1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 14


      Thùy Vân cẩn thận dặn dò 2 tên du côn hộ tống Lý Thanh:

      “Nên nhớ, được tới thẳng trạm y tế mà dừng xe nửa đường mà nơi nào ít gây chú ý đó. Sau đó gọi 1 chiếc taxi và nhờ nó chở tới đó. Ngay khi kiểm tra và xử lý vết thương cho đại ca các nhớ xin đơn thuốc. Đừng cho tên bác sĩ ở đó nửa chừng ra ngoài báo cảnh sát. Sau đó nhắn tin cho người của các đơn thuốc đó chia tới mấy cơ sở khác mua để gây chú ý. về bắt taxi và tuyến đường khác, đường vòng càng tốt. Hẹn xe của mình ở địa điểm khác địa điểm ban đầu. Sau đó hãy về đây lại. Cẩn thận đừng gây chú ý, ok?”

      “Hay cùng chúng tôi.”

      , tôi an phận làm con tin bị bắt cóc”.

      Thùy Vân muốn chừa đường lui cho mình, nếu có gì sơ sảy vẫn là 1 người vô tội bị bắt cóc. Sau đó quay sang cùng Lý Thanh.

      “Đừng để ai thấy vết thương này. Cẩn thận đến khi tới nơi khám bệnh.”

      đợi Lý Thanh đáp lại, ra hiệu cho tên du côn lái xe .

      “Giờ tới bước hai!” – Thùy Vân lẩm bẩm. Tìm hiểu lý do bọn chúng bị dồn tới bước này.

      tình ban đầu là để bản thân thoát nạn nhưng bây giờ lại thấy bản thân có chút cảm tình cùng đám du côn ngu ngốc này. Đây có phải là ảnh hưởng của hội chứng Stockholm nhỉ?

      May mắn giờ đối với bọn ngốc này, địa vị tăng lên ít. Chúng biết điều hơn ban đầu nhiều, cung kính hơn. Đúng là đám thất phu mà.



      “Cái gì? Chưa tìm được bọn chúng à?” – Lý Cảnh hét lên với đám thuộc hạ mình. Ba ngày rồi kể từ ngày thằng con hoang kia liên lạc với . Tại sao tự dưng 3 ngày này chúng lại im lặng động tĩnh gì thế này?

      “Kiểm tra các bệnh viện . Các nhà thuốc xem có lượng thuốc sát trùng lớn nào được mua .”

      “Thưa thiếu gia, người bên các bệnh viện có bất kỳ tin tức gì.” – Trần Hùng có chút lo lắng báo cáo, ngày trước ông mạnh miệng là Lý Thanh chịu lâu được mà.

      “Ông cho người kiểm tra soát hơn. Đừng cho thoát. Còn lệnh trước của tôi quên , tên con hoang đó có bắt đừng giết . Giao cho 5 lão già kia xử lý.” – Lý Cảnh lạnh lùng .

      “Vâng.”



      Khác với những gì Lý Cảnh lo lắng, giờ Thùy Vân chơi đùa cùng đám người Lý Thanh. Sáng đánh bài. Trưa đánh bài. Tối đánh bài. tự thấy giờ các tiểu xảo bài bạc được dạy ít. Bên cạnh đó, tình bạn từ chiếu bạc cho nhiều thông tin hữu ích. nắm được đại thể tình hình.

      Lý Thanh mấy ngày nay nằm nghỉ ngơi. Dường như vết thương bắt đầu lành lại, còn bị cơn đau hành hạ nhiều như trước.

      “Cốc…cốc…cốc…” – tiếng gõ cửa vang lên.

      “Vào .” – lạnh lùng .

      “Tôi muốn thương lượng cùng .” – Thùy Vân mỉm cười nhìn .

      .” – Lý Thanh cộc lốc. Lần này ta cứu 1 mạng nên nhún nhường.

      “Chuyện này có liên quan tới họ” – nhìn ra ngoài – “ có thể cho họ cùng vào ?”

      “Cứ với tôi.”

      có quyền quyết định thay cho họ. Ai cũng có quyền lựa chọn.” – bình thản .

      “Gọi họ vào.” – Lý Thanh ra lệnh.

      Nhìn đám du côn trước mặt, Thùy Vân thở sâu lấy hết bình tĩnh mỉm cười :

      “Bây giờ có lấy mạng Lý Cảnh cũng thay đổi bất kỳ thứ gì. Thay vì đó sao chơi 1 vố lấy tiền các người bắt đầu lại từ đâu. Nếu các người đồng ý, tôi có kế hoạch móc túi và Ngũ Lão 1.000.000 USD cho 14 người các người chia nhau đủ bắt đầu cuộc đời bình dị mới.”

      “Cái gì?” – cả đám lưu manh xôn xao. Bọn chúng chỉ là những tên du côn chưa từng nghĩ số tiền lớn như thế này.

      phải đừng đánh giá cao địa vị của trong lòng Lý Cảnh quá sao?” – Lý Thanh mỉa mai.

      Thùy Vân cúi xuống mỉm cười với kẻ châm chọc mình.

      phải là mà là cùng 5 lão già mà các gọi là Ngũ lão tướng đó.” – nụ cười có chút gian ác – “Lý Cảnh giờ nghĩ trừ khử được nên tâm trạng hưng phấn. Muốn nhanh chóng lấy uy tín mở rộng thanh thế. Còn 5 lão già kia sau bị liên lụy chắc giờ điên lên truy sát . Mất tiền lại bị mất uy tín bị người giang hồ chửi ngu ngốc bị mất tiền. Họ cũng như Lý Cảnh, thứ muốn lấy lại nhất là uy tín” – ngừng lại.

      “Ý là… đánh vào điều này.”

      “Đúng, chỉ cần khiêu khích cho họ nhả tiền. Cả 6 người đều muốn giết , số tiền này với cả 6 người họ đều là món tiền . Bỏ chút tiền dằn mặt thiên hạ, trả được thù lại tăng lên uy tín. nghĩ đáng ?” – Thùy Vân mỉm cười.

      “Đáng!” – cuối cùng Lý Thanh hiểu tại sao thằng em lại này. Hoa độc luôn tỏa hương chết người mà. Nhưng độc quá thưởng nổi.

      “Vậy làm thế .” – Thùy Vân mỉm cười.

      “Xin lỗi, chúng tôi đồng ý.”

      người trong đám lưu manh lên tiếng. Thùy Vân kinh ngạc nhìn ta rồi nhìn cả đám lưu manh ngu ngốc kia giương ánh mắt cương quyết nhìn . Ai lại chê tiền? Nếu có phản đối nghĩ chỉ có Lý Thanh nhưng ngờ…

      “Còn 300 huynh đệ đường dây C của chúng tôi hy sinh nữa. Chúng tôi muốn mọi người quên chúng tôi – những kẻ vào sinh ra tử vì Lai Hoa Bang bấy lâu nay. Nếu chết cũng trả thù được và làm hùng.”

      đám du côn có thể câu này sao? Đây có phải là Thủy Hử đâu? mở to mắt nhìn đám người thô kệch này rồi quay lại nhìn Lý Thanh. đứng dậy mỉm cười với .

      “Có những lý lẽ đàn ông, phụ nữ hiểu được đâu.”

      Bất chợt nhịn cười được, mấy chàng này có đọc Jump nhỉ mà lời thoạt sặc mùi manga của Jump?

      “Ha ha ha… đúng là tôi đánh giá quá cao IQ của các rồi.” – Thùy Vân cười lớn. Bọn họ thà ôm cái đạo nghĩa đàn ông chết chứ ôm tiền – “thế tôi nghĩ kế hoạch thứ 2 của tôi phù hợp tinh thần này rồi.”

      “Hả?” – Lý Thanh kinh ngạc nhìn Thùy Vân.

      “Lặp lại đường dây C và các trở thành người đứng đầu thế giới ngầm.”

      “Cái gì?” – cả đám đàn ông đều trợn mắt nhìn .

      “Nhưng các phải chịu đựng ít nhất là 10 năm nữa. Tôi cam đoan, các đứng đầu.”

      đùa chứ?” – Lý Thanh nhìn ngờ vực.

      “Lấy tờ giấy cho tôi.” – Thùy Vân lên tiếng.

      tên lưu manh chạy tìm giấy cho .

      “Thêm cây bút nữa.” – thở dài.

      Sau đó cầm bút lên và phát thảo 1 bức tranh.

      “Đây là các tổ chức xã đoàn lớn như các với tôi.” – vẽ mấy vòng tròn – “Đây là hoạt động của họ” – chú thích từng vòng tròn – “Mại dâm có, ma túy có, buôn lậu có, lừa đảo có… Các có nhận thấy điều gì ?”

      là điều gì?”

      “Để hợp thức hóa chúng cần rửa tiền. Đây là lý do thằng em dù có cam chịu giao cho xã đoàn nhưng cũng quyết ôm tập đoàn tài chính Thiên Lai. Tuy nhiên thế lực của giờ chưa đủ.”

      “Nhưng mỗi tổ chức đều có nơi tự xử lý tiền mình.”

      “Nếu có 1 tổ chức làm việc này sao? Đặc biệt là khi nước ta hội nhập tham gia các tổ chức kinh tế lớn. giúp họ hợp thức hóa nguồn ngoại tệ nước ngoài và luân chuyển chúng tự do tạo sao họ tin tưởng mà lấy khổ vào mình? Khi nắm luồng tiền luân chuyển của họ trực tiếp nhúng tay các hoạt động khác nhưng tiếng của chắc chắn có ảnh hưởng . có biết tại sao Thụy Sĩ lại yên bình trong 2 cuộc Thế chiến ? phải chỉ do nó trung lập chính trị mà là do nó nắm giữ tất cả lượng tiền thế giới.”

      “Lý thuyết là thế nhưng thực là cả 1 vấn đề.” – Lý Thanh thể kinh ngạc nhìn này. Chỉ mới 3 ngày mà nắm toàn bộ tình hình như thế.

      “Để làm được điều này, đầu tiên, cần bắt tay với các tổ chức lừa đảo. Đó là trong những nơi cần làm sạch tiền nhiều nhất. Dù nhưng tích tiểu thành đại. Số tiền quá lớn nên bị cơ quan chức năng chú ý quá nhiều. Quan trọng hơn là nguồn thông tin bọn chúng đem lại cho .”

      “Ha ha ha… nghĩ là tình thế này. Chúng tôi toàn mạng sống mà làm kế hoạch này sao” – Lý Thanh mỉa mia nhìn .

      “Tôi hiểu tại sao thua Lý Cảnh rồi.” – Thùy Vân mỉa mai lại – “ là con cha , cũng là con cha . Ông ta có thế lực như thế sao thể cứu khỏi tình thế này. Chỉ là có chịu nhục được hay thôi. Bên cạnh đó…”

      ngờ này chỉ 3 ngày mà nắm được tim đen của .

      có Hắc Long Bang của Hồng Kông. Dù vụ vừa rồi thất bại nhưng bọn chúng thiệt hại quá nhiều. đặt kế hoạch hợp tác cùng chúng việc rửa tiền luôn. Tập đoàn Thiên Lai và thị trường ASEAN đặc biệt là khi ta mới gia nhập ACC là 1 con cờ tốt.” – Thùy Vân vạch giấy – “còn với cha và Ngũ Lão Hắc Long Bang và các mối làm ăn của chúng là 1 con cờ tốt. Tại sao mượn hoa dâng Phật nhỉ?” – ngẩng lên nhìn Lý Thanh mỉm cười.

      “Bước đầu chỉ là do có dám làm hay thôi.” – để tờ giấy xuống bỏ trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

      “Sao giúp tôi mà phải Lý Cảnh?” – Lý Thanh nhìn Thùy Vân hoài nghi.

      kẻ như thực muốn hạ bệ nhưng theo những gì tôi nghe tuyệt chưa bao giờ nhẫn tâm ra tay lấy mạng người em trai này nhưng Lý Cảnh ngược lại, sẵn sàng ra tay tàn độc với . Dù chỉ gián tiếp nhưng đủ để lấy mạng . Nếu giúp 1 con sư tử thành chúa tể tôi thà giúp 1 con hổ giấy.” – quay lại nhìn qua đám em của Lý Thanh – “với đám ngốc có thể lời cảm động lòng người như thế này nên trân trọng. Thôi, tôi ngủ.”

      ra làm hổ giấy cũng có lợi.” – Lý Thanh cười nhạt.

      Thùy Vân dừng lại - “À còn 1 lý do nữa. Mỗi người đàn ông đều có 2 ước mơ. khắp nơi mạo hiểm khám phá thế giới. Hai là có thể thấy được hạt giống mình gieo có thành quả. Ước mơ thứ nhất tôi làm. Thứ hai tùy vào con Hổ giấy . Nếu thành công coi như tôi gieo 1 hạt thành công. người phụ nữ thấy được thế giới phát triển theo ý mình mà đặc biệt thế giới ngầm nữa có chút kích thích.” – xong bỏ .

      Lý Thanh nhìn Thùy Vân cười nhạt. Chỉ có Lý Cảnh mới thích thưởng loại hoa độc này. Đối với Lý Thanh , phụ nữ chỉ nên đơn thuần là phụ nữ. quay lại nhìn đám đàn em của mình. Có vẻ như bọn chúng có quyết định như .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 15


      “Nên nhớ quan hệ giữa chúng ta giờ là nước giếng phạm nước sông” – Thùy Vân lạnh lùng – “Kế hoạch tổng quan của tôi là thế còn việc còn lại chi tiết là của .”

      “Tôi cho thấy con Hổ giấy này 10 năm sau chuyển mình thành Chúa sơn lâm.” – Lý Thanh đứng lên nhìn ra bên ngoài.

      “Dù thế nào, tôi vẫn thấy em trai mình hơn bản thân thấy” – Thùy Vân mỉm cười đầy ý – “Dù ngu đến mức nào nữa vẫn thấy kế hoạch ban đầu khả thi. Trước khi tấn công được Lý Cảnh bị giết chết rồi. Hay là tự nguyện để ra tay? có chừa chỗ trống trong tim cho hơn 300 huynh đệ đường dây C mà lại thực có chỗ cho đứa em trai của mình?”

      “Tùy suy diễn.”

      Thùy Vân nhún vai. vào phòng giam lấy tập bản thảo của mình ra xe. Cuối cùng được tự do rồi. Ít nhất ảnh hưởng chuyến sắp tới của .



      “Vâng, con hiểu rồi.” – Lý Cảnh gương mặt nhợt nhạt nhận điện thoại từ cha .

      Tại sao lại thế? Tại sao ông lại lệnh cho tha cho Lý Thanh? Còn tên con hoang này từ khi nào thích làm việc hành chính? Tự dưng có chí làm người đàng hoàng và vào công ty an phận làm cấp dưới của can hệ việc của Lai Hoa bang. Trừ phi có ý định khác. Nhưng với đầu óc và tính cách của làm sao nhún nhường làm điều này? Tự dưng hình ảnh Thùy Vân lên trong đầu .

      Chết tiệt! nếu này tham gia thế giới này mà đứng bên cạnh giết ta ngay. Để 1 kẻ nguy hiểm thế sống có lợi cho . Sao an phận để cứu và thoát khỏi mọi thứ cách bình thường?



      Cuối cùng cũng bàn bạc chủ nhà kết thúc hợp đồng căn nhà này. Tháng sau là phải dọn rồi. Nhìn lại có chút luyến tiếc nhưng thể ở nơi ai muốn đạp cửa cũng đạp được.

      “Giờ phải tìm địa điểm tiếp theo.” - Thùy Vân thầm tính toán.

      “Tiiiinnnn….Tinnnnnnn…Tiiiiinn” – chuông điện thoại reo lên.

      “A lô…”

      “Tôi ở trước nhà em. " - Lý Cảnh đầu máy bên kia .

      hiểu sao sau khi gặp Lý Thanh cùng đám thuộc hạ, nghe họ kể chuyện Lý Cảnh thể sợ người đàn ông này. Bề ngoài tỏ ra ngây ngô như thế nhưng lại nhẫn tâm hại chết trai mình. Liệu lúc ta gai có khi nào…

      " Đợi tôi chút. " - thở sâu, cố làm điệu bộ bình thường. Con người ta biết nhiều quá chỉ tổ chết sớm. Thượng sách là giả ngu.



      Cửa mở ra, Thùy Vân vẫn như bình thường, bình thản nhìn .

      " Em sao chứ ? " - Lý Cảnh nắm lấy tay xem xét – “Nếu phải do việc công ty tôi đến đây sớm rồi.”

      " Còn tay còn chân " - mỉm cười mỉa mai với – " mà tôi bị trai quý của bắt cóc cuối cùng là do ai ? Mai mốt chiến tranh gia tộc làm ơn đừng liên lụy tôi. "

      " làm gì em chứ ? " - Lý Cảnh định tới cảnh cáo Thùy Vân nhưng hiểu sao thấy lại thể bất kỳ điều gì.

      " còn bao nhiêu kẻ thù nữa ? cuộc đời tôi cố sống bình thường mười năm nay rồi. Chủ trương xưa nay của tôi là quen siêu hùng. quen ma cà rồng. quen người biến dị, quen cảnh sát,.. chung quen nam chính vì số phận bị treo lơ lửng bị nhốt phòng thí nghiệm, bị mém phanh thây lọt tay mấy tên biến thái. Điều kinh khủng nhất là nó lặp lặp lại ít hơn 2 phần. Mà phần thứ 3 là đổi bà nó nữ chính. Giờ đây blacklist mới của tôi có thêm đại ca giang hồ. " - Thùy Vân thao thao bất tuyệt, muốn tên đàn ông này nhìn thấy bất thường của với .

      " Em sao là tốt rồi. " - Lý Cảnh hoàn toàn nhận ra điều bất bình thường Thùy Vân chuyện nhiều hơn bình thường, chỉ biết cười ngây ngô cùng .

      " Nếu thấy tôi bình thường bye nha. " - định đóng cửa lại bị Lý Cảnh kéo tay ra ngoài.

      " Em được ở đây nữa. cùng tôi. " - kéo tay xoành xoạch khỏi nhà.

      Thùy Vân cực ghét cái déjà vu này. giật mạnh tay mình, còn tay kia ngừng gỡ các ngón tay Lý Cảnh ra – " Hai em thích chơi trò bắt cóc quá nhỉ ? Thích chơi cùng nhau . Tự ngược lẫn nhau ."

      Lý Cảnh nghe nhắc đến thằng mình bình tĩnh nhớ lại mục đích ban đầu của mình đến đây. thả tay Thùy Vân ra kéo người sát mình, mặt đối diện mặt, lạnh lùng :

      " Em an phận mà làm tác giả của em . Đừng có mà gây chuyện trong thế giới của tôi. Nếu , ngay cả là em tôi cũng… "

      Ánh mắt Lý Cảnh tràn đầy sát khí. Đôi mắt này giống đôi mắt sát khí của hay Hoàng Minh. Đôi mắt của nếu có sát khí chỉ là sát khí thoáng quá, đúng hơn là thú vui khi thưởng thức những thứ chết chóc nhưng tuyệt phải là dạng có thể ra tay đổ máu. Nhưng còn ánh mắt này là ánh mắt của kẻ giết người được đào tạo từ .

      Đây là ánh mắt của kẻ sẵn sàng ra tay với trai mình sao ? Đáng thương . Khóe miệng cong lên đầy mỉa mai.

      Lý Cảnh nắm bắt được các diễn biến gương mặt của Thùy Vân. Đầu tiên là thoáng hãi. Sau đó là nụ cười khinh thường tột độ của . vội buông tay ra.

      " Tôi ép buộc em. " - sau đó lên xe lái mất, buồn chào tạm biệt.

      Lý Cảnh đạp ga tăng tốc độ. hiểu tại sao ánh mắt Thùy Vân lại nhìn chứa đầy khinh thường như thế ? Đôi mắt đó làm nhớ đến ánh mắt của mẹ .

      " Tại sao mày lại làm được ? Đây là lý do cha mày bỏ theo người đàn bà đó. Tao sinh mày ra có ích lợi gì chứ ? " - người đàn bà giương ánh mắt khinh thường ngừng gào thét trước mặt đứa trẻ.

      " A ha… sao mày lại đeo theo thứ tạp chủng đó… mày là con nhà danh giá sao lại theo đuôi 1 thằng con hoang. "

      " Mày xứng cùng dòng máu này. Cuối cùng cũng giữ chân được thằng cha mày. Cứ như thế thằng đó có tất cả."

      Lời đó cứ lặp lặp lại mỗi sáng đứa trẻ đó thức dậy, mỗi đêm khi nó ngủ. Đứa con hoang luôn đứng bên cạnh nghe lời chì chiết cùng nó, chơi cùng nó và an ủi nó rồi cũng bỏ . Mọi thứ chỉ kết thúc vào ngày người phụ nữ đó nằm xuống.

      giọt nước mắt. đau buồn. Chỉ là cảm giác trống rỗng cùng lời được lặp lặp lại mỗi đêm " là người thừa kế duy nhất ".

      Lý Cảnh hiểu tại sao sau bao nhiêu năm lại thấy ánh mắt đó, đặc biệt đôi mắt người mà muốn thấy nhất. Cuối cùng làm gì sai chứ ? Tại sao oan hồn quá khứ đó nhất quyết rời xa ?



      " Cuối cùng cũng về rồi sao ? "

      " liên quan đến . Mà sao ở đây ? " - Lý Cảnh nhìn trai mình khó chịu, hôm nay có tâm trạng gặp người này.

      " Tao cũng họ Lý mà. Lâu lâu cũng ở nhà bữa chứ. " - Lý Thanh đáp như 1 lời khẳng định tất nhiên.

      Lý Cảnh lên lầu, buồn đáp lại.

      " Cãi nhau cùng cành hoa độc kia à. " - Lý Thanh với giọng mỉa mai.

      Đáp lại chỉ là im lặng cùng tiếng đóng cửa mạnh bạo. Lý Thanh nhìn lên nhún vai.

      " Thằng này tính y như hồi còn . " - nhớ lại hồi còn là 2 em mỗi khi cãi nhau giận hờn là thằng nhóc này lại làm hành động này.

      “Dù thế nào, tôi vẫn thấy em trai mình hơn bản thân thấy.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 16


      “Ngũ Lão bỏ qua cho ?”

      Lý Cảnh cười nhạt. Điều mà muốn xảy ra nhất ngờ lại xảy ra. Có những thứ nếu bỏ lỡ cơ hội khó mà cứu vãn lại được. Nhất là khi bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để tiêu diệt 2 kẻ nguy hiểm nhất với nhất.

      “Vâng. lợi dụng quan hệ với Hắc Long Bang và tập đoàn Thiên Lai để giao dịch.” – Trần Hùng báo cáo – “Thực tế kẻ này thể nghĩ ra được kế sách này.” – ông nhận thức được thay đổi của Lý Thanh – kẻ mà ông coi thường bấy lâu nay – sau việc bắt cóc kia.

      “Tuy nhiên mọi thứ vẫn nằm trong kiểm soát của tôi. Ông .” – Lý Cảnh sao hiểu ý người đàn ông này.

      “Em đánh giá quá cao thằng con hoang đó rồi.” – tin người được đào tạo thành người thừa kế từ như lại thua thằng con hoang.

      chợt nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của người mà gọi là “mẹ” ấy và độc tột độ cùng xuất gương mặt của Thùy Vân ngày ở căn chung cư đó. 24 tuổi sao lại có những biểu tình nên có ở cái tuổi đó.

      “Tình hình bên đó sao rồi?”



      Thùy Vân cất 2 cái valy lớn đựng quần áo và đồ đạc của mình vào dưới giường.

      Miệng quên nở 1 nụ cười – “Lần này con về để tạm 2 cái valy này khoảng 2 tuần. Mấy ngày nữa con cùng công ty công tác rồi.” – muốn cho mọi người biết giờ mình làm nghề tự do.

      “Ừ. Nếu bên ngoài quá khó khăn cứ về nhà .” – mẹ ái ngại nhìn con – “khả năng của con tìm việc ở đây được mà.”

      “Dạ, công việc của con giờ tốt lắm.” – nụ cười tắt môi – “Mẹ yên tâm. Mức lương này khá tốt mà môi trường lại phù hợp với con.”

      Đoạn Thùy Vân lấy từ trong túi ra 1 phong bì dày cộm đưa cho bà.

      “Hai mươi triệu này con gửi nhà mình. Ba tháng vừa rồi con bận quá nên có thời gian gửi được. "

      Người đàn bà nhận được phong bì, ái ngại kia nhanh chóng biến mất. Bà mỉm cười cầm phong bì cất vào túi – “Thôi con cứ nghỉ . Mẹ chuẩn bị cơm tối đây.”
      “Vâng.” – nụ cười vẫn diện mặt .

      Me vẫn thay đổi. Luôn luôn thực tế như thế. Mà số tiền nhuận bút thế là tong.

      còn vượt qua 1 ải tối nay nữa.

      “Tự dưng sao lại tới cái nơi khỉ ho cò gáy đó làm.” – người phụ nữ ăn vận từ đầu đến chân toàn đồ các thương hiệu nổi tiếng với giọng kể cả.

      “Em muốn tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm và ở đó em có thể theo con đường của mình chọn.” – Thùy Vân với giọng nhàng.

      “Nhảm nhí, đến cho cùng chỉ là làm công thôi. Mày cứ đến công ty tao làm rồi kiếm 1 thằng giàu có nào đó lấy khỏi lo cuộc đời.”

      “Công ty của chị hay chồng chị…” – thầm nghĩ. Mặt quên nở nụ cười lịch cùng người phụ nữ kia.

      “Chị con đúng đó con. Ước mơ gì chứ? Con thể sống phi thực tế thế được” – mẹ 1 cách ngọt ngào.

      Thùy Vân liếc nhìn ba . Người đàn ông đó vẫn ngừng cúi mặt ăn cơm. chỉ biết cười . Đúng rồi, ngay cả ông từ xưa cũng từ bỏ tình và lý tưởng mà. tế có tư cách chuyện này.

      “Dạ, con hiểu.” – Nụ cười tắt môi .

      “Con này…” – người con dâu của nhà hào môn lên tiếng phật lòng – “có là mày hiểu ? Đừng có đưa nụ cười ngờ nghệch đó ra với tao.”

      “Em xin lỗi.”- giọng Thùy Vân phát ra như được lập trình chút cảm xúc.

      “Đừng có tối ngày xin lỗi thế chứ? Có mà làm bằng hành động thực tế . Tối ngày vẽ vời nhăng nhít. Thế giới này có tiền là có tất cả. Lúc giàu tự xuất bản chứ chả cần cầu cạnh.” – người phụ nữ đó lên tiếng giảng đạo lý ở đời cho .

      “Con này…” – mẹ thở dài – “ phải hồi ngoan lắm sao? Từ khi nào cứng đầu thế này?”

      “Thế mà hồi được gọi là tài năng cơ đấy. Kiến thức 1 đống mà chỉ làm lãnh vài ba bạc lẻ” - người phụ nữ đối diện lời mải mai. Đoạn lấy trong chiếc túi Hermes ra 1 xấp 500.000 đưa cho mẹ – “Đây là tiền con gửi gia đình tháng này.”

      " Đúng là con dâu nhà giàu mà. Rút tiền suy nghĩ. tháng mà lớn hơn cả nửa năm lương của mình. " - Thùy Vân thầm nghĩ.

      " Mà thằng Nam sao dạo này thấy nó tới thăm nhà ta ?” – mẹ hỏi.

      " Dạ, ra dạo này thị trường lên nên ấy bận làm ăn quá về được. " - chị mỉm cười đáp.

      Nụ cười tự nhiên. Ánh mắt né tránh. " ra " phải là hai từ điển hình của người che giấu sao ? thầm phân tích trong lòng. Nếu người dối về chồng với gia đình mình chỉ có 1 khả năng.

      " Con ăn xong rồi. " - cầm bát đứng dậy quay lưng . người trong 1 nhà mà thể thành thực được có còn gọi là người nhà. Mà chính lúc nào cũng nở nụ cười giả dối này có tư cách ai.



      " Thói quen hút thuốc của ba vẫn đổi nhỉ ? " - Thùy Vân mặc bộ đồ pyjama màu xanh mà hay mặc khi còn ở đây bước ra ban công đứng cạnh ba .

      " Ừ, thói quen khó bỏ. "

      " Chính vì thế ngay từ đầu đừng nên tập những thói quen tốt. "

      " Ừ… " - ông nhìn về nơi xa xăm, lời hồi đáp ấy như là để nghe.

      Ông nhớ lại ngày còn trẻ còn bao ước mơ nhưng chỉ vì gia đình mà từ bỏ. Ngay cả tình duy nhất của đời ông cũng từ bỏ để đến 1 cuộc hôn nhân đầy tính toán. người phụ nữ có tiền cần gia thế và 1 người đàn ông gia đình thanh thế nhưng bên trong mục nát từ lâu. kết hợp hoàn hảo. Hai người những tưởng có tiền có gia thế mọi thứ thay đổi tất cả nhưng có 1 thứ gọi là ý trời. Đến cuối cùng lại là số . Cuộc sống địa ngục mỗi ngày trôi qua bằng tiếng chì chiết lẫn nhau cho đến 1 ngày. Ông gặp lại người phụ nữ năm ấy. Tình cũ rủ cũng tới. Hai người điên cuồng lao vào nhau cho đến khi ông bị đứa con của mình thức tỉnh. Mỗi ngày, con bé đều đem lại niềm tự hào nhoi cho ông và chỉ hỏi 1 câu " Nếu con giỏi hơn ba mẹ cãi nhau nữa nhé. ". Ông thể phụ lòng nụ cười đó nên đành từ bỏ tình duy nhất của mình lần nữa. Đối với ông, tình dành cho 2 con lớn hơn hết thảy mọi thứ.

      Nhìn ba , Thùy Vân cố nén tiếng thở dài. Lúc nào ông cũng thế. Ông luôn tuân theo tất nhiên của số phận. Ông lựa chọn yếu đuối chống lại định mệnh.

      " Tiiitttt….Tiiiiitttttt…Tiiiiittttt…. " - tiếng tin nhắn vang lên.

      " Em có ở nhà ? "

      Nhìn tin nhắn, Thùy Vân thở dài. Tiếng tin nhắn lại vang lên.

      " Tôi ở trước ngõ nhà em. "

      Trước ngõ ? Nhà ở Vĩnh Long có thể chạy thằng vào mà ? Chả lẽ… nhíu mày lại.

      " ở nhà ba mẹ tôi ? " - nhắn tin lại khẩn trương.

      " Ừ. "

      Nhìn điện thoại, Thùy Vân ngỡ ngàng. Tại sao lại thế ? Tại sao lại bám đến đây? Nơi duy nhất muốn có liên hệ nhiều nhất chính là nơi này thế nên tuyệt đối cho ai kể cả Kiều My đến nhà mình. Tại sao buông tha mà đến tận đây? Nếu sau này khỏi nơi này, liệu có đến nơi này làm phiền gia đình ? muốn ở nơi này có nghĩa là họ mà chính vì quá họ nên biết nếu ngày nào đó tình này biến mất. Còn gia đình khi thấy mỏ vàng này sao?

      mím môi lại. Tại sao ngày đó lại cứu ? Nếu thế thà giải quyết ngay bây giờ.

      đợi tôi ở đó.”

      Thùy Vân mặc chiếc áo khoác choàng vào cái pyjama và chạy ra ngoài.



      Sau khi suy nghĩ do dự, Lý Cảnh vẫn quyết định tới tìm Thùy Vân. Ngoài việc xin lỗi vì hành vi lỗ mãng hôm trước còn muốn tới cứu . muốn thấy đôi mắt độc đó lên mặt lần nữa. Vừa thấy Thùy Vân, chưa kịp chào hỏi bị kéo lên xe – “Lên xe khỏi đây cho tôi!”.

      Nhìn bộ dạng giận dữ này của , chỉ biết vô thức làm theo.

      " Em định đâu ? " - Lý Cảnh tay cầm tay lái, mắt nhìn qua bên cạnh. Lần đâu tiên thấy luôn bình tĩnh này phẫn nộ như thế.

      " Khách sạn. "

      " Hả ? " - Lý Cảnh thắng xe lại, nhìn kinh ngạc.

      " đến khách sạn mau. " - Thùy Vân hét lên.

      " Có chuyện gì thế ? "

      Thùy Vân kéo Lý Cảnh về phía mình. Lấy tay ghì chặt đầu và đưa môi chạm môi . bất ngờ bị tấn công vội đẩy ra ngay hét lên.

      " Em bị điên hả ? "

      Thùy Vân bị đẩy ra rằng cởi áo khoác ngoài ra. Lấy tay cởi từng chiếc nút áo chiếc áo ngủ. Lý Cảnh nhanh chóng chụp tay lại. Tại sao lại loại con thế này chứ? thể nhịn được nữa mà đưa tay tát .

      " Em nghĩ tôi là loại người gì ? "

      " phải thứ muốn chỉ thế thôi sao? Xong hết đừng bao giờ bén mảng đến gia đình tôi nữa. " - hét lên.

      " Đối với , tôi là 1 thằng như thế sao ? " - cười nhạt và cầm chiếc áo khoác Thùy Vân vừa cởi ra ném vào người – " Sau này tôi tuyệt đối bao giờ tìm nữa. ". thể cứ theo 1 người con luôn nghĩ rằng mình khốn nạn như thế. Đàn ông cầm lên được buông xuống được.

      Khóe miệng cong lên.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 17


      “Chỉ cần ngoan hơn, giỏi hơn, làm ba mẹ tự hào hơn chắc chắn mọi thứ tốt hơn.”

      Đó là điều mà bé tâm niệm từ khi biết nhận thức. bé nhớ những lúc ba mẹ tay trong tay khi bước ra ngoài khoe cùng mọi người thành tích mà mà đạt được hoàn toàn khác hẳn những giây phút chì chiết nhau ở nhà. Nếu như thế, chỉ cần giỏi hơn, được khen nhiều hơn nữa có lúc nào đó họ còn cãi nhau nữa?

      Chính vì thế bằng bất cứ giá nào, cũng phải trở thành 1 người được khen ngợi nhiều nhất nhưng tại sao những lời miệt thị giữa 2 người lớn kia lại dừng lại mà ngày càng thâm độc hơn? Dần nhận biết được những gì xảy ra trong ngôi nhà này. cuộc hôn nhân tính toán từ hai bên. Tính toán sai. Làm ăn thất bại. Cơm áo gạo tiền. người phụ nữ bên ngoài cướp trái tim người đàn ông.

      “Chỉ cần con giỏi hơn ba mẹ cãi nhau nữa nhé!”

      bé 14 tuổi với nụ cười hồn nhiên đầy tính toán với người đàn ông trước mặt. Tại sao phải dùng hạ sách này để giữ lấy gia đình mình?

      Cả hai người đều biết đằng sau là nụ cười đắc thắng của người đàn bà - kẻ luôn coi đồng tiền là quan trọng nhất.

      Người đàn ông đó cắt đứt mọi quan hệ với người phụ nữ. Tiếng chì chiết, cãi nhau cũng còn nhưng nụ cười môi ông cũng biến mất. Ông gì nhiều nữa mà lúc nào cũng cúi đầu im lặng trước những người phụ nữ trong nhà.

      khí ở nhà ngày càng nặng nề hơn. Lúc này bé mới hiểu ra 1 đạo lý “những thứ có được từ tính toán mãi mãi bao giờ thuộc về mình”. Cuối cùng mọi cố gắng đó của để được cái gì? Mọi lời khen sáo rỗng kia đổi được điều gì? hạnh phúc sao?

      Bất giác bước khỏi nhà, hiểu vì sao lại dừng chân ở thư viện ở trường học. Đúng là từ trước đến nay, để có được những lời ca tụng vô nghĩa kia chưa từng ra ngoài chơi cùng bất cứ đứa trẻ nào, chỉ biết cắm đầu cố gắng trở thành 1 bé được lòng tất cả mọi người được ba mẹ tự hào. Bất giác mỉm cười.

      “Cho con mượn cuốn sách!” - bé lễ phép với người thủ thư.

      “Thùy Vân, em sao thế?”

      Tiếng gọi của Tiến Khoa khiến Thùy Vân trở lại thực tại. À, giờ máy bay đến Nhật Bản cùng sư phụ mình.

      “À, có gì đâu!” – quay lại nở 1 nụ cười. Mấy ngày nay ở nhà, lúc nào cũng nở nụ cười này nên giờ thành 1 phản xạ rồi.

      “Haiz…” – Tiến Khoa thở dài – “em đừng lúc nào cũng tự ép bản thân như thế chứ? Nụ cười này khó coi quá!”

      thế sao?” – cười nhạt.

      “Tại sao em thể vô tư như thằng nhóc đó. Muốn cười cười, muốn khóc khóc. Muốn nổi giận nổi giận.” – Tiến Khoa hiểu nổi 2 học trò ưng ý nhất của mình sao lại khác nhau 1 trời 1 vực thế này. Ngay từ 9 năm trước, lần đầu tiên Thành Đạt đưa bé này đến gặp , Thùy Vân cho 1 ấn tượng ngột ngạt. bé 15 tuổi mà có 1 nụ cười khiến khỏi khó chịu. Có thể đối với người ngoài đây là 1 nụ cười lịch đáng nhưng với đây là 1 biểu cảm méo mó nên có ở 1 như thế. Tiếp xúc lâu ngày, càng nhận ra hệ thống phòng thủ của quá lớn, từng hành động đều được tính toán cả. Người duy nhất có thể khiến bé này bỏ hết mọi suy tính mà vô tư đối xử từ từng nụ cười vô tư đến việc thể ganh tỵ nhoi của mình chỉ có người.

      “À mà em xin lỗi định qua mặt ” – thấy sư phụ mình im lặng, Thùy Vân lên tiếng – “Đây!” – mở túi xách ra lấy tập bản thảo Zombieland đưa cho .

      “Hả?” – Tiến Khoa cầm túi dựng hồ sơ chứa xấp giấy dày cộm mở ra. Sau đó quay lại nhìn Thùy Vân kinh ngạc – “đây là…”

      “Em định nộp thẳng Shueisha nhưng ngờ tự dưng thấy cắn rứt khi giấu .” – bình thản .

      Tiến Khoa chăm chú nhìn tập bản thảo. ngờ bé này im lặng mà tiến bộ đến mức này. bản thảo này chin mười với bản thảo của Thành Đạt mà lại toàn bộ Nhật ngữ nữa. Tuy nhiên…

      “Dù hiểu hết nội dung (do ấy biết tiếng Nhật) nhưng … ngờ em đạt đến trình độ này rồi.” – quay qua tán thưởng Thùy Vân.

      “So với cậu ấy thế nào?” – vào thẳng vấn đề.

      Tiến Khoa thở dài. Lấy trong túi mình ra tập hồ sơ đưa cho . bé này tình đưa bản thảo của mình làm sao giấu được bản thảo kia.

      Giờ tới lượt Thùy Vân kinh ngạc, đưa tay cầm bản thảo sư phụ đưa – “Đúng là cậu ấy cản đường em là chịu nổi mà.” - Mở tập bản thảo tay ra. Ồ được chuyển sang tiếng Nhật luôn rồi. Đúng là cậu ấy có tham vọng như . chăm chú đọc bản thảo.

      [ 13th Ghost ]

      Câu chuyện kể về Sin – linh hồn số hiệu 13th được giao trọng trách giữ cân bằng cho thế giới này và thu hồi 13 mảnh vỡ tội lỗi (sins) ở các thời kỳ khác nhau. Khi thực nhiệm vụ Sin phải chiến đấu cùng nhiều loại quái vật khác nhau trong truyền thuyết và dần nhận ra ý nghĩa của số hiệu 13th mà mình mang.

      Oneshot (truyện ngắn) này đơn giản hơn của nhiều nhưng hướng khai triển thành series lại nhiều vô kể khi kết hợp nhiều loại truyền thuyết từ Đông sang Tây với nhau. Lại thêm nét vẽ và cách dẫn dắt thu hút của Thành Đạt nên thành ra nó thực sư hấp dẫn người đọc. Nhưng tự tin kịch bản của mình thua kịch bản này.

      “Đúng là hỗ danh đối thủ lớn nhất của em.” – Thùy Vân đưa tập bản thảo lại cho sư phụ mình – “nhưng em tự tin kịch bản của mình.”

      Tiến Khoa thở dài. bé này thực nhận ra điểm yếu rất lớn trong kịch bản của mình hay sao?



      “Hây ya… mệt quá .” – Thùy Vân nằm dài lên nệm. Cả ngày hôm nay chạy theo sư phụ khắp nơi làm phiên dịch đến nỗi còn chả có thời gian thăm thú cảnh đẹp nơi này nữa. thế tối còn lạc đường nữa.

      “Mình phải luyện lại tiếng Nhật mới được.”

      Đúng là cái trình N2 mà tự hào so với người bản xứ chả là cái cóc khô gì. Hôm nay đúng là có nhiều bỡ ngỡ sai sót may mà mọi người bỏ qua.

      “Cốc…cốc…cốc…”

      Giờ này. Ở đất nước này làm gì có ai khác tìm ngoài sư phụ nữa.

      “Vào .”

      Thùy Vân chả buồn ngồi dậy. Cứ nằm dài như thế này. Đối với sư phụ, biết là dạng có sở thích đặc biệt chút xíu là … đối tác phải phụ nữ nên cần thủ lễ e dè. Ngày xưa từng nghĩ giữa Thành Đạt và có gì nữa nhưng khi thấy chói sáng của đối tác sư phụ mình biết thằng đối thủ của mình thua cmnr (T_T).

      “Sáng mai chúng ta gặp thêm vài người nữa. Chiều dự 1 buổi tiệc cho giới trong ngành. Nhiều NXB truyện tranh đến lắm. Chúng ta có thể tận dụng cơ hội quen biết thêm.”

      “Haiz… khi nào chúng ta được thưởng ngoạn phong cảnh ở đây vậy ?” – dù biết là công tác nhưng biết thời gian suýt soát nhau như thế.

      “Em nghĩ du lịch hả?” – Tiến Khoa nhăn mặt – " Em biết chi phí 1 ngày ở đây bao nhiêu ? Em biết công ty mình mới thành lập chưa…” – thao thao bất tuyệt.

      “Thôi được rồi.” – Thùy Vân quá quen cái điệp khúc công ty mới thành lập còn nghèo nàn của sư phụ mình – “Thế khi nào em ta nộp bản thảo được đây.”

      “Ngày mốt.”



      Trần Hùng khi biết thiếu gia mình thu hết mệnh lệnh theo dõi và từ bỏ ý định theo đuổi kia khỏi mừng trong lòng. Thiếu gia của ông từ trước đến nay đều bao giờ quá để tâm đương bất kỳ nào và xem trọng chuyện tình nam nữ nhưng thời gian cậu ấy theo đuổi này hơn 5 tháng lại có phần hơi chiều, cứ có thời gian là về về thăm ta làm ông có chút lo lắng. Có thể tuổi trẻ thích mới lạ lại là tình huống 2 người gặp nhau có chút kích thích nhưng mỗi khi cậu ấy gặp Thùy Vân này dính tới máu me bị thương, đau đớn mặt mày cả ngày hôm sau đen thui. Dù sao nữa kết thúc rồi, ông cần lo nữa.

      (Đoạn này hơi mang hơi hướm Love Master (T_T))



      " Hai kịch bản này khá lắm. " - người biên tập viên người Nhật nhận xét – " tôi nộp lên phòng biên tập cho mọi người xem lại. "

      " Dạ, cảm ơn. " - Thùy Vân mỉm cười. Sao khá được. cái được cả phòng biên tập 1 công ty dù bé thôi ở Việt Nam kiểm duyệt. cái được sửa sửa lại hơn chục lần do 1 người dày công nghiên cứu truyện tranh cũng như tìm hiểu muốn nát thông tin nhà xuất bản này mà.

      " Ừ mà nhưng… " - người biên tập ái ngại chỉ tập bản thảo của .

      " cứ thẳng. " - Thùy Vân biết người Nhật khá lòng vòng, thích làm người khác buồn nhưng đây là chuyện cần thẳng thắn với nhau.

      " Kịch bản Zombieland này có phần hơi kinh dị so với mốc tuổi của tạp chí chúng tôi . Nếu về 13th Ghost tôi nghĩ thành vấn đề nhưng còn kịch bản này e có thể khó qua được. Tuy nhiên, bản thảo này rất hay. "

      " Vâng, tôi hiểu. " - Thùy Vân mỉm cười gượng gạo. liếc nhìn sư phụ làm tượng vì hiểu tiếng Nhật. đứng lên đưa tay trước mặt người biên tập viên này, ta mỉm cười bắt tay xã giao – " cảm ơn . Có gì báo lại qua email cho chúng tôi. "

      " Tất nhiên. Tạm biệt. "

      " Tạm biệt. "

      Sư phụ đứng lên làm điệu bộ bye bye và lớn tiếng 1 trong số từ tiếng Nhật ít ỏi mà ta biết – " Sayonara ".

      Thùy Vân ngồi phịch xuống ghế thở dài – " Bản thảo em tong rồi. " - Người Nhật khi thẳng như thế dù có hứa hẹn lịch nhưng ý nghĩa vẫn là " Ok, kịch bản này chắc chắn 100% thua đẹp. "

      Sư phụ hề ngạc nhiên mà chỉ im lặng.

      " Này, biết trước rồi đúng ? "

      " Ừ, có thể là thế. "

      " Về thôi, ngồi ăn vạ ở nhà xuất bản người ta làm gì nữa. " - cầm túi xách đứng lên.

      Thùy Vân phải thánh nữ, càng phải dạng " Ồ, chỉ cần mọi người hạnh phúc tôi dù thế nào vẫn hạnh phúc. " nên có chút hy vọng Thành Đạt đến đích qua sớm mà bỏ xa mình.

      " Thua keo này bày keo khác. " - .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 18


      “Ba mẹ bị tai nạn. Em về ngay .”

      Nhìn tin nhắn điện thoại của chị mình – Thùy Hân – được gửi ngày hôm qua, giấu được kinh ngạc. nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ghi lại mấy chữ cho sư phụ để trong phòng khách sạn.

      “Xin lỗi, nhà em có chuyện. Phải về gấp.”

      Thùy Vân nhớ tại sao mình có thể về đến Việt Nam. Chỉ biết khi nhận thức được là đứng ở trước cửa nhà. tang tóc bao trùm khắp nơi.

      “Sao em bây giờ mới về?” – Thùy Hân gào lên – “Tối qua hai người mất rồi!”

      Tại sao đầu Thùy Vân trống rỗng thế này? có cảm xúc gì thế này? Đáng ra nên khóc nức nở chứ? Thái độ này là nên có ở 1 người con hay sao?

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” – giọng của lại sao bình thản thế này.

      “Hai người dự đám cưới con chú Bảy…” – Thùy Hân nhịn tiếng nấc khóc – “…đường về bị 1 tên tài xế say xỉn đâm trúng… Hức…”

      ra là thế! Người phụ nữ nức nở đây là người chị kiêu kỳ của hay sao? Hình ảnh này khiến quen. Mà tại sao lại bình thản như thế này? Tại sao thể rơi giọt nước mắt được chứ?

      “Tại sao lại như thế? Tại sao …Hức…Tại sao lại thế?” – Thùy Hân ngừng khóc như thể nén nỗi đau bấy lâu nay lại hôm nay mới bộc phát – “Tại sao ba mẹ bỏ con ngay lúc này… tại sao tôi lại mất tất cả thế này… bé Hiên… mẹ thể mất con luôn được…” – tiếng khóc càng dữ dội hơn.

      “Bé Hiên làm sao?” – Thùy Vân nhất thời hiểu tại sao chị nhắc đến cháu mình.

      “Gia đình khốn nạn đó muốn giành quyền nuôi bé Hiên…” - Thùy Hân khô khốc, muốn bất kỳ ai thấy tình trạng bi đát của mình. đêm mất tất cả. Tuy nhiên hiểu sao lại thể nín khóc được.

      Thùy Vân bất giác chạy tới ôm lấy chị mình. Người chị giống y đúc như mẹ - người đàn bà coi tiền và danh dự là tất cả. Người làm tất cả mọi thứ vì đồng tiền. Người lúc nào cũng kiêu ngạo coi thường thế mà hôm nay tại sao lại bi đát như thế? Ngay cả đứa con cũng giữ được.

      Trước hành động của đứa em trước nay luôn lạnh nhạt này, Thùy Hân có chút bất ngờ nhưng hiểu sao lại để yên cho em mình ôm chỉ biết nức nở khóc cho số phận bản thân. từng hân em này tại sao lúc nào cũng có thể tự do bay nhảy, còn lúc nào cũng … càng gào to hơn.

      Thùy Vân biết bản thân ôm chị mình bao lâu, chỉ biết sau đó đưa Thùy Hân vào phòng ngủ. Có lẽ chịu đựng, gồng gánh quá lâu mà chị thiếp ngủ khá nhanh. Sau khi đắp chăn cho chị – người phụ nữ kiêu ngạo giờ nắm ngủ như 1 đứa trẻ, dạo quanh nhà nhìn vào từng ngóc ngách trong nhà.

      Yên tĩnh. còn tiếng chì chiết nhau. còn khí nặng nề bao trùm nữa. Thế nhưng 2 con người ấy mất. Cuộc đời thú vị .

      bất giác dừng lại ở phòng ba . Nó đơn giản như chính con người ông. bước đến bàn làm việc của ông mở ngăn dưới cùng ra.

      “Nó còn ở đây.”

      cầm cái máy chụp hình cũ kỹ lên. Sóng mũi cay cay. Đây là ước mơ mà ông ấy từ bỏ. Tại sao năm ấy lại ích kỷ nở nụ cười hồn nhiên nham hiểm kia? Tại sao lại giam ông lại ở chiếc lồng này? con chim luôn im lặng bao giờ cất hót nữa.

      Tại sao tim đau thế này?

      Thùy Vân để máy chụp hình xuống. bước khỏi căn phòng còn vương mùi thuốc lá để đến căn phòng bên cạnh – phòng mẹ . Từ khi nào họ lại ở riêng nhỉ? nhớ chỉ nhớ là từ khi còn rất .

      ít khi vào phòng mẹ . từng tự nhủ bản thân đừng bao giờ như bà ta – kẻ luôn coi trọng tiền hơn bao giờ hết. Căn phòng thay đổi nhiều so với nửa năm trước. căn phòng đẹp đẽ, xa hoa cùng những bộ quần áo đắt tiền trong tủ áo và mấy bộ trang sức an vị trong chiếc hộp nằm ở bàn phấn. Khác với căn phòng ám mùi thuốc lá kia là căn phòng đầy mùi nước hoa.

      “Cuối cùng cũng mang theo được.” – cười nhạt ngồi lên giường.

      Bất giác thấy 1 chiếc hộp cũ kỹ hoàn toàn hợp khí căn phòng này được đặt ngay góc giường. Lấy tay mở chiếc hộp ra, bất ngờ trước những thứ ở trong đó.

      “Là những hình ảnh và các món quà chúng ta hồi tặng bà ấy.”

      ngẩng lên nhìn người chị đứng dựa vào cửa từ lúc nào.

      “Ngay cả ảnh đám cưới cũng ở đó…” – chị giọng lạc .

      hiểu sao cơn nhói ấy lại nổi lên trong tim.

      “Có thể với em và ba mẹ chúng ta là 1 người phụ nữ tính toán ích kỷ nhưng…” – Thùy Hân giọng đầy cảm xúc - “… liệu có người phụ nữ nào sống cùng người đàn ông hơn 30 năm mà có chút cảm giác nào?” – phải đây cũng là tình cảnh của sao?

      là có tình sao? Khóe miệng Thùy Vân cong lên. Những tiếng chì chiết mỗi ngày. Những bữa ăn gia đình mà bà ấy chuẩn bị mỗi tối chờ ông về. Những lời chê cười tình nhảm nhí của ông và người tình nhân. Nụ cười đắc thắng đáng thương của bà ta khi thấy đứa con làm nũng chồng mình. Đó là tình sao?

      hiểu sao nước mắt lại chảy ngừng như thế này? Lại chảy vì người phụ nữ oán hận bấy lâu nay. Người giam người đàn ông khỏi ước mơ mình. Người khiến chị thành 1 người phụ nữ hám tiền. Người muốn giam lại như cha . Người luôn làm ồn ào cả gia đình.

      Hơn ai hết Thùy Hân hiểu mẹ mình. Bà là 1 người phụ nữ toan tính đáng thương ngay cả tình của mình đến cả cuộc đời bà cũng có được. Nhìn bộ dạng của em mình, Thùy Hân muốn chạy tới ôm lấy con bé nhưng chính do hiểu mẹ mình hơn ai hết nên hiểu Thùy Vân mới chính là bản sao hoàn hảo của người đàn bà này. muốn yếu đuối trước mặt ai. Luôn muốn bản thân kiêu ngạo như thế ngay cả khi bản thân thất bại. Thứ duy nhất có thể là đứng bên cạnh em này của mình.

      ngờ có ngày chị em có thể chuyện cùng nhau bình thường như thế này.



      “Bán căn nhà này .” – Thùy Vân bình thản .

      “Cái gì? Em có điên ?” – Thùy Hân kinh ngạc nhìn em mình. Lo chuyện hậu xong làm con bé này điên sao – “đây là nhà của ba mẹ chúng ta.”

      “Giữ lại căn nhà lớn thế có ích gì? Chị đừng quên chị thất nghiệp. Chị còn phải giành bé Hiên nữa. Mua căn hơn .”

      được. Chị chưa ký đơn ly hôn. Đây là nhà ba mẹ chúng ta, thể bán được.” – xong Thùy Hân bỏ để em lời nào. Tại sao phải ly hôn chứ? Người sai là thằng đàn ông đó mà. Tại sao phải nhún nhường? Có chết cũng tha cho 2 người họ.

      Thùy Vân nhìn chị mình thở dài. Tại sao chị ấy lại cố chấp như thế? đảo mắt nhìn căn nhà này. có bao nhiêu kỷ niệm đẹp nào ở đây cả.



      Thùy Hân ngỡ ngàng nhìn bức thư luật sư bàn. Tên chồng bạc bẽo của muốn đơn phương ly hôn và giành bé Hiên. nực cười. Ngoài bức thư luật sư, tên khốn nạn này còn gửi 1 đống hóa đơn mua hàng của cáo buộc là hạng phụ nữ ra gì, chỉ biết mồi chài tiền đàn ông. Từ khi nào vợ mua sắm đồ để làm đẹp mặt đàn ông, để chồng mình nở mày nở mặt, để giữ người đàn ông đó lại thành 1 thứ tội trạng thế này? Mà mưu tính thu thập cái đống hóa đơn này từ bao giờ? Ha ha, đây là người đàn ông từng tự hào lấy đó sao? Còn đống giấy tờ chứng minh đủ khả năng lẫn phẩm chất nuôi dạy con cái nữa sao? Nực cười . móc điện thoại lên.



      Thùy Vân đến công ty gặp sư phụ xin lỗi chuyện bỏ nửa chừng khi ở Nhật Bản. May mắn là trách mấy. lấy điện thoại gọi điện cho Thùy Hân, sáng nay thấy thái độ của chị ấy tốt mấy.

      “Ting…Tinnnngggg…Tinnnnggg…Tiiinnnnggg…”

      “Sao chị ấy bắt máy nhỉ?” – Thùy Vân hơi sốt ruột. Chị có chuyện gì làm đâu sao lại bắt máy thế này?

      “Bác chạy nhanh hơn 1 chút ạ.” – bác tài.

      Bước vào nhà, Thùy Vân thấy ai cả mà chỉ nghe tiếng nước chảy ở nhà tắm. Dự cảm lành, chạy vào đó.

      Đúng như dự đoán, chị nằm ở bồn tắm đầy máu, mặt mày trắng bệch. nhanh chóng bấm số gọi cấp cứu, tay ôm người chị – kẻ luôn luôn kiêu ngạo kia – ngừng run rẩy.

      “Cứu…Cứu người… Có người cắt cổ tay… Làm ơn cho xe đến…”

      Tại sao lại như thế? Tại sao lại thế? Tại sao chị lại như thế này? ôm người thân duy nhất còn lại của mình trong tay lại.

      “Chị đừng bỏ em chứ? Chị còn em mà… còn bé Hiên mà. Chị đừng ích kỷ như thế chứ?”



      “May mà về kịp thời. Nếu chị e là khó qua khỏi.” – người bác sĩ già nhìn Thùy Vân ánh mắt đầy thông cảm.

      “Tôi có thể vào thăm chị ấy ?” – gương mặt trắng bệch do lo lắng.

      “Ừ nhưng bệnh nhân nghỉ ngơi. đừng làm phiền.”

      “Vâng.”

      Thùy Vân ngồi bên cạnh giường bệnh đưa tay xoa trán chị . ngờ xanh xao này là người mà gặp hai tuần trước khi mới về nhà.

      Chỉ mới 2 tuần thôi mà thấy dài như cả thế kỷ. Ha ha ha… thực quá mệt mỏi rồi nhưng nếu ngã xuống người chị đau khổ vì mất tất cả này như thế nào?

      “Chết thực rất dễ nhưng sống mới khó.” – Thùy Vân nhớ đến ba mẹ . Đúng .

      cầm điện thoại lên, định gọi Kiều My nhưng chợt nhớ đến quan tâm nhiệt tình quá mức của người bạn này quyết định bỏ xuống. Người con này như ánh Mặt Trời – quá ấm áp đến thể nào đứng quá gần được. Bất chợt dừng lại ở 1 số điện thoại mà bản thân chưa bao giờ gọi .

      Tiếng chuông vang lên…À… mười giờ đêm rồi – thầm nghĩ toang định bấm tắt tiếng vang lên.

      “A lô…” – kịp rồi.

      “Là tôi, Thùy Vân…” – cố nén mọi cảm xúc mệt mỏi .

      “…” – đáp lại im lặng.

      cũng im lặng. biết im lặng này kéo dài bao lâu nhưng thực cảm ơn cậu ấy. Lúc nào cũng như thế. Nếu ngay bây giờ, cậu ấy bất kỳ điều gì thực khiến thể nào cứ mạnh mẽ, kiêu ngạo như thế này được. Nếu mất mạnh mẽ này còn là Thùy Vân nữa. Mọi thứ xây dựng, sợi dây liên hệ giữa và cậu ấy đứt mất. Nếu có thể giữ mối quan hệ này mãi mãi, thà để nó yên như thế này thay đổi.

      Thùy Vân mỉm cười.

      “Tôi nghe bản thảo cậu dù được chọn nhưng gây được chú ý ít đúng ?”

      “Ừ.”

      “Tôi gọi chúc mừng cậu thôi. Mà cậu chưa thắng tôi đâu đấy.”

      “Ừ mà sao cậu lại bỏ giữa chừng thế.”

      “À, chút chuyện thôi. Mà tối rồi… Bye nha.” - Thùy Vân muốn chuyện nhà với người khác. Họ cũng giúp gì được.



      Thành Đạt để điện thoại xuống thở dài.

      “Cậu luôn như thế.”

      Luôn mạnh mẽ như thế. Ngay cả khi ở thư viện năm ấy. Tại sao lại thể khóc đường hoàng mà lại giấu nước mắt sau cuốn sách kia. Năm ấy đứa trẻ biết làm gì để an ủi ấy. Hôm nay cũng thế, chỉ biết im lặng cùng ấy. biết nếu ban nãy lên tiếng mối quan hệ giữa 2 người bao giờ trở về trạng thái cân bằng như bấy lâu nay được cả.

      “Nếu có thể giữ mối quan hệ này mãi mãi. Tôi thà luôn đứng yên ở vị trí này..”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :