1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khi Độc Giả Xuyên Qua Thành Nữ Phụ - 0000 (10/66) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Chiếm tiện nghi của ngươi, lột quần áo của ngươi
      Editor: Mia Leo


      Sơ Hạ mặt kinh hãi, đây là bị đánh cướp sao? Cướp tiền là đủ rồi, còn cướp sắc? ! ! ! Khi nàng quay đầu nhìn lại, tường rào ở phía xa. Người kia dùng tốc độ nhanh. Xem như Đông Sương có nhảy lên đầu tường cũng thấy mình đâu. Sơ Ha nhìn cảnh vật dưới chân. Xem ra khinh công của người thanh niên này cực tốt.

      được, cái tên Tiểu Tam này muốn mang nàng đâu vậy? Sơ Hạ giùng giằng mãi mà được. Nàng hít sâu hơi, ngẩng lên trừng mắt nhìn mặt của Tiểu Tam. Đối phương dường như biết trước được điều đó. Sơ Hạ cực kỳ ghét như thế, nàng chỏ ngón tay cọ vào nách của .

      "Ha ha!" Tiểu Tam rất sợ nhột.

      Bi kịch xảy ra. . . . . . Hôm nay e là thể tránh khỏi vận mệnh thảm hại ở cái mông. . . . . . Sơ Hạ bị ném thẳng xuống đất, nàng đau đớn muốn khóc rồi. Hu hu, nàng hầm hừ xoa cái mông của mình. Đau quá !

      Tiểu Tam ung dung nhảy xuống cạnh Sơ Hạ, vứt bọc quần áo của nàng xuống đất. Dây vải rớt ra, tất cả đồ vật bên trong văng hết ra ngoài. Toàn là những đồ vật đáng giá như vòng vàng, cây trâm nạm trân châu, bạc vụn và đá ngọc. Tiểu Tam ngồi chồm hổm, cúi đầu nhìn Sơ Hạ vật lộn ở dưới, cầm hai món đồ lên.

      bài của Ma giáo và quyển sách có tên《 Lục Hồn chân quyết 》.

      "Xem nào, ta phát cái gì nào? Tiểu tặc đáng chết, ngươi dám trộm thứ ghê gớm như vậy." nhét bài vào dưới chân của Sơ Ha, sau đó nhét bí tịch vào áo của mình. Nàng nhìn bảo bối mà mình khổ cực kiếm (ăn trộm) được bị người khác lấy , hơn nữa cái mông của mình cũng bầm dập ra. Sơ Hạ gào khóc ầm ỹ.

      Quan niệm của Sơ Hạ: đồ của ta là của ta, đồ của người khác bị ta trộm chính là của ta, ngươi cầm đồ của ta. . . . . . nó vẫn là của ta.

      "Hu hu hu ngài ăn hiếp ta. . . . . ." Sơ Hạ quan tâm đến mặt mũi nữa, nằm dài gào khóc như sấm sét mưa rơi.

      Tiểu Tam: "Ngươi rốt cuộc kẻ nào, người của Phi Long sơn trang hay là của Ma Giáo?"

      Sơ Hạ: "Hu hu hu ngài ăn hiếp ta. . . . . ."

      Tiểu Tam: ". . . . . ." -__-

      Sơ Hạ: "Hu hu hu ngài ăn hiếp ta. . . . . ." nghe thấy đối phương gì, Sơ Hạ ngẩng đầu, nhìn gã khốn khiếp kia thấy Tiểu Tam đó nhìn mình chằm chằm. Nàng tiếp tục gào khóc: "Hu hu hu ngài ăn hiếp ta. . . . . ."

      "Đủ rồi!" Giọng nam hùng hồn vang lên, Sơ Hạ sợ hãi vội im lặng. Nàng bĩu môi, mếu máo nhìn người thanh niên kia.

      "Ta tên là Đường Gia Nặc, tam đệ tử của phái Thanh Thành. Tốt nhất ngươi nên khai mau."

      "Ta chỉ là yếu đuối, sao ngài ăn hiếp ta như thế!" Sơ Hạ phồng mang trợn má vì tức giận, nhìn sang bên, "Muốn ta cũng được, chẳng qua ngài phải hứa là được cho người khác biết." xong nàng ngó nghiêng chung quanh, giả vờ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay gọi Đường Gia Nặc lại gần. Người kia thấy nàng như vậy cũng hơi tò mò, liền khẽ đến gần nghe thử.

      "Vèo" Ba cây ngân châm bay ra.

      Đường Gia Nặc nhìn thấy vội vàng uốn người tránh ra. Phản xạ nhanh nhẹn nên tránh được hai cây châm. Tuy vậy bởi vì khoảng cách quá gần cho nên vẫn có cây ngân châm cắm vào cổ của . người thanh niên to cao oanh liệt ngã xuống đè Sơ Hạ.

      "Ui da!" Sơ Hạ ngờ lại linh như vậy, nàng nhờ Đông Sương kiếm chút thuốc mê ở trong Phi Long sơn trang để bôi kim làm vũ khí phòng thân. Nghe loại thuốc mê này hề tầm thường như các loại bày bán ở bên ngoài. Chỉ cần dùng lượng cũng đủ quật ngã con trâu mộng. Trông thân hình của Đường Gia Nặc to cao như vậy, nhưng cũng phải ngã xuống trong nháy mắt.

      Đường Gia Nặc chính là đại soái ca, hàng mi thanh mảnh, lông mày đậm nét, da mặt trắng mịn, con người đen láy như trân châu đen. Bây giờ lại đè lên người của Sơ Hạ. Nhìn nhau trong khoảng cách gần như vậy, toàn bộ khuôn mặt được phóng cực đại, hàng mi mịn màng quét qua mặt của Sơ Hạ giống như bàn chải, khiến hai má của nàng đỏ ừng lên. Nàng xấu hổ, vội vàng đẩy ra.

      Ai có thể cho nàng biết, tại sao tên này lại đẹp đến vậy, hại nàng suýt nữa là chìm trong sắc đẹp rồi!

      Sơ Hạ ngồi dậy thở dốc hơi, mắng: "Đồ chết tiệt! Làm gì mà dữ như vậy! Đó là đồ của lão nương đấy!" xong nàng liền lục lọi khắp người Đường Gia Nặc kiếm lại cuốn 《 Lục Hồn chân quyết 》, sau đó sửa soạn lại bọc đồ bị bươi ra khi nãy. Khi hoàn thành mọi thứ nàng mới thở phào nhõm. Nhìn thấy lồng ngực của Đường Gia Nặc lộ ra ngoài, Sơ Hạ láo liên hai mắt, mở miệng cười gian.

      Đường Gia Nặc nhìn nét mặt Sơ Hạ, cơ mặt khẽ giật giật.

      Sơ Hạ lột quần áo của Đường Gia Nặc, tạo thành khung cảnh mập mờ. bên vai bị kéo tuột ra ngoài, lộ ra cơ thể rắn chắc cường tráng. Da thịt trắng nõn, bắp thịt săn chắc khiến Sơ Hạ nhìn mà chảy nước miếng. Nàng cười gian xảo y hệt như con hồ ly tinh, cấu vài cái lên bắp thịt, tạo thành mấy đóa “hoa hồng” người .

      Nàng mặc kệ ánh mắt ngập tràn sát khí của , đưa mắt nhìn khuôn mặt Đường Gia Nặc: "Tỷ tỷ đây thèm chơi với ngươi nữa. Chốc nữa các sư huynh của ngươi lập tức tới tìm ngươi." Sau đó giống lưu manh trêu ghẹo trai đẹp, Sơ Hạ bập môi hôn đối phương cái. Sau đó đứng lên chạy .

      Đản Đản tốt! Sơ Hạ cười rạng rỡ, cảm thấy mùa xuân rạo rực trong người nàng. Trong thể loại văn máu chó này, nàng cũng có thể giành được chiến tích huy hoàng. Bạch Hương Tuyết có bàn tay vàng chiếu xuống, các nam chủ đều cung cúc tận tụy vì nàng ta. Nhưng Sơ Hạ nàng lại có gì, ngay cả móng tay vàng cũng . Vậy mà lại có thể chiếm tiện nghi của đại soái ca, nhìn thấy khuôn mặt Giang Nam đệ nhất tiêu Tông Tử Tuần. Bây giờ lại khôi phục được thân phận tự do nữa, nàng cảm thấy vui sướng cực kỳ. Chung quanh mười dặm cũng tản ra tin tức “lão tử khí phách uy vũ”!

      Thành trấn gần Phi Long sơn trang nhất là Minh Dương thành. Thành được xây cạnh con sống lớn, bên trong sầm uất nhộn nhịp, là thành thị phồn hoa. Sơ Hạ ngồi ăn ở lầu hai của quán rượu. bàn tràn ngập đủ loại thức ăn phong phú như gà quay, tôm kho, cua hấp…

      Sơ Hạ gặm cái móng heo hầm, ngẩn ngơ hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Nhớ quãng thời gian khi nàng ăn uống ở Ma Giáo, thậm chí nàng từng lầm tưởng mình ở thời đại học vậy! Chỉ có người từng ăn ở căn tin mới có thể hiểu….. đó là trạng thái kinh khủng cỡ nào! Ở trong Phi Long sơn trang ăn cũng tạm bợ, nếu phải trong phòng bếp của Phi Long sơn trang có thịt cá. Nhất định Sơ Hạ hoài nghi nghiêm trọng về trình độ sinh sống của người ở cổ đại. . . . .

      Sau khi cơm nước no nê, Sơ Hạ ợ cái, cầm chiếc đũa dính nước trà vẽ bậy bạ bàn.

      Chiều nay, Ma Giáo xông vào Phi Long sơn trang để ám sát Lão trang chủ. Nhưng lại thất bại, khi đó xung quanh nhất thời hỗn loạn, Bạch Hương Tuyết sợ hãi vội vã chạy ra hậu viện để trốn. Trùng hợp bị tên lang thang thuộc bang phái nào đó mà Sơ Hạ quên mất tên cướp . Bọn đạo tặc này thuộc dạng thứ ba, muốn bắt cóc Bạch Hương Tuyết để uy hiếp Giáo chủ Ma giáo.

      Đúng là bọn ngu muội! Sơ Hạ tặc lưỡi khinh bỉ. Bọn chúng ăn uống say sưa ở thanh lâu suốt đêm, sang ngày thứ hai khi ra bến sông bị thủ hạ của chưởng quỹ Mục Thiên Kỳ của Thiên Dịch thương bang, thương bang lớn nhất ở phía Nam, đánh cướp……Đúng vậy! Bọn chúng bị người khác đánh cho tóc rơi máu chảy, Bạch Hương Tuyết liền được Mục Thiên Kỳ hào hoa cứu thương thuyền.

      Phải chiếc thuyền này cao quý vô cùng, Mục Thiên Kỳ thường ở hai bên bờ sông lớn để bàn chuyện làm ăn. Vì vậy thương thuyền là nơi thường ở. Diện tích bên trong rộng lớn như tòa cung điện nổi mặt nước. Toàn bộ đại gia đình đều ở phía . Hơn nữa còn chưa tính đến phủ đệ tổ trạch của chính .

      lại, Sơ Hạ lại tiếp tục cảm thán mức độ khủng bố của bộ truyện máu chó này. Đản Đản làm sao có thể xây dựng loại truyện như thế này? có biết nhìn thế giới căn bản hay , vì sao lại có nhiều trùng hợp như vậy. Hơn nữa tại sao lúc nào cũng đều cho nữ chủ gặp phải. ra nếu nàng tiếp tục theo nữ chủ, chỉ cần bị nàng ta lấy làm vũ khí để sử dụng, được ngắm nhìn phong cảnh cũng rất đặc sắc.

      Nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo ở lầu hai, đột nhiên Sơ Hạ cảm thấy hoảng hốt. Thiếu chút nữa nghĩ có lẽ mình chỉ quay phim mà thôi. . . . . . Ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt của Sơ Hạ, cảm giác ấm nóng khiến nàng khẽ nheo mắt lại.

      Quả đúng với câu dân dĩ thực vi thiên (1), chỉ cần ăn xong, tất cả vấn đề khúc mắc đều nằm vật xuống đất mặc nàng đùa giỡn. Giang Nam đệ nhất tiêu sao, tam đệ tử của phái Thanh Thành sao? Chẳng phải đều ngoan ngoãn nằm dưới chân của nàng rồi sao? Sơ Hạ bỗng có xúc cảm muốn ngửa mặt lên trởi cười ba tiếng. Phong thái hiên ngang lẫm liệt, trận gió độc thổi qua người nàng.

      Trong nháy mắt, phong thái có nguy cơ bị rò rỉ.

      "Khách quan! Khách quan bị sao vậy?" Tiểu nhị tới dọn dẹp cái bàn, tiểu thư này còn chưa trả tiền đấy.

      "Bị . . . . . . sao?" Sơ Hạ muốn quay đầu, liền chịu cơn đau nhức kịch liệt, lan khắp cả người khiến xương khớp cứng lại, tựa như xác ướp đeo băng bình thường

      Nàng nhận ra. . . . . . Nàng bị sái cổ rồi. . . . . .

      cho chúng ta biết nên chửi ông trời, nếu ông trời (Đản Đản) tức giận, nhất định chỉnh chết chúng ta .


      Chú thích:
      (1) Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm điều quan trọng hàng đầu
      TrâuTiểu yêu tinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: Ba từ vật hi sinh phải viết như vậy
      Editor: Mia Leo

      Sơ Hạ cũng xem như nương sinh động. Nàng cầm túi thức ăn đựng gà quay và tôm nướng nghênh ngang đường cái. Sau trận ăn uống no nê, bạc vụn mang theo vẫn còn nhiều, chỉ là tài sản cố định cũng có ít. Nhưng bây giờ nàng lại gặp phải vấn đề lớn, tài sản cố định này đều mang theo bên người cũng an toàn. Ví dụ như là 《 Lục Hồn chân quyết 》. khi nó rơi vào giang hồ, nhất định xảy ra cuộc tranh giành gió tanh mưa máu đầy khốc liệt.

      Cái đầu kinh tế gia của Sơ Hạ liên tục suy nghĩ, lập tức ra kế sách hay. Ngay cả người đại nào có mấy giờ ma lưu (1), chỉ cần là nơi cần dùng đến tiền, liền cố gắng giảm bớt ….Ví dụ, khi vay vốn mang giấy phép bất động sản đến tạm thời thế chấp, dùng các khoản vay mượn để mua ngôi nhà, làm như thế tránh thuế ngân hàng cao.

      Sơ Hạ vào Tụ Bảo Trai, đem bán tất cả đồ trang sức quý giá, cây cũng giữ. Sau đó cầm mấy xấp ngân phiếu đến ngân hàng tư nhân bỏ vào. Rồi cầm khế ước của ngân hàng tư nhân lại đến Tụ Bảo Trai.

      "Vương lão bản." Bộ quần áo bằng tơ lụa sa tanh thượng đẳng của Sơ Hạ thay bằng váy ngắn vải thường. Lão bản nhận ra đó là người vừa mới bán lượng châu báu lớn khi nãy, ông ta liền tươi cười chào đón, "Hạ tiểu thư à, mời vào bên trong."

      Sơ Hạ vừa vào trong phòng tìm cái băng ghế, nàng vén tà váy lên, nhấc chân đạp lên băng ghế ra dáng giang hồ nữ hiệp. Ngoại trừ còn mùi hương gà quay vẫn thoang thoảng trong khí, hình ảnh vừa rồi vẫn tương đối giống. Sơ Hạ vỗ bàn cái, : "Lão bản, ta là con người thành . Lúc này ông lừa ta bao nhiêu bạc, trong lòng ta cũng có cân nhắc. Nhưng mà dù sao tất cả chỉ là vật ngoài thân. Hôm nay ta có bảo bối muốn nhờ ông giữ hộ. . . . . . Chằng qua ông cần phải định giá mặt hàng, ta đặt mười hai lượng bạc."

      Vương lão bản gật đầu liên tục: " hay lắm, chẳng qua ta biết mười hai lượng bạc là món bảo vật gì đây?"

      Sơ Hạ khoát tay, đặt cái bao bố lên bàn: "Đây là vải vóc thượng đẳng ta mang từ bố trang về, nhiêu đây đủ mười hai lượng bạc rồi đúng ?"

      Vương lão bản cau mày gật đầu: " như vậy cũng đúng, nhưng theo quy củ chúng ta vẫn phải xem rốt cuộc là vật gì nữa."

      Sơ Hạ mở túi ra, Vương lão bản vội vã nhìn vào bên trong. Ông chỉ thấy đó là quyển sách bị xé mặt bìa, phía ghi chi chít chữ, nhìn vào liền hoa mắt. Sơ Hạ thắt bọc quần áo lại, tiếp: "Đây là di vật của biểu ca khuất của ta. Đối với người khác mà , nó chẳng phải là vật quý trọng nào nhưng đối với ta nó có ý nghĩa cực kỳ phi phàm. Dù sao mười hai lượng bạc cũng có nhiều. Hơn nữa nếu ta còn sống, trong vòng năm ta tự đến lấy lại. Lúc trở về trả chưởng quỹ gấp mười lần đều được cả."

      Với số tiền này đủ cho dân chúng bình thường ăn no nê trong tháng. Hơn nữa mười hai lượng bạc cũng phải là số ít, con kiến chân thế nào cũng là thịt mà. Vương lão bản nghĩ đây cũng là cuộc mua bán có hời, ông chịu thiệt gì cả, vì vậy cười liên tục: "Cũng tốt, xin Hạ tiểu thư hãy yên tâm. Đồ vật này được chúng ta bảo quan an toàn, cất giấu trong hầm, lại có quan phủ bảo vệ, nhất định mất đâu."

      Sơ Hạ gật đầu cái: "Ta cần nhận biên lai nào, chỉ cần câu thơ. Chỉ cần bất cứ ai đến lên tên của ta, ngươi có thể giao vật này cho nàng."

      "Xin hỏi tiểu thư là thơ nào?"

      Sơ Hạ suy nghĩ thông suốt, : "Rời nhà từ lúc còn trẻ, già mới quay về. Ai nhận ra ta là đực hay cái mới là tài. (2)." Hồi còn học, môn ngữ văn là môn nàng học dốt nhất. biết bài thơ năm đó có phải như vậy hay nhỉ?

      Lão bản nheo mắt: đúng là người mạng khổ, những năm qua ắt hẳn trải qua bao chuyện đau buồn. . . . . .

      Sơ Hạ vỗ vỗ bụi quần, đứng lên: "Vậy làm phiền Vương lão bản rồi." xong nàng để hai bạc vụn sau bóng lưng tiêu sái. Dĩ nhiên nếu như nàng để lại con gà quay béo ngậy kia…… càng phóng khoáng hơn nhiều.

      bến tàu Sơ Hạ nhìn gà quay trong tay, thuận tay cầm lấy đến trước mặt tiểu ăn xin ở dưới mái , lắc lư đùi gà hai vòng: "Tiểu đệ đệ, ngươi biết đường nào tới Phi Long sơn trang gần nhất ? Dẫn ta tới miếng thịt gà này là của ngươi!"

      Tiểu ăn xin chảy nước miếng, cười toe toét: " cùng tiểu nhân, đảm bảo tới liền"

      Tới liền. . . . . . Sơ Hạ lạnh mặt, cái tên nhóc ăn xin này quá fashion đó. Ngươi cho rằng ngươi là Thuận Phong tiểu ca hay sao? Sơ Hạ nhớ lại chàng chuyển phát khi xưa luôn chuyện dịu dàng với nàng. Nếu hỏi ai có thể bao dung thói quen tiêu xài phung phí của nàng, ai hằng ngày đều dịu dàng gọi điện thoại kêu nàng rời giường, ai tự mình tay cầm đồ nàng muốn tay gõ cửa đợi nàng. . . . . . Đó phải là Thuận Phong tiểu ca sao? (Mia Leo: Mia vẫn chưa hiểu ý của nó, giai đoạn nghiên cứu…)

      Sơ Hạ theo tiểu ăn xin khập khiểng đến rừng rậm hai bên bờ sông, đối phương quay đầu lại : "Thấy chưa! Rất đảm bảo mà! Phẩm chất phục vụ của Cái Bang, đáng giá người tin cậy!"

      Sơ Hạ chép miệng đem gà quay đưa cho tiểu ăn xin, dịu dàng : " ra là tiểu đệ đệ là người của Cái Bang . À ta muốn biết tình trạng gần đây của Ma Giáo thế nào rồi. Nghe phân đà bọn họ bị công chiếm rồi, người cầm đầu chính là người của Phi Long sơn trang."

      Tiểu ăn xin xé miếng gà quay, duỗi tay ra: "Phí tình báo."

      Phí cái mặt người! Cái tên này sao lại bủn xỉn như vậy! Lão nương hỏi câu cũng đòi phí à! Sơ Hạ nở nụ cười vô cùng hoàn mỹ, nàng nghiến răng duy trì nụ cười tự xem là xinh đẹp, gặng từng từ từng chữ ra khỏi miệng: "Tốn-bao-nhiêu?"

      "Năm lượng bạc. . . . . ." "Phụt!" Sơ Hạ phụt nước miếng, sau đó vội vàng khôi phục lại nụ cười xinh đẹp. Nháy mắt nhìn tiểu ăn xin bị nàng phun trung nước miếng, lần nữa gặng từng chữ trong kẽ răng: "Ngươi - mau —— CÚT!" Từ cuối cùng như đâm thủng ngực, trào trực ra ngoài thành tiếng hét lớn!

      Tiểu ăn xin vội vàng ôm con gà quay chạy bắn khói. Sơ Hạ cười lạnh: Muốn lấy tiền từ kẻ keo kiệt như nàng sao? Trừ phi còn keo kiệt hơn cả nàng!

      Sơ Hạ núp sau thân cây, lén la lén lút quan sát mặt sông. Ở đây cách quá xa, nhất thời nàng cũng nhìn . Nhưng nàng xác định đó chính là thuyền của Mục Thiên Kỳ, ông chủ của thương bang lớn nhất. Nàng chỉ thấy phía xa xa có chiếc thuyền lướt tới gần chiếc thuyền lớn mặt sông.

      Hy vọng nàng lựa chọn đúng nơi để xem kịch giao chiến của bọn họ. Có trời mới biết nàng chỉ muốn đứng xa xa để xác nhận kịch tình có bị thay đổi thôi!

      Sơ Hạ sốt ruột dùng hết tài năng leo trèo khi còn bé để leo lên cây cao, gấu váy ở dưới bị nàng giẫm đến tươi ra. Quả khi chiếc thuyền lái tới đây, mấy người ở phía nhảy xuống thuyền sau đó lập tức giấu . Ở bờ cây cối xanh um tươi tốt, làm cản trở tầm nhìn của nàng.

      Sơ Hạ toát mồ hôi, chỉ cần hai bên đánh xong đều chết hết còn nàng có việc gì là tốt. Sau khi Bạch Hương Tuyết bị môn phái bắt cóc, ngày thứ hai được giải cứu ở đây, hoàn toàn chịu chút đau khổ nào. Sơ Hạ đột nhiên có nghi vấn, làm sao thương bang lại biết tin tức này?

      Lúc ban đầu Sơ Hạ cho rằng đây chính là văn máu chó, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng sau khi nàng phát , cái thế giới này là chân , đó chính là kết luật sau khi ăn đùi gà vào buổi chiều của nàng. cách khác nhất định có nguyên do nào đó.

      Ở rừng cây phía xa, quả nhiên có tiếng người chuyện. Sơ Hạ thấy đám người thương bang kia nhanh chóng núp mai phục rất tốt.

      Chỉ nghe thấy giọng tục tằng: "Đại ca! Chỉ cần chúng ta có thể dùng nữ nhân này để uy hiếp giáo chủ Ma giáo. Như vậy Thương Lang đường chúng ta có thể thành đại nhân vật rồi !"

      Thương Lang đường, cái tên này nghe lạ. . . . . . Cũng thể trách Sơ Hạ lỡ quên được. Chỉ là vật hy sinh nho , ai để ý tới. Nàng là người Ma giáo, chưa bao giờ để ý đến những kẻ vô danh tiểu tốt này. Trong chớp mắt, Sơ Hạ đột nhiên có cảm giác vinh dự. Loại cảm giác vinh dự này xuất phát từ việc Ma Giáo có địa vị uy chấn trong giang hồ.

      Người của Thương Bang che mặt huýt sao, tất cả mọi người đều nhảy ra ngoài chém giết! Sơ Hạ còn chưa kịp chuẩn bị xem mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Chỉ thấy người của Thương Bang ôm bao bố bọc người nhảy lên thuyền , nhân lúc gió mạnh lướt xa.

      FML! Sao lại nhanh thế! Sơ Hạ còn chưa xem đủ ! Đây mà gọi là đánh nhau sao? Này! Các ngươi. . . . . . Sơ Hạ còn chưa hết chiếc thuyền sông mất tung tích rồi.

      Tốc độ nhanh như thế, để để ở đại cần nghĩ cũng biết hội Chữ Thập Đỏ dùng nó để khắp nơi rồi. Mục Thiên Kỳ…đúng là thiên tài. Nếu Sơ Hạ mà đấu với , có mạng để về là tốt lắm rồi.

      Nghĩ tới đây Sơ Hạ lại có điều khó hiểu. Nếu vậy đương nhiên nhận ra thái độ của Bạch Hương Tuyết đối với , nhu nhược yếu đuối cũng muốn cắt đứt quan hệ với . Vậy tại sao vẫn dịu dàng với nàng ta? Khi Sơ Hạ đọc truyện, nàng chỉ trách móc truyện này đúng quá máu chó, đàn ông ưu tú đều bị làm hại. Nhưng bây giờ Sơ Hạ lại có suy nghĩ khác, cảm thấy việc kỳ lại. . . . . .

      lẽ, là tên phúc hắc? ! ! ! Nghĩ đến điểm này Sơ Hạ bắt đầu hưng phấn ra, Đản Đản ra cũng là người có thế giới quan bình thường thôi! Như vậy thế giới này cũng có điều thú vị ha ha ha!

      "Kẻ nào ở phía !"

      Sơ Hạ giật nảy mình, chân trượt xuống, cả người giắt ngang cành cây. Nàng cúi xuống thấy toàn bộ bọn đàn ông đều đứng ở đây nhìn chằm chằm nàng! ! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện kinh hãi gì thế hả?

      "Hóa ra đỉnh đầu còn có con nhóc cười, thưa đại ca. Cả gan dám chế nhạo chúng ta!" gã đàn ông mặt đầy sẹo tức giận

      FML! Đản Đản cứu ta! Ta còn nghi ngờ đến thế giới quan của ngươi nữa mà. . . . . . Sơ Hạ quơ quào hai chân . Phía dưới là tiếng cười nhạo của bọn đàn ông dâm đãng. Hơn nữa nhìn thấy cành cây khô đỡ nàng càng ngày càng xuống. . . . . .

      Mới vừa rồi nào có ai nhạo báng đám xấu xí đó đâu! Sơ Hạ rên rỉ trong lòng, nước mắt trôi thành sông. Huynh đệ Thương bang làm ơn quay lại ! tiểu ăn xin Thuận Phong. . . . . . , tiểu đệ đệ Cái Bang ơi ta sai rồi. . . . . .

      thể nghi ngờ định luật vạn vật hấp dẫn của Newton luôn áp dụng đúng mọi nơi. Chỉ nghe thấy tiếng “rắc” “ầm”, Sơ Hạ ngã chổng vó tại cỏ, hai bên eo đau nhức nhối, ngực bị dập mạnh. Nhưng tất cả đều quan trọng….Nàng nghe được cái gì?

      " này trông khá xinh xắn, nếu đem bán vào thanh lâu cũng có hời! Đại ca, xem ra hôm nay chúng ta cũng chịu thiệt quá nhiều. . . . . ."

      Thanh lâu?

      Trong tác phẩm này chưa từng xuất nơi này mà! Có phải bị nhầm chỗ nào hay ? Chẳng lẽ đây là phương thức rớt xuống của vật hy sinh sao?

      Sơ Hạ gào thét trong lòng: con —— mẹ —— ngươi . . . . . Ta thích chơi như vậy! ! !

      ***

      Ngoài lề của tác giả: (Chuyện vui)

      《 Lục Hồn chân quyết 》: "Sao mọi người hề quan tâm đến ta vậy…ta bị xé rồi….Ta bị xé bìa đấy, mọi người có chú ý đến hả? Tại sao lại phản ứng lạnh nhạt như vậy? Lão tử dù gì cũng từng được giáo chủ Ma giáo nâng niu trong lòng bàn tay như ái phi. Thế mà con mẹ nó lại bị mụ đàn bà này xé nát bìa!!! Thấy ta muốn nghẹn chết ta phải ….." [Gào to ლ(¯ロ¯ლ)]

      Sơ Hạ: " sao, ngươi tiếp tục." [ Mặt bình tĩnh ◠◡◠]

      《 Lục Hồn chân quyết 》: ". . . . . ." 〒_〒

      Chú thích:

      (1) Ma lưu: từ lóng của phương Bắc, nghĩa là mau, vội vàng, cấp bách, dứt khoát, gọn gàng, nhanh chóng. Mia tìm thấy nó ở baidu.edu

      (2) Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi : Câu thơ trong Hồi hương ngẫu thư của Hạ Tri Chương

      Thiếu tiểu li gia, lão đại hồi.
      Hương vô cải, mấn mao tồi.
      Nhi đồng tương kiến, bất tương thức
      Tiếu vấn: Khách tòng hà xứ lai?

      An năng biện ngã thị hùng thư : Trích trong “Mộc Lan thi” (còn có tên là “Mộc Lan từ”), trong “Nhạc Phủ thi tập”, là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

      Hùng thố cước phác sóc,
      Thư thố nhãn mê ly,
      Lưỡng thố bàng địa tẩu,
      An năng biện ngã thị hùng thư?

      Mia Leo nghĩ trong trường hợp, nữ chính Sơ Hạ nhầm lẫn giữa hai bài thơ cho nên mới chắp đầu ghép đuôi như vậy :))
      Trâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Cuộc sống khổ sở ở thanh lâu
      Editor: Mia Leo

      Sơ Hạ đến thanh lâu cũng ba bốn ngày rồi. Nàng bị bắt buộc phải cởi bộ quần áo bằng lụa sa tanh mộc mạc, mặc bộ đồ lót bên trong, bên ngoài khoác bộ quần mỏng dính có hoa văn, hồng hồng xanh xanh tựa như con bướm cánh lớn. Tuy có lộ liễu hoàn toàn, nhưng cũng khiến Sơ Hạ chảy nước mũi suốt mấy ngày liền. Ngọc di cũng cưỡng cầu Sơ Hạ phải tiếp khách.

      Ở nơi này, má mì Ngọc di xem Sơ Hạ như là thần tiên sống.

      Mọi người xem, nương nhà nào bị trói bán tới đây đều khóc lóc kêu gào, tuyệt thực, treo cổ tự tử… Tất cả những chuyện đó bà đều thấy qua cả. Nhưng chưa từng thấy lại có môt người bật dậy từ giường, lao xuống thề thốt học tập tốt phát triển nghiệp của thanh lâu lên đến tầm cao mới…. kèm theo là thái độ kiên định khiến cho Ngọc di thiếu chút nữa là cảm động ôm chầm lấy Sơ Hạ, hô to nương vạn tuế!

      Bà thích nhất là những người con thế này. Cả đêm có thể làm nhiều lần kiếm về đủ vốn. Dù bị khách nhét các loại [ XX ——] cũng sợ. Nhiều loại người này là bà phát tài rồi, cho nên Ngọc di vui rạo rực đối xử với Sơ Hạ cũng tương đối khách khí. nương này học hỏi cũng rất nhanh, các loại thanh giường đều bỏ sót, thỉnh thoảng còn phát minh vài câu như “ngừng lại ”.

      Hôm nay, Ngọc Hương viện lại náo loạn. Cực khổ cả ngày, các nương đều vào phòng nằm ngủ, nào ngờ biết tại sao đầu bài Bách Hợp lại nổi giận đánh nhau với nương khác gây ầm ĩ khắp nơi. Sơ Hạ vốn ngủ ngon trong phòng nghe thấy tiếng ồn, vốn định mặc kệ tiếp tục ngủ, kết quả nằm mộng nghe được hai chữ “Sơ Hạ”, lập tức đạp chăn nhảy dựng lên.

      Những ngày qua nàng sống dễ dàng lắm sao? ! Đây cũng phải là thịt văn, nàng phải là nữ chủ, làm sao có thể ngày ngày đều phải thở gấp được? Hơn nữa nhiệm vụ của gã sai vặt cũng có thay đổi, theo bưng trà rót nước, phục vụ các nương, cũng cực khổ như thế. Điều khiến cho người người oán hận chính là. . . . . . Nàng vẫn chưa thấy những tình huống nóng bỏng bao giờ ! ! !

      Ngồi trong thanh lâu chỉ đại lão gia ôm nương vào phòng hưởng đêm xuân, thanh / dâm đãng / phóng túng. Nàng vẫn chưa hề nhìn thấy tình huống ! Cái này hề khoa học!

      Bao nhiêu thanh giường nàng đều học xong cả rồi. Nào là “gia, người ta muốn nữa”, “đừng, bỏ qua cho người ta ”, “người ta cũng dám nữa” " . . . . . . À dám nữa là câu mới!

      Sơ Hạ mở cửa phòng, chỉ thấy bình trà Tử Sa (1) ném qua. Trong nháy mắt nàng khởi động bàn tay vàng của Sơ Hạ trước kia. Thân thể mềm mại ngửa người dùng chiêu “lấy tay bóp hoa” tiếp nhận bình trà. Sau đó Sơ Hạ đứng thẳng lại nhìn các nương bên trong, lắc tay: " xảy ra chuyện gì thế?"

      Lúc này Bách Hợp mới phục hồi tinh thần lại, tiếp tục làm người đàn bà chanh chua: "Ma ma xem, dạo này Ngọc Chi nghỉ ngơi bao nhiêu lần rồi? Cứ thân thể nàng bất ổn, ho khan chút liền thở gấp, ngồi trong phòng dưỡng sức, cũng phải là biện pháp để nghỉ ngơi hay sao? Rốt cuộc ai mới đầu bài? Ma ma à, Bách Hợp mà tiếp thêm khách nữa bị chơi hư đó! Chao oi, ma ma à, Bách Hợp khổ sở, đêm nào cũng phải tiếp khách đến nổi eo cũng muốn đứt. Lại , tháng này tiền Ngọc Chi kiếm được cũng bằng phân nửa của ta! Khuôn mặt nhắn đó bôi thêm chút phấn là thành quái rồi. Vì sao đêm nay cứ nhất định phải để Vương đại gia đến chỗ ta? Đáng lý ra người nằm bụng của nên là Ngọc Chi muội muội mà thích nhất chứ?"

      Hù dọa mọi người ngốc ra, nhất thời các nương xuất xem kịch vui cũng đều mất lời đầu.

      FML! Sơ Hạ mừng rỡ trong lòng! Trước phân phải trái, nhưng quên khóc lóc tố cáo đối thủ, cuối cùng đẩy đối phương vào đường lối thoát! Nàng tìm được đối thủ của Bạch Hương Tuyết rồi ! Bạch Hương Tuyết giả vờ thế nào cũng thể có tác dụng khi gặp nàng ta. Cái gì mà ho chút là bệnh, nàng ta chỉ cần câu đâm đít nó !

      Vị Bách Hợp nương này chính là người có tính tình dữ dội. Nếu hậu cung ba ngàn mỹ nữ, trong truyện cung đấu, nàng ta chính Hoa phi ngang ngược, Bạch Hương Tuyết chính là An Lăng Dung rồi!

      Theo tình tiết trong sách khi Bạch Hương Tuyết theo đoàn thuyến lớn, thời gian quá lâu sau, thuyền nghênh đón đoàn vũ kỹ. Trong sách là do Mục Thiên Kỳ chuẩn bị bữa tiệc này để mời bạn tốt của mình. Người bạn tốt thần bí đó hình như có giao dịch với Mục Thiên Kỳ. Tối đó, nữ chủ bị trúng xuân dược, giao cấu với bạn tốt của Mục Thiên Kỳ ở giường. Khi nàng ta tỉnh lại nhận ra mình ngọn núi tuyết. Tình tiết này lộn xộn. . . . . .Nhưng mà cũng phù hợp thứ tự trong truyện máu chó. Nữ chủ thường thường đều là hạng người u mê.

      Nhất định là chuyện được dự đoán trước!

      Vào lúc Sơ Hạ thất thần nghe thấy Bách Hợp gọi tên nàng. Nàng theo thói quen trong huấn luyện quân , khép chặt hai gót chân lại, đứng thẳng, dỏng tai nghe .

      Ngọc Chi vén rèm che gian phòng của mình lên, họ khụ khụ: "Bảo nô tài dẫn Sơ Hạ . Nàng ấy đến đây cũng mấy ngày rồi. Ma ma cũng nàng ấy rất cơ trí, học hỏi rất nhanh, giống những người khác sống chết cũng chịu khuất phục. Như vậy làm phiền nương này thay thế Ngọc Chi đón khách tối nay , đừng làm cho Bách Hợp tỷ tỷ tức giận đến vậy."

      Rốt cuộc là cái lý gì đây? Đến khi nào mới thoát khỏi số mệnh làm vật hy sinh đây! Trong nháy mắt, cả người Sơ Hạ đông cứng lại. Ngay sau đó nương mập mạp đứng ở đằng sau Ngọc Cho bước đến kéo nàng từ cửa vào trong đại sảnh. Liên tục văng nước miếng vào mặt Sơ Hạ: "Sơ Hạ nương, cơ hội biểu của ngươi cũng tới. Nhan sắc của ngươi cũng thua kém gì Bách Hợp tỷ tỷ, rất có khả năng làm đầu bài đấy!"

      Lúc này, Ngọc di mới từ trong phòng bước ra, hạnh họe trận: " tối rồi các nương còn có tiếp khách hay hả? Đều ngủ cả , đừng để hao tổn tinh thần mà đập vỡ bảng hiệu của Ngọc Hương viện này!" Các nương nghe thấy vội vàng trốn vào phòng, muốn dính vạ lây những chuyện liên quan.

      Sau đó Ngọc di cười tươi bước tới.

      Đừng có đến đây! Đứng lại! Ta thấy gì cả!

      "Sơ Hạ ơi! Tối nay bán đấu giá đêm đầu của em, xuất cho tốt để thu hút ánh nhìn mọi người. Chuẩn bị cẩn thận nhé!" Ngọc di vỗ vỗ bả vai Sơ Hạ, sau đó chân bước thoăn thoắt rời khỏi đại sảnh. Để lại mình Sơ Hạ trong trạng thái hóa đá lần nữa. . . . . . Tất cả mọi thứ đều ngừng lại ở hai chữ

      Đêm —— đầu ——

      Hình như nàng cầm bình trà, nàng nhìn đại sảnh trống rỗng. Gào to trong lòng: lão nương cần gì phải tiết kiệm tài sản cho ngươi! Tiện tay mà ném , bình trà quăng ngã xuống đất, văng bụi dính đầy ống tay áo. Sơ Hạ nhíu mày. Nàng vẫn còn có công phu, bây giờ thanh châm vẫn còn ở trong quần áo lót. Tuy trong tay nàng có gì, cũng có nghĩa là nàng tay tấc sắt.

      Sơ Hạ trở về phòng dọn dẹp chút đồ đạc, rồi vội vàng chạy . Khi đến khúc quanh giữa lầu, nàng cảnh giác nhìn chung quanh lầu. Hôm nay, lầu ba thấy khách, các phòng đều thả rèm xuống dưới. Chứng tỏ là có nhân vật lớn ở chỗ này. Xung quanh lấy bóng dáng của người nào. Sơ Hạ nhìn sang hai bên, bước rón rén leo lên cầu thang.

      Tựa như chơi trò RPG (2) vậy, bây giờ Sơ Hạ lùng xục ở bên trong thanh lâu, nghe trộm các cuộc đối thoại? Nàng thăm dò hồi, mới nhận ra những gì được ghi trong sách đều đúng hoàn toàn. Thế giới giang hồ chân chính quá lớn, nếu nàng muốn tung hoành phải ràng những thứ này. Sơ Hạ quỳ xuống, ghé tai vào giấy dán cửa, lắng nghe thanh bên trong.

      Nghe thấy mấy từ. "Mục thiếu gia", "Phi Long sơn trang" , "Bạch Hương Tuyết" .Từng từ từng chữ rơi vào trong tai của Sơ Hạ như tiếng chuông báo động rít vang! Chẳng trách nó được gọi là cái gì đường nào đó, nàng lại quên mất tiêu. Sau khi đám người kia bắt Bạch Hương Tuyết , sao bọn Thương Bang lại biết được tin tức này đầu tiên? Cũng bởi vì bọn chúng đến Ngọc Hương viện chơi đêm. Đại lão gia say rượu, tuôn sạch ra hết.

      Thanh lâu Ngọc Hương viện là

      Khi độc giả xuyên qua C8

      Địa điểm tình báo của thương bang.

      Tuy Sơ Hạ nghe nội dung chủ yếu, nhưng lấy chút tin này là đủ rồi. Bây giờ nàng dám khẳng định qua thời gian ngắn, đoàn vũ kỹ lên múa thuyền chắc chắn xuất thân từ Ngọc Hương viện. Như vậy… Sơ Hạ khẽ cong khóe miệng. Nàng có thể kép Bách Hợp vào đó để PK với Bạch Hương Tuyết. Nghĩ như vậy, Sơ Hạ lặng lẽ xoay người bò lại cầu thang.

      Trong lúc xoay người, hình như mủi chân đẩy phải đồ vật gì đó. Sơ Hạ vừa quay đầu, tròng mắt suýt nữa trừng ra ngoài. Mắt thấy bình hoa kia sắp ngã xuống, Sơ Hạ vội vàng dùng thân thể đón lấy cái bình, giữ chặt lấy nó. Khi mọi thứ bình thường trở lại, bấy giờ Sơ Hạ liền thở phào nhõm, quên mất nín thở.

      “Ai?” Bên trong phát ra tiếng hét lớn, Sơ Hạ thả bình hoa lại vội bỏ chạy.

      Sau lưng vang tiếng vỡ vụn của mảnh sứ. Nghe mà đau lòng, Sơ Hạ liền nhảy phốc về phòng mình, chui tọt vào trong chăn sau đó nghiêng đầu, há mồm thở dốc. lát sau, thấy động tĩnh gì. Vào lúc nàng thả lỏng, có tiếng gõ cửa phát ra. Sơ Hạ vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cửa phòng liền bị đẩy ra, tiếng bước chân vang lên.

      “Xin hỏi có phải đâylà Sơ Hạ nương?”

      Giọng của đàn ông! Đến lúc này, dù có giả bộ cũng thể được rồi. Sơ Hạ ừ tiếng, xoa mắt ngồi dậy. Dường như nhìn thấy bóng người ở cửa, liền kinh hãi: “Ngươi là ai? người đàn ông sao lại ở trong khuê phòng con ?”

      Người đàn ông kia tuấn tú lịch , ngoại trừ đôi mắt tí như hạt đậu ra, mọi thứ đều rất đoan chính. chuyện tao nhã lịch , khuôn mặt còn nở nụ cười. Chẳng qua thể nào che giấu co giật ở khóe miệng trong nháy mắt: “Sơ Hạ nương, tại hạ là Tạ Ngôn. biết có phải lúc nãy nương vẫn luôn ngủ mơ ?”

      “Đúng vậy, sao?” Sơ Hạ kéo chặt cổ áo, ra kéo hay cũng như nhau cả. Đều là mảnh lụa trong suốt.

      “Sao nương lại thở gấp như vậy?”

      Tạ Ngôn khẽ nhíu mày, người này vẫn để dáng vẻ căng thẳng… vốn có hứng thú với loại ngực phăng, nên có chút cảm thấy trông Sơ Hạ cũng khá tốt.

      Sơ Hạ cau mày: “Công tử đột nhiên xuất tại khuê phòng tiểu nữ. Sơ Hạ nhất thời hoảng sợ, biết rốt cuộc công tử tới đây có chuyện gì…” Nàng suy nghĩ phen, cúi đầu, mặt ửng đỏ, “Nếu công tử muốn mây mưa với tiểu nữ, có lẽ tối nay hẵng trở lại. Tối nay là buổi đấu giá đêm đầu tiên của Sơ Hạ.”

      “Khụ khụ…” Khuôn mặt cười của Tạ Ngôn nén được cơn giận, vội đổi đề tài, “Khi nãy ta thấy bản lĩnh nương tầm thường, có thể dùng thân giữ được bình…”

      Sơ Hạ giật mình, cố làm vẻ ngượng ngùng: “Sau này tiểu nữ còn phải tiếp khách, cho nên phải luyện eo mềm mại mới có thể khiến khách tận hứng. Đây là chuyện Sơ Hạ phải làm.”

      Tạ Ngôn xem chút nữa thành công. Trong lúc nàng ta lời này, có thể nhận ra dưới đất hề có đôi giày nào. Nhất định giày của nương kia vẫn còn ở trong chăn, nhưng lại thể tới lật chăn lên xem. Tạ Ngôn lùi về phía sau mấy bước, thầm cân nhắc trong lòng: “Vậy Tạ Ngôn xin cáo từ.”

      “Công tử thong thả.”

      Tạ Ngôn khựng chân chút rồi rời khỏi phòng của Sơ Hạ, qua khúc cua, lên cầu thang vào lầu ba, tiến vào nhã các. Bên trong có người đàn ông khác uống trà, rèm che hạ xuống che khuất nửa người của , Tạ Ngôn khẽ cúi đầu hồi báo: “Chính là nương đó.”

      “Ừ.” Người đàn ông kia đáp lại tiếng, rồi tiếp tục uống trà.

      “Có chút nội tình. Ngọc di, tối nay xuống chút thuốc lên người tiểu nha đầu này. Nàng giống như là kẻ đàng hoàng nghe lời.” Tạ Ngôn mắt chuột bước ra phân phó.

      Cùng lúc đó… Sơ Hạ nhảy dựng lên ở giường. Nàng vừa mới phát giày chân còn chưa có cởi. Nhưng điều này phải là quan trọng nhất! Vì sao lại là Tạ Ngôn? Tạ Ngôn chẳng phải chính là thủ hạ thân tín nhất của Mục Thiên Kỳ, ông chủ thương bang gì gì đó sao? Cái gã mắt chuột đó chưa hề làm chuyện gì tốt. Sau lưng nhất định có kẻ yểm trợ.

      Lật chăn, Sơ Hạ lăn mấy vòng, từ giường bên này lăn đến bên kia. Đầu từ trong ra ngoài xoay tròn 180o, cuối cùng mệt mỏi đầu rủ cụp xuống giống như kẻ chết cách thảm hại.

      Chợt nàng cảm giác sau lưng chợt lạnh. Cả người khẽ run rẩy hắt hơi cái. Có phải gã Tạ Ngôn nghĩ ra cái biện pháp gì để hại nàng hay ?

      Tối nay nàng nên làm sao đây?

      Chú thích:

      (1)
      Tử Sa: loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
      (2)
      RPG: Game nhập vai
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Đấu giá đêm đầu
      Editor: Mia Leo

      Sơ Hạ mặc cái yếm màu đỏ, bên ngoài khoác lớp tầng sa mỏng màu đỏ, đầu đội khăn cưới. Nàng sụt dịt nước mũi chút, để nương bên cạnh đỡ mình xuống cầu thang. Sau khi nàng được trang điểm rất tỉ mỉ, đôi mắt đen nhánh dưới đôi mày đen mảnh, đôi môi đỏ tươi, nhìn qua trông nàng có thêm phần thành thục và. . . . . . quyến rũ.

      Quyến rũ em ngươi!

      Sơ Hạ bước xuống lầu , tới cái đài chính giữa, đứng điềm tĩnh. Nàng có thể cảm nhận các loại hơi thở của những người xung quanh. Chẳng lẽ bởi vì thân thể này trước kia có võ công sao? Tuy nhìn tình huống xunh quanh, nhưng nàng vẫn khá nhạy cảm đối với thanh bốn phía. Lòng nàng có chút khẩn trương. . . . . . Lần đầu tiên đứng trước đông đảo người như vậy. . . . . . Oh , nàng biểu đạt tình cảm nhầm cảnh tượng rồi, đây là lúc bán đấu giá đêm đầu mà!

      Rốt cuộc tấm khăn cưới bị xốc ra, Ngọc di bên cạnh liến thoắng ngừng: "Các vị khách quan! Sơ Hạ nương là người mới của Ngọc Hương viện chúng ta. Chưa từng được khai bao. Tối nay vị khách nào thưởng tiền nhiều hơn, Sơ Hạ nương liền thuộc về người nào!"

      Phía dưới hồi nhiệt liệt, thanh thổn thức lẫn tiếng khen liên tiếp vang lên. Nhưng tại sao Sơ Hạ nghe □ từ, giống như là ưu thương vậy? đúng, là tức giận.

      Ngọc di uốn éo nhéo miếng thịt bên hông Sơ Hạ, mặt vẫn nở nụ cười, bên trong kẽ răng khẽ vài từ: "Cười lên cho ta."

      Làm sao nàng làm được! Sơ Hạ đau nhíu mắt, khó có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa, nào ngờ đánh bậy đánh bạ lại được tiếng ủng hộ bên dưới. Mấy người kêu lớn: "Là cứng cỏi!" "Tính cách cương quyết!"

      Sơ Hạ thiếu chút lộ vẻ khinh bỉ. Nàng hối tiếc đôi mắt bây giờ của nàng là loại titanium 2.0, độ nét cao nhất. Cái gì cũng đều nhìn thấy ràng. Bọn đàn ông ghê tởm đến đây là vì nàng sao? Nếu như mắt nàng cận thị còn có thể tự lừa gạt chính mình, hai mắt nhắm lại xem như mọi thứ đều là củ cải. . . . . .

      "Ngươi cười hay ?" Ngọc di duy trì mỉm cười, lại nặn ra mấy từ trong kẽ răng, tay nhéo bên hông của Sơ Hạ. Sơ Hạ lập tức cười rực rỡ, mắt cũng híp lại thành đường cong: ha ha ha. . . . . . Nghe đằng sau lưng mỗi người đều có vạn con ngựa thảo nê (1) chạy chồm qua, lời này quả sai.

      "Vị đại gia này bỏ ra trăm lượng bạc. Còn có ai ra giá cao hơn ? Sơ Hạ chúng ta lần đầu tiếp khách đấy, trước đó chưa từng bị nam nhân nào chạm qua đâu!" Ngọc di cười rực rỡ, bàn tay hồng hào múa uốn quanh.

      "Ơ, vị kia ra 150 lạng bạc! biết Sơ Hạ nương thích người nào?" Ngọc di dùng ánh mắt giết người nhìn qua. . . . . . Sơ Hạ nhàng : " Sơ Hạ thích người có tiền, có tiền chính là đại gia."

      Câu đằng sau là nàng tự ý thêm vào. Ánh mắt Ngọc di sắc bén giống như phi đao muốn bay tới róc xương lóc thịt Sơ Hạ. Sau đó bà phân phó cho tiểu nương bên cạnh đưa Sơ Hạ vào phòng. Sau đó tiếp tục kêu gọi: "Mọi người cũng đều nhìn thấy Sơ Hạ của chúng ta phải ? Bây giờ Sơ Hạ trở về phòng ngồi yên tĩnh đợi các vị đại gia, có ai muốn tăng giá thêm ? Sơ Hạ đội khăn cưới ngồi giường đợi đấy!"

      Sơ Hạ trở về phòng, tiểu nương cũng làm cái gì vội đóng cửa lại. Sơ Hạ bước chậm chạp đến đầu giường, từ cánh cửa tới đó cũng chỉ tốn chút thời gian ngắn, nhưng mà. . . . . . Nàng được nỗi! Trong lòng gầm thét, Sơ Hạ tháo khăn voan ra. Bây giờ nàng yếu đuối đến nỗi tay trói gà chặt, đôi chân cũng mềm nhũn. Muốn làm gì đều phải hao phí hơi sức rất lớn.

      Lúc này mới chó má chút thở khẽ gấp rồi !

      Nàng từng hỏi các nương khác mới biết người khác cũng có gặp chuyện này, mình bị bỏ thuốc rồi. . . . .


      Nàng suy đoán có lẽ là nhuyễn cốt hương lưu hành trong giang hồ.

      Sơ Hạ đứng lên nhìn chung quanh, nàng thể ngồi chờ mãi ở chăn, mặc kệ là lão đầu bảy mươi tuổi hay là đại thúc bốn mươi tuổi hay là trai đẹp hai mươi tuổi. . . . . . Nàng đều cần! Nàng là nữ phụ! phải nữ chủ! Những người ở nơi này, mặc kệ là trai đẹp hay là người bình thường, Sơ Hạ cũng muốn theo chân bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhìn trai đẹp chỉ là thưởng thức, nhưng nằm giường lại là chuyện khác.

      Sơ Hạ bắt đầu bận rộn, bàn trang điểm trong có kim chỉ may vá và cây kéo. Sơ Hạ cầm sợi chỉ quấn ở nắm tay cửa, kéo để dài chút, đầu khác chốt chặt cửa, quấn vòng qua bình Thính Phong, gạt bỏ cái bệ của bình Thính Phong, bất cứ lúc nào nó lảo đảo muốn ngã xuống cũng có thể bị túm lấy.

      Dưới chân nhìn hai bên trái phân, Sơ Hạ nằm mặt đất, chổng mông lên bắt đầu thắt sợi chỉ, đầu sợi chỉ có chỗ nào để thắt lại, bèn thổi hai ngọn nến, nhổ hết nến . Sơ Hạ lấy sợi chỉ buộc vào phần cây nến đồng, thả cái ghế ngồi tròn ở trước cửa sổ, cây nến đồng mang theo sợi chỉ qua lại vài vòng ghế đầu, nhét vào bên ngoài cửa sổ. Khi Sơ Hạ đóng cửa sổ lại sợi chỉ được kéo chạt, khiến nến đỏ cắm ở cửa sổ, đầu khác kéo thẳng buộc chặt ở chân giường.

      cây nến đỏ bị dùng sáp nến dính vào bàn chiếu sáng.

      Nàng dùng dây lưng ngâm nước mắc lên thanh trúc giữ mùng giường. Đôi tay ôm cây nến đồng khác tới, cầm dây đai lưng cột chặt bên hông của thân nến, đầu kia buộc ở đầu giường.

      Còn cây nến đỏ, khi Sơ Hạ tìm thấy hộp phấn gỗ từ bàn hóa trang , đổ nó vào bên trong. Dưới giúp đỡ của cọc gỗ, cây nến đỏ nhanh chóng hòa tan, chảy đều bốn phía trong hộp phấn. Nghe tiếng bước chân xuất ngoài cầu thang, Sơ Hạ vội vàng đem bấc đèn còn lại đốt nến đỏ rồi đặt bên cạnh bàn, sau đó mình quay lại ngồi lên giường.

      thanh bên ngoài biến mất, chỉ nghe tiếng cửa nhàng mở ra.



      Trương viên ngoại bốn mươi lăm tuổi có chính thê và vài người thiếp. Dù vậy vẫn chưa thấy thỏa mãn, dù sao cũng chỉ có mấy tiền lẻ, nhìn những người thương gia kia, ai cũng có người đẹp để ôm ấp. Mặc kệ chính thê hay tiểu thiếp tính tình nóng nảy, luôn than muốn chết. Vốn là ông tính toán trước khi cưới tiểu thiếp về, để hai người kia đối chọi nhau khiến mình có thể nhân cơ hội này tỉnh táo mấy ngày. Nào ngờ hai người kia lại liên hiệp đối phó ông. Cho nên thể nào cưới di nương thứ ba.

      Trương viên ngoại vạn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể vụng trộm nếm hương trái ở bên ngoài.

      Hôm nay Ngọc Hương viện bán đấu giá đêm đầu của nương mới đến, đây chính là món hàng tốt. Trương viên ngoại trừ lúc chạm qua tấm thân xử nữ của chính thê ra, sau đó vẫn còn thưởng thức nữa. Hơn nữa lần mình chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi ngây ngô, chưa kịp thưởng thức tốt. nương tên là Sơ Hạ trông cũng tươi tốt, phải nương cơ trí sắc sảo. Son phấn đậm chút, ấy vậy lại thành mấy phần tư vị, khó có thể diễn ta được.

      Nàng còn rất khẩn trương, bàn tay nắm chặt tà váy. nương như vậy khẳng định rất ngượng ngùng.

      Trương viên ngoại bỏ 250 lượng bạc để được đêm đầu của Sơ Hạ nương. Mang theo tâm trạng hớn hở, gấp gáp, ông phất tay đuổi tiểu nương, dẫn đường , khẽ đẩy cửa mở ra, chỉ thấy bóng hồng yếu ớt ở bên trong. nương mảng mai đội khăn voan đỏ ngồi ở giường. Khung cảnh ấy tựa như đêm tân hôn năm đó.

      Trương viên ngoại kích động đẩy cửa ra, chỉ nghe tiếng “ bụp”, cái bình nện vào người của mình, rớt xuống mặt đất bể ra. Điều đó khiến cho Trương viên ngoại hoảng sợ, ông ta tuổi tác cao, huyết áp tăng cao, máu lập tức xông lên ót, cả người run rẩy loạng choạng.

      Chỉ nghe thấy nương giường kia dịu dàng hỏi: “ Lão gia à? Ngài có sao , nhất định là dõ gã sai vặt chết tiệt kia chịu dọn bình Thính Phong, khiến cho ngài hoảng sợ. Nhìn ngài giật mình đến kia kìa. Được rồi.....đừng làm phiền người khác, mau lại đây!

      Trương viên ngoại cảm thấy bị ảo giác, tại sao Sơ Hạ ngương càng càng táo bạo vậy? Chỉ là giọng của nương vẫn còn rất ngọt, thanh trẻ trung tực như tiếng chuông bạc-------ông đây thích! Ông luôn miệng đáp lời, đóng cửa lại rồi di chuyển bước châ, mới vừa ra hai bước liền bị vướng sợ dây dưới chân trật chân té xuống, tiếp đó các ghế ngồi tròn từ bên cửa sổ tạt vô.

      trận nhanh như sét đánh, đầu ông đụng vào mặt bàn, cái bàn bị thể trọng mập mạp của ông va chạm. Liền lắc lư. Đôi tay Trương viên ngoại bắt được chân bàn dựa thế muốn đứng dậy, “ Oái---------!!!!” tiếng kêu rên điếng người, loại chất lỏng nóng bỏng đổ cổ Trương viên ngoại.

      Ông đưa tay sờ vào cổ, là hộp phấn đổ đầy sáp nến bên trong. Vừa rồi rớt từ bàn xuống cổ của ông. Đẩy sáp nến xuống, Trương viên ngoại ưỡn bụng bự, hung dữ giơ tay chỉ về phía Sơ Hạ ngồi giường. Bên kia, đối phương tháo khăn voan xuống, hai chân bắt chéo nhìn ông.

      “ Cái ả điếm thúi này dám chỉnh lão tử sao?!!!!” Trương viên ngoại đứng lên, tức giận quát lên!

      “ Ta chỉnh cái tên tai to, mặt lớn, bụng bự như bầu sáu tháng đấy. Sao tự đái xuống bãi để soi chính mình trông như thế nào mà đồi lên giường vỡi lão nương? Bản thân bất lực sao ở với lão bà mà dám tới thanh lâu tìm nương xinh đẹp. Đúng là con gấu chó chân lùn tàn phế, bản thân còn thôi hơn cả cây lau nhà....Thối quá!” Sơ Hạ giơ tay bịt mũi, nàng được trang điểm đậm, bây giờ hoàn toàn là phong phạm của nữ vương nhất phái.

      Chỉ thiếu chút nữa là câu: “ Quỳ xuống, liếm giày cao gót của ta!” rồi.

      Hô-----Sơ Hạ xong lấy hơi, tài ăn của nàng may còn chưa có tụt hậu.

      Trương viên ngoại giận dữ chạy về phía Sơ Hạ, đưa ma chưởng ra....Ông vừa đuổi đến trước giường, chỉ thấy Sơ Hạ lui về phía sau ngồi xuống, xé ra sợi dây lưng.....Xẹt xẹt, hình như là thanh của sợi dây rút. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy sợi dây buộc lại ở đáy nến đồng, dùng cây gậy trúc treo mùng làm trọng tâm mà xoay tròn, vật rơi tự do đánh xuống, xê dịch đánh vào cái gáy Trương viên ngoại.

      tiếng “ cong”. Sơ Hạ cắn răng chậc chật mấy tiếng, nghe tiếng thôi cũng thấy đau. Nhìn gã mập che gáy ngồi dưới đất, còn chưa kịp định thần lại. Sơ Hạ nâng khăn voan lên vứt xuống gáy Trương viên ngoại, sau đó vòng qua chân bàn, vòng qua cây cột giường, rồi ngang qua ngăn kéo bàn trang điểm, vòng cây nến đồng đnag mắc kẹt ngoài cửa sổ, vòng qua chân giường, rồi chân của ông ta, cánh tay, vòng qua giữa hai bàn chân.

      Cuối cùng sau khi quấn sợi chỉ xong, thắt chặt nút buộc, sau đó cẩn thận tránh mấy sợi chỉ ra, lùi về phía cánh cửa.

      Trương viên ngoại hơi tỉnh táo xoa chỗ đau trán, hét lớn tiếng xông qua bên phải, sơ ý chút bị vấp ngã xuống đất, nhất thời ngăn kéo cũng rớt ra, cột buồm giường cũng méo chút, căn phòng trở nên hỗn loạn, Trương viên ngoại tức giận đến nghẹn họng, bò dậy lại ngã xuống, người bị mấy sợi dây quấn lộn xộn với nhau vướng người.

      Ngoài cửa có tiếng người gõ cửa: “ Sơ Hạ nương sao chứ?”

      sao ta vẫn ổn, ta ‘ choi’ với đại gia này, ngươi cần lo cho ta.” Sơ Hạ lừa gã sai vặt lui xuống, nở nụ cười tươi. Mẹ nó, bỏ thuốc khiến cho lão nương mềm nhũn, có nghĩa là đầu óc của lão nương cũng mềm nhũn! Nghĩ đến chỗ này, nàng thử cầm chậu đồng, bên trong còn đầy nước nên nàng vẫn bưng lên nổi.

      Vào lúc cầm lấy chậu đồng định đập ngất gã béo kia. Trương viên ngoại mò tới sau lưng Sơ Hạ, thân thể Sơ Hạ bị kéo ngược lại khiến nàng kêu lên, sau đó bị bịt chặt miệng. Nàng muốn giơ tay kịp chống đỡ cũng còn sức nào.

      Sơ Hạ bị nhấn ngã xuống đất, nhìn chằm chằm khuôn mặt tà ác của gã béo kia. Sơ Hạ trợn to hai mắt giùng giằng trong vô lực.

      Chẳng lẽ đây là ngày chết của nàng?! Đản Đản! Gào khóc!!! Ta cần ngươi đến cứu đây.

      Mắt thấy ma chưởng sắp rơi vào mặt Sơ Hạ, nàng nhắm mát lại, chỉ nghe thấy tiếng “ phanh”, cửa sổ bị đẩy ra.

      Động tác của hai người đều ngừng lại, quay đầu nhìn bên về ngoài cửa sổ, đợi đến khi Sơ Hạ có thể thấy người đến là ai nàng chưa kịp liếc mắt bất tỉnh....Đản Đản qua thực nghe được tiếng gọi của nàng.....Sau đó tới sớm bước kết thúc ta sao?!

      TML, hai người kia cùng nhau chết à!!!Trong lòng Sơ Hạ chảy ào ào nước mắt, chỉ kém biến thành nước ngập đê lớn rồi.

      Tác giả: Mọi người đoán , là ai tới nào??? J)

      Chú thích:

      (1)Thảo nê mã : tuy là tên 1 loài động vật, nhưng đồng với “ Thao nhĩ mụ” aka F@ch you, ngoài ra còn có Ngọa tào nê mã – phức tạp hơn, năm 2009 được phong là “ Võng lạc thập đại thần thú chi thủ”, nghe đâu là con Grass Mud House sống ở vùng Mahler Gobi.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Đấu giá đêm đầu tiên

      Sơ Hạ mặc cái yếm màu đỏ, bên ngoài khoác thêm tầng sa mỏng màu đỏ, đầu trùm lên cái khăn hỉ. Nàng hít hít mũi, để nương bên cạnh đỡ mình xuống cầu thang. tại mặt nàng là vẻ đẹp diễm, hai mắt đen nhánh, đôi môi đỏ tươi, cả người nhìn qua càng thêm thành thục cùng…gợi cảm.

      Gợi cảm cái em ngươi.

      Sơ Hạ vào cái bàn chính giữa lầu, đứng yên lặng, nàng có thể cảm nhận được các loại hơi thở phía dưới. Chẳng lẽ nguyên nhân là đời trước nàng có võ công, dưới tình huống nhìn thấy gì, nàng đều có chút mẫn cảm với các loại thanh . Có chút hơi khẩn trương nha…. Lần đầu tiên đứng trước mặt nhiều người như vậy…. A , nàng biểu đạt tình cảm nhầm tình cảnh , đây là bán đấu giá đêm đầu tiên ngao!

      Cuối cùng khăn hỉ đỏ bị mở ra, Ngọc di lải nhải bên cạnh: “Các vị gia, Sơ Hạ nương là người mới của Ngọc Hương viện chúng ta, chưa từng khai bao, đêm nay các vị gia ai thưởng nhiều tiền hơn Sơ Hạ nương liền thuộc về người ấy.”

      Phía dưới hưởng ứng sôi nổi trận, thanh khen ngợi liên tiếp. Nhưng vì sao Sơ Hạ nghe thấy có lời loại ưu thương? đúng, là tức giận. Ngọc di uốn éo véo miếng thịt bên hông Sơ Hạ, mặt vẫn giữ nụ cười, qua kẽ răng giọng nghẹn ra mấy chữ: “Cười lên cho ta.”

      Nàng cười làm sao được! Sơ Hạ đau đến nhíu mày khó có thể duy trì biểu tình mặt, đánh bậy đánh bạ lại được mảng thanh ủng hộ. Vài người kêu lớn: “Là nương tử bất tuân!” “Tính tình hoang dã.”

      Sơ Hạ xem thường, thiếu chút nữa nhảy ra, nàng hối tiếc mắt mình bây giờ là hợp kim cao cấp 2.0, cái gì cũng nhìn thấy ràng, mấy nam nhân kia vì chán ghét nàng mà tồn tại sao? Nếu mắt bị cận thị còn có thể lừa gạt cho qua, cứ như vậy nhắm lại hai mắt toàn bộ mọi chuyện qua…

      “Ngươi cười?” Ngọc di duy trì nụ cười mỉm, từ kẽ răng lại lần nữa nặn ra mấy từ, tay sờ tới hông của Sơ Hạ. Sơ Hạ lập tức cười đến xán lạn, mắt cũng híp thành đường: ha ha ha a… nghe phía sau từng tiếng ha ha đều có vạn con thảo nê mã* chạy chồm qua, lời này sai.

      “Vị gia này ra trăm lượng bạc! Có ai ra giá cao hơn ? Sơ Hạ nhà chúng ta là lần đầu đãi khách, trước chưa có bị nam nhân chạm qua đâu.” Ngọc di cười xán lạn, phấn đắp mặt rơi xuống lả tả.

      (*) thảo nê mã: là phiên đọc theo tiếng trung của lạc đà Nam Mĩ (Aplaca), đồng thời cũng là câu chửi thề mạng.

      “A, vị gia kia ra 150 lạng bạc! biết Sơ Hạ nương thích ai đây?” Ngọc di sử dụng ánh mắt giết người…. Sơ Hạ chậm chạp : “Sơ Hạ thích vị gia nào có nhiều tiền, có nhiều tiền chính là đại gia.”

      Phía sau câu kia là nàng tự mình thêm vào, Ngọc di bắn ánh mắt sắc như muốn lóc xương lóc thịt về phía Sơ Hạ, sau đó phân phó tiểu nương bên cạnh Sơ Hạ đưa nàng về phòng. Sau đó tiếp tục thuyết giáo: “Mọi người thấy Sơ Hạ của chúng ta như thế nào? tại Sơ Hạ về phòng chờ các vị đại gia, có còn vị gia nào tăng giá nữa ? Sơ Hạ mang hỉ khăn ngồi trước giường chờ rồi nha.”

      Sơ Hạ trở về phòng, tiểu nương làm chút biện pháp phòng bị nào ra ngoài đóng cửa. Sơ Hạ chậm rãi về đầu giường, từ lúc này đến lúc tiếp khách còn khoảng thời gian, nhưng…. Nàng được rồi! Trong lòng kêu gào, Sơ Hạ tháo hỉ khăn ra, tại tay nàng trói gà chặt, chân cũng mềm nhũn! Nghĩ cầm theo đồ nặng nhất định rất hao phí sức.

      Lúc này mới nhanh có chút thở gấp rồi. Nàng hỏi các nương khác mới biết người khác có cảm giác này, nàng bị bỏ thuốc rồi….Nàng đoán là nhuyễn cốt hương lưu hành giang hồ.

      Sơ Hạ đứng lên nhìn xung quanh, nàng thể ngồi giường chờ, mặc kệ là lão đầu bảy mươi tuổi, đại thúc bốn mươi tuổi hay là trai trẻ hai mươi tuổi… Nàng đều cần! Nàng là nữ phụ! phải nữ chính! Người ở đây, bất kể là trai đẹp hay chỉ là người bình thường, Sơ Hạ cũng đều muốn dính dáng gì đến họ, nhìn trai đẹp chỉ là thưởng thức, còn lên giường là chuyện khác.

      Sơ Hạ bắt đầu bận rộn, bàn trang điểm có kim chỉ và kéo. mặt, Sơ Hạ đem chỉ quấn lên tay nắm cửa giữ lại đoạn dài, mặt khác chèn chặt cửa vào bằng tấm bình phong, nhìn tấm bình phong xiêu vẹo có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

      Dưới chân trái phải 20cm, Sơ Hạ quỳ rạp mặt đất vểnh mông lên bắt đầu xuyên chỉ, đầu có chỗ để xuyên, nàng thổi tắt hai ngọn nến ở giữa, nhổ lên giá nến, Sơ Hạ đem chỉ xuyên vào giá đồng cắm nến, ở cửa sổ phía trước thả cái ghế tròn, đem giá đồng cắm nến có chỉ buộc quấn vài vòng vào chân ghế, thả xuống cửa sổ. Sơ Hạ đóng cửa sổ đồng thời nhanh chóng kéo chỉ, để nến đỏ mắc ở cửa sổ, chỗ chỉ bên kia kéo thẳng xuyên nhanh ở chân giường. cây nến đỏ khác dùng sáp nến dính ở bàn để thắp sáng.

      Nàng dùng đai lưng thấm nước cho nặng thêm, sau đó đem chống cây sào trúc làm khung màn trướng, hai tay ôm đến cái giá đồng cắm nến khác, cầm giá đồng xuyên qua đai lưng, đầu khác lại buộc đầu giường.

      Còn cây nến đỏ, Sơ Hạ từ bàn trang điểm tìm hộp son bằng gỗ, đổ hết đồ vật bên trong ra. Dùng cây nến đỏ cháy làm tan nhanh cây nến đỏ khác, đem sáp nến cho vào trong hộp son bằng gỗ kia. Nghe tiếng bước chân ở thang lầu phía trước cửa, Sơ Hạ vội vàng đem bấc đèn còn cháy ném vào bên trong hộp nến đỏ cạnh bàn, chính mình ngồi giường. Tiếng bước chân bên ngoài biến mất, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng nhàng mở ra.

      ***********

      Trương viên ngoại bốn mươi lăm tuổi, có chính thất, tiểu thiếp, nhưng vẫn chưa tẫn hứng (Bạch: ý là có thê có thiếp nhưng vẫn còn dê ạ), dù sao cũng chỉ là món tiền , nhìn xem thương gia người nào trái ôm phải ấp, mặc kệ trong nhà có chính thê hay là đám tiểu thiếp tính tình dữ dằn, nóng nảy đến đòi mạng. Vốn tính cưới tiểu thiếp về để hai người đối nghịch nhau, bản thân có thể nhân cơ hội được thanh tĩnh vài ngày, nghĩ tới kết quả lại thành hai người liên hợp lại đối phó . Muốn cưới thêm vợ bé thứ ba cũng dám. Bất đắc dĩ, Trương viên ngoại cũng chỉ có thể ở bên ngoài lén ăn vụng.

      Hôm nay, Ngọc Hương viện bán đấu giá đêm đầu tiên của nương mới, đây chính là đồ tố. Trừ bỏ năm đó chạm qua chính thất còn là xử nữ, Trương viên ngoại còn chưa được nếm thử lần nữa đâu, hơn nữa lần đó bản thân mới 14 tuổi cũng quá ngây thơ, chưa kịp thưởng thức tốt. nương tên là Sơ Hạ, dung mạo đẹp, đôi mắt to hẳn là thông minh. Xoá lớp trang điểm dầy thực ra lại có vài phần tư vị khó thành lời.

      Nàng còn rất khẩn trương, tay nắm làn váy, như vậy khẳng định nương đặc biệt ngượng ngùng. (Đản Đản: Đó là nàng nhịn xuống xúc động muốn đem các ngươi xử lý [ngoáy mũi])

      Trương viên ngoại lần lấy ra 250 lượng bạc xa xỉ cướp được đêm đầu tiên của Sơ Hạ nương. Mang theo tâm tình gấp gáp, phát tay đuổi tiểu nương dẫn đường , nhàng đẩy hé cửa, chỉ thấy bên trong ánh nến yếu ớt lay động, nương đội khăn voan đỏ ngồi ở giường, tươi đẹp vô hạn tựa như tân hôn năm đó a!

      Trương viên ngoại kích động dùng lực đẩy cửa ra, chỉ nghe “Ầm” tiếng, cái bình nện vào người mình, rơi đất vỡ tan. Lần này quả thực làm Trương viên ngoại sợ hãi, tuổi lớn, cholesterol cao, máu lập tức xông lên đầu, cả người cũng choáng váng.

      Chỉ nghe nương giường dịu dàng hỏi: “Đại gia? Ngài làm sao vậy, đáng chết… nhất định là gã sai vặt dọn bình phong, doạ đến ngài, nhìn ngài sợ đến thế kia --- thôi được….để ta nhìn xem, ngươi nhanh chạy lại đây!”

      Trương viên ngoại có loại ảo giác, Sơ Hạ nương như thế nào lại trở nên táo bạo như vậy? Bất quá thanh của nương đẹp, giống như tiếng chuông bạc --- thích! liên thanh đáp lời, đóng cửa lại rồi mới bước tới, mới vừa tiến lên hai bước dưới chân vấp dây thừng, kéo ghế tròn ngoài cửa sổ đổ theo.

      hồi sát đánh bàng lang (Bạch: hiểu từ này, ai biết bảo ta.), đầu đập vào bàn, cái bàn bị thân thể cồng kềnh của va vào, cũng bắt đầy vững.

      Hai tay Trương viên ngoại quơ quơ trung định nắm lấy chân bàn muốn đứng lên, “Ngao---- ---------!!!” trận tiếng kêu rên mới, cỗ chất lỏng nóng hổi đổ vào cổ Trương viên ngoại khiến run rẩy. Hai tay của run rẩy đưa lên cổ đẩy xuống cái gì đó, là hộp son bằng gỗ, vừa rồi trực tiếp từ bàn úp xuống cổ . Dẫm tắt ngọn nến mỏng manh, Trương viên ngoại ưỡn cái bụng lớn hung tợn nhìn về phía Sơ Hạ ngồi giường, đối phương đem khăn voan lấy xuống, chân đẹp bắt chéo nhìn .

      “Ngươi, xú nương (đàn bà thối) dám chỉnh lão tử?” Trương viên ngoại đứng lên, tức giận quát!

      “Đúng là chỉnh ngươi, bụng to như có thai 6 tháng, sao tiểu bãi mà nhìn xem bản thân ngươi là cái dạng gì mà đòi thượng lão nương? Nam căn có khi chỉ bằng ngón tay, ngươi có bản lĩnh sao ở nhà thượng lão bà mà lại đến thanh lâu của chúng ta tìm nương xinh đẹp, trừng mắt gì chứ vốn là giống cây lau nhà…Thực thối!” Sơ Hạ che mũi giả bộ ngửi thấy, nàng trang điểm đậm, tại hoàn toàn phô ra phong phạm nữ vương. Chỉ thiếu chút nữa ra câu: “Quỳ xuống liếm gót giày của ta!” rồi. Hô --- Sơ Hạ xong lấy hơi, tài ăn của nàng còn chưa có mai đâu.

      Trương viên ngoại giận dữ hướng Sơ Hạ chạy tới, vươn ra ma chưởng… vừa tới trước giường, chỉ thấy Sơ Hạ ngồi xuống, phía sau kéo xuống cái dây lưng…. Xẹt xẹt, tiếng của thứ gì giống như là tiếng dây thừng nới lỏng. Vừa ngẩng đầu nhìn lên đối diện là cái giá cắm nến buộc dây lưng, lấy sào trúc làm trọng tâm xoay tròn, vật rơi tự do đánh tới, vừa vặn đánh vào cái ót của Trương viên ngoại.

      “Đông” tiếng. Sơ Hạ cắn răng chậc chậc mấy tiếng, nghe tiếng thôi biết rất đau. Thấy lão mập ôm đầu ngồi đất, bị đánh đến choáng váng đầu óc còn chưa có hồi thần, Sơ Hạ đem khăn voan đỏ để vào sau ót Trương viên ngoại, nắm chỉ trong tay, bắt đầu quấn quanh thân thể Trương viên ngoại ngồi, sau đó vòng qua chân bàn, vòng qua sào trúc chống màn trướng, qua ngăn kéo bàn trang điểm, vòng qua giá đồng cắm nến mắc kẹt ngoài cửa sổ, vòng qua chân giường, kéo qua cánh tay, vòng qua giữa hai chân. Cuối cùng buộc cái nút chết, sau đó cẩn thận tránh sợi chỉ lui về phía cửa. Trương viên ngoại có chút thanh tỉnh, xoa thái dương phát đau liền hướng phía bên này hét lớn tiếng, cẩn thận lại ngã sấp xuống, nhất thời ngăn kéo cũng rơi xuống, sào trúc giường bị kéo lệch, trong phòng đống hỗn độn. Trương viên ngoại khó thở, cái gì cũng đều được chỉ có thể rống tiếng, đứng lên lại ngã sấp xuống, sợi chỉ quấn người loạn thất bát tao.

      Ngoài cửa có tiểu nương gõ cửa: “Sơ Hạ nương, ngươi sao chứ?” “Ta sao ta tốt lắm, ta theo đại gia ngoạn, ngươi cần phải xen vào.” Sơ Hạ cho lui gã sai vặt, gợi lên khuôn mặt tươi cười. Mẹ nó, dùng nhuyễn cốt hương kê đơn lão nương, có nghĩa là đầu óc lão nương cũng mềm nhũn! Nghĩ đến đây, nàng thử hạ chậu đồng, bên trong có nước nàng bưng lên nổi. Thời điểm nàng suy nghĩ làm cách nào đem chậu đồng đáng ngất lão mập kia Trương viên ngoại sáp đụng vào sau lưng Sơ Hạ, Sơ Hạ kêu lên sợ hãi sau khi bị bị giữ chặt thân thể, tiếp đó bị bịt miệng, thân thể nàng tự phát động tác kháng cự lại bất đắc dĩ có chút khí lực nào.

      Sơ Hạ bị đẩy ngã xuống đất, nhìn sắc mặt tà ác của lão mập, Sơ Hạ trừng lớn ánh mắt, vô lực giãy dụa. Chẳng lẽ đây là ngày chết của nàng? Quân vương Đản đản! Gào khóc!!! Ta muốn triệu hồi ngươi! Mắt thấy bàn tay kia sắp dừng ở mặt Sơ Hạ, nàng nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng “Phanh” cửa sổ bị đẩy ra.

      Hai người dừng lại động tác đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, đợi Sơ Hạ thấy người tới, nàng có xem thường cái bất tỉnh…….Quân vương Đản đản nghe được lời nàng triệu hồi. … Sau đó từng bước đến sớm chấm dứt nàng sao?

      FML*, hai người kia cùng nhau chết a!!! Trong lòng Sơ Hạ nước mắt tuôn ào ào chỉ kém nước lũ tràn đê.

      (*) FML là viết tắt của F*ck My Life - nếu để nguyên thể câu này có thể được coi là câu chửi thề và khá bất lịch .

      FML dùng để thể bất mãn với cuộc đời, khi ai đó FML, có nghĩa là họ chửi thề với chính cuộc đời của mình. dùng khi bạn trong tình huống khó khăn, khiến bạn cảm thấy bế tặc, khó chịu... tương tự như câu than trời, kể khổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :