêu chưa?"

      Tử Quan ngần ngừ lát: "Chưa!"

      cần thêm, thực ra trong lòng Iris ràng, hai người này lại giận nhau nữa rồi. nàng dịu dàng : "Sếp Tiêu hôm nay rất bận, họp suốt!"

      Thực ra rất muốn hỏi câu là: sếp Tiêu bớt sốt chưa? Nhưng lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, "Ừm, tôi biết rồi."

      Vó ngựa thời gian ngừng trôi , đến trưa, Tiểu Trịnh đưa giấy tờ tới, than thở: "Hôm nay trời nóng chết mất!"

      "Nóng quá à?" Thực ra, trong tòa nhà này nhiệt độ lúc nào cũng ổn định, bốn mùa quanh năm đều bật điều hòa, Tử Quan chỉ tiện miệng hỏi câu đó mà thôi.

      "Sếp, chị phải thông cảm với người nghèo có xe ô tô chứ!" Tiểu Trịnh than lên, "Tháng sáu vẫn chưa tới ấy thế mà ngày nào cũng ba mươi mấy độ, chen chúc xe bus đúng là ác mộng."

      Tử Quan ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây trời rất dày, chính vì vậy nên thời tiết mới oi bức ngột ngạt như vậy.

      "Hay là trời sắp mưa rồi?"

      "Dự báo thời tiết là mưa rào có sấm chớp."

      Sắp đến giờ tan tầm, trời mưa .

      Tử Quan bị tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ ép cho phải ngẩng đầu lên. Giống như có người cầm cả vòi nước xối thẳng lên cửa sổ, mưa càng ngày càng to, ô cửa kính trong suốt là những gợn sóng kỳ lạ, gió to như con mãnh thú muốn cắn nuốt những tòa building trong thành phố, gầm gầm gừ gừ ầm ĩ.

      đứng cạnh cửa sổ rất lâu, nhìn thành phố mờ ảo trong màn mưa, cho đến khi hoàn hồn lại các đồng nghiệp ra về gần hết. Tối nay cần làm thêm giờ, còn phải đón Lạc Lạc nữa, vì vậy thu dọn qua loa chút liền nhanh chóng sải bước đến gara.

      Xe về phía Thành đông.

      Mưa to nên Tử Quan cũng dám chạy nhanh quá, hơn nữa, giờ tan tầm là giờ kẹt xe, trong thời gian chờ các xe phía trươc tắt rađio, gọi điện thoại về nhà. với dì giúp việc vài câu rồi gọi cho Lạc Lạc.

      Lạc Lạc đương nhiên là rất giận hành vi "biến mất bất ngờ" của , chịu gọi tiếng "mẹ" nào, đành phải nịnh nọt con , đồng ý đưa nó ăn kem tiểu nha đầu ấy mới bớt giận, mặt mày rạng rỡ: "Mẹ, sao mẹ vẫn chưa đến đón con nhỉ?"

      "Mẹ đến ngay đây." Quẹo vào đường Nhân Dân, đường thông thoáng hơn nhiều, Tử Quan cúp máy, liếc nhìn gương chiếu hậu, lại tiếp tục xoay vô lăng, muốn chạy sang đường xe bên phải.

      Vèo tiếng, bỗng nhiên có chiếc xe với tốc độ cực nhanh lướt qua ngay sát xe . Tử Quan vội vàng xoay vô lăng nhưng kịp nữa, cả xe rung lên cái rồi tiếng ma sát rợn người vang lên. Đường rất trơn, xe của Tử Quan bị trượt thêm vài ba chục mét về phía trước, tiếng phanh đâm vào tai đau nhức, cơ thể bị dây an toàn ghìm lại, trong đầu trống rỗng.

      Trái tim vẫn đập bình bịch mãi đến tận khi có người gõ lên cửa sổ xe, Tử Quan mới hoàn hồn lại. hạ cửa kính xe xuống đó là khuôn mặt giận đùng đùng của chàng thanh niên, ý bảo xuống xe.

      Tử Quan bật đèn xe lên, tìm ô xuống xe kiểm tra.

      Thân xe bên phải bị tróc mảng sơn lớn, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra dải bánh xe đen sì, thấy rợn người, nghĩ tới thấy sợ hãi, may là lúc đó đường có xe, nếu chắc tên nằm chễm chệ mặt báo với đầu tít là: mưa xối xả tạo ra tai nạn xe liên hoàn: có X người chết, X người bị thương.

      "Mẹ kiếp, có biết lái xe vậy?"Người nọ đứng trước đầu xe của ta, giọng giận dữ: "Sao bẻ lái bất ngờ như vậy? muốn chết phải ?"

      Chiếc xe ta lái là chiếc xe thể thao màu trắng, bây giờ chiếc xe dừng chình ình giữa đường, thân xe bên trái cũng bị tróc sơn.

      Tử Quan thực ra biết nhiều về xe cộ, nhưng rất trùng hợp, chiếc xe này biết, năm ngoái Tiêu Chính Bình cũng tặng cho Ninh Phi chiếc tương tự làm quà sinh nhật, rất đắt tiền.

      Tuổi ta lớn, xe lại mới như thế, bị tróc mảng sơn lớn như vậy, dù là ai cũng thấy đau lòng, tiếc của, muốn cãi nhau với ta nên chỉ : "Tôi gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông đến xử lý nhé?"

      "Tôi báo rồi." Người đó giơ tay vuốt nước mặt, hổn hển mắng mỏ: "Xe của tôi rất mới, hôm qua mới lấy ra dùng, bây giờ tróc sơn thế này có đền nổi ?"

      Tử Quan trầm mặc hồi: "Mưa to, chúng ta vào trong xe ngồi chờ được ? Trách nhiệm của ai hãy giao cho cảnh sát giao thông phân xử ."

      "Con mẹ nó, định đổ tội lên đầu tôi đấy hả?" Người nọ kéo xềnh xệch "Tôi lái rất bình thường, đột nhiên bẻ lái, chẳng lẽ lại là tôi sai?"

      Tử Quan cố gắng hất tay ta ra nhưng ta nắm rất chặt, cái miệng bẩn thỉu bắt đầu mắng chửi người thương tiếc. Hôm nay vốn dĩ vừa mệt mỏi vừa bận rộn, lại bị ta mắng mỏ thậm tệ như vậy, cơn tức giận trong lòng bắt đầu bột phát, hất tay ta ra mạnh rồi lớn tiếng :" có biết giới hạn tốc độ ở đây là bao nhiêu ? Lúc đó xe lái với tốc độ bao nhiêu? Hơn nữa, tôi bẻ lái ở khu vực đường trống, chính lái xe quá tốc độ có, xe bị hỏng đáng đời !"

      Mưa càng ngày càng lớn, người kia bị quát đành thôi, nửa người phía Tử Quan bị ướt nên lộ hết ra ngoài, cũng chẳng muốn cãi nhau với ta thêm nữa nên nhân cơ hội chuồn vào trong xe. biết vì lạnh hay bản thân bị ngấm nước mưa, toàn thân Tử Quan run lên. mở túi xách và ngăn kéo trong xe ra tìm nhưng vẫn tìm thấy bằng lái xe. Suy nghĩ lát mới nhớ ra mấy hôm trước vẫn luôn lái xe của Tiêu Trí Viễn nên có lẽ bằng lái xe để lại xe mất rồi.

      lấy di động ra gọi cho Tiêu Trí Viễn.

      có người bắt máy, "Alo" tiếng.

      Nhưng đối phương lại gì, nghe tiếng ồn hình như chuyện rất vui vẻ với người nào đó, lát sau mới thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

      "Bằng lái xe của em có để trong xe ?" Tử Quan cố gắng để giọng của mình nghe có vẻ bình tĩnh, "có thể giúp em mang tới đây được ?"

      "Sao vậy?" Giọng của vẫn hơi khàn như trước, "Khụ khụ... Em ở đâu?"

      " sao hết." Tử Quan muốn nghe ra khác thường của mình, "Photo bằng lái xe. để thư ký nghe điện thoại ."

      "Cuối cùng là chuyện gì?"

      Tử Quan bất đắc dĩ: " đường va chạm với xe khác, có gì hệ trọng đâu..."

      Lời còn chưa dứt tiếng cộp cộp vang lên cửa kính xe, Tử Quan ngẩng đầu, thấy tên thanh niên kia đứng cạnh xe mình, dường như bực tức đạp lên xe mấy cái, quát mau chóng lăn xuống xe.

      Tử Quan mắng câu "Shit", định xuống xe nghe thấy Tiêu Trí Viễn cất lời trong điện thoại: "Tang Tử Quan! Em ở đâu?"

      "Đường Nhân Dân, đường hầm Thạch Phụng, mau chóng bảo người mang bằng lái xe đến cho em nhé." Tử Quan nhanh, " với nữa, em xuống xe xem thế nào!"

      "Tang Tử Quan! Em đợi ở trong xe cho !" Giọng của cũng cao vút "Đừng ra ngoài cãi nhau với người ta."

      "Em cãi nhau với người ta..."

      "Tang Tử Quan! Em dám xuống xe thử xem!" Tiêu Trí Viễn bên kia nghiến răng nghiến lợi "cảnh sát giao thông tới chưa?"

      Nhưng Tử Quan trả lời, thẳng tay cúp máy rồi đẩy cửa xe ra, người nọ định giơ chân ra đạp phát nữa ngờ cửa xe đột ngột mở ra, làm cho ta ngã ngồi xuống đất.

      ta nhất thời hiểu gì, mông ngồi phịch xuống nền đường lầy lội, ra lời.

      Tử Quan che ô đứng trước mặt ta, phẫn nộ quát: "Lái Porsche giỏi lắm hay sao?"

      Đối phương thừ người ra, đứng dậy, cơn tức lớn hơn nữa: "mẹ nó, mày là đồ rác rưởi gì vậy? Lái cái xe rách nát mà cũng lên mặt? Đồ thần kinh,mày đợi đấy mà bồi thường ! Đến lúc ấy muốn khóc cũng khóc được cho mà xem!"

      ta bị ngã cái nên bộ tây trang trắng trẻo lẫn đầy bùn đất, ngay cả mái tóc được chải chuốt kì công cũng rối ren, cả người thở ra hơi, ngón tay sắp chọc lên mũi Tử Quan: "Đồ đàn bà thối tha, chờ chết ! Tao gọi người tới."

      "Tưởng cha mình là Lý Cương sao?" Tử Quan cười nhạt, tuy chỉ cao đến vai đối phương nhưng ánh mắt hề sợ hãi, từng câu từng chữ ràng "Thay vì để cậu lái chiếc xe rách nát như vậy, chi bằng tôi đập nát nó ra rồi đền luôn thể."

      Trong cơn mưa xối xả, người kia tức đến nỗi mắt long sòng sọc, giây tiếp theo xông lên như muốn đánh người.

      Tử Quan ngược lại rất bình tĩnh, nếu ta thực động thủ, tuyệt đối để bản thân bị thiệt – trước khi bàn tay ta đánh lên mặt , nhanh chân đạp thẳng vào chỗ hiểm của ta.

      Chân vẫn chưa kịp ra đòn bàn tay đối phương bị người phía sau nắm chặt lấy.

      Giọng của Tiêu Trí Viễn trầm và rất khàn: "Mày dám động vào ấy thử xem!"

      "sao có thể đến nhanh như vậy?" Tử Quan quá bất ngờ, chạy từ xe xuống đây, ngay cả ô cũng chưa bật, cả người còn ướt hơn .

      Có lẽ trông thấy Tử Quan bình yên vô nên thở phào nhõm cái rồi bỏ cổ tay đối phương ra.

      Người thanh niên đó chắc là bị khí thế của dọa cho phát sợ, nhất thời biết gì, ánh đèn pha màu đỏ từ phía xa rọi tới, cuối cùng cảnh sát giao thông cũng tới rồi.

      "Bằng lái xe của em đâu?" Tử Quan giọng hỏi .

      LỜi còn chưa dứt, trợ lý Tiểu Chu thở hổn hển chạy đến: "Sếp Tiêu, bằng lái xe đây ạ."

      Tử Quan cầm lấy và tiếng cảm ơn.

      "Em vào xe ngồi !" xoay người ra lệnh: "Chờ cảnh sát giao thông tới em hẵng ra!"

      "Em..."

      "Tang Tử Quan!" NƯớc mưa từ mặt Tiêu Trí Viễn chảy xuống, khiến cho đường nét mặt càng ràng hơn.

      Bộ dạng gầm ra lệnh cho người khác của khiến Tử Quan nhớ tới những lúc Lạc Lạc nghe lời, bản thân cũng mắng con bé như vậy. cảm thấy rất oan ức, cắn môi : " ràng là ta chạy quá tốc độ! Còn mắng chửi rất khó nghe nữa! Lái Porsche giỏi lắm à?"

      Câu cuối cùng là với người kia, người thanh niên đó hoàn hồn lại, lại bắt đầu ầm ĩ chửi bới.

      " bảo em vào trong xe cơ mà!" lạnh lùng ra lệnh, "Em có nghe thấy hả?"

      Tử Quan cuối cùng cũng phải vào xe ngồi, cách cửa sổ xe trông thấy cảnh sát giao thông bắt đầu tiến hành xem xét điều tra trường, Tiêu Trí Viễn và trợ lý Tiểu Chu vẫn đứng trong mưa, thỉnh thoảng với cảnh sát giao thông vài câu, cuối cùng làm tư thế tay với , ý bảo ra.

      Cảnh sát giao thông phân định tình hình rất nhanh, phán xét là lỗi chính là do Tử Quan bẻ lái đột ngột, người lái Porsche kia quá tốc độ là lỗi thứ hai, "Nếu các người còn ý kiến gì nữa kí vào đây chữ, tiền sửa chữa, bồi thường cụ thể như thế nào ngày mai tới cục cảnh sát giao thông bàn bạc sau."

      "Nghe thấy chưa?" Người thanh niên đó hung dữ nhìn Tử Quan, "Đồ thần kinh, tiền sửa xe từ từ mà kiếm cho đủ ."

      Cảnh sát giao thông đứng bên cạnh nhíu mày: "Cậu kia, cậu im lặng lát , trời mưa to mà còn nhanh như vậy, chỉ bong mảng sơn cũng nên cảm tạ trời đất rồi!"

      "Ông cảnh sát à, xe này của tôi là xe mới đó! Cha tôi mới mua cho đấy!" Người đó chuyển ánh mắt sang Tử Quan, vô cùng ngạo mạn: "Hôm nay coi như mạng lớn, lần sau còn lái xe ngu như vậy coi chừng ai đến nhặt xác cho đâu."

      Bị ngâm trong nước mưa đến tận bây giờ Tử Quan cũng chẳng còn hơi sức nào nữa, hơn nữa Tiêu Trí Viễn còn ở cạnh , ta có mắng cay nghiệt hơn nữa Tử Quan cũng mặc kệ, chỉ muốn mau chóng được về nhà.

      ngờ Tiêu Trí Viễn đứng bên cạnh lại tiến lên vài bước, lạnh lùng : "Mày nhắc lại lần nữa thử xem!"

      Người thanh niên đó giật mình, bỗng nhiên cũng thấy sợ hãi, nên lời, nhưng ta phản ứng rất nhanh, thẹn quá hóa giận: "Tao hãy nhắc vợ mày cẩn thận, khéo lại chết toàn thây!"

      Mày Tiêu Trí Viễn nhíu chặt, Tử Quan nhìn nét mặt này của biết rằng thực tức lắm rồi.

      bỗng thấy sợ, chưa kịp gọi xong sải chân bước tới gần xe của Tử Quan, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong.

      Đèn pha rực sáng chói mắt, đạp mạnh chân ga, ầm tiếng, tiến thẳng vào chiếc Porsche kia.

      Chiếc Porsche bị lực mạnh va vào, vốn dĩ nằm yên bên đường loảng xoảng kêu lên mấy tiếng, nửa thân xe bị lõm vào, đuôi xe méo xệch, vô cùng thê thảm, trông như chiếc xe phế thải.

      Tiêu Trí Viễn từ ghế lái bước xuống, giẫm lên miếng đèn sau bị vỡ rơi xuống đường, rất ung dung, trong lời cũng đầy vẻ châm chọc: "Vợ tôi với rồi, chi bằng chúng tôi đập nát chiếc xe này ra rồi đền luôn thể, bây giờ tin chưa?"
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17
      Sau đó xử lý thêm đống rối ren nữa, mãi tới gần tám giờ tối mọi chuyện mới coi như ổn thỏa.

      Mưa ngừng, Tiểu Chu để tài xế lái chiếc xe kia .

      "Ban nãy hà tất phải làm vậy?" Tử Quan cả người sũng nước, y hệt tấm thảm bị ngâm trong chậu nước lạnh hàng giờ, khó chịu đến tả nổi.

      lẳng lặng đưa tay nới bớt cà vạt, nửa trêu đùa, : "Là ai câu "Nếu phải lái chiếc xe rách như thế, chi bằng tôi phá tan nó ra rồi đền luôn thể"?"

      "Lúc đó em tức giận mới thế. Ai bảo phá ?"

      Nhưng lại gì nữa, nghiêng đầu sang, nhìn với vẻ chăm chú khác thường, đôi mắt rực sáng như sao đêm giữa bầu trời tối sẫm: "Tang Tử Quan, coi như là xin em được ? Sau này em đừng liều mạng như vậy nữa nhé?"

      Tử Quan nhìn đầy kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới buổi tối nọ, uống rất nhiều rất nhiều thuốc, chạy tới ôm lấy , tát mạnh vào má khiến bừng tỉnh, ánh mắt cũng sáng chói đến mức đáng sợ như bây giờ.

      hơi xấu hổ đưa tay chải tóc, năng gì.

      "Sau này em đừng lái xe nữa." nghiêm khắc , "Thằng ranh kia chạy xe quá tốc độ, nhưng người bẻ lái đột ngột lại là em, lỗi lớn nhất cũng là do em, cảnh sát giao thông phân xử sai đâu."

      Tử Quan nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến số việc qua, hai ngày nay vì sao lại gặp phải lắm chuyện xui xẻo như thế? Đầu tiên là bị chụp ảnh, sau đó suýt nữa bị kẹt lại sân bay Đức Thành về được, cuối cùng còn bị tai nạn xe nữa... Thế nhưng vẫn chưa xong

      "...Em còn sống làm gì cũng được, thay em bồi thường cả mười chiếc Porsche cũng xong. Nhưng nếu em chết rồi sao đây? Em để Lạc Lạc lại cho ai chăm sóc?"

      Ngữ khí của dù rất bình thường nhưng lại như lưỡi dao, đâm thẳng vào tim , càng ngày càng lún sâu.

      vốn dĩ chán chường, oan ức lắm rồi thế mà lại nghe thấy câu cuối cùng kia của , lạnh giọng: " xong chưa?"

      Tiêu Trí Viễn giật mình.

      quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm, viền mắt đỏ hoe.

      "Dừng xe!" Tử Quan lớn tiếng với tài xế, "Dừng xe!"

      Tài xế biết làm gì đành phải giảm tốc độ, dần dần dừng xe lại.

      Tử Quan kéo mở cửa xe, quay đầu lại mà bước xuống xe luôn, người phía sau kéo cánh tay lại, cố gắng hất ra nhưng hất nổi.

      " có tư cách gì mà đến Lạc Lạc?" Tử Quan cắn mạnh môi, nhìn chăm chú, ngay cả giọng cũng run lên "Tiêu Trí Viễn, em hy sinh vì Lạc Lạc bao nhiêu có biết ?"

      bình tĩnh nhìn , nơi sâu nhất trong đôi mắt cực kì thâm thúy, nỗi bi thương trào lên rồi biến mất ngay, nhưng cuối cùng chỉ kéo ôm chặt vào ngực mình, thầm : " xin lỗi..."

      cố gắng thoát ra nhưng thực siết rất chặt giống như cánh tay được đúc bằng sắt, để cho khe hở nào: "Xin lỗi, Tử Quan, chỉ là..."

      dừng lại lát, hết câu dở dang kia... chỉ là sợ quá, lúc nhận được điện thoại của rất sợ xảy ra chuyện, may mà nhà hàng nơi diễn ra bữa tiệc ngay gần đường Nhân Dân vì vậy ngay cả ô cũng kịp cầm theo mà chạy vội đến, tới khi thấy bình an vô mới thở phào hơi.

      Có điều quá hiểu tính cách của Tử Quan, nhìn có vẻ dịu dàng vô hại nhưng cũng chính là quả bom hẹn giờ. Nếu như phải tới che chở, đứng ra lo liệu mọi chuyện có lẽ to chuyện rồi.

      Nhưng khi người kia vừa mở mồm mắng "Chết được tử tế!", khoảnh khắc ấy như con người hoàn toàn mất lý trí – chỉ vì rất sợ mất .

      TRợ lý và tài xế đều nhìn chằm chằm phía trước, dường như có ai chú ý đến động tĩnh của hai người phía sau. ở trong lòng , có lẽ là được an ủi nhiều, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      Lúc gần ngoại ô, điện thoại Tiểu Chu reo, ta bắt máy, sau khi đôi ba câu bèn nhìn vào gương chiếu hậu: "Sếp Tiêu là điện thoại của giám đốc Trần!"

      Tiêu Trí Viễn buông ra, giọng tiếp chuyện điện thoại: "Có chuyện gì?"

      Trần Phán với chuyện bữa tiệc, rồi hỏi: "Sếp Tiêu, bên cũng có chuyện gì chứ?"

      " có gì." Tiêu Trí Viễn dặn câu "Tối nay tiếp bọn họ, cố gắng hết sức đấy nhé!"

      "Vâng, cũng chú ý sức khỏe, nếu Iris lại gọi điện tới trách móc tôi. ấy vẫn sốt."

      "Biết rồi." Tiêu Trí Viễn trả lời qua loa rồi cúp máy, vừa nghiêng đầu sang trông thấy Tử Quan nhìn mình, hình như nghĩ ngợi gì đó.

      loáng thoáng nghe thấy câu cuối cùng của Trần Phán mới nhớ ra là bệnh vẫn chưa khỏi. Tối nay vẫn ho liên tục, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường. Vì vậy đưa tay ra sờ lên trán .

      Lòng bàn tay chạm vào làn da nóng hôi hổi, Tử Quan lại càng hoảng hốt, cẩn thận quan sát sắc mặt , mặt là màu ửng đỏ khác thường, môi cũng khô nứt.

      " vẫn chưa hạ sốt à?" vội vàng hỏi.

      "Vẫn khỏe, đáng lo." qua loa.

      "Tiểu chu, hôm nay ấy tới bệnh viện chưa?" hỏi nữa, chuyển sang hỏi trợ lý.

      Tiểu chu liếc mắt nhìn sếp tổng rồi lúng túng : "Ngày hôm nay thực là bận quá ạ, từ sáng đến tối sếp Tiêu vẫn phải tiếp khách liên tục, vốn định là kết thúc buổi tiệc chiều ..."

      Tử Quan nhìn nét mặt tái nhợt có phần yếu đuối của , đáy lòng đúng là đủ mọi loại mùi vị, nghiến răng với tài xế: " về nhà nữa, đến bệnh viện."

      " cần..." định ngăn cản, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của đành phải ngậm miệng.

      Xe vòng sang hướng khác, gọi điện thoại cho Lạc Lạc, tiểu nha đầu tỏ vẻ rất vui trong điện thoại. Tử Quan nghiêm chỉnh : "Tiêu Tuyển Cẩn, được khóc, ngày mẹ mẹ tới đón con!"

      Tiêu Trí Viễn ngồi bên cạnh nghe thấy bèn nhíu mày bất đắc dĩ, giơ tay ra: "Đưa ."

      cầm điện thoại, thầm với con mấy câu, kì lạ là lại có thể khiến nương kia nín khóc, nụ cười môi càng ấm áp hơn.

      Tử Quan vẫn im lặng lắng nghe, chờ cúp máy, mọi thanh biến mất hoàn toàn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , giọng : "Tiêu Trí Viễn, em..." Thực ra cũng biết bản thân định gì, là áy náy, hay là cảm kích?

      Nhưng bình thản nhìn , ánh mắt lộ ra vẻ hiểu , cuối cùng chỉ vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay , giọng rất : "Ngốc quá!"

      Vừa vào bệnh viện là kiểm tra luôn, bác sĩ do dự bắt phải nằm viện. Lúc đầu Tiêu Trí Viễn đồng ý, cứ bảo truyền nước là được, mãi đến khi cầm được kết quả xét nghiệm là phổi bị tổn thương mới bất đắc dĩ từ bỏ chủ trương nằm viện.

      Làm xong thủ tục nhập viện Iris cũng chạy tới. nàng vừa vào cửa trông thấy sếp nằm giường truyền nước, bèn thở dài: "Sếp Tiêu, sao chú ý vậy?"

      Thực ra Tiêu Trí Viễn luôn rất khách sáo với , chỉ nhếch môi : " sao đâu. Mang quần áo đến chưa?"

      nàng đưa túi trong tay cho Tử Quan: "Chị mau vào thay quần áo ướt ra . khéo viêm phổi chết!"

      Tử Quan xách túi, cảm ơn rồi liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn, thay bộ quần áo bệnh nhân màu xanh lam, có lẽ là vì bộ quần áo đó hơi rộng nên lhuôn mặt càng vàng vọt, gầy gò.

      nhận ra ánh mắt liền liếc lại nặng : "Còn chưa thay quần áo?"

      Iris mua cho bộ quần áo mặc nhà trong gian hàng Uniqlo gần đây, còn rất cẩn thận chuẩn bị cả đồ dùng cá nhân để trong túi xách, thậm chí còn có cả chiếc máy sấy mini. ấy là trợ lý cuộc sống cho Tiêu Trí Viễn hơn ba năm nay. Hơn ba năm này, Tử Quan biết bản chất tùy hứng của mình khiến ấy gặp bao nhiêu phiền phức – tuy là lần nào cũng là cãi nhau với Tiêu Trí Viễn nhưng cuối cùng người tới thu dọn tàn cục lại luôn luôn là ấy. bỏ nhà , Iris là người tìm thấy ; bỗng nhiên đổ bệnh, là Iris chăm sóc Lạc Lạc;... ràng là tuổi tác hai người chênh lệch nhiều lắm nhưng Tử Quan vẫn luôn cảm giác như Iris là người thân của mình, thậm chí còn là chị , thay giải quyết mọi phiền toái cách cực kỳ ổn thỏa.

      Hôm nay lại là ngày như thế, muộn như vậy rồi còn gọi người ta tới đây... Tử Quan thở dài dưới đáy lòng, thay quần áo xong liền ra ngoài nhưng lại phát Iris rồi. Tiêu Trí Viễn nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng lên thành giường, dù truyền nước nhưng cũng rảnh rỗi, vẫn xem chồng tài liệu cao ngất trước mặt.

      " ấy rồi à?"

      "Ừ" Giọng mũi của rất nặng, thỉnh thoảng còn ho húng hắng.

      "Mỗi lần làm phiền ấy, em đều cảm thấy rất ngại."

      ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười: "Có gì mà phải ngại? Lương ấy lĩnh cao hơn em nhiều đấy."

      "Em có ý đó! Iris năm nay bao nhiêu? Em thấy ấy bị làm phiền đến mức có thời gian mà đương nữa."

      "Tiêu phu nhân, tôi thấy bà nên lo cho bản thân mình tốt hơn đấy." Tiêu Trí Viễn lại cúi đầu xuống, với vẻ thờ ơ: "Sao em biết ấy có bạn trai?"

      " ấy có ư?" Tử Quan rất ngạc nhiên

      Nhưng tiếp, giơ tay xoa trán, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

      "Sao thế? Đau ngực à?" Tử Quan tới bên cạnh , theo dõi sắc mặt cẩn thận, "Em gọi bác sĩ đến xem sao!"

      Tay nắm chặt cổ tay gầy của : "Em yên lặng chút đau đầu nữa."

      "...Được ạ" Hiếm khi gây chiến với , còn ngồi lên sofa nữa.

      Tiêu Trí Viễn liếc mắt nhìn , thấy đặt hai tay lên đầu gối, ngồi rất ngoan, cảm thấy lúc này rất đáng , khỏi mỉm cười: "Em ngủ lát , cần thức cùng đâu." Có lẽ đoán trước được đáp lời nên tiếp: "Hôm nay phải xem xong mấy thứ này, em cứ ngồi ở đó phân tâm."

      "vậy em ngủ sofa, có việc gì gọi em." Tử Quan hôm nay năng dịu dàng dễ nghe bất thình lình, vì tai nạn xe nên mới bị sốt, cảm cúm chuyển sang viêm phổi, tận đáy lòng thực cảm thấy áy náy.

      "ĐƯợc." Tiêu Trí Viễn gật đầu, thấy đắp chăn ngủ sofa mới có thể đặt hết chú tâm vào công việc.

      Tiêu Chính Bình hai ngày nay liều mạng gọi điện cho các cổ đông, cả phòng thư ký bận đến tối mắt tối mũi, các loại thư thông báo, giấy triệu rải bàn làm việc nhiều như tuyết mùa đông, tất cả đều là vì đại hội cổ đông cuối tháng, để bù đắp sai lầm lúc trước.

      Nhưng Tiêu Trí Viễn hiểu rất , kể cả bây giờ họ có dùng mỗi giây với hiệu suất làm việc gấp đôi trước cũng thể nào tổ chức được đại hội cổ đông theo đúng trình tự, cũng chẳng thể nào rót được tiền đặt cọc vào tài khoản đối phương.

      Nhưng đối thủ Quang Khoa vẫn im hơi lặng tiếng, có bất cứ động tĩnh nào.

      Lý do duy nhất có thể giải thích việc này, đó là Quảng Xương và Quang Khoa thầm thỏa thuận thành công, còn tiền đặt cọc kia chỉ là ngụy trang mà thôi, đơn giản chỉ là họ thích nhìn Thượng Duy bị knock-out mà thôi.

      Tuy thích nhìn Thượng Duy rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất của

      Lần này, muốn phản công thực , điểm tựa chính là trí tuệ và thủ đoạn đồng thời còn có cả chút hy vọng... mong là ông trời cho gặp may mắn.
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18
      Tối hôm trước gần như là chợp mắt, ban ngày lại dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, Tử Quan vừa ngủ ngủ rất sâu. Mãi đến tận sáng sớm, mới bị y tá đến kiểm tra phòng đánh thức dậy, đèn trong phòng bệnh rất sáng.

      " ấy hạ sốt chưa ạ?" Tử Quan đứng cạnh giường hỏi.

      "Đỡ hơn tối qua rồi nhưng vẫn chưa dứt hẳn." y tá với vẻ an ủi : "Trước đợt chữa trị viêm phổi ba ngày nhiệt độ cơ thể phải bình thường mới được, cứ truyền nước bớt sốt."

      Tiêu Trí Viễn cặp nhiệt độ xong nhắm mắt lại luôn, câu nào.

      Quầng mắt hơi thâm dưới cặp lông mi cong dài, vì bị bệnh nên gương mặt có phần hõm lại, tối qua biết ngủ được mấy tiếng? Tử Quan sắp xếp lại đám giấy tờ giúp , cố gắng làm thức giấc, nhón chân bước ra khỏi phòng bệnh.

      Tối qua mưa rất to nên khí trời hôm nay cực kì sáng sủa. Bầu trời trong xanh gợn mây, ông mặt trời ló ra hết cỡ chiếu xuống nhân gian những tia nắng mới đỏ tía, làm cho Tử Quan nhớ tới chiếc lư hương bằng gốm sứ cổ từ thời Tống mà lão gia cất giấu trong nhà, nó cũng nhiều màu sắc sặc sỡ như vậy, nhưng đặc biệt màu sắc có thể biến đổi rất kì ảo, hết rực rỡ rồi lại trầm lắng.

      lái xe về nhà, ở ngoài khu nhà dừng lại mua phần cháo trứng muối thịt nạc được đóng gói sẵn ở nhà hàng mà Tiêu Trí Viễn thích ăn nhất, rồi vội vã cầm cháo nóng quay về bệnh viện.

      Nhưng trong phòng bệnh lại có ai, chỉ còn lại chiếc giường với tấm drap xô lệch, thiếu ngay ngắn. Tử Quan giật mình: "Tiêu Trí Viễn?"

      ló mặt ra từ nhà WC, bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng: "Hửm?"

      Tóc hơi rối, bên miệng đầy bọt kem đánh răng trắng tinh, nhưng vì tinh thần tốt nên trong giọng cũng có chút mệt mỏi.

      "Sao dậy sớm vậy?" Tử Quan nhìn đồng hồ, mới có hơn bảy giờ thôi mà, " ngủ thêm chút nữa ?"

      ậm ừ: "Bận" rồi quay đầu vào tiếp tục đánh răng.

      Rửa mặt xong, lúc Tiêu Trí Viễn từ trong nhà WC bước ra cả người sáng sủa hơn nhiều – dù người chỉ là bộ quần áo bệnh nhân nhàu nhĩ nhưng trong ánh mắt vẫn là phong thái tiêu diêu tự tại thường ngày, nếu thỉnh thoảng ho lên tiếng có lẽ Tử Quan tưởng rằng hoàn toàn khỏi bệnh.

      " phải định ra ngoài đấy chứ?" Tử Quan múc cháo ra.

      "Hẹn khách hàng, gặp được." qua loa, " chuyện xong về kiểm tra lại."

      " được!" Tử Quan tiến đến trước mặt , ngẩng đầu nhìn, ánh mắt là vẻ kiên quyết khác thường, "Hôm nay mới là ngày đầu tiên nằm viện."

      "Đừng lộn xộn nữa." mỉm cười xoa đầu , " biết chừng mực."

      "Nếu biết chừng mực hôm qua đội mưa đâm vào Porsche của người ta." Tử Quan giận dữ, "Tóm lại là có em ở đây, đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện."

      chớp mắt nhìn , hàng mi dài, ánh mắt đẹp hề có vẻ khó chịu: "Em quan tâm đến ?"

      Tử Quan né tránh: "Em xin nghỉ rồi, hôm nay ở bệnh viện trông nom , đừng có chạy lung tung."

      "Vợ à, thực có việc rất quan trọng cần làm." Tiêu Trí Viễn mỉm cười , "Thôi em cho ba tiếng nhé?"

      Vợ?

      là sốt cao đến hỏng não rồi ư? nhíu mày – kết hôn được bốn năm, lúc bình thường gọi là "Tử Quan", lúc tức giận gọi là "Tang Tử Quan!"; lúc châm chọc là "Tiêu phu nhân" – nhưng chưa bao giờ gọi là "vợ" cả.

      Nếu là bình thường nhất định coi như nghe thấy. Nhưng hôm nay... Tử Quan quyết định kìm nén, cố lý với : "Thôi nghe ý kiến bác sĩ vậy, nếu bác sĩ đồng ý em cũng chẳng có ý kiến gì."

      Trong con ngươi đen láy thâm thúy có chút ranh ma lóe lên, khóe môi Tiêu Trí Viễn là nụ cười khi thành công: "OK"

      biết dùng cách gì mà bác sĩ lại có thể bật đèn xanh cho , bác sĩ chỉ phải trở về trước buổi trưa. Tử Quan thấy thay quần áo, dù thế nào cũng vẫn lo lắng: "Em với nhé?"

      đóng cúc áo, nghe thấy vậy tay lập tức khựng lại, suýt nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm: "Gì cơ?"

      "Em đưa !" Tử Quan nhìn bệnh án được treo đầu giường , " vẫn sốt, em hơi lo."

      cong môi, nụ cười rất đẹp: " "thụ sủng nhược kinh"." (sợ hãi vì được sủng ái)

      Xe ra khỏi bệnh viện, vẫn là về phía ngoại ô.

      Tử Quan hơi lo cho sức khỏe của , vì vậy liên tục liếc về phía , dường như là muốn xác định có khả năng ngất xỉu hay : " đến công ty à?"

      "Ừ!" vẫn bị ho, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, chắc là nhận ra lo lắng của nên quay đầu lại rồi : "Yên tâm , hôn mê nữa đâu. Lát nữa gặp khách hàng, em ở lại đây tắm suối nước nóng nhé, lâu đâu."

      "Chuyện thu mua sao rồi?" Tử Quan cũng xem tin tức, theo như phân tích của giới truyền thông tình hình của Thượng Duy được xem là lạc quan, " quyết định mặc kệ mọi thứ ư?"

      "Ừ." trả lời rất lấp lửng, hoặc là nghe nên trả lời cho có mà thôi.

      chuyện xe dừng lại. Iris đứng ở trước cửa khu du lịch suối nước nóng, tiến nhanh về phía này, lên tiếng chào hỏi họ.

      "Sếp Tiêu, sức khỏe vấn đề gì chứ?" nàng giọng , "Thực ra, cũng cần đích thân làm nhiều việc thế đâu, có giám đốc Trần ở đây, sức khỏe quan trọng hơn."

      " sao đâu." Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn có vẻ rất hứng khởi, " thấy tôi mang theo bên mình bác sĩ chăm sóc riêng hay sao?"

      Tử Quan tức giận mà lườm : " chuyện nhanh nhanh lên chút rồi quay lại bệnh viện ngay, em vào phòng khách chờ ."

      Suối nước nóng tỏa ra những làn khói dày đặc, áo choàng tắm đặt bên cạnh, ngay cả dép cũng rất sạch , những ly rượu được rót đầy, phía đối diện bên ngoài là cảnh núi non hùng vĩ.

      Nhưng Tử Quan hoàn toàn có tâm trạng thưởng thức, chỉ ngồi lên giường xem TV, rồi cầm chiếc cặp nhiệt độ và thuốc ra khỏi phòng.

      Tiêu Trí Viễn họp trong phòng họp tầng hai, Iris xuống cầu thang: "Xem chừng còn phải lúc nữa mới xong."

      " đem thuốc vào cho ấy ." Tử Quan thầm dặn dò "Nhất định phải ép ấy uống hết nhé?"

      Iris đầy vẻ khó hiểu nhìn cái: "Được."

      "Sao vậy?" Tử Quan lúng túng nhìn nàng, "Có gì buồn cười à?"

      "Lần đầu tiên tôi trông thấy chị... Ừm, quan tâm ấy."

      "Tôi là thấy ấy bị bệnh nên mới rủ lòng thương đấy." Tử Quan nghiêng đầu , chối bay chối biến.

      Iris cầm thuốc lên tầng , Tử Quan định quay về phòng khách ngoài cửa có tiếng bước chân. Quay đầu lại liền trông thấy Tiểu Chu cùng người lạ vào. trốn được bèn đứng tại chỗ gật đầu, mỉm cười với Tiểu Chu. Về phần người lạ kia, có lẽ người đó cũng biết , trợ lý của Tiêu Trí Viễn trước giờ đều có rất nhiều người, những người kia biết là ai cũng có gì là lạ.

      "Sếp Đổng, mời bên này, sếp Tiêu ở trong phòng họp đó..." Tiểu Chu dẫn người khách bên cạnh lên cầu thang, bất ngờ người khách ấy lại vòng lại, thẳng về phía Tử Quan.

      " Hạ, lâu gặp!" Ngữ khí của người đó dường như là rất thân thiết, còn vươn tay ra với Tử Quan nữa.

      Tử Quan mặt mày cứng đờ, "Ông nhận nhầm người rồi, tôi phải họ Hạ."

      "Ồ? là thư ký của sếp Tiêu phải ? Trước đây chúng ta gặp mặt rồi, còn từng uống rượu nữa, Hạ nghìn chén say, tửu lượng rất tốt nha."

      "Đúng là ông nhận nhầm người rồi." Tử Quan rất thản nhiên tiếp, "Tôi họ Tang."

      Cuối cùng vẫn là ông ta lên lầu cùng Tiểu Chu, Tử Quan vừa ngẩng đầu thấy Tiêu Trí Viễn hơi cúi người, dựa vào tay vịn cầu thang, trong im lặng, thu tất cả diễn biến vừa rồi vào mắt. Tử Quan định coi như thấy nên quay người về phòng, đứng xa như vậy nhưng nghe thấy rất tiếng thăm hỏi rất xã giao của Tiêu Trí Viễn.

      Sếp Đổng này là vị khách rất quan trọng ư? Nếu phải vậy vì sao Tiêu Trí Viễn lại quản bệnh tật mà tự mình tới đón tiếp?

      Trong lòng Tử Quan bề bộn, tuy mắt chăm chú xem TV nhưng chẳng xem được bất cứ thứ gì.

      Cộc cộc cộc.

      Tử Quan đứng dậy mở cửa, trông thấy Iris đứng bên ngoài: "Hoa quả này cho chị đấy."

      Tử Quan kéo vào chuyện phiếm, rất tự nhiên, trọng tâm câu chuyện tới chuyện bạn trai: "Tiêu Trí Viễn có bạn trai rồi?"

      Mặt Iris co rúm: "Là sếp Tiêu sao?"

      "Là à?" Tử Quan cười tủm tỉm, "Để tôi với ấy, sau tám giờ tối nên làm phiền đến nữa, cho nhiều thời gian đương."

      "Vậy tiền lương sếp Tiêu trả cho tôi phải làm sao?" Iris hồi phục vẻ bình thản, mỉm cười : "Hơn nữa, sếp Tiêu vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi."

      chuyện ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Iris đứng lên, "Tôi xem họ xong chưa."

      Tiêu Trí Viễn làm xong việc, Tử Quan ngồi xe cùng thẳng về bệnh viện. Có lẽ là công việc bàn bạc rất thuận lợi nên tuy vẻ mặt có chút mỏi mệt nhưng tâm trạng vẫn tốt.

      Tử Quan kiểm tra thân nhiệt xe, vẫn sốt cao như trước, lo lắng nhìn : "Có thấy tim đau ?"

      lắc đầu, đưa tay ngăn việc tìm thuốc, : "Sắp về đến bệnh viện rồi."

      Tử Quan nhìn bờ môi dãn ra của , nụ cười cũng chỉ nhàn nhạt nhưng đầy dịu dàng, trái tim lại đập nhanh và loạn nhịp... Mãi đến lúc khẽ nhéo tay mới giật mình hoàn hồn: "Người ban nãy tưởng em là chị ấy đấy."

      Nụ cười của dần khép lại, chậm rãi buông tay , mắt nhìn thẳng về phía trước, "Chúng ta lúc trước thỏa thuận rồi mà."

      Tử Quan im lặng lát rồi khẽ : "Xin lỗi."

      Họ thỏa thuận với nhau rằng bao giờ nhắc đến người này.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 19
      Ngoài cửa xe, những gốc ngô đồng bên đường là từng phiến lá màu xanh đậm xòe rộng hòa cùng màu vàng kim của ánh nắng dịu . Thời tiết tốt như vậy nhưng suốt dọc đường trở về bệnh viện họ lại với nhau câu nào, Tiêu Trí Viễn thay quần áo, y tá cầm chai nước truyền cỡ lớn tiến đến châm kim truyền vào tay .

      Tử Quan ngồi xuống bên giường, giật lấy giấy tờ trong tay : " nghỉ ngơi trước chút được ?"

      hết cách, định nằm xuống bỗng ngoài cửa truyền đến giọng non nớt: "Papa, mẹ!"

      Tử Quan quay đầu lại, đó là con ba ngày gặp của , bé mặc chiếc váy hoa liền thân, đôi chân xíu thoăn thoắt chạy tới gần.

      Con bé chạy đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, sợ hãi hỏi: "Papa, cha sao vậy?"

      "Papa sao." Tiêu Trí Viễn ngồi dậy, vỗ vỗ bên giường, "Lạc Lạc có muốn ngủ trưa cùng cha nào?"

      Lạc Lạc quay đầu lại nhìn mẹ, Tử Quan bèn ôm lấy con bé rồi đặt nó xuống bên cạnh Tiêu Trí Viễn, hạ giọng hỏi: "Ai đưa nó tới đây vậy?"

      Phía sau là giọng nữ du dương khiến ai ai cũng phải rung động: "Tôi đưa Lạc Lạc đến đấy."

      xinh đẹp Đồng Tĩnh San đứng ở cửa, mái tóc dài đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn nhẵn, lúc mỉm cười bên má lên núm đồng tiền rất đáng . Trong khí còn phảng phất cả hương vị ngọt ngào, trong ngày đầu hạ thế này hương vị đó vừa dễ chịu lại vừa ấm áp.

      Tiêu Trí Viễn dựa lưng vào cửa sổ, tay bế Lạc Lạc, ánh mắt lướt qua Tử Quan, mỉm cười: "Sao em lại tới đây?"

      Đồng Tĩnh San ăn mặc rất đơn giản với áo sơ mi trắng tinh được sơvin bên trong quần soóc jean, làm nổi bật đôi chân dài thon , mỉm cười tự nhiên: "Đến xem tại sao siêu nhân lại có thể bị bệnh?"

      ta và Tử Quan lên tiếng trò chuyện: "Đúng lúc Lạc Lạc cáu kỉnh nên lão gia bảo em mang nó đến thăm ."

      Tiểu nương kia có vẻ rất khoái chí chui tuột vào lòng cha, thỉnh thoảng còn nhìn lén Tử Quan qua vòng tay cha, hình như bé sợ mẹ mắng nên chỉ dám nhìn trộm mà thôi.

      Cửa sổ mở nửa, làn gió mát mẻ chầm chậm thổi vào trong phòng, nhưng hương vị người Đồng Tĩnh San cũng vì thế mà phai nhạt chút. Trong phòng bệnh này, nhà ba người cộng thêm vị khách đến thăm bệnh nhân, thế mà hiểu vì sao, Tử Quan lại cảm thấy như chính mình mới là vị khách thừa thãi kia. bỗng thấy bực mình vô cớ đành mỉm cười : "Ở đây chẳng có thức uống gì, mấy người chuyện trước , tôi mua vài thứ."

      chờ họ trả lời, xoay người ra ngoài.

      Phòng bệnh đơn mà Tiêu Trí Viễn điều trị nằm ở tầng 18, Tử Quan ấn nút gọi thang máy.

      Thang máy bệnh viện lúc nào cũng nằm trong tình trạng quá tải, thường phải đợi rất lâu, ôm cánh tay, lần đầu tiên hy vọng thang máy có thể đến chậm hơn chút, như vậy mới có lý do để tối nay mới quay lại đây.

      Phía sau có tiếng bước chân nhè mùi thơm dìu dịu như mùi thơm đặc trưng của mùa xuân, Tử Quan vô thức quay đầu lại thấy Đồng Tĩnh San chậm rãi bước tới gần đây, nụ cười rực rỡ xán lạn: "Tử Quan, tôi với chị nhé?"

      " cần đâu, về phòng chuyện với ấy ..." Tử Quan vội vàng từ chối.

      "Lạc Lạc trò chuyện với ấy rồi..." Đồng Tĩnh San khẽ cười "Chúng ta cùng uống cà phê vậy."

      Cửa thang máy mở ra đúng lúc này, Tử Quan bất đắc dĩ phải vào cùng ta.

      Thang máy trong bệnh viện rộng hơn những thang máy bình thường khác, Đồng Tĩnh San thờ ơ hỏi: "Tử Quan, chị dùng nước hoa tôi tặng chưa?"

      "Dùng rồi." Tử Quan giật mình, chột dạ : "Rất thơm."

      "Đến khi nào quầy chuyên doanh khai trương ở Đại lục, tôi tặng chị vài lọ làm kỉ niệm..." Đồng Tĩnh San cười, núm đồng tiền càng sâu hơn, "Coi như là cảm ơn chị ."

      "Cảm ơn tôi?" Tử Quan ngạc nhiên.

      "Cảm hứng của Night-Moment đó, Tiêu Trí Viễn chưa với chị ư? Tôi cứ tưởng chị biết rồi chứ!"

      Tử Quan cười lạnh: "Hình như tôi từng nghe chị dâu qua rồi, có phải cảm hứng của Night-Moment đến từ chuyện cũ của và Tiêu Trí Viễn ?"

      "Tôi và Tiêu Trí Viễn?" Đồng Tĩnh San khoa trương hít vào hơi, "Sao có thể là tôi và ấy được?"

      nàng dừng lại chút rồi tiếp: "Ban đầu khi mới điều chế hương thơm cho sản phẩm mới, tôi vẫn luôn tìm được cảm giác. Sau đó Tiêu Trí Viễn kể cho tôi câu chuyện – là câu chuyện của người mà hai người đều quen, lúc đó đột nhiên tôi tìm được cảm hứng."

      Tử Quan giật mình, nhắc lại lần nữa: "Chúng tôi đều quen ư?"

      Hai cùng ra khỏi cổng bệnh viện, ở chéo chéo bên kia đường biển hiệu xanh đậm của quán cà phê như như .

      Giọng của Đồng Tĩnh San rất dịu dàng, Tử Quan lẳng lặng nghe. Câu chuyện đó xa xôi và lạ lẫm, nó xuyên thủng từng tầng từng tầng thời gian, tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong ký ức, nhưng lúc này nó lại ràng đến vậy.

      Buổi tối đó, trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc họ mới quen.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :