1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khiến em gả cho anh - Minh Nguyệt Đang (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chapt 51.1

      Editor: Tiểu Cân.


      Khanh Nhượng Nhượng ngồi máy bay trở về nước hung hăng nghĩ, ta thậm chí còn trả giúp mình ba trăm vạn nợ mẹ ta rồi. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng nàng lại trở thành phụ tá riêng cho Lục Phóng. cho dễ nghe là phụ tá, chứ ra chỉ là người giúp việc. Lục Phóng gõ cho Khanh Nhượng Nhượng khoản, lương tháng mới của nàng ba ngàn đồng, so với phần lương hàng năm 30 vạn ở thành phố A mà , là quá khi dễ người rồi.


      Khanh Nhượng Nhượng thể tính nổi nàng phải mất bao nhiêu năm mới trả nổi khoản nợ này.


      “Khanh tiểu thư, làm phiền giúp tôi xách hành lý chút.” Bạn Lục Phóng xuất thân hào môn, cực kỳ có khí chất thục nữ. chuyện nhàng, khiến người khác rất ưa thích.Nhưng hành lý của nàng ta lại .


      Khanh Nhượng Nhượng thể cười nhận lấy hành lý đó: “Được, Ôn tiểu thư.” Xem ra nàng chỉ là phụ tá riêng của Lục Phóng, mà còn là của bạn ta nữa.


      Khanh Nhượng Nhượng cùng hai người trước mặt, cùng nhau bước vào Lục Y vườn. Chỉ là hai người trước mặt nắm tay nhau, vẻ mặt tươi cười, nàng lại tay xách nách mang, toàn bộ đều là quà Ôn tiểu thư muốn tặng cho mẹ Lục Phóng.


      “Mẹ, chúng con về rồi.”Lục Phóng cười khi mẹ ta hôn lên mặt cái.


      Mẹ Lục Phóng có chút kinh ngạc, biết tại sao tâm tình Lục Phóng tốt như vậy, chỉ tới khi bà nhìn thấy mặt Khanh Nhượng Nhượng, tâm tình liền tốt: “ ta sao lại ở đây?” Mẹ Lục Phóng nhíu mày.


      Câu này thể nó khiến Khanh Nhượng Nhượng rất đau đớn.


      “Mẹ, Nhượng Nhượng giờ là phụ tá của con.”“Lục Phóng nhàn nhạt .


      “Con. . . . . .” Mẹ Lục Phóng tức giận.


      “Mẹ, chuyện qua hãy để cho nó qua .Chẳng mẹ đúng là để ý chút tiền kia à?”Lục Phóng bắt đầu cười nhạo.


      Khanh Nhượng Nhượng biết nên vì Lục Phóng rộng rãi mà vui vẻ, hay vì ta rộng rãi mà đau lòng.


      “Nhượng Nhượng, đem quà tặng đến phòng mẹ tôi trước .” Lục Phóng quay đầu phân phó Khanh Nhượng Nhượng, giống cái dáng vẻ ông chủ sai bảo cấp dưới, đối xử với Khanh Nhượng Nhượng khác gì với Bob.


      “Được.”Khanh Nhượng Nhượng nhanh chóng khẩn trương rời khỏi trường này. Lúc nàng lần nữa trở lại phòng khách, mẹ Lục Phóng cùng Ôn tiểu thư chuyện vui.


      “Khanh tiểu thư, làm phiền giúp tôi pha tách cà phê nhé.” Ôn tiểu thư quay đầu với Khanh Nhượng Nhượng.


      Trong mắt Lục Phóng lộ tia thắc mắc: “Bác , Khanh tiểu thư pha cà phê rất ngon.” Ôn tiểu thư giải thích.


      Khanh Nhượng Nhượng chưa từng nghĩ tới loại sở trường này còn dùng để phục vụ bạn Lục Phóng, chỉ là nàng còn đường nào.


      Lúc ăn cơm tối, ba người bọn họ ở phòng ăn trò chuyện vui vẻ, Khanh Nhượng Nhượng ở phòng chếch ăn cơm cùng với người giúp việc, mặc dù thức ăn cũng rất phong phú, nhưng thể cấp bậc khác nhau rất đả thương người. trách được có rất nhiều người muốn chim sẻ bay lên đầu cành.


      Từ sau khi Khanh Nhượng Nhượng làm phụ tá cho Lục Phóng, thân tật xấu cũng sửa được rất nhiều. Dù là chuyện công việc Lục Phóng cũng để nàng giúp tay, cho nên đối với ta Khanh Nhượng Nhượng cũng chỉ là người giúp việc. Mỗi ngày phụ trách việc sáng sớm Lục Phóng mặc quần áo gì, thực đơn ăn cơm mỗi ngày. Hoặc đặt bữa tối cho ta cùng bạn … Việc vụn vặt. Bởi vì Lục Phóng thích người khác đụng loạn đồ của ta, cho nên phòng của ta Khanh Nhượng Nhượng phải tự tay quét dọn.


      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình trở nên rất cần cù rồi. Cho nên Lục Phóng đâu đều mang theo nàng, chỉ là nếu ngươi muốn bới ra tia mập mờ từ trong hành động của Lục Phóng, vậy là nhằn xương trong trứng gà rồi. Giống như Khanh Nhượng Nhượng giống như tưởng tượng của mọi người, rất đả kích lòng người mà.


      Cho nên khi Khanh Nhượng Nhượng bị bạn của Lục Phóng tốt nghiệp khoa pháp luật tát cho cái, nàng cảm thấy rất oan uổng.Nữ nhân này vừa tới còn chưa phân phải trái tát cái, đánh cho Khanh Nhượng Nhượng đầu óc choáng váng.


      “Hướng Như, tôi hy vọng nhìn thấy vũ nhục nhân viên của tôi.” thanh của Lục Phóng từ sau lưng Khanh Nhượng Nhượng truyền đến.


      gọi là Hướng Như kia vội vã thay đổi nụ cười: “Em chỉ là thích ta ngày ngày theo sau , quấn lấy , vọng tưởng Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng.”


      Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng khinh thường cái, theo nàng quan sát, tất cả hồng phấn tri kỷ của Lục Phóng, chỉ có vị nương này là giống Chim Sẻ nhất.


      “Nhượng Nhượng, xin lỗi, tính tình Hướng Như có chút tốt. Tháng này tôi cấp thêm cho 1000 làm tiền thuốc thang.”Đây là biện pháp giải quyết của Lục Phóng. Khanh Nhượng Nhượng thể tiếp nhận, bây giờ đối với nàng mà 1000 đó là con số lớn, trong túi nàng đừng 1000, xu cũng có rồi, đều bị Lục Phóng vơ vét sạch .


      “Được ạ, Lục tổng.”Mặc dù Khanh Nhượng Nhượng rất uất ức, nhưng lại phải làm ra vể rất hạnh phúc.


      Lục Phóng kéo Hướng Như Lục Y vườn, Khanh Nhượng Nhượng cũng hiểu tại sao Lục Phóng lại đem tất cả nữ nhân của dẫn về nhà.


      “Mặt của thế nào?”Mẹ Lục Phóng đột nhiên lên tiếng.


      Khanh Nhượng Nhượng vội vàng quay mặt, gương mặt đau rát của nàng dĩ nhiên là do vị tiểu thư Hướng Như kia ban tặng, mà nàng còn dám phản kháng, đây là vì miếng ăn mà khom lưng, ngay cả tố cáo cũng thể.


      “Là Hướng Như hiểu lầm Nhượng Nhượng có ý đồ gì với con thôi. Quỷ nghịch ngợm này.”Lục Phóng cưng chiều cười cười, ấn ấn mũi Hướng Như.


      nhanh lấy đá chườm .”Vẫn là mẹ Lục Phóng có lương tâm, Khanh Nhượng Nhượng cảm thán.


      Khanh Nhượng Nhượng vừa cầm viên đá chườm mặt, vừa phải ở bên hầu hạ, sợ có gì sai khiến.Nàng muốn mẹ mình biết, biết bà có hối hận khi bảo mình đến xin lỗi gì đó.


      “Khanh tiểu thư, làm phiền pha giúp tôi tách cà phê.” Hướng Như mềm mại . Xem ta ai cũng biết Khanh Nhượng Nhượng biết pha cà phê rồi.


      “Cũng đem cho tôi tách, cám ơn.” Đây là mẹ Lục Phóng, từ lần trước dịu dàng pha qua về sau, mẹ Lục Phóng dường như cũng thích tay nghề của Khanh Nhượng Nhượng. Chỉ có Lục Phóng là vẫn thích nước lọc.


      Vì mẹ Lục Phóng thích, Khanh Nhượng Nhượng thể nhờ tài xế lái xe từ Thành Tây đến Thành Đông mua loại cà phê đó. Lục Phóng trước sau như mãnh liệt cầu Khanh Nhượng Nhượng phục vự mẹ ta, chỉ có loại thời điểm này Khanh Nhượng Nhượng mới có thể rời khỏi ánh mắt Lục Phóng.


      “Khanh tiểu thư, con của tôi đột nhiên sốt cao, tôi phải trở về nhà.” Vẻ mặt lão Vương lo lắng nhìn Khanh Nhượng Nhượng.


      “Chú Vương, chú về nhanh , ở đây tự cháu lo được.” Khanh Nhượng Nhượng rất khéo hiểu lòng người nửa đường xuống xe, bệnh của đứa thể chậm trễ.


      Chờ tới khi thấy bóng xe của lão Vương, nàng mới phát người mình phân tiền cũng có. Tiền cấp để mua đồ đều ở người lão Vương, người Khanh Nhượng Nhượng xu cũng có, mỗi ngày Lục Phóng đều tự thân tự lực vơ vét từng chút tiền của Khanh Nhượng Nhượng.


      Khanh Nhượng Nhượng ở đường kéo váy lên tận đùi rồi, cũng có người chịu dừng lại chở nàng đoạn đường.Đầu năm nay quả nhiên người tốt khó tìm. Đúng là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc Khanh Nhượng Nhượng có ý đồ gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, mới phát điện thoại nàng thiếu phí, máy ngừng rồi. Nàng hung hăng ném điện thoại đến thùng rác, dù sao cũng chẳng có tiền mua thẻ điện thoại, cầm cũng lãng phí.


      Khanh Nượng nhượng vừa , vừa nghĩ muốn rơi nước mắt, từ chỗ nàng bây giờ về Y Lục vườn, ít nhất cũng phải hai mươi km, Khanh Nhượng Nhượng khóc thét trong lòng.


      Đoạn đường này nàng vẫn ngừng hy vọng hỏi xin người qua đường chút tiền lẻ.


      mặc đồ Prada lại có thể hỏi xin chúng ta tiền?!”Tiểu nữ sinh ấy thiếu chút nữa nhổ cho Khanh Nhượng Nhượng bãi nước bọt.


      Khanh Nhượng Nhượng biết nên cảm tạ hay oán hận Lục Phóng nữa, toàn bộ quần áo của Khanh Nhượng Nhượng bị vơ vét sạch , căn cứ nguyên tắc Chủ Nghĩa Nhân Đạo Lục Phóng đồng ý cho Khanh Nhượng Nhượng mượn quần áo, điều kiện tiên quyết là Khanh Nhượng Nhượng mặc bộ này phải trả lại bộ trước, bởi vì Lục Phóng sợ nàng đem những hàng hiệu này bán lấy tiền. Đây quả thực là quá xem thường Khanh Nhượng Nhượng rồi, mặc dù Khanh Nhượng Nhượng phủ nhận nàng cũng từng có ý định này.


      Khanh Nhượng Nhượng cởi giầy Prada cầm trong tay, cũng dám ném , sợ Lục Phóng tìm nàng bồi thường, cho dù là giày cao gót đắt tiền, ngươi 5km cũng thể chịu nổi.


      Lúc Khanh Nhượng Nhượng suýt chút nữa bất tỉnh, cuối cùng nàng cũng về tới trước cửa Y Lục vườn, xem chừng cũng hai giờ sáng. Lúc Khanh Nhượng Nhượng gõ cửa, cửa kia lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai mở ra.


      “Bác Trương, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao?” Khanh Nhượng Nhượng rất kinh ngạc.


      Vậy mà đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, có bóng người yểu điệu, giống như Lục Phóng và mẹ Lục Phóng.


      Khanh Nhượng Nhượng ngờ khuya như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa ngủ, thể bước nhanh về phía trước, nhưng dưới chân đột nhiên đau nhói, Khanh Nhượng Nhượng thể hét ầm lên.


      Người nào có đạo đức ném mảnh thủy tinh khắp nơi thế? Khanh Nhượng Nhượng vốn đau chịu được, dưới lòng bàn chân bị ma sát phồng rộp cả lên, lại còn bị mảnh thủy tinh cứa vào chân, đau tới tận tim.


      “Khanh Nhượng Nhượng!”Bóng dáng Lục Phóng xuất đầu tiên trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, như bóng ma, chợt lóe liền xuất .


      có chạy?”Đây là mẹ Lục Phóng .


      Khanh Nhượng Nhượng ngay cả khóc cũng quên, “Chạy?”Đây là chuyện gì. Về sau từ miệng Bác Trương mà Khanh Nhượng Nhượng mới biết được đầu đuôi câu chuyện, dù sao vẫn là “Người làm” thương “Người làm”.


      “Cháu biết, buổi tối thiếu gia thấy cháu còn chưa trở lại, sắc mặt khó coi vô cùng. ta gọi lão Vương tới, lão Vương vừa nhìn thấy cái mặt bị hù sợ chết khiếp, chỉ dám há miệng run rẩy là cháu bảo ông ta về trước, cháu phải có chút chuyện.”


      “Cháu có, là trong nhà chú ấy có việc gấp.”Khanh Nhượng Nhượng giải thích.


      tại dĩ nhiên là chúng ta biết…, nhưng lúc ấy mặt thiếu gia quá dọa người, lão Vương dám , khả năng vì như vậy nên thiếu gai đuổi ông ấy, lão Vương lái xe ở đây mười năm, chúng ta ai cũngkhông ngờ thiếu gia đuổi việc ông ấy, có thể thấy được lúc ấy thiếu gia vô cùng tức giận.”


      “Sau đó sao?”Khanh Nhượng Nhượng rất quan tâm mảnh thủy tinh này xuất như thế nào.


      “Sau đó, phu nhân câu, ‘ phải con bé lại chạy chứ?’ Thế là thiếu gia liền bắt đầu ném đồ đạc khắp nơi.


      Bác Trương vì những thứ đó cảm thấy đáng tiếc.“Mấy thứ vỡ vụn ấy ít cũng phải giá trị gần ngàn vạn.”


      chỉ có bác Trương tiếc của, mặt Khanh Nhượng Nhượng cũng thấy đáng tiếc, trong đại sảnh nhà họ Phóng tất cả đều là đồ cổ. Cái tên phá gia chi tử Lục Phóng này, ném tiếc, tại sao để cho nàng dung để trả nợ chứ?


      “Cho nên ta để cho chân cháu bị thương?” Khanh Nhượng Nhượng hỏi, nàng kéo bác Trương lại hỏi chủ ý là muốn tìm ra tên đầu sỏ gây chuyện, xem ai hại chân nàng bị thương, phải trả tiền thuốc thang, ngờ cũng là Lục Phóng, Khanh Nhượng Nhượng t hể nén giận.

      Nhưng đây sau rồi.


      Lúc ấy Khanh Nhượng Nhượng bị mảnh thủy tinh cứa vào chân, bị Lục Phóng và mẹ ta giật mình, trong nháy mắt liền quên .


      Lục Phóng hừ tiếng rồi rời khỏi phòng khách, Khanh Nhượng Nhượng cũng theo vào, chỉ nghe thấy mẹ Lục Phóng kêu lên.

      “Kia là cái gì?”


      Khanh Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng quay đầu nhìn lại, đó là chuỗi dấu chân, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng. “Cháu…..”


      Khanh Nhượng được nhắc nhở, lập tức cảm thấy đau đớn, lúc ấy liền ngã xuống đất, đau đến đứng vững nữa.


      Mặt Lục Phóng trầm, ôm Khanh Nhượng Nhượng về phòng nàng. lâu sau đó bác sĩ gia đình tới.


      Khanh Nhượng Nhượng cúi đầu nhìn thấy chân mình bị quấn như cái bánh bao, chủ yếu là bị thương quá lợi hại.


      “Chậc chậc chậc, đầu năm nay cũng rất ít thấy chân ai bị thảm như vậy.” Bác sĩ gia đình kia lắc đầu liên tục, có lẽ là cảm thấy Lục gia ngược đãi người làm.


      Lòng bàn chân Khanh Nhượng Nhượng chỗ nào tốt cả, da bị ma sát trợt hết ra, lại bị thủy tinh cứa vào, có chút nhiễm trùng, đau tới mức đôi mắt ngấn lệ, cũng chịu rơi xuống.


      Bác sĩ vừa , Khanh Nhượng Nhượng ngã xuống giường, càng nghĩ càng thấy đáng thương, người ta người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nhưng là nàng cũng quá đáng thương rồi.Lớn như vậy nhưng là lần đầu nàng con đường xa như thế, đem đôi chân giày vò thành ra cái dạng này, ai hỏi han ân cần, thậm chí cũng có ai hỏi nàng có đau hay , Khanh Nhượng Nhượng vùi đầu trong chăn bắt đầu nức nở nghẹn ngào, nhưng cũng dám gào khóc.


      làm sao vậy?” Đây là thanh mẹ Lục Phóng, nghe có bớt chút lạnh lung so với trước đây, còn dẫn theo tia quan tâm.


      Khanh Nhượng Nhượng vội vàng ngồi dậy, lung tung xoa xoa nước mắt: “ có gì ạ, chỉ là hơi đau thôi ạ.”


      “Khống sao, năm đó cha Lục Phóng đối với ta còn quá đáng hơn như này, ta đều nhịn.”Mẹ Lục Phóng vỗ vỗ bả vai Khanh Nhượng Nhượng.


      Lúc Khanh Nhượng Nhượng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, mặt mẹ Lục Phóng lên tia xấu hổ vội ra ngoài.


      Sau khi mẹ Lục Phóng rời , Lục Phóng mới bưng cốc nước xuất trước mặt Khanh Nhượng: “Cầm uống .” Lục Phóng đưa thuốc tiêu viêm cho Khanh Nhượng Nhượng.


      “Hôm nay đâu vậy?”Lục Phóng lạnh lùng hỏi, “Điện thoại của hết tiền cũng biết nạp tiền sao?” thanh Lục Phóng càng lúc càng lớn, có chút ý tứ nào muốn an ủi.


      Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận: “Vậy tôi có tiền để nạp à, phải mỗi ngày đều bị vơ vét hết sao, quả so với Chu Bái Bì còn Chu Bái Bì hơn.”


      “Tôi cũng đâu có rút da .”

      Giọng điệu Lục Phóng ôn hòa hơn chút, “ cũng biết hỏi vay người khác tiền để gọi điện thoại sao?”


      “Bọn họ thấy tôi mặc Prada liền chịu cho tôi mượn tiền.”Khanh Nhượng Nhượng đến đây càng uất ức hơn.


      “Vậy bộ về sao?”Lục Phóng xác định hỏi.


      “Dĩ nhiên, lẽ cho rằng tôi ngồi hỏa tiển trở về sao?”Khanh Nhượng Nhượng rống giận.


      “Thấy có tinh thần như vậy, xem ra là có vấn đề gì nữa rồi.”Lục Phóng lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống trước mặt Khanh Nhượng Nhượng.


      Hai người tiếng, rốt cuộc Khanh Nhượng Nhượng nhịn được nữa, định lực của nàng dĩ nhiên là kém hơn Lục Phóng: “Tôi muốn ngủ rồi.”

      Lục Phóng có chút phản ứng nào.


      “Lục tổng, tôi tôi muốn ngủ.”Khanh Nhượng Nhượng kéo chăn.


      lúc lâu sau Lục Phóng mới đứng dậy rời .


      Saukhi trải qua chuyện lần đó, thái độ của Lục Phóng có chút nào chuyển biến tốt, vẫn đối xử kiểu sai khiến, lạnh nhạt xa cách.Hơn thế nữa, Khanh Nhượng Nhượng còn bị quản nghiêm hơn, hoàn toàn trốn thoát mí mắt Lục Phóng, dù là nàng nhà vệ sinh cũng phải báo cáo.Phải được Lục Phóng phê chuẩn, nàng mới có thể .Hơn nữa còn hạn chế thời gian, quá hai phút chưa trờ về, có người nhà vệ sinh tìm nàng, khiêu vũ quá năm phút đồng hồ trở về, cũng có người tìm nàng.Khiến cho Khanh Nhượng Nhượng vệ sinh mà như đánh giặc.


      Có điều cho dù thế nào, sau khi trải qua chuyện này, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mẹ Lục Phóng hòa ái thân thiện hơn, có lẽ là thấy mình đáng thương.


      “Nhượng Nhượng, ngồi xuống cùng ăn cơm .” Mẹ Lục Phóng mở miệng mời


      Khanh Nhượng Nhượng thụ sủng nhược kinh phải nhìn Lục Phóng cái, ta gật đầu, nàng cũng dám ngồi.


      “Ngồi .”Lục Phóng gật đầu.


      Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới dám ngồi xuống, bữa tối hôm nay rất phong phú, còn có món tôm sông Khanh Nhượng Nhượng thích, xương sườn, vân vân, chỉ là nàng vừa nghe tới những đồ ăn này trong dạ dày bắt đầu sôi trào, vội vàng che miệng chạy vào toilet.


      “Con bé sao thế?” Mẹ Lục Phóng lên tiếng hỏi.


      Lục Phóng đứng lên.


      “Khanh tiểu thư bị nôn như vậy mấy ngày rồi ạ.”Trương mụ ở sau lung trả lời.


      phải là con bé mang thai chứ?” Mẹ Lục Phóng lên tiếng hỏi. “Hai đứa phải. . . . ”

      Đây là với Lục Phóng.
      Hale205sanone2112 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chap 26.2

      Editor: Tiểu Cân.
      Sắc mặt của Lục Phóng có thể gọi là dọa người: “Con có!” Trả lời chắc như đinh đóng cột.


      “Khanh tiểu thư có bạn trai?” Trương mụ ở sau lưng giọng hỏi.


      Đáng tiếc ai trả lời bà, Lục Phóng ra khỏi phòng ăn.


      Khanh Nhượng Nhượng có chút suy yếu nằm giường, chợt nghe thấy “Ầm” tiếng có người gõ cửa liền trực tiếp vào.


      càng ngày càng có bản lĩnh rồi, loại tình huống này còn có thể ra ngoài câu bè kết phái.”


      Khanh Nhượng Nhượng mở mắt liền thấy khuôn mặt như Diêm Vương của Lục Phóng, nàng hiểu vì sao.


      “Nhượng Nhượng, đem đứa xóa sạch, tôi có thể cho rằng chưa có chuyện gì xảy ra.” Giọng điệu Lục Phóng rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại rất nguy hiểm


      . “ cái gì vậy?” Khanh Nhượng Nhượng hiểu.


      biết, nợ tôi cả đời cũng trả xong, chẳng lẽ còn muốn sinh con ra, giúp trả nợ? Khanh Nhượng Nhượng, chưa trả hết tiền, đừng nghĩ muốn đâu.” Tay Lục Phóng sờ cổ Khanh Nhượng Nhượng.


      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng sát khí đằng đằng: “Tôi có. . . . . .”


      Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng ra bên ngoài, như thể ném nàng lên xe. Lamborghini chạy bình thường đường đột nhiên tăng tốc, Khanh Nhượng Nhượng bị dọa cho sợ tới mức lại bắt đầu nôn khan.


      Khoa phụ sản.


      Khanh Nhượng Nhượng ù ù cạc cạc bị Lục Phóng lôi vào phòng bác sĩ khoa phụ sản.


      “Khanh tiểu thư chỉ là dạ dày khó chịu, phải mang thai.” Bác sĩ La lau mồ hôi trán.


      đường trở về Lục Phóng yên lặng lái xe, khí trong xe trầm mặc quỷ dị. Khanh Nhượng Nhượng cũng nhịn lên tiếng, bởi vì nàng sợ mình cười mất.


      Sau khi xe dừng, Lục Phóng cơ hồ thể đợi về phía trước, bỏ rơi Khanh Nhượng Nhượng.


      Khanh Nhượng Nhượng theo sau ta, vào phòng của Lục Phóng..


      vào đây làm gì?”


      “Tôi muốn hỏi, tôi có thiếu nợ tình cảm cùng tự do kết hôn cũng thể sao?” Khanh Nhượng Nhượng lấy dũng khí hỏi, đây chính là xâm phạm tự do thân thể.


      Lục Phóng hé mắt, ngờ Khanh Nhượng Nhượng lại sợ chết như vậy.


      còn thích tôi, đúng ?” Khanh Nhượng Nhượng kiên định lên trước, chỉ là hai quả đấm nắm chặt tiết lộ nàng khẩn trương.


      Chẳng qua lời này là sau khi Lục Phóng đóng cửa, Khanh Nhượng Nhượng mới dám hỏi, cũng biết Lục Phóng có nghe thấy .


      Từ sau kiện “Ô Long mang thai”, đối xử với Khanh Nhượng Nhượng cũng thấy đề cao bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể ăn cơm cùng bàn với Lục Phóng. Vô luận là ở công ty hay ở nhà. Khanh Nhượng Nhượng len lén nhặt ớt xanh ra, liền bị Lục Phóng hung hăng trừng mắt nhìn: “ muốn ngày mai tôi cho hái ớt xanh ?”


      “Ha, ha, ha.” Khanh Nhượng Nhượng cười giả dối, “ phải, chỉ là tôi thấy ớt xanh nhìn rất đáng nên nỡ ăn.”


      “Hàm lượng Vitamin C trong ớt xanh rất cao, đây đều là rau dưa từ nông trang sinh thái của tập đoàn chúng ta cung cấp.” Lục Phóng lạnh lùng giải thích.


      Đều thời điểm nam nhân bắt đầu để ý đến thói quen sinh hoạt của ngươi, đó chính là quan tâm. Huống chi gần đây hồng phấn tri kỷ của Lục Phóng rất ít xuất , Khanh Nhượng Nhượng cười ngọt như mật, ngờ nàng đánh bậy đánh bạ vậy mà lại có được lời giải đáp chính xác, đó chính là Nhật Cửu Sinh Tình.


      Có điều hình như Lục Phóng có khái niệm này, trừ lúc cùng ăn cơm ngoài ra có gì khác, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy những phương diện khác đặc biệt chiếu cố.


      Chờ như vậy thấm thoắt nửa năm Khanh Nhượng Nhượng mới phát , lần này Lục Phóng chủ động nữa.


      Giáng Sinh đến, trọng tâm chính của tập đoàn châu báu A&E năm nay chính là “Vãn hồi” và “Phóng ” rốt cuộc được ra mắt. Tại khách sạn năm sao cao cấp cử hành buổi họp báo long trọng.


      Ngày hôm nay phóng viên tụ tập trong đại sảnh khách sạn, mặc dù muốn xem là “Vãn hồi” cùng “Phóng ”, nhưng cũng hấp dẫn bằng Lục Phóng cùng Khanh Nhượng Nhượng. từng nhau. Hôm nay trở thành người hợp tác, vốn chính là mánh lới, huống chi nữ chính còn trốn khỏi đám cưới, khiến mặt mũi Lục thị mất sạch.


      “Lục tổng, tối nay muốn dùng “Vãn hồi” để trưng bày sao?” Khanh Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng lấy ra “Vãn hồi” từ trong tủ bảo hiểm, viên đá ta tự mình mài thành.

      “Ừ.” Lục Phóng mặn nhạt trả lời.


      Con ngươi Khanh Nhượng Nhượng mở to, lên tiếng.


      có lời muốn ?”


      có, có, vậy tôi bố trí hội trường đây.” Khanh Nhượng Nhượng vội vàng lui ra.


      Buổi tối, đại sảnh to như vậy mà còn chỗ ngồi, Khanh Nhượng Nhượng ở phía sau bảo người điều chỉnh ánh sáng, toàn hội trường nhất thời tối xuống, chỉ để lại cái đèn tròn giữa hội trường.


      Phía đó chỉ có chiếc nhẫn, “Vãn hồi”, ánh sáng óng ánh như vậy mê hoặc tất cả mọi người tại chỗ.


      Sau đó liền nhìn thấy bàn tay, đem “Phóng ” đặt cạnh “Vãn hồi”, tỉ mỉ lựa chọn góc độ phối hợp với ánh đèn, “Vãn hồi” và “Phóng ” đặt chung chỗ liền giọi vào mắt người xem hai luồng ánh sáng thần kỳ hình trái tim lồng vào nhau.


      khắc ấy toàn hội trường đều yên lặng.


      Tới khi ánh đèn lần nữa sáng lên, toàn thể hội trường mới truyền ra tiếng vỗ tay vang dội, “Vãn hồi” cùng “Phóng ” thành công là điều thể nghi ngờ nữa.


      Trong mắt Khanh Nhượng Nhượng tràn đầy xúc động, ra nàng cũng chắc chắn thành công, ban đầu lúc nàng thiết kế “Phóng ”, hình ảnh “Vãn hồi” cứ ngừng chuyển động trong đầu nàng. ra nàng mới chỉ nhìn qua “Vãn hồi” lần ở cuộc thi HRK, lại nghĩ rằng ấn tượng khắc sâu như vậy. Thậm chí có thể nhớ hình ảnh tia sáng phản chiếu.


      “Tôi xin hỏi nếu ‘Vãn hồi’ cùng ‘Phóng ’là đôi trời sinh, Lục tổng cùng Khanh tiểu thư có thể hợp lại hay ?”


      Đây là đâu mà để phóng viên hỏi cái vấn đề có đạo lý như vậy? Người phía dưới làm ăn kiểu gì thế, câu hỏi của phóng viên cũng quy định được, lại để bọn họ vào, vấn đề lúng túng như vậy cũng có thể hỏi, là tới phá đám à.


      Lúc đó Bob hận thể xông lên đánh người phóng viên kia trận. chỉ sợ Lục Phóng làm ra hành động gì quá khích.


      Lục Phóng lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu nhìn Khanh Nhượng Nhượng, giống như chờ nàng tỏ thái độ. Mọi người cũng chờ đợi, chờ đợi này giống như cả thế kỷ.


      Lục Phóng hơi nghiêng mặt: “Người phóng viên này là dẫn dụ tới phải ?” Mặt của ta cười, khẩu hình bảo trì thay đổi, chỉ có Khanh Nhượng Nhượng nghe thấy lời của ta.


      “Nghe sòng bạc ở Las Vegas cũng có cổ phần?” Khanh Nhượng Nhượng cũng cười, khẩu hình cũng giữ vững thay đổi, chỉ lộ gò mà cho người khác thấy.


      “Lần trước nôn mửa đau dạ dày, là cố ý?” Lục Phóng vẫn cười.


      “Là chỉ thị mẹ kiện tôi, để tôi bồi thường tiền đúng ?” Khanh Nhượng Nhượng cũng cười.


      còn tôi đúng ?” Lục Phóng thu lạ nụ cười.


      còn thích tôi đúng ?” Khanh Nhượng Nhượng cũng thu lại nụ cười.


      Ánh lửa trong mắt hai người giao nhau, đạt thành hiệp nghị.


      Khanh Nhượng Nhượng quay đầu đối mặt với phóng viên cười cười, sau đó nhìn lại Lục Phóng: “Nếu như ngươi cho ta thêm cơ hội, ta muốn , ta ngươi, vạn năm.”


      Lục Phóng nâng tay Khanh Nhượng Nhượng :”Nếu là quan tòa, phán quyết giam cầm em cả đời, giam cầm em – trong trái tim .”


      Đa Đa buồn bực :” Đây phải là lời kịch trong ‘ Đồ chơi của tổng tài’ mấy năm trước sao?


      Chị Quả Quả si mê nhìn Lục Phóng cùng Khanh Nhượng Nhượng, hai tay chống cằm,” Lãng mạng quá .” Nàng bắt đầu lau nước mắt.


      Nếu Khanh Nhượng Nhượng biết chị Quả Quả như vậy, nhất điịnh nàng nhổ nước bọt, bởi vì lãng mạng tẹo nào.


      “Các người làm hòa rồi hả?” Tiêu Tiểu Du vui mừng hỏi, sau đó mắt tinh nhìn ‘Vãn hồi’ ngón áp út Khanh Nhượng Nhượng, hai người kết hôn? Oa, là lãng mạng nha.”


      Khanh Nhượng Nhượng liền hướng Tiêu Tiểu Du nhổ nước bọt: “Lãng mạng cái rắm.”
      Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới hôn lễ của nàng ký tên cái liền xong rồi áo cưới nàng cũng chưa được mặc.


      Lại lúc ấy sau khi Khanh Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng trước mặt phóng viên thừa nhận nối lại tiền duyên, lập tức bị Lục Phóng kéo ra cửa sau, tới cục dân chính, vừa ra tới bên ngoài, điện thoại Khanh Nhượng Nhượng liền vang lên.


      “Tiêu Hàng?” Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, sau nhìn Lục Phóng cái.
      “Cái gì, em nghe lắm, chờ chút.” Khanh Nhượng Nhượng ra ngoài, mới nghe Tiêu Hàng là xem truyền hình trực tiếp gọi tới chúc mừng nàng.


      Lại Tiêu Hàng có ưu điểm, chỉ cần ngươi có lợi đối với , đều có thể nở nụ cười chào đón.Lục Phóng là lão bản lớn của Tiêu Hàng, Khanh Nhượng Nhượng sau này là bà chủ của Tiêu Hàng, đương nhiên muốn tới chúc mừng trước tiên.


      Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể “ Ồ, ừ, a. . . .” trả lời ngắn gọn, lúc nàng cúp điện thoại xoay người, lại bị người đứng nghiêm cách nàng tới cm dọa cho sợ hết hồn, Khanh Nhượng Nhượng còn tưởng mình đụng phải tường, ngẩng đầu nhìn lên ra là Lục Phóng


      “Sao lại ra đây?” Khanh Nhượng Nhượng thuận miệng, làm vẻ mặtLục Phóng đột nhiên lung túng, lập tức quay đầu lại.


      phải sợ em chạy trốn chứ?” Khanh Nhượng Nhượng chợt nhớ tới lần trước, trong lòng ngòn ngọt. trách được Lục Phóng gấp gáp như vậy dẫn nàng tới cục dân chính, bữa tiệc buổi trưa cũng tham gia.


      Bước chân Lục Phóng dừng lại, quay đầu, hung hang trợn mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng cái, sau đó kéo nàng vào phòng đăng ký. “Ký tên!” thanh của Lục Phóng có chút cao.


      Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn bọn họ, Lục Phóng khiến cho người ta cảm giác như thủ lĩnh cường đạo, Khanh Nhượng Nhượng chính là bị ta bắt làm áp trại phu nhân, bị bắt ép.


      Khanh Nhượng Nhượng cũng dám ngừng, chỉ sợ sau này Lục Phóngnghĩ ra chiêu gì trả thù nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đăng ký. Sau khi Lục Phóng cất giấy đăng ký kết hôn xong, sắc mặt mới hơi hòa ái chút.


      Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới chuyện này, kể khổ với Tiêu Tiểu Du.


      “Thôi nàng, được tiện nghi còn ra vẻ, ta cũng tình nguyện để Lục Phóng bức ta.” Tiêu Tiểu Du liếc Khanh Nhượng Nhượng cái.


      Khanh Nhượng Nhượng vừa muốn phản bác lại, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, tiếng chuông là “Lão công lão công em ”, là Lục Phóng gọi nàng.


      “Ngươi có buồn nôn hả, khoe khoang trước mặt người ta? , , nhanh , mắt thấy, tâm phiền.” Tiêu Tiểu Du đuổi Khanh Nhượng Nhượng như đuổi ruồi.


      Khanh Nhượng Nhượng vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Lục Phóng từ trong xe thò đầu ra, lạnh lùng nhìn nàng, Khanh Nhượng Nhượng vội vàng chạy nhanh lên xe Lục Phóng.


      Tối nay coi như là đêm tân hôn đúng nghĩa của bọn họ.


      Lúc Lục Phóng vào phòng, nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng hưng phấn cắt váy cưới thành từng mảnh vụn.


      Lục Phóng nhìn nhíu mày: “Em làm gì thế?” Sắc mặt thể lạnh.


      “Ách, chỉ là em thích cắt áo cưới thôi mà.” Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu che giấu.


      Ánh mắt Lục Phóng lộ vẻ tin.


      “Nếu Trình Văn có thể tới mức xe cây quạt, em đương nhiên có thể tới mức cắt áo cưới, đúng ?” Khanh Nhượng Nhượng cười hỏi.


      “Em có biết vì chọn chiếc váy cưới này mất rất nhiều công sức ?”Lục Phóng lạnh lùng hỏi.


      “Chỉ sợ là Thước Lâm cũng mất rất nhiều công sức nhỉ?” Khanh Nhượng Nhượng lầm bầm trong miệng.


      “Em cái gì?”Lục Phóng vểnh tai.


      “Em là Lâm Thước Nhạc chọn cái váy cưới này mất rất nhiều công sức thôi.” Khanh Nhượng Nhượng gằn từng tiếng cho Lục Phóng nghe, sau khi cầm giấy kết hôn về, quả nhiên lo lắng cũng bớt ít.


      “Em linh tinh gì vậy, việc đó liên quan gì đến ấy?”


      ấy ấy cùng chọn.” Khanh Nhượng Nhượng rất uất ức, “Váy cưới của em, tại sao phải là em tự mình chọn?”


      “Đây là mình chọn, hôm đó chỉ là vừa lúc gặp Lâm Thước Nhạc, nên cùng ấy lấy về mà thôi.”Lục Phóng nghiêm túc nhìn Khanh Nhượng Nhượng, sau đó khóe miệng cong lên, “Ngàn lần đừng em là vì loại lý do ngu xuẩn này mà. . . . .”


      Khanh Nhượng Nhượng vội vàng che miệng Lục Phóng.


      Tình nồng Khanh Nhượng Nhượng chợt từ ga giường nhảy dựng lên: “Nhưng em vẫn thấy trong lòng thoải mái.”


      Lục Phóng càng thêm thoải mái, đem phía dưới Lục Phóng khẽ kéo, sắp làm chuyện bạo lực: “Khanh Nhượng Nhượng, chờ em ba năm, cũng rất thoải mái.”


      Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng ngòn ngọt, nhưng lo lắng lại tới: “Lần trước Thước Lâm kết hôn, vì sao cùng ấy. . . . . .” Khanh Nhượng Nhượng ra được những từ phía sau.


      “Lần trước ở trong vũ hội, tại sao em cùng Tiêu Hàng. . . . .”Lục Phóng cũng còn xuống .


      Khanh Nhượng Nhượng liếc Lục Phóng cái: “Ý là, động cơ của hai chúng ta đều giống nhau?”


      Lục Phóng dùng hành động bày tỏ khẳng định của , để cho Khanh Nhượng Nhượng dấu chấm than.


      “Ý của ra là em rất nhiều phải ?” Rốt cuộc Khanh Nhượng Nhượng thở dốc hỏi.


      em.”


      (Chính văn hoàn)
      Last edited by a moderator: 25/4/16
      Hale205sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Ngoại truyện

      Editor: Tiểu Cân.

      Ngoại truyện 1

      ngày. Khanh Nhượng Nhượng ở dưới tầng hầm lục lại đống đồ cũ, chuẩn bị lấy ra để quyên góp, lại thấy con trai mình lon ta lon ton chạy tới, trong tay còn cầm vật, nhìn quen quen.


      “Mẹ,đây là cái gì?”


      Knn cầm lên nhìn chăm chú, đây chính là cái bikini họa tiết da báo.


      “Lp, đây là cái gì?”
      Knn hùng hổ tới trước mặt Lp.


      Lp liếc mắt cái: “Em tìm được cái này ở chỗ nào thế?”


      “Tầng hầm.”


      “Chúng ta từng làm dưới tầng hầm?” Lp nhướng mày, tựa hồ nhớ lại, nhớ từng chiến đấu dưới tầng hầm chưa nữa.


      đừng có mà giả vờ, đây là trộm của em có, làm em lúc đấy buồn vô cùng tại sao nó lại cánh mà bay chứ, Lp là tên ăn trộm.”
      Knn cưỡi lên người Lp, bóp cổ ta.


      “Có thể là gió thổi qua đấy.”


      còn , có biết đây là em tốn nửa tháng tiền lương để mua .” Knn rất bực mình, lúc đó nàng đau lòng biết bao nhiêu, cư nhiên lần mặc cũng có.


      “Chỉ là đáng tiếc chút, nếu bây giờ em mặc thử ? nhớ em mặc lên nhìn rất đẹp.”


      “Sao biết em mặc lên nhìn rất đẹp?” Knn hé mắt, bắt được trọng điểm.


      “A, hay là buổi tối dẫn em và Tiểu Lộ Tử ăn lẩu?”
      Lp chuyển đề tài.


      Tiểu Lộ Tử lon ta lon ton tiến lên: “Được ạ, Tiểu Lộ Tử thích ăn lẩu.” Sau đó cầm vật đựa cho Knn như hiến vật báu, đó là đĩa CD.


      Lúc Lp nhìn thấy vật đó, sắc mặt liền thay đổi.


      Knn nhanh tay cướp được máy vi tính trước mặt, trong đó là cảnh nàng ở nhà thử bikini da báo kia: “Lp - - -“


      cư nhiên theo dõi em?” Knn rống giận



      PHIÊN NGOẠI 2

      Lại ngày


      Knn dang nắm tay bé của Tiểu Lộ Tử dạo phố.


      “Tiểu Lộ Lộ, cái váy kia đẹp quá à” Knn nịnh nọt hôn lên má Tiểu Lộ Tử.


      Tiểu Lộ Tử lời nào, móc ra thẻ tín dụng.


      “Cám ơn! Cám ơn! Con đúng là con ruột của mẹ.” Knn lại hôn hôn lên má Tiểu Lộ Tử, vui vẻ quẹt thẻ.


      “Knn, cậu có biết xấu hổ vậy, ai lại dùng tiền của con trai mình mua quần áo.”


      Tiêu Tiểu Du khinh bỉ Knn.


      “Cậu biết cái gì, tiểu tử này giày đến chãy mỡ, tớ lại nghèo rớt mồng tơi.” Knn cũng rất bất mãn.


      “Mẹ, điện thoại của ba, nhà chúng ta bị trộm rồi.”


      Tiểu Lộ Tử đưa di động cho Knn.


      cái gì cơ?” Knn kinh hãi, nhận lấy điện thoại, đùng đùng hỏi.
      “Mất cái gì?”


      “Chỉ là mất chút tiền mặt.”
      Giọng Lp như hề gì từ đầu bên kia điện thoại truyền tới. So với Knn hoảng hốt lo sợ, lại rất trấn tĩnh.


      “Này, xem bao lì xì giấy sau ảnh cưới của chúng ta còn ở đó hay ?” Knn gấp gáp.


      Sau lúc lâu, thanh của Lp lần nữa truyền đến: “ thấy.”


      “Cái gì? Còn trong tủ quần áo của Tiểu Lộ Tử hàng thứ hai đôi giày thứ tư bao giấy dầu trong đó nữa?”


      Sau lúc lâu, thanh của Lp lần nữa truyền đến:
      thấy.”


      “Cái gì, vậy. . . . . . .” Knn hơi rất nhiều chỗ nữa.


      Đến cuối cùng, Knn oa tiếng khóc lên.


      “Knn, rốt cuộc cậu mất bao nhiêu tiền vậy?” Tiêu Tiểu Du cũng bắt đầu vì Knn mà gấp gáp.


      “1605 đồng.” Knn đỏ mắt .


      Tiêu Tiểu Du lại bắt đầu chuẩn bị khinh thường Knn, Knn lườm nàng cái: “Đây là từ sau khi Tiểu Lộ Tử ra đời, tớ từng chút từng chút tích cóp được, cậu biết tớ vì khoản tiền này, đổ biết bao nhiêu xì dầu.”


      Mỗi lần mua xì dầu Knn đều ăn bớt.


      “Tiểu Lộ Tử cho mẹ hai đồng, mua ly kem .” Knn lau nước mắt, nịnh nọt nhìn Tiểu Lộ Tử.


      được, ba thể đưa mẹ tiền mặt.” Tiểu Lộ Tử lắc đầu.


      “Tại sao thể đưa tiền mặt?” Tiêu Tiểu Du tò mò.


      “Bởi vì ba con như vậy mẹ bỏ trốn.”


      “Ha, ha, ha, xem ra vẫn là ác giả ác báo.” Tiêu Tiểu Du chút cũng đồng tình với Knn.


      Tới lúc Knn và Tiểu Lộ Tử về đến nhà, Lp ngồi trong phòng đợi bọn họ. bàn trước mặt , để mấy cái phong bì, Knn nhìn cái liền nhận ra.


      phải trong nhà bị trộm à?” Knn bước bước dài tiến lên.


      “Em có năng lực nha, Knn, chả trách xì dầu trong nhà nhanh hết như vậy, ra em đổ xuống cống, mượn việc mua xì dầu tham ô công khoản?” Lp cảm thấy có chút áy náy nào vì dối.


      phải người, hèn hẹ, hạ lưu vô sỉ, Lục ăn trộm, sợ bị sét đánh sao?”
      Knn thấy Lp cất tiền của mình vào túi, liền sụp đổ.


      “Tiểu Lộ Tử, tới đây, tối nay ba mời con ăn khuya.” Lp ôm Tiểu Lục Tử rời , thèm để ý tới chứng cuồng loạn của Knn.


      “Em cũng muốn ăn khuya.”
      Knn vừa cuồng loạn vừa kêu gào.


      Sau đó Lp ngoắc ngoắc tay với nàng, nàng liền khoái trá theo. Hết cách rồi, muốn sống phải ăn cơm đúng ?
      Last edited by a moderator: 25/4/16
      Hale205 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :