1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36: Thiệp mời võ lâm
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Mọi người vừa nghe độc câu hồn giải được, hẹn mà cùng nhau thở phào nhõm, trong lòng lo lắng khẩn trương cũng tự nhiên trầm tĩnh lại, có việc gì tốt rồi.

      “Cám ơn, nghỉ ngơi , người cũng nghỉ ngơi tốt.” Vân Khinh chân thành tha thiết nhìn lão, lời thản nhiên nhưng lại mang theo tia quan tâm thể phát .

      Nàng chính là như vậy, đối với bất luận kẻ nào đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh, kỳ nhìn nàng như thờ ơ đối với mọi việc nhưng nàng biết tất cả. Đối tốt với nàng, nàng đều ghi tạc trong lòng dùng phương thức của nàng quan tâm đến đối phương. Đối với phiền toái nàng thái độ vẫn như trước có thể tránh tránh, nàng chỉ muốn tại thản nhiên mà sống.

      Nghe ra được lời quan tâm của Vân Khinh lão nhân tươi cười sáng lạn, cười ha ha, với Vân Khinh: “Ha ha! Coi như oa nhi ngươi có lương tâm, biết đau lòng cho lão nhân tuổi già ta, aizzz ~ người già, xương cốt của lão cũng chịu nổi ép buộc a! Nghỉ ngơi , nghỉ ngơi , ta muốn ngủ giấc tốt.” Duỗi người, lão mở miệng cảm thán than thở rồi cùng gã thủ hạ về phòng nghỉ ngơi.

      ……

      “Chủ tử, đây là Thiệp mời võ lâm.” Mặc Ngân cung kính đem thiệp mời mặt có hoa văn kiếm thức đưa cho Vân Khinh.

      Vân Khinh tiếp nhận mở ra xem nội dung bên trong lập tức cái gì, biểu tình lạnh nhạt làm cho người ta đoán ra nàng suy nghĩ cái gì, mấy người Mặc Ngân đứng yên lặng ở bên, lẳng lặng chờ đợi Vân Khinh mở miệng.

      “Oa nhi oa nhi, chúng ta chơi có được ? Lão nhân ta rất nhàm chán, nếu ngươi đưa Tiểu Kim chơi với ta cũng được!” Tiếng ồn ào của lão nhân truyền đến, đánh vỡ khí yên tĩnh tại trong phòng.

      Mấy người trong phòng vừa nghe lời này cần đoán cũng biết là ai, tính cách tùy tiện tương đối nóng nảy, nghe được giọng thiếu lễ độ này, mọi người đều đảo cặp mắt trắng dã, lão nhân này chịu yên? Ngủ dậy ngừng tìm người ngoạn cùng lão, là giải buồn, hoặc là quấn quýt lấy chủ tử muốn Tiểu Kim Xà để ý đến lão, mới yên tĩnh được lúc giờ lại bắt đầu an phận rồi.

      Chỉ thấy lão nhân đầu bạc vẻ mặt hưng phấn khùng khùng điên điên chạy đến trước mặt Vân Khinh oán giận: “Oa nhi, ngươi cho Tiểu Kim chơi với ta , lão nhân ta rất nhàm chán, các ngươi… A? Đây là cái gì? Cho ta xem.” Nhìn Vân Khinh lão nhân đột nhiên bị thiệp mời tay nàng dời lực chú ý. đợi Vân Khinh trả lời, cũng hai lời liền đoạt lấy thiệp mời tay nàng chút khách khí mở ra xem nội dung bên trong.

      “Ai nha? Đây phải là mời chúng ta tham gia Đại hội võ lâm sao? Oa nhi chúng ta ! Nơi đó khẳng định chơi rất vui.” Xem xong nội dung thiệp mời, lão nhân lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại bắt đầu đánh chủ ý lên việc này.

      “Lão… lão nhân này, ngươi chỉ biết chơi! Thiệp mời là mời người Ngục Cung chúng ta, lại mời lão, lão cái gì?” Hoa Ảnh sẵng giọng với lão nhân.

      “Hừ! Ta muốn ! Muốn ! Oa nhi còn chưa gì, tiểu nha đầu lừa đảo ngươi tính, ta cứu người Ngục Cung, là ân nhân cứu mạng, cho nên cũng coi như là người Ngục Cung. Ta mặc kệ ta mặc kệ, ta cũng phải , ta cũng phải !…” Lão nhân vừa nghe cho lão lập tức hét lên ầm ĩ dứt, nhất định đòi dẫn lão theo.

      “Ta dựa vào! Ầm ĩ chết được, im lặng im lặng, đó là bởi vì chủ tử còn chưa mở miệng chuyện bị lão nhân ngươi đánh gãy, chủ tử còn chưa muốn , lão ầm ĩ như thế nào cũng vô dụng.” Chịu nổi lão Hoa Ảnh lập tức , muốn cho lão im lặng.

      “Oa nhi, , !” Lão nhân đến trước mặt Vân Khinh, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn nàng, được.

      Vân Khinh thản nhiên nhìn lão nhân trước mặt, tiếng nhàng tràn ra: “ xem cũng được.”

      “Nha! A A! Có thể chơi lâu, rất vui…” Lão nhân cao hứng hoan hô, hoa chân múa tay vui sướng, dáng vẻ hưng phấn ngay cả bọn họ cũng bị cuốn hút, đối với dáng vẻ của lão vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

      Hoa Ảnh nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của lão như vậy nhịn được mở miệng như hắt nước lạnh vào lão: “Chủ tử , chứ chưa muốn dẫn lão nha.” Nàng chính là thích đấu võ mồm cùng lão.

      “Hừ hừ! Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi hắt nước lạnh vào ta, cho ngươi, oa nhi đâu ta cũng phải theo, đừng hòng bỏ lại ta, hừ hừ!” Lão nhân ràng xấu lắm .

      ……

      U Minh cung,

      “Tôn chủ, đây là Thiệt mời võ lâm.” Mạc Ngôn đưa thiệp mời lên, nam tử tiếp nhận mở ra nhìn nhìn nội dung bên trong thiệp mời.

      bên, nam tử tà mị khác nhàn nhã uống trà nhìn bạn tốt, nhíu nhíu tuấn mi, dùng ánh mắt hỏi là chuyện gì?

      “Đại hội võ lâm.” nam tử ngồi ở vị trí chủ vị môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng ôn nhuận mang theo chút từ tính, rất là dễ nghe.

      “Tôn chủ cần phải ?” Mạc Ngôn hỏi.

      “Đều được mời?” Nam tử tuấn dật ôn nhã xuất trần hỏi thuộc hạ.

      “Dạ, các môn các phái đều được mời, Ngục Cung cũng ngoại lệ.” Mạc Ngôn làm hết phận trả lời, trong lòng đoán: Chủ tử có khả năng ? Bởi vì Ngục chủ thần bí kia.

      “Vậy , vừa vặn có thể tìm hiểu Ngục chủ thần bí kia là nhân vật ra sao.” Cung Mạch Khiêm tươi cười chút ý vị thâm trường, ôn nhuận .

      Thế lực dưới U Minh Cung, biết đối phương tồn tại có mục đích gì, là địch hay là bạn? Nếu có thể làm bạn hẳn là tồi? Chỉ là biết tại sao, chính mình hình như rất có hứng thú đối với chủ nhân của Ngục Cung, tự chủ được mà chú ý đến ‘’, hơn nữa còn cảm thấy Ngục chủ này giống như có quan hệ gì với hoặc là có liên hệ gì đó, tại có cơ hội gặp mặt sao có thể ?

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn sắc mặt tà mị của bạn tốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiểu , mở miệng lên tiếng, thản nhiên nhàn nhã uống trà. Trong lòng vì Ngục chủ thần bí kia mà bi ai. Bị con hồ ly này chú ý nếu là bằng hữu có gì, nếu như là địch nhân vậy… Ai, nhất định trở thành vật tiêu khiển của con hồ ly này.

      ……

      Tô thành, chiếc xe ngựa thả chậm tốc độ chạy thong thả đường cái, cuối cùng dừng lại trước khách sạn trang hoàng tệ lắm.

      mã xa xuống là lão nhân có mái tóc trắng xoá tinh thần hưng phấn, sắc mặt hồng nhuận, động tác nhanh nhẹn tuyệt thua người trẻ tuổi, lão duỗi người, toàn thân hoạt động chút, miệng còn oán giận than thở :”Ông trời của ta, ngồi xe lâu như vậy xương cốt của lão đều muốn gãy mất rồi.”

      Tiểu nhị của khách điếm vừa thấy ngoài cửa có khách nhân đến, lập tức chạy đến nhiệt tình chào hỏi:” Khách quan mời vào bên trong, khách quan ngài muốn ăn cơm hay là ở trọ?”

      “Chuẩn bị ba gian phòng thượng hạng, làm chút đồ ăn rồi đưa lên phòng.” nử tử áo xanh ôm thân ảnh áo trắng thấy khuôn mặt phân phó với tiểu nhị.

      “… Dạ dạ dạ! Tiểu nhân dẫn ngài , mời vào bên trong…” Tiểu nhị nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Thanh Y, trong lúc nhất thời ngẩn người chút. Nghe được tiếng lạnh lùng của nàng lập tức phục hồi tinh thần lại, nữ tử này đẹp có đẹp, nhưng phải người bọn họ có thể trêu chọc, nhìn cách ăn mặc khẳng định là người có gia thế. Bọn họ ở đây có loại người nào mà bọn họ chưa thấy qua? có nhãn lực được?

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 37: Minh tôn, Ngục chủ
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Tiểu nhị nhiệt tình dẫn mấy người Thanh Y chuẩn bị lên lầu thì bên ngoài truyền đến giọng nữ: “Tiểu nhị nhanh chuẩn bị cho chúng ta ba gian phòng thượng hạng! Nhanh chút.”

      “Ách… Này…” Tiểu nhị có chút khó xử nhìn về phía chưởng quầy, “Ba vị khách quan này vừa đặt ba phòng rồi, cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn lại phòng .”

      “Cái gì?! Chỉ còn phòng?! Ngươi muốn chúng ta ở như thế nào? Ta mặc kệ, ngươi! Ngươi chắc là chưởng quầy nơi này? Ngươi giải quyết việc này cho chúng ta!” Nữ tử mặc thân hồng y xinh đẹp nghe chỉ còn lại gian phòng liền chỉ vào trung niên nam nhân mập mạp trong quầy thể hiện bản tính tiểu thư càn quấy .

      “Tiểu nhị, dẫn đường.” Thanh Y lạnh lùng ra tiếng. Nơi này rất ầm ĩ, chủ tử vất vả mới ngủ , bị loại nữ tử này đánh thức rất đáng .

      Chưởng quầy cảm thấy khó khăn nghe được thanh Thanh Y, sau khi nhìn nhìn các nàng liếc mắt cái khỏi trước mắt sáng ngời, đối với hai nam một nữ mới tiến vào mặc y phục thượng đẳng : “Nếu các vị cùng này vài vị đây thương lượng để các nàng chừa lại gian phòng?” Dù sao các nàng cũng là ba người, hai nữ ngủ cùng nhau cũng sao, cứ như vậy vài vị khách nhân này cũng rồi, bạc a, trăm ngàn lần đừng bay mà.

      “Này! Các ngươi để lại gian phòng cho chúng ta, chúng ta ra giá gấp đôi cho các ngươi.” Nữ tử đã quen được cha mẹ sủng ái như là ở nhà mình kiêu căng mở miệng với Thanh Y. Nhìn Thanh Y từ xuống dưới, sau khi nhìn đến dung nhan giảo mĩ của Thanh Y liền ghen tị thôi, lớn lên đẹp phải nàng sai nhưng nàng khiến cho Phong ca ca chú ý chính là sai lầm của nàng rồi. Nàng vừa mới rất ràng thấy được tầm mắt Phong ca ca dừng lại trong chốc lát ở người nàng.

      Chờ mãi thấy Thanh Y cũng để ý nàng, trong lòng hồng y nữ tử lại càng giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận, muốn phát tác với Thanh Y : “Ngươi…”

      “Kiều Kiều! được vô lễ!” nam tử áo lam tuấn bên cạnh nàng nhìn thấy nàng chuẩn bị bộc phát tính tình đại tiểu thư lập tức ra tiếng quát mắng.

      “Muội…” Bị huynh trưởng quát lớn hồng y nữ tử vừa định chút gì nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của liền cam lòng ngậm miệng.

      Thấy nàng im lặng, nam tử nhìn về phía Thanh Y, nét mặt tuấn biểu lộ chút tươi cười xin lỗi, giọng thuần hậu tràn ra trong miệng: “Thỉnh vị nương này tha thứ xá muội vô lễ, tại hạ Liễu gia bảo – Liễu Chính, đây là xá muội Liễu Kiều Kiều, đây là bằng hữu tại hạ Trác Phong. Gia muội từ bị gia phụ gia mẫu làm hư, hiểu chuyện, thỉnh các vị thứ lỗi, đừng để trong lòng.”

      có gì.” Thanh Y lạnh lùng ra, mà lão nhân ở bên đông nhìn cái tây nhìn cái hoàn toàn đặt mình ra ngoài.

      “Đa tạ nương, tại hạ có thể thỉnh nương để lại gian phòng cho chúng ta được ? tại sắc trời tối muộn, chúng ta cũng bởi vì nhà trọ khác đều chật cứng người mới tới đây, thỉnh các vị giúp đỡ.” Vẻ mặt Liễu Chính thành khẩn nhìn về phía Thanh Y.

      “Đúng vậy đúng vậy! Rất nhiều người đều là vì Đại hội võ lâm mà đến, các nhà trọ ở đây đương nhiên đều chật người !” Chưởng quầy ở bên gật đầu .

      “Ưmm… ồn ào.” Thanh buồn ngủ nỉ non ở trước ngực Thanh Y vang lên.

      “Ai nha, ngươi rốt cục cũng tỉnh?” Vốn dĩ lão nhân còn nhìn chung quanh nghe được thanh của nàng ánh mắt liền sáng lên lập tức tới.

      “Chuyện gì?”

      có việc gì, chủ tử, có người muốn chúng ta để lại gian phòng.”

      “… Nga, vậy Thanh Y, đêm nay ngươi ngủ cùng ta , ăn cơm thì gọi ta.” Trầm mặc trong chốc lát, cái giọng buồn ngủ của Vân Khinh lại thản nhiên truyền đến.

      “Được. Chúng ta để lại gian phòng cho bọn , dẫn đường.” Thanh Y lãnh đạm .

      “Được được được! Tiểu nhị còn mau mang các vị khách quan tới phòng của bọn họ phòng! Còn thất thần cái gì!” Chưởng quầy nghe được Thanh Y phân phó lập tức gật đầu, như vậy là tốt nhất, tốt nhất rồi, bạc chạy mất nha. Chưởng quầy cười đến vô cùng sáng lạn vội vàng kêu tiểu nhị còn ngây ngốc đứng đó.

      “Ai! Hảo hảo, được rồi! Các vị khách quan mời theo ta, lầu thỉnh…” Tiểu nhị nghe được chưởng quầy nhà mình phân phó vội vàng gật đầu trả lời, tiếp đón vài vị lên lầu.

      “Đa tạ nương.”

      “Ai nha, như thế nào lại ngủ? Bồi lão nhân ta giải buồn ! Nếu được vậy ngươi để Tiểu Kim chơi với ta cũng có thể a, còn …” Lão nhân lầm bầm trong miệng đuổi theo Thanh Y.

      “Ca! Ca xem xem các nàng là có thái độ gì?! cái…” Nhìn thấy đám người Thanh Y rồi, Liễu Kiều Kiều ngậm một bụng hỏa lại xông ra cáo tráng với huynh trưởng.

      “Đủ rồi! Kiều Kiều, đừng náo loạn! Nơi này phải Liễu gia bảo để muội hồ nháo, nếu phải các nàng hảo tâm nhường lại gian phòng, chúng ta chừng phải qua đêm bên ngoài đấy.” Liễu Chính trách cứ Liễu Kiều Kiều xong liền cũng quay đầu lại mà trực tiếp theo lên.

      “Liễu nương đừng nóng giận, Chính huynh cũng có đạo lý, chạy ngày đường cũng mệt nhọc vẫn nên trở về phòng hảo hảo nghỉ ngơi .” Huyền y nam tử ở bên hòa khí khuyên nhủ, sau đó liền đuổi kịp bạn tốt.

      Liễu Kiều Kiều nhìn bọn họ lên lầu, phẫn nộ chà chà chân, nổi giận đùng đùng theo lên, trong lòng càng thêm chán ghét Thanh Y. Đều là nàng ta làm hại nàng bị huynh trưởng mắng, đều là nàng ta làm hại nàng bị xấu mặt ở trước mặt Phong ca ca, về sau đừng để cho nàng đụng tới, nếu nàng liền … Hừ!

      ……

      Thanh Sơn lúc đó, một toà sơn trang sừng sững, khí thế nguy nga, nơi này là nơi các môn các phái đến tham gia Đại hội võ lâm. Trước đại môn uy nghiêm to lớn sắp xếp hai võ giả trang phục đệ tử đứng ở nơi đó nghênh đón võ lâm nhân sĩ các môn phái.

      quyền phái, chưởng môn đến!” Người trước cửa tiếp nhận thiệp mời của người tới, sau đó lớn tiếng báo lên.

      “Liễu gia bảo, Liễu thiếu chủ đến!”

      “Chưởng môn phái Nga Mi đến!”

      “Chưởng môn phái Võ đến!”

      “……” Người đến tham gia Đại hội võ lâm nối liền dứt tiến vào đại sảnh rộng mở trong Minh Kiếm sơn trang, cùng nhau hàn huyên tâm tình, biết cũng tụ cùng chỗ chuyện phiếm vài câu, trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

      “U Minh cung, Minh tôn đến!” Lời này vừa ra, trong đại sảnh vốn vô cùng huyên náo nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, im lặng ngay cả cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

      Mọi người quay đầu hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy người tới mặt đeo mặt nạ màu bạc, mặt có khắc hoa mạn đà la nở rộ xinh đẹp mà quỷ dị, thấy dung mạo, chỉ lộ ra đường cong khuôn mặt cực đẹp, bạc môi gợi cảm mê người ôm lấy chút tươi cười tùy ý, quần áo màu đen, trường bào đỏ sậm tương biên bao bọc lấy dáng người thon dài, người tràn ngập hơi thở mê muội tà mị, làm cho người ta kính sợ đồng thời lại nhịn được dụ hoặc muốn trầm luân.

      Bên cạnh tử y nam tử cũng đồng dạng vĩ đại, khuôn mặt tuấn tú, môi vi câu, cả người tản ra cỗ khí chất tà mị, phía sau còn theo hai nam tử cũng đeo mặt nạ.

      “Ngục Cung, Ngục chủ đến!” Ngay tại lúc mọi người lặng im biết nên nói cái gì, thông báo lại lần làm cho mọi người ồn ào lên.

      Ngục chủ này rốt cuộc là thần thánh như thế nào a? chỉ có người gặp qua gương mặt thật của ‘’, mà thực lực Ngục Cung còn tương xứng với U Minh cung? Trong đại sảnh có chút xôn xao, đám đều nhìn về phía cửa, tò mò ngớt đối với vị Ngục chủ chưa bao giờ lộ diện này.

      Tĩnh, tĩnh đến hô hấp cũng cẩn thận! Tĩnh, tĩnh ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được ràng! đôi mắt chớp cũng chớp nhìn nam tử áo trắng kia chầm chậm từ cửa tới.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 38: Sư phụ
      Editor: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Trường bào màu bạc thêu viền màu trắng, mái tóc như mực dùng cây trâm màu bạc cài lên nửa, nữa mái tóc mềm mại rơi xuống, mặt nạ che nửa khuôn mặt của nàng, biết là đẹp hay xấu, nhưng nhìn da thịt lộ ra của nàng cũng có thể phải người xấu, da thịt trắng như tuyết đầu mùa, trong suốt có chút vầng sáng, môi đào mê người.

      Đôi mắt giống như hắc bảo thạch tản ra tia sáng lạnh nhạt, hình như có gì có thể khiến ánh mắt của nàng gợn sóng, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu linh hồn của mỗi người, làm cho người ta ở trước mặt nàng chỗ nào che giấu được, nếu nhìn kỹ, lại giống như vực thẳm thấy đáy, dụ dỗ người ta tự chủ được mà xem xét nội tâm của nàng, làm cho mọi người giống như lạc.

      Lúc này, trong đại sảnh tĩnh lặng như tờ, ngay cả thời gian cũng giống như bị đình chỉ tại thời khắc này, mọi người như là bị người điểm huyệt đứng yên si ngốc tại chỗ nhìn thiên tiên hạ phàm vào đại sảnh, trong lòng khỏi sợ hãi than: ra Ngục chủ của Ngục Cung phong hoa tuyệt đại như vậy, đạm mạc giống như tiên trời!

      Nàng như vậy, càng làm bọn họ tò mò dung mạo của Ngục chủ ra sao mà có dáng vẻ như thế, ở đây mọi người chỉ lo tìm tòi nghiên cứu Ngục chủ, bất luận kẻ nào nhận thấy được khi Minh tôn nhìn thấy Ngục chủ trong mắt kia chợt lóe lên dị sắc rồi biến mất, đôi mắt u nhìn Ngục chủ càng ngày càng thâm trầm, bất động thanh sắc gắt gao tập trung vào nàng, giống như muốn hút nàng vào trong đó.

      Chỉ thấy trầm ổn đến trước mặt của nàng, hơi hơi cúi đầu cứ như vậy nhìn nàng hề chớp mắt.

      Trong đại sảnh, mọi người nhìn động tác của Minh Tôn, trong lòng nhịn được đoán thầm: chẳng lẽ Minh tôn biết Ngục chủ sao? Hay là bởi vì thế lục của Minh tôn và Ngục chủ tương xứng nhau…? Dù sao thế lực của người ta cũng thua , núi làm sao có thể có hai hổ? Cũng cùng nhau đến?…

      Mọi người ở đây tròng lòng đều khẩn trương ngừng suy đoán, đột nhiên tiếng hùng hậu từ bên trong truyền ra: “Hoan nghênh các vị đến tham gia Đại hội võ lâm. Các vị đường vất vả, Phùng mỗ sai người chuẩn bị tốt sương phòng cho các vị, các vị chắc hẵn mệt mỏi rồi? Trong phòng chuẩn bị tốt nước tắm và đồ ăn, mọi người đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, mời…”

      Nam tử trung niên mặc mãng bào ám sắc bước trầm ổn về phía mọi người, tiếng dũng mãnh lập tức đánh vỡ khí yên tĩnh trầm trọng trong đại sảnh, làm dịu cảm xúc khẩn trương của mọi người.

      “Đúng đúng đúng! Vẫn là Phùng Trang chủ chu đáo.” Nam tử trung niên vừa xong, lập tức có người cũng lên tiếng, khí quỷ dị này là làm cho người ta chịu nổi!

      “Ách… Đúng vậy đúng vậy! Ai nha, đường xóc nảy lão nhân ta xương cốt đều đau nhức như đòi mạng! nên nên a, ta muốn nghỉ ngơi.” vị lão giả thoạt nhìn gầy trơ cả xương mở miệng oán giận , xong liền vội vàng theo hạ nhân rời khỏi đại sảnh.

      “Ách, đúng vậy đúng vậy! Thắt lưng của ta cũng được rồi, ai nha, lớn tuổi chính là như vậy chịu nổi ép buộc a!…” lão giả khác cũng vội vàng cảm thán .

      “Đúng vậy đúng vậy…”

      “Ừ…”

      “Ai a, chạy ngày đường, ta cũng phải nghỉ ngơi cho tốt…”

      “Đúng vậy đúng vậy, nhanh ! Chúng ta đến nơi khách điếm đều có người ở, làm hại lão tử ăn ngủ ở đầu đường! tại mệt chết rồi…” Ngay sau đó, trong đại sảnh mọi người lên tiếng để lấy cớ rời , trong lúc nhất thời, trong đại sảnh cũng còn lại nhiều người.

      Cuối cùng đôi mắt Cung Mạch Khiêm thâm ý liếc mắt nhìn Vân Khinh cái, liền xoay người rời khỏi đại sảnh, từ đầu đến cuối mặt Vân Khinh đều là biểu tình lạnh nhạt. Nàng nhanh chậm theo hạ nhân vào phòng an bài cho bọn họ, Thanh Y theo sát ở phía sau, duy nhất chỉ thiếu lão nhân ồn ào ở bên cạnh các nàng.

      ……

      “Ngươi có thấy Ngục chủ kia có cảm giác quen thuộc ?” Vào nhà Phong Nhiễm Tuyệt nhịn được nghi hoặc mở miệng hỏi, mặt nhăn lại, trong đầu suy tư có phải mình gặp qua Ngục chủ rồi hay ?

      “Đúng vậy, rất quen thuộc, hơn nữa ngươi cũng gặp qua ‘’rồi.” Ngồi ở bên Cung Mạch Khiêm nhàn nhã nhấp miệng trà, nhanh chậm , ánh mắt lóe lên ý vị thâm trường, khóe miệng gợi lên chút ý cười hàm xúc .

      ? Ta gặp ‘’ rồi sao?” thể nào? Người đặc biệt như vậy nếu y gặp qua hẳn có ấn tượng rất sâu sắc, quên mới đúng? Nghe được lời của bạn tốt, Phong Nhiễm Tuyệt càng thêm rối rắm, Ngục chủ này rốt cuộc là ai?

      nghĩ ra, rối rắm đau đầu quá. Phong Nhiễm Tuyệt mở miệng hỏi bạn tốt: “Ngục chủ này rốt cuộc là… Ai?!” Đột nhiên, Phong Nhiễm Tuyệt ánh mắt trở nên lợi hại bắn về phía ngoài cửa sổ.

      “……”

      “Các hạ là muốn tại hạ tự mình mời ngươi ra sao?”Tay Phong Nhiễm Tuyệt đặt bàn bất động thanh sắc hơi hơi dùng sức, thầm nắm chén trà trong tay, tầm mắt nhìn chằm chằm hướng đó, ngay tại thời điểm y chuẩn bị ra tay ….

      “Hừ hừ! Chẳng lẽ lão nhân ta đến xú tiểu tử nhà ngươi nên tự mình đến mời ta sao?!” Chỗ tối, lão nhân tinh thần hưng phấn tự nhiên xuất trước mặt bọn họ, tiếng hàm chứa chút tính trẻ con, trừng mắt tức giận liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phong Nhiễm Tuyệt. Đây chẳng phải là lão nhân ‘mất tích’ bên cạnh Vân Khinh sao?

      “Ách, đương nhiên là phải! Đương nhiên là phải! Hắc hắc, ta nghĩ tới là Vân lão nhân ngài a! Ha ha…” Nhìn thấy lão giả xuất trước mặt y, Phong Nhiễm Tuyệt vội vàng gật đầu đúng, lão nhân trước mắt này chỉ là bề ngoài lớn tuổi thôi chứ kỳ nội tâm mười phần vẫn là tính trẻ con. Lão giả còn đem y làm ‘vật’ tiêu khiển, khi nhàm chán chỉ cần nhớ lại lúc trước lão ngoan đồng thường thường dùng dược chỉnh y, y lại nhịn được mà lòng chua xót! Ai… Y sống là bi kịch!

      “Sư phụ, người tha thứ cho Tuyệt , cũng biết người ở bên ngoài nghe lén lại là người.” Ở bên, Cung Mạch Khiêm ôn hòa , mặt ngoài là khuyên lão giả cần tức giận, thực tế là ám chỉ người nào đó làm ‘chuyện xấu’, Phong Nhiễm Tuyệt chính tai nghe được.

      “Cái gì, nghe lén cái gì?! Ta, ta ở nơi này tắm nắng được sao?!” Vân Y Tử bị trúng mặt đỏ tai hồng cãi lại, chính mình thừa nhận bản thân vừa mới nghe lén bọn họ chuyện.

      Phong Nhiễm Tuyệt ở bên nghe xong liền dùng sức nghẹn cười, phốc… Tắm, tắm nắng? Khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ trời quang mây trôi, thời tiết cuối thu này lão nhân gia người tắm nắng cái gì? Nhưng mà, y cũng ngốc đến hỏi, nếu chọc lão thẹn quá hóa giận lão khẳng định để mình có ngày lành.

      “Đúng, sư phụ người cái gì cũng được.” Cung Mạch Khiêm bày ra dáng vẻ đồ nhi ngoan ngoãn làm cho Vân Y Tử trừng mắt vừa lòng gật gật đầu, việc này đáp tệ nha.a

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 39: Có nhớ ta hay ?
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      “Xú tiểu tử kia, đừng tưởng rằng lão nhân ta già nhìn thấy ngươi cười trộm! Hừ hừ!” Thấy Phong Nhiễm Tuyệ cố gắng nhịn cười , Vân Y Tử tức giận hừ hừ.

      “Khụ khụ, có! Tuyệt đối có! Trời đất chứng giám! Ta vừa rồi tuyệt đối là nhìn thấy lão nhân ngài cho nên quá vui vẻ!” Nghe Vân Y Tử , Phong Nhiễm Tuyệt giả ý ho khan hai tiếng, nhịn cười, vẻ mặt đứng đắn , biểu tình kia cần bao nhiêu thành khẩn liền có bấy nhiêu thành khẩn!

      “Hừ hừ, hôm nay so đo với xú tiểu tử ngươi.” Vân Y Tử nghiêm mặt đối Phong Nhiễm Tuyệt tức giận hừ hừ, ngược lại lại biến trở về kia bộ dáng lão ngoan đồng, vẻ mặt hưng phấn tiến đến trước mặt Cung Mạch Khiêm, giọng điệu mang theo hưng phấn mà hỏi : “Thế nào thế nào? Ngươi cảm thấy cái oa nhi kia thế nào?”

      “Cái gì oa nhi? Oa nhi nào?” đầu đuôi hỏi câu, bọn họ nào biết oa nhi trong miệng lão là ai? Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực hỏi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn Vân Y Tử.

      “Ai nha, chính là cái Ngục chủ kia đó! Ngu ngốc!” Vân Y Tử bộ ‘ngươi là ngu ngốc’ liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt.

      “Ta…” Ngu ngốc? Y làm sao ngu ngốc chứ ?! Có kẻ nào lớn lên ngọc thụ lâm phong giống y, tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy… mà lại ngu ngốc sao???… Vô tội bị mắng là ngu ngốc, Phong Nhiễm Tuyệt im lặng nói, trong lòng bi phẫn a… Nhưng lại dám phát tác với lão gia tử, đành phải ở trong lòng ngừng an ủi chính mình, mặc niệm: Ta là người nhã nhặn! Ta tôn lão, ta ấu. Ta là người nhã nhặn, ta tôn lão, ta …

      “Thực tồi…” Cung Mạch Khiêm ôn hòa ca ngợi , gợi lên khóe môi, nhìn qua tâm tình tốt lắm.

      “Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha… Ta cũng hiểu được tồi! Oa nhi kia quả thực rất hợp khẩu vị của lão nhân ta! Cho nên ta quyết định đem nàng bắt trở về!” Vân Y Tử nghe được đồ đệ mình ca ngợi Ngục chủ, mặt cười đến nở hoa, còn lý tưởng hào hùng quyết định.

      “……” Cung Mạch Khiêm nghe được vậy cũng thêm gì, chính là trong mắt lên tia hứng thú nồng đậm, nghĩ tới mèo con cùng sư phụ rất có duyên, còn suy nghĩ khi nào mang mèo con gặp sư phụ lão nhân gia đây, nghĩ tới bọn họ cũng chạm mặt …

      “A… Kỳ ta rất muốn biết lão gia tử người là như thế nào nhận thức cái vị Ngục chủ kia vậy?” Phong Nhiễm Tuyệt ở bên chần chờ mở miệng. Y rất ngạc nhiên …

      “Nói ra thì rất dài! Ta lúc đó…” Vừa nghe đến vấn đề này, Vân Y Tử liền kích động! Tiến đến trước mặt Phong Nhiễm Tuyệt bắt đầu cùng y nói quá trình quen biết Vân Khinh.

      Phong Nhiễm Tuyệt chăm chú nghe, hai người cũng chưa chú ý tới Cung Mạch Khiêm đã còn ngồi ở thượng vị, biết từ khi nào lặng yên tiếng động ly khai, chỉ có chén trà bàn kia còn lẳng lặng tản ra dư ôn…

      ……

      Vân Khinh vừa tắm rửa mặc quần áo xong, cái bóng đen đột nhiên xuất ở trước mặt nàng, đợi nàng nhìn là ai cũng rơi vào ôm ấp ấm áp của người nọ. Vân Khinh ngửi được hương cỏ xanh thoang thoảng người hắn, nhẹ cọ cọ trong ngực, lời nỉ non từ trong môi đào tràn ra: “Ta thực nhớ*…”

      Nghe như thế, nội tâm Cung Mạch Khiêm liền bị kích động, độ cong khóe miệng ngừng giơ lên, trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn thiên hạ ngày nhớ đêm mong trong lòng mình.

      Rời khỏi nàng mới vài ngày, tâm tự chủ sẽ nhớ đến nàng, trong đầu ngừng ra thân ảnh của nàng, cảm giác mỗi phân mỗi giây đều là dài lâu như vậy, gian nan như vậy, tại giờ khắc này lại hy vọng mỗi giây đều có thể dài như cả thế kỷ.

      Nghe tiếng nàng chuyện, loại cảm giác tên là vui sướng nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim hắn, lan ra khắp toàn thân hắn, mèo con của hắn đã bắt đầu nhớ sao? Đây có phải là hắn đã tiến về phía trước thêm một bước hay ? Ha ha…

      Nhưng lời nói tiếp theo của Vân Khinh như gáo nước lạnh dội thẳng vào sự kích động của hắn. Khoé miệng nàng khẽ cong ra chữ: “… Ngủ…”

      (*Vy:tiếng Trung nguyên gốc là ‘tưởng” nhưng từ này có nhiều nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ…nên Khiêm ca hiểu nhầm tỷ nhớ ca nhưng tỷ lại muốn ngủ ~~ ca ăn dưa bở rồi.)

      xong liền nhắm mắt lại chuẩn bị đánh giấc, mấy ngày nay nàng ngủ nhưng thực an ổn, quả nhiên chỉ cần ngửi được mùi hương quen thuộc, ở trong lồng ngực ấm áp của hắn cơn buồn ngủ liền ập tới.

      Cung Mạch Khiêm bất đắc dĩ nhìn nàng, cánh tay ôm nàng khẽ siết chặt coi như trừng phạt nàng, thể hiện cảm xúc bất đắc dĩ của hắn.

      “Ưm… ưm?” Càng ngày càng buồn ngủ, Vân Khinh ngẩng đầu mở hai mắt mông lung, mê mang nhìn nam tử tuấn dật ôm chặt mình .

      Nhìn thiên hạ trong lòng đáng đến cực điểm, ánh mắt bất đắc dĩ của Cung Mạch Khiêm dần dần trở nên nóng rực, nhịn được cúi đầu hôn lên đôi môi đào như chờ hắn tới hái kia, hơi thở nam tính mãnh liệt vây quanh Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm mềm hôn cánh môi ngọt ngào của nàng.

      “Ưm…”

      Cung Mạch Khiêm khẽ cắn cắn cánh môi hồng nhuận của Vân Khinh, liếm nhẹ vành môi của nàng, thanh khàn khàn tràn ra: “Có nhớ ta hay ? Hả?” con ngươi đen thâm u giống như muốn đem nàng hút vào trong vậy.

      “… Có…” Vân Khinh bị hơi thở nam tính bao vây lấy nhẹ nhàng hồi đáp, có ôm ấp ấm áp cùng mùi hương đặc biệt của hắn nàng mất ngủ, đây cũng xem như là nhớ

      Nghe được câu trả lời của nàng, bạc môi dán nhẹ cánh môi nàng đột nhiên hôn xuống, che lại môi đào mê người, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt xâm nhập miệng nàng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng dây dưa dẫn dắt nàng cùng hắn giao triền, nhiệt liệt mà cuồng tứ, làm cho Vân Khinh có chỗ để trốn, chỉ có thể trúc trắc đáp lại , cử động theo .

      Cung Mạch Khiêm cảm giác được Vân Khinh đáp lại biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu nóng bỏng, ôn nhu ôm chặt nàng, cho đến khi Vân Khinh dần dần cảm giác được chính mình sắp thể thở được, Cung Mạch Khiêm mới thể buông tha mà rời khỏi cánh môi của nàng. Nhìn môi đào bị hôn đến sưng đỏ liền cười khẽ, ha ha… thích nàng giống như lúc này, quả thực vô cùng mê người.

      “Ngươi, ngươi bắt nạt ta.” Như vậy nàng làm sao có thể ngủ?! Vân Khinh thở dốc , hai má đỏ ửng cùng đôi mắt ngập nước đầy vẻ phong tình, như vậy thấy thế nào cũng giống như nàng làm nũng với Cung Mạch Khiêm.

      “Ha ha… Là vi phu phải, vì bày tỏ thành ý tâm chân thành xin lỗi của vi phu, vi phu liền ngoan ngoãn để cho nàng bắt nạt lại .” Cung Mạch Khiêm nghe Vân Khinh lên án, khỏi cười khẽ ra tiếng, thanh khàn khàn từ tính tràn ra, làm cho người ta nghe đều nhịn được muốn mê hãm ở bên trong.

      đợi Vân Khinh phản ứng lại, Cung Mạch Khiêm lại hôn lên môi đào làm cho muốn ngừng mà được, tuy nhiên, lần này có mãnh liệt như vừa rồi, mà là mềm cùng tinh tế, lời Vân Khinh muốn đều bị nuốt hết vào trong miệng, chỉ có thể hóa thành tiếng nỉ non.

      Cung Mạch Khiêm dần dần dời khỏi môi nàng, ngậm lấy vành tai đáng của Vân Khinh, hơi thở ấm áp dán ở bên tai khiến cho nàng hơi hơi run rẩy, ý cười trong mắt Cung Mạch Khiêm càng đậm, khiêu khích khẽ cắn mút vành tai khéo léo của nàng…

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 40: Luận võ bắt đầu
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      (Băng: Xém có H thôi nha….. :)/ Vy: Khiêm ca muốn ăn nhưng vẫn còn muốn làm quân tử nên.. ai u, thôi đành bỏ thịt tìm chay a !!! ))

      Trong thư phòng, “Ưm…ân…” Thân thể Vân Khinh khẽ run, thanh mềm mại mị hoặc nhịn được từ miệng nàng tràn ra.

      Mắt Cung Mạch Khiêm hàm chứa ý cười hôn từ vành tai trắng mịn từ từ xuống, vừa lòng khi cảm nhận được thân thể nàng bởi vì mẫn cảm mà run rẩy, hơi thở ấm áp phun da thịt trắng nõn trơn mềm của nàng, cánh môi ẩm ướt kề sát khẽ hút, da thịt của nàng liên tiếp để lại các dấu ‘dâu tây’ rất ái muội, tiếp theo lại chậm rãi xuống, hôn xương quai xanh của nàng, khẽ hút, khẽ cắn…

      Trong khí tản ra mùi ái muội, biết có phải do bọn họn hay mà nhiệt độ xung quanh cũng trở nên ấm. Cung Mạch Khiêm đột nhiên dừng lại, chui đầu vào cổ Vân Khinh thở gấp.

      Chết tiệt! Ban đầu là muốn trừng phạt mèo con chút, kết quả mùi vị nàng quá tốt muốn ngừng mà được, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể khống chế được bản thân mà “ăn” nàng ở đây mất. Ngửi được mùi thơm ngát từ người Vân Khinh tỏa ra sau khi tắm hạ thân sớm sưng lên, trừng phạt được nàng ngược lại chính mình chịu tội. Haizzz… tiểu nữ nhân này luôn làm cho thua trong tay nàng nha.

      Cảm nhận được phía dưới có vật gì chỉa vào hạ thân của nàng, Vân Khinh cảm thấy thoải mái di chuyển.

      “Tê — ngươi tiểu tinh này! nên lộn xộn, mèo con, nàng cũng muốn tại đây bị ta ăn chứ?” Hạ thể ma sát thoải mái làm cho Cung Mạch Khiêm liều mạng chịu đựng hung hăng hít hơi, ôm chặt thiên hạ an phận trong lòng lên tiếng cảnh cáo.

      Nghe được lời của ,Vân Khinh ngoan ngoãn nằm yên, lẳng lặng tựa vào trước ngực nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của , trong lòng có loại cảm giác rất an tâm, cảm giác giống như chỉ cần có ở bên người nàng việc gì cũng cần lo lắng, có thể thả lỏng chính mình.

      lúc sau, Cung Mạch Khiêm vận khí bức lui nguồn nhiệt tập trung tại hạ thân, bình tĩnh trở lại liền ôm lấy Vân Khinh đến bên giường, cởi áo khoác của hai người rồi nằm giường. Vân Khinh tự chủ được nằm sát bên người gối đầu lên vòm ngực rộng lớn của nặng nề vào giấc ngủ.

      “Ha ha…” Nhìn Vân khinh trong lòng giống con mèo , đôi mắt Cung Mạch Khiêm tràn đầy nhu tình đến có thể chìm chết người. Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng xuống, ánh sáng nhu hòa làm cho khuôn mặt tuấn dật của Cung Mạch Khiêm càng thêm nhu hòa, càng thêm xuất trần.

      Nhìn vẻ mặt ngủ say của Vân Khinh, trong lòng Cung Mạch Khiêm cảm thấy vô cùng sung sướng, vô cùng thỏa mãn, cứ ôm lấy nàng như vậy giống như có được toàn thế giới, vừa vui sướng vừa thỏa mãn để nàng nhớ lâu, hận thể đem nàng vĩnh viễn trói lại bên người, dung nhập vào xương cốt của .

      Cung Mạch Khiêm nâng tay phải lên vuốt ve khuôn mặt ngủ của nàng, cái trán, lông mi, mắt, mũi, môi đào… Mỗi thứ đều hàm chứa thâm tình, nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng, trong hoàng cung bị ‘bắt gian tại trận’ lại gặp nhau, đến bây giờ lại biết nàng có thân phận khác, Ngục chủ nha…

      Điều làm giật mình là khi Ngục Cung nổi lên thời điểm này nàng bao nhiêu tuổi? Bảy tuổi? Hay là tám tuổi? Mèo con là thời điểm đó lên làm Ngục chủ? Là như thế nào trở thành Ngục chủ? Có rất nhiều nghi vấn lên trong đầu Cung Mạch Khiêm, mèo con của rất thần bí nha, nàng là quyển sách thần bí ngừng hấp dẫn , làm cho càng xem lại càng muốn xem đến hết, vô cùng mong đợi để biết nội dung ở phía sau là gì? Để hoàn toàn hiểu nàng, có được nàng …

      từng tin vào tình , bởi vì sinh ra trong gia đình đế vương từ tiếp xúc với rất nhiều người hiểm giả dối, cũng thấy nhiều mưu quỷ kế. Nữ nhân hậu cung đều như thế, nghĩ hết tất cả biện pháp đùa giỡn hết mọi thủ đoạn để bò lên vị trí cao hơn, hưởng thụ càng nhiều vinh hoa phú quý.

      Kể từ khi nhìn thấy mèo con đến nay, cặp mắt đen độc đáo chôn sâu vào đáy lòng của , gạt được, ở trong phòng có thể nhận ra nàng là bởi vì nàng có đôi mắt ‘tuyệt vô cận hữu’ (có hai) và khí chất người nàng ai có thể bắt chước được, linh hoạt kì ảo tuyệt mỹ đạm mạc nhưng lại xuất trần, giống như nàng thuộc về nơi này, thuộc về nhân gian.

      khắc kia, đột nhiên thiếu chút nữa liền ức chế được muốn lên đem nàng trói bên người mình, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, chạm vào thân thể của nàng mới có thể an tâm, và cho đến khi đến gần nàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt người nàng tim của mới dần dần ổn định lại.

      Cung Mạch Khiêm nhàng ôm chặt lấy Vân Khinh, dịu dàng, là sợ nàng tỉnh, ôm chặt, là sợ mất nàng.

      Trong khí tràn ngập ấm áp, rất ôn nhu…

      Hôm sau,

      Thanh Y đến kêu Vân Khinh dậy, Cung Mạch Khiêm sớm rời , hai người vào quảng trường, mỗi người đều ngồi ở vị trí an bài chờ đại hội bắt đầu. Cũng biết có phải trùng hợp hay , vị trí của Vân Khinh vừa vặn được an bài bên cạnh Cung Mạch Khiêm. Vân Khinh nhanh chậm đến ngồi xuống, hai người cứ tiếng động như vậy, giống như là biết nhau.

      Mọi người thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ bên trong ánh mắt kia lóe lên suy đoán, trong lúc nhất thời xung quanh tràn ngập cỗ khí quỷ dị, mãi cho đến khi nam tử trung niên mặc mãng bào lên lôi đài cất tiếng , lúc này mọi người mới rời lực chú ý qua đó.

      Chỉ thấy mặt tươi cười tiêu sái đến chính giữa lôi đài, tiếng hùng hậu thông qua nội lực vang vọng toàn bộ quảng trường: “Ha ha… Hoan nghênh các vị đến đây tham gia Đại hội võ lâm lần này, cũng cám ơn các vị mến Phùng mỗ, đề cử Phùng Chấn Quan ta làm chủ trì lần này. Phùng mỗ cũng nhiều lời nữa, trước tiên Phùng mỗ quy tắc của Đại hội võ lâm lần này, phàm là người mười lăm tuổi, bất luận là nam hay nữ đều có thể tham gia tranh cử. Tỷ võ là mọi người lên lôi đài tỷ thí với nhau, rớt xuống lôi đài là thua, quy tắc tỷ võ là thi đấu loại, đầu tiên là năm mươi người lên tỷ thí chọn ra hai mươi lăm vị thắng, hai mươi lăm người này típ tục tỷ võ đấu loại… Cứ như vậy, người cuối cùng đứng võ đài chính là võ lâm minh chủ của chúng ta. tại, luận võ bắt đầu!”

      Phùng Chấn Quan vừa xong, ít môn phái dẫn đầu lên lôi đài, đợi cho có người lên lôi đài luận võ có thể bắt đầu.

      Rất nhanh, võ đài rộng lớn đứng ít võ giả, qua nhiều lần xác nhận Phùng Chấn Quan rốt cục tuyên bố luận võ chính thức bắt đầu.

      Mấy vòng đầu cũng có gì hay, chỉ là ít vô danh tiểu tốt muốn có danh tiếng nên mới lên, cao thủ chân chính đều xuất ở vòng đầu mà là những vòng sau mới ra tay.

      Nhưng vẫn có nhiều người ôm tâm lý may mắn để luận võ, nếu có thể lọt vào hai mươi người cuối cùng vậy về sau giang hồ cũng có thể có địa vị khác, có danh tiếng ở võ lâm cũng dễ lăn lộn hơn, cũng có người dám khi dễ ngươi, cho nên bọn họ cho dù biết năng lực của bản thân nhưng vẫn cam lòng, đến tham gia náo nhiệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :