1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khiến em gả cho anh - Minh Nguyệt Đang (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 46.1 :

      Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng vào toilet, trong đầu vẫn còn suy tư cái vấn đề này cho nên có để ý thấy bên cạnh thò ra cánh tay giữ lấy kéo vào trong toilet nam.

      thể chút, tập đoàn A&E này thực có chút xa xỉ lãng phí, nghe đâu tòa nhà này trước đây là do ba Lục thiết kế, Khanh Nhượng Nhượng phải thừa nhận, đoán chừng ba Lục đối với toilet hình như có tình ý đặc biệt gì đó cho nên mới đặc biệt chú ý đến vậy, ngay cả tiền tiêu vào toilet này thôi cũng bằng giá của cả tầng lầu rồi.

      Xanh vàng rực rỡ, vừa vào toilet mà người ta đều cho rằng mình tiến vào đại sảnh khách sạn năm sao, nhưng cho dù là như vậy, Khanh Nhượng Nhượng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chạy vào nhà vệ sinh nam thăm thú chút.

      "Sao lại ở đây?" Khanh Nhượng Nhượng có chút khó hiểu nhìn Lục Phóng.

      Lục Phóng im lặng trả lời, cúi đầu xuống, chính xác hôn lên cái miệng kia, chuyên tâm thưởng thức bữa ăn của mình. Khanh Nhượng Nhượng luôn cự tuyệt được ta, vì thế cho nên người Trung Quốc mới có câu "Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa", phụ nữ, căn bản là kháng cự được đàn ông cậy mạnh.

      lúc lâu sau, Khanh Nhượng Nhượng mới được Lục Phóng thả ra, vội vàng rời khỏi toilet, thực còn mặt mũi để làm người, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên. Nếu như muốn Lục Phóng thay đổi cái gì đó chính là càng trở nên nhiệt tình hơn, chỉ bốn chữ thôi, nhiệt tình như lửa!

      Buổi tối Khanh Nhượng Nhượng trở về nhà, trong lòng cảm thấy buồn bực, lúc trước và Lục Phóng cũng chính thức chuyện đương, như vậy tính ra, cùng ta cũng trải qua hai lần đò, vậy mà lại hòa hợp ngờ.

      Lục Phóng lột vỏ cam sành được gửi từ New Zealand về bỏ vào trong tay Khanh Nhượng Nhượng, vô thức tách đôi quả cam ra bóc ăn, Lục Phóng ở bên cạnh xắt thức ăn, thỉnh thoảng quay đầu lại, hơi nghiêng về phía Khanh Nhượng Nhượng, khiến theo thói quen lúc trước cứ thế mà đút cam vào miệng Lục Phóng, cho ta ăn.

      "Cuối cùng là diễn trò gì đây?" Những lời này Khanh Nhượng Nhượng vốn nên hỏi ngay từ ngày hôm qua rồi, lúc đó còn đặc biệt có khí thế. Vậy mà chỉ mới trôi qua có ngày thôi, lời này xuống cấp tới nỗi có chút ý tứ chất vấn nào, ngược lại, lại giống như làm nũng.

      "Mẹ thích em, cũng cảm thấy nếu như người lớn hai bên gia đình đều gặp mặt nhau, cũng tán thành rồi, lại hy vọng nhìn thấy bọn họ đau lòng. Hơn nữa, nguyên nhân gây gổ của chúng ta lúc trước phải là vì cái hôn lễ giả kia sao? Chúng ta biến nó thành phải là được rồi sao?"

      Có đạo lý, rất có đạo lý, quả nhiên hiểu được cách nắm bắt trọng điểm, ban đầu Khanh Nhượng Nhượng tức giận đó là do ràng Lục Phóng biết đây chỉ là kết hôn giả, lại còn chạy theo chơi đùa, thế nhưng, tức giận nhất phải đến chính là ba từ kết hôn giả này!

      "Sắp hết năm rồi em cũng hy vọng để cho mẹ em đau lòng có đúng hay ?" Lục phóng lên tiếng chặn họng khiến cho lời của Khanh Nhượng Nhượng đều bị giữ lại trong cuống họng.

      ra bây giờ cách lễ mừng năm mới còn rất xa.

      "Chỉ là vì mẹ sao?" Khanh Nhượng Nhượng lẩm nhẩm trong miệng.

      "Nếu em nghĩ tại sao?" Lục Phóng vặn ngược lại.

      Khanh Nhượng Nhượng ăn hết quả cam, cảm thấy trong lòng đều vô cùng chua xót."Tôi đương nhiên hy vọng mẹ tôi đau lòng."

      Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới ngàn vạn đáp án nhưng chỉ có nghĩ tới đáp án lại như vậy. Có lẽ ta sai, chính là vì người lớn hai bên gia đình, thấy dáng vẻ của mẹ Lục, hình như là sớm nghe về mình, cảm giác hình như bà ấy cũng xem mình như ncon dâu của bà rồi. Mà Mễ Lâm cự tuyệt Lục Phóng, Lục Phóng đau lòng quá độ mới lựa chọn mình, như thế cũng phải có khả năng, vì dù sao, tính ra bọn họ cũng quen thuộc hơn những người xa lạ, phải lấy người xa lạ, bằng lấy , vả lại, cũng chưa từng tạo thành tổn thương gì cho ta, đúng , ta , ở, ta chỗ nào tìm được người vợ dịu ngoan như nữa chứ.

      Có đôi khi, nếu như đàn ông chính miệng ra ba chữ kia với phụ nữ, phụ nữ vĩnh viễn đoán được người đàn ông ấy ấy, bởi vì phụ nữ là những động vất rất đa nghi và hay suy nghĩ nhiều, có đôi khi nghĩ sai phương hướng, lệch rất xa là đằng khác.

      "Thế nhưng, lần trước chơi thu ấy tôi cũng có cầu xin lấy tôi?" Khanh Nhượng Nhượng vẫn còn buồn bực vì chuyện này, coi như ta hy vọng mẹ Lục hao tâm tổn trí, vậy cũng tội gì phải công khai quan hệ của bọn họ chứ?

      "A, vậy chắc là nghe nhầm rồi." Lục Phóng trả lời vô cùng dứt khoát. Người ta thậm chí còn dùng mấy lời giải thích như xung quanh quá ồn ào gì gì đó. Cái dì gọi là da mặt dày, điển hình chính là ngừi đàn ông này! "Em xác định em hề ra cái cầu đó?" Lục Phóng hơi cau mày, giống như suy tư cái gì đó.

      "Dĩ nhiên." Khanh Nhượng Nhượng cũng rất khẳng định đáp lại.

      "Xem ra rất có thể là nghe nhầm rồi, ngày mai triệu tập hội nghị ký giả, tuyên bố chuyện đêm hôm đó chỉ là hiểu lầm." Lục Phóng gật đầu cái, lại giống như tỏ thành ý bảo đảm trả lại trong sạch cho Khanh Nhượng Nhượng vậy.

      " cần, cần." Khanh Nhượng Nhượng có chút hoảng sợ, lùi về sau bước. Chuyện lần trước tạo thành cái tai họa còn nhớ rất ràng. Lúc đó thang máy, ràng có thể chờ chút nhưng những người đó vừa thấy như thấy quỷ, liều mạng nhấn nút đóng thang máy, khiến Khanh Nhượng Nhượng rất buồn bực. Nếu như Lục Phóng lại mở cái hội nghị chiêu đãi ký giả gì đó nữa, vậy cũng kgoong phải là chuyện tốt, lúc đó Khanh Nhượng Nhượng biết còn bị nhục nhã như thế nào nữa. Người khác chắc chắn là Lục Phóng hối hận cho nên mới phải bảng quảng cáo tuyên bố vứt bỏ Khanh Nhượng Nhượng , như vậy Khanh Nhượng Nhượng còn đất dung thân ở A&E nữa rồi.

      "Em chắc chắn chứ? Nhượng Nhượng, thực nghĩ ép buộc em." Gương mặt Lục Phóng rất chân thành "Xem ra đúng là nghe lầm, chúng ta dũng cảm đính chính lại sai lầm của mình, là thính lực của mình có vấn đề, em yên tâm ."

      Yên tâm cái quỷ! Trong lúc Khanh Nhượng Nhượng thầm oán lên tiếng, Lục Phóng lại chen vào câu "A đúng rồi, mẹ em hỏi chúng ta lúc nào kết hôn đó."

      "Mẹ tôi, bà gọi điện thoại đến lúc nào vậy?" Khanh Nhượng Nhượng có nhận được điện thoại của bà a.

      "Mấy ngày trước khi công tác, mẹ em có gọi tới hỏi." Lục Phóng nhún nhún vai trả lời.

      "Tại sao mẹ tôi lại có số điện thoại của ?" Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc.

      " nên có sao?" Lục Phóng hỏi ngược lại "Hay là hội nghị chiêu đãi ký giả kia, em cũng muốn tham gia sao?"

      Khanh Nhượng Nhượng nhịn được chua xót trong lòng "A, tôi nghĩ là tôi nhớ lộn rồi, lúc đầu hình như thực là tôi cầu lấy tôi ấy."

      "Em chắc chắn chứ?" Lục Phóng che dấu ý cười nơi đáy mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng.

      "Dĩ nhiên." Khanh Nhượng Nhượng ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng rất muốn hung hăng cắn người!

      "Nhượng Nhượng, em có nên nhanh chân chút chạy tới gặp bác sĩ kiểm tra chút hay , còn trẻ như vậy mà bị bệnh đãng trí của người già rồi?"

      " mới bị bệnh đãng trí của người già." Khanh Nhượng Nhượng tức giận rống lên.
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      46.2
      edit: hanale

      Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng tức giận Lục Phóng, việc hay làm nhất là đăng nhập game Vui Vẻ, tạo tài khoản, kêu là Lục Phóng, cả ngày đem làm nô lệ cho lão Hắc đầu cơ trục lợi, hoặc là cho chui bồn cầu, lau giày, giặt quần áo, nhốt vào phòng tối, chẳng khác ở rể cho Phù Dùng tỷ.

      Khanh Nhượng Nhượng gần đây bởi vì tâm hồn tịch mịch, cho nên đăng nhập game Vui Vẻ hơi nhiều, quan trọng nhất là, có người cùng giúp lấy lại tinh thần, mỗi lần Khanh Nhường Nhường muốn xem ai trộm trang trại của mình đều phát hiên, " Nhượng trộm 20 con chim trời, Nhượng trộm 20 quả cà dại, Nhượng trộm. . ."

      Toàn trộm mấy thứ đắt tiền của , hơn nữa mỗi lần đều là người tới trộm. Này cũng thôi , thậm chí ngay cả gấu trúc bảo bối của cũng tha, gà mẹ đẻ được ít trứng cũng để ý. Khanh Nhượng Nhượng rất buồn bực, khả năng toán học của tốt, cho nên rất ít khi tính toán ràng đồ của đến bao giờ có thể thu hoạch.

      Đáng giận nhất là, chỉ cần xe của đến trước “ Nhượng”, chính xác thời điểm thu hoạch, có lẽ tích được 7200 đồng rồi. Mỗi lần như vậy, Khanh Nhượng Nhượng luôn luôn bị " Nhượng" tới trước cướp mất, để cho tên “ Nhượng” đáng chết kia kiếm tiền. Khanh Nhượng Nhượng rất tức giận.

      cảm thấy Lục Phóng được sinh ra để tới chọc tức .

      Khanh Nhượng Nhượng sau khi bày ra bữa tối mà Lục Phóng gọi đến, ngừng đâm chọc, tức giận thuận hơn nhiều, chỉ là lúc tối, tử thủ cổ áo chịu lên giường.

      Lục Phóng nhìn động tác của Khanh Nhượng Nhượng, đùa cợt cười cười, " phải cho là thần tiên, đao kiếm chết chứ?"

      "Haha." Khanh Nhượng Nhượng giả cười tiếng, mới đem chăn quấn chặt lấy người sau đó nằm xuống.

      “Điều hòa của em bị sao thế, Khanh Nhượng Nhượng?" Lục Phóng sau khi tắm xong ra ngoài, hơi bị lạnh.

      "Hỏng rồi." Khanh Nhượng Nhượng tức giận , thấy giữa mùa đông đắp ba cái chăn đây sao.

      "Em mau mua cái mới?" Lục Phóng kinh ngạc vì keo kiệt của Khanh Nhượng Nhượng.

      Khanh Nhượng Nhượng mặc kệ , bởi vì trong lòng còn có ước mơ to lớn, chỉ là vẫn chưa tới lúc .

      "Vậy về phòng sát vách ngủ." Lục Phóng hiển nhiên có ý định cùng Khanh Nhượng Nhượng chịu khổ.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn bóng lưng của Lục Phóng nghĩ, có cần thiết phải tự làm khổ mình như vậy nếu như quyết định phải theo Lục Phóng vạn kiếp bất phục. Khanh Nhượng Nhượng sau khi cẩn thận suy nghĩ, rất quả quyết ôm lấy gối đầu của mình, theo sau lưng Lục Phóng.

      Lục Phóng xoay người ngăn lại ở cửa phòng, "Em theo làm gì, phải sợ bưởi tối có mưu đồ bất chính sao?" Lục Phóng dừng chút, hạ thấp giọng: "Hoặc là em khích lệ phạm tội?"

      Khanh Nhượng Nhượng ngay cả đầu ngón chân cũng bắt đầu đỏ, may nhờ hắt hơi mới cứu mạng của , Lục Phóng gây khó dễ cho nữa, ôm lấy , đặt giường của .

      Khanh Nhượng Nhượng dưới gõ gõ, đoán chừng là hàng hiệu, ngủ thoải mái, có máy điều hòa ấm áp hơn nhiều. thấy Lục Phóng ngồi ở trước máy tính, hỏi " ngủ sao?"

      "Em ngủ trước , còn chút công việc." Lục Phóng quay đầu lại.

      Khanh Nhượng Nhượng "Nha" tiếng, nhớ tới trước kia mỗi lần đều cùng ngủ, trước khi ngủ còn phải xoa bóp cho , tại tất cả đều tỉnh lược.

      Hai giờ sáng, Khanh Nhượng Nhượng chợt tỉnh lại, nhìn thấy Lục Phóng vẫn còn ngồi trước máy tính, lặng lẽ đến, định thần nhìn lại, sau đó giận dữ, " trộm đồ của tôi!"

      Lục Phóng chợt quay đầu lại, " tỉnh rồi hả ?"

      " chính là ‘ Nhượng’!" Khanh NhượngNhượng quả thực rất tức giận.

      Lục Phóng từ chối cho ý kiến, vẫn còn tiếp tục thao tác, đó chính là cửa hàng của Khanh Nhượng Nhượng, điểm kích chính là "Đánh ấy."

      màn hình rất nhanh chạy hàng chữ, "Vì phạt ấy quỳ đánh giày, bạn tốn 50 đồng mua từ chợ đen 《cho phép làm nhục cực kỳ tàn ác 》."

      "Cho phép làm nhục cực kỳ tàn ác, có chút ý tứ." Lục Phóng cười.

      " nghĩ rằng tôi thể sao?" Khanh Nhượng Nhượng muốn đẩy Lục Phóng ra, đăng nhập tài khoản của mình. Chỉ tiếc sức lực đủ, ngược lại bị chế trụ.

      "Em tỉnh, nếu mua được giấy chứng nhận, có phải hay có thể. . . Ừ. . ."

      Lỗ tai Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu nóng lên.

      Những ngày kế tiếp, mặc dù mỗi ngày Khanh Nhượng Nhượng luôn được Lục Phóng "Ưu ái" , nhưng có vài thứ sâu sắc cảm nhận được thay đổi. Mặc dù tất cả giống như lại trở về ngày trước, nhưng Lục Phóng còn để tâm như trước kia, cơm tối có thể giải quyết ở bên ngoài giải quyết, hơn nữa rất ít cùng ăn cơm, càng cần đến chuyện nấu cơm.

      còn cảnh hẹn ở trạm xe buýt, mỗi lần gọi điện đều nhắn về nhà trước, có thể trễ chút, có lúc tới rạng sáng, thậm chí trở về nhà.

      Bất quá hôm nay là ngoại lệ, "Ngày mai Thước Lâm kết hôn, xong việc cùng chọn bộ quần áo." Lục Phóng đột nhiên điện thoại tới.

      "Ừ." Khanh Nhượng Nhượng cúp điện thoại, có chút vui, lại ra tại sao, có lẽ do Lục Phóng để ý quá mức đến hôn lễ của Thước Lâm mới khiến trở nên như vậy.

      Lục Phóng dẫn Khanh Nhượng Nhượng vào cửa hàng cực kỳ xa hoa, nhân viên bán hàng nhanh chóng giới thiệu các mẫu mã cho Khanh Nhượng Nhượng lựa chọn.

      "Lục tiên sinh, vị tiểu thư này chưa từng gặp qua?" Bà chủ tự mình ra ngoài chào đón.

      "Là vị hôn thê của tôi." Lục Phóng cười cười.

      "Ah, tôi còn tưởng rằng là Thước tiểu thư, nhiều năm như vậy. . ." Chủ cửa hàng hiển nhiên ý thức được mình sai, vội vàng im tiếng.

      Khanh Nhượng Nhượng làm bộ như nghe thấy gì, lúc này nụ cười chính là vũ khí lớn nhất.

      "Tôi mang Nhượng Nhượng đến chọn lễ phục, mai là hôn lễ của Thước Lâm." Đối với câu lỡ miệng của chị ta, Lục Phóng chút phật lòng.

      "Tốt, nghĩ tới Thước tiểu thư muốn kết hôn." Bà chủ xin lỗi cười cười, giống như có chút đồng tình với Lục Phóng.

      Nhân viên bưng nước trắng tới, Khanh Nhượng Nhượng vừa nhìn cũng biết Lục Phóng đoán chừng là khách quen ở đây, bằng bình thường cửa hàng loại này cũng phục vụ cà phê, hiếm khi dùng nước trắng chiêu đãi khách. Sau khi bà chủ tự mình chọn lễ phục giúp xong, Khanh Nhượng Nhượng mới có cơ hội ở riêng với bà chủ.

      "Lục Phóng thường xuyên đến đây sao?" Khanh Nhượng Nhượng nhịn được liền hỏi.

      "Cũng phải, trước kia Lục tổng thường bồi Thước Lâm tiểu thư tới đây, sau lại có đoạn thời gian tới. A, đừng hiểu lầm, cái miệng của tôi." Bà ta cố ý nhắc chuyện quá khứ, lại chịu trả lời Khanh Nhượng Nhượng thêm bất cứ vấn đề gì.

      Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng chọn dạ phục màu xanh quét đất, thanh lịch đơn giản, có chút thấp thỏm ra, hỏi ý kiến Lục Phóng, "Có thể ?"

      Lục Phóng chỉ liếc cái, "Em thích là tốt rồi." giống như để ý chút nào.

      Buổi tối tâm tình của Lục Phóng hết sức tốt, Khanh Nhượng Nhượng cũng dám chuyện, cả buổi tối chủ động bắt chuyện nhiều, tự nhiên cũng có hành động thân thiết.

      Hôm sau, thời điểm Khanh Nhượng Nhượng ở trong phòng trang điểm của Thước Lâm, tự đáy lòng thốt lên câu, " xinh đẹp." Thước Lâm vốn xinh đẹp, vóc người cao gầy, được lụa trắng tôn lên, càng giống như công chú Châu âu thời Trung cổ. Khanh Nhượng Nhượng suy đoán, " dâu mà Lục Phóng muốn có phải hay nên đẹp như thế."

      Sau khi Lục Phóng bỏ lại Khanh Nhượng Nhượng ở giáo đường, liền biến mất thấy bóng dáng. Người ở đây quen ai, theo bản năng liền tìm Lục Phóng khắp nơi.

      Cuối cùng ở góc sân , Khanh Nhượng Nhượng bắt gặp cảnh tượng Lục Phóng hôn Thước Lâm. Khanh Nhượng Nhượng tự thuyết phục bản thân, Lục Phóng cùng Thước Lâm diễn trò, vì muốn khiên ghen tỵ, đáng tiếc hai người kia hoàn toàn nhìn thấy .

      Khanh Nhượng Nhượng sững sờ nhìn Thước Lâm mặt đầy nước mắt chạy qua, ánh mắt ngạc nhiên cùng áy náy. Sau đó nhìn Lục Phóng, hề muốn giải thích, chỉ : "Hôn lễ sắp bắt đầu, thôi."

      Lục Phóng đưa tay hướng Khanh Nhượng Nhượng, mà Khanh Nhượng Nhượng cũng đặt tay vào lòng bàn tay , tựa như cái gì cũng chưa thấy. Khanh Nhượng Nhượng đột nhiên cảm thấy vai diễn của rất lúng túng, giống như Lục Phóng nguyện ý cùng kết hôn, đó chính là ơn huệ to lớn rồi, mọi người ai cũng cho là như vậy, thậm chí bao gồm chính . Mà đối với loại cục diện này, lại cảm thấy mình có quyền hỏi tới, đúng là vị hôn thê gượng gạo.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn Thước Lâm cùng Nghiêm Lễ ở trước thần linh lời hẹn ước, cũng hiểu vì sao khắc trước còn cùng Lục Phóng ôm hôn, giờ lại có thể cùng người đàn ông khác lời thề son sắt. Có lẽ, hôn nhân cũng phải thần thánh như vậy.

      Trong lúc tiệc cưới diễn ra, Khanh Nhượng Nhượng vô tình nhìn thấy Lục Phóng ra ngoài hút thuốc đựa vào hiểu biết của Khanh Nhượng Nhượng, Lục Phóng luôn thích những đồ có mùi nặng, tỷ như rượu thuốc lá. Rượu thỉnh thoảng còn uống..., nhưng là khói thuốc tuyệt ít đụng, nhưng biết vì sao hôm nay ở nơi này hút thuốc, xem ra rất đau lòng.

      Khanh Nhượng Nhượng thể thiếp tục nhìn nữa, vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ của Lục Phóng."Lục phu nhân."

      "Còn gọi Lục phu nhân? Nhượng Nhượng, con nên gọi là mẹ mới đúng. xin lỗi, ngày con và Lục Phóng công khai, mẹ và cha nó nghỉ phép rồi, chưa kịp chúc mừng hai con." Mẹ của Lục Phóng vẫn nhiệt tình như trước.

      "Cuối tuần này về nhà ăn cơm , có được ?"

      "Ách, phải xem thời gian của Lục Phóng thế nào nữa ạ." Khanh Nhượng Nhượng có quyền giúp đồng ý bất cứ chuyện gì.

      "Con đồng ý phải là nó cũng đồng ý sao?" Bà Lục hiển nhiên là hiểu khó xử của Khanh Nhượng Nhượng.

      Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười khổ, "Vậy để con hỏi ấy câu."

      "Nhượng Nhượng, đàn ông nhà họ Lục được quá cưng chiều, con thẻ cứ nghe theo Lục Phóng, quyết định như vậy , chủ nhật về nhà, mẹ nấu ăn ngon cho con."

      Buổi tối Khanh Nhượng Nhượng ngồi xe Lục Phóng về nhà, thể , "Lục phu nhân chủ nhật này chúng ta về nhà ăn cơm."

      "Lục phu nhân, em phải là nên đổi cách gọi rồi sao?" Khuôn mặt Lục Phóng lạnh lẽo. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có chỗ đúng, trước kia Lục Phóng lạnh lùng xa cách, nhưng chưa bao giờ nhìn lạnh lẽo như vậy, lần “hòa hảo” này, mặt luôn rét lạnh như vậy.

      Khanh Nhượng Nhượng trả lời, Lục Phóng chợt ngừng xe, nụ hôn cường ngạnh của đặt lên đôi môi của Khanh Nhượng Nhượng, mới lĩnh ngộ được tại sao chị Quả Quả lại miêu tả đôi môi lạnh lẽo của , nụ hôn chút cảm tình lạnh như băng. Khanh Nhượng Nhượng rất muốn hét lên, muốn hôn Thước Lâm rồi giờ lại tổn thương . Nhưng ý nghĩ ghen tỵ ấy khiến nhận thua, đánh mất lòng cho , Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy thất bại. Cho nên yên lặng tiếp nhận.

      Lục Phóng giương mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng chút, cười cười, biết là giễu cợt , hay là giễu cợt chính mình."Chủ nhật, tốt, sắp xếp thời gian."

      Cuối tuần, Khanh Nhượng Nhượng nhận được tin tốt hiếm có trong cuộc đời của , trúng tuyển học viện thiết kế Paris. Đây là lần học bổ túc ở Paris đăng ký, chuyên ngành thiết kế đá quý, chỉ là biết có được nhận hay .

      Người đầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng muốn chia sẻ tin này là Lục Phóng, nhưng suy nghĩ chút lại cảm thấy ổn, có lẽ với ai cũng đèu ổn, thậm chí cũng biết có nên học hay , nếu muốn cùng Lục Phóng kết hôn.

      Chủ nhật, mình Khanh Nhượng Nhượng trở về nhà họ Lục, bởi vì có việc đột xuất phải xử lý.

      Khanh Nhượng Nhượng chưa từng nghĩ tới nhà họ Lục ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn là nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ào này, vừa vặn giáp bờ đông hồ Cẩm Hối nổi tiếng. Nơi này vốn là tấc đất tấc vàng, bốn phía nhà cao tầng mọc lên như nấm, nhà lại ở ngay chỗ này xây dựng căn nhà mang đậm phong cách cổ xưa.

      Lúc Khanh Nhượng Nhượng bước chân vào lối vào "Y Lục viện", nhất thời có cảm giác như giant hay đổi, giống như lạc vào khu vườn của cư sĩ dật. Bước qua cửa vào vườn do khóm trúc khom lại tạo thành, phía sau cũng là con đường trúc xanh biếc, nhìn thấy vòm cổng có kiến trúc cổ, bên có ghi bốn chữ "Đạm Yên Sơ Vũ"*. Phía bên trái dẫn nước từ hồ Cẩm Hối tạo thành dòng nước xanh, hồ phía sau xuất phát từ học giả nổi tiếng Chi Điệp Sơn, bốn phía phủ kiến vườn hoa, Khanh Nhượng Nhượng hoa hết mắt giống như nhà quê lên thành phố .
      * Đạm Yên Sơ Vũ: nghĩa là mây mỏng, mưa lất phất

      “Nhượng Nhượng, sao Lục Phóng về với con?" Lục phu nhân đột nhiên xuất trước mặt Khanh Nhượng Nhượng.

      " ấy có việc bận, đến muộn chút, chúng ta cần chờ." Khanh Nhượng Nhượng cũng oán hận Lục Phóng để mình gặp cha mẹ , đây còn là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

      "Đứa này thiệt là, giống ba nó dạng, ba nó lúc còn trẻ cũng điên cuồng vì công việc." Lục Phu nhân giúp Lục Phóng giải thích.

      Khanh Nhượng Nhượng cùng mẹ của Lục Phóng cũng tương đối quen thuộc, bởi vì Lục phu nhân rất nhiệt tình, nhưng đối với ba của Lục Phóng vẫn có chút thấp thỏm."Bác Lục." Lục Phóng rất giống ba, xem chừng khí chất quý tộc cổ điển của Lục Phóng là kế thừa từ ba của , lạnh nhạt xa cách giống nhau. biết mẹ của làm thế nào thu phục hai người đàn ông này .

      "Ngồi ." Ba của Lục Phóng rất ít , bữa ăn tối cơ bản đều là Lục phu nhân chuyện, Khanh Nhượng Nhượng quả thực nắm bắt được ý tứ của ông ấy đối với mình thế nào.

      "Nhượng Nhượng, ngày mai có muốn cùng chúng ta làm từ thiện, ba của Lục Phóng có quyên khoản để xây dựng công viên cho bọn trẻ, chúng ta cùng giúp tay?" Mẹ của Lục Phóng rất hưng phấn.

      Khanh Nhượng Nhượng thể gật đầu.

      Bữa tối kết thúc, Lục Phóng mới tới, hôn lên trán mẹ cái, “Con tới trễ." Sau đó ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhượng Nhượng, thêm bất cứ điều gì, loại này thái độ này chút nào muốn giới thiệu Khanh Nhượng Nhượng với ba mẹ, với ba mẹ rất vừa ý , dĩ nhiên là lại càng giống như là muốn cùng kết hôn, Khanh Nhượng Nhượng hiểu ý tứ của Lục Phóng.

      Điều này cũng làm cho mẹ của Lục Phóng rất lung túng. với Khanh Nhượng Nhượng, "Các con đây là thế nào, cãi nhau sao?"

      " có a." Khanh Nhượng Nhượng cũng rất buồn bực.

      "Mẹ cảm thấy Lục Phóng rất kỳ quái?" Mẹ Lục cũng rất nhạy cảm.

      "Vẫn tốt mà." Khanh Nhượng Nhượng trả lời qua loa, muốn nhắc tới Thước Lâm, có câu thế này, tình nguyện cao ngạo mốc meo, cũng nguyện hèn mọn . Khanh Nhượng Nhượng cũng muốn ghen tỵ, cũng muốn cầu thứ phải của , dĩ nhiên là hèn mọn hỏi thăm cùng thử dò xét cái gì.

      Lúc gần , mẹ Lục còn tặng Khanh Nhượng Nhượng ánh mắt lo lắng.

      "Rất xin lỗi hôm nay thể cùng em, ở chung với ba mẹ cũng tốt chứ?"

      "Rất tốt." Khanh Nhượng Nhượng cũng có cảm xúc trả lời câu hỏi của .

      "Em tặng bọn họ quà gì sao?" Lục Phóng bỗng nhiên lại hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng suy nghĩ chút, vốn nghĩ nên mua quà tặng họ, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Lục Phóng chợt có việc thể , Khanh Nhượng Nhượng lập tức nhớ lại chút chuyện vui, cảm giác cũng thừa nhận, sao phải nghiêm túc chứ, cửa “Y Lục viện” này chưa chắc bước vào." có."

      Cuộc chuyện giữa hai người đến đây coi nhu kết thúc. Khanh Nhượng Nhượng vốn cho là mình cùng chiến tranh lạnh lý do, từ lúc Thước Lâm kết hôn, cả người liền có cái gì đó đúng, cho nên hiển nhiên bọn họ cũng thân mật.

      Nhưng sao có thể lường trước được, suy nghĩ và thân thể của người đàn ông này có thể bất đồng, buổi tối Lục Phóng vẫn nhiệt tình như vậy.
      Last edited: 28/2/16
      sanone2112 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 47
      edit: hanale

      Ngày hôm sau Khanh Nhượng Nhượng đứng trước gương, đổi năm bộ quần áo rồi, biết hôm nay giúp tay là tình huống gì. Là giống mấy người giàu có gặp gỡ như TV, mặc váy hoa lệ, cầm sâm banh tới lui, hay là muốn mặc lễ phục đây? Là nghi lễ khởi công hay nghi lễ quyên tặng đây? Khanh Nhượng Nhượng vô cùng bối rối.

      "Tôi nên mặc gì bây giờ?" Khanh Nhượng Nhượng quay đầu hỏi Lục Phóng. Khi với Lục Phóng mẹ cầu hai người họ đến hỗ trợ, đồng ý ngay lập tức, nhưng với tình trạng bận rộn như nay, Khanh Nhượng Nhượng vốn là có mong đợi gì.

      "Tùy tiện chút là được." Lục Phóng trả lời.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy thoải mái chút, bởi vì Lục Phóng gần đây rất kỳ quái, rất sợ mình dẫm lên địa lôi, có vài thứ mất lại có được luôn quý trọng gấp đôi, nhưng cũng khó tránh khỏi xa cách.

      Khanh Nhượng Nhượng suy nghĩ nhiều hàm ý của Lục Phóng, nếu vậy, cũng tùy tiện chút, chọn chiếc váy lộng lẫy, khoác áo khoác lông dê màu đen ra ngoài, dưới chân là đôi giày mới mua, xem mnhư là kết hợp vạn năng, nếu là cần long trọng, liền cởi áo khoác ngoài, nếu như cần, vậy mặc áo khoác ngoài, xem ra cũng quá phô trương.

      Lục Phóng ăn mặc rất đơn giản, bất quá giống với người thường, có mặc T-shirt dự tiệc hào môn cũng lấy gì làm lạ.

      Lúc Khanh Nhượng Nhượng đến nơi, mới biết mình mất mặt.

      "Nhượng Nhượng, các con tới rồi." Mẹ Lục nhiệt tình chào đón, trong tay còn cầm cái xẻng, mà người vẫn dính hạt bụi nào.

      Khanh Nhượng Nhượng đỏ mặt, nhìn thấy tất cả mọi người lao động, tự mình tham gia xây dựng khu vui chơi thiếu nhi, mà cha của Lục Phóng còn đội nón bảo hộ thi công, rất có phóng thái của người chỉ đạo.

      Lục Phóng nhận lấy cái xẻng từ trong tay mẹ Lục, Khanh Nhượng Nhượng giày cao gót ở trong vũng bùn thiếu chút nữa trẹo chân. vội túm lấy tay Lục Phóng hỏi: "Sao nhắc tôi?"

      " phải em ăn mặc tùy tiện chút sao?" Lục Phóng cười đến vui mừng.

      ". . . . . ." ràng là gạt người, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng là cố ý. Gió lạnh thấu xương, đôi mắt của hướng thẳng phía gió thổi tới, nước mắt ngừng chảy ra.

      "Nhượng Nhượng, sao chứ, có phải Lục Phóng khi dễ con hay , ta với bác trai, xinh đẹp thế này làm sao làm được những việc thế này, để ta Lục Phóng đãn con nghỉ ngơi?" Mẹ Lục lại xuất .

      Khanh Nhượng Nhượng vội vàng lau nước mắt giải thích: " phải, là cháu bị gió thổi vào mắt, ấy có khi dễ cháu."

      Lục Phóng cười hì hì bên tai Khanh Nhượng Nhượng: "Tối hôm qua là ai vẫn kêu ức hiếp em?"

      Khanh Nhượng Nhượng đến lỗ tai cũng đỏ, mẹ Lục biết ý rời rồi, Khanh Nhượng Nhượng hiểu được Lục Phóng, có lúc cảm thấy rất quan tâm , có lúc lại cảm thấy sau lưng cất giấu quá nhiều u ám, giống như tất cả tốt đẹp đều là giả vờ. Khanh Nhượng Nhượng có thể bỏ qua nụ hôn kia. Dù sao đứng ở góc độ của , mới là người thắng cuộc phải sao?

      Lúc Lục Phóng trộn xi măng, Khanh Nhượng Nhượng ở bên cạnh đổ thêm nước, tính là nhõm, nhưng ít ra tương đối sạch .

      Lục Phóng ngắt lỗ mũi của , "Em là quỷ hẹp hòi, là sợ em mệt mỏi, mới để em mặc thân thế này, cha cũng tiện chỉ huy em làm những công việc nặng nhọc, ông ấy căn bản là người độc tài." Lục Phóng nhìn hướng cha .

      Khanh Nhượng Nhượng khẽ lẩm bẩm, " cũng là nhà độc tài." Chỉ là Khanh Nhượng Nhượng rốt cuộc cũng trời quang mây tạnh rồi.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn động tác thành thạo của Lục Phóng kinh ngạc, "Nếu tôi biết , tôi nghĩ là công nhân xây dựng đấy."

      " làm công nhân xây dựng, em còn muốn hay ?" Lục Phóng hỏi ngược lại.

      Khanh Nhượng Nhượng suy tư chút, nếu như là công nhân xây dựng, mấy câu quái gở này, khiến hoàn toàn bất ngờ, nhưng chính là Lục Phóng phải, là người cao cao tại thượng, cho nên Khanh Nhượng Nhượng mới tạm thời nhịn vì đại cục. Lục Phóng là cơm áo của , đảm bảo cuộc sống của sau này, cho nên khó tránh khỏi tư vị cúi đầu trầm mặc.

      Khanh Nhượng Nhượng cũng yên lặng. Cho nên có đôi khi con người ta thể quá thành thực. ra Khanh Nhượng Nhượng hiểu được, nếu như Lục Phóng vẫn dịu dàng trước sau như , có là tên ăn mày, cũng vui vẻ chấp nhận.

      "Nhượng Nhượng, mau tới ấn dấu tay." Mẹ Lục hưng phấn kêu.

      Khanh Nhượng Nhượng ngẩng đầu lên nhìn, mới phát người phụ này trưởng thành mà tính tình vẫn rất trẻ con.

      "Nhân lúc nó còn chưa khô, chúng ta ấn tay vào, để chứng minh chúng ta từng đến đây." So với vẻ hưng phấn của mẹ Lục, cha Lục ở phía sau chỉ biết thở dài.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy ba Lục bị bà thu phục hoàn toàn, cho nên chỉ có thể làm theo lời bà. Lúc in ngón tay xuống, bên cạnh chợt có thêm bàn tay, chính là Lục Phóng, mỉm cười ôm lấy Khanh Nhượng Nhượng.

      Hai ngón tay của hai người họ sát lại tạo thành hình trái tim, liền như vậy để lại dấu ấn của bọn họ con đường này.

      "Lãng mạn, quá lãng mạn rồi, quả nhiên là trường giang sóng sau đè sóng trước a!" Mẹ Lục bĩu môi nhìn ba Lục.

      trong mười vị kiến trúc sư đứng đầu nào đó cũng chịu uất ức in dấu tay của mình xuống con đường .

      "Cả nhà chúng ta cũng nên ấn cái, ngón cái và ngón trỏ chụm vào nhau tạo thành bông hoa bốn cánh như thế này?" Mẹ Lục cũng rất có sáng tạo. Trong nhà này ai làm trái ý bà, cũng nhẫn tâm làm vậy.

      " tốt quá, đây là dấu ấn của nhà chúng ta, chờ sau này con của hai đứa ra đời, chúng ta lại quyên góp cho công viên lần nữa, để bọn có thể in tiếp dấu tay của chúng." Mẹ Lục mơ về tương lai tốt đẹp.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn mẹ Lục thao thao bất tuyệt, chỉ có hâm mộ, cũng mong lúc về già cũng được vui vẻ như vậy. Cũng biết con trai con dâu tương lai của trông như thế nào.

      " thích trẻ con sao?" Khanh Nhượng Nhượng đột nhiên hỏi, hình như Lục Phóng chưa từng đề cập với vấn đề này.

      " thích, nhưng thích quá trình tạo ra đứa ." Lục Phóng nháy mắt với Khanh Nhượng Nhượng.

      Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, từng thấy rất nhiều phim truyền hình, người đàn ông với người phụ nữ rằng ta thích đứa bé, cũng đồng nghĩa với việc ta gáu đó. Khanh Nhượng Nhượng vẫn luôn cho rằng đàn ông càng trẻ con hơn phụ nữ, bởi vì mỗi người đàn ông luôn muốn có kết tinh tình của họ.

      Đây cũng phải là điều khiến Khanh Nhượng Nhượng phiền lòng nhất, khiến thể nào tiếp thu được chính là sinh hoạt bị đảo lộn toàn bộ, còn cùng ăn cơm tối cùng dạo, còn cùng nhau đọc sách xem truyền hình, chờ đợi Khanh Nhượng Nhượng mỗi tối là căn phòng đèn đuốc sáng trưng.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy thời điểm giày cao gót mấy vạn đồng cũng bằng đôi giày vải trước kia.

      "Oa, Khanh tiểu thư, đây là mẫu mới nhất năm nay của Chanel a, còn chưa xuất thị trường đâu." Giáp phu nhân thèm thuồng . Khanh Nhượng Nhượng cũng nhớ được tên của các ấy, cho tới bây giờ vẫn chưa quen cùng người lạ thân thiết, nếu cũng lựa chọn làm nhà thiết kế trang sức rồi, vĩnh viễn đứng ở đằng sau.

      Trong lúc Khanh Nhượng Nhượng tìm phao cứu trợ, có vị Bính phu nhân có ý tốt nhắc nhở, "Tôi nhìn thấy Lục tổng cùng Nghiêm phu nhân ra ban công nha."

      Bính phu nhân đặc biệt nhấn mạnh ba chữ Nghiêm phu nhân.

      "Cám ơn." Khanh Nhượng Nhượng mỉm cười trả lời, được Lục Phóng huấn luyện lâu, sớm học xong cách giấu cảm xúc, mặt biến sắc. Khanh Nhượng Nhượng khẽ cúi chào, nhấc chân về phía hậu viện.

      Khanh Nhượng Nhượng chốn sau gốc cây tử đằng vừa mới ngồi xuống, tháo giày cao gót ném qua bên, Tiêu Hàng liền xuất .

      "Sao lại ở đây?" Khanh Nhượng Nhượng rất kinh ngạc.

      "Cùng bạn dự tiệc, rất nhàm chán có đúng hay ?" Tiêu Hàng cười cười.

      Khanh Nhượng Nhượng vừa nghe Tiêu Hàng có bạn mới, tất cả tâm liền buông xuống, "Có chút , xem ra người có tiền cũng dễ làm."

      "Sao thế, bị đau chân à?" Tiêu Hàng ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhượng Nhượng.

      "Ừ." Khanh Nhượng Nhượng nhớ lại trước kia Tiêu Hàng sử dụng phiếu quà tặng của công ty mua cho đôi giày cao gót, khi đó đôi giày giá bảy trăm đồng cho nó là đồ xa xỉ rồi. Chỉ tiếc bao xa, gót chân liền bị mài mòn, buộc Tiêu Hàng cõng về nhà.

      Khanh Nhượng Nhượng vừa nhớ đến liền bật cười, nghĩ đến cuộc sống trước kia, mới phát thay đổi, ít nhất lúc ấy và Tiêu Hàng tôn trọng lẫn nhau, địa vị là bình đẳng, hơn nữa là phụ nữ, còn có thể làm nũng chiếm chút tiện nghi nho .

      " giúp em xoa bóp chút, chúng ta hôm nay cũng coi là cùng chung hoạn nạn."

      Khanh Nhượng Nhượng còn chưa kịp cự tuyệt, Tiêu Hàng liền kéo bắp chân của , nhàng xoa bóp khiến rất thoải mái, Khanh Nhượng Nhượng là người rất thích được người ta xoa bóp, huống chi Tiêu Hàng rất có tay nghề, cũng giảm bớt cố kỵ, chỉ coi người bạn. Bạn bè dĩ nhiên chính là giúp bạn tiếc cả mạng sống , xoa bóp chân cũng phải điều gì đáng xấu hổ.

      " hy vọng lần sau tham gia yến hội còn có thể gặp được ." Khanh Nhượng Nhượng từ trong thâm tâm cảm thán, tại nơi này tìm được người khác mình nhiều lắm, luôn là điều đặc biệt.

      Tiêu Hàng muốn trả lời, lại nhìn thấy bên cạnh gốc cây nhiều thêm bóng người, "Lục tổng!" Tiêu Hàng có chút khẩn trương.

      Khanh Nhượng Nhượng đặt chân xuống dưới đất, cười tiến lên phía trước : “Muốn về rồi sao?" Khanh Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng cầm áo khoác của mình liền hỏi.

      Lục Phóng lên tiếng, Khanh Nhượng Nhượng khoác lấy tay , phất tay với Tiêu Hàng, "Lần sau chuyện tiếp."

      Khi Lục Phóng trở lại đại sảnh, chợt buông tay Khanh Nhượng Nhượng ra, biết lại chỗ nào, Khanh Nhượng Nhượng thầm than hơi, còn phải tiếp tục ở lại đây a.

      "Ah, Nhượng Nhượng gặp Lục Phóng sao?" Thước Lâm bỗng xuất trước mặt Khanh Nhượng Nhượng.

      " tìm ấy sao? Mới vừa rồi tôi còn thấy, nhưng chỉ chớp mắt thấy tăm hơi." Khanh Nhượng Nhượng vội giải thích.

      Thước Lâm có chút xấu hổ, " phải, chỉ là vừa rồi Lục Phóng tìm , nghe ra vườn hoa, cho nên cầm áo khoác ra ngoài cho , sợ bị lạnh, tôi còn tưởng ấy tìm được rồi."

      Khanh Nhượng Nhượng bây giờ mới hiểu Lục Phóng ra ngoài để tìm mình."Tôi gặp ấy rồi." Khanh Nhượng Nhượng cười cười, " lâu gặp, Thước Lâm, trăng mật hạnh phúc chứ?" Khanh Nhượng Nhượng cố gắng tìm chủ đề để hỏi chuyện.

      Nét mặt Thước Lâm càng lúng túng, "Chuyện lần trước Lục Phóng nên giải thích với mới phải,tôi và ấy có bất kỳ quan hệ gì. Tôi cùng Nghiêm Lễ rất tốt, và Lục Phóng chuẩn bị hưởng tuần trăng mật ở đâu đây?"

      Khanh Nhượng Nhượng ngẩn người, chuyện hôn lễ còn chưa có quyết định cụ thể." biết, có đề nghị gì sao?"

      Kế tiếp dĩ nhiên là vui vẻ hòa thuận chuyện, từ địa điểm trăng mật đến lễ phục, phụ nữ đối với chủ đề này luôn có hứng thú. Cuộc trò chuyện kéo dài đến lúc mọi người vỗ tay hưởng ứng Lục Phóng cùng Đồng Minh Minh nhảy xong điệu.

      " ngờ Lục Phóng cũng nhảy đẹp như vậy!" Thước Lâm cảm thán.

      Khanh Nhượng Nhượng vuốt vuốt cái trán, chỉ có ý tưởng, đó chính là gả cho người có tiền chỉ có hứng thú duy nhất với tiền mà thôi.

      đường trở về, cho dù trong xe mở máy điều hòa Khanh Nhượng Nhượng vẫn cảm thấy rất lạnh, khí quá lạnh. Khanh Nhượng Nhượng đáy lòng hiểu, bất kỳ người đàn ông nào thấy màn kia cũng vui mừng, cần biết có thích hay , chẳng qua là thích đồ của mình bị người khác đụng chạm mà thôi.

      Khanh Nhượng Nhượng cũng cảm thấy đáng buồn cho bản thân, và Tiêu Hàng mặc dù coi là quá phận, nhưng cũng mập mờ đủ để phải tra hỏi vài câu. Nhưng mà hỏi, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy cũng có cái gì để , lúc thấy Lục Phóng hôn Thước Lâm, phải là cũng hỏi lời nào sao? Khah Nhượng Nhượng cho rằng hôn nhân là giao dịch công bằng, mà thực tế trong hôn nhân có rất ít công bằng tồn tại.

      Ngày hôm sau, Lục Phóng lại ở nhà, cho nên hai người cũng có quá nhiều trao đổi. Khanh Nhượng Nhượng nản lòng, nản chí nằm ở giường, từ lúc và Lục Phóng ở chung, mọi người xung quanh đều tránh rất xa.

      Đồng nghiệp liên hoan, được tham gia, bởi vì tất cả mọi người sợ cái danh bà chủ của .

      Mà Tiêu Tiểu Du gây gổ với bạn trai, còn đặt chú ý lên người Khanh Nhượng Nhượng như trước, nên chuyên tâm ở nhà giúp chồng nuôi con, miễn cho bị người ta cướp mất.

      Chị Quả Quả và Hòa Đa cũng chịu buôn chuyện bát quái với nữa, quan hệ cũng liền xa cách.

      An ủi duy nhất của Khanh Nhượng Nhượng chính là thỉnh thoảng em ngây ngốc còn gọi điện thoại tới."Chị, rể ra khỏi nhà đâu?"

      " lắm." Khanh Nhượng nhượng quả lắm. Lục Phóng , cũng chưa bao giờ hỏi.

      "Chị làm vợ kiểu gì thế hả?" Đầu điện thoại bên kia trách móc.

      Khanh Nhượng Nhượng hồi hộp, lời này có lý, còn biết có được làm vợ người ta nữa hay đây? Đáng tiếc mọi người đều cho rằng nắm chắc rồi, chỉ có Khanh Nhượng Nhượng biết Lục Phóng căn bản có bất cứ động tĩnh gì. Xem ra thể suy nghĩ chút vì tương lai của mình.

      "Chị, hai người năm mới về nhà, mang cho em quà tặng gì đây?" Gần cuối năm, em ngốc nghếch của càng quan tâm mấy cái vấn đề này.

      Khanh Nhượng Nhượng trả lời qua loa.

      Bảy ngày sau Lục Phóng lại đến, tất cả khôi phục bình thường, giống như lạnh lẽo trước khi rời chưa từng tồn tại qua."Ah, người nào rớt 100 đồng đây?" Lục Phóng vừa tắm xong ra liền hỏi.

      "Tôi...tôi ." Khanh Nhượng Nhượng khẳng định phải của có thể là của ai, coi như phải là của , chỉ cần xuất ở phòng này, cũng muốn lừa thành của mình."Nhất định là tôi cẩn thận làm rơi."

      "Nhưng nhặt được là hai tờ 50 ."

      Khanh Nhượng Nhượng mặt đỏ lên, "Có thể là bị rơi khi dọn quần áo."

      "Được a, Khanh Nhượng Nhượng, em là có năng lực, có phải hay nghĩ tiền muốn điên rồi. Ngay cả vòi nước cũng đổi thành loại vòi tiết kiệm, chẳng khác cái hắt hơi là bao." Thấy vậy Lục Phóng true chọc Khanh Nhượng Nhượng chút.

      Hết cách rồi, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng chưa từng tìm hiểu ngọn nguồn, sau khi tới đây, phí điện nước đều tăng, trước kia tưởng Lục Phóng cấp tiền thuê nhà, giờ tốt rồi danh chính ngôn thuận cho. thể ra hạ sách này.

      " phải, là gần đây tôi xem truyền hình, cảm thấy đến lúc bảo vệ môi trường rồi." Khanh Nhượng Nhượng tiếp tục bao biện.

      "Cho nên đèn cũng đổi từ đèn tiết kiệm sang 15 oát rồi hả?" Lục Phóng cắn răng nghiến lợi.

      Khanh Nhượng Nhượng lúng túng cười cười."A, tôi đau bụng quá." Mặc dù có chút giả bộ, nhưng thực tế quả đau bụng, mỗi lần dì cả tới thăm, luôn bị đau, cũng thành thói quen.

      "Chờ qua năm mới đưa em bệnh viện kiểm tra."

      "Tôi ." Khanh Nhượng Nhượng trời sinh chỉ sợ bệnh viện.

      " được, đây là kiểm tra trước hôn nhân." Đây là lần đầu tiên Lục Phóng đến hai chữ ‘kết hôn’. Khanh Nhượng Nhượng biết nên yên tâm hay đau lòng nữa.
      Last edited by a moderator: 28/2/16
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48.1
      edit: hanale

      Sợ thầy thuốc mà giấu bệnh là điều tốt, công ty khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên luôn chốn tránh, tại mới thấy tác hại.

      Bác sĩ cầm phiếu kết quả thông báo “Kết quả kiểm tra phát bệnh nhân Khanh Nhượng Nhượng có khối u.”

      " ảnh hưởng đến việc sinh con sao?"Vấn đề dầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng quan tâm.

      "Cũng được, bởi vì hình dáng khối u rệt, chưa xác định được tính chất của khối u, có điều khối u tương đối lớn rồi, cho nên phải mau phẫu phẫu thuật."

      Khanh Nhượng Nhượng lạnh cả người: " phải ác tính chứ?"

      "Cần lấy mẫu xét nghiệm mới biết được." Bác sĩ trả lời.

      "Bác sĩ mau sắp xếp thời gian ạ." Lục Phóng lên tiếng.

      Khanh Nhượng Nhượng càng thêm phát rung, "Tôi cần kiểm tra mà."

      " đến kiểm tra, chẳng lẽ em muốn chờ cho khối u to bằng cái đầu của em sao?" Lục Phóng rất tức giận, "Công ty tổ chức khám sức khỏe cho nhân viên em đều có phải " như vậy bao giờ mới phát được chứ.

      "Oh." Bởi vì từ Khanh Nhượng Nhượng rất sợ tiêm, cho nên rất sợ bệnh viện.

      lần mẹ bị bệnh mới vào bệnh viện. Bàng nhất định bao giờ đặt chân đến đây.

      "Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy." Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận, bị bệnh là , có nguy hiểm đến tính mạng hay cũng là , tức giận cái gì chứ.

      Thời gian phẫu thuật nhanh chóng được quyết định, Lục Phóng tìm bác sĩ phụ khoa uy tín nhất trong nước, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải lên bàn mổ.

      " xem có phải cơ thể tôi rất kém, phẫu thuật xong cũng khỏi được?"Khanh Nhượng Nhượng mặc quần áo bệnh nhân, sợ hãi nắm lấy tay Lục Phóng.

      "Kiến thức của em chỉ có thể so với mấy đứa trẻ mà thôi. Khanh Khanh Nhượng Nhượng!" Sắc mặt Lục Phóng vẫn rất tốt.

      Khanh Nhượng Nhượng quay đầu suy nghĩ chút, là sợ quá thôi, bàn mổ lạnh như băng này, khiến lo sợ mình tỉnh lại được."Nghe có bệnh nhân được gây mê về sau cũng tỉnh lại nữa phải ?"

      "Khanh Nhượng Nhượng, tạm thời ít mấy câu có được ?"Lục Phóng quát lên, hoàn toàn mất hết hình tượng thân sĩ hàng ngày, giống như biến thành người khác.

      Đều bệnh lâu con cái cũng bất hiếu. cũng chưa tính bệnh lâu, khiến Lục Phóng mất kiên nhẫn, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      "Vậy tôi muốn lập di chúc, sau khi chết toàn bộ bất động sản và tiền gửi ngân hàng đều chuyển sang cho ba mẹ tôi." Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu kêu la.

      "Em nhăng cuội cái gì thế hả?" Lục Phóng hận thể lấy gối đầu đập chết

      "Chuyện này nhờ đừng với ba mẹ tôi, chờ tôi phẫu thuật thành công tự cho bọn họ." Khanh Nhượng Nhượng trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn cố dặn dò Lục Phóng.

      "Mấy ngày là khỏe thôi. Đừng có đoán mò, em nhất định tỉnh thôi."Lục Phóng đặt nụ hôn trán Khanh Nhượng Nhượng, Khanh Nhượng Nhượng vẫn nắm lấy tấy nhất định chịu buông.

      Mấy tiếng sau, Khanh Nhượng Nhượng có thể cảm thấy mình còn sống, bởi vì cảm thấy đau, giống như bị kim châm vậy, "Lục Phóng, cần đánh tôi, muốn. . . . . ."

      "Bình thường con hay đánh nó sao?" Đây là giọng của mẹ Lục.

      "Mẹ, đừng nghe ấy bậy?" Đây là giọng của Lục Phóng.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có người vân vê tóc của mình, mới thấy tốt hơn chút, chỉ là thần trí vẫn có chút mơ mơ màng màng. Có lúc đau quá, bắt được thứ gì liền xiết lấy, sau đó mới phát là tay Lục Phóng, bị bấm đến xanh xanh tím tím, cái này có thể gọi là thương tích đầy mình.

      Sau khi Khanh Nhượng có thể ăn chút cơm uống chút nước, mới có tinh thần, có thể chuyện: " cần làm sao? Có thể gọi mẹ tôi đến chăm sóc tôi là được rồi."

      Lục Phóng xúc thìa canh cá đưa đến bên môi Khanh Nhượng Nhượng: "Cũng phải là chuyện lớn gì, để cho bọn họ già yếu chạy tới chạy lui, cung thông báo cho họ em phẫu thuật, " xem ra lo lắng của Khanh Nhượng Nhượng đều là dư thừa.

      "Vậy ai ký giấy bảo lãnh cho tôi" Khanh Nhượng Nhượng nghe phẫu thuật cần có người thân ký tên xác nhận.

      "." Lục Phóng chỉ chỉ chính mình.

      " phải chúng ta chưa kết hôn sao?" Khanh Nhượng Nhượng nuốt nước miếng ừng ực.

      Lục Phóng trả lời, chỉ để ý đút canh cho .

      "Tổng giám đốc, Nhượng Nhượng." Hai giọng đồng thời vang lên, chính là chị Quả Quả và Hoà Đa.

      Lục Phóng quay đầu lại nhìn chút: "Mấy người chuyện , tôi rửa chén."

      Chị Quả Quả cùng Hòa Đa chờ Lục Phóng ra khỏi cửa mới dám chuyện "Này, Nhượng Nhượng, chỗ này so với khách sạn năm sao cũng khác biệt lắm đâu, còn có ghế mát xa." Hòa Đa như phát ra vùng đất mới, nhảy lên mát xa hưởng thụ .

      "Tổng giám đốc rửa chén?" Chị Quả Quả trợn to hai mắt thể tin, nhất định hạnh phúc chết ?

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn chị Quả Quả trong tim tự hỏi, thâm chid lục lọi cũng thấy hạnh phúc ở chỗ nào.

      "Ăn trái cây do tổng giám đốc tự gọt, nhất định hạnh phúc chết rồi." Chị Quả Quả nhìn đĩa hoa quả bàn .

      hổ là cao thủ bát quái, con mắt so với Sherlock Homles còn lợi hại hơn.

      "Khanh Nhượng Nhượng, phẫu thuật này ảnh hưởng đến việc sinh con đấy chứ?" Hòa Đa thuận miệng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng nghe được chuyện này cũng lo lắng, mặc dù bác sĩ có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng vẫn thể xem , dù sao cũng là động dao đến bộ phận sinh nở, cũng biết có thể tái phát hay , sau này có ảnh hưởng đến thai nhi hay , mấy ngày nay để ý đến chuyện này mà Khanh Nhượng Nhượng sắp phiền chết rồi.

      Những lời này thể cùng Lục Phóng, nhưng vạn nhất nếu sinh được hoặc sinh ra quái thai thế nào. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy tương lai của nguy khốn rồi. Cuốn truyện “Bích Vân Thiên” của Quỳnh Dao khiến Khanh Nhượng Nhượng sợ hãi. Nam chính và nữ chính tự do nhau, trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng sau này nữ chính vô sinh, mẹ chồng nữ chính bắt chấp nhận tìm người sinh hộ, kết quả nam chính xa mặt cách lòng, nữ chính uất ức nhưng chính là yếu đuối thể làm gì khác đánh chấp nhận.

      Khanh Nhượng Nhượng hy vọng chuyện cẩu huyết như vậy xảy ra người mình. Sinh con với người khác là chuyện bình thường, có cũng được, có cũng sao. Nhưng đối với gia tộc quyền quý như nhà Lục Phóng mà , Khanh Nhượng Nhượng sinh con tốt, huống chi là sinh được.

      "Ngộ nhỡ có ảnh hưởng phải làm thế nào?" Chị Quả Quả lo lắng, "Có điều tổng giám đốc em như vậy, cũng có vấn đề đâu?"

      Khanh Nhượng Nhượng giọng mắng, chết tiệt, quả nhiên dẫm đạp lên chỗ đau của , con mắt nào thấy Lục Phóng chứ, đây đều là châm chọc, trần truồng nhục nhã.

      "Buổi chiều hai người làm sao?" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu đuổi người.

      Quả Quả cùng Hòa Đa có thể đuổi , nhưng mẹ Lục thể đuổi. "Nhượng Nhượng, ta mang cho con canh chim bồ câu, là ta tự tay nấu nha."

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn nhiệt tình của mẹ Lục, cảm thấy nếu mình thể sinh đứa có lỗi với bà."Bác , bác cần phải tự làm khổ mình như thế đâu ạ."Khanh Nhượng Nhượng thấy như vậy là ngại.

      "Vẫn còn gọi là bác sao?" Mẹ Lục chu miệng "Nhất định là Lục Phóng tốt." Mẹ Lục đặt mạnh chén canh xuống bàn, với Lục Phóng "Còn mau bóp chân cho vợ con ".

      Sau đó trở mặt như lật sách cười với Khanh Nhượng Nhượng."Thời điểm mẹ sinh Lục Phóng, chỉ thích sai bảo ba của Lục Phóng thôi. Chỉ có khi đó ông ấy mới bên cạnh nghe mẹ sai bảo. Bình thường bóng người cũng thấy, đến lúc chúng ta gặp chuyện may mới xuất thôi.

      Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười làm lành.

      Mấy ngày ở bệnh viện là mấy ngày gặp Lục Phóng nhiều nhất, có vẻ như luôn bên cạnh , trừ lúc vệ sinh, ngay cả lúc muốn vệ sinh cũng muốn cùng, khiến lung túng muốn chết, hai cười cũng chưa có kết hôn, sao có thể vô tư giải quyết trước mặt chứ. Bệnh tật cướp sinh mạng cũng quan trọng bằng mất lòng tự trọng.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình còn mặt mũi gặp Lục Phóng nữa.

      Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng xuất viện, lời bác sĩ căn dặn khiến cả kinh, tháng thể sinh hoạt vợ chồng! Khanh Nhượng Nhượng cũng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao nhìn Lục Phóng, vẻ mặt bình tĩnh, cũng phản đối gì cả.

      Khanh Nhượng về nhà tĩnh dưỡng, đúng lúc em Bổn Bổn gọi điện chất vấn sao lâu như vậy nghe điện thoại. Khanh Nhượng Nhượng cũng giấu giếm, "Cái gì chị phẫu thuật hả?" Bổn Bổn ở bên kia điện thoại thét chói tai, Khanh Nhượng Nhượng biết là người trẻ bây giờ lại có sức sống như vậy.

      "Đừng hét nữa, đừng với ba mẹ, để cho bọn họ lo lắng." Khanh Nhượng Nhượng đưa điện thoại xa chút.

      Đến lúc Bổn Bổn biết tháng thể sinh hoạt vợ chồng, càng thêm ngạc nhiên; " phải chứ, chị, vậy chẳng khác nào cho ảnh rể ngồi tù sao. Đàn ông ấy à, phải đồ vật, nếu chị để ấy tháng ăn thịt, so với lên trời còn khó hơn. . . . . ." Bổn Bổn dạy dỗ Khanh Nhượng Nhượng lâu.

      Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng cũng hiểu được, tuổi tác và trí tuệ của phụ nữ thể đánh đồng, ví dụ như Bổn Bổn rất am hiểu về đàn ông. Cho nên Khanh Nhượng Nhượng chứng kiến Lục Phóng từ nhiệt tình như lửa thành lạnh nhạt như nước, cũng có chút hoài nghi, biết giải quyết ở bên ngoài, hay có tiềm chất của thánh nhân. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng ở nhà tĩnh dưỡng ba tuần, Lục Phóng cũng ở nhà ba tuần, làm, công tác, hoàn toàn là người đàn ông mẫu mực của gia đình.

      " khong thấy buồn bực sao?" Khanh Nhượng Nhượng kỳ thực rất chán nản.

      Lục Phóng đặt tài liệu xuống: "Dù sao ở đây cũng xử lý được công việc." Đây là .

      "Nhưng tôi buồn bực." Khanh Nhượng Nhượng có cách nào chỉ có thể mở miệng, sắp bị Lục Phóng ép điên rồi.

      "Em muốn ra ngoài dạo?" Lục Phóng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng gật đầu, nhanh chóng thay quần áo xỏ giầy chạy về hướng hàng ăn, tội nghiệp đứng ngoài cửa sổ nhìn người ta ăn ngon lành, chỉ có thể nuốt nước miếng.

      " muốn mua cái gì?" Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn món sườn cay, bộ dáng như giặc cướp.

      Lục Phóng dở khóc dở cười tiến lên, "Em thể ăn những thứ này, đồ cay tốt cho vết mổ của em.

      "Vết mổ kéo da non rồi!" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giận dỗi, "Chờ cho nó khỏi, tôi mắc bệnh kén ăn mất thôi." Khanh Nhượng Nhượng mỗi ngày đều ăn cháo trắng, uống canh chim bồ câu đên phát chán.

      "Yên tâm , dựa vào sức ăn của em, mắc bệnh kén ăn đâu." Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng rời .

      "Tôi muốn ăn thịt, chim bồ câu cả lạng thịt cũng có." Khanh Nhượng Nhượng bày ra bộ dáng gầy gò ốm yếu.

      Lục Phóng nắm chặt tay của Khanh Nhượng Nhượng, "Đủ rồi, phải ăn chay cũng có thể nhịn, em như vậy mà nịn được hay sao?" Lục Phóng tức giận.

      Khanh Nhượng Nhượng có phải đòi hỏi quá đáng rồi , liền hạ thấp cầu, "Vậy tôi có thể tắm !"

      "Chờ vết mổ khỏi hẳn mới được tắm, ngộ nhỡ vết mổ bị nhiễm trùng làm sao?"

      " có bình thường hay hả, Lục Phóng, vết mổ sắp lành rồi. Huống chi, nửa tháng tắm, thấy có mùi gì kỳ quái sao?" Khanh Nhượng Nhượng ôm lấy cánh tay Lục Phóng, dùng sức ghé sát vào người .

      Lục Phóng cẩn thận ngửi chút: "Có mùi chua chua."

      Khanh Nhượng Nhượng muốn la ta tiếng, vừa muốn dùng lực bụng lại đau, đành phải thôi.

      "Được rồi đừng gây phiền cho nữa, nếu em náo để trở lại bệnh viện lần nữa, tha cho em đâu." Lục Phóng nhéo mặt Khanh Nhượng Nhượng.

      Mấy ngày trước khi Khanh Nhượng Nhượng về nhà đón năm mới Lục Phóng mới cho phép tắm, cảm thấy Lục Phóng làm quá vấn đề.

      "Hình như tôi xuất viện đủ tháng rồi?" là ám chỉ Lục Phóng, nhắc nhở chuyện nào đó.

      "Hôm nay bụng có còn đau ?" Lục Phóng vỗ lên bụng Khanh Nhượng Nhượng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng liếc mắt, gần đây Lục Phóng cứ như cha của vậy." đau." Điều này cũng thể trách Lục Phóng, Khanh Nhượng đối với đau đớn tương đối nhạy cảm, huống chi trước đây muốn tránh ‘lao động’ còn giả bộ bị đau.

      Khanh Nhượng Nhượng đổi chủ đề, "Tôi đổi dầu gội, thấy mùi này có thơm ?" như vậy hiểu rồi chứ ?

      Lục Phóng có vẻ hài lòng, ghé sát lại khi cách 10 cm, cau hít hơi."Tạm được." Sau đó buông câu.

      Khanh Nhượng Nhượng nhíu mày, ra ngoài giải quyết, vậy nhất định là có vấn đề, ghét bỏ ? Khanh Nhượng Nhượng thể hoài nghi, lúc bị bệnh Lục Phóng hết lòng chăm sóc, làm gì khiến hài lòng rồi.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48.1
      edit: hanale

      Sợ thầy thuốc mà giấu bệnh là điều tốt, công ty khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên luôn chốn tránh, tại mới thấy tác hại.

      Bác sĩ cầm phiếu kết quả thông báo “Kết quả kiểm tra phát bệnh nhân Khanh Nhượng Nhượng có khối u.”

      " ảnh hưởng đến việc sinh con sao?"Vấn đề dầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng quan tâm.

      "Cũng được, bởi vì hình dáng khối u rệt, chưa xác định được tính chất của khối u, có điều khối u tương đối lớn rồi, cho nên phải mau phẫu phẫu thuật."

      Khanh Nhượng Nhượng lạnh cả người: " phải ác tính chứ?"

      "Cần lấy mẫu xét nghiệm mới biết được." Bác sĩ trả lời.

      "Bác sĩ mau sắp xếp thời gian ạ." Lục Phóng lên tiếng.

      Khanh Nhượng Nhượng càng thêm phát rung, "Tôi cần kiểm tra mà."

      " đến kiểm tra, chẳng lẽ em muốn chờ cho khối u to bằng cái đầu của em sao?" Lục Phóng rất tức giận, "Công ty tổ chức khám sức khỏe cho nhân viên em đều có phải " như vậy bao giờ mới phát được chứ.

      "Oh." Bởi vì từ Khanh Nhượng Nhượng rất sợ tiêm, cho nên rất sợ bệnh viện.

      lần mẹ bị bệnh mới vào bệnh viện. Bàng nhất định bao giờ đặt chân đến đây.

      "Bây giờ tôi là bệnh nhân đấy." Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận, bị bệnh là , có nguy hiểm đến tính mạng hay cũng là , tức giận cái gì chứ.

      Thời gian phẫu thuật nhanh chóng được quyết định, Lục Phóng tìm bác sĩ phụ khoa uy tín nhất trong nước, nhưng kết quả cuối cùng vẫn phải lên bàn mổ.

      " xem có phải cơ thể tôi rất kém, phẫu thuật xong cũng khỏi được?"Khanh Nhượng Nhượng mặc quần áo bệnh nhân, sợ hãi nắm lấy tay Lục Phóng.

      "Kiến thức của em chỉ có thể so với mấy đứa trẻ mà thôi. Khanh Khanh Nhượng Nhượng!" Sắc mặt Lục Phóng vẫn rất tốt.

      Khanh Nhượng Nhượng quay đầu suy nghĩ chút, là sợ quá thôi, bàn mổ lạnh như băng này, khiến lo sợ mình tỉnh lại được."Nghe có bệnh nhân được gây mê về sau cũng tỉnh lại nữa phải ?"

      "Khanh Nhượng Nhượng, tạm thời ít mấy câu có được ?"Lục Phóng quát lên, hoàn toàn mất hết hình tượng thân sĩ hàng ngày, giống như biến thành người khác.

      Đều bệnh lâu con cái cũng bất hiếu. cũng chưa tính bệnh lâu, khiến Lục Phóng mất kiên nhẫn, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      "Vậy tôi muốn lập di chúc, sau khi chết toàn bộ bất động sản và tiền gửi ngân hàng đều chuyển sang cho ba mẹ tôi." Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu kêu la.

      "Em nhăng cuội cái gì thế hả?" Lục Phóng hận thể lấy gối đầu đập chết

      "Chuyện này nhờ đừng với ba mẹ tôi, chờ tôi phẫu thuật thành công tự cho bọn họ." Khanh Nhượng Nhượng trước khi vào phòng phẫu thuật vẫn cố dặn dò Lục Phóng.

      "Mấy ngày là khỏe thôi. Đừng có đoán mò, em nhất định tỉnh thôi."Lục Phóng đặt nụ hôn trán Khanh Nhượng Nhượng, Khanh Nhượng Nhượng vẫn nắm lấy tấy nhất định chịu buông.

      Mấy tiếng sau, Khanh Nhượng Nhượng có thể cảm thấy mình còn sống, bởi vì cảm thấy đau, giống như bị kim châm vậy, "Lục Phóng, cần đánh tôi, muốn. . . . . ."

      "Bình thường con hay đánh nó sao?" Đây là giọng của mẹ Lục.

      "Mẹ, đừng nghe ấy bậy?" Đây là giọng của Lục Phóng.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có người vân vê tóc của mình, mới thấy tốt hơn chút, chỉ là thần trí vẫn có chút mơ mơ màng màng. Có lúc đau quá, bắt được thứ gì liền xiết lấy, sau đó mới phát là tay Lục Phóng, bị bấm đến xanh xanh tím tím, cái này có thể gọi là thương tích đầy mình.

      Sau khi Khanh Nhượng có thể ăn chút cơm uống chút nước, mới có tinh thần, có thể chuyện: " cần làm sao? Có thể gọi mẹ tôi đến chăm sóc tôi là được rồi."

      Lục Phóng xúc thìa canh cá đưa đến bên môi Khanh Nhượng Nhượng: "Cũng phải là chuyện lớn gì, để cho bọn họ già yếu chạy tới chạy lui, cung thông báo cho họ em phẫu thuật, " xem ra lo lắng của Khanh Nhượng Nhượng đều là dư thừa.

      "Vậy ai ký giấy bảo lãnh cho tôi" Khanh Nhượng Nhượng nghe phẫu thuật cần có người thân ký tên xác nhận.

      "." Lục Phóng chỉ chỉ chính mình.

      " phải chúng ta chưa kết hôn sao?" Khanh Nhượng Nhượng nuốt nước miếng ừng ực.

      Lục Phóng trả lời, chỉ để ý đút canh cho .

      "Tổng giám đốc, Nhượng Nhượng." Hai giọng đồng thời vang lên, chính là chị Quả Quả và Hoà Đa.

      Lục Phóng quay đầu lại nhìn chút: "Mấy người chuyện , tôi rửa chén."

      Chị Quả Quả cùng Hòa Đa chờ Lục Phóng ra khỏi cửa mới dám chuyện "Này, Nhượng Nhượng, chỗ này so với khách sạn năm sao cũng khác biệt lắm đâu, còn có ghế mát xa." Hòa Đa như phát ra vùng đất mới, nhảy lên mát xa hưởng thụ .

      "Tổng giám đốc rửa chén?" Chị Quả Quả trợn to hai mắt thể tin, nhất định hạnh phúc chết ?

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn chị Quả Quả trong tim tự hỏi, thâm chid lục lọi cũng thấy hạnh phúc ở chỗ nào.

      "Ăn trái cây do tổng giám đốc tự gọt, nhất định hạnh phúc chết rồi." Chị Quả Quả nhìn đĩa hoa quả bàn .

      hổ là cao thủ bát quái, con mắt so với Sherlock Homles còn lợi hại hơn.

      "Khanh Nhượng Nhượng, phẫu thuật này ảnh hưởng đến việc sinh con đấy chứ?" Hòa Đa thuận miệng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng nghe được chuyện này cũng lo lắng, mặc dù bác sĩ có vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng vẫn thể xem , dù sao cũng là động dao đến bộ phận sinh nở, cũng biết có thể tái phát hay , sau này có ảnh hưởng đến thai nhi hay , mấy ngày nay để ý đến chuyện này mà Khanh Nhượng Nhượng sắp phiền chết rồi.

      Những lời này thể cùng Lục Phóng, nhưng vạn nhất nếu sinh được hoặc sinh ra quái thai thế nào. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy tương lai của nguy khốn rồi. Cuốn truyện “Bích Vân Thiên” của Quỳnh Dao khiến Khanh Nhượng Nhượng sợ hãi. Nam chính và nữ chính tự do nhau, trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng sau này nữ chính vô sinh, mẹ chồng nữ chính bắt chấp nhận tìm người sinh hộ, kết quả nam chính xa mặt cách lòng, nữ chính uất ức nhưng chính là yếu đuối thể làm gì khác đánh chấp nhận.

      Khanh Nhượng Nhượng hy vọng chuyện cẩu huyết như vậy xảy ra người mình. Sinh con với người khác là chuyện bình thường, có cũng được, có cũng sao. Nhưng đối với gia tộc quyền quý như nhà Lục Phóng mà , Khanh Nhượng Nhượng sinh con tốt, huống chi là sinh được.

      "Ngộ nhỡ có ảnh hưởng phải làm thế nào?" Chị Quả Quả lo lắng, "Có điều tổng giám đốc em như vậy, cũng có vấn đề đâu?"

      Khanh Nhượng Nhượng giọng mắng, chết tiệt, quả nhiên dẫm đạp lên chỗ đau của , con mắt nào thấy Lục Phóng chứ, đây đều là châm chọc, trần truồng nhục nhã.

      "Buổi chiều hai người làm sao?" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu đuổi người.

      Quả Quả cùng Hòa Đa có thể đuổi , nhưng mẹ Lục thể đuổi. "Nhượng Nhượng, ta mang cho con canh chim bồ câu, là ta tự tay nấu nha."

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn nhiệt tình của mẹ Lục, cảm thấy nếu mình thể sinh đứa có lỗi với bà."Bác , bác cần phải tự làm khổ mình như thế đâu ạ."Khanh Nhượng Nhượng thấy như vậy là ngại.

      "Vẫn còn gọi là bác sao?" Mẹ Lục chu miệng "Nhất định là Lục Phóng tốt." Mẹ Lục đặt mạnh chén canh xuống bàn, với Lục Phóng "Còn mau bóp chân cho vợ con ".

      Sau đó trở mặt như lật sách cười với Khanh Nhượng Nhượng."Thời điểm mẹ sinh Lục Phóng, chỉ thích sai bảo ba của Lục Phóng thôi. Chỉ có khi đó ông ấy mới bên cạnh nghe mẹ sai bảo. Bình thường bóng người cũng thấy, đến lúc chúng ta gặp chuyện may mới xuất thôi.

      Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười làm lành.

      Mấy ngày ở bệnh viện là mấy ngày gặp Lục Phóng nhiều nhất, có vẻ như luôn bên cạnh , trừ lúc vệ sinh, ngay cả lúc muốn vệ sinh cũng muốn cùng, khiến lung túng muốn chết, hai cười cũng chưa có kết hôn, sao có thể vô tư giải quyết trước mặt chứ. Bệnh tật cướp sinh mạng cũng quan trọng bằng mất lòng tự trọng.

      Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình còn mặt mũi gặp Lục Phóng nữa.

      Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng xuất viện, lời bác sĩ căn dặn khiến cả kinh, tháng thể sinh hoạt vợ chồng! Khanh Nhượng Nhượng cũng biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao nhìn Lục Phóng, vẻ mặt bình tĩnh, cũng phản đối gì cả.

      Khanh Nhượng về nhà tĩnh dưỡng, đúng lúc em Bổn Bổn gọi điện chất vấn sao lâu như vậy nghe điện thoại. Khanh Nhượng Nhượng cũng giấu giếm, "Cái gì chị phẫu thuật hả?" Bổn Bổn ở bên kia điện thoại thét chói tai, Khanh Nhượng Nhượng biết là người trẻ bây giờ lại có sức sống như vậy.

      "Đừng hét nữa, đừng với ba mẹ, để cho bọn họ lo lắng." Khanh Nhượng Nhượng đưa điện thoại xa chút.

      Đến lúc Bổn Bổn biết tháng thể sinh hoạt vợ chồng, càng thêm ngạc nhiên; " phải chứ, chị, vậy chẳng khác nào cho ảnh rể ngồi tù sao. Đàn ông ấy à, phải đồ vật, nếu chị để ấy tháng ăn thịt, so với lên trời còn khó hơn. . . . . ." Bổn Bổn dạy dỗ Khanh Nhượng Nhượng lâu.

      Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng cũng hiểu được, tuổi tác và trí tuệ của phụ nữ thể đánh đồng, ví dụ như Bổn Bổn rất am hiểu về đàn ông. Cho nên Khanh Nhượng Nhượng chứng kiến Lục Phóng từ nhiệt tình như lửa thành lạnh nhạt như nước, cũng có chút hoài nghi, biết giải quyết ở bên ngoài, hay có tiềm chất của thánh nhân. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng ở nhà tĩnh dưỡng ba tuần, Lục Phóng cũng ở nhà ba tuần, làm, công tác, hoàn toàn là người đàn ông mẫu mực của gia đình.

      " khong thấy buồn bực sao?" Khanh Nhượng Nhượng kỳ thực rất chán nản.

      Lục Phóng đặt tài liệu xuống: "Dù sao ở đây cũng xử lý được công việc." Đây là .

      "Nhưng tôi buồn bực." Khanh Nhượng Nhượng có cách nào chỉ có thể mở miệng, sắp bị Lục Phóng ép điên rồi.

      "Em muốn ra ngoài dạo?" Lục Phóng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng gật đầu, nhanh chóng thay quần áo xỏ giầy chạy về hướng hàng ăn, tội nghiệp đứng ngoài cửa sổ nhìn người ta ăn ngon lành, chỉ có thể nuốt nước miếng.

      " muốn mua cái gì?" Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng nhìn món sườn cay, bộ dáng như giặc cướp.

      Lục Phóng dở khóc dở cười tiến lên, "Em thể ăn những thứ này, đồ cay tốt cho vết mổ của em.

      "Vết mổ kéo da non rồi!" Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giận dỗi, "Chờ cho nó khỏi, tôi mắc bệnh kén ăn mất thôi." Khanh Nhượng Nhượng mỗi ngày đều ăn cháo trắng, uống canh chim bồ câu đên phát chán.

      "Yên tâm , dựa vào sức ăn của em, mắc bệnh kén ăn đâu." Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng rời .

      "Tôi muốn ăn thịt, chim bồ câu cả lạng thịt cũng có." Khanh Nhượng Nhượng bày ra bộ dáng gầy gò ốm yếu.

      Lục Phóng nắm chặt tay của Khanh Nhượng Nhượng, "Đủ rồi, phải ăn chay cũng có thể nhịn, em như vậy mà nịn được hay sao?" Lục Phóng tức giận.

      Khanh Nhượng Nhượng có phải đòi hỏi quá đáng rồi , liền hạ thấp cầu, "Vậy tôi có thể tắm !"

      "Chờ vết mổ khỏi hẳn mới được tắm, ngộ nhỡ vết mổ bị nhiễm trùng làm sao?"

      " có bình thường hay hả, Lục Phóng, vết mổ sắp lành rồi. Huống chi, nửa tháng tắm, thấy có mùi gì kỳ quái sao?" Khanh Nhượng Nhượng ôm lấy cánh tay Lục Phóng, dùng sức ghé sát vào người .

      Lục Phóng cẩn thận ngửi chút: "Có mùi chua chua."

      Khanh Nhượng Nhượng muốn la ta tiếng, vừa muốn dùng lực bụng lại đau, đành phải thôi.

      "Được rồi đừng gây phiền cho nữa, nếu em náo để trở lại bệnh viện lần nữa, tha cho em đâu." Lục Phóng nhéo mặt Khanh Nhượng Nhượng.

      Mấy ngày trước khi Khanh Nhượng Nhượng về nhà đón năm mới Lục Phóng mới cho phép tắm, cảm thấy Lục Phóng làm quá vấn đề.

      "Hình như tôi xuất viện đủ tháng rồi?" là ám chỉ Lục Phóng, nhắc nhở chuyện nào đó.

      "Hôm nay bụng có còn đau ?" Lục Phóng vỗ lên bụng Khanh Nhượng Nhượng hỏi.

      Khanh Nhượng Nhượng liếc mắt, gần đây Lục Phóng cứ như cha của vậy." đau." Điều này cũng thể trách Lục Phóng, Khanh Nhượng đối với đau đớn tương đối nhạy cảm, huống chi trước đây muốn tránh ‘lao động’ còn giả bộ bị đau.

      Khanh Nhượng Nhượng đổi chủ đề, "Tôi đổi dầu gội, thấy mùi này có thơm ?" như vậy hiểu rồi chứ ?

      Lục Phóng có vẻ hài lòng, ghé sát lại khi cách 10 cm, cau hít hơi."Tạm được." Sau đó buông câu.

      Khanh Nhượng Nhượng nhíu mày, ra ngoài giải quyết, vậy nhất định là có vấn đề, ghét bỏ ? Khanh Nhượng Nhượng thể hoài nghi, lúc bị bệnh Lục Phóng hết lòng chăm sóc, làm gì khiến hài lòng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :