1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 19


      “Tại sao em lại cứu chị…chị muốn chết…” – Thùy Hân nằm giường bệnh ngừng rên rỉ.

      Thùy Vân thực hiểu nổi giờ nào mà người đàn bà này lại đóng phim Quỳnh Dao thế này? đến bên cạnh giơ 1 cánh tay tên.

      "Chát!"

      quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng của người giường bên. quan tâm đây là bệnh viện được làm ồn, hét lên.

      “Chết! Chết! Chị có tư cách sao? Chị còn chưa hoàn thành trách nhiệm nuôi dạy bé Hiên” – thể nào để chị mình như thế nữa – “Chị muốn chết sau khi bé Hiên nên người làm gì cũng được.”

      Thùy Hân nhìn em mình kinh ngạc., miệng lẩm bẩm…

      “Chết chị chưa có tư cách đâu” – Thùy Vân hét lên giận dữ - “chị an tâm để con mình cho tên khốn nạn ấy nuôi sao? Hồi chị từng với tôi là sau này có con nhất định chăm sóc nó, để nó như chúng ta hồi … Giờ lại có tư cách câu “Tôi muốn chết” hả?”

      Mọi người trong phòng nhìn chị em kinh ngạc. ngờ 1 trẻ lại có thể mấy lời này rồi lại đưa mắt thông cảm nhìn Thùy Hân.

      Thùy Hân im lặng…

      “Nếu chị muốn chết…” – Thùy Vân cầm chặt con dao trái cây tay – “để tôi tiễn con trai chị cùng. Thà là nó theo 1 người mẹ thiếu trách nhiệm còn hơn 1 thằng cha khốn nạn”

      Giọng lạnh lùng khiến mọi người trong phòng kinh hãi nhìn .

      “Bán nhà …” - Thùy Hân quay mặt lên tiếng.

      Thùy Vân mỉm cười. Chị quay trở lại rồi.



      “Tiền bán nhà chúng ta dùng để mua căn nhà hơn để sống. Chị bắt đầu kiếm việc.” – Thùy Hân nghiêm nghị – “nếu có thu nhập ổn định, nhà cửa đầy đủ Tòa ưu tiên quyền nuôi con cho người mẹ.”

      Thùy Vân nhìn chị mình ngạc nhiên. Sao thay đổi 180 độ thế này?

      “Mà chị biết làm gì?” – nhìn chị mình ái ngại. Chị ấy lấy chồng nuôi con lâu quá rồi.

      “Mày quên chị mày từng học tài chính sao?” – Thùy Hân hơi khó chịu ánh mắt của em . Đằng nào cũng tốt nghiệp xuất sắc đại học kinh tế mà lại từng là nhân viên xuất sắc 1 thời nữa.

      “Ừ, nếu được thế tốt… Mà chị dự tính xin làm ở đâu?”

      “À tao nếu làm thôi mà làm làm ở nơi nổi tiếng nhất – tập đoàn tài chính Thiên Lai.”

      Oh my god! Sao lại chọn nơi tập trung 1 đám tội phạm thế này. Sau này nhỡ chúng có bị gì liên lụy bản thân sao?

      “Em nghĩ chị nghĩ kỹ lại được ?”

      ! Nếu tao làm nơi lớn như thế càng có lý do Tòa tin tưởng tư cách làm mẹ của tao.” – Thùy Hân cương quyết.

      “Tùy chị thôi.” – Thùy Vân nghĩ cái tập đoàn đó chịu nhận bà ở nhà làm nội trợ gần 5 năm nay như chị nên chả buồn ngăn cản – “mà nhớ có phương án dự phòng.”



      “Tôi giao con cho đâu. Có gì hầu Tòa .” – Thùy Hân cương quyết trước mặt Hoàng Nam tên chồng đê tiện của mình.

      đừng đùa…” – tên Hoàng Nam cười mỉa mai – “ con chả biết làm gì như chỉ biết mua sắm Tòa giao con cho đâu.”

      “Ai ” – Thùy Hân cười mỉa mai lại – “tôi được tập đoàn Thiên Lai mời làm nhân viên tài chính cao cấp chỉ sau Tổng giám đốc thôi đó.” – sau đó cười lớn., liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc mỉa mai của chồng cũ mình. càng hả hê tiếp – “Quy mô nó to hơn trăm lần công ty bé xíu của đó.”

      Bỏ mẹ nó. Chị ăn gì mà nổ thế hả? Cái gì mà nhân viên tài chính cao cấp chỉ sau Tổng. Thùy Vân cầm menu che mặt ngồi bàn cách đó xa lắc đầu ngán ngẩm. CV còn chưa nộp mà nổ thế này.

      đừng có chém!”

      “Ra Tòa biết, ha ha ha… may chúng ta chia tay, nếu tôi mai tài năng mất…”

      Ô đệch, chị đừng chém quá được ?

      Thùy Vân là người ghét cửa sau nhưng lần này vì bé Hiên ngoại lệ. bấm số điện thoại đàn em Lý Thanh. Sau khi Tòa phán bé Hiên về mẹ chị bị đuổi cũng được.



      “Chị làm ơn đừng chém gió thế. Mai mốt làm ơn có chém nhân viên bình thường được rồi.”

      “Mày đừng lo. Tao đậu chắc.” – Thùy Hân nhìn em đắc thắng.

      “…”

      “Con người ra ngoài là nhìn mặt mũi. Chị mày là người có nhiều mối quan hệ. Lại xinh đẹp. Ăn mặc hợp thời. Kiến thức ôn lại lấy được thôi. Lúc trước tốt nghiệp loại ưu. Từng làm ngân hàng được làm nhân viên xuất sắc 2 năm liền. Bên cạnh đó lại biết cách ăn . được tuyển là công ty có tầm nhìn. "

      " Ừ… " - Thùy Vân lắc đầu ngán ngẫm – " nhưng làm sao CV của chị được phỏng vấn mới là vấn đề… " - chị ấy quên khoảng trống 5 năm nội trợ sao ? Tài chính là ngành thay đổi liên tục mà…



      Lý Thanh dặn dò trưởng phòng nhân về Thùy Hân. cũng có chút tò mò về chị bông hoa độc kia nên cũng lén theo dõi quá trình phỏng vấn.

      ngờ đó là 1 xinh đẹp dù lên hàng băm nhưng nhờ thế lại quyến rũ hơn. Ăn mặc hợp thời lại biết cách ăn . Bên cạnh đó mối quan hệ lại rộng. tế cần phải cửa sau. Tuy nhiên 2 chị em này quả khác nhau 1 trời 1 vực. em bình thường như thế nào chị lại nổi bật như thế.

      " Này, ! " - bất ngờ có bàn tay đặt lên vai – " nhìn tôi đủ chưa ? "
      Lý Thanh quay lại thấy Thùy Hân đứng sau lưng mình từ bao giờ.

      Thùy Hân đưa mắt dò xét Lý Thanh. Mặt mũi đúng là đẹp trai lại cao to nhưng đồng phục này là của nhân viên học việc. Tầm thường. Đối với Thùy Hân đàn ông có địa vị, có gia thế cái mặt có ưa nhìn đến đâu đều là đồ bỏ. Nhìn người này lại xấp xỉ 30 nữa mà còn làm vị tri học việc nữa

      " Mai mốt tập trung làm việc … Đừng có mà ngó nghiêng lung tung kẻo mai mốt sếp đuổi đó. Tuổi giờ tìm việc khó lắm. "

      Trưởng phòng nhân thấy mới phỏng vấn đứng dạy đời đại thiếu gia của mình định ngăn nhưng thấy ánh mắt ra hiệu lắc đầu bỏ .

      " Ứng viên tốt thế mà bị loại phí quá. " - ông chép miệng.

      Đúng là chị của hoa độc kia cũng phải dạng hoa bình thường. Lý Thanh cười thầm trong lòng.

      Thùy Hân nhớ thông tin mình tìm hiểu công ty này có 1 Tổng đẹp trai, người thừa kế của tập đoàn Thiên Lai này rồi lại so người đàn ông này lại tránh khỏi lắc đầu. Sao mỗi người 1 phận thế này. Người mới 30 đứng đầu 1 gia sản còn 1 kẻ cũng xêm xêm tuổi lại làm học việc.



      " Tôi rồi. Đừng có đấu với tôi " - Thùy Hân đưa mắt nhìn Hoàng Nam – " ông trời có mắt mà… "

      Cuối cùng Tòa án cũng giao bé Hiên cho quyền nuôi dưỡng đúng như mọi tính toán của . Bé Hiên chạy tới ôm mẹ mình ngay khi kết thúc phiên Tòa. ôm bé Hiên vào lòng nhìn em ánh mắt biết ơn. Nếu có nó gượng đến hôm nay được.

      " Bé Hiên về sống cùng dì và mẹ con ha… " - em cúi đầu xuống cùng cháu mình.

      Thùy Hân ngẩng người ra 1 chút – " Em chịu sống cùng 2 mẹ con chị ? Em nữa sao ? " - từ trước đến nay cứ nghĩ con bé thích bị trói buộc.

      " À, chị giờ chưa ổn định cuộc sống, em ở lại giúp đỡ cũng đỡ phần nào. Với vẽ nơi nào chả được. "

      " Em chịu ở lại vì chị ?" - Thùy Hân cảm động nhìn em .

      " Ừ» - đúng là Thùy Vân thích cuộc sống tự do tự tại nhưng nếu vì người chị này, sẵng sàng bị trói buộc.

      " Nhưng chị chấp nhận " - Thùy Hân dù muốn giữ em lại nhưng thể ích kỷ như thế - " Nuôi bé Hiên là cuộc sống của chị, là ước mơ của chị. Chị mới phải là người tự tay thực nó chứ phải em. Ước mơ, cuộc sống của em phải là ở đây. " - còn nhớ ước mơ em mình là khắp nơi, khám phá thế giới và cho mọi người thấy thế giới đó qua các câu chuyện của mình. thể ích kỷ như thế.

      Thùy Vân nhìn chị của mình rồi mỉm cười – " Ừ. ra em cũng ưa trẻ con lắm. "

      " Tiền bán nhà còn lại để vài bữa chị gửi lại em. " - Thùy Hân thể độc chiếm số tiền đó được.

      " Chị cứ giữ đó . Chị cần nó hơn em. Em cho chị mượn theo lãi suất ngân hàng. 10 năm sau trả em. " - ngập ngừng – " mà chị giữ kỹ giúp em cái hộp của mẹ và máy chụp hình của ba được ? Em tiện giữ nó. "

      " Chị biết rồi. "

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 20


      Nhìn cái máy chụp hình của ba nằm ở kệ, Thùy Vân vẫn thấy có gì đó thỏa đáng. Dù đây là di vật của ba để lại nên giữ gìn nhưng phải công dụng của nó là để chụp hình hay sao? nên để nó mai khả năng như thế. Mà cũng cần cái máy ảnh để chụp ảnh làm tư liệu.

      “Chị ơi, em đổi ý lấy cái máy chụp hình nha.” – lớn tiếng cho chị mình ở dưới nhà nghe.

      “Ừ, cứ lấy . Mà ba để lâu quá sợ xài được đó.” – chị vọng lên.

      “Em biết xử lý.”

      Loại máy ảnh cơ này mua ở ngoài cũng hơn 10 triệu. nên lãng phí để cuộc đời nó dính lấy cái kệ ở nhà. mỉm cười.



      Kiều My nhìn dòng new feed Facebook mở to mắt kinh ngạc. Giờ mới để ý thấy dạo này chị Hân lên facebook tự sướng, ra nhà họ xảy ra nhiều chuyện thế này. Hèn chi gửi hàng chục cái tin nhắn viber, facebook cho Thùy Vân đều thấy im re. vội vàng cầm điện thoại gọi cho bạn thân mình, lòng có chút khó chịu khi bản thân luôn là người biết cuối cùng chuyện của Thùy Vân.

      Lý Cảnh cầm chai bia lên miệng uống mà quan tâm thằng bạn ngồi bên âu yếm bạn .

      “Đừng có gọi tôi đến chỉ để thấy 2 người âu yếm với nhau thôi đấy.”

      Hoàng Minh đưa ánh mắt giang manh nhìn cười lớn :

      “Này cậu ăn chay bao lâu rồi? Hôm nay xả hơi .” – sau đó đưa chai bia chỉ 1 gợi cảm mặc váy sát người ngồi bên quầy bar – “ đó được đó. Chơi ?”

      “Này, từ khi nào cậu là người lo vấn đề sinh lý tôi thế hả?” – Lý Cảnh ngờ thằng bạn gọi chỉ để làm chuyện dư hơi này. Nếu muốn ở đâu mà có – “Nếu thế tôi về đây.”

      Giờ mới thấy Kiều My im lặng nãy giờ. Tính cách thích náo nhiệt của này đâu phải thế? Nhìn thái độ Hoàng Minh càng có vấn đề. Tốt nhất là rút sớm.

      Lý Cảnh đứng lên bị Hoàng Minh kéo tay lại.

      “Chờ chút xíu . Sắp tới giờ rồi.”

      “Hả?” – nhìn thằng bạn này, mức độ nghi ngờ bị chơi tăng 200%.

      “Kìa…” – Hoàng Minh chỉ tay về ngoài cửa.

      Người mà Lý Cảnh muốn gặp nhất ngờ lại xuất . phải lần trước mạnh miệng xuất trước ta rồi sao? đứng lên định lủi bị tên bạn quái ác này kéo lại lần nữa.

      “Này, Thùy Vân!” – Kiều My hét lên giữa tiếng nhạc xập xình.

      Chết tiệt, ta thấy rồi. gượng gạo gật đầu chào . Thùy Vân cũng gật đầu chào lại và tới chỗ đám người bọn ngồi. Liếc qua thấy thằng bạn nhịn cười.

      “Sao cậu tôi tiếng nào?”

      Kiều My lên tiếng. hơi thấy có lỗi khi hẹn gặp ở nơi này nhưng ban nãy Thùy Vân hỏi ở đâu và đến chỗ . Còn Lý Cảnh là Hoàng Minh biết gặp Thùy Vân ở đây nên kéo ta tới luôn.

      “À, có gì đâu.” – Thùy Vân thích ánh mắt này của người khác nhìn mình – “Sắp tới tôi 1 thời gian nên định tới từ biệt cậu.”

      “Hả?” – Kiều My kinh ngạc – “ phải bác trai và bác mới mất, cậu phải ở đây sao?”

      Giờ đến lượt Lý Cảnh kinh ngạc, nhìn thẳng vào Thùy Vân. Nếu là mình còn bất kỳ quan tâm nào tới người con mà mình từng có tình cảm dối.

      “Còn chị mình ở đây…” – giọng Thùy Vân lạc . Đây là lý do muốn Kiều My biết. Có 1 số người sống cần được an ủi mới nguôi ngoai nỗi buồn nhưng là dạng người có thể tự delete nó chỉ cần ai nhắc lại.

      “Tớ coi facebook thấy tin tức chị ấy mới ly dị, giờ phải tự mình …”

      “Cậu thôi !” – Thùy Vân gắt lên, biết chị post gì lên facebook nhưng muốn tên kia biết chị Hân làm ở công ty nếu chẳng nhờ Lý Thanh giấu nhẹm thế này.

      Kiều My nghĩ mình chạm nỗi buồn của bạn, vội lắp bắp – “Tớ xin lỗi.”

      Hai người đàn ông kia cũng nhìn Thùy Vân ánh mắt đầy thông cảm. thở dài trong lòng từ khi nào trong mắt đám người này đáng thương đến thế?

      “Chị ấy giờ tự lo cho mình được. Cậu đừng lo.” – Thùy Vân trở về trạng thái bình thản – “gọi giúp tôi 1 ly nước”. Chiều giờ chạy tìm nơi sửa cái máy ảnh trong cặp khát khô cả cổ. Lại bị kẹt xe khi đến đây nữa.

      “Em uống gì?” – Lý Cảnh đưa tay ra hiệu cho người phục vụ.

      “Lấy cho tôi lon Coca lạnh.”

      “Cậu định đâu?” – Kiều My hỏi , mặt đầy lo lắng.

      biết. Chỉ là định cứ xách balo lên thôi.” – bình thản đáp. tế trước khi cần tìm nơi sửa máy ảnh trước , đây là 1 trong những lý do khác tới đây. Thùy Vân ngẩng lên nhìn Hoàng Minh – “Tôi nhớ tập đoàn Manhome của có làm việc phân phối với nhãn hiệu máy ảnh này đúng ?” – quay người lại mở balo lấy chiếc máy ảnh cũ ra.

      Hoàng Minh nhìn cái máy ảnh xem xét - “Đúng là bên tôi có phân phối nhãn hiệu này nhưng cái này cũ quá. Cậu định thay linh kiện hả?”

      Thùy Vân gật đầu – “Tôi muốn nó làm việc lại được nhưng hôm nay cả ngày có chỗ nào nhận sửa cả.”

      “Cậu cứ để ở chỗ tôi. Mai tôi cho người gọi điện qua hãng kiểm tra giúp cậu.”

      “Ừ, cảm ơn…” – Thùy Vân hơi ngập ngừng – “nhưng cậu giữ kỹ nó giúp tôi vì đây là máy ảnh của ba tôi.”

      Cả 3 người ngồi chung bàn đều im lặng. Sao mọi người nhạy cảm thế nhỉ? hiểu nổi, quá đau khổ mà lại thấy 2 người đó âu cũng là 1 may mắn.

      “Haiz, các người đừng quá serious được ? Chỉ là tôi cần máy ảnh mà thấy cái này để tiếc quá nên sửa lại thôi.”

      Có thể là do cách biểu đạt có vấn đề hay mấy người ở đây hiểu tiếng Việt mà ánh mắt họ nhìn càng thông cảm hơn. Đăc biệt là bạn thân của . Pó tay! phải tsundere.

      Thùy Vân cầm lon Coca lạnh nốc cạn và đứng lên từ biệt mọi người. Nhìn mấy cái biểu cảm bi kịch ở cái nơi ồn ào quá đỗi này khiến nuốt vô.

      “Thôi, tôi . Cậu cho người kiểm tra rồi báo tôi. Nếu mà tối nay say làm mất nó tôi tha cho cậu đâu.” – cảnh cáo Hoàng Minh – “à mà tiền nước bao nhiêu thế?”

      “Cậu cần trả đâu. Tôi mời.” – Kiều My lên tiếng.

      “Cảm ơn. Chầu sau tôi bao.”

      “Ả Lý Cảnh, phải cậu định về sao? Giờ nếu tiện đường đưa cậu ấy luôn .” – Hoàng Minh lên tiếng, đối với trêu chọc người khác là thú chơi vui nhất.

      “À sao đâu. Tôi xe taxi được.” – Thùy Vân lên tiềng.

      “Để tôi đưa em về. Tối nay tôi cũng bận gì.” – Lý Cảnh . này tâm trạng tốt để 1 mình yên tâm.

      “Cảm ơn.” – thế khó mà từ chối.

      Suốt đoạn đường xe, Lý Cảnh thấy Thùy Vân im lặng nên cũng chả biết gì. định mở miệng phá vỡ bầu khí

      “Tôi xin lỗi.” – Thùy Vân lên tiếng – “lần trước do tâm trạng tôi tốt nên hành động hơi quá đáng”. Dù sao hai người còn có bạn chung là Hoàng Minh và Kiều My, lại thêm chị làm việc cấp dưới của nên cần chừa đường lui cho mình.

      sao.” – Lý Cảnh thông cảm. nghĩ chắc do áp lực chuyện ba mẹ mình nên mới kiềm chế được tâm trạng.

      “Chúng ta dù quen nhau nhưng làm bạn có được ?” – Thùy Vân quay qua mỉm cười.

      “Ừ. Tất nhiên là được.” – mọi bực tức bấy lâu của với biến mất.

      “À mà nhà cũ tôi bán rồi. giờ tôi ở đó nữa nên đường khác được ? Tôi ở đường…"

      " Em bán nhà sao ? " - liếc nhìn bên cạnh hỏi. ngờ khoảng thời gian ngắn như thế mà bao nhiêu chuyện xảy ra với thế này.

      Thùy Vân hơi nhíu mày, nhớ lại ngôi nhà đó đem lại cho mình bao phiền muộn – " Chỉ là chị tôi sống cùng cháu tôi nên cần ở 1 ngôi nhà quá lớn. Nếu bán nhà cũng đỡ phần nào ". Đúng đó là lý do duy nhất cần phải bán nhà, người chết chết nhưng người sống còn cần tiền để mà sống.

      Lý Cảnh nhìn cái nhíu mày thoáng qua của Thùy Vân lại thấy này càng đáng thương hơn. Nhìn ánh mắt thông cảm hơi bội phần.

      Thấy ánh mắt hiểu lầm trầm trọng của người đàn ông này, Thùy Vân thở dài – " Ông gà, bà vịt rồi. Đây có phải phim truyền hình đâu, có cần drama hóa thế ? ". Chuyện là hoàn toàn nghĩa đen 100% mà sao đám người này cứ làm bi kịch hóa lời thế này. có phải nữ chính phim truyền hình hay tiểu thuyết ngôn tình đâu ? Thùy Vân mong manh dễ vỡ thế sao? Thể loại tính cách là nhân vật điển hình của dòng psychology hay action có phải romance đâu.

      " Khi nào em ? "

      " Chắc là tuần sau. Chỉ chờ máy ảnh được sửa xong là lên đường. "

      " Ừ, cứ tin tưởng ở Hoàng Minh. "

      Thùy Vân gì nữa mà dựa người vào thành ghế thư giãn. Mấy tháng nay sau chuyện cha mẹ là chuyện chị và bé Hiên. Giờ mọi thứ ổn rồi. Những thứ luôn trói buộc giờ đây còn nữa … cảm xúc này là vui hay buồn ?

      Liếc nhìn bên cạnh ngồi thư giãn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lý Cảnh thầm giảm ga. muốn khoảng thời gian này kéo dài ra chút nữa.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 21


      “Sao? Máy cũ quá nên còn linh kiện sao?” – Thùy Vân cố tình thở dài qua điện thoại cố níu kéo lòng trắc của Hoàng Minh. tin ngay cả công ty sản xuất cũng có linh kiện. Đùa nhau à?

      “Cậu cần thở dài hơi như thế níu kéo lòng thương hại của tôi.” – Hoàng Minh tỉnh bơ – “ tình là tôi bó tay. Đúng là thể có linh kiện nhưng cách đây 15 năm khi khủng hoảng kinh tế Doc-com công ty này được mua lại bởi 1 hãng sản xuất máy chụp hình khác. Lúc khó khăn công ty có thanh lý ít tài sản. Đặc biệt dòng máy của cậu phải hàng đặc biệt hay xa xỉ mà chỉ là hàng phổ thông nên họ giữ lại gì nhiều trừ cái mấy cái máy được bảo quản ở mấy cái bảo tàng nhiếp ảnh bên nước ngoài.”

      “Tóm lại là cậu giúp được chứ gì? Cảm ơn nha.”

      “Nghe lời cảm ơn từ miệng cậu quen” – Hoàng Minh lên tiếng giọng pha chế giễu – “mà bên hãng có nhưng tôi nghĩ mấy cái Chinatown chắc có đó. Hồi bên , tôi hay mấy khu đó. Nhiều hàng hiếm lắm.”

      “Ý cậu là khu Chợ Lớn” – Thùy Vân đúng là ngốc , đúng là lời đánh thức người trong mộng.

      “Whatever…Tôi mới về đây 2 năm làm sao biết tên nó ở đây là gì. Thôi, hôm nay là ca trực của tôi, thể tám nhảm với cậu mà làm bệnh nhân chờ được. Bye”

      “Mà khi nào tôi lấy máy được?”

      “Có người giao tới.” – Hoàng Minh mỉm cười. Cuộc đời ngoài ăn chơi sở thích lớn nhất là trêu chọc người khác và nhìn người khác bị mình điều khiển.

      Thùy Vân nhìn chằm chằm điện thoại, ánh mắt giấu nghi ngờ. Tên S này nhiều chiêu trò sao lại tốt đến thế. Chắc chắn là có ám muội mà phần nào đoán được người giao hàng rồi là ai rồi.

      “Tiiinnnnngggg…Tooongggg…Tinnngggg…Tooonnggg…”

      Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. may là chị Hân sáng đưa bé Hiên nhà trẻ sớm nếu thấy Tổng giám đốc công ty mình ở đây … Dù chị ấy thay đổi ít như là biết kiềm chế máu mua sắm lại và biết xài hàng thực phẩm hạng 2 nhưng hai tháng nay lương của chị ấy chả bù vào chi phí. Bữa giờ chị ấy me Tổng của mình mà biết người học việc bên cạnh thế lực cũng chả kém bao nhiêu. Mà chị thông minh thế mà tên cool-boy kia giấu được cũng hay vãi.

      Haiz, đúng là cuộc đời mà.

      Nhìn thấy Thùy Vân vừa gặp mình thở dài, Lý Cảnh khó mà vui nổi. Chả lẽ nhìn ngán ngẩm như thế sao ? Nhìn lại đồng hồ mới 8h sáng. có chút thất vọng khi chả bao giờ thấy bộ dạng nhếch nhác lười biếng, ăn mặc nửa kín nửa hở quyến rũ người đối diện của như mấy bạn trước mà lúc nào cũng sặc hình ảnh ông chú thế này. Mà thậm chí lần trước đến nhà ấy, còn thấy mấy cuốn tạp chí Playboy đặt cạnh nệm nữa. Người đáng thở dài phải là mới đúng.

      ( ra phải chị main biến thái gì T_T nhưng dòng truyện cho nam chị theo đa phần có yếu tố ecchi (lộ hàng) câu khách. Đặc biệt lộ phải lộ có nghệ thuật, quá phô nên tham khảo tư liêu tạp chí Playboy là chuyện bình thường)

      " tới đưa máy chụp hình đúng ? Cảm ơn nha. " - Thùy Vân thản nhiên cầm lấy máy chụp hình mà Lý Cảnh cầm.

      " À, có gì. Hoàng Minh với em rồi sao ? " - phải dặn thằng bạn này được hay sao ? Thiệt tình.

      " mà bạn phải dạng tốt đẹp gì mà freeship tận nơi. Nếu có chỉ tìm cách trêu chọc người khác thôi. " - nhớ lại bộ dạng nhịn cười của tên S kia khi ở quá bar.

      Lý Cảnh nghĩ lại đúng là thằng bạn của mình như thế .

      " uống cafe ? " - Thùy Vân cũng muốn câu này nhưng người ta tới tận nơi giao hàng mà lấy hàng xong đuổi ngay cũng kỳ mà tương lai chị nằm ở công ty nữa. Cứ giữ quan hệ tốt chả chết thằng Tây nào.

      " Tất nhiên. " - Lý Cảnh mỉm cười toe toét. Lần đầu tiên thấy này lịch với như thế. rất tự nhiên bước vào nhà theo Thùy Vân.

      Đảo mắt nhìn sơ ngôi nhà, có chút bất ngờ vì cách bài trí khá Tây và thoáng đãng. Dù diện tích nhưng lại biết cách phối hợp nội thất gây cảm giác ngôi nhà rộng hơn rất nhiều. Bên cạnh đó ngôi nhà lại nức mùi cafe. Chủ nhà đúng là người rất có gu. Lý Cảnh đưa mắt tán thưởng Thùy Vân.

      Thùy Vân mở tủ lạnh lấy ngay ly cafe Thùy Hân pha hồi tối cho quên uống. Dù sao cafe để tủ lạnh cũng đâu có hư ?

      " Này uống cafe đen nhé ? Mà có uống đường ?” – tế chỉ có 1 quyền lựa chọn thôi. Chị – Thùy Hân – là 1 kiểu cách, thà chết cũng phải uống café tự làm chứ uống loại hòa tan.

      “Được. cần cho đường.” – Liếc thấy bộ máy pha chuyên nghiệp, Lý Cảnh mỉm cười, sao mình lại khéo chọn như thế.

      Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình ngưỡng mộ, Thùy Vân biết chắc chắn mình phải làm . tế kẻ mà ngưỡng mộ kia là bà chị của .
      “Này, tôi nha. Nguyên cái nhà này ngoài cái kệ sách đằng kia ra toàn bộ là của chị tôi cả. Còn ly café uống là sáng nay chị tôi pha cho tôi.” – chỉ dối thời gian pha ly café thôi mà đúng là nó còn uống được – “nên ánh mắt ngưỡng mộ đó dành cho chị tôi .”

      Đúng Thùy Vân phải là mỹ nhân vạn người mê có gương mặt của thiên thần và thân hình nóng bỏng của ngôi sao JAV Maria Ozawa. Càng phải là dạng phụ nữ có khí chất như tiểu thuyết ngôn tình – nấu ăn ngon, trẻ con, giọng ca vàng, đôi tay vàng đánh bản nhạc nào là chết đứ đừ ngay đối phương,… Đối với Thùy Vân, mấy sở thích và tài năng nữ nhi kia từ hứng thú.

      Lý Cảnh có hơi thất vọng sau khi nghe Thùy Vân thế. Ngay cả ly café này cũng chả phải ấy pha. để ly café uống dang dở xuống bàn. Mà đúng là người pha có tay nghề.

      “À” – Thùy Vân lên tiếng – “ cẩn thận, cái khăn trải bàn này là của chị tôi mua ở Paris đó. Nó có gì là tôi chết với bả.”

      cẩn thận.” – này rất biết cách làm cụt hứng.

      “Giờ này cũng trễ rồi, uống xong café làm muộn giờ tốt.” – Thùy Vân đuổi thẳng, còn phải đem cái máy ảnh ra mấy tiệm đồ cổ nữa có thời gian tám nhảm.

      sao, hôm nay tôi xin nghỉ làm cả ngày mà.” – Lý Cảnh nhìn mỉm cười ôn nhu – “Tôi đưa em tìm nơi sửa cái máy ảnh này. Nếu là khu người Hoa, tôi quen ít.”

      Đúng là tên Hoàng Minh kia tính ngay từ đầu mà. Haiz…

      “Em cứ thay đồ, tôi ở dưới đây chờ.”

      Đây là nhà tôi mà Hai, có cần cho phép tôi mới được thay đồ ?

      xong Lý Cảnh đến thứ nội thất duy nhất của Thùy Vân trong ngôi nhà này. hơi bất ngờ khi thấy tên những cuốn sách nằm đó rồi quay mặt lại nhìn … Đúng là ngoài thể loại sách tiếng Nhật hay sách nghiên cứu đa thể loại tiếng hầu hết là truyện tranh. ngờ ấy có sở thích này…

      “Tôi là tác giả truyện tranh nên đọc truyện tranh nghiên cứu là chuyện bình thường.” – Thùy Vân thấy ánh mắt kinh ngạc của Lý Cảnh biết vì sao lại giải thích. phải cứ dân S được đọc manga đâu – “…với truyện tranh là văn hóa đại chúng mà.”

      “Ừ, em cứ thay đồ . Tôi ở đây được rồi.” – Lý Cảnh cố nhớ mấy tựa truyện tranh này đọc. Nếu biết được sở thích mai mốt có đề tài chuyện hơn.

      “Ừ…” – Thùy Vân cố nén khó chịu trước thái độ tự nhiên như chủ nhà của người đàn ông này.

      Lý Cảnh đứng 1 mình cố lẩm nhẩm tên mấy tựa sách:

      “One Piece, Dragon Balls, Slam Dunk, Conan,…”

      cách khó tin nhưng tế chưa bao giờ xem các chương trình thiếu nhi hay đọc cái thứ mà kia là “văn hóa đại chúng”. Lý Cảnh từ khi sinh ra được gia đình nội ngoại mặc định là “người thừa kế”. Chưa bao giờ giáo dục 1 cách bình thường cả mà luôn bắt học những thứ có ích cho bản thân sau này. Tất nhiên những thứ khác đều là vô bổ nên được đụng đến. Nền giáo dục này càng gắt gao hơn khi Lý Thanh – đứa con hoang của cha xuất . Ngay cả khi bản thân được người ngoài là có mọi quyền lực trong tay nhưng tế vẫn bị gia đình nội ngoại khống chế, nếu ông ngoại đưa tên Trần Hùng kia tới giám sát .

      Thùy Vân là 1 đứa con câu nệ tiểu tiết nên trong ăn mặc cũng khá đơn giản. Chỉ cần 1 chiếc áo T-shirt, 1 cái quần thể thao, 1 cái áo khoác phối cùng đôi giày thể thao là xong. Nhanh, gọn và tiện lợi. Bước xuống nhà, thấy người đàn ông 30 tuổi đứng lẩm bẩm trước kệ sách hay đúng hơn là kệ truyện tranh của mình bất giác cảm thấy có chút buồn cười.

      thích thể loại này?” – Thùy Vân bước đến bên cạnh Lý Cảnh lên tiếng.

      “…” – Lý Cảnh ngây người.

      “Haiz…” – Thùy Vân thở dài, chả lẽ thời này có người chưa từng đụng 1 cuốn truyện tranh sao? Bây giờ là 2016 đó, có phải 1990 đâu – “Ý tôi là thích gì? Thể thao? Trinh thám? Phiêu lưu mạo hiểm? Truyện của tôi toàn là thể loại dành cho nam cả đó.”

      Lý Cảnh có chút hơi ngượng nghịu. Chưa từng có ai hỏi thích gì. Mọi thứ đều được mặc định trước cả. Cuối cùng bản thân thích cái gì?

      Thấy gương mặt im lặng của đối phương, Thùy Vân hiểu tại sao thấy ta có chút tội nghiệp. quyết định lấy 1 hàng 20 tập trong những huyền thoại S fan manga khắp thế giới vì độ dai dẳng của nó nhất để vào 1 cái bao nilon nhét vào tay chàng này.

      “Đây, tôi cho mượn mấy cuốn Conan này. Nhớ giữ kỹ đó.” – Dù sao bộ truyện được in 110.000 bản này ta có làm mất ra ngoài mua lại dễ thôi còn mấy bộ khác tìm lại khá trần ai.

      “Ư… cảm ơn…” – Lý Cảnh hơi ngạc nhiên trước hành động này của Thùy Vân – “tôi giữ kỹ.”

      thôi!” – Thùy Vân để máy ảnh vào balo và đeo lên vai quay lại nở nụ cười với . thầm nghĩ nếu Thùy Vân là con trai hành động cùng nụ cười ngầu lòi này đủ đốn tim 1 đống con đến độ có thể lập 1 dàn harem (hậu cung). Haiz, sao lại là con chứ?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 22


      “Xin lỗi, loại máy này cũ quá chúng tôi giúp được.”

      “Nếu chọn máy đời sau nó tôi có.”

      “Nếu là loại này tôi e là có.”

      “Xin lỗi nhưng tôi nghĩ là giúp được gì…”



      Suốt cả buổi sáng hôm nay, Thùy Vân nghe mấy lời này thấy nhàm cả tai. cầm máy chụp hình tay, cảm thấy có chút tội cho nó. Sinh ra làm máy chụp hình mà cả đời bám dính trong tủ và sắp tới là cái kệ đồ trong phòng . Thôi, làm hết sức rồi. Miễn cưỡng hạnh phúc mà.

      “Haiz…” – thở dài – “…chúng ta về thôi.”

      “Em tìm tiếp sao?” – Lý Cảnh nhìn vui, lòng có chút đau xót.

      “Tôi thuộc type cố chấp. Coi như … Coi chừng…” – hét lên.

      Phía trước là 1 bé học sinh bất chợt băng ngang qua đường. May mắn, Lý Cảnh thắng xe kịp. Vừa dừng lại, vội chạy ra ngoài xem xét tình hình. bé té ngã do quá hoảng sợ, tay còn ôm con mèo con. Ánh mắt chực khóc.

      sao chứ?” – Lý Cảnh chạy tới chỗ bé xem xét.

      bé lắc đầu lia lịa, nhìn thấy vẻ ngoài phong độ của có chút ngượng nghịu đỏ mặt. Con mèo nhảy tọt khỏi tay .

      “Kịch bản phim truyền hình điển hình đây mà. vì cứu sinh linh bé nào ấy nhảy ra đường và được 1 soái ca cứu.” – Thùy Vân bước xuống nhìn cảnh slow-motion này nghĩ thầm sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, mọi người bu lại xem ít. Ồ đúng ra cảnh này nên được đặt ở khu Phú Mỹ Hưng yên tĩnh mới có mấy bản mặt nhiều chuyện này. Nghĩ lại dù coi nổi phim cụ Quỳnh Dao nhưng nó thực tế hơn kịch bản mấy ngôn tình tại nhiều. Quần chúng xí xa xí xào everywhere chứ nam quả nữ hoặc kèm ông tài xế ở mấy cảnh này. Đúng là dân có nghề mà!

      Tiếng còi xe phía sau kêu lên inh ỏi. Tiếng gào thét vang lên.

      “Này. Có gì đậu xe vào lề rồi tính tiếp được ?” – Thùy Vân vào tai Lý Cảnh. Người Việt Nam thực tế . Trước cảnh tượng này mà có thể chỉ lo ách tách giao thông lại được.

      đưa tay đỡ bé đưa vào trong lề đường. đúng là nữ sinh cấp 3 yếu đuối . Đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được, mặt còn trắng bệch.

      “Em bình tĩnh lại được chưa?” – Thùy Vân đưa tay lên vai trấn an. ra muốn hét vào mặt bé này “Vì 1 con mèo mà tâm mạng sống cha mẹ cho hả con ngu này!” hơn. tế cứu 1 sinh mạng là 1 hành động tốt nhưng phải biết tự lượng sức. Nếu để bản thân bị gì phải bất hiếu với cha mẹ và làm đau lòng người quan tâm mình hơn sao? thể đồng tình hành động đầy nghĩa cử hy sinh cao thượng này được.

      nhóc chỉ gật đầu và ừ 1 tiếng.

      Thùy Vân quan sát cũng thấy ngoài vết thương ở chân do té ngã ban nãy thấy nhóc này bị gì cả cũng yên tâm phần nào.

      Giờ nam chính mới xuất . Lý Cảnh gương mặt lo lắng hối hả chạy đến.

      “Để đưa em bệnh viện.”

      “Em sao đâu ạ.” – , mặt cúi gầm xuống ngừng lắc đầu.

      Ồ, giọng ngọt ngào ! Đến Thùy Vân cũng động lòng.

      “Tiểu Hoa, em có gì chứ?” – giọng nam cao vang lên.

      Crash!

      cậu bé đồng phục học sinh mồ hôi nhễ nhại chạy đến bên Tiểu Hoa, gương mặt giấu hốt hoảng. Cậu nhìn khắp người Tiểu Hoa và dừng lại ở vết thương ngay chân bé, ánh mắt đau lòng. Sau đó quay lên nhìn Lý Cảnh và Thùy Vân giận dữ.

      Tại sao lại có cậu bé đáng thế này. Dù biết giờ nên nghĩ lung tung nhưng thực khi nhìn cậu bé này toàn bộ lý trí Thùy Vân như vỡ vụn. Dáng vẻ này cứ như cậu bé từng vẽ trong “Journey” bước ra.

      “Các người đụng em ấy hả?” – cậu bé tức giận hét lên.

      Tại sao khi giận dữ lại cũng đáng như thế? Giọng chưa vỡ giọng này chỉ tổ làm người ta kích thích hơn thôi.

      “A Lợi… đừng … là lỗi em chạy theo con mèo ra ngoài đường. Họ có lỗi gì cả.” – Tiểu Hoa lên tiếng.

      “Để chúng tôi đưa em ấy bệnh viện kiểm tra.” – Lý Cảnh lên tiếng.

      cần đâu…” – Tiểu Hoa lí nhí , mặt vẫn đỏ như trái cà chua.

      Đúng là nữ sinh mơ mộng mà. Haiz!

      “Chúng tôi cần mấy người lo.” – A Lợi nhìn Lý Cảnh đề phòng.

      được, để chúng tôi đưa em ấy về.” – Thùy Vân lên tiếng, thể bỏ qua tiểu thiên thần này được mà có cảm giác chỉ cần nhìn cậu bé này cảm hứng của trở lại – “chúng tôi muốn xin lỗi gia đình Tiểu Hoa. Dù gì cũng phần lỗi của chúng tôi mà” – nở 1 nụ cười ngọt ngào.

      Cậu bé nhìn khó xử, hơi do dự.

      Đáng chết được!

      “Em đừng làm chúng tôi khó xử mà.” – Thùy Vân thực muốn cậu bé này từ chối. Sau đó nhìn qua Tiểu Hoa – “ ấy lo cho em lắm.” – Thùy Vân tiếp tục nhìn Lý Cảnh.

      “Ừm…” – Tiểu Hoa đỏ mặt gật đầu. Tay níu áo A Lợi giật giật.

      A Lợi kéo tay Tiểu Hoa quay người lại, cất tiếng cao vút – “Thôi được rồi. Nể mặt chị này, tôi mới đồng ý đó.”

      Ồ, ra tsundere – kun sao? Chết tiệt, ra chỉ cần là tsun trai gì cũng đáng hết. Mà 2 đứa này quá gây tổn thương tim cho 1 tác giả truyện tranh như … Thùy Vân nhìn hành động trẻ con của A Lợi với Tiểu Hoa mỉm cười. Hôm nay cũng thu hoạch được ít đó chứ.

      Lý Cảnh nhìn nụ cười ám muội của Thùy Vân có chút khó hiểu. này có phài người tốt đột xuất như thế đâu. Tự dưng lại quan tâm người khác như thế?

      theo A Lợi, Thùy Vân mới biết được khu này lại có 1 nơi ngoằn nghoèo như thế này. Cứ như lạc vào thế giới khác ấy… rất có cảm giác thú vị. Bất ngờ A Lợi dừng lại ở 1 ngôi nhà có kiến trúc cũ như được xây vào thời Pháp. Ở ngoài chỉ ghi vỏn vẹn 2 chữ “Liêu trai ”. rất huyền ảo.

      “Đẹp quá!” – Thùy Vân buột miệng khen. dần có cảm giác đó rồi…

      “Ông ơi, Tiểu Hoa về rồi này.” – A Lợi reo lên.

      Thùy Vân nhắm mắt lại. dần cảm nhận được khí nơi đây… đây chính là thứ tìm kiếm bấy lâu nay… Đây chính là nơi câu chuyện tiếp theo của bắt đầu…

      người đàn ông thó người tầm 60 tuổi ăn vận theo phong cách Trung Hoa bước ra…

      “Chào ông, tôi xin lỗi vì ban nãy làm em Tiểu Hoa bị thương.” – Lý Cảnh lịch thiệp – “nếu em ấy có chuyện gì tôi chịu mọi trách nhiệm.”

      Ông Bàng nhìn Lý Cảnh rồi liếc mắt nhìn chân cháu bị trầy rỉ máu rồi nhìn đôi má đỏ gấc của khẽ lắc đầu – “ sao đâu, con bé này tháng nào cũng bị thương đôi ba lần cả”. Đúng là cháu ông luôn vô ý như thế làm ông là 1 kẻ gần đất xa trời mà vẫn yên tâm nhắm mắt.

      “Dễ thương quá.” – Thùy Vân nhìn cái mặt nạ cũ kỹ sặc mùi Aztez tường reo lên. Khi bước vào đây, thực quên mất mục đích ban đầu mà bị nơi này cuốn mất hồn…

      Lý Cảnh, A Lợi, Tiểu Hoa nhìn chằm chằm rồi nhìn cái mặt nạ quái đản… hiểu nổi gu của này. Nếu là 1 cái mặt nạ hý kịch còn có lý chứ chiếc mặt nạ Nam Mỹ ở tiệm đồ cũ kiến trúc Pháp mà sặc mùi Trung Hoa …Mà sao giữa khí này lại 1 câu như thế được chứ?

      “Ha ha ha…” – ông Bàng cười lớn, bước tới bên cạnh Thùy Vân – “ bé này quả là có mắt nhìn hàng. Cái mặt nạ này lúc trước ông Nam Mỹ thấy thú vị nên mua đó” – sau đó ông đưa mắt nhìn A Lợi và Tiểu Hoa lắc đầu – “Thế mà 2 đứa trẻ này cứ chê gu thẩm mỹ của ông.”

      “Ồ , mặt nạ này đúng là càng nhìn càng đáng .” – hào hứng reo lên – “mà còn cái gối hình con trăn này nữa. Đúng là đẹp quá.” – Thùy Vân chỉ vào 1 mảnh vải họa tiết con trăn hả miệng lớn quấn lại thành 1 cái gối.

      “Ha ha… con bé này hợp ý ông rồi đó. Thế mà chả ai nhận ra nó là cái gối cả.” – ông Bàng hào hứng vì có người hiểu ý mình. tế trước nay chả ai thấy mấy món đồ ông nhặt nhạnh khắp nơi là đẹp cả mà luôn chê bai gu thẩm mỹ của ông. Đến cả con cũng cửa tiệm ế chỏng trơ này dẹp tiệm sớm.

      Lý Cảnh nhìn những thứ Thùy Vân khen đẹp giấu kinh ngạc. may là chị ấy giành quyền trang trí nếu chắc chắn ngôi nhà tạp nhạp như cái tiệm này. chưa bao giờ học kiến trúc nhưng còn thấy nơi này quái đản nữa. Bài trí giống ai. Đúng là “liêu trai” mà.

      “Á…” – bất giác Tiểu Hoa rên lên. Vết thương ở chân nhói lên.

      A Lợi vội chạy vào trong lấy bông băng, còn Lý Cảnh ngồi xuống cúi người nhìn vết thương của Tiểu Hoa, bé mặt đỏ rận vì đây là lần đầu tiên có người đàn ông ngoài ông và A Lợi ngồi gần mình như thế. Lại thêm người này khá đẹp trai nữa. lắc đầu để nghĩ lung tung.

      “Đây.”

      A Lợi cầm bông băng chạy ra thấy Lý Cảnh ngồi dưới chân Tiểu Hoa - ở vị trí phải là cậu ngồi - giấu bực bội. Cậu liếc nhìn đôi má đỏ hây của Tiểu Hoa khó chịu hơn bội lần. A Lợi liếc nhìn ông Bàng vẫn thao thao bất tuyệt với chị đó quan tâm gì bên này thể nén tiếng thở dài.

      băng cho cậu ấy giúp tôi.”

      “Thôi được.” – Lý Cảnh cầm thuốc sát trùng và băng cho bé vô cùng chuyên nghiệp. Từ tập võ bị thương là chuyện thường tình lại làm trong thế giới ngầm nữa nên băng bó vết thương dễ như trở bàn tay.

      Tiểu Hoa nhìn thấy hành động băng bó chuyên nghiệp của Lý Cảnh càng nhìn ngưỡng mộ hơn. A Lợi nhìn ánh mắt của Tiểu Hoa nhìn người đàn ông kia bất giác tim thấy hơi nhói.

      Còn Thùy Vân, bận tranh luận cùng ông Bàng nét đẹp của mấy món đồ cổ cở đây quên mất cả tiểu mỹ nam – lý do đến tận đây. Thùy Vân ưa nổi trẻ con vì chúng quá ồn ào nhưng lại rất thích chuyện cùng người lớn tuổi. Ở họ, biết được nhiều thứ hơn. Đặc biệt là ông Bàng đây kiến thức uyên bác lại nhiều nơi.



      “Cảm ơn ông, bữa cơm ngon lắm.” – Thùy Vân hào hứng . Lâu rồi mới có người chuyện hợp ý và vui vẻ thế này.

      “Con bé này, có gì thường xuyên tới đây chuyện cùng ông nhé.” – ông Bàng vui vẻ. Ông ngờ 1 bé mới 24 tuổi lại có nhiều kiến thức hiểu những điều ông như thế, cứ như tìm được tri kỷ.

      “Dạ, tất nhiên…” – Thùy Vân mỉm cười.

      Lý Cảnh nhìn 2 người khỏi buồn trong lòng. Mới 8h sáng phục kích nhà Thùy Vân định vừa tìm linh kiện sửa máy ảnh cho ấy tranh thủ tình cảm vừa coi như hẹn hò công đôi việc thế mà từ trưa đến giờ, ấy và ông Bàng cứ bám dính chuyện. Giờ nghĩ lại cứ như nhân vật thừa ấy.

      Tiểu Hoa nhìn gương mặt buồn rầu của Lý Cảnh lo lắng có phải ông quá tự tiện khi giữ ân nhân lại ? Làm ấy lỡ công việc của mình.

      A Lợi nhìn ánh mắt Tiểu Hoa nhìn Lý Cảnh, cơm nuốt vô. Cậu ở bên cạnh ấy bấy lâu nay thế mà bằng tên chỉ có cái mã bên ngoài kia.

      Thùy Vân liếc mắt nhìn A Lợi thấy mắt cậu nhìn chằm Tiểu Hoa, gương mặt khó coi. lại nhìn Tiểu Hoa thấy con bé gương mặt lo âu nhìn Lý Cảnh. quay qua nhìn Lý Cảnh thấy cố nén tiếng thở dài.

      Ồ, diễn biến nhanh vãi. Thế mới thấy biên kịch phim truyền hình đúng là bá đạo kéo được diễn biến này được tầm hơn 10 tập với phim Trung – Hàn, 100 tập với phim Đài Loan và 1000 tập với phim Ấn Độ.

      Khóe miệng cong lên.



      “Hả?” – A Lợi nhìn chữ mảnh giấy Thùy Vân đưa kinh ngạc đưa mắt lên nhìn .

      Thùy Vân đưa ngón tay lên miệng mỉm cười.

      “Thôi chị đây. Cảm ơn em nhé. Có gì mai mốt chị ghé qua chơi nữa.”

      xong Thùy Vân bước lên xe cùng Lý Cảnh để lại A Lợi đứng bần thần nhìn mảnh giấy.

      " Nếu muốn giành lại trái tim Tiểu Hoa. Gọi chị : 090x.xxx.xxx "

      Lý Cảnh thấy Thùy Vân liếc nhìn A Lợi qua kính chiếu hậu lại thấy tâm trạng cao hứng của buột miệng hỏi :

      " Sao thế ? "

      " À có gì. Chỉ là tôi nghĩ tạm thời ở đây 1 thời gian. "

      " sao ? " - kinh ngạc nhìn . Ngay cả chị còn giữ được mà lão già mới gặp mấy tiếng lại khiến ở lại. Trước nay Lý Cảnh luôn tự hỏi bản thân thua ai mà tại sao Thùy Vân này có chút cảm giác nào ? Mà còn miễn nhiễm với Lý Thanh và Hoàng Minh nữa. Thực đáng báo động !

      " Chỉ là có thú vui mới thôi với tôi có cảm hứng mới rồi. " - Thùy Vân quan tâm sắc mặt khó coi của người đàn ông bên cạnh mà mỉm cười nghĩ về trò chơi sắp tới.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 23.1

      Thùy Vân mắt nhìn tập bản thảo mới nhận dịch, tay ngừng ghi chép lia lịa vào tờ giấy trước mặt. Thi thoảng đưa mắt ngó cái điện thoại bên cạnh mình thở dài.

      “Này em trai, sao cứng thế!”

      Giờ đúng 1 tuần rồi kể từ ngày đưa lời đề nghị cho A Lợi mà chả thấy tiểu thiên thần này gọi mình. Nếu phải vì thằng bé quá giống Chen – nhân vật do thiết kế - và giọng quá đáng tựa như Len Kagamine – trong các nhân vật vocaloid thích nhất tuyệt quan tâm. Tình cảm thằng nhóc này với con bé Tiểu Hoa ngốc nghếch kia cứ thế này là xác định thua cmnr.

      “Nếu em gọi chị chị tới tìm em vậy!



      “Chủ nhật tuần này sao?” – Lý Cảnh hơi kinh ngạc khi Thùy Vân lần đầu tiên liên lạc chủ động mời – “Tất nhiên là được.”

      Trần Hùng đứng ở ngoài cửa nghe thiếu gia chuyện điện thoại với nghiệt kia khỏi lắc đầu. người luôn đứng đắn như cậu ấy sao mỗi tối lại ngồi đọc truyện tranh như thế kia? Lại cho ông đụng vào nữa. Bên cạnh đó, lần đầu tiên, thiếu gia xin nghỉ 1 ngày chỉ để cùng 1 đứa con . Còn tên con hoang Lý Thanh, từ bao giờ xây dựng được hình ảnh ở công ty và thế lực thế này? Đôi khi ông tự hỏi có phải tên Thùy Vân đó do Lý Thanh cài vào ? Nếu như thế tên này quả là thâm độc.

      “Có lẽ phải báo ông chủ biết về Thùy Vân này.”

      Trần Hùng móc điện thoại trong túi ra.



      Liếc nhìn Lý Cảnh hôm nay ăn mặc lịch kém phần trẻ trung với quần jean, áo thun và 1 chiếc áo khoác dạng vest bên ngoài, Thùy Vân thể tán thưởng.

      “Kiểu này mấy em mới lớn sao chống nổi. Khá lắm trai.” – nghĩ thầm.

      “Hôm nay em muốn đâu?” – Lý Cảnh bắt gặp ánh mắt tán thưởng của Thùy Vân, cười thầm trong lòng.

      “À đến tiệm đồ cổ nhà ông Bàng .”

      “Sao?” – hơi khó chịu nhưng nghĩ nếu này thực có tình cảm với ông bác đó tuyệt đối đưa cùng nên chắc do nghĩ quá nhiều – “ừ mà thôi được.”

      “Mà kiến thức hồi cấp 3 nhớ ?”

      “Tất nhiên là còn. Mà có chuyện gì ?” – Lý Cảnh hơi khó hiểu câu hỏi của Thùy Vân.

      “À, chỉ là tôi nhớ Tiểu Hoa và A Lợi học cấp 3 mà phải làm ở tiệm như thế chắc có thời gian học hành định nhờ nếu chúng nó cần giúp tụi nó.” – Thùy Vân cách bình thản. Nếu giấu chút nữa tên này được nhờ có cảm giác bị lợi dụng sau này xài được nữa thôi .

      “Ừ. Em quan tâm chúng.” – càng cảm thấy khó hiểu hơn, này con người nếu đụng vào bản thân tuyệt đối bao giờ quan tâm người khác như thế.

      “À mà dừng ở mấy siêu thị dọc đường được ? Tôi muốn mua chút quà cho ông Bàng cho phải phép.”



      “Sao? Ông em gom hàng nữa rồi sao?” – Thùy Vân thở dài – “chán . Chị định tới tham khảo ông em chút tư liệu lịch sử”. ra ngoài tọc mạch chuyện của A Lợi cũng có ý định đó .

      “Đây, chị có đem chút quà đến cho mấy ông cháu.” – Thùy Vân đưa mắt liếc nhìn ra hiệu cho Lý Cảnh.

      Tiểu Hoa cúi đầu dám ngẩng lên nhận giỏ trái cây từ tay Lý Cảnh mặt đỏ rận. muốn thấy gương mặt xấu hổ này của . Đáng ghét, sao tay run thế này!

      “Này, em sao chứ?” – Lý Cảnh đưa tay chụp lại giỏ trái cây chút nữa rớt từ tay Tiểu Hoa, vô tình chạm phải tay bé.

      Thùy Vân liếc thấy đôi tai đỏ lên của bé ngây thơ thuần khuyết kia thầm tán thưởng diễn xuất sinh động tài tình của cặp đôi này.

      “Tiếp tục phát huy nhé” – Thùy Vân lén nhìn Lý Cảnh tán thưởng.

      Sau đó đảo mắt nhìn A Lợi. Cậu bé thèm nhìn 3 người mà chỉ cắm cúi cầm cây chổi lông đưa tay quét bụi lung tung. Chốc chốc lại làm bụi bay khắp nơi.

      Đáng quá mất. Ngay cả ghen cũng có cần dễ thương như thế , tiểu thiên thần!

      “Này, đừng có làm lung tung cả nơi này lên hết chứ?” – giọng Tiểu Hoa hơi trách móc. tình hiểu A Lợi này, có khách sao lại hành xử như thế chứ.

      sao đâu. Mà chị ở đây xem vài món đồ cổ được ?” – Thùy Vân mỉm cười thâ thiện với Tiểu Hoa.

      “Dạ, được ạ. Mà chị và Cảnh ở đây dùng cơm ? Có gì để em chuẩn bị.” – Tiểu Hoa quay lên hồn nhiên hỏi .

      “Nếu thế phiền em chứ?” – đưa gương mặt giả vờ ái ngại nhìn bé.

      Tiểu Hoa liếc nhìn Lý Cảnh rồi quay sang Thùy Vân lắc đầu – “Dạ, đâu.”

      Lý Cảnh thấy thái độ Tiểu Hoa này nhìn rồi nhớ lại đôi tai đỏ ngừ của bé ban nãy chợt ngờ ngợ ra điều gì. xâu chuỗi lại mọi hành động của Thùy Vân tự dưng thấy nóng cả mặt. Ngay từ đầu, này có ý lợi dụng

      Cảnh có tiện ở đây dùng cơm ?” – Tiểu Hoa sợ mình lại thất lễ như ông hôm trước, miễn cưỡng giữ ân nhân lại mà quan tâm có thời gian .

      rảnh mà đúng ?” – Thùy Vân quay qua nhìn mỉm cười hỏi.

      Thấy gương mặt đáng của Tiểu Hoa chờ đợi câu trả lời của mình, Lý Cảnh dù vui đến đâu cũng phải mỉm cười đáp lại.

      “Ừ, bữa cơm hôm nay nhờ Tiểu Hoa nhé!”

      bé nhìn thấy như thế lại càng xấu hổ hơn. Trước nay, chưa từng gặp người đàn ông nào có nụ cười đẹp như thế, lại rất đàn ông nữa. Chốc chốc lại lấy tay nắm vạt váy phía sau.

      Đệch, em này sao chỉ 1 hành động ngượng ngùng mà lại sức công phá lớn thế chứ? Chỉ chút nữa thủng tim chị rồi này.

      A Lợi nhìn hành động xấu hổ đáng này của Tiểu Hoa với người đàn ông kia càng ra sức quơ chổi nhanh hơn. Cậu mím chặt môi lại.

      Nhóc con à, đừng có ngốc như thế. Chơi trò tình đơn phương à, nếu nó có quả chả quái nào có cả 1 lốc bài hát hay thơ ca về nó đâu. Em cứ im ru thế này chỉ tên Lý Cảnh này mà còn tên Lý Cảnh thứ hai, thứ ba khác nữa cuỗm bé này mất đó. Mà làm ơn chọn cách thể nào hại phổi hơn em trai. Thùy Vân ho sặc sụa.



      “Em khéo tay đấy Tiểu Hoa” - Thùy Vân đưa miếng cá được kho cực kỳ vừa miệng lên môi, ngừng tấm tắc. và chị Hân đều là dạng ăn hại chỉ biết ăn biết nấu nên chả biết từ bao lâu chưa có bữa ăn ra hồn. Tiểu Hoa này ngoài quá nhút nhát và vụng về đúng chuẩn nữ chính ngôn tình rồi.

      “Dạ, cảm ơn chị.” – Tiểu Hoa lễ phép .

      Đúng là con nhà gia giáo mà. Ông Bàng nuôi hay .

      “Đúng là ngon .” – Lý Cảnh tán thưởng bé. Đúng là nhớ lại bữa cơm hôm ấy cũng rất ngon nhưng do tâm trạng tốt nên nhận ra.

      “Dạ, chị quá khen rồi.” – Tiểu Hoa nghe ân nhân tán thưởng càng đỏ mặt hơn, chỉ biết gấp cơm lia lịa đưa vào miệng.

      “…” – A Lợi gì chỉ biết gắp đồ ăn lia lịa, mạnh tay gõ đũa vào bát kêu lạch cạch.

      Tiểu Hoa nhìn người này hiểu nổi. Từ khi nào ấy lại biết phép tắc như thế chứ?

      “Ăn xong rồi!” – A Lợi cộc lốc cầm chén cất vào trong. Cậu liếc nhìn má đỏ hây của bé ngốc kia nén được tiếng thở dài.

      “Mà Tiểu Hoa, em phải làm việc nhà lại phải phụ tiệm, biết thời gian đâu học hành nhỉ?” – Thùy Vân ngó bộ dạng tiểu thiên thần kia đoán chắc cần chơi cú chót nữa mới đủ sức công phá – “dù sao cũng cấp 3 sắp thi đại học rồi đúng ?”

      “Dạ, thường em tranh thủ học buổi tối và Chủ nhật.”

      “Ồ, hôm nay tụi chị phiền em rồi.” – Thùy Vân đưa tay lên che miệng, đôi mắt tỏ vẻ hối hận. Dù phải dạng diễn xuất tốt nhưng mấy cái biểu cảm bình thường này tạm được.

      Lý Cảnh ngó bộ dạng giả tạo của bên cạnh, cố nén tiếng thở dài. Sắp tới là vai của rồi. Tại sao làm thế cũng chả đoán được.

      “Dạ, có đâu.” – Tiểu Hoa đưa tay xua xua, lắc đầu lia lịa.

      , tụi chị phải đền bù mới được.” – hất đầu về phía Lý Cảnh – “ Cảnh đây từng là thủ khoa đại học đó. Có gì hôm nay để ấy giúp em nhé chứ nếu chị hối hận chết mất.”

      Lý Cảnh mở to mắt nhìn Thùy Vân, này chém quá . Đúng là hồi cấp 3 đến đại học, thành tích cao nhưng đó là chương trình của quốc, có phải Việt Nam đâu. cái giáo trình phổ thông nước mình còn chả biết mô tê mặt mũi thế nào.

      “Ừ” – Lý Cảnh gật đầu cười, đâm lao theo lao thôi – “ cố gắng.”

      Tiểu Hoa quay qua nhìn Lý Cảnh kinh ngạc. ấy chỉ tháo vát mà còn rất giỏi nữa. rất ngầu. bất giác gật đầu và nhanh chóng thu dọn bát dĩa lại đem vào trong, nếu mọi người thấy bộ dạng xấu hổ này của mất thôi.



      A Lợi sau khi dọn dẹp cửa tiệm lại quay vào trong lấy tập vở kèm Tiểu Hoa. Em ấy khá chậm môn Toán, học ở trường dù điểm liệt cũng chỉ vừa đủ qua môn. vào phía trong, thấy nơi 2 người hay ngồi học giờ còn cậu mà là người đàn ông khác. Tiểu Hoa ngốc mặt mày đỏ ngây thế kia sao mà học vô cơ chứ? Mà tên kia kỹ năng dạy cứ gà mờ thế nào ấy kẻo làm em ấy rớt chết.

      Cậu nắm chặt bàn tay lại. thể cứ để thế này được. Liếc nhìn chị này liếc qua nhìn cậu mỉm cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :