1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41: Minh chủ võ lâm
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Chỉ thấy lôi đài liên tục có người bị loại rớt xuống, sau đó lại ngừng có người lên đài tỷ thí, cứ như vậy tới tới tới lui lui mấy chục lần, rốt cuộc còn lại hai mươi người thắng cuộc, trong đó có Trác Phong và Liễu Chính.

      Luận võ tiếp tục, cuối cùng còn mười người bắt đầu rút thăm hai người cặp, cuối cùng còn năm người tiến hành loạn đấu, ai là người cuối cùng đứng lôi đài chính là Minh chủ võ lâm, danh phù kỳ thực (danh xứng với thực lực).

      Mọi người ngồi trong sân cũng kiềm chế được mà đứng lên, muốn bỏ qua tràng luận võ phấn khích này, toàn bộ đều là cao thủ a!

      Mọi người chuyển mắt nhìn chằm chằm hai người lôi đài võ công ngang nhau, cân sức cân tài, mấy chục hiệp cũng chưa phân thắng bại, cứ nhự vậy có lẽ cần rất nhiều thời gian. Mọi người còn đoán còn bao lâu nữa đột nhiên, chưởng phong sắc bén đánh úp về phía nam tử áo lam phía đối diện, nam tử kia trong lúc nhất thời kịp phản ứng liền bị đánh bay ra ngoài rơi khỏi lôi đài.

      “Chưởng môn phái Võ thắng. Tiếp theo mời trang chủ Minh Kiếm sơn trang.” Người thông báo kết quả trận đấu cao giọng hô, tuyên bố kết quả.

      Nam tử áo lam ôm quyền chào rồi đặt tay lên chỗ bị thương chậm rãi đứng sang bên.

      Phùng Chấn Quan lên lôi đài khách khí chắp tay với chưởng môn Võ :

      “Chưởng môn, mời.”

      “Trang chủ, mời.”

      lời khách sáo xong hai người liền chút lề mề nâng tay đánh tới, thanh do nội lực phát ra khiến mọi người chịu được phải bịt kín lỗ tai, lực sát thương quá lớn, nếu như tu vi cao, có chân khí hộ thể rất dễ bị thương. Ngươi tới ta , từng chiêu từng thức thuần thục tự nhiên, lưu loát sinh động, nội lực thâm hậu, khắc sau thắng bại phân.

      “Ha ha…Phùng trang chủ quả nhiên võ công cao cường.”

      “Đa tạ chưởng môn.”

      “Minh Kiếm sơn trang, Phùng trang chủ thắng, tiếp theo mời Trác Phong.”

      “Phùng trang chủ, mời.” Trác Phong sắc mặt ôn hoà đứng trước mặt Phùng Chấn Quan ôm quyền , bộ dáng nhàng khiến người ta khó có thể tin người trẻ tuổi như vậy lại có thể lọt vào ngũ cường, phải biết rằng những người đứng ở đây đều là có năng lực thực có chút giả dối, tuổi còn trẻ mà có võ công cao thâm như vậy thực dễ.

      “Trác công tử, mời.”

      Hai người càng đánh càng kịch liệt, mọi người càng xem càng kích động, khỏi tán thường trong lòng: Cao thủ so chiêu quả nhiên là phấn khích. Mọi người đều mở to mắt nhìn hai người so chiêu lôi đài.

      Mạc Ngôn đeo mặt nạ đứng phía sau Cung Mạch Khiêm, nhìn hai người võ đài, bĩu môi thú vị, nếu chủ tử nhà họ lên đài, hai người kia cũng chỉ là cát bụi, ai…đáng tiếc chủ tử nhà họ đối với thứ hư vinh này có hứng thú.

      Cung Mạch Khiêm dựa vào cạnh ghế, toàn thân tản ra vẻ tà tứ, tao nhã bưng chén trà bên cạnh lên, ngón tay thon dài dùng nắp chén gạt gạt lá trà trong chén sau đó đưa tới bên môi, môi đỏ mọng khẽ mở để nhấp ngụm trà, nước trà dính vào bạc môi càng thêm gợi cảm mê người.

      “Ngục chủ cảm thấy phần thắng của ai cao hơn?” Thanh trầm thấp khêu gợi bay vào trong tai Vân Khinh, giống như ma rủa, mang theo dụ dỗ vô tận, khiến người ta kìm được mà chìm đắm trong thanh say lòng kia.

      Vân Khinh dựa vào ghế ngồi, từ đầu tới đuôi đều mang vẽ thản nhiên hờ hững, tuyêt quan tâm cuối cùng ai trở thành Minh chủ võ lâm. thực tế nàng cũng liên quan cái Đại hội võ lâm này, đối với nàng, ai ngồi lên ghế Minh chủ cũng liên quan tới nàng.

      Nghe thấy Cung Mạch Khiêm hỏi, Vân Khinh chỉ bình thản liếc mắt nhìn cái, con ngươi như trong suốt vô cầu, giống như có thứ gì có thể khiến nàng bận tâm vậy, tầm mắt lại quay về lôi đài, môi đào của Vân Khinh hơi khẽ mở: “ ai cả.” Giọng lạnh nhạt giống như thanh tuyền chảy vào, cọ rửa nội tâm, cuốn phiền chán.

      Giọng của nàng như mang theo ma lực gì đó, khiến người nghe quên phiền chán, tâm bình khí hoà, làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh mà thoải mái.

      Nghe thấy câu trả lời, bạc môi Cung Mạch Khiêm lộ ra chút độ cong tà tứ, nhìn thấy dung nhan đằng sau lớp mặt nạ là như thế nào, nhưng từ trong con ngươi và độ cong bên môi cũng biết cười.

      thêm gì, Cung Mạch Khiêm cùng Vân Khinh đều trầm mặc, nhưng khí còn hờ hững như lúc nãy, mà thay vào đó là hơi thở im lặng tự tại.

      Mạc Ngôn nghi hoặc nhìn chủ tử nhà mình, nghe chủ tử mở miệng chuyện với Ngục chủ kia làm bị doạ . Giọng điệu vừa rồi giống như là quen biết Ngục chủ vậy, vì sao lại biết nhỉ? Chủ tử từ khi nào quen biết Ngục chủ? Mạc Ngôn liếc mắt nhìn Vân Khinh cái, trong con ngươi lạnh lùng chất chứa suy tư, sau đó liền rời mắt rồi trầm mặc đứng đó như cũ.

      Thanh Y lạnh lùng đứng phía sau Vân Khinh, đối với Minh tôn này nàng đại khái cũng biết là ai, chỉ cần đến lúc công bố đáp án có thể xác định phán đoán của nàng là đúng hay sai.

      Phùng Chấn Quan và Trác Phong lôi đài vẫn bất phân thắng bại như cũ, mọi người càng xem càng hưng phấn. Cao thủ so chiếu chính là như vậy, lúc bọn họ cho rằng đối phương bị đả thương ai ngờ liền nhanh chóng phản ứng, tránh thoát chưởng tràn ngập lực lượng kia. Bọn họ thấy vậy mà cũng khẩn trương như mình chính là người kia, nếu chưởng đó mà đánh người mình chỉ có nằm giường hơn nửa tháng là cái chắc.

      Ngay khi Phùng Chấn Quan né chưởng của Trác Phong, lại biết Trác Phong thừa dịp Phùng Chấn Quan chưa kịp phản ứng mà nhanh chóng ra chiêu khiến bị thương, ra chưởng vừa rồi chỉ là hư chiêu.

      Phùng Chấn Quan sau khi bị thương liền cố ổn định thân thể rồi cười to, “Hahaha, hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ như vậy có võ công thâm hậu, dễ, Phùng mỗ bội phục, bội phục.”

      Trác Phong thu tay, đứng ôm quyền nối: “Là tiền bối nhường, vãn bối đa tạ Phùng trang chủ hạ thủ lưu tình.” Vẻ mặt khiếm tốn lại khiến mọi người càng có hảo cảm, điều này đại diện cho cài gì? Có ý nghĩa gì? Tình huống bây giờ, Phùng Chấn Quan trực tiếp cho mọi người, Trác Phong chính là Minh chủ võ lâm.

      Tuổi còn trẻ ngồi lên ghế minh chủ mà còn có thể khiêm tốn như vậy, tranh thiệt hơn, điều này lên là người ổn trọng, là người có thể đảm đương trọng trách này.

      Phùng Chấn Quan nhìn mọi người rồi lớn tiếng tuyên bố kết quả: “Lần này, Minh chủ võ lâm chọn được. Vị tiểu huynh đệ Trác Phong đứng bên cạnh ta chính là Tân minh chủ của võ lâm.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42: Ngươi, đồ gian nhân* !!!
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

      (Vy Vy: (*)gian nhân: chỉ người gian trá, phản tặc, kẻ phản bội, kẻ trung thành ~ vì k biết chọn từ nào thích hợp nên Vy vẫn để nguyên gốc nhé !)

      “Ha ha… Trác minh chủ chúc mừng chúc mừng!”

      “Đúng vậy đúng vậy! Trác minh chủ tuổi còn trẻ có thể có thành tựu này là đáng để chúng ta làm gương!”

      “Đúng đúng! Chúc mừng chúc mừng, về sau chúng ta còn muốn dựa vào Trác minh chủ!”

      “Chúc mừng …”

      “……” Sau khi đại hội kết thúc, mọi người đều đến chúc mừng vị tân nhiệm minh chủ, Trác Phong!

      “Cám ơn các vị mến Trác Phong, về sau còn mong mọi người hỗ trợ nhiều hơn!” Trác Phong khiêm tốn cười .

      sao sao…”

      “Về sau còn mong Trác minh chủ chiếu cố chúng ta nhiều hơn! Mọi người có đúng ?” Trong đó người lớn tiếng .

      “Đúng vậy đúng vậy!…”

      “Đúng đúng…” Những người đó đều phụ họa. Có thể cùng Minh chủ võ lâm làm bằng hữu, về sau hành tẩu giang hồ cũng có thể tốt hơn, cho nên mọi người đều kéo qua nịnh bợ để có quan hệ tốt, về sau nếu có chuyện gì cũng có núi lớn để dựa vào có phải ?!

      “Đa tạ các vị có thể để mắt đến Trác Phong như vậy, Trác Phong nhất định vì võ lâm mà tận tâm hết sức, để mọi người phải thất vọng đối với Trác Phong.” gương mặt tuấn của Trác Phong lộ vẻ nghiêm túc, trịnh trọng với mọi người.

      “Phong ca ca!…” tiếng khẽ kêu truyền đến, Liễu Kiều Kiều hưng phấn chạy đến : “Ta biết Phong ca ca nhất định có thể đánh bại những người đó !”

      “Phong! Chúc mừng !” Liễu Chính lên chúc mừng bạn tốt.

      “Cám ơn!” Trác Phong cười với bạn tốt.

      Dáng vẻ kiêu ngạo nóng nảy lại làm cho trong lòng bọn họ càng thêm khẳng định, tuổi trẻ như thế mà có võ công cao sâu như vậy lại còn ngồi ngai vàng minh chủ, vậy mà vẫn có thể thản nhiên như trước tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!

      Từ nãy đến giờ, mấy người Cung Mạch Khiêm Vân Khinh bọn họ bên này đều thờ ơ lạnh nhạt, có ý muốn đến chúc mừng.

      “Ngục chủ cảm thấy như thế nào?” Tiếng tà vọng từ tính từ môi Cung Mạch Khiêm tràn ra.

      bằng ngủ.” Nàng đối với việc này cũng có hứng thú, nhìn thoáng qua lôi đài náo nhiệt bên kia, Vân Khinh thản nhiên phun ra ba chữ, ra Đại hội võ lâm là như thế này, còn bằng ở giường ấm áp ôm chăn ngủ còn thoải mái hơn …

      “Ha ha… Vậy bằng trở về như thế nào?” Cung Mạch Khiêm nghe được nàng đánh giá Đại hội võ lâm như vậy, nhịn được khẽ cười, đôi mắt tràn đầy ý cười sung sướng và bắt đắt dĩ nhìn nàng, mèo con của a… Vẫn thích ngủ như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, rất thích ôm thân thể mềm mại của nàng, đậu hủ này làm cho ‘ăn’ rất là vừa lòng nha!

      Nhìn dung nhan Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm cười rất thâm ý, trong lòng tính kế, tại muốn làm cho mèo con có thói quen để ôm ấp, nhưng nàng lại tự giác đến trong lòng , kế tiếp làm cho nàng chậm rãi có cảm giác với , làm cho nàng rời được .

      Phong Nhiễm Tuyệt đứng bên cạnh nhìn thấy khóe miệng gợi lên ý cười thâm thúy của bạn tốt, nhịn được sợ hãi trong lòng, tê — cái loại cảm giác này lại tới nữa… Khẳng định người này lại tính kế ai, phúc hắc a phúc hắc…!

      “Được.” Vân Khinh nghe thấy đề nghị của Cung Mạch Khiêm liền đồng ý, dẫn đầu đứng dậy rời khỏi nơi này về hướng sương phòng của mình, Thanh Y theo sát ở phía sau.

      Cung Mạch Khiêm liếc mắt lôi đài náo nhiệt bên kia cái, con ngươi đen u biết suy nghĩ gì, sau đó liền nâng bước đuổi kịp Vân Khinh.

      ……? Đây, đây là tình huống gì?! Chủ tử vừa mới hỏi ý tứ của Ngục chủ kia?! Chủ tử cuồng vọng kiêu ngạo nhà bọn họ sa đọa sao?! Ngục chủ rốt cuộc là ai?! Có thể làm cho chủ tử bọn họ làm ra hành động chấn động như vậy! Phải biết rằng trước kia chủ tử nhà bọn họ chưa hỏi qua ý kiến của bất luận kẻ nào.

      Mạc Ngôn đứng bên cạnh lâm vào suy nghĩ của chính mình, Mạc Ngữ liếc mắt cái, cũng có ý gọi , cứ như vậy trầm mặc theo sát phía sau Phong Nhiễm Tuyệt, chỉ để lại mình Mạc Ngôn ở nơi này.

      Chủ tử nhà bọn họ chưa bao giờ để ý cảm giác của người khác, cũng chưa bao giờ quản người khác nghĩ như thế nào, ách… Đương nhiên… tại… Giống như…Có vẻ… Chỉ có Vương phi… Đợi chút! Vậy, Ngục chủ kia… phải là Vương phi chứ?

      Trong đầu Mạc Ngôn hỗn độn! Trách được nhìn hình dáng của Ngục chủ kia quen thuộc như vậy? Còn có dáng vẻ đạm mạc, thích ngủ… Được rồi, ‘’ đối với chủ tử làm ra hành động tầm thường mà sợ hãi nha! Chủ tử chỉ cần gặp gỡ Vương phi chính là khác thường như vậy, ở Vương phủ cũng sớm thành thói quen, nhưng là! kinh ngạc khi Ngục chủ lại là Vương phi của bọn họ! nghĩ tới, nghĩ tới a!

      Mạc Ngôn ở nơi này suy đoán, hơn nữa thập phần tin tưởng phán đoán của mình, Ngục chủ chính là Vân Khinh! Vương phi của bọn họ!

      Phục hồi tinh thần lại Mạc Ngôn nhìn thấy chủ tử nhà mình biến mất ở chỗ rẽ thân ảnh lập tức chạy theo, đợi chút a! Trong lòng ngừng rủa: Ta khinh! Đầu gỗ chết tiệt! rồi cũng gọi tiếng!

      ……

      Trở lại sương phòng của Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm bọn họ tự giác tìm vị trí ngồi xuống, còn thực nhàn nhã rót cho bản thân mình ly trà uống.

      Vân Khinh tự giác đến bên người Cung Mạch Khiêm ngồi vào trong lòng , nháy mắt hơi thở ấm áp bao vây lấy nàng, làm cho nàng thoải mái tìm tư thế nằm, hưởng thụ ôm ấp làm nàng an tâm.

      Có lẽ chính nàng cũng phát , ngoại trừ Thanh Y, nàng chỉ khi đối mặt với , lòng của nàng mới có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, cũng chỉ có khi đối mặt với , nàng mới có thể tự chủ ỷ lại vào .

      Cung Mạch Khiêm nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, nở nụ cười tiếng động, con ngươi đen tràn ngập ý cười tràn đầy nồng đậm nhu tình, hay tay ôn nhu ôm chặt nàng, hưởng thụ tư vị nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.

      “A a a a a! Ngươi, ngươi, ngươi…” Đúng lúc này, tiếng kêu phá hỏng phong cảnh đột nhiên vang lên, lão nhân biết từ nơi này ra lấy tay chỉ vào Cung Mạch Khiêm, dáng vẻ kích động rất khôi hài.

      “Phốc!… Khụ khụ… Khụ khụ, ta, khụ khụ, ta , lão gia tử người khụ khụ, có thể đừng đột nhiên ra được ? Khụ khụ, làm ta sợ muốn chết! Khụ khụ khụ…” Đột nhiên có tiếng kêu như vậy, thiếu chút nữa làm y sặc chết! Khụ khụ… Sặc chết vì nước trà! Chết vì ly trà! Ta khinh! Hình tượng tuấn tiêu sái của ta a!

      Phong Nhiễm Tuyệt vừa mới uống miệng nước trà thình lình nghe được tiếng kêu kì quái, miệng nước trà chưa kịp nuốt xuống, liền phản xạ có điều kiện phun ra, tình hình như vậy khỏi mở miệng oán giận.

      “Ngươi, ngươi, cái đồ gian nhân* !” Vân Y Tử kích động chỉ vào đồ đệ của mình cuối cùng vất vả ra bốn chữ như vậy. (Vy Vy: ý lão Khiêm ca phản bội lão, tiểu nhân gian trá đó!)

      “Phốc!– khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Mẹ của ta! Còn để cho uống nước! Phong Nhiễm Tuyệt vừa muốn uống ngụm trà để làm dịu cổ họng khó chịu, kết quả lại bị Vân Y Tử bi phẫn lên án làm cho bị sặc lần nữa, vừa uống ngụm nước trà lại phun ra.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43: Ngươi đoạt người của ta.
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

      Mạc Ngôn đuổi tới cửa liền nhìn thấy màn như vậy.

      Sư tôn của bọn họ vẻ mặt kích động cùng thần sắc đau khổ, bi phẫn chỉ vào chủ tử, còn Ngục chủ chính là ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi trong lòng chủ tử nhà họ. Chủ tử nhà họ mặt cười hớn hở lộ vẻ nhu tình. Phong Nhiễm Tuyệt nghiêm mặt ở bên ngừng ho khan, tay còn ngừng vỗ ngực mình. Mạc Ngữ vẫn giống đầu gỗ đứng đó như cũ, Thanh Y nương cũng vẻ mặt lạnh lùng đứng bên.

      Đây là tình huống gì? Mạc Ngôn hiểu ra sao, nhìn thần sắc mỗi người đều giống nhau, cực kì hiểu có chuyện gì.

      “Khụ khụ khụ…ta, khụ khụ, ta lão nhân gia à, ta và ngài đâu có thâm thù đại hận gì? Ngài có cần phải kích động như vậy ? Đừng như vậy, khiến ta sợ.” Rốt cuộc cũng thở được, Phong Nhiễm Tuyệt nhịn được kích động, vì chính mình thiếu chút nữa bị nước trà làm cho sặc chết, buộc phải lên án Vân Y Tử.

      Tốt xấu cũng cần chọn lúc y uống trà ra câu kinh người như vậy những hai lần a, là hai lần đó. tuấn tiêu sái như y suýt chút nữa bị sặc nước trà mà chết những hai lần, cần đùa y như vậy .

      Vân Y Tử nghiêng đầu nhìn Phong Nhiễm Tuyệt, đôi mắt chớp chút lệ quang, miệng lão rên lớn, “Hu hu…, , là tiểu nhân, hu hu…Xấu xa. hiểm. Giả dối. Vô sỉ…”

      “……….”

      “……….”

      Mọi người im lặng, gì nhìn Vân Y Tử mình đáng thương ở đó. Phong Nhiễm Tuyệt thu hồi vẻ mặt bi phẫn lên án lúc nãy, thay vào đó là thần sắc ôn hoà, tuấn dật xuất trần, ôn nhã nam tử.

      Được rồi…Tuy rằng quan hệ của bọn họ tốt, nhưng mà y thừa nhận cũng được, lão gia tử đều là , bạn tốt quả thực là kẻ hiểm giả dối, trong ngoài đồng nhất, nhưng là …Vì sao lão gia tử đột nhiên mắng đồ đệ của mình? Lão trước kia phải lúc nào cũng đem ra khoe khoang tốt như thế nào sao?

      Phong Nhiễm Tuyệt nghe Vân Y Tử lên án bạn tốt, trong lòng rất đồng ý, nhưng rồi nghĩ nghĩ lại cảm thấy thích hợp, ngược lại nhìn về phía khổ chủ, dùng ánh mắt hỏi: Ngươi làm cái gì có lỗi với lão gia tử? Sao lại khiến lão bi phẫn như vậy? Cũng quan tâm tình nghĩa sư đồ trước kia mà mắng ngươi?

      Cung Mạch Khiêm nhận được ánh mắt của bạn tốt cũng chỉ nhíu chặt tuấn mi, tiếng động cho Phong Nhiễm Tuyệt chính cũng hiểu sao lão gia tử đột nhiên nổi bão.

      Hửm? biết? Được rồi…Chân tướng thế nào chỉ có người biết… “Lão gia tử, Khiêm làm gì mà người bi phẫn như vậy? ra, chúng ta giúp lão giáo huấn .”

      Giáo, giáo huấn chủ tử? Còn bọn họ? Khụ khụ, cũng có gan giáo huấn chủ tử, còn chưa muốn chết. Mạc Ngôn vốn như kẻ trong sương mù nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt liền loạn, lén lút rời , cố gắng để cho họ nhìn thấy , mặc kệ chuyện gì cũng thể đắc tội chủ tử.

      Mạc Ngữ và Thanh Y vẫn trầm mặc đứng đó, Cung Mạch Khiêm nghe Phong Nhiễm Tuyệt muốn giáo huấn mình cũng gì, chỉ là nhấc mi đợi sư phụ cho hành vi phạm tội của mình. Vân Khinh lẳng lặng nằm trong lòng hưởng thụ ấm áp khiến nàng thoải mái.

      Lão gia tử nghe thấy có người vì lão làm chủ, giúp lão giáo huấn đồ nhi bất hiếu kia, lập tức chỉ vào Vân Khinh trong lòng Cung Mạch Khiêm, “Nhìn , đây là chứng cớ, chứng cớ.” Căn cứ bất hiếu.

      Như thế nào lại liên quan tới Vân Khinh? Bọn họ vẫn hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Khó hiểu nhìn Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh, lại nhìn Vân Y Tử lên án hai người họ. Buồn bực vẫn buồn bực, khó hiểu vẫn khó hiểu.

      “Bọn họ ôm nhau.” Vân Y Tử uỷ khuất hét lên

      “Chỉ bởi vì chuyện này?” Phong Nhiễm Tuyệt nhịn được giật giật khoé môi, hiểu sao nhìn lão gia tử. Bọn họ ôm nhau cũng thực bình thường, nào có đạo lý vợ chồng lại thể ôm nhau?

      Phong Nhiễm Tuyệt biết Ngục chủ là Vân Khinh, cho nên Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh y tự nhiên cảm thấy kỳ quái hoặc bạn tốt làm chuyện gì bất hiếu với lão gia tử. Người ta là vợ chồng, ôm cũng là bình thường. Nhưng y quên lão gia tử biết chuyện này.

      Nghe thấy Vân Y Tử lên án, Cung Mạch Khiêm ôn nhã trước sau như cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhớ tới những thứ ngày đó lão gia tử với , ha ha, ra là vì cái này, thần sắc chợt loé, Cung Mạch Khiêm vẫn chưa gì, chỉ ôn hoà cười.

      “Như thế còn chưa đủ sao? Hu hu, làm sao có thể như vậy? ràng là ta nhìn trúng trước, hu hu, ràng là ta phát trước. Sớm biết ngươi xuống tay đoạt người, ta với đồ nhi bất hiếu như ngươi. Hu hu, ngươi làm sao có thể đoạt bảo bối của người ta. Hu hu, bảo bối của ta a…” Nghe thấy lời của Vân Y Tử, Phong Nhiêm Tuyệt lập tức hoá đá.

      “Sư phụ, nàng sớm là của ta.” Cung Mạch Khiêm ôn hoà mở miệng.

      “Ngươi, hu hu, ràng là ta quen biết nàng trước, làm sao có thể sớm là của người, hu hu, ngươi đoạt người của ta, đồ nhi bất hiếu, hu hu.” Lão vốn nghĩ làm cách nào đem oa nhi này đưa về y cốc đây, kết quả vừa đến liền thấy nàng ở trong vòng tay đồ đệ của lão. Hu hu, sao có thể phúc hậu như vậy, thế nhưng lại muốn đoạt người lão muốn đem về Y Cốc, hu hu, rất bất hiếu.

      Cướp người? Lão người này là Vân Khinh? Được rồi, y hết chỗ rồi, hoá ra nửa ngày nguyên nhân là do Vân Khinh.

      “Sư phụ, mèo con là thê tử của ta, điều này ai cũng biết.” Nhìn Vân Y Tử ngừng kêu thảm lại dùng ánh mắt u oán nhìn mình, Cung Mạch Khiêm có chút bất đắc dĩ, sư phụ vẫn giống lão ngoan đồng như vậy.

      “Huhu, ta tin, nhất định là đồ nhi bất hiếu ngươi thừa dịp lão nhân ta ở đây cướp oa nhi , hu hu, oa nhi của ta, bảo bối của ta, Tiểu Kim của ta…” Vân Y Tử chính là tin, kiên định tín niệm của mình, mực chắc chắn Cung Mạch Khiêm vụng trộm cướp người của lão.

      có oa nhi có Tiểu Kim, hu hu, vậy lão ở Y Cốc thực chán chết. Lão vất vả mới nhìn trúng người, nhưng lại cứ như vậy bị cướp . chịu nổi, Phong Nhiễm Tuyệt mở miệng : “Lão gia tử, là , chúng ta đều có thể làm chứng, nếu người tin có thể hỏi nàng.” xong liền nhìn Vân Khinh, ý là muốn lão tự hỏi, chính tai nghe Vân Khinh ra đáp án.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 44: Rời
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Vân Y Tử nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt sau đó ngừng kêu rên, trừng mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt rồi nhìn qua Cung Mạch Khiêm, cuối cùng đem tầm mắt đặt người Vân Khinh, khùng khùng điên điên qua gấp rút hỏi:“Oa nhi! Ngươi là người của ?”

      Ở trong lòng Cung Mạch Khiêm Vân Khinh hơi ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vân Y Tử tò mò thôi, thản nhiên : “…” Có thể tất cả đều là…

      Nghe được từ đầu tiên Vân Khinh mở miệng , Cung Mạch Khiêm nghĩ nàng muốn phủ nhận, lập tức siết chặt cánh tay, đánh gãy lời của nàng, cúi đầu với nàng: “Mèo con, nên làm chúng ta cũng làm, chẳng lẽ nàng muốn chịu trách nhiệm sao? Nàng là ghét bỏ ta già? Cho nên muốn …” Lời tiếp tục cũng ra, nhưng mà đây chính là hiệu quả mà Cung Mạch Khiêm muốn, vế trước đều là ‘ ’, vế sau tùy bọn họ suy nghĩ.

      Nghe được lời của Cung Mạch Khiêm, những người liên quan đều suy nghĩ hỗn độn.

      Nên, nên làm đều làm? Khi nào ? nhanh như vậy…? Phong Nhiễm Tuyệt rất tò mò nhìn bạn tốt, có chút thể tin được tốc độ của bạn tốt có thể với Vân Khinh lại nhanh như vậy… phải muốn từ từ sao?

      Lão, già sao?! Chủ tử nhà bọn họ xác định người chính là sao? Già? Hai mươi tuổi kêu già?! Vậy ba mươi tuổi gọi là gì? Chủ tử nếu so với Vương phi chỉ hơn năm tuổi mà thôi, vậy mà kêu lão?! Chủ tử nhà bọn họ cũng là… dối mà mặt đổi sắc, số số , quá cường đại! Mạc Ngôn nhịn được khóe miệng run rẩy, hành động nhanh như lửa của chủ tử nhà bọn họ chủ tử đúng là vô địch, vì để cho Vương phi thừa nhận nàng là người của mà có thể bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      “Chúng ta còn có…” Ít nhất tại nàng là hoàn bích, cho nên thể xem như người của .

      “Phu nhân là vi phu, có thể có quyền lợi của vi phu sao?” Cung Mạch Khiêm lại đánh gãy lời Vân Khinh. muốn thừa nhận sao? sao, có phương pháp để nàng phải thừa nhận, quyền lợi làm phu quân, đem nàng ‘ăn’ vậy nàng phải là người của sao? Kết quả đều giống nhau, đương nhiên, thích nhất vẫn là vế sau, dù sao trước mặt nhiều người nàng chính miệng thừa nhận, vậy về sau chỉ có thể danh phù kỳ thực nha. (danh xứng với thực – ý là là người của Khiêm ca đó).

      “… Ta là người của .” Nghe được lời thâm ý của Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh bất đắc dĩ, đúng, con đường tiến thoái đều là cạm bẫy của đành phải lựa chọn cài này ‘nhường’ chút, cái kia ‘nhịn’ chút, dù sao nàng thừa nhận cũng tổn thất gì, hơn nữa nàng đúng là Vương phi của , cũng có thể là người của .

      Nghe được chính miệng Vân Khinh thừa nhận nàng là người của , trong lòng Cung Mạch Khiêm sinh ra chút thỏa mãn,‘Ta là người của ’ những lời này rất thích nha. Người của , ha ha… Mèo con nha, nàng cho là có thể chạy mất như vậy sao? Tuy rằng nàng lựa chọn con đường phía trước, nhưng cuối cùng vẫn trở thành nữ nhân của , chẳng qua là muốn thời gian càng lâu chút, ha ha… Mặc kệ như thế nào đều là người thắng cuối cùng nha! Mèo con nàng chạy thoát được đâu.

      Cung Mạch Khiêm cười khẽ nhìn Vân Khinh trong lòng , đôi mắt tối tăm chợt lóe lên tia ánh sáng rồi biến mất, nhanh đến mất làm cho người ta thể bắt giữ.

      “Òa òa…”

      “Lão gia tử ngài làm sao rồi?” Nhìn thấy sắc mặt trong nháy mắt trở nên u oán của Vân Y Tử, Phong Nhiễm Tuyệt bình tĩnh, phải giải thích hiểu lầm rồi sao? Như thế nào lại càng ai oán?!

      “Hu hu… Ta bị ghét bỏ! Ông trời nhất định là ghét bỏ ta già, còn phong lưu phóng khoáng như trước kia, tuấn tiêu sái…[ tỉnh lượt n các từ ca ngợi… ý của tác giả] cho nên mới để cho đồ nhi gặp oa nhi trước so với ta, bởi vì tại trẻ hơn ta, tuấn dật hơn ta, so với ta… Cho nên oa nhi liền cùng , vứt bỏ lão nhân ta!…” Vân Y Tử khóc kể .

      …… Lời này! Sao nghe thích hợp như vậy?! Cái gì cùng Khiêm, vứt bỏ lão? Vân Khinh người ta vốn vẫn cùng Khiêm, tại Phong Nhiễm Tuyệt cái gì cũng ! biết gì…

      “Sư phụ…”

      phải! Hu hu… Ta phải sư phụ ngươi! Ta là lão nhân số khổ, òa òa…” Vân Y Tử mình ở đây hối hận, nghĩ đến Tiểu Kim bảo bối phải rời khỏi lão, trong lòng liền nhịn được mà thương tâm. Bảo bối của lão! Tiểu Kim của lão!…

      “Được rồi, con còn muốn với sư phụ ngài khi nào con có thời gian cùng Vân Khinh đến thăm người, nhưng nếu như vậy cũng cần nữa, quên .” Cung Mạch Khiêm có chút cảm thán .

      “Ha ha! Muốn muốn! Ai nha! Đồ nhi ngoan của ta! Đồ đệ ngoan! Sư phụ biết ngươi hiếu thuận nhất, đối với sư phụ tốt nhất! Ai ngươi phải đồ đệ của ta? Ta liều mạng với người đó!” Nghe được lời của Cung Mạch Khiêm, Vân Y Tử lập tức tươi cười vẻ mặt nịnh nọt, khùng khùng điên điên đến trước mặt khen Cung Mạch Khiêm. xong lời cuối cùng còn làm dáng vẻ tìm người liều mạng là buồn cười, sắc mặt biến đổi nhanh như vậy quả có người nào địch lại!

      “Lão gia tử, vừa mới chính mồm người , ngươi phải sư phụ của Khiêm.” Ở bên đối với sắc mặt biến đổi nhanh như vậy của Vân Y Tử, Phong Nhiễm Tuyệt chậc chậc sợ hãi than, nhịn được trêu chọc Vân Y Tử.

      “Phải ? Có sao? Ai nha… Người già trí nhớ tốt! Ai biết ngươi có gạt lão nhân ta hay ! Dù sao ta bảo chưa , chính là chưa !” Vân Y Tử nghe được lời của Phong Nhiễm Tuyệt, nhìn thấy đồ đệ nhà mình nhíu mày với mình, hình như là muốn lão giải thích, cho nên lập tức ăn vạ, khăng khăng thừa nhận lão vừa mới câu kia.

      Nhìn Vân Y Tử ăn vạ như vậy, bọn họ cũng sớm thành thói quen.

      “A! Có!” Đột nhiên Vân Y Tử kinh hô tiếng.

      “Có cái gì?” Phong Nhiễm Tuyệt vẻ mặt giải thích được nhìn Vân Y Tử hưng phấn hỏi, ở trong lòng thầm may mắn lúc này y uống trà, bằng cổ họng của y lại sặc lần nữa.

      “Ta quyết định tại về Y Cốc, ta theo các ngươi!” vẻ mặt Vân Y Tử hưng phấn , ở trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ về ý kiến của mình, ừ, như vậy lão phải nhìn thấy Tiểu Kim bảo bối của lão. Nghĩ đến đây Vân Y Tử khỏi thầm đắc ý, lão quá thông minh!

      “……” Được rồi… Y đối với lời của lão gia tử cũng bất đắc dĩ, hoàn toàn là lão ngoan đồng, tính tình trẻ con chưa lớn! Ở trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt cảm than, nhớ tới lời lúc nãy định lại bị lão gia tử đánh gãy, nhìn bạn tốt : “Ngươi tính khi nào rời ?”

      “Đại hội võ lâm phải xong sao?” Cung Mạch Khiêm nhíu mày trả lời. Ý là nếu Đại hội võ lâm xong, bọn họ còn ở chỗ này làm gì? Đương nhiên, hôm nay phải trở về.

      Rời kinh thành lâu như vậy khó tránh bọn họ nghi ngờ, dù sao vị trí kia cũng chưa xác định là ai, cho nên ai cũng có cơ hội có thể ngồi vị trí vô cùng vinh quang kia, mà hoàng hậu rất cẩn thận đối với , nhiều năm như vậy cho dù vẫn là hoàng tử quyền vô thế, nhưng bà vẫn hề buông lỏng cảnh giác với , đơn giản vì là con của nữ nhân kia …

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 45: Đại hôn, hâm mộ ?
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      *Vy: Ta quay trở lại rồi đây và cố gắng chăm chỉ,,… mong cả nhà ủng hộ và cmt nhìu nhé *moa moa*

      Hôm nay trong phố lớn ngõ đều tấp nập người qua kẻ lại, tiếng cười ồn ào, nơi nơi ngập tiếng chiêng trống rầm trời, tiếng hoan hô náo nhiệt, vì sao lại có tiệc vui lớn như vậy? Là vì hôm nay là đại hôn của Ngôn tiểu thư của phủ thừa tướng cùng đương kim Nhị hoàng tử. Hai người là con trai của đương kim hoàng thượng, là nữ nhi của thừa tướng đương triều, ngày đại hôn của hai người sao có thể long trọng, náo nhiệt đây?

      Chỉ thấy dân chúng đứng đầy hai bên đường xem náo nhiệt, mỗi người đều cố dướn người cho cao để muốn nhìn động tĩnh ở cuối đường kia.

      Chỉ chốc lát, tiếng giọng lạt ma, tiếng toả còi, tiếng khua chiêng gõ trống chậm rãi truyền đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đội ngũ đón dâu dài nâng kiệu hoa đỏ thẫm dọc theo đường lớn.

      Người đường xem náo nhiệt nhìn được mà bàn tán xôn xao, “Ngôn Thiên Nhu này đúng là có phúc, có thể gả cho đương kim Nhị hoàng tử.”

      “Cũng đúng thôi, người ta gả là hoàng tử mà, lo ăn cũng chẳng lo mặc, đâu giống tiểu dân chúng ta.” Sáng sớm ngủ trễ chút liền kiếm ít vài đồng, aizzz, người nghèo thực khổ a.

      “Vậy cũng đúng, chúng ta sao có tư cách so sánh với người của hoàng thất hay tướng phủ chứ, aizzz, thực hâm mộ.”

      “Đúng vậy, mệnh tiểu thư nhà giàu của người ta tốt, có thể gả cho hoàng tử, đâu giống bá tánh bình dân, ngay cả gặp mặt muốn liếc mắt cái đều khó khăn.”

      “Ai za, chúng ta cũng cần mấy thứ tưởng này, chậc chậc chậc…đội ngũ này sao lại dài như vậy, lớn như vậy a…”

      “Đương nhiên, đây là đại diện cho thể diện của hoàng gia, sao có thể keo kiệt.”

      “Nhắc đến mới , Nhị hoàng tử cũng là người có phúc, nghe Ngôn tiểu thư cực kì xinh đẹp, chậc chậc châc, cái đó gọi là gì nha? Bế bế…” Trong đó có người ca ngợi , kết quả nhất thời lại nhớ được cái từ kia.

      “Cái gì vậy? Đó là bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn.” người khác ghét bỏ sửa lại.

      “A, đúng là cái từ này.” Người kia xong người nọ liền kích động hét lớn.

      “Chậc chậc chậc, nam tuấn nữ mĩ quả nhiên là trai tài sắc, cỡ nào đăng đối bích nhân, nhưng hình như cũng chỉ là sườn phi?”

      “Sườn phi sao? Nữ nhân khác muốn còn có cơ hội này đâu, hơn nữa sườn phi cũng phải lên được chính phi, còn sợ cái gì?” Người kia nghe được người bên cạnh bằng giọng mũi đây khinh thường.

      “Ừ, có đạo lý, có đạo lý.” Người xung quanh nghe cũng gật đầu đồng ý, sau đó tiếp tục nhìn đội ngũ rước dâu khổng lồ kia, trong mắt cực kì hâm mộ, nếu lúc bọn họ đón dâu có thể có được phần như vậy liền thấy tự hào vô cùng.

      Kiệu hoa đỏ thẫm nhanh chậm cứ thế mà , Ngôn Thiên Nhu ngồi trong kiệu hoa nghe tiếng bàn tán bên ngoài, tâm tình vốn buồn bực cùng phẫn nộ cũng tốt lên chút. Đúng vậy, bất kể thế nào nàng đều phải gả cho , nàng nhất định để cho nữ nhân khác cướp .

      Vốn nàng còn vì việc mình xuất giá mà chuẩn bị mọi thứ, nghĩ tới lại chỉ là sườn phi. tại nghe được tiếng bàn tán này mới khiến cho lửa giận ngập trời từ từ hạ xuống. Sườn phi sao? Bằng vào dung mạo của nàng lại đạt được tâm nam nhân sao? Hừ, nếu có người muốn cướp Diệc Diệp, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Đối với loại nữ nhân này, Ngôn Thiên Nhu nàng chắc chắn bỏ qua, chính phi chỉ có thể là Ngôn Thiên Nhu nàng.

      Nghĩ thông suốt rồi, Ngôn Thiên Nhu liền an tâm ngồi trong kiệu hoa chờ kiệu hoa đến phủ của Cung Diệc Diệp. Đội ngũ dài đứng ngoài cửa phủ Cung Diệc Diệp, chỉ thấy Cung Diệc Diệp mặc quần áo tân lang đỏ thẫm đứng sẵn ở cửa chờ, y phục được thêu may tinh xảo khiến càng thêm tuấn mỹ, dung mạo mang theo tia tà khí càng thêm xuất sắc.

      Tóc đen như mực được búi gọn, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn mĩ, hoa đào xinh đẹp mang theo tia tà khí câu nhân, mặt là nụ cười vui sướng của tân lang.

      Nữ tử ở đây nhìn thấy phong thái mê người của càng thêm hâm mộ Ngôn Thiên Nhu, có cha quyền khuynh thiên hạ đúng là giống với người thường, gả cho nam nhân cũng xuất sắc như vậy, trước thân phận hoàng tử tôn quý, chỉ tính dung mạo tuấn mỹ này thôi, nếu được gả cho nam nhân như thế, vậy nhân sinh của nàng liền còn tiếc nuối gì thêm.

      Cung Diệc Diệp đến trước kiệu hoa, dựa theo quy củ đá cái, sau đó vươn tay thon dài vào trong kiệu hoa đón Ngôn Thiên Nhu. Ngôn Thiên Nhu xuyên qua hỉ khăn nhìn thấy bàn tay to rộng của Cung Diệc Diệp, có loại hạnh phúc cùng vui sướng, nàng rột cuộc cũng gả cho , gả cho nam nhân nàng ái mộ.

      Ngôn Thiên Nhu mang theo tươi cười hạnh phúc vươn tay để lên tay Cung Diệc Diệp, ở trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, theo bước từng bước vào cửa phủ.

      Trong Diệp phủ sớm tấp nập khách nhân, đại hôn của hoàng tử cùng nữ nhi thừa tướng sao có thể tới, hai nhà kết thông gia, thế lực càng thêm mạnh. Bọn họ ở trong triều lăn lộn lâu như vậy cũng muốn kiếm ngọn núi vững chắc để dựa vào, bằng sao có thể tồn tại ở cái nơi người người ăn tươi nuốt sống nhau này. Đương nhiên có thể tạo quan hệ liền tạo quan hệ, có liền nghĩ biện pháp bắc cầu qua.

      Tiến hành xong loạt thủ tục rườm tà, Ngôn Thiên Nhu được hỉ nương đưa vào động phòng, Cung Diệc Diệp lưu lại trong đại sảnh tiếp đón khách nhân.

      “Mèo còn, nàng cảm thấy thế nào? Hâm mộ ?” Cung Mạch Khiêm ngồi ở chỗ khuất thể nhìn thấy nhìn nhìn Cung Diệc Diệp bên kia, sau đó giọng hỏi Vân Khinh, thanh trầm thấp dễ nghe như có ma lực mang theo dụ hoặc vô cùng.

      “Hâm mộ cái gì?” Vân Khinh ăn đồ ăn Cung Mạch Khiêm gắp cho nàng, lạnh nhạt hỏi lại.

      “…….” Hâm mộ trong ngày đại hôn của bọn họ có đội ngũ đón dâu dài tới phủ thừa tướng đón dâu mà cái gì cũng có. Hâm mộ ngày đại hôn của bọn họ long trọng như vậy mà cái gì cũng thể cho. Đây là thứ quan trọng nhất trong đời nữ nhân, phải sao? Mà khi đại hôn cái gì cũng thể cho nàng, tại có thể cho nàng chỉ có trái tim nàng chân thành.

      Cung Mạch Khiêm thâm tình nhìn Vân Khinh, trong mắt cất chứa ý xin lỗi cùng tự trách, ngoài ra còn có chút kiên định. tại thể, nhưng tương lai nhất định cho nàng cái thịnh thế đại hôn. Nhất định!

      “Ừm, đồ ăn này rất ngon, chàng nếm thử xem.” xong liền gắp ít thức ăn để vào trong bát Cung Mạch Khiêm, nhàn nhạt môi câu, biết là nàng thào tự hay trả lời vấn đề của Cung Mạch Khiêm.

      Cung Mạch Khiêm nhìn nàng gặp đồ ăn cho mình liền cười khẽ, con ngươi ôn hoà mang theo phong tình vô hạn, tuy nhiên khách nhân ở cùng bàn với bọn họ đều bị Cung Diệc Diệp hấp dẫn, đương nhiên chú ý tới bộ dáng lúc này của Cung Mạch Khiêm.

      Vân Khinh có chút ngây ngốc nhìn giống bình thường, có thể thấy tâm tình của lúc này thực vui sướng, dường như mình cũng bị ảnh hưởng, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Nhìn như vậy, trong tâm bình thản của nàng hiểu sao cũng nổi lên gợn sóng ….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :