1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khiến em gả cho anh - Minh Nguyệt Đang (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28

      Sau khi Nhượng Nhượng vào phòng bếp, đôi tay mặc lên mình chiếc tạp dề, ra vẻ đáng thương. Lục Phóng lại chủ động chuyện, cũng nhìn , Nhượng Nhượng cảm thấy làm cao, đuổi tới nhà người ta, còn làm bộ dáng đó cho ai nhìn nữa hả? Chỉ là trong nội tâm lại hết sức mong chờ, căn cứ vào an toàn của bản thân mà suy tính, Nhượng Nhượng quyết định xuống tay từ chủ đề an toàn nhất.

      " ăn no chưa?" Nhượng Nhượng hỏi sau lưng Lục Phóng, nếu hạ mình để đuổi theo , đương nhiên cũng nên chủ động trước.

      “ Em từng thấy có người nào năm mới ăn mì ăn liền ?" Lục Phóng quay đầu lại trách cứ.

      " muốn đến, hơn nữa còn vài món em chưa mang ra." Nhượng Nhượng quyết định rơi nước mắt ra vẻ “mình uất ức”.

      "Em từng thấy sang năm mới có vợ nào vứt bỏ chồng ở nhà, chạy về nhà mẹ đẻ chưa?" Lục Phóng tiến lại gần Nhượng Nhượng.

      Nhượng Nhượng lên tiếng, lời này thực quá nhạy cảm, sợ mình cẩn thận oán trách Lục Phóng, oán trách đem mình ra ánh sáng mà nuôi như người tình vậy, cha mẹ , bạn bè , tất cả đều chưa từng giới thiệu hay mời tham gia, thế nhưng lại mạnh mẽ xông vào cuộc sống của .

      "Cái này có gì sai, trở về nhà mừng năm mới nhà , em trở về nhà em mừng năm mới nhà em, em còn tưởng đây là nhận thức chung của cả hai chúng ta.” Bình thường chỉ có kẻ mạnh mới dám ra suy nghĩ trong lòng mình, người yếu cũng chỉ dùng lời ác độc nhất để che giấu đáy lòng yếu ớt, Nhượng Nhượng hiển nhiên phải người trước.

      cho rằng người ra lời ác độc mà vẫn có thể lên suy nghĩ chính mình mới là người tài.

      Trong mắt Lục Phóng thoáng qua tia lo lắng, rất nhanh đổi thành mặt cười nhưng cười, đẩy Nhượng Nhượng vào sát tủ bát, "Chắc hẳn chuyện kế tiếp, cũng có thể là nhận thức chung của chúng ta."

      "Điều này sao có thể? Hơn nữa, hơn nữa, em… ba mẹ em ở bên ngoài, họ hàng thân thích đều ở đây." Nhượng Nhượng nuốt nước miếng cái, coi như đọc được suy nghĩ của Lục Phóng nhưng chỉ cần đặt vào hoàn cảnh kích thích lúc này cũng hiểu được chuyện kế tiếp là chuyện nào.

      Mặc Lục Phóng dần dần tiến tới sát, "Chẳng phải chúng ta đều có rất nhiều nhận thức chung sao?” nhàng khóa cửa phòng bếp, Nhượng Nhượng đột nhiên nghĩ sao khi trước mình khuyên ba mẹ sớm đổi sang phòng bếp cửa nhỉ?

      Nhờ có pháo hoa bên ngoài thổi ầm ầm, cũng nhờ có chương trình cuối năm ầm ĩ, Nhượng Nhượng bị buộc phải phối hợp với hứng thụ tệ hại của người khác, nơi nào càng nhiều người, càng dễ bị phát , lại càng thích.

      Nhưng chính lại mơ hồ bản thân mình có điều gì đúng, mỗi lần gây gổ, luôn dùng tới chiêu hòa giải mạo hiểm như thế này.

      Cho đến khi Khanh mẹ cảm thấy hai người bọn họ ở trong phòng bếp quá lâu, tới gõ cửa, Lục Phóng mới thả Nhượng Nhượng nhếch nhác ra.

      "Các con làm gì vậy?" Khanh mẹ nhìn mặt Nhượng Nhượng đỏ tới tận mang tai.

      Phía dưới phòng bếp có rất nhiều chén bát vỡ, đều là kiệt tác của tên cầm thú này. "Đều do . . . . . ." Trực giác Nhượng Nhượng nghĩ mình phải gạt bỏ mối quan hệ này sang bên, bày tỏ mình là bị ép buộc , mặc dù người cuối cùng có cảm giác kích thích gấp mấy lần là . Nhưng lời này vừa ra, chợt cảm thấy đúng.

      "Cái con bé này, dù gây gổ cũng thể ném bát đĩa nha. Lục Phóng người ta chạy mất sao?”

      Nhượng Nhượng cảm kích vạn phần thuần khiết của mẹ mình, bà còn phối
      hợp ra vẻ tức giận, “Dù có hay chàng đó cũng ở đây rồi!” Dứt lời bà căn bản dám quay đầu vào, nhanh ra khỏi phòng bếp.

      Thời điểm Lục Phóng ra bên ngoài, Nhượng Nhượng lần đầu tiên nhìn thấy mặt khác của , có người khác thân ái dễ gần đến như vậy hòa ái với đám người họ hàng thân thích, trực tiếp bắt sống tâm của chị Đường, em trai họ, cháu ngoại, em họ, tiếng em rể, em rể nghe sao mà ngọt thế.

      Duy chỉ có Nhượng Nhượng, bọn họ phân cách ràng như Sở và Hán, cũng thèm trả lời, cho dù ai cũng có thể nhìn ra đây là đôi tình nhân giận dỗi. Nếu , ai lại đến gần sát năm mới đến nhà người bao giờ.

      Đợi náo nhiệt qua, mọi người bắt đầu tìm về với giường. Lục Phóng suy tính nhìn Nhượng Nhượng, ý tứ trong mắt vô cùng ràng, Nhượng Nhượng thể làm gì khác hơn là chuyển quyền phát biểu sang cho mẹ mình.

      Khanh mẹ thèm để ý tới ánh mắt thỉnh cầu của Nhượng Nhượng, cũng làm chủ để Nhượng Nhượng và em họ chen chúc chiếc giường lớn, mà Lục Phóng ở lại trong khuê phòng của Nhượng Nhượng.

      Đáy lòng Nhượng Nhượng khen mẹ mình đúng là người có nguyên tắc mà, cũng đúng thôi, con chưa gả chưa cưới sao có thể ở chung với người đàn ông khác?

      Ngày tiếp theo, sáng sớm Nhượng Nhượng vừa về đến nhà, Lục Phòng làm điểm tâm, mặc dù mẹ nàng mua bánh trôi đông lạnh từ siêu thị, nhưng dù gì chính cũng tiếp nhận vụ này, loại thái độ này được hết sức đánh giá.

      “Nhượng Nhượng, con Lục Phóng có phải tốt quá mức hay ?” Khanh mẹ lôi kéo Nhượng Nhượng hỏi . Bà cảm thấy người như Lục Phóng, các có thể xếp hàng dài từ trấn đông kéo sang tận trấn tây, thái độ này, có chút cố ý lấy lòng rồi.

      Huống chi con của mình thấy thế nào cũng giống người có thể quyến rũ nam nhân, đừng là có thể cưỡi đầu , tức giận lại còn ném bát.

      “Nhớ năm đó cha con đống cứt trâu theo đuổi mẹ đây đóa hoa tươi, cũng còn chịu khó đến nước này à?” Khanh mẹ thầm .

      Đây là lời , Khanh cha vóc dáng cao, tướng mạo bình thường thấy thế nào cũng nghĩ được năm đó, có thể lấy được Khanh mẹ - người được xưng là hoa khôi của trấn.

      Nhượng Nhượng kinh dị nhìn mẹ mình, trách được người ta cưới xin phải theo ý kiến của cha mẹ, dù sao trải nghiệm của cha mẹ lớn hơn nhiều so với mình. Mặc dù mọi người đều bị Lục Phóng làm cho mê muội, nhưng ít ra mẹ mình và mình là người thanh tỉnh.

      Vô số lần Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng là ‘người đàn ông tốt’, đó là quá kiểu cách, quá ra vẻ, thế nhưng ‘người đàn ông tốt’ này lại tốt đến mức dọa người…

      “Chỉ là cũng nhìn ra con có thể có đồ vật gì để nó mưu đồ? Đây câu đố khó giải.” Khanh mẹ nhìn Nhượng Nhượng như nghiên cứu vi sinh vật trong phòng thí nghiệm. Hận thể đặt dưới kính hiển vi để quan sát.

      ra Nhượng Nhượng cũng cảm thấy như vậy, nàng chỉ có thể giải thích được duy nhất hành động khác thường của Lục Phóng, đó chính là ‘tình ’ trong trò chơi của bọn họ, Nhượng Nhượng xác định được liệu Lục Phóng có biết mình là người kia , bởi vì thông tin cá nhân trong trò chơi có tính bảo mật, theo lý thuyết tuyệt đối thể tra ra thân phận ngời đời thực. Hơn nữa cho dù tra ra được, trăm dặm tình kia lên được cái gì chứ? Cũng chỉ là sản vật nhàm chán của mọi người. Chỉ trừ giải thích này, Nhượng Nhượng tìm ra được mình có điểm đặc biệt ở chỗ nào.

      “Nhượng Nhượng, mặc kệ như thế nào, con nhất định phải nhớ được vượt rào trước hôn nhân, bây giờ mặc dù người trẻ tuổi các con đều phải có tư tưởng mở, nhưng theo kinh nghiệm của mẹ, cho dù là đàn ông hai nghìn năm trước, hay đàn ông hai nghìn năm sau, đều người đàn ông nào quan tâm đến trinh tiết của vợ mình.”

      Lời Khanh mẹ là lời vàng ngọc, Nhượng Nhượng gật đầu, thế nhưng thể trách , đụng phải Lục Phóng, có cách nào kiên định ý chí.

      Bên này Khanh mẹ khuyên bảo Nhượng Nhượng phải đoạn tuyệt với chữ ‘muốn’, mặc dù thể khôi phục tấm thân xử nữ, nhưng cố gắng tận lực giảm bớt số lần, cũng coi như nỗ lực vì chồng tương lại, dù sao cũng cố. Bên kia, Lục Phóng nhân cơ hội lấy lòng em họ bán Nhượng Nhượng.

      Sau đó bọn họ thảo luận giá cả thu mua, kết quả em họ ngây ngốc chỉ đề ra cầu duy nhất, đó chính là thời điểm kết hôn phải dùng xe 728 xa xỉ làm xe hoa.

      Nhượng Nhượng cảm thấy giá tiền mình bị bán hơi thấp, sau đó em ngây ngốc sau này đấm ngực dậm chân tiếc hận, sao lúc ấy lừa gạt lấy luôn 728? Đáng tiếc, cơ hội mất trở lại.
      Last edited by a moderator: 3/11/14

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29

      “Em…buổi chiều có hẹn chơi đấu địa chủ với Bổn Bổn” Khanh Nhượng Nhượng cự tuyệt đề nghị ra ngoài dạo của Lục Phóng, trực giác của lần này cũng đơn giản như vậy.

      “Đúng, là nhờ ấy hẹn em” Lục Phóng nắm lấy tay, chờ lý do cự tuyệt tiếp theo của Khanh Nhượng Nhượng.

      “Mùng ở đây có truyền thống ăn chay” Khanh Nhượng Nhượng bừa.

      “Cho nên chúng ta càng phải tập ăn chay ăn mặn”. Lục Phóng thông minh đánh lời của trở về.

      “Nhưng…mẹ em cho phép” Khanh Nhường Nhường nghiến răng, mang mẹ mình ra.

      “Chúng ta có thể ra ngoài làm, cũng đặt khách sạn rồi.”

      “Nhưng…tại sao lại là bây giờ, quanh năm suốt tháng đều phải làm, mồng người giết heo còn nghỉ, dựa vào cái gì em ngày nghỉ” Khanh Nhượng Nhượng tự kinh bỉ bản thân mình quá giả tạo. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình, đàn ông càng ăn được càng nhớ, cũng biết mình làm sao muốn Lục Phóng mãi mãi ăn được mình, mãi mãi nhớ đến mình.

      Nhưng mà loại suy nghĩ này có phải cũng quá ngây thơ rồi?!

      chỉ biết ngày đầu năm làm, ý nghĩa cả năm đều làm được, nếu ngày này làm, cả năm đều có thể làm được”

      Khanh Nhượng Nhượng lúng túng, tại sao có thể ra thẳng thắng như vậy chứ, còn mặt đỏ hơi thở gấp, rất muốn nhắc nhở , phải chú ý đến khoa học đừng quá mê tín. Nhưng, xưa nay đều là hảo hán chịu thiệt trước mắt, ràng hôm nay trốn thoát kiếp này, vả lại chỉ khi Lục Phóng có cầu đối với mới có khuôn mặt dễ gần chút, bình thường đều là khó gần.

      Nhưng Khanh Nhượng Nhượng lại thể khoe ở trước mặt mọi người.

      Nhớ lúc chị họ kết hôn, mọi người ai cũng hâm mộ, mỗi lần chị ấy đến tháng quần lót đều do rễ giặt sạch, dến nỗi hỏi han ân cần quả thực chính là chuyện thường ngày, đều đáng nhắc đến.

      Nhưng lúc đến lượt , lại có thể tìm được người đàn ông như vậy. Chị họ, em họ bao gồm cả cháu đều nhìn Khanh Nhượng Nhượng bằng đôi mắt có chút cảm thông, cảm thấy sau này hoặc là bị Lục Phóng chơi xong liền bỏ hoặc là trở thành trong những người phụ nữ khiêm tốn sau lưng người đàn ông thành công, cần phải đến địa vị ở nhà, chính là có quyền lực, chỉ có thể lấy việc bưng nước, rửa chân cho Lục Phóng làm công việc.

      Chị họ Nhượng Nhượng còn bóng gió với , ra tìm được người đàn ông mình đối với phụ nữ còn quan trọng hơn rất nhiều, hơn nữa ai lại quan tâm phân trâu có xinh đẹp hay khó nhìn hả, có dinh dưỡng là được.

      Tuy rằng tất cả mọi người đều thích Lục Phóng, nhưng chẳng ai quan tâm mối quan hệ này.

      Buổi tối Lục Phóng vẫn thỏa mãn như thường lệ nhưng lại để ý tới Nhượng Nhượng, tiếp tục con đường “nông thôn bao vây thành thị” của , ngay cả mẹ Nhượng Nhượng cũng bởi vì Lục Phóng mang huyết yến* cho , mà đột nhiên cảm thấy thực ra bán con cầu vinh cũng phải là việc thể làm được.
      * Huyết yến
      Ðây là loại tổ yến có màu đỏ tươi và là loại có giá cao nhất trong số các màu vì hiếm hoi và có nhu cầu tiêu thụ cao. phải cơ sở sản xuất nào cũng có loại tổ yến này. Và nếu có chăng nữa loại huyết yến cũng chỉ có thể thu hoạch 1-2 lần trong năm với tỉ lệ rất mà thôi. Số lượng Huyết Yến và Hồng Yến chiếm chưa đầy 10% tổng sản lượng tổ yến thị trường thế giới. Người ta cho rằng màu đỏ của Yến Huyết là do trong quá trình làm tổ, chim yến tiết đủ nước bọt nên dùng máu của chính nó để trộn lẫn với nước bọt xây tổ.

      Vì vậy, 10 giờ buổi tối đầu tiên mẹ Nhượng Nhượng liền kêu gào Nhượng Nhượng ngủ, đến đêm thứ hai kéo dài đến 10 giờ rưỡi, đến cuối cùng, bà chỉ tiếng “Đừng ngủ quá muộn”, chính mình ngủ trước.

      Trực tiếp dẫn đến bi kịch xảy ra, Khanh Nhượng Nhượng ở nhà mình còn phải lén lén lút lút rời giường lúc trời chưa sáng, làm bộ từ bên ngoài trở về.

      Đến khi ngày nghỉ kết thúc, cháu ngoại Nhượng Nhượng khóc rống cho Lục Phóng , ngay cả mẹ Khanh Nhượng Nhượng cũng chân thành câu “ Lần sau trở lại chơi”. Nhượng Nhượng nhìn mẹ muốn lại thôi, câu sau nhất định là, “Cho dù chia tay, dì cũng hoan nghênh con đến làm khách”

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy nếu như KTV, mẹ chắc chắn muốn hát nhất là Mang theo chim én củ người, mang theo cha của người, ngồi vào chỗ lịch và tao nhã của người” (giai điệu xin mô phỏng biểu đạt của thành thị).

      đường trở về, Nhượng Nhượng muốn tiếng “Cảm ơn” từ đáy lòng với Lục Phóng.

      Sắc mặt Lục Phóng khó chịu nhìn lại “Cảm ơn …chuyện gì?”

      “Cảm ơn chuyện kết hôn của chúng ta ở trước mặt cha mẹ em. ”.Thực ra, Khanh Nhượng Nhượng vẫn rất lo lắng về chuyện này, nếu cha mẹ phát tiền trảm hậu tấu, nhất định đau lòng chết.

      Lục Phóng lên tiếng, dọc theo đường hai người đều trầm lặng, Nhượng Nhượng cảm thấy có chút khó hiểu, trước kia Lục Phóng đều có thể thay đổi phương thức dụ dỗ mình chuyện, mặc kệ lúc ấy tức giận vẫn khiến vui vẻ.

      Căn cứ vào cảm giác áy náy, ngày lễ tình nhân sắp đến, Nhượng Nhượng cảm thấy nên có chút biểu , đều vợ chồng cãi nhau cuối giường hòa, cùng lắm ngoại trừ tặng sô la ngoại, lại tặng thêm chút “đồ ngọt” nữa.

      Trong lòng Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, lúc nào thích ứng với loại cuộc sống vợ chồng này, lại còn có thể tính toán chủ động lấy lòng của Lục Phóng? Chỉ là xưa nay là người có thể cong, có thể duỗi, tội gì phải chống lại cuộc sống thoải mái này chứ?

      Tuy Lục Phóng đối cới càng ngày càng lạnh, nhưng hề bỏ việc nhà, ừ, chuyện phòng the cũng lười biếng, cũng có dấu hiệu bên ngoài, cho nên Nhượng Nhượng cảm thấy mình lùi bước trời cao biển rộng cũng là hợp lý, tính là mất mặt.

      Mặc dù năm mới là tình cảnh mới, nhưng cũng có ảnh hưởng cho người cũ quay về. Chẳng qua là Khanh Nhượng Nhượng tuyệt đối ngờ rằng là ở ngày 24 tháng 2 thế này, trong cuộc sống mỉa mai gặp Tiêu Hàng lần nữa.

      trở về”. Tiêu Hàng đứng trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, cười nhạt, thể ra nước ngoài chuyến tính cách cũng hào phóng hơn.

      Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Hàng Khanh Nhượng Nhượng liền xuống lầu, còn đặc biệt xin nghỉ với Cherry, cái này gọi là tò mò hại mèo, thể hiếu kỳ Tiêu Hàng tìm làm cái gì?!

      “Chúng ta đến phía trước ngồi chút được ?” Tiêu Hàng chỉ quán cà phê xa.

      Khanh Nhượng Nhượng ngoan ngoãn gật đầu, gặp lại Tiêu Hàng chỉ cảm thấy quá khứ đủ loại chân như vậy, mà bây giờ lại giống như người đạp mây bay ở trời. Như kịp chờ đợi muốn mượn tay của Tiêu hàng đặt chân tới mặt đất.

      Sau khi ngồi xuống, Tiêu hàng lấy ra cái túi, “Quà tặng cho em”

      Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, Tiêu Hàng quả nhiên trước kia công tác gì đó chưa từng nghĩ có quà cho mình, Khanh Nhượng Nhượng mở ra xem, là cái khăn lụa Hermes, màu sắc rất đẹp. “ Làm sao ? Cái này rất tốn kém”

      có việc gì, lúc mua giảm giá 30%.” Tiêu hàng giải thích.

      Khanh Nhượng Nhượng lúc này mới yên lòng lại, đây mới là Tiêu Hàng biết , người đàn ông gặp gỡ thời gian.

      “Lâu như vậy em sống có tốt ?” Tiêu Hàng gần như có chút khó mở miệng.

      Có lẽ có chút mong đợi nghe Khanh Nhượng Nhượng , “ tốt, rồi em làm sao có thể sống tốt?” thế nhưng Khanh Nhượng Nhượng chưa bao giờ biết làm nũng ở trước mặt Tiêu Hàng là vật gì, chỉ có lúc đối với Lục Phóng, mới có thể giở trò vô lại.

      “Khá tốt, sao?” Khanh Nhượng Nhượng lễ độ đáp.

      Im lặng hồi lâu, Tiêu Hàng mới : “ xem thư của em gửi, xin lỗi, lúc đó còn biết kế tiếp ở đâu, cho nên…” Tiêu Hàng sai, Khanh Nhượng Nhượng hiểu, phải là người vì phụ nữ mà hi sinh bản thân, muốn làm Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, sau đó có thể Hongkong hoặc Đài Loan, ai còn có thể nhớ đến Khanh Nhượng Nhượng chút đây?

      Khanh Nhượng Nhượng tiếp tục trầm mặc, dù sao vẫn thể ngược lại an ủi phụ tình nữa, an ủi , có gì, chỉ cần chào ta là được. Khanh Nhượng Nhượng quan tâm đối với loại đàn ông này

      “Nhượng Nhượng, chúng ta còn có thể làm lại từ đầu ?” Tiêu Hàng đột nhiên hỏi.

      Câu hỏi này dọa Khanh Nhượng Nhượng giật mình.

      “Nếu như phải là thư của em, cũng biết tình cảm của em đối với sâu như vậy?” Tiêu Hàng kích động.

      Khanh Nhượng Nhương nghĩ nếu biết dùng tình cảm sâu như thế, khi đó làm gì, chẳng qua là cảm ơn nhiểu chuyện, tại đoán là thể tìm được người phụ nữ nào tốt như như vậy, cho nên muốn quay lại.

      Tiêu Hàng bắt lấy tay Khanh Nhượng Nhượng, “ trở về, bao giờ rời em nữa”. Đừng , là có chút thâm tình chân thành như thế này “ uy hiếp em, em suy nghĩ chút được ?”

      Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới Lục Phóng, trong lòng cảm thấy hổ hẹn với Tiêu Hàng, thẳng thắng cự tuyệt có chút nên lời, cuối cùng nghĩ nên khéo léo chút.

      “Theo dạo cửa hàng chút được ? muốn mua chút đồ”

      Khanh Nhượng Nhượng .

      “Là mua cho mẹ mấy bộ quần áo, cũng mua cho em chút, đối với quần áo phụ nữ quen, được ?” Tiêu Hàng , đầu óc Khanh Nhượng Nhượngnóng lên liền đồng ý rồi. Đó là bởi vì chợt nghĩ đến Lục Phóng cử người điều tra mình, nếu như hôm nay bị phát và Tiêu Hàng ở chung chỗ, có thể có chút ảnh hưởng hay ? Khanh Nhượng Nhượng thực rất mong đợi kết quả.

      chứng minh, cho dù người đàn ông giản dị như Tiêu Hàng, đánh chủ ý lên người phụ nữ, cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Lúc Tiêu Hàng mua quần áo cho em , lấy cớ Khanh Nhượng Nhượng có dáng người giống em của , cầu nàng thử. Cuối cùng mua quần áo lại bày tỏ muốn tặng cho Khanh Nhượng Nhượng.

      “Bộ váy này em mặc là đẹp mắt, Nhượng Nhượng coi như người bạn tặng quần áo cho em được ?” Sau khi Khanh Nhượng Nhượng nhiều lần cự tuyệt, Tiêu Hàng mở miệng được.

      Khanh Nhượng Nhượng thở dài tiếng, cảm thấy lại dây dưa nữa phải lỡ hẹn bữa ăn tối lễ tình nhân với Lục Phóng, chỉ có thể nhận lấy, nhận lấy ý nghĩa liền tha thứ , như vậy cái mũ phụ tình người Tiêu Hàng cũng được tháo xuống, quả nhiên tùng đại khẩu khí, ngay sau đó bỏ quần áo vào hộp hình vuông nhét vào túi của Khanh Nhượng Nhượng.

      “Đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng hoài nghi mắt mình nhìn lầm.

      hi vọng lần sau lúc thấy em, em có thể đeo nó.” Ánh mắt Tiêu Hàng nhìn thẳng Khanh Nhượng Nhượng , cảm giác mình rất có khí thế, đáng tiếc ở trong mắt Khanh Nhượng Nhượng bị áp bức cùng phẫn nộ, hôm nay mới biết được bị số người áp bức là loại hưởng thụ, mà bị người nào đó áp bức lại hết sức chán ghét. Tiêu Hàng may mắn chạy nhanh, chỉ chớp mắt liền vào xe taxi, khiến Khanh Nhượng Nhượng cầm chiếc hộp nhẫn đứng sững sờ bên đường.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30

      Khanh Nhượng Nhượng rời tập đoàn A&E vừa đứng ra chỗ cũ - tìm được xe Lục Phóng ở bảng trạm xe buýt trong lòng vừa sợ hãi vừa hưng phấn, là hứng thú tệ hại, phỏng chừng là bị ngược quen rồi.

      xin lỗi, chuyện của công ty quá bận rộn”.Cái này gọi là cố ý dối, Khanh Nhượng Nhượng cảm giác được chính mình có gan vui vẻ phạm tội.

      “Ừ” Sắc mặt Lục Phóng rất bình thản, còn quay qua giúp Khanh Nhượng Nhượng thắt dây an toàn.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn Lục Phóng bên cạnh, hồi đó may mắn Tiêu Hàng xuất ngoại. Lục Phóng lại mang đến nơi hết sức vắng vẻ, xe cách nào lái tới gần, chỉ dừng lại ở đầu đường rất xa, chuẩn bị tới dọc theo con đường mà đèn hoa sen xoay tròn ở trong gió chiếu rọi, ở chỗ sâu trong có đình viện, cửa viết hai chữ “Về nhà”. Lúc vào trong, Nhượng Nhượng mới phát đây là quán bar được trang trí rất ấm áp rất khác biệt.

      Hiếm có ở ngày Valentine khách cũng nhiều, nào biết đâu rằng đây là nơi có quy định hội viên chặt chẽ, phí hội viên cũng thấp bao nhiêu so với phí hội viên sân đánh Golf.

      Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Khanh Nhượng Nhượng có chút chột dạ, đưa chocolate của mình ra giống như dâng vật quý, giả vờ vô ý : “Tặng cho

      Lục Phóng lại mở ra ăn viên, “Cũng tệ lắm, em nỡ mua cho hộp đắt tiền à?” Ở siêu thị, bình thường socola này cũng 350 đồng, Nhượng Nhượng biết hầu như mỗi ngày Lục Phóng đều dạo siêu thị mua thức ăn, cho nên cũng nghĩ qua về mặt giá tiền có thể lừa dối .

      “Dù sao có tặng cũng hơn so với tặng, quà tặng của em đâu?” Khanh Nhượng Nhượng vươn tay, khó có được tâm tình tốt, cũng có hứng thú liếc mắt đưa tình với Lục Phóng.

      “Ở cốp sau xe, quên lấy” ném chìa khóa cho Nhượng Nhượng, để Nhượng Nhượng tự mình động thủ cơm no áo ấm. cũng khó được so đo cùng , dù sao trước kia cũng là ăn khép nép cầu hòa .

      Ở phía sau đợi nhìn thấy cái hộp đầy hoa hồng phấn, ở giữa dùng hoa hồng màu đỏ vây quanh trái tim nhiệt tình liền cảm thấy rất lúng túng, hèn gì Lục Phóng chịu tự mình đến hiến vật quý.

      Quà tặng máu chó và Thiên Lôi thế này cũng là làm khó Lục Phóng, Nhượng Nhượng cảm thán, lúc trước xem phim truyền hình nam chính dùng chiêu này hướng về phía nữ chính cầu hôn thành công cũng cảm thấy lãng mạn vô cùng, cảm thán liên tục, càng về sau, nam nữ chính khổ tận cam lai, người có tình thành người nhà, nhịn được khóc đến rất vui vẻ, lúc đó Lục Phóng còn trận trận chế nhạo.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy màn này diễn ở trong ti vi tự nhiên, nhưng chuyển đến cuộc sống thực tế, cảm thấy vẫn được tự nhiên, bởi vì đầu Nhượng Nhượng bắt đầu suy nghĩ, sựa có nơi đặt nhiều hoa như vậy trong nhà, vứt lại rất đáng tiếc, dù thế nào vốn là tấm lòng người ta, nhưng mà xem chừng Lục Phóng cũng để cho số hoa này liên tục nằm trong cóp xe sau trở thành xác khô.

      Khanh Nhượng Nhượng cả kinh, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của chính mình rát giống người vợ, còn có cảm giác Loli, ngay cả thiếu nữ cùng phụ nữ trưởng thành đều tính, là thương tâm.

      Khi Khanh Nhượng Nhượng trở lại chỗ ngồi, vốn còn muốn dùng từ gì đó ca ngời tình cảm sâu đậm vĩ đại của Lục Phóng, may là lão nhân gia cũng tự biết mình, cũng ngồi tại chỗ, mà là ở quầy rượu gảy đàn ghi-ta.

      Đợ khi tới, mới hắng giọng cái, cầm microphone kéo chặt, chậm rãi gảy dây đàn, chốc gian giống như thế giới đềutĩnh lặng laoij, trong đầu NHượng Nhượng quơ tới quơ lui câu kia trong lời bài hát ‘’now anhd forever, I vill your man(bây giờ và mãi mãi, tôi là người đàn ông của em?’’. Những lời này, nếu như dùng tiêng strung có vẻ có chút thô tục, nhưng để hát tiếng , nghe lại hết sức thoải mái.

      Nhượng Nhượng nhìn Lục Phóng cười ngây ngô, thậm chí lúc hát xong, ngay cả vỗ tay đều quên, ngược lại là người quanh mình vỗ tay nhiệt liệt.

      ‘’ ngờ giọng hát hay như vậy?’ Khanh Nhượng Nhượng ca ngợi từ tậnđáy lòng, mặc dù bình thường cảm thấy Lục Phóng chuyện trầm thấpđạm đà, nhưng mà nghĩ tới hát cũng có thể tuyệt vời như vaayh.

      ‘’Lúc đại học, ý nghĩ nóng lên từng muốn làm bạn nhạc.’’ cười nhạt.

      Đầu óc Nhượng Nhượng nống lên, người đàn ông gồm đủ công ty cùng khí chất nghệ sĩ khiến cho người ta’’do dự’’, ra mình cũng tính là kém, giữa mọi người coi như là bình thường, thậm chí có thể mặt dày câu xem như trung bình, dường nhưng cảm giác so sánh cùng , cảm thấy chính mình dường như cái gì cũng phải, kém đến thái quá. Là tốt so với luôn luôn là loại người đến LTV ca hát liền ngừng chạy vào toilet.

      Ánh mắt của người chung quanh ao ước, làm cho Khanh Nhượng Nhượng có chút phiêu phiêu dục tiên, người chồng như vậy mang ra cửa thực muốn tự hào cũng được. Lúc Lục Phóng toilet, trong nhận thức Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn say mê chồng của chính mình.

      ‘’ gảy đàn ghi -ta rkhông tồi’’ Khanh Nhượng Nhượng vì che giấu mặt mình hồng, bắt đầu nhảm.

      ‘’Em đối với đàn ghi-ta rất hiểu?’’ Lục Phóng liếc mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng, có chút mơ hồ khiêu khích, chỉ là thoáng qua, Khanh Nhượng Nhượng lại chú ý.

      ‘’ hiểu, nhưng mà em muốn học.’’ Sau khi nhìn thấy Tiêu Hàng lần nữa, Khanh Nhượng Nhượng liền hiểu được, nghic chỉ có cùng Lục Phóng, lần đầu tiên gan to như vậy lên ý nghĩ của mình. môn nhạc cụ cũng quay về này vẫn là tiếc nuối của , Khanh Nhượng Nhượng cũng hi vọng có ngày có thể vì Lục Phóng diễn tấu ra ca khúc muốn biểu đạt.

      ‘’Học ghi-ta cần bền lòng, phải lát có thể học được.’’ Lục Phóng khóa ánh mắt Khanh Nhượng Nhượng.

      Ý chí Khanh Nhượng Nhượng kiên định, có thể nghe ra câu của Lục Phóng có hàm ý khác’’ chúng ta có rất nhiều thời gian đúng ?’’

      Lục Phóng bật cười, hôn chút ở môi Khanh Nhượng Nhượng,’’Rất nhiều thời gian.’’

      Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng thầm vui vẻ, biết cái này có tính Valentine’’Thề non hẹn biển’’ hay ?

      --------------------------------------------------------------------------------------------

      Whenever I'm weary From the battles that rage in my head .

      Bất cứ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi vì những mâu thuẫn gay gắt trong đầu tôi

      You make sense of madness When my sanity hangs by a thread .

      em tạo cho tôi cảm giác đam mê khi ý chí tôi như treo sợi chỉ

      I lose my way but still you Seem to understand

      Tôi lạc lỗi nhưng dường như em vẫn hiểu

      Now and forever I will be your man .

      Hôm nay và mãi mãi tôi là người đàn ông của em.

      Sometimes I just hold you

      Đôi lúc tôi ôm em chặt vào lòng

      Too caught up in me to see

      chặt để có thể biết là

      I'm holding a fortune That heaven has given to me

      Tôi nắm giữ vận mệnh mà Thượng Đế trao

      I'll try to show you Each and every way I can

      Tôi cố gắng cho em thấy bằng mọi cách tôi có thể

      Now and forever I will be your man

      Hôm nay và mãi mãi tôi là người đàn ông của em

      Now I can rest my worries And always be sure

      Bây giờ tôi có thể xóa mọi âu lo và tin chắc rằng

      That I won't be alone anymore

      mình còn đơn nữa

      If I'd only known you were there All the time

      nếu như tôi biết được em luôn ở đó

      All this time

      Toàn bộ thời gian này


      Until the day the ocean Doesn't touch the sand

      cho đến ngày đại dương còn chạm vào bờ cát nữa

      Now and forever I will be your man

      Hôm nay và mãi mãi tôi là người đàn ông của em

      Now and forever I will be your man

      Hôm nay và mãi mãi tôi là người đàn ông của em
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31.1

      Sau thời gian ước định, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy sảng khoái tinh thần, vậy coi như là biến thành hẹn ước ? Mặc dù nếu như có thể tin tưởng lời hứa hẹn của đàn ông, heo mẹ cũng lên cây, nhưng Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy cần phải tạm thời thử lần.


      buổi sáng tinh mơ, lúc Khanh Nhượng Nhượng còn lắc lư ở xe buýt, nhận được điện thoại của chị Quả Quả. “Nhượng Nhượng, em còn bao nhiêu phút mới đến công ty?”


      Mặc dù Khanh Nhượng Nhương buồn bực, nhưng vẫn trả lời, “Chưa tới 20 phút thôi”


      Phía bên kia “Ba” tiếng liền cúp, Khanh Nhượng Nhương than thở câu giải thích được. Lúc vào phòng làm việc, mới có dịp hỏi thăm chị Quả Quả ý nghĩa cuộc điện thoại đầu đuôi kia.


      “A, chuyện là như vậy, trợ lý Bob có việc gấp tìm tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc lại mở máy, cho nên để cho chị hỏi em chút” Chị Quả Quả giải thích làm người ta hiểu ra sao.


      “Chuyện Tổng giám đốc mở máy hay đâu liên quan đến em?” Tim Khanh Nhượng Nhượng đập bùm bùm, phải là bị mọi người phát cái gì chứ?


      “Ai, cái này , đều do ngày trước Hòa Đa lắm chuyện, mỗi lần làm em luôn có thể đụng phải tổng giám đốc, đồng hồ sinh học phù hợp quá lớn, cho nên trợ lý Bob còn cửa cầu cứu mới nghĩ đến em. Em đừng , cũng là khéo, em chân trước vào, tổng giám đốc chân sau đến, là rất trùng hợp." Chị Quả Quả còn cười.


      Ngay lập tức sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng u ám, cũng biết như vậy tốt, mỗi lần muốn trước, để cho Lục Phóng đến sau, sống chết chịu, cái này bị người có lòng nhìn ra đầu mối?


      “Nhượng Nhượng, đừng để trong lòng, đây đều là trùng hợp, trùng hợp, phải duyên phận, dù là có, đó cũng là nghiệt duyên. Tổng giám đốc là ai, sao chúng ta có thể với cao, nên cũng đừng quá để ở trong lòng." Chị Quả Quả bắt đầu an ủi Khanh Nhượng Nhượng.


      Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, chị Quả Quả còn chưa có phát bí mật kia, còn tưởng rằng mình bởi vì loại trùng hợp này mà cảm thấy có duyên với Lục Phóng, ngược lại nổi lên suy nghĩ an phận.


      “Em và tổng giám đốc có duyên sao?” Khanh Nhượng Nhượng cố ý rất mong đợi hỏi, biết càng như vậy, chị Quả Quả lại càng nghi ngờ.


      “Nào có, mọi người đều vội làm, liền vài phút như vậy, có bao nhiêu người vào công ty, chẳng lẽ mọi người đều có duyên với tổng giám đốc? Em đừng suy nghĩ nhiều.” Chị Quả Quả vỗ vỗ đầu Khanh Nhượng Nhượng.


      Khanh Nhượng Nhượng phối hợp “A” tiếng, chẳng qua là lúc đó còn chưa có ý thức được, chị Quả Quả đúng, duyên phận và Lục Phóng là nghiệt duyên.


      Khi nhìn thấy TV giới thiệu giáo đường Thánh Paul từng tổ chức lễ cưới của Charles và Công nương Diana liền ý thức đến. Giáo đường Thánh Paul này cực kỳ hùng vĩ nóc nhà hình tròn, Khanh Nhượng Nhượng cảm giác mình cho dù chết cũng quên được.


      Khanh Nhượng Nhượng quá mức kinh ngạc cho nên lúc Lục Phóng ở phía sau cũng có phát .


      Giáo đường này… phải lúc ở Bỉ chụp trong máy ảnh sao? Chỉ là giáo đường Thánh Paul độc nhất vô nhị này cũng là ở Luân Đôn, nước . Làm sao Khanh Nhượng Nhượng có thể đồng thời kết hôn ở Luân Đôn, mà tỉnh lại ở Bỉ đây?


      có gì giải thích sao?” giọng Khanh Nhượng Nhượng tràn đầy đè nén bình tĩnh.

      Lục Phóng chỉ hừ lạnh tiếng. “Em muốn tiếp tục trò chơi này sao?”

      Nụ cười chế nhạo mặt Lục Phóng khiến suy nghĩ Khanh Nhượng Nhượng lập tức nổ tung. Trò chơi, ra là trong thực tế cũng có trò chơi. “Em chỉ muốn biết ngày đó xảy ra chuyện gì?”

      Lục Phóng trầm mặc chốc lát, nhưng vẫn là đáp án khiến đáy lòng Khanh Nhượng Nhượng hoang mang. Ngày đó tìm được Lục Phóng tuyên truyền mô hình ở trước giáo đường St.Paul ở Bỉ, chỉ nhớ chính là máy chụp hình lồng ngực, cùng tờ giấy kia viết chụp hình.

      Chỉ là ngày đó Lục Phóng nhưng có thời gian chơi đùa với , cho nên chỉ đuổi về phòng, để cho ngủ giấc ngon, làm mộng đẹp.

      Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, ra đó là chỉ giấc mộng đẹp. hèn gì trong giấc mộng, mục sư kia chính là tiếng Hoa. Tất cả đều có rất nhiều trùng hợp, chẳng qua là Lục Phóng vẫn biết cuộc hôn nhân cũng chỉ là giấc mộng của mà thôi.

      Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy máu dâng trào, tưởng rằng nghiêm túc sắm vai nhân vật trong cuộc hôn nhân đó, nhưng bên ngoài đối phương lại diễn kịch, nhìn biểu diễn giống như thằng hề: “ biết đây là giả, tại sao….”

      còn tưởng rằng những người phụ nữ như các em chỉ là đẳng cấp lính mới mà thôi, nếu như vậy suy nghĩ càng có thể bắt đầu ra được trò chơi, cũng ngại chơi cùng em chút.” Nét mặt Lục Phóng hề giống như giọng điệu của nhàng như vậy.

      “Chỉ là em, nếu bởi vì trở lại mà muốn kết thúc trò chơi, cần gì phải diễn như chuyện đau khổ vậy, biết chuyện còn tưởng rằng làm gì em?” Lục để cười đến rất châm chọc, “Cũng tốt, dù sao trò chơi này cũng chơi chán rồi.”

      biến , cút .” Nước mắt Khanh Nhượng Nhượng ngừng chảy xuống, hóa ra vẫn luôn đứng đơn trong cuộc hôn nhân này, đứng thành truyện cười.

      “Chơi tốt, nhớ tới trong trò chơi trước kia em thú vị hơn nhiều, Khanh Nhượng Nhượng , đối với em , có chút thất vọng.”

      Trong lời của Lục Phóng , thành công gọi lý trí còn sót lại của Khanh Nhượng Nhượng trở về. “ cái gì, có biết em….”

      “Nếu như phải em cố ý trước mặt bố trí trận tìm bắt kẻ trộm lớn như vậy, tại có lẽ cũng biết em là ai?”

      Trong lời Lục Phóng ràng có chuyện, ràng ý kia chính là Khanh Nhượng Nhượng cố ý tới tiếp cận, tóm lại lại, tất cả đều là ngu ngốc, là tự chui đầu vào lưới, hoặc lại là tính toán mưu kế?”

      Đúng, đúng lỗi của em, ở sáu năm trước chính em thấy , tại, mong ở trước mặt diễn trò?” Khanh Nhượng Nhượng mỉa mia phản đối.

      Lục Phóng lên tiếng, quả thực là sau khi ở cửa hàng nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng có cử chỉ khác thường như vậy, mới cho người kiểm tra, ngờ ràng làm phục vụ ở quán cà phê , lại kiểm tra được mình chơi trò chơi đoạn thời gian cái kia, cử chỉ của khuôn mẫu, chút nghĩ hợp, cho nên suy luận ra Khanh Nhượng Nhượng chính là người kia cũng khó khăn.

      “Hoặc chỉ là người đàn ông trước của em , cho nên em thể chờ đợi được muốn tìm người kế tiếp”. Lục Phóng châm chọc , “ trở lại, em liền vội vã nhảy ra cái trò chơi này?”

      “Đúng vậy, thể chờ đợi, chỉ là trong trận chơi này, Lục chiếm hết chỗ tốt, có phải hay nên thưởng cho em ít phí thiệt hại thanh xuân? Hoặc là phí nghỉ việc?” Thay vì làm kẻ ngu mong đợi tình , còn bằng làm người thông minh ham, ở lúc chiếm được tình , lấy được bánh bao cũng là tốt, Khanh Nhượng Nhượng cũng sợ bị cười nhạo, mà tuyệt thực vì tình .

      lại cảm thấy em nên cho chút phí tổn thất” Lục Phóng cười xấu xa, ngụ ý có thể theo Khanh Nhượng Nhượng chơi trò chơi này, nên cảm ơn rối rít. Đây mới chính là bản tính của Lục Phóng tình cảm sâu nặng chân thành, luôn có cảm giác rợn tóc gáy. Lục Phóng thong thả đứng dậy. “ hi vọng em có thể từ chức công việc ở A & EM, Chery cho em thư giới thiệu tốt, ảnh hưởng đến danh dự của em, nhớ em cũng hi vọng bị A & E đuổi ra khỏi cửa, mặc dù như thế có ít phí thôi việc.

      Khanh Nhượng Nhượng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhìn Lục Phóng, trở mặt giải thích từ ngữ vô tình hoàn mỹ “Tạm biệt tiễn.”

      Lúc Lục Phóng vội vàng lớn tiếng cắt đứt, Khanh Nhượng Nhượng ở sau xe hét “Lục Phóng , là quỷ keo kiệt.”

      ngờ Khanh Nhượng Nhượng lưu lạc đến mang thân thể tới bồi thường, ngay cả trình độ phí chia tay cũng kiếm được, ngay cả người hầu cũng bằng.
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31.2


      Tức giận nhất là thể ngờ Lục Phóng còn dám đến nhà thu dọn đồ đạc.


      Khanh Nhượng Nhượng nhìn bóng dáng của lần cuối cùng xuất ở trong phòng này, biết tại sao trong lòng lại sinh ra đành lòng, sinh ra ý muốn để ý tất cả ôm lấy ý nghĩ của , chỉ cần lưu lại. Thậm chí tình nguyện cúi thấp thân mình, ngại thấp đến trong bụi đất, lại sinh ra dây leo quấn vòng quanh , chỉ có điều, tất cả đều chỉ là ý nghĩ mà thôi.


      Lục phóng đại khái cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Khanh Nhượng Nhượng, quay đầu nhìn thẳng ánh mắt của , Khanh Nhượng Nhượng lại giống như thấy được cười nhạo, cười nhạo bây giờ còn bỏ được sao? Cười nhạo còn hoang tưởng bạch mã hoàng tử sao?


      "Đem đồ đạc gì đó lấy , nếu em còn biết dọn dẹp như thế nào đấy?"
      Khanh Nhượng Nhượng theo bản năng nhớ tới chuyện cười, người vợ muốn cùng chồng mình ly hôn, bảo ta thu dọn đồ đạc của ta , sau khi ta đem toàn bộ đóng gói xong, cũng đem ta vác vai mang , "Em
      “Em cũng là của .” Cứ năm chữ như vậy, liền hóa giải cuộc nguy cơ. Chỉ là khôn biết tình cảnh này, có thể rập khuôn hay ?

      Trả lời Khanh Nhượng Nhượng chính là cánh cửa đóng kín lạnh lẽo kia.

      Sau khi Lục Phóng toàn bộ nhà cửa trống rỗng, lại khôi phục giản dị cùng lôi thôi trước kia, chỉ là trải đất còn quay, cho nên Khanh Nhượng Nhượng còn phải cần mời dì làm thêm giờ về.

      Khanh Nhượng Nhượng an ủi chính mình, dù sao cũng tính là thiệt thòi, phòng vạy này cuối cùng vẫn là nhờ phúc khí của trả xong rồi, đợi buổi tối lúc chăm sóc da, lại bắt đầu lo lắng, lo lắng cho da của mình thích ứng nhãn hiệu Lp đắt tiền như vậy, về sau khôi phục lại đến dùng Bảo Bảo Sương, biết còn có thể chịu đựng hay ? Hoặc là có thể tắc lỗ chân lông hay ? Có lẽ lúc ấy nên giả bộ ngu, nếu coi như biết chuyện giáo đường Thánh Paul thực tế là ở Luân Đôn. Nếu lúc ấy giả bộ ngủ, có lẽ hôm nay còn xoa bóp mông? Khanh Nhượng Nhượng biết mình tại sao có khí phách như vậy, sau khi ở lúc hình thức chịu nổi, lại còn nhớ kỹ , nhớ thương cũng tình nguyện giả bộ con rùa.

      Có lẽ chỉ là thực tết luôn là thực tế, ngày mai dù sao vẫn biến thành hôm nay.

      “Khanh Nhượng Nhượng, em ở chỗ nào?” Sáng sớm điện thoại của Chị Quả Quả lại gọi. Khanh Nhượng Nhượng còn tưởng rằng chị là quan tâm mình, dù sao tới trễ, dù sao cũng là muốn từ chức, dứt khoát ngủ lấy lại sức.

      “A, em sao, chỉ là em ngủ quên.”

      “Ai quan tâm em ngủ quên , tổng giám đốc tại cũng còn chưa tới, đại khái em cảm thấy lúc nào em có thể tới công ty?” Xem ra chị Quả Quả coi Khanh Nhượng Nhượng là thần rồi, bất cứ lúc nào bước cùng Lục Phóng đều là nhất trí. Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, cái loại trùng hợp đó bao giờ xảy ra nữa, nhưng mà cũng chỉ là chuyện ngày hôm qua mà thôi.

      “Em biết.” Khanh Nhượng Nhượng tức giận cúp điện thoại, bất luận cái gì người cũng vật, tại thích đem cùng Lục Phóng liên hệ với nhau.

      Lúc Khanh Nhượng Nhượng định đến A&E báo cáo chuẩn bị từ chức, nhưng nào biết lại xảy ra chút tiết mục hơi , tìm được Tổng giám Cher-ry

      “Khanh Nhượng Nhượng, lá gan của em cũng quá lớn, em có phải sớm nghe hay , cho nên hôm nay mới dám đến trễ như thế?” Hòa Đa tiến lên xoa cánh tay Khanh Nhượng Nhượng.

      “Nghe cái gì?” A đúng rồi, sao hôm nay Cherry làm?”

      thể nào, tin tức của em cũng quá bế tắc , Cherry bị điều động nghành sản xuất, tại người đến phòng thiết kế của chúng ta, nghe lợi hại vô cùng.” Hòa Đa vốn cho là Khanh Nhượng Nhượng sớm biết nên mới đến chậm.

      Chị Quả Quả chờ cả đám phụ nữ sớm toàn thân trang bị chuẩn bị nghênh đón cấp mới, Khanh Nhượng Nhượng than thở chính mình, ở nơi này tin tức là lực lượng sản xuất quan trọng nhất, tin tức của mình lại có thể biết bế tắc đến đây, đều do Lục Phóng phân của mình hơn phân nửa chú ý, để cho cũng nửa theo kịp trào lưu.

      Hôm nay rốt cuộc tốt lắm, có chồng, thân nhàng, cả giường lớn cũng do mình chiếm đóng, nghĩ muốn lăn thế nào liền lăn như thế, cũng lo lắng vấn đề lúc ngủ có thể hay đánh rắm hay ?!

      Đợi đến lúc khi tổng giám thiết kế trang sức mới nhậm chứ Michelle rực rỡ xuất , trái tim của Khanh Nhượng Nhượng giống như bị đôi tay người vặn dây thường biến thành loại đau đớn, chí là sao tổng giám thiết kế trang sức mới nhậm chức cần tổng giám đốc Lục to lớn tự mình cùng ?!

      Nhưng chỉ nhìn riêng Michellle, quả đáng giá, khi xuất cán bộ cao cấp đẹp như ngôi sao điện ảnh khí chất lại nữ tính, khiến người ta thể liếc mắt.

      “Oa, trang phục cao cấp của Chanel đặt chế.” Chị Quả Quả ở bên tai Khanh Nhượng Nhượng kêu lên, ánh mắt từ đầu Michelle quét đến dưới chân, “Oa, style mới Manolo năm nay.” Ánh mắt của Chị Quả Quả như ao ước ái mộ. Giày này Nhượng Nhượng biết, trong dục vọng đô thị, Carrie Bradshaw thích nhất nhãn hiệu này.

      “Vị này là Michelle, mới từ Paris trở về nước, chính là Tổng giám thiết kế ngành đá quý mới nhậm chức, hơn nữa cần ràng chính là, Michelle cũng là người đoạt giải vô địch của cuộc thi thiết kế trang sức HRD năm trước.”

      Tonaf bộ xôn xao, chẳng trách Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy vị Michelle này nhìn quen mắt như thế, có thể vừa vào công ty liền trở thành thiết kế Tổng giám cũng phải lạ, lật đổ Cherry.

      Chỉ là Khanh Nhượng Nhượng chú ý nhất còn là, Lục Phóng từ xuất đến rời cũng coi trọng mình, có lẽ phải là Michelle, loại nữ nhân này, mới có thể chân chính muốn tiến vào tầm mắt của , được nghiêm túc đối đãi thôi.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :