1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 6


      “Đại thiếu gia giờ bắt đầu liên kết với các xã đoàn khác. Theo như tôi tìm hiểu, cậu ấy định đẩy mạnh phân phối ma túy để đẩy nhanh quyền lực. Ngoài ra, cậu ấy còn mở rộng các dịch vụ mại dâm…” – ông Hùng bắt đầu báo cáo cho chủ nhân của mình, thấy cậu chủ mình im lặng. Ông ngưng lại.

      “…”

      “Chúng ta có nên kiềm chế Đại thiếu gia lại ? Nếu …”

      “Ông sợ hổ lớn khó bắt?” – Lý Cảnh ngẩng lên nhìn ông.

      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…”- Trần Hùng ngập ngừng.

      Lý Cảnh mỉm cười, xua tay ra hiệu ông ra ngoài.

      “Tôi tự biết sắp xếp.”

      Lỳ Cảnh buồn cười trước thái độ của ông Hùng. tế, Lý Thanh càng lớn mạnh ngày tàn của càng tới sớm. Ông ta nghĩ cảnh sát Việt Nam phát gì sao? Chẳng qua là họ định câu dây dài bắt cá lớn. Còn những xã đoàn khác nữa, ngoài mặt là hợp tác nhưng với trong lòng như thế? Ông là 1 người ngạo mạn, biết trời cao đất dày, đắc tội ít đại ca. Họ im chứ phải họ có mưu tính riêng. Cứ đà này, cũng chả cần phải làm gì cũng ngư ông đắc lợi.

      “Nếu cần hy sinh luôn vậy.” – Lý Cảnh thở dài, cha phải tự dưng mà coi trọng hơn Lý Thanh. Nếu ta hiểu đạo lý này cũng chả tới bước này.

      Con người nếu tự biết khả năng hạn chế nên biết an phận. chợt nhớ tới Thùy Vân, nhớ tới cái ước mơ nỗ lực này . Từ khi sinh ra, Lý Cảnh biết định mệnh của mình nên chưa bao giờ ra khỏi quỹ đạo này. Ước mơ của là gì?



      Thùy Vân cuối cùng trở lại nhịp sống bình thường sau 1 tuần kiện xuất bản vừa rồi. Làm việc, đọc sách tìm tư liệu và thay đổi lại bản thảo cũ. Nghĩ lại quá bi quan nữa, bản thảo mà bí mật làm 2 tháng nay thực tế phải là dở nhưng cần vẽ lại. muốn đường đường chính chính thắng bằng nội dung và nét vẽ. Chuyện duy nhất khiến bận tâm giờ là công ty vừa lắp camera mà chĩa thẳng vào nữa chứ. làm việc riêng được mà khối lượng công việc Ngọc Sơn – boss giao cho quá ít và có tính thách thức. rất tẻ nhạt.

      “Này, chị có đầu óc mà làm việc thế này hả?”

      Giọng của Thư Kỳ - bạn mới của sếp - hét lên. ả này mới vào thực tập 3 tuần mà dụ được boss của vào tròng rồi. Đúng là cáo mượn oai hùm. Thôi kệ, loại người này được lòng ít mà mất lòng nhiều này trụ được nhiều nhất 2 tháng nữa. dù làm mất lòng cũng ít nhưng ngoại hình tầm thường, gia thế tầm thường, khả năng tầm thường với họ là 1 kẻ đáng ngại.

      Dù sao, ồn ào của Thư Kỳ khiến văn phòng cũng đỡ buồn ngủ hơn. Nhìn lướt qua văn phòng, thấy ánh mắt căm giận của các tiền bối trong công ty nhìn trẻ này. có chút thú vị. có TV ở nhà trọ nên kịch công sở cũng tồi.

      đừng có quá đáng, ăn hiếp Ngọc Phượng chứ.” - đàn chị đóng vai quần chúng 1 lên tiếng.

      “Nếu đầu óc ta quá ngu si sao tôi có lý do chứ?” – nữ phản diện mỉa mai.

      “Này, đằng nào ấy cũng là tiền bối của . nên nhớ mình chỉ là thực tập thôi.” – quần chúng 2 lên tiếng.

      “Hức,… chị đừng nữa” – nữ diễn viên chính lên tiếng, rất đúng phong cách phim truyền hình điển hình.

      tiếc là có bắp rang. Thùy Vân thở dài trong lòng.

      sao chứ? Mấy chị có khả năng căm miệng cho tôi. Kinh nghiệm gì cả mà quan trọng là thực lực.” – nữ phản diện chọc khóe.

      “Thực lực? Từ đầu tới đây chỉ để cua giám đốc thôi. Con gì mà ăn mặc… đừng quên vợ sắp cưới của cậu ấy là Ngọc Phượng đó.”

      “Hà, nếu biết cách giữ chồng đâu để người ta chán cơm tìm phở. Mà 2 người lấy nhau đâu.” – nhân vật phản diện nhìn thẳng vào mặt nữ chính giọng mỉa mai còn ánh mắt pha chút khinh thường.

      Thùy Vân nhìn gương mặt đầy ức uất của Ngọc Phương thoáng thấy 1 nụ cười đó. đúng là kẻ tám lạng người nửa cân. Đây là tại sao Ngọc Sơn có bao nhiêu bạn mà chỉ có người vợ sắp cưới. đáng thương cho Thư Kỳ này quá. Nếu ... Thùy Vân nảy ra 1 trò chơi mới để xả khí buồn tẻ nơi đây.



      “Xin chào.” – Thùy Vân ngồi vào chỗ trống đối diện Thư Kỳ. này quả ai ưa nhỉ? Mà trò lập của mấy bà chị văn phòng nơi này cứ như trẻ con cấp 2. ngu ngốc.

      “Chào.” – Thư Kỳ thờ ơ .

      phiền chứ?” – Thùy Vân mỉm cười .

      “…”

      “Tôi có chuyện muốn với . Có phiền ra ngoài dùng bữa ?”

      “Tôi có gì cần với chị.” Thư Kỳ cáu kỉnh .

      biết đó. giờ sếp tôi ăn cùng vợ sắp cưới và gia đình rồi.”

      sao?” – Thư Kỳ nhíu mày, chả lẽ con trợ lý này định chửi xéo như hội bà Tám kia.

      biết đó, dù tôi phải bạn cũng chả phải vợ sắp cưới của người đó nhưng với cương vị trợ lý, tôi biết số thứ mà cả hai người biết.” – Thùy Vân giữ vững nụ cười môi. Sau đó, cầm túi xách lên và cúi xuống thầm vào tai Thư Kỳ - “ hiểu ý tôi chứ?”

      Thỉnh thoảng cũng nên huyên náo khí 1 chút chứ? Điều khiển con chó hay sủa bậy dễ hơn con hồ ly thành tinh. Dẫu sao, Thùy Vân cũng chán.



      “Cái gì? Chị kêu tôi gây trước mặt mẹ ấy khiến cho bà ấy ấn tượng xấu?”

      “Yes. hiểu vấn đề rồi đó.” – Thùy Vân gật đầu.

      “Chị… chị có điên ?” – Thư Kỳ hét lên.

      Con bé này đần độn. Chả lẽ đạo lý lấy lui làm tiến hiểu sao? Giờ phải giải thích tâm lý học cho con bé này sao?

      biết mẹ của bạn trai mình là ai ?” – Thùy Vân từ tốn, bình tĩnh giải thích cho bé thiếu iot trước mặt.

      “Bà Ngọc Lam – trong những nữ doanh nhân tỉnh Vĩnh Long. Bà ta mình dẫn dắt công ty Ngọc Lam và là người hỗ trợ vốn cho Sơn thành lập công ty Ngọc Sơn này.”

      “Và?”

      “Và…” – Thư Kỳ ấm úng.

      Haiz…IQ thấp dễ dạy hơn dù khi dạy cũng phải cố kiềm chế. Thùy Vân nhủ thầm.

      mình bà ta nuôi lớn bạn trai đấy. Nắm được bà ta là nắm được cả nửa thế cờ.”

      “Bà ta giỏi đó.” – Thư Kỳ xuýt xoa.

      “Éo… may mà có con mắt thẩm mỹ tốt và xinh đẹp. Nếu …” – Thùy Vân mệt mỏi – “Bà ta là người phụ nữ rất mạnh mẽ. mình nuôi con trai. Chính vì thế bà ta chọn cho con trai mình thứ tốt nhất đảm bảo cho thằng con công tử bột của mình có chỗ dựa vững chắc sau này. nghĩ loại đàn bà như thế lên bằng niềm tin à.”

      “Dạ, ý chị là…” – Thư Kỳ ngập ngừng.

      “…” – Thùy Vân liếc mắt nhìn trẻ.

      “Ok, tôi hiểu chị gì cả. Tôi thể chỉ để tỏ vẻ ăn ý thôi.”

      “Ngọc Phượng là con của chủ công ty đối tác với Ngọc Lam. hiền lành – hay có vẻ hiền lành – sinh ra trong 1 gia đình có thể lực và có lợi ích cho công ty Ngọc Lam. Đây là 1 mối quan hệ hoàn toàn tương thích với suy tính, nguyện vọng của bà Lam.”

      “Dạ?”

      trắng ra, giá trị của với bà ta là con số . Bây giờ có nịnh bà ta tám đời bả cũng chọn làm con dâu đâu.” - Ngọc Vân cố gắng đơn giản hóa vấn đề - “Biện pháp duy nhất để thay đổi chỉ có tình cảm. Tôi muốn cho bà ta thấy Thư Kỳ bên ngoài chua ngoa, đanh đá và tưởng chừng rất đáng ghét nhưng lại là 1 lương thiện, mạnh mẽ để gợi nhớ hình ảnh bà ta khi trước. càng làm mọi người ghét càng tốt, càng làm tăng hình ảnh xù xì, mạnh mẽ của lên và tôi có cách khiến bà ta nhớ lại hình ảnh bản thân mấy chục năm trước cũng bị xã hội lập.”

      “Nhưng tại sao phải làm bà ta ấn tượng xấu với em?”

      biết trong tâm lý học, có 1 trạng thái gọi là cực ghét chuyển sang cực thích và thích chuyển sáng cực thích ? Kiểu như khi mua hàng, nếu công ty đó bán hàng cho rất tốt rất hài lòng nhưng khi sản phẩm có cố, cực kỳ tức giận và họ cố gắng sửa chữa lại sai lầm cho khi cảm nhận thành ý, chắc chắn còn hài lòng hơn.”

      “Em hiểu rồi. Còn…”

      nữ chính ngây thơ, thiện lương kia tôi có cách riêng.”

      “Chị Vân.” – Thư Kỳ ngập ngừng – “Chị giúp em chỉ vì muốn tháo cái camera đó xuống thôi sao?”

      “Tất nhiên là vậy chứ sao?” - Ngồi giả vờ làm việc thực rất khó chịu. Từ ngày cái camera đó được bắt lên như bị giam trong tù ấy – “nhưng có những thứ thể dùng mưu mẹo giành được mà phải dùng chân thành. Tôi chỉ giúp có cơ hội nhưng thành công được hay là do bản thân ” - lời thoại này học ở đâu đó trong truyện tranh.

      “Cảm ơn chị.” – Thư Kỳ ôm chầm lấy Thùy Vân – “trước giờ em đâu cũng bị người ta ghét cả. Nhiều khi đâu phải em muốn bị mang tiếng giành bạn trai đâu mà do chính bọn con trai ấy …Lần đầu tiên có người con chịu..."

      Thùy Vân đẩy Thư Kỳ ra. này đóng kịch cho ai xem chứ? ta có sao liên quan gì đến ? nhiều lời.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 7.1


      Thùy Vân vô thức xoay chiếc bút chiếc bút chì tay. nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt. Ngọc Phượng này phải là dạng con hành động bồng bột, hành động thiếu suy nghĩ. Mỗi hành động của ta đều được suy tính kỹ càng. Quả là con nhà nòi mà. Hoàn toàn ngược lại với Thư Kỳ.

      “Haiz… Lão Phật bà dù là sói già nhưng dù sao vẫn là con người chính trực.”

      con hồ ly tu thành tinh như Ngọc Phượng muốn đối phó chỉ còn cách buột giữ được kiểm soát. ta càng giận dữ càng mất cân bằng, hành động thiếu suy nghĩ hơn. Thủ đoạn này có chút dơ bẩn nhưng với “ma” phải mặc “áo giấy” thôi. Dù sao phải hoàn thành kế hoạch này nhanh để tập trung chuyên môn.



      “Này, chị có mắt hả? thấy bản thiết kế này hoàn toàn sai quy tắc mỹ thuật thông thường sao?” – Thư Kỳ cố gắng hét lớn, tỏ ra cực kỳ tức giận.

      “Tốt lắm” - Thùy Vân cười thầm trong bụng.

      “Làm lại cho tôi. Cái này mà đem tới đối tác chỉ tổ làm người ta xấu hổ thôi.” – đoạn Thư Kỳ ném thẳng tập hồ sơ của tiền bối vào sọt rác. Thực cái hồ sơ này đạt chuẩn.

      Bà Lam từ ngoài cửa văn phòng thiết kế nghe tiếng hét của Thư Kỳ. Nhìn ăn mặc tân thời dữ tợn kia lớn tiếng với đồng nghiệp, bà nghiêng đầu hỏi con dâu tương lai tháp tùng bà.

      “Ai thế?”

      Ngọc Phượng mắt dao động, run run .

      “Dạ là nhân viên thực tập của công ty.”

      “Thực tập mà hỗn láo, lớn tiếng đàn chị sao?” – Bà Lam nhíu mày lại.

      “Dạ…. dạ… là…” – hai mắt Ngọc Phương cứ đỏ hoe như muốn trào nước mắt.

      “Hửm?”

      “Dạ… ấy là bạn của Sơn.” – run run .

      Bà Lam nhìn Thư Kỳ rồi lắc đầu. Con trai bà đúng là có mắt nhìn…sao lại thích loại con đanh đá cáo mượn oai hùm như thế này ?

      Thùy Vân quan sát tất cả biểu tình trong căn phòng này. Khóe miệng cong lên. Lịch của lão bà này nắm trong bàn tay. tình mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch ban đầu. Tất cả cũng nhờ giúp đỡ cùa Ngọc Phượng, nàng quá khôn khéo diễn vai hiền lành số phận tương lai ta càng thảm.



      “Mai lên công ty đuổi việc con ả thực tập sinh Thư Kỳ ngay cho mẹ.” – bà Lam ra tối hậu thư.

      “Hả?” – Ngọc Sơn mở to mắt nhìn mẹ mình, trước giờ bà quản nhân công ty thiết kế của sao mà hôm nay – “Thư Kỳ là 1 làm được việc” – hề dối.

      “Nhân cách có vấn đề cũng bỏ. Hôm nay, mẹ thấy ta lớn tiếng ở công ty. Mẹ lần hai đâu.” – bà lạnh lùng quay – “Mà mẹ muốn con quan hệ cùng ta.”

      “Haiz… ấy lại làm gì nữa thế?” – có chút tiếc nuối nhưng lệnh của đại cổ đông dám tuân.



      “Hả… nghỉ việc?” – Thư Kỳ hai mắt trợn lên nhìn Ngọc Sơn. Tất nhiên cố kinh ngạc 1 cách xinh đẹp.

      “Tất cả là do em hôm qua… “ – Ngọc Sơn thở dài – “…tại sao hôm qua em lại tỏ ra đanh đá như thế chứ? "

      " Hôm qua… " - hai mắt Thư Kỳ đỏ hoe, vai run lên – " là do hồ sơ ấy sai chứ … em chỉ nghĩ cho công ty thôi ".

      nhớ lại lời Thùy Vân – [ đàn ông là những kẻ sĩ diện. Họ luôn muốn tránh nước mắt của con bởi khi thấy chúng họ mủi lòng, mềm yếu ] - khóc nức nở như đứa trẻ - [ khi càng yếu đuối cách trẻ con bản năng làm cha, làm người bảo vệ của họ trỗi dậy . Tuyệt đối cho lời chia tay ] - cách khóc này có quá khoa trương ?

      " Nếu… bản thiết kế tới tay đối tác… oa oa oa… họ … oa oa oa… "

      Ngọc Sơn kinh ngạc nhìn Thùy Vân, ngọt ngào mọi ngày đâu rồi ? đanh đá hay la mắng mọi người nữa.

      " Oa… oa… em phục… oa… "

      vội chạy tới ôm vỗ về Thư Kỳ, cứ dự tính ấy khóc 1 cách nhàng chứ kiểu rơi vài giọt lệ… cố tránh nhìn chúng nhưng ngờ khóc như 1 đứa trẻ thế này. có muốn nhìn tai cũng thủng màn nhĩ mất.

      “Hức…” – Thư Kỳ lau nước mắt, nước mũi lên áo khoác ngoài của Ngọc Sơn - [ hãy tỏ ra là 1 vụng về, mạnh mẽ, biết cách cư xử và trẻ con chút. Làm cho phải ôm như đứa trẻ. Bản năng của trỗi lên ] – là phụ nữ, biết kế sách này của Thùy Vân là thượng sách.

      Ngọc Sơn ôm chặt Thư Kỳ, nhìn vết nước mắt, nước mũi của Thư Kỳ áo có hơi ái ngại nhưng nhìn gương mặt lem luốc như trẻ con này đáng , khó làm kiềm lòng được, chỉ biết ôm vỗ như đứa trẻ thôi.

      “Thôi được rồi, xin lỗi…là sai. Em coi như có chuyện gì .”

      “Hức… hức…” – Thư Kỳ ôm chặt hơn, ngừng khóc, đóng kịch phải đóng cho trót. tình lúc này rất muốn chạy tới khoe Thùy Vân thành tích này, muốn hét lên “Đại công cáo thành” nhưng cố kiềm chế.

      Thấy Ngọc Sơn ôm Thư Kỳ mặt mày lem luốc bước ra khỏi phòng, mặt Ngọc Phương biến sắc. Sao lại thế nhỉ? Xưa nay ấy có bao giờ cãi lời bác đâu? Sao lại vì 1 đứa con quen hơn 1 tháng cãi lời bác ấy?

      Thùy Vân nhìn phản ứng của Ngọc Phương. Có chút tự hào trong lòng. đọc nhiều sách tâm lý nhưng hôm nay mới được thực hành, chơi thực tế. ngờ thuận lợi như thế.

      đánh giá quá thấp bản năng làm cha của người đàn ông rồi, ạ.”



      “Bước đầu tiên thành công.” – Thùy Vân gạch lên tờ giấy trước mặt – “giờ chắc bà Lam tức điên lên. Chỉ muốn giết vì làm con bà ta cãi lời”.

      “Vậy phải làm sao?” – Thư Kỳ mở to mắt nhìn .

      Đúng là xinh đẹp , dù trang điểm khá . chung dùng đối tác hề sai, nếu Thùy Vân là đàn ông chắc chồm lên ăn thịt nàng rồi. nàng xinh đẹp và có chút ngốc nghếch.

      “Vẫn kiểm soát được. Mai cứ làm thế này… " - Thùy Vân cúi sát tai Thư Kỳ thầm.

      “Ok. Chị chắc ấy đến chứ?”

      Thùy Vân gật đầu. Bước thứ 2 phải khiến nữ chính mất cân bằng, nộ khí nổi lên.



      Ngày mai là ngày triển lãm các sản phẩm đồ họa toàn quốc tại thành phố Vĩnh Long. Các công ty thiết kế đều tham gia và tất nhiên công ty Ngọc Sơn cũng thế. Vì hôm nay chỉ chuẩn bị tập dợt có gì quan trọng nên Thùy Vân sếp cần . Hãy dưỡng sức cho mấy ngày tiếp theo. Tuy nhiên, công ty phải chia lực lượng, gần như toàn bộ mọi người đều được huy động ở nơi tổ chức chỉ còn 1 số ít trực công ty.

      Thấy Ngọc Phượng đứng gần đó, Thùy Vân la lớn.

      “A, chết … mình quên tập thiết kế đó mất rồi…” – tỏ ra lo lắng – “Nếu hôm nay nộp bị loại mất… nhưng mình rời khỏi đây được…” – khẩn trương.

      “Có gì thế?” – Ngọc Phương liếc mắt nhìn Thùy Vân hỏi.

      “A” – Thùy Vân nắm chặt cổ tay áo Ngọc Phượng – “Chị ở đây may quá! Em để quên 1 tài liệu quan trọng trong phòng giám đốc rồi nhưng được. Chị lấy giúp em được ?” – nhìn người phụ nữ đối diện với ánh mắt khẩn thiết – “Chị là vợ chưa cưới của giám đốc nên tiện hơn. Em dám giao chìa khóa cho ai ngoài chị.”

      Ngọc Phượng nhìn trước mặt cầu khẩn và nghe 2 từ vợ chưa cưới có chút khoái cảm. Đúng, là vợ chưa cưới của Ngọc Sơn.

      “Thôi được. Để tôi .”

      Thùy Vân mừng rỡ để chìa khóa vào tay Ngọc Phượng.

      “Tập hồ sơ ở ngăn dưới cùng bàn làm việc đấy ạ. Nó có màu xanh. Cảm ơn chị nhiều ạ.”

      Nhìn bóng Ngọc Phượng chạy , Thùy Vân cầm điện thoại nhắn tin cho Thư Kỳ.
      “Còn lại phụ thuộc vào cả đấy. Canh đúng thời điểm. Xóa ngay tin này cho tôi”.



      Ngọc Phương chạy vào văn phòng, đúng là đám lười nhác mà. là trực thế mà bỏ hết. Nếu sau này làm chủ công ty phải chấn chỉnh lại mới được. nhàng mở cửa phòng Ngọc Sơn, cúi xuống ngăn kéo cuối cùng lấy tập hồ sơ. Bất chợt nghe cửa phòng mở toang.

      Theo quán tính, Ngọc Phương vội chui ngay xuống bàn làm việc. nhàng quay lên thấy 1 đôi nam nữ ôm hôn nhau điên cuồng mà nam chính là chồng sắp cưới của , nữ chính còn ai trồng khoai đất này nữa.

      “Tôi làm việc vì công ty mà mấy người lại…” – Ngọc Phượng cố nén giận trong lòng.

      Tiếng thở ngày dồn dập. càng nắm chặt đôi tay lại. được, kiềm chế bấy lâu nay, hạ được bao nhiêu con nhân tình của Ngọc Sơn. Cố bình tĩnh.

      “Á…” – Ngọc Phượng đứng dậy, ánh mắt khẽ rung rung lên vì nước mắt kinh hãi nhìn đôi nam nữ bán khỏa thân trước mặt.

      “Sao em lại ở đây?” – Ngọc Sơn dừng lại kinh hãi nhìn .

      “Em… em lấy tập hồ sơ bị để quên… Tập hồ sơ này quan trọng” – Ngọc Phương tay nắm chặt hồ sơ, ánh mắt đầy bi thương – “Xin…l…” – sau đó chạy khỏi phòng.

      “Chết tiệt” – Ngọc Sơn vội mặc quần áo và chạy ra khỏi phòng theo Ngọc Phượng, để mặt Thư Kỳ ở đó.

      Thư Kỳ mặc quần áo vào. Lấy điện thoại nhắn tin ngay cho quân sư của mình.
      “Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch. xóa tin nhắn này.”

      Thùy Vân nhìn tin nhắn điện thoại khỏi mỉm cười. ngờ các diễn viên đóng tốt đến thế.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 7.2


      “Chúng ta chia tay nhau .” - Thư Kỳ bấm nút gửi cho số điện thoại của Ngọc Sơn theo kế hoạch của Thùy Vân – Lạt mềm buộc chặt.

      làm theo kế hoạch.”

      gửi tin nhắn cho quân sư của mình.

      “Giỏi lắm.”

      Nhìn tin nhắn reply, bất giác Thư Kỳ mỉm cười toe toét. rất lâu rồi người bạn là con lại hết lòng giúp mình nữa. Từ cấp 2, phát triển sớm hơn nhiều người. hề muốn mọi người chú ý. thực tình muốn giành bạn trai của những bạn của mình, là do đám con trai đó theo đuổi … Tại sao mọi người, đám con đó lại lập …còn lời đồn đại làm nữa… có ai tốt hết, họ muốn thế chiều thôi.

      Đám đàn bà của công ty này cũng thế, từ khi mới đến họ nghĩ xấu rồi. lẽ xinh đẹp, ăn mặ thời trang là sao? Làm nghề này phải biết cách ăn mặc chứ? Họ cứ dụ dỗ Ngọc Sơn mới có được coi trọng. Nực cười…

      Đâu phải tự dưng đa tình? là con , cũng cần người quan tâm …

      Chỉ có Thùy Vân chịu đến làm bạn cùng . ấy như bọn họ, phán xét , coi thường , lập ấy đối xử như 1 người bạn … Lâu lắm rồi, Thư Kỳ mới có cảm giác này.



      “Hắt xì…”

      Thùy Vân hắt hơi. Gì thế nhỉ? vội tống ngay 2 viên thuốc cảm vào miệng. Tuyệt đối thể để ngã bệnh được. Nghỉ việc bị trừ lương mà cũng chả vẽ được. Đời phải phim truyền hình. Nữ chính bệnh bị trừ lương mà có.

      lấy tay nhắn tin lại cho Thư Kỳ.

      “Lấy củ hành mua sẵn ra cắt cho tôi. xem phim bi kịch. Làm sao để mai làm ai cũng biết khóc cả đêm. Mà có gọi nhớ bắt máy khóc 1 tiếng và tắt ngay.”



      “Tại sao tối qua gọi em trả lời?” – Ngọc Sơn kéo tay Thư Kỳ lại.

      “Em…em ngủ sớm. Chúng ta kết thúc rồi.” – Thư Kỳ theo kế hoạch kéo tay Ngọc Sơn ra, né tránh để thấy gương mặt xấu xí khóc cả đêm vì tối qua xem “Bản tình ca mùa đông” của (thông cảm, tác giả xem phim tình cảm nên biết phim nào bi kịch cả, đành lôi phim huyền thoại này vào).

      Ngọc Sơn kéo mạnh tay Thư Kỳ khiến quay mặt về phía mình.

      [ Rột…Rột… Thùy Vân ngồi ở nơi chuẩn bị cả đêm (view tốt, khuất tầm nhìn mọi người) nhìn cảnh tượng này nhai bắp rang bơ tán thưởng ngốc kia đóng kịch cũng tốt lắm]

      bất ngờ khi thấy đôi mắt sung lên vì khóc của Thư Kỳ. Sao lại như thế, tại sao lại khóc như thế?

      “Buông em… em muốn làm kẻ thứ ba. Hôm qua…thấy chạy theo chị ấy…” – Thư Kỳ giọng khô khốc, ánh mắt tránh nhìn ánh mắt của người đàn ông này – [chiêu làm nũng nên làm nhiều, phải ai cũng muốn tối ngày dỗ con đâu. Đôi khi chút e lệ khiến dục vọng đàn ông nổi lên].

      Ngọc Sơn kéo Thư Kỳ ôm vào lòng, tại sao này khiến xao xuyến như thế? Tại sao cứ để thấy những hình ảnh khó cưỡng này.

      [ Thùy Vân nghĩ thầm hay là nên đổi làm nghề tư vấn tình như bộ phim của Will Smith nhỉ?]

      buông em ra, nếu em cầm lòng được… khó lắm em mới có thể chia tay .” – Thư Kỳ kéo tay Ngọc Sơn ra.

      , chưa đồng ý chia tay mà. tính” – Ngọc Sơn vẫn lỳ lợm ôm chặt Thư Kỳ - “Hôm qua, thể bỏ mặc ấy được, dù gì ấy là do mẹ chọn. với mẹ hủy hôn ước.”

      “Ưm… sao… hức…” – Thư Kỳ đẩy Ngọc Sơn ra – “… buông em ra… nếu em lại làm dơ áo nữa mất.”

      Ngọc Sơn ôm chặt Thư Kỳ, tay xoa đầu .

      sao, có mang theo áo dự phòng.”

      [ Nhìn cảnh tượng đó, Thùy Vân mỉm cười. Tới giờ nữ chính vào cuộc rồi.]



      Ngọc Phượng nhìn đôi nam nữ trước mặt âu yếm khỏi bàng hoàng. phải hôm qua khóc 1 cách xuất thần và khiến Ngọc Sơn cảm động chạy theo an ủi bỏ con ả đó rồi sao? ấy xin lỗi rối rít mà. Tại sao chỉ trong đêm lại như thế này? Tại sao…

      quay . Cố nén lại nộ khí.

      “Ồ, ngờ nhân viên thiết kế của công ty lại xinh đẹp như thế.” – phóng viên buông lời trêu chọc Thư Kỳ.

      “Xinh đẹp, ả xinh đẹp gì chứ? Chỉ là hạng đàn bà lên giường cùng đàn ông thôi” – Ngọc Phượng thầm chửi trong lòng.

      “Này, cậu đừng có chọc vợ tương lai của tôi chứ? Tập trung . Tôi nhờ cậu đến đây là viết bài giới thiệu công ty đó” – Ngọc Sơn ôm lấy Thư Kỳ.

      “Đúng là con nít mà” – Thùy Vân trộm nghĩ và liếc mắt nhìn Ngọc Phượng.

      “Cái gì” – mặt Ngọc Phượng đen lại – “Thế là gì?”

      Thư Kỳ liếc mắt nhìn Ngọc Phượng đầy mỉa mai.

      “Con này nữa. Đừng có con nít như thằng kia chứ?” – Thùy Vân nhìn Thư Kỳ ra hiệu.

      Thấy ánh mắt quân đầy nộ khí, Thư Kỳ quay mặt lên xấu hổ.

      “Con khốn này.” – Ngọc Phượng cố nén giận – “Bình tĩnh” – bất giác làm rơi hồ sơ tay xuống – “ được, nén lại” – nhìn lên thấy ánh mắt mọi người nhìn thương hại.

      “Đúng là trai tài sắc. Để tôi chụp 1 tấm cho 2 người. " - người phóng viên tán thưởng – " À, mà bên kia dọn lại bàn giúp tôi. " - chỉ vào Ngọc Phượng.

      Ngọc Phương quay lên, thấy ánh mắt ái ngại mọi người nhìn , ánh mắt mỉa mai của đó. Đường đường là giám đốc phu nhân, hàng giá mà bị xem là 1 nhân viên cấp thấp. căn môi.

      " Thư Kỳ, mày chờ xem. Tao tha cho mày đâu. " - Ngọc Phương nhủ thầm – " Cái gì cũng có giới hạn của nó. Đừng nghĩ tao hiền mà sợ. Tao trị được những con khác mày cũng ngoại lệ. "

      Thùy Vân nhìn ánh mắt thù hận của Ngọc Phượng, khóe miệng cong lên.

      " Cá căn câu. ".



      " chắc ổn chứ ? " - Thư Kỳ lo lắng nhìn Thùy Vân, lần này phải đối mặt lão bà bà rồi.

      " Có lần nào làm theo tôi mà sai chưa ? " - Thùy Vân mắt rời cuốn " Psychopath " lạnh lùng trả lời. Lúc đọc sách ghét nhất là bị làm phiền.

      Thư Kỳ nhớ lại, đúng là lúc nào cũng như Thùy Vân dự đoán. thở .

      " Tôi tin "

      " … "



      Bà Lam rảo bước dạo quanh con đường trước nhà. Bất chợt bà nghe 1 tiếng hét lớn :

      " Con đàn bà này, thiếu nợ mà chịu trả nợ sao ? "

      người đàn ông thô kệch lấy tay ra đánh người đàn bà lam lũ xấu xí. Bà Lam nhíu mày lại nhớ hình ảnh 20 năm trước của mình.

      " Tôi trả nợ ông ngay nhưng… giờ… có gì ông tha cho nhà tôi. Ông lấy nhà tôi cả gia đình tôi sống ở đâu. "

      Bà Lam định chạy tới ngăn lại tiếng 1 lớn tiếng hét lên :

      " Ê, thằng cha kia ! Sống phải có tình người tý chứ " - xinh đẹp ăn mặc thời trang xuất , đẩy người đàn ông dứng hăm dọa người phụ nữ ra và đỡ bà ta lên. khó chịu hành động bạo lực này.

      " Con l..n kia, chuyện tao mắc gì đến mày hả ? " - người đàn ông bị đẩy ngã sừng sỏ hét lên.

      Bà Lam nhìn hình như quen mặt, chợt nhớ đó là thực tập đanh đá hôm trước – Thư Kỳ.

      " Ông có đáng mặt đàn ông ? Đánh người đàn bà tay tấc sắt… Ông còn uy hiếp đòi siết nợ nữa. " - Thư Kỳ sừng sỏ hét lên – " thấy người ta nuôi gia đình cực thế nào sao ? "

      [Cố tình khơi gợi quá khứ cho bà ta. Làm bà ta thấy có người đồng cảm].

      Ngọc Lam nghe Thư Kỳ , lòng có chút xúc động.

      " Kệ mẹ tao, đừng có xía chuyện bao đồng " - người đàn ông đứng dậy tiến vào Thư Kỳ.

      Có chút sợ hãi, Thư Kỳ tháo chiếc giày cao gót cầm lên tay tư vệ.

      " Tôi… tối báo cảnh sát ông hăm dọa người, siết nợ người ta đó. Ông phạm luật " - Thư Kỳ đá nốt chiếc giày còn lại để vướng chân, tay cầm chiếc giày khư khư – " Tôi sợ đâu. Ông mà đến là tôi đánh đó " - hùng hổ.

      [ tùy cơ ứng biến . Cứ làm theo bản năng.]

      Thư Kỳ thở dài, sao khúc quan trọng nhất quân sư chỉ .

      Người đàn ông chạy tới tấn công Thư Kỳ. nhắm chặt mắt, dù biết là có vũ khí nhưng theo quán tính chỉ biết giơ tay tự vệ, quên che cho người phụ nữ sau lưng.

      “Dừng lại” – Ngọc Sơn nắm chặt tay người đàn ông đẩy ra. tay ôm chặt Thư Kỳ.

      Bà Lam nhìn cảnh con mình hùng cứu mỹ nhân có chút tự đắc. Thằng nhóc bé lúc nào cũng lẽo đẽo theo mẹ đây sao? Từ khi nào mà mạnh mẽ, đàn ông, biết bảo vệ người phụ nữ của mình như thế? đó quá đáng ghét.

      “Tuy nhiên, sao lại trùng hợp như thế? Điều tra người phụ nữ đó cho tôi” – bà Lam khẽ người vệ sĩ. Bà tin có thứ trùng hợp thế này. Nếu là màn kịch con bé đó tiêu đời.



      Thùy Vân đóng cuốn sách “Psychopath”.

      “Lời dối đáng tin nhất chính là .”

      Tất nhiên có sử dụng chút tiểu xảo ở đây nhưng mọi thứ đều dựa cơ sở . Người đàn bà đó sống gần đó là . Bà ta thiếu nợ là . Chủ nợ là nốt. Chỉ là cam kết nếu bà ta chấp nhận đóng vở kịch này, kéo chủ nợ mình tới khuôn viên gần nhà họ Lam và chấp nhận để ông ta đánh số nợ đó nhà hảo tâm giúp trả. Tất nhiên, điều kiện là im lặng của bà ta. Còn Thư Kỳ, lần này, cho ấy biết hết mọi tính toán của mình là do coi như đây là bài thi cuối kỳ . Nếu ta ứng phó nổi sau này làm sao ngốc đó đối phó đám đàn bà bên cạnh boss ?

      Khóe miệng cong lên.

      Vở kịch hoàn thành 80%.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 8.1


      “Bà Lam phản đối Sơn đưa tôi dự tiệc của đối tác.” – Thư Kỳ phấn khích – “Có phải bà ta chấp nhận tôi ?”

      “Bà ta còn ghét nữa.” – Thùy Vân lạnh nhạt trả lời.

      " Cảm ơn chị nhiều lắm. Cuối cùng tôi cũng thành công rồi. Nếu có chị… "

      " Tôi chưa hề chúng ta thành công. "

      " Hả " - Thư Kỳ nhìn chằm chằm quân sư của mình kinh ngạc. phải công phá thành công Ngọc Sơn cùng mẹ ta rồi sao ?

      " Chấp nhận có nghĩa ủng hộ. Đối với bà ta, Ngọc Phượng mới là dâu vàng. Tôi biết con mắt bà ta có nhìn thấy giả tạo của nàng ấy nhưng tuyệt nhiên giá trị của gia đình Ngọc Phượng với công ty Ngọc Lam là . Muốn bà ta từ bỏ này, trừ phi… "

      Thư Kỳ mở to mắt chăm chú nhìn quân sư.

      " … này làm bà ta thể chấp nhận được. "

      " Hả ? Mà làm chuyện gì là chấp nhận được ? "

      Thư Kỳ ngây ngô nhìn Thùy Vân. trẻ trước mặt đưa cho tờ giấy và nhỏe miệng cười đầy ma mị.

      " "

      " Ghen "

      " "

      " Máu "

      " Kết thúc ".

      Thư Kỳ đọc xong kinh hãi quay lên nhìn Thùy Vân. " Máu " ý ấy là sao ? Thư Kỳ nuốt nước miếng nhìn Thùy Vân. nhắm mắt lại, nhớ những gì này làm giúp . biết ở đời nên tin ai cho ai cái gì nhưng nếu phải lựa chọn, thà…

      " Tôi tin chị. "

      Thùy Vân nhìn đối diện. này hỏi nhiều như mọi khi. muốn biết bước tiếp theo của là gì sao ? Hay là này quá mù quáng vào cái tình ấu trĩ giữa mình và tên thiếu gia kia đến nỗi bất chấp ? Hoặc ta quá ham tiền ?

      " tên công tử bột đó đến thế sao ? "

      Thư Kỳ nhìn Thùy Vân, im lặng suy nghĩ 1 hồi và cười.

      " Tôi biết nữa. Mà đúng là hôm ấy ta cứu tôi khỏi tên chủ nợ tôi có chút hạnh phúc. Mấy thằng đàn ông trước chưa ai cho tôi cảm giác này cả " - Thư Kỳ ngập ngừng đôi chút " …nhưng tôi thích cảm giác có 1 người bạn gọi điện mỗi tối hỏi thăm chia sẻ, giúp đỡ tôi từng chút như thế này hơn. Nên chỉ cần là chị tôi tin chị."

      " Bạn ? " - Thùy Vân nhếch mép, nhìn đồng hồ - " Thôi, tối rồi. Tôi về nhà trước đây. Nghỉ ngơi sớm. "

      " Ohm. " - Thư Kỳ định gì đó nhưng lại thôi.

      " À, tôi muốn nhắc nhớ. Quan hệ giữa chúng ta chính xác là hợp tác. Tiền trao cháo múc. Xong việc còn bất cứ liên quan gì. " - Thùy Vân xác định lại.



      " Cái gì ? " - Ngọc Phượng mở to mắt kinh ngạc nhìn ba – " Sơn đưa con đó dự tiệc kỷ niệm tập đoàn Thiên Lai " - phải đó chính là xác định mối quan hệ 2 người với mọi người sao ?

      " Thằng đó, con còn thiết tha gì. Con của Hồng Mạnh ta phải hạng con thích quen, bỏ. Bỏ hôn ước hết. " - ông Mạnh tức giận ném tập tài liệu xuống.

      " Còn bác sao ? Bác ấy chấp nhận đâu. " - Ngọc Phượng lắp bắp.

      Ông Mạnh nhìn con đáng thương của mình cười nhạt.

      " Nếu bà ta cho phép thằng công tử bột đó dám à. Thôi bỏ con."

      " , đúng… " - Ngọc Phượng tin – " Ba đừng làm gì hết. Con… con biết cách xử lý con đó. Chẳng qua đó chỉ là đứa con ham tiền… con … ấy chỉ nhất thời lung lạc. "

      Ông Mạnh khẽ lắc đầu nhìn đứa con nặng tình của mình.

      nhất quyết tha cho con bé thực tập đó đâu.



      Cảnh 3 – Màn 1.

      " cứ chuyện cùng bạn . Để em ăn chút đồ ăn lót dạ. " - Thư Kỳ nghiêng đầu 1 cách duyên dáng thầm vào tai bạn trai mình.

      [ Tìm cách tách khỏi Ngọc Sơn. mình để Ngọc Phượng có cơ hội tiếp cận .]

      Thư Kỳ kiêu sa trong bộ váy dạ hội màu trắng lặng lẽ tách khỏi mọi người. tìm nơi yên tĩnh ngồi mình. Quả như Thùy Vân , Ngọc Phượng trong chiếc váy đỏ thắm tiến gần đến chỗ , miệng mỉm cười dịu dàng.

      " giả tạo " - Thư Kỳ thầm nghĩ.

      " Có phiền nếu tôi ngồi đây ? " - Ngọc Phượng mỉm cười.

      " Tùy chị. " - Thư Kỳ trả lời cộc lốc.

      " Ồ, xác nhận quan hệ cùng Sơn à ? " - giọng pha mỉa mai.

      " Có liên quan đến chị ? "

      " , chỉ là tôi muốn cảnh báo thôi. Đừng quá hy vọng, đằng nào cũng chỉ là hàng tạm thời quen chơi của ấy thôi " - Nụ cười dịu dàng hề tắt.

      " Quả là hồ ly luyện thành tinh. lời châm chọc mà nụ cười lại ngọt đến thế. " - Thư Kỳ nghĩ thầm, người ta ở ngoài nhìn hẳn nghĩ họ chuyện phiếm.

      " Sao im lặng thế. "

      “Chị đừng quá đáng chứ?” – Thư Kỳ gằn giọng – “ ấy chọn tôi.”

      “Hả? đúng ngây thơ. Địa vị của , gia thế của thế mà lại cho rằng ấy chọn sao?” – ánh mắt Ngọc Phượng nhu mì – “ có bao giờ thấy đại gia lấy ? Chẳng qua chân dài để quen chơi. Lọ Lem lấy được hoàng tử phải do ta đẹp mà là do bản thân ta là con 1 bá tước. Bởi thế, tôi hy vọng quá mơ mộng. Hạng như làm ở quán bar được…”

      “Này, chị đừng được nước làm tới nha. Tôi nhịn đủ rồi.”

      Thư Kỳ đập bàn, hét lên. Mọi người nhìn chằm chằm 2 người .

      [Làm mọi người chú ý đến chỗ . Làm bộ dạng là người kích động, hung hăng.]

      “Tại sao … tôi chỉ…” – Ngọc Phượng long lanh đôi mắt, chực khóc. Môi mím lại. Nhìn chung khá oan khuất.

      Ai da, người nhà giàu cũng nhiều chuyện . Nhìn chăm chăm Thư Kỳ như thể thú lạ. Miệng mấy bà tám nhà giàu cũng xí xa xí xào.

      …” – Thư Kỳ tức giận, mặt đỏ tía tai. phần do uống chút rượu. Đáng ra nên học diễn xuất chứ phải thiết kế.

      “Tôi chỉ muốn chúc mừng…” – hai dòng nước mắt lăn khỏi đôi mắt.

      Ngọc Sơn chạy tới đẩy 2 người phụ nữ này ra. mới chút mà…

      “Em làm gì thế Thư Kỳ?” – Ngọc Sơn giọng có chút giận, tại sao này cứ nóng nảy, suy nghĩ thế này.

      “Em… “ - Thư Kỳ trợn mắt nhìn .

      có gì đâu… là do em…” – Ngọc Phượng, kéo kéo cổ tay Ngọc Sơn, .

      Thư Kỳ đỏ mặt hơn, hét lên.

      “Kệ 2 người. Em lấy đồ ăn.”

      Ngọc Sơn lắc đầu, bé này lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Có gì dỗ sau.

      Ngọc Phượng cười hả hê trong lòng.

      Bà Lam thản nhiên nhìn biểu cảm tình tay ba của xấp .

      “Meoz” – con mèo uốn mình khoái cảm.

      Thùy Vân đưa tay nựng con mèo tay nhìn bao quát các diên viên chính. Lý do có mặt ở buổi tiệc này? lấy vai trò trợ lý của Ngọc Sơn, theo nhắc tuồng tên cùng vị trí mấy chú mấy bác ở nơi này. Thư Kỳ là 1 đơn giản dĩ nhiên vật hợp theo loài, chàng ta chọn IQ cũng cao. Mà là biên kịch, đâu thể bỏ con giữa chợ được dù ham hố gì tham gia ba cái tiệc tùng phiền phức đặc biệt của cái công ty này.



      Cảnh 3 – Màn 2.

      " Là . " - Thư Kỳ bước vào nhà WC thấy Ngọc Phượng đứng trang điểm lại trước gương.

      “À, chào…” – Ngọc Phương liếc nhìn mỉa mai – “chưa à?” – cần đóng kịch thêm. Giờ ở đây chỉ còn 2 người.

      " đúng là 1 con hồ ly tinh. " - Thư Kỳ gằn giọng.

      Ngọc Phượng cười mỉa mai.

      “Do quá ngu thôi”.

      ” – Thư Kỳ chỉ vào mặt đối diện.

      gì? Mấy con bạn trước của ấy tôi còn đá được. Huống gì con ngu như . "

      " … là phá họ ? " - Thư Kỳ cố tình kinh ngạc 1 cách khoa trương.

      " Bọn đàn bà đó dám phá chúng tôi. Chỉ là thay trời hành đạo thôi. Tôi mới là người xứng với ấy. "

      " đáng khinh. "

      " Đáng khinh ? Đáng khinh sao bằng cùng bà già kia ? Lợi dụng tôi giúp công ty bả mà mới thấy con trai là mềm lòng rồi."

      " … đồ đạo đức giả… "

      " Ha ha… học hỏi cưng. " - Ngọc Phượng bặm bặm môi cho son đều rồi kiêu ngạo bước .

      Thấy Ngọc Phượng , Thư Kỳ mở túi xách ra kiểm tra cái máy ghi mở nãy giờ. thanh chỉ có thể là tốt. bỏ công bỏ 2 em mua 1 cái máy chỉ có chế độ ghi .

      " Đại công cáo thành " - bấm nút send.

      Thùy Vân nhìn tin nhắn mới đến mỉm cười. Đúng là học sinh giỏi mà.

      " Show time ".



      " Đáng khinh ? Đáng khinh sao bằng cùng bà già kia ? Lợi dụng tôi giúp công ty bả mà mới thấy con trai là mềm lòng rồi."

      Mọi người kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại của Thư Kỳ, ai nấy đều xì xào tự hỏi chủ nhân là ai và nhân vật chính là ai. số người biết chủ nhân đoạn đối thoại và " bà già " được nhắc đến là ai nhìn bà Ngọc Lam ái ngại.

      Ôi cứ có người là có chuyện để tám. Đúng là cuộc đời mà.

      Bà Lam đen mặt lại, thể mất mặt hơn nữa nên quyết định bỏ trước. quên ném cái nhìn đầy nộ khí cho Ngọc Phượng. Kiểu này coi như mẹ chồng con dâu trở mặt thành thù rồi.

      " Meoz "

      " Sao còn ở đây ? " - Thùy Vân ngạc nhiên hỏi Thư Kỳ, đáng ra này phải chung cùng 2 mẹ con đó chứ ?

      " À, tôi thấy tiện. Để ấy an ủi mẹ mình . Giành hơi kỳ nên về chung cùng . "

      " Cũng biết cư xử nhỉ ? " - Thùy Vân nhìn Thư Kỳ tán thưởng.

      " Cảm ơn . Nếu nhờ thể lật… "

      Thùy Vân đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười ra hiệu với Thư Kỳ.

      " Chuyện làm nên nhắc lại. "

      Thư Kỳ biết mình lỡ lời, rụt cổ lại.

      " À. "

      " nhớ mọi thứ đến hôm nay đều là do ý trời. dính dáng gì hết. "

      Thư Kỳ gật đầu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 8.2


      phải nhớ tuyệt đối cẩn thận khi mình nhé”- Thùy Vân nhấn mạnh –“Bây giờ Ngọc Phượng như 1 con chó bị dồn vào đường cùng. Nó sẵn sàng quay đầu lại cắn kẻ thù bất kỳ lúc nào”.

      “Tôi hiểu rồi nhưng…” – Thư Kỳ ngập ngừng.

      . Chúng ta hợp tác nhau nên công bằng 1 chút.” – Thùy Vân liếc nhìnThư Kỳ.

      “Khi ấy có phải chúng ta làm hơi quá ?”

      “Haiz, tôi biết sống phải tạo 1 đường thoát cho người ta nhưng thà diệt cỏ tận gốc còn hơn bỏ sót.” – giọng Thùy Vân có chút suy tư – “ căn bản phải đối thủ của ta. Ngọc Phượng là 1 người con khẩu Phật tâm Xà, để lâu có ngày cắn chết thôi bức để ta hành động sớm… vả lại… tôi chỉ sợ nếu làm bà Lam đó mất hết thể diện trước mặt mọi người vì đứa con dâu vàng này bà ta giữ lại ta. Dù sao bà ta là người sống ở thương trường bấy lâu nay có lẽ vì lời tuổi trẻ háo thắng này mà bỏ 1 nước cờ tốt.”

      Điều Thùy Vân lo lắng nhất là kế hoạch này chắc chắn phải có 1 người hy sinh. Mọi thứ an bài cả. Tuy nhiên muốn Thư Kỳ lo lắng làm hỏng cả 1 kế hoạch tuyệt vời này của .



      “Điều tra ngay đoạn ghi đó cho tôi ngay. Kẻ nào dám làm tôi mất mặt như thế này thể nào tha thứ được” – bà Lam giấu giận dữ. Trong lòng bà có đáp án.

      Ngọc Phượng đúng là đáng giận nhưng đó là lời nóng giận của 1 con bé được nuông chiều từ bé. Bà từ lâu thấy tâm địa của con bé này nhưng đây là loại người còn đào tạo được. Mục đích kẻ gửi đoạn ghi này thực là khiến quan hệ bà và Ngọc Phượng thể cứu chữa nữa. Người duy nhất có lợi ở đây và có khả năng ghi chúng chỉ có .



      Hình ảnh đem cắm USB vào dàn thanh của buổi tiệc hôm qua lên trong màn hình máy tính. Lý Cảnh nhìn đoạn phim này nén được tiếng thở dài.

      “Haiz, cuối cùng em định làm gì thế hả?”

      Bà Ngọc Lam tuy là 1 doanh nhân công ty , lớn như tập đoàn Thiên Lai của nhưng dù sao cũng là phụ nữ có thế lực. Trước nay người đắc tội bà ta có mấy ai sống tốt. thực hiểu tại sao Thùy Vân lại làm chuyện này.

      “Meoz…meoz...meoz” – Miêu Miêu ngửa bụng khoan khoái tay .

      Nhớ lại 2 hôm trước đến buổi tiệc trễ. Khi đến đó, vô tình thấy Thùy Vân ngồi chơi cùng Miêu Miêu. Nếu phải vì bận tiếp 1 vài đối tác và muốn quấy rầy sau chuyện lần trước tới chào hỏi. Sau đó, thấy lén lút đến khu vực thanh nên bám theo và thấy hành động ám muội này của . Khi ấy, hiểu Thùy Vân làm gì cho đến khi nghe đoạn băng ấy phát lên. Ngay sau đó đến phòng bảo an lấy đoạn phim camera này ngay trước khi mọi thứ phiền toái hơn nhưng… ấy thực là sai sót khi hành động?

      “Meoz…meoz…meoz…meoz…”

      “Haiz… sao hôm qua mày ngoan để cho người lạ chơi đùa thế hả?” – lấy tay xoa xoa đầu Miêu Miêu.

      Sao em chọc vào ai chọc lại dính vào bà Lam? Dù là khi tiếp xúc cũng nể phục vài phần người phụ nữ này. Đàn bà tay trắng chỗ dựa mình đạt được thành tựu này tất đơn giản.

      Lý Cảnh quyết định cầm chìa khóa lên.



      Nằm dài nệm, Thùy Vân cố nghĩ cách ứng phó ngày mai. Chắc chắn máy quay hình quay được hình ảnh gắn USB vào dàn thanh. Nếu làm thế, mọi người cho là Thư Kỳ làm, chính vì thế ở ngoài luôn giữ khoảng cách cùng này. Khả năng cao bị đuổi việc.

      “Haiz… kế hoạch của mình đúng là có lỗ hổng lớn này.”

      biết lỗ hổng này từ khi chọc giận Ngọc Phượng nhưng do quá hiếu thắng muốn chứng tỏ mà bất chấp. Tuy nhiên, khá tự hào kế hoạch này dù nó còn 2 chương “Máu” và “Kết thúc” chưa hoàn thành nhưng chắc chắn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của . Thôi, cứ như đổi môi trường làm việc. Dù sao cũng chơi đủ rồi.



      “Tiin…Tiinn…Tiinnn…”

      Lý Cảnh khẩn trương bấm chuông nhà Thùy Vân. tình thể nào để yên được nữa. Vừa mở cửa ra, chưa kịp chào hỏi ...

      “Cạch…”

      Thùy Vân ánh mắt lạnh tanh, đóng cửa lại ngay chưa cho phản ứng gì.

      “Này, mở cửa…” – Lý Cảnh hét lên, tay ngừng bấm chuông.

      này biết trời cao đất dày, chơi có giới hạn chứ, đụng ngay ổ kiến lửa. ngại chạy hết tốc lực tốn 3h đồng hồ từ thành phố đến đây để giúp ta thế mà đối xử như thế.

      “Mở cửa…” – hét lớn, bấm chuông ngày nhanh. tin Thùy Vân chịu nổi tiếng chuông ầm ĩ.

      Cửa mở ra. ấy nhìn với ánh mắt khó chịu. Lý Cảnh ngay lập tức kéo tay vào nhà, đóng sập cửa lại.

      “Buông ra.” – Thùy Vân kéo tay Lý Cảnh khỏi tay mình. ở đời ghét nhất bị kéo tay kiểu này.

      “Em biết em làm gì hả?” – Lý Cảnh nắm chặt tay Thùy Vân hét lớn. này biết điều – “Có bao nhiêu người đụng mà đụng bà ta hả?”

      Thùy Vân thoáng nhíu mày lại. Nhanh , mới đây bà ta điều tra xong rồi sao? Năng suất nhanh .

      Lý Cảnh nhanh chóng chụp được biểu cảm thoáng qua mặt đối diện. Biết sợ rồi sao? giọng lại.

      “Người đàn bà đó phải là người đơn giản đâu.”

      “Tôi biết.” – Thùy Vân lạnh lùng .

      “Tại sao em lại chọc bà ta chứ?” – cố nhàng.

      “Chán.” – giọng thản nhiên nhưng có gì.

      “Chán? Em chán sống hả?” – thể nào nhàng được nữa, này dễ nghe – “Bà ta là loại người giận là như 1 con điên bất chấp đó. Nếu phải tôi thấy em làm chuyện đó và lấy đoạn phim bà ta ra tay rồi!” – hai tay nắm lấy 2 vai .

      Thùy Vân mở to mắt nhìn kinh ngạc. Ánh mắt nhanh chóng trở lại bình thường.

      theo dõi tôi?”

      này điên rồi. Sao lúc này chỉ nghĩ được như thế? cố hít thở sâu bình tĩnh.

      làm hỏng kế hoạch của tôi rồi.”

      Công sức Thùy Vân đánh lạc hướng bà Lam khỏi Thư Kỳ bay theo mây khói. Mà theo người đàn ông này Ngọc Lam chỉ là nữ doanh nhân thông thường mà còn làm những thứ khác nữa. chưa tính đến tình huống này. Phải tìm cách vẹn toàn cho cả cùng Thư Kỳ. Đến bước này thể bỏ ngang được với giờ cũng đâm lao theo lao thôi.

      Thấy này để ý tới mình mà đâm chiêu suy nghĩ gì đó khiến hiểu nổi, đành buông lỏng 2 tay. Bất chợt, quay lên nhìn .

      giờ chỉ có thấy đoạn phim đó?”

      “Ừ, chỉ có 1 bản duy nhất.”

      có đem theo ?” – Thùy Vân nhìn thẳng vào .

      “À… … tôi vội quá nên đem theo.” – Lý Cảnh ngập ngừng.

      “À…” – ánh mất Thùy Vân giấu thất vọng – “ để nó ở đâu?”

      “Laptop”.

      “Ừ… mà buông vai tôi ra được ?” – Thùy Vân bình thản .

      vội buông 2 tay ra. này sao có thể coi như có gì như thế?

      “Liệu… có thể cho ai là người giỏi công nghệ … thân tín của mình send tất cả phim buổi tiệc đó cho tôi được ?”

      “À… được…” – Lý Cảnh ngập ngừng – “Biệt thự nhà tôi có tổng 8 camera nên chắc gửi hơi lâu”.

      “Ok, tôi đợi.” – Thùy Vân tới bàn làm việc mở laptop lên đăng nhập và đưa Lý Cảnh – “ họ khẩn trương chút và đừng để người Bà Lam cử điều tra biết.”

      “…” – máy móc nhận cái laptop của .

      có thể lê lết cũng được. Dù sao căn nhà này gian trống khá nhiều. Tuy nhiên được ngồi lên nệm tôi. Tôi chịu được mùi người khác.” – lấy bóp tiền trong túi xách ra, quay lại nhìn – “Giờ khá trễ, chắc phải ở đây tới tối. Ăn gì ?”

      Sao này thản nhiên thế? Như thể có gì. ấy quên hôm trước từng giận như thế nào? Cho ăn tát như thế nào sao?

      “Tùy em.”

      ra Thùy Vân quên chuyện xấu hổ hôm ấy. có chút mất kiểm soát nhưng thực tình chuyện đó giận cá chém thớt đúng hơn. Thứ giận phải là hành động mang ngu ngốc mang đậm chất dư tiền đó của ta mà là giận chính bản thân mình khi theo kịp Thành Đạt. Cậu ấy lúc nào cũng làm kích động. Haiz. Mà thứ quan trọng nhất giờ là tính mạng và thành bại kế hoạch gần như hoàn hảo này. Kế sách cứu phải là có.



      Lý Cảnh gặm miếng bánh mì khô khốc trong miệng. Khó nuốt quá. Liếc thấy bên cạnh tập trung xem mấy đoạn phim được gửi thành công. Nhìn tốc độ download này có nguy cơ ở đây tới sáng mai.

      “Ngày nào em cũng ăn cái này hả?” – dù ở công ty hay tổ chức hay tham gia các cuộc họp nghiêm túc nhưng ngồi kế con mà im lặng căng thẳng thế này

      “Có khi cơm hộp.” – Thùy Vân đáp qua loa, ghét người ta làm phiền khi mình tập trung. Tốc độ download này khiến người ta ức chế mà phim camera này thực khiến người ta buồn ngủ.

      “Sao em nấu ăn. Thứ này ăn hoài tốt đâu.” – cố nuốt cho hết miếng bánh cứng ngắc.

      “Tôi biết nấu ăn.” – Tên này nhiều lời . nhìn chằm chằm đoạn phim hy vọng tìm được manh mối. Chỉ cần thấy được mọi thứ có thể giải quyết.

      “…” - Ồ, ra ấy biết nấu ăn. liếc nhìn tập trung cao độ nhìn mấy đoạn phim tẻ nhạt này. Cuối cùng ấy định làm gì?

      “À, sao mình ngu quá.” – quay qua nhìn Lý Cảnh – “ là con chủ tiệc mà. có nắm được danh sách người tham gia và phóng viên ?”

      “Tôi phụ trách cái đó. Nếu em cần, tôi cho người gửi danh sách ngay” – Lý Cảnh nhìn Thùy Vân có chút khó hiểu.

      kêu họ gửi qua ngay cho tôi. đợi chút, tôi ra ngoài gọi điện.”

      Thùy Vân vội lấy điện thoại bí mật gọi cho Thư Kỳ hỏi tên và tòa soạn người phóng viên hôm ấy ở buổi triển lãm. Hy vọng lần này may mắn. Chuyện và Thư Kỳ càng ít người biết càng tốt nên muốn tên đó biết.

      Nhìn danh sách màn hình thấy tên phóng viên và tên tòa soạn trùng khớp cái tên Thư Kỳ nhắn tin cho thở phào nhõm. Ông trời cũng đúng về phía . May mà tập đoàn Thiên Lai này khá khoa trương mời khá nhiều ngôi sao giúp vui và cho nhiều tờ báo tham gia.

      “Hôm trước tôi cứu 1 mạng dù thực gọi là giúp nhưng nếu cứ để tâm thiếu nợ trong lòng cũng hay” – Thùy Vân ngập ngừng – “ mạng trả mạng. giúp tôi chuyện hôm nay coi như chúng ta ai nợ ai.”

      Lý Cảnh nhíu mày nhìn Thùy Vân, vẫn khéo ăn khéo khiên người ta thể từ chối như ngày nào.

      “Em muốn gì?”

      “Đầu tiên, điều tra giúp tôi tất cả nhân tình của Ngọc Sơn và từng hành động của Ngọc Phượng từ đến lớn trong vòng 1 ngày. Chúng ta phải trước Lão bà bà đó trước 1 bước” – đúng 3 ngày rồi, thể chậm nữa.

      “Vậy thứ hai?” – Lý Cảnh bắt đầu hiểu kế hoạch của Thùy Vân.

      “Liên hệ với người này, kêu ta viết 1 chuyên mục về họ và bài của tôi viết buộc bên tạp chí đó đăng ngay sáng thứ Ba. Ngày mai là thứ Hai chúng ta phải gửi ngay. ta được làm chuyện dư thừa khi gặp người ngoài. Tôi nghĩ ta là 1 phóng viên tạp chí lá cải nếu có tin độc quyền chuyện tình đầy ân oán tình thù của đại gia hẳn cũng là tin hot đẩy danh tiếng ta lên. từ chối đâu.” – Thùy Vân biết kế hoạch này của nếu có đại gia chống lưng khó mà làm. Ý trời khiến giúp tên Lý Cảnh này và khiến nợ 1 mạng.

      “Được.” – Lý Cảnh trả lời dứt khoát, thực tế Thùy Vân chỉ cần nhờ giúp giải quyết dùng thế lực để chuyện thương lượng cho bà Ngọc Lam bỏ qua nhưng cách vòng vèo này nó triệt để hơn. cần nợ bà ta 1 ân tình.

      ngờ, chỉ trong 1 ngày mà này nghĩ ra cách giải quyết nhanh như thế. Thái độ dứt khoát, bình tĩnh. Có chút tiếc nuối khi theo con đường nghệ thuật, nếu chắc chắn là 1 cánh tay đắc lực hỗ trợ trong công ty lẫn xã đoàn.

      “Thôi được rồi, về . Có tin báo cho tôi.” – Thùy Vân nhìn thản nhiên – “Cho đến khi xong việc và tôi coi như ai nợ ai.”

      Lý Cảnh nhìn đồng hồ. Hơn 11 giờ đêm. này phũ , lợi dụng xong vứt ngay.

      “À, gần đây, chạy ra khu trung tâm có khá nhiều khách sạn đó.” – Thùy Vân lạnh lùng – “Tôi biết đêm rồi, cũng muốn giữ lại nhưng xem căn nhà này cấp 4 có 20m2 lại nam quả nữ tiện cho tôi. Dù sao tôi cũng là con với thân phận đặc biệt tiện”.

      “Lại giọng điệu áp đặt người khác đó” – Lý Cảnh nghĩ thầm – “ này thích điều khiển người khác”.

      “Thôi được rồi. Tôi trước.” – có lý do lưu lại nơi này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :