1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 63


      “Ông muốn tôi làm thế sao?” – viên quản ngục nhìn cảnh sát trưởng kinh ngạc.

      Lê Năm lạnh lùng đáp – “Ông cứ làm theo sắp xếp của tôi.”

      “Tôi… tôi hiểu rồi…”- viên cảnh sát quản ngục lắp bắp.

      “Chuyện này chỉ ông biết, tôi biết. Tuyệt đối được truyền ra ngoài.”

      “Tôi… hiểu…”

      “Được rồi, ông

      Lê Năm nhìn người quản ngục khỏi nén tiếng thở dài. Là cảnh sát ông biết mình nên biết luật phạm luật, sử dụng thủ đoạn đê tiện này để tiêu diệt Lý Cảnh nhưng đôi khi làm chuyện lớn nên quá mềm lòng.

      Ngày xưa chính vì ông và số quan chức chính quyền quá nhượng bộ cho Lý Nam Thành và ông Phạm nên mới ra cơ ngày hôm nay. Sai lầm cũ nên lặp lại… Có trách chỉ trách tên nhóc này quá thông minh, ông tim ra sai sót nào để kết tội nó trong quá trình làm việc, sạch quá mức cần thiết… Đúng là dân học luật mà, rất biết cách lợi dụng kẽ hở của pháp luật…

      “Có số họa nên trừ từ khi còn trong trứng…” - ông buộc miệng .



      Hoàng Trí định nộp lại báo cáo cuối cùng thuật lại quá trình điều tra thấy nhân viên cảnh sát trại giam ra từ phòng sếp mình, lòng có chút khó hiểu. Tại sao người của bộ phận này lại đến gặp ông Năm chứ, bộ mặt lại rất căng thẳng… phải nếu gặp để bàn chuyện bộ phận 2 bên ông Năm nên gặp trưởng bộ phận bên kia sao?

      “Mà thôi, nguyên tắc sống lâu: Biết ít làm quần chúng là thượng sách…”



      Sau chuyện của ông và Trần Hùng, đúng như Lý Cảnh dự đoán, uy tín của bị sụt giảm ít… Mọi người hoàn thành xuất sắc vai của mình, các cổ đông vì thấy scandal vừa rồi làm giá cổ phiếu sụt giảm ít cùng nhau lên án vai trò CEO như , quản lý nhân nghiêm. Còn cũng đóng trọn vai của mình, thằng con ông cháu cha còn non tay có kinh nghiệm quản lý nên chủ động từ chức. Để giá cổ phiếu lên lại như cũ có lẽ mất ít thời gian nhưng giờ chuyện này can hệ gì đến nữa… Bên cạnh đó nhất định người của ông và cha tự biết cách xử lý…

      Còn chuyện của tổ chức còn đơn giản hơn, người của Lý Thanh bắt đầu đứng lên chống đối lại giành lại mọi thứ, Năm ông già kia và các chú bác lại ủng hộ nên buộc người như phải thoái lui…

      Giờ đúng là Lý Cảnh mất hết tất cả rồi nhưng hiểu sao lòng lại thư thái như thế này… còn quyền lực… còn là người thừa kế… còn trách nhiệm… Chỉ còn bước nữa là trở thành người bình thường.

      “Chả trách sao em lại chọn cuộc sống của 1 đứa con bình thường như thế, thấy làm người tầm thường cũng dễ tý nào” – Lý Cảnh bật cười khi nhớ lại hồ sơ của Thùy Vân khi lần đầu cho người điều tra, đúng là quá tầm thường đến mức kỳ lạ… Giờ nghĩ lại ấy giữ mọi thứ ở thành tích trung bình luôn 5.0 thế quả là hề đơn giản. Ngay cả mấy lần chơi cờ vua cùng , cũng luôn kiểm soát thế cờ ở mức hòa. Đúng là người kỳ lạ mà…

      “Titttt…Tiiiittttt…Titttttt….”

      Lý Cảnh bật tai nghe Bluetooth lên nhàng hỏi – “Biết nhớ rồi sao?”

      ở đâu?”

      ở ngoài đường…”

      “Đón em ngay , ở chỗ cũ” – Thùy Vân ra lệnh rồi nhanh chóng tắt máy cho gì.

      “Chết tiệt” – Lý Cảnh rủa thầm – “Chưa có con bạn nào khốn nạn như em."

      nhanh chóng vòng xe lại, dù sao cả tuần rồi cũng gặp được .



      “Chiều mai em cùng sư phụ Nhật để gặp mặt bên kia.” – Thùy Vân vui vẻ – “… em là tác giả của bên đó nên lương khá ngon à nha…”

      “Còn chuyện làm trợ lý ở đây em bỏ sao?”

      mỉm cười – “, chị Thư tìm được trợ lý cực kỳ chất lượng rồi…”

      “Tốt quá… " - Lý Cảnh mìm cười . muốn làm cho người phụ nữ đó, lần nào làm cũng tiều tụy trông thấy… Nếu làm tác giả ở nhà sáng tác ít nhất còn kiểm soát lối sống này của được.

      “Khi nào tới nhà, kêu em nha. Giờ em buồn ngủ quá.”

      “Ừ…”



      tiếc hả?” – Thư ngồi hý hoái vẽ lên tiếng.

      Thành Đạt đáp – “Hả?”

      “Con bé đó.”

      “Tụi em như mọi người nghĩ đâu” – đáp tay ngừng vẽ.

      “Thằng bạn trai con bé đó nhìn ngon thế giờ khó cho em rồi à… Lại chăm sóc đưa đón đến thế…Con nhà người ta xác định luôn!”

      “Ờ…” – Thành Đạt hững hờ đáp.

      Thư thở dài – “Hèn chi em có bạn nổi…”

      “Ờ…”

      “Mà em bỏ bên kia làm trợ lý cho chị sao chứ?”

      , em Khoa năn nỉ họ cho em ngưng 1 tháng rồi em sáng tác lại. Khi đó họ loại bản thảo của em cũng được.”

      “Em biết ai là người phiên dịch năn nỉ họ giùm em ?” – Thư lên tiếng.
      thản nhiên đáp - “Chị mà hỏi thế em biết là ai rồi.”

      “Hai người họ năn nỉ dữ lắm …”

      “Bởi thế em mới ngưng, giờ đến lượt em chạy theo cậu ấy”. Thành Đạt nhớ lại mấy cuốn sách mượn của Thùy Vân, đọc chả hiểu gì hết toàn là chuyên ngành với tiếng bên trong đó khá nặng so với đứa chả bao giờ học hành như . tốt nghiệp được đại học làm 1 chuyện bí với rất nhiều người bởi học ngày nào đâu chỉ xuất khi thi…

      “Có em chưa từng thích nó.”

      “Chả biết” – lạnh nhạt đáp.

      “Giờ còn kịp đó “ – Thư – “…hai đứa quen nhau từ hồi cấp 2 lại hiểu ý nhau. Nếu giờ em tấn công lại có thể thua đâu. Kẻ là người chen ngang phải là em đâu mà từ đầu là tên kia.”

      Thành Đạt mỉm cười, ai hiểu Thùy Vân hơn nên chính vì thế biết giờ còn kịp nữa. Người thay đổi được ấy phải là mà là người đàn ông kia, ta phá lớp băng ngăn cách với người khác… và Thùy Vân đều là dạng thụ động chờ đối phương tiến lên, cả 2 ai dám thay đổi mọi thứ suốt 10 năm trời. Chính vì thế, ngay từ đầu, quan hệ giữa 2 người hơn kém chỉ có thề gói gọn trong 2 từ “thấu hiểu”…

      Còn người đàn ông kia, nếu ta có thể phá băng của chắc chắn phải từng chấp nhận hy sinh mối quan hệ giữa 2 người, để bị Thùy Vân xua đuổi. ấy phải như mấy người con khác. Chỉ như thế thôi Thành Đạt thua từ đầu.

      “Người thay đổi được cậu ấy phải là em.”



      Ông Ba mỉm cười với người viên chức cấp cao trong bản danh sách.

      “Tôi nghĩ ông biết cân nhắc nặng .”

      “Ông uy hiếp tôi?”

      , tôi chỉ cho ông lựa chọn” – ông Ba từ tốn – “...rút lui trong danh dự, tất cả tài sản trao trả lại nơi xứng đáng có nó là cách tồi đó chứ?”

      “Tại sao tôi phải nghe ông?”

      “Ông được quyền lựa chọn sao?” – Ngô Phương Ba lạnh lùng – “Chúng tôi có nghĩa từ xưa đến nay chúng tôi biết gì hết.”

      “Ông…” – người đàn ông đối diện giấu được tức giận.

      “Nếu ông định tẩu tán tài sản xin lỗi, người của tôi giám sát cả rồi. là ông vào nhà đá và thân bại danh liệt. Hai là ông có thể đường hoàng từ chức giao lại mọi chuyện cho chúng tôi, ít nhất công lao ông đóng góp được được mọi người nhắc đến.”

      “Khốn kiếp!”

      " Chúng ta là người lớn cả rồi " - ông Ba mỉm cười đầy ý – “ nên để liên lụy con cháu mình nhỉ ? Ông nên để chúng ra đời phải cúi mặt mà sống”

      “Tôi còn lựa chọn sao?” – người viên chức cười nhạt đáp.

      Ngô Phương Ba mỉm cười đáp lại – “ may là ông hiểu chuyện”.

      Bây giờ là thời điểm để ông cải cách lại tất cả, tàn dư còn lại từ từ ông xóa bỏ sau. Moi chuyện nên gấp gáp quá…



      “Này, vài hôm nữa Lý Cảnh chết” – thản nhiên cùng – “Lúc đó em cứ lánh thời gian ở Nhật , được ?”

      biến mất trong bao lâu?” – Thùy Vân quay qua nhìn làm việc với laptop hỏi.

      “Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, lâu đâu” – nhìn ranh ma hỏi – “sợ nhớ quá chịu nổi sao?”

      “Tào lao... Mà giờ thất nghiệp còn làm gì nữa vậy?” – Thùy Vân nhìn Lý Cảnh tò mò – “Hay là kiếm việc làm? Giờ em có việc tạm nuôi được, ăn ngon như giờ nhưng chắc đủ 2 bữa đó…”

      Lý Cảnh bật cười, thất nghiệp chứ có phá sản tới nghèo rớt mồng tơi như đâu nhưng nghe được câu này cũng có chút hả dạ.

      “Mà chắc tạm thời làm được trong mấy cái ngành tài chính này phải ?” – hỏi tiếp – “Cái mặt như thế ai mà biết cơ chứ? Mà để em suy nghĩ coi phải làm gì đây chứ thất nghiệp hoài em nuôi cũng khổ lắm.”

      tự biết tính cho tương lai tụi mình mà, em đừng có suy nghĩ linh tinh”

      được làm phạm pháp nữa nghe chưa?” – – “Em muốn đụng giang hồ hay chính quyền đâu. Nguyên tắc của em là…”

      Lý Cảnh mỉm cười - “ … làm người bình thường, sống bình an vô đúng ? hứa với em…”



      Hoàng Trí nghe tin thông báo mới nhận được giấu được bàng hoàng. tên tù nhân cướp súng cảnh sát vừa vượt ngục… Chuyện này có gì nhưng xem tên rồi đối chiếu lại thông tin hồ sơ tội phạm mấy ngày trước được ông Năm lấy khỏi nghi ngờ. Lại thêm chuyện người của bộ phận trại giam gặp riêng ông lần đó nữa… ở đời có bao nhiêu thứ gọi là trùng hợp chứ?

      Tại sao ông ta lại làm vậy ? nhìn hồ sơ thông tin tên tù vượt ngục Thế Hòa suy nghĩ. Đây là trong những kẻ bị bắt do chuyên án ma túy lần trước, kẻ này có 1 người em bị Lý Cảnh xử lý nội bộ tránh liên hệ các đường dây khác… Tên tù nhân này chắc chắn rất hận kẻ hại em mình.

      “Chết tiệt, ông ta tính mượn dao giết người.”

      Hoàng Trí cầm điện thoại lên bấm số Thùy Vân.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 64


      “Thôi được, tôi hiểu rồi… Cảm ơn .” – Thùy Vân buông điện thoại xuống. Chết tiệt sao tên này sớm gọi muộn gọi mà lại gọi ngay lúc này chứ? Ngay sau khi từ biệt Lý Cảnh và chuẩn bị lên máy bay. Mà gọi điện tên kia nghe. Khốn nạn .

      “Chúng ta xong thủ tục rồi.” – Tiến Khoa lên tiếng – “Sao sắc mặt em xấu vậy?”

      “Nếu em chuyến này có sao ?” – ngập ngừng.

      Tiến Khoa kinh ngạc nhìn đệ tử mình – “Em có điên ? Đây là ký hợp đồng với Kodansha đó, bao nhiêu người muốn còn được đừng có nổi cơn chứ.”

      “À… ừ… có gì đâu” – mỉm cười gượng gạo – “ cứ lên trước , em cần gọi điện cho bạn chút.”

      Tiến Khoa thở dài – “Thôi được rồi.”

      Thùy Vân cố trấn tĩnh lại nhắn tin cho Lý Cảnh rồi gọi điện nhờ Lý Thanh xử lý tìm ngay tên Thế Hòa đó ngay, giờ bạn trai còn gì nữa nên cẩn thận chút tốt hơn. mà ở lại cũng có giúp ích nên cứ ở lại vướng tay vướng chân Lý Cảnh.

      “Em 3 ngày, tuyệt đối đừng bị gì giùm em cái…” – lẩm bẩm.



      Giờ Thùy Vân qua Nhật, có thể an tâm mình xử lý lại mấy chuyện ở đây rồi. Thực muốn làm lo lắng nên kể bất kỳ điều gì với . Ngay cả ông già Lê Năm kia. Mọi chuyện nghe đơn giản nhưng thực đơn giản chút nào, đây còn là chuyện đám giang hồ cùng nhau xử lý mọi chuyện mà còn dính líu tới nhiều vấn đề khác…

      Người trong bóng tối thực rất khó đối phó nhưng những kẻ tưởng chừng như luôn sống trong ánh sáng nhưng tâm địa khó lường như ông cảnh sát kia còn khó đối phó gấp trăm lần…

      kẻ tham lam còn có thể mua chuộc bằng đồng tiền nhưng 1 người hoàn toàn để tâm tới tiền bạc hay quyền lực như ông Lê Năm kia nhức đầu… Chính vì thế dù cam kết chết , bao giờ can thiệp chuyện của thế giới ngầm nhưng vẫn chừa đường lui cho mình tạo tài khoản cổ đông bí mật Robert ở tập đoàn Thiên Lai và giữ liên hệ với các công ty tín dụng đen ở các nước… muốn cho họ biết bất cứ khi nào muốn cũng có thể trở lại thế giới ngầm này nên đừng bao giờ chọc giận .

      “Vì tương lai chúng ta, xử lý hết mọi thứ ngáng đường tụi mình… "

      Nhìn Thùy Vân từ khi ở Tây Tạng về đây còn tối ngày cứ toan tính mưu kế như xưa mà tập trung chuyên môn của mình ngồi vẽ Lý Cảnh thực được an ủi rất nhiều. Chỉ cần như thế là được, sống cùng cần lo toan gì chỉ cần làm điều mình thích và cứ vô tư như thế… Mọi chuyện còn lại tự xử lý.



      “Tụi bây tìm ngay thằng Hòa cho tao. Đừng có để nó làm bậy” – Lý Thanh ra lệnh cho đàn em của mình, ngờ ngay phút cuối lại dính ngay tên đàn em này – “ nó muốn cứ về đây .”

      “Em nghĩ là hơi khó thuyết phục nó” – tên đàn em lên tiếng – “Nó mồ côi có 2 em nhưng đều bị tên Lý Cảnh hại sức bất sang bang… Giờ nó còn gì để mất nữa.”

      “Bởi thế tao mới tụi bây tìm nó sớm trước khi nó làm bậy đó.” – gắt lên – “Cho người làm lẹ .”

      “Tụi em hiểu rồi”

      Chính vì cùng là trai nên hiểu Thế Hòa hơn bao giờ hết mà kẻ này lại mồ côi còn gì nữa. Chó đến đường cùng nhất định phát điên…

      “Cho người báo Lý Cảnh biết với bảo vệ nó luôn cho tao…”



      “Cảm ơn ông, tôi cố gắng hết sức” – Thùy Vân mỉm cười bắt tay người biên tập viên người Nhật mình hợp tác trong thời gian tới – “ làm phiền ông nữa. Tạm biệt”

      Sau khi ký xong hợp đồng và tạm biệt biên tập tương lai của mình xong, Thùy Vân quay sang sư phụ mình hỏi ngay – “Vé máy bay của em sắp xếp chưa?”

      “Rồi nhưng phải bạn trai em em cứ chơi thoải mái hay sao?” – Tiến Khoa lên tiếng. Con bé này từ bao giờ thành 1 chỉ biết đương thế này, mới xa có 2, 3 ngày mà gấp đến thế rồi.

      , giờ chưa phải lúc” – . Lòng có chút tiếc nuối khi chưa bao giờ tới Nhật mà tới mấy thắng cảnh đẹp được cả mà lần nào cũng chớp nhoáng… Hay là có duyên với nó.

      “Tại sao em lại chọn xuất bản hàng tháng?” – Tiến Khoa hỏi – “Em muốn ra định kỳ hàng tuần như Thành Đạt sao?”

      Thùy Vân mỉm cười – “Chỉ là em hứa cùng 1 người là cùng ta sống cuộc sống dành cho 2 người nên xuất bản hàng tuần có chút bất tiện nhất là ở Việt Nam”

      “Đúng là nữ sinh ngoại tộc mà, khi chả biết gì…”

      “Nếu em làm 1 kịch bản shounen sao?” – hỏi bâng quơ.

      “Khả năng của em giờ theo nổi 2 series cùng lúc đâu…” – Tiến Khoa đáp.

      “Cũng đúng…”



      Lý Cảnh vừa bước vào nhà thấy bạn mình làm cơm giấu được ngạc nhiên. phải dặn cứ chơi thoải mái bên kia và tạm lánh thời gian hay sao?

      “Sao em lại ở đây?” – hỏi.

      Thùy Vân bình thản đáp – “ có nuôi bồ nhí hả? Sao lại sợ em về thế chứ?”

      phải là em cứ chờ qua đó đón sao?”

      ngập ngừng – “Em yên tâm…”

      Lý Cảnh bước tới ôm chặt lấy – “Em sợ tên Hòa đó hả?”

      này ngốc , ta nhắn tin cho lại báo Lý Thanh sao mà biết mà cảnh giác được chứ? may là ngốc tới mức bỏ hết chuyện bên Nhật mà chạy tìm như mấy đứa con khác làm…

      Thùy Vân gật đầu.

      “Yên tâm . tự biết cách xử lý mà” – Lý Cảnh mỉm cười dịu dàng – “ ngờ có ngày em bỏ chuyện chơi bời vì lo cho .”

      “Chết tiệt, ăn hay …” – đẩy ra gắt lên – “Sao cứ chuyện như em là con khốn thế hả? Em giải quyết…”

      Bất chợt môi Thùy Vân bị Lý Cảnh tấn công điên cuồng thể chửi tiếp được. Lưỡi ta cứ càng quét khoang miệng để người ta phản kháng gì cả.

      cứ nghĩ là ít nhất hai ba tháng sau chúng ta mới gặp nhau ngờ lại sớm như thế này…” – buông ra ôn nhu . Nhìn thấy sắc mặt đỏ lên vì bị tấn công bất ngờ thực rất buồn cười.

      đừng có cứ chơi đột kích thế này chứ?” – Thùy Vân .

      “Em có ghét nó ?” Lý Cảnh nhìn thản nhiên hỏi.

      “Đừng có bắt em mấy lời sến rện thế chứ?”

      ôm chặt eo hơn đẩy sát vào người mình hỏi lại – “Có ghét ?”



      Lý Cảnh nhoẻn miệng cười – “Tốt!”

      “Sao có thể mấy lời xấu hổ này mà ngượng hả?”

      “Nếu ngượng giờ tụi mình đâu có quen nhau…” – mỉm cười – “Hay mình làm tiếp ha.”

      “Em làm cơm…” – đẩy ra .

      Lý Cảnh đưa mắt nhìn mấy món mà bạn chuẩn bị cho mình bật cười, tay nghề tiến bộ chút nào cả.

      “Mai mốt em đừng làm mấy chuyện này. Mất công làm lại quá…” – .

      đúng là thằng khốn mà… Tôi từ Nhật bay gấp về đây, chưa nghỉ ngơi gì mà làm cơm thế mà giọng điệu kiểu đó hả?”

      “Nhưng hứa ăn hết cho em dù nó có dở đến mức nào nữa…”

      “Cuối cùng cũng tiếng của con người”

      “Này Thùy Vân, sau chuyện này em làm vợ Huỳnh Nhật Thiên này nhé?”

      mở to mắt nhìn – “Tên mới của đó sao?”

      “Ừ” – mỉm cười đáp.

      “Thôi, tên dài quá. Mà sao đặt theo họ em?”

      “Dài quá em cứ gọi là ông xã cũng được, cần nhớ tên.”

      “Chết tiệt, tôi chưa đồng ý mà sao tự nhiên như thằng điên thế hả?”



      Thế Hòa theo dõi Lý Cảnh bấy lâu nay nhưng ta luôn cảnh giác, chỉ xuất nơi đông người. là quá khó ra tay mà… Lại thêm bị người của Lý Thanh lục soát tìm kiếm phải trốn chui trốn nhủi. khốn kiếp !

      đưa mắt nhìn ở bên ngoài chung cư thấy kẻ mình tìm kiếm cùng 1 vui vẻ càng tức giận thêm bội phần… Cuộc đời đúng là công bằng mà, cuối cùng kẻ gây ra bao nhiêu chuyện như Lý Cảnh này lại sống ung dung ngoài vòng pháp luật trong khi bị đày đọa ở trong tù, em trai lại bị giết.

      Thế Hòa nắm chặt bàn tay lại.



      " Chút em muốn ăn gì ? " - Lý Cảnh cầm mấy túi đồ ăn của siêu thị lên hỏi, giờ đến lúc tẩm bổ cho sau thời gian dài bị bà họa sĩ kia đày đọa rồi – " Mấy tháng nữa mới làm đồ ăn cho em được đó… "

      " Cái gì ăn xong mà chả ra cùng sản phẩm " - Thùy Vân thản nhiên đáp.

      " Chết tiệt, 2 chị em em có phải chị em ruột hả ? "

      " … "

      " Em đúng là chả biết hưởng thụ cuộc sống gì hết. "

      " Kệ em… " - đáp.

      Lý Cảnh nắm tay kéo , nhàng – " Thôi được, để lên thực đơn cho em. "

      Bất chợt bắt được ánh mắt sắc lạnh của kẻ săn mấy hôm nay. ngờ lại dám hành động ở nơi đông người như siêu thị. Điều khiến lo nhất là Thùy Vân ở cạnh mình.

      " Có phải là ta ? " - thầm.

      Lý Cảnh mỉm cười – " có gì đâu ? Em qua bên kia mua chút đồ cho được ? "

      " Em nghe ta có súng… "

      " Em đừng lo, biết đối phó mà " - cố bình tĩnh .

      " Thôi được, em ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân thôi " - đáp – " Mà để em tìm cách để lủi 1 cách tự nhiên ". Thùy Vân biết mình phải siêu nhân, ở lại giúp được gì lại làm phân tâm Lý Cảnh thôi báo cho nhân viên bảo an hay cấp cứu trước nếu có chuyện thực tế hơn.

      " Ngoan lắm " - mỉm cười để tên kia biết 2 người phát ra . Bạn luôn hiểu chuyện như thế.

      Thế Hòa thấy biểu tình của Lý Cảnh cùng bạn bật cười, lúc đầu định giết nhưng giờ kế hoạch thay đổi. làm mất em trai, giờ làm mất người đàn bà của mình. mạng đổi mạng quá công bằng.

      cầm súng lên bất chấp ánh mắt kinh hãi của mọi người ở đây mỉm cười nhìn kẻ đẩy mình tới ngày hôm nay.

      Lý Cảnh nhìn thấy Thế Hòa đưa súng vào mình đẩy Thùy Vân ngay. bình tĩnh tìm cách ứng phó. May mà ở siêu thị này khá nhiều thứ có thể che chắn cho , nếu được tránh rồi tìm cách giành cây súng lại. Bất chợt thấy nụ cười của Thế Hòa mỉa mai mình rồi đưa cây súng về hướng khác.

      " Thùy Vân, coi chừng ! " - hét lên.

      " Đoàng ! "

      Lý Cảnh quay lại thấy ngã xuống bên cạnh mình, máu bắt đầu loang khắp ngực áo. Tiếng la hét khắp nơi vang lên…

      " Thùy Vân " - ngồi xuống bên cạnh hét lên quan tâm kẻ mỉm cười ngạo mạn chĩa súng vào mình – " Em có sao ? "

      chỉ lắc đầu gì cả, nằm gọn trong tay . Lý Cảnh ngay lập tức lấy bàn tay đẫm máu lục tìm điện thoại gọi ngay cấp cứu, thể để mất người con này được. Chỉ còn bước nữa thôi là hai người ở bên nhau được rồi.

      " Em nhớ đừng có ngủ nha Thùy Vân " - cố lẩm bẩm tên bên tai , thực giờ điều duy nhất cần làm là giúp tỉnh táo được ngủ.

      " Tuyệt đối đừng có ngủ đó Thùy Vân "

      " Thùy Vân, em mới được Kodansha nhận mà, chưa làm gì hết mà… "

      " phải em hứa sống cùng sao Thùy Vân ? "

      Nhân viên bảo vệ siêu thị và người của Lý Thanh tới trường thấy cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tên sát nhân cầm súng cười điên cuồng, người đàn ông ôm đầy máu nằm trong lòng mình cứ lẩm bẩm như thằng điên, mọi người xung quanh sợ hãi nhìn tên sát nhân.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 64.2


      Lý Cảnh ôm lấy Thùy Vân trong tay, chưa bao giờ thấy nhiều máu như thế còn này tại sao lại cứ im lặng gì cả…Hơi thở bắt đầu yếu dần rồi.

      lái xe nhanh lên giùm tôi…” – hét lên ra lệnh cho tên đàn em của Lý Thanh. Thùy Vân thể chờ kịp xe cấp cứu được.

      “Em làm ơn gì với Thùy Vân…”

      “Bình thường phải em hay chửi lắm sao?”

      “Thùy Vân, bằng mọi cách em đừng ngủ, thức chuyện cùng …”

      Lý Cảnh cố gọi tên nhiều lần, thể để này ngủ được. Nếu phải vì tình mù quáng của Thùy Vân phải cuốn vào hết rắc rối này đến rắc rối khác rồi… Nếu có mệnh hệ gì ân hận cả đời…

      thành thực xin lỗi em, Thùy Vân”

      xin lỗi…”

      Thùy Vân cố mở mắt nhìn gương mặt người đàn ông ôm chặt mình, đôi mắt ta chực muốn khóc tự dưng làm có chút buồn cười. phải dạng con mong manh yếu đuối như ta nghĩ, muốn dùng chút sức lực cuối của mình chỉ để tâm nhăng nhít như ba cái phim truyền hình hay tiểu thuyết mà định dưỡng sức tới bệnh viện mà ta cứ ồn ào như thế quá khó mà… Công nhận bị bắn đau

      “Đừng ồn… “ – thều thào – “… cho em… nghỉ chút …”

      “Em sao chứ?” – Lý Cảnh cố gắng gượng cười hỏi nhưng hiểu sao nước mắt lại ngừng rơi thế này.

      Thùy Vân mỉm cười lại – “… làm ơn hỏi… câu nào thực tế… hơn được ?”. Làm gì có ai mà bị bắn lại sao cơ chứ? bị bắn tại sao lại phải trấn an kẻ khỏe mạnh như ta chứ?

      Đoạn lấy tay lau mặt Lý Cảnh nhàng – “Em ghét người… ủy mị lắm…”

      mỉm cười lấy ngay tay quệt mặt như đứa trẻ làm vết máu ở dính lên mặt rồi gật đầu liên tục – “ hiểu…”. Tại sao khi đứng trước này luôn quá mềm yếu như thế chứ? Thùy Vân phải mong manh, yếu đuối như người khác… Nhất định sao.

      “Nhưng em nhớ đừng ngủ được ?” – Lý Cảnh tiếp.

      nhìn khẽ gật đầu.

      Lý Cảnh đưa môi lên hôn lên trán rồi dịu dàng – “Ngoan lắm.”

      Nhìn thấy biểu tình người đàn ông này như thế hiểu sao lại thấy có chút ấm áp trong lòng, Thùy Vân nhắm mắt lại…

      Lý Cảnh thấy nằm trong tay mình nhắm mắt lại, nhịp thở ngày càng yếu càng cảm thấy kích động hơn. Chết tiệt, mọi thứ dần tệ hơn rồi, phải đây là thứ mọi người gọi là hào quang phản chiếu sao?

      “Em đừng có đùa chứ, Thùy Vân. Chúng ta chuyện mà…” – gào lên – “Tại sao lúc nào em cũng ngủ thế hả?”. Sau đó quay lên hỏi tên đàn em của Lý Thanh – “Sắp tới chưa?”

      " làm ơn bình tĩnh " - người đàn em lên tiếng, chưa bao giờ thấy người này lại kích động, mất bình tĩnh như thế, phải tên này lúc nào cũng lạnh lùng và kiêu ngạo hay sao. tiếp – “Chúng ta sắp tới rồi, đại tỷ nhất định sao đâu…”



      Thùy Hân ngồi đợi ở trước phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Lý Cảnh thấy người này cứ thất thần như thế. Ngay cả đôi tay dính máu cũng rửa chỉ biết ngồi im lặng từ khi đến tới giờ. Ban đầu định lên tiếng chửi tại sao cứ liên lụy em mình nhưng thấy biểu tình này của người này biết có cũng biết… Tại sao Thùy Vân phải luôn chủ trương sống bình thường cuối cùng lại dính đến kẻ mang lại bao phiền phức thế này chứ?

      “Em tôi nhất định sao đâu. Cậu đừng lo.” – cố trấn an người đàn ông ngồi bên cạnh.

      Lý Cảnh chỉ ngồi im lặng gì, ánh mắt chút sinh khí.

      Thùy Hân thở dài ngán ngẫm.

      “Tiinggg…”

      Tiếng phòng phẫu thuật reng lên, Thùy Hân vội chạy ngay đến trước cửa chờ bác sĩ bước ra hỏi ngay kết quả. Người bác sĩ mỉm cười với gật đầu – “Bệnh nhân qua thời kỳ nguy hiểm.”

      nghe xong giấu được tiếng thở phào nhõm vội quay qua với Lý Cảnh ngay – “Cậu thấy , em tôi sao cả.”

      Đáp lại vẫn là im lặng, người này cứ ngồi yên bất động như thế.

      lúc sau Thùy Vân được đưa ra, nhìn thấy gương mặt xanh xao của con bé có chút hồng hào Thùy Hân cảm thấy yên tâm phần nào, liếc qua thấy Lý Cảnh đứng cạnh mình bao giờ nhìn gương mặt em nở nụ cười dịu dàng – “Em sao rồi…”

      Sau đó lặng lẽ bỏ gì cả.



      Nhìn dòng máu tay bị nước rửa trôi, Lý Cảnh bật cười.

      Ngay khi ngồi chờ ở trước phòng phẫu thuật, cố liên kết mọi chuyện và nhận thấy được kẻ đứng sau mọi chuyện. Thế Hòa là thằng điên, trách nhưng kẻ dám lợi dụng để giết thể tha thứ được… người có đủ quyền lực để cho vượt ngục và để lực lượng cảnh sát bắt được ngay từ đầu chỉ có người.

      Ông ta dám làm Thùy Vân ra nông nổi này, ông già đó biết đụng vào ai đâu…



      Lê Năm vừa bước vào nhà thấy Lý Cảnh ngồi chờ mình ở phòng khách. Ngay khi Thế Hòa bị bắt ông chuẩn bị tinh thần đối mặt kẻ này, là người thông minh chắc chắn đoán được mọi chuyện là do ông. Chỉ trách ông chọn đúng người hành động, cứ nghĩ Thế Hòa kia là kẻ mất tất cả bị dồn đến đường cùng chắc chắn buông tha cho kẻ này thế mà lại quên tâm lý con người bao giờ đoán được… giết Lý Cảnh mà chọn đối tượng khác…

      ngờ kế hoạch hoàn hảo của ông bị phá hủy bởi đứa con . Đúng là mỉa mai

      “Đột nhập tư gia bất hợp pháp là tội nặng lắm… Nhất là nhà người làm cảnh sát như tôi” – ông mỉm cười .

      “Ông đừng có giỡn với tôi.” – Lý Cảnh gằn giọng .

      “Tôi phải là người có khiếu hài hước” – ông bình thản đáp lại.

      “Tôi là tôi giành bất kỳ điều gì rồi mà, tôi an phận rút lui”

      “Tâm lý con người là thứ rất khó kiểm soát. Hôm nay là Thế Hòa điên, giết kẻ hại em mình chết mà chọn vô tội, người mà cậu . Có gì dám chắc ngày mai cậu đổi ý?”

      “Ông biết ấy vô tội?” – lạnh lùng hỏi.

      “Chuyện này là do tôi đáng trách " - ông mỉm cười – " … tính đến người dân vô tội…”

      Lý Cảnh đáp lại – “ tên Thế Hòa điên ông còn kiểm soát được ông biết khi tôi điên lên như thế nào đâu. Nếu hôm nay ấy chết, ông đừng nghĩ có thể sống yên ổn đến giờ này.”

      “Cậu đừng lo, từ ngày làm cảnh sát tôi sẵn sàng chết bất kỳ lúc nào” – Lê Năm thản nhiên .

      gằn giọng – “ phải là cái mạng ông mà là tất cả mọi thứ ở đây, thứ mà ông bảo vệ. Tôi có thể làm cho mọi thứ đến thế cục ngày hôm nay ông nghĩ tôi có thể thay đổi hoàn toàn sao?”

      “Nếu thế tôi phải tự tay giết cậu.” – Lê Năm cầm cây súng lên mỉm cười .

      Lý Cảnh tiến đến gần ông cười nhạt – “Chỉ cần tôi chết toàn bộ bản danh sách bị tung lên báo chí ngay sáng ngày mai. Ông nghĩ cuối cùng cái xã hội này như thế nào? Chỉ hai từ “hỗn loạn”. Tôi chưa bao giờ làm việc mà thiếu cân nhắc cả.”

      Ánh mắt Lê Năm dao động.

      “Tôi quan tâm cái xã hội hay trật tự mà ông . Thứ duy nhất tôi muốn chỉ là cuộc sống bình yên cùng mình thôi… Nếu ông còn dám phá chúng tôi biết lúc đó tôi có thể kiểm soát máu điên của mình được ” – lướt qua Lê Năm thầm vào tai ông ta – “Ông đừng có giỡn với tôi, tôi cũng phải là người biết đùa đâu.”

      Lý Cảnh lạnh lùng bước bất chấp ánh nhìn và khẩu súng của người đàn ông sau lưng. Nếu phải vì hứa với Thùy Vân là bao giờ làm chuyện phạm pháp, dính đến rắc rối và làm người chồng bình thường bên giết ông già này rồi.

      “Chuyện hứa với em nhất định làm được.”



      Thùy Vân mở mắt ra thấy Lý Cảnh ngồi bên cạnh mình.

      “Em tỉnh rồi sao?” – dịu dàng hỏi.

      gật đầu.

      “Tạm thời em cử động chưa được, cứ nghỉ ngơi .”

      bình thản hỏi – “Em bất tỉnh bao lâu rồi?”

      “Năm ngày.” – đáp.

      “Lúc em bất tỉnh, biết em nhớ gì ?” – dịu dàng .

      Lý Cảnh lắc đầu.

      “Deadline, em phải nộp trước 2 tháng cho bên Kodansha…”

      bật cười, đúng là Thùy Vân mà.

      “Khi nào em có thể cử động bình thường?” – hỏi.

      “Chắc khoảng 1,5 tháng.”

      có thể lấy điện thoại em gọi cho sư phụ ? ấy tìm ngay cho em trợ lý, bản name chap 5 em hoàn thành sơ bộ, chỉ còn nét và background.”

      Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu – “Ừ, để lo.”

      “À, sao hôm nay ít thế hả?”

      muốn nghe em nhiều hơn thôi.”

      “Mà này, lúc em bị bắn làm gì như thằng điên thế hả?” – Thùy Vân hỏi – “… làm gì mà khi ấy nhiều quá, cứ bắt em phải trả lời… em muốn chết vì cứ lải nhải tâm tào lao mà chừa hơi để đến bệnh viện đó chứ. Em cứ lắc đầu và gật đầu mà chả hiểu gì cả, cứ làm nghiêm trọng hóa việc.”

      Lý Cảnh mỉm cười – “ xin lỗi.”

      “Có bao nhiêu kẻ thù của vượt ngục thế hả? Cuộc đời em sao loạn đủ loại thể loại phim thế này chứ?”

      “Mọi chuyện kết thúc rồi.”

      “Hết bị người thân bắt cóc giờ tới kẻ thù. Giang hồ các người có khái niệm tìm đúng người mà xử lý sao? Cứ như Nga, Mỹ tối ngày nhè cổ Ukraine, Syria ra dằn mặt nhau. Nước đúng là số nhọ mà…”

      Lý Cảnh bật cười, đúng là chỉ Thùy Vân này mới có khả năng lấy tình hình chính trị thế giới hợp nhất hóa chuyện này.

      “Em đừng lo, còn ai làm hại chúng ta được nữa đâu…” – dịu dàng hôn lên trán – “… mọi chuyện xử lý hết rồi.”

      “Em ngủ tiếp nha.” – Thùy Vân .

      “Ừ, ngủ .”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 65.1


      “Đơn từ chức này là…” – Lê Năm nhìn lá thư từ chức bàn của Hoàng Trí nhìn ngạc nhiên hỏi.

      “Tôi từ chức” – thản nhiên đáp.

      “Tôi có ý phạt cậu chuyện tung tin ra ngoài là Thế Hòa có súng đâu.” – ông tiếp.

      “Tôi éo care ông có để ý hay .”

      “Làm ơn , cậu là cảnh sát nên thận trọng lời . Cậu còn 1 kỳ thi thăng chức sắp tới, đừng có mà cư xử trẻ con như thế.”

      Hoàng Trí đáp lại – “Tôi thấy làm ăn bám xã hội nó khỏe hơn, cần nhức đầu chuyện của mấy người… Làm cảnh sát như ông đau não quá.”

      “Cậu nên biết là tôi làm mọi chuyện chưa bao giờ vì lợi ích cá nhân mà vì trật tự xã hội này. Làm người bảo vệ người dân như chúng ta hề đơn giản.”

      đưa mắt lên nhìn thẳng ông cười nhạt – “Tôi làm cảnh sát vì nó oai và tôi có bao dung bác ái như ông đâu. Đối với tôi đây cũng chỉ là cái nghề, làm tốt nhiệm vụ của mình và cuối tháng lãnh lương là xong. À mình là cảnh sát hình cua cũng dễ nhưng giờ tôi quan tâm nữa.”

      Lê Năm bật cười, ông tiếp – “Cậu giận tôi làm quá nhiệm vụ của mình và sai nguyên tắc nghề nghiệp sao?”

      ” – bình thản – “Tôi quan tâm ba cái nguyên tắc kia. Tôi cần biết ông làm ba cái này là vì bảo vệ cái gì nhưng tôi muốn bản thân có liên hệ cấu kết ông làm hại bạn bè của mình.”

      “Cậu là bạn của Lý Cảnh đó?” – ông hỏi. Lê Năm biết người trẻ khi làm việc luôn công tư bất phân, ảnh hưởng tình cảm vào công việc nên từ đầu chuẩn bị tư tưởng cho đám hậu bối này trước khi thực nhiệm vụ. ngờ thằng nhóc này lại dính đến nó.

      “Ông nghĩ sao thế?” - Hoàng Trí nhăn mặt – “Thấy mặt thằng đó tôi bực chết mẹ luôn, tại mấy đứa như nó tôi mới F.A đó. Tôi éo phải gay.”

      Lê Năm nhíu mày lại, ông nhớ lại khiến Lý Cảnh si mê đến thế hỏi – “Cậu là bạn của đó?”

      “Có thể coi là thế.”

      " ta cuối cùng là thần thánh phương nào ? "

      " Nó cũng chả tốt đẹp gì hơn ông đâu nhưng con đó chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi nên tôi cũng muốn làm hại người bạn như nó. Thôi từ biệt, đơn tôi nộp coi như xong " - xong Hoàng Trí bỏ nước thèm quan tâm sếp mình.

      " Tôi cho cậu tạm thời nghỉ phép " - Lê Năm thản nhiên .

      Cuối cùng con bé đó là người như thế nào chứ ? Sao lại có thể quan hệ với kẻ như Lý Cảnh lại làm bạn cùng thằng cảnh sát như Hoàng Trí này… Quả là đơn giản. Có lẽ mọi tính toán của ông sai lầm là do đánh giá quá thấp đứa con tầm thường như thế…

      " Làm người nên cố chấp quá… "

      Lê Năm quay lại mỉm cười – " Ông Kim đến đây từ khi nào thế ? "

      " Đủ để nghe cuộc đối thoại vừa rồi. Cậu nhóc đó có tương lai ! " - ông Bàng tán dương.

      " Ông còn là nhân viên tình báo như xưa, đừng có tự tiện đột nhập nghe lén người khác thế chứ ? "

      " Chà chà chà… thói quen nghề nghiệp… Trong đám hậu bối cậu là kẻ cố chấp nhất, đúng là đáng lo mà… " - ông Bàng mỉm cười – " Làm người quan trọng nhất là 2 chữ " nắm " và " buông ", đừng cứ " nắm " mãi thế… "

      Lê Năm cười nhạt – " Người ta nhìn nghĩ tôi là hậu bối của ông đâu… "
      " Ha ha ha, tôi có thể trẻ như thế này là do 2 chữ đó đó… bao giờ làm nặng đầu mình đầu óc tự dưng thư thái… " - ông Bàng cười lớn – " …tôi gần 80 còn sung thế này còn cậu mới 50 mà nhìn cứ như 60 ấy… "

      " Chuyện của tôi, tôi tự biết tính toán… " - Lê Năm lạnh lùng .

      " Cậu có biết ranh giới của sáng và tối thực rất gần nhau ? "

      " … "

      " Già rồi nên đôi lúc tôi nghĩ lại chuyện cũ. Ngày xưa có số thứ cứ cho là mình đúng, làm vì đại cuộc nhưng hôm nay nghĩ lại thực làm vì tự mãn bản thân hay đại cuộc ? Mà mấy chuyện đúng sai này đúng là khó lắm, biết đâu mà lường… " - ông Bàng thản nhiên .

      " Lâu quá chúng tôi chưa nghe ông dạy đời. " - Lê Năm mỉm cười .

      " Cậu nhớ nguyên tắc đầu tiên tôi dạy các cậu ? nên quá tuyệt tình mà luôn luôn chừa đường lui cho đối phương… ai biết con chó điên lên nó cắn bậy như thế nào đâu. "

      " Ra là ông tới giúp cho thằng nhóc Lý Cảnh đó. "

      Ông Bàng mỉm cười – " , mục đích của tôi như cậu cảnh sát trẻ kia… Tôi muốn mất người bạn. "

      " Cuối cùng đó là thần thánh phương nào ? "



      " Cậu cứ tự ý tìm . Tôi biết mấy bản thảo đó ấy để đâu. " - Lý Cảnh đưa Thành Đạt vào phòng Thùy Vân . Chết tiệt, tại sao trợ lý của lại là thằng nhóc này.

      " Ừ "

      Thành Đạt tự nhiên mở tủ làm việc của tìm kiếm mấy bản name dang dở, bất chợt dừng lại ở bản nháp dang dở phải là của " Tiệm đồ cổ "… ngồi xuống đọc bản nháp đó rồi quay lên nhìn Lý Cảnh hỏi.

      " Cái này là của ấy ? "

      " À… ờ " - Lý Cảnh đáp – " Chắc là thế… "

      Thành Đạt im lặng.

      " Có chuyện gì sao ? " - Lý Cảnh hỏi.

      " À có gì… " - Thành Đạt lạnh nhạt trả lời.



      " Cậu giúp chị Thư làm xong hết rồi hả ? " - Thùy Vân kinh ngạc nhìn đối thủ của mình. phải lúc về là còn 52 trang sao ? Chưa hết hai tuần mà 2 người hoàn thành xong cả rồi…

      " À tụi tôi làm 4 ngày là xong hết rồi " - Thành Đạt đáp. deadline hàng tuần 20 trang chất lượng Nhật Bản của Shueisha phải làm nó áp lực gấp mấy lần cái này nên chuyện này khó khăn gì.

      " Cậu phải người ? Đệch, tôi mất 2 tuần ngủ mà chỉ làm phụ bả được có 67 trang còn cậu mất có 4 ngày… Khốn nạn "

      " Ờ… "

      " Còn chuyện Shueisha ? " - Thùy Vân hỏi.

      " Tôi chỉnh sửa lại… định làm xong cuối tháng gửi lại cho họ " - Thành Đạt lấy trong balo ra mấy xấp bản thảo đưa – " Cậu muốn xem thử ? Từ chap 1 đến giờ đó. "

      " Cậu đưa đối thủ xem có sao ? Chúng ta làm cho 2 nhà xuất bản đối đầu đó. "

      Thành Đạt bật cười – " Cậu còn nhờ tôi làm trợ lý được mà sao tôi ngại mấy cái này chứ ? Mà tôi là shounen còn cậu là seinen đối đầu nhau cái gì. "

      Lý Cảnh chỉ im lặng ngồi nhìn bạn mình bàn luận cùng đối thủ của mình, cũng biết gì cả vì nghề nghiệp 2 bên khác nhau. Ít nhất giờ thấy gương mặt Thùy Vân hồng hào lại cảm thấy yên tâm hơn rồi, mọi chuyện còn lại đành phải đợi bình phục lại. Giờ yên tâm để ở lại mình.

      " Này, Lý Cảnh " - Thùy Vân hỏi – " có thể sắp xếp cho em về sớm được ? "

      " được. Em còn yếu lắm, phải để bác sĩ ở đây thường xuyên kiểm tra " - nghiêm giọng – " Giờ tạm thời em cứ nghỉ ngơi , được làm quá sức. "

      " Hai bản thảo của tụi em đều cần hoàn thành gấp, thể chần chờ… " - Thùy Vân giọng – " Em mới được ký hợp đồng, thực thể cứ yên tâm nằm đây được. "

      Lý Cảnh ngồi xuống bên giường , dịu dàng – " Xin lỗi, chuyện này chiều em được… ". Nếu phải lần trước mềm lòng để ở bên cạnh mình nằm đây nên tuyệt đối thể để sai lầm lặp lại lần nữa. Sau đó Lý Cảnh quay qua Thành Đạt – " Cậu cũng làm cho bên Nhật mà đúng ? Chuyện này cậu có thể giúp ấy được chứ ? Giờ Thùy Vân tuyệt đối được làm gì cả. "

      " Được. " - Thành Đạt đáp, dù gì bản thảo của sơ bộ xong nét chính còn nét và chỉnh sửa background là được.

      " Được rồi, có gì tôi sắp xếp cho cậu " - Lý Cảnh lạnh lùng , chuyện để thằng nhóc này ở đây với là quá nhượng bộ rồi. Sau đó quay sang Thùy Vân hỏi – " Em yên tâm chưa ? "

      " Nhưng em muốn ở đây… đầy mùi thuốc sát trùng… "

      " Nghe lời , cố tình chuyển em từ bệnh viện công kia sang hệ thống Manhome, nơi này là đỡ lắm rồi. Nếu họ cho em xuất viện chắc hẳn là có lý do… " - hôn lên trán dịu dàng – " Ngoan … Em nên nghỉ ngơi nhiều mới mau bình phục…"

      Thùy Vân gì chỉ im lặng bất mãn nằm xuống, nếu nghe lời người này chắc chắn ta cứ lải nhải tha cho .

      Thành Đạt nhìn thái độ của Lý Cảnh với Thùy Vân rồi lại thấy thái độ vui của bật cười. ngờ lại có ngày này nghe lời người đàn ông, ta đúng là có bản lĩnh hề … Ít nhất cần phải lo lắng cho nữa, nếu sau này có khóc chắc chắn tính cách người này ta chạy tới ôm lấy an ủi ngay chứ bao giờ chỉ biết im lặng như … Đôi khi chính vì quá hiểu nhau mới bao giờ có thể nhau được. bằng lòng mối quan hệ bao giờ bị phá vỡ đó.



      " Này, Thùy Vân… " - Thành Đạt lên tiếng khi thấy cứ chăm chú nhìn bản thảo H.W của mình " Cậu chỉ định làm " Tiệm đồ cổ " ? "

      " Hả ? " - ngẩn lên nhìn tỏ ý hiểu.

      Thành Đạt lấy trong túi ra bản name nháp dang dở, thản nhiên –" nó rất hay và hợp phong cách của cậu… "

      " À, là cái đó sao ? Tôi nghĩ ra khi phụ chị Thư đó. "

      " Nếu cậu muốn hoàn thành chúng ta làm 1 bản nộp cho sư phụ gửi qua Kodansha. Nhất định shounen " Necromancer " này được chọn… "

      " Cậu tự tin nhỉ ? "

      " Người chiêu hồn có nhiều người khai thác nhưng nó có nguồn sáng tạo cực kỳ nhiều mà đặc biệt bộ này cậu lại kết hợp chiêu hồn mấy nhà khoa học và sử dụng các lý thuyết của họ để khai triển chiến đấu… Cậu kết hợp đánh nhau thông thường của One Piece với đấu trí của Liar Game rất hay… có mấy tác phẩm làm được điều này như Hunter x Hunter đâu. " - phân tích.

      " Cậu đánh giá tôi cao … " - mỉm cười .

      " Nếu đến lúc cậu vượt qua tôi chính là khi cậu thực " Necromancer " này. "

      " Tôi chưa đủ khả năng thực nó… "

      " Có phải vì người đàn ông đó mà cậu do dự ? " - Thành Đạt hỏi.

      Thùy Vân im lặng, người này luôn quá hiểu … Đây là chuyện khiến băn khoăn bấy lâu nay, nếu chọn theo dự án này cùng " Tiệm đồ cổ " chắc chắn thể dành nhiều thời gian cho Lý Cảnh.

      " Tùy cậu thôi, chỉ là tôi muốn cậu chưa làm mà bỏ cuộc. "

      mỉm cười – " Sau khi chúng ta hoàn thành 2 chương kế tiếp " H.W " và chương 5 của " Tiệm đồ cổ " đành nhờ cậu phụ tôi thực chap 1 của " Necromancer " vậy. "

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 65.2


      “Thùy Vân, em có thể cùng qua châu Âu được ?” – Lý Cảnh nhìn ăn uống ngon lành trước mặt mình hỏi. Cuối cùng cũng khỏe và xuất viện rồi.

      “Hả?”

      muốn học nấu ăn thêm và mở nhà hàng…”

      “Ừ…”

      “Chúng ta qua Pháp được ? vừa học vừa chăm sóc em, ở đó em cũng học nghệ thuật được mà” – Lý Cảnh dịu dàng – “… cuộc sống bên đó khá tốt, em thấy được ?”

      “Em biết tiếng Pháp” – – “…với em sợ khủng bố lắm…”

      Lý Cảnh bật cười – “Em tiếng được mà, chọn nơi phù hợp cho 2 tụi mình được ? Nhất định có khủng bố đâu…”

      “Để em từ từ suy nghĩ, giờ em còn mệt quá…” – Thùy Vân nhìn gượng mặt hào hứng của người đàn ông ngồi đối diện mình thản nhiên đáp.

      “Ừ em mới bình phục, nên cứ bàn mọi chuyện sớm như thế.” – Lý Cảnh nở nụ cười trẻ con. Giờ mọi thứ an bài xong, còn ai đe dọa hai người được nữa… có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.



      “Bản thảo “Necromancer” của em được nhận sao?” – Thùy Vân giấu được nụ cười vui mừng dù khá tự tin với kịch bản này nhưng nghe tận tai vẫn hạnh phúc hơn.

      “Ừ nhưng họ khả năng của em nay chưa đủ để theo series nặng ký như thế. Bên cạnh đó em chỉ là newbie chưa thể theo cùng lúc 2 series.” – Tiến Khoa lên tiếng.

      “Ý là sao?”

      “Có người muốn hợp tác với em, người này thuyết phục ban biên tập bên đó nhận dự án này…” – mở cặp ra lấy cuốn truyện ra.

      Thùy Vân nhìn cuốn truyện mở to mắt kinh ngạc nhìn sư phụ mình – “ đừng đùa chứ? Ông ta… “

      “Khả năng của em theo nổi “Necromancer” đâu, khả năng viết kịch bản, tình tiết chưa đủ mạnh mà khả năng vẽ chưa bằng Thành Đạt… Hợp tác ông ta là con đường tốt nhất. Kịch bản loại này là thế mạnh của ông ta, bên cạnh đó ở bên người này em có thể học hỏi được nhiều thứ…”

      “Ở bên người này… ý là em qua Nhật?”

      Tiến Khoa gật đầu – “Bên đó họ tạo điều kiện cho em nơi ăn ở, người hợp tác và cả dàn staff trợ lý chuyên nghiệp. Chuyện xuất bản này nếu cứ ở 2 nơi họ khó kiểm soát lắm nên đây là cầu của họ.”

      Thùy Vân im lặng.

      “Đây là cơ hội phải ai cũng có đâu, em có tiền bối giỏi như ông ấy chỉ dạy lại có 1 dàn trợ lý chuyên nghiệp. Là tác giả của nhà xuất bản lớn như Kodansha là chuyện phải ai cũng có được đâu…”

      “Nhưng còn chuyện hợp đồng em với công ty ? Nếu thế em thể gửi “Tiệm đồ cổ” song song cho luôn được…”

      Tiến Khoa bật cười – “Hình như em quá đề cao vị trí của mình ở công ty quá nhỉ? còn thằng nhóc Thành Đạt là át chủ bài mà, may mà nó biết tiếng Nhật; nếu có khi bị Shueisha bóc luôn rồi. Còn con Thư, nó giỏi hơn cả 2 đứa mà do nó ghét bị deadline nên mới bị xuất khẩu thôi. Mấy đứa khác nữa chi?”

      “Cảm ơn ” – mỉm cười gượng gạo – “ là em có lý do từ chối rồi…”

      thở dài khi thấy gương mặt miễn cưỡng này của đệ tử mình – “Em cứ suy nghĩ, biết em là con còn số người em phải bận tâm đến… ép…”

      Thùy Vân im lặng 1 hồi rồi quay lên nhìn thẳng vào mắt sư phụ mình – “ họ là em đồng ý…”



      Cả chiều hôm nay, Lý Cảnh cứ thấy bạn im lặng nhìn mình. Thỉnh thoảng còn tấn công ôm chầm lấy như bây giờ nữa… Bị bắn ở ngực chẳng lẽ có ảnh hưởng đến tim sao?

      “Em sao thế?” – dịu dàng hôn lên môi – “Muốn lấy tới mức này rồi sao?”

      Thùy Vân tiếp nhận nụ hôn của người đàn ông này sau đó bình thản – “Chúng ta có thể chia tay nhau được ?”

      Lý Cảnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn – “Em đùa hả?”

      lắc đầu – “Chúng ta chia tay nhau được ?”

      “Cho lý do” – lạnh lùng . phải dọn dẹp thứ ngán đường cuộc sống của 2 người rồi sao?

      “Hôm nay em nhận được lời đề nghị hợp tác bên Nhật, điều kiện là qua đó làm việc.”

      Lý Cảnh cười nhạt – “Em chọn bỏ ?”. biết là từ đầu đến cuối tình cảm hai người vốn dĩ công bằng, Thùy Vân chưa bao giờ như tình dành cho . Khôi hài , ta đá ngay lúc này…

      “Thực chúc mừng em.” – Lý Cảnh tiếp.

      nhìn lên người đàn ông trước mặt do dự - “, em chọn . Em chính vì thế em càng phải .”

      im lặng nhìn . Đây là lần đầu tiên 3 từ “em ” với

      từng nhớ em khi xưa ? Nếu em bỏ chắc chắn sau này em rất hối hận nhưng nếu em từ bỏ chính mình, từ bỏ ước mơ bản thân em hối hận ngay từ bây giờ…”

      Lý Cảnh gật đầu nhìn .

      “Em muốn đánh mất bản thân, em muốn bằng tất cả trái tim mình… Em phải là cao thượng, em sợ khi em bỏ cơ hội lần này sau đó em cứ mãi day dứt và cứ tự hỏi “Liệu mình chọn người đàn ông này thay vì nó là có đúng ?” nên em chọn có thể an tâm mà sau này…” – mỉm cười đưa tay lên mặt người đàn ông trước mặt tiếp – “…Với lại giờ được tự do, còn ràng buộc gì nữa. Sau 29 năm qua cứ sống cho người khác giờ nên có cuộc sống của chính mình, nên cứ bận tâm lo lắng cho em nữa… Em muốn làm gánh nặng cho . Đôi khi quan tâm đến đối phương là giúp họ đầu hơn mà làm điều mình thích…”

      Lý Cảnh đưa tay nắm lấy tay sờ mặt mình mỉm cười – “Em luôn khiến thành thằng ngốc. lớn tuổi hơn em, nhiều hơn em mà tại sao đứng trước em luôn trở thành thằng bé thế này…”

      có thể cho 2 ta thời gian ?” – mỉm cười dịu dàng .

      “Bao lâu?”

      “5 năm.”

      “1 năm.”

      “Cái gì? trả giá gì mà kinh thế?” – Thùy Vân cáu gắt lên – “Em cố đóng thục nữ mà cứ chọc em điên là sao hả?”

      Lý Cảnh bật cười – “5 năm quá dài, 1 năm là được rồi.”

      “1 năm làm được cái quái gì hả?”

      “Em đừng coi thường bạn trai mình chứ?”

      “Thôi, em phải con nhà người ta, 1 năm em chưa làm được thành tích gì đâu. Cho 4 năm được ?”

      “3 năm chắc giá, nữa.” – Lý Cảnh đẩy Thùy Vân xuống ghế sofa hôn – “ hứa thường xuyên qua thăm em…”

      “Em muốn 3 năm này chúng ta đừng gặp mặt nhau luôn cho lãng mạn được ? Sau đó em hứa làm bà xã ngoan của , thương hết lòng.”

      thấy nó lãng mạn chỗ nào cả…” – Lý Cảnh gắt lên – “Đây là đại lộ tình sao? Ai biết ở bên Nhật em có gặp thằng nào trúng tiếng sét ái tình chứ?”

      “Em thấy coi Bakuman nó lãng mạn lắm, mà thấy đó. Tác giả tụi em tự kỷ lắm làm quái gì ra ngoài gặp ai nhiều chứ? Nếu có là thằng cha cộng tác cùng em hơn 50 đó…” – sau đó đẩy ngược xuống và chồm lên ngươi đưa lưỡi tấn công miệng .

      Lý Cảnh bất ngờ trước hành động của này, ngờ ta hôm nay bạo gan đến thế. đáp trả lại quyết liệt, nếu được hôm nay tiến đến Z luôn, coi như kỷ niệm trước khi chia tay. đưa tay lần mò vào áo .

      Thùy Vân buông ra mỉm cười ranh ma – “Phần còn lại 3 năm sau tính tiếp” - rồi lẳng lặng vào phòng.

      Lý Cảnh ngẩn người nhìn rít lên – “Chết tiệt, em đúng là con bạn khốn nạn mà… Làm hưng phấn lên rồi trốn thể hả?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :