1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khi đại ca giang hồ là dân thích bị ngược - Lửng Con ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 38


      Thùy Vân ôm đầu ngồi dậy, nhìn lên đồng hồ thấy 10h. Đầu đau như búa bổ, nhớ lại tối qua mình có nhậu với tên Lý Cảnh vội quay xuống nhìn lại bên dưới.

      “May quá, hàng còn y nguyên.” – thở phào nhõm – “Mà nhức đầu chết được.”

      Thùy Vân loạng choạng đứng dậy, ra khỏi phòng đứng hình khi thấy Lý Cảnh ngồi làm việc bên ngoài. quay vào phòng nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn người này. Đúng là 100% mà.

      “Sao ở đây giờ này” – hỏi. Giờ này đúng hơn là người này nên ở nhà mà làm.

      Lý Cảnh kéo mắt kính xuống để lên bàn, vào bếp rót trà giải rượu và đưa cho Thùy Vân mỉm cười dịu dàng.

      “Em uống trà giải rượu trước . Em quen uống mấy thứ chất có cồn mà.”
      nhận ly trà giải rượu từ tay người đàn ông đứng đối diện ngoan ngoãn uống. Nếu tên này là phụ nữ xác định là nữ chính thần thánh rồi.

      “Mà phải giờ này làm ở công ty hả?”

      Lý Cảnh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn Thùy Vân.

      “Em như thế này làm sao tôi an tâm bỏ em lại 1 mình được. Mấy ngày nay tôi nghỉ làm , ở nhà cùng em.”

      Thùy Vân cười nhạt - “ đừng làm như tôi là người làm lung lạc như Dương Quý Phi hại Đường Minh Hoàng mất nước chứ?”

      Lý Cảnh đưa tay lên má mỉm cười – “Tôi phải dạng người dễ bị lung lạc đâu. Tôi phải Đường Minh Hoàng làm mất nước vì 1 người phụ nữ, mà tôi giành lại tất cả vì người phụ nữ của mình. Tôi cho bất kỳ người nào có thể đụng đến người mình . Kẻ nào dám cả gan đụng đến em tôi tha đâu.”

      Nhận thấy trong thoáng chốc ánh mắt người đàn ông này đầy sát khí, Thùy Vân lạnh cả người.

      Chết mẹ rồi, tên này là yandere. Sao hôm nay mình mới nhận ra cơ chứ? Con nhà người ta, nấu ăn ngon, dịu dàng với người . Đây đều là biểu của yandere. Số phận các nam chính bị mấy con yandere đều cực kỳ bi thảm. Khốn nạn , là đàn ông nên mình quên mất. Ngu quá mà.

      Yandere: dang phụ nữ điên cuồng 1 người đàn ông đến độ giết hết kẻ dám tiếp cận người mình và có khi còn xử luôn người .

      Thấy ánh mắt có phần kinh hãi của Thùy Vân nhìn mình, Lý Cảnh biết bản thân mình vừa kiểm soát được bản thân. ôm lấy từ tốn .

      luôn ở bên em. ai làm hại em được đâu. ”

      ở bên tôi mới sợ đó hai. Nữ chính yandere kinh điển của manga - Yuno cũng câu này với nam chính Yukiteru đó thôi. Sau cùng nó thịt thằng bé mấy kiếp theo nghĩa đen. Còn School days nữa, thằng nam chính chết còn toàn thây vì bị 2 con bạn yandere xẻ thịt. Mà thằng này đúng là nam chính đen nhất lịch sử mà. Chơi bắt cá cả chục tay mà chọn thú dữ . Đệch, tên này còn là mang máu tội phạm bẩm sinh trong người nữa, số phận mình có khi còn kinh dị hơn 2 thằng nam chính số nhọ kia.

      Yuno, Yukiteru: 2 nhân vật chính của bộ truyện Mirai Nikki (Chị nữ chính Yuno hơi bị bá đạo).

      School Days: 1 bộ anime của Nhật.

      Thùy Vân đẩy Lý Cảnh ra, cố gượng cười.

      “Tôi khó chịu quá. Muốn tâm gì để sau ha.”

      Khốn rồi, sao mình ngu thế này. ta ở bên Hoàng Minh nên vô tình bị tên S kia chiếm ưu thế hơn làm mình phân tâm. Thú dữ yandere phải luôn được che giấu trong vỏ bọc hiền lành như thế sao? Chết , nên thay đổi kế hoạch tìm cho 1 con nữ chính khác hy sinh đây trời. Yandere là đại kỵ của đàn ông, yandere – kun là đại kỵ của tất cả phụ nữ. Bình tĩnh, tìm cách ứng phó thôi, được hoảng. Giờ hoảng là chết.

      Lý Cảnh nghe Thùy Vân vậy liền đẩy ngồi xuống ghế, ngồi xuống dưới chân , hỏi tới tấp.

      “Em sao chứ? Còn khó chịu ? Nếu có gì tôi nghe.”

      Thùy Vân lắc đầu – “ sao đâu. Chỉ là hơi nhức đầu thôi. Mà tối qua tôi có quậy gì ? Có bậy gì ?”

      Lý Cảnh nhìn dịu dàng .

      em ngoan lắm. Uống say là ngủ. Còn bậy …”

      “Tôi gì bậy bạ hả?” – Thùy Vân hoảng hốt hỏi .

      Chết mẹ nó, có bể kế hoạch ? ta khùng lên chặt đầu mình như con điên của School Days chết. Mà con đó là nhà lành đó, thằng cha này là con nhà nòi tội phạm bẩm sinh chắc chắn nguy hiểm hơn.

      Nhìn gương mặt của này, Lý Cảnh thể nhịn cười được nữa. quét ánh mắt đầy ý nhìn .

      “Em sợ tôi biết gì sao?”

      …” – trả lời khô khốc. Lòng rối như tơ vò.

      mỉm cười, đưa tay lên đẩy vào phòng ngủ.

      “Em cứ nghỉ tiếp . Chút nữa trà mới có tác dụng. Nếu em cứ ở đây linh tinh làm sao tôi tập trung làm việc được, kẻo mất nước như Đường Minh Hoàng đó.”

      Thùy Vân nằm trong phòng, lòng tràn ngập suy nghĩ. cố nhớ lại diễn biến của ngày hôm qua, mình tâm cùng Lý Cảnh chuyện sư phụ và Thành Đạt. Nghĩ lại chuyện đó khỏi khó chịu trong lòng.

      được, giờ được nghĩ linh tinh. Phải tìm cách đối phó thằng cha yandere này. Khốn , trước giờ cứ cho là yandere S mà nghĩ lại chúng có mâu thuẫn nhau đâu.”

      Kế hoạch ban đầu của Thùy Vân là sau khổ nhục kế giảm mức độ đề phòng của Lý Cảnh với xuống bước tiếp theo làm tin 100% . Cái đùng chắc chắn tin nên phải tìm chất xúc tác. Có nên đổi kế hoạch tìm 1 người thế mạng cho ? Nghĩ lại ánh mắt sắc lạnh ban nãy của tên này cảm thấy rợn người. Linh tính mách bảo điều Lý Cảnh đều là .

      “Chết tiệt , làm tới đây mới phát là yandere. Muốn lui cũng được.”



      Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính. Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp. Gần đây liên kết với mấy tổ chức ngầm của khu vực hình thành 1 hệ thống tài chính ngầm tương đối hoàn chỉnh như dự tính. Tập trung hoạt động trung gian rửa tiền đúng là 1 ý tưởng tồi, mức rủi ro có cao 1 chút nhưng ai dám đụng vào do sợ mất lòng mấy tổ chức tội phạm lớn tham gia đường dây này. Tuy nhiên, điều khó khăn nay là cần bành trướng thế lực cho đến khi giới chức năng thể động đến nhưng lại làm cảnh sát quốc tế vào cuộc. Nếu rắc rối.

      Còn chuyện ông và cha Lý Cảnh ngầm giảm thế lực của họ lại và tái cơ cấu lại tổ chức. sử dụng phương pháp như cách thức hoạt động của các két bảo hiểm ở ngân hàng Thụy Sĩ – chia mã số. ai được nắm toàn bộ mà chỉ nắm 1 phần của kế hoạch, quyền lực, nhân giao đều cho cả 2 bên để chắc chắn ai ưu thế hơn ai. Giờ quan trọng nhất là khiến họ cứ giữ cán cân thế lực như thế này để dễ bề xây dựng lực lượng riêng cho mình đủ để đối phó cả 2 lão già đó.

      Lý Cảnh liếc nhìn cửa phòng của Thùy Vân thở dài.

      " Tôi làm tất cả vì em mà em nhận ra sao ? "

      gập laptop lại, đứng lên đến phòng gõ cửa.

      " Đợi tôi 1 chút. "

      Thùy Vân vội để chiếc điện thoại cũ của mình vào ngăn bí mật rồi sắp xếp đồ lại. muốn hỏi Hoàng Trí điều tra mấy bạn cũ của Lý Cảnh đến đâu rồi nhưng chưa kịp làm bị làm phiền. mở cửa phòng ra bình thản hỏi.

      " Có chuyện gì ? "

      Lý Cảnh thấy này còn say nữa lại bình tĩnh hơn hôm qua cảm thấy trong lòng, dịu dàng với .

      " Em cứ giam mình ở nhà tốt đâu. Tối nay chúng ta ra ngoài . "

      " Ờ, cũng được. "

      " Em muốn đâu ? "

      " Tùy thôi. Mà đừng đưa tôi tới mấy nơi trang trọng quá. "

      " … "
      " Tôi có đồ tới mấy nơi đó đâu. Mặc kinh tởm quá thành ra dị hợm.”

      Lý Cảnh bật cười.

      “ Tôi hiểu rồi.”



      Cả buổi tối hôm nay, Lý Cảnh hết đưa Thùy Vân xem phim rồi lại ăn và mua sắm nhưng này chả buồn gì. Chỉ im lặng theo . nhớ lại chuyện tối qua, nhớ lại người khiến này đau lòng đến mức phạm phải nguyên tắc của mình. kẻ ghét hơn cả nhưng lại là người cực kỳ quan trọng với . Tại sao lòng thấy đau thế này? Bất giác bàn tay siết chặt lấy bàn tay .

      “Đau quá .” – Thùy Vân .

      Lý Cảnh nhìn lại tay mình mới vội buông tay này ra và mỉm cười gượng gạo.

      “Xin lỗi, tôi suy nghĩ vài thứ.”

      nhớ mình từng cho người điều tra Thùy Vân và các mối quan hệ của thấy người nào nổi bật. này có giao du bao nhiêu người đâu? Chưa từng ai. Chưa từng hẹn hò. Bạn thân có mỗi Kiều My. có hỏi Kiều My nhưng ấy Thùy Vân giao du với người khác giới nào đặc biệt cả. Cuối cùng người đó là ai chứ?

      “Thùy Vân…” – Lý Cảnh lên tiếng – “Tôi biết nên tò mò cuộc sống đời tư của em nhưng tôi có chuyện muốn hỏi.”

      tò mò cuộc sống đời tư tôi mà cho người theo dõi, giám sát sao?

      “Có gì cứ hỏi .”

      “Người em từng cực kỳ quan trọng đó với em là ai?”

      hay , muốn tôi nguôi ngoai nỗi buồn mà chọc khoét lại hả? Mà là yandere lỡ cho người làm gì cậu ấy sao?

      “Hỏi làm gì?” – bình thản đáp.

      có gì đâu.” – Lý Cảnh mìm cười.

      Tên này ghen sao? thể để quan tâm cậu ấy được, mình ghét cậu ấy nhưng muốn người này có chuyện chút nào.

      yên tâm. Tôi có dan díu gì sau lưng đâu. Người đó và tôi tiếp xúc cực kỳ ít, thậm chí chưa bao giờ nhắn tin, chat chit cho nhau cả. Gọi điện quen nhau cả chục năm mà chỉ có 1 lần duy nhất nên tuyệt có chuyện lửa gần rơm đâu mà lo.”

      người như thế lại có thể làm em quan tâm đến vậy sao? có 1 mối quan hệ như thế?

      “Bên cạnh đó, quan hệ của chúng tôi hoàn toàn thể tiến xa hơn. Cả tôi và cậu ấy…” – Thùy Vân ngập ngừng – “đều trân trọng mối quan hệ này tới mức chỉ biết đứng yên tại chỗ.”

      Nhìn thấy ánh mắt thoáng chút xúc động của này, Lý Cảnh cảm thấy càng đau hơn. Mối quan hệ đó đáng coi trọng đến mức này sao? có 1 thứ quan hệ của nam và nữ chút tỳ vết như thế?

      “Em đừng nữa.” – nắm chặt lấy tay kéo .

      “Lên cơn nữa hả, hai. Tôi chưa coi đồ mà.”

      Lý Cảnh sợ ghen tuông này khiến mất kiểm soát làm chuyện có lỗi với Thùy Vân, nhìn ánh mắt nghĩ đến người đó, cảm thấy rất khó chịu. Đó phải là ánh mắt của 1 mà là thứ gì đó còn lớn hơn tình . Thứ duy nhất có thể làm là nắm chặt bàn tay này, dù thế nào cũng buông ra.



      “Này Đạt, hôm qua Thùy Vân có tìm đưa 1 bản thảo cho .”

      sao?” – Thành Đạt buồn bỏ cuốn truyện tranh đọc tay xuống.

      “Con bé trình độ bây giờ có thể ngang hàng với em đó. Câu chuyện lại mang 1 sắc thái rất riêng. Nếu được cũng muốn gửi nó qua Nhật đó.”

      “Nếu?”

      “Vẫn khuyết điểm cũ. con bé khuyết điểm của mình rồi. Chỉ còn chờ con nhóc đó nhận ra thôi.”

      Đạt hề do dự - “Chắc chắn cậu ấy nhận sớm thôi.”

      “Sao em tin tưởng thế hả?”

      “Bởi vì đó là Nguyễn Thùy Vân mà.” – Thành Đạt quay qua sư phụ mỉm cười vô tư.

      “Nghe sặc mùi Bakuman đó. Nếu thế 2 đứa có 1 trận chiến sống còn ở Shueisha nhỉ?” – Tiến Khoa châm chọc.

      , dù có nhận ra cậu ấy cũng bao giờ làm việc cho Shueisha được đâu.” – Thành Đạt cầm cuốn truyện tranh lên đọc tiếp hững hờ đáp.

      Tiến Khoa nhìn Thành Đạt giấu được kinh ngạc. Cậu học trò lúc nào cũng tỏ ra kỳ quái này nhìn thấy 1 số thứ mà ai nhìn thấy được. Cái này người ta gọi là thiên tài và thằng khùng cách nhau đường kẻ đây mà.

      thở dài – “ Em còn hiểu Thùy Vân hơn bản thân con bé nữa.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 39


      Lý Cảnh nhìn Thùy Vân dùng bữa sáng ngập ngừng .

      “Hôm nay có chút chuyện đột xuất, tôi ở nhà với em được.”

      cứ . Tôi giữ.” –Thùy Vân bình thản đáp.

      Hai hôm nay, thấy này làm gì cả, cứ ngồi ở nhà im lặng xem TV. , cười cứ bất động như thế nhưng thể làm gì để an ủi . Chỉ biết im lặng chăm sóc này.

      , tôi yên tâm để em ở 1 mình.” – Lý Cảnh .

      Thùy Vân cười nhạt – “Tôi tự tử đâu mà lo.”

      “Nếu em điên lên mà tự tử hay quá chứ cứ im lặng thế này mới đáng lo đó chứ.” – thầm nghĩ.

      , chút tôi đưa em qua tụi Tiểu Hoa, thể để em ở nhà 1 mình được.”

      “Tùy .” – Thùy Vân hờ hững đáp. Dù sao lâu quá cũng chưa gặp người bạn già – ông Bàng.



      Nhìn thấy Thùy Vân gặp A Lợi và Tiểu Hoa có chút thần sắc hơn, Lý Cảnh cảm thấy có phần nhõm trong lòng. Quyết định đưa này đến đây đúng là sáng suốt, dù sao có người chuyện mới tốt hơn.

      tới chỗ Tiểu Hoa .

      “Có gì em chăm sóc chị Vân giúp nhé. Chút chiều ghé qua đón.”

      Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

      “Cảm ơn em.”

      “Dạ, có gì đâu ạ.” – Tiểu Hoa nhàng đáp lại.

      Lý Cảnh toan bước gặp ông Bàng, gật đầu chào ông.

      “Có gì tôi trước, có gì ông chăm sóc ấy giúp tôi.”

      “Ừ” – người đàn ông sáu mươi này gật đầu chào và lướt qua người , bất chợt ông ta dừng lại – “Cậu trai trẻ, có 1 số thứ có buông bỏ mới nắm lại được.”

      “Hả?” – Lý Cảnh quay lại nhìn người đàn ông này với ánh mắt khó hiểu. Bất chợt nhìn lại Thùy Vân.

      Ông Bàng lắc đầu – “ phải đó, ý tôi chính là bản thân cậu”. xong ông quay người bỏ vào trong buồn quay lại nhìn .

      ...

      Nhìn thấy Thùy Vân tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo, ông Bàng lắc đầu cười.

      “Cháu làm gì mà hai, ba thằng bám theo thế hả?”

      “Hả?” – Thùy Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn người bạn già. Làm sao ông ta biết được bị ba thằng theo dõi chứ?

      Thấy được kinh ngạc trong mắt Thùy Vân, ông Bàng mỉm cười.

      “Đừng bao giờ coi thường dân bán đồ cổ.”

      “Ồ, ông là chân nhân bất lộ tướng đúng ?” – Thùy Vân mỉm cười – “Chỉ là dễ nghe là được chồng sắp cưới lo lắng bảo vệ thái quá, khó nghe là bị giam lỏng.” – đặt 1 quân cờ đen lên bàn.

      “Haiz…” – ông Bàng thở dài – “Tuổi trẻ giờ khó hiểu.”

      “Vâng, cháu cũng thấy thế.” – cũng thở dài theo.

      “Con bé này, cháu có biết tại sao cờ vây lại là loại cờ khó chơi nhất ?” – ông đặt 1 quân cờ trắng lên bàn.

      Thùy Vân – “Nó có phân cấp bậc, mọi quân cờ đều có vị thế như nhau như các loại cờ khác. Bên cạnh đó, nó là loại cờ gần như có quy luật. Chính vì thế càng khó kiểm soát các nước của nó hơn.” – đặt thêm 1 con cờ đen bên cạnh quân trắng mà ông Bàng vừa đặt xuống.

      Ông Bàng cười ha hả.

      “Con bé này đúng là sở thích quái . Còn trẻ mà biết mấy thứ này rồi.”

      “Đừng bao giờ coi thường 1 họa sĩ truyện tranh” – mỉm cười.

      phải cuộc sống nên như bàn cờ này hay sao? Con người càng tính toán nhiều càng chịu nhiều đau khổ nhưng cuối cùng nhận ra chẳng có gì cả.”

      Thùy Vân im lặng gì rồi bật cười – “Ông đúng chân nhân trong truyền thuyết mà.”

      “Đừng đánh giá ta cao dữ vậy chứ? Mà chuyến săn hàng sắp tới của ta ở Tây Tạng cần 1 trợ lý, cháu ?”

      Thùy Vân ngẩn người nhìn ông và cười – “Cháu biết tiếng Tạng. Ông kêu cháu qua Nhật hay mấy nước phương Tây còn có đường mà giúp.”

      “Ta biết là được rồi.” – ông cười – " Sẵn đường về ghé nhà ta ở Nhật Bản luôn. "

      “Hả? Cháu tưởng ông là người Trung Quốc chứ?”

      “À , ta là người gốc Hàn.”

      Thùy Vân nhịn được mà cười sặc sụa – " Ha ha, ông bá đạo đó. là chân nhân đa quốc tịch mà ". Tự dưng thấy lòng mình hơn nhiều.

      " 2 tháng sau khởi hành. Nếu cháu thích ta cho cháu mượn ngôi nhà ở Nhật, đằng nào cũng cần chút dương khí chứ bỏ … "

      Đúng là cơ hội trời cho để bỏ trốn nhưng Thùy Vân thể liên lụy người khác được.

      " Thôi, cháu được đâu. Tên Lý Cảnh có máu điên đó. " - nhớ lại ánh mắt sắc lạnh của người này.

      " Vây ta coi như cháu đồng ý. " - ông Bàng để ly trà lên môi – " Nước cờ vừa rồi cháu sai lầm rồi đó. Coi bộ ván này ta thắng chắc. "

      Thùy Vân nhìn người đàn ông này ái ngại – " cháu thể liên lụy ông được. Ông biết tên đó là ai đâu. "

      Ông Bàng nở 1 nụ cười với - " Đừng bao giờ coi thường 1 người buôn đồ cổ. "

      Nhìn nụ cười tự tin này của ông, Thùy Vân biết người này phải người tầm thường. nhìn lại ngôi nhà này, nhìn bên ngoài nhưng bên trong lại rộng rãi. Có 1 cơ ngơi này giữa trung tâm Sài Gòn quả bình thường.

      gật đầu – " Sao ông giúp cháu ? "

      " Ta nợ cháu 1 chàng rể quý. " - Ông liếc mắt nhìn A Lợi – " Với ở đây chỉ có cháu là người còn trẻ mà chuyện hợp ý ta. À mà cháu thua mười tám mục rồi, còn mà đấu với ta được thế đúng là có tương lai. " - ông mỉm cười.

      " Mười tám mục lận đó ông. "

      " Biết chơi cờ, vậy biết chơi chữ ? " - ông nhìn tò mò.

      " Ông hỏi cháu tin giải trí hay ba cái tin lá cải cháu biết chứ mấy cái này có chút nghiên cứu. " - tự tin . Thùy Vân biết thuê thùa may vá, biết nấu ăn đàn hát hay mấy cái sở thích con nhưng ba cái kiến thức thiết thực biết hề ít bởi cần biết nhiều kiến thức để sáng tác. phải là Thành Đạt, dạng thiên tài sinh ra để làm việc này mà là 1 người bình thường. Chính vì thế phải nỗ lực hơn rất nhiều, nếu có óc phong phú như cậu ấy chỉ còn cách có nhiều tri thức hơn. Mà thực tế, nghiên cứu văn hóa cổ cũng là sở thích của .



      Thùy Vân ngồi bàn làm việc, nhắm mắt lại nhớ lời của ông Bàng.

      phải cuộc sống nên như bàn cờ này hay sao? Con người càng tính toán nhiều càng chịu nhiều đau khổ nhưng cuối cùng nhận ra chẳng có gì cả.”

      Đó chính là vấn đề của mình. Đúng, cuộc đời nên như bàn cờ vây, quá nhiều quy luật nhưng chính vì thế lại flexible hơn.

      đặt bút lên tờ giấy trước mặt…



      Lý Cảnh đến chỗ ông Bàng mới phát Thùy Vân về từ trước.

      " Em đúng là chả bao giờ biết nghe lời tôi cả. "

      đưa mắt nhìn xuống Miêu Miêu say ngủ ở ghế bên, hôm nay sau khi giải quyết chút công việc về lại nhà lấy Miêu Miêu , định đem lại bất ngờ cho Thùy Vân. Dù gì này cứ ở nhà 1 mình lại nghĩ linh tinh thôi đem về 1 người bạn mới.

      " Đúng là chủ nào tớ đó. Mê ngủ như nhau. " - bật cười, nhớ lại gương mặt Thùy Vân khi ngủ say. biết tự bao giờ quen xuất của này trong cuộc sống hàng ngày của mình.

      ...

      Thùy Vân tập trung luyện chữ bất ngờ thấy thứ gì đó nhột nhột dưới chân, nhìn lại ra là chú mèo chơi cùng khi dự tiệc cùng Thư Kỳ ở nhà Lý Cảnh. ngồi xuống cúi người bế nó lên vuốt ve giấu được nụ cười thích thú. quay ra bên ngoài thấy Lý Cảnh sững sờ nhìn mình.

      “Em biết viết thư pháp sao?”

      Lý Cảnh định về nhà tạo bất ngờ cho Thùy Vân nhưng ngờ bản thân mới là người bị bất ngờ. Trước nay chưa bao giờ ngờ này có thú vui tao nhã như thế. Nhớ lại khí thế ban nãy của khi luyện chữ lúc mới bước vào khỏi cảm thấy đỏ mặt. Thùy Vân tĩnh lặng mà chưa thấy bao giờ. có gì đó rất cuốn hút. Lại thêm bộ dạng đáng mới nãy khi vuốt ve Miêu Miêu đúng là …

      “Ngày xưa có biết chút ít. Hôm nay gặp ông Bàng mới bắt đầu luyện lại.” – bình thản – “Mà bị bệnh hả? Sao mặt mày đỏ gay thế này?” – Thùy Vân bước đến gần Lý Cảnh nhìn khó hiểu.

      cố lấy lại bộ dạng bình thường, mỉm cười dịu dàng .

      có gì đâu.”

      “Con mèo này… của hả?” – Thùy Vân giơ Miêu Miêu lên trước mặt .

      Lý Cảnh gật đầu – “Tôi thấy em ở nhà 1 mình suốt, sợ em buồn nên…”

      mỉm cười dịu dàng – “ Cảm ơn .”

      này thay đổi rồi. Chỉ mới sáng nay còn bình thường mà? Tại sao nhìn này Lý Cảnh có chút cảm giác xa lạ thế này. còn là bé bướng bỉnh hiếu thắng hàng ngày nữa. Có chút gì đó ... càng xa tầm tay hơn…

      có gì đâu.”

      Thùy Vân đưa đôi mắt trong veo nhìn Lý Cảnh - “ tắm chút . Chút em có chuyện muốn cùng .”

      Nhìn hình ảnh mới này của Thùy Vân, càng cảm thấy này hơn nhưng tại sao lại càng thấy thể chạm tới thế này? Lý Cảnh mỉm cười gượng – “Em cứ . Tôi tắm sau cũng được.”

      đẩy lên ghế sofa, ngồi cạnh Lý Cảnh và nhìn thẳng mắt - “Em muốn xa 1 thời gian.”

      mỉm cười ôn nhu với – “Em muốn đâu? Tôi sắp xếp thời gian cùng em.”

      “Xin lỗi, em muốn 1 mình và…”

      Linh tính của Lý Cảnh mách bảo muốn nghe tiếp. đưa môi chạm môi , đưa lưỡi nhàng lướt qua lưỡi và dịu dàng nhìn – “Em cần nữa. Tôi muốn nghe đâu”. đứng dậy, lạnh lùng bước về phòng mình.

      “Có 1 số thứ có buông bỏ mới nắm lại được”

      Lời của ông Bàng cứ vang lên trong đầu . Tại sao lại đưa Thùy Vân này đến đó? Nếu này cứ háo thắng, cứ kiêu ngạo, cứ thể kiểm soát được bản thân Lý Cảnh mới có lý do để bảo vệ chứ? Ban đầu có muốn bảo vệ này khỏi ông và cha hay đó chỉ là cái cớ để nắm giữ lại?

      Thùy Vân nhìn người đàn ông tránh né thẳng thắn của mình khẽ lắc đầu. Khi muốn thành 1 người đơn thuần, phức tạp tại sao ta lại tránh né chứ? muốn chơi tiếp trò chơi này với sao?



      “Tôi điều tra được Lý Cảnh du học từ đầu cấp 3. mới về nước được cách đây gần sáu năm. Hồ sơ tình trường ở bên nước ngoài chưa điều tra được gì nhưng khi ở Việt Nam khá đáng nể, trong 5 năm quen được 14 tạm gọi là bạn , ngoài luồng biết.” – Hoàng Trí cầm hồ sơ thu thập được đưa cho Thùy Vân – “ ta có nguyên tắc quen 1 quá 3 tháng.”

      Thùy Vân lạnh lùng hỏi – “Ai là người có tác động nhiều nhất đến ?” – Thùy Vân cầm đống hồ sơ lý lịch các ngồi đọc.

      giờ chưa thấy trừ…”

      “Hửm?” – đưa mắt nhìn Hoàng Trí.

      Hoàng Trí nhìn đối diện mình còn nhận ra là cách đây 1 tuần gặp nữa, có gì đó nguy hiểm bằng khi xưa nhưng lại uy quyền hơn - “Là .”

      “Mối tình đầu coi như tìm được. Còn mối tình cuối cùng trước tôi là ai?”

      Tiếc , mối tình đầu luôn là thứ khắc cốt ghi tâm nhất. Thứ người ta có được lại là ngay thời kỳ con người thơ ngây nhất. Nếu biết lợi dụng làm lửa tình bén lên lại được. Nếu có được nó kế hoạch của mình tấn công Lý Cảnh nhanh hơn rồi.

      “Hồng Ngân – 1 diễn viên được ưa chuộng nay.”

      ấy như thế nào?” – Thùy Vân lạnh lùng .

      “Xinh đẹp, thông minh, biết thức thời và giờ quen 1 nam ca sĩ.”

      “Điều tra tên ca sĩ đó cho tôi.”

      Hoàng Trí hiểu nổi này, tại sao lại điều tra người tình của người mình chứ ? Mà tại sao thái độ khi nghe thành tích của lại hoàn toàn bình tĩnh chút dao động thế này ?

      " định làm gì ? " - đưa ánh mắt khó hiểu nhìn .

      Thùy Vân nhìn mỉm cười – " biết họa từ miệng ra ? Chuyện xấu làm càng ít người biết càng tốt. "

      Nhìn phong thái này, thái độ này, Hoàng Trí biết này nếu là người của Lý Cảnh đứng đầu xã đoàn là 1 mối họa cực lớn cần diệt từ ban đầu.



      Thùy Vân tay cầm bút lướt lên mặt giấy. Thứ bây giờ cần nhất là tĩnh lặng, biết chỉ cần cảm được nó tìm được thứ mà sư phụ . Giờ đây, còn căm giận hay oán trách gì Lý Cảnh chỉ muốn thoát khỏi đây nhưng tại sao người này hiểu chứ ?

      Hồng Ngân – biết thức thời, xinh đẹp, biết tiến biết lui. đơn giản như thế quả là 1 kẻ khó điều khiển nhưng con người ai có yếu điểm. mỉm cười.

      " Meoz… Meoz…Meoz… "

      Thùy Vân nhìn xuống thấy Miêu Miêu cứ dựa người vào chân mình cúi xuống bế nó lên tay vuốt ve, nhớ đến Lý Cảnh lại thấy có chút nhẫn tâm làm người này đau lòng. Người này rất tốt với nhưng thể đáp lại được. tình xuất phát từ cảm kích, tình mà chỉ biết nhận làm được. Nền tảng của tình công bằng, người này biết ?

      " Chủ em chả lẽ biết khi ta cứ ở bên chị. Khi nó thành 1 thói quen khi bỏ nó rất bi kịch hay sao ? ta càng cho nhiều tình cảm này chị càng khó mà đáp lại được. "



      Lý Cảnh nhìn thấy gương mặt bình thản của Thùy Vân đọc sách bên cạnh mình lòng thấy thắt lại. nực cười, cách đây 1 tuần muốn thực lòng đối đãi, đóng kịch nữa giờ đây lại mong muốn ngược lại này là Thùy Vân đó. ngồi giờ đây cảm thấy khó mà nắm được dù tìm mọi cách giữ chặt lấy .

      " Thùy Vân, em làm vợ của nhé. " - thầm vào tai . Môi di chuyển khẽ lướt lên môi .

      " Xin lỗi, cho em thêm chút thời gian được ? " - bình thản nhìn .

      Nếu bây giờ đồng ý kẻ này cũng tin lòng. Dù có là người của Lý Cảnh cũng khó thoát khỏi kiểm soát của . Chi bằng lấy lui làm tiến. lui lại để chừa kẻ hở cho Hồng Ngân bước vào, trở ngại trong tình đôi khi là thứ mà người ta tin là thuốc thử tốt nhất. muốn Lý Cảnh tin là , ghen tuông vì và đau lòng vì . Khi đó mới từ từ hạ hệ thống phòng thủ của người này xuống. Đó là trường hợp chọn . Nếu ngược lại, chọn kia càng thuận lợi thay đổi nữ chính. Dù là nước nào đều nằm trong bàn cờ của . Nếu có Ngọc Phượng liệu Thư Kỳ - Ngọc Sơn có thành, nếu và Lý Cảnh liệu 2 tiểu thiên thần A Lợi – Tiểu Hoa có nhận được tình cảm của nhau ? Phim mà có kịch tính làm gì có ai xem chứ ? Đây là bước thứ 2 của liên hoàn kế.

      Giọng Lý Cảnh lạnh nhạt – " Thôi được. Đừng để chờ lâu quá. "

      đưa mắt nhìn Thùy Vân, từ khi nào muốn chiếm hữu đến thế chứ ? Tại sao này tự dưng thay đổi khó nắm bắt thế này. trưởng thành rồi, còn nguy hiểm như xưa nhưng lại khiến người ta có phần e ngại hơn. Tại sao càng nắm chặt lại càng thấy thể nào bắt được thế này ? Khốn nạn , lão già kia làm gì Thùy Vân thế biết.

      “Có 1 số thứ có buông bỏ mới nắm lại được”

      " phải là đó mà chính là bản thân cậu. "

      Nếu ông ta này là cái gì cơ chứ ? Tại sao cứ giả úp úp mở mở thẳng ra chứ ?

      Thùy Vân liếc nhìn gương mặt đăm chiêu của Lý Cảnh. Sau buổi tối hôm đó, hiểu sao kẻ này càng kiểm soát chặt hơn, ngay cả ở nhà và bên ngoài. khiến người ta cảm thấy ngộp thở. Kẻ này hành động quá quái đản. Khi lạnh tanh, khi lúc xa lúc gần, khi lại nóng ấm, lúc lại kiểm soát chặt chẽ chả biết ngứa đâu mà gãi.

      " Tên này đúng là tên yandere phức tạp nhất mình từng biết. " - thầm nghĩ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 40


      Lý Cảnh bật ngồi dậy, người đẫ ướt mồ hôi, đưa tay ôm trán.

      “Chết tiệt!”

      Tại sao hôm nay lại mơ thấy những ngày hồi bé. Khi ấy mỗi ngày đều phải nghe tiếng la hét của mẹ mình, nghe lời điều khiển của ông ngoại , thấy bóng lưng của cha cầm bàn tay Lý Thanh. chưa có thứ gì thuộc về .

      Lý Cảnh ra ngoài tủ lạnh lấy chai nước tu ừng ực. muốn tự trấn an bản thân lại, bất giác bước vào phòng Thùy Vân. Thấy này ngủ say hiểu sao lòng lại đau lòng hơn.

      “Xin lỗi, em muốn 1 mình và…”

      Lý Cảnh biết ngày hôm ấy này thẳng thắn chuyện cùng nhưng lại đủ dũng khí nghe đó. cuộc sống này từ khi nào thành thói quen rồi và bỏ nó đúng là 1 chuyện vô cùng bi kịch. Nắm được 1 con người trong tay mà nắm được trái tim của họ là 1 thứ rất nhu nhược. Từ khi nào lại thành 1 thằng đàn ông như thế này chứ? Từ khi nào bắt đầu nghĩ đến việc thoát khỏi kiểm soát của ông ngoại , bắt đầu muốn có 1 cuộc sống riêng của mình và chống lại điều khiển kia? Từ khi nào biết bản thân phải bảo vệ ai đó?

      ngồi lên giường Thùy Vân, đưa tay vuốt tóc và mỉm cười 1 cách đau khổ.

      “Tại sao lại 1 độc ác như em cơ chứ? Nếu 1 đơn thuần hơn có lẽ có quá nhiều mâu thuẫn như bây giờ.”



      “Nếu phải diễn tả 2 người này chỉ có 4 chữ kim đồng ngọc nữ. Dù mới quen nhau có 5 tháng nhưng cực kỳ mặn nồng, là mối tình vàng dưới con mắt của người hâm mộ.” – Hoàng Trí báo cáo – “Nữ xinh đẹp, nam tài năng có gì chê.”

      Thùy Vân nhếch mép - “Tên ca sĩ Ken so với Lý Cảnh sao?”

      “Nếu xét về gia thế chắc chắn bằng nhưng nếu xét ngoại hình cũng chỉ hơn chứ kém. Tính cách giờ chưa thấy bài báo nào moi móc cả.”

      “Lý tưởng vãi.”

      Lý tưởng đến đây còn GATO đây này.

      “Giờ định làm gì nữa?”

      “Làm họ chia tay. Đưa Hồng Ngân đến với Lý Cảnh.”

      Hoàng Trí mở to mắt nhìn ngồi đối diện mình đọc sách. này có điên ?

      “Tại sao phải làm thế chứ?”

      “Chỉ là cần 1 người hy sinh thôi” – đáp. Đây là lý do ban đầu muốn đụng đến tuyệt chiêu này, phải liên lụy 1 khác nhưng thôi Bill Gates từng mà “Cuộc đời công bằng, chấp nhận nó .”

      Hoàng Trí ngờ mới 25 tuổi câu này mà mặt biến sắc như thế.

      đừng nghĩ điều khiển 1 người đơn giản như thế chứ? Mà ở đây là 3 người đó, Lý Cảnh phải người đơn giản chịu làm theo lời đâu.”

      Thùy Vân mỉm cười – “ sai rồi, tôi làm gì cả. Chỉ là số phận cho họ gặp lại nhau thôi. Mọi thứ đều là ngẫu nhiên.”

      Khẩu vị thằng cha Lý Cảnh nặng quá, chọn ai chọn mà chọn con kinh dị này.

      “Bước đầu tiên là khiến họ ngẫu nhiên gặp nhau tại những nơi xưa. Gợi lại cảm giác ngày xưa cho 2 người.” – Thùy Vân tiếp.

      “Cái đó tôi bó tay, làm quái gì biết 2 cha mẹ đó xưa hẹn hò ở đâu chứ?”

      Má ơi má, cảnh sát chứ có phải tình báo đâu. Đâu có dư tiền gắn hết máy theo dõi lên tất cả người của Lý Cảnh mà thằng cha này thay bồ như thay áo, biết đâu là lường.

      Thùy Vân cười mỉa mai – “Hèn chi làm nội gián lâu mà chưa có kết quả. Bây giờ lại thời đại nào chứ? Có thứ gọi là mạng xã hội mà, đặc biệt này còn là người của công chúng. Thông tin cách đây gần 1 năm moi khó đâu, ít nhất phải có mấy tấm hình của 2 người chứ? tìm báo lá cải khi đó. làm được chứ?”

      Hoàng Trí nhìn này khó tin, ngờ này nghĩ mọi thứ lẹ như thế, buộc miệng - “ có định đổi nghề qua phụ tôi ?”

      Thùy Vân nghe thế khỏi bật cười – “Ha ha, đúng là thú vị quá mà. tôi sợ bị giết lắm nên chuyện nguy hiểm như làm giang hồ hay nội gián miễn .”

      Nhìn nụ cười của , Hoàng Trí cảm thấy nhõm trong lòng – “Mình quên mất ta nguy hiểm cỡ nào cũng chỉ là 1 đứa con 25 tuổi.”



      Nhìn thấy Lý Cảnh dạo này tự dưng siêng năng đột xuất, tối nào cũng đem máy tính về nhà làm cảm thấy có chút bị thu hút. Thùy Vân phải mới lớn thích mấy hấp dẫn đẹp trai lòe thiên hạ hay người chiều chuộng mình mà lại bị thu hút bởi người độc lập, trưởng thành 1 chút. Gần đây, sau chuyện bị sư phụ mình khả năng và chuyện của Thành Đạt thường xuyên thấy hình ảnh này của Lý Cảnh ở nhà.

      “Em làm gì nhìn dữ thế?” – Lý Cảnh nãy giờ cứ thấy ánh mắt của Thùy Vân cứ nhìn chằm chằm mình thắc mắc.

      lắc đầu mỉm cười – “Chỉ là hôm nay mới thấy khá đẹp trai thôi.”

      Lý Cảnh lần đầu tiên nghe khen mình giấu được nụ cười xấu hổ – “ sao?”

      Cái biểu tình gì thế? Sao mình có cảm giác là 1 thằng nam sinh cua 1 con bé nữ sinh thế này, phải chơi như cơm bữa sao tự dưng xấu hổ trước lời khen này chứ? Cuối cùng thằng cha này là công hay thụ đây?

      “Này Lý Cảnh, biết làm món gan ngỗng vỗ béo ?”

      hơi kinh ngạc, phải này thuộc dạng bạ đâu ăn đó sao? Tự dưng lại hỏi thế này. “Em muốn ăn foie gras sao?”

      lắc đầu – “ chỉ là thắc mắc chút”. Sau đó Thùy Vân chỉ vào màn hình TV có chương trình ẩm thực.

      Lý Cảnh mìm cười dịu dàng – “Vây chúng ta ăn. biết nhà hàng biết làm nó rất ngon”. này sống cùng , bắt đầu biết cách ăn uống, tùy tiện như xưa rồi. Bên cạnh đó này trước nay hầu như cầu .

      Thùy Vân gật đầu.

      Muốn gài 1 người cách tốt nhất là để họ tự sa lưới, Thùy Vân ngồi xem cả đống hình mà Hồng Ngân cùng Lý Cảnh từng chung mạng xã hội. Ngồi lục cả 1 đống hồ sơ các nhà hàng mà 2 người này từng ghé và phân tích nát cả mấy món ăn ở đó. Chết tiệt nhất là tên này biết nấu ăn mà trình độ hề tệ nên phải tìm 1 món mà thể làm tại nhà mà nghĩ ngay món đó là nghĩ đến nhà hàng kia. Phương pháp thứ nhất chinh phục đàn ông, tạo ngẫu nhiên. Mà ở đời làm gì có quái gì quá nhiều ngẫu nhiên thôi tự ngụy tạo nó, đây là phương pháp Kiều My dùng để cua tên Hoàng Minh kia. Giờ mà lên tiếng sau này gặp lại kia, tên này nghi ngờ thôi để tự đưa đến đó tạo luôn chứng cứ ngoại phạm giúp . Mấy bộ phim truyền hình phải nam chính luôn trùng hợp gặp nữ chính hay sao?

      “Vây chiều mai chúng ta ăn. " - Lý Cảnh lên tiếng.

      được, em có đồ mấy chỗ sang trọng nên để tuần sau .”

      Tất nhiên là được, ngày mai làm gì gặp được kia chứ. và Hoàng Trí khó khăn lắm mới gài được kia cùng bạn trai ăn ở nhà hàng đó vào chiều thứ Ba tuần sau. Tất nhiên tốn ít công sức mạo danh 2 bên gửi lời mời cho nhau. Điều lợi thế là những người ở giới giải trí như Hồng Ngân cực bận rộn dư thời gian như mà xác minh, lấy khẩu cung nhau. Mà nhiều lúc thắc mắc tên Hoàng Trí là thần thánh phương nào, có số thứ làm khá được việc.

      Lý Cảnh mỉm cười – “Từ khi nào em chú ý tiểu tiết thế?”

      “Em muốn làm mất mặt .”

      đến ghế sofa, ngồi cạnh nắm tay Thùy Vân .

      cần đâu, để ý mấy thứ đó mà chẳng ai dám cười em đâu.”

      để ý mà em để ý.”

      Làm ơn cắn câu hai, làm như gài 2 người kia dễ lắm vậy đó, tôi phải 007. Với lại kiến thức ẩm thực tôi đây gần như bằng , ngồi xem công thức phân tích đúng là hack não mà. Gì mà chia ra chiên thường, chiên áp chảo,… hầm bà lằng cứ thảy hết vào dầu là được. Phiền phức, giờ mới thấy đầu bếp là 1 dạng thiên tài mà.

      “Ừ, tùy em nhưng trang phục muốn mua cùng em”

      Lý Cảnh khá tò mò khi Thùy Vân này ăn mặc nữ tính 1 chút, bên cạnh đó này gu thẩm mĩ cực kỳ tệ mới thích cái đống hỗ đốn ở nhà lão già kia. yên tâm để tự mua đồ. Giờ nghĩ lại thế quái nào này xin được việc ở công ty thiết kế Ngọc Sơn được chứ?

      “Mà đừng hy vọng như mấy phim truyền hình à, thay đồ cái từ vịt thành thiên nga bằng 1 niềm tin nào đó. Hư cấu kinh, từ 1 con xấu xí tự dưng make up cái 1 ngang hàng hoa hậu làm bao nữ phụ ganh tỵ. Mà , mấy thằng nam chính trong ba cái phim đó ngu bỏ mẹ, nữ phụ xinh đẹp, nhà giàu, thông minh em còn muốn đổi giới tính để cua mà tụi nó éo thích mà theo mấy con bánh bèo vô dụng. là dạng dư nước mắt, cứ lá rơi là động lòng. Hai là dạng ngu lâu dốt bền cứ ngơ ngơ ngáo ngáo mở to mắt như con bị bệnh down. Dạng thứ ba còn tệ hại hơn, hiếu động tỏ ra cá tính như Tiểu Yến Tử mà nhiệm vụ chủ yếu trong phim phá hoại là nhiều. Em là hoàng hậu còn ác hơn nữa à.”

      “Phụt…” – Lý Cảnh bật cười, lâu rồi mới thấy 1 Thùy Vân nhảm như xưa. Thùy Vân gần đây làm thấy hơi xa lạ quá.

      cười cái gì hả? Em đúng sao? Bộ phim đó đúng là bộ phim khốn nạn nhất em từng xem. Công chúa tối ngày phá hoại, em mà là mẹ kế gai mới lạ, quản lý hậu cung thấy mẹ mà 2 con này tối ngày chơi bời. Còn hoàng tử, thị vệ tối ngày theo , chính lo, ăn lộc vua mà éo làm việc đúng là quan liêu mà. Đại thanh vào tay đám con ông cháu cha đó mất nước là phải. Coi phim đó em tiếc hoàng hậu phải mình, nếu còn tàn ác hơn, sát phạt cả đám nó có chết tám đời còn được. Phim đó đáng giá nhất là màn Dung ma ma hành hạ 2 con đó, coi mà hả hê.”

      Thùy Vân nghĩ có chút tiếc nuối, nếu có chuyện xuyên như tiểu thuyết ngôn tình. bảo đảm sát phạt hết cả đám nam nữ chính giành lại thiên hạ tay mình mà thậm chí có lạc vào nữ phụ văn, chấp hết đám nữ phụ thuộc làu kịch bản mà sát phạt. Tuy nhiên nếu lạc vào đam my, chấp nhận làm nữ phụ coi yaoi và xem mấy ngược nhau.

      " có gì. Chỉ là tự dưng thấy nhớ em thôi. ". đây mới là Thùy Vân mà từng ở cạnh, có tính toán, có ngây thơ. Lý Cảnh ôm lấy – “Em cứ làm 1 như giờ , đừng thay đổi.”

      Đệch, ngày nào cũng gặp nhau nhớ nhung cái quái gì. Tôi gặp mặt chán gần chết đây này. Chỉ còn có 1 tháng rưỡi nữa để hoàn thành kế hoạch thôi.

      “Thôi, em luyện chữ tiếp đây.” – Thùy Vân đẩy Lý Cảnh ra đứng lên.

      Khi luyện chữ, mới thấy bản thân bình lặng lại.

      “Khi nào em vẽ lại?”. Lý Cảnh nhìn lo lắng. nhận thấy được này gần đây hoàn toàn đụng đến bút vẽ.

      mỉm cười miễn cưỡng – “Giờ chưa được”. tế, Thùy Vân cứ cho là bản thân khắc phục được thứ mà sư phụ nhưng tại chưa thể làm được.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chap 41


      Hồng Ngân nhìn tờ thiệp cùng bó hoa tay khỏi bật cười, Ken là 1 người khá thực tế từ khi nào lãng mạn như thế này cơ chứ ? Mà khéo nhất ta lại mời đến nhà hàng hay đến cùng người bạn trai cũ chứ. Dù sao lịch làm việc của 2 người phải lúc nào cũng trùng nhau nghỉ. Bên cạnh đó thỉnh thoảng nên cho báo chí cùng người hâm mộ chút tin tức hâm nóng tên tuổi chứ ? nhắn cho .

      " Gặp nhau ở đó lúc 7h. "

      Hoàng Trí thấy tin nhắn Hồng Ngân gửi qua tin nhắn cho điện thoại Ken thở phào nhõm. Đúng là như con bé kia dự đoán, lợi dụng kẽ hở lịch làm việc của 2 người thể gặp mặt đối chất nhau và smartphone là 1 công cụ khá dễ hack. Đầu tiên, cho người hack lấy số Hồng Ngân gửi tin nhắn mời Ken ăn, sau đó gửi 1 bó hoa cùng thiệp mời mạo danh Ken cho kia. Chờ đợi 2 bên trả lời nhau là xong. Cái khó là canh thời gian 2 người có lịch trùng nhau nghỉ. Thứ khiến lo giờ là có nên báo cáo bên về Thùy Vân này ? này tà tà, chính chính chả biết đâu mà lường.



      " Ngân đây quả là có con mắt nhìn hàng. Đây đúng là bộ đồ mới ra trong bộ sưu tập Xuân Hè của châu Âu. " - nhân viên bán hàng nhìn Hồng Ngân ngưỡng mộ - " có thân hình chuẩn thế bảo đảm mặc vào là chê vào đâu được. "

      Hồng Ngân nở nụ cười chuyên nghiệp, lăn lộn ở nghề này bao nhiêu năm hiểu đạo lý làm người của công chúng - kiêu ngạo – " Phiền vui lòng lấy giúp tôi bộ này cùng size với mấy bộ chọn, tôi muốn xem 1 số khác nữa. "

      vòng quanh khu mua sắm tìm thêm 1 số bộ trang phục khác, là người của công chúng hề dễ. Phải đẹp mọi lúc. Bất giác Hồng Ngân dừng mắt lại tại 1 người, bạn trai cũ của – Lý Cảnh. Ở nhãn hiệu thời trang dành cho nữ mà ta xuất chỉ có 1 khả năng, ta đem bạn mới tới mà chuyện này đúng là phải phong cách người này. Dù gì cũng là người cũ cũng nên phải phép chào nhau.

      " ngờ gặp mặt ở đây ? " - nở 1 nụ cười ngọt ngào.

      Lý Cảnh mỉm cười với Hồng Ngân – " Chào em, lâu quá gặp. "

      nhướn mày với – " cùng bạn sao ? "

      " Ừ. "

      " đúng là thay đổi, lúc nào cũng có thể tỉnh như thế. Ngay cả khi chia tay tôi. " - Hồng Ngân thầm nghĩ.

      Lý Cảnh xã giao - " Dạo này em thế nào ? "

      nhún vai – " hề thay đổi, cứ như xưa thôi. hiếm thấy chịu dành chút thời gian tới mấy nơi thế này mà bạn đâu ? "

      " À ấy thử đồ. " - Lý Cảnh chợt nhớ bộ dạng Thùy Vân nhất quyết chịu thử bộ đồ chọn vì lý do hở hang bật cười. Đúng là tư tưởng này cứ như 1 ông chú thời xưa ấy, giờ nghĩ lại 2 chị em đó đúng là hoàn toàn khác nhau mà.

      Hồng Ngân nhìn nụ cười của người bạn trai cũ có chút hiếu kỳ, người nào có thể khiến người đàn ông này như thế chứ ?

      Lý Cảnh nhìn đồng hồ rồi nhíu mày lại, mỉm cười với Hồng Ngân – " Xin lỗi nhưng ấy lâu quá, kiểm tra 1 chút. "

      " Ừ, . " - Hồng Ngân mỉm cười đáp. Mắt ngừng dõi theo người đàn ông này. Từ khi nào chàng này thay đổi quan tâm đối phương thế ? kia là thần thánh phương nào ?

      Nhìn thấy Lý Cảnh lôi kéo 1 dung mạo bình thường lắc đầu, từ khi nào chàng thay đổi khẩu vị thế này. Tại sao chưa từng thấy 1 nụ cười hồn nhiên và hành động trẻ con như thế này của ta khi 2 người quen nhau nhỉ ? Chả lẽ ba cái chuyện tình Lọ Lem – hoàng tử như mấy bộ phim thủ vai là có sao ? vớ vẩn, Lý Cảnh phải dạng thích mấy đứa con hồn nhiên ngu ngốc. Thế kia đơn giản.

      " Thưa Ngân, đây là bộ cùng size của . " - bán hàng tới cạnh .

      " Ừ, cảm ơn . " - Hồng Ngân bước theo bán hàng, nhìn Lý Cảnh mỉm cười. phải dạng đàn bà thích níu kéo mấy chuyện tình cảm nên chuyện của người này liên quan nữa.



      " Em mặc nó đâu. " - Thùy Vân – " Quá hở hang. "

      Đệch, mặc kiểu này phải phong cách của mình. nhà hàng Pháp kết hợp cùng bộ đầm cúp ngực này có khác nào " Tối nay cháy hết mình nha " đâu. Nguyên tắc đầu tiên cho kế hoạch, thiệt thân.

      Lý Cảnh đưa 2 tay nắm lấy 2 vai , nhìn cười – " , thấy rất hợp với em ". tình phải mặc bộ đồ này quá lộng lẫy khiến kiềm được mà chính là biểu cảm xấu hổ mặt của Thùy Vân đáng . Mà bộ đầm này cũng hợp với nữa.

      " Lấy nó . " - ra lệnh cho nhân viên bán hàng.

      " được " - Thùy Vân phản đối – " được lấy ".

      Bộ đồ này quá nguy hiểm, khốn nạn mình thuộc dạng body chuẩn khá con nên mặc bộ này lại có phần e ấp càng kích thích thằng cha này hơn. Mình coi truyện tranh dành cho nam nhiều, ecchi hề ít, Playboy càng nhiều hơn nên rành đầu óc mấy thằng đàn ông nghĩ gì quá mà. Đàn ông thấy con quá khí chất, quá hấp dẫn bị thu hút nhưng có phần e dè do đó xác định là hàng khó với nhưng dạng ngây thơ 1 chút lại gần tầm tay hơn. Đó là nguyên tắc làm việc của mấy em trà xanh trong ngôn tình, ngây thơ mọi thời điểm.

      Lý Cảnh nhíu mày khó chịu – " Này, em bao nhiêu chỗ rồi mà vẫn chưa tìm được bộ ưng ý, bộ nào cũng chê là sao ? "

      " Em là cầu toàn. Chưa tìm được thứ hợp ý nhất định lấy mà nếu thích mua mà mặc . " - Thùy Vân cao giọng , A Lợi kế là thượng sách. Biểu tình thằng bé này đúng là gây tổn thương máu nhiều dù có khí chất tsundere như nó nhưng chí ít được hai phần.

      " Tin , bộ này em mặc rất đẹp. từng quen nhiều… " - Lý Cảnh bỗng im bặt.

      Chết, lỡ lời rồi.

      " Này, sao tự nhiên im bặt thế ? Thôi em thay đồ lại đây. "

      làm như tôi biết từng lên giường cùng nhiều đứa con vậy đó. tuổi này mà chưa có kinh nghiệm đó mới là có vấn đề đó, đừng có làm như trinh tiết chứ hai !

      Nhìn thấy Thùy Vân bướng bỉnh nhất quyết lấy bộ đầm đó Lý Cảnh bật cười, này khi nguy hiểm làm đau tim kiểu khác, khi ngây thơ làm đau tim kiểu khác, lúc có khí chất lại làm cảm xúc khó tả hơn. may mắn chỉ có mỗi mình mới thấy 3 Thùy Vân như thế.

      " Cứ gói lại bộ đó cho tôi. " - ra lệnh với nhân viên bán hàng.

      " Em tới chào tạm biệt . " - Hồng Ngân tới bên cạnh lịch chào – " Có gì gửi lời chào bạn giúp em. "

      gật đầu xã giao, này luôn thông minh như thế. Lịch , trưởng thành và cân nhắc.

      " Ừ, tạm biệt. "



      Lý Thanh nhìn thấy tin nhắn của bông hoa độc về chuyện sắp xếp cho Thùy Hân và bé Hiên vào khoảng 1 tháng rưỡi nữa hiểu sao lòng lại thấy vui. muốn làm theo chỉ thị này nhưng mọi chuyện là do thằng em gây ra đâu thể vô trách nhiệm mà giải quyết được. có nguyên tắc giang hồ của .

      muốn xa thằng nhóc hiếu động Văn Hiên chỉ là 1 phần. Phần còn lại là gần đây thấy thần sắc Lý Cảnh thay đổi, như ngày trước lạnh lẽo nữa mà đôi khi cầm điện thoại nhắn tin chắc là cho bông hoa độc kia nụ cười hồn nhiên như hồi còn bé nở lên. Nếu phải thằng này đâu có ra nông nỗi này.

      " Chết tiệt ! " - rít lên.

      Lý Thanh quyết định cầm áo khoác và lên mô tô chạy ngay đến nhà Thùy Hân.



      Lý Thanh nhìn người huấn luyện mình với ánh mắt đầy cảm xúc - " Thùy Hân, các người đừng nữa được ? "

      " Này, đừng tôi muốn tôi ở lại chứ ? Tôi phải Tiểu Long Nữ thích dây dưa với đệ tử mình đâu ? " - Thùy Hân châm chọc - " Với dính tới 2 em toàn bị dính đạn à. Đại gia tôi ham đó nhưng quen Iron man khẩu vị nặng kiểu này dẹp ."

      " Tôi đùa đâu. Hai người ở lại được ? "

      Lý Thanh là dạng đàn ông nghiêm túc mà hôm nay nhìn biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc nên Thùy Hân thể nào đùa được nữa. mở cửa ra lạnh lùng .

      " Vào nhà chuyện . "

      Lần trước đến nhà này trong tình huống bình thường nên quan sát ở đây. Giờ nhìn lại đúng là kiểu cách như chủ của nó, hoàn toàn ngược lại .

      " Ngồi . " - Thùy Hân ra lệnh – " Uống gì ? Trà có Long Tĩnh thôi, cafe Espresso hay Cappuccino, loại gì tôi cũng pha được.”

      Lý Thanh ậm ừ - " Cà phê đen . "

      Cái quái gì mà chơi tên Tây vậy trời.

      " Có đường ? "

      " À, tôi uống ít đường. "

      " Đường viên hay đường cát ? "

      Lý Thanh nổi cáu - " Này, tôi tới chuyện hệ trọng chứ phải kêu cafe đâu. "

      Thùy Hân bật cười – " y như con bé nhà tôi. Tùy tiên có phong cách sống gì cả ". lấy tách cafe Espresso ra để bàn – " Cho tôi lý do . "

      " Hả ? "

      Thùy Hân lạnh lùng – " cho tôi lý do chúng tôi rời khỏi đây. "

      " Vì Lý Cảnh. " - Lý Thanh bình thản .

      do dự - " Xéo ! ". Thùy Hân đứng lên tiễn khách.

      lấy tay cầm lấy cổ tay níu lại, đưa ánh mắt cầu khẩn – “ có thời gian nghe tôi kể 1 câu chuyện ?”

      Kẻ này bình thường nghênh ngang, ngờ có lúc lại đưa ánh mắt này nhìn , Thùy Hân ngồi xuống - “ Cho 15 phút trình bày thuyết phục tôi.”

      Có phải họp bàn kế hoạch đâu. Hôm nay Chủ nhật mà nương, qua giờ làm rồi mà bỏ giọng cấp hả? Đúng là hỗ danh chị bông hoa độc mà.

      ra tôi là con vợ trước của ba tôi, đúng hơn là mẹ tôi chưa hề đăng ký kết hôn cùng ông ta” – mỉm cười miễn cưỡng – “Khi 2 người ở bên nhau ông ấy chưa có địa vị cao như giờ nhưng tương lai khá rực rỡ trong thế giới này, càng thuận lợi hơn khi ông ấy lấy con Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai nên mẹ tôi chủ động rút lui bỏ . Khi đó bà ta mang thai tôi.”

      Thùy Hân nhìn Lý Thanh có chút thông cảm.

      “Nhưng sau đó vì nuôi tôi bà làm quá lao lực mà bệnh rồi mất . Chả hiểu sao ba tôi tìm được tôi và đem về nhà sống chung cùng Lý Cảnh. biết thằng bé ấy được giáo dục như thế nào ?”

      Thùy Hân lắc đầu.

      “Mẹ thằng nhóc này cứ như 1 con điên. Hàng ngày chửi xói xả nó và cứ lải nhải là nó phải giành tất cả, phải làm người thừa kế. Bà ta cũng thường xuyên đánh tôi nữa. Còn lão già cha của bà ta còn kinh khủng hơn, lão ở đó mà thỉnh thoảng đến thăm con và cháu trai, dù đụng tay đụng chân nhưng ở đó tôi thấy 1 áp lực kinh khủng ở ông già đó. Lý Cảnh nó chưa bao giờ biết chơi, từ mới có 10 tuổi mà được dạy toàn mấy thứ của người lớn, lãnh đạo, giao tiếp, võ thuật,...” – Lý Thanh đầy cảm xúc – “Lúc ấy tôi tới chơi cùng thằng bé, lúc đầu nó cứ làm khó nhưng sau thân thiện hơn cứ bám theo tôi nhưng ngờ chuyện đó lại làm bà điên kia khùng hơn. Mấy màn khủng bố lại càng kinh dị hơn, độc địa hơn, thời khóa biểu thằng nhãi đó càng kín hơn… Bà ta cũng khủng bố tôi nữa sau cùng tôi chịu nổi ba tôi cho tôi và ông ta sắp xếp tôi sống cùng 1 chú bác trong tổ chức” – cười miễn cưỡng – “ biết trước đó tôi hứa gì với thằng nhóc đó ?”

      Thùy Hân im lặng.

      mãi mãi bảo vệ và ở bên cạnh chơi cùng em nhưng đến cuối cùng làm được…” – giọng Lý Thanh run run – “Đó là lời hứa duy nhất đến giờ tôi chưa thực được.”

      “Nếu muốn khóc tôi lấy khăn giấy cho . Giờ mà tôi cho 1 thằng đàn ông mượn vai hơi kỳ kỳ.”

      “Phụt…” – Lý Thanh cảm xúc mà nghe này nhịn được cười – “ đúng là nguy hiểm .”

      Giọng trấn tĩnh lại – “Sau này chả biết tại sao gặp lại thành kẻ thù như bây giờ. Nó luôn có bộ mặt hãm tài cho đến khi gặp em . Chả biết khẩu vị thế nào mà lại ở bên đứa con kinh dị đó nó lại có nụ cười như hồi bé. tôi muốn thấy nó đau khổ. Xong 15 phút rồi đó.”

      Thùy Hân nhìn người đàn ông trước mặt – “ phải Lý Cảnh từng hại chết sao? Tại sao lại giúp .”

      Lý Thanh nở nụ cười miễn cưỡng – “Chắc là do tôi là trai nó. trai bảo vệ em mình là chuyện đương nhiên.”

      Thùy Hân lắc đầu mỉm cười. hiểu tại sao đám người bắt cóc chị em , thuộc hạ của Lý Cảnh lại gai tên ngốc này rồi. Lý Thanh là 1 kẻ ngốc, mưu mô, học có mấy nguyên tắc tiền tệ cả tháng chưa thuộc nhưng kẻ này lại khiến cho người đối diện yên tâm, sẵn sàng chết vì . em nhà này đúng là khác nhau hoàn toàn mà. Tên kia quá mưu mô tính toán còn kẻ này lại quá chính trực.

      “Câu chuyện của cảm động đó, tên đó cũng đáng thương nhưng với tư cách là 1 người chị tôi tuyệt đối để em mình chịu nguy hiểm. Chắc hiểu ý tôi chứ người mẫu mực.”

      “Tôi có thể thêm 1 câu ?”

      “Cho 5 phút đá bù giờ đó.”

      “Phụt…” Lý Thanh bật cười. này đúng là bá đạo.

      “Những chuyện em trai tôi phải có lý. Giữ lại em cốt là giữ cho nó có cuộc sống an toàn nếu có danh phận gì chắc chắn lão già truy sát tiếp. Ông ta có tình cảm ông cháu gì nhiều đâu. hiểu đàn ông chúng tôi, phải là rất mới dám hy sinh tình cảm khiến người mình hận thù để bảo vệ ta.”

      Thùy Hân nhíu mày suy nghĩ. Đúng là Lý Cảnh tự tay cắt đứt mối liên hệ tình bạn nhoi cùng em chỉ để bảo toàn mạng sống cho con bé. Thùy Vân là 1 con bé ghét người ta ép buộc, làm thế đúng là có khác nào tuyên chiến với nó chứ?

      Thùy Hân lạnh lùng – “Tôi là chủ gia đình. Tôi có trách nhiệm bảo vệ nó dù có trở thành 1 kẻ ích kỷ, nhẫn tâm như thế nào nữa nên thứ lỗi, tôi từ chối.”

      Lý Thanh thở dài. kỳ vọng gì chị bông hoa độc cơ chứ?

      cho tôi câu cuối được ?”

      “Sao phiền quá vậy? Cứ xin thêm giờ là sao?”

      " Em từng với tôi " ai được phép quyết định cho ai cả. Người nào cũng có quyền lựa chọn " (xem đoạn Thùy Vân bị Lý Thanh bắt cóc), phải người có quyền quyết định sau khi nghe chuyện này chỉ có em chứ sao ? "

      " Vậy ra, muốn tôi chuyển lời ? "

      " , có quyền hay cho em biết này. Nếu tôi bông hoa độc lại nghĩ tôi bênh em mình. "

      Thùy Hân mỉm cười – " Coi bộ chúng tôi phải xem xét coi có ngu mới được. Tôi suy nghĩ mà dám hứa đâu. "

      " Thôi tôi . " - Lý Thanh uống cạn ly cafe bàn và đứng lên – " Cà phê pha chua quá, có quá đát thế ? "

      Thùy Hân châm chọc – " Đúng là có thẩm vị mà. biết Henry Ford ? "

      “Gì … gì pho hả?” – Lý Thanh nhìn này khó hiểu.

      lắc đầu – “Ông ta là người sáng lập xe Ford nổi tiếng thế giới, người này có 1 câu khá hay “Dù tôi chưa tốt nghiệp tiểu học nhưng tôi có khả năng điều khiển hàng vạn cử nhân hay kỹ sư, tiến sĩ làm việc cho tôi”…” – Thùy Vân nở nụ cười “Tôi thấy khá giống ông ta.”

      này chuyện khó hiểu. mẹ nó .

      “Giờ xéo . Chút tôi và con tôi chơi nữa, thấy nó lại học hư.”

      “Ừ, tôi .” – Lý Thanh bước ra ngoài, bất giác dừng lại quay đầu nhìn Thùy Hân mỉm cười “Coi bộ chúng ta có 1 điểm chung nhỉ?”

      Thùy Hân cười nhạt – “Ừ, làm chị người ta khó lắm.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phụ trương 1


      “Phụt… thứ quái gì khó uống thế này.” – Kiều My phun ngụm rượu trong miệng ra.

      Thùy Hân cầm ly Coca để lên miệng nhìn bạn thông cảm – “Tôi rồi, biết uống đừng có mà cố quá. Mà biết ba cái này làm cái quái gì? Mấy thứ chất có cồn này làm loạn trí, đụng tốt hơn.”

      được” – Kiều My đưa ly martini lên môi – “Đây là phong cách người giàu. Tớ phải tập thành 1 có thẩm vị.”

      “Này!” – Thùy Vân nhìn bạn của mình nhăn mặt lắc đầu – “Tôi cậu bỏ tư tưởng đó ngay cho tôi . thẩm vị gì chứ? Kiều My là Kiều My, họ là họ.”

      Kiều My cố gắng nuốt ngụm rượu đắng chát vào miệng – “Tớ muốn câu đại gia phải thành 1 toàn năng. Mà người tớ định câu là hàng cực hạng nữa.”

      “Đây là lý do cậu kéo tôi ra đây sao?”

      Kiều My gật đầu – “ ấy là hoàng tử của tập đoàn Manhome, mới tốt nghiệp ngành Y ở Oxford về. Chưa thấy tin tức gì về người này cả mà nghe đồn là 1 chàng hoàng tử trong mơ của mọi . Cậu thấy đại tiểu thư của Manhome Jasmine sao? Người phụ nữ vàng, thông minh, giỏi kinh doanh, 1 tay nhờ gia đình mà mở được 1 công ty trang sức đứng đầu Việt Nam. Em trai chắc kém cạnh, đúng là gia đình ở nước ngoài mà, con cài toàn thú dữ như đám phá gia ở đây.”

      “Thế là cậu éo biết mặt thằng đó à.”

      Đánh nhau bằng niềm tin à chị hai. Ngay cả mặt mày còn biết thua con mẹ nó rồi.

      Kiều My lấy 1 bàn tay ôm mặt cố nuốt hết ngụm martini chết bầm trong miệng gật đầu – “Báo chí chưa săn được hình cậu quý tử này mà tin đồn hành lang người này hay đến quán bar này. Nếu phát , tớ chỉ cần giả thời thượng đến mời ta ly rượu và cười duyên dáng làm quen. phải cậu tớ làm gì cũng phải nghiên cứu thị trường và tấn công sao?”

      Thùy Vân nhìn bạn ngốc của mình lo lắng - “Khốn , biết uống đừng cố quá chứ chị hai. Vào WC tý , nhìn cậu ổn tý nào, mới có martini thôi chơi được rồi cua trai gì nữa.”

      “Ừ, tớ có cậu lo gì chứ?” – Kiều My mỉm cười hồn nhiên.



      “Phụt” – nhân vật chính của mẩu đối thoại vừa rồi ngồi sau lưng 2 cố nén tiếng cười. Đúng là 2 thú vị mà Kiều My này buồn cười . Lần đầu tiên thấy 1 sao nhỉ… thẳn thắng như thế, ngay cả chuyện xấu hổ như vậy cũng thốt được quả là đáng nể.

      “Xin lỗi, tôi tới trễ.” – Lý Cảnh tới ngồi đối diện Hoàng Minh, nhìn thắc mắc – “Sao sắc mặt cậu hào hứng như thế hả?”

      “À , cậu đến trễ, nếu có chuyện buồn cười để nghe lắm”

      Lý Cảnh nhìn người bạn thân cười - “Tính cậu luôn như thế, tìm thấy thứ gì đó chơi nữa rồi phải ?”

      Hoàng Minh luôn như thế, ngay cả khi còn học chung ở Oxford, thằng này dù nỗ lực gì cũng nằm trong top đứng đầu ở đó, tính cách quái đản cứ thấy buồn chán mà bày trò trêu chọc điều khiển mọi người. còn nhớ từng hỏi Hoàng Minh tại sao chọn học kinh doanh như chị hay em trai để sau này thừa kế tập đoàn Manhome mà tự dưng chọn 1 ngành lảng quẻ thế này, thằng này chỉ “Làm bác sĩ luôn phải căng đầu, khẩn trương với mạng sống con người đỡ buồn tẻ. Có deadline đàng hoàng mà mỗi giây đều phải quý trọng. Nghe có thách thức hơn mấy ngành khác”. Đúng là chỉ có Hoàng Minh.

      “Cho tôi 1 chai Whisky” – Lý Cảnh ra hiệu cho người phục vụ.

      Hoàng Minh đưa tay gọi người phục vụ và thầm vào tai ta.

      Lý Cảnh nhìn người bạn của mình tò mò - “Chuyện gì thế?”

      Hoàng Minh nhún vai – “ có gì đâu.”

      “À, cậu đợi 1 chút. Tôi qua bên kia gặp 1 .” – Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào 1 ăn mặc gợi cảm hướng 3 giờ.

      Hoàng Minh châm chọc – “Có mục tiêu nữa hả? Thiệt tình. ”. nhìn người bạn này của mình cua kia lắc đầu. Hồi ở , Lý Cảnh này đâu có đa tình như thế mà chả biết sao về đây lại thay đổi 180 độ. Gia đình thằng đó phức tạp vãi. đưa mắt nhìn vào WC nữ thấy 2 kia bước ra vội quay mặt .

      về. Giờ có rượu riếc gì nữa.” – Thùy Vân gắt lên.

      Kiều My lắc đầu, giơ ngón tay lên – “Cho tớ 1 lần nữa thôi.”

      Thùy Vân thở dài - “Haiz, pó tay với cậu. Giờ chọn thứ gì lành lành hơn cả martini ”. Bất chợt thấy người phục vụ đưa 1 ly nước đến cho 2 người, hoài nghi nhìn ta – “Đây là…”

      “Chúng tôi sơ suất mới xem xét kỹ khách hàng mà để đây như thế. Ly Cinderella đây là để bồi thường cho đây. Đây là cocktail dùng nước trái cây làm bạn khó chịu.” – ta 1 cách rành rọt.

      Cinderella: cocktail hỗn hợp 3 loại trái cây.

      Thùy Vân nghĩ thầm - “Đúng là bar chuyên nghiệp cho người giàu có khác. Khách hàng là thượng đế mà.”

      “Cảm ơn.” – Kiều My nhận lấy ly cocktail để lên môi, ngừng xuýt xoa – “Ngon đó, Thùy Vân, như ly khốn nạn hồi nãy.”

      Hoàng Minh ngồi sau lưng cố nén nụ cười. này đúng là thú vị, coi như bồi thường cho vì bị làm đau tim vậy. Bởi thế người ta hoàn hảo quá cũng khổ, chủ đích mà làm người ta đổ sập mặc dù chưa có lộ mặt nữa.

      Thùy Vân lên tiếng - “Này Kiều My. Nếu cậu muốn cua thằng cha bí đó tôi biết nơi lành hơn đó.”

      “Hả?”

      học ngành Y chắc làm ở hệ thống bệnh viện của Manhome. Mà nhị thiếu gia của Manhome chắc bị đẩy hốc bò tó đâu mà làm trụ sở chính ở đây dù sao thằng cha đó cũng tốt nghiệp nước ngoài có khả năng nên bị người ta dị nghị. Bên cạnh đó nếu sáng láng như cậu cứ me mấy bà y tá hay canteen nghe ngóng là được, nhiều chuyện là bản tính phụ nữ. Sau đó thả dây câu tên nhị thiếu gia kia. Ở đời gì là làm được…”

      Hoàng Minh liếc nhìn lắc đầu - “ này kiêu ngạo. Loại này mình chả ham hố nổi, quen để nó đè đầu à?” – lướt mắt nhìn người bạn thân của mình đến tự bao giờ ngồi xuống nhìn đó khinh thường.

      Lý Cảnh liếc nhìn thao thao bất tuyệt cách cua Hoàng Minh cười nhạt trong lòng – “Loại đàn bà như thế đâu cũng có, cứ tìm cách câu đại gia mà tự lượng sức. Khí chất tầm thường như thế mình còn thèm huống gì tên Hoàng Minh này. Nhị thiếu gia của tập đoàn đa quốc gia Manhome, kẻ tính cách quái gở này phải dạng dễ câu như thế.”

      Hoàng Minh nghe kia chuyện khóe miệng cong lên, dù gì cũng chán muốn giải trí thôi tương kế tựu kế chơi cùng 2 này.



      Nhìn thấy Kiều My ngồi ở ghế đá sân bệnh viện Manhome Hoàng Minh cố nén nụ cười. này ngày nào cũng đảo quanh đây, nghe ngóng tình hình mà làm gì có tin cho ta moi. Gia đình ở nước ngoài có truyền thống, chơi trội, con cái trong nhà phải nỗ lực để giành được mọi thứ, tin tức bưng hết lọt ra ngoài để có bình đẳng khi bước ra xã hội được ưu tiên. Chứ phải như cách giáo dục của châu Á cứ con ông cháu cha.

      “Này có sao ?” – mỉm cười thân thiện ngồi xuống bên cạnh .

      Nhìn cái áo blouse trắng, Kiều My mỉm cười – “ sao, mà là bác sĩ ở đây hả?”. Người này đúng là có khí chất .

      Hoàng Minh gật đầu.

      “May quá, là bác sĩ chắc biết hết tin tức ở đây đúng ?” – reo lên – “ giúp tôi chuyện được ?”

      “Phụt, này quá thẳn thắng mà. Ai lại nhờ người ta ngay lần đầu gặp chứ?” – cố nén nụ cười lại – “Thôi chơi cùng ta luôn.”

      “Tất nhiên là được.” – mỉm cười ma giáo –“Tôi còn là con của người sáng lập bệnh viện này mà nên biết ít chuyện”. Lật bài tính thách thức cao hơn.

      Sao may quá vậy trời. Tìm bỏ mẹ mà thấy giờ tự dưng xuất . Đúng là xa tận chân trời, gần ngay trước mặt mà. Đúng là hàng cực hạng mà. Giàu, đẹp trai, tài giỏi.

      “À, có chuyện gì đâu.” – Kiều My mỉm cười thân thiện – “Mà tên gì nhỉ?”

      “Hoàng Minh. Còn đây là…”

      “Là Kiều My. 22 tuổi. Tôi là sinh viên năm tư của đại học sư phạm. Quê quán thành phố HCM”

      này hài , có ai hỏi lý lịch đâu mà xả ra hết thế chứ. Tai sao cứ gặp nàng này là mình nhịn cười được chứ?

      Hoàng Minh hỏi – “ đến đây khám bệnh sao?”

      “À … tôi thăm người thân ở đây.” – Kiều My ứng biến.

      Hoàng Minh phối hợp - “Ồ, người thân ở khoa nào? Có thể tôi biết đó.”

      Ai mà biết ở khoa nào. Bước đầu mà ấn tượng xấu chết. Để tìm cách… Thùy Vân hay sao ta? Có 1 số thứ chỉ cần biết lợi dụng là có thể xài được tất.

      Kiều My nhìn thấy 1 ông lão ngồi phơi nắng xe lăn, đưa tay chỉ ông ta – “Là ông tôi đó. bệnh ông ấy quá nặng nhưng…” – tỏ ra xúc động.

      “À để tôi tới chào ông ấy 1 tiếng.”

      Cha nội này, chào ông già đó là bể mánh. gì là làm được. được, quả trứng vàng này thể để mất.

      “Tôi cùng .”

      Kiều My nhanh chân đến bên ông hờ của mình, ngồi xuống dưới chân ông mỉm cười ngọt ngào – “Ông sao rồi? Cảm thấy khỏe hơn chưa?”

      Người đàn ông nhìn ánh mắt kinh ngạc, miệng ú ớ…

      May quá, ông già này chuyện được.

      “Đây là Minh, bác sĩ ở đây.” – đưa tay chỉ Hoàng Minh.

      " Đây là ông của tôi. Ông ấy bệnh cả tháng chưa hết, đáng lo mà." - cười gượng gạo.

      Hoàng Minh cực kỳ muốn cười nhưng cố nén phối hợp tung hứng – " tiếc quá, tôi phụ trách người này. Mà có gì để tôi kêu đồng nghiệp chú ý theo dõi ông ta cho . "

      May quá !

      Người ông hờ của Kiều My chỉ biết ú ớ. Ông hết kinh ngạc do xa lạ nhận bà con lại kinh ngạc do bác sĩ phẫu thuật chính của mình giả như biết mình. Hai người này làm cái trò gì thế chứ ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :