1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 46: Cảm xúc khó hiểu
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Cung Mạch Khiêm nghe được lời thào của nàng, tâm tình vô cùng sung sướng, ánh mắt dấu được ánh sáng nhu tình, trong đầu ngừng nhớ lại câu kia của nàng: ‘Thực phiền toái, có ngươi là đủ rồi’. Mèo con của vẫn lười như vậy a, nhưng mà mặc kệ mặt kia của nàng cũng đều thích, đều . Mèo con như vậy có phải có ý là có được vị trí nhoi trong lòng lạnh nhạt của nàng hay ? Ha ha… sai nha.

      Ánh mắt Cung Mạch Khiêm nhộn nhạo ý cười nhìn Vân Khinh sâu có chút ngốc lăng, giống như mọi việc xung quanh đều bị họ quên , chỉ còn lại hai người bọn họ. Vân Khinh nhìn đôi mắt lộ ra tao nhã vô hạn của , trong lòng cũng trở nên sáng sủa.

      Sắc mặt lạnh nhạt tự chủ hơi mỉm cười, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống là đẹp, giống như tuyết liên nở rộ đỉnh tuyết sơn, lộ ra vân đạm phong khinh vô cùng thánh khiết lại vô cùng chói mắt.

      mặt Vân Khinh bỗng nhiên lộ ý cười làm cho Cung Mạch Khiêm nhất thời sững sờ tại chỗ, khỏi si ngốc nhìn tao nhã giây lát lướt qua. Tuy rằng chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn rất ngắn ngủi, nhưng u lan lành nhạt tươi cười ấy lại khắc sâu vào trong lòng , giống như thế gian tất cả đều quan trọng. Cho dù là chết, cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu có thể nhìn thấy nàng nhoẻn miệng cười.

      Ở bên kia Cung Diệc Diệp kính rượu tầm mắt vừa lúc di chuyển đến bọn họ bên này, nhìn thấy Vân Khinh lạnh nhạt cười nhất thời trong lòng hoảng hốt, khắc kia vô hạn tao nhã, giống như mỹ lệ nhân gian cũng đều lâm vào thất sắc. cái nhoẻn miệng cười khắc sâu vào trong lòng , xua cũng được. Giờ khắc này trong lòng đột nhiên xuất loại cảm xúc ghen tỵ.

      Đúng vậy, ngay tại thời khắc này đột nhiên ghen tị với Cung Mạch Khiêm. Ghen tị nàng nhoẻn miệng cười vì , ghen tị vì Cung Mạch Khiêm quyền thế lại có thể có được nàng kia tao nhã như thế. Trước kia nhìn thấy nàng đều là sắc mặt thản nhiên hờ hững, tuy rằng cảm thấy nàng có ngũ quan tinh xảo chút, nhưng nghĩ đời mỹ nhân nhiều như vậy, hơn nữa nàng lại là tiểu thư được sủng ái, đối với cũng giúp được gì, tự nhiên cũng nghĩ nhiều nữa.

      Nhưng khắc kia khi nàng nhoẻn miệng cười trong lòng đột nhiên rung động, trong đầu đột nhiên nghĩ đến ý tưởng thể hiểu được: Nếu, đó là cười với mình, vì mình mà cười là tốt bao nhiêu. Đáng tiếc phải, đó là nàng cười với Cung Mạch Khiêm, là vì Cung Mạch Khiêm mà nhoẻn miệng cười.

      Vì sao lúc trước lại giúp Ngôn Thiên Nhu thiết kế hãm hại nàng? Nếu có kế hoạch lúc trước có phải có khả năng còn cơ hội hay ? Nàng có khả năng gả cho mình? hiểu, nhưng mà hối hận, trong lòng bỗng bắt đầu sinh ra hối hận mãnh liệt, là vì sao? Chẳng lẽ đối với nàng …

      Đứng tại chỗ Cung Diệc Diệp nhìn vẻ mặt lại trở nên đạm mạc của Vân Khinh, ánh mắt chớt lóe ra thần sắc phức tạp, thể hiểu được cảm xúc lẫn lộn rối rắm của mình nay.

      “Ách, chúc mừng Nhị hoàng tử có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp, hạ quan trước kính ngài chén!” Nhìn thấy Cung Diệc Diệp đứng ở chỗ bọn họ thất thần , người ngồi ở chỗ kia lập tức cầm lấy chén rượu hướng Cung Diệc Diệp chúc mừng, còn rất thành cầm ly rượu uống cạn xuống bụng.

      “Ừ? A, được, đa tạ, ta bên kia xem, chư vị đều cần đa lễ, ăn uống , Diệc Diệp phụng bồi.” Bị quan viên kia kêu hoàn hồn về Cung Diệc Diệp dấu đôi mắt thâm sắc của mình, khôi phục vẻ mặt tươi cười mà tân lang nên có với bọn họ.

      “Dạ dạ dạ…” Nghe được Cung Diệc Diệp vậy những người đó vội vàng phụ họa theo, mãi đến khi Cung Diệc Diệp rời bọn họ mới thở dài ra hơi.

      “Tam hoàng đệ!… Tam, vương phi.” Câu xưng hô em dâu kia đối với Vân Khinh vẫn nằm trong cổ họng chậm chạp nên lời, tạm dừng chút vẫn cái làm cho nghe qua có vẻ thoải mái, liền xưng hô hô như vậy.

      “Nhị hoàng huynh.” Vân Khinh thản nhiên nhìn Cung Diệc Diệp .

      “Nhị hoàng huynh, chúc mừng ngươi cưới được thiếu nữ xinh đẹp.” xong Cung Mạch Khiêm liền cầm lấy ly rượu bàn muốn kính rượu chúc mừng Cung Diệc Diệp nhưng lại bị Vân Khinh đè lại, nàng đem ly nước trà để vào trong tay của rồi thản nhiên : “Thân thể của ngươi tốt, thể uống nhiều rượu, lấy trà thay rượu cũng giống nhau, Nhị hoàng huynh thông cảm.”

      Đúng vậy, uống rượu ảnh hưởng đến thân thể, mặc kệ thân thể tốt hay tốt tốt nhất đừng uống rượu, tuy rằng biết giả vờ, nhưng nàng vẫn nhịn được lo lắng… Đối với , nàng nghĩ, chính nàng thể đủ bình tĩnh nữa rồi.

      Nhìn dáng vẻ Vân Khinh quan tâm Cung Mạch Khiêm như vậy, ánh mắt Cung Diệc Diệp lên tia thâm trầm dị sắc, rồi sau đó làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra giả tươi cười : “Đúng vậy, Tam hoàng đệ, thân thể đệ tốt vậy lấy trà thay rượu cũng được.”

      “Được rồi, vậy đệ đành lấy trà thay rượu chúc mừng hoàng huynh.” xong liền buông ánh mắt uống hết chén nước trà, để cho bất luận kẻ nào thấy ánh mắt của chợt lóe rồi biến mất.

      Vừa rồi ánh mắt Cung Diệc Diệp chợt lóe rồi biến mất, ghen tị phải là nhìn thấy, cho nên mới làm hành động kia, thứ nhất là muốn biết mèo con làm như thế nào, là có hành động gì hay là mặc kệ… Mặt khác, chính là tiếng động tuyên thệ mèo con là của Cung Mạch Khiêm , đương nhiên, cũng muốn mèo con ‘phối hợp’ chút. Kết quả vừa rồi làm cho rất vừa lòng, trong lòng ấm áp, thực sung sướng, mèo con của cũng bắt đầu tự chủ mà quan tâm sao? Ha ha …

      Nhìn Cung Mạch Khiêm buông đôi mắt xuống, đôi mắt Cung Diệc Diệp bất động thanh sắc lên tia lành lạnh thâm trầm, nhìn thấy màn Vân Khinh bảo hộ (CMK) làm cho (CDD) cảm thấy rất chói mắt, giống như có cây gậy đột nhiên đánh vào lòng khiến rất muốn lên tách hai tay bọn họ ra.

      Nhưng mà thể làm như vậy, thể bởi vì chút tâm tư nho mà hủy nghiệp lớn vun đắp bao năm, Cung Diệc Diệp cực lực khắc chế xúc động trong lòng mình.

      “Nhị hoàng huynh thời gian cũng còn sớm, chúng đệ quấy rầy đêm xuân của Nhị hoàng huynh và Nhị vương phi nữa, chúng đệ xin phép hồi phủ trước.” Cung Mạch Khiêm kính trà xong sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cung Diệc Diệp ôn hòa với .

      “Ách, được rồi. Tam hoàng đệ, các đệ có thể đến hoàng huynh ta cũng rất cao hứng, trở về nghỉ ngơi cho tốt .” Cung Diệc Diệp nghe được Cung Mạch Khiêm cũng giữ lại, giả bộ quan tâm với .

      “Vậy, chúng đệ cáo từ trước.” Nét mặt ôn nhuận như ngọc, tao nhã, hành lễ xong liền cùng Vân Khinh nhanh chậm rời .

      Nhìn bóng dáng bọn họ rời , Cung Diệc Diệp giấu ánh mắt thâm trầm hơi hơi lộ ra, tại cần lợi dụng Ngôn Thiên Nhu để mượn sức và kiềm chế Ngôn Khánh Phong. Phụ hoàng đến bây giờ còn chưa quyết định ai là Thái tử thừa kế ngôi vị hoàng đế, đương nhiên muốn có thêm phần cơ hội để có thể leo lên ngôi cao kia, cho nên tại cần chính là quyền lực cùng với thế lực có thể ủng hộ .

      Chỉ cần ngồi ngôi vị hoàng đế, còn có gì mà chiếm được? Vì đại cục suy nghĩ, tâm tư cá nhân của tính là gì? Ngôi vị kia chỉ có thể thuộc về Cung Diệc Diệp , ai cũng đừng nghĩ muốn cướp! Cung Diệc Diệp nhìn bóng dáng bọn họ rời , đôi mắt hoa đào đột nhiên trở nên sắc bén mà thâm trầm.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47: Tâm ý nảy mầm
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất, xuyên thấu qua khung cửa sổ tiến vào phòng Vân Khinh, khiến cả căn phòng như được nhuộm vàng, bừng sáng chói mắt. Ánh sáng nhàng toả sáng hai thân ảnh yên tĩnh ôm nhau giường, khung cảnh vô cùng ấm áp.

      Nữ tử giường khẽ động, lông mi như cánh quạt khẽ rung rồi chậm rãi được nhấc lên, lộ ra đôi con ngươi như bảo thạch đen tuyền mà bình thản, ánh mắt có chút mê ly nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tiêu cự dần trở nên ràng. Vân Khinh thu hồi tầm mắt bên ngoài rồi lơ đãng chuyển tới người nam tử ôm nàng ngủ ở bên cạnh.

      Nhìn gương mặt lúc này, da thịt dưới ánh nắng càng trở nên tinh xảo chút tạp chất, khuôn mặt càng trở nên nhu hoà, ánh sáng nhàng càng làm cho vẻ tuấn dật thêm phần tao nhã, giống như tiên nhân trong tranh bước ra vậy.

      Vân Khinh giống như bị mê hoặc, tay tự chủ được đưa lên vuốt ve khuôn mặt , dọc theo khuôn mặt, cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến Vân Khinh luyến tiếc muốn rời , cứ như vậy từ mi mắt chậm rãi xuống.

      Đôi mi vừa đen vừa dài đủ khiến nữ nhân phải ghen tỵ ở khuôn mặt để lại bóng râm nho , chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi khêu gợi hơi cong, mang theo dụ hoặc vô tận, Vân Khinh nhìn đến ngây ngốc, ngón tay nhàng chạm lên môi , dịu dàng vuốt ve, cảm nhận ấm áp truyền tới, khoé môi tự chủ cong lên, ý cười nhu hoà nhộn nhạo gương mặt nàng.

      Đối với , lòng của nàng thể bình tĩnh được, lạnh nhạt được. Từ khi nào nàng bắt đầu để ý đến cảm thụ của ? Vậy mà chính nàng lại tự chủ được quan tâm, tự chủ được cảm nhận, trong lòng càng tự chủ được mà nghĩ tới , giống như chỉ cần ở bên cạnh mình tâm tự động trầm tĩnh lại, có liền cảm thấy vô cùng yên bình, có , tâm, liền tự chủ mà mở rộng…

      Nàng đối với … loại cảm giác thể hiểu này có phải là thích? Vốn tưởng rằng nàng quan tâm đến bất kì ai, thích bất kì ai, nhưng , lại là ngoại lệ.

      Nàng thích cùng ở chung chỗ liền có loại cảm giác an tâm thư nhiên, nàng thích ngửi mùi hương cỏ xanh người , nàng thích hưởng thụ cảm giác nằm trong vòm ngực ấm áp mà bình yên của rồi nhập mộng. ra lòng nàng vẫn luôn để ý tới như vậy sao? Vẫn có thể thích sao? Haha…Nàng thích loại cảm giác này, thực thích !

      Trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, Vân Khinh giống như hiểu được cái gì, khuôn mặt thanh nhã nhộn nhạo ý cười sáng lạn, ngay cả ánh mặt trời cũng ảm đạm vài phần.

      “Ưm…” Đầu ngón tay đột nhiên cảm thấy ấm áp khiến cho Vân Khinh hoảng hốt tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt sáng bóng như ngọc lưu ly của Cung Mạch Khiêm liền sửng sốt, theo bản năng rút đầu ngón tay lại.

      Lông mi dài như lông chim của Cung Mạch Khiêm nhàng nhấc lên, đôi mắt như trân châu đen sáng hề chớp mắt nhìn Vân Khinh ngây ngốc, ánh mắt chuyển động, tuỳ ý mà tao nhã. “Mèo con…bị ta phát nha…nàng… coi trộm sắc đẹp của vi phu…” Trong thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn, giống như tất cả nặng nề đều dường như thanh thoát.

      “Kỳ …ta phát , bộ dạng chàng cũng rất đẹp mắt…” Kinh ngạc nhìn chằm chằm Cung Mạch Khiêm, nàng ngượng ngùng cùng quẫn bách, chỉ là nhàng câu.

      “Haha…Có thể khiến mèo con thích là tốt rồi, mèo con thích ?” Thanh tao nhã cười khẽ, Cung Mạch Khiêm ngóng nhìn Vân Khinh vẫn bị ôm trong ngực như trước, trong mắt tràn ra vài đạo ánh sáng, thanh khàn khàn, có chút ma lực dụ dỗ người khác trầm luân.

      Vân Khinh nghe được câu hỏi của Cung Mạch Khiêm, trong mắt có vài tia sáng bất thường, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, khuôn mặt nở nụ cười rộ lên say lòng người, giống như tuyết liên đỉnh tuyết sơn đột nhiên nở rộ, vô hạn tao nhã, đẹp trong sáng, nhiễm bụi trần, đẹp đến khiến người ta thể kiềm chế lòng mình.

      “Thích!” Thực thích, phải vì dung mạo tuấn mỹ, mà bởi vì , chỉ cần là là đủ, chỉ cần là nàng liền thích. Bất kể trông như thế nào, chỉ cần là , vậy là đủ rồi. Nhận thấy được tâm ý của chính mình, Vân Khinh cũng chút ngượng ngùng.

      Nghe thấy Vân Khinh trả lời, Cung Mạch Khiêm kích động gì sánh được, cảm tình mãnh liệt dâng lên kìm nén được, muốn từ trong ngực bộc phát ra. Trong đầu ngừng quanh quẩn câu nhàng ngắn nủi kia: Thích….thích….thích…

      Nhìn Vân Khinh sâu, khoé miệng Cung Mạch Khiêm giơ lên, giống như đoá hoa thơm mị sắc, bạc môi tinh xảo mị hoặc, đôi mắt thâm đen như trân châu loé lên ánh sáng, “Chỉ cần mèo con thích là được rồi.” Đúng vậy! Chỉ cần nàng thích là được, người khác có cảm giác gì để ý, cũng quan tâm, chỉ cần biết cảm nhận của mèo con, để ý, chỉ nàng mà thôi.

      Dừng ở đôi con ngươi càng ngày càng thâm, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, trong khí tràn ngập ái muội, im lặng có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng hô hấp của nhau, bùm bùm, má hai người giống như dán lên nhau, hô hấp nhàng mà ấm áp theo khoảng cách gần lại mà cũng trở nên dày đặc hơn.

      Vân Khinh chớp chớp đôi lông mi như quạt hương bồ kia, đôi mắt bình thường chút gợn sóng nổi lên biến hoá, khuôn mặt tinh xảo vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng đây chỉ là tượng bên ngoài, chỉ có nàng mới biết lòng nàng lúc này thể bình tĩnh được, nổi lên sóng gió.

      Hồi hộp, lòng nàng lúc này bắt đầu cảm thấy hồi hộp, đầu óc trống rỗng, loại cảm xúc xa lạ này khiến nàng hiểu, biết nên làm cái gì, chỉ có thể cứng ngắc nằm ở đó.

      Gần, càng ngày càng gần…Khi môi Cung Mạch Khiêm sắp đến gần môi Vân Khinh, đột nhiên dừng lại, cảm giác được người nàng cứng ngắc, đôi mắt loé sáng, cười khẽ ra tiếng, trấn an hồi hộp của nàng, “Mèo con, đừng lo lắng, bình tĩnh lại…..” thanh nhu tình lại khàn khàn, như có ma lực, khiến hồi hộp của nàng tự giác bình tĩnh lại. (VyVy: oa oa oa…có hôn đây ta ???)

      Advertisements

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 48: Vi phu cũng đói bụng
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      *Băng: Spoil….Xém H rồi…. Edit chương này quá khó….

      Hô hấp dần trở nên nóng rực da thịt hai người an ủi lẫn nhau, thời gian giống như đột nhiên chậm lại, cảm giác mỗi giây đều quá dài như vậy, chậm rãi, môi Cung Mạch Khiêm ôn nhuận cực nóng rốt cục chạm vào môi đòa của Vân Khinh, hai môi trong nháy mắt dính với nhau, giống như có dòng điện đột nhiên chạy vào trái tim của hai người bọn họ.

      Đôi mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy nhu tình ý cười sáng quắc, ra mèo con của cũng khẩn trương nha… Ha ha, rốt cục nàng cũng bình tĩnh sao? Lòng của nàng… Rốt cuộc… bắt đầu tiếp nhận sao?

      Hơi thở nóng rực đập vào mặt, môi Cung Mạch Khiêm ôn nhuận gắt gao hôn lên đôi môi Vân Khinh, dùng lưỡi linh hoạt ẩm ướt của khiêu khích Vân Khinh, xâm nhập vào trong miệng của nàng, mềm liếm tai mềm mại của nàng giống như an ủi cảm giác khẩn trương của nàng. Ngay lúc Vân Khinh từ từ trầm tĩnh lại thân thể cứng ngắc như vậy nữa, cảm nhận được động tác của Cung Mạch Khiêm dần dần trở nên mãnh liệt, thân thể nằm người Vân Khinh, hai người kề sát nhau nằm giường mềm mại.

      “Ưm… ưmm…” Rốt cuộc thể khắc chế chính mình Cung Mạch Khiêm điên cuồng hôn sâu Vân Khinh, mãnh liệt tùy ý đoạt lấy nước bọt trong miệng nàng, luồn quét từng cái góc trong miệng nàng, cái lưỡi ẩm ướt ngừng dây dưa cùng nàng, truy đuổi, chơi đùa, cùng múa, bá đạo cướp đoạt hô hấp của nàng…

      đủ! Căn bản là đủ! Tư vị của nàng quả thực là mỹ vị nhân gian làm cho muốn ngừng mà được, nghĩ rời , lại càng muốn buông ra! Trong lòng chỉ có cái ý niệm, là: Muốn nàng, hung hăng nàng!

      Càng hôn càng sâu Cung Mạch Khiêm điên cuồng chiếm lấy thần trí Vân Khinh, nàng vô lực chống đỡ, chỉ có thể bất lực vươn hai tay lên cổ , theo động tác dẫn dắt của , dưỡng khí còn sót lại trong lồng ngực càng ngày càng loãng. Đầu óc Vân Khinh bởi vì Cung Mạch Khiêm hôn sâu mãnh liệt nên tạm thời thiếu dưỡng khí, tại trở nên mờ ảo , căn bản là thể tự hỏi, cả người yếu đuối vô lực tùy ý đoạt lấy, thanh mê người thể khống chế từ trong miệng nàng tràn ra.

      thanh ái muội mà kiều quanh quẩn bên tai Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh ngây ngô đáp lại lại giống như ủng hộ Cung Mạch Khiêm xâm chiếm. Ngay tại thời điểm Vân Khinh thể hô hấp, Cung Mạch Khiêm hảo tâm để nàng thở, hơi hơi rời môi của nàng kéo ra chút khoảng cách, hai môi xuất chỉ bạc ái muội, hình ảnh đúng là vô cùng mị hoặc.

      Rốt cục có khí hô hấp Vân Khinh tham lam hít thở, trong đầu trống rỗng nàng liền kinh ngạc nhìn nụ cười vô cùng tà tứ, vô cùng nhu tình của Cung Mạch Khiêm, thần trí hỗn độn dường như vẫn chưa tỉnh táo lại.

      Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vân Khinh đỏ bừng mà say lòng người, đôi mắt ngày thường bình thản giống như hắc bảo thạch lúc này tràn ra mảnh kiều mỵ. Nàng dưới thân ngàn vạn mê người, vô cùng câu hồn, vất vả mới áp chế được nơi nào đó rục rịch muốn thức tỉnh, có biện pháp, đành phải dời lực chú ý của mình.

      Con ngươi đen hàm chứa sâu thẳm lên tia nhẫn bất đắc dĩ, bây giờ còn chưa thể ăn a… thể vì cái tham nhất thời mà chặt đứt hạnh phúc về sau nha.

      “Ha ha… Xem ra về sau vi phu cần luyện tập với mèo con nhiều hơn chút mới được, miễn cho mèo con về sau bởi vậy…” Nhưng mà đến cuối cùng lại thêm gì nữa, nhưng Vân Khinh lại biết nội dung phía sau hết là gì. Vân Khinh mở miệng, chỉ lẳng lặng nằm thở gấp, muốn bình phục cảm xúc sắp thể khống chế của nàng.

      Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, mặt Cung Mạch Khiêm ôn nhuận nhộn nhạo ý cười vô cùng mị hoặc, con ngươi đen tràn đầy ánh sáng lóe ra tình ý, “Mèo con, nàng thẹn thùng sao?” Tiếng khàn khàn mang theo khiêu khích nhè từ miệng tràn ra.

      “… có…” Vân Khinh yên lặng dời tầm mắt đối diện Cung Mạch Khiêm, tiếng thản nhiên lạnh nhạt mà kiều mị, trái tim của nàng ngừng nhảy lên mãnh liệt, nhưng… Nàng muốn thừa nhận đó là bởi vì thẹn thùng mà khiến cho tim đập nhanh.

      Cung Mạch Khiêm hề chớp mắt nhìn khuôn mặt hơi nghiêng của nàng, trước mắt lông mi của nàng được tạo hình rất đẹp, môi đào của nàng bởi vì bị hôn mà sáng bóng hồng nhuận mê người, ánh nắng ấm áp chiếu vào khuôn mặt nàng nhu hòa duy mĩ, lộ ra mị sắc nhè , rất mê người.

      phải xấu hổ sao? Ha ha… Vậy là tốt rồi đến lúc ‘Chính ’ của hai người bọn họ … Ha ha… mặt Cung Mạch Khiêm nhộn nhạo ý cười vô cùng chói mắt, rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy mảnh vô cùng mị hoặc, dụ dỗ Vân Khinh trầm luân. Mỗ hồ ly giảo hoạt lại bắt đầu tính kế người… Phúc hắc, rất phúc hắc.

      “Mèo con còn muốn tiếp tục ngủ sao?” Cung Mạch Khiêm hơi hơi kéo khoảng cách của hai người ra, cúi người nhìn Vân Khinh dưới thân cất giọng ôn hòa . tại, phải thời điểm có thể tiến triển nhanh, vạn nhất dọa mèo con của chạy vậy mất nhiều hơn được nha… Cho nên vì hạnh phúc về sau đành phải ủy khuất chính mình tạm thời thể đem nàng ‘sách cốt nhập phúc’ được.

      “… được… Ta đói bụng.” Thấy Cung Mạch Khiêm dời đề tài, Vân Khinh thu hồi tầm mắt của mình, nhìn thản nhiên , nhưng câu trả lời tiếp theo làm cho nàng nhịn được ảo não chính mình thế nào lại ăn hàm hồ như vậy.

      “Đói bụng sao? Vi phu cũng đói bụng! Hơn nữa là rất đói bụng, rất rất đói bụng…” Ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Khinh, đôi mắt đầy ý cười ôn hòa hàm chứa tia thâm ý mịt mờ.

      Ngữ điệu mang theo hứng thú lời làm cho trong lòng Vân Khinh vừa bình tĩnh xuống nhất thời lại nhấc lên sóng to gió lớn, nàng biết, là vì nàng mà nhẫn nại khi bừng bừng phấn chấn, hẳn là rất khó chịu? Nàng thấy sắc mặt liều mạng nhẫn, giống như rất thống khổ? là để ý cảm giác của nàng cho nên mới tiếp tục xuống?

      Nàng cảm động, cảm giác này giống như là có dòng nước ấm chảy vào trong lòng của nàng, giống như chảy đến tứ chi của nàng, làm cho cả người nàng đều cảm thấy ấm áp, thư thái… Nếu tiếp tục xuống, nàng, có phản ứng gì? Là kháng cự hay là… Chắc là kháng cự? Nàng nghĩ kháng cự , cũng vô lực kháng cự… Nhưng là… Nàng tại cần thời gian, cần chậm rãi tiêu hóa.

      Mấy trăm năm nàng đều mình lẳng lặng ở Địa phủ, sau khi thấy được Thanh Y nàng vẫn giữ lại bên người để nàng rời . Thời gian dần dần cũng trôi nhanh, bất tri bất giác Thanh Y cũng chậm chậm tiến vào trong lòng của nàng, mà nàng cũng thành thói quen có tồn tại của Thanh Y, nhưng chỉ cho Thanh Y ở gần. tại, đột nhiên bóng dáng màu trắng xâm nhập vào lòng của nàng, trong khoảng thời gian ngắn làm cho nàng thực khó tiếp nhận, thực hỗn loạn…

      Nhưng nàng khẳng định là , ở sâu trong lòng của nàng, đuổi , quên được …

      “Ha ha… Đến, để vi phu mặc y phục giúp nàng, thời tiết trở lạnh rồi, nếu mặc ấm, sinh bệnh tốt lắm nha.” Động tác mềm giúp Vân Khinh mặc xong y phục, nhìn sắc mặt giật mình của Vân Khinh, đôi mắt Cung Mạch Khiêm u chợt lóe, quyết định “ăn” nàng, chậm rãi xâm nhập vào trong lòng nàng, hoàn toàn giữ lấy nó, chỉ là tại bọn họ cần thời gian.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 49: Vì sao nó ngủ đông?
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      “Chủ tử…khụ khụ…Ngũ hoàng tử đến.” Mạc Ngôn đứng ngoài có chút chần chờ nhìn chằm chằm cửa, giống như muốn nhìn xuyên qua cửa thấy ràng động tĩnh bên trong, do dự chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở miệng. Chỉ thấy ho khan hai tiếng rồi với người bên trong, trong lòng ngừng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng quấy rầy Vương gia nhà họ. Nam nhân được thoả mãn, rất đáng sợ. Nhất là khi ‘chuyện tốt’ đến giữa chừng lại bị quấy rầy, lại càng đáng sợ hơn.

      Vương gia nhà họ mắng người, chỉ cười tủm tỉm, cực kì hiền lành đẩy người vào hố lửa, xong việc ngươi lại còn tìm được lý do để trách mắng . Có đôi khi ngươi là người chịu thiệt nhưng lại thành kẻ bị hại, ngươi còn phải nhận lỗi với . Phúc hắc a, giả dối a, tóm lại, trăm ngàn lần đừng đắc tội chủ tử, nếu chịu thiệt cũng chỉ có mình.

      Chi nha—cửa mở ra, Cung Mạch Khiêm mặc quần áo cùng Vân Khinh ra ngoài, nhìn thấy Mạc Ngôn ngoài cửa, giọng điệu hiền lành, “Diễm đến đây? Ở trong phòng sao?”

      “Đúng vậy, Ngũ hoàng tử chuyện với sư tôn và Phong thiếu ở Khiêm viện.” Mạc Ngôn cúi đầu, khoé mắt vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Cung Mạch Khiêm, thấy mặt có vẻ gì khác biệt mới thầm thở ra.

      “Ừm, chuẩn bị điểm tâm mang tới Khiêm viện , thôi.” Cung Mạch Khiêm phân phó Mạc Ngôn xong liền ôm Vân Khinh tới Khiêm viện, lúc nãy để ý khi cửa mở ra thân thể nàng hơi co lại, tuy rằng rất nhưng vẫn nhìn thấy ràng.

      Sáng sớm đầu đông thời tiết rất lạnh, nhất là lúc mới từ trong ổ chăn chui ra liền chưa kịp thích ứng với khí lạnh…

      “A… Oa nhi ngươi dậy rồi?” Hôm nay dậy sớm như vậy? Có chuyện gì sao? Trước kia nếu mặt trời lên quá ba sào nàng dậy. Nhìn Vân Khinh bước vào phòng, Vân Y Tử ngạc nhiên nhìn Vân Khinh rồi lại ngó bầu trời bên ngoài. Tuy rằng mặt trời lên nhưng chưa tới lúc lên cao mà?

      “Ừm, buồn ngủ” So sánh với Vân Y Tử kinh ngạc, vẻ mặt Vân Khinh lạnh nhạt, thản nhiên .

      “Ai nha! ngủ ngon sao? Haha…Oa nhi, Tiểu Kim đâu? Cho nó ra hoạt động . Nếu ngươi sợ nó muốn thấy lão nhân ta nên loạn ta giúp ngươi canh chừng.” Vân Y Tử đến trước mặt Vân Khinh cười đến sáng lạn, hơn nữa vô cùng tích cực.

      Vài người trong phòng nghe thấy lời lão liền hết chỗ , chỉ biết lão lại tính toán Tiểu Kim rồi.

      Tiểu Kim cũng chính là Xích Viêm Kim Xà mà Vân Khinh có được khi hái Huyết lan. Nhờ phúc của Vân Y Tử, đám người Cung Mạch Khiêm cũng biết được Tiểu Kim trân quý như thế nào, liền giật mình với may mắn của Vân Khinh, ngay cả bảo bối hi hữu như thế nàng cũng có thể gặp được, còn tự nguyện theo nàng, chuyện này khiến bọn họ cảm thán khá lâu.

      Khi Cung Mạch Khiêm biết tiểu Kim cực phẩm như thế nào liền lo lắng thời gian, chỉ sở Tiểu Kim đột nhiên cắn Vân Khinh cái, độc kia cũng phải nguy hiểm bình thường, khiến cứ thỉnh thoảng lại lo lắng liếc nhìn Xích Viêm Kim Xà cổ tay Vân Khinh. Sau đó có Vân Khinh khuyên bảo và Vân Y Tử cam đoan, còn có biểu nhu thuận của Tiểu Kim mới khiến Cung Mạch Khiêm yên tâm.

      Khi đó cũng quản Xích Viêm Kim Xà chỉ là rắn mà cảnh cáo nó chút, nếu nó dám làm hại Vân Khinh liền bắt nó nấu canh.

      Tình cảnh kia cực kì buồn cười, nhưng lại khiến Vân Khinh thấy ấm áp. Tuy rằng nàng gì, nhưng lại thể thừa nhận, nàng bắt đầu ỷ lại vào , bắt đầu xâm nhập vào lòng nàng, có chỗ đứng của chính .

      “Tiểu Kim ngủ.” Cảm giác được Xích Viêm Kim Xà tay chút động tĩnh, Vân Khinh thản nhiên .

      “Ngủ? Nó vì sao có thể còn ngủ được? Ngươi cũng dậy rồi mà.” Nghe Vân Khinh trả lời, Vân Y Tử nhất thời kinh hô, hơn nữa còn to câu.

      Nghe vậy mọi người cũng toát mồ hôi, cái gì gọi là Vân Khinh dậy Tiểu Kim cũng phải dậy? Đây là đạo lý gì? Huống hồ bây giờ là mùa đông mà, rắn đều ngủ đông phải sao? Ngủ cũng là điều bình thường thôi.

      “Khụ khụ…sư phụ, con nghĩ…mèo con là Tiểu Kim ngủ đông…” Cung Mạch Khiêm giả vờ ho hai tiếng kiềm chế ý cười trong lồng ngực, hiền lành giải thích.

      “Vì sao nó lại ngủ đông?” vậy lão thể chơi cùng Tiểu Kim sao? Nghĩ đến đây Vân Y Tử khó nén kích động, cực kỳ kích động, kích động đến năng lộn xộn.

      “Khụ khụ, lão gia tử, bởi vì, tiểu Kim, nó là rắn.” Phong Nhiễm Tuyệt ở bên nhịn được ho khan hai tiếng nhắc nhở Tiểu Kim là rắn, đương nhiên là ngủ đông.

      “Làm sao có thể như vậy…” Vân Y Tử giống như bị đả kích, khoé miệng run run.

      “Ai nha, lão gia tử, nó phải là rắn sao? Rắn đương nhiên ngủ đông rồi!” Cung Thần Diễm cũng biết lai lịch Tiểu Kim, cố ý bỏ qua lai lịch kinh người của nó, an ủi Vân Y Tử bị đả kích.

      “Nhưng…” đó phải rắn bình thường mà là Xích Viêm Kim Xà, là phòng độc, chống độc lại hộ thân – Xích Viêm Kim Xà a, cực phẩm a, cực kỳ hi hữu a!

      Nhưng chờ Vân Y Tử xong, Cung Thần Diễm liền ngắt lời lão, “ có nhưng gì hết, ta mang lão gia tử ăn được ? thôi, hôm nay ta mời khách.” xong liền chờ Vân Y Tử phản ứng lại, liền nắm vai lão mạnh mẽ lôi , còn ngừng giới thiệu các món ăn.

      Nhìn động tác của Cung Thần Diễm, Phong Nhiễm Tuyệt cũng phải ca ngợi làm rất tốt, nếu nhanh nhẹn sang chuyện khác, lấy tính cách sáng nắng chiều mưa của lão gia tử nhất định ồn ào yên, là nguy hiểm.

      Nhưng tiểu tử này mời khách sao có thể thiếu được? – “ ăn ! Hôm nay ta muốn ăn bữa no.” Phong Nhiễm Tuyệt nở nụ cười tỏa nắng đuổi theo hai người.

      “Mèo con, chúng ta cũng thôi.” Cung Mạch Khiêm nghe vậy lại buồn cười, bọn họ a…bất đắc dĩ lắc đầu rồi với Vân Khinh bên cạnh.

      “Ừm” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng, hai người nhanh chậm theo.

      ……………………..

      đường ồn ào vô cùng náo nhiệt, Cung Thần Diễm ôm Vân Y Tử cùng mọi người vào Đệ Nhất Lâu, vô cùng nhiệt tình giới thiệu mỹ thực, dáng vẻ hưng phấn đắc ý kia, người biết còn tưởng là lão bản Đệ Nhất Lâu này.

      “A… ngon như vậy?” Vân Y Tử bị Cung Thần Diễm dẫn dắt, ngẩng đầu nhìn Đệ Nhất Lâu bày biện tao nhã, lại giống như xem xét xung quanh, có rất nhiều người… Nhưng có mỹ thực là được, lão thích nhất là mỹ thực.

      Mắt Vân Y Tử loé sáng, vẻ mặt gấp gáp như tiểu hài tử muốn được ăn ngon, bộ dạng lão ngoan đồng, khiến đám người Phong Nhiễm Tuyệt còn gì để . (VyVy: a ha,..ai giật tem đây???)

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 50: A! Đây phải Nhị hoàng tẩu sao?
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Cung Thần Diễm biết mình gợi lên khẩu vị của lão nhân gia, trong lòng khỏi cảm thán câu: May lão gia tử cũng rất thích ăn, bằng để lão kêu rên suốt nửa ngày … Quả thực là ma , tạp ô nhiễm. “Vậy chúng ta mau vào thôi.” Cung Mạch Khiêm ôn hòa .

      “A! Diễm gia! Ngài tới rồi! Mời các vị vào trong, mời vào trong!” Ở bên trong, tiểu nhị bận rộn ngừng liếc mắt thấy mấy người Cung Thần Diễm từ cửa chính vào bên trong liền lập tức chạy đến nhiệt tình hô, dáng vẻ tỏ ra quen thuộc đối với Cung Thần Diễm làm cho người ta vừa thấy có thể đoán được Cung Thần Diễm khẳng định là lão khách hàng ở nơi này.

      “Diễm gia có phải Ý Xuân cư?” Tiểu nhị tên Tiểu Thạch sắc mặt tự nhiên hỏi. Bởi vì trước kia mình đến đây đều ở cố định tại nhã gian của Ý Xuân cư.

      “Ừ, vẫn là nhã gian đó, chuẩn bị mâm đồ ăn ngon nhất của lâu rồi đem lên đây!” Cung Thần Diễm gật gật đầu, lập tức phân phó.

      “Dạ! Được ạ! Các ngài mời vào bên trong ngồi, mời…” xong liền dẫn mấy người vào trong nhã gian ở ngoài cửa ghi Ý Xuân cư, thuần thục lau bàn, sau đó liền cười hì hì :“Mong các vị chờ chút, Tiểu Thạch chuẩn bị cho các vị.” Rồi sau đó liền rời khỏi nhã gian còn thuận tay đóng cửa lại.

      “Thế nào, lão gia tử? Khung cảnh và trang hoàng ở đây đều tồi chứ?” Cung Thần Diễm nhíu mí hỏi Vân Y Tử, mặt lộ vẻ kiêu ngạo.

      Vân Y Tử đánh giá trang trí xung quanh nhã gian, phòng này được xây bằng gỗ mộc tản ra mùi thơm tự nhiên, ánh lên màu đen sáng bóng vừa thấy là biết gỗ mộc thượng đẳng, sa trướng sắc màu ấm áp tự nhiên rủ xuống đất, gian nhã gian này được trang hoàng lịch tao nhã, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có thể thấy được vị chủ nhân của ‘Đệ Nhất Lâu’ tốn ít tâm tư.

      Vân Y Tử vừa lòng gật gật đầu, nhưng lại với Cung Thần Diễm: “Tiểu tử, ngươi kích động cái gì? Kiêu ngạo cái gì? Nơi này cũng phải ngươi mở! Hừ hừ!” Đừng tưởng rằng lão quên chuyện của Tiểu Kim, lão còn chưa kịp hỏi vì sao Tiểu Kim thể chơi với lão bị xú tiểu tử này ‘Tha’ lại đây rồi.

      “Khụ khụ… Đúng, khụ khụ… Ít nhất , là ta phát nha!” Cung Thần Diễm vừa uống miệng trà nghe thấy lời của Vân Y Tử, miệng trà trong miệng vừa uống liền nghẹn lại nuốt được nhổ cũng xong. Kết quả chính là hoa hoa lệ lệ bị sặc, gấp gáp giúp mình thuận khí, nhưng cũng quên phản bác Vân Y Tử.

      Mẹ của ta a! Hên là miệng trà vừa rồi uống nhiều lắm, bằng toi rồi! Cung Thần Diễm vỗ vỗ ngực của mình, ở trong lòng còn sợ hãi nghĩ.

      Nhìn màn này Phong Nhiễm Tuyệt cúi đầu im lặng uống chén trà của , kỳ chỉ cần nhìn kỹ có thể phát nước trà kia căn bản là ở trong miệng , cánh môi tiếp xúc đến chén trà hướng hai bên nhếch lên độ cong rất lớn, mí mắt nhìn xuống che khuất con ngươi tràn đầy ý cười của , đúng vậy! cười! Hơn nữa là cười trộm!

      Ha ha… Rốt cục có người đồng bệnh tương liên với rồi, tại cuối cùng biết, thời điểm nếu có lão gia tử bên người trăm ngàn lần thể uống nước, đặc biệt là thời điểm lão gia tử muốn mở miệng chuyện, bằng phải ngươi bị người khác phun chính là bản thân bị lời của lão làm cho sặc sụa! Cường đại, quá cường đại! Lão gia tử lợi hại, có thể động thủ chỉ động khẩu mà vẫn diệt người được!

      ‘Lời kinh người’ quả thực được lão phát huy đến đỉnh điểm, phát huy đến cực hạn nha! Phong Nhiễm Tuyệt yên lặng ‘uống trà’, kỳ sớm lâm vào suy nghĩ của mình, trong lòng cười nghiêng ngả!

      Đúng lúc này, trận thanh ồn ào truyền đến. Dần dần mở rộng, làm cho mấy người Cung Thần Diễm trong nhã gian đều có thể nghe rành mạch, nghe thanh của nữ tử kia thực đúng là cả vú lấp miệng em.

      “Cái gì? có nhã gian? được! Hoàng tử phi nhà chúng ta vất vả mới đến lần như thế nào lại có chỗ?!” Bên trong đại sảnh ‘Đệ Nhất Lâu’ nữ tử dáng vẻ nô tỳ mặc váy màu xanh lục ở nơi đó cao giọng , mặt lộ vẻ thể tin, tuyệt tin lời của tiểu nhị.

      Sao mà khéo thế?! Tiểu thư nhà nàng, á phải! tại hẳn là nên đổi, nên kêu là Hoàng tử phi. Hoàng tử phi của các nàng vất vả mới tới nơi này lần thế nhưng lại có chỗ?! Chuyện có khéo như vậy ư! Hơn nữa, tiểu nhị này có chút nhãn lực hay vậy?! Hoàng tử phi của các nàng là nữ nhi bảo bối của Thừa tướng đương triều, là Nhị hoàng tử phi do đương kim hoàng thượng ban hôn!

      Khách nhân có thế lực như vậy có ai dám đắc tội? biết chạy nhanh đến tiếp đón nịnh bợ cho tốt, Hoàng tử phi có nhiều nhất chính là tiền! Có bạc cũng biết kiếm! Nữ tì áo xanh nhìn vẻ mặt khó xử của tiểu nhị trong mắt lóe khinh bỉ rất mãnh liệt.

      “Làm sao vậy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Tiểu Hỉ là người mới, nếu có chỗ nào làm đúng mong vị nương này đại nhân đại lượng, đừng so đo với những người như chúng ta. Thông cảm, thông cảm!” chuỗi thanh xin lỗi hòa hoãn từ xa truyền đến, chỉ thấy nam tiểu nhị diện mạo thanh tú, thoạt nhìn thực thông minh bước nhanh tới.

      Ở trong phòng bếp Tiểu Thạch chuẩn bị đồ ăn cho Cung Thần Diễm nghe được ồn ào trong đại sảnh buồn bực nên mới ra, liền thấy Tiểu Hỉ vừa mới đến bao lâu vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó, nữ tử áo xanh hung tợn trừng mắt nhìn , nử tử khác ăn mặc ngăn nắp lượng lệ ở bên trầm mặc lên tiếng, nhưng đôi mắt đầy lửa giận ràng.

      Xem cách ăn mặc của nàng cũng biết nàng là chủ tử, hơn nữa có gia thế tốt, rất có thân phận, nhất thời nghĩ ra, hình như mình từng nhìn thấy nàng ở nơi nào đó rồi phải?

      Suy nghĩ chút vẫn nhớ ra, Tiểu Thạch cũng suy nghĩ nữa, mỗi ngày phải tiếp đãi rất nhiều khách nhân, nữ tử này có thể là từng tới nơi này, nhưng mà mặc kệ nó, bọn họ là dân chúng chỉ cầu bình an là tốt rồi, cố gắng kiếm tiền còn có thể lấy được thê tử cũng biết chừng, về phần chuyện phiền toái đương nhiên là có thể trốn liền trốn, người có thế lực đương nhiên là thể đắc tội.

      “Ngươi… là tiểu nhị nơi này?” Nữ tử xinh đẹp từ nãy vẫn lên tiếng nhìn Tiểu Thạch mở miệng hỏi, thân quý khí rất là bức người.

      “Đúng đúng đúng! Tiểu nhân tên là Tiểu Thạch, nương có chuyện gì có thể với tiểu nhân, Tiểu Hỉ vừa đến lâu cho nên có rất nhiều việc còn quen thuộc, mong nương thứ lỗi.”

      “Bản phi hiếm khi đến ‘Đệ Nhất Lâu’, cho bản phi mặt mũi sao? còn chỗ cho bản phi?! Chẳng lẽ bản phi đáng giá được ‘Đệ Nhất Lâu’của các ngươi chiêu đãi sao?! Hả?” Hoàng tử phi xinh đẹp cất giọng tràn ngập quý khí cùng uy nghiêm.

      phải, phải! Hoàng tử phi ngài đại giá quang lâm tự nhiên là vẻ vang cho ‘Đệ Nhất Lâu’ của kẻ hèn này a, vinh hạnh, rất vinh hạnh! Nhưng… Hôm nay ‘Đệ Nhất Lâu’ chúng ta là…” nhìn người trước mắt sắp xếp thông tin chút, nữ tử quý khí này là ai! A, Đây phải là Ngôn Thiên Nhu, Nhị tiểu thư của Thừa tướng được hoàng thượng tự mình tứ hôn cho Nhị hoàng tử sao?!

      “Nhưng cái gì?! Hôm nay bản phi muốn dùng bữa ở ‘Đệ Nhất Lâu’ của các ngươi! Ngươi mau an bài .” đợi Tiểu Thạch xong, Ngôn Thiên Nhu sớm kiên nhẫn lập tức đánh gãy lời của Tiểu Thạch, cả vú lấp miệng em phân phó, ngữ khí cường ngạnh cho người ta cự tuyệt.

      “A! Đây phải Nhị hoàng tẩu sao? nghĩ đến hôm nay Nhị hoàng tẩu cũng đến ‘Đệ Nhất Lâu’ a?” Ngay lúc Tiểu Thạch tự hỏi phải trả lời Ngôn Thiên Nhu như thế nào giọng kinh ngạc từ lầu truyền xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :