1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khi đầu bếp xuyên vào "Xạ điêu" - Cam Bút (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7:

      7.1

      Editor: Kaori Hương


      Diệp Hướng Vãn dẫn mấy thiếu niên say rượu kia vòng vo vài vòng ở trong thành, nhìn thấy có vũng bùn nhão ở con đường phía trước, liền có chủ ý. Nàng chạy tới theo con đường, mấy thiếu niên say xiêu xiêu vẹo vẹo ở sau lưng nàng. Đột nhiên nàng sử dụng khinh công về phía sau lưng mấy thiếu niên say, đưa tay đẩy cái, thiếu niên say kia trực tiếp ngã vào trong vũng bùng nhão, quần áo mũ cực bẩn. Vũng bùn kia cũng sâu, chờ thiếu niên say nhếch nhác đứng lên, vũng bùn nhão đó chỉ cao đến nơi bắp chân của cậu ta.

      Diệp Hướng Vãn cười lớn, hờn dỗi tích tụ trong bụng từ trước đến nay đều bay . Nàng về phía ngoài trấn ngoại, dân cư thưa dần, mãi đến tận trước mãi xuất người.

      Đối diện nàng chính là thư sinh bẩn thủy ở trong tửu lâu.

      Ngay cae Diệp Hướng Muốn thi triển khinh công đổi nhiều hướng đều thoái ra khỏi được ngăn cản của , bây giờ biết gặp cao thủ, người thư sinh này lại có tuyệt kỹ.

      Thân thể Diệp Hướng Vãn quay , muốn trốn về từ đường lúc nãy..., lúc này lại nhìn thấy mấy người cao cấp đứng cách đó xa. Cầm đầu trượng nam tử cả hai mắt đều mù, xấu xí, bên cạnh là tên mập lùn, mặt mũi cái hèm rượu rất dễ thấy, còn có đồ tể tiểu thương (nhân), còn có nữ tử trung niên, tuy rằng quần áo bình thường, nhưng vẫn rất thướt tha thùy mị, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là mỹ nhân.

      Diệp Hướng Vãn sợ run lên.

      Ban đầu nàng thấy thư sinh chặn đường nghĩ đến thư sinh cùng thiếu niên say cùng phe, tìm đến mình tính sổ.

      Nhưng là, mấy người này. . . . . . Có điểm nhìn quen mắt a. . . . . .

      Trong bụng nàng nhất cân nhắc, hơi động chút.

      người mù thư sinh tiều phu đồ tể người mập lại thêm nữ tử.

      Giống như. . . . . . Nàng đụng phải sáu quái Giang Nam* chứ?

      *Giang Nam thất quái là nhóm bảy nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết hùng xạ điêu của Kim Dung. Người đứng đầu nhóm này Kha Trấn Ác còn tiếp tục xuất trong tác phẩm tiếp theo Thần điêu hiệp lữ.
      Giang Nam thất quái là tên giang hồ sử dụng để gọi sau lưng họ còn khi gặp gỡ, người ta gọi họ cách lịch là Giang Nam thất hiệp.
      Giang Nam thất quái bao gồm bảy người, đều sinh trưởng tại vùng Giang Nam. Họ sống với nhau từ nên tình thân như ruột thịt, kết làm em và nổi danh giang hồ nhờ vào những công phu khác nhau và tôn chỉ hiệp nghĩa của mình. Tôn chỉ của Giang Nam thất quái là chuyên cắn lén hội đồng và ăn hôi, chuyên đánh lén phụ nữ yếu đuối và người mù khuyết tật, câu cửa miệng luôn là "đánh cũng bảy người mà đánh trăm cũng bảy người", nhưng thiên hạ chưa bao giờ thấy họ đánh trăm cả. Chính vì thế họ cũng còn được gọi là Giang Nam Thất Cẩu hay Giang Nam Cẩu Tạp Chủng.

      Chẳng qua là, mấy quái Giang Nam tuy rằng tính tình cổ quái, trong sách viết cũng mất hiệp nghĩa. tại, vì sao vì sao phải ngăn lại mình?

      "Giang Nam thất hiệp?" Diệp Hướng Vãn thử . Tuy rằng ở giữa《 Xạ điêu 》 có Hàn Tiểu Oánh vụng trộm với Trương A Sinh (tiều phu) rồi mất sớm, nhưng sáu người còn lại vẫn tự xưng "Giang Nam thất quái" như cũ, Diệp Hướng Vãn biết tính tình của bọn họ, đương nhiên đụng điều kiêng kị của bọn họ.

      Nàng vừa như vậy, tuy rằng sáu người kinh ngạc về tri thức bất phàm của tiểu nương này, liếc mắt cái liền nhận ra lai lịch của bọn họ, nhưng đối với xưng hô của nàng cũng tương đương vừa lòng.

      Thư sinh quơ quơ phiến (quạt) giấy dầu rách nát, cười : "Tuy rằng tuổi tiểu nương lớn, kiến thức ngược lại nhiều, có thể đoán được thân phận chúng ta. Ta họ Chu."

      Diệp Hướng Vãn miễn cưỡng cười cười: " biết mấy vị đường ngăn tiểu nữ tử , muốn như thế nào?"

      Thư sinh : "Tên tiểu nương gọi là gì? Sư thừa nơi nào? Vừa rồi khinh công rất được."

      Diệp Hướng Vãn : "Tiểu nữ họ Diệp, có sư phụ." nàng dối, Hồng Thất Công là nghĩa phụ của nàng, cũng phải sư phụ.

      Thư sinh : "Nếu như vậy, ngươi có nghĩ bái chúng ta làm vi sư?"

      Diệp Hướng Vãn sửng sốt.

      phải đệ tự duy nhất của Giang Nam thất quái là Quách Tĩnh sao?

      tại lại muốn thu mình làm đồ đệ?

      Chẳng lẽ vì nguyên nhân là mình xuyên vào "Xạ điêu", làm thay đổi nội dung tiểu thuyết?

      Thư sinh thấy Diệp Hướng Vãn lời nào, lại : "Tiểu nương, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, tâm địa tồi, lại là người tùy cơ ửng biến, là mầm tốt học võ. Nhưng mà hình như công phu quyền cươc của ngươi được tốt lắm, có nghĩ là học ít từ Giang Nam thất quái chúng ta?"

      Hàn Tiểu Oánh cười khanh khách : "Kỳ chỉ là Chu nhị ca của ta muốn nhận ngươi làm đệ tử, truyền cho ngươi Diệu thủ kia của , ngược lại mấy người chúng ta đều là nhân tiện."

      Đầu Diệp Hướng Vãn đầy hắc tuyến: Chu Thông muốn thu mình làm đồ đệ? Đây là tình huống gì? Ban đầu nàng cố ý học quyền cước hảo ? Chẳng lẽ chỉ có nấu cơm cũng có thể chọc phiền toái lớn cho mình?

      Chu Thông thấy Diệp Hướng Vãn lời nào, lại : "Tiểu nương, ta hỏi qua đầu bếp kia, đồ ăn nọ là do ngươi dạy, có phải thế ?"

      Diệp Hướng Vãn gật đầu, trong lòng khóc thét: Quả nhiên là trù nghệ gây họa!


      Chu Thông gấp cây quạt lại, tận tình khuyên bảo: "Tiểu nương, tay nghề nấu cơm của ngươi nấu cơm tốt như vậy, nhất định là đến nơi nào đều có người thích. Nếu nhân tiện ngươi học xong Diệu thủ ta kia. . . . . . khắp thiên hạ cũng buồn a." Vừa vừa rung đùi đắc ý.

      Diệp Hướng Vãn vẫn lời nào.

      Chu Thông thấy thể đánh động nàng, lại nghĩ tiếp tục khuyên nàng: "Đồ nhi ngoan, ngươi xem chừng có khi ngươi nấu cơm còn thiếu nguyên liệu nấu ăn, phải ? Nấu cơm khi thiếu đông thiếu tây là chuyện thường ngày, nhưng nếu thi triển diệu thủ này rồi. . . . . . nguyên liệu nấu ăn đủ."

      Diệp Hướng trễ càng thêm hắc tuyến.

      Đây là lời mà Giang Nam thất quái sao?

      phải Giang Nam thất quái lấy hiệp nghĩa làm gốc sao?

      May mà Kha Trấn Ác cầm cây thiết trượng dẫn đầu nghe lời vô lý của Nhị đệ mình, ho tiếng.

      Chu Thông nghe thấy thanh của Kha Trấn Ác, thu hồi vẻ mặt cợt nhả trong nháy mắt phụng phịu : "Tóm lại thế này, tiểu nương, nhìn tư chất ngươi tồi, lần này ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ. Trong lòng ngươi cần mưu toan việc gì, nghĩ đến làm chút gì đó này nọ cho chúng ta tiêu chảy có thể mượn cơ hội chạy trốn. Chúng ta có bảy người, để cho ngươi thừa cơ."

      Diệp Hướng Vãn ngẩn ra.

      Nghe ý tứ của Chu Thông, chẳng lẽ bọn họ thấy được mình đào tẩu từ trong tay Bạch y nhân kia ?

      Dọc đường bọn họ theo mình đến Nghi Hưng?

      Diệp Hướng Vãn hỏi ra miệng (hỏi bằng lời í!!!)

      Lập tức Chu Thông khép chặt miệng, vẫn là Hàn Tiểu Oánh giải thích nghĩ hoặc giùm nàng.

      ra Bạch y nhân kia đưa rắn qua Ngưu gia thôn bị Giang Nam thất quái bắt gặp. Bọn họ thấy công phu Bạch y nhân rất cao, lại nhìn ra nội tình công phu của . Hơn nữa lại có hàng loạt bầy rắn, bọn họ lo lắng Bạch y nhân có mưu đồ gì, liền lặng lẽ theo, nào biết rằng thấy buộc Diệp Hướng Vãn cùng rời .

      Theo tình tính Kha Trấn Ác, lúc ấy lao ra, nhưng bọn còn nhiều thấy trong có có rất nhiều rắn độc, nếu bọn cứ như vậy tùy tiện lao ra, chỉ có cứu được Diệp Hướng Vãn, còn có thể liên lụy tới mạng của mình, liền khuyên Kha Trấn Ác dừng lại, tạm thời kiềm chế.

      Phản ứng của Diệp Hướng Vãn ngoài dự đoán của Giang Nam thất quái, sợ hãi hoảng hốt kiêu ngạo siểm nịnh, tuy rằng cuối cùng vẫn cùng Bạch y nhân, nhưng tựa hồ có dự tính trước. Giang Nam thất quái nhìn thấy thôn bình thường tuổi lại sáng suốt gan dạ như vậy, khỏi đều nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa

      Nghe đến đó Diệp Hướng Vãn khỏi cảm thấy hổ thẹn. Ban đầu nàng tưởng rằng chính mình giấu giếm tâm tư bỏ trốn rất khá, nào biết rằng ngay cả Giang Nam thất quái đứng ngoài quan sát đều nhìn ra, làm sao Bạch y nhân có thể phát ? Khó trách dọc theo đường đều đề phòng mình. May mà cho rằng nàng là tiểu nương mười lăm mười sáu tuổi, bởi vậy tuy rằng đề phòng, nhưng vẫn còn có chút coi thường, mới nhất thời trúng thủ đoạn của nàng.

      Giang Nam thất quái thấy Bạch y nhân cũng có mạo phạm tiểu nương kia, thần sắc Diệp Hướng Vãn lại sợ hãi, cũng vội vã ra tay, chỉ theo sát dọc đường xa. Bọn cẩn thận che dấu vết tích để Bạch y nhân phát giác, nào ngờ theo thời gian lại thấy được Diệp Hướng Vãn trù tính Bạch y nhân tạo ra màn đào tẩu.

      Dựa theo ý tứ của mấy người khác, nếu Diệp Hướng Vãn an toàn thoát thân, thanh danh tổn hao gì, những người này trực tiếp Bắc hội hợp với Quách Tĩnh, nào ngờ sau khi Chu Thông thấy tác phong làm việc Diệp Hướng Vãn cảm thấy tiểu nương này cực kỳ hợp khẩu vị của mình, hơn nữa lại nhìn thấy căn cốt của nàng thượng giai (cực tốt), liền động tâm tư thu nàng làm đồ đệ. Mấy quái Giang Nam thấy Chu Thông kiên trì việc này, cũng đều cảm thấy quả các phương diện của Diệp Hướng Vãn tệ, liền đồng ý ý muốn của Chu Thông, theo dõi đường tới đây.

      Nghe xong lời của bọn , Diệp Hướng Vãn mới hiểu ra vì sao dọc theo đường đều cảm thấy hình như có người theo mình. Ban đầu nàng còn tưởng rằng là Bạch y nhân đuổi theo, tại mới biết được ra là Giang Nam thất quái theo ở phía sau.

      "Tiểu nương, ngươi xem nhị ca ta dành cho ngươi nhiều tâm tư như vậy, lại bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, lòng đều tài, ngươi liền thành toàn cho như thế nào?" Hàn Tiểu Oánh cười . Tuy rằng Diệp Hướng Vãn cố ý dùng mực bôi đen mặt trở nên xấu, nhưng nàng gặp qua bộ dạng Diệp Hướng Vãn khi ở Ngưu gia thôn, lúm đồng tiền như hoa, da thịt hơn tuyết, tại cực kỳ xinh đẹp. Khi đó Hàn Tiểu Oánh cũng rất thích nàng, cho đến sau khi Chu Thông đưa ra ý muốn thu Diệp Hướng Vãn làm đồ đệ tuy rằng miệng nàng gì, trong lòng lại rất vui mừng.

      Diệp Hướng Vãn nghĩ trước mặt mấy người này là Giang Nam thất quái có gắn bó chặt chẽ cùng nội dung tiểu thuyết 《 Xạ điêu 》 , sư phụ nhân vật chính Quách Tĩnh, trong lòng càng muốn ở chỗ cùng bọn họ. Nhưng xem tư thế của bọn , người ngăn chặn đường mấy người ngăn chặn đường về, dù nàng có đồng ý cũng nhất định phải làm đệ tử. Diệp Hướng Vãn phải người chịu ủy khuất, lập tức quyết định đáp ứng trước, dù sao cũng là học võ công, đối với chính mình cũng có điều gì có hại, về phần liên quan tới nguyên tác nội dung tiểu thuyết trước tiên nàng chậm rãi nghĩ biện pháp rời .

      Hàn Tiểu Oánh thấy nàng đáp ứng, vui mừng quá đỗi.

      Chu Thông ở bên cạnh đột nhiên xen vào câu: "Tiểu nương cũng nên nghĩ đến có thể thoát khỏi chúng ta như vậy giống với người kia. Phải biết rằng làm đồ đệ cả đời của vi sư, chớ để ý xấu trong lòng."

      Diệp Hướng Vãn đồng ý, lúc trước nàng đọc sách rất bội phục Giang Nam thất quái trọng tình nghĩa nặng lời hứa hẹn, lập tức liền đồng ý rồi lễ bái sư, miệng "Sư phụ" .

      Giang Nam thất quái thu Diệp Hướng Vãn làm đệ tử, trong lòng đều rất cao hứng, mấy người tìm cái chỗ ở ở vùng phụ cận, cùng ở mấy ngày, truyền thụ công phu cho nữ đệ tử. Trong đoạn thời gian này bỗng nhiên Diệp Hướng Vãn tự thân vận động làm cơm, đại triển trù nghệ, nào là lá sen gà heo sữa quay vân vân, Giang Nam thất quái ăn được luôn miệng trầm trồ khen ngợi. Bộ dạng nàng rất xinh đẹp, miệng cũng cực ngọt, hơn nữa hiểu được tính cách của mọi người trong sách tiểu thuyết, biết cái gì nên cái gì nên . Bởi vậy Giang Nam thất quái đều càng ngày càng thích đệ tử mới thu, đến cuối cùng quả thực coi nàng giống nhưu thân sinh nữ nhi.

      Qua vài ngày, Giang Nam thất quái vội vã về phía Bắc hội hợp cùng Quách Tĩnh, hỏi Diệp Hướng Vãn sau khi biết đường nàng biết nơi nào, liền muốn nàng đồng hành cùng các vị sư phụ, thuận tiện chỉ điểm võ công của nàng.

      Tuy rằng Diệp Hướng Vãn bái sư, nhưng đối với công phu quyền cước cũng cảm thấy hứng thú, hơn nữa vừa nghĩ tới lúc trước bọn họ dạy Quách Tĩnh Quách Tĩnh chịu ít đau khổ. Tuy rằng vị nhân vật chính sư huynh này da thô thịt dày để trong lòng, nhưng thân thể nhắn của nàng này, cái tát của Giang Nam thất quái là có thể đánh bay nàng, cho nên lại càng muốn học.

      Nàng lại nghĩ rằng, là do Quách Tĩnh ngộ tính quá thấp, tư chất quá kém, dạy chiêu phải rèn luyện thường xuyên mới học được. Đổi lại là nàng, tuyệt đối có thể làm cho Giang Nam thất quái giận mạnh như vậy. Hơn nữa nàng là nữ tử, Giang Nam thất quái có khả năng đối xử với nàng như Quách Tĩnh.

      Kiếp trước Diệp Hướng Vãn vẫn say mê cho trù nghệ, nên trong kết giao tốt cũng hiểu quan sát nét mặt, bởi vậy rất nhanh Giang Nam thất quái cũng cảm giác được trừ bỏ nàng học Diệu thụ của Chu Thông, cũng hứng thú với công phu của người khác.

      May mắn là Chu Thông ra đề nghị thu đệ tử, cho nên chỉ cần Chu Thông ôm oán, mấy quái khác đều sao cả. Chỉ có Hàn Tiểu Oánh cảm thấy trước sau thất quái thu hai đệ tử, Quách Tĩnh là nam tử, đối Việt Nữ kiếm pháp của mình mình xứng đôi. tại thu được nữ đệ tử, lại thích học công phu, Việt Nữ kiếm pháp của nàng liền mất tác dụng, khỏi hay thầm thở dài.

      Cho đến khi Giang Nam thất quái muốn nàng theo chân họ lên phía Bắc tuy rằng Diệp Hướng Vãn biết tại cụ thể trong nguyên tác là thời gian nào, nhưng biết rằng nếu cùng bọn , chắc chắn có quan hệ cùng nguyên tác nội dung tiểu thuyết, trong lòng khỏi cực kỳ khó xử. Nhưng nàng tìm được lí do thích hợp gì để từ chối, vì thế cũng bắt đầu rầu rĩ vui.


      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.1

      Edit: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Tuy rằng chỉ sống chung với Giang Nam thất quái thời gian dài, nhưng Diệp Hướng Vãn có thể cảm giác được Giang Nam thất quái thực là quan tâm đến mình, nhất là Chu Thông và Hàn Tiểu Oánh. Nàng phải là kẻ đầu gỗ, thể nào cảm động.

      Nhưng cảm động là chuyện, khiến cho nàng dính dáng đến nội dung truyện lại là chuyện khác.

      Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn tuyệt đối muốn liên quan chút nào đến nội dung trong truyện như trước.

      Nàng thầm nghĩ tranh quyền thế mà sống cuộc sống của chính mình, có việc gì nuôi dưỡng gà vịt, làm chút mỹ thực, trôi qua cả đời.

      Về phần tình cảm và mấy thứ khác… Hay là thôi

      “Vãn nhi, dường như con có tâm nhỉ?” Chu Thông thấy từ sau khi nhận được lời mời đồng hành của Giang Nam thất quái, Diệp Hướng Vãn luôn rầu rĩ vui, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái.

      nhìn ra được, tuy rằng lúc trước Diệp Hướng Vãn bái mình làm sư vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng trải qua thời gian ở chung này, tình cảm cũng hoàn toàn tiếp nhận bọn , hơn nữa nàng cũng có nơi chốn ở ràng, tại sao lại muốn đồng hành cũng đám bọn ?

      quên được lúc đại ca của mình với nàng có muốn cùng theo Giang Nam thất quái đến Bắc thượng làm việc , trong nháy mắt Diệp Hướng Vãn thay đổi sắc mặt.

      Kha Trấn Ác vốn là người mù, nhìn thấy Diệp Hướng Vãn thay đổi sắc mặt.

      Nhưng Chu Thông nhìn thấy được.

      Nàng muốn .

      Nhưng mà, vì sao?

      Nàng từng qua, chỉ lần, rằng nàng có chỗ để , tại quan hệ với các vị sư phụ lại dần tốt đẹp, tại sao lại muốn cùng với họ?

      “Nhị sư phụ.” Diệp Hướng Vãn thấy Chu Thông, vội vàng đứng lên, kêu tiếng.

      Từ lúc sống chung cùng với Giang Nam thất quái, nàng cũng hề cố sức cải trang nữa, khôi phục diện mạo vốn có. Lúc ở thôn Ngưu gia Giang Nam thất quái cũng thấy qua dung mạo của nàng, trong lòng cũng biết đường nàng vẫn cố ý giả trang cho xấu , bởi vậy đối với hành động đó của nàng cũng biểu ra vẻ kinh ngạc gì.

      “Con muốn cùng chúng ta sao?” Chu Thông thẳng vào vấn đề, hỏi.

      Diệp Hướng Vãn im lặng.

      Xét trong lòng mà , phải nàng thích sống chung với Giang Nam thất quái.

      Nàng thích mấy vị sư phụ này. Từ sau khi xuyên từ thế giới đại vào << Xạ điêu >>, nàng vẫn sống nương tựa lẫn nhau với huynh muội Diệp gia. Nhưng huynh muội Diệp gia vẫn chỉ là những tiểu hài tử, có cách nào an ủi được nàng ở trong phương diện tình cảm. Cho đến khoảng thời gian ở chung với Giang Nam thất quái sau này, nàng mới dần dần được hưởng thụ lại cảm giác được người khác chiếu cố thương , nhận được quan tâm tình của các trưởng bối.

      Nhưng dù là như thế, nàng cũng vẫn muốn dính vào nội dung câu chuyện.

      “Con… lo lắng cho đệ đệ muội muội.” Diệp Hướng Vãn quanh co.

      Nàng , nhưng Chu Thông lại tin. nghĩ dù nàng tinh quái cách kỳ lạ, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu nương sinh hoạt cùng đệ đệ muội muội, lại đột nhiên bị người khác mạnh mẽ mang rời khỏi thôn, vượt nhiều lần trắc trở mới có thể thoát ra, trong lòng nhớ tới đệ đệ muội muội cũng là chuyện bình thường, liền gật đầu.

      “Như vậy thôi , con muốn cùng chúng ta, cũng tùy con vậy. Nhưng mà, công phu của con bây giờ thực được tốt lắm, nếu như sau này có hành tẩu giang hồ, lại để cho người ta biết là đệ tử của Giang Nam thất quái, những người đó thấy công phu của con nông cạn, tránh khỏi mà bôi đen mặt mũi mấy vị sư phụ rồi.” Chu Thông .

      Diệp Hướng Vãn vội la lên, “Nhị sư phụ, con rất nghiêm túc học công phu mà.”

      Chu Thông cười ha hả, “Là chỉ nghiêm túc khi học Diệu thủ mới đúng chứ?”

      Diệp Hướng Vãn đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống. Quả , nàng chỉ tương đối nghiêm túc khi học Diệu thủ mà thôi, là vì cảm thấy vị sư phụ Chu Thông này là người hợp tính tình với mình nhất, từ sâu trong lòng lại có cảm giác gần gũi với , hiển nhiên lúc học công phu của cũng tương đối chăm chỉ; nguyên nhân khác lại là, dù sao Diệu thủ cũng phải là công phu cần ra tay đánh đấm với người khác, nàng bái Giang Nam thất quái làm sư phụ, nếu chỉ treo cái danh hào sư đồ rồi là học được chút công phu nào, mai sau ra cũng được dễ nghe.

      “Vậy bỏ thôi, Vãn nhi, Nhị sư phụ cũng muốn làm khó con. Tối hôm nay, con làm cho mấy vị sư phụ bữa ăn ngon, rồi rời trong đêm . Nhưng mà, chúng ta vẫn ngăn cản con, cho nên nếu như con có thể thuận lợi rời khỏi đại môn, mấy vị sư phụ đương nhiên cũng giữ con lại nữa. Nhưng nếu cả đêm con vẫn rời , vậy chỉ có thể theo chúng ta Bắc thượng rồi.” Thấy Diệp Hướng Vãn muốn mở miệng chuyện, Chu Thông lại , “Vãn nhi, chỡ có với Nhị sư phụ rằng con biết công phu, bằng Nhị sư phụ là xem thường con. Trước lúc con bái chúng ta làm sư, khinh công của con rất cao siêu rồi, nếu muốn rời khỏi nơi đây, con chỉ cần có hai cái chân là đủ rồi. Chăm chỉ làm mọi việc, đặt mọi việc vào lòng, con nhất định phải luôn nhớ kỹ lời này.”


      Chương 8.2

      Edit: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Quả thực Diệp Hướng Vãn vốn muốn mình biết võ công, nhưng thấy lời của mình bị Nhị sư phụ ra trước, hơn nữa lời cũng khiến nàng nhiệt huyết sôi trào, nhất là hai câu “bằng Nhị sư phụ liền xem thường con” cùng với “muốn rời khỏi nơi đây chỉ cần có hai cái chân là đủ” kia.

      Hoàn toàn chính xác, đây là lần khảo nghiệm dành cho nàng. Nếu nàng muốn được sống tự tại, muốn bị bất kỳ ai trói buộc, thể tìm bất kỳ cái lý do gì để tiến hành giải thích cho việc hành động của mình.

      Hoặc là rời khỏi đây bằng năng lực của mình.

      Hoặc là ngoan ngoãn Bắc thượng cùng mấy vị sư phụ, bắt đầu tiến vào nội dung truyện.

      Đây là hai con đường bày ra ở trước mặt nàng, hướng nào, đều do chính nàng lựa chọn.

      “Vâng! Nhị sư phụ.” Diệp Hướng Vãn vang dội.

      Nhìn mặt của nàng, Chu Thông khẽ cười.

      “Vãn nhi, tuy rằng con thích học công phu, thế nhưng Nhị sư phụ cảm giác được, ngộ tính của con rất cao, tâm địa lại tốt. Thực , Vãn nhi, Nhị sư phụ thực tự hào vì con.” Chu Thông vỗ vai Diệp Hướng Vãn, khẽ.

      Diệp Hướng Vãn giật mình, trong lúc nhất thời xúc động lâu.

      Nàng tự ý thức được ngay từ lúc mình vừa rơi vào “Xạ điêu”, liền chỉ lòng muốn chạy trốn ra xa, muốn có bất kỳ mối liên quan nào với nội dung truyện, cũng muốn học công phu gì cả, càng muốn có liên hệ gì với người khác.

      Thế nhưng, Chu Thông lại với nàng, tự hào vì nàng.

      trận gió thổi tới, nhàng thổi tóc Diệp Hướng Vãn lên.

      Mái tóc dài của Diệp Hướng Vãn tung bay theo gió, nàng cười khẽ, “Nhị sư phụ, buổi tối hôm nay con nhất định thuận lời rời khỏi đây. Nhưng mà, người yên tâm, ngày làm sư phụ, suốt đời làm đồ đệ, sau này Hướng Vãn nhất định làm mất mặt bảy vị sư phụ.”

      Chu Thông được an ủi mà cười.

      Buổi tối, Diệp Hướng Vãn nghiêm túc lên chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm bàn tiệc buổi tối lớn mà phong phú. Giang Nam thất quái cũng biết Chu Thông gì với Diệp Hướng Vãn, nhưng bất kỳ người nào trong bọn cũng đều phản đối. Sáu người ngồi bên cạnh bàn, nghe thấy trong phòng bếp truyền tới tiếng thái thịt chặt thịt. Từng đợt mùi thơm lạ lùng chậm rãi bay ra, sáu người đều có ai gì.

      Ở chung lâu như vậy, bọn họ có cảm tình rất sâu với Diệp Hướng Vãn, loại cảm tình này giống với tình thầy trò của họ với Quách Tĩnh. Bọn họ đem Diệp Hướng Vãn trở thành nữ nhi (con ) của mình, thoáng cái phải rời , làm sao có thể cam lòng?

      “Nếu … Để ta khuyên nhủ Vãn nhi ?” Cuối cùng Hàn Tiểu Oánh cũng chống đỡ nổi trầm mặc, mở miệng .

      “Thất muội, bất kể như thế nào cũng được.” Người mở miệng phải là Chu Thông, ngược lại lại là Kha Trấn Ác.

      “Vì sao?” Hàn Tiểu Oánh khó hiểu.

      “Thất muội, chúng ta cũng giống muội, đều rất quý Vãn nhi. Tâm địa nàng thuần lương, tuổi còn lại có ổn trọng hiếm có, làm việc biết nặng , điểm này quả thực là khó có được. Nhưng mỗi lần Vãn nhi ở cùng chỗ với chúng ta, dường như đều có tâm . mặt cảm tình, nàng quý chúng ta, ỷ lại chúng ta. Nhưng mà mặt lý trí, nàng lại muốn xa cách chúng ta, muốn chung sống với chúng ta. Điều này, muội vẫn chưa cảm giác được sao?” Chu Thông giải thích thay đại ca nhà mình.

      Hàn Bảo Câu gật đầu, “Quả thực là như vậy. So sánh với Tĩnh nhi, Vãn nhi tuy là nương gia, nhưng suy nghĩ lại linh hoạt, thông minh sáng láng, căn cốt lại là thượng thừa, thực đệ tử có khiếu học võ tốt, lại biết vì sao, nàng lại muốn học, hơn nữa dường như trong lòng vẫn luôn kháng cự lại. Tuy rằng nàng thường ở chung chỗ với nhị ca, nhưng ta tin tưởng, nếu như Diệu thủ môn công phu công kích người khác, nàng nhất định học.”

      Hàn Tiểu Oánh thấy mấy vị huynh trưởng đều như vậy, liền thở dài, cũng thêm gì nữa.

      hồi trôi qua, Diệp Hướng Vãn ra, bưng mâm gỗ lớn, mâm là mấy món ăn, mắt Kha Trấn Ác thể nhìn thấy, thấy được hình dạng của đồ ăn, chỉ ngửi thấy từng tia mùi thơm hỗn hợp lạ lùng xông vào mũi, lại giống với những đồ ăn mà Diệp Hướng Vãn làm lúc bình thường, những tia mùi thơm kia dường như huyễn hóa thành từng bàn tay bé, chui vào từ mũi mỗi người, gãi xuống đáy lòng của họ.

      Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Hướng Vãn bưng ra mấy mâm đồ ăn lớn, mâm trong đó toàn là vịt, da vịt hơi đỏ trơn mềm bóng láng, lộ ra rau quả xanh mơn mởn xung quanh, tăng thêm cảm giác thèm ăn cho người khác; mâm khác là chân giò hun khói bốc hơi, nhưng ruột từng khúc chân giò hun khói này lại bị móc ra để đút những thứ khác. Mâm thứ ba là đồ chay, thoạt nhìn là củ cải trắng xào.

      Diệp Hướng Vãn bày đồ ăn lên bàn, cười , “Các sư phụ, ăn cơm tối thôi.”

      Chu Thông rung đùi đắc ý , “Vãn nhi, ăn đồ ăn này vào tiêu chảy chứ?”

      vừa như vậy, Diệp Hướng Vãn liền nhớ tới chuyện trừng trị người áo trắng lần đó, khỏi “xì” tiếng bật cười, vội hỏi, “Làm sao có thể đây? Cho dù Vãn nhi ra thể thống gì cũng thể làm ra chuyện đố đối với các sư phụ được. Vịt bát bảo này là thứ hôm qua ta định cho các sư phụ nếm đấy, dùng gia vị ướp đêm, hôm nay chỉ cần lấy ra làm thôi. Nhồi trong bụng vịt có gạo nếp, lạp xưởng, nấm hương, hạt dẻ, bạch quả, măng mùa đông được phơi khô, trộn với cà rốt và mấy loại rau củ quả nữa làm nhân; về phần chân giò hun khói này, trước tay là phết dầu qua chân giò hun khói, cắt thành khúc, lại đào rỗng ruột, dùng bột mì bọc lấy nhân mới chế biến xong nhét vào, rồi cho lên nồi chưng. Hai món này tuy rằng hơi mất thời gian chuẩn bị, nhưng lúc chính thức làm cũng mất công, ngược lại mất công nhất lại là mâm cải trắng xào này, chọn nghìn tuyển vạn mới lấy được cải trắng vừa ý, chỉ lấy phần ruột cải, băm chân vịt trộn vào làm nguyên liệu, ướp cải trắng đến nửa canh giờ (canh giờ = 2 tiếng), sau đó lại xào bằng mỡ gà. Lúc xào phải chú ý nắm giữ sức lửa, để đảm bạo giữ cho đồ ăn tươi ngon lại phải thấm lấy mỹ vị của chân vịt và mỡ gà, bởi vậy tương đối khó làm, là món mất rất nhiều công phu.”

      Lúc nàng chuyện, thèm ăn của Giang Nam thất quái bị mùi thơm cùng với lời giới thiệu của nàng khơi lên, từng người sớm giơ cao đũa bắt đầu ăn. Đợi nàng xong bên này, ba loại đồ ăn kia bị ăn chỉ còn thừa chút xíu.

      Giang Nam thất quái vốn cũng chú trọng vẻ bề ngoài, hơn nữa trù nghệ của Diệp Hướng Vãn quá cao siêu, tướng ăn của bọn họ quả thực giống như mấy ngày chưa được ăn cơm vậy, ngay cả Hàn Tiếu Oánh bình thường vẫn luôn chú ý hình tượng cũng nhịn được mà cầm cái chân vịt lên tay mà gặm.
      Last edited: 23/9/16
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Edit: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)


      Nghi Hưng vốn thuộc vùng sông nước Giang Nam, ven hồ đều là những làng chài, và hầu như mọi nhà đều có thuyền .

      Chạng vạng tối hôm nay, lão ngư họ Trương vừa định neo thuyền vào bờ, lại đụng phải thiếu nữ bẩn thỉu, sắc mặt đen nhẻm.

      “Lão ngư, có thể đưa ta qua hồ được ?” Giọng của thiếu nữ ngọt ngào, cũng rất êm tai, nếu chỉ nghe tiếng mà nhìn người, chắc chắn cho rằng đây là mỹ nữ tuyệt thế.

      Lão Trương thấy có việc tìm đến, nhanh chóng : “Đương nhiên là có thể, biết khách quan muốn đâu?”

      Thiếu nữ nhấc chân lên thuyền, nhíu chặt lông mày : “Qua bờ bên kia trước .”

      Lão Trương đáp lại, vung mái chèo bơi thuyền rời bờ.

      Thiếu nữ ngơ ngác nhìn ánh nắng chiều đỏ lửa phía chân trời, chiếu lên non xanh nước biếc, làm tăng thêm vài phần phong nhã, khỏi cảm thấy hơi mờ mịt.

      Lão Trương chèo chốc, thấy sắp đến bờ bên kia, liền hỏi: “Khách quan, ngài muốn đâu? Nếu như chỉ là ngắm cảnh, tốt nhất cũng nên ngừng thuyền ở bờ bên kia.”

      “Vì sao vậy?” Thiếu nữ kỳ quái hỏi.

      Lão Trương cười cười: “ nương phải là người Nghi Hưng đúng ? Người Nghi Hưng đều biết bên kia hồ là Lục gia trang, thanh thế gia trang rất lớn, người bình thường nếu như chỉ muốn thưởng thức cảnh sắc nơi đây đều tránh chỗ đó. Thực tế mấy ngày nay trong trang tuyển đầu bếp, nếu người xa lạ lên bờ, chỉ sợ là khiến cho người trong trang hiểu lầm.”

      Thiếu nữ nghe xong lời này, vẻ mặt vốn tràn đầy thần sắc ưu sầu lại lóe lên tia sáng: “Nhà đò, ông trong trang đó đó tuyển đầu bếp sao?”

      Lão Trương gật đầu: “Đúng vậy đó. Lục trang chủ tương đối chú ý đến phương diện ẩm thực, bởi vậy đầu bếp được Lục gia tuyển chọn đều rất nổi danh, người bình thường vào được trong trang đó.”

      “Vậy bây giờ tuyển được chưa?” Thiếu nữ vội vàng hỏi thăm.

      “Nghe vẫn chưa có. Đầu bếp muốn đến Lục gia trang để làm cũng ít người, nhưng phần lớn là vượt qua được phần kiểm tra tay nghề, làm được món gì khiến cho Lục trang chủ hài lòng. Thực ra trăm người trăm loại khẩu vị, tất cả đều giống nhau. Đầu bếp nổi danh tại nơi, chưa chắc có thể bắt được ý của người khác.” Lão Trương , “Vậy chúng ta đường vòng rời ?”

      Thiếu nữ vui sướng hớn hở : “, nhà đò, chúng ta lên bờ ở đó . Nghe ông Lục gia trang này tuyển đầu bếp, ta cũng thấy tò mò đó, xem thử chút xem.”

      Nhà đò thấy khuyên nàng vô dụng, cũng thêm gì nữa, chèo thêm lát bơi thuyền sang bờ bên kia, dừng ở cạnh bến đò xây bằng đá xanh.

      Thiếu nữ nhàng nhảy sang bến đò, thân thủ linh hoạt, quay người cười : “Nhà đò, lại , người ta cũng có đồng nào, nhưng ông đưa ta đến đây, cũng thể bạc đãi ông được.” Vừa vừa gỡ cây trâm hoa từ đầu xuống, đưa ra, “Cây trâm hoa này mặc dù cũng đáng tiền lắm, chắc cũng đủ để trả tiền qua đò rồi, nhà đò liền miễn cưỡng mang về cho thê nữ (vợ và con ) mình chơi đùa .”

      Nhà đò lại nhận, chèo cái để thuyền rời bến đò, cười : “Tiểu nương, lão Trương ta chỉ miễn phí đưa ngươi đoạn thôi, phí đò đâu đáng giá chứ, nếu tiểu nương tiện, đưa cũng sao. ra ngoài, người nào lại có đôi lúc vội vã đây? Chỉ là ngươi cũng nên chú ý chút, Lục gia trang giống những nơi khác, tuyệt đối phải cẩn thận, chớ xung đột với người trong trang.” Vừa vừa chèo thuyền ra xa.

      Thiếu nữ nhìn nhà đò càng ngày càng xa, cuối cùng chìm vào giữa non xanh nước biếc, khỏi khe khẽ thở dài.

      Nàng chính là Diệp Hướng Vãn.

      Sau khi làm xong tiệc ly biệt, ban đêm, nàng dựa vào công phu khinh công của mình, muốn mạnh mẽ rời khỏi sân . Tuy rằng nhiều lần còn chưa ra tới cửa sân bị mấy vị sư phụ liên thủ ép về, nhưng sau đó nàng đột nhiên lại nghĩ đến, nếu mấy vị sư phụ mình như nữ nhi, nhất định thực đả thương mình. Bởi vậy dứt khoát chơi xấu, lúc thấy hai cái độc lăng của Kha Trấn Ác phóng ra, vẫn thèm né tránh, phóng thẳng mạch ra cửa viện.

      Mãi đến khi nàng vọt ra ngoài cửa viện, lúc quay đầu lại cười, mới nhìn thấy hai cái độc lăng kia cắm nan quạt của Chu Thông.

      ra, Chu Thông thấy nàng thèm né tránh, sợ thực làm nàng bị thương, cây quạt vốn chuẩn bị công kích nàng lại mạnh mẽ vòng lại, ngăn cản hai thanh độc lăng của đại ca nhà mình.

      Chu Thông vung cây quạt lên : “Vãn nhi, bảy vị sư phụ giữ lời, coi như con rời khỏi sân , nhanh chóng rời . Chúng ta cũng còn có chuyện quan trọng người, thể dừng ở đây lâu nữa. Sau này, có duyên chúng ta gặp lại, nhưng con phải nhớ kỹ, con còn có vị sư huynh, họ Quách tên Tĩnh, lần này chúng ta Bắc thượng cũng là vì hội họp với nó. Nếu trong giang hồ có người khi dễ con, nhớ kỹ là phải danh hào của sư phụ ra, có lẽ cũng có chút tác dụng. Nhưng con cần phải nhớ kỹ, làm mọi việc phải nghiêm chỉnh, thể ngộ nhập tà đạo, bằng , bảy vị sư phụ là người đầu tiên thanh lý môn hộ.” Lúc xong lời cuối cùng, thanh sắc hơi mãnh liệt.

      Diệp Hướng Vãn cảm động, trong lòng biết nếu phải bảy vị sư phụ cố ý nhường, chỉ bằng chút thủ đoạn của mình làm sao lại có thể rời được. Nàng nhàng quỳ gối, : “Bảy sư phụ an tâm, Vãn nhi rời , nhất định lúc nào cũng nhớ đến bảy sư phụ, làm trái sư huấn, làm trái chuyện hiệp nghĩa.”

      Chu Thông gật đầu, vẫn muốn thêm, Kha Trấn Ác gõ thiết trượng cắt lời : “Chớ dài dòng, mau .” xong xoay người vào trong phòng.

      Trong lòng Diệp Hướng Vãn cũng biết Đại sư phụ Kha Trấn Ác tuy rằng tính tình bất thường, nhưng lời vừa rồi kia chỉ là chịu được bi thương lúc ly biệt, cũng dứt khoát dừng lại nữa, dập đầu mấy cái, sau đó liền xoay người rời .

      Hàn Tiểu Oánh thấy mấy huynh trưởng đều tiến vào trong phòng, vẫn kinh ngạc đứng trong viện như cũ.

      Chỉ lúc, Chu Thông ra: “Thất muội, làm sao chưa nghỉ ? Rạng sáng còn phải đấy.”

      Hàn Tiểu Oánh thở dài: “Nhị ca, Vãn nhi còn có thể trở về ?”

      Chu Thông : “Vậy phải coi nàng . Nếu nàng muốn trở về, chúng ta cũng có cách nào.”

      Hàn Tiểu Oánh : “Làm sao lại có cách nào, nhị ca vừa mới vừa mới phẩy người nàng cái, chỉ sợ động tay động chân rồi ?”

      Chu Thông ngạc nhiên, lát sau cười : “Thất muội quả nhiên thông minh. Quả thực, nhị ca thuận tay lấy lộ phí của nàng . Nhưng mà, tính tình Diệp nha đầu rất bướng bỉnh, ta cũng chỉ là thử nàng thôi. Nếu như nàng muốn rời , thiếu lộ phí cũng nhất định quay lại; nếu như nàng muốn rời , mất lộ phí ngược lại lại là cái cớ tốt để nàng trở về.”

      Hàn Tiểu Oánh gật đầu.

      bao lâu Diệp Hướng Vãn liền phát thấy lộ phí, trong lòng nàng nghĩ chút biết đây đích thị là Nhị sư phụ Chu Thông rat ay, cũng hiểu dụng tâm của . Nhưng tâm ý rời của nàng quyết, chút cũng muốn dính dáng vào nội dung truyện, bởi vậy cho dù là người có đồng nào, nàng cũng trở về.

      Chỉ là “ đồng tiền làm khó người hùng”, nàng có lộ phí, thể xa, quanh quẩn ở lại Nghi Hưng mà nghĩ cách, nhưng vẫn có chút đầu mối gì.

      ngờ lúc mình phát sầu, lời vô tâm của người lái đò lão Trương lại chỉ cho nàng con đường.

      Diệp Hướng Vãn lên bờ bến đò, ngẩng đầu nhìn lại, thấy trước mắt lầu các nối tiếp nhau, quả nhiên là trang viện rất lớn. Nàng nhìn từ cầu đá lớn đến trước trang, thấy cổng trang có mấy gia đinh (người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa) đứng, Diệp Hướng Vãn cả gan lên hỏi chuyện trong trang tuyển đầu bếp.

      Hiển nhiên những gia đinh này được trải qua huấn luyện, cũng vì người Diệp Hướng Vãn bẩn thỉu mà lộ ra thần sắc chịu nổi nào, ngược lại chỉ cho nàng đến cạnh cửa sau nhìn bố cáo được dán.

      Diệp Hướng Vãn cảm ơn, theo chỉ dẫn ra cửa sau, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh cửa sau dán tờ giấy, còn có mấy người vây quanh mà chỉ trỏ. Bên cạnh bố cáo có người dáng vẻ là gia đinh đứng, đại khái là chuyên môn chờ người muốn nhận làm đầu bếp ở đây.

      Diệp Hướng Vãn qua, cẩn thận nhìn nội dung bố cáo, đại khái là trong trang tuyển thời gian, nhưng vẫn chưa chọn được đầu bếp vừa ý, bởi vậy điều kiện ra vô cùng hậu đãi, trong trang cung cấp cả chỗ ở, bao ngày ba bữa, mặt khác mỗi tháng còn có thể lĩnh lương tháng tương đối tốt. Phương pháp xử lý người muốn nhận rất đơn gian, chỉ cần làm bữa cơm ở trong trang khiến cho Lục trang chủ ăn được nhiều là được.

      Diệp Hướng Vãn nhăn mày, lên xé bố cáo.

      Gia đinh kia ngẩng đầu, ngăn nàng lại: “A? Vị tiểu nương này, đây cũng phải là nơi để đùa, muốn chơi chỗ khác chơi.”

      Đầu Diệp Hướng Vãn ngoẹo sang bên: “Ở chỗ này phải tuyển đầu bếp sao?”

      Gia đinh nhìn nàng từ xuống dưới vài lần: “Ngươi có thể làm đầu bếp sao?”

      Diệp Hướng Vãn gật đầu, vốn còn tưởng rằng phải chịu cười nhạo, thậm chí là đề ra nghi vấn làm khó dễ của gia đinh, nào biết chỉ nhìn chằm chằm nàng : “Vậy ngươi theo ta thôi.”

      Hết thảy thuận lời ngoài dự đoán của Diệp Hướng Vãn, nàng theo sau gia đinh tiến vào trong Lục gia trang từ cửa sau.

      vào trong trang lát, hạ nhân tới, biết Diệp Hướng Vãn là tới để nhận làm đầu bếp, liền mang nàng phòng bếp, gia đinh kia tự động ra ngoài cửa sau tiếp tục chờ.

      Lục gia trang hổ là trang lớn, chỉ thấy trong phòng bếp có mấy người, có đầu bếp chuyên nấu cơm, cũng có thô sử chịu trách nhiệm rửa rau bổ củi. nam tử quản gia độ tuổi trung niên nhìn Diệp Hướng Vãn, cũng có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt hỏi qua lai lịch của nàng, Diệp Hướng Vãn có gì nấy, chỉ là thôn ở thôn Ngưu gia bên sông Tiền Đường, lúc ở nhà bởi vì phụ mẫu, luôn luôn tự làm cơm, cũng có chút tâm đắc.

      Nam tử trung niên nghe xong lời của nàng, tuy rằng cảm thấy vô cùng phù hợp với cầu của mình, nhưng tại trang chủ Lục gia trang luôn có tâm trạng ăn uống, trong trang cũng tuyển đầu bếp rất nhiều ngày, những người nhận làm kia lại chẳng có ai làm ra được món hợp khẩu vị của trang chủ. Chẳng bằng để cho tiểu nương này thử lần, nhân lúc còn nước còn tát.

      Nghĩ tới đây, nam tử trung niên gật đầu, : “Vậy trước tiên ngươi chuẩn bị , làm thử bữa xem sao.”

      Diệp Hướng Vãn : “Đại thúc, biết bình thường trang chủ có khẩu vị ăn như thế nào? Vì sao gần đây lại ăn ngon?”

      Nam tử trung niên thoáng kinh ngạc liếc nhìn Diệp Hướng Vãn, lúc này mới : “Bình thường trang chủ thích đồ ăn thanh đạm, thích dầu mỡ lắm, khẩu vị thiên hướng ngọt. Về phần ăn ngon, đại khái là bởi vụ trong trang quá nhiều, tinh thần quá mức lo lắng, đây phải là chuyện những hạ nhân như chúng ta nên quản. Vốn là trong trang có đầu bếp làm đồ ăn rất khiến trang chủ hài lòng, nhưng vài ngày trước cáo lão hồi hương rồi. Những đầu bếp còn lại này mặc dù biết khẩu vị của trang chủ, nhưng bất kể ra sao vẫn làm được món hợp khẩu vị của người.”

      Diệp Hướng Vãn im lặng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ thực đơn.

      Quyết định xong xuôi, Diệp Hướng Vãn mạch những nguyên liệu mình muốn dùng, người xung quanh đều kinh ngạc nhìn nàng.

      Cuối cùng, quản gia ho tiếng, nhắc nhở: “Ừm… nương, có phải là ngươi nên rửa mặt trước hay ?”

      Lúc nàng Diệp Hướng Vãn mới phản ứng tới bộ dạng cải trang suốt chặng đường này của nàng, bây giờ mặt chẳng những đầy gió bụi mệt mỏi, còn thoa mực nước, quả thực là bẩn hết mức có thể, khỏi cảm thấy vô cùng lúng túng.
      Last edited: 23/9/16
      thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10:

      Editor: Kaori Hương


      Gần đây Lục trang chủ thường xuyên nhớ lại chuyện xưa, tâm tình sa sút, làm cho khẩu vị cũng kém.

      Nhi tử của Lục trang chủ vẫn khá hiếu thuận, thấy trong khoảng thời gian này phụ thân có vẻ lo lắng, ăn cũng ít, liền tìm mọi phương pháp để phụ thân có thể ăn nhiều hơn..

      Nhưng Lục trang chủ lo buồn trong lòng, hơn nữa đều suy nghĩ đăm chiều chuyện xưa nên thể khuyên, nên khó mà dễ dàng giải quyết được? Đầu bếp chuyên môn hầu hạ Lục trang chủ trong nhà lúc này cáo lão về quê, lần này làm cho khẩu vị của ông càng giảm, mỗi ngày ba bữa chỉ động sơ qua đôi đưa.

      Tối hôm nay, Lục trang chủ thả câu trong hồ trở lên, bọn hạ nhân dẫn ông trở về phòng, hơi rửa mặt sau, vẻ mặt nhi tử của Lục trang vui mừng tới gần, thỉnh an phụ thân, tiện thể mời ăn cơm.

      Lục trang chủ vẫy vẫy tay : "Ta dùng qua ở trong phòng là được, các con tự ăn , cần chờ ta.”

      Lục thiếu trang chủ phân phó hạ nhân mang cơm vào trong phòng, còn mình đứng bên cạnh phụ thân ở trong phòng như cũ, tự mình dọn xong bàn. Hai chân của phụ thân bại liệt thể được, có hạ nhân nâng ông lên ngồi ở chiếc ghế tựa ở phía , Lục thiếu trang chủ khoanh tay đứng ở bên.

      Chỉ lúc sau, mười lăm mười sáu tôi mặt ngọc mày ngài tới, trong tay bưng cái khay lớn, đồ ăn trong khay rất đơn giản, trong mâm việc đổ là đơn giản, chỉ có chén trong khay, bên cạnh chiếc đũa cùng chiếc muỗng .

      Lục trang chủ thấy thiếu nữ kia tuy rằng khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại lả mắt, đảo mắt thấy nhi tử gì, đoán chừng là hạ nhân mới trong trang, cũng nghĩ tiếp nữa.

      Thiếu nữ kia đặt khay xuống bàn, Lục trang chủ mới nhìn đến, trong chén nhão như cháo mà giống cháo, hồ giống hồ, lên màu vàng óng ả, tản ra mùi hương thanh nhã hơi ngọt. Đồ ăn còn lại trong mân là trong khay là cải trắng cuốn, rau xanh tươi non mềm, ngờ bên là nước sốt nồng màu đỏ tươi, bên cạnh có loại nấm khuẩn tương xứng, nhìn qua khá mên người, biết bên trong gói cuốn là cái gì.

      Vẻ mặt Lục thiếu trang chủ có chút khuẩn trương, với Lục trang chủ: "Phụ thân, đây là đầu bếp mới trong nhà, phụ thân nếm thử."

      Lục trang chủ biết những ngày gần đây con mình luôn mời đầu bếp mới, ông tự biết đây là tâm bệnh, vật ngoài sợ là có hiệu quả. Nhưng mặc dù ông cho là được, nhưng đây cũng là lòng hiếu thuận của nhi tử, cũng có phản đối. Nghe nhi tử như vậy, ông dùng muỗng khuấy đảo mấy cái ở trong chèn, hỏi: "Đây là cái gì?"

      Lục thiếu trang chủ nhìn nhìn thiếu nữ kia, thiếu nữ kia cười : "Đây chỉ là chén hồ khoai sọ mà thôi mà thôi."

      Lục trang chủ hơi nhíu mày, múc muỗng đưa vào miệng rồi nuốt xuống, vẻ mặt hơi đổi, khỏi "Ồ" khe khẽ tiếng, lại ăn muỗng.

      "Cái này làm thế nào?” Lục trang chủ chỉ cảm thấy chén hồ này khồng cùng dạng so với mình trước kia từng nếm qua, ngọt dẻo thơm ngát, khỏi hỏi.

      Thiếu nữ cười : "Chỉ là cạo vỏ khoai sọ , cắt từng miếng, nấu chín, ngoài ra bỏ dầu vào chảo, sau khi nóng bỏ thịt băm cùng các loại gia vị rang xào vào, sau đó bỏ nước vô, tiếp đỏ bỏ gạo lức cùng cái miếng khoai sọ cắt. Nấu với lửa khoảng nửa canh giờ, bỏ chút đường có vị, lại thêm nước ép thơm ngát từ lá sen là được. Nước ép từ lá sen thể bỏ nhiều quá, bằng chẳng những áp đảo mùi hương của hồ khoai sọ, còn làm cho màu sắc món ăn khó coi. Lúc này làm có hơi gấp, nếu là thường ngày có thời gian đầy đủ mà ..., vốn nên tự bản thân đầu bếp chợ tự mình chọn nguyên liệu nấu ăn hợp ý."

      Lục trang chủ nghe thiếu nữ này liên tục xong, thuộc như lòng bàn tay cách làm bát hồ này, tựa như hồ này do nàng làm ra, khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, lại duỗi tay lấy đũa gặp miếng cải trắng cuốn đũa, cắn miếng vào miệng.

      Vốn là cải trắng cuốn kia chặt chẻ, nhìn qua màu sắc tươi mới, nhưng có hương vị quá nồng. Lục trang chủ mới cắn vài miếng, chỉ cảm thấy hương vị thanh nhã xông thẳng lên đầu. Ông qua loa nuốt cải trắng cuốn xuống bụng, chợt cảm thấy hương thơm còn lưu giữ ở trong răng, tâm ứ động thường ngày cũng tạm thời bị bỏ qua bên, tựa hồ toàn thân lỗ chân lông đều có cảm giác thư sướng, khỏi vội cầm đữa lên gắp miếng vào miệng.

      Lục thiếu trang chủ nhìn thấy Lục trang chủ ăn được ngon, tựa hồ đồ ăn trong này đều rất hợp khẩu vị của ông, khỏi khỏi thầm thở phào nhõm, xem ra chọn đúng người.

      Vừa nghĩ như thế, khỏi chú ý nhìn thiếu nữ trước mặt.

      Lúc Diệp Hướng Vãn mới tới, bởi vì dáng vẻ bình thường, hơn nữa tuổi còn , cho nên tuy rằng hạ nhân trong trang
      [​IMG]
      thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :