26.2
Đến cảnh Ngân Châu đội mưa đứng trước cửa nhà nam chính, Nhượng Nhượng càng khóc đến đau lòng, thời điểm mẹ chồng Ngân Châu dẫn theo vị tiểu thư xuất thân danh giá ra mắt với nam chính nhằm nhục nhã Ngân Châu, Nhượng Nhượng luôn có cảm giác đồng cảm bi thương kia.
"Ngân Châu sao phải chịu khổ như vậy?" Lục Phóng cất tiếng hỏi thăm.
"Dĩ nhiên,như vậy mới đáng quý hơn, đáng hơn." Nhượng Nhượng đỏ mắt kiên định .
Lục Phóng gật đầu cái, cùng Nhượng Nhượng như vào cõi thần tiên. Chỉ là nghĩ nếu tương lai cha mẹ vợ phản đối làm thế nào? lại nghĩ thời điểm nàng dâu xấu xí thấy cha mẹ chồng như thế nào, có thể giống như trong phim truyền hình diễn bị khi dễ cùng nhục nhã như vậy hay . Chỉ là Nhượng Nhượng chút vẫn lo lắng, chính cha mẹ nếu như phát chuyện kết hôn tiền trảm hậu tấu thế nào? có rất nhiều việc phiền lòng.
Chỉ là việc phiền lòng về việc phiền lòng, cảm thấy thời điểm nửa năm sau, luôn là thời gian có nhiều ngày lễ nhất trong năm, ví dụ như lễ Giáng Sinh, tiết nguyên đán, cũng như sinh nhật của .
Nhượng Nhượng ràng liệu lắm Lục Phóng có biết sinh nhật của mình là ngày kia hay , vốn là người đại nhân đại lượng mà, vì sợ người khác bởi vì biết mà phạm phải tội nghiệt thể tha thứ, cho nên có cảm giác phải nhắc nhở vị hôn phu kia của mình.
Sáng sớm Nhượng Nhượng rời giường liền bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ, "Thẻ căn cước của em đâu? Thẻ căn cước của em đâu? Hôm nay em muốn ngân hàng để gửi tiền về cho mẹ." Sau đó Nhượng Nhượng len lén liếc Lục Phóng cái, vẫn thờ ơ ơ hờ, vì vậy thêm câu nữa cho có lệ, " giúp em tìm chút !"
"Thẻ căn cước của em phải luôn luôn đặt ở túi bên trong túi sao?" Lục Phóng đặt đôi tay ra sau ót, rất thích nhìn dáng vẻ Nhượng Nhượng gấp đến độ vui sướng.
"Làm sao biết?" Nhượng Nhượng trừng mắt, chuyện riêng tư như vậy, thể bò lên giường, " kiểm tra túi xách của em sao?" Giọng điệu của có vị nguy hiểm.
" có, chỉ xem mỗi lần em từ chỗ nào lấy ra mà thôi."Lục Phóng có chút vẻ mặt chột dạ nào, Nhượng Nhượng cũng tiện hoài nghi nữa, có lúc thời điểm láo đến cấp độ nhất định, giả cũng giống như , làm người khác cũng thể hoài nghi.
"Em phải ngân hàng?" Lục Phóng giống như hứng thú, "Giúp gửi thêm ít tiền , mẹ em chính là mẹ , ta cũng phải tận phần hiếu tâm đúng ?"
Nhượng Nhượng hôn “bẹp” tiếng lên gò má Lục Phóng, ngờ người này còn có bậc này ừm...
Thân thể Lục Phóng cứng đờ, "Nếu như mà giúp em nhiều hơn nữa, có thể mỗi lần hôn thêm mấy cái được ?"
Nhượng Nhượng phi cái, "Nghĩ hay quá nhỉ." Sau đó nhận lấy chi phiếu cùng CMND từ Phục Phóng đưa tới, "Mật mã tài khoản của là bao nhiêu?" Nhượng Nhượng nhân cơ hội đoạt mật mã.
"Sinh nhật của em." Lục Phóng đáp lại rất kiên quyết.
Nhượng Nhượng thầm vui mừng, có lẽ trò chơi hôn nhân này cũng phải chuyện xấu, ra biết sinh nhật mình, đều do mình lòng dạ nhen. Thời điểm nghiêng mắt xuống thẻ căn cước của Lục Phóng, khỏi thất kinh, "Đến tột cùng là sinh nhật của hay là sinh nhật của em?"
"Chúng ta đều cùng ngày phải sao?" Lục Phóng đáp lại vẻ rất bất đắc dĩ.
Lòng Nhượng Nhượng tràn đầy oán hận, thẻ căn cước kia viết rất sinh nhật của và đều cùng ngày, chỉ khác nhau về năm mà thôi. Nếu đổi lại là thường ngày, chỉ kích động mà còn cảm than có duyên, hôm nay thể được. Thứ nhất là vĩnh viễn biết, Lục Phóng đến tột cùng là muốn dùng mật mã ngày sinh của , hay là dùng ngày của chính ? Thứ hai sinh nhật làm sao cùng phân ràng được, như vậy lại có cách nào danh nghĩa sinh nhật mà uy hiếp rất nhiều chuyện rồi.
Hơn nữa người này nếu đụng tới tiết lộ ngày sinh của mình, đây là hèn hạ hạ lưu vô sỉ.
"Nhượng Nhượng, em muốn chúng ta trải qua sinh nhật như thế nào?" Lục Phóng đặt cằm lên bả vai Nhượng Nhượng, theo nhịp vận động của xe bus, ở bên người mài tới mài lui, hiểu tại sao Lục Phóng mê luyến xe buýt như vậy, mê luyến bất kể trình độ nào.
Nhượng Nhượng tức giận để ý đến , thành "Sinh nhật chúng ta " rồi, chốt lại cũng là chuyện của chính , "Ai đường nấy."
Lục để trả lời, giọng dịu dàng như trong lòng Nhượng Nhượng mong đợi, chỉ "Ừ" tiếng, chẳng lẽ tính toán ai đường nấy? Nhượng Nhượng cảm thấy buồn bực.
Đến thời điểm trước ngày sinh nhật ngày, quả nhiên Lục Phóng có bất kỳ bày tỏ nào, Nhượng Nhượng chỉ thấy trong nhà dọn dẹp hành lý, " phải công tác?"
Lục Phóng quay đầu lại, " phải, du lịch mấy ngày."
Nhượng Nhượng trong nội tâm hồi hộp liền hạ xuống, cái này có ràng du lịch hưởng sinh nhật hay , trong lòng Nhượng Nhượng trôi nổi tầng uất ức, chỉ là che đậy rất tốt."Có muốn em giúp dọn dẹp tay hay ?" thanh của rất vững vàng làm rất hài lòng.
" cần, sáng sớm ngày mai máy bay, còn có thời gian từ từ dọn dẹp." Lục Phóng đặt đồ xuống, tới bên người Nhượng Nhượng, hôn lên trán cái, "Thế nào, em định sinh nhật ngày mai thế nào?"
Đây có lẽ mời gọi chứ? Nhượng Nhượng thầm nghĩ. Chỉ là việc giữ mặt mũi như thế nào cũng bỏ được , "Dĩ nhiên, hẹn Tiểu Du, ngày mai vừa lúc là Chủ nhật, cho nên tiết mục rất phong phú." Nét mặt Nhượng Nhượng tươi cười như hoa.
Lục Phóng cũng cười như trăng sáng, "Vậy tốt."
đêm lời.
Sáng sớm Lục Phóng thức dậy từ rất sớm, Nhượng Nhượng biết cố ý hạ thấp thanh, nhưng làm sao có thể ngủ được, đây chính là sinh nhật thứ nhất sau khi kết hôn của , nghĩ tới phải uất ức như vậy.
Có đôi lời lời chí lý như vậy "Khi thất tình nghĩ về lúc ."
Chương 26.2: khiến em gả cho an
tại Nhượng Nhượng có thể đem nó đổi thành, "Kết hôn sinh nhật mình suy nghĩ về sinh nhật khi chưa ." Nếu như tin chắc danh ngôn này, có thể cứu vãn rất nhiều hôn nhân.
Lời này ban đầu khi Nhượng Nhượng tuổi dậy ghi lại vô số lần laptop của mình, cảm thấy đây chính là đạo lý thiên hạ đệ nhất, chỉ là cho tới bây giờ thấy làm khó hơn so với nghĩ nhiều. Ngẫm lại nếu có Lục Phóng, sinh nhật của mình trôi qua thế nào đây? Lại thân mình, khi trước còn có Tiêu Hàng, chẳng qua nay có thể bỏ qua tính, thời điểm cùng Tiêu Hàng, cũng chỉ qua sinh nhật, hơn nữa còn là vào ngày trước hôm sinh nhật, bởi vì ngày thứ hai Tiêu Hàng phải bồi khách hàng, lúc ấy mời Nhượng Nhượng tới nhà hàng C khá nổi danh để thưởng thức bữa tối lãng mạn, đáng tiếc Nhượng Nhượng lại cảm thấy thịt bò ở đó quá già, cũng chẳng có gì ấn tượng mấy. Sau đó, cũng tức giận khi đến ngày sinh nhật Tiêu Hàng có ở bên cạnh, khi đó Tiêu Hàng còn khen là hiền thê, biết lây đại cục làm trọng.
Nhưng là hôm nay đổi lại là Lục Phóng, tâm tình Nhượng Nhượng thể buông xuống để giữ lấy bình thản, chỉ cảm thấy cam lòng, tại sao có thể vô tình như vậy, coi hôn nhân của bọn họ căn bảo phải được tạo thành tình cảm hay sao, ít nhất cũng phải có đạo nghĩa với câu chứ? Nhớ tới trước kia, Nhượng Nhượng thiếu chút nữa nghĩ rằng Lục Phóng phải là có tình cảm với mình, hôm nay nhớ tới, có lẽ tất cả là trò chơi, mỗi người chơi đều rất vui vẻ, nhưng ai có tình cảm .
Nhượng Nhượng nằm lỳ ở giường nhúc nhích, đợi đến khi Lục Phóng chạy đến trước mặt , hôn cái rồi lời tạm biệt, đến tận khi nghe thấy thanh đóng cửa, mới dám mở mắt, mắt vừa mở lệ cầm được tuôn tràn lan. Vón là Nhượng Nhượng có thể chịu đựng, nhưng đến cuối cùng cảm giác mình tại sao nước mắt mình đè nén như vậy nhưng dám lên tiếng, liền từ từ khóc lên, đem uất ức mấy tháng theo nước mắt rơi xuống, từ khi Tiêu Hàng rời khỏi, đến cuộc hôn nhân hồ đồ này, rồi đến Lục Phóng tuyệt tình, toàn bộ đều theo nước mắt trào ra.
Thời điểm Nhượng nhượng úp mặt vào gối khóc đến vui sướng, chợt cảm giác có người từ phía sau lưng ôm lấy mình, sợ tới mức giật mình cái lập tức ngồi ngay ngắn người lại, quay đầu phải là người khác, chính là Lục Phóng.
" -- vẫn phải rồi chứ?" Thanh Nhượng Nhượng vẫn còn nức nở, mặt lại kìm được đỏ lên, thậm chí có chút thẹn quá thành giận, chuẩn bị nổi giận.
" phải em ai đường nấy sao, thế nào mà lại khóc đến đau lòng như vậy?" Lục Phóng ôm chặt Nhượng Nhượng vào trong ngực, xoa lưng .
Nhượng Nhượng nhân cơ hội lau hết nước mắt nước mũi vào áo T-shirt của Lục Phóng, "Em phải đau lòng, đây là tập tục của nhà em, ngày sinh nhật phải đem tất cả uất ức trước đó khóc trôi , tuổi mới có thể gặp được may mắn." Nhượng Nhượng láo càng ngày càng chuyên nghiệp rồi, hoàn toàn cần kịch bản.
Lục Phóng gì, chỉ lấy điện thoại từ trong túi ra.
" định gọi cho ai?" Nhượng Nhượng có chút tò mò.
"Gọi điện hỏi mẹ em xem vào ngày sinh nhật của cha, ông có phải rất muốn khóc hay ? Khó có thể tưởng tượng nổi." Lục Phóng vừa lắc đầu vừa gọi điện thoại.
Nhượng Nhượng lập tức giật lại điện thoại, người này định làm cha mẹ thêm náo nhiệt chắc, lại hèn hạ như vậy, "Sinh nhật ba em cần quan tâm." Cục tức trong lòng Nhượng Nhượng trôi rất nhanh, bởi vì Lục Phóng hề khiến thầm vui sướng, chỉ là cái máy này của thể hạ xuống ngay được, cái cần ở đây là Lục Phóng phải mang thang bắc lên.
"Vậy em có muốn quan tâm đến sinh nhật của em ?" Tính khí Lục Phóng hôm nay lại rất tốt.
Nhượng Nhượng quay đầu, " lo tốt cho sinh nhật của là được."
"Được rồi, vậy hôm nay chỉ là sinh nhật của mà còn là sinh nhật của chúng ta được chưa?" Giọng điệu Lục Phóng ra vẻ bất đắc dĩ.
Nhượng Nhượng đưa lưng về phía Lục Phóng, nụ cười kia sớm nhịn được nâng lên, ràng vẫn giận dỗi, lại nhịn được cười." phải sáng sớm hôm nay phải bay sao? Tại sao còn chưa ?"
"Em sao dám ?" Lục Phóng hôm nay cực kỳ nhẫn nại, Nhượng Nhượng cảm thấy nếu là gặp gỡ thường ngày, người này sớm trưng sắc mặt ra cho nhìn rồi. Nhượng Nhượng chu miệng lên, " cũng mua cho em vé máy bay à?" Chứng tỏ là cố tình đùa giỡn .
Lục Phóng sờ sờ trán, "Hành lý ngày hôm qua chuẩn bị xong cho em rồi."
Nhìn thấy thành ý của Lục Phóng, Nhượng Nhượng cảm thấy hạ thấp xuống cũng phải là được.
Last edited by a moderator: 2/11/14