1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 46.1


      Lý Cảnh mở mắt ra thấy Thùy Vân nằm ngủ bên cạnh mình mỉm cười. Cuối cùng này cũng đồng ý làm vợ . Hai người có thể xây dựng gia đình rồi… gia đình thuộc về . còn bất kỳ ai giành nó được nữa. dang tay ôm chặt lại thầm:

      “Này, Thùy Vân. Em thức . Chúng ta đăng ký kết hôn . Sau đó làm lễ ngay trong tuần. cho em 1 đám cưới đẹp nhất…”

      trả lời với giọng say ngủ - “Cho em ngủ chút . Kết hôn gì chứ?”

      Lý Cảnh dịu dàng - “ phải em hứa với tối qua rồi sao?”

      “Em còn chị Hân nữa… nhớ chị ấy ưa sao?”. Thùy Vân bắt đầu tỉnh táo nhớ lại chuyện hôm qua, giờ phải lúc ngủ.

      chợt nhớ ánh mắt của Thùy Hân lạnh tanh khi nhìn ở bệnh viện. Lúc đó đúng là ép buộc nhà lành sao mà gia đình người ta chịu được. hôn lên trán Thùy Vân :

      “Chuyện chị em để lo cho.”

      , chị ấy ưa thế chịu đâu. Giờ để em chuyện trước cùng chị Hân được ?” – lên tiếng. Tối qua sau khi ôm Lý Cảnh xác nhận được điều cần xác nhận, chưa cho chị quyết định của mình.

      “Ừ, cũng được”. gật đầu. này cũng phải có lý.



      Thùy Hân hỏi với giọng chút kinh ngạc - “Đó là quyết định của em?”

      “Vâng.” – Thùy Vân trả lời với giọng dứt khoát.

      chút cảm động sao?”

      “Nếu tối hôm đó chị mềm lòng em sau này chị có em ?”

      Thùy Hân đáp với giọng dứt khoát - “

      “Vậy chị phải hiểu suy nghĩ của em chứ?” - Thùy Vân dịu dàng – “Chắc chị cũng biết nếu lần trước 2 em đó đến kịp chúng ta chết rồi. Có ai dám đảm bảo có lần hai, lần ba chứ? Mà giả như Lý Cảnh bảo vệ em được hôm nay ai dám chắc ngày mai bản thân sao? Gia đình … kẻ thù … cảnh sát… quá nhiều thứ nguy hiểm xung quanh người này. Chúng ta đều can đảm đặt sinh mạng cả nhà 3 người nhà chúng ta vào nguy hiểm như thế, đúng ?”

      Ngoài ra còn Hoàng Trí, hôm nay nội gián là mà ai dám đảm bảo tương lai có 1 Hoàng Trí khác? Tên này dù là nội gián nhưng cảm giác được đây phải người xấu nhưng kẻ sau này sao? Chuyện này là chuyện làm cơ mật của Hoàng Trí nên Thùy Vân tiện nhắc đến, ngay cả bản kế hoạch đưa cho Lý Cảnh cũng hề có người này. Thùy Vân hứa giữ bí mật tuyệt đối bao giờ nuốt lời.

      Thùy Hân mỉm cười, hai chị em đúng là như nhau cả mà. Luôn lý trí và gia đình hơn tất cả. tiếp – “Em có từng có cảm giác với Lý Cảnh ?”

      Thùy Vân đáp do dự – “Có nhưng đó phải là ”. Tối hôm qua ôm lấy người này để xác định bản thân có và có sẵn sàng bất chấp tất cả ở bên cạnh người này ? Câu trả lời là . Lúc ấy so sánh việc ở bên cạnh người này cùng việc đánh cược tương lai gia đình mình nhưng khi ấy chỉ nghĩ đến 2 mẹ con chị . tiếp tục – “Việc đánh đồng lòng trắc cùng tình là 1 sai lầm nên chị với Lý Thanh giùm em là em giúp được. Em phải thánh nữ sống vì người khác lo cho bản thân. Chuyện em trai người có thể giúp phải là em...”

      “Chị hiểu.”

      “Chắc chắn giờ Lý Cảnh nghĩ em 100% rồi và dần gỡ hết phòng thủ với chị em mình nên có gì chị sắp xếp sớm cho bé Hiên được rồi. Với lại lúc này chị phải phản đối quyết liệt hôn của em và nữa…”

      “Kế trì hoãn sao?”

      Thùy Vân mỉm cười – " Đúng là chị em mà."

      Lời dối thông minh và khó phát nhất chính là . Lý Cảnh bao giờ ngờ sau khi phát ra toàn bộ các bẫy trước nay của Thùy Vân chính là lúc rơi vào cái bẫy lớn nhất của . Đây là bước cuối cùng của liên hoàn kế.

      " Em xin lỗi nhưng phải em với rồi sao ? Để bảo vệ gia đình mình dù có trở thành 1 kẻ ích kỷ và tàn nhẫn như ác quỷ em cũng cam lòng. Thành xin lỗi , Lý Cảnh ! " - Thùy Vân nhớ lại gương mặt trẻ con ban sáng của Lý Cảnh có chút nhói lòng nhưng phải là mấy bé mới lớn vì tình mà bất chấp. Bên cạnh đó, Lý Cảnh chưa nhận ra được sao ? Người ta muốn bảo vệ phải là


      Lý Cảnh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có 1 gia đình cùng Thùy Vân, 2 người ở bên nhau chút tính toán mà chỉ đơn thuần như 1 gia đình. còn ông của , còn người đàn bà chả biết mặt lúc nào cũng nằm trong tim cha , còn tên con hoang Lý Thanh. Chỉ có cùng những đứa con sau này của 2 người. làm mọi thứ vì gia đình này. nhớ đến lời của Thùy Vân hôm qua.

      " Chúng ta có thể tin tưởng nhau ? Đừng nghi kỵ nhau nữa… Em muốn sống mà cứ phải nghi ngờ nhau như thế này… "

      này , sẵn sàng hết mọi cho biết. Tại sao lại thể tin tưởng chứ …

      ...

      Thùy Vân cầm tập bản thảo bị lỗi hôm trước xé nát thương tiếc. Sư phụ đúng, hiểu được chữ " tình " là gì… Hôm ấy nhìn lên kệ truyện tranh của mình lấy 1 lượt tất cả số truyện mình sưu tầm ra đọc lại và nhận ra khác biệt của " tình " ở đó… phải đơn thuần là tình nam nữ … Đây chính là động lực để quyết định ra tay nhẫn tâm nhất với Lý Cảnh. gia đình mình và làm tất cả vì nó. Bên cạnh đó, nếu làm người này bao giờ nhận ra người ta muốn bảo vệ phải là mà chính là Lý Cảnh của năm 10 tuổi. ta chọn phải là bất kỳ ai khác vì quá giống ta khi ấy… chưa dám khẳng định cho đến khi hỏi lại ta và nghe lời cầu hôn của ta khi ôm

      " Trước mắt bản thảo truyện tranh để sau… mình biết bản thân sai ở đâu rồi. Giờ phải đối phó với người này trước . "

      Thùy Vân bê toàn bộ chồng sách Hán tự, Nhật ngữ để lên bàn tiếp khách… bắt đầu dàn trận.

      Lý Cảnh vừa về nhà thấy Thùy Vân tập trung luyện chữ. khi luyện chữ hay vẽ đều rất có khí chất lại thêm hôm nay bới tóc kết hợp mặc 1 chiếc đầm trắng nữ tính còn là 1 bộ đồ thể thao unisex như thường ngày. Nhìn rất khó mà động lòng nhưng thể cứ bước tới ôm chầm lấy như dự định ban đầu khi về tới nhà được mà chỉ biết im lặng ngồi nhìn .

      Bất giác nhìn xung quanh thấy cả phòng khách đều bừa bãi sách đầy mấy chữ tượng hình, giấy mà viết khỏi lắc đầu nhưng phải đây mới là 1 Thùy Vân sao ? Khi làm việc tập trung hết mình đến động đất cấp 8 còn biết, khi làm việc nhốt mình cả tháng ở nhà, nhà cửa có thế nào cũng mặc kệ … Thà là như thế còn hơn tối ngày ngồi bất động xem TV hay truyện tranh, chẳng chẳng rằng…

      Bước thứ 1 giảm ham muốn là tạo hình ảnh thể chạm tới cho đàn ông… Thư pháp, đồ trắng, giấy trắng, mực đen lại thêm mấy cuốn sách đầy Hán tự ( tế là tiếng Nhật) đều tạo cho người ta 1 cảm giác mong manh, chạm tới là biến mất ngay.

      " Hôm nay em đến gặp chị Hân, chị ấy đồng ý hôn của chúng ta. " - Thùy Vân tay ngừng viết, bình thản .

      Lý Cảnh im lặng.

      tiếp – " có thể cùng em thuyết phục chị ấy ? Em chỉ còn mình chị ấy và bé Hiên là người thân thôi nên em muốn chuyện của chúng ta được lời chúc phúc của chị ấy. "

      Lý Cảnh mỉm cười ôn nhu với – " hiểu. Chúng ta giải quyết được tất cả thôi. "

      ngẩn lên mỉm cười cùng - " Cảm ơn "

      " Chúng ta là người 1 nhà, em cần khách sáo thế. "

      Thùy Vân im lặng viết tiếp… chưa từng nghĩ người này xem là người 1 nhà… Hai người chưa có gì mà tại sao ta nghiêm túc thế chứ ? được mềm lòng.

      " Thôi, em làm gì cứ làm. Để làm đồ ăn. "

      " Em xin lỗi. Em làm được gì cho . " - giọng khô khốc. chưa làm gì được cho người này.

      " Em biết sao ? Việc em ở nhà mỗi chiều chờ về là giúp … " - Lý Cảnh mỉm cười vô tư – " Trước nay chưa bao giờ muốn về nhà. Nếu ở công ty làm việc la cà… nơi này chỉ là 1 chỗ để ngủ cho đến khi em ở đây. Em cho cảm giác mình có 1 ai đó chờ ở nhà. "

      Tại sao mấy lời này chứ ? Làm tôi thấy mình như 1 con khốn nạn ấy dù đó là … Chết tiệt !

      Thùy Vân để bút xuống, mỉm cười – " Hay là tối nay dạy em nấu ăn được ? "

      Lý Cảnh gật đầu - "Thôi được."

      hiểu sao mình lại làm hành động này. phải kỷ niệm càng đẹp khi nhớ lại càng đau lòng hơn sao ? nên tàn nhẫn thế này với Lý Cảnh, quá độc ác với rồi nhưng khi thấy nụ cười vô tư đó lại muốn tạo thêm nhiều kỷ niệm đẹp giữa 2 người. Từ khi nào thành 1 bất nhất, hành động mâu thuẫn cân nhắc thế này ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 46.2


      “Haiz… cuối cùng hợp đồng này cũng hoàn tất…” – Thùy Hân ngồi dựa người vào ghế thở dài – “Coi như đây là lần hợp tác cuối cùng của và tôi.”

      hiểu tại sao sau khi ký kết 1 hợp đồng lớn lấy điểm ông già thành công, Lý Thanh nên vui nhưng nhớ lại quyết định của bông hoa độc tài nào cười nổi.

      “Hây, đừng có mà đưa bộ mặt hết tiền đó ra chứ?” – Thùy Hân – “ mà cứ thế mai mốt sao làm mấy chuyện này được hả? Hết thằng em cái mặt hãm tài tới là sao? Mấy thằng lạnh lùng chỉ hot trong phim chứ ngoài đời tụi du côn nhìn ngứa mắt đập chết à.”

      quan tâm lời , chỉ lạnh lùng - “Em thay đổi?”

      Thùy Hân thở dài – “Em tôi, tôi biết chứ. Nó mà quyết định trời có sập cũng thay đổi.”

      “Con bé ấy tuyệt tình .” – Lý Thanh cười nhạt – “…thằng em tôi đối xử đâu có bạc.”

      Thùy Hân đưa ly nước lên nhấp môi rồi lạnh nhạt đáp – “Xưa nay người ta chỉ ca ngợi và thương cho mấy người bị bỏ rơi hay kẻ luôn ấp ủ 1 mối tình đơn phương mà có ai nghĩ cho người nhận tình cảm đó ?”

      Lý Thanh cười mỉa mai – “ bênh vực cho em mình sao?”

      “Tình cảm là thứ thể người ta cứ cho chúng ta cứ nhận được. Đó là thứ cực kỳ khó kiểm soát. Tôi từng có kinh nghiệm nên hiểu. Mà biết đó, người nhận tình cảm đơn phương mà thể đáp lại cũng sướng hơn người cho đâu, lúc nào cũng luôn day dứt cảm thấy có lỗi. Em cứ ôm cái tình cảm đó thảy cho em tôi bắt nó phải giải quyết nghĩ em tôi sướng lắm hả?” – Thùy Hân đặt ly nước xuống, kéo ghế ra đứng lên – “Mà tôi chả quan tâm có hiểu hay . Chị em tôi biết là được. Thôi, tôi đón con đây.”

      Lý Thanh ngẩn người nhìn kiêu hãnh bước . chưa từng nghĩ thực dụng này được mấy câu như thế.

      cười nhạt - “ ta quên tính tiền nữa rồi.” Lý Thanh nhanh chóng thanh toán tiền và khỏi nhà hàng thấy Thùy Hân đá chiếc xe của mình chửi rủa.

      “Chuyện gì thế?” – hỏi.

      “Xe hư mà 20 phút nữa con tôi tan học.”

      Lý Thanh cúi xuống xem xét chiếc xe rồi lạnh lùng đáp – “Chắc là hư bu-gi.”

      sửa được ?”

      “Được.”

      sửa . Tôi taxi đón con” – Thùy Hân ra lệnh.

      Lý Thanh cười nhạt – “Để đó , chút tôi quay lại sửa. Giờ 5h kẹt xe cho rằng mấy cái ô tô nó chen được tới đó trong 20 phút à”. xong lên chiếc mô-tô của mình ngồi nổ máy – “Đội nón bảo hiểm . Tôi chở đón thằng nhóc.”

      Thùy Hân đứng yên do dự. Tên này phải có lý.

      “Này, phải phải đón con sao?” – cười mỉa mai - “Yên tâm, tôi phải Dương Qua thích sư phụ mình đâu mà Tiểu Long Nữ hiền lành nết na còn hoàn toàn ngược lại. Nhìn thằng em tôi là tôi biết mình nuốt nổi cái gia đình rồi.”

      Thùy Hân đội nón bảo hiểm lên leo lên xe ra lệnh – “Khi tôi chưa từ chức còn là sư phụ . Giờ tôi ra lệnh đến đó trong vòng 15 phút cho tôi”. vòng tay ôm lấy eo Lý Thanh lòng có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên ngồi mấy loại xe kiểu này nên sợ mới lạ.

      Lý Thanh phóng xe thấy sau lưng ôm chặt lấy eo mình hơn, liếc nhìn thấy gương mặt hồi hộp của bật cười – “ ta bình thường chửi mình nghe ghê lắm mà sao giờ lại căng thẳng thế chứ?”. lên ga chạy nhanh hơn.

      “Này…” – Thùy Hân giọng run run – “ chết kệ nhưng đừng kéo tôi chết chung đó. Tôi còn con à nha”. Tại sao ghét cảm giác ở bên người này chứ?

      Thấy bình thường hay chèn ép ở công ty này sợ hãi ôm lấy mình tự dưng Lý Thanh thấy mình hơi vui vui.

      “ Bình tĩnh, mình phải Tiểu Long Nữ/ Dương Qua” – / tự nhủ, tim đập liên hồi.



      Thùy Vân nằm giường tự dưng thấy bức rức yên, có điềm lành. Mọi chuyện tốt mà sao tự dưng có linh cảm xấu thế này. Quái

      “Em sao thế? 11 giờ đêm rồi sao chưa ngủ?” – Lý Cảnh choàng tay ôm – “Hay là đổi ý rồi? muốn chờ đến khi chị em đồng ý.” – đưa môi lên môi . này cứ lấy lý do chắc ăn chuyện chị đồng ý nên cứ từ chối . Khó lắm mới thuyết phục ngủ ở phòng nhưng hứa tuyệt đối làm gì quá giới hạn. Đúng là mỡ treo miệng mèo mà ăn được mà. Mà thôi Thùy Vân dù sao cũng là 1 châu Á truyền thống phải như tiếp nhận nền giáo dục Tây phương từ sớm.

      ” – đưa mắt lên nhìn Lý Cảnh – “Chỉ là tự dưng em có cảm giác tốt thôi.”

      “Em còn lo chuyện chị mình sao?” – dịu dàng – “ lo được mà. Giờ ngủ , nếu chịu được tấn công em đó.”

      Thùy Vân gật đầu, nhắm mắt lại. Lý Cảnh nhìn này ngoan như thế hôn lên trán mỉm cười. Thấy người mình như thế này dù thế nào cũng sợ. Dù là cha hay ông . Nhất định, cho 1 cuộc sống lo lắng gì. Tự do. Tiền bạc. Quyền lực. Tất cả mọi thứ. ai có quyền uy hiếp hay chi phối cuộc sống của nữa.



      Ông Bàng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng, thốt lên – “Đúng là đẹp ”. Bất giác ông nhìn lên bàn cờ nhớ lại Thùy Vân rồi nhớ đến ánh mắt người đàn ông tên Lý Cảnh lắc đầu.

      “Khi nào cậu mới hiểu phải nhóc đó mà chính là bản thân cậu chứ? Nếu cậu can đảm từ bỏ bản thân bao giờ có được cái mà mình muốn đâu.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 47


      hy vọng em chúc phúc cho bọn .” – Lý Cảnh bình thản với trước mặt. muốn nuôi bất kỳ hy vọng nào.

      Đáp lại chỉ là im lặng. Hồng Ngân hiểu tại sao 1 thông minh như hôm nay lại chủ động đến tìm bạn trai cũ như thế này. hy vọng gì chứ ?

      " thấy em và Ken rất đẹp đôi. "

      Hồng Ngân nhìn thẳng vào mắt Lý Cảnh hỏi điều mà thắc mắc bao lâu.

      " đó có gì hơn em ? ". Tại sao người này chưa từng dùng ánh mắt đầy tình cảm kia nhìn khi xưa chứ ? ta tuyệt đối thích mấy con nhóc hồn nhiên như mấy bộ phim đóng vai chính nhưng 1 đủ sắc sảo, đủ ngây thơ, hoàn toàn có điều gì nổi bật làm sao khiến 1 người kiêu ngạo như Lý Cảnh đến thế.

      " ấy thể so sánh bất kỳ thứ gì với em cả. " - Lý Cảnh mỉm cười – " Nhưng đó là người ". Đúng, Thùy Vân bao giờ có thể so cùng này được.

      Hồng Ngân cười nhạt – " con bé đó đến thế sao ? ". thua rồi, ngay từ đầu khi thấy 1 Lý Cảnh này, nhận thức được điều đó. Còn níu kéo gì chứ ?

      gật đầu rồi tiếp – " Bất cứ khi nào em cần giúp đỡ cứ liên lạc , nhất định giúp em ". Dù sao Hồng Ngân là người bị cùng Thùy Vân lợi dụng, 2 người đều nợ 1 lời xin lỗi. cũng là đàn ông nên phong độ 1 chút, nên lợi dụng xong là bỏ ngay.

      " làm như thế khó xử cho em quá. " - cười mỉa mai. Mới mở miệng từ chối thẳng mà giờ lại giọng điệu như thế sao ? tiếp – " Em có lòng tự trọng của mình chứ. Nếu thấy bản thân áy náy có thể mời em chầu này. "

      " Cảm ơn em. "

      Hồng Ngân đúng là 1 thấu hiểu lòng người, bao giờ làm người khác khó xử. Quả là 1 thông minh. Giải quyết xong chuyện người bị Thùy Vân lợi dụng giờ tới bà chị vợ khó nhằn đây. " Sao tối ngày em cứ để giải quyết hậu quả thế ? " - Lý Cảnh thầm nghĩ.



      Thùy Hân hiên ngang bước vào phòng Tổng giám đốc lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện - " Xin hỏi, sếp có gì muốn dặn dò tôi ? "

      Lý Cảnh nở nụ cười thân thiện – " có thể ngồi xuống chúng ta chuyện được ? ". Đúng là chị của Thùy Vân mà, nếu giải quyết được ải chị vợ này bao giờ đường đường chính chính lấy được.

      " Có chuyện gì cứ " - Thùy Hân ngồi xuống bình thản .

      " Là chuyện tôi và em . "

      Thùy Hân nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng – " Giờ là 15 giờ 20 phút, còn là giờ hành chính. Chúng ta chuyện tư. Còn nếu hẹn sau giờ làm việc thứ lỗi, khi đó và tôi còn quan hệ chủ tớ, tôi có quyền gặp. Nếu có gì tôi trước ". xong bỏ 1 mạch quan tâm gương mặt kinh ngạc của người đàn ông sau lưng nhìn mình.

      " Haiz … 2 chị em em y như nhau đó. bao giờ cho người khác có cơ hội gì. ". Lý Cảnh lắc đầu nhớ lại lần đầu gặp Thùy Vân, cái giọng điệu áp đặt đúng là như nhau cả - " Ca này đúng là khó quá ! Tại sao lại 1 khó lấy như em chứ ? ". Mới thoát ải em tới ải chị vợ, à còn cháu trai nữa.



      Mấy ngày nay, Thùy Vân thấy Lý Cảnh thường xuyên làm việc đến sáng. hiểu có chuyện gì ta phải làm đến thế chứ ? Đúng là làm chủ cũng có cái khó của chủ. Haiz… người nào cũng có cái khổ của mình mà…

      Lý Cảnh thấy bước khỏi phòng cứ đứng nhìn chằm chằm mình với ánh mắt ngáy ngủ cười chọc .

      " ngủ được sao ? "

      lắc đầu.

      " Sao thế ? " - nhìn dịu dàng hỏi.

      Thùy Vân bước tới ngồi kế hỏi – " Dạo này có nhiều chuyện lắm sao ? "

      " Sao em hỏi thế ? " - mắt nhìn lại đống hồ sơ cùng màn hình máy tính ở trước mặt.

      " Em cứ thấy thức hoài. Kinh tế dạo này có chuyện gì hả ? Hay chuyện bên kia ? "

      Lý Cảnh bật cười, này lần đầu tiên hỏi thăm . thực thay đổi rồi. đưa 1 tay ôm lấy Thúy Vân và hôn lên trán dịu dàng .

      " muốn bất kỳ ai đe dọa cuộc sống chúng ta nữa."

      im lặng.

      " Em đừng lo gì cả. Cứ tập trung hoàn thành ước mơ của em .”

      hiểu sao Thùy Vân cảm thấy khó chịu quá. nên động tâm tính nữ nhi thường tình này nhưng tại sao khi thấy người này cố gắng xây dựng cuộc sống cho như thế lại kiềm được day dứt thế này. Tại sao ta quá tốt như thế chứ? ta nên đối xử 1 đứa con ích kỷ như tốt đến thế.

      “Xin…” – cố gắng phát ra mấy thanh trong miệng – “Em thành thực … xin lỗi…”

      Lý Cảnh nhìn thấy gương mặt đột nhiên xám xịt của trước mặt mình lo lắng hỏi.

      “Em sao chứ?”

      đừng làm như thế nữa. Em khó chịu lắm...”

      “Có chuyện gì thế hả?” – hỏi gấp gáp. Tại sao tự dưng bình thường lại như thế - “Em khó chịu sao?”

      quay lên nhìn cố mỉm cười - “ có gì đâu. Cái này chắc là hội chứng trầm cảm tiền hôn nhân người ta hay …”

      Lý Cảnh nén được nụ cười, ôm lấy Thùy Vân dịu dàng .

      “Em đừng lo gì hết. Chuyện chị em, có cách giải quyết mà. Chuyện kết hôn cứ như ý em… Em muốn cầu kỳ khoa trương mà muốn đơn giản cứ đơn giản… Em muốn sao thế… quan trọng là đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”

      Thùy Vân đưa tay ôm lại đáp – “Ừ”.

      Xin lỗi, em xin đừng tốt như thế…

      đói ? Em giỏi nấu ăn như nhưng ít nhất biết nấu mì.” – Thùy Vân cố trấn tĩnh lại . biết bản thân nên tạo quá nhiều hồi ức đẹp cho người này nhưng tại sao lại cứ làm mấy hành động dư thừa này chứ?

      Lý Cảnh gật đầu – “Ừ, lâu lâu em nên phục vụ lại chồng mình chứ?”

      “Chúng ta chưa kết hôn mà.”

      Lý Cảnh dịu dàng – " Hôm nay vui lắm. Lần đầu tiên em hỏi thăm . Lần đầu tiên em quan tâm muốn nấu gì đó cho ăn mà toan tính… Chúng ta trở thành 1 gia đình thực rồi. "

      Người này rất đơn…

      lên tiếng - " Nếu em lừa dối , có tha thứ cho em ? "

      " Tùy loại lừa dối. " - Lý Cảnh thản nhiên đáp – " Nếu em cắm sừng tha cho em đâu. Mà biết em phải là người như thế…"

      Thùy Vân mỉm cười hỏi lại – " Nếu cắm sừng em sao ? "

      Lý Cảnh bật cười.

      " Cười gì chứ ? Ai biết tương lai thế nào ? ". Người này quái , có gì mà cười chứ ?

      " Nếu bất kỳ nào khác, chắc chắn thành cho em biết. muốn em chịu bất kỳ đau khổ nào thêm nữa nên bao giờ thiếu dứt khoát im lặng mà ngoại tình để cắm sừng em đâu. Câu hỏi này thành lập. "

      " hay . Chưa kết hôn mà hứa hẹn em thế sao ? "

      " Nhưng hứa cả đời dù thế nào cũng làm em khóc. ở bên cạnh bảo vệ em. để ai đụng đến bà xã mình…" - Lý Cảnh nhìn châm chọc – " Chưa gì em nổi máu của mấy bà vợ rồi hả ? "

      Thùy Vân đứng lên bỏ vào bếp – " Thôi em nấu mì. đừng quá sức, em muốn thành góa phụ đâu. "

      nhìn nở nụ cười hạnh phúc. này biết bản thân thay đổi thế nào rồi sao ? ích kỷ như xưa chỉ quan tâm chuyện của mình mà biết quan tâm đối phương hơn. Nếu thể nắm lấy đành để tự buộc bản thân vào mình vậy.



      " Lý Cảnh định lấy con bé đó sao ? " - Ông Phạm nhìn ra bên ngoài lạnh lùng hỏi.

      Trần Hùng cung kính đáp – " Vâng. "

      " Nếu thế cứ để nó lấy " - ông Phạm mỉm cười – " Ta muốn nó biết cuộc sống nó nay do ai ban cho nên biết điều mà sống. Đừng có suy nghĩ trẻ con như thế chứ ? "

      " Ý ngài là… "

      " Nếu con bé đó làm thằng nhóc đó rời xa khỏi chúng ta tại sao biến nó thành 1 sợi dây kéo Lý Cảnh lại gần ta hơn. "

      " Tôi hiểu rồi. "

      " Đừng làm ta thất vọng lần nữa. "

      " Còn Lý Thanh ? "

      " Ông đừng quên tập đoàn Thiên Lai ban đầu là do ai xây dựng ? "

      Trần Hùng mỉm cười – " Chuyện của thiếu gia cùng con bé kia cứ để tôi xử lý. Ngài yên tâm. "
      Last edited: 16/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 48


      Thùy Vân cầm toàn bộ hồ sơ cho thám tử điều tra đưa cho Hoàng Trí, bình thản .

      “Đây là toàn bộ. Giờ còn bị tôi nắm điểm yếu nữa.”

      Hoàng Trí mở tập hồ sơ ra xem rồi đưa mắt nhìn hoài nghi.

      cho đám người Lý Cảnh biết chuyện của chúng tôi sao?”

      bật cười –“ ra tôi có biết là ai đâu mà báo chứ?” – sau đó đưa ánh mắt mỉa mai nhìn – “lúc đó tôi chỉ tỏ ra nguy hiểm thôi mà ai ngờ bị lừa .”

      Hoàng Trí ngẩn người nhìn nhớ lại toàn bộ mọi chuyện. Đúng là này chưa từng chỉ đích danh ai cả… Bị lừa cú này đau quá!

      “Mà nhờ tôi được tận hưởng cảm giác hẹn hò bí mật như phim hình à” – đưa tay giật giật dây câu lên. Lần nào hẹn người này Thùy Vân cũng thay đổi địa điểm liên tục như mua bán hàng cấm ấy.

      thắc mắc tôi làm cho ai sao?” – Hoàng Trí hỏi.

      Thùy Vân đưa mặt nhìn lên trời rồi quay sang cười với – “ ra tôi sợ chết lắm. Người ta hay biết nhiều chết sớm mà. Đụng tới 2 em kia đủ rồi, lỡ là người của tổ chức gì nguy hơn chết bà tôi luôn sao? Nguyên tắc sống của tôi là bình an làm người bình thường.”

      “…”

      “Mà giả sử xui tôi bị người ta bắt cóc hỏi cung nếu tôi biết là ai chắc chắn tôi khai ra ngay. Tôi phải trung trinh liệt nữ, quân tử hùng mà là 1 kẻ ích kỷ, ham sống sợ chết. Bởi thế … nên thôi biết tốt cho cả hai.”

      Hoàng Trí bật cười. hiểu tại sao tên Lý Cảnh này rồi…

      “Tôi là cảnh sát.” – lên tiếng.

      Thùy Vân mở to mắt quay sang nhìn người đàn ông ngồi câu cá cùng mình.

      Hả? Gì mà như phim vô gian đạo thế này. Khốn , thế là mình phạm thêm tội uy hiếp người thi hành công vụ sao? Mới thoát giang hồ giờ đụng chính quyền… Chết con mẹ nó rồi.

      Giọng Hoàng Trí nghiêm túc - “Tôi tới điều tra chuyện làm ăn phạm pháp của bạn trai . Lần trước chúng tôi bị mất manh mối từ chuyện vận chuyển chuyến hàng ma túy của đường dây C nên giờ tập trung lực lượng điều tra tiếp.”

      tôi làm gì? Tôi thề tôi đụng tay gì hết chuyện làm ăn của mấy người đó”. chỉ đưa kế sách cho Lý Thanh chứ đúng là có đụng tay đâu. It is truth!

      Hoàng Trí bật cười – “, chỉ là bị ức chế tâm lý cần xả thôi. Sáng gặp bản mặt lạnh lùng hết tiền của tên bạn trai . Hot boy lạnh lùng đẹp trai con mẹ gì nhìn muốn đập gần chết. Tối gặp cái mặt đen sì của lão sếp, mặt ông ta làm giang hồ hợp hơn cảnh sát đó chứ. Tôi cần lâu lâu oai phong 1 chút. Phim ảnh nhảm lòi… Mà tôi chưa báo cáo chuyện của đâu.”

      May quá, gặp thằng cảnh sát khùng!

      - “Ừ bí quá gặp tôi xả chứ để lâu ức chế khùng luôn đó. Mà thôi tôi về nhà làm vợ ngoan đây, sắp về rồi. Có gì dẹp giúp tôi đống cần câu này. Câu gì mà cả hai ba tiếng chả được cái quái gì.”

      “Phim ảnh nhảm lòi mà.”

      bật cười - " ngờ bên cảnh sát đào tạo được 1 thằng khùng như ."

      Thùy Vân đứng lên bỏ . Cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả trước khi rời khỏi đây. còn vướng bận gì nữa…

      “Haiz… thế là xong!”

      Bất chợt dừng lại nhìn người đàn ông ăn mặc lịch đứng trước mặt. Ông ta mỉm cười lạnh lùng.

      “Chúng tôi đợi lâu rồi.”

      Gì nữa đây? Còn nửa tháng thôi mà sao chưa tha cho tôi nữa...

      Thùy Vân mỉm cười đáp – “Cho hỏi chúng ta có quen nhau sao?”

      nhớ sao? Lần đó cứu thiếu gia tôi, chúng ta có gặp nhau. Tôi là Trần Hùng.” – nụ cười hề tắt môi ông.

      Khốn nạn… là thằng cha cho người giết mình đây mà. Thằng nội gián ở bên kia sao bắt mà cứ nhè con ra thế này! Hôm nay ra đường chọn ngày mà. Bình tĩnh tìm cách trốn thoát hoặc chí ít báo cho tên cảnh sát kia biết mới được.

      “Ông tìm tôi có chuyện gì?” – nở nụ cười đáp lại.

      “Chúng ta nên tới nơi nào thuận tiện hơn chuyện chứ?”

      “Hy vọng quá mất thời gian của tôi.” – mỉm cười đầy ý – “Giờ này đáng ra tôi nên ở nhà chuẩn bị cơm cho chồng tương lai của tôi, Lý Cảnh.”

      Dù gì tên chồng hờ của mình cũng là đại ca của , ắt hẳn có tác động tới thuộc cấp của mình. Ít nhất mình giờ cũng mang tiếng đại tỷ sao cáo mượn oai hùm 1 chút chứ?

      mất nhiều thời gian đâu. Chúng ta chuyện của thiếu gia…”. Nụ cười của Trần Hùng càng độc ác hơn, ông cúi xuống cầm 1 viên đá dưới đất lên nắm chặt lại rồi thả tay ra nhìn trước mặt đầy ý – “Là người nhà cả, chúng ta đều quan tâm cậu ấy mà.”

      Thùy Vân nhìn hòn đá nát vụn cố mỉm cười gượng gạo – “Ok, chúng ta thôi.”

      Cái này gọi là miệng bồ tát mà bụng đầy dao găm đây mà. Đệch, tôi nghĩ lại rồi, tôi có làm gì có lỗi với hết, Lý Cảnh. Ở bên nguy hiểm quá! Tối ngày bị bắt cóc còn làm ăn gì chứ? May mà đổi điện thoại cho mình rồi, cứ GPS thẳng tiến!

      “À…” – Trần Hùng mỉm cười – “Lần này cứ bật GPS thoải mái. Chúng ta đường đường chính chính gặp nhau mà”.

      Xác định con mẹ nó rồi. Lần này là thú dữ rồi. Tên này sặc mùi quản gia kết hợp chuyện lần đó xác định luôn, bệnh cậu chủ đây mà. Sao nghe mùi “Hắc quản gia” thế này. Điều tích cực là ít nhất giờ, cái mạng mình được bảo toàn! Hôm nay hết gặp 1 cảnh sát ngầm tới gặp 1 tên quản gia giang hồ. Cuộc đời mình từ ngày gặp Lý Cảnh khốn nạn quá. Hết thể loại ngôn tình đến thể loại hình

      Hắc quản gia: 1 bộ truyện nổi tiếng của Nhật kể về 1 quản gia là ác quỷ cùng cậu chủ của mình.



      Thùy Vân đảo mắt nhìn căn phòng VIP của nhà hàng mà Trần Hùng đưa đến. Dù lần này quá đông mà người này chỉ cho 2 người cùng nhưng trực giác mách bảo họ đều là cao thủ cả. mỉm cười cùng kẻ “mời” đến, nhàng .

      “Có gì ông cứ thẳng .”

      “Thẳng thắn lắm. trách sao thiếu gia tôi như thế.”

      “Cảm ơn”. Thùy Vân cố nén lại kinh sợ của mình với người đàn ông đối diện lịch đáp.

      “Lão gia chúng tôi muốn chúc mừng cho 2 người.”

      “Lão gia có phải là ông ngoại của Cảnh?” – Thùy Vân đưa ly nước lên môi, cố giấu căng thẳng. Chị có kể cho biết hồi Lý Cảnh chịu điều khiển của ông ngoại . Khi bị bắt cóc từng nghe chúng nhắc đến người này…Mới thủ hạ mà nguy hiểm thế này biết boss cuối thế nào đây?

      “Đúng thế!” – Trần Hùng nở nụ cười lạnh nhạt – “Ông ấy mong chờ 1 cháu dâu lâu lắm rồi. Nếu là 1 thông minh như Vân đây càng tốt.”

      “Quá khen” – mỉm cười đáp lại.

      khí này khốn nạn quá! Sao gia đình cứ như gia tộc Zoldyck của Hunter x Hunter thế hả Lý Cảnh. Toàn thú … Giờ là thể loại shounen sát thủ sao? Mà tôi có phải là nam chính shounen có sức mạnh thần thánh đâu chứ? Tôi phải Naruto, Luffy hay Songoku đâu chứ?

      biết câu sau lưng người đàn ông thành công là người phụ nữ ? Hy vọng giúp thiếu gia chúng tôi nghiệp phát triển hơn” – Trần Hùng nhận 1 tập hồ sơ từ tên thuộc hạ đứng bên trái mở ra – “À, chúng ta là người nhà bao giờ bạc đãi nhau đâu. làm tốt gia đình sống cả đời lo gì cả”. Ông đưa hình của Thùy Hân cùng bé Hiên lên.

      “Thế sao?” – Thùy Vân mỉm cười – “Tôi hiểu ý ông nhưng có thể cho tôi chút thời gian ?”

      “Tất nhiên.” – ông nhìn đồng hồ rồi đứng lên – “Tôi có chút chuyện trước. Mọi thứ tôi thanh toán hết rồi.”

      “Cảm ơn.”

      Thùy Vân nhìn 3 người đàn ông kia thở phào như trút được gánh nặng. lẩm bẩm.

      “Khốn , mới thoát khỏi thằng cháu giờ tới ông ngoại. Gia đình sao có họp mặt gia đình chào đón cháu dâu như gia đình bình thường thế này.”

      nhắm mắt lại phân tích tình huống giờ của mình.

      Ông ngoại Lý Cảnh thế lực như thế lại chả có tình cảm gì với mình nên xài được chiêu tình cảm rồi. Kẻ này hoàn toàn ngại Lý Cảnh có biết mình có gặp hẳn thằng chồng hờ mình dưới trướng ông ta. Ông ta muốn mình giúp ông ta điều khiển hẳn là tên Lý Cảnh này chống đối muốn thoát ly khỏi thế lực của ông ta. Gia đình này nhức đầu quá!

      Nhìn gương mặt tự tin của Trần Hùng thế là gia đình mình như cá nằm thớt. Mới giải quyết được người của Lý Cảnh giờ tới người của ông ngoại . Chuyện này mình thể lo được rồi…Chẳng lẽ giờ an phận làm vợ Lý Cảnh và làm con rối ông già chết tiệt này. Khốn , mình quên còn đám cảnh sát me cái nhà này nữa. Ở lại gặp chính quyền mà khỏi cửa gặp giang hồ. Đường nào cũng là cửa chết… Nước mình có chương trình bảo vệ nhân chứng ? Mà mình có biết cái quái gì chuyện làm ăn của đám này đâu mà bảo vệ chứ?

      Nếu thế… đặt cược 1 phen… Mà cược sai là chết, ít nhất chết 1 mình mình còn hơn chết cả nhà…

      Thùy Vân mở mắt ra hít thở sâu.



      Thùy Vân lấy hết can đảm mở cửa ra. mà cược sai coi như ngày này năm sau là đám giỗ của .

      “Em về rồi sao?” – Lý Cảnh chào – “Hôm nay đâu mà trễ thế?”

      mỉm cười đáp lại – “Chào .”

      Bắt đầu thôi… Đằng nào cũng chết chỉ là chết sớm hay chết trễ thôi…

      “Hôm nay em gặp người của ông ngoại . Là kẻ cho người bắt cóc em lần trước - Trần Hùng”

      Lý Cảnh lập tức chạy tới xem xét người , lo lắng hỏi – “ có làm gì em ?”

      mỉm cười – “ nhưng em muốn cho em biết mọi chuyện.”

      “Em cần biết” – lạnh lùng – “Mọi chuyện lo được.”

      Đừng giở thói gia trưởng ở đây chứ hai?

      có thực lo được ?” – nhìn hỏi.

      “Em cứ an tâm làm người phụ nữ của . Đừng lo gì hết.” – Lý Cảnh ôm lấy Thùy Vân dịu dàng .

      chưa trả lời câu hỏi của em” – lặp lại.

      đừng lo mà!” – gắt lên. hứa cho này cuộc sống bình an lo lắng nhất định làm được.

      “Chúng ta hợp tác .” – Thùy Vân bình thản . Giờ nếu phản công, chỉ 1 mình được chi bằng tìm kiếm đồng minh, tương kế tựu kế chơi lại ông già kia.

      “Em im ” – Lý Cảnh gắt lên – “Cứ để cho . hứa cho vợ mình cuộc sống hạnh phúc nhất định làm được. Giờ em cứ lo chuẩn bị đám cưới của chúng ta…”

      ra em chưa từng có ý định kết hôn cùng .” – đẩy Lý Cảnh ra – “Tất cả chỉ là 1 nước cờ tiếp theo của em.”

      “Em gì?” – nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, tin điều mình nghe thấy.

      “Em lật bài là để lấy lòng tin của để mở hết lệnh giám sát gia đình em. Dự định là nửa tháng sau cùng nhau dọn .”

      “Em gì?”

      “Chuyện kết hôn là giả. Chuyện chị Hân phản đối là kế sách trì hoãn của em. Tất cả đều là kế hoạch của em. Nếu hôm nay gặp Trần Hùng, nghe uy hiếp gia đình em định cho biết. Tình huống giờ quá nguy cấp nên em hy vọng chúng ta hợp tác nhau nếu khó mà chống lại ông của .”

      “Em em tôi là dối?” – Lý Cảnh hỏi.

      Thùy Vân né ánh nhìn của gật đầu.

      “Em em muốn cùng tôi xây dựng gia đình là dối?” – hét lên.

      “Xin lỗi…” – .

      “Chuyện mấy hôm nay đều là giả dối?” – Lý Cảnh lấy tay ôm đầu mình. chưa bao giờ nghĩ đáng sợ đến thế này.

      “Em…” – – “…thành thực xin lỗi …”

      Lý Cảnh nén được tức giận, lấy 1 tay nắm lấy cổ Thùy Vân nâng lên. Ngay lúc này thực rất muốn giết này. Tại sao cho hy vọng để rồi làm thế này, phá hủy hết tất cả. Tất cả đều là gì với sao? Chuyện hai người… Tại sao làm tất cả thế mà có gì? Những cái ôm… những nụ hôn… những đêm 2 người nằm cạnh nhau đều có gì… tất cả chỉ là giả dối… Cái gia đình hạnh phúc kia chỉ là do tưởng tượng sao?

      “Ư…” – Thùy Vân nhất thời nghẹt thở rên lên. đoán được kết cục này từ ban đầu rồi. Lý Cảnh là 1 tên yandere cực kỳ nguy hiểm… nếu giờ giết chí ít đụng gia đình . Bọn người kia còn cớ để uy hiếp 2 mẹ con chị Hân…

      tôi rất muốn giết …” – rít lên – “ độc ác lắm…”. tức giận nhìn gương mặt tái xanh do thiếu khí của trước mặt mà đưa tay siết mạnh hơn. Tại sao lại 1 như thế này chứ? Ngay từ đầu biết là dạng phụ nữ tàn nhẫn nhưng ngờ tuyệt tình như thế.

      “Ư…đau…” – bắt đầu mất tỉnh táo, hơi thở yếu dần .

      Lý Cảnh buông tay ra để mặc Thùy Vân nằm dưới đất mà lấy áo và chìa khóa bỏ . thua rồi. Biết từ đầu là loại người thế này mà vẫn bị lừa. Khốn nạn !

      Thùy Vân lấy chút tỉnh táo cuối cùng nhìn người đàn ông bỏ buộc miệng - “Thoát rồi…”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 49


      Thùy Vân vừa thấy Lý Cảnh về giấu được vui mừng. đợi người này hơn 3 ngày 3 đêm, đến ngủ cũng dám ngủ sợ mất cơ hội làm ta mất cơ hội duy nhất cứu cả nhà coi như tan nát. còn sống đến giờ chính là do còn giá trị lợi dụng, nếu ông già kia thấy còn giá trị gì có thể cho người hạ thủ cả nhà ngay mà thương tiếc. Điều mấu chốt là cần cho người ta thấy là người có khả năng điều khiển Lý Cảnh.

      về rồi sao?”

      Lý Cảnh nhìn mà chỉ lạnh lùng – “Xéo!”

      Thùy Vân bình thản – “Giờ chưa phải lúc. Chúng ta chuyện chút được ?”

      đừng bao giờ xuất ở đây nữa.”

      Thùy Vân cố mỉm cười dịu dàng – “Chúng ta cần chuyện 1 chút.”

      Lý Cảnh lấy tay bóp mạnh gương mặt đưa lên sát mặt mình rồi nhìn với ánh mắt giận dữ – “Sức chịu đựng của tôi có hạn. cứ ở đây nhảm đừng trách tôi tuyệt tình.”

      Nhìn ánh mắt này, Thùy Vân ngờ đây cùng là 1 người mà ở bên cạnh bấy lâu nay. Đây chính là kẻ tuyệt tình cho người hại chết trai mình, là kẻ bất chấp thủ đoạn giành lấy quyền lực của thế giới ngầm mà còn là người đàn ông dịu dàng ở bên trước nay nữa. hít thở sâu cố mỉm cười lặp lại – “Em nghĩ chúng ta cần chuyện.”

      Đây là cơ hội duy nhất của mình. Phải chịu đựng.

      Lý Cảnh buông tay ra rồi đẩy mạnh Thùy Vân mặc kệ gương mặt đau đớn khó chịu của . vào phóng đóng mạnh cửa lại. lạnh lùng .

      “Nếu tôi .”

      Thùy Vân mệt mỏi lại thêm bị người này đẩy mạnh té xuống đất kiềm chế được nóng giận hét lên.

      đừng có mà giở máu thiếu gia lên với tôi. muốn hận hay giết tôi cũng được mà làm ơn chọn thời điểm cái . Sau chuyện này, ân oán chúng ta tùy xừ lý nhưng giờ liên lụy nhà tôi. Tôi cần đóng cho hết vai Lý Cảnh tôi trước đây.”

      Đáp lại im lặng.

      “Này, giờ tôi ngồi chắn ở cửa phòng . muốn đâu phải lết qua xác tôi. Tôi cần biết hận tôi đến mức nào nhưng chuyện chúng ta cần bàn bạc kế sách là . Đàn ông phải phân biệt nặng chứ?”

      Thùy Vân ngồi phịch xuống đối diện trước cửa phòng Lý Cảnh. quá mệt rồi, hết lo chuyện ông già kia tới chuyện thằng cháu giận hờn. Khốn .

      Lý Cảnh mở cửa ra liếc ánh mắt sắc lạnh lên Thùy Vân nhếch mép .

      “Dựa vào hạng đàn bà như ?”

      Đúng thế, tôi là con đàn bà lừa được mấy lần đó. Cái này gọi là mặt trái của là hận đây mà. Bình tĩnh, cố kiềm chế, được nóng tính chửi bậy.

      Thùy Vân mỉm cười – “ biết câu độc như lòng dạ đàn bà sao?”

      Lý Cảnh bước khỏi phòng đến bàn ăn cơm, kéo ghế ngồi xuống ra lệnh.

      !”

      bước tới định ngồi xuống ở vị trí bên cạnh, nơi mình hay ngồi nhưng nhìn gương mặt hình của Lý Cảnh kéo ghế ở vị trí xa nhất ngồi xuống, cố nở nụ cười của dân đàm phán.

      “Bây giờ nhà tôi như cá nằm thớt, bị mần thịt bất kỳ lúc nào. Còn xây dựng lực lượng thoát ly khỏi ông già khốn nạn kia. Cả 2 ta có cùng kẻ thù tại sao bắt tay lại hợp tác.”

      Lý Cảnh chả buồn nhìn .

      Khốn nạn, giờ hết là thế sao? là đồ đa nhân cách hả? Cứ như 2 thằng em sinh đôi thế này…

      tiếp – “Hôm ấy, Trần Hùng đến đưa tôi 1 đề nghị là muốn tôi hợp tác ông của làm người điều khiển . Tại sao chúng ta tương kế tựu kế. mặt tôi đồng ý, mặt còn lại chúng ta hợp tác phản công.”

      Lý Cảnh nhếch mép cười.

      “Người có giá trị lợi dụng với ông tôi phải là mà là tôi. Nếu tôi bỏ ngay bây giờ cần hợp tác cho rằng họ làm gì ? có biết câu người biết càng nhiều càng chết sớm ? Mà đúng là biết ít…”

      Khốn nạn, thằng cha này nắm vấn đề nhanh quá. Đúng là mình cuối cùng cũng chỉ là công cụ để nắm thôi. Giờ là giá trị mình hoàn toàn bằng .

      Thùy Vân cố nở nụ cười cool – “Giờ bỏ tôi ngay lúc này có khác nào đánh động cỏ đâu. Bày mưu tính kế bao lâu nay lại tan tành mất cả công sức. Thế tại sao nhân cơ hội này lật đổ ông già đó? Cái giá của tôi lại cực kỳ thấp, chỉ cần 4 từ “bình an vô ” cho gia đình. Có được 1 người bên cạnh với cái giá như thế thấy đáng đầu tư sao? Tôi có gia thế như , thông minh bằng nhưng 2 đầu còn hơn 1 cái, đúng chứ?”

      “Đúng là khéo ăn khéo nhưng đừng có quanh co, 4 từ “bình an vô ” của hề . Nếu khai tất cả với tôi.”

      Chết tiệt, sao tự dưng thông minh thế này. Mình chém dông dài thế, toàn lợi ích của để mắc lừa mà sao bị lừa chứ?

      tiếp – “ nghĩ từ khi nào 4 từ “bình an vô ” thành 1 thứ xa xỉ với tôi như thế? Do ai ban cho hả? Nếu chịu thôi. Khỏi đàm phán.”

      Ánh mắt Lý Cảnh có chút dao động, buột miệng – “Tôi đồng ý.”

      Thùy Vân mỉm cười – “Tốt, thế cho đối tác mình biết tất cả tình hình tại của chúng ta ”. Cuối cùng cũng đàm phán thành công.



      Thùy Vân nằm giường nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chợp mắt được rồi. Giờ nắm được đại thể tình hình, cách giải quyết ngủ xong tính tiếp. Thiếu ngủ chỉ số IQ thường bị tụt dốc phanh.

      “Đúng là sống ở nhà giàu cũng khổ . Hèn chi Lý Cảnh kia nhân cách rối loạn.” – lẩm bẩm – “Giờ mặt dễ nghe như thằng nhãi Sasuke trong Naruto hotboy lạnh lùng đẹp trai còn khó nghe như Hoàng Trí nhìn là muốn đập chết. Đàm phán mà cái mặt như thế làm mình cũng căng theo luôn. Giờ cực kỳ gai cái mặt mình mà mình cũng gai cái mặt sặc mùi Sasuke đó của . Sao bao nhiêu hotboy trong Naruto bắt chước mà bắt chước đứa mình ghét nhất là sao? Phải tìm cách giải quyết mới được.”

      cầm điện thoại lên gọi cho đồng minh thứ hai.



      Thùy Vân dạo cả buổi sáng để đầu óc thư thái tìm cách đối phó đám người nhà họ Lý nhưng vô dụng, chả có ý tưởng gì hết. là tương kế tựu kế làm ông già kia tin tưởng nhưng làm đâu có dễ, ông ta gần 60 tuổi thành tinh rồi. Lừa bằng niềm tin sao? Ra đường bị theo, ở nhà bị giám sát mà tên Lý Cảnh mặt mày cứ lạnh lùng nhìn đầy thù địch. Muốn năng gì cũng khó mở miệng. hoàn toàn có ý định hợp tác.

      “Đây là số phận mấy em nữ phụ ngôn tình bị mấy nam chính lạnh lùng đối xử như chó đây sao? Khốn nạn . Cuộc đời mình lên voi xuống chó quá…”

      “Thùy Vân…” – tiếng sau lưng vang lên.

      quay lại thấy người mà mình muốn gặp giờ nhất xuất . hề muốn liên lụy người này.

      “Đạt… sao cậu ở đây?”

      “À, tôi mua họa cụ… đâu thể tối ngày cứ tự kỷ được.” - Thành Đạt lên tiếng.

      Chả biết gặp cậu là tôi nên vui hay nên buồn đây. Ít nhất cậu là người bình thường duy nhất trong thế giới của tôi giờ dù cậu mới là thằng tính cách quái đản nhất.

      “Ừ… tôi dạo.” – .

      “Trưa rồi, ăn chút gì ?”

      Thùy Vân gật đầu. Giờ quá stress rồi khi thể cùng ai kể cả Thành Đạt nhưng biết chỉ cần ngồi cạnh cậu ấy mọi thứ rồi ổn.

      “Chả mấy ai được ăn cơm cùng họa sĩ của Nhật Bản đâu nhỉ? Sao tôi từ chối được chứ?” – mỉm cười .

      Đáp lại là gương mặt gượng gạo của .

      “Này, tôi thua thua rồi. Đau cũng đau đó nhưng quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Bên cạnh đó tôi biết cách phản công rồi. Có gì mà áy náy chứ? Thắng thua là chuyện bình thường…”

      “Cậu thay đổi rồi.” – Thành Đạt bâng quơ . Thùy Vân bên cạnh còn là lúc nào cũng khiến người khác ngột ngạt, cảm thấy muốn bảo vệ nhưng dám bước tới như xưa mà hòa đồng hơn, cười hồn nhiên hơn.

      “Hả?” - Thùy Vân nhìn người bạn thân – đối thủ của mình khó hiểu.



      " Tôi biết là phong cách của tôi hợp Shueisha rồi. Đó là con đường của cậu phải của tôi. " - Thùy Vân lấy tay trộn tô phở bàn tỉnh bơ.

      Thành Đạt đáp chút ngạc nhiên - " Ừ ".

      nhìn lên mặt – " Cậu biết từ trước ? "

      " Ừ "

      " đáng ghét " - thở dài.

      Thành Đạt gì chỉ im lặng ăn. Thùy Vân cũng thế chỉ biết im lặng. Ở bên người này giống bên Lý Cảnh, cậu ta bao giờ hỏi điều gì, bao giờ làm khó xử , cần quá dịu dàng nhưng đủ làm thoải mái khi ở bên cạnh, cần lo âu bất kỳ điều gì.

      " Ký hợp đồng bên đó áp lực ? " - Thùy Vân ăn xong tô phở lên tiếng hỏi.

      trả lời - " Có. Hàng tuần phải nộp gấp còn thảnh thơi như xưa. "

      " Mọi thứ tốt chứ ? "

      " biết. "

      " Ừ… "

      Thành Đạt lên tiếng - " dạo phải thói quen của cậu. Thường có chuyện cậu mới dạo. "

      Thùy Vân bật cười, đúng là người hiểu nhất chỉ có .

      " Chỉ là khó xử số thứ… " - .

      " Ừ… "

      " Có 1 người muốn gặp tôi mà tôi cũng chả muốn gặp cái mặt mà ngày nào cũng phải đối diện nên có chút phiền toái… "

      " À " - đáp gọn ơ. Đây là lần đầu tiên Thùy Vân nhắc đến 1 người khác, giống phong cách của . Nếu thế phải chăng đây là người thay đổi .

      " Lúc nào cậu cũng đáp cụt ngủn thế hả ? " - Thùy Vân lên tiếng.

      Thành Đạt kéo hết chén đĩa bàn , lấy khăn lau rồi mở bịch họa cụ mới mua lấy hết giấy bút để lên bàn quay lên mỉm cười cùng đối diện .

      " Nhớ trò chơi lớp mình hồi xưa ? Nếu cậu muốn thấy mặt và ngược lại tại sao làm thứ này ? "

      bật cười – " Đúng là mấy khi mời được họa sĩ Shueisha ra tay nhỉ ? Đúng là vinh dự cho tôi mà. "

      xong 2 người lấy giấy bút vẽ rồi lấy kéo cắt tỉa lung tung. Lâu lắm rồi Thùy Vân mới cảm thấy thoải mái như thế. Cảm giác này cứ như lúc mới tới học ở nhà sư phụ…



      " Này, Lý Cảnh… " - Thùy Vân nhìn người đàn ông mặt lạnh ngồi làm việc – " Hôm nay chúng ta bàn đối sách tiếp theo . "

      Lý Cảnh im lặng.

      «Ok, tôi biết gai tôi muốn thấy cái mặt tôi…" - – «nên chuẩn bị hết rồi nè !". xong vào phóng lấy đống dụng cụ cùng Thành Đạt làm hồi trưa ra ném lên bàn rồi tiếp – «Đây, để giảm căng thẳng khi họp chúng ta chơi trò này nha."

      nhìn khó hiểu.

      «Đây, đeo cái mặt nạ này, tôi nhìn mặt Saitama còn căng thẳng nữa dễ chuyện hơn. Còn tôi đeo cái mặt nạ Sasuke này nhìn nó cứ thấy nó như mặt mình còn gai nữa. Lúc đó chúng ta bàn chuyện chính nha."

      Saitama : nhân vật chính của bộ Onepunch Man cực bựa.

      Lý Cảnh hỏi - « làm cái quái gì thế ?"

      «Nếu chê tôi làm nhiều lắm: Naruto, Inuyasha, Gintoki,… Hàng handmade cả đó. Tìm ở ngoài có đâu. Chứ cứ đưa cái mặt đó tôi khó chuyện quá mà nhìn cái mặt tôi tôi cũng gai nên bàn bạc gì được chứ."

      Thùy Vân lấy hết can đảm lấy cái mặt nạ Saitama chụp lên mặt Lý Cảnh rồi đeo mặt nạ Sasuke vào ngồi đối diện – «Bắt đầu vào chuyện chính. Đối sách tiếp theo tôi mới nghĩ ra."

      Lý Cảnh nhìn đối diện đeo mặt nạ cười – «Chết tiệt, tại sao em để tôi hận em lâu thêm chứ mà cứ làm mấy cái dở hơi này» - nghĩ thầm –«May mà mình đeo cái mặt nạ chết tiệt này."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :