Chương 31.1
Sau thời gian ước định, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy sảng khoái tinh thần, vậy coi như là biến thành hẹn ước ? Mặc dù nếu như có thể tin tưởng lời hứa hẹn của đàn ông, heo mẹ cũng lên cây, nhưng Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy cần phải tạm thời thử lần.
buổi sáng tinh mơ, lúc Khanh Nhượng Nhượng còn lắc lư ở xe buýt, nhận được điện thoại của chị Quả Quả. “Nhượng Nhượng, em còn bao nhiêu phút mới đến công ty?”
Mặc dù Khanh Nhượng Nhương buồn bực, nhưng vẫn trả lời, “Chưa tới 20 phút thôi”
Phía bên kia “Ba” tiếng liền cúp, Khanh Nhượng Nhương than thở câu giải thích được. Lúc vào phòng làm việc, mới có dịp hỏi thăm chị Quả Quả ý nghĩa cuộc điện thoại đầu đuôi kia.
“A, chuyện là như vậy, trợ lý Bob có việc gấp tìm tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc lại mở máy, cho nên để cho chị hỏi em chút” Chị Quả Quả giải thích làm người ta hiểu ra sao.
“Chuyện Tổng giám đốc mở máy hay đâu liên quan đến em?” Tim Khanh Nhượng Nhượng đập bùm bùm, phải là bị mọi người phát cái gì chứ?
“Ai, cái này , đều do ngày trước Hòa Đa lắm chuyện, mỗi lần làm em luôn có thể đụng phải tổng giám đốc, đồng hồ sinh học phù hợp quá lớn, cho nên trợ lý Bob còn cửa cầu cứu mới nghĩ đến em. Em đừng , cũng là khéo, em chân trước vào, tổng giám đốc chân sau đến, là rất trùng hợp." Chị Quả Quả còn cười.
Ngay lập tức sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng u ám, cũng biết như vậy tốt, mỗi lần muốn trước, để cho Lục Phóng đến sau, sống chết chịu, cái này bị người có lòng nhìn ra đầu mối?
“Nhượng Nhượng, đừng để trong lòng, đây đều là trùng hợp, trùng hợp, phải duyên phận, dù là có, đó cũng là nghiệt duyên. Tổng giám đốc là ai, sao chúng ta có thể với cao, nên cũng đừng quá để ở trong lòng." Chị Quả Quả bắt đầu an ủi Khanh Nhượng Nhượng.
Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, chị Quả Quả còn chưa có phát bí mật kia, còn tưởng rằng mình bởi vì loại trùng hợp này mà cảm thấy có duyên với Lục Phóng, ngược lại nổi lên suy nghĩ an phận.
“Em và tổng giám đốc có duyên sao?” Khanh Nhượng Nhượng cố ý rất mong đợi hỏi, biết càng như vậy, chị Quả Quả lại càng nghi ngờ.
“Nào có, mọi người đều vội làm, liền vài phút như vậy, có bao nhiêu người vào công ty, chẳng lẽ mọi người đều có duyên với tổng giám đốc? Em đừng suy nghĩ nhiều.” Chị Quả Quả vỗ vỗ đầu Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng phối hợp “A” tiếng, chẳng qua là lúc đó còn chưa có ý thức được, chị Quả Quả đúng, duyên phận và Lục Phóng là nghiệt duyên.
Khi nhìn thấy TV giới thiệu giáo đường Thánh Paul từng tổ chức lễ cưới của Charles và Công nương Diana liền ý thức đến. Giáo đường Thánh Paul này cực kỳ hùng vĩ nóc nhà hình tròn, Khanh Nhượng Nhượng cảm giác mình cho dù chết cũng quên được.
Khanh Nhượng Nhượng quá mức kinh ngạc cho nên lúc Lục Phóng ở phía sau cũng có phát .
Giáo đường này… phải lúc ở Bỉ chụp trong máy ảnh sao? Chỉ là giáo đường Thánh Paul độc nhất vô nhị này cũng là ở Luân Đôn, nước . Làm sao Khanh Nhượng Nhượng có thể đồng thời kết hôn ở Luân Đôn, mà tỉnh lại ở Bỉ đây?
“ có gì giải thích sao?” giọng Khanh Nhượng Nhượng tràn đầy đè nén bình tĩnh.
Lục Phóng chỉ hừ lạnh tiếng. “Em muốn tiếp tục trò chơi này sao?”
Nụ cười chế nhạo mặt Lục Phóng khiến suy nghĩ Khanh Nhượng Nhượng lập tức nổ tung. Trò chơi, ra là trong thực tế cũng có trò chơi. “Em chỉ muốn biết ngày đó xảy ra chuyện gì?”
Lục Phóng trầm mặc chốc lát, nhưng vẫn là đáp án khiến đáy lòng Khanh Nhượng Nhượng hoang mang. Ngày đó tìm được Lục Phóng tuyên truyền mô hình ở trước giáo đường St.Paul ở Bỉ, chỉ nhớ chính là máy chụp hình lồng ngực, cùng tờ giấy kia viết chụp hình.
Chỉ là ngày đó Lục Phóng nhưng có thời gian chơi đùa với , cho nên chỉ đuổi về phòng, để cho ngủ giấc ngon, làm mộng đẹp.
Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới hiểu được, ra đó là chỉ giấc mộng đẹp. hèn gì trong giấc mộng, mục sư kia chính là tiếng Hoa. Tất cả đều có rất nhiều trùng hợp, chẳng qua là Lục Phóng vẫn biết cuộc hôn nhân cũng chỉ là giấc mộng của mà thôi.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy máu dâng trào, tưởng rằng nghiêm túc sắm vai nhân vật trong cuộc hôn nhân đó, nhưng bên ngoài đối phương lại diễn kịch, nhìn biểu diễn giống như thằng hề: “ biết đây là giả, tại sao….”
“ còn tưởng rằng những người phụ nữ như các em chỉ là đẳng cấp lính mới mà thôi, nếu như vậy suy nghĩ càng có thể bắt đầu ra được trò chơi, cũng ngại chơi cùng em chút.” Nét mặt Lục Phóng hề giống như giọng điệu của nhàng như vậy.
“Chỉ là em, nếu bởi vì trở lại mà muốn kết thúc trò chơi, cần gì phải diễn như chuyện đau khổ vậy, biết chuyện còn tưởng rằng làm gì em?” Lục để cười đến rất châm chọc, “Cũng tốt, dù sao trò chơi này cũng chơi chán rồi.”
“ biến , cút .” Nước mắt Khanh Nhượng Nhượng ngừng chảy xuống, hóa ra vẫn luôn đứng đơn trong cuộc hôn nhân này, đứng thành truyện cười.
“Chơi tốt, nhớ tới trong trò chơi trước kia em thú vị hơn nhiều, Khanh Nhượng Nhượng , đối với em , có chút thất vọng.”
Trong lời của Lục Phóng , thành công gọi lý trí còn sót lại của Khanh Nhượng Nhượng trở về. “ cái gì, có biết em….”
“Nếu như phải em cố ý trước mặt bố trí trận tìm bắt kẻ trộm lớn như vậy, tại có lẽ cũng biết em là ai?”
Trong lời Lục Phóng ràng có chuyện, ràng ý kia chính là Khanh Nhượng Nhượng cố ý tới tiếp cận, tóm lại lại, tất cả đều là ngu ngốc, là tự chui đầu vào lưới, hoặc lại là tính toán mưu kế?”
Đúng, đúng lỗi của em, ở sáu năm trước chính em thấy , tại, mong ở trước mặt diễn trò?” Khanh Nhượng Nhượng mỉa mia phản đối.
Lục Phóng lên tiếng, quả thực là sau khi ở cửa hàng nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng có cử chỉ khác thường như vậy, mới cho người kiểm tra, ngờ ràng làm phục vụ ở quán cà phê , lại kiểm tra được mình chơi trò chơi đoạn thời gian cái kia, cử chỉ của khuôn mẫu, chút nghĩ hợp, cho nên suy luận ra Khanh Nhượng Nhượng chính là người kia cũng khó khăn.
“Hoặc chỉ là người đàn ông trước của em , cho nên em thể chờ đợi được muốn tìm người kế tiếp”. Lục Phóng châm chọc , “ trở lại, em liền vội vã nhảy ra cái trò chơi này?”
“Đúng vậy, thể chờ đợi, chỉ là trong trận chơi này, Lục chiếm hết chỗ tốt, có phải hay nên thưởng cho em ít phí thiệt hại thanh xuân? Hoặc là phí nghỉ việc?” Thay vì làm kẻ ngu mong đợi tình , còn bằng làm người thông minh ham, ở lúc chiếm được tình , lấy được bánh bao cũng là tốt, Khanh Nhượng Nhượng cũng sợ bị cười nhạo, mà tuyệt thực vì tình .
“ lại cảm thấy em nên cho chút phí tổn thất” Lục Phóng cười xấu xa, ngụ ý có thể theo Khanh Nhượng Nhượng chơi trò chơi này, nên cảm ơn rối rít. Đây mới chính là bản tính của Lục Phóng tình cảm sâu nặng chân thành, luôn có cảm giác rợn tóc gáy. Lục Phóng thong thả đứng dậy. “ hi vọng em có thể từ chức công việc ở A & EM, Chery cho em thư giới thiệu tốt, ảnh hưởng đến danh dự của em, nhớ em cũng hi vọng bị A & E đuổi ra khỏi cửa, mặc dù như thế có ít phí thôi việc.
Khanh Nhượng Nhượng vẫn cố gắng duy trì nụ cười nhìn Lục Phóng, trở mặt giải thích từ ngữ vô tình hoàn mỹ “Tạm biệt tiễn.”
Lúc Lục Phóng vội vàng lớn tiếng cắt đứt, Khanh Nhượng Nhượng ở sau xe hét “Lục Phóng , là quỷ keo kiệt.”
ngờ Khanh Nhượng Nhượng lưu lạc đến mang thân thể tới bồi thường, ngay cả trình độ phí chia tay cũng kiếm được, ngay cả người hầu cũng bằng.
Last edited by a moderator: 16/5/15