1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khiến em gả cho anh - Minh Nguyệt Đang (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17

      Nhượng Nhượng yên lặng ngồi vào vị trí, kết quả là trốn vẫn thoát được móng vuốt của Quả Quả và Hòa Đa, “Nhượng Nhượng, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì xảy ra vậy, truyền thanh báo có vị nào đó tìm mà?”

      Nhượng Nhượng ngồi nghiêm chỉnh, “Làm sao có thể, là Nghê —— tiên sinh tìm tôi.”

      ta tìm có chuyện gì?” Bát quái nhân sĩ bất luận người nào tò mò đều có hứng thú.

      Nhượng Nhương xưa nay đều hiểu điểm này, nếu ngậm miệng , bọn họ có thể tự YY, Nhượng Nhượng biết mình nên khóc hay nên cười, làm người nghe kinh sợ chuyện xưa, hơn nữa còn có thể khiến những người nghe tin tưởng, ví như Nhượng Nhượng vốn là con dâu nuôi từ bé của nhà nào đó, tại vị tiên sinh xưa kia tìm tới cửa.

      Cho nên cảm thấy mình nên tự YY tốt hơn.

      “A, tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, tôi và ta liên lạc gì thế nhưng ta lại cứ dây dưa mãi, lại còn theo đuổi tới công ty.” Nhượng Nhượng lộ ra vẻ mặt rất khinh bỉ, ra trong lòng thầm khinh bỉ người khác.

      “Ừm, thế nào cũng có loại cực phẩm này, lại còn họ Nghê, cái này tốt, cái này tốt.” Nhượng Nhượng biết ý của bọn họ là tính của người đàn ông này được hay người đàn ông này tốt.

      Chỉ là sau đó Nhượng Nhượng thỏa mãn được hứng thú của Hòa Đa và Quả Quả, cuối cùng cũng tránh được kiếp, câu trả lời nghĩ hôm qua tốt quá, cảm tạ còn có dòng họ Nghê thế giới này.

      Nhượng Nhượng theo thường lệ mở ra hòm thư, nhớ tới email tối qua cảm thấy có chút xin lỗi Tiêu Hàng, mặc dù đối phương bất nhân, nhưng cũng thể bất nghĩa, chịu trách nhiệm trêu đùa đối phương là chính xác.

      Thư hồi của Tiêu Hàng chỉ có hai chữ ngắn ngủn, “Cảm ơn.”

      Nhượng Nhượng có chút bối rối, mặc dù tốt nghiệp hệ tiếng Trung, dù gì tin kia cũng nhiệt tình rồi, nhiệt tình đến mức chính cũng dám nhìn, cứ hai chữ ngắn ngủn “Cảm ơn” như vậy đem đuổi , dù gì ta cũng nên học ít tiếng như “me too” có được hay .

      Nhượng Nhượng thuận tay trả lời câu, “ cần cảm ơn.”

      Nhượng Nhượng có mười phần lý do tức đến đau dạ dày.

      Lúc xế chiều, Nhượng Nhượng lấy cớ đau dạ dày, vội vàng xin nghỉ rồi chạy về nhà, chạy thẳng tới mục tiêu. Đem toàn bộ ngăn kéo đổ ra, hướng về phía mặt trời từng bước từng bước kiểm tra có lỗ kim ghim hay . Đây là mới là lý do chính mà đau dạ dày.

      Người bình thường tuyệt đối làm chuyện này, thể dùng ánh mắt của người bình thường mà đối đãi với hành động của Lục Phóng, Nhượng Nhượng có ngàn lý do để hoài nghi gian lận, mà Nhượng Nhượng cho rằng phương pháp có khả năng nhất là áo mưa bị kim ghim thủng, ai bào sáng này cẩn thận lộ ra miệng ——đứa bé, đây chẳng khác gì vũ khí sinh hóa khiến con người phải kinh hồn bạt vúa, khi bị quấn lấy, đời này xong rồi.

      Nhượng Nhượng thậm chí YY đến hình ảnh Lục Phóng bỉ ổi ngồi trong góc phòng lấy kim chọc từng cái, đáng tiếc chứng minh Lục Phóng có làm như vậy.

      chuyện xưa kể là, công ty sản xuất hộp xà phòng, dây truyền sản xuất luôn có trong hai hộp xà phòng là hộp đựng xà phòng, Tổng giám đốc hài lòng, tìm đến kĩ sư cầu ta giải quyết vấn đề này, sau đó vị kĩ sư này mất hết sức ba bò chín trâu cùng bao nhiêu tiền của, cuối cùng cũng thiết kế được trình tự, khiến người máy có thể lấy hộp xuống.

      Còn tại công ty khác, cũng gặp phải vấn đề giống như vậy, cuối cùng lại được công nhân lao động giải quyết đơn giản, đem đặt chiếc quạt điện cạnh dây chuyền sản xuất, gió thổi hộp đó .

      Ở chỗ này, Nhượng Nhượng chính là người suy nghĩ nhiều, người ta là công nhân lao động giản đơn nào có thời gian rảnh rỗi mà mấy chuyện bỉ ổi như vậy chứ.

      Chỉ có thể Nhượng Nhượng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ở trong chuyện hãm hãi Nhượng Nhượng này, luôn luôn lựa chọn thủ đoạn quang minh chính đại.

      Trở lại chuyện chính, Nhượng Nhượng chưa từ bỏ ý định mấy cái áo mưa, sau đó nghiệm chứng bằng cách thổi khí vào trong từng cái cao su xem có cái nào phế phẩm , lúc đó mới xem như hoàn toàn yên tâm.

      Nhượng Nhượng toàn tâm toàn ý thổi bóng, thời điểm kiểm tra xem có lỗ kim hay , tự nhiên bỏ quên tiếng mở cửa sau lưng.

      “Em ở đây làm cái gì? Lớn như vậy rồi còn chơi thổi bóng?” Đây là thanh của Lục Phóng.

      Nhượng Nhượng chột dạ, hít vào hơi lạnh, bóng trong miệng thoát khỏi đôi môi , “Xì xì” tiếng ỉu xìu, sau đó thành đường vòng cung rơi xuống chân của Lục Phóng.

      biết em còn có loại thích này? Nhưng dùng cái này mà thổi có phải mắc tiền tí hay vậy?” Vẻ mặt Lục Phóng cười như cười.

      phải, em chỉ kiểm tra xem chất lượng của những thứ này có đạt tiêu chuẩn hay thôi mà.” Nhượng Nhượng phủi mông cái, lúng túng từ dưới đất đứng lên.

      Hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, Nhượng Nhượng vốn có tật giật mình nên cúi đầu. Lục Phóng có nên tiếng, nhưng hình như trong lòng biết chuyện, sợ rằng với thông minh của thể nhìn ra. Chỉ là Nhượng Nhượng phát ưu điểm lớn nhất của người này, chính là dồn sức đuổi theo bất tận để hỏi vấn đề.

      “Có tinh thần như vậy, xem ra dạ dày của em cũng tốt lắm?” Lục Phóng thả túi mua hàng trong tay xuống.

      Nhượng Nhượng cảm kích đổi đề tài an toàn. “Ách, cái này, ừ...” Nhượng Nhượng cảm giác mình là nửa kia của đại Boss tuyệt đối phải là chuyện tốt, bởi vì lúc này thể dối đúng lý hợp tình. “A..., còn đau.” Nhượng Nhượng dùng đôi tay xoa dạ dày, nằm dài giường, thầm nghĩ chẳng lẽ Lục Phóng là vì bênh tình của mà tan việc sớm hay sao?

      “Nhất định là do tối hôm qua giảm cân chưa ăn cơm tối.” Lục Phóng nhàng dẫn dắt cưng chiều trách cứ, sau đó lời kế tiếp có phải nên là “Xem em như vậy có muốn giảm cân nữa hay .” Đáng tiếc Nhượng Nhượng đợi được những lời này.

      Lục Phóng cất xong túi, ở mép giường ngồi xuống, “Mọi việc quý ở kiên trì, làm nhiều ngày thành thói quen, như vậy cũng bị đau dạ dày rồi, hôm nay tìm internet, ra ăn cơm buổi tối hiệu quả giảm cân rất tốt.”

      Nhượng Nhượng vô tội chớp mắt, bày tỏ mình tối hôm qua có lừa , phải bởi vì muốn làm cơm nên mới mình muốn giảm cân.

      “Cho nên, em phải kiên trì, nếu đói bụng uống chút nước.” Lục Phóng vỗ gò má của Nhượng Nhượng, đứng dậy đến phòng bếp.

      Nhượng Nhượng tinh mắt nhìn thấy con tôm tươi giẫy giụa xung quanh con cua to cứ như vậy vào nồi, lại là cháo hải sản, Nhượng Nhượng nuốt nước miếng, có việc gì làm cơm tối sớm vậy để làm gì, Nhượng Nhượng chút cũng thể nào xuống bếp, cho nên biết nồi cháo tốn thời gian đến cỡ nào.

      Lục Phóng làm xong tất cả, lại trở về bên người Nhượng Nhượng, làm bộ dưỡng bệnh đọc tiểu thuyết lịch sử, cũng dám đọc truyện ngôn tình, phải đem mình giống như người có văn hóa.

      lấy túi, phía bìa là clarins, đây là nhãn hiệu mỹ phẩm có chức năng tốt thứ nhất, Nhượng Nhượng thầm vui mừng, vẫn dám bỏ tiền ra mua, ngờ Lục Phóng cư nhiên là người có kiến giải, có phẩm vị như vậy, liếc thấy mỹ phẩm của mình nhanh chóng thấy đấy.

      Nhưng bên trong lại là chai xoa ngực, còn là loại lớn. “ có ý gì?” Chuyện liên quan đến tôn nghiêm, Nhượng Nhượng dù tính khí có tốt thể nào cũng khỏi ưỡn ngực ngẩng đầu.

      “Đây là sợ nơi em cần giảm lại giảm, nơi cần lại giảm xuống, cho nên mới chuẩn bị chút, cần giúp em xoa sao?” Lục Phóng cười đến “chân thành”.

      ra chuyện Lục phóng phải là xảy ra, cũng vì Nhượng Nhượng trước kia giảm cân mà bánh bao của từ C co lại thành B hối hận dài đến ngày, mặc dù cũng nghĩ tới phải mua lọ xoa ngực, nhưng lại hy vọng người mua là Lục Phóng, đây là muốn biểu đạt hài lòng với lớn của sao?

      Lục Phóng ngừng cố gắng móc chai ô liu ra ngoài.

      “Đây cũng là làm cái gì?”

      “Nghe mỗi ngày nếu dùng ô liu xoa bóp mông có thể phòng ngừa cái mông rủ xuống.”

      Nhượng Nhượng lại nghĩ, đây lại muốn biểu đạt rằng cái mông của rủ xuống sao? “Cảm ơn, công nhận lộc.” Nhượng Nhượng cảm giác bộ mặt của mình giờ nhất định sánh ngang với mặt than rồi, ít nhất cũng có thể làm chết rét con kiến.

      “Làm sao được, em vì để cho dáng vóc mình tốt hơn, muốn nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, cư nhiên tình nguyện bị đau dạ dày, cũng phải nhịn đói giảm cân, như thế nào có thể cảm động, cho nên cũng muốn vì em cố gắng thêm mấy phần lực để em thực kế hoạch.”

      Nhượng Nhượng dám dùng đầu mình bảo đảm, Lục Phóng nén cười. Cho nên hít hơi sâu, “Ai em giảm cân là vì ?”
      garan2602 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18

      Nhượng Nhượng rất thục nữ múc muỗng cháo hải sản, chủ yếu là sợ mùi vị, có đầy đủ lý do tin tưởng, tổng giám đốc Lục rất có thể cho quá nhiều muối, hoặc là đem đường đổ vào khi thả muối.

      Bởi vì Nhượng Nhượng cảm thấy nồi cháo của Lục Phóng sao mà tốt như vậy, chẳng phải quá hoàn mỹ sao? Thứ gì đó quá hoàn mỹ đều rất tà ác.

      Vẻ mặt Nhượng Nhượng trở nên cứng ngắc, chính là cái cảm giác chợt ăn được mỹ vị cao cấp nhưng lại muốn biểu ra, cho nên nhẫn nại rất khổ cực.

      “Thế nào, ăn ngon sao?” Lục Phóng nhìn Nhượng Nhượng, liền lấy cái muỗng trong tay ăn miếng, sau đó nhăn mặt cau mày. “Ừ, tôm tính là tươi.” Lục Phóng đứng dậy bưng lên nồi cháo, làm bộ vứt sạch.

      “A, có biết tại lương thực tăng giá hả? có biết phải dùng tiền mới mua được gạo ? có biết có bao nhiêu trẻ em châu Phi phải nhịn đói?” Nhượng Nhượng vừa che chở nồi cháo, vừa khiển trách Lục Phóng, dễ dàng để lấy ra cái lý do, vả lại có thể lên tới độ cao quốc tế. trách được chị Quả Quả lại thích dùng câu song song như vậy, rất có khí thế.

      Căn cứ vào việc đoạt lại bữa cơm này, nên Nhượng Nhượng ăn say sưa ngon lành, hề bị gò bó giống như vừa nãy. “ tôm tươi, chính là chớ ăn.” Nhượng Nhượng cà lăm , nóng nảy nhìn Lục Phóng ăn đến bát thứ ba. Đồ trong bát vẫn còn chưa ăn xong, liền vội vàng xới thêm.

      “Em ăn xong đâu, sao lại xới thêm bát thứ ba?” Lục Phóng nhìn Nhượng Nhượng, hiểu.

      Nhượng Nhượng xác định mình đỏ mặt, “Em đây là muốn cái nồi nhanh hết, để dễ dàng mang rửa nồi.”

      Lục Phóng hôn khóe môi Nhượng Nhượng, “Ừ, em biết săn sóc .”

      Thời điểm Nhượng Nhượng biết nên làm sao đáp lại, Lục Phóng liền thu hồi lại thân thể bắt đầu húp cháo. làm bộ như chưa từng có chuyện xảy ra, tiếp tục ăn cơm. Chỉ là hành động thân mật của Lục phóng vừa rồi làm rợn cả tóc gáy. Về chuyện chàng trai và cùng lên thuyền, có thể đổ cho là do quá kích động, thế nhưng cử chỉ hôn nho thôi, so với việc cùng lên thuyền nỗi khiếp sợ lại lớn hơn.

      Đó là tâm lý thân mật, giống với thân mật sinh lý.

      Chỉ là Nhượng Nhượng có đặc điểm, chính là vì chuyện xảy ra mà lo lắng, cho nên tiếp tục nghiêm túc cố gắng ăn cơm, đồ giành được mới là đồ ăn ngon, Nhượng Nhượng hài lòng vỗ bụng mình, bên mắt thấy dáng vẻ Lục Phóng thu bát, dáng vẻ rất tự nhiên.

      Đến bây giờ Nhượng Nhượng vẫn nghĩ tới, mình và Lục Phóng có thể có cuộc sống như thế. Sau khi cơm nước xong, tựa như dắt chó dạo vậy, trườn mình. Tiểu khu an ninh, Nhượng Nhượng đều thể nào để quen biết, nhân viên an ninh kia liền chủ động chào hỏi Lục Phóng, “Lục tiên sinh cùng phu nhân tản bộ à?”

      Ban đêm, Nhượng Nhượng nhìn tạp chí, còn xem văn kiện, bốn phía tĩnh lặng giống như khí ngưng tụ thành khí lạnh trong suốt, bọn họ đối thoại, nhưng lại giống như vợ chồng kết hôn bảy đến tám năm rồi.

      Bất quá chỉ có Lục Phóng là kiên trì.

      “Em muốn.” Nhượng Nhượng che chở cái mông, người này cũng quá tiết kiệm, mua dầu oliu liền kiên trì nhất định dùng, nhất định phải xoa bóp cho Nhượng Nhượng. Lý do là, cái mông vểnh lên dù đứng hay ngồi mới có xúc cảm.

      Nhượng Nhượng có thói quen khi tắm YY với cơ thể, quan hệ vợ chồng của bọn họ giống như thích hợp để hành động thân mật như vậy. Hơn nữa, Nhượng Nhượng cảm thấy đàn ông bình thường đều biến thái như vậy, ra tối muộn sau khi Lục Phóng xoa bóp cho xong, cũng tiến thêm bước, điều này làm Nhượng Nhượng cảm thấy bình thường, người đàn ông này thỉnh thoảng làm chính nhân quân tử giống Liễu Hạ Huệ, thỉnh thoảng lại giống như người lữ hành đói khát sa mạc.

      Thời điểm Lục Phóng dịu dàng hầu hạ Nhượng Nhượng, giả lơ đãng hỏi câu, “Có phải đàn ông nào cũng thích dáng người của Phạn Đảo Ái hay ?”

      Lục Phóng mặn nhạt , “ biết.”

      “Thế Võ Đằng Lan sao?” Tục ngữ phải rồi sao, là người thể biết Võ Đằng Lan.

      Tay Lục Phóng dừng lại chút nào, “ biết.”

      Đây cũng quá thuần khiết , đến Nhượng Nhượng cũng biết đến tên tuổi của hai người này. “Trương Mạn Ngọc chắc cũng biết?”

      “Em từng xem qua nó?” Tay Lục phóng dừng lại, lông mày chớp lên tia nghi ngờ.

      Nhượng Nhượng chợt chống thân thể lên, trợn to hai mắt, nhìn, bộ dáng bị ta tóm được. còn chưa kịp phát biểu Lục Phóng là sắc quỷ bị hỏi trước, người này da mặt dầy tưởng tượng nổi, chút lúng túng sau khi người khác phát dối.

      “Em xem qua tác phẩm Phạn Đảo Ái?”

      Câu đầu tiên đem ngọn lửa trong lòng Nhượng Nhượng tưới tắt. chưa có xem qua , giống như cố gắng giả bộ thuần khiến, đều gần tuổi băm rồi làm sao thế được, nhưng chưa có xem qua, kỷ lục cao nhất chính là lén lén lút lút cùng với bạn cùng phòng xem qua phim “Vô sắc” mà thôi. “ có.” thanh Nhượng Nhượng phát ra mà chính nghe cũng có chút chột dạ. ra khi cùng Tiêu Hàng lui tới hàng ngày, từng ám chỉ công khai muốn mời Nhượng Nhượng cùng nhau ở nhà xem DVD, cái đĩa thuộc loại tăng giá kia làm Nhượng Nhượng chạy trối chết.

      “Đúng lúc, cũng chưa có xem qua, mỗi lần mua luôn có chút ngượng ngùng, bằng chúng ta cùng mua , người ta thấy chúng ta là vợ chồng mua nên cũng suy nghĩ nhiều.” Lục Phóng chợt dồi dào hứng thú.

      Nhượng Nhượng cảm thấy bằng tìm Thiên lôi đánh chết , Lục Phóng mà chưa xem qua cái loại phim đấy, tuyệt đối tin, đáng tiếc người này còn ở trước mắt giả bộ thuần khiết, chết cũng nhận, làm cho người ta bắt cũng có cách nào. Thuyết phục liền động, Lục Phóng tuyệt đối là phái hành động. Bắt Nhượng Nhượng phải ra ngoài.

      , em ....”

      Người khác vốn là nghe lời cự tuyệt, nhưng hôm nay lại rất dễ chuyện, quay đầu lại cười cười với Nhượng Nhượng, : “Cũng đúng, bản thân mình cũng có thể diễn mà, phải sao.”

      "Hắc —— hắc —— hắc ——" Nhượng Nhượng cười lúng túng nhưng cũng rất ai oán.

      Chỉ là, đạo cao thước, Nhượng Nhượng chút cũng phải là đối thủ của Lục Phóng, bị buộc làm diễn viên cả buổi tối, lại còn bị xé nát cái quần ngủ. Có số việc chính là ăn vào tận trong tủy mới biết được vị, hai người liên tục phát sinh làm áo ngủ của Nhượng Nhượng cũng đặc biệt mau hỏng. Cho nên ngay cả Tiêu Tiểu Du bạn thân của Nhượng Nhượng cũng buồn bực.

      “Nhượng Nhượng, cậu định đem áo ngủ thành cơm bữa hàng ngày đấy à?” Trong vòng tháng Tiêu Tiểu Du bồi Nhượng Nhượng mua tới năm cái áo ngủ, như vậy.

      “À, tại áo ngủ này mau hỏng quá.” Nhượng Nhượng láo.

      “Làm ơn , mặc dù đây là hàng vỉa hè nhưng dù gì cũng là vải bông kéo sợ, làm sao hỏng dễ dàng như vậy được?” Tiêu Tiểu Du dùng sực kéo áo ngủ Nhượng Nhượng vừa mới mua, áo ngủ vẫn bị rách.

      Nhượng Nhượng chớp chớp mắt, lực đạo của phụ nữ làm sao so được với đàn ông, Tình Văn người ta thích xé quạt, ta lại thích xé áo ngủ, xé nhiều như vậy Nhượng Nhượng cũng thể phản kháng được, phản kháng ấy cũng xé thôi.

      Thời điểm mỗi lần xé, Nhượng Nhượng cũng khẩn trương, cả người cũng bị buộc chặt, thanh vải xé rách rất YD, rất YD (ý dâm hoặc duy nghĩ bất chính). Mà khi đó ánh mắt của Lục Phóng cũng đáng sợ, quá đáng sợ. Cũng phải tiếp đó nhào lên mà đáng sợ, đáng sợ chính là nhào lên.

      dùng đôi mắt sói trong đêm tối nhìn chằm chằm vào lưng , Nhượng Nhượng rợn cả tóc gáy, biết lúc nào tiến công. Vẫn treo ngược thần kinh yếu ớt của Nhượng Nhượng tựa giống như “đàn ông tầng ”, ràng mỗi ngày đều đem đôi giày ném xuống đất, nhưng ta lại cố tình ném mỗi chiếc, khiến “ tầng dưới” mực nghĩ khi nào chiếc còn lại rớt xuống.

      Mỗi ngày Nhượng Nhượng đều phải gánh vác tâm thế, cái “giày” kia của Lục Phóng khi nào rớt xuống.

      Tiêu Tiểu Du nhìn Nhượng Nhượng ép giá mua ba áo ngủ ở quán trước, mà lúc này trong tay có hai cái rồi. “Nhượng Nhượng, cậu có cái gì đó đúng, thành khai báo cho mình gần đây cậu thế nào?” Tiêu Tiểu Du hai tay chống nạnh, nhất định muốn nghe Nhượng Nhượng ra.

      “Được rồi, tớ thẳng thắn, gần đây tớ mắc phải chứng chỉ mặc được áo ngủ lần duy nhất, mỗi bộ đồ ngủ tớ chỉ có thể mặc được lần, mặc nhiều hơn lần tim tớ đập gia tốc, đại não thiếu dưỡng khí, toàn thân co quắp.” Nhượng Nhượng là chuyên gia chém gió, nhưng Tiêu Tiểu Du lại đương nhiên tin, đây chính là nguyên nhân Nhượng Nhượng và Tiêu Tiểu Du là bạn bè.

      “Đầu năm nay là chuyện lạ gì cũng có, tớ đều hiểu biết , ế tật xấu nhiều lắm, Nhượng Nhượng, Hormone của cậy khẳng định siêu cấp khác thường rồi.” Tiêu Tiểu Du thở dài tiếng, “Tiêu Hàng đá cậu, cậu cũng cần phải như vậy chứ?”

      Nhượng Nhượng rất phối hợp chảy xuống “nước mắt cá sấu”, lừa Tiêu Tiểu Du đồng tình thêm bữa tối, ra cũng rất cần thông cảm, chỉ là phải là vì ế mà thôi, mặc dù nguyên nhân giống nhau, nhưng kết quả đều cần được thông cảm.

      Vì Lục Phóng xỏ mũi, mấy lần làm muộn, đón nhận tưng đấy lần Cherry trách cứ, tại còn hơi sức để mắng , tiền lương của Nhượng Nhượng cứ bị trừ dần, chỉ chốc lát là đành phải dựa vào bố thí của Lục Phóng để sống qua ngày.

      Cho nên Nhượng Nhượng quyết định chủ động lần. Khi Lục Phóng xé nát áo ngủ, xoa bóp cái mông của , Nhượng Nhượng tắt đèn, bò lên người Lục Phóng, mạnh mẽ —— hôn —— .

      “Em uống rượu?” Lục Phóng hơi thở yên hôn trả, nhưng cũng gây trở ngại khoảng cách khi chuyện.

      “Sau này chúng ta làm buổi tối tốt có được ?” Nhượng Nhượng vì thêm can đảm, uống chút rượu, nếu khẳng định ra những lời như thế. Dĩ nhiên căn cứ vào DVD lúc trước, say rượu có thể biểu của nữ vương, cho nên hy vọng có thể tàn bạo với người kia.

      Lục Phóng đáp lời, bởi vì miệng còn bề bộn nhiều việc, cho nên Nhượng Nhượng đợi đến khi chấp nhận.

      “Em muốn thử cái loại tư thế đó sau khi uống say.” Trong bóng đêm Nhượng Nhượng lớn mật hơn rất nhiều, bởi vì nhìn thấy đỏ mặt.

      Dĩ nhiên Nhượng Nhượng cũng chuẩn bị xong dây lưng cho Lục Phóng, đáng tiếc lại dùng dây kia trói hai tay lại, mà phải trói . Đây chẳng lẽ là chân tướng cả đêm kia sao?

      Sáng sớm hôm sau Nhượng Nhượng vẫn đến muộn. Bởi vì là Lục Phóng chấp nhận làm buổi tối, nhưng sáng sớm có làm. nhìn thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc chậm rãi khép lại.

      ra rất muốn vọt vào, như vậy cũng tới muộn. Thế nhưng thằng nhãi này mỗi lần đến tính toán thời gian đều đặc biệt chính xác, thời điểm đến công ty sớm cũng muộn làm người ta thể nghi ngờ.

      ra muốn xông tới cùng chiếc thang máy, nhưng luôn có lá gan đó, cách nào chịu được kết quả sau khi công bố quan hệ. Bở vì cảm giác mình danh chính mà ngôn cũng thuận.
      garan2602 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19
      Nhượng Nhượng ủy khuất ngồi ở ghế, nhìn mình rồi nhìn công việc ở trong gió phiêu phiêu, có lý do hoài nghi Lục Phóng là cố ý, đều kết hôn với đồng nghiệp là tốt, đặc biệt là ta và mình lại là quan hệ dưới.

      Lục Phóng cư nhiên bày ra chiêu số hèn hạ, chẳng lẽ muốn cho mình bị cuốn gói? có lối thoát, người cãi nhau từng câu, Phật tranh nén nhang, Nhượng Nhượng quyết thể bị Lục Phóng dùng thủ đoạn này đuổi , mới cần buông tha phúc lợi phòng ăn A&E. nghĩ xong, buổi trưa hôm nay muốn ăn thịt bò bít tết, thịt bò bít tết A&E ngon đến vô cùng.

      Nhượng Nhượng nhìn màn hình điện thoại ngừng phát sáng hai chữ “Sao Hỏa”. Hai chữ sao hỏa này Nhượng Nhượng phải vất vả lắm mới tranh thủ được. Người quản lý kia quản lý quá rộng, ngay cả điện thoại di động của người ta mà cũng muốn trông nom.

      Ví dụ như, đêm, họ Lục kia tâm huyết dâng trào gọi điện thoại cho Nhượng Nhượng, sau đó cầm lên điện thoại của Nhượng Nhượng, phía cái gì cũng viết, chẳng qua là chuỗi số. Nhượng Nhượng căn bản dám đem số của Lục Phóng lưu vào điện thoại, chỉ sợ loại chuyện “điện thoại hỏng đem sửa” phát sinh, hoặc là Hòa Đa thỉnh thoảng mượn gọi điện thoại.

      Kết quả ngày đó vốn là làm lẩu, sau đó đổi thành ăn cháo trắng dưa muối, bởi vì tâm trạng Lục Phóng tốt. Từ đó điện thoại di động của Nhượng Nhượng mật mã mở máy là sinh nhật của họ Lục, số điện thoại của họ Lục màn hình biến thành “Chồng ”, mỗi lần họ Lục kia gọi điện thoại nhạc chuông biến thành “Chồng à em .”

      Nhượng Nhượng đến nay còn nhớ ngày đó Lục Phóng gọi điện thoại cho , chị Quả Quả cùng Hòa Đa ở bên cạnh, thời điểm vang lên nhạc chuông “Chồng à em ”, miếng chanh ngậm trong miệng Hòa Đa phun thẳng lên mặt Nhượng Nhượng, từ đó Nhượng Nhượng nghiêm nghị cấm cậu ta uống nước chanh, đổi lại cậu ta lại uống nước suối.

      “Nhượng Nhượng, bé con đáng thương, Tiêu Hàng rời khỏi em tạo thành bao nhiêu tổn thương vậy?” Chị Quả Quả còn rất khí phách cho Nhượng Nhượng nick QQ của đống người xa lạ, tất cả đều là của nam thanh niên chưa vợ, đều là chồng dự bị của Quả Quả, ngày thường Quả Quả tuyệt đối chia sẻ tài nguyên này.

      Cuối cùng Nhượng Nhượng lấy tên Lục Phóng là “Sao Hỏa”, phải liên tục giải thích với đây là nickname, xưng hô đặc trưng, hơn nữa buổi tối còn làm thêm mấy động tác, điện thoại di động của mới tái xuất hai chữ “Chồng ”.

      Dĩ nhiên chuông điện thoại di động cũng thay đổi, nhưng sống chết để Lục Phóng nghe. Nghe bài “Tăng gấp bội”, thở dài tiếng, “Alo.”

      “Hôm nay phải ra nước ngoài, tạm thời quyết định, buổi tối cần chờ .”

      Cái này làm cho Nhượng Nhượng sướng đến phát rồ, tin tức này ý nghĩa là cần về nhà lúc tan tầm rồi, cần từ chối cầu chợ đêm của Tiêu Tiểu Du rồi, cần nhìn sắc mặt của người khác để sống rồi, cũng cần tới muộn.

      Cho nên Nhượng Nhượng say mê cuồng nhiệt hẹn Tiêu Tiểu Du, quán bán hàng ăn đến no bụng, trữ thêm đống áo ngủ lần nữa, sau đó rủ KTV ca hát.

      “Cậu làm sao thế, Nhượng Nhượng, ngày mai cậu làm à? Ha ha, chuyện này lớn nha, gà trống sắt như cậu hôm nay cư nhiên lại sắt, trúng trăm vạn à?” Tiêu Tiểu Du ra dáng vẻ “cậu rất khả nghi” nhìn Nhượng Nhượng.

      có, nào có, tớ chưa từng mời cậu làm khách nên trong lòng thấy đau, cậu chỉ cần cảm kích là được.” Nhượng Nhượng chột dạ, thực tế hiểu, chỉ nguyện ý trở về căn phòng hắc ám đó, Lục Phóng vừa , liền thích ứng được giống như cả thành phố bị cúp điện.

      “Ít thôi, cậu người này tim phải chẳng lẽ tớ lại biết, cậu đau lòng à? Trừ phi heo mẹ biết leo cây.” Vẻ mặt Tiêu Tiểu Du thăm viếng, cuối cùng tuôn ra cái vấn đề mà Nhượng Nhượng suýt ngã nhào, “Chẳng lẽ cậu vì Tiêu Hàng mới đắm mình như vậy, nên ở bên cạnh đại gia nào đó để hưởng mật hả?” thể trách Tiêu Tiểu Du, công việc của cho phép thấy nhiều khí lành mạnh cho xã hội.

      “Tớ nhổ vào, cậu xem tớ là loại người như vậy sao?” Nhượng Nhượng lạnh đến buồn nôn.

      Tiêu Tiểu Du khinh bạc nâng cằm Nhượng Nhượng lên, “He he he, da mịn thịt mềm chính là khoản thích nhất đấy.”

      ?” Nhượng Nhượng nhớ tới Lục Phóng cũng coi là người giàu có vùng. Hôm nay tình nguyện hồ đồ, cũng dám sau lưng suy nghĩ nguyên nhân đích thực Lục Phóng chịu kết hôn cùng . Bất quá nhớ tới Lục Phóng xác thực rất quan tâm đến da của , có lúc còn đặc biệt chuẩn bị cho sữa tắm, ra thể cuộc sống vợ chồng như vậy thoải mái. Ánh mắt Nhượng Nhượng lộ ra ánh sáng mờ mịch.

      “Này, hồi hồn rồi, tư xuân à nha?” Tiêu Tiểu Du nhịn được giơ tay quơ múa trước mặt Nhượng Nhượng, hôm nay cũng được rảnh rỗi, nếu nhất định hỏi thăm Nhượng Nhượng chút, này thoạt nhìn rất khả nghi. Chỉ tiếc phải vội vàng gặp bạn mới kết hôn của mình.

      Nhượng Nhượng nhàm chán lại trở về nha, nén chịu căn phòng yên tĩnh, được Lục Phóng nới lỏng mấy ngày nay, phòng này của chẳng khác gì ổ chó, Nhượng Nhượng phảng phất như hoàn toàn đánh mất năng lực tự lo liệu cuộc sống bản thân, trước kia có thể nấu cơm rửa chén quét sân, công việc cũng mặc kệ, cái này gọi là ba ngày luyện ngượng tay. Bất quá cũng coi như kiên cường, chịu đựng như vậy cũng gọi điện thoại cho Lục Phóng, hỏi xem ta nơi nào, cũng hỏi khi nào trở về khi nào, phảng phất như liền , muốn tới tới, đối với đều sao cả. Nhưng là người này cũng quá sao , ta cũng thèm gọi điện thoại cho mình, thế nhưng sợ vì sai giờ mà bỏ lỡ điện thoại của , hai mươi bốn giờ đều mở máy.

      Khi Lục Phóng rời sau năm ngày mười hai giờ lẻ ba phút, Nhượng Nhượng gặp được trong phòng ăn A&E, nhìn , mặc dù biết tại sao, nhưng trong lòng vẫn khỏi tức giân, chuông báo động gõ.

      Hôm nay phóng ăn tràn đầy tình huống có thể tưởng tượng, tổng giám đốc Lục rất ít khi tới nơi này dùng cơm, cho nên tất cả mọi người đều hưng phấn.

      “Tổng giám đốc vừa xuống máy bay, cho nên mới tới nơi này dùng cơm.” Hòa Đa báo cáo chính xác. Nhượng Nhượng lại thầm nghĩ trong lòng, trở lại mà báo với mình tiếng, ta còn coi mình là vợ ta sao? Nhượng Nhượng căn bản cũng phát , đối với cái từ này tán thành.

      Thời điểm Nhượng Nhượng mua xong cơm chuẩn bị ngồi xuống, Lục Phóng ăn xong rồi, tính toán bưng đĩa để vào trong hộp. Mặc dù Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng hướng cửa ra vào ở cạnh mình mà , nếu còn làm bộ như nhìn thấy mình, mình đương nhiên cũng có thể làm bộ như nhìn thấy . Chỉ tiếc người tính bằng trời tính, sao Hỏa đụng sao Thủy. Lục Phóng buông tay chính xác lầm đổ vào cổ áo Nhượng Nhượng canh và thức ăn thừa, thét lên rồi lui về phía sau, thân là người trong cuộc, có thể 200% xác định, đoán chừng Lục Phóng đem thức ăn đổ lên người , còn sợ rớt đủ nhiều, hận thể úp cả đĩa lên. Chẳng qua là từ góc độ của người khác đến tột cùng cũng nhìn ra là lỗi của người nào, đến tột cùng là người nào đụng người nào, nhưng lại lo nghĩ tổng giám đốc phạm phải sai lầm loại nguyên tắc này, mặt của tất cả mọi người đều ám chỉ “là lỗi của ” mà nhìn Nhượng Nhượng.

      xin lỗi.” Lục Phóng nhìn bảng tên ở trước ngực Nhượng Nhượng, “Khanh tiểu thư, phòng làm việc của tôi có phòng thay quần áo, có thể ở rửa mặt ở đó, quần áo tôi đền cho .”

      Sau đó dưới con mắt của mọi người, Lục Phóng liền dẫn Nhượng Nhượng tới phòng làm việc của mình, lý do rất “Đúng lúc”. Mà Nhượng Nhượng vì có cách nào nhịn được mùi dầu mỡ bầy nhầy người, cho nên cũng có phản kháng.

      Đây là lần đầu tiên Nhượng Nhượng lên tầng chín mươi lăm, lần đầu tiên đến phòng làm việc của Lục Phóng. Phóng làm việc của cực kỳ rộng rãi, sáng ngời, đứng ở tầng chín năm trông coi dưới chân, nhất thời cảm giác như mình là ngôi cửu ngũ chí tôn.

      Lục Phóng đặt ngón tay lên nút áo trước ngực Nhượng Nhượng.

      làm gì?” Nhượng Nhượng che chở ngực.

      “Chẳng lẽ em định để bẩn như vậy mà xuống?” Lục Phóng khêu mi cười tiếng. “ gây họa, đương nhiên phụ trách làm cho em sạch .” Lục Phóng đẩy Nhượng Nhượng vào gian phòng nghỉ ngơi của , cũng là phóng thay quần áo tạm thời của .

      “Em tự mình làm là được rồi.” Nhượng Nhượng dùng lực muốn đóng cửa nhà vệ sinh, đáng tiếc người ta làm bẩn quần áo của , cũng phải vì để cho chỉ tắm mà thôi.

      “Chẳng lẽ thể nhịn đến tối?” Nhượng Nhượng vô lực kháng nghị dưới vòi phun.

      “Chúng ta còn chưa thử qua phòng làm việc đúng ?” Lục Phóng hỏi đằng trả lời nẻo.

      “Em mà ra ngay bị người ta hoài nghi.” Nhượng Nhượng muốn cùng nhau điên khùng với người đàn ông tinh trùng lên não, đoán chừng giờ này thư lý Linda bắt đầu hoài nghi, thế nào mà thay quần áo lại lâu như vậy.

      “Em có thể lựa chọn, là bây giờ lập tức xin nghỉ về nhà, hai là chúng ta tiếp tục.” Giọt nước theo sợi tóc của Lục Phóng xuống xương quai xanh Nhượng Nhượng.

      “Cái gì, bệnh gì?” Nhượng Nhượng bắt lấy tay Lục Phóng, để cho tiếp tục trượt xuống.

      “Bệnh tương tư.” Lục Phóng ngậm chặt môi Nhượng Nhượng, giễu giễu .

      Cuối cùng Nhượng Nhượng thể thỏa hiệp, Lục Phóng mới quần áo làm việc mà Lynda chuẩn bị cho Nhượng Nhượng để mặc vào. “Ở chỗ cũ chờ .” Đây là nơi hai người gặp nhau sau khi tan việc, Lục Phóng ở bên tai Nhượng Nhượng nỉ non.

      Mới công tác có năm ngày mà như biến thành người khác vậy, càng ngày càng dính , Nhượng Nhượng hít sâu hơi, mới thoát khỏi móng vuốt của .

      ngang qua bàn Lyda, đầu cũng dám ngẩng.
      garan2602 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20

      đường về nhà Nhượng Nhượng vẫn lẩm bẩm miệng, để ý tới, người đàn ông “bạo lực” và “quyền thế”bức bách chèn ép như , thắng cần dùng võ, đáy lòng Nhượng Nhượng thầm khinh bỉ , ừ, đây lý do đường hoàng mà.

      Lý do này khiến Nhượng Nhượng có chút làm kiêu với người khác, nhưng xét thấy Lục Phóng rời năm ngày lại tựa như mất tích năm ngày vậy, trong lòng vẫn còn có chút kỳ cục, ra được thoải mái, điểm này chưa bao giờ phủ nhận, nhưng mọi người đều nhau dễ dàng, chung đụng khó khăn”, Nhượng Nhượng lời này có hơi chút văn nghệ, nhưng cũng tiết lộ phần chân lý.

      Lý do thứ hai, mặc dù gượng ép, nhưng cùng là cái cớ rất tốt mất gì, đủ để Nhượng Nhượng đánh đòn phủ đầu. Cái đó là do đồng đảng Tiêu Tiểu Du, vì ngày mùng 8-3 trước đó vị bạn trai tiền nhiệm chưa tặng hoa cho ấy, liền cho rằng bạn trai đó thương mình, thương có nghĩa là hướng áp sát tổ chức, chính là ủng hộ Đảng, ủng hộ Đảng cũng thỏa thuận. Như vậy cái mũ được chụp lên đầu, bạn trai trước của ấy tan thành mây khói cũng còn bộ hài cốt. Quên , Tiêu Tiểu Du là đảng viên tốt lòng vì nhân dân quần chúng mà phục vụ.

      Được rồi, mặc dù Nhượng Nhượng nộp n lần đơn xin vào đảng, nhưng được thông qua, thương, liền thể đánh đồng với hài hòa, nhưng gọi điện thoại, cũng gửi mail, chỉ có thể đánh giá là quý lao động mà thôi.

      Bình thường chúng ta thẩm tra chính trị, trong ba câu đầu, căn bản đều là nhiệt tình thương đảng, ủng hộ tổ quốc thống nhất, nhiệt tình thương lao động, xem , ba kỉ luật lớn liền phạm cái trong đó.

      Nhượng Nhượng thể thừa nhận rất để ý. Để ý người đàn ông này năm ngày chút nào liên lạc, trở lại “nhiệt tình” như vậy, lời hỏi thăm, giống như chỉ là “công cụ”, trái lo phải nghĩ cũng muốn thuận theo tâm ý của . Lúc trước còn vui mừng Lục Phóng trở lại, lại bị luẩn, tại tỉnh táo mới trở về.

      Nhượng Nhượng hướng đầu ra ngoài cửa sổ lời nào, mập mờ như ở văn phòng lúc trước. Lục Phóng nghiêng đầu nhìn , từ sau xe ngồi cầm cái túi đưa cho .

      “Em mở ra xem chút sao?” thanh Lục Phóng nghe có vẻ mệt mỏi, trong lòng Nhượng Nhượng nhịn được, đều lòng nữ nhân quá mềm yếu chính là có lỗi với chính mình.

      ra chỉ muốn thuận tay ném quà tặng này , cho rằng món quà như vậy là có thể thua mua lòng người? Tiền mua được tình ! Nhượng Nhượng tự nhủ với mình.

      Nguyên nhân chủ yếu ném là sợ rơi trúng người đường, cho dù đập nhàng cũng là tốt. Được rồi, thừa nhận là mình thấy được hai chữ “L P”.

      Đây chính là mỹ phẩm tốt nhất của Thụy Sĩ, bao nhiêu lần trơ mắt nhìn nhưng cũng dám vào cửa hàng xem trộm.

      Nhượng Nhượng cố làm căng thẳng mở ra nhìn, cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, ra mặt co quắp cũng tốt lắm. Thứ bên trong túi nhanh chóng làm Nhượng Nhượng hoa mắt.

      Những thứ đồ này Nhượng Nhượng đều quen thuộc, sau lầm thầm sau lưng Lục Phóng lên mạng tìm, mới giương mắt suy tính có muốn dùng hay , chỉ là thể thừa nhận, người này rất biết mua đồ, ngày thường thay đổi liên tục, cho rằng ít tiền này có thể thu mua lòng người sao?

      Nhưng đây là loại nước hoa hạn chế LP, thân bình đều là tự tay thủ công tạo thành, toàn cầu hạn chế có 1000 bình. Còn có hộp trứng cá xa xỉ, toàn cầu hạn chế có 250 hộp. Về phần giá cả, Nhượng Nhượng đọc lên tới cũng đủ nhức nhối tới nửa năm.

      Căn cứ vào việc tiền của Lục Phóng có nghĩa là của mình, Nhượng Nhượng thể khen ngợi , phá gia chi tử. Chủ yếu là bởi vì Lục Phóng giao sổ tiết kiệm cho Nhượng Nhượng trông coi, cho nên cho đó là vợ chồng cùng chung tài sản.

      Bản số lượng có hạn cộng thêm Nhượng Nhượng vừa thiếu mỹ phẩm, thể nhận, đúng hơn là vừa khinh thường Lục Phóng sa đọa dùng tiền bạc tấn công, lại vừa hưởng thụ sung sướng.

      Bất quá những thứ này đều sau, lúc này Nhượng Nhượng cũng giá trị chính xác của những thứ này, nên lưng rất thẳng.

      thích nhãn hiệu này sao?” Lục Phóng êm ái hỏi, còn hơi mang điểm tủi thân. “ còn đặc biệt hỏi nhân viên bán hàng, da em là da hỗn hợp, phần chữ T mặt đều là dầu, ấy đề nghị cái này thích hợp với em.”

      Lúc này, Nhượng Nhượng có chút cảm động, người đàn ông có thể nhớ vợ mình thuộc loại da nào, là chuyện dễ dàng. Cõi đời này có bó lớn ông chồng, cùng vợ mình ngủ bao nhiêu năm, cũng biết vợ mặc cái áo bra nào.

      Huống chi, người vợ đức hạnh là người nên suy nghĩ quan tâm chồng mình trong mọi tình huống, quản giờ giấc, thương gấp đôi. Nhượng Nhượng cảm thấy đây cơ hội tốt.

      Vừa vào gian phóng, đem thả văng găng tay,ngược lại để túi quà tặng nhè , ai bảo găng tay mua là đồ cũ mua ở mạng chỉ có 3 tệ.

      “Em làm sao vậy?” Giọng Lục Phóng có chút kiên nhẫn, Nhượng Nhượng chính là muốn hiệu quả cái này.

      “Em thế nào, suy nghĩ xem thế nào, coi nơi này là cái gì, khách sạn sao? Bãi đỗ xe? đến là đến, .” Phụ nữ khóc hai nháo ba thắt cổ đúng là đòn sát thủ với đàn ông, thời điểm Nhượng Nhượng cảm giác mình cách nào rời Lục Phóng, phương thức tốt nhất chính là rời trước , làm tránh khỏi mình vào buổi tối, lặng yên tiếng động rời , lưu lại người đối mặt với tịch yên tĩnh.

      cho là em muốn nghe được thanh của .” thanh Lục Phóng rất trầm thấp, mang theo chút uất ức, cực kỳ làm đau lòng người, Nhượng Nhượng thiếu chút nữa bị ngụy trang của lừa gạt, may cực kỳ hiểu , nếu như tin tưởng uất ức, vậy là đầu óc bị sét đánh.

      cần kiếm cớ, , bây giờ luôn .” Nhượng Nhượng học động tác trong phim truyền hình, đem quần áo Lục Phóng trong tủ, ném tới trước mặt .

      Rất tốt, sói rất nhanh liền nguyên hình, thu hồi lại uất ức. Hai tay ôm trước ngực, tư thái bễ nghễ thiên ha, “Nhượng Nhượng, em nháo đủ chứ, đừng giống như người đàn bà chanh chua trong phim truyền hình như vậy.”

      “Đây là phòng em, ngay bây giờ cho em.” ra Nhượng Nhượng rất muốn cút, nhưng căn cứ vào khí thế ngày càng lớn mạnh của Lục Phóng, tạm thời đổi thành chữ , huống chi từ mẹ dạy làm người phải có lễ phép, được rồi đây là lấy cớ hèn nhát.

      “Chỉ sợ phải. Phòng này em mượn tiền cũng giúp em rồi, nếu như em muốn vợ chồng cùng chung tài sản, vậy có thể coi như là chủ nợ. Tiếp theo, phòng này tháng có thể mướn tám ngàn sao? Huống chi dự chi năm tiền mướn phóng rồi.”

      Nhượng Nhượng giận đến cả người phát run, ấy thế nào mà lại tham tiền như vậy, trách được người này sao lại hảo phòng thế, đáng tiếc cho tham luyến chút lợi tực, đối với khoản này, ta thần thông quảng đại, dĩ nhiên biết, căn cứ vào tình huống được bao ăn, đổi lại tý lợi tức có cái gì đúng, cho nên khi Lục Phóng đề cập tới, Nhượng Nhượng giả vờ coi như biết.

      tại tốt lắm, thiên hạ quả nhiên miễn phí bữa trưa.

      “Thế nào mà phải tám ngàn, thường ngày mướn phòng còn có thể được ngủ cùng nữ chủ nhà trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế này sao?” Thời điểm Nhượng Nhượng hô lên, cũng vì mình lớn mật mà đỏ mặt.
      garan2602 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21

      Lục Phóng kinh ngạc trong chốc lát, rất nhanh hoàn hồn, có bất kỳ bày tỏ nào, chỉ cầm lên chìa khóa xe đem Nhượng Nhượng kéo ra ngoài.

      mang em nơi nào?”

      “Dẫn em để biết dung mạo xinh đẹp của chủ cho thuê nhà.” Lục Phóng để mặt nụ cười hài hước có xóa cũng mất, chỉ là nụ cười có nhiệt độ. Sức lực tay , khung cửa cũng thể ngăn cản bước tiến kéo .

      Xe lượn quanh rồi chui vào cái hẻm , mặc dù còn là ban ngày, thế nhưng con hẻm hẹp dài khiến nó trở nên vô cùng u ám. Nhà nào cũng lóe ra đèn nê ông màu hồng, phảng phất trong khí mập mờ lớp dày màu hồng.

      Lục Phóng chưa để xe xong, trẻ tuổi mặc áo dây cùng quần ngắn, chân đôi giày cao gót tiến lên chào hỏi.

      Thời tiết vào thu, Nhượng Nhượng mặc áo khoác mỏng cũng thấy nóng, này vẫn còn “phong lưu” như thế. Nhượng Nhượng rất muốn huýt gió hướng về áo dây màu vàng cùng bắp đùi trắng, nếu như phải là khí phù hợp lắm.

      Nhượng Nhượng từ trong xe nhìn ra ngoài, phía sau quán người mù xoa bóp, bên trong có mấy ăn mặc sai biệt lắm ngồi chuyện với nhau, chẳng qua ánh mắt đều dừng người Lục Phóng.

      Quán người mù xoa bóp có người mù, Nhượng Nhượng nhất thời hiểu đây là địa phương nào, đoán chừng là “phố hoa và dương liễu” .

      Lục Phóng lấy điện thoại di động ra, điện thoại di động Nhượng Nhượng rung lên, thấy số Lục Phóng, “Dùng di động nghe.” dứt lời bước ra khỏi xe.

      Nhượng Nhượng chút cũng nghe được Lục Phóng cái gì với mặc áo màu vàng vừa tiến lên chào hỏi, chỉ nhìn thấy mặt mày ta hớn hở liếc đồng hồ Lục Phóng, xem ra là loại người biết điều.

      Sau đó ống nghe lại truyền ra thanh.

      “Bao cả buổi tối đây?” thanh Lục Phóng nghe có chút cợt nhả, tay đặt lên tường sau lưng kia, thân thể nghiêng người dựa vào tường, mặt ngó Nhượng Nhượng nháy nháy mắt...

      “50.” áo dây vàng đưa ra năm đầu ngón tay.

      “Bao ở sao?”

      “Bao, điểm tâm ngày mai cũng bao, sữa đậu nành, bánh bao hấp tùy chọn.” Áo hai dây vàng rất hào khí, đoán chừng khó tìm được người mua đẹp trai như vậy, lòng muốn buôn bán cửa này.

      “25.” Nhượng Nhượng cảm thấy trả giá chém quá độc ác, chém cũng có ý tốt, mang đồng hồ nổi tiếng, lái xe hàng hiệu, loại cải trắng này giá cũng dám cho, là bỉ ổi.

      Trong lòng Nhượng Nhượng, Lục Phóng phải là cái loại đó, cải trắng ràng năm xu cân, cần phải đưa người ta 10 tệ cân với loại người như vậy, nếu xin lỗi phô trương chạy Mercedes-Benz đến chợ bán thức ăn. Nếu truyền , tổng giám đốc Lục mua , hai mươi lăm đếm, đoán chừng giá trị con người cũng rơi theo.

      kia khẽ cắn răng, “Thành, mở cửa buôn bán, đẹp trai.”

      Nhượng Nhượng chờ nhìn Lục Phóng làm thế nào để xong việc, chẳng lẽ cùng này vào?

      “Có thể quét thẻ tín dụng ?” Lục Phóng làm bộ móc túi tiền.

      Mặt áo hai dây vàng liền thay đổi rồi, xoay người rời , trong miệng còn buông câu “Nhật nguyệt tinh thần”(đoạn mắng chửi người của Châu Tinh Trì trong phim “Cửu phẩm qua tép riu”).

      Nhượng Nhượng ở ghế cười đến thẳng lưng được.

      Lục Phóng ngồi vào chỗ lái xe, “Như thế nào, đây đông đủ trẻ tuổi xinh đẹp , mới mười chín tuổi. 25 tệ còn bao điểm tâm, cũng cần quét dọn vệ sinh.” Lục Phóng rất nghiêm túc.

      kia mặc dù nhiều son phấn, nhưng khi nhìn ngũ quan, cũng coi như xinh đẹp, cũng được xưng tụng là trẻ tuổi tướng mạo đẹp rồi.

      có ý gì, đem em so sánh với loại người đặc biệt đó?” Nhượng Nhượng dùng từ cũng coi như uyển chuyển. “Hơn nữa ta lại cởi mở như vậy.”

      phải đem em so sánh, mà chính em đem em so sánh, nữ đại nhân cho thuê nhà bồi ngủ.” Mặt Lục Phóng lạnh băng, thanh vững vàng trầm thấp, lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng dậy sóng mãnh liệt.

      Dáng vẻ kiêu căng của Nhượng Nhượng nhất thời xuống, mới vừa rồi là chuyện thông qua đại não, lại câu như vậy. “Được rồi, cho dù như thế, mà em ít nhất cũng tốt nghiệp đại học.” Nhượng Nhượng ưỡn ngực, mặc dù cảm thấy so sánh với áo hai dây kia có chút vô lý, nhưng thua số tuổi cũng thể thua trận. Trong lòng Nhượng Nhượng đánh mạnh tới, tại sao lại có thể so với người như thế? Chẳng lẽ lại hạ thấp mình như thế?

      Lục Phóng khởi động xe, thêm gì nữa. Lưu lại Nhượng Nhượng mình suy tư, tại sao lại dễ dàng thông thạo tìm đến nơi này, lại còn am hiểu rất sâu giá thị trường, chẳng lẽ lúc trước tin đồn có xì căng đan, là bởi vì thích “đặc thù”, thích đến “phố hoa và dương liễu” tìm đến “hai mươi năm tệ” để vui chơi?

      “Tổng giám đốc đại nhân thường xuyên đến đây sao?” Vẻ mặt Nhượng Nhượng khinh bỉ.

      Lục Phóng lời nào, chuyên tâm lái xe, còn vui vẻ mở chút nhạc .

      Nhượng Nhượng cảm thấy hôm nay là tự mình tìm bực mình, vốn là có thể ở trong nhà hưởng thụ tốt “phục vụ”, buồn bã, mình có việc lại tự tìm tới?

      Nhưng nếu tìm, phải tiếp tục tìm xuống, nếu là tiền mất tật mang. Người này rất biết cách bắt lòng người khác, biết trong lòng mình như mèo gãi, cũng thèm để ý tới , cũng phản bác, Nhượng Nhượng lúc này mới cảnh giác với ghen tức của mình, ra là hy vọng phản bác, cho dù lừa gạt mình cũng tốt.

      Đây cũng là nỗi bi ai của phụ nữ, Nhượng Nhượng vừa bắt đầu chính là muốn mình ngày nào đó rơi vào tình cảnh đau khổ, nên lần lại lần né tránh Lục Phóng.

      Đều khi rơi vào bể tình của người đàn ông, liền trở nên tầm thường, ngay cả Bảo Ngọc ca ca thương phái nữ tôn trọng phái nữ đều “Nữ nhân khi gả cho người đều là mắt cá chết”, Nhượng Nhượng vẫn muốn đứng ngoài, muốn làm yếu đuối, muốn làm cứng rắn.

      Nhượng Nhượng cắn môi, cũng , rất tốt, rùng mình đều rất am hiểu.

      Cho đến khi xuống xe, Lục Phóng cũng lời giải thích, có câu danh ngôn như thế này, “Thời điểm đàn ông giải thích, nguy hiểm đến gần.”

      Lục Phóng dẫn vào cung điện rực rỡ xanh vàng, gọi “Thần Thoại Hy Lạp”.

      “Lục tiên sinh.” người đàn ông trung niên tây trang giày da rất nhanh xuất trước mặt Lục Phóng.

      tiếng Lục tiên sinh này lập tức khiến Nhượng cảnh giác, xem ra Lục Phóng là khách quen, nơi này ánh đèn thấp trầm, có khỏi khí mập mờ, Nhượng Nhượng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra.

      Người hầu đưa lên tờ thực đơn, phải là rượu, mà là “Bữa ăn chính”, Lục Phóng goi phần bữa ăn “Danh thiếp tốt nghiệp đại học, song ngữ pháp” “Lộ Lộ”.

      Thời điểm Lộ Lộ xuất , trang phục màu đen, còn mang theo ánh mắt xinh đẹp, ánh lên vẻ hào phóng lịch , đôi môi đào đỏ thắm, là mỹ nữ tám mươi phần trở lên, chút vẻ phong trần.

      “Lộ Lộ tiểu thư ra sân sao?” Lục Phóng buông thẻ bài, lông mày thoáng qua tia mệt mỏi, Nhượng Nhượng biết mình làm sao mà thấy được.

      “Bình thường là năm trăm, phục vụ toàn bộ là ngàn hai.” thấy Lộ Lộ nhăn nhó chút nào, rất có phong thái chuyên nghiệp.

      Nhượng Nhượng vừa nghe đến ngàn hai, ánh mắt nhất thời sáng lên, tà tà liếc nhìn Lục Phóng, bày tỏ bất mãn của mình, xem , ngày ngàn hai, tháng chính là ba vạn sáu, mình quả nhiên là thua thiệt. Cho dù là năm trăm, mình cũng coi như là thua thiệt.

      “Lộ Lộ tiểu thư tốt nghiệp đại học gì?” Lục Phóng đột nhiên đổi chủ đề.

      “Đại học G.”

      Lục Phóng và Nhượng Nhượng đều rất ràng trình độ học vấn của Nhượng Nhượng, đại học G là đại học số cả nước, Nhượng Nhượng có thi đậu, lòng suy nghĩ thi nghiên cứu sinh đại học G là thỏa mãn lắm rồi.

      Lông mày Lục Phóng nhàng nhảy lên, trong miệng xí xô xí xào mấy câu, Nhượng Nhượng có thể phân biệt ra được phải tiếng .

      “Tiếng Đức của Lộ Lộ tiểu thư lưu loát, tại sao phải chịu đựng ở nơi này?” Lục Phóng hình như cũng rất tò mò.

      Lộ Lộ cười cười sáng rỡ, “Hứng thú, hơn nữa Thần Thoại Hy Lạp phải là nơi nào cũng có thể làm.”

      Lục Phóng cũng cười cười, rất tự nhiện, cũng có ý tứ xem thường, lao động phân giá cả thế nào.

      “Bạn của tôi đây tò mò muốn biết thế nào là phục vụ toàn bộ, có thể xem chút nhạc dạo được ?” Lục Phóng cười cười .

      làm sao biết mình tò mò toàn bộ phục vụ? Nhượng Nhượng mặc dù bị Lục Phóng cùng tiểu thư Lộ Lộ đả kích phen, có thể ngay cả phục vụ cũng có tư cách, bất quá cũng ảnh hưởng đến lòng hiếu ký của .

      Lộ Lộ có chút khó khăn, loại cầu này bình thường được cho phép, bất quá cũng biết là Lục Phóng, cho nên mới hướng vị trung niên kia xin chỉ thị.

      Người đàn ông kia mỉm cười tiến lên, “Nếu là cầu của Lục tiên sinh, dĩ nhiên là phải chấp thuận rồi.”

      Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng đứng đặc sau cái gương đặc thù thưởng thức mặt gương khác, nam nữ phấn khích biểu diễn, mà qua cái gương này, người kia lại biết hành vi của mình bị người khác nhìn sau lưng.

      Nhượng Nhượng kiên trì được ba mươi giây, liền đỏ mặt xoay người. Chỉ có thể , “Thói đời bạc béo, thói đời bạc bẽo.” Hoặc cũng có thể “Văn hóa Trung Hoa quá uyên thâm”.

      Lục Phóng dẫn ra ngoài, “Như thế nào, em cảm giác có thể cùng các kia so sánh sao?”

      Nhượng Nhượng vốn cho là Lục Phóng đổi tính, cũng cay nghiệt chanh chua như trong trò chơi, nhưng hôm nay xem ra, quả nhiên bản tính khó dời. Lại còn mình “cầm thú” khó bằng! (nơi này cầm thú cùng loại với gia cầm).

      Nụ cười Lục Phóng trong đêm tối, chút kiêng kỵ nở rộ, ràng cười, Nhượng Nhượng có thể cảm nhận cơn giận của , lại biết vì cái gì.
      garan2602 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :