1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phụ trương lảm nhảm…


      1. Chuyện quà cáp…

      “Chị nhớ 2 em muốn chết luôn đây này…” – Thùy Vân đưa ánh mắt bệnh hoạn nhìn 2 tiểu thiên thần ở “Liêu trai”.

      “Cảm ơn…” – A Lợi lạnh nhạt đáp.

      mở ngay balo lấy 2 món quà đặc biệt lựa chọn cho 2 đứa nhóc này, hí hửng – “Quà này chị mua cho 2 em đó, cảm ơn luôn chuyện 2 đứa trông Miêu Miêu giùm chị.”

      A Lợi và Tiểu Hoa nhận lấy 2 hộp quà rồi mở ra.

      “Thích ?” – Thùy Vân mỉm cười hỏi, hai con tắc kè ướp khô tẩm màu này chọn dữ lắm mới có được, xanh hồng quá là hợp 2 tiểu thiên thần này.

      A Lợi đưa mắt khinh bỉ nhìn rồi cúi xuống nhét con tắc kè vào miệng Miêu Miêu ra lệnh – “Mày đói rồi phải ? Ăn …”

      Thùy Vân mở to mắt nhìn hành động cực phũ này của tiểu thiên thần.

      Tiểu Hoa buồn nhìn chỉ im lặng nắm đuôi con còn lại để trước mặt Miêu Miêu nhàng hỏi – “Còn con nữa nè…”

      Thùy Vân kinh ngạc lần hai, ngờ 2 tiểu thiên thần này phũ như thế.

      “Phụt…” – Lý Cảnh bật cười, biết ngay là người bình thường thể nào thích mấy món này mà. Chắc Miêu Miêu của lần trước ăn luôn 2 bàn tay khỉ mà lão Bàng kia mua về làm quà luôn rồi… Mai mốt phải đưa làm sạch bụng nó mới được.

      “Còn cái này là quà của …” – Lý Cảnh đưa cái túi xách mua ở Tây Tạng cùng mấy gói đặc sản mua ở Trung Quốc cho A Lợi.

      A Lợi nhìn gật đầu rồi liếc mắt nhìn ông Bàng và Thùy Vân – “Đây mới là quà của con người…”

      2. Lần đầu đến tiệm chị Hân…
      Thùy Vân mới bước vào cửa thấy ngay 2 bên 2 - Lý Thanh và Ken nhìn chằm chằm thù địch nhau. vội bước ra khỏi tiệm mở điện thoại lên xem địa chỉ, đúng là nó rồi cơ mà…

      bước vào thấy cảnh tượng hề thay đổi. mới có gần 4 tháng mà sao như lạc kịch bản thế này…

      “À, em tới rồi hả?” – Thùy Hân lên tiếng.

      “Ừ… mà 2 người này là…”

      Thùy Hân lạnh lùng – " Kệ họ , chị quen… "

      Sao tự dưng Thùy Vân thấy mình làm nữ phụ ngôn tình nữa rồi, chút Lý Cảnh tới cảnh tượng này còn khốn nạn hơn nữa à…

      " Chút … Lý Cảnh tới… Tụi em có chuyện muốn … " - ngập ngừng.

      " Tụi em ? " - Thùy Hân hỏi.

      " Em xin lỗi… "

      " Chị tôn trọng quyết định của em " - Thùy Hân – " … đây chị mới thử loại café mới, em có muốn thử ?”

      " Ừ… "

      " cũng muốn thử " - Ken và Lý Thanh cùng tiến đến đứng đối diện Thùy Hân lên tiếng.

      " tìm chỗ gửi xe nên hơi lâu… " - Lý Cảnh mở cửa bước vào thấy cảnh tượng trước mặt liền bước ra đóng cửa rồi bước vào lại…

      " Cậu vào thử cafe luôn ! " - Thùy Hân .

      Thùy Hân từ tốn pha 4 ly cafe cho 4 người rồi hỏi – " Thấy thế nào ? "

      " Em thấy loại nào cũng như nhau thôi, phân biệt được " - Thùy Vân lên tiếng. Bắt phân biệt trà còn biết chứ café bó tay.

      " Đúng là thiếu thẩm vị… " - Thùy Hân nhận xét.

      " tuyệt vời, chưa từng uống loại café nào ngon đến thế… " - Lý Thanh tán thưởng.

      " Quả là Thùy Hân mà, ngon hơn hẳn mấy chuỗi bên ngoài… " - Ken khen tới tấp.

      Thùy Hân quan tâm, nhìn chăm chú người duy nhất ở đây có khả năng nhận xét café pha.

      " Nó có chút đắng ngọt khó quên của hạt Villasarchi hậu chua thanh của hạt Geisha… " - Lý Cảnh lên tiếng.

      " Biết thưởng thức… " - Thùy Hân mỉm cười tán dương. bắt đầu thích tên này rồi, đúng là hàng được đào tạo từ có khác mà.

      " Nhưng nó chưa làm nổi bật hết cái ngon của cả 2 loại hạt… " - Lý Cảnh nhận xét – " … bên cạnh đó giá thành của 1 ly thế này khá cao. "

      " Đó là chuyện tôi lo lắng… "

      " Tôi nghĩ nên thay đổi tỷ lệ của 2 loại này và thêm hạt phổ thông thứ 3 cho hạ giá thành xuống… "

      " Ừ mà tôi … "

      Thùy Vân, Ken, Lý Thanh nhìn 2 người " con nhà người ta " bàn luận chỉ biết im lặng…

      Chưa bao giờ Thùy Vân thấy số mình nhọ thế này, còn phụ hơn cả vai phụ, chị còn quên luôn em này…

      Lý Thanh và Ken nhìn nụ cười của Thùy Hân nhìn Lý Cảnh rồi quay qua nhìn Thùy Vân, này thể so cùng chị mình. Hai bắt đầu thấy mùi nguy hiểm phát ra từ tên " con nhà người ta " này.


      3. Tiểu Hoa phải thánh nữ gì, em cũng có máu khốn nạn.
      A Lợi mới tan học chạy ngay tới nơi hẹn cùng Tiểu Hoa, mới tới cậu bị Thùy Vân túm lại ném ngay bộ quần áo cho mình ra lệnh.

      “Mặc ngay cho chị.”

      “Hả?” – cậu mở to mắt nhìn bà chị này rồi đưa mắt nhìn Tiểu Hoa đứng bên cạnh.

      thay đồ …” – Tiểu Hoa mỉm cười dịu dàng .

      A Lợi máy móc nghe lời thay quần áo liếc thấy ánh mắt gian ma 2 chị em kia nhìn nhau thấy lòng yên tâm. Cậu mặc bộ đồ phục vụ vào bước ra thấy Thùy Vân phục kích, ánh mắt chị ta nhìn cậu như sói đói.

      “Đúng là tiểu thiên thần mà…” – nhận xét rồi đưa khay café cho cậu – “Em cầm phục vụ …”

      “Hả?”

      “Làm …” – Tiểu Hoa đưa đôi mắt đáng nhìn cậu.

      “Ờ…” – A Lợi nhìn 2 người này khó hiểu.

      Mới bước ra cậu thấy dàn con ngồi ở tiệm nhìn cậu như sói đói, cái quái gì thế này…

      “Quán này chất lượng , ngờ mời được Ken đánh piano”

      “ Chúa ơi, đẹp cứ như hoàng tử ấy!”

      “Nhìn chàng pha café kia cũng đáng quá … Mà nhìn quen quen nhỉ?”

      " Hình như đó là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lai đúng ? "

      " Sao nghe như phim Hàn Quốc thế này chứ ? "

      " phục vụ kia cũng phong độ dù nhìn hơi vụng về chút… "

      " sao, dạng đàn ông thế mới đáng tin… "

      “Mình thích cậu nhóc này hơn…”

      “Nhìn nó đáng thế nào ấy… Mới nhìn là muốn đè xuống làm thịt rồi…”

      “Mai mốt ghé nơi này nhiều hơn mới được…”

      “Mà cậu ship 2 nào hả?”

      “Khó à nha…”

      “Hả?” – A Lợi há hốc nhìn mấy ở đây sao họ tự nhiên bình phẩm người ta như người điên thế này? Cậu đưa mắt nhìn Lý Cảnh thấy nhìn cậu với ánh mắt thông cảm… cũng chả muốn làm cái trò này đâu nhưng Thùy Vân làm luyện tập gì nữa hết… Chia tay!

      Tiểu Hoa và Thùy Vân nhìn nhau cười nham hiểm… Tiểu Hoa muốn xem A Lợi mặc đồ phục vụ như phim Hàn Quốc như thế nào, ngờ đẹp … Mai mốt phải dụ ấy đến đây nhiều hơn mới được…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 60.2


      Lê Năm nhìn USB từ Lý Nam Thành, ông nhướn mày hỏi - “Đây là ý gì?”

      Lý Nam Thành mỉm cười – “Những thứ ở đây đủ để ông lập thành tích cho trung ương…”

      “Đủ? Còn những thứ dư ra sao?”

      “Làm người biết quá nhiều chuyện tốt đâu…”

      “Cuộc đời tôi biết quá nhiều thứ nên biết rồi…” – Lê Năm mỉm cười đáp lại.

      Lý Nam Thành vẫn giữ nụ cười môi bình thản lên tiếng – “ phải tốt cho ông mà là cho các ông…”

      Lê Năm nhìn khẩu khí của người đàn ông trước mặt rồi liếc qua USB, vậy là mọi chuyện còn tệ hơn ông nghĩ. Danh sách người của chính quyền tham gia hề và chắc chắc có rất nhiều người quan trọng dính líu tới…

      “Mọi thứ có đổ bể tốt cho cả hai bên, ông thấy có đúng ông Năm?”

      “Vậy ra tôi phải lập thỏa thuận mới với các người?” – Lê Năm lên tiếng.

      “Tôi chưa hề nghĩ thế…” – Lý Nam Thành bình thản – “Ông là cảnh sát cần giữ trật tư cho xã hội của ông tôi cũng cần phải giữ yên ổn cho thế giới ngầm của tôi… Cả hai ta đều có thứ cần bảo vệ cả, tôi có đúng ?”

      “Điều kiện cho cái USB này là gì?” – Lê Năm lạnh lùng hỏi. Đúng là hai cha con nhà họ Lý này giống nhau . Con nhà tông giống lông cũng giống cánh mà.

      “Ông chỉ cần làm những thứ mình cho là phải…” – Lý Nam Thành tự tin .

      Lê Năm nhếch mép cười – “Ông muốn tôi giúp ông thanh lý môn hộ, dọn những kẻ cản đường cho con trai ông?”

      người chính trực như ông Năm đây mà đứng vững đến giờ quả là có bản lĩnh tồi…”

      “Quá khen…”

      “Tôi luôn khâm phục người phân nặng như ông Năm đây?”

      “Còn Lý Cảnh, con út của ông sao?”

      Lý Nam Thành mỉm cười đáp – “Nó tự biết gặp và thỏa thuận với ông chắc chắn biết tìm cách bảo vệ cho mình, cần người cha này lo…”

      Lê Năm bình thản – “Nếu tôi tôi muốn giết chết nó sao?”. đây là điều ông băn khoăn bấy lâu nay, người này hứa Lý Cảnh chết nhưng nếu chết quá nguy hiểm cho xã hội… ta chưa tới 30 mà thông minh đến thế, với tài năng đó dù có mất thân phận của mình việc khôi phục lại mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian… Lý Cảnh này còn nguy hiểm hơn ông ngoại và Lý Nam Thành - cha .

      “Nếu ông có đủ bản lĩnh …” – Lý Nam Thành đáp – “… còn cậu Trí quả là người thừa kế tốt của ông, rất biết tiến biết lui…”

      “Cảm ơn…”



      “Số tiền chuyển qua ngân hàng của ông ngay chiều nay…” – Lý Cảnh đưa mắt nhìn hợp đồng chuyển nhượng 1% cổ phần của cổ đông mỉm cười thân thiện .

      Sống gần 29 năm, hiểu đạo lý: ở đời nên tin tưởng ai tuyệt đối cả kể cả gia đình, người thân hay bạn bè … Họ phải là mình nên chắc chắn có lúc vì lợi ích bản thân mà ngại bán đứng người khác… Chính vì thế càng tin tưởng Lê Năm, nếu Lý Cảnh thực chết ông ta có cho chết lần nữa cũng danh chính ngôn thuận. Giờ còn như xưa, Lý Cảnh còn là kẻ độc mà thứ để bảo vệ, muốn bảo vệ Thùy Vân, muốn sống cuộc sống cùng sau này nên tuyệt đối cho ai làm hại 2 người được.

      “Hy vọng ông có thể giữ bí mật mọi chuyện giúp tôi…” – – “… chúc ông có cuộc sống tốt bên Úc…”

      Những bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Robert này chính là tấm bảo hiểm cho mạng sống của 2 người… Chỉ cần 15% là đủ tiếng ở Hội đồng quản trị. muốn gây chú ý đả thảo kinh xà cho đám người của cha , ông hay cảnh sát nên buộc phải đường vòng mua lại cổ phần của những cổ đông … Lý Cảnh hứa với Thùy Vân làm lại từ đầu sống cuộc đời bình thường cùng nên hy vọng có ngày mình phải sử dụng suất bảo hiểm này.

      “Cảm ơn cậu. Thôi được rồi, tôi có chuyện bận phải đây.”

      “Tạm biệt.” – Lý Cảnh mỉm cười .

      biết là may mắn hay xui xẻo khi ngay lúc này Thùy Vân lại có việc và biệt tích cả tuần về nhà để có thời gian giải quyết mấy chuyện này… Tuy nhiên, gặp thế này, gọi điện lại tắt máy nghe khiến đau đầu… ta chả bao giờ quan tâm hay nhớ nhung bạn trai mình cả mà cứ bỏ mặc xác biệt. Ngay cả tin nhắn hỏi thăm cũng thèm gửi. Chết tiệt

      “Tít… Tiitt… Tittt…”

      Lý Cảnh nhìn tin nhắn của đàn em cho theo dõi Thành Đạt, từ ngày cho người theo dõi nó ngay trước khi Tây Tạng đến giờ gần 4 tháng mà chả bao giờ thấy nó ra ngoài. Thằng nhóc này còn tự kỷ hơn cả Thùy Vân kia, cuối cùng nó là quái nhân phương nào chứ? hồ sơ thằng nhãi này còn bí hơn ông Bàng kia…

      “May mà em gặp nó đó…” – lẩm bẩm.



      “Chết tiệt, buồn ngủ quá …” – Thùy Vân vươn vai hét lên – “Chị mai mốt có chém vừa vừa thôi, gì mà kéo cả khủng long và rồng lửa thế hả?”

      “Vui mà” – Thư hý hoáy vẽ lên tiếng.

      “Hèn chi khả năng chị thế này mà sư phụ gửi bản thảo chị Nhật là đúng rồi…”

      “Nhìn thằng Đạt là biết. Tối ngày cứ bị dí deadline sát đít khổ thấy bà… Mà…” – Thư ngập ngừng – " … em có coi truyện của nó chưa ? Chị thấy dạo này nó hơi xuống phong độ sao ấy ? "

      " Em chưa xem, em thực bản thảo sợ xem xong áp lực khùng xé bỏ bản thảo như chị chết mẹ nó luôn… "

      " À, có gì. Làm tiếp , còn 78 trang nữa đó… "

      " Đệch… cả tuần nay, ngày nào em cũng chỉ ngủ có 2 tiếng thôi đó… Mà ngày mai em nghỉ nha, có chuyện phải làm… " - Thùy Vân . Chút nữa là quên cuộc hẹn với cha chồng tương lai… mà cả tuần nay khóa điện thoại chắc Lý Cảnh gọi ít à…

      " Ừ, chị cũng muốn ngủ quá rồi. Chiều nay off ngay và luôn … “

      “Mai mốt má có sảng muốn xé bản thảo làm ơn nghĩ giùm tụi em cái …”



      Lý Cảnh đưa mắt nhìn Thùy Vân ngồi ngủ xe lẩm bẩm – “Chết tiệt, em xem là osin đa năng hả?”

      Sau tuần, cuối cùng trưa nay gọi cho chỉ câu ngắn gọn “2h trưa nay đón em tại…” xong tắt máy để bất kỳ lời gì cả. Khi vừa tới, chả năng gì cả chỉ mở cửa xe, ngồi xuống và ngủ.

      Người thuê Thùy Vân cuối cùng bắt làm cái quái gì mà chỉ mới có tuần mà tiều tụy trông thấy, mắt như gấu trúc ấy. Nhìn thực rất đau lòng, chẳng lẽ giờ nhốt Thùy Vân lại, để làm mấy cái công việc này nữa…

      “Mới là trợ lý mà còn như thế nếu mai mốt em làm tác giả chính thức chắc bỏ luôn quá… Chưa lo xong thằng nhóc kia mà lại dính mấy chuyện này.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 61


      Thùy Vân nằm ngủ thấy có gì đó nặng đè lên người mình, cố ngủ tiếp nhưng cuối cùng chịu nổi phải miễn cưỡng mở mắt thức dậy. Mới xoay qua thấy ngay Lý Cảnh ôm mình ngủ.

      “Chết tiệt… nặng thấy mẹ luôn…” – cáu gắt lên rồi lấy tay gỡ tay người đàn ông này ra. Bên bà Thư ngủ được mà về nhà ngủ bị quấy rối. Khốn nạn !

      Lý Cảnh mở mắt nhìn mỉm cười dịu dàng – “Thức rồi hả? Em ngủ cứ như chết ấy…”

      “Mấy giờ rồi?”

      liếc qua đồng hồ để ở đầu giường rồi – “Mới 5h sáng à, em cứ ngủ tiếp . Chút chúng ta ăn sáng rồi mua đồ chuẩn bị để trưa thăm ông già …”

      Thùy Vân gật đầu rồi rút vào ngực Lý Cảnh nhắm mắt lại. nhìn hành động của bật cười, này miệng muốn ngủ chung mà cứ ngủ chung lại làm hành động này…

      “Này, cả tuần qua gặp có nhớ ?”

      …” – Thùy Vân đáp do dự. Căn bản có thời gian để ngủ lấy đâu ra thời gian làm chuyện tào lao này.

      Lý Cảnh nhíu mày hỏi tiếp – “Em hả?”

      “Ừ, hỏi ba cái tào lao quá…” – gắt lên – “… giờ em hết ngủ được rồi nè…”

      “Đừng ngủ nữa… “ – Lý Cảnh chồm người lên người Thùy Vân – “… hay là tụi mình làm việc luôn ?”

      “Làm gì?” – bắt đầu thấy dự cảm lành.

      Lý Cảnh đưa môi lên môi dịu dàng hôn, lần này coi như làm lần bù cả tuần vậy. Bất giác cảm giác được Thùy Vân còn như trước cứ để mình chủ động mà giờ đây bắt đầu có phản ứng lại, lưỡi bắt đầu biết đáp lại rồi. Đúng là uổng công đào tạo mà.

      “Hay là giờ mình làm luôn được ?” – Lý Cảnh hỏi – “Chứ chả biết tìm đâu ra 22 chữ cái chính giữa dạy cho em nữa…”

      được…”

      “Tại sao?” – đưa ánh mắt tình cảm nhìn – “Em có mà đúng ? Nếu lần đó ở Tây Tạng đâu có khóc mất mặt như thế đâu…”

      Thùy Vân gật đầu, dịu dàng – “Nhưng được…”

      “Em tin ?”

      lắc đầu.

      “Hay em muốn chính thức kết hôn? Đó chỉ là tờ giấy và nghi thức thôi mà? hề chứng minh được điều gì ràng buộc cả… Bao nhiêu người kết hôn mà vẫn ly hôn đó…”. Mẹ từng kết hôn, là vợ chính thức của cha cuối cùng được gì chứ? tờ giấy cùng 1 danh phận hơn kém… Lý Cảnh này, sẵn lòng bỏ tất cả vì mà chưa đủ chân tình sao?

      “Em phải là dạng con ngây thơ cổ hủ tin ba cái nghi thức hay mấy cái chứng nhận pháp luật nhảm nhí đó đâu… Giờ là thời đại nào rồi chứ?”

      Lý Cảnh bắt đầu thấy khó hiểu, 2 lý do lớn nhất của con Thùy Vân này hoàn toàn quan tâm vấn đề ở đâu chứ?

      mang áo mưa…” – dịu dàng .

      “Đó phải vấn đề chính…” – bình thản đáp.

      nhíu mày lại nhìn xuống hỏi – “Thế vấn đề là ở đâu?”

      Thùy Vân tránh đôi mắt của , lí nhí – “Đ… đau…”

      “Hả?”

      “Em nghe người khác đau lắm…” – đỏ mặt .

      “Chết tiệt, đừng đó là lý do em tránh bao lâu nay đó chứ? Em còn ngốc hơn mấy đứa con kia nữa.”

      “Hây…” – cáu khi bị xúc phạm liền đẩy Lý Cảnh ra – “ là đứa sung sướng chứ có bị đau đớn gì đâu chứ? Em nghe nó đau như nhét củ cải vào mũi ấy…”

      “Em nghe đứa nào đồn bậy thế hả?” – nhất quyết buông Thùy Vân mà kiềm 2 tay lại. ngờ này tưởng tượng phong phú .

      “Ai cũng thế…” – đáp. thể đó là lời thoại của thằng uke dành cho thằng uke khác trong bộ yaoi được. Nam nữ giống nhau nhưng đều là bị thằng khác đè lên thôi chắc khác biệt mấy.

      đau thế đâu…” – Lý Cảnh dịu dàng thuyết phục – “… có kinh nghiệm nên nhàng mà…”

      bị thằng khác thông ass rồi hả?” – Thùy Vân gắt lên.

      “…”

      “Nếu cho thằng khác thông rồi hãy tìm em. Nếu em là đứa chọt em cũng sung lắm đó, có khi chơi từ năm 16 như nữa.”

      “Này, ai chơi từ năm 16 hả?” – Lý Cảnh hết kiên nhẫn cáu gắt lên – “… mà em đừng có coi mấy cái kia xuyên tạc lung tung giùm cái.”

      có chắc là em đau ?”

      “…”

      “Đó… đó… trả lời được đúng ? "

      " Nếu thế em bắt ăn chay cả đời hả ? "

      " Tùy , em có cấm tìm bồ nhí… "

      " Em điên quá " - Lý Cảnh đưa môi xuống môi cưỡng hôn , ngờ lý do từ chối lại tào lao như thế. Giờ là A B C gì hết, Z luôn cần hỏi ý kiến.

      Thùy Vân cáu liền cắn mạnh môi người đàn ông này. ta chỉ biết làm cho sướng thân chứ có quan tâm gì đứa như chứ ?

      " Em… " - Lý Cảnh lấy tay quệt ngang nơi bị cắn ở môi rồi cáu giận nhìn – " quá nuông chiều em rồi mà. Lần này nhượng bộ đâu."

      Thùy Vân rằng lấy răng cắn mạnh tay còn lại của Lý Cảnh kiềm chặt tay rồi đẩy ra rồi hét lên – " Tôi về phòng mình ngủ. "

      đưa mắt nhìn cánh tay chảy máu vì bị này cắn, rủa thầm – " Chết tiệt, ngờ cả tuần mới gặp lại cãi nhau vì lý do nhảm nhí này. Mà ai đồn bậy đồn bạ em nó đau như nhét củ cải vào mũi thế hả ? "

      Nguyên tắc trước nay của Lý Cảnh là quen dạng con thơ ngây, có kinh nghiệm đàn ông như Tiểu Hoa mà là loại người thông minh có kinh nghiệm như Hồng Ngân, biết tiến biết lui, biết đòi hỏi, chia tay khóc lóc hay níu kéo để phiền phức sau này… thế mà cuối cùng lại nhầm như Thùy Vân này. ta giữ , chút níu kéo làm phát bực lại ngốc hơn cả mấy mới lớn… quan hệ phải vì cổ hủ hay sợ bị đá mà sợ đau như nhét củ cải vào mũi … Lý do nhảm nhất mà từng nghe.



      " Này, đừng giận nữa, sáng hơi nóng quá… " - Lý Cảnh dịu dàng nhìn Thùy Vân để lát bánh mì sandwich lên ăn sáng – " …chỉ là cả tuần gặp em nên hơi khó kiềm chế ". Giờ phải cố nhún nhường, tại làm ở cái công ty truyện tranh kia có cơ hội gặp thằng nhóc kia bất kỳ lúc nào. Tình cảm 2 người chưa ổn định nên thể để cho bất kỳ ai thừa cơ chen ngang được. Khốn nạn , ngày xưa chỉ có chen ngang người ta thế mà giờ lại sợ có người chen ngang lấy mất người mình.

      " Ngoan. " - Thùy Vân lạnh lùng – " … khi nào có thời gian hả?"

      " Làm gì ? Em muốn đâu sao ? " - Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu .

      " Em đưa khám, bệnh tự kỷ để lâu nguy hiểm lắm. "

      " Em… "

      " Mai mốt lấy nhau lỡ phát bệnh sao ? "

      cáu Thùy Vân chợt nghe hai từ " lấy nhau " mà tự nhiên như thế nhịn được mà bật cười. bắt đầu có ý thức là vợ Lý Cảnh này rồi. Giờ tạm tha cho vậy.

      " Sao cười thế hả ? Thế em mới kêu khám đó!"

      " có gì, chút chúng ta mua đồ . Em thể cứ mặc đồ ở nhà gặp bố chồng tương lai được. "

      " Ừ… "



      Lê Năm nhìn bản danh sách trong máy tính khỏi ngán ngẫm. Nếu đây chưa phải là bản danh sách đầy đủ chắc chắn bản đầy đủ số lượng người liên hệ còn lớn hơn và chức vụ của họ còn quan trọng hơn nhiều. Đúng là có số chuyện nên biết tốt hơn.

      " Cậu có thể im lặng về chuyện này được ? " - Lê Năm lạnh lùng . Chuyện này để nhiều người biết tiện.

      Hoàng Trí gật đầu – " Tôi chỉ là thằng cảnh sát quèn, tự biết thân biết phận của mình. "

      " Dạo nào cậu thông minh rồi nhỉ ? "

      " Được ông giao cái nhiệm vụ khó nuốt này ngu quá chết mấy kiếp rồi. "

      Lê Năm bật cười – " Có tương lai. "

      " Còn Thành Dương ? "

      " Tôi tự biết xử lý… " - ông trầm ngâm đáp. ngờ người chướng mắt ông nhiều đến thế, họ cài cả người vào bên cạnh ông. Nếu xử lý sớm mọi chuyện ngay cả ông cũng gặp nguy hiểm. Lê Năm tiếp – " Cậu ra ngoài được rồi. "

      Thấy Hoàng Trí ra ngoài, Lê Năm cầm điện thoại lên. Chuyện này can hệ quá lớn, mình ông xử lý được.



      " Lâu rồi chúng ta gặp riêng nhau thế này nhỉ ? " - Lý Nam Thành nhàng bước vào phòng ông Phạm nhìn cha vợ bình thản .

      " Cậu tới để mỉa mai tôi sao ? " - ông Phạm mỉm cười đáp.

      " , con làm gì có ý đó. "

      Ông Phạm cách lạnh nhạt – " Tôi già rồi, cai quản thuộc hạ nghiêm. ngờ Trần Hùng lại làm ăn cẩu thả như thế…"

      Lý Nam Thành mỉm cười – " Chúng ta đều già rồi, đừng nên tham công tiếc việc quá, cứ để giới trẻ lên thay. "

      " Chúng ta là tiền bối phải nên chỉ dạy hậu bối sao ? "

      " Làm sao mà chỉ dạy khi cả những bậc tiền bối lại bị hậu bối xỏ mũi dắt … "

      Ngay từ khi Lý Cảnh nhường lại mọi thứ ông Phạm hoài nghi nhưng ngờ nó lại thẳng tay đạp cả ông nó như thế, ông cười lớn.

      " Đúng là sóng sau xô sóng trước mà, có thể đào tạo đứa xuất sắc như nó là thành tựu của tôi… Chắc chắn tương lai thằng bé còn xuất sắc hơn cả chúng ta. "

      " Lý Cảnh nó còn thông minh hơn cả hai chúng ta, nó chọn cuộc sống trói buộc này… " - Lý Nam Thành thản nhiên .

      Ông Phạm nhìn con rể của mình tỏ ý hiểu.

      " Nó chọn cuộc sống tự do cùng con bé Thùy Vân kia " - Lý Nam Thành trả lời ánh mắt dò hỏi kia. phải đây là điều mà ông từng mong muốn bấy lâu nay sao ? Nhưng ông lại đủ dũng cảm bỏ hết mọi thứ, trách nhiệm, gánh nặng và cả vị kỷ bản thân để giành lấy 2 từ " tự do " này. Nếu ông có can đảm đó khiến cả 2 người phụ nữ đau khổ đến thế…

      Ông Phạm bật cười, ông ngờ cháu mình lại dám phản bội mình vì đứa con nhưng ông chưa thua Lý Nam Thành này.

      " Cậu đừng quên mối quan hệ của tôi ít, tôi nhất định để cho thằng tạp chủng kia nắm hết quyền lực đâu. "

      Lý Nam Thành cười nhạt, cha vợ ông luôn như thế, luôn hơn thua như thế.

      " Ở đời có kẻ thù vĩnh cửu cũng có bạn bè mãi mãi, con người sống chỉ cầu 2 chữ " lợi ích ". Cha nghĩ họ có vì tình bạn và mối quan hệ lâu bền bấy lâu nay cùng người mà từ bỏ lợi ích bản thân ? Ngay khi giây phút sinh tử chúng ta mới bộc lộ bản chất của mình…"

      Ông Phạm gì.

      " Chúng ta già rồi. " - Lý Nam Thành chậm rãi bước khỏi phòng để mặc cha vợ ông im lặng. Có số đến lúc phải buông tay.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 62.1


      ra con làm ở mảng nghệ thuật sao?” – Lý Nam Thành dịu dàng nhìn con dâu tương lai của mình .

      “Dạ.” – Thùy Vân mỉm cười đáp lại, ngờ cuộc gặp mặt cha chồng tương lai của mình bình thường như thế mà ông ta cũng mang phong thái đại boss như ông ngoại chồng của mình. Tuy nhiên có 1 vấn đề rất lớn ở đây…

      “Sau này nhờ con chăm sóc con trai ta…” – Lý Nam Thành mỉm cười đoạn lại đưa mắt nhìn đứa con út của mình.

      Lý Cảnh chỉ đáp lại ông bằng ánh mắt lạnh nhạt.

      “Dạ…” - Thùy Vân cố gắng mỉm cười – “… là do ấy chăm sóc con đó chứ, Đúng ?” – cố nhấn mạnh hai từ “ ” cho tên mặt lạnh ngồi kế bên nghe. ta đưa gặp cha chồng chứ có phải đưa gặp cha vợ đâu mà khí này kỳ quặc quá, từ đầu tới giờ toàn và cha đối thoại cùng nhau. Còn Lý Cảnh nổi máu tộc Uchiha lại cứ giơ cái bản mặt Sasuke ra từ khi gặp cha .

      “Ừ” – Lý Cảnh lạnh lùng đáp.

      Thùy Vân lấy chân đạp mạnh chân tên ngồi bên cạnh mình.

      Chết tiệt, sao thể cho tôi cuộc gặp gia đình chồng bình thường hả? Tự kỷ có mức độ thôi chứ? Hết đánh giặc giờ tôi phải giải quyết ân oán tình thù giữa 2 cha con sao?

      Lý Cảnh thoáng nhíu mày nhìn Thùy Vân rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

      Lý Nam Thành nhìn gương mặt cười gượng gạo của con dâu tương lai lại thấy cái nhíu mày thoáng qua của con trai mình cười . 30 năm qua ông có bao giờ quan tâm thằng con này đâu, thể tự dưng bắt nó tiếp nhận tình cảm của người cha này nhanh đến thế.

      “Ông chủ, cậu chủ, Vân, tôi dọn cơm xong rồi ạ. Mời mọi người xuống ăn cơm.”

      “Cảm ơn ” – Lý Nam Thành mỉm cười với người giúp việc sau đó ông quay qua Thùy Vân dịu dàng hỏi – “Hai con ăn luôn .”

      “Dạ. Tụi con cũng đói rồi…” – mỉm cười đáp lai, mắt liếc nhìn mặt Lý Cảnh thấy ta cứ trơ trơ cái mặt của tộc Uchiha ra… Khốn nạn , bởi thế bộ truyện mới có tên Naruto đó, mấy thằng mặt lạnh éo bao giờ làm vai chính shounen nổi, cuộc đời chỉ là thứ chính thôi. Hèn chi đám thuộc hạ thích thằng hơn là phải đạo. Đánh nhau mệt chết mẹ mà gặp đại ca bản mặt hết tiền này ai mà nản.

      Lý Cảnh chỉ im lặng, người cha này bao lâu nay bao giờ quan tâm thậm chí còn tránh né sao tự dưng giờ nổi máu “người cha mẫu mực” thế này?

      “Lâu quá hai cha con chúng ta mới ăn cùng nhau nhỉ?” – Lý Nam Thành cố tình gợi chuyện.

      “Có ăn cùng nhau bao giờ đâu mà lâu” – Lý Cảnh lạnh lùng đáp.

      Lý Nam Thành mỉm cười gượng gạo. Đúng là hình như 2 cha con ông chưa bao giờ ăn chung với nhau cả, ngày xưa cứ thấy mặt thằng con này là ông tránh né tìm cớ thoái lui. Giờ ông mới thấy mình làm cha thất bại như thế nào.

      “Thôi, chúng ta ăn lẹ … Con đói rồi” – Thùy Vân cố gỡ rối. khí bắt đầu kỳ kỳ rồi – “Còn Thanh có ăn cùng ta ?”

      “À nó bận số công chuyện nên hôm nay về.”

      ta bám đuôi chứ bận công chuyện cái éo gì?

      “Dạ, mình thôi .” – Thùy Vân nắm lấy tay Lý Cảnh kéo . Về nhà ta biết tay .

      theo cha chồng đến phòng ăn, mới thấy nhà này cũng lớn lớn làm sao ngày xưa tổ chức cả 1 buổi tiệc ở đây chứ? Mà lúc đó cùng Thư Kỳ nghĩ kế hại người nên quan sát. Tuy nhiên mức độ phô trương bằng ông già kia, ngay cả người làm cũng chỉ có 3, 4 người.

      Liếc thấy Lý Nam Thành cố gắng cư xử như người cha, rút ngắn khoảng cách của 2 cha con mà thằng Sasuke này cứ đóng phim lạnh, Thùy Vân khỏi lắc đầu. Biết thế sáng đưa khám luôn rồi.

      Hải sản ê hề, sơn hào hải vị mà ăn với khí này nuốt nổi. Nó căng thẳng mà gượng gạo thế nào ấy. Mà thằng cha Lý Nam Thành này đúng là người cha thất bại mà, tuổi con còn éo nhớ hỏi chi nó ghét. Còn tên Lý Cảnh cái mặt thế này hỏi sao ông này suốt. Nhìn chung cái gia đình này cực kỳ cần cuộc họp gia đình bình thường và cần update lại thông tin các thành viên.

      “Con no rồi.” – Thùy Vân buông đũa mỉm cười .

      Lý Cảnh nhíu mày nhìn hỏi – “Sao em ăn ít thế”. Ngày mai Thùy Vân làm biệt tích lại thế nào cũng quay lại lối sống tùy tiện như trước, thể chăm sóc cho được.

      “Em no rồi” – mỉm cười lặp lại.

      có tư cách hỏi câu đó hả? Thằng làm tôi ăn nổi chính là chứ ai…

      “Dì Năm…” – Lý Cảnh ra lệnh – “Dì mang ly sữa cho Vân giúp tôi.”

      Dì Năm thấy cậu chủ mình chăm sóc từ quan tâm như thế giấu được nụ cười, bà vui vẻ – “Tôi lấy ngay.”

      Lý Nam Thành thấy thái độ của con trai mình với quan tâm chăm sóc như thế có chút ngạc nhiên. Thằng nhóc này từ bé ích kỷ lại lạnh lùng sao lại có biểu tình này chứ? khó tin…

      Lý Cảnh thấy Thùy Vân nghe lời mình ngoan ngoãn uống sữa nở nụ cười dịu dàng nhìn quan tâm gương mặt há hốc của người cha ngồi đối diện.

      “Ngoan lắm” – lấy tay xoa đầu ôn nhu .

      Lý Nam Thành nhìn dì Năm rồi nhìn con trai mình giấu kinh ngạc. Ông biết là thằng nhóc này bỏ hết tất cả vì này nhưng nó thay đổi đến thế này đáng sợ .

      Dì Năm gì chỉ đứng bên cạnh mỉm cười… Trước nay bà cứ lo cho cậu chủ mình nhưng giờ thiết nghĩ bà lo lắng quá đà rồi.



      Lý Nam Thành tiễn con trai cùng con dâu mình , cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng thứ ông muốn với nó cũng được.

      “Cậu chủ thay đổi rồi…” – dì Năm lên tiếng – “Biết quan tâm người khác lại còn lạnh lùng như xưa…”

      “Chị đúng…”

      “Ông cũng thay đổi rồi…” – bà tiếp – “… giờ biết học cách làm người cha tốt, còn tránh né như xưa…”

      Lý Nam Thành im lặng.

      “Làm gì cũng cần thời gian… Mất 29 năm ông mới được bước thứ nhất mà…”

      “Sao hồi nãy chị nhắc tôi nó mới 29 tuổi?” – ông lên tiếng

      tôi cũng ngờ ông chủ quên cả tuổi của con trai mình” – dì Năm bật cười.



      Ngô Phương Ba nhìn danh sách trước mặt rồi đưa mắt nhìn Lê Năm.

      “Chuyện này thực rất hệ trọng.”

      Lê Năm gật đầu – “Bản đầy đủ ở chỗ Lý Nam Thành.”

      Ông Ba nhìn Lê Năm mỉm cười – “Ông có chắc tôi nằm ở danh sách đầy đủ đó?”

      nhưng tôi tin ông… Từ khi tham gia chính trường đến giờ ông luôn là người tích cực cải cách nhất, là quan chức luôn nghĩ tới người dân.”

      “Chữ “tin” của ông nặng quá…” – Ông Ba cười lớn.

      “Ông hỏi tôi câu đó là tôi biết chắc ông nằm trong bản danh sách rồi…” – Lê Năm cười đáp lại.

      cam kết để lộ mọi thứ?”

      “Đúng thế với chút trao đổi …”

      “Lý Nam Thành này thực rất thông minh.”

      “Nếu ông ta từ tay trắng đạt được thành tựu ngày hôm nay…” – Lê Năm thản nhiên .

      “Ông biết chuyện khó nhất với những người đại diện cho công lý như chúng ta ?” – ông Ba trầm ngâm .

      Lê Năm im lặng.

      “Chúng ta thể như mấy kẻ như Lý Nam Thành cứ thanh lý nội bộ mà luôn phải cân nhắc nặng … Biết sai vẫn thể ra tay quá nặng… Nếu hậu quả chỉ có chúng ta mà còn là người dân và cả đất nước.”

      “Tôi hiểu…” – Lê Năm đáp. Đây chính là lý do ông thể ra tay bắt toàn bộ dù nắm đầy đủ tội chứng.

      “Ông cho người giám sát đám người trong bản danh sách này cho tôi.”

      “Ý ông là…”

      “Chuyện này thể dùng pháp luật xử lý được. Tôi là chính trị gia, tôi dùng cách làm của chính trị gia xử lý chuyện này…”

      “Tôi hiểu rồi.”

      “Mà tôi nghe …” – Ông Ba ngập ngừng – “… Lý Nam Thành chọn người thừa kế mình?”

      “Ừ…”

      “Cái sai của chúng ta khi xưa là để kẻ này sống quá lâu mới gây mọi chuyện như ngày hôm nay. Giờ thế lực quá lớn khó mà sửa sai được…” – ông Ba bình thản – “… có số thứ nên trừ khi nó còn trong trứng nước…”

      “Tôi hiểu rồi, bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi mà…” – Lê Năm mỉm cười đáp lại. Giờ ông có quyết định của mình.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 62.2


      “Mai em làm tiếp phải ?” – Lý Cảnh liếc qua ngồi ghế bên cạnh hỏi.

      “Ừ…” – Thùy Vân đưa mắt qua cửa sổ nhìn cảnh vật ở bên đường .

      “Lần này là bao lâu?”

      " Ba tuần… "

      " Cái gì ? "

      " Nếu nhanh hơn hai tuần. "

      " Gì mà lâu dữ vậy ? " - Lý Cảnh gắt lên. Thời gian dành cho bây giờ còn ít hơn trước khi quen nhau nữa, có ai quen bạn mà chỉ gặp nhau hai tuần 1 lần mà lần nào gặp ta cũng ngủ hơn 2/3 thời gian hết.

      " làm như làm họa sĩ truyện tranh dễ lắm vậy đó. "

      Lý Cảnh ôn tồn – " Em đừng nên quá thân thiết với họ, sắp đến thời điểm thực lời hứa rồi. Sau đó, chúng ta cứ ở đây tiện…"

      " Em hiểu mà… "

      xin lỗi…”

      Thùy Vân mỉm cười – “, là em chọn mà… Mà công việc này có cái tiện là ở đâu cũng làm được cả”. người này có thể vì bảo vệ dám từ bỏ tất cả chuyện này có đáng là gi…

      “Cảm ơn em” – mỉm cười nhàng đáp lại – “…chuyện hứa cùng em nhất định làm được… chắc chắn cho em hạnh phúc…”

      đợi em chút, ban nãy lúc ăn cùng cha hình như sư phụ có gọi cho em…” – Thùy Vân nhìn vào màn hình điện thoại thấy 3 cuộc gọi nhỡ. nhanh tay bấm nút gọi lại.

      “A lô, sư phụ hả… Sao?” – Thùy Vân đưa điện thoại lên tai .

      Lý Cảnh liếc thấy gương mặt của sững lại, im lặng lúc lâu rồi tiếp.
      có thể gửi email đó cho em … được rồi…”

      “Có chuyện gì sao?” – Lý Cảnh hỏi, thấy này cứ im lặng gì. Mỗi lần im lặng là thường có chuyện lớn xảy ra.

      Thùy Vân chỉ im lặng, lúc sau mở email trong điện thoại ra nhìn lúc rồi lắp bắp – “Bản thảo… em được… nhận rồi…”

      “Hả?”

      “Bản thảo em được Kodansha nhận rồi” – nhào qua ôm lấy Lý Cảnh bất chấp lái xe – “…em thực được nhận rồi…”. Cảm xúc của bây giờ rất khó tả, thực rất muốn cười nhưng lại cũng muốn khóc…

      “Tốt quá!” – Lý Cảnh thấy cảm xúc phức tạp mặt của Thùy Vân bật cười, thực cách biểu lộ cảm xúc của này luôn đặc biệt hơn người ta. Cuối cùng ước mơ của cũng thực được rồi.

      “Chết tiệt… Giờ em phải qua sư phụ ngay…” – liến thoáng –“…, em phải bay qua đó mới đúng chứ… …à đúng rồi… em phải báo cho cậu ấy biết…”

      xong Thùy Vân lấy ngay điện thoại định gọi cho Thành Đạt nhưng nghĩ lại gọi ngay lại cho sư phụ.

      “A lô, Đạt biết chuyện của em chưa? Thế đừng , em muốn tự mình báo cho cậu ấy. Cậu ấy là người đầu tiên em muốn báo tin này ngay…” – hào hứng . Mục tiêu bao lâu nay đuổi kịp người này thành thực…

      Lý Cảnh nghe cuộc điện thoại vừa rồi có đôi chút khó chịu. Nếu phải cùng là người thứ mấy báo tin mừng này? là 1 thằng đàn ông có tính chiếm hữu cao nên muốn trong lòng người phụ nữ của mình, mình có vị trí quan trọng nhất… cần phải hơn gia đình của nhưng ít nhất phải là vị trí đầu tiên sau gia đình của Thùy Vân…

      “Này, đưa em qua nhà Đạt được ?” – Thùy Vân vô tư – “Em muốn báo tin mừng cho cậu ấy biết ngay.”

      “Ừ” – Lý Cảnh cố mỉm cười đáp lại.

      “Đây, địa chỉ nhà cậu ấy…”

      Liếc thấy thái độ vui vẻ của bên cạnh, hiểu tại sao cảm giác ghen tuông trong lòng lại nổi lên. Tại sao thể bỏ qua được thằng nhóc kia chứ? Thùy Vân từng đó là người bao giờ có thể được rồi cơ mà nhưng nếu thằng nhóc đó thay đổi nó muốn đứng yên nữa sao? Liệu Lý Cảnh người quen chưa được hai năm, kẻ mà khi đến đường cùng, khi bế tắc chưa từng tìm đến liệu có thể thay thế người luôn ở trong lòng Thùy Vân hơn 10 năm nay, kẻ luôn ở bên cạnh ngay những lúc tuyệt vọng nhất. chưa từng tin ba cái gọi là duyên phận nhưng nếu có thứ gọi là duyên phận thực người có duyên với Thùy Vân, luôn xuất đúng thời điểm trong đời chính là thằng nhóc này…

      “Để đưa em …” – Lý Cảnh dịu dàng .



      “Là cậu sao?” – Thành Đạt ngạc nhiên nhìn Thùy Vân mặc chiếc đầm xanh nữ tính xuất trước nhà mình.

      rằng kéo ngay vào nhà và mở ngay email của Kodansha gửi cho sư phụ chìa ra trước mặt Thành Đạt cười toe toét – “Đây, cậu xem…”

      Thành Đạt nhìn email điện thoại thấy logo Kodansha rồi nhìn thái độ của Thùy Vân thản nhiên – “Cậu được nhận rồi.”

      “Sao cậu ngạc nhiên gì thế hả? Ủa mà cậu có biết tiếng Nhật đâu sao mà đọc được hả?”. Giờ mới nhớ người này biết tiếng Nhật, tự dưng thấy mình trẻ con thế này.

      “Tôi luôn tin cậu làm được mà” – Thành Đạt mỉm cười .

      “Đáng ghét, đây là lý do tôi ghét cậu đó” – Thùy Vân nhíu mày lại . Người này như Lý Cảnh phải nhiều lần mới hiểu, Thành Đạt là dạng người luôn đoán được suy nghĩ của bởi thế làm cậu ta ngạc nhiên quá khó khăn.

      “Chúc mừng cậu”

      “Ừ mà tôi chưa đọc series của cậu nữa…” – Thùy Vân mỉm cười hỏi – “giờ tôi đọc được rồi, còn áp lực tâm lý nữa…”

      Đáp lại chỉ là nụ cười gượng gạo – “… có gì đâu…”

      Thùy Vân liếc nhìn mấy bản in kết quả khảo sát hàng tuần bàn, theo nhớ Shueisha in truyện theo kết quả khảo sát cứ series nào quá 10 tuần lọt khỏi top 10 bị xem xét loại. Chính vì thế đây là môi trường khắc nghiệt nhất dành cho các tác giả truyện tranh. đến đó cầm mấy bản khảo sát đọc và ngẩn lên nhìn đối thủ của mình với ánh mắt kinh ngạc…

      “H.W là của cậu?”

      Thành Đạt gì chỉ gật đầu.

      " Nó bị xem xét loại ? "

      " Ừ… " - thản nhiên đáp.

      " Bao lâu rồi ? "

      " Cách đây gần 5 tháng… Họ cho tôi nhiều thời hạn hơn do… tôi là tác giả nước ngoài chưa có kinh nghiệm… "

      " Ngay khi cậu gặp tôi lần trước ? " - nhớ lại nụ cười gượng gạo của khi đó.

      " Ừ… lúc đó tôi tìm cảm hứng gặp cậu… " - Thành Đạt .

      " Sao cậu tôi chứ ? "

      " có gì quan trọng đâu. "

      Thùy Vân – " có gì quan trọng sao ? "

      Thành Đạt chỉ im lặng gì. muốn ảnh hưởng tâm trạng Thùy Vân, lúc đó còn gặp vấn đề của mình, nên làm phiền bởi mấy chuyện nhặt này. Bên cạnh đó biết giúp được gì cơ chứ ?

      Lý Cảnh nhìn biểu tình của 2 người này biết gì, căn bản ngay từ đầu cả 2 người đều quan tâm có mặt của . khí giữa thằng nhóc này cùng Thùy Vân là 1 thứ thể để người thứ ba có thể chen ngang được. Tại sao lại khó chịu thế này chứ ? Chết tiệt.

      Thùy Vân rằng kéo tay Thành Đạt , ra lệnh – " Cậu với tôi. Lý Cảnh có thể chở tụi em về căn hộ của mình được ? "

      " Ừ… " - Lý Cảnh đáp.

      Thành Đạt giờ mới để ý người đàn ông cùng Thùy Vân, có nghe chị Thư ta có bạn trai mà ngờ là .

      Liếc nhìn thằng nhóc kia ngồi ở ghế sau lại quay sang nhìn im lặng gương mặt hầm hầm, Lý Cảnh cố nén tiếng thở dài. Cuối cùng này định làm gì mà làm gì thế này ?

      Mới bước vào nhà, Thùy Vân kéo ngay đối thủ vào phòng của mình ngay bất chấp ánh mắt kinh ngạc của bạn trai. lục hết cả tủ sách ném lên bàn rồi lên giọng .

      " Cậu biết đây là gì ? "

      " Sách của cậu " - Thành Đạt đáp. nhìn mấy cuốn sách đa thể loại từ tâm lý, lịch sử, binh pháp chiến tranh, khoa học, tự nhiên,… ngờ này đọc nhiều thể loại như thế.

      " Đồ ngu, ai mà chả biết sách của tôi " - Thùy Vân cáu gắt lên – " …Đây là tất cả những thứ tôi cố gắng đọc để có thể theo kịp cậu đó… "

      " Hả ? "

      " Tôi phải thiên tài của nghề này như cậu cứ ngồi 1 chỗ mà ra cả đống ý tưởng… nên tôi phải học nhiều kiến thức suốt bao nhiêu năm qua để có thể ra những sản phẩm có thể đánh bại được cậu… " - tiếp – " Thậm chí tôi còn học tiếng Nhật để đánh bại cậu… Cuối cùng cậu lại thua như thế hả ? "

      Thành Đạt im lặng.

      " Tôi chạy theo cậu bao năm mà khi tôi mới xuất kích cậu lại thua ? Thiên tài cái quái gì chứ ? Cậu là thằng ngu hơn kém "

      Lý Cảnh nhìn kinh ngạc, ngờ Thùy Vân lại có lúc xúc động giận nhiều như thế… còn giận hơn khi giận khi xưa…

      " Ngay cả bản thảo lần này cậu biết tôi mất bao nhiêu công sức cho nó ? Chết tiệt " - gắt lên – " … thua cậu làm tôi thấy nhục đó… "

      xong đẩy Thành Đạt ra khỏi phòng cùng đống sách rồi đóng mạnh cửa lại hét lên.

      " Lý Cảnh, đưa cậu ấy về lại cho em. "

      Thành Đạt gì chỉ ôm đống sách rồi quay lên nhìn Lý Cảnh hỏi.

      " có thể cho tôi mượn mấy cái túi ? Tôi muốn mượn đống sách này."

      Lý Cảnh hiểu gì hết chỉ biết gật đầu rồi lấy túi đưa cho đối thủ của mình rồi lạnh lùng – " Tôi muốn để ấy như thế mình, cậu tự về . Tôi gọi taxi cho. "

      Thành Đạt cầm 2 túi sách và bình thản – " cần đâu, tôi muốn bộ về nhà. Sẵn suy nghĩ chút chuyện… "

      " Ở đây xe tới nhà cậu gần 30 phút đó "

      " sao ". xong Thành Đạt lẳng lặng bỏ .

      Lý Cảnh nhìn đối thủ của mình giấu khó hiểu. Thằng nhóc này đúng là quái đản mà, hành động giống ai cả… Mấy đứa làm nghề này ai cũng kỳ lạ như nó và bạn cả sao ?

      " Thùy Vân, em sao chứ ? " - lên tiếng hỏi rồi lấy tay mở cửa phòng thấy nằm dài giường.

      " , chỉ là bực quá. Sao em lại hơn thua cùng 1 người như nó chứ ? "

      " sao chứ ? " - Lý Cảnh ngồi xuống giường dịu dàng hỏi.

      gật đầu – " … biết ? Ngày xưa em phục cậu ấy lắm, cậu ấy cho em biết thế nào là sống có mục tiêu nhưng tại sao hôm nay lại thế chứ ? Ngay khi có thể bị loại mất mọi cố gắng bấy lâu nay lại bình thản như thế chứ ? "

      " Ừ… " - đáp.

      " Em muốn thắng như thế… Nếu thắng phải thắng đẹp chứ phải ngay lúc cậu ấy xuống, từ bỏ mọi cố gắng… khó chịu quá ! "

      " phải học hỏi em rồi " - Lý Cảnh bật cười. Tại sao lại nhen như thế chứ ? Thùy Vân là còn có suy nghĩ như thế huống chi là … Nếu thể bỏ vị trí thằng nhóc đó trong lòng tại sao thay đổi ảnh hưởng của với cơ chứ ? muốn hình ảnh của mình trong tim này lớn tới mức có thể khiến bận tâm về xuất của Thành Đạt kia…

      " Hả ? " - Thùy Vân nhìn khó hiểu.

      " Em đúng, nếu thắng phải thắng đẹp… "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :