1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi anh gặp em - Vô Xứ Khả Đào (37C+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10
      Tử Quan tới nhà hàng, Phương Gia Lăng đợi ở đó thấy vội vội vàng vàng chạy tới bèn đẩy chén trà của mình ra trước mặt , rất thản nhiên.

      Trà kiều mạch trong chén sứ men xanh có tưới thêm đường kem bơ lên tạo vị ngọt, lại có mùi thơm mát của lá trà, Tử Quan nhận lấy, cười : "Cảm ơn!"

      tùy ý gọi phần cơm hải sản, sau đó người phục vụ lập tức ra ngoài chuẩn bị thức ăn.

      Trời rất đẹp, sáng sủa, gió , ngoài cửa sổ là khu CBD phồn hoa nhất trong thành phố này, người đường quần áo gọn gàng, chỉnh tề nhưng lại rất vội vã. Ấy vậy mà lúc này trong căn phòng được bao riêng này lại rất thảnh thơi, yên tĩnh cách kì lạ.

      Phương Gia Lăng vẫn quan sát Tử Quan mà chẳng có vẻ mặt gì đặc biệt, rồi lại liếc ra ngoài cánh cửa sổ được lau chùi cực kì sạch , ánh mặt trời chiếu vào trong phòng cách dễ dàng, hình ảnh của trẻ này như được chương trình photoshop cao cấp nào đó xử lý, làn da trắng mịn, đường nét đẹp đẽ. ấy gì mà chỉ hơi cúi đầu, rồi lại nhấp ngụm nước, sợi tóc vì thế mà buông xuống, rơi thẳng xuống trán , còn tạo thành độ cong hoàn hảo.

      bỗng có nỗi xúc động muốn giúp vén nó lên, đầu ngón tay khẽ cử động cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, mỉm cười : "Phương tổng, đơn xin từ chức tôi viết rồi, chỉ chờ gửi nữa là xong."

      Phương Gia Lăng bật cười: "Giờ tôi hiểu được lý do tại sao lần trước chịu thăng chức."

      "Tìm được công việc hợp ý mình đơn giản." Tử Quan khẽ thở dài, "Nhất là khi phải chịu ảnh hưởng của chồng tôi."

      Thực ra, lúc đó nguyên nhân chọn vào Quang Khoa làm việc rất đơn giản, ít nhất có thể khẳng định rằng công việc này là bản thân tìm được, Tiêu Trí Viễn tuyệt đối hề thầm động chân động tay. ngờ mới làm việc được có hai năm, khó lắm mới có thể vui vẻ chung sống với đồng nghiệp, lại được sếp coi trọng, ấy vậy mà bây giờ lại phải rời khỏi cương vị công tác cách đầy nuối tiếc. Nghĩ đến đây, tâm trạng Tử Quan khỏi có chút buồn phiền.

      "Theo như tôi được biết Tiêu Trí Viễn vẫn công khai với bên ngoài là còn độc thân." Phương Gia Lăng nhìn , "Điểm ấy tôi ngược lại phải bội phục ta, công tác bảo mật đối với quan hệ xã hội làm rất tốt."

      Tử Quan cười thành tiếng.

      Có những chuyện đời này nếu muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm. Tiêu Trí Viễn kết hôn từ lâu, còn có cả con nữa, việc lớn nhường ấy làm sao có thể giấu nhẹm được? Trong bốn năm nay, cũng có vài lần họ bị phát ... tuy nhiên hề lo lắng vì lần nào cũng vậy, Tiêu Trí Viễn đều có khả năng làm cho tin tức kia thể lọt ra ngoài dù là tí tẹo.

      " nghi ngờ tôi là nội gián thương mại do ta phái đến hay sao?" Tử Quan buột miệng hỏi.

      coi như chẳng có chuyện gì liếc mắt nhìn , "Nếu đúng là nội gián như vậy tôi dù có muốn tránh cũng chẳng thể tránh được. Vào làm việc ở Quang Khoa hai năm nay, cũng chỉ mới được thăng chức gần đây chẳng lẽ Tiêu Trí Viễn phát điên?"

      "..." Tử Quan còn gì để .

      "Đơn xin từ chức cần gửi cho tôi. Nhưng tôi đồng ý cho rời khỏi tổ thu mua." mím môi , "Tôi xử lý như vậy hài lòng chứ?"

      Tử Quan trợn mắt nhìn , phần cơm hải sản được dọn lên, cỏ linh chi được rải tầng rất dày, chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn khiến người ta thấy đói rồi. Thế nhưng chút nào cảm giác bị thức ăn hấp dẫn, chỉ chân thành nhìn : "Chuyện này xin hãy giữ bí mật giùm tôi, có được ?"

      uống hết ngụm trà cuối cùng trong chén, hỏi nguyên nhân, chỉ trả lời ngắn gọn: "Được."

      Tan ca hôm nay, vì lí do là buông được tâm lớn nhất trong lòng xuống cho nên tâm trạng Tử Quan tốt kì lạ. Đẩy cửa nhà ra ngửi thấy mùi thịt đậm đà, dì bưng bát canh xương ninh đủ giờ lên, trông thấy Tử Quan liền mỉm cười : "Ăn nhanh , vừa mới bắc xuống khỏi bếp đấy"

      "Lạc Lạc đâu ạ?" vừa cởi giày vừa hỏi.

      " ở trong phòng với cậu chủ, biết hai người chơi trò gì mà từ lúc ăn cơm xong thấy ló mặt ra ngoài nữa."

      Tử Quan "dạ" tiếng, xúc muôi cơm từ hộp cơm bàn, gắp thêm mấy miếng thức ăn rồi đẩy cửa phòng sách ra.

      lớn , hai người vây quanh đống giấy màu, chẳng biết thầm điều gì, có lẽ giáo viên ở nhà trẻ lại giao bài về nhà rồi.

      Lạc Lạc vừa quay đầu lại trông thấy Tử Quan đứng ở đó vội vàng chạy tới, đứng cạnh mẹ : "Mẹ về rồi."

      Tiêu Trí Viễn cũng quay đầu lại, trong giọng có chút tức giận: "Lạc Lạc, có phải thế này ?"

      Tử Quan khom người xuống, Lạc Lạc thừa cơ lén lút thầm vào tai : "Papa ngốc lắm mẹ ạ, chẳng biết làm gì hết."

      Tử Quan nhịn cười, giơ tay xoa xoa má con : "Papa ngốc lắm để mẹ làm thay cho nhé?"

      Lạc Lạc lập tức gật đầu lia lịa.

      Tiêu Trí Viễn cuối cùng cũng quay ngoắt lại, khuôn mặt tuấn tú là nét tức giận đúng kiểu giả vờ: "Papa nghe thấy rồi nhé."

      Lạc Lạc lại vui vẻ chạy đến bên cạnh , khuôn mặt nhắn ngước lên, nghiêm túc : "Papa, cha phải để mẹ làm thay thôi."

      Tiêu Trí Viễn bó tay với con này, chỉ có thể cúi đầu hôn lên chóp mũi con: "Ừ, phải rồi, mẹ con khá thông minh."

      Tử Quan qua đó, nhìn lên mặt bàn làm việc bị làm cho rối tung rối mù, thở dài : "Chờ em ăn cơm xong tới làm thay ."

      "Mẹ ơi, giáo bài tập này phải có ba người làm." Lạc Lạc giơ tay báo cáo.

      "Mẹ và Lạc Lạc làm là được rồi." Tử Quan , "Đừng bày trò nữa, cha con còn bận nhiều việc."

      "Vâng..." bé buồn bã cúi đầu.

      Tiêu Trí Viễn vốn là ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn cái rồi đứng lên: "Hôm nay chuyện thế nào rồi?"

      "Em với Phương tổng rồi, ta đồng ý cho em rời khỏi tổ thu mua."

      "Vẫn tiếp tục ở lại Quang Khoa ư?" hơi híp mắt lại.

      "Tại sao ?" với vẻ tất nhiên phải thế, " ta đồng ý giữ bí mật giúp em."

      " có nên em ấu trĩ quá nhỉ? Hay là ngây thơ quá?" Khóe miệng Tiêu Trí Viễn có ý cười khó đoán, "Tang Tử Quan, em mãi mãi cũng phân biệt được thế giới này ai mới là người đối tốt với em thực và ai là người có ý xấu với em."

      Tử Quan nghe nhưng tức giận, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn có ý định cãi nhau: "Được rồi."

      Hiếm lắm mới thấy ngữ khí và vẻ mặt lại dịu dàng như lúc này, trong khoảnh khắc ấy quên mất bản thân nên phản ứng thế nào, chỉ biết im lặng.

      Nhưng Tử Quan lại chú ý đến nét bất thường của , xoay người ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Lạc: "Mẹ ăn xong rồi vào ngay."

      lướt qua người Tiêu Trí Viễn, bước chân chậm lại: "Gần đây làm gì?"

      khẽ nhướn mày.

      "Sắp công khai cạnh tranh rồi đấy..." Tử Quan do dự chút, tin là có hoạt động gì.

      Nhưng Tiêu Trí Viễn lại chỉ dùng ánh mắt như khi nhìn con để nhìn , dưới đáy mắt là ý cười hòa hoãn: " có thể nghĩ là em quan tâm đến ?"

      "Ồ, có thể." ghé vào tai , giọng , "Đừng quên vì sao lúc ấy em lại đồng ý lấy ."

      ngẩn người, cúi đầu nhìn . Trong đồng tử đen láy của tia gian xảo lóe lên khiến hiểu sao lại cảm thấy khó chịu... Có phải đùa hay ?

      Tử Quan coi như có chuyện gì, tiếp tục bổ sung câu kia: "Cho nên, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới, tất cả chỉ là có qua có lại mà thôi..."

      Lúc bài tập mô hình của Lạc Lạc hoàn toàn hoàn thiện là mười giờ. ngủ từ lâu, chỉ còn mình Tử Quan xương sống đau, thắt lưng đau vặn người đứng lên, chợt cảm thấy choáng váng.

      Phòng sách nhường cho hai mẹ con cho nên Tiêu Trí Viễn vẫn ngồi ở phòng khách, thấy ra, lơ đãng : "Phải rồi, hôm nay đón Lạc Lạc, giáo ở nhà trẻ có là thứ bảy tuần sau nhà trường tổ chức đại hội thể dục thể thao đấy"

      Tử Quan nhíu mày.

      "Hôm đó rảnh, em sao?" thấy gì cho nên mới hỏi như vậy.

      Từ lần trước, khi nhà ba người nhà ra khỏi cửa bị phóng viên tóm được, Tử Quan luôn cảm thấy có sợ hãi nho , nghĩ lúc rồi nhìn với vẻ chờ mong: " nghĩ ra cách gì chưa?"

      Bình thường lúc Tiêu Trí Viễn năng gì biểu cảm mặt là rất tối tăm khó hiểu, Tử Quan biết suy nghĩ gì nên chỉ có thể rằng: "Ờ, lần trước..."

      Lần trước là ngày lễ thành lập trường, nhà trường cầu cả bố mẹ đều phải đến tham gia. Tiêu Trí Viễn công tác nước ngoài, Tử Quan rất vui vẻ nhận lời đến dự mà gọi về. Lúc Lạc Lạc biết chỉ có mẹ cùng lập tức buồn bã vui, ăn vạ chịu đến trường, cũng hơi huyên náo. Sau khi Tiêu Trí Viễn biết, gì, gọi thẳng điện thoại đến nhà trẻ.

      nên bảo mọi người ai được ... suy cho cùng con vui vẻ mới là quan trọng nhất,

      Đây đúng là kiểu "vi phạm cách hợp lý", tiểu nương cuối cùng cũng phải đến trường, còn Tử Quan cũng phải đồng ý với Lạc Lạc là lần sau nếu có ngày lễ gì ở trường nhất định ba người tham gia đầy đủ.

      Tiêu Trí Viễn nhìn , biết trong lòng có chủ ý gì, bỗng nhiên cảm thấy thể kìm nén nổi: "Lạc Lạc càng ngày càng lớn, những hoạt động như thế này cũng càng ngày càng nhiều, Tang Tử Quan, em có thể trốn được bao lâu? thẳng với nhà trẻ đừng mời phụ huynh đến được ?"

      giật mình đứng đó, lên lời.

      có vẻ như rất buồn nhìn cái rồi lạnh lùng : "Em cũng được, cùng Tĩnh San vậy."

      Tử Quan cứng đờ ở đó, giá mà trong tay lúc này có nước hay có thứ gì đó nhất định do dự mà ném về phía . cố gắng hít hơi sâu, sau cũng vẫn bắt bản thân phải kiềm chế, từng chữ từng câu với vẻ cực kì châm chọc: "Chậc chậc, khó quên tình cũ à? muốn bợ đỡ người ta tôi có ý kiến gì, đáng tiếc là lúc đó lại thể kiềm chế được thân dưới của mình..."

      Tiếng của im bặt – Tiêu Trí Viễn đứng lên, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc nhọn, giống như làn gió mỏng manh, chỉ cần thêm nửa chữ nữa, có lẽ bước tới, bóp chặt cổ họng ...

      ràng chỉ cách nhau nửa phòng khách nhưng trái tim Tử Quan càng lúc càng thít chặt lại, bất giác lùi về phía sau vài bước...

      Trong khí dường như có dây cót vô hình được căng sẵn, bất kể là ai khẽ cử động cái sóng gió cũng đổ ập tới ngay lập tức...

      Nhưng đến cuối cùng cãi nhau với , hoặc giả là chẳng còn gì để với nhau, giơ tay lấy chìa khóa xe, ra ngoài.
      tart_trung, AnnabelleTiểu Hi thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11
      Từ buổi tối cãi nhau đó, Tiêu Trí Viễn còn trở về nhà thêm lần nào nữa. Nhưng Lạc Lạc lại hề ầm ĩ đòi bố, bởi vì vẫn đến nhà trẻ đón con tan học như ngày thường, thỉnh thoảng còn đưa con ăn vặt.

      Tiêu Trí Viễn ở nhà, ngược lại Tử Quan cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ví dụ như cho Lạc Lạc ăn cơm, vì có bố làm lá chắn nên bé cũng ăn nhanh hơn chút.

      "Nào, ăn nốt miếng này , bố đợi dưới lầu rồi kìa." Tử Quan kiên trì cho bé ăn nốt miếng cháo cuối cùng, sau đó lau miệng cho con rồi cùng bé ra khỏi cửa.

      Trong nhà để xe tầng hầm, xe của Tiêu Trí Viễn chờ sẵn.

      lớn bé, hai quả dưa hấu đỏ tới. Từ rất xa, Lạc Lạc gọi: "Bố ơi!"

      Tiêu Trí Viễn mỉm cười bước xuống, ôm con đặt lên ghế trẻ em, Tử Quan liền bước lên theo.

      vòng qua xe bước lên ghế lái, liếc mắt nhìn Tử Quan từ gương chiếu hậu.

      hoàn toàn trang điểm nhưng mặt vẫn có chút bụi phấn mỏng, mái tóc được buộc gọn cách đơn giản, lúc này nghiêng người buộc tóc cho con , vừa cười vừa trách: "Bố sơ ý quá, làm hỏng tóc Lạc Lạc rồi nè."

      chợt liếc mắt nhìn, hôm nay hai mẹ con đều mặc bộ quần áo cùng màu đỏ, dáng vẻ hai mẹ con giống nhau như đúc bất giác khiến cảm thấy hài lòng... vợ và con .

      Ngay cả Tiêu Trí Viễn cũng hề biết rằng môi mình ý cười vẫn còn đọng lại, vui vẻ đạp chân ga.

      Hôm nay nhà trẻ náo nhiệt khác thường, bãi đỗ xe chật, chứa đầy các loại ô tô con của đủ hãng, đủ kiểu dáng.

      Tiêu Trí Viễn tìm nơi dừng xe rồi bế Lạc Lạc xuống.

      Tử Quan bên cạnh , có lẽ là để cho tránh bầu khí quá ngượng ngập, hỏi: "Iris phải công tác?"

      hờ hững "Ừ" tiếng rồi thêm: "Chiều nay bay."

      "Ờ... làm rồi à?"

      gật đầu.

      " cả đâu?"

      "Tang Tử Quan, lúc còn chuyện gì để ngại giữ im lặng với em đâu." biết biết nên đến chủ đề gì cho nên mới với vẻ mặn nhạt như vậy.

      Trái lại Tử Quan thở phào nhõm, mãi đến lúc giáo viên trong nhà trẻ đưa họ đến phòng học của Lạc Lạc.

      Nhà trẻ này vốn dĩ là trực thuộc tập đoàn Tiêu thị, giáo dạy lớp Lạc Lạc cũng được tuyển chọn rất kĩ càng đều là những chuyên gia về giáo dục cho trẻ em. Lạc Lạc vừa bước vào lớp trông thấy bạn bè liền sướng rơn chạy chơi,

      Chuyện Tiêu Trí Viễn có gia đình trong vài mối quan hệ còn là bí mật nữa. Có mấy bậc phụ huynh quen liền tới chào hỏi. So với thái độ châm chọc khiêu khích bình thường của chị dâu Ninh Phi, Tử Quan nghĩ ánh mắt của những người ngoài này cùng lắm chỉ là tò mò mà thôi.

      Trời bắt đầu hơi nóng, lúc Lạc Lạc chạy về đầu tóc đầy mồ hôi. Tử Quan ngồi xổm xuống xắn tay áo lên cho con , nhắc nhở: "bây giờ đừng chạy lung tung nữa, đứng im chỗ, nhỡ lạc nhau làm sao hả?"

      chớp chớp mắt, chạy đến ôm chân bố: "Bố, bế!"

      Tiêu Trí Viễn bế con , bé dán khuôn mặt nhắn của mình lên tai bố, thầm : "Mẹ ghê gớm."

      liền lườm Tử Quan cái nhưng lại với con với vẻ cực kì nuông chiều: "Đừng nghe lời mẹ, dù có lạc bố cũng tìm Lạc Lạc để cho con ăn kem chuối tiêu."

      Trò chơi diễn ra từ chín rưỡi đến mười giờ, có cuộc thi giữa các gia đình, cũng có cuộc thi giữa các lớp. hầu hết các trò chơi đều là Tiêu Trí Viễn bế Lạc Lạc cùng tham gia, Tử Quan chỉ ở bên dưới cổ vũ cho hai bố con mà thôi. Hai người lớn cũng phụ mong đợi của mọi người, phối hợp rất ăn ý. Vừa kết thúc trò chơi bạn học của Lạc Lạc chạy tới, cậu bé với Lạc Lạc: "Tiêu Tuyển Cẩn, bố cậu lợi hại!"

      Lạc Lạc đắc ý: "Tất nhiên rồi."

      Trò chơi lúc này là con mặc quần áo cho bố, mặc xong bố bế con về đích.

      Tiêu Trí Viễn chân dài tay dài, Lạc Lạc vất vả lắm mới nhồi được quần áo vào cho bố, lúc này các đôi khác mặc xong cả rồi. bé gấp gáp đến mức vành mắt đỏ lên, Tiêu Trí Viễn cố gắng chịu đựng khi cứ bị con xoay mòng mòng, rất phối hợp mà khom người xuống, lại còn phải an ủi con nữa. Hàng cúc áo cuối cùng bị đóng xiêu xiêu vẹo vẹo, ôm chầm lấy con rồi phóng như bay về đích. Cứ như vậy, hoàn kém người về trước nửa mét nữa nên xếp thứ hai.

      Cậu bé lại với Tiêu Trí Viễn: "Chú ơi, chú lợi hại."

      Đúng là bố con, ngay cả vẻ mặt đắc ý cũng giống hệt nhau như vậy, Tử Quan đứng bên cạnh nhìn, thể nhịn được cơn buồn cười, trong lúc ấy, bầu khí dễ chịu hơn nhiều.

      "Có phải bị cảm ?" Tử Quan vừa lau mồ hôi cho Lạc Lạc vừa hỏi.

      biết rất biểu khi bị cảm của , dù ho nhưng giọng hơi khàn .

      giật mình, dường như ngờ hỏi như vậy, bèn chuyển ánh mắt: "Vẫn khỏe."

      "Đừng uống" giơ tay cướp cốc nước lạnh trong tay , "Em hỏi xem người ta có nước ấm ?"

      nghe theo đưa cốc nước cho , trong ánh mắt sáng sủa là ý cười dịu dàng.

      "Buổi chiều lúc về công ty nhớ cho Iris biết là bị cảm đấy." Tử Quan nhắc nhở, dừng lại chút, dường như bản thân quan tâm quá nhiều rồi, nên bổ sung thêm câu: " khéo đến lúc nghiêm trọng lại lây cho Lạc Lạc."

      Giáo viên sân khâu tuyên bố danh sách nhận giải, Lạc Lạc nghe thấy tên mình bèn vui vẻ khoa chân múa tay chạy . Lĩnh thưởng xong phụ huynh đều đưa con về nhà. Tiêu Trí Viễn vừa vừa quay đầu mẹ con Tử Quan: "Bố lấy xe, hai mẹ con chờ ở đây nhé."

      Lạc Lạc hôm nay được giải nhất, dù thế nào cũng chịu rời bố nửa bước, cứ níu chân chịu buông.

      Tử Quan chỉ có thể : "Cùng vậy"

      Ba người định bước vào nhà để xe nhưng lại thấy phía trước có đám người rất đông túm tụm lại, trông rất đông đúc, nhốn nháo, xem tình thế này, có vẻ như toàn bộ giới truyền thông ở Văn Thành đều có mặt ở đây, biết là săn đón tin tức đặc biệt nào.

      Tử Quan vô thức nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Trí Viễn, trong mắt là ý hỏi tiếng động.

      Tiêu Trí Viễn khẽ nhíu mày, có thể nhìn ra là cũng biết chuyện gì xảy ra, có điều phản ứng của vẫn nhanh hơn rất nhiều... giơ tay kéo mũ liền áo của chụp lên đầu , che mặt , rồi : " về phía bên phải, đứng chờ ở lề đường bên kia."

      Sắc mặt rất nghiêm túc, đường nét góc cạnh vì bình tĩnh mà càng trở nên sắc sảo Tử Quan nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của , bỗng cảm thấy như được trấn an, trái tim đập loạn nhịp cũng được khống chế, quay đầu, chạy đúng về hướng chỉ.

      Bãi đỗ xe quá rộng nhưng lại cảm thấy khoảng cách từ đây đến điểm dừng lại xa đến vậy, từng bước chân như thể đạp lên từng giây từng phút. Cũng may mà nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau, quay lại, trận địa dàn hàng của đám phóng viên dường như khác gì lúc trước, chắc là chờ người chưa xuất , tính toán chút, có lẽ Tiêu Trí Viễn bế Lạc Lạc lên xe rồi – như vậy người đám phóng viên kia chờ phải là bọn .

      tới lề đường đợi thêm lát nữa, Tử Quan mới trông thấy chiếc SUV màu đen trườn tới, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm.

      Kéo mở cửa xe ghế lái phụ, Tử Quan hỏi Tiêu Trí Viễn kịp đeo kính râm: "Chuyện gì vậy?"

      " biết." Tiêu Trí Viễn quay đầu nhìn Lạc Lạc, nhàng "Dù sao người họ đợi phải chúng ta."

      ngồi ghế trẻ em, khóe miệng nhướn lên chẳng biết vui vẻ vì cái gì nữa.

      "Lạc Lạc sao thế con?" Tử Quan cười hỏi.

      Lạc Lạc lắc đầu : "Mẹ, vì sao họ lại chụp ảnh Lăng Mân Huyên và mẹ bạn ấy?"

      Tử Quan cười lắc đầu: "Tuần sau Lạc Lạc hỏi bạn Lăng Mân Huyên rồi về kể cho mẹ nghe nhé."

      xấu xa liếc mắt nhìn , cười khẽ tiếng động: "Chỉ cần họ chụp ảnh em và Lạc Lạc là em thấy vui rồi phải ?"

      " ít xuất những tờ báo lá cải chút, đối với hình tượng và đối với quan hệ xã hội đều tốt."

      chậm rãi đạp chân phanh: "Hôm trước nghe phong thanh thấy có người ba mươi tuổi đầu mà vẫn thiếu chút đứng đắn và chững chạc"

      Hôm trước... À, dạo này dính phải scandal với tiểu minh tinh nào đó. Có điều mấy tin này cứ giả giả, rốt cuộc có thực động tâm với người ta hay Tử Quan thèm quan tâm.

      Hôm nay tâm trạng khá tốt, dường như hiểu ý tứ trong câu ban nãy của , chỉ tủm tỉm cười rồi chuyển trọng tâm câu chuyện chỗ khác: "Em bảo dì hầm canh gà rồi, về nhà uống chút rồi hẵng ra sân bay."

      Buổi trưa, Tử Quan dỗ Lạc Lạc ngủ rồi nằm giường lướt web đọc tin tức.

      Chuyên mục giải trí giật cái tít và đưa lên tấm ảnh của ngôi sao Lăng Yến. Hoàn cảnh trong bức ảnh cảm thấy rất quen thuộc, đọc đoạn mới phát ra đó chính là màn sáng nay. ra người mà các kí giả bám đuôi rất chặt kia chính là Lăng Yến và con ta.

      Đôi mắt bé đầy vẻ sợ hãi, hơi đỏ lên, có thể nhìn ra là bị dọa cho sợ đến mức nào, chỉ biết ôm chặt cổ mẹ, gương mặt còn có thể trông thấy vài giọt nước mắt. Tử Quan chỉ cảm thấy bé ấy rất rất đáng thương, đọc lướt xong mới cảm thán, đúng là trí tưởng tượng của đám phong viên này quá phong phú.

      Bốn năm trước Lăng Yến chồng mà có con, câu hỏi : ai là cha ruột đứa bé biết bị xào nấu đến bao nhiêu lần. ngờ lại có người đưa ra giả thuyết : cha đẻ của Lăng Mân Huyên ai khác chính là Phương tổng Phương Gia Lăng của công ty công nghiệp nặng Quang Khoa, bằng chứng của người đó là tấm ảnh chụp chung của Lăng Yến và Phương Gia Lăng năm ấy. Bức ảnh đó hôm nay lại bị móc ra lần nữa, những nhân vật liên quan đều bị làm mờ, chỉ có khuôn mặt của Phương Gia Lăng và Lăng Yến là ràng. Người trong bức ảnh là của bốn năm trước, khi đó Lăng Yến vẫn chưa vào nghề, son phấn trang điểm quá đậm nhưng bản thân ta lúc này luồng linh khí xinh đẹp, quyến rũ.

      Phương tổng và nữ minh tinh... Tử Quan nghĩ tới đây bỗng cảm thấy buồn cười. Nếu như nhân vật chính trong bài báo này là ông xã nhà chừng còn tin, nhưng Phương Gia Lăng... lắc đầu, ông chủ tác phong chín chắn, cẩn thận khống chế bản thân, tuyệt đối tin.

      Lạc Lạc trở mình cái nhưng vẫn ngủ say như trước. Tử Quan nghe thấy tiếng di động đổ chuông ngoài phòng khách.

      "Đến họp nhanh lên, cuộc họp này rất quan trọng, bài báo vừa mới được phát tán, biết người nào vô đạo đức cầu giới truyền thông bắn tin Phương tổng có con bí mật nữa!" Elle nghiến răng nghiến lợi, "Tử Quan, chắc là phòng hành chính phải phối hợp với bộ phận quan hệ xã hội chút rồi, buổi tối mời cơm mấy tay nhà báo, cụ thể thế nào cậu liên lạc trực tiếp với bộ phận quan hệ xã hội nhé!"

      "Tớ vừa đọc tin tức rồi, đến công ty ngay!" Tử Quan chần chừ.

      "Loại chuyện xấu xa này cũng chỉ có Tiêu Chính Bình mới có thể làm ra" Elle với giọng căm hận, "Nếu cậu hai nhà họ Tiêu còn tại vị có lẽ dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu này."

      "... Sao cơ?"

      "Mấy nhà báo đều là của nhà họ Tiêu, người thông minh vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra ngay ấy mà!"

      cả tung tin ư? đường lái xe đến công ty, Tử Quan vẫn luôn ngẫm nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng thấy có khả năng. muốn gọi điện thoại hỏi Tiêu Trí Viễn chút nhưng cuối cùng điện thoại lại chuyển tới chỗ Iris, nàng xin lỗi rồi cho biết là Tiêu Trí Viễn máy bay.

      " sao" Tử Quan "Lúc nào xuống máy bay bảo ấy gọi lại cho tôi."
      tart_trung, AnnabelleTiểu Hi thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12
      Sáu giờ chiều.

      Toàn bộ các phòng ban chủ chốt trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa đều phải tăng ca thêm giờ, bộ phận quan hệ xã hội thông báo cho các cơ quan truyền thông, đưa lên đủ mọi luồng tin để sáng tỏ bài báo sáng nay Internet. Cuối giờ chiều tổ chức cuộc họp báo, tặng quà cho ký giả và chính thức sáng tỏ thông tin, cả công ty hệt như chiếc máy được vận hành hết công suất, mọi bộ phận đều giải quyết những ảnh hưởng mà chuyện xấu kia mang đến.

      Tử Quan kí xong đống danh sách thanh toán, rồi đưa tay nhấc điện thoại.

      "Tử Quan, ở đâu?" Giọng của Iris có vẻ gấp gáp, lúc sau Tử Quan mới nhớ ra giọng trong điện thoại là của Iris.

      mơ hồ cảm thấy bất an: "Tôi làm thêm giờ ở công ty."

      " bận chuyện con bí mật của Phương Gia Lăng của Quang Khoa ư? Bây giờ xảy ra vấn đề : lúc các phóng viên chụp ảnh của Lăng Yến chụp được cả sếp Tiêu và Lạc Lạc..." Iris dừng lại chút, cân nhắc từng câu từng chữ mới dè dặt : "Ảnh vẫn chưa được tung ra ngoài, chúng tôi cố gắng đòi ảnh về."

      Trong đầu Tử Quan nổ bùm tiếng, im lặng rất lâu rồi mới cố gắng bắt bản thân mình bình tĩnh: "Chỉ có ấy và Lạc Lạc thôi à?"

      "Chỉ có ấy và Lạc Lạc, ."

      "Tiêu Trí Viễn biết chưa?" Phản ứng đầu tiên của là nghĩ đến .

      "Sếp Tiêu đến Đức Thành rồi, nhưng ấy chủ trì cuộc họp rất quan trọng, liên lạc được." Iris thêm: "Những bài báo mạng tôi cố gắng khống chế, nhưng tại có số nhà báo tương đối phiền phức, muốn giật tít vào ngày mai... Tử Quan, đừng gấp, tôi hỏi sếp Tiêu rồi báo lại với ."

      (Đức Thành là quận nội thành thuộc Thành Phố Đức Châu tỉnh Sơn Đông)

      Sao có thể gấp?

      Tử Quan mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhớ lúc đầu, để thuyết phục lão gia, Tiêu Trí Viễn hết lần này đến lần khác nhấn mạng rằng việc che giấu tình trạng kết hôn là vì muốn tốt cho Lạc Lạc, muốn con bé vừa sinh ra bị dòm này ngó nọ. Cuối cùng lão gia cũng chấp nhận, nhưng ông quên nhắc nhở: "Nếu như vì việc giấu giếm thân phận này mà để Lạc Lạc bị thiệt thòi" ông tuyệt đối chấp nhận.

      Chuyện của Phương Gia Lăng ra chỉ là lời đồn thổi vu vơ mà thôi, thế nhưng nếu ảnh của Tiêu Trí Viễn và Lạc Lạc mà bị tung ra ngoài ngay cả lập trường để giải thích cũng có, tiếp sau đó, giới truyền thông đào xới xem ai là mẹ đẻ của đứa bé... Cứ cho là Tiêu Trí Viễn tay che trời, giấu giếm được thân phận cho , nhưng tin tức lớn như vậy, lão gia tuyệt đối bàng quan đứng ngoài, cũng để Lạc Lạc phải gánh thân phận là "con bí mật", lúc đó, bất luận thế nào, họ cũng bị công khai thân phận...

      nhẫn nhịn giấu giếm đến tận bây giờ, làm sao có thể để xảy ra chuyện "kiếm củi ba năm đốt trong giờ"?!

      Tử Quan suy nghĩ rất lâu, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Iris màn hình điện thoại, rất lâu cũng rời .

      Nhưng tới cuối cùng lại gọi, Tử Quan biết rằng dù có gọi điện cũng có tác dụng gì. Xét cho cùng cũng có quyền chỉ huy bộ phận quan hệ xã hội của Thượng Duy phải làm thế nào, lúc này người duy nhất có thể tìm chỉ có mình Tiêu Trí Viễn mà thôi.

      Gọi hơn mười cuộc điện thoại cuối cùng cũng bắt máy, chỉ có điều giọng nghe rất mệt mỏi, bất lực: "Có chuyện gì vậy?"

      cố nhẫn nhịn muốn chuyện với lần.

      ngờ lại im lặng hồi mới tiếp: "Người ta muốn đưa ra ngoài ánh sáng mặc kệ người ta."

      "Tiêu Trí Viễn!" Giọng chợt cao vút " điên rồi!"

      " có vợ có con , tại sao lại phải giấu giếm?" Ngữ khí rất buồn bã, "Tử Quan, ngày hôm nay như lúc còn ở nhà trẻ ấy, tốt hay sao? Chúng ta nhà ba người, vì sao cứ phải trốn trốn tránh tránh?"

      "Lúc kết hôn đồng ý với em cái gì?" giận.

      " quên rồi." hờ hững , " chuyện với em nữa, bên này vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong."

      muốn cãi nhau với nên cúp máy luôn. Tử Quan gọi lại, đối phương tắt máy hoàn toàn.

      nghĩ tới nghĩ lui, trong lúc cảm thấy chẳng có cách nào khả quan chợt nghĩ tới người, gọi xong cuộc điện thoại ấy thoáng thấy yên tâm hơn, lại gọi tiếp cho Iris: "Phiền đặt giúp tôi vé máy bay đến Đức Thành vào đêm nay."

      "...Có cần thông báo cho Tiêu tổng ?"

      Tử Quan cười khổ: "Tôi tới đó rồi thông báo cho ấy, ấy họp, có lẽ nhận điện thoại đâu."

      Lúc tan ca chín giờ tối, tuy rất mệt mỏi nhưng vẫn phải chạy thẳng đến sân bay, đường nhận được điện thoại của Iris, trái tim của Tử Quan càng chìm xuống tận đáy cốc: thái độ của chủ biên tờ báo chụp được bức ảnh ấy lần này rất cứng đầu, là bài viết đánh xong, nội dung cũng được kiểm duyệt rồi, cơ hội rút lại rất ít.

      Lên máy bay lại bấm số của Tiêu Trí Viễn lần nữa, vẫn tắt máy. tiếp viên hàng dịu dàng khom người xuống nhắc tắt di động, Tử Quan trải tấm chăn cuộn mình trong chiếc ghế rộng rãi, ràng mệt đến sức cùng lực kiệt nhưng lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

      Chạy đến như thế này có tác dụng gì ? để tâm đến sao? hề chắc chắn chút nào

      Thời gian bay từ Văn Thành đến Đức Thành chỉ có hai tiếng rưỡi, nhưng vì chuyến bay là bay trong đêm nên thời gian có vẻ như trôi nhanh hơn (Văn Thành là huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang)

      Tử Quan chỉ cảm thấy mình nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ chưa bao lâu máy bay hạ cánh.

      Trong tay chỉ có địa chỉ được viết giấy nhớ, hành lý cũng chỉ có chiếc túi xách người, đơn giản như vậy ra sân bay, theo biển hướng dẫn đến khu chờ taxi.

      Đức Thành mới vừa trải qua cơn mưa, cơn mưa đêm tẩy sạch bầu trời, gió đêm muộn thổi đến, nhiệt độ lúc hai giờ sáng hơi thấp, Tử Quan chỉ mặc bộ váy liền áo, ngay cả áo khoác gió cũng quên mang, người từng đợt da gà cứ nổi lên. Ngồi vào taxi, báo tên nhà hàng cho lái xe rồi mở di động.

      Lúc màn hình vừa sáng lên điện thoại của Tiêu Trí Viễn gọi tới.

      hỏi thẳng: "Em ở đâu?"

      Nghĩ đến việc Iris báo cho biết là bay đến đây, Tử Quan mím chặt môi: " taxi."

      nghe thấy tiếng thở nặng nề ở đầu dây bên kia, thở dài, rất bất đắc dĩ: "Sao lúc xuống máy bay bật máy ngay? bảo tài xế đến đón em, muộn thế này mình an toàn!"

      Tử Quan nhíu mày: " tưởng em muốn tới lắm hay sao?"

      gì.

      hờ hững : "Em đến ngay đấy, ... hãy chuẩn bị chút , em muốn trông thấy những người nên thấy."

      "Có ý gì?" lạnh giọng hỏi lại.

      " cần giả vờ với em, ai biết được trong khách sạn ở có linh tinh vớ vẩn nào ?" Tử Quan buột miệng.

      "Tang Tử Quan!" Tiêu Trí Viễn thể nén được tức giận, nhưng lại hạ giọng ho vài tiếng mới : "...Có phải chỉ với mình em mới nghĩ như thế?"

      Tử Quan cúp máy, tài xế taxi nhìn cái từ gương chiếu hậu, nhưng chuyển mắt rất nhanh.

      Chắc người ta cho rằng tới để bắt kẻ thông dâm... Tử Quan nghĩ vậy. Vừa ra khỏi taxi đến cửa khách sạn, từ rất xa trông thấy trợ lý của Tiêu Trí Viễn ngồi chờ ở đại sảnh khách sạn, vừa thấy lập tức thở phào: "Tiêu phu nhân."

      miễn cưỡng mỉm cười.

      ta cùng Tử Quan lên tầng 32, mở cửa căn phòng rồi thức thời : "Tiêu tổng ở trong phòng sách ạ."

      Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, thảm nhung dày mà mềm mại, Tử Quan lên tấm thảm ấy hề phát ra tiếng động nào.

      Cửa phòng sách khép hờ, lúc vào chỉ trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Trí Viễn, tựa lưng ghế mềm, điện thoại vẫn ở trong tay chuyện. Hai mắt vẫn dán lên giấy tờ bàn, bố trí ai làm việc gì, lại nên làm gì trước làm gì sau, đâu vào đấy.

      Bên đầu dây bên kia có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ầm ĩ, trưởng phòng quan hệ xã hội mãi mãi có được bình tĩnh như sếp tổng, nóng lòng : " tệ lắm... đường in ấn ạ..."

      Tử Quan biết cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. đêm vất vả đổi lấy kết quả này, cơ thể tựa lên tường, thở phào cái từ tận đáy lòng.

      Tiêu Trí Viễn cúp máy, quay đầu nhìn cái sâu sắc: "Như mong muốn của em rồi chứ?"

      Giọng khàn đến lạ lùng, Tử Quan mới chú ý đến bên tay trái lúc này còn cắm ống truyền, nước thuốc bên chỉ còn lại nửa, chắc là thực rất mệt, dưới đôi mắt trũng sâu là quầng thâm đen rất đậm, khác hẳn so với dáng vẻ hào hứng, phấn khởi ngày thường.

      hiểu sao trong lòng dâng lên áy náy, chậm rãi tiến về phía đó, nhưng vẫn mạnh miệng : " ràng là có thể giải quyết, vì sao lại làm em sợ?"

      lặng yên nhìn : "Lúc em gọi điện tới, dự cuộc họp rất rất quan trọng, có thời gian giải thích kĩ với em... đến lúc có thời gian chuyện em lên máy bay rồi. Tang Tử Quan, cũng biết nóng nảy, cũng có lúc hấp tấp... phải là vạn năng, đôi lúc em có thể thông cảm cho chút xíu được ?"

      Khuôn mặt tiều tụy như vậy, Tử Quan chợt nhớ tới, nhiều khi gần như là xúc phạm khi đưa ra biết bao nhiêu là cầu vô lý với người đàn ông này, đó phải vì dựa vào khoan dung của hay sao?

      giữ im lặng, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu .

      Tiêu Trí Viễn vẫn nhìn , trông thấy vành mắt đỏ rực của vợ, thể kìm lòng được bèn giọng : "Em ngủ lát , còn phải xem tài liệu."

      Tử Quan gật đầu, lúc ra ngoài còn khẽ khàng khép cửa lại.

      ngồi ở phòng khách lúc, Iris gửi tin nhắn đến xác nhận bịt miệng được tòa soạn kia, mạng cũng khống chế được, bây giờ xem như còn nhiễu loạn nào nữa. Tử Quan trả lời bằng câu "Cảm ơn", nàng lại gửi tin nữa " có gì, Tiêu tổng vừa xuống máy bay bị sốt cao rồi."

      câu đầu cuối nhưng lại được soạn cách công phu

      Quan hệ giữa hai vợ chồng họ như thế nào người ràng nhất chỉ có mình Iris, ấy ra câu đó như thể vô tình nhắc tới nhưng lại khéo léo nhắc nhở Tử Quan nên chú ý đến sức khỏe chút.

      Tử Quan ngẫm nghĩ rồi đứng dậy rót ly nước ấm bưng tới phòng sách, khẽ đẩy cửa ra ngờ lại thấy Tiêu Trí Viễn ngủ ghế mềm

      Buổi sáng, đại hội ở nhà trẻ tính là hao tốn sức lực nhưng cũng khá mệt mỏi, lại bay ngay đến đây họp hành, lại còn bị cảm sốt, thảo nào nặng đến mức này.

      Cổ áo phanh hai cúc, cà vạt vẫn chưa tháo hẳn, Tử Quan đặt cốc nước xuống, tháo ra giúp .

      Hiếm khi nhíu mày lúc ngủ, dáng vẻ chất chứa tâm , hơi thở cũng nặng nề. Tử Quan cẩn thận xoay người, định lấy chăn đắp lên cho .

      Vừa xoay người, tay lại bị nắm lấy... dùng cánh tay bị cắm kim truyền kia, ngón tay dài ngần ngại nắm chặt lấy cổ tay , tay hơi cử động khiến túi nước truyền rung mạnh.

      Cơ thể cứng đờ ra, quay đầu nhìn .

      vẫn nhắm mắt, bàn tay nắm chặt tay , rất lạnh.

      "Này, bỏ ra." khẽ nhắc, cũng dám giẫy mạnh ra, sợ làm đầu kim đâm chệch chỗ khác.

      "." Giọng rất khàn nhưng lại có vẻ cứng đầu hiếm thấy.

      Tử Quan biết làm gì, đành phải quay người lại đối diện với : "Vậy uống cốc nước này nhé?"

      mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời như sao từ trước đến giờ lại giăng đầy tơ máu: "Tang Tử Quan, thế giới này mhiều người như vậy nhưng có phải chỉ với mình , em mới có thể nghĩ như thế ?"

      ngờ lại nhắc lại những lời này.

      Tuy nhiên Tử Quan dám trả lời. Lần đầu tiên hỏi, ngữ khí nôn nóng mà mạnh mẽ... Nhưng bây giờ nó lại trở nên yếu ớt, thậm chí bên trong còn hàm chứa cả cầu khẩn, giống như khẩn cầu trả lời câu "Đúng vậy!"

      mơ ư?

      nghi ngờ nhìn , im lặng hồi mới khẽ : "Có đôi lúc thực rất tốt với em."

      thực rất tốt với , tốt hơn bất kì người nào thế giới này.

      Nhưng kiểu tốt này phải xuất phát từ tình mà là từ áy náy, hổ thẹn.

      Còn vô lý hết lần này đến lần khác chỉ là tiêu xài "bồi thường" của cách sợ hãi.

      Đôi lúc thực muốn thử xem, rốt cuộc tới cảnh giới nào mới có thể trở mặt?

      Mưa ngoài cửa sổ rơi hết cơn này đến cơn khác, vạch ra những đường nét quanh co, trong suốt cửa sổ như những thân dây mây, dây dưa sống chết. Dường như hiểu được ánh mắt của , cuối cùng cũng bỏ tay ra, mỉm cười tự giễu: "Em cứ coi như mơ ngủ ."

      Tử Quan nhìn uống nước xong, kim đồng hồ chỉ bốn giờ sáng.

      lật trang nữa: " còn phải xem thêm lát nữa."

      "Em chờ đến lúc truyền hết nước với ." Tử Quan cuộn mình ghế sofa trong phòng sách, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào túi thuốc nước trong suốt: " mặc kệ em ."

      còn định gì đó nhưng trông thấy vẻ mặt cố chấp chịu khuất phục của , thôi mặc kệ ấy .

      "Tin về Phương Gia Lăng biết chưa?" Trong phòng vẫn rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng lật giở giấy tờ của , để xua từng cơn buồn ngủ nặng nề kéo đến nhắc đến chuyện đó.

      "Rồi..." đáp hờ hững.

      "Có phải là cả, ấy..."

      "Việc này liên quan đến em" ngắt lời , dù ngữ khí lạnh lùng nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ ôn hòa khàn khàn nhưng rất ràng là muốn chuyện tiếp với , "Bác sĩ ở ngay bên cạnh, lát nữa gọi điện thoại sang là được, em ngủ ."

      "." Tử Quan nhắm mắt lại.

      thở dài tiếng động, buông bút, bất đắc dĩ: "Vậy em đừng nữa, để yên tĩnh xem tài liệu cho xong ."

      càu nhàu câu, quả nhiên im ắng hẳn.

      Tiêu Trí Viễn nhân lúc nhắm mắt bèn đưa tay điều chỉnh tốc độ chảy của thuốc nước, tốc độ nước chảy xuống nhanh hơn rất nhiều, dường như từng giọt nước cứ liên tục chảy xuống ngừng nghỉ nhưng lại chẳng thèm để tâm đến điều ấy, tiếp tục dời lực chú ý đến đám giấy tờ.

      Thực ra, bản thân đầu đau như búa bổ, cổ họng như bị lửa đốt, Tiêu Trí Viễn xoa xoa mắt, ánh mắt dần dần chuyển lên người Tử Quan. lùi vào sofa, ôm gối ngủ say, tư thế lúc ngủ giống hệt Lạc Lạc.

      Trong khoảnh khắc ấy, rất muốn hút điếu thuốc, thẳng tới bên cạnh , khẽ khàng ôm cái, sau đó : "Có thể cứ ở bên như vậy, phải vì bị ốm, cũng phải vì giúp em làm việc gì, chỉ bởi vì là chồng em ?"

      Nhưng những lời yếu đuối như vậy, trước nay chỉ là để trong lòng hết lần này đến lần khác... Tử Quan trả lời sao nhỉ? biết nhưng có thể khẳng định rằng tuyệt đối gật đầu.

      Chừng nửa tiếng sau, Tử Quan đột nhiên tỉnh giấc, đầu tiên là nhìn túi thuốc nước của , phía dưới chỉ còn vạch khoảng non nửa đốt ngón tay, đứng bật dậy: "Truyền xong rồi, em gọi bác sĩ."

      Tiêu Trí Viễn nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của bèn mỉm cười: " ."

      Bác sĩ tới rất nhanh, rút kim ra cho Tiêu Trí Viễn rồi lắc đầu : " chỉnh tốc độ nhanh hơn hả? Sức khỏe của có chịu nổi ? Trái tim chịu nổi đâu..."

      Tiêu Trí Viễn khẽ ho khan tiếng, Tử Quan đứng ngẩn người bên cạnh lại hung dữ lườm

      Mãi đến khi bác sĩ cấy cặp nhiệt độ ra, mới : " muốn sống nữa à?"

      " muốn sống nữa em có quan tâm ?" dùng ngữ điệu rất bình thường

      "Em muốn Lạc Lạc có bố." dừng lát mới .

      Tiêu Trí Viễn nhàng : "Yên tâm, tạm thời chưa chết được."
      tart_trung, AnnabelleTiểu Hi thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 13
      Rèm cửa sổ trong phòng ngủ được che kín, Tử Quan mở mắt rồi lại nhắm mắt, nằm ì giường lúc.

      biết giờ là mấy giờ rồi? mơ màng nhớ ra, sáng sớm, lúc Tiêu Trí Viễn tới hơi mở mắt ra, vô thức hỏi: " khỏe hơn tí nào chưa?"

      vươn tay, hơi siết gương mặt , cúi người xuống, cho phép trốn tránh rồi hôn lên trán , : " ra ngoài lát, em ngủ thêm chút nữa ."

      nhất thời thể trốn tránh bèn thuận theo luôn, bây giờ nhớ ra, nụ hôn trán dù chỉ là lướt qua nhưng lại rất nặng nề, khoảnh khắc ấy suy cho cùng là mơ hay ? sờ soạng cầm đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường lên, nhìn thoáng qua, ngờ giờ trưa rồi. vội vàng đứng dậy, ra cửa phòng ngủ nghe thấy loáng thoáng có tiếng tranh chấp bên ngoài phòng khách.

      Là giọng người đàn ông.

      Tử Quan hơi hé cửa ra, lướt nhìn phía bên ngoài, là Trần Phán.

      "Sếp Tiêu, vì sao lại phải làm vậy?" Thoạt nhìn ta có vẻ rất tức giận, thiếu điều chỉ thẳng tay vào mũi ông chủ mà thôi.

      "Làm gì?" Giọng Tiêu Trí Viễn vẫn khàn đặc như vậy, thậm chí trông còn mệt mỏi hơn cả hôm qua.

      "Đám người đó xấu sau lưng thế nào, phải biết!" Ngữ khí của Trần Phàn dần trở nên kích động, "Nếu có thể giống ta, tốt xấu gì cũng có người vợ danh nghĩa, chí ít ta nắm thóp cuộc sống của mà viết ra bài báo như vậy!"

      Tiêu Trí Viễn vẻ mặt vô cảm nhưng vẫn giữ im lặng.

      "Lần này nếu lợi dụng được giới truyền thông mà tung ra tin tức kia đúng là cơ hội tốt, rất đúng lúc. Vì sao phải làm to chuyện, tại sao những tin tức với này, nọ lại đem giấu nhẹm ?..." Trần Phàn có vẻ như định buông tha, "Loại tạo thế dư luận này vốn dĩ là trăm lợi mà hại đối với chúng ta..."

      Tiêu Trí Viễn ngắt lời ta, " cần những scandal ầm ĩ kiểu này, tôi cũng có thể chắc chắn thành công. Cậu xem bên Phương Gia Lăng ấy, bị lọt mỗi thông tin có con mà tốn bao nhiêu sức lực..."

      "Điều này sao có thể giống nhau được?" Tâm trạng Trần Phàn có vẻ rất kích động, ta đứng cả lên, "Phương Gia Lăng đó là tin đồn thất thiệt, còn , có vợ lại có cả con, chuyện này nếu lọt ra ngoài cũng có thể viện cớ là vì muốn bảo vệ Lạc Lạc, đối với hình tượng và tác phong của đều có lợi! Những lời đồn bên phía Tiêu Chính Bình cũng có thể tự biến mất..."

      "Thôi ." Sắc mặt Tiêu Trí Viễn hơi trầm xuống, "Những chuyện này đều là chuyện gia đình tôi, thể kéo cả công ty xuống được"

      "Tóm lại là vì sao?" Trần Phán lại ngồi xuống, dĩ nhiên là cam lòng.

      "Vợ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt." Tiêu Trí Viễn xoa xoa ấn đường, bình thản .

      Trần Phán ngây ra nhìn , cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, bỏ qua câu chuyện này.

      Những chuyện họ tiếp theo đều là chuyện công ty, Tử Quan có tâm trạng nghe nữa, lúc này đầu óc rối bời, tất cả đều là những lời Trần Phán ban nãy.

      chợt hiểu ra, trong những chuyện xấu mà Tiêu Trí Viễn gây ra khắp nơi, dĩ nhiên cũng có chút là nhưng phần lớn đều là Tiêu Chính Bình có ý định để giới truyền thông phát tán ra... lấy lý do là Tiêu Trí Viễn vẫn còn thiếu chín chắn để khó có được tín nhiệm của hội đồng quản trị.

      Thế giới này hóa ra phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của , Tiêu Trí Viễn luôn giúp loại trừ phức tạp và xấu xa này... Có lẽ là ngủ ngon cho nên Thái dương cứ giật giật và rất đau, Tiêu Chính Bình... chuyện xấu... Tử Quan đột nhiên tỉnh táo lại trong nỗi kinh ngạc, trước khi tới đây, bản thân làm ra chuyện ngu xuẩn rồi!

      Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra

      Tiêu Trí Viễn giơ tay bật đèn: "Sao thức rồi?"

      miễn cưỡng mỉm cười: "Vừa mới thức thôi, đói quá ngủ được."

      liếc cái rồi ra lệnh: " ăn thôi."

      "Tiêu Trí Viễn..." để ý thấy giọng vẫn khàn đặc, cho nên kiềm chế được mà gọi lại.

      "Hử?" dừng bước.

      trông thấy râu ria dưới cằm mọc lún phún, khuôn mặt mệt mỏi rã rời đến khác thường, cuối cùng muốn lại thôi: "...cảm ơn ."

      "Sáng nay đâu?" Tử Quan ăn cơm trưa mà nhà hàng đưa tới, hỏi Tiêu Trí Viễn.

      nhấp ngụm cà phê, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của bèn đẩy chiếc đĩa trước mặt về phía trước: "Chia cho ít mì xào."

      " chưa ăn à?" Tử Quan gạt ít từ trong đĩa của mình ra rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên.

      là chưa ăn gì, cộng thêm chén Espresso đặc gấp đôi trong miệng vậy mà vẫn thấy nhạt nhẽo như nước lã. Nhưng lúc này trông thấy Tử Quan ăn rất ngon miệng mới cảm thấy hơi đói.

      "Tối qua ngủ?" Tử Quan buông đũa, nhìn sắc mặt càng thấy nghi ngờ hơn.

      " hẳn." Tiêu Trí Viễn hờ hững , "Lúc máy bay có ngủ lát."

      "Chiều nay về chưa?" Tử Quan nhìn đồng hồ, "Bác sĩ vẫn phải truyền nước..."

      "Về nhà rồi truyền." Tuy rất mệt nhưng tinh thần cũng tàm tạm, vẫn nhớ đến công việc của , "Hôm nay em phải làm thêm giờ à?"

      "Hôm qua làm xong rồi." Tử Quan hơi chột dạ chuyển điểm nhìn ra chỗ khác.

      "Có phải có tâm ?" Tiêu Trí Viễn nhíu mày nhìn .

      "." Tử Quan lắc đầu phủ nhận

      vẫn nhìn chăm chú, trong ánh mắt có chút thăm dò, Tử Quan cảm thấy rất tự nhiên, lát sau, đứng lên ra ban công nghe điện thoại, cuối cùng cũng có thể thở phào cái.

      Cuộc điện thoại này lâu lắm, Tử Quan vừa ngẩng đầu lên Tiêu Trí Viễn ở trước mặt , ánh mắt trầm ngâm mà lạnh lùng, nhìn chớp mắt.

      Trái tim ngừng đập, bỗng cảm thấy rất sợ.

      Nét căng thẳng mặt bị Tiêu Trí Viễn thu hết vào đáy mắt, nhếch nhếch môi, trong đôi mắt hẹp dài chỉ có màu u tối, tất cả đều là thần sắc mà tài nào hiểu nổi.

      "Trước khi đến đây em làm gì?" cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt , trong giọng còn chút dịu dàng nào.

      Tử Quan chưa bao giờ trông thấy Tiêu Trí Viễn như vậy, thần sắc trầm hung dữ, giống như hận thể cho bạt tai. mím môi chặt, lên lời.

      " ! Tang Tử Quan dám làm mà dám nhận à?" bộc phát cơn thịnh nộ.

      "Em tìm cả, nhờ ấy giúp đỡ." Tử Quan nghiến răng, hết mọi chuyện.

      "Vì sao khẳng định ta giúp?" từng chữ , " gì với ấy?"

      Tử Quan nhớ lại những lời với Tiêu Chính Bình, bỗng nhiên thấy rất sợ, ra những điều nên ... Lúc này Tiêu Trí Viễn lại hỏi như vậy, nhất định biết hết.

      Da đầu tê dại, nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên.

      "Tang Tử Quan, tôi quá xem , đối với , mọi chuyện đều ràng minh bạch... ta chịu giúp , còn có thể khuyên ta rằng: khi tin tức tôi kết hôn bị lọt ra ngoài, hình tượng của tôi càng tốt đẹp hơn..."

      "Hôm qua... Em hết cách nên mới tìm cả..." Tử Quan thấy vẻ mặt dữ tợn của bèn lùi về sau vài bước, " em hết cách rồi..."

      Có lẽ chỉ là tức giận nhất thời, cho nên cứ nhìn chằm chằm, khóe môi là nụ cười nhạt nhẽo, năng gì.

      "Xin lỗi..."

      "Kết hôn bốn năm nay, tôi nghĩ bản thân tôi làm hết những chuyện tôi nên làm... còn sao?" Tiêu Trí Viễn ngắt lời , nhìn như nhìn người xa lạ, "Tang Tử Quan, trong lòng , dù chỉ là góc nhất từng có vị trí của người chồng thực như tôi chưa?"

      Kết hôn... Bốn năm... Họ kết hôn bốn năm rồi.

      Tử Quan bỗng cảm thấy mũi mình cay cay, phân biệt nổi trong lòng mình lúc này là cảm giác gì... thất vọng, chẳng lẽ thất vọng hay sao? Nhưng có thể gì? Chỉ có thể liều mạng bắt bản thân mình được chớp mắt, được tỏ vẻ yếu đuối mà phải nhìn thẳng vào mắt .

      Tiêu Trí Viễn nhắm mắt lại, rất lâu sau cảm giác độc này mới dần phai nhạt , vẻ mặt vừa lãnh đạm vừa chán chường "Bỏ , nữa."

      vội vàng đứng lên, mặc kệ ngơ ngác đứng đó, thẳng vào phòng sách lấy cặp sách, sau đó ra khỏi cửa.

      Tiếng đóng cửa rất lớn khiến Tử Quan bừng tỉnh, lấy lại tinh thần chậm rãi ngồi xuống ghế, chết lặng hồi tưởng lại màn vừa rồi.

      Thực ra, trong bốn năm rất dài này, và Tiêu Trí Viễn biết cãi nhau đến bao nhiêu lần nhưng giống như ban nãy, vẻ mệt mỏi chán chường và lãnh đạm trong mắt ... Ấy là lần đầu tiên.

      chạm vào cực hạn của rồi ư?

      Nhưng còn cách nào khác?

      Nhiều khi, cãi nhau với Tiêu Trí Viễn chỉ vào chút dũng khí, tới bây giờ cũng thể khẳng định rốt cuộc là có phải giúp đỡ hay ... Còn lúc này thực muốn nghĩ nữa.

      Có người gõ cửa. Người phục vụ sợ sệt nhìn lại biển số phòng: "Chị à... Căn phòng này được trả rồi."

      "Được, tôi ngay đây." Tử Quan vào phòng ngủ cầm túi xách của mình, rối bời ra khỏi phòng.

      Thang máy xuống dưới từng tầng , Tử Quan chợt nghĩ, đây cũng phải lần đầu tiên bỏ cách giận dữ, bình thường đêm khuya, thường phẫn nộ với : "Tôi vẫn được sao?"

      lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm hơn bước, luôn nghĩ rằng, dù sao cái nhà này đối với cũng chẳng quan trọng gì.

      Mãi đến lần say rượu, nôn hết cả lên sofa. Tử Quan nhìn tấm thảm trải sàn đến phát điên lên, sau đó liều mạng đẩy đến phòng tắm. híp mắt nhìn , chắc là nghe nhầm nên tưởng muốn đuổi ra khỏi nhà, trong đôi mắt sáng ngời kia có đôi phần ấm ức: "Em tưởng muốn chạy ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt hay sao? Nhưng nếu em nhất định bỏ nhà ... Tử Quan em ở mình, lo lắm..." giật mình, chưa kịp phản ứng ngủ mất,

      Lúc này, Tử Quan có cảm giác , ném ở lại Đức Thành này mà thèm quan tâm đến nữa, nhưng biết đâu đây?
      tart_trungAnnabelle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14
      Mưa ở Đức Thành vẫn chưa tạnh.

      Bầu trời giống như động nước bị thủng, từng hạt mưa rơi xuống lộp độp trong suốt như trân châu, Tử Quan vẫy chiếc taxi rồi với tài xế: "Ra sân bay."

      Trạng thái của lúc này thực ổn – vẫn mặc trang phục ngày hôm qua, chưa tắm, bữa trưa mới ăn được nửa, bụng vẫn còn râm rẩm đau. Tử Quan ngồi xe, bấm điện thoại gọi cho Tiểu Trịnh, bảo nàng đặt cho vé máy bay. Điện thoại mới đổ hai hồi chuông, đối phương vẫn chưa kịp bắt máy pin hết sạch.

      Tử Quan bực bội thảy điện thoại vào túi xách, chửi thề tiếng "Khốn nạn!" Nước mưa vẫn rơi lên cửa kính xe, hơi hạ cửa kính xe xuống, vài giọt nước mưa hắt lên mặt , lạnh như băng tuyết. Sân bay cách đó xa vẫn mờ ảo trong màn mưa, bầu trời như bị bịt kín, thoắt thoắt . Bên đường thỉnh thoảng mới có xe qua lại, làm những vũng nước bắn tóe lên.

      " à, tới rồi." Tài xế nhắc nhở.

      "Ờ." Ánh mắt Tử Quan rời khỏi chiếc xe đỗ bên lề đường, trả tiền, đẩy cửa xe ra, bước thẳng vào nhà chờ sân bay và hề quay đầu lại.

      Tiêu Trí Viễn vừa xuống xe, tay vẫn còn đặt cửa xe nhưng ánh mắt đuổi theo bóng dáng ấy, cũng phải mất vài giây, tới khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

      " Tiêu, có cần tôi gọi chị nhà lại ?" Trợ lý hơi do dự.

      Tiêu Trí Viễn năng gì, thẳng vào nhà chờ sân bay.

      Cửa hồng ngoại tự động mở ra, phía trước là đoàn khách du lịch nào đó, bèn dừng chân đứng chờ mãi đến khi đoàn người tản ra, trợ lý mới chỉ tay về hướng "Bên này."

      mới được hai bước trông thấy Tử Quan lướt qua khoảng cách xa. hơi ngẩng đầu lên, ngay cả bước chân cũng chậm lại... có thể nhìn thấy rất , thậm chí còn thấy được cả mép váy tung bay và nét mặt khó chịu của .

      Đây là nét mặt bình thường nhất... Là nét mặt bình thường nhất khi Tang Tử Quan đối diện với

      "Tiêu phu nhân..." Trợ lí buột miệng gọi.

      Nhưng Tiêu Trí Viễn lại thấp giọng ngăn ta lại: "Để ấy ."

      Tử Quan thẳng đến quầy bán vé, ràng vừa mới trông thấy Tiêu Trí Viễn, có điều tên vô lại ấy thèm chống mắt nhìn lần nào... nếu như vậy, tuyệt đối chủ động tìm !

      bán vé mỉm cười thân thiện: "Xin hỏi quý khách muốn đâu?"

      "Văn Thành."

      "Quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt ạ?"

      "Quẹt thẻ." Tay Tử Quan lùa vào trong túi xách, bỗng nhiên hóa đá ... nhớ ra rồi, lúc căn bản là mang theo ví tiền, trong túi xách này chỉ có vài trăm đồng mà thôi.

      "ờ... Vé máy bay rẻ nhất đến Văn Thành khoảng bao nhiêu?" xấu hổ hỏi thêm câu nữa.

      "Giá rẻ nhất là 399 đồng, có điều giờ bay là 1 giờ bốn mươi phút sáng."

      Tử Quan đếm số tiền còn sót lại trong túi xách: "Làm ơn cho tôi mua vé, giờ giấc thế nào quan trọng."

      Lúc này vẫn còn rất sớm, phải ở lại sân bay chờ đến tận chín tiếng đồng hồ, Tử Quan tìm quán cà phê ngồi, nhàn hạ giở tạp chí ra xem.

      "Sáng nay, công ty công nghiệp nặng Quảng Xương ở Văn Thành mở cuộc họp thông báo tin tức cụ thể về việc gọi thầu, người phát ngôn thông báo tất cả các công ty đều có thể tham gia đấu thầu, bắt đầu từ ngày hôm nay, nội trong hai mươi ngày phải nộp đủ bốn trăm triệu tiền đặt cọc... Theo nguồn tin, nay có tập đoàn Thượng Duy, tập đoàn Quang Khoa và hơn ba mươi công ty có ý định tham gia gói thầu này..."

      Tạp chí trong tay sớm bị ném sang bên, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, có chuyện gì bất ngờ, màn ảnh xuất người mà biết, Phương Gia Lăng ngồi dưới sân khấu, thần sắc bình thản. Hình ảnh lập tức bị cắt rồi lại xuất người đàn ông còn rất trẻ.

      Cái liếc mắt đầu tiên, Tử Quan hơi thất kinh, ánh mắt bất giác muốn rời khỏi đó. Nhưng phản ứng lại rất nhanh, đó phải là Tiêu Trí Viễn mà là trai Tiêu Chính Bình của . Mặc dù đường nét khuôn mặt họ có vài phần giống nhau nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn – thẳng ra là Tiêu Chính Bình quá đáng hơn nhiều, chỉ là công việc, đặc biệt hơn, vị thiếu gia này mưu danh cầu lợi, thích xe, thích người đẹp, tin đồn vỉa hè cũng nhiều hơn em trai.

      Trong TV, Tiêu chính bình nhíu mày, phóng viên báo tài chính kinh tế đuổi theo hỏi: "Ông Tiêu, tập đoàn Thượng Duy có tự tin vào cuộc thu mua lần này ? Ông thấy đối thủ Quang Khoa thế nào?"

      ta vẫn bước xuống bậc thang, kiềm chế được giơ tay đẩy micro ra

      Phóng viên kia cũng định dừng lại: "Em trai ông vẫn đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành của tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy, nhưng lần thu mua này lại là ông làm chủ, ấy có ý kiến gì ?"

      Trợ lý ngăn người phóng viên đó lại, sau khi Tiêu chính Bình ngồi vào xe lập tức các cửa kính của chiếc xe biến thành màu đen sì, sau đó còn ai năng gì nữa.

      Bản tin chuyển tới thông tin tiếp theo, Tử Quan lặng lẽ bắt đầu ngẫm nghĩ. Tuyên bố được tung ra ngày hôm nay, bộ dáng khó chịu của cả trong TV, rất có khả năng là việc thu mua tiến hành thuận lợi. Tiêu Trí Viễn có biết chuyện gì xảy ra ?

      Nghĩ đến đây, Tử Quan chịu nổi bèn bĩu môi, cáo già như thế nhất định biết từ lâu, bằng mặc kệ bệnh nặng mà vẫn cố chấp chạy đến đây rồi...

      Phải rồi, ta vẫn ốm! Tử Quan có chút hả hê, đáng đời, sốt đến ba mươi chín độ lận! Bản thân đúng là trong khổ có vui, lúc này cảm thấy việc bản thân bị quẳng đến sân bay Đức Thành này cũng còn quá đáng thương nữa.

      "Thưa quý khách, cảm ơn quý khách lên chuyến bay CA2931 của hãng hàng XX. Máy bay chỉ còn 20 phút nữa tiếp đất, xin quý khách hãy thắt dây an toàn cẩn thận..."

      Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng Tiêu Trí Viễn bị thanh này đánh thức, vẫn chưa mở mắt cánh tay vô thức sờ sang ghế bên cạnh, giọng gọi: "Tử Quan."

      Vừa chạm vào mới phát ra vị trí bên cạnh căn bản là ghế trống. chậm chạp mở mắt ra, trợ lý nghiêng người sang: "Giám đốc Tiêu, bà nhà lên chuyến bay này."

      "Ờ." dần tỉnh táo, tay xoa xoa ấn đường: "Tới rồi sao?"

      "Chuyến bay tiếp đất ngay lập tức."

      Bây giờ là giờ mặt trời lặn, từ trong khoang máy bay nhìn ra ngoài, quầng mây dày đặc được nhuộm màu đỏ ối, giống hệt như miếng vải tơ bị bao phủ kín bởi những bụi phấn màu vàng kim, mây mềm mại như suối nước. Mưa gió ban nãy đến bây giờ hoàn toàn biến mất.

      Cảm giác tỉnh táo này khiến cơn tức giận buổi chiều tan biến hoàn toàn, đột nhiên nhớ tới tối qua... Lúc Tử Quan ở bên cạnh , sợ làm thức giấc ngay cả tiếng ho cũng phải đè xuống thấp, nhưng bệnh tình của cũng dễ chịu hơn chút.

      Là... cảm thấy nhớ sao?

      Tiêu Trí Viễn hơi giận vô nguyên tắc của bản thân mình đối với . Nhưng thực chính là như vậy, dù giận cơn giận ấy cũng chưa bao giờ tồn tại đủ ngày. Để lại mình ở đó, nơi sâu nhất trong đáy lòng Tiêu Trí Viễn mơ hồ có chút hối hận, lúc này máy bay tiến vào đường băng, đầu đau như sắp nổ tung, tất nhiên là chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài nữa, giọng hỏi trợ lý: " ấy ngồi ở khoang nào?"

      "Trước khi máy bay rời khỏi sân bay, ấy vẫn chưa mua vé." Trong tiếng gào rú ầm ĩ của chiếc máy bay, trợ lý vội vàng trả lời.

      "Ừm." Tiêu Trí Viễn nhắm mắt lại lát sau mới : "Bảo Iris liên lạc với ấy, là... Lạc Lạc tìm ấy."

      Năm giờ chiều. Máy bay tiếp đất tại Văn Thành.

      Tiêu Trí Viễn nhìn di động, tiếng chuông điện thoại báo hiệu có sáu tin nhắn thoại, đều là của Tiêu Chính Bình. nghe mà lập tức xóa . Tựa lưng vào ghế ô tô, thái dương vẫn đau vì ảnh hưởng của chuyến bay, rất rất đau, Tiêu Trí Viễn nghe thấy người trợ lý dè dặt hỏi: "Giám đốc Tiêu, bây giờ đến bệnh viện nhé?"

      liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa trả lời điện thoại đổ chuông. Lúc này, thể mặc kệ nữa: "Bố!"

      Ông già họ Tiêu bình thản : "Con về nhà chuyến ."

      "Vâng." dừng lại chút mới trả lời, nhưng khóe môi lại là nụ cười thản nhiên, tay gõ lên ghế của tài xế: " đến nhà lão gia."
      tart_trungAnnabelle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :