1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 23.2

      Thùy Vân nhắm mắt nhớ lại cảm giác lần đầu tiên đến “Liêu trai” này. là huyền ảo và kỳ bí… Nơi đó có 1 ông lão Trung Hoa, cháu ngọt ngào và cậu bé học việc đáng .

      Tình vụng về… Các món đồ cổ kỳ lạ… người trông coi tiệm già…
      thứ gì đó vừa lóe qua đầu

      Thùy Vân nhanh chóng nắm bắt cảm giác, nhanh tay cầm bút và tốc ký lại khung cảnh và ý tưởng này… Nếu có thể, đây chính là thứ đưa tới Nhật Bản…

      Ông Bàng nhìn ngồi trong sân sau nhà mình hý hoái vẽ mỉm cười khẽ lắc đầu – “Còn trẻ mà có được thần thái đó quả là đáng phục.” - là, nếu cháu mơ mộng của ông cũng có thể như này hay quá. Tiểu Hoa lúc nào cũng mơ mơ màng màng chú ý xung quanh cứ để ông và A Lợi lo lắng. Nếu mà con bé chịu thằng bé A Lợi kia may mắn.



      “Này em trai…” – Thùy Vân để 2 tay dưới cằm, nghiêng đầu 30 độ nở nụ cười thân thiện với tiểu thiên thần – “Em thích con bé đó bao lâu rồi?”. Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng thằng nhóc này cũng chủ động liên lạc .

      A Lợi quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn ra đường, muốn nhìn thẳng mắt chị kỳ lạ này, má đỏ hây – “ biết.”

      Crash!

      “Chỉ là ở chung từ . muốn em ấy bị mấy người con trai khác chọc ghẹo, đặc biệt là tên Lý Cảnh kia.” – A Lợi chợt nhớ chị này là bạn của người cậu vừa nhắc nên ngập ngừng – “Chỉ mới gặp làm sao biết ai tốt ai xấu chứ!”

      Giọng nam cao này đáng , ngay cả khi tsun thế này cơ đấy! quá đau tim cho tác giả mà. Tại sao má lại đỏ như thế, lại quay mặt thế kia nữa. Kiểu này chỉ dụ chị đây mà em còn hớp hồn cả 1 đống thằng biến thái tới hốt.

      “Em có vỡ giọng chưa?” – Thùy Vân buột miệng hỏi.

      “Hả” – A Lợi mở to mắt nhìn bà chị này, sao lại hỏi câu hỏi như thế ngay lúc cậu xấu hổ cực độ như thế này – “Dạ rồi!”. Cậu bắt đầu hoài nghi nghiêm túc của Thùy Vân.

      Ồ, vỡ giọng rồi giọng còn như thế này sao? “Liêu trai” là nơi như thế nào mà sinh ra được toàn những con người đặc biệt như vậy nhỉ?

      Nhìn thấy đôi mắt kia mở to kinh ngạc và nghi ngờ , Thùy Vân mới trở lại vấn đề chính.

      “Hiểu rồi, vậy con bé có nhận biết tình cảm của em ?”

      A Lợi mặt lại quay ra nhìn bên ngoài, lắc đầu .

      “Hiểu rồi, mà 1 tháng em phải chạy cứu con bé bao nhiêu lần?”. Nhớ lại lần trước hành động hy sinh suy nghĩ của Tiểu Hoa và nghe ông Bàng tâm nghĩ chắc chuyện bé này gặp chuyện như cơm bữa.

      “Tầm hai ba lần.” – A Lợi đáp cộc lốc.

      Ồ, quan hệ hiệp sĩ và công chúa đây mà, chỉ cần 1 thằng hoàng tử bạch mã chạy tới cuỗm nhanh như trở bàn tay. Haiz, bạch mã hoàng tử… ngay cả mấy câu chuyện cổ tích ta cũng thấy đầy bất công, Bạch Tuyết tới ở nhờ nhà 7 chú lùn dù được họ cứu 2 lần lại nâng niu như hoa như ngọc thế mà chỉ cần 1 thằng bạch mã hoàng tử đến sao? Bằng 1 nụ hôn cuỗm này chút ngại ngùng… còn 7 thằng lùn làm ở mỏ sao? Chả ai cần biết. Happy ending ever là đây!

      Thùy Vân đưa tay kéo mặt A Lợi nhìn thẳng vào mắt mình và cao giọng .

      “Này, em trai, em có biết thứ gì ngu nhất trong quan hệ của thằng con trai thích đứa con ? là chúng ta luôn là bạn tốt của nhau, hai là như trai mãi mãi bảo vệ và bên cạnh em. Bảo vệ cho cố để rồi mai mốt đó bị thằng thiếu gia bạo ngược khốn nạn nào đó giật làm ba cái trò hentai. Nếu đây là phim tình cảm lãng mạn của thiếu nữ ok, em ấy hạnh phúc bên thằng thiếu gia hớt tay kia nhưng nếu đây là phim xã hội sau khi rơi vào tay thằng Sở Khanh, bé ngu và đa tình như Thúy Kiều kia tiếp tục rơi vào tay Thúc Sinh, Mã Giám Sinh,… để rồi lại nằm bên thằng khốn nạn sở khanh ti tiện nhất cả lũ Kim Trọng. Còn dạng luôn chờ đợi trong im lặng …” – Thùy Vân thở dài – “chắc cuối cùng được đổ vỏ cái thứ hết xí quách kia. Mà em nằm trong cả 2 dạng đại ngu đó.”

      Nhất tiễn xuyên tâm!

      A Lợi ngơ ngác nhìn chị này. Tại sao tác phẩm văn học tuyệt vời lại bị bóp méo trầm trọng thế kia? Mà nghĩ lại cũng đúng .

      Thùy Vân rút tay lại sau khi thấy ánh mắt của tiểu thiên thần. Sao thằng bé này 17 rồi mà gương mặt lại souta đến thế này. cứ thấy gương mặt vừa đáng vừa tsundere thế này khó mà tập trung quá.

      Sặc… Hoàng Minh tay cầm menu muốn phun nước khi nghe con bé S kia phân tích tác phẩm văn học đặc sắc nhất Việt Nam nhưng cố chịu đựng. ngờ lâu lâu hẹn Lý Cảnh uống café lại trùng hợp thấy chuyện thú vị như thế. À mà câu chuyện có nhắc Tiểu Hoa nào đó và Lý Cảnh. liếc nhìn bản mặt đen thui của thằng bạn.

      Lý Cảnh sau khi nghe mình thích tư vấn cách cua cho 1 thằng con trai tưởng tượng nổi. Kinh nghiệm tình trường này tới mức nào mà phân tích nghe rất có lý. Lời cứ như châm chọc tình cảm dành ấy.

      Đúng là mũi tên này gây đau đớn mà.

      Thùy Vân thấy A Lợi im lặng, lại có phần lắng nghe lời mình phân tích lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

      “Con khi nào cần chiều chiều, nào cần cứng cứng chứ đừng có dung túng cho nhiều, đặc biệt là dạng như Bàng Tiểu Hoa. Em cứ như thế, con bé ỷ y coi bên cạnh giúp em là chuyện đương nhiên tất coi trọng nữa. Chuyện này giống như khi em sure 1 món đồ thuộc về mình quan tâm bằng món đồ chơi khác mà mình chưa có. Đàn ông đôi khi phải bá đạo chút mới thu hút phụ nữ, nhất là đối với mấy em mới lớn. Hiểu ?”

      Nhị tiễn xuyên tâm. Mặt Lý Cảnh càng đen hơn. Thế là do quá nuông chiều này sao? bá đạo hay sao?

      A Lợi chỉ biết gật đầu đồng ý.

      Hoàng Minh mỉm cười gian manh lẩm nhẩm – “Bàng Tiểu Hoa…”

      Thùy Vân thấy cậu bé này biết nghe lời, lòng càng cao hứng hơn.

      “Trước khi làm cái gì, em phải điều tra khảo sát đối tượng nghiên cứu trước.” – chưa bao giờ nghĩ kiến thức marketing lại đặc biệt hữu ích trong các kế hoạch chinh phục thế này – “Tiểu Hoa là dạng mới lớn mơ mộng thể nào chả bị đổ trước mấy tên chỉ có vẻ bề ngoài hoặc hình tượng sặc mùi hoàng tử như Lý Cảnh mà chả biết phẩm chất bên trong như thế nào. Việc ngộ nhận cái tình cảm ngưỡng mộ, được cái khác trầm trồ khâm phục thoáng qua đó phải có khả năng. Còn hiệp sĩ như em …” – chép miệng lắc đầu.

      Tam tiễn xuyên tâm. Chả lẽ với Thùy Vân Lý Cảnh chỉ là thằng chỉ có cái mã. Mặt càng khó coi hơn.

      A Lợi lắng nghe chăm chú. Chị này Tiểu Hoa khá đúng.

      ra chị lập 3 plan chinh phục khiến con bé ngốc này nhận thức lại tình cảm dành cho em rồi. tình cảm là thứ phải tính toán là có được, chị chỉ đưa chìa khóa còn mở được cái khóa này hay chính là do bản thân em và Tiểu Hoa.” – Thùy Vân – “em muốn làm theo? Đây là con dao 2 lưỡi, nếu Tiểu Hoa thực thích em và 2 đứa có duyên chị cũng bó tay”. Sau chuyện của ba mẹ, muốn can thiệp quá sâu tình giữa con người với nhau nhưng chính vì thấy Tiểu Hoa cùng tiểu thiên thần quá đáng và mới là trời sinh 1 cặp nên để ai có cơ hội xen vào. Nếu đáng tiếc.

      A Lợi do dự trước lời của Thùy Vân, nếu thành công tình cảm của cậu phải kết thúc sao? Nhưng nếu chưa làm mà bỏ cuộc để cậu thấy Tiểu Hoa và tên Lý Cảnh kia ở bên cạnh nhau cậu cam tâm. A Lợi gật đầu.

      “Challenge accepted” – môi Thùy Vân cong lên.

      “Mà quan hệ giữa chị và ông kia là gì thế?” – A Lợi ngập ngừng hỏi. Cậu luôn thắc mắc quan hệ giữa 2 người này, nhìn phải tình nhân mà cũng giống bạn của nhau mấy.

      “Là bạn.” – Thùy Vân hề dối.

      “Tại sao chị lại giúp tôi?”. Nếu là bạn tên Lý Cảnh kia chị này nên giúp cậu chứ.

      Thùy Vân nghiêng đầu mỉm cười – “Do chị thích em. Chị thích em ngay từ lần đầu tiên gặp.” – giọng bình thản.

      Vạn tiễn xuyên tâm. Lý Cảnh nhớ lại gương mặt mất hồn của Thùy Vân ngay lần đầu tiên gặp A Lợi, thái độ tốt đột xuất của . chưa từng nghĩ sở thích của lại là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này.

      A Lợi nghe lời tỏ tình tỉnh bơ của bà chị quái đản này khỏi đỏ mặt. Lần đầu tiên, cậu thấy 1 người như thế này. Hai người mới gặp nhau bao lâu đâu.

      “Chị đừng có chọc tôi!” – giọng câu lạc .

      Chết tiệt! Thiên thần này có thể độ gây đau tim còn nguy hiểm hơn Tiểu Hoa mấy chục lần. Nhìn ánh mắt cậu bé tránh ánh mắt mình, gương mặt lại đỏ rần, tay cầm ly Latte vụng vê run run, giọng lạc đầy chất tsundere. Em trai mà để mấy Công thấy bộ dạng này là đè em xuống giường ngay đó, may mà chị đây có khả năng kiềm chế cao độ.

      “Mà chị giúp em phải công đâu. Chị muốn em làm người mẫu cho tác phẩm tiếp theo của chị. Tất nhiên phải là khỏa thân đâu?” – cười trêu chọc gương mặt đỏ ngây của cậu nhóc.

      Liếc nhìn gương mặt đen sì của người bạn thân, lại nghe cuộc đối thoại của Thùy Vân và A Lợi, Hoàng Minh mỉm cười. tình cuộc sống ở bệnh viện đúng là luôn khẩn trương nhưng luôn thiếu thiếu cái gì đó, buồn chán. Nếu lần này có thú chơi giải buồn chán này sao tham gia? tình, chưa quên cú đau khi bị con S này chơi hôm ở nhà hàng, nếu có thể thấy con bé này quỳ xuống tức tưởi “Tôi thua ” trước cái cười ha ha của sảng khoái.

      “Nếu cậu nhóc kia có Thùy Vân đứng sau mình là quân sư của Bàng Tiểu Hoa.”

      mỉm cười gian manh nhìn Lý Cảnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 24.1


      Thời cuộc loạn lạc...

      Tình đẫm máu của vị tướng quân dành cho nên

      Cuộc chiến tranh dai dẳng bao năm dứt giữa hai quốc gia…

      trừng phạt của Chúa trời…

      phán quan…

      căn tiệm kỳ lạ…

      Những món đồ cổ mang quá khứ của người chủ trước…

      chuộc tội của người đàn ông gây bao tiếng lầm than năm ấy…

      Bánh răng thời gian lại chuyển động 1 lần nữa…

      Thùy Vân nhìn bản name của “Tiệm đồ cổ” – tác phẩm mới nhất của khỏi hài lòng. Có thể phong cách của nó hoàn toàn khác kịch bản Zombieland trước của . phong cách hoàn toàn trưởng thành.



      “Ồ, đồ ở đây thú vị ” – Hoàng Minh tấm tắc khen.

      “Dạ, cảm ơn quý khách quá khen.”

      A Lợi nở nụ cười chào đón khách chuyên nghiệp, lòng khỏi hoài nghi người đàn ông kỳ lạ này. ta cứ lại lại ở cửa hàng cả sáng hôm nay mà chưa chọn được cái gì mà ở cửa hàng. Từ ngày hai người kia đến đây toàn bộ cuộc sống của mọi người ở đây bị đảo lộn hoàn toàn. Trước nay Tiểu Hoa bao giờ giấu gì với cậu nhưng hiểu từ lúc nào, bé lại hay cười ngốc nghếch 1 mình, còn tâm nhiều với cậu nữa. Thứ duy nhất an ủi cậu giờ đây chính là thái độ vui vẻ của ông Bàng khi Thùy Vân thường xuyên tới trò chuyện.

      “A, em xin lỗi. Ban cán có chút chuyện nên…” – Tiểu Hoa vừa thở gấp gáp vừa .

      “Ồ Bàng Tiểu Hoa là bé này sao” – Hoàng Minh đưa mắt nhìn bé ăn mặc đồ học sinh mồ hôi nhễ nhại.

      sao đâu, em nghỉ chút .” – A Lợi mỉm cười dịu dàng .

      “Nhưng còn công chuyện của phải trễ rồi sao?” – ánh mắt Tiểu Hoa có chút hối hận. Cách đây 2 hôm, A Lợi có chuyện phải làm nhờ hôm nay khi học xong về xem tiệm ngay thế mà…

      có gì quan trọng đâu!” – A Lợi dịu dàng – “Em cứ nghỉ , chuyện ở đây cứ giao cho !” – cậu thoáng thấy ánh mắt mưu mô của người khách kia nhìn Tiểu Hoa yên tâm, tốt nhất nên để ấy ở ngoài đây.

      Hoàng Minh hề bỏ lỡ cơ hội này, đâu thể bỏ cả buổi sáng chỉ để nhìn Tiểu Hoa như thế, ngay lập tức lên tiếng.

      “A Tiểu Hoa, tìm em nãy giờ!” – tiến đến chỗ Tiểu Hoa, nở nụ cười thân thiện.

      Tiểu Hoa nhìn ngơ ngác. để , tiếp tục.

      là Hoàng Minh, bạn của Lý Cảnh đây. Chỉ là có chút chuyện về thằng này…
      chỉ có em giúp được thôi.” – đưa ánh mắt ủy khuất nhìn ngây thơ trước mặt.

      Tiểu Hoa nghe tên Lý Cảnh hệ thống phòng thủ gỡ xuống ngay, gương mặt lo lắng.

      Cảnh có chuyện gì ạ?”

      “Em có thể ra ngoài chuyện được ? Ở đây tiện.” – Hoáng Minh đưa mắt nhìn A Lợi.

      “Dạ.” – Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

      “Này Tiểu Hoa sao em lại tin tưởng người lạ dễ như thế hả?” – A Lợi lớn tiếng, cậu hiểu nổi bé này sao lúc nào cũng làm người khác lo lắng như thế.

      “Nhưng đây là bạn của Cảnh” – Tiểu Hoa bối rối nhìn A Lợi.

      “Bạn của sao? Mà em quen tên kia được bao lâu hả” – dù cố nén giận nhưng cậu thể nào mà nhịn được nữa. Ngày xưa còn nhưng bây giờ a đầu ngốc này trưởng thành rồi, sao lại tin tưởng mấy người đàn ông dễ như thế chứ? Bọn chúng có làm gì cũng biết. Còn cậu đâu phải bao giờ cũng theo bảo vệ được đâu.

      “Ư…” – Tiểu Hoa cứng họng, hiểu tại sao A Lợi luôn dịu dàng mà hôm nay lại lớn tiếng như thế.

      muốn đem tên kỳ đà này theo nhưng tình huống này chỉ còn cách này thôi, Hoàng Minh lên tiếng.

      “Nếu cậu đây yên tâm có thể theo chúng tôi được chứ? tình tôi lo cho Lý Cảnh lắm chỉ có Tiểu Hoa giúp được thôi.”

      Tiểu Hoa nghe tầm quan trọng của mình như thế khỏi hung phấn, đưa mắt nhìn A Lợi van nài.

      A Lợi thở dài, cậu còn làm được gì chứ?

      “Thôi được, có gì cứ ở phía sau chuyện. Ông giao tiệm cho tôi, tôi thể nào mà vô trách nhiệm được. Tôi tiện xen chuyện 2 người nhưng tôi muốn 2 người rời khỏi tầm mắt tôi.” – cậu đưa mắt nhìn Tiểu Hoa.

      “Dạ, cảm ơn .” – Tiểu Hoa nhìn cậu giấu lòng biết ơn.

      Hoàng Minh cố nén tiếng thở dài. ngờ cuối cùng lại dính 1 thằng nhóc phiền phức như thế này. theo Tiểu Hoa và A Lợi vào trong, quả là ngọa hổ tang long. Nhìn bên ngoài sập xệ thế mà bên trong khá rộng rãi, đặc biệt là cái sân ở phía sau này dù bằng nhà . Nghĩ kỹ lại, ở thành phố đắt đỏ này, với cái tiệm vắng hoe này mà lão Bàng kia có thể giữ cái cơ ngơi này đúng là tầm thường.

      cứ ngồi ở đây!” – Tiểu Hoa đưa tới 1 cái bàn đá truyền thống Trung Hoa.

      “Cảm ơn em.” – nở nụ cười khách sáo.

      Tiểu Hoa mang đến 1 bộ pha trà, nhìn bé mới mười sáu, mười bảy pha trà cách chuyên nghiệp như thế làm Hoàng Minh khỏi khâm phục. Đúng là 1 người con truyền thống mà. Tại sao thằng bạn lại đổ trước 1 như thế này chứ? May mà tim vững lòng cùng Kiều My nếu đổ từ hồi kiếp nào rồi.

      “Em đừng khách sáo, thuộc dạng cầu kỳ kén chọn đâu.” – Hoàng Minh cầm ly trà lên thưởng thức. Có thể do lâu quá nên biết trà Trung Quốc như thế nào nhưng vị của nó y như ly trà hay uống ở mấy tiệm cơm. Đúng là nên đánh giá 1 cuốn sách qua cái bìa mà.

      “Dạ.”

      “Bây giờ thẳng nhé. ra muốn nhờ em giúp Lý Cảnh từ bỏ Thùy Vân” – đưa ánh mắt thương tâm ra.

      “Sao?” – Tiểu Hoa mở to mắt kinh ngạc kêu lên. chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa 2 người đó là tình nhân dù ban đầu có chút nghi ngờ.

      “Em biết rồi.” – Hoàng Minh nhập tâm vai diễn – “ là cách đây lâu, Lý Cảnh gặp tai nạn từng được Thùy Vân này giúp đỡ nhưng mối oan nghiệt từ đó bắt đầu. Thằng này cứ ngộ nhận cái cảm giác mang ơn đó là tình .” – nếu làm nhóc này cảm động làm sao mà ra tay giúp đỡ.

      “Nhưng biết đâu đó là tình ” – Tiểu Hoa bối rối. phải đây là quan hệ như và Lý Cảnh hay sao?

      “Mà tình này chỉ là đơn phương từ thằng này. Thùy Vân có người khác rồi, thể để nó cứ ôm tình này mãi được.” – đoạn này Hoàng Minh công nhận mình có hơi thêm chút mắm muối của mấy drama châu Á truyền hình.

      Tiểu Hoa mím môi lại… “Nhưng em giúp được gì chứ?” – giọng lạc . Dù biết nguời như Lý Cảnh thể nào có bạn nhưng nghe được ta ôm tình thể cùng Thùy Vân thể khó chịu.

      “Từ khi gặp em, thấy Lý Cảnh có lại sức sống… Thằng này ít khi kể về con với ai lắm mà sau khi gặp em nó cứ tấm tắc khen em mãi.”

      sao?” – Tiểu Hoa bối rối. chưa từng nghĩ Lý Cảnh khen với người ngoài.

      “Ừ, nếu sao biết tìm đến em chứ? Thế nên hy vọng em là người mở cửa trái tim cho nó lại.” – Hoàng Minh khỏi thán phục khi có thể mở miệng câu sến súa như thế này, đoạn đưa danh thiếp của mình cho Tiểu Hoa – “ ép em nhưng nếu em đồng ý liên lạc với .”

      Tiểu Hoa tâm trạng rối bời cầm tờ danh thiếp Hoàng Minh đưa. phải là thích Lý Cảnh…



      Lý Cảnh tay cầm điện thoại, toan định gọi cho Thùy Vân mấy lần nhưng thể. Từ khi nào lại luôn do dự như thế này… nhưng nhớ lại cách lợi dụng để khích tướng A Lợi khó chịu.

      “Nếu có gì em liên lạc với tôi sao? Chỉ cần em trước tôi ngại giúp đỡ sao chỉ 1 câu cầu giúp đỡ thôi lại mà lại 1 đường vòng như thế chứ?”

      Phải chăng như phân tích của Thùy Vân hôm ấy là do quá chiều chuộng ? Nhưng này có biết sở dĩ sử dụng bất kỳ chiến thuật chinh phục phụ nữ nào với là do tôn trọng , muốn ép buộc và muốn sử dụng chính chân tình để làm cảm động băng giá của . Dù Thùy Vân gần đây thay đổi ít nhưng độc kia vẫn còn ngự trị trong ánh mắt đó. Hơn ai hết, Lý Cảnh hiểu độc đó, từng trải qua cuộc sống đó…

      “Cuối cùng em sống như thế nào?”

      Nếu Thùy Vân thể tự bước ra khỏi đó chủ động bước vào thế giới của .



      là 1 người phiền phức.” – Thùy Vân mặc nhanh 1 chiếc áo khoác vào người và khẽ khỏi nhà để làm kinh động chị và bé Hiên ngủ.

      Vừa bước ra khỏi nhà thấy Lý Cảnh đứng dựa người vào chiếc xe thể thao, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nếu phải thấy thái độ cương quyết của ta khi gọi điện và sợ làm kinh động chị Hân tuyệt ra ngoài cùng 1 người con trai vào giờ này.

      “Này, có biết giờ là mấy giờ hai? Muốn đợi được sao?”

      “Em với tôi chút được ?” – Lý Cảnh .

      Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc nhu bình thường của người đàn ông đối diện nhìn mình, Thùy Vân có chút chột dạ. Câu “Tất nhiên là được” chưa được bật thành tiếng Lý Cảnh kéo Thùy Vân đẩy vào xe và đóng sập cửa lại trước -phản-ứng--kịp của .

      “Đây là ra lệnh chứ hỏi cái gì hả?” – đưa tay mở cửa nhưng vô dụng - “ nhốt tôi sao?”

      Lý Cảnh như mọi hôm, ta chỉ im lặng lái xe.

      Này, định chơi trò mặt lạnh à. Nếu thích chơi chiều. Thùy Vân cũng gì nữa, lấy im lặng đấu im lặng. Chợt nhận ra từ bao giờ mình lại quá thất sách như thế, đề phòng người đàn ông này. Nếu là lúc trước chỉ cần mang con dao rạch 1 đường là xong thế mà… từ bao giờ đem nó khi đối diện người này? cắn chặt môi lại…

      “Đường còn xa, em cứ chợp mắt .” – Lý Cảnh lên tiếng, nhìn 1 cái.

      , tôi có thói quen đó.” – Thùy Vân lạnh lùng lên tiếng. A giờ chịu mở miệng rồi sao?

      Người đàn ông ngồi kế bên lạnh lùng nhếch mép cười – “Nếu tôi muốn làm gì em em nghĩ giờ bản thân còn có thể ngồi đây câu đó sao? Em đừng nghĩ cái thứ nhu đạo mèo cào và mấy thủ đoạn nhặt đó có thể đối phó với tôi.”

      Dù có chút vui nhưng kẻ này sai, thứ võ tự vệ của Thùy Vân chỉ sử dụng yếu tố bất ngờ và đánh đòn tâm lý để quyết định, nếu đối đầu cùng 1 cao thủ thực khác nào lấy trứng chọi đá.

      muốn gì?” – Thùy Vân bình thản , giờ nằm trong tay có làm gì cũng được thôi cứ thuận theo tìm đường thoát sau.

      “Ngủ .” – Lý Cảnh lạnh lùng ra lệnh. Nếu cứ chiều chuộng tuân theo này mãi mãi kéo ấy ra khỏi thế giới độc kia được.

      có quyền lên cơn điên. Tôi có quyền nghe theo.”

      “Tùy em.”

      tiếng trôi qua…

      Hai tiếng trôi qua…

      Ba tiếng trôi qua…

      " Chết tiệt, định đâu thế này ? " - Thùy Vân có 1 tính xấu là khi buồn ngủ mất hết cả lý trí đặc biệt nóng tính, đặc biệt là khi cả tháng nay thức đêm cắm đầu dịch cho xong cuốn novel kia và hoàn thành ý tưởng và phác thảo cho kịch bản " Tiệm đồ cổ ".

      Đáp lại im lặng.

      " Này cho tôi mượn điện thoại được ? Ban nãy tôi mang điện thoại, dù gì cần báo cho chị tôi 1 tiếng. "

      " Thôi được. là 1 tuần. "

      " Hả ? " - Thùy Vân có chút thông. IQ thừa nhận khá cao nhưng lúc mệt mỏi này nó hoàn toàn trở về con số .

      " Sau 1 tuần, tôi đưa em bình an về nhà. " - đưa điện thoại cho .

      Thùy Vân dần có cảm giác mình ở vị trí bánh bèo vô dụng trong ba cái tiểu thuyết tình cảm. Chết tiệt, đau đầu quá thể nghĩ gì được cả, hai mắt mở hết lên rồi. Có lẽ sau này phải từ bỏ thói quen sống điều độ kia mới được. máy móc nhận điện thoại từ tay Lý Cảnh.

      " Đệch, mình nhớ số bả. Mà chiều nay tới hạn nộp bản thảo rồi, nếu đưa kịp công sức dịch cả tháng nay mất cả còn bị hạ uy tín nữa. Đau đầu quá, đáng ra tối qua nên nghe lời tên khốn này. Mình nên giành tay lái ? còn " Tiệm đồ cổ " mình chưa hoàn thành, chết là mất cả." - các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu . Cố lấy chút tỉnh táo cuối cùng, Thùy Vân lên tiếng – " tìm tôi số điện thoai trai được ? "

      " Em tìm làm gì ? " - Lý Cảnh gằn giọng hỏi.

      " quan tâm làm gì. Chết tiệt. Đau đầu quá. Làm ơn tìm nhanh lên. " - Thùy Vân lấy tay ôm đầu lại.

      Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của bên cạnh, Lý Cảnh thực đau lòng nhưng muốn gỡ mọi hế thống phòng thủ xuống. phải dạng người có thể sử dụng tình cảm thông thường như bao khác. lạnh lùng – " Search danh bạ tên " Tên khốn ". "

      Thùy Vân nhanh chóng search tên và gọi cho Lý Thanh, giờ đủ tỉnh táo để phân biệt được nặng , điều duy nhất biết là thể để chị lo lắng và thể trễ bản thảo được.

      " Lý Thanh hả, Thùy Vân đây, chị tôi là tôi có chuyện cần 1 tuần, cần lo lắng. Còn 1 bản thảo tôi vừa hoàn tối qua, chị tôi cầm điện thoại tôi ở nhà gọi cho " Điền " và hẹn 4h chiều nay giao bản thảo đó cho ta. Còn chị ấy hỏi gì tự giải thích giùm tôi. " - kịp để đối phương tiếng nào, Thùy Vân buông điện thoại xuống, dựa người vào ghế. tình não bộ thể nào nghỉ ngơi được sau 1 thời gian dài.

      Thấy bên cạnh bất tỉnh, Lý Cảnh vội dừng xe lại xem xét tình hình. Khi thấy này chỉ do quá mệt mỏi mà thiếp thở phào yên tâm.

      Tiếng điện thoại vang lên.

      Ra là Lý Thanh.

      " cứ làm theo lời ấy… tại sao tôi ở bên cạnh ấy phải chuyện của …Đừng làm phiền tôi. "

      Lý Cảnh lấy tay dứt khoát tắt điện thoại muốn bất kỳ ai làm phiền. cởi áo khoác đắp lên người Thùy Vân .

      " ra đây là điểm yếu của em sao ? " - mỉm cười.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 24.2


      Sau khi gặp Hoàng Minh, Tiểu Hoa thể ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của ta. Đối với 1 như , Lý Cảnh quả là 1 hoàng tử trong mơ. thích ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nhưng người ấy thích phải là . phải nếu là tình thực hai người là định mệnh của nhau sao? Tại sao phải nhờ người khác giúp?

      “Đáng ghét, khó nghĩ quá!”

      “Em làm gì vậy?”

      A Lợi đứng sau lưng , gương mặt giấu khó hiểu. Sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp tay .

      “Đây là danh thiếp của tên khách ban sáng?” – A Lợi hỏi.

      Tiểu Hoa gật đầu.

      “À, có chuyện gì sao?”

      " . " - Tiểu Hoa lắc đầu – " liên quan gì đến . " - gắt lên.

      A Lợi lấy tay gãi gãi đầu và cười gượng với .

      " À, đúng rồi. liên quan đến . Thôi ngủ trước đây."

      Tiểu Hoa nhìn người nuôi này quay người bỏ , lòng có chút hối hận. Từ trước đến nay, chưa bao giờ giọng điệu như thế. Nhìn nụ cười miễn cưỡng ban nãy của người này, lòng càng khó chịu hơn. đưa tay nắm lấy vạt áo A Lợi.

      " ấy đến giúp tác hợp em và Cảnh. " - Tiểu Hoa xấu hổ .

      " Em đồng ý sao ? " - A Lợi quay lại nhìn , giọng khô khốc.

      Tiểu Hoa đỏ mặt lắc đầu lia lịa.

      " Chưa. "

      " Chưa sao ? " - giọng A Lợi lạc – “Em thực thích tên Lý Cảnh đó?”. Cậu muốn hỏi câu này nhưng hiểu tại sao lại kiềm chế được.
      " Em biết nữa. " - Tiểu Hoa cúi gầm mặt xấu hổ , sau đó quay lên đưa ánh mặt cầu khẩn lên nhìn A Lợi – " giúp em quyết định , em biết phải làm sao cả. Trước nay mọi chuyện đều giúp em mà đúng ? ". Đúng, trước nay mọi chuyện khó nghĩ, A Lợi luôn giúp giải quyết. Mỗi khi gặp nạn đều là người này chạy tới giúp đầu tiên.

      A Lợi nở nụ cười gượng gạo nhìn Tiểu Hoa. Cậu chưa bao giờ đau đến như thế. Tại sao bé ngốc này lại nhờ cậu quyết định 1 thứ như thế này chứ ?

      " Nếu em cho con bé biết tình cảm của mình mãi mãi chỉ được xem là người trai tốt mà thôi. bao giờ qua ranh giới đó được. "

      hiểu tại sao A Lợi lại kéo Tiểu Hoa về phía mình và đưa môi mình chạm vào môi và nhanh chóng đẩy ra, lấy tay che gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.

      " Xin lỗi, thể giúp em được. "

      Tiểu Hoa ngơ ngác trước hành động bất thình lình của A Lợi và bất động nhìn cậu bỏ chạy.



      A Lợi chạy ngay vào phòng, đóng sập cửa và ngồi sập xuống ngay cánh cửa, lấy tay ôm gương mặt xấu hổ của mình lại.

      " Chết tiệt, cuối cùng mình làm cái gì vậy trời ? " - cậu bẩm bẩm.

      " Sau khi em bày tỏ tình cảm cùng con bé cứ để như thế và đóng phim lạnh với nó. Quan tâm nó với mối quan hệ 1 người hơn kém và cứ cư xử bình thường. Thấy nó bị gì cũng phải cố gượng mà lạnh lùng. "

      Lời Thùy Vân cứ vang vảng bên tai cậu. Nhưng nếu 1 tình thực phải nên thuận theo số phận hay sao ? tình có tính toán có phải là tình ?

      A Lợi mở cặp xách ra, lấy 3 bản kế hoạch của Thùy Vân ra và xé nát. Sau đó, cậu lấy điện thoại lên và nhắn tin cho quân sư của mình.

      " Xin lỗi, đến cuối cùng tôi vẫn thể làm theo bản kế hoạch của chị được. Mà mấy bước đầu là tự nhiên tôi làm thế chứ phải ăn cắp ý tưởng của chị đâu. Còn làm người mẫu tôi vẫn làm, thất hứa đâu. "



      Hoàng Minh ngồi ở phòng trực nghĩ nghĩ lại vẫn thấy bản kế hoạch giúp Tiểu Hoa phá hoại kế hoạch của Thùy Vân có chút vấn đề mà chưa nghĩ ra là ở đâu.

      " Hình như mình tính thiếu cái gì đó ! "

      ngậm cây bút môi, khoanh tay nhíu mày suy nghĩ. Hình ảnh người bạn thân của – Lý Cảnh xuất . Đột nhiên cảm lành, Hoàng Minh nhanh tay chộp lấy cái điện thoại bàn.



      “Nếu nghĩ có thể dùng hành động cool-boy này để cua tôi nhé. Đó là suy nghĩ ngu nhất tôi từng nghe.” – Thùy Vân châm chọc. Sau khi ngủ 1 giấc đầu óc bắt đầu hoạt động lại. Giờ hoàn toàn có đủ khả năng chiến đấu được rồi.

      “Tôi nghĩ sâu xa đến thế đâu.” – Lý Cảnh lên tiếng – “em chỉ cần cùng tôi, đừng suy nghĩ hay lo lắng bất kỳ thứ gì.”

      “Ồ, bắt cóc tôi, nhét tôi vào cái xe này từ nửa đêm qua và “em đừng lo lắng bất cứ gì”. Please, mấy tên giết người hàng loạt trước khi ra tay cũng hay cùng nạn nhân “It’s ok. Don’t worry” đấy!”

      “Sáng nay, tôi có ghé bên đường mua chút đồ ăn. Nếu em đói cứ ăn . Chắc khoảng tối nay chúng ta tới nơi.” – Lý Cảnh quan tâm những lời mỉa mai của Thùy Vân.

      “Này, chúng ta đâu thế?” – Thùy Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là 1 khung cảnh của 1 đồng quê thuần Việt. thanh bình…

      “Tại sao em chưa từng cầu tôi thả em ra?” – Lý Cảnh lên tiếng.

      Thùy Vân im lặng. cảm thấy người đàn ông này nực cười. Chả lẽ tên bắt sát nhân giết nạn nhân khi họ cầu xin sao? Đừng có đùa.

      “Em chưa bao giờ lên tiếng đòi hỏi giúp đỡ. Khi dính vào bà Lam, em cũng tìm cách trao đổi để có được giúp đỡ của tôi mà trực tiếp hỏi bao giờ. Khi em muốn lợi dụng tôi để khiêu khích cậu bé A Lợi tại sao em trực tiếp nhờ tôi mà lại 1 đường vòng như thế? Ngay cả khi em bị bắt lên đây, em cũng chưa bao giờ cầu xin tôi thả em ra. Nếu em làm sao biết người khác giúp?”

      “Nhảm nhí!”. trước nay bao giờ cầu xin giúp đỡ của bất kỳ ai, nếu con người tự biết đứng lên có tư cách tồn tại.

      “Ngay cả tin tưởng giữa con người với nhau em cũng có…” – Lý Cảnh tiếp.

      đừng có giở giọng như hiểu tôi lắm.” – Thùy Vân gắt lên.

      “Kiều My từng trước nay em chưa bao giờ tâm chuyện gì cùng ấy, ngay cả chuyện gia đình cũng như thế. Tại sao ban nãy em nhờ Lý Thanh chuyện cùng chị em mà phải giấu mọi thứ, ngay cả chị mà em...”

      im .” – Thùy Vân cố nén mọi nộ khí. Con người khi kích động dễ bị đánh bại nhất.

      “Tôi muốn em trở thành 1 con người như thế này nữa.”

      Thùy Vân nở nụ cười mà từng dùng để đối phó với gia đình mình.

      “Tôi nghĩ xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”

      Lý Cảnh liếc nhìn nụ cười của , lòng khỏi đau xót. Tại sao ngay cả khi bị dồn đến đường cùng, thứ duy nhất là chống đối mà này cũng có. Tại sao lại nở 1 nụ cười méo mó như thế này? chợt nhớ cách mà người Thái Lan dùng để trói buộc voi, họ dùng 1 sợi dây thừng để buộc con voi khi nó còn bé. Con voi dần thích nghi, cứ mang tư tưởng bản thân thể thoát và an phận sống cùng sợi dây bé ấy suốt cả đời. phải này cũng như thế sao?

      “Mọi chuyện em tự hiểu.” – lạnh lùng .

      “Nếu…tôi xin chở tôi về nhà ngay bây giờ, làm chứ?” – Thùy Vân ngập ngừng.

      “Nếu em chịu lên tiếng.” – Lý Cảnh đáp do dự.

      Thùy Vân cười nhạt – “ đánh giá bản thân quá cao rồi.”

      “Tôi còn thời gian 7 ngày để thay đổi em mà.” – Lý Cảnh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 25


      đời có 3 cái nên khi bước khỏi nhà: chìa khóa, tiền và điện thoại. Mỉa mai thay, hôm nay Thùy Vân dính phải cả 3 cái. cách khác, cộ tự biết nếu giờ mình theo tên trẻ trâu này đến nơi éo biết ở đâu cũng tong. Hoặc giờ cầu cứu người đường chăng? có nhan sắc chim sa cá lặn, ăn mặc phản thời trang bị 1 chàng đẹp trai bắt cóc bằng 1 chiếc xe thể thao mắc tiền và được ăn uống phủ phê. Đùa nhau à, tự còn thấy buồn cười và khó tin chứ huống hồ gì người khác. Nếu thể chống lại chi bằng cứ hưởng thụ nó. Tuy nhiên, có 1 thứ cực kỳ quan trọng bây giờ.

      “Sắp tới chưa?” – lên tiếng.

      “Tôi tối nay tới. Em cứ ngủ tiếp , khi nào tới tôi gọi.”

      Ô hay, hình như chàng này quên 1 thứ cực kỳ quan trọng phải? Con người ngoài ăn và ngủ còn cần có nhu cầu khác mà. Thùy Vân quay qua nhìn Lý Cảnh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

      “Này trai, biết là phim truyền hình cũng hay có mấy cảnh bắt cóc này mà đúng ? Mà phim thời lượng có hạn và muốn làm thô tục hóa hình ảnh diễn viên nên có bỏ qua 1 số vấn đề nhưng chúng ta đóng phim, cuộc đời trả cát-xê.”

      Lý Cảnh thấy đôi mắt nghiêm túc của bên cạnh có phần khó hiểu.

      “Ý em là sao?”

      Thùy Vân nhìn thở dài, chỉ vào đồng hồ xe và .

      “Đêm qua bắt cóc tôi từ 12h25’ và chạy suốt đến bây giờ là 2h10’ trưa. Gần 14 tiếng đồng hồ rồi đó.”

      Lý Cảnh vẫn giương ánh mắt khó hiểu nhìn .

      có cần ngu đến thế ?

      “Có thể là nam chính thần thánh nhưng tôi phải nữ chính thần thánh có nhu cầu bài tiết. Tôi là 1 đứa so normal nên sinh lý cơ thể cũng khác người bình thường đâu.” – Thùy Vân huỵch toẹt với gương mặt có chút ngượng ngùng.

      Lý Cảnh đực mặt ra nhìn gương mặt ngượng ngùng hiếm thấy của bên cạnh. nhịn được mà cười.

      “Em cầu xin tôi sao?”- giọng đầy ý.

      . Tôi thông báo cho .” – Thùy Vân cố lấy lại vẻ mặt cool thường ngày – “ hình ảnh tôi có xấu hơn cũng chả chết ai nhưng chiếc xe 2 cửa này mà có chuyện gì tôi chỉ thấy tội túi tiền thôi. Giặt sạch thảm cũng tốn bộn tiền đó.”

      “Thôi được rồi, tôi dừng lại ở quán ăn bên đường. Dù sao mấy thứ thức ăn nhanh tôi mua hồi sáng em cũng thích mà đúng ?”

      Lý Cảnh đưa mắt liếc nhìn gương mặt lạnh lùng có chút ngượng ngùng của . cười thầm trong lòng – “Tại sao gương mặt này của ấy lại đáng như thế chứ? thể để ai thấy được Thùy Vân như thế này được.”

      ...

      Trần Hùng thở dài nhìn tờ giấy bàn làm việc của Lý Cảnh, từ khi nào thiếu gia của ông lại làm việc có phép tắc thế này? Người bao giờ cũng biết cân nhắc mọi chuyện lại tắt hết điện thoại, bỏ chỉ để lại 1 tờ giấy này thông báo là cậu ấy sao? Ông nhớ lại di ngôn của bà chủ khi mất.

      “Tuyệt đối bao giờ để mọi thứ rơi vào tay thằng con hoang. Mọi thứ phải thuộc về Lý Cảnh.”

      Đứa con kia nên để tiếp tục tồn tại. Ông cần báo lại mọi thứ cho Phạm lão gia – ông ngoại của Lý Cảnh, cựu Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai. Lý Thanh giờ có quan hệ tốt với Ngũ lão lại được tín nhiệm của cha – người thành lập Lai Hoa Bang mối đe dọa rất lớn cho địa vị thiếu gia ông. Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu vẫn là đứa con làm người bị phân tâm kia.



      “Em cảm ơn chị… có gì đâu… Có gì em gọi lại sau… Cảm ơn.”

      Hoàng Minh gác điện thoại xuống, có đáp án cho câu hỏi gọi được cho Lý Cảnh từ sáng nay của mình. Thằng bạn mất tích, nghe điện thoại. Thùy Vân cũng từ tối qua, điện thoại chị nghe máy. Nếu có trùng hợp làm gì mà trùng hợp đến thế.

      “Haiz, chả lẽ 2 đứa này chơi trò Romeo và Julliet?”

      đúng, Lý Cảnh – người bạn thân của tuyệt đối bao giờ hành động thiếu suy nghĩ. quen ta hơn 10 năm nên biết hơn ai hết. Mọi thứ người này đều là có tính toán trước mà cua kiểu này càng phải là phong cách của . Còn Thùy Vân 100% phải là loại con mà chúng ta cứ bất chấp nhau , quan trọng nhất ta còn chả thích thằng bạn của . Nếu 2 người mà vì tình bỏ cùng nhau chuyện quái vật hồ Lochness còn đáng tin hơn. Mà thứ ức nhất là chưa làm gì hết mà bị phá hỏng cả rồi.



      ngon miệng sao?”

      Thấy Thùy Vân chỉ ăn vài muỗng bỏ xuống, Lý Cảnh quan tâm hỏi. phải này giải quyết vấn đề của mình rồi sao? Nghĩ lại chuyện ban nãy thể buồn cười.

      , chỉ là có số thứ tôi chưa thông”. Thùy Vân có cảm giác mình bỏ qua thứ rất quan trọng.

      “Tôi có thể giúp em ?”

      “Làm ơn , bắt cóc…”

      Thùy Vân chợt im bặt. nhớ lại khi bị Lý Thanh bắt cóc. ngồi ở ngôi nhà hoang đó chơi bài cùng đám du côn ngu ngốc kia, nghe chuyện họ kể về đường dây C, về chuyện ân oán 2 em nhà này và tên Lý Cảnh này gài của mình như thế nào.

      “Ha ha ha…” – nhịn được cười lớn. Đúng là khi thiếu ngủ làm con người ta ngu ra.

      Thấy Thùy Vân bất chợt cười, Lý Cảnh khó mà lo lắng được.

      “Em sao chứ?”

      mỉm cười với .

      , nếu ăn xong. Chúng ta tiếp thôi.”

      Sau đó, đứng lên mạch về xe quan tâm người đàn ông sau lưng và những người làm của tiệm nhìn 2 người khó hiểu. Ai cũng tự hỏi tại sao chàng ăn mặc lịch cùng 1 mặc đồ ngủ 1 chiếc xe đắt tiền cái nơi khỉ ho cò gáy này. Mà thái độ 2 người này quái đản.

      Thấy Lý Cảnh an vị tại vị trí tài xế của mình xong, Thùy Vân quay qua mỉm cười hỏi.

      “Này, muốn tôi phối hợp thế nào?”

      “Em gì thế?”

      Lý Cảnh nhìn nụ cười của có chút khó chịu trong lòng.

      “Bây giờ chúng ta lật bài ngửa với nhau nhé. tình tôi có khả năng trốn khỏi lúc này được nên ngoan ngoãn ở bên cạnh nhưng chí ít nên cho tôi biết vai mà tôi được nhận là thế nào để phối hợp ăn ý cùng chứ?”

      “Tôi hiểu ý em?”

      Lý Cảnh nắm chặt tay lái lại.

      biết tại sao Romeo và Julliet lại được xây dựng là 17 và 14 ?”

      Lý Cảnh im lặng.

      “Là vì đó là tuổi của bồng bột, thiếu suy nghĩ nên chúng nó mới chết ngu như thế nhưng tôi 24 qua cái tuổi tin vào cái suy nghĩ ngu ngốc của mấy ngây thơ “ vì em bỏ hết tất cả. Chúng ta trốn cùng nhau ” mà chắc chắn phải là Romeo 17 tuổi.”

      Thấy người đàn ông bên cạnh im lặng, Thùy Vân tiếp tục.

      “Vì quyền lực mà trai mình mà còn có thể ra tay gì đến hạng đàn bà con như tôi? Làm ơn , tình sao? Hoang đường. Nếu đây là Lý Thanh tôi còn tin được nhưng là kẻ đứng đầu Lai Hoa Bang và người thừa kế chính thức của tập đoàn Thiên Lai impossible.”

      “Em tin tên Lý Thanh đó hơn tôi?” – Lý Cảnh nắm chặt lấy tay lái hơn, cố nén tức giận lại.

      là 1 kẻ hữu dũng vô mưu, nếu cũng bị chơi thảm như thế” – Thùy Vân vỗ tay cười – “mà cao tay , trực tiếp nhúng tay cũng khiến chết lên chết xuống như thế rồi đoạt lại quyền lực từ kẻ chiếm được lòng tin mọi người cả chục năm nay. Nhưng nghĩ tên ngốc như thế lại có hơn 300 đàn em nguyện sống chết cùng đúng là 1 kẻ lý thú.”

      này biết nghe lời, phải đừng suy nghĩ gì hết mà cứ an tâm với hay sao?

      “Em thích loại người như ?”

      “Lý Thanh là 1 dạng người khá giống mấy nam chính trong truyện tranh, thiếu suy nghĩ nhưng luôn thu phục được người khác. Loại người như , tôi rất thích, dễ dàng điều khiển.”

      Lý Cảnh nhìn Thùy Vân, khỏi cười chua chát trong lòng. phải cha cựu bang chủ của Lai Hoa bang cũng nghĩ như thế sao? Nếu phải là do ông ngoại – Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai và cũng là người có thế lực với Ngũ lão đứng sau người đứng đầu tuyệt phải . Mà cả 2 người này đều bí mật giám sát và muốn điều khiển chứ chân tình hoàn toàn có. Từ khi nào ngu ngốc lại là 1 lợi thế lớn được lòng mọi người như thế chứ?

      “Tôi chưa bao giờ lợi dụng em.”

      Thùy Vân quan tâm quay đầu về phía sau nhìn. Sau đó quay lên nhìn khó hiểu.

      “Sao thấy ai hết? À giờ xài GPS cả rồi đúng ?”

      có ai theo dõi chúng ta đâu. Lời của tôi từ đầu đến giờ đều là lòng, tôi muốn bên cạnh bảo vệ em làm em tin tưởng mọi người hơn đều là . Em đừng nghĩ quá nhiều nữa.” – .

      có dám thực có bất kỳ mưu tính gì ở chuyến này?”

      Lý Cảnh im lặng. thực thể trả lời câu hỏi này của .

      “Thôi tôi ngủ tiếp đây.” – Thùy Vân dựa người vào ghế nhắm mắt. Đến giờ thứ duy nhất làm được là phối hợp đóng hết phim.

      “Tôi chưa bao giờ lợi dụng hay có ý nghĩ lợi dụng em, em tin tôi .” – khẳng định lại.

      “Ừ, người trong giang hồ thân bất do kỷ mà. Tôi hiểu.” – đáp qua loa.

      Nghe tiếng thở đều của bên cạnh, Lý Cảnh hiểu sao mình lại đau đến thế. Sáng hôm nay, vì quan tâm Thùy Vân, làm mọi cách để ngủ mà luôn chống đối thế mà bây giờ khi cho rằng mình bị lợi dụng lại có thể yên tâm chợp mắt. Quan hệ giữa con người từ khi nào nực cười như thế? Còn , trong gia đình, công việc và ngay cả trong tình , tại sao lại bao giờ được đối phương tin tưởng?

      Gia đình hiển hách. Tiền bạc. Quyền lực. Làm người thừa kế. Tại sao mọi người luôn nghĩ cuộc sống của dễ dàng?

      Lý Cảnh đưa tay nắm lấy bàn tay của Thùy Vân say ngủ bên cạnh.

      “Tôi thực , thực chưa bao giờ lợi dụng em cả.”

      Tại sao này để hưởng chút dư vị ngọt ngào ban nãy lâu chút chứ? Tại sao xem tình cảm dành cho là thực?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 26


      Thùy Vân đưa mắt ngôi nhà được xây theo kiến trúc châu Âu trước mặt rồi quay sang nhìn Lý Cảnh lòng có chút tưởng thưởng cho gu thẩm mĩ của tên này. ngôi nhà đơn giản hào nhoáng nhưng kém phần tinh tế, trước mặt là biển còn sau lưng là 1 cánh rừng, đúng là khung cảnh trường án mạng điển hình trong các series trinh thám kinh dị đây mà. Rât hợp với sở thích của .

      may là phải như trong Hana yori dango*, mới bước vào là 1 dàn hầu và quản gia vận phong cách Victoria ra đón ở 1 ngôi nhà mấy chục hecta.”

      Hana yori dango*: bộ truyện được xuất bản ở VN dưới tên Con nhà giàu, chuyển thể thành phim Vườn sao băng, BOF.

      Lý Cảnh thấy trí tưởng tượng này phong phú, mỉm cười.

      “Em đừng tưởng tượng quá như thế được ? Ngôi nhà như em cả nước chỉ có Cung điện hoàng gia thôi mà hoang phí như thế phi kinh tế. Bên cạnh đó tôi chỉ có đủ khả năng mua 1 nơi như thế này thôi.”

      mở cửa bước vào trong, quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Thùy Vân. Đúng, đây là ngôi nhà mua bằng chính tiền của mình, liên quan bất kỳ thứ gì đến Lai Hoa Bang hay Thiên Lai cả. Đến bây giờ, Lý Cảnh vẫn luôn thấy quyết định mở các danh mục đầu tư bí mật của mình bên châu Âu là 1 quyết định sáng suốt. Nhờ có nó, cảm thấy mình còn có 1 giá trị gì đó ngoài 3 từ “người thừa kế”.

      “Đây là ngôi nhà do giáo sư của tôi bên xây dựng. Do nhiều lý do nên cách đây 5 năm ông ấy nhượng lại giá rẻ cho tôi.” – giấu tự hào – “ngay từ khi thấy nó, tôi rất thích. Ở đây tôi có cảm giác như những ngày còn học bên đó”.

      Lý Cảnh nhớ lại những ngày du học ở quốc, phải lo nghĩ suy nghĩ của bất cứ ai, dù là cha hay ông ngoại , Lý Thanh hay mọi người ở Thiên Lai hoặc Lai Hoa Bang. khi ấy chỉ là là 1 cậu sinh viên bình thường có thể tự do bất cứ đâu. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của lại là khi chẳng còn người thân nào bên cạnh. Mỉa mai .

      “Nơi này rất cuốn hút.”

      Thùy Vân chậm rãi bước theo sau. đưa mắt nhìn sơ ngôi nhà, đúng là đơn giản nhưng kém phần tiện nghi; mang phong cách hoài cổ nhưng lại pha lẫn đại. Người xây dựng nên nó quả là 1 người tầm thường.

      thường đến đây sao?”

      “Tôi giống 1 người dư thời gian đến thế ? Tính ra cả lần này đây là lần thứ ba tôi đến đây. Nơi này đặc biệt tôi cho ai thuê cả.”

      Thùy Vân đưa tay miết lên bàn ghế, chút bụi.

      “Chị giúp việc có ở đây ?” – hỏi.

      Lý Cảnh nhìn cười.

      “Em bao lâu chưa ra ngoài? đời có 1 thứ gọi là công ty dịch vụ vệ sinh định kỳ.”

      “Ừ mà gì?” – Thùy Vân nhìn chằm chằm – “ vậy là tối nay chỉ có 2 chúng ta ở cái nơi này thôi hả?”.

      Đừng có đùa nhau như thế chứ? Đúng là thích ngắm mấy ngôi nhà sặc chất kinh dị pha trinh thám này nhưng nếu ở nơi thế này phải sở thích của . ta mua mấy năm mà tới có 3 lần biết có cái quỷ gì ở đây, khí nặng nề như thế hoàn toàn vui.

      “Em sợ tôi làm gì em sao?”

      “Giáo sư của còn sống ?” – Thùy Vân nhìn người đàn ông trước mặt cùng ánh mắt nghiêm trọng. Tự dưng lão ta bán nhà cho người này giá tốt theo lý thuyết phim kinh dị 100% có vấn đề.

      “Ông ấy còn dạy bên nước ngoài.” – Lý Cảnh cảm nhận được gương mặt cực kỳ nghiêm túc đó. chợt nhớ lần đầu gặp, này cứu vì sợ chết ám nhà của . cứ nghĩ đó là lý do củ chuối tự đặt ra chứ?

      “Còn vợ, con, gia phả cả nhà ông ta sao?”

      “Em sợ ma sao?” – Lý Cảnh nhìn thăm dò.

      thấy ông giáo sư của tự dưng tốt bán rẻ cho là có thứ ổn hay sao? Mà chưa trả lời tôi, nhà ông ta có ai chết ?”

      Lý Cảnh nhìn cười sặc. này đúng là tác giả mà, có óc tưởng tượng phong phú . Dân kinh tế như tụi chỉ cần thấy có giá trị sinh lời tìm cách xử lý tài sản thôi chứ làm gì có cả đống thuyết mưu như thế. Đặc biệt là giáo sư cả chục năm mới tới Việt Nam hai lần mà phải tốn khá tiền bảo trì ngôi nhà này nên ông ta mới bỏ thôi.

      “Nếu em sợ tối nay qua ngủ cùng tôi” – đưa ánh mắt trêu chọc nhìn .

      “Bất quá tôi mở đèn nơi này cả đêm thôi” – bình thản đáp – “Mấy đứa não trong phim kinh dị có khái niệm đèn điện nhưng tôi có.”



      Nằm giường, Thùy Vân nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt. Bầu trời bên ngoài tối om, tiếng gió vi vu cứ vang lên đập vào cửa và tấm rèm cửa cứ bay bay thấp thoáng.

      “Đệch, y như phim kinh dị.”

      Nếu theo lý thuyết phim ma chắc chắn 100% xuất 1 áo trắng đứng bên ngoài nhìn ; còn theo lý thuyết phim kinh dị là 1 kẻ sát nhân biến thái đeo mặt nạ nào đó mỉm cười nham hiểm. Hoặc cả 2 ở dưới gầm giường bắt tay nhau hợp tác hù . Viễn cảnh nào cũng tệ như nhau. Đúng là Thùy Vân từng ở ngôi nhà trọ cũng là 1 nơi vắng vẻ nhưng ngôi nhà đó khiến thấy sợ vì dù sao nó cũng ở 1 thành phố, cách mấy ngôi nhà khác có 15 phút bộ nhưng ở đây khác. Kiến trúc châu Âu cũ, đồng hiu quạnh, nhà bỏ hoang lâu ngày được chủ nhà bán vì “nhiều lý do”. Lý do quái gì mới được chứ? Mà tên này sao trả lời câu hỏi của ? Theo tâm lý học tội phạm, né tránh trả lời 1 câu hỏi là có vấn đề. Chết tiệt .

      Thùy Vân thể nào mà nằm đây nhìn chằm chằm cửa sổ chờ con ma xuất mãi được. đứng lên đến bàn làm việc được trang bị trong phòng ngồi tìm thứ gì đó để vẽ. Khốn nỗi chẳng có bút cũng có giấy. Căn phòng này bao lâu chưa có người ở rồi? Tự dưng thấy lạnh người dù mở máy điều hòa và mở điện sáng trưng. rút lại lời khen lão già xây dựng ngôi nhà này.

      “Xuống dưới nhà xem tivi.” – lớn để át cái sợ của mình.

      may là ban nãy bắt Lý Cảnh mở điện sáng cả ngôi nhà để công tắc nào được bỏ nên cả nhà sáng trưng nhưng ngặt nỗi khí kinh dị này hề biến hoặc do thần hồn nát thần tín.

      Mở tivi lên, điều Thùy Vân lo sợ nhất đến, tên này gắn truyền hình vệ tinh cũng có truyền hình cáp. Giải trí bằng tivi coi như phá sản. nhìn chằm chằm màn hình xanh lè của tivi tự dưng nhớ lại bộ phim “Ringu” của Nhật Bản, cảnh ma nữ Sadako đầu tóc rũ rượi mặc chiếc đầm màu trắng leo từ miệng giếng ra màn hình tivi. Bất giác nhanh chóng bấm remote tắt tivi.

      “Ma Nhật xuất ở nhà kiến trúc châu Âu đâu mà khốn nạn nghe nó hợp với nhau đến mức kỳ quái”. hận mình xem quá nhiều creepy pasta và dịch mấy cuốn sách trinh thám chết bầm kia. Hình ảnh Sadako cứ xuất trong đầu .

      Giờ chỉ còn hạ sách cuối cùng: Tìm người nhảm.

      nhanh chóng bước lên lầu gõ cửa căn phòng cạnh phòng mình hét lên.

      “Này, thức . Chúng ta có chuyện quan trọng cần .”

      Đáp lại im lặng, gõ cửa nhanh và mạnh hơn đến nỗi đau cả tay nhưng vẫn có tiếng trả lời. đưa tay chạm vao núm cửa.

      “Cầu trời khóa cửa từ bên trong bỏ mẹ rồi.”

      Núm cửa bắt đầu xoay, Thùy Vân thở phào nhõm. nhàng mở cửa bước vào trong. Hoàn toàn khác phòng , có bao nhiêu đèn mở cả phòng Lý Cảnh chỉ mở mỗi đèn ngủ. Có lẽ vì quá mệt nên ta chỉ cởi bỏ áo khoác và thắt lưng, còn lại mặc y trang phục mà ngủ. Nghĩ lại lúc ngủ phủ phê phải chạy xe liên tục phải mà kệ bà , tự dưng giở trò bắt cóc còn trách cứ được ai. Thích khổ tự chịu, liên quan .

      thức , tôi có chuyện muốn .” – ngập ngừng bước tới gần giường Lý Cảnh. Mắt nhìn tấm rèm cửa bay ở cửa lan can.

      có thể ngủ như chết trước khung cảnh kinh dị này được hả hai?

      Nhìn mặt ngủ ngon lành của Lý Cảnh, Thùy Vân tự dưng nổi máu nóng. Tại sao ở nhà sung sướng ở mà lại bị kéo tới cái nơi còn tệ hơn khỉ ho cò gáy này. Mà tại sao trong khi trằn trọc ngủ được lại có thể ngủ ngon lành như thế?

      “Này, đừng giỡn nữa. Thức !” – kéo mạnh gối hét lên.

      Lý Cảnh mắt nhắm mắt mở nhổm dậy hỏi.

      “Lại có chuyện gì nữa?”

      “Tôi muốn dạo, lấy xe chở tôi dạo ”. Thùy Vân cũng chả có thứ gì với tên này, dạo là thượng sách mà làm thế cũng vừa phối hợp tốt bộ phim này với .

      “Muốn dạo mai . Hôm nay tôi chạy xe cả ngày rồi, để tôi ngủ chút .” - Lý Cảnh đưa tay kéo lên giường, ôm chặt lấy – “bây giờ ngủ .”

      Cái quái gì thế này? Từ phim kinh dị chuyển thành thể loại ngôn tình sao? Diễn biến nhanh vãi. Tại sao phải phim hành động kinh điển của Marvel chứ?

      Thùy Vân chết trân trước hành động của Lý Cảnh. ngẩng mặt lên nhìn thấy người này ngủ từ bao giờ.

      say ngủ hả hai? Đùa nhau à, say ngủ mà có biết chọn cách say quá thể. Mà say ngủ có lực ôm chặt người khác như thế sao?

      định dùng lực kéo Lý Cảnh ra nhưng vô dụng, aikido chỉ dùng nhu chế cương khi người khác tấn công mình mà tên này hề tấn công theo nghĩa võ thuật hay bạo lực mà tấn công theo kiểu khác. định thần nhớ lại các huyệt vị mình nghiên cứu khi làm project truyện tranh lịch sử “Huyệt tử” phụ bà chị. cũng chả biết cách đánh huyệt có tác dụng thần kỳ như phim nữa nhưng giờ cách gì cũng phải thử. Thùy Vân toan đưa tay đánh thẳng huyệt vị người này nhưng giờ mới nhận ra mình bị ôm chặt, tay thể cử động nhiều đánh lên huyệt vị đó được.

      “Có ngủ hả?” – hét lớn.

      Đáp lại là im lặng. thở dài. Khốn đáng ra ban nãy khi qua bếp, nên mở cửa tủ tìm con dao tự vệ nhưng do nhớ lại đoạn phim mà đám bạn share facebook về người phụ nữ sống trong tủ bếp người đàn ông mấy năm, cứ mỗi đêm bò ra ngoài tìm đồ ăn tự dưng thấy ớn lạnh lục tìm nữa. hận tại sao mình ban nãy lại nghĩ xa hơn, nhà này đâu có đồ ăn nên chắc chắn có người phụ nữ nào sống ở tủ bếp.

      Giơ chân đá chỗ hiểm của cũng được. Tên này biết cách say ngủ . Xài tay tấn công muốn bẩn đôi tay vàng chỉ nên dùng để vẽ những thứ đẹp đẽ như truyện tranh. Khốn nạn . Giờ chỉ còn cách nằm yên phòng thủ thức cả đêm, tránh lợi dụng xa hơn vậy.

      Từ khi nào để cho bản thân mình bị động thế này? Trước nay phải chỉ có Thành Đạt mới khiến mất kiểm soát hay sao? Mà tại sao gần đây cảm giác ganh tỵ muốn tranh đua cùng cậu ấy dần biến mất? phải mục tiêu cả chục năm qua của là khiến cậu ấy thua cuộc, làm niềm tự hào duy nhất của cậu ấy bị tước đoạt hay sao? Tại sao cảm giác đó gần đây còn mãnh liệt nữa. Tại sao háo thắng đó lại dần biến mất như thế? biết tự bao giờ quen với cuộc sống có chị , bé Hiên, những người ở ”Liêu trai quán” và người đàn ông này? Cuộc sống yên bình này có thực hợp với ?



      lâu rồi Lý Cảnh chưa từng ngủ ngon đến thế, lười biếng mở mắt nhìn lên trần nhà rồi đưa mắt quét ra cửa lan can. Cảnh biển buổi sáng ở đây đúng là đẹp , đúng là ông thầy là biết chọn vị trí mà.

      “Chút nữa phải đưa Thùy Vân dạo nơi này mới được” – thầm nghĩ – “ này tối ngày cứ nhốt mình ở nhà và “Liêu trai” vẽ vời lâu quá rồi. Lối sống điều độ phải chấm dứt ngay.”

      Lý Cảnh giờ mới có cảm giác phía dưới mình là thứ gì đó ấm nóng, đưa mắt nhìn thấy Thùy Vân ngủ bên định thần lại ngay. nhớ lại hôm qua uống rượu. Đúng là tối qua định khi tới nơi làm buổi tối cho Thùy Vân nhưng quá mệt và thấy này cũng chả có ý định ăn uống gì nên cũng lười làm. Sau đó 2 người về phòng ngủ. Sau gần 1 ngày chạy xe, còn sức đâu tắm rửa mà chỉ cởi áo khoác và thắt lưng để ở giá treo và lên giường ngủ ngay. Đúng rồi chỉ có thế thôi. Chả lẽ còn mơ sao? Giấc mơ này sống động , ngay cả bộ đồ cũng là bộ đồ ngủ hôm qua của Thùy Vân. Bình thường này đanh đá như thế, chắc chắn bao giờ ngoan ngoãn như bây giờ. Thôi cứ tiếp tục hưởng thụ. Lý Cảnh đưa tay ôm chặt Thùy Vân hơn.

      “Đằng nào cũng là mơ quất tới bến luôn .” – suy nghĩ xoẹt qua đầu .

      Đúng là từ ngày chia tay Ngân chưa cân bằng sinh lý. Tối ngày chỉ lo chuyện hạ bệ Lý Thanh và theo đuổi Thùy Vân nên có thời gian cho chuyện sinh lý. thực lòng muốn Thùy Vân và tự nguyện đến với nên sử dụng thủ thuật gì với . muốn tự bản thân xóa vết thương lòng của nên chỉ từng bước rút ngắn giai đoạn. Nhưng giờ là mơ thôi cứ làm tới thôi.

      Lý Cảnh nhàng buông bị mình ôm chặt ra đặt bên dưới mình. nhàng đưa môi chạm vào môi và lưỡi khẽ đưa vào miệng . Đây mới là Lý Cảnh, người luôn chủ động tấn công phụ nữ để đối phương có cơ hội chối từ. Sau đó, lưỡi ra sức tấn công miệng . Hai tay , đưa tay vào áo ngủ của Thùy Vân, nhàng mò tìm khóa áo lót của mở ra. chờ cảm giác này lâu. Hơi thở bắt đầu gấp gáp.

      Thùy Vân ngủ thấy ai sờ soạng mình, nhớ lại tối qua bị Lý Cảnh tấn công. giật mình mở mắt thấy người đàn ông này ra sức tấn công , lưỡi ta tấn công quyết liệt miệng để có cơ hội gì.

      “Chết tiệt , mình ngủ quên.” – thầm nghĩ. bình tĩnh nhanh chóng lấy tay bàn tay lần mò trong áo ngủ mình ra trước khi quá muộn. Chưa gì hơi thở nguy hiểm như thế rồi. coi ít yaoi nên xác định được tình hình tại dù phải là 1 thằng uke nhưng sinh lý nam có thể hiểu.

      Lý Cảnh thấy đôi tay của mình bị bàn tay Thùy Vân kéo ra có chút hài lòng, ra tay quyết liệt hơn thể chịu thua được. Bình thường bị này chèn ép trong giấc mơ tuyệt thể để chuyện này xảy ra. Bàn tay nhanh chóng chụp lấy bàn tay và keó bàn tay còn lại của lên.

      “Ngoan ngoãn chút . Cho thưởng thức hết giấc mơ này .” – khẽ qua tai rồi lướt môi lên cổ .

      hai ơi, có say ngủ đừng có khôn đến thế chứ?” – Thùy Vân bình thản lên tiếng – “Đây phải là mơ đâu.”

      Lý Cảnh quan tâm lời , bình thường nghe nhảm quen rồi nên giờ chỉ tập trung tấn công cơ thể bên dưới mình.

      “Tối qua tôi sợ ma nên qua gọi thức chuyện nhưng ngờ say ngủ kéo tôi ôm chặt cả đêm qua. Đây là thực tế phải mơ đâu nên dừng được rồi đó trước khi quá muộn. Nếu chờ tôi uốn éo kích thích hay có chút phản ứng kiểu rên rỉ xin lỗi có làm xong cũng có đâu.” – Thùy Vân bình tĩnh – “Còn giả như mất cân bằng sinh lý tìm gọi giải quyết , tự xử được mà.”

      “Em ồn quá. Để tôi tập trung . Bình thường em nhảm mà trong mơ cũng bỏ tính đó được hả?” – Lý Cảnh vùi mặt vào ngực Thùy Vân. Giấc mơ này sống động .

      Ồ, hay nhỉ? tấn công tôi mà tôi ồn ào sao? Chả lẽ giờ thằng đàn ông tôi đè lên người, tôi là lên “Come on baby” sao?. Tôi phải gọi mà cũng chả ném tiền cho tôi khi xong chuyện nữa. Mới ngày thứ nhất mà có phim sex rồi biết sáu ngày còn lại thế nào nữa.

      Thùy Vân dám cử động mạnh hay có cử chỉ gì kích thích người này. Trước khi quá muộn phải lấy lại lý trí cho mới được. ngờ có ngày phải mấy lời xấu hổ này.

      “Trước khi làm tiếp, có thể hôn lên môi em được ?” – Thùy Vân cố mềm mỏng, mấy câu này làm muốn độn thổ xuống nhà – “Dù sao đây cũng là lần đầu của em...”. Chết tiệt, gớm chết được, tự còn thấy xẩu hổ khi mấy câu sặc mùi phim sex này.

      Lý Cảnh nghe lời ngọt ngào của Thùy Vân tay lại, đưa môi lên hôn môi nhàng đưa lưỡi vào miệng . Đúng là quá gấp rồi. Bất chợt đứng hình lại khi môi mình bị cắn mạnh bật máu. mở mắt ra thấy nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh.

      “Đau phải mơ đâu. Tỉnh chưa?” – đẩy ra.

      Lý Cảnh đưa tay chạm vào vết thương môi của mình và ngẩng người nhìn . nhớ lại lời ban nãy, nhớ lại tối qua hình như có tiếng gõ cửa gọi . nhìn cổ và ngực Thùy Vân đầy dấu vết của mình và gương mặt lạnh lùng nhìn mình.

      “Thùy Vân, xin lỗi” – Lý Cảnh có chút hối hận hành động vừa rồi – “ cứ nghĩ đây là giấc mơ nên…” – cố giải thích.

      nhìn nhăn mày lại khó chịu – “Tối nào tôi cũng đóng Vietnam Adult Video trong giấc mơ sao?”. Chết tiệt, sao người này cho đóng loại phim nào cao cấp hơn.

      …” – Lý cảnh giải thích – “đây là lần đầu tiên mơ thấy em…” – tiến đến gần giải thích.

      “Stop!” – Thùy Vân đưa tay đẩy ra. Người này mới tấn công , nên tránh xa 1 chút tốt hơn nhất là khi quần áo xộc xệch thế này, quay xuống thấy áo lót mình bị kéo tuột khỏi vị trí vốn có của mình bình tĩnh kéo 2 vạt áo ngủ lại – “ quay mặt bên kia . Tôi mặc áo lại” – muốn bất kỳ hành động xấu hổ ngại ngùng nào có cơ hội kích thích người này.

      Lý Cảnh quay mặt cố kiềm lại hơi nóng trong người. Nếu phải này quá bình tĩnh kéo lý trí lại thể cứu vãn được mà phạm tội cưỡng hiếp rồi. người được giáo dục như thể nào lại làm hành động hạ lưu như thế. Mà chả lẽ kỹ năng của tệ đến mức thể nào kích thích được chút nào khoái cảm của hay sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :