1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 9

      ngờ Ngọc Phượng lại là con người thâm độc như thế?” – quần chúng 1 của công ty lên tiếng.

      “Chúng ta đều nhìn lầm ta cả. Đúng là… " - quần chúng 2 phụ họa.

      " Tờ báo còn mối tình đầu của sếp chúng ta bị đối xử kinh dị tới độ bị trầm cảm 1 thời gian nữa. Khi đó ta mới học lớp 11 mà kinh khủng thế rồi. "

      " tuổi học sinh mà bị lập, bị quay clip quần áo bị xé nát rồi tung lên mạng thế dù tinh thần thép cũng…Bị ném đá cũng đủ chết. "

      Thùy Vân giờ càng cảm nhận thêm thói đời. Ngày xưa chị chị em em thế mà khi Ngọc Phượng có chuyện người xôn xao nhất là các chị em tốt của ta.

      " Haiz… lý do mình muốn sống cùng con người là đây. " - nghĩ thầm. Giờ chắc Ngọc Phượng điên lên, chắc chương " Máu " sắp bắt đầu rồi. Nhắc Thư Kỳ càng phải nâng cao cảnh giác hơn, dù là người biết nắm tâm lý người nhưng dù sao chỉ là người bình thường, thể hiểu được tâm thần người bị thù hận xâm chiếm nên thực thể biết này sắp tới dùng thủ đoạn gì để ra tay.

      " Nhưng … chàng Lý Cảnh này được việc đấy… ".

      Mới tối thứ 2 mà các tin tức loại như " Vì tình mù quáng mà thiên kim tiểu thư ra tay thâm hiểm với các đối thủ " hay " Gương mặt thiện lương che giấu nội tâm độc ác "… tràn ngập internet cùng các mạng xã hội, sáng nay lại thêm 1 chuyên mục độc quyền của " Tào lao Báo " nữa. Đúng là uổng công xưa nay học hành chăm chỉ dù thành tích nổi bật bằng ai. Tri thức đúng là vô giá.

      A, nam chính tới rồi. Đến lúc vai của Thùy Vân vào sân khấu rồi.



      “Em xin lổi. Thực em biết mọi thứ lại như thế này.”

      Vừa bước vào phòng giám đốc, Thùy Vân đóng cửa lại và quỳ sụp lại ngay, cúi gầm mặt xuống đất dưới kinh ngạc của Ngọc Sơn. biết hành động này có phần khoa trương nhưng phải là người biết đóng phim. biết long lanh 2 dòng nước mắt hay tỏ ra trẻ con lừa tình. Đó là ưu ái ông trời dành cho người đẹp nếu áp dụng có phần kệch cỡm. Thôi, cách tốt nhất cho thấy cái mặt đơ đơ của .

      làm gì thế?”

      “Em… em biết mọi chuyện lại nghiêm trọng thế này. Hôm hội chợ triển lãm ấy, em chỉ định tám chuyện cùng chàng phóng viên đó …” – ngập ngừng – “nhưng ngờ lỡ lời làm ta lại đánh hơi chuyện Thư Kỳ và Ngọc Phượng… tình em cố ý.”

      “Là sao?” - Ngọc Sơn thở dài. biết mẹ định điều tra mọi thứ nhưng ngờ kết quả là người bên cạnh .

      “Em…em… cố ý. Là do em biết kiểm soát lời .” – Thùy Vân ngập ngừng đầy xúc động, đầu ngẩng lên. nhớ đến tình tiết bộ anime “Mộ đom đóm” để gặng ra nước mắt nhưng vô dụng. Thùy Vân đúng là có tý năng khiếu nào trong nghề này mà. Thư Kỳ sao chưa xuất ? Định đợi quỳ tới bao lâu?

      “A… sao… chuyện gì thế!” – Thư Kỳ vừa mở cửa ra thấy cảnh tượng sặc mùi cổ trang này thốt lên tiếng kinh ngạc.

      “Chuyện ồn ào này là do ta làm phóng viên đánh hơi…” – Ngọc Sơn gằn giọng.

      “Là… là …” – Thư Kỳ giọng nén tức giận - “Máy nghe lén trong túi xách của tôi là làm sao?”

      … tôi biết gì hết... tôi chỉ ta chuyện giật chồng sắp cưới của Phượng thôi.” - Thùy Vân lắp bắp, mặt vẫn ngẩng lên.

      “Hả? Tôi giật chồng?” – Thư Kỳ trợn mắt hung dữ - “tôi… hết muốn sống rồi!” – lấy tay nắm kéo Thùy Vân lên, đẩy vào tường và tát cách hơi khoa trương trước mặt người mình, tất nhiên cố hết sức để hạn chế sát thương cho người bạn thân của mình - “Đù má, thằng này sao phối hơp thế này. Mình muốn làm Thùy Vân đau tý nào.”

      “Đúng là nữ ác phụ xuất sắc nhất. Đáng lẽ này nên đóng phim” – Thùy Vân thầm nghĩ.

      “Được rồi. . Còn em đừng nóng nảy như thế, đằng nào ấy chỉ … cố ý.” – Ngọc Sơn muốn thấy cảnh này.

      Lời như cởi tấm lòng. Hai thoáng nhìn nhau lòng.

      “Tôi đây…” – Thùy Vân cúi đầu xuống bỏ ra ngoài. Làm diễn viên khó quá.



      “Là do phóng viên làm ? " - bà Ngọc Lam ngờ kết quả bất ngờ như thế này.

      " Đúng thế, theo tôi điều tra người này đánh hơi chuyện cậu chủ hôm triển lãm thiết kế vừa rồi nên bí mật điều tra, gắn máy nghe lén vào túi xách Thư Kỳ, làm mọi chuyện ồn ào để gây chú ý dư luận để đẩy tên tuổi mình lên. "

      " Thôi được rồi. " - Bà Lam lạnh lùng . Phải chăng bà quá đa nghi, Thư Kỳ này dù nóng nảy, làm người người ghét nhưng phải là dạng thâm độc hay thông minh đủ để làm chuyện này.

      Bà ngả người xuống. Nhắm mắt lại nhớ hình ảnh bảo vệ người phụ nữ thiếu nợ hôm ấy.

      " Tên phóng viên cần… "

      " cần đâu. Giờ ồn ào, có chuyện gì chúng ta phiền lắm. . "

      Có lẽ bà già rồi.



      " Tôi làm theo ý thiếu gia. Tung tin đồn là cậu Cả liên kết mấy xã đoàn lớn của khu vực Đông Nam Á» - Trần Hùng giọng báo cáo đều đều.

      " Chắc chắn đến tai mấy lão già kia và cơ quan chức năng ? "

      " Vâng. Bọn họ để yên đâu."

      " Tốt lắm. "

      " … "

      " Còn chuyện tên phóng viên Tào lao Báo ? "

      " biết thân biết phận, biết cân nhắc lời . Còn đám người bà Ngọc Lam tin hoàn toàn tin tức chúng ta cố tình tung ra. "

      " Thôi ông . Việc làm tuyệt nhắc lại. "

      " Tôi hiểu. " - Ông Hùng cúi đầu lui .

      Lý Cảnh đột nhiên nhịn cười được, nhớ lại lời của Thùy Vân khi kết thúc tiệc.

      " Chuyện làm nên nhắc lại. "

      Đúng là thú vị. đây là 1 bình thường? Đối với , Thùy Vân đúng là 1 đóa hoa độc. Đóa hoa nếu ở thế giới ngầm này nở bên cạnh tuyệt thể để sinh trưởng, phải diệt tận gốc từ ban đầu. ấy theo nghệ thuật hóa ra là 1 chuyện may mắn với .



      " Thư Kỳ, mày khiến tao thân bại danh liệt thế này. Tao tha cho mày đâu. " - Ngọc Phương ánh mắt điên cuồng cầm con dao trong tay. chưa bao giờ nhục như thế này.



      " sao chứ ? Tôi muốn nặng tay thế đâu. " - Thư Kỳ cầm trứng gà xoa vào mặt của Thùy Vân. Có chút đau lòng.

      " đừng ủy mị như thế chứ ! " - Thùy Vân lấy tay kéo cái trứng tay Thư Kỷ xuống – " Cứu được cái mạng 1 cái tát có xá gì. "

      " Nhưng… " - Thư Kỳ 2 mắt long lanh nhìn Thùy Vân.

      Thùy Vân hiểu nổi. có phải lesbian đâu mà ta chơi màn đôi mắt mèo con này. Mà người đẹp đúng là làm cái quái gì cũng đẹp.

      " Mà sao tự tiện xin phép tôi mà đến nhà tôi " - Thùy Vân cảm thấy này biết điều – " Tôi ở tình trạng báo động đỏ mà. có gì đừng lang bang 1 mình."

      " Nhưng… " - Thư Kỳ có ý tốt mà…

      Thùy Vân nhìn đồng hồ.

      " Hơn 7h rồi, để tôi đưa về. nhớ đâu phải kéo ít nhất 1 ai khác theo để có gì có người giúp. được như hôm nay, lang bang 1 mình. Mà khu nhà tôi thuộc hàng siêu thanh tĩnh nữa."

      Vừa dắt xe khỏi nhà Thùy Vân thấy ngay 1 ánh sáng khi lướt qua.

      Con chó điên chuẩn bị cắn rồi.

      nhanh chóng, bỏ xe xuống. Nhảy qua đứng cạnh Thư Kỳ. Đúng là chương tiếp theo là " Máu " nhưng tuyệt có 2 từ " Mạng người ".

      Người đàn bà trước mặt đầu tóc rối bời, ánh mắt điên loạn, tay cầm 1 con dao sát lạnh.

      Ồ thiếu 1 cái khẩu trang là đúng chuẩn "Liệt khẩu nữ nhân" ( nhân vật khá nổi tiếng trong Urban Legend của Nhật). Dù biết tình thế này nên phân tâm nhưng hình ảnh này giống như mô tả .

      " Để ta đâm nhưng được để trúng nơi hiểm. " - thầm bên tai Thư Kỳ.

      " Hả ? " - Thư Kỳ nghe lộn ? Để ta đâm.

      " Tin tôi . "

      Ngọc Phượng cười điên dại nhìn 2 người phụ nữ trước mặt, cầm con dao lao tới quyết chí giết Thư Kỳ. Đột nhiên, 2 tách ra, điên cuồng lao về hướng Thư Kỳ, đưa dao lao tới sống lưng đối thủ mình. có được ai được có. Bất ngờ Thư Kỳ trượt ngã thoát mũi dao của . Ha ha, trời cũng muốn giết con này. quay người lại, nhanh chóng lao mũi dao về ngực con đàn bà này.

      " Phập " - máu đỏ chảy từng giọt xuống. Ngọc Phượng có cảm giác khoan khoái, máu chảy rồi. Máu con bé chảy rồi. Bất giác làm rơi con dao xuống.

      " Á… " - Thư Kỳ đưa tay đỡ mũi dao của con điên trước mặt. Đau quá, cánh tay của máu chảy từng giọt. Sao có cảm giác gì thế này ? Sao máu cứ chảy thế này ?

      " Đủ rồi. " Thùy Vân lạnh lùng dùng khủy tay đánh ngay cổ Ngọc Phượng làm nàng ngã xuống bất tỉnh. Vở kịch ngưng ở đây được rồi.

      " ta có chết ? " - Thư Kỳ kinh ngạc trước hành động này của quân sư mình – " Á… " - bắt đầu cảm giác được đau đớn.

      " Chỉ đánh ngay huyệt làm bất tỉnh thôi. Tôi đưa bệnh viện. "

      " Đau quá…mà chị biết điểm huyệt sao ? Á… mà thôi … tôi đau quá. " - Thư Kỳ nhắm mắt dám nhìn cánh tay đầy máu.

      " làm như phim kiếm hiệp sao ? Ngày trước tôi có học chút aikido nên được sensei dạy chút ít huyệt chính và cấu tạo khớp xương để phòng sau này tự vệ và vì tính chất công việc nên có tìm hiểu đôi chút…Mà là nhà thiết kế đáng ra được lấy tay phải ra đỡ chứ ? " - Thùy Vân lạnh lùng móc điện thoại gọi cảnh sát.

      " Công việc gì mà tìm hiểu cái này… " - Thư Kỳ quên mất cái tay của mình, nhiều chuyện hỏi.

      " ồn ào quá. " - Thùy Vân đâu thể công việc ngầm - tác giả truyện tranh của phải đơn giản. Phải tìm tư liệu rất nhiều mà nếu tiểu thuyết chỉ dùng chữ còn truyện tranh ngoài lời thoại còn có tranh. Mọi thứ phải chính xác nên ngày trước ở thành phố ngại vào thư viện công đồng mượn cuốn cấu tạo huyệt vị con người để hoàn thành project lúc ấy của mình. Với 1 con người có máu buồn chán như đây là 1 công việc khá tuyệt và đầy tính thách thức.

      Thư Kỳ chỉ biết im lặng, ngoan ngoãn nghe lời Thùy Vân. Sau khi báo cảnh sát xong, Thùy Vân nhanh chóng chạy nhà hàng xóm cách 1 con đường (-_-) nhờ họ giúp trói chặt Ngọc Phượng và chở Thư Kỳ bệnh viện. Còn ở lại trông coi điên bị trói chặt này chờ cảnh sát tới giải quyết, dù sao cũng nên cho họ lời khai.

      Cái khu vắng vẻ và thanh tĩnh này bỗng nhiên ồn ào hẳn ra. Trước là băng giang hồ, sau là màn đánh ghen đẫm máu. Thùy Vân thiết nghĩ sắp phải chuyển nhà nữa rồi. Nơi này yên tĩnh nữa.

      Chuyện sau đó ? Tất nhiên chàng công tử bột Ngọc Sơn khi vừa biết kiện đó chạy tới bệnh viện và sau đó cưng chiều hết mực Thư Kỳ. Hôn ước kia chính thức phá bỏ. bà Ngọc Lam kỳ thị con dâu đánh đá này nữa. Còn tình chóng vánh 2 tháng đó kéo dài bao lâu ? Có trời mới biết. Thùy Vân chỉ chịu trách nhiệm giúp Thư Kỳ giành được người còn giữ và duy trì tình này hay tuyệt liên quan đến .

      [Tình " mưa nhanh chóng tạnh " là quy luật tất yếu. Tuy nhiên, để duy trì thứ mưa rào này kéo dài nhanh hơn phải có cách. Chỉ cần 1 chút xúc tác, 1 chút kịch tính bùng nổ kiểu phim truyền hình và 1 chút khó khăn ngăn trở thổi bùng tình tuổi trẻ này to và mãnh liệt hơn. Chính vì thế, " Máu " là chương quan trọng nhất của vở kịch này. Chuyện tiếp theo, tùy các diễn viên thôi.]

      Cuối cùng, Thùy Vân có thể ngồi bàn làm việc tập trung chuyên môn được rồi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 10


      Nhìn trước mặt tay chân bị trói chặt, ánh mắt ngây dại nhìn , miệng ngừng lẩm bẩm.

      Sơn là của tôi… ai được giành với tôi cả.”

      Thùy Vân thể nén được tiếng thở dài. biết Ngọc Phượng sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát được gia đình bảo lãnh đem về chăm sóc do bị tâm thần. Con người ta có thể vì và hận mà điên dại đến thế này sao ?

      " Có đáng ? " - khẽ – " vì người đàn ông hề quan tâm mà đánh mất chính mình có đáng ? "

      " ấy là của tôi. Thư Kỳ mày giành lại với tao đâu. " - Ngọc Phượng ngừng lẩm bẩm – " Chúng tao là thanh mai trúc mã từ ai chia cắt được. "

      Thùy Vân cúi sát tai Ngọc Phượng khẽ .

      " Kẻ thực phá hoại và Ngọc Sơn chính là tôi. "

      " Mày, mày là Thư Kỳ… mày giành Sơn với tao. " - Ngọc Phượng định giơ tay ra nắm lấy Thùy Vân nhưng bị mấy sợi dây trói giữ lại, giãy giụa liên tục.

      " tên đàn ông ngay cả đến thăm cũng . người ngay cả khi ở bên cạnh từ nhưng lại vô tình đến thế liệu có đáng để gửi gắm cả đời ? " - Thùy Vân nhìn quanh căn phòng tiện nghi này, cha mẹ này thực quan tâm , lấy nệm lót cả căn phòng, giấu hết các thứ nguy hiểm – " Vì tên phụ bạc, liệu có đáng để quên tình cảm cha mẹ dành cho mình ? "

      điên loạn trước mặt vẫn ngừng giãy giụa, hiểu Thùy Vân gì. tự thấy mình còn điên hơn này, sao lại lý cùng 1 tâm thần.

      Cái giá này dành cho kẻ hết mình như Ngọc Phượng liệu có quá đắt ?
      . Có thể sớm dính dáng tới tên bạc tình như Ngọc Sơn, kẻ toan tính như Ngọc Lam chính là may mắn của Ngọc Phượng. ấy rồi hồi phục. có cuộc sống mới. dám dám hận như Ngọc Phượng đáng có 1 người mình chân thành hơn tên công tử kia.

      Thùy Vân đứng dậy, cầm túi xách bỏ , trước khi quay lại :

      " tình được xây dựng từ thủ đoạn toan tính có thực là 1 tình ? "

      tiếng khóc nấc vang lên.



      " Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại sau "

      Lý Cảnh lấy tay gạt màn hình tắt điện thoại. ngồi đợi trước nhà trọ của Thùy Vân hơn 2 tiếng như 1 thằng ngốc. Chiều nay đến công ty tìm họ báo xin nghỉ việc rồi. Đến khi đến nhà ấy khóa cửa mất, gọi điện được.

      hiểu nổi. mới giải quyết chuyện bà Ngọc Lam xong tưởng mọi chuyện kết thúc thế mà đọc báo lại biết chuyện tiểu thư Ngọc Phượng hóa điên giết tình địch tại khu vực này. Hết bà già kia lại tới điên này. Cuộc sống nàng này còn phong phú hơn cuộc sống của 1 người lăn lộn giang hồ mấy chục năm như nữa.

      Lý Cảnh vừa dựa người vào ghế định chợp mắt nghỉ ngơi 1 chút thấy Thùy Vân từ đằng xa bộ về nhà. vội bước ra khỏi xe chào ấy.

      " Chào " - Đáp lại lời chào của chỉ là tiếng đáp lại cụt ngủn.

      " Em sao chứ ? đến công ty mới biết em xin nghỉ. "

      " thấy đó, tay chân còn đủ. " - Thùy Vân thờ ơ đáp, giờ mệt mỏi chỉ muốn lao ngay về nhà đánh 1 giấc.

      " Tại sao em nghỉ việc ? Có chuyện gì ? Bà già ấy phát gì sao?” Lý Cảnh hỏi liên hồi.

      “Éo liên quan . Khộng. Nếu bà già đó biết tôi đứng đây cùng đâu.” – đáp rành rọt.

      “Em…” – Lý Cảnh thể bực cách ăn của này. từng tiếp xúc nhiều loại đàn bà, loại ăn thô lỗ, đanh đá hơn ít nhưng khiến nóng giận có ai ngoài Thùy Vân.

      “Do tôi tiếng Việt quá tệ hay vốn từ vựng quá ít” – Thùy Vân mấy đêm nay chạy deadline mấy dự án nhận làm thêm nên ngủ đủ giấc lại thêm chuyện vừa thấy ở nhà Ngọc Phượng nữa nên có tâm trạng nhảm – “tôi giúp , giúp tôi.Giờ ai nợ ai, Ok?”

      “Tôi đến phải dưới tư cách người nợ ơn” – Lý Cảnh ngập ngừng, tại sao giờ cứ có cảm giác mình là 1 17 ấp úng khi gặp người thế này – “Tôi đến dưới tư cách người muốn theo đuổi em. Tôi quan tâm đến em.”

      “Ừm, cảm ơn..” – Thùy Vân thờ ơ trả lời. Tay cầm chìa khóa mở cửa.

      Ít nhất ấy phải phản ứng chút gì chứ? Sao lại “Ừm” nhàng như thế? chút ngạc nhiên cũng có? Lý Cảnh hiểu nổi.

      “RẦMMM”.

      Cánh cửa sập lại trước khi định thần lại. nhanh chóng trấn tĩnh lại.

      “Tiiinnnn…Tinnnn….Tiiinnnn…” – Lý Cảnh bấm chuông liên tục.

      Thùy Vân mở cửa ra, gương mặt đầy bất mãn “ hai, tôi quan tâm kinh tế giờ như thế nào. Ngành tài chính lên xuống ra sao mà quá có thời gian cua như thế này. Tính tính lại về về 1 lần ngốn nửa ngày của mà đúng ?” – thở dài – “Tôi sinh ra ngậm chìa khóa vàng như . Tôi còn làm việc kiếm tiền nữa, mấy đêm nay tôi ngủ được. Muốn cua lần sau ha.”

      để tiếng nào, đóng sập cửa 1 lần nữa. Lý Cảnh thể nhịn được nữa. này được nuông chiều quá quen rồi.

      “Tiiinnnn…Tinnnn…Tinnnn…”

      Gương mặt Thùy Vân cực kỳ khó coi nhìn . định gì đó bị chặn lại.

      “Em im lặng nghe tôi ! Đừng có bất lịch thế chứ”

      “Ok, mà nãy muốn theo đuổi tôi đúng ? Vây có chút tình cảm với tôi đúng ?”

      “Ừ. sao?”

      “Vậy quan tâm sức khỏe người mình thích cũng là chính đáng đúng kg? giờ tôi mệt muốn ngủ. nên quan tâm tôi chứ! Ok?”

      xong định kéo sập cửa lại ngay nhưng bị bàn tay Lý Cảnh giữ lại. lấy chân đá cửa ra trước khi kịp có bất kỳ phản ứng gì.

      “Em đừng làm tôi nổi giận.”

      “Đệch…” – Thùy Vân hơi chột dạ. Luận đánh nhau, cái võ công cơ bản mèo cào của chỉ tác dụng khi có hung khí hoặc đánh nhau cùng đàn bà mà giờ con dao mang theo ở đây. Luận xài lý, mấy cái lý lẽ của chỉ thích hợp cho người có lý trí, với người điên khả thi. để mặc Lý Cảnh kéo tay vào nhà. Bây giờ có làm gì cũng bó tay. Giờ phải tìm mọi cách tới cái bàn làm việc lấy con dao cắm ở chỗ cắm bút hoặc dụ ra ngoài.

      Chưa kịp tận hưởng cảm giác Thùy Vân để yên cho lôi kéo Lý Cảnh chứng kiến 1 cảnh tượng kinh hoàng khi bước vào nhà. Sàn nhà như 1 bãi rác với đầy sách, giấy, bút viết, vỏ mì gói và mấy chai nước lăn lóc. Đây là nơi ở của 1 đây sao? Mỗi lần gặp sao đều được tặng 1 bất ngờ thế này? Mắt dừng lại ớ 1 gói mì mở bên cạnh 1 tập bản thảo chi chít chữ và 1 cuốn từ điển mở trển sàn nhà.

      “Em... hai ba ngày nay em sống như này sao?” – Lý Cảnh quay lại hỏi ngoan ngoãn để mình cầm tay.

      sao chứ.” – lạnh nhạt đáp lại. Ngủ còn có thời gian lấy đâu ra thời gian dọn dẹp nhà cửa. Xong tháng này là thoát rồi.

      ngay cho tôi.” – kéo tay ra khỏi nhà – “ thể để em sống như thế được.”

      “What? điên à? Tôi sống sao kệ bà tôi. ” – Thùy Vân rất muốn phát ra lời như thế nhưng biết mình ở thế yếu nên cố nhịn.

      “Đau…đau quá!” – Thùy Vân rên lên, cương được nhu vậy. Mà khẳng định lại mình cực ghét cách nắm cổ tay kéo xoành xoạch ép buộc sặc mùi Hàn Xẻng này. Chỉ có mấy thằng đàn ông ấu trĩ muốn chứng tỏ mình với mấy đứa mới lớn mới áp dụng cách này, đàn ông chân chính bao giờ ép buộc người khác.

      “À…” – Lý Cảnh thấy tay mình nắm cổ tay hơi siết quá nhanh chóng thả lỏng tay nhưng nhất quyết thả tay . này là 1 kẻ lường được.

      “Tôi muốn lấy dụng cụ vẽ theo.” – quay mặt tránh ánh nhìn của tên đàn ông này. ra Thùy Vân muốn dùng ánh mắt mèo con của Thư Kỳ hay ánh mắt long lanh sương của Ngọc Phượng lắm nhưng mà xài giả tạo quá, kẻo phản tác dụng thôi xài tsundere kế vậy.

      (Tsundere là dạng ngoài mặt lạnh trong lòng ấm. Con tỏ vẻ lạnh lùng, ngang bướng nhưng bên trong xấu hổ, mềm yếu).

      “Ừ, thôi được.” – Lý Cảnh nhất quyết thả tay – “Tôi cùng em.”

      “Ừ.”

      Thùy Vân ngoan ngoãn nghe theo, lôi Lý Cảnh tới bàn làm việc. Định giả vờ vơ tất cả giấy, bút, tất nhiên lĩnh con dao bàn luôn bị chặn lại. Tên này nhanh chóng cầm con dao ném trước ánh mắt kinh ngạc của .

      “Thứ này nguy hiểm. Tôi thấy em xài mấy lần rồi nên cẩn thận tốt hơn.” – Lý Cảnh nhìn Thùy Vân cười đắc thắng.

      “Ừ, tùy thôi.” – nhanh chóng bình tĩnh lại, cười đáp lại . Hình như tên này biết bút chì cũng là 1 hung khí phải?

      Nhanh như cắt, Thùy Vân lấy hết sức kéo tay ra và chộp 1 cây bút chì tấn công . này biết nghe lời. người được đào tạo từ như sao biết được ý định tấn công của . Lý Cảnh mau chóng né đường tấn công của . Bất ngờ.

      “Ư… em …thâm hiểm.” – thấy đau điếng ở hạ bộ. Vội lấy tay ôm ngay chỗ nên bị tấn công nhất của đàn ông. ngã xuống sàn nhà.

      Thùy Vân bước đến trước mặt Lý Cảnh cười đắc thắng, nâng cằm lên.

      “Cưng học thêm mấy khóa nữa rồi hãy tìm chị đây chơi trò soái ca này nhé.”

      Đoạn đá khỏi nhà, mỉa mai cười rồi nhanh chóng đóng cửa cái rầm lại.

      Đúng là 1 khó đối phó. Biết xài dương Đông kích Tây tấn công nữa. Chết tiệt, giờ chả còn sức đâu mà lo cho cách sinh hoạt của ta. Bản thân còn lo chưa xong. Ra tay thâm độc .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 11

      “Bên biên tập duyệt bản thảo của em rồi. Bên có vài light novel trinh thám khác, em có thầu ? chuyển qua cho em.”

      “Thôi được rồi. cho em thở tý . Bên lúc nào cũng chơi hàng gấp à. Bản thảo này em thức trắng cả tháng mới xong đó.” – Thùy Vân than thở - “mà hàng giao em chua quá. Thuật ngữ khoa học . Em lật muốn nát cái từ điển cộng thêm mua mấy cuốn sách chuyên ngành nữa. biết tiền công nhiêu mà em thấy chi nhiều quá rồi đó.”

      “Ha ha… phải em muốn thách thức sao?”

      “Thách thức chứ phải giết người. Mà chúng ta hiểu nhau mà. kêu bên kế toán thanh toán sớm cho em . Lần nào cũng cả tháng mới thấy tiền.” – vào vấn đề chính.

      “Ha ha ha… hối họ. Mà em lần nào làm cho cũng hưởng chế độ tốt hơn dịch giả khác mà.”

      “Cái này là cứu đói đó hai.” – Đúng là lần nào cũng được thưởng nóng thêm ít. Thôi cứ kỳ kèo.

      “A…a… nghe gì hết… chắc mất sóng rồi… thôi bye em nha. Nếu thầu tiếp cho em chọn luôn. Hàng nóng cả đó.” – tiếng dần rồi tắt luôn.

      “Lại chơi trò mất sóng.” – thở dài – “có 1 chiêu xài hoài.”

      Thôi kệ, nếu tên biên tập viên khỉ gió này là có thưởng chế độ chắc lần này cũng kha khá. cũng chả gấp, lương tích góp còn. Công việc này dù làm bị dí deadline sát đít, lần nào làm xong 1 cuốn cũng phải ngủ dưỡng sức cả tuần nhưng được cái tích góp kiến thức nhiều, cho cơ hội làm mai ngoại ngữ và có tính thách thức quá tẻ nhạt. Hơn nữa lương khá ok và khi dịch cái light novel này có ý tưởng cho project sắp tới của .

      “Haiz, ngủ xong tính tiếp. Lần nào cũng phải nghỉ lấy sức 1 tuần mà mình chỉ mới ngủ có 2 ngày.” – Thùy Vân quyết định nằm dài cái cái bãi rác này luôn.

      “Tít…tít…tít…..”

      “Khốn , ai gọi làm phiền thế này.” - cực ghét ai làm phiền khi mình buồn ngủ.

      Thùy Vân quơ tay chộp cái điện thoại kế bên. Nhìn lên màn hình thấy tên Kiều My – con bạn thân tốt của .

      “Hi…”

      “Này, sao tôi gọi cậu cho cậu liên tục cả 2 tuần nay được hả? Tưởng chết rồi chứ?”

      Kiều My đầu bên kia cằn nhằn. Nhiều khi tưởng con này là mẹ đó chứ.

      “Cậu biết khi tôi tập trung chạy deadline là điện thoại, điện thiếc gì hết mà. Nếu cậu gọi chỉ để cằn nhằn thôi nha.”

      “Ê… 2 tháng nay gặp. Khi nào tôi gặp cậu được.”

      biết. Có gì cứ viber . Ok?”.

      , có nhiều chuyện tôi muốn cùng cậu.” – giọng bên kia khẩn thiết.

      “Bị thằng đó đá hả? Hay nhà có chuyện gì?” – châm chọc, đây là đặc quyền chỉ có ở BFF (best friend forever) mà, có thể châm chọc bất cứ lúc nào mà lo đối phương giận hờn vu vơ.

      “Cậu đừng thúi miệng quá nha.” – giọng bên kia giận dỗi – “chỉ là tôi nghe Minh cậu và Lý Cảnh…”

      A, ra là nhiều chuyện. Bạn tốt thế đấy, gọi thèm hỏi thăm sức khỏe con bạn chết chưa mà tám chuyện thiên hạ.

      " Là do lâu ngày liên lạc nên tần số chúng ta lệch pha nhau hay là cậu xem ba cái phim tình cảm nhiều quá hả ? " - Kiều My là 1 đứa con thực tế mà sao hôm nay tự dưng nổi máu nữ nhi thường tình thế này.

      " Này, cậu 24 rồi đó. Chưa có 1 mảnh tình vắt vai thôi hốt đại . "

      " Này, bởi tôi cậu đừng xem ba cái phim Hàn Xẻng hay ba cái shoujo manga nhiều quá mà. Ba cái thằng hay ăn bào ngư, sơn hào hải vị nhiều quá đột nhiên được ăn trứng muối nổi hứng nhất thời thôi mà đặc biệt dạng chưa có cái mình muốn nữa ngộ nhận nhanh hơn. " - đây là lý do Thùy Vân hề kinh ngạc trước lời nhảm của tên dư thời gian đó - " Dạ dày mấy đứa đó được điều chỉnh ăn ba cái đồ mắc tiền quen rồi nên vài bữa đâu lại vào đấy thôi. "

      " Nhưng có ngoại lệ chứ… tôi và Minh đó… ấy đúng chuẩn nam chính perfect của shoujo manga đó…" - giọng Kiều My ngập ngừng, đầy xấu hổ.

      Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

      " Đúng là cậu chân dài 1 mét 8, ngực A cup, mặt V-line nhưng… "

      " Này, ngưng trò xỉa xói tôi nha. "

      " Ồ, có tiến bộ. Chuyện tôi tôi tự biết tính. có gì bye nha. Có gì 1 tuần sau gọi tôi tiếp chuyện cho. "

      Thuỳ Vân tắt nguồn điện thoại 1 cách dứt khoát, cho đối phương kịp phản ứng. Chị đây mà muốn ngủ có là quỷ satan ngồi cạnh cũng mặc kệ. Sau khi nghỉ ngơi còn 1 trận chiến phải đối mặt nữa.



      " Chuyến hàng vừa rồi quá 2/3 bị đánh chìm xuống biển. Còn lại gần như bị hải quan nắm lại. "

      " Dù sao cũng thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta. " - Lý Cảnh nhìn Trần Hùng đầy ý.

      " Vâng. Theo ý thiếu gia»

      nhẫn tâm hy sinh đường dây C do Lý Thanh nắm nhưng vì đại cuộc đành thế vậy. Chỉ trách họ quá xui xẻo khi theo 1 kẻ hữu dũng vô mưu.

      " Tiếc , bên đó làm ăn khá tốt. " - Lý Cảnh chép miệng – " nhưng dù sao cái cũ có cái mới mới đến chứ " - mỉm cười với Trần Hùng.

      " Tôi giải quyết cẩn để ảnh hưởng đến đến các đường dây khác. "

      " Ít nhất, kế hoạch đổi mới của tôi nhờ việc này thuận lợi hơn. "

      " Vâng. " - người trợ thủ trả lời 1 cách chuyên nghiệp.

      " Cả tháng nay vì việc này. Tôi nghỉ ngơi. Hai ngày tiếp theo ông sắp xếp tôi nghỉ . "

      " Vâng ! Xin người cẩn thận " - Trần Hùng biết thiếu gia ông định đâu. tình ông hiểu nổi Thùy Vân kia có sức mạnh gì mà lần nào người gặp ta có chuyện đổ máu cũng bị thương. Nhất là sau vụ lần trước, ông phải đích thân xuống đó đón cậu ấy… Đúng là ra tay nặng . Dù sao người cũng được ông chủ đào tạo từ làm người thừa kế sao lại thua 1 đứa con như thế ?



      Nhìn bản name và thiết kế nhân vật cho kịch bản mới nghĩ ra sau khi dịch cuốn light novel kia, Thùy Vân khỏi hài lòng. hài lòng đến mức xé bỏ 35 trang truyện hoàn thiện cũ chút do dự.

      Câu chuyện kể về 1 thế giới zombie như " Walking Dead ", nơi đó zombie thống trị khắp nơi nhưng vẫn còn 1 số nơi thuộc lãnh thổ con người. nhà khoa học tiến hành cấy ghép trái tim con trai mới chết của mình vào 1 con zombie cùng tuổi. Sau khi tỉnh lại, cậu bé zombie có trái tim con người đó phải sống 1 cuộc sống phải người cũng phải zombie. Nhờ 1 lần cứu người dân của 1 ngôi làng, cậu bé được con người dần chấp nhận và cho phép tham gia huấn luyện chống zombie cùng con người và cuộc chiến bắt đầu. Sau này, cậu bé ngoài chiến đấu các đấu trường sinh tử còn phải tự đấu tranh nội tâm giữa trái tim con người và bản chất zombie.

      " Tôi đuổi theo cậu đó. " - ngừng tay vẽ liên tục.

      mỉm cười. Lần này Thùy Vân quyết định đặt cược viết 1 bản bằng tiếng Nhật hoàn toàn để gửi thẳng Shueisha. Thành Đạt là bằng mọi giá đến đó trước cậu ta kể cả học hơn 4 năm đển đạt được cái bằng N2 này. tác giả biết sử dụng tiếng Nhật thuận lợi hơn nhiều nếu muốn tấn công thị trường khốc liệt này.



      " Kịch bản này quả rất tuyệt vời. " - Tiến Khoa giấu kinh ngạc khi xem bản name của Thành Đạt.

      " Hôm qua xem 1 bộ phim kinh dị, em chợt nghĩ ra. " - Thành Đạt đưa mấy bản thiết kế nhân vật vừa thiết kế cho sư phụ mình.

      Tiến Khoa tập trung nhìn bản thiết kế và name, muốn bỏ lỡ thứ gì cả. Cậu nhóc này đúng là tài năng 10 năm có 1. Trình độ này thua gì họa sĩ bên Nhật. quay lên nhìn thẳng mặt Thành Đạt 1 cách dứt khoát.

      " Thiết kế kịch bản này thành oneshot 50 trang và hoàn thành ngay cho trong vòng 1 tháng. Sắp tới có chuyện qua Nhật, gửi kịch bản này cho họ. "

      " Ok. " - Thành Đạt bình thản đáp. hề ngạc nhiên vì tự tin kịch bản này.

      " Em cứ tiến bộ tốc độ này đúng là tội cho Thùy Vân . " - Tiến Khoa nhìn cậu học trò mình cười – " con bé đuổi theo em cả tám chín năm rồi. "

      " Em vẽ là do em thích. phải để hơn thua bất kỳ ai cả.” – Thành Đạt nén tiếng thở dài – “Đến bao giờ cậu ấy mới hiểu là cậu ấy nên sáng tác vì bản thân chứ phải vì em.”

      Tiến Khoa đứng lên đưa tay xoa đầu cậu học trò của mình mỉm cười. Thằng nhóc này nhìn vô tâm biết cư xử nhưng thực ra là người thấu đáo hơn bất kỳ ai.



      Bấm chuông nghe tiếng. Gọi điện lại khóa máy. Gọi khản giọng ai trả lời. Nhớ lại tình trạng Thùy Vân lần trước, Lý Cảnh thể an tâm được. Lấy hết sức bình sinh, lấy người xông vào phá cửa. Ngay khi cánh cửa vừa đổ xuống, ngờ trước mắt là 1 căn phòng đầy những trang truyện dưới sàn. Thùy Vân tai đeo headphone vẫn ngồi hý hoái vẽ quan tâm. Tựa hồ dù có động đất cấp 8 cũng hề liên quan . vốn cho rằng khi tới đây nhiều thứ nhưng khi đối diện cảnh tượng này hiểu sao chỉ biết ngồi xuống đợi hoàn thành công việc.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 12


      “Xong, có lẽ thiết kế này là ok nhất, đặc trưng mang hình ảnh zombie mà giữ được nét dễ thương cần có của manga.”

      Thùy Vân cầm bản thiết kế nhân vật mới thiết kế xong tán thưởng. Quyết định thiết kế lại hệ hệ thống nhân vật của Zombieland là quyết định chính xác mà. Bây giờ tới sửa lại name lần cuối và bắt đầu hoàn thiện.

      quay ghế lại, định cúi xuống nhặt mấy bản name hoàn thành buổi sáng thấy ngay người đàn ông ngồi nhìn mình chằm chằm trước mặt. giấu được kinh hãi khi thấy ta.

      “Sao … lại ở đây từ lúc nào?” – Thùy Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. nếu giật mình phải con người.

      “Xin lỗi, ban nãy gọi mãi mà nghe động tĩnh gì nên tôi lo lắng phá cửa vào.” – Lý Cảnh đưa đôi mắt ôn nhu nhìn Thùy Vân – “thấy em quá tập trung nên tôi phiền.”

      Thùy Vân đưa mắt nhìn cánh cửa bị phá được đặt dựa vào tường che 1 phần lối ra vào. có 1 điểm yếu là khi tập trung cao độ động đất cấp 8 cũng biết huống gì…

      “Mai tôi cho người tới sửa lại.” – Lý Cảnh hơi ngâp ngừng – “tối nay cứ ở tạm căn hộ gần đây của tôi. Dù sao cũng là tôi làm hư cửa em.”

      cần đâu. Tôi tự biết cách giải quyết.”

      Lý Cảnh tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt – “Em yên tâm. Tôi làm gì em đâu. Tôi lấy danh dự của 1 thằng đàn ông hứa với em. Là lỗi của tôi nên cần phải chịu trách nhiệm là chuyện thường tình.”

      Thùy Vân thở dài, nếu đồng ý cứ ngồi đây làm phiền với nhìn ánh mắt đó cũng có chút xúc động.

      Thấy tỏ ra do dự, Lý Cảnh tiếp – “Còn đồ đạc ở đây tôi cho người trông coi.”

      “Thôi được rồi nhưng để tôi thu dọn mấy bản name dưới đất .” – Thùy Vân cúi xuống nhặt hết mấy bản thiết kế và name nằm ngổn ngang dưới đất để vào túi xách. giờ thực có hứng tranh cãi.



      “Ông cho người xuống xem chừng nơi đây giúp tôi”.

      Lý Cảnh sau khi căn dặn người trợ thủ của mình xong cất điện thoại vào túi. liếc nhìn chăm chú nhìn xấp giấy ngồi bên cạnh. Tình huống này biết bản thân nên làm phiền nên chỉ biết im lặng đưa tay xoay chìa khóa xe.

      “Em ăn gì chưa?” – chợt nhớ đến bản thân tối nay chưa ăn gì.

      Đáp lại im lặng. này hoàn toàn để tâm đến mà lấy bút chì chỉnh sửa gì đó tờ giấy cùng của xấp giấy. Lý Cảnh tự thấy bản thân dù đẹp như thiên vương nhưng cũng thuộc dạng đẹp trai, cao ráo nổi bật đủ để gây ấn tượng khi tán tỉnh con nhưng giờ đây nghĩ có lẽ mình quá tự tin rồi, ngay cả mấy nhân vật tờ giấy kia cũng bằng. dừng xe lại ở 1 cửa hàng tiện lợi bên đường.

      “Em đợi tôi ở đây.”

      Thấy này vẫn đáp lại bằng im lặng, nén được tiếng thở dài mà rời khỏi xe vào cửa hàng trước mặt.

      Nhìn Lý Cảnh vào cửa hàng, Thùy Vân thở phào nhõm. phải tỏ vẻ ta đây siêng năng làm việc nhưng thực quá mệt, rất muốn chợp mắt chút nhưng có an tâm làm chuyện này trước mặt người khác. Chỉ còn cách cố tỉnh táo mà xem lại và chỉnh sửa đống name này giết thời gian. Bất giác để xấp giấy xuống, ngả người về sau, mắt lim dim lại.

      tay cầm bịch đồ mới mua, tay cầm hóa đơn bước ra khỏi cửa cửa hàng tiện lợi, Lý Cảnh nhìn hóa đơn lẩm nhẩm.

      “Nước trái cây. Sữa. Bánh mì. Sushi. Mấy món . Chắc cũng có thứ hợp khẩu vị ấy.”

      Tuy nhiên, nhìn qua cửa xe thấy Thùy Vân ngồi dựa người vào ghế, Lý Cảnh mỉm cười. nhàng mở cửa xe bước vào muốn kinh động .

      xong rồi sao?” – Thùy Vân lười biếng mở mắt. lại cầm xấp giấy tay lên tiếp tục đọc.

      Liếc nhìn này nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, cười nhạt.

      ra là thế!” – thầm nghĩ – “đến cuối cùng em cũng tin tưởng tôi.”

      hiểu nổi tại sao luôn giữ trạng thái đề phòng quá đỗi thế này? Ngay cả là 1 kẻ từ sinh ra trong 1 gia đình bình thường cũng chưa đến độ thế này. hiểu sinh trưởng trong môi trường như thế nào.

      Sau 20 phút chạy xe, cuối cùng cũng đến khu căn hộ của . Lý Cảnh đậu xe và đưa Thùy Vân vào căn hộ 3 phòng của mình, phản ứng hay đúng hơn chả buồn ngó nghiêng gì đúng như nghĩ. luôn bình thản nhìn mọi thứ.

      “Nơi này dù tôi thường ở nhưng tuần nào người giúp việc cũng tới dọn dẹp 2 lần nên sạch lắm. Em cứ nghỉ ở căn phòng kia.” – chỉ vào căn phòng cạnh phòng – “Đừng lo, đó là 1 căn phòng trống, có ai cả nên đồ đạc có mùi của tôi đâu. Tôi mua căn hộ này là vì nó đáng đầu tư và phong thủy khá tốt.”

      buồn quay lại nhìn mà để đống đồ mới mua vào tủ lạnh.

      “Nếu em đói cứ tự nhiên. Tôi để mọi thứ trong tủ lạnh rồi.” – sau khi hoàn thành xong mọi thứ quay lại nở nụ cười ôn nhu với Thùy Vân – “Tôi có chuyện thể ở đây được. Sáng mai tôi ghé qua lại.” – để thẻ từ lên bàn – “Đây là chìa khóa duy nhất. Em yên tâm, tôi có giữ 1 cái nào khác đâu. Ban quản lý nơi này thứ 2 mới làm việc nên em cẩn thận giữ.”

      “Cảm ơn.” – Thùy Vân có chút xúc động trước thái độ này của .

      “Tôi đây.” – Lý Cảnh tay cầm chìa khóa xe rời khỏi căn hộ trước ánh mắt cảm kích của Thùy Vân.

      “Nếu tôi cứ ở đó có lẽ cả đêm em cũng an tâm nghỉ ngơi.” – cười tự mỉm mai mình – “tối nay đành kiếm khách sạn nào gần đây ngủ tạm vậy.”

      ngờ Lý Cảnh lại có ngày rơi vào tình huống có nhà mà thể về. Thà là thế còn hơn phải nhìn này thức suốt đêm cảnh giác . Mà xui xẻo khi mấy căn hộ khác ở đây đều cho thuê cả rồi chỉ còn mỗi căn này. Có trách chỉ trách quá biết đầu tư, có căn hộ nào trống cả.



      may mắn là ta .”

      Dù có chút tội lỗi khi khách đuổi chủ nhà thế này nhưng thể làm thế. Nếu chắc cả đêm thức mất. Dù sao mới nghỉ có 3 ngày, nếu vì quá phấn kích vì kịch bản này thường phải ngủ cả tuần.



      " Tiinnn…tooonnng…tiiinnnn…toooonnn… " - Lý Cảnh bấm chuông cửa nhà của mình.

      Thùy Vân người mặc 1 cái áo T-shirt và 1 cái quần thể thao mở cửa ra.

      " Cửa nhà tôi xong rồi hả ? "

      " À, chiều nay cánh cửa ấy mới xong. " - tất nhiên là dối. Cánh cửa ấy xong sáng nay – " em có gì cứ ở đây tới chiều. Tôi đưa em về. Mà tôi có tiện vào đó ?"

      " Nhà của mà. " - Thùy Vân lạnh nhạt đáp lại.

      xong để cửa ở đó và vào trong nhà. Ngồi xuống ở bàn TV ngay phòng khách. bàn là mấy tờ name của và mấy cây bút chì.

      " Em ngủ ngon ? "

      " Ngon. " - Thùy Vân dối, lâu rồi mới được ngủ giường mà.

      Lý Cảnh cười toe toét. đến mở tủ lạnh ra kiểm tra xem qua giờ ăn gì chưa thấy mọi thứ y nguyên, có chút thay đổi.

      " Em chưa ăn gì sao ? " - quay lại nhìn Thùy Vân có chút lo lắng, này đúng là ăn uống tùy tiện.

      " , nửa đêm qua đói quá tôi xuống mấy siêu thị mini gần đây mua chút sữa rôi. " - buồn quay lên nhìn mà check bản name lần cuối. Tối qua mua sữa xong là ngủ ngay làm ăn gì được hết.

      Lý Cảnh giờ mới thấy bàn có hộp sữa cùng hiệu hộp sữa lớn mua. nhìn khó hiểu.

      " phải hôm qua tôi là mua đồ để tủ lạnh sao ? "

      " Vô công bất thụ lộc. " - Thùy Vân lạnh lùng đáp , biết đạo lý nên nhận ân huệ của ai bởi ai cho ai cái gì.

      Lý Cảnh tiến đến bên Thùy Vân, ngồi dưới đất nhìn lên , đưa tay để lên vai , nhìn ánh mắt ôn hòa.

      " , tôi hề có bất kỳ mưu tính gì. Em đừng cảnh giác quá được . "

      này ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang dịu dàng – thứ mà chưa bao giờ thấy mắt . chỉ mỉm cười, tay gỡ các ngón tay đặt vai mình xuống.

      " Nếu mười mấy năm trước tôi câu này tôi cảm động mà tin tưởng ngay đấy chứ. Có khi còn nghĩ là hoàng tử của mình nữa. "

      " Nếu như thế tôi mong muốn có thể gặp và bảo vệ em khi ấy. " - Lý Cảnh thở dài khi nhìn thấy độc trong ánh mắt dịu dàng kia. ôm chặt lấy .

      Để người đàn ông này ôm chặt mình, Thùy Vân thở dài trong lòng – " Đây là lý do tôi có bất kỳ cảm giác nào với . "

      nhớ 10 năm trước, ngày mà biết được dù bản thân có xuất sắc thế nào. Có đóng kịch giỏi thế nào. Có cố gắng giành được tán thưởng tự hào của gia đình thế nào tuyệt cũng bao giờ có được thứ mình muốn. gia đình bên ngoài hạnh phúc nhưng bên trong lại mục nát. mối quan hệ được xây dựng từ tính toán gọi là mối quan hệ chân chính được. Ba từng " cửa nhà luôn mở chào đón con " nhưng ông liệu có biết phần vì muốn thoát khỏi nó. chỉ tránh phản đối của mẹ . chỉ tránh để bị so sánh cùng chị mình. chỉ để tự do chạy theo cuộc sống mình muốn mà thực muốn đối diện ngôi nhà đó. Ngày hôm ấy, khỏi ngôi nhà ấy, hiểu sao đến thư viện của trường học. Có thể do cuộc sống quá nhàm chán chăng ? ở phòng học, ở nhà là ở thư viện. Khi ấy may mắn khi chỉ còn và 1 cậu bé ở cái thư viện bé xíu kia. mượn 1 cuốn sách to nhớ nội dung là gì nhưng chỉ nhớ hiểu sao nước mắt ngừng chảy. Từ Thùy Vân là 1 đứa đủ dũng khí, chưa bao giờ có dũng khí tâm cùng bất kỳ ai hay có dũng khí khóc trước mặt người khác nhưng hôm ấy hiểu sao lại khóc như thế. Cậu bé ấy luôn im lặng, gì chỉ tiếp tục cắm đầu vào tờ giấy vẽ kia. cứ khóc còn cậu bé ấy cứ vẽ cho đến khi bình tĩnh lại. Dù lúc ấy hay sau này, cậu ấy luôn như thế. Im lặng. hỏi han gì . an ủi . hiểu sao lại thích như thế. Trước kẻ bình thản quan tâm mọi thứ như thế khiến cảm thấy dù có làm bất kỳ hành động xấu hổ nào cũng sao. Thùy Vân lúc nào cũng có thể ngẩng đầu kiêu ngạo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      Quay lại thực tại, liếc mắt nhìn người đàn ông ôm chặt mình. Người này mãi mãi hiểu được . lấy tay đẩy ra và trở lại nụ cười mỉa mai thường ngày.

      " Lần trước tôi ra tay quá chăng ? Im lặng có nghĩa là tôi cho giở trò sàm sỡ. "









    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 13


      Lý Thanh tay ôm chặt lấy bờ vai gỉ máu. Cuối cùng, tranh nhau hơn 30 năm trời vẫn thua tên con chính thức đó. Tại sao cả đời mẹ thua mẹ thằng đó đến cả đời cũng thua thằng con khốn nạn của mụ đàn bà đó? ngừng gầy dựng thế lực cho Lai Hoa Bang, nếu liệu nó có được như ngày hôm nay? Khi thằng nhãi đó sung sướng du học nước ngoài, lăn lộn giang hồ tung hoành ngang dọc thế mà khi nó trở về lão già đó ngại giao cho nó tất cả và ném từ cao xuống.

      “Tạp chủng sinh ra thứ tạp chủng.”

      cười nhạt nhớ lại lời người đàn bà đó. Cả đời 2 mẹ con đều thua 2 mẹ con đó. Thứ khiến Lý Thanh đau lòng nhất chính là hy sinh của hơn 300 huynh đệ đường dây C – những người vào sống ra chết cùng bấy lâu nay.

      “Ha ha ha ha…” – cười to, quay lại nhìn mấy huynh đệ còn sống sót – “Tụi bây . Chỉ cần giao nộp tao cho thằng chó đó tụi bây còn sống được.”

      . Có sống cùng sống.” – người mặt mày thô kệch trong đám lưu manh .

      “Đúng thế, tụi em phải là kẻ tham sống sợ chết. Chỉ là chết thôi mà.” – kẻ khác .

      Sau đó mười mấy tên còn lại nhao nhao đồng tình.

      Nhìn thấy cảnh này, Lý Thanh tự thấy cuộc đời buồn cười . em 1 nhà đấu đá đến kẻ sống người chết còn người dưng lại có thể câu thế này. Cuộc sống uổng phí khi có những huynh đệ tốt này mà.



      Thùy Vân nhìn tập bản thảo vừa hoàn thiện hơn 50 trang khiến khỏi tự tấm tắc. Có thể đây là bản thảo tốt nhất của trước giờ. uổng phí hơn 1 tháng nay của .



      “Cái gì? Để thoát rồi sao?” – Lý Cảnh nhíu mày lại.

      “Dù bên cảnh sát đóng vụ án này lại.” – Trần Hùng báo cáo – “Bị thương thế này khó thoát. Ngay cả Ngũ lão tham gia lần này cũng thất thoát ít nên truy lùng .”

      “Đằng nào cũng là tôi. Có tìm thấy xử lý cho nhàng chứ nếu lọt vào tay 5 lão già ấy muốn sống cũng được, chết cũng xong.”

      Lý Cảnh ngồi dựa vào ghế. Từ khi nào 2 em lại thành thế này?



      Lý Thanh cắn răng cố nhịn để 1 tên đàn em băng vết thương lại. ngờ có thể kỳ tích sống đến giờ này. Ông trời cũng bạc đãi , nếu thoát được thề tha cho thằng khốn đó.

      “Đại ca… đại ca…” – 1 tên đàn em thở hồng hộc chạy vào – “em nghe được… được…” – lại thở hồng hộc nên lời.

      “Thở xong .”

      “Em nghe tên Lý Cảnh có 1 người đàn bà bên ngoài.” – tên đàn em khẩn trương .

      “Hả.” – Lý Thanh buồn quay lại – “thằng đó khi nào chả có đàn bà. Vớ vẩn.”

      “Nhưng… em nghe theo đuổi con này hơn 5 tháng rồi. Khi có thời gian là thăm ngay, lần này nghe lòng con này.”

      “Mày đừng có nhảm nữa.” – Lý Thanh cáu gắt, từ khi nào đám đàn em xuống cấp tới mức quan tâm ba cái thứ tào lao này.

      “Con đó là người cứu thoát lần trước.” – tên đàn em cố .

      “Cái gì?” – Lý Thanh nắm chặt tay, nếu thằng đó chết lần đó đến nước này – “Con đó ở đâu?”.



      “Hả? Sư phụ sao? Em cùng qua Nhật?” – Thùy Vân kinh ngạc . có nghe lầm ? Sao lại quá thuận lợi thế này? Mới xong bản thảo mà…

      ra cần 1 người phiên dịch. Em cũng làm trong ngành này nên tình lý gì cũng thuận.” – Tiến Khoa .

      “Ưm… còn cậu ấy sao?” – hơi ngập ngừng. Đúng ra Thành Đạt là học trò cưng của sư phụ nên chứ phải .

      “Nó thích tham gia ba cái xã giao phiền phức này lại biết tiếng Nhật.”

      “Chi phí sao?” – đúng là uổng công học hành mà.

      “Em cần phải lo. Tính chi phí cho công ty. Lần này em là tư cách người phiên dịch cùng trợ lý của .”

      “Really? Đúng là em thể từ chối được rồi.”

      “Ừ. Có gì tháng sau là đó. Em sắp xếp time cho .”

      “Rầm!”

      Bất ngờ cửa nhà bật tung, nhìn ra thấy ba bốn thằng giang hồ bặm trợn.

      “Em có chút chuyện. Có gì sau nha.” – vội tắt máy.

      em là Thùy Vân, con đàn bà của thằng Lý Cảnh?” – tên hét lên.

      “Tên đúng mà vế sau sai rồi.” – bình thản đính chính – “giờ mấy muốn bắt hay giết gì tùy.” – giờ ba bốn thằng lưu manh phá cửa tìm bắt chỉ giết thôi. giờ như cá lên dĩa. Khu nhà ở đây như thành phố san sát nhau mà cách nhau cả đoạn đường, có la hét cũng bằng .

      Đám lưu manh nhìn thái độ hợp tác của kinh ngạc rồi cười ha hả.

      em có cá tính lắm mà giết chưa đâu. Chỉ phiền em cùng tụi 1 chuyến.”

      “Tôi có thể đem theo tập bản thảo quan trọng này?” - cửa nhà lại bị phá, ai đó chôm bản thảo này ...

      tên lưu manh tiến đến, cầm tập bản thảo vừa làm xong lật mở xem xét rồi gật đầu.

      “Thấy em hợp tác như thế thành vấn đề.”



      Lý Thanh dựa người vào tường. tại thể đến bệnh viện mà vết thương này khá nặng chỉ được băng cầm máu khả năng nhiễm trùng khá lớn. cố cắn răng chịu đựng, đảo mắt thấy đám em khổ sở trốn trong ngôi nhà cũ nát này cùng trong lòng khỏi xúc động.

      “Vào em.” – cửa mở ra, bình thản bước vào.

      Lý Thanh ngờ dung mạo bình thường này là người dám cứu mạng thằng em và cũng là người làm nó say mê. Mà đúng là hiếm nào bị bắt mà hiên ngang thế.

      “Sao tụi bây trói ta hả?” – tên nhao nhao lên.

      “Tại ta hợp tác quá nên tao nghĩ cần thiết.” – trong bốn tên bắt Thùy Vân lên tiếng.

      tên đến chỗ Thùy Vân nâng cằm lên, dò xét người – “Có con này là bồ thằng Lý Cảnh ?”

      “Sao lại sai được.”

      Bất chợt Thùy Vân nhịn được cười.

      “Phụt…”

      Cả đám du côn nhìn kinh ngạc, tên hét lớn.

      “Con này cười cái gì?”

      “Ha ha, chỉ là tôi thấy các người đúng là chuyên nghiệp. Chả ai bắt cóc người khác lại để lộ mặt mày thế này cả. Mà chả băng nào bắt cóc mà huy động mười mấy thằng như các người. rất buồn cười.”

      chàng nãy giờ dựa vào tường, tiến đến chỗ , lạnh lùng lấy tay bóp 2 má lại.

      “Nếu thế chỉ cần xong chuyện giết là xong.”

      “Vậy là tạm thời tôi an toàn đúng ?” – Thùy Vân mỉm cười đáp trả - “Phiền cho biết giam tôi ở đâu?”

      Lý Thanh buông tay xuống. Đẩy cho 1 thằng đàn em.

      “Tụi bây phụ trách con này cẩn thận.”

      cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Lý Cảnh. Ngay khi bên kia bắt máy, chỉ lạnh lùng .

      “Con đàn bà của mày ở chỗ tao. Khôn hồn đến gặp tao.”



      Vừa nghe xong điện thoại, Lý Cảnh khỏi kinh ngạc. ngờ lại thất sách như thế? ngờ thằng con hoang kia lại tìm Thùy Vân. móc điện thoại gọi ngay cho đàn em.

      “Cho người đến ngay nhà Thùy Vân kiểm tra cho tôi.”

      Chết tiệt. Em đừng có bị gì đấy.



      Thùy Vân cẩn thận để bản thảo dưới gối vào đảo quanh căn phòng. Nhìn chung khác gì nhà mấy. có đồ đạc gì nhiều. nhớ lại mấy tên lưu manh ban nãy, có vẻ như phải dạng người thông minh gì. Còn người đàn ông ban nãy, ánh mắt như thế hẳn là phải đùa. Giờ quan trọng là phải biết bắt làm gì mới tính đối sách được.

      gõ cửa ra ngoài. Cửa mở ra. tên lưu manh đứng chắn ngang trước cửa mặt mày đăm đăm hỏi .

      “Có chuyện gì?”

      “À, tôi đói rồi. Phiền tìm chút gì cho tôi ăn và nếu được đem chút nước luôn. " - mỉm cười ra lệnh. Đây là đặc quyền của người bị bắt cóc trước khi bị giết mà.

      " nghĩ du lịch hả ? Mà đòi hỏi. " - hét lên.

      " Nếu tôi đói hay khát chết giờ này mấy đạt được mục đích đâu, đúng ? "

      cứng họng, bực tức đóng sầm cửa lại bỏ , miệng ngừng lầm bầm.

      " Đúng là phiền phức mà. Ai bảo bắt cóc sướng hả. "

      " Ê mày đâu đó ? " - tên thấy lầm bầm chửi rủa hỏi.

      " mau đồ hầu hạ con đó. "

      Lý Thanh nằm dựa tường, nhắm mắt lại.



      Ăn no, ngủ kỹ. Nghe ngóng tình hình bên ngoài. Giờ Thùy Vân tỉnh táo hơn bao giờ hết. gõ cửa ra ngoài hét lên.

      " trai, tôi có chuyện này cần gặp sếp . "

      " Nhảm nhí, đại ca chuyện cùng mày đâu. " - tên lưu manh hết đáp lại.

      " Tôi có chuyện cần thương lượng mà. Chỉ có lợi cho các người chứ có hại." - Thùy Vân vặn volume hết mức hét. muốn tên cool boy ấy nghe.

      " Mày ồn quá, im lặng chút . " - giọng tên lưu manh giấu tức giận.

      " Tôi nghe mấy định dùng tôi để giết Lý Cảnh. " - Thùy Vân chịu thua mà hét lên – " Mấy đánh giá cao tôi quá rồi. Mà giả gặp chắc giết được . Mà nếu may mắn giết được cả đám các người cũng bảo toàn. Tôi có cách giúp các người. " - bắt đầu lạc giọng. Thùy Vân ít khi lớn tiếng nên hét nãy giờ là 1 cố gắng lớn.

      Đáp lại là im lặng. hồi sau cửa mở ra. Tên lưu manh đưa ra ngoài. Đúng như nghĩ, tên cool boy đó là đại ca ở đây.

      " Muốn nhảm gì xong im lặng biến lại chỗ cũ cho tôi. " - Lý Thanh nhăn mặt . bị vết thương hành hạ đau đớn mà lại bị này cùng tên thuộc hạ ngu ngốc thi nhau hành hạ lỗ tai nữa.

      Thùy Vân ngồi đối diện Lý Thanh, nhìn thẳng mặt .

      " Tôi nghe định dùng tôi nhử tên Lý Cảnh kia ra để giết . "

      " sao ? " - Lý Thanh cố cắn răng nhịn cơn đau, bình thản đáp.

      " ta giật địa bàn sao ?" - trong đàm phán, đầu tiên phải biết chính xác nhột ở đâu mà gãi. ngờ kiến thức khi học marketing lại có thể dùng trong trường hợp này.

      " Đưa ta . " - Lý Thanh lạnh lùng cùng tên đàn em.

      " Nếu chỉ vì lý do nhặt thế mà thí mạng em đúng là đại ngốc. Mấy thằng huynh đệ đần độn này của chết là đáng. " - Thùy Vân bị kéo , quay mặt lại hét, giờ chỉ còn khích tướng thôi.

      Lý Thanh tức giận đứng dậy, kéo tay tên đàn em ra, kéo Thùy Vân vào tường, đưa 1 tay lên bóp ngay cổ kéo lên, mắt gíấu căm thù.

      " Mày ai đần độn ? Mày biết thằng con hoang đó giết hơn 300 huynh đệ tao hả ?"

      Bingo, Thùy Vân nhanh chóng nắm 2 từ khóa quan trọng, cố cười lớn mặc cho bản thân ngạt thở dưới bàn tay thô bạo này.

      " Ha ha ha… em ruột còn tha huống gì 1 con đàn bà… có bị ngu ? "

      " Tao … có máu mủ gì thằng khốn đó cả. " - vai Lý Thanh nhói đau, bất ngờ thả tay xuống.

      Chết tiệt, miệng vết thương lại hở ra. Máu bắt đầu chảy. Đám thuộc hạ thấy thế nhao nhao lên lo lắng, chạy ngay đến bên cạnh đại ca.

      tên đứng lên, đấm mặt Thùy Vân hét lớn - " Con khốn này, đại ca có gì tao giết mày. "

      " Đàn bà như mày hiểu đâu. Dù ấy cửa chết tụi tao cung ngại theo. "

      " Chết thôi mà. tựa lông hồng. "

      Thùy Vân bặm môi lại nhìn đám lưu manh lo lắng cho chủ nhân mình. tiến đển chỗ Lý Thanh, tay đẩy mấy tên lưu manh ra.

      " Mày định làm gì ? " - tên hét lên.

      " Có đui ? Có thể bị hở vết thương rồi. Mau mở băng ra. " - hét lên.

      Đúng như dự đoán, vết thương bị hở nghiêm trọng. Lại có dấu hiệu nhiễm trùng.

      " Phải đến cơ sở y tế ngay. " - .

      " Mày có điên ? Nếu được bọn tao rồi. Đám người của thằng bạn trai mày canh chừng ở mấy bệnh viện cả rồi. "

      " Tôi bệnh viện mà là cơ sở y tế. " - Thùy Vân tức giận hét lên – " cơ sở y tế phường xã ít gây chú ý. Phải đến cơ sở gần đây ngay."

      Thấy đám lưu manh do dự, hét lên – " Nhanh ! Lấy xe nhanh ! "

      " Dừng lại " - Lý Thanh cố gượng . thể tin này được.

      Thùy Vân lấy tay nắm lấy cổ áo mở toang của lại kéo lên kề sát mặt mình, nhìn thẳng mặt Lý Thanh tức giận .

      " Tôi biết cái đạo nghĩa đàn ông của các người là gì nhưng tôi biết để đám em ngốc - những kẻ sẵn sàng chết vì lo lắng chuyện tuyệt nên làm . Còn mấy huynh đệ chết vì đừng để họ hy sinh vô ích. Muốn chết cách nào hay hơn mà chết! " - có chút cảm động khi chứng kiến tình cảm của đám du côn này.

      Lý Thanh cứng họng. Đám du côn nhanh chóng làm theo lệnh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :