1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31: Hương vị thế nào?
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      “Vương gia, thuộc hạ trở lại, Phong thiếu”

      Ngay tại thời điểm Phong Nhiễm Tuyệt bi phẫn thôi, giọng như thiên vang lên, Phong Nhiễm Tuyệt thấy người tới kích động hai mắt lòe lòe tỏa sáng, đôi ‘mắt sói’ bắn thẳng đến người tới, trong lòng kích động thôi hò hét: Huynh đệ a! Ngươi chính là cứu tinh của ta! Là ông trời nghe được lời khẩn cầu hèn mọn của ta cho nên phái ân nhân tới cứu mạng đây mà!

      Mạc Ngôn vừa tiến vào lương đình liền nhìn thấy mắt Phong Nhiễm Tuyệt lộ ‘ý sói’ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng có chút mạc danh kỳ diệu, Phong thiếu đây là làm sao vậy? chỉ mới ra ngoài làm chút việc thôi mà? Như thế nào vừa về đến Phong thiếu lại dùng ánh mắt nóng cháy như vậy nhìn ? Nhớ như vậy sao?

      “Cái kia, Mạc Ngôn ngươi trở lại! Ha ha, nào nào nào, là vất vả cho ngươi rồi, ngồi, ngồi, ngồi .” Phong Nhiễm Tuyệt cười đến vẻ mặt nhiệt tình tiếp đón Mạc Ngôn lúc này hiểu ra sao, đợi cự tuyệt y ấn bờ vai của làm cho phải ngồi xuống trước bàn.

      Nhìn Phong Nhiễm Tuyệt nhiệt tình còn có chút nịnh nọt như vậy, Mạc Ngôn càng cảm thấy mờ mịt, trong lòng bỗng dâng lên cỗ cảnh giác, thân thể gồng lên, phòng bị nhìn Phong Nhiễm Tuyệt : “Phong thiếu, ngươi phải là có chuyện gì muốn ta giúp ngươi làm chứ?” Cho nên mới đột nhiên đối với nhiệt tình như vậy?“

      có a! Ta có thể có tình gì kêu ngươi làm ?” Phong Nhiễm Tuyệt tự nhiên trả lời .

      “Vậy ngươi như thế nào đột nhiên, đột nhiên đối với ta tốt … như vậy?“ tiếp đón ngồi xuống để cho nghỉ ngơi, trước kia y cũng làm như vậy.

      “Chẳng lẽ trước kia ta đối với ngươi tốt sao?“

      có, chỉ là hôm nay ngươi quá … nhiệt tình.“

      “Ách… Ha ha… Phải ?” Phong Nhiễm Tuyệt cười gượng vài tiếng hỏi, hồi tưởng chút trước kia, hình như là chưa từng có, ách, đều do chính mình quá mức kích động , trăm ngàn đừng dọa chạy a! Bằng canh này y khẳng định phải uống rồi …

      Ở trong lòng cân nhắc xong, Phong Nhiễm Tuyệt liền nhanh chóng bào chữa, than thở : “Ai, ngươi xem, ta phát , trước kia đều là ta đối với ngươi tốt, cho nên ta rút kinh nghiệm xương máu quyết định muốn đối với các ngươi càng tốt hơn gấp bội! An ủi tâm hồn bị tổn thương ở chỗ Cung Mạch Khiêm của các ngươi! Làm thuộc hạ của quả dễ dàng a!” Luôn luôn phải cẩn thận chủ tử nhà mình tính kế, chút buông lỏng.

      câu này của Phong nhiễm Tuyệt nói trúng tiếng lòng của Mạc Ngôn, khiến cho nội tâm Mạc Ngôn đồng tình. Đúng! Phong thiếu nói quá đúng! Vương gia nhà bọn họ kỳ chính là người nham hiểm, tiếu lý tàng đao a! Vương gia trong mắt người đời là con ma ốm quyền lại thế, là ấm thuốc hai tay trói gà chặt, kỳ , ‘ tích dũng’ của Vương gia nhà bọn họ có ba ngày ba đêm cũng xong đâu!

      Cung Mạch Khiêm Thản nhiên ngồi ở kia mặt tuấn dật xuất trần vẫn giữ vẻ ôn nhuận như ngọc, tao nhã, nhíu nhíu mi, nhìn hai người Phong Nhiễm Tuyệt cùng Mạc Ngôn ‘thâm tình’ tướng vọng (đối đại thâm tình), xem ra hai người kia đối với quả có chút bất mãn a? Về phần Mạc Ngôn… Ừm… Là làm chủ tử có bao nhiêu quan tâm thuộc hạ, cho nên mới để cho bạn tốt có thể khiến cho tên Mạc Ngôn đồng cảm, vì bồi thường , bát canh gà này theo ý bạn tốt xử trí cũng tốt.

      Tâm tư Phong Nhiễm Tuyệt còn có thể nhìn ra sao? Y chắc chắn muốn Mạc Ngôn thay y làm kẻ chết thay ? Mạc Ngôn tận tâm hết sức với nhiều năm như vậy, vốn muốn giúp tên kia phen, nhưng là, nếu như cảm thấy làm thủ hạ của mình cũng dễ dàng, cảm thấy chủ tử này đủ quan tâm , như vậy để cho này bát canh gà hảo hảo an ủi .

      Đáy mắt lên tia dị quang, rồi Cung Mạch Khiêm lại bất động thanh sắc tiếp tục xem diễn.

      “Phong thiếu…“

      “Cái gì cũng đừng nữa, nào, bát canh này chính là thăm hỏi vất vả cần lao của ngươi! Uống nhanh , nếu nguội ngon.” Phong Nhiễm Tuyệt đem bát canh gà bàn kia đưa đến trước mặt Mạc Ngôn , mặt lộ vẻ hữu ái thúc giục .

      Mạc Ngôn nhìn bát canh gà trước mắt này trong lòng cảm động rối tinh rối mù, làm sao còn có thể phát khí tràn ngập cỗ hương vị bất thường, lập tức liền tiếp nhận bát canh gà kia, uống sạch giọt canh cũng thừa.

      “Ngươi cảm thấy canh này hương vị thế nào?” Nhìn bát tay Mạc Ngôn, Phong Nhiễm Tuyệt thầm thở ra hơi sau đó đầy mặt tươi cười hỏi.

      Bất giác trong miệng Mạc Ngôn hương vị thơm ngon tràn đầy lại ngấy, liền mở miệng bình luận: “Thực tồi a! Quả thực là miệng ngọt lưu hương, hương vị ngon mà ngấy, tay nghề này tồi, bất quá hương vị này giống như là đầu bếp trong phủ chúng ta làm a?…”

      Phong Nhiễm Tuyệt nghe Mạc Ngôn đánh giá ở trong lòng nhịn được ảo tưởng, nếu đến lúc đó biết canh gà mà vừa uống là Uyển Tư Tư tự tay hầm cho chủ tử hắn uống có biểu tình như thế nào? Phốc! Ha ha… Biểu tình kia khẳng định rất khôi hài! Nghĩ nghĩ, cái miệng của bất giác nhịn được cong lên, hai bên độ cong càng kéo càng lớn.

      Nhìn Phong Nhiễm Tuyệt lâm vào ảo tưởng cười đến vẻ mặt ‘ngu đần’, Mạc Ngôn dừng vấn đề trong miệng muốn hỏi, trong mắt lộ vẻ mạc danh kỳ diệu, hiểu ra sao, có chút chần chờ mở miệng hỏi: “… Phong thiếu… Ngươi… có việc gì chứ?”

      “Khụ khụ… có việc gì có việc gì! Ta là cao hứng thôi, ngươi thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!” Bị Mạc Ngôn gọi về thần trí, Phong Nhiễm Tuyệt ho khan hai tiếng, vội vàng , sợ khiến cho Mạc Ngôn cảnh giác sẽ hoài nghi cái gì, vì thế lập tức sang chuyện khác : “Chuyện của ngươi đều xong xuôi hết rồi chứ, có gì muốn với Khiêm ?”

      “A ! Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất, gần đây có người thầm điều tra U Minh Cung chúng ta, về phần người phía sau màn này là ai, cung nhân thăm dò, chờ bọn họ trở về mới biết được kết quả.” Bị Phong Nhiễm Tuyệt thành công sang chuyện khác, Mạc Ngôn nhớ tới tin tức mà chính mình vừa nhận được lập tức .

      “… Nếu như vậy chúng ta trở về Minh Cung.” Cung Mạch Khiêm nghe xong trầm mặc trong chốc lát rồi . Dù sao mèo con cũng ở trong phủ, nàng rồi vậy còn ở lại làm gì? Huống chi trong phủ còn có cái người mà muốn nhìn thấy.

      “A? Nga, Vâng!” Mạc Ngôn nghĩ tới Cung Mạch Khiêm sẽ như vậy nên có chút phản ứng kịp. Sau đó nghĩ đến bên trong phủ còn có cái vị ‘khách quý’ kia nên đành có chút chần chờ hỏi: “… Ách… Kia, vậy Uyển nương phải làm sao bây giờ?” Cứ như vậy để nàng ở trong phủ sao?

      “Nếu nàng thích ở nơi này như vậy tùy nàng , đến lúc chán nàng tự nhiên sẽ ” Sư phụ à, mặt mũi lão nhân gia ngài vẫn muốn cấp, phải sao?

      “……” Hai người nghe thấy vậy nhất thời hết chỗ rồi, vẻ mặt hắc tuyến, cái gì mà nàng thích ở nơi này? Nếu có ngươi ở trong này người ta cái nương gia sẽ ngàn dặm xa xôi, phong trần mệt mỏi chạy tới nơi này sao? Khiêm Vương phủ cũng phải địa phương ngắm cảnh ! Lại càng phải khách sạn dừng chân !

      “Như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi luyến tiếc sao?” Nhìn hai người , Cung Mạch Khiêm nhíu nhíu mi, rất cường đại cố ý vặn vẹo ý tứ của hai người kia.

      ! Thuộc hạ đương nhiên là chủ tử đâu thuộc hạ liền theo đó!” Sợ Cung Mạch Khiêm nghĩ muốn sau đó để lưu lại, Mạc Ngôn lập tức lắc đầu , đùa cái gì? Bắt làm chân giết người được! Nhưng bắt lưu lại đối mặt với cái vị Uyển nương ôn nhu nhược nhược kia quên ! Đến lúc đó cả ngày đuổi theo hỏi sư huynh ở đâu? điên mất thôi! Còn bằng giết cho xong!VY

      “Ta vẫn nên theo huynh đệ thôi! Lúc nào ?” Phong Nhiễm Tuyệt ra vẻ tất nhiên . đương nhiên có thể ràng đoán được tâm tư bọn họ, nghe được bạn tốt hỏi, Cung Mạch Khiêm cười ôn nhuận : “Đêm nay .”

      *๖ۣۜVy ๖ۣۜVy: Tỷ ấy sắp lộ thân phận rồi, các nàng hảo hảo chờ mong nha. !!!!

      Mà dạo này Vy suy nghĩ, ta có nên xét theo tiến độ comment của các nàng để post chương mới k nhỉ? Nếu truyện post được 1 ngày mà có 5 cmt trở lên ngày tiếp theo có 1 chương mới, 10 cmt trở lên có 2 chương mới. Chúng ta làm thử 1 tuần nhé. [​IMG] [​IMG] [​IMG] Mong các nàng tích cực cmt để ta có động lực beta truyện để post tiếp nhé. [​IMG] [​IMG] Iu Iu :-* :-* [​IMG] [​IMG]

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 32: Thực xin lỗi, chúng ta đánh cướp.
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Sáng sớm, Uyển Tư Tư tìm Cung Mạch Khiêm, đến Minh viện có, đến Tĩnh U viện tìm cũng có người, đành phải về phòng mình, đường Uyển Tư Tư buồn bực suy tư xem Cung Mạch Khiêm rốt cuộc đâu, vừa vặn nhìn thấy gã sai vặt đến, vội vàng tiến lên hỏi người nọ: “Vị đại ca này, tại sao thấy sư huynh? Huynh ấy ra ngoài rồi sao?”

      Người nọ nhìn Uyển Tư Tư, trả lời: “Uyển nương hỏi Vương gia sao? Hình như là đêm hôm qua người lại phát bệnh hàn, Mạc thị vệ đưa vương gia Mạc Trang tĩnh dưỡng rồi.

      “Vậy Phong công tử đâu?”

      “Phong thiếu sao? đương nhiên cũng rồi! Uyển nương ngươi muốn tìm ?”

      , phải, ta còn muốn hỏi, sư huynh khi nào vậy?”

      “Hình như là tối hôm qua? Việc này tiểu nhân cũng biết , Uyển nương còn muốn hỏi gì nữa ? có việc gì, tiểu nhân xin phép làm việc.”

      “A, , còn gì muốn hỏi nữa, cám ơn vị đại ca này.”

      có việc gì! Vậy tiểu nhân trước.”

      “Ừ, được.”

      “Tiểu thư? Sao người lại trở về?” Xuân Đào nhìn thấy Uyển Tư Tư vào phòng giống như du hồn, buồn bực hỏi.

      Nàng cố ý theo Uyển Tư Tư vì muốn quấy rầy bọn họ. vất vả mới có được cơ hội đơn độc ở chung, vì vậy nàng muốn cho tiểu thư nhà nàng cùng công tử hai người mình ở chung, bồi dưỡng cảm tình, lại nghĩ tới nhìn thấy Uyển Tư Tư về sớm như vậy.

      “Tiểu thư? Tiểu thư? Tiểu thư!” Từ khi Uyển Tư Tư về chút phản ứng, Xuân Đào liền đề cao điệu ở bên tai Uyển Tư Tư hô lên, gọi tỉnh nàng.

      “A? Hả? Làm sao vậy? Xuân Đào, có chuyện gì?” Bị Xuân Đào gọi hồn về, Uyển Tư Tư mờ mịt nhìn Xuân Đào, có chút phản ứng kịp hỏi.

      “Tiểu thư, phải Xuân Đào có chuyện, mà là tiểu thư người có chuyện.” Xuân Đào vẻ mặt có biện pháp nhìn nàng .

      “Ta? Ta có việc gì?” Chậm nửa nhịp, Uyển Tư Tư mới ôn nhu .

      “Tiểu thư, người như thế này mà kêu có việc gì sao? Người phải sáng sớm tìm công tử sao? Sao lại trở về sớm như vậy? Nữ nhân kia vừa vặn ở trong phủ đây là cơ hội tốt a! Tiểu thư, người nên nắm chắc cơ hội tốt này để ở chung cùng công tử, chuyện nhiều với công tử chút, quan tâm công tử……” Xuân Đào ở bên hướng dẫn từng bước.

      “Nhưng…”

      Uyển Tư Tư vừa muốn mở miệng bị Xuân Đào ngụm đánh gãy, tiếp tục giáo huấn nàng biện pháp theo đuổi nam nhân, cổ vũ : “Tiểu thư… có nhưng nhị gì hết, người thích công tử nên can đảm theo đuổi, thường quan tâm , thường làm các món ăn ngon cho công tử, công tử nhất định bị tiểu thư làm cho cảm động. Nam nhân chính là như vậy, chỉ cần tiểu thư người ngừng kiên trì, để cho công tử cảm nhận được tình ý ôn nhu của người, tương lai nhất định thành công!”

      “Nhưng sư huynh ở trong phủ.” Sắc mặt Uyển Tư Tư có chút ảm đạm .

      “A?… có trong phủ? Vậy công tử đâu?” Xuân Đào sau khi nghe được trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi. Vậy những lời nàng vừa rồi đều là vô ích sao? Công tử có trong phủ, nàng chỉ biện pháp cho tiểu thư sai sao?

      “Trong phủ, hạ nhân đêm qua sư huynh lại phát bệnh hàn, cho nên được Mạc thị vệ đưa đến Mạc Trang tĩnh dưỡng rồi.”

      “Tại sao lại như vậy?” tại nữ nhân kia có, tiểu thư vất vả mới có cơ hội có thể ở cùng công tử, công tử sao lại phát bệnh vào lúc này?

      “Xuân Đào, ngươi sư huynh có phải là cố ý trốn tránh ta ?”

      “Làm sao có thể chứ!”

      “Vậy tại sao ta vừa tới huynh ấy liền bị bệnh, Mạc Trang cũng với sư muội ta tiếng?” Tốt xấu gì nàng cũng học y thuật có thể ở bên cạnh sư huynh chăm sóc huynh ấy!

      “A, cái này, công tử khẳng định là sợ tiểu thư lo lắng cho nên mới với tiểu thư, hơn nữa, thân thể của công tử vẫn tốt, trước kia chẳng phải hai ba ngày bệnh lần sao? Công tử phát bệnh cùng việc tiểu thư đến đây căn bản là có quan hệ gì.” Xuân Đào nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của tiểu thư nhà mình lập tức an ủi.

      “Vậy ngươi xem có phải sư huynh tìm nữ nhân kia ?”

      , công tử phải dưỡng bệnh sao? Hơn nữa nữ nhân kia từ hôm kia, ai biết nàng ở đâu, tiểu thư người cũng đừng suy nghĩ miên man nữa.”

      “Phải ?” Chỉ cần sư huynh phải tìm nữ nhân kia là tốt rồi, sư huynh sợ nàng lo lắng cho nên mới với nàng sao? Uyển Tư Tư giống như người sắp chết chỉ khát khao bắt được cọng có cứu mạng, đôi mắt bịt kín tầng hơi nước nhìn Xuân Đào.

      “Đương nhiên là rồi! Xuân Đào làm sao dám lừa dối tiểu thư? Tiểu thư người chẳng lẽ tin Xuân Đào sao?”

      “Ta, ta đương nhiên tin!”

      “Vậy được rồi!”

      “Ừ.”

      “Nếu công tử rồi, bằng chúng ta cũng thôi?”

      “Được rồi.”

      “Vậy Xuân Đào thu thập chút.” xong liền tới buồng trong để thu thập quần áo.

      “… biết huynh ấy tại ở nơi nào…” Mặc dù có Xuân Đào khai đạo, nhưng Uyển Tư Tư vẫn có chút yên lòng, nàng có thể tìm sư huynh ?

      chiếc xe ngựa ở sơn đạo chạy rất nhanh,“Hưu…” Đột nhiên xe ngựa ngừng lại.

      “Sao lại thế này?” Bên trong xe truyền ra giọng nữ lạnh lùng, nửa ngày xe ngựa hề có động tĩnh gì màn xe được vén lên, người bên trong vừa muốn ra, đao ánh sáng chói lọi liền đặt cổ người nọ.

      “Mau! xuống! Đừng cho là lão tử đùa giỡn! Nhanh chút!” Nam tử cầm đao tục tằng tà ác .

      Chỉ thấy nữ tử áo xanh khuôn mặt tinh xảo từ xe ngựa xuống, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh dáng vẻ chút sợ hãi, nam nhân diện mạo tục tằng nhìn thấy dung mạo của nữ tử áo xanh cũng chỉ sửng sốt chút, sau đó mặt lại lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát.

      “Oa! Đại ca, ngươi lợi hại! Vừa xuất mã được mỹ nhân.” Nhất Hỏa lên, trong tay có lão nhân cổ cũng đặt bả đao (đao to), dáng người gầy như sào trúc giống như nam tử .

      “Ôi! Ta rồi, lão nhân ta có tiền! Các ngươi hãy bỏ qua cho ta .” Lão nhân kia vẻ mặt khổ sở .

      “Câm miệng! tại…” Nam tử gầy giống sào trúc rống ra tiếng, đợi rống xong bị thanh nồng đậm buồn ngủ bên trong xe ngựa đánh gãy .

      “Ưmm… ồn ào…”

      Màn xe được vén lên, nhìn thấy người bên trong xe, Nhất Hỏa nhất thời trợn tròn mắt ngốc lăng đứng tại chỗ, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm nàng kia, trong lòng nhịn được, sợ hãi than: Nữ tử đẹp quá! Này, này, này quả thực giống như tiên tử hạ phàm!

      Chỉ thấy nàng thân y phục màu trắng, viền áo được thuê đóa hoa màu ngân bạch, ba ngàn tóc đen được vấn lên chỉ dùng cây trâm cùng màu ngân bạch cố định lại, da thịt trắng nõn nà hơn cả tuyết đầu mùa, tựa u lan, cả người tản ra khí chất tiên tử, nàng tựa như cơn gió mát phiêu miểu huyền ảo, mặt hề trang điểm mà còn mang theo buồn ngủ.

      “Các ngươi làm cái gì? Ầm ỹ đến ta ngủ.” Nàng vất vả lắm mới ngủ được, Vân Khinh cất giọng nồng đậm buồn ngủ mờ mịt hỏi.

      “A? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta đánh cướp, ầm ỹ đến giấc ngủ của tiên tử thực xin lỗi.” Nhìn, cường đạo nhã nhặn cỡ nào. Nam tử tục tằng giống như người làm sai việc gì lập tức giọng lại với Vân Khinh, sợ giọng tục tằng của mình quấy nhiễu đến vị tiên tử trước mắt.

      Kỳ bọn họ vốn cũng phải là cường đạo, đều là bất đắc dĩ thôi! Nếu phải lão gia chủ gặp hoạ đám người bọn họ muốn nuôi gia đình phải tìm việc để làm, làm việc nhưng tiền công căn bản nuôi sống được bọn họ, có cách nào khác mới phải làm cường đạo.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33: lão nhân (2)
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      “Đúng vậy đúng vậy! Là chúng ta đúng, quấy rầy đến tiên tử ngài…” Những người đó phản ứng lại đây cũng lập tức phụ họa, bọn họ hoàn toàn bị Vân Khinh làm chấn động, thực kiên định tin tưởng Vân Khinh chính là tiên tử.

      lão nhân bị bọn họ bắt lấy kinh ngạc, này, đây là cái tình huống gì vậy? Đồng dạng là bị đả kiếp nhân (cướp bóc, bắt cóc???), nhưng khác biệt cũng quá lớn ? Mặc kệ! Lão mặc kệ!

      “Ai ai ai… Ta là lão nhân đó nha, các ngươi cần tôn lão ấu (ý là tôn kính người già, trẻ ) có biết hay ? Mau lấy đao cổ lão nhân ta xuống, lão nhân ta tâm can (trái tim) thực yếu ớt, kinh (ý là kinh sợ) dậy nổi a!” Cảm thấy bất công lão nhân ra tiếng hét lên.

      “Câm miệng! Im lặng, ông là cái lão nhân gia ầm ỹ cái gì !” nam nhân gầy teo như sào trúc hạ giọng ở bên tai lão nhân hung .

      Ô ô… Lão bị ghét bỏ ! Lão bị ghét bỏ ! Tốt xấu gì lão cũng là trưởng bối bọn họ, như thế nào lại tôn trọng lão như vậy? Tuy rằng tại lão còn tuấn suất khí, phong lưu tiêu sái, nhưng mà lão cũng có khí chất tiên phong đạo cốt a! Bọn họ sao lại xem lão là tiên nhân chứ!

      Lão nhân ai oán bĩu môi, bày ra bộ đáng thương bị người vứt bỏ, ai nha, đây là cái thế đạo gì vậy? Già bị bọn họ ghét bỏ như vậy, thấy lão là ông lão đó sao, hu hu… Lão thực đau lòng, là lòng người dễ thay đổi, lòng người dễ thay đổi mà. Hu hu… Lão muốn tố khổ với đồ đệ của lão, mệnh lão thực khổ a…

      “Thanh Y.” Đả kiếp (cướp) sao? Vân Khinh tỉnh tỉnh buồn ngủ, nàng nghe được bọn họ trả lời cũng giống như người bình thường khác bị dọa thất kinh mà vẫn như trước duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên hô tiếng Thanh Y.

      “Dạ.” Thanh Y lĩnh hội ý tứ của Vân Khinh, từ ống tay áo xuất ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho cái nam tử tục tằng hình như là lão đại bọn họ: “Nơi này là năm ngàn lượng ngân phiếu, các ngươi cầm rời , chúng ta còn phải lên đường.” ngữ khí lạnh lùng như thế nào nghe cũng như là bị đả kiếp nhân (cướp bóc, bắt cóc).

      Ngũ, năm ngàn lượng? Này, chỗ này đủ cho mấy người bọn họ ăn mười mấy tháng a! Vài người trừng lớn ánh mắt nhìn nam tử tục tằng tay tiếp nhận ngân phiếu, liều mạng ức chế nội tâm kích động, trong lòng cảm khái vạn phần, bọn họ rốt cục có tiền mua bộ đồ mới cho đứa , rốt cục có thể mua chút đồ tốt cho người trong nhà, cần nhìn bọn họ mỗi ngày lại ăn bánh ngô vừa cứng lại khó ăn, bọn họ còn có tiền chữa bệnh cho lão nhân gia trong nhà nữa, bọn họ……

      Vài người đột nhiên quỳ sụp xuống mặt đất, đều nam nhi dưới gối có hoàng kim, nhưng mà nữ tử trước mắt bọn họ tuyệt đối đáng được nhận lễ này, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện quỳ bái nàng để biểu đạt cảm kích của bọn họ!

      Trước kia bọn họ đều là nông dân, tiểu dân chúng bình thường, nếu phải nơi đó gặp họa hoang tàn làm hại bọn họ trôi giạt khắp nơi, bọn họ cũng mang theo già trẻ lớn bé trong nhà bôn ba khắp nơi, là bị buộc bất đắc dĩ mới quyết định làm cường đạo. Chờ bọn cướp được đủ tiền có thể dàn xếp cho người nhà, bọn họ liền lập tức trở lại con đường ngay thẳng, tìm việc làm.

      nghĩ tới nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng có người lui tới, hôm nay vất vả mới bắt được người lại là lão nhân gia có tiền. Nhưng càng ngờ hai vị nữ tử như tiên nữ trước mắt này lại hai lời đem tiền đưa cho bọn , đây chính là năm ngàn lượng đó! Các nàng quả thực là ân nhân cứu mạng bọn họ, phụ mẫu tái sinh của bọn họ a !

      Kích động lệ nóng doanh tròng nhóm cướp sâu nhìn Vân Khinh cùng Thanh Y, dập đầu mạnh vài cái: “Cám ơn tiên tử ban cho chúng ta cái ân tình! Cám ơn! Về sau nếu như hữu duyên gặp lại, tiên tử muốn chúng ta hỗ trợ, chúng ta tuyệt đối nghĩa bất dung từ, tuyệt cự tuyệt!” xong liền đứng dậy rời , trở về hảo hảo thu xếp cho người nhà.

      Vân Khinh từ đầu tới đuôi đều vẫn giữ bộ dáng thanh nhã hờ hững như trước, nhìn bóng dáng bọn họ rời , con ngươi rút buồn ngủ lại đen lại thâm u khó dò, làm cho người ta biết nàng lúc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nháy mắt, con ngươi đen lại bịt kín tầng mê ly.

      “Thanh Y, thôi.”

      Thanh Y , dù sao Ngục Cung cũng cách nơi này xa, nàng liến ôm lấy eo của Vân Khinh, hai người nhảy chút thấy tăm hơi.

      “Ai! Đừng bỏ lại lão nhân gia ta mà! Ai! Đợi chút, đợi lão nhân này với a…” Bị bọn họ lưu lại, lão nhân thấy Vân Khinh các nàng cũng rồi, lập tức hướng các nàng hô lớn. Cũng cam lòng mà đuổi theo, suyễn, chút bộ dáng lụ khụ mà lão nhân gia nên có, thân ảnh nhanh nhẹn tuyệt kém thân thủ nhanh nhẹn của người trẻ tuổi.

      ……

      Trong Ngục Cung,

      “Ai nha! Thanh niên nhân này sắc mặt biến thành màu đen, môi màu tím thực ràng là trúng độc a! Nào, ta đến xem…” xong liền bắt mạch cho người nọ, lẳng lặng, bộ dáng như là bắt mạch .

      “Lão nhân này là ai?” Trong phòng, Hoa Ảnh nghi hoặc hỏi Thanh Y bên cạnh nàng. Nhìn bộ dáng lão chuyên nghiệp, trong lòng đoán: Chẳng lẽ lão nhân này là đại phu các nàng mang đến?

      biết.” giọng lạnh lùng của Thanh Y phiêu ra.

      “… biết?!” biết các ngươi còn đem lão mang vào Ngục Cung?! Tuy rằng Ngục Cung cũng phải dễ xông vào như vậy, nhưng là cũng phải cẩn thận chút chứ? Vạn nhất lão cáo già, hiểm ác độc muốn đánh chủ ý lên Ngục Cung, vậy phải chính mình tự đưa lên miệng địch hay sao?

      Thanh Y hiểu được ý của Hoa Ảnh, nhưng cũng chỉ thản nhiên lạnh lùng : “Chủ tử cần phải quản lão.”

      Ách… Nàng nên cái gì đây? Muốn nàng nên cái gì nữa đây? Tuy rằng nàng rất bội phục chủ tử thông minh tài trí cùng tâm tính bình thản hờ hững, nhưng mà đối với lão nhân gia lai lịch bất minh, tốt xấu cũng phải có phòng bị chút chứ? Cứ như vậy đem lão tiến vào có thể hay … Được rồi, nàng đành phải tự mình tra lai lịch lão nhân này vậy.

      Lão nhân nhấc ngón tay rời khỏi mạch đập của người bất tỉnh nằm ở giường, cởi ngực áo nhìn đến hắc ấn ngưng tụ trước ngực , ngữ khí có chút ngưng trọng hỏi: “ trúng độc ba ngày?”

      Hoa Ảnh vừa nghe lão có thể ra thời gian trúng độc, lập tức tiến lên, nét mặt mang lo lắng : “Đúng vậy, đúng vậy! Lão nhân, ngươi có thể trị cho sao?”

      “Đương nhiên! điểm tiểu độc cỏn con ấy há lại có thể làm khó lão nhân ta ư ? Hừ hừ!” Lão nhân tinh thần vui vẻ, khí sắc hồng nhuận mặt mang theo vẻ đắc ý, tuyệt đem loại độc làm cho Hoa Ảnh các nàng phức tạp nghiên cứu vài ngày cũng giải được này để vào mắt.

      “Vậy người còn làm gì? Mau ra tay cho giải độc !” Hoa Ảnh nghe được lão có thể giải độc, cũng cố kỵ thân phận cùng lai lịch của lão nữa, lo lắng thúc giục.

      “Ai nha! Ngươi đừng vội! Ta tuy rằng ta có thể giải độc, nhưng cũng phải có dược liệu mới được a !”

      “Ta có thể gấp sao, muốn dược liệu gì? Người , ta chuẩn bị.”

      “Độc này khó giải, chỉ là dược liệu có chút khó tìm, cần Thần hộ thảo, Thất tiên thảo, Hoàng thuật, Lạc tang……” Chỉ nghe thấy lão nhân vuốt râu báo ra đống lớn tên thảo dược.

      “Chúng ta có thể lập tức tìm.” Hoa Ảnh thấy lão dừng lại, nghĩ lão xong , xoay người chuẩn bị rời thu thập thảo dược.

      “Ai ai ai! Vân vân, ngươi cái tiểu nha đầu này chính là quá nóng vội, ta còn chưa đến trọng điểm đâu! Để ta viết ra cho ngươi, bất quá còn thiếu cây Huyết lan quan trọng nhất, các ngươi sẽ tìm thấy đâu, bất quá ta lại biết làm sao có.”

      Nghe được lão biết làm sao có thể tìm được Huyết lan vừa mới được nhắc tới tâm lại đột nhiên buông, thở ra hơi: “Vậy là tốt rồi.”

      “Muốn ta hỗ trợ cũng có thể, nhưng mà… Ta có điều kiện, ta muốn nàng theo giúp ta.” Lão nhân chỉ chỉ Vân Khinh từ đầu đến cuối vẫn chuyện yên lặng ở bên kia.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34: Huyết lan
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      được! Ta và người cùng .” Hoa Ảnh nghe cầu của lão nhân lập tức phủ quyết. Vạn nhất lão gây bất lợi với chủ tử làm sao bây giờ? Tuy rằng các nàng đều vội vã muốn giải câu hồn, cũng chính là độc mà nam tử nằm giường trúng phải, nhưng các nàng quyết lấy an nguy của chủ tử mạo hiểm.

      “Hừ! phải nàng cùng ta, ta , cho các ngươi tự mình tìm! Hừ hừ!” Thấy Hoa Ảnh phủ quyết điều kiện của lão, lão nhân mất hứng mân mê miệng, dỗi, cuối cùng còn dùng cái mũi “ hừ” mạnh hai tiếng, dáng vẻ trẻ con nhìn như thế nào cũng giống lão ngoan đồng có tính trẻ con chưa lớn.

      “Được, ta và ngươi tìm Huyết lan, Thanh Y ngươi ở lại, Hoa Ảnh ngươi và Mặc Ngân thu thập các dược liệu khác.” Vân Khinh thản nhiên nhìn thoáng qua lão nhân dỗi kia, sau đó nhìn về phía Hoa Ảnh .

      “Nhưng…”

      “Yên tâm , ta có việc gì.” Ngữ khí lạnh nhạt như trước, lại làm cho Hoa Ảnh biết gì, đành phải đáp ứng.

      “Lão nhân! Nếu ngươi dám để cho chủ tử của chúng ta bị chút thương tổn, chúng ta cho dù đuổi tới chân trời góc biển cũng buông tha cho ngươi!” Hoa Ảnh đến trước mặt lão nhân chút khách khí với lão. Các nàng đều coi chủ tử như bảo bối, chuyện chủ tử quyết định các nàng đều thay đổi được, chỉ có thể cảnh cáo lão nhân này.

      “Ai nha! Biết, biết rồi.” Về phần này? Lão đây cũng phải là hung thần ác sát, dáng vẻ lão ràng là mặt mũi hiền lành mà. tốt, nàng , nhanh như vậy, sao lại chịu đợi lão chứ. Hừ hừ! Đúng là tiểu nha đầu biết tôn trọng người già!

      xong liền viết đơn thuốc đưa cho Hoa Ảnh, để lại lọ dược cho Thanh Y, cũng cho nàng nếu độc khí câu hồn bắt đầu lan tràn trong người cho uống viên thuốc này, tự nhiên giảm bớt. xong liền cười hì hì theo Vân Khinh rời khỏi Ngục Cung.

      ……

      “Ai nha! Nghỉ ngơi nghỉ ngơi ! Mệt chết lão nhân ta rồi!” Lão nhân kia đột nhiên dừng lại, ngồi xuống phía dưới gốc cây đại thụ chịu nữa.

      “Còn rất xa sao?” Nữ tử áo trắng cũng dừng lại, thản nhiên hỏi.

      xa, xa, ngay ở ngọn núi phía trước, ô ô… Ngươi cái tiểu oa nhi này, chút an ủi lão nhân gia tuổi già cũng có, ô ô… ta là người già a, ta bị ghét bỏ mà …” Ngồi dưới cây thụ nghỉ ngơi, lão nhân trả lời xong vấn đề của nữ tử xong liền bày ra dáng vẻ đáng thương hề hề, mắt mang theo u oán nhìn nữ tử sắc mặt lạnh nhạt, kêu thảm lên án ‘hành vi phạm tội’của nàng.

      “Ngươi phải nghỉ ngơi sao?” Đối mặt với vẻ mặt u oán lên án của lão nhân kia, Vân Khinh vẫn bất vi sở động ( ý là lạnh nhạt động, thay đổi), khuôn mặt tinh xảo thanh nhã, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước.

      “Ách…” Câu đầu tiên chặn miệng lão nhân, làm cho lão ngừng kêu rên.

      Lão nhìn Vân Khinh, tính trẻ con cổ quái cũng tức giận, ngược lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm Vân Khinh. Lão chỉ cần nghỉ chút liền tốt rồi, nghĩ tới lần này ra khỏi y cốc thế nhưng lại đụng được cái oa nhi hợp khẩu vị lão như thế, tồi! Ừ, càng xem càng thấy hảo! Người lớn lên nhàng, tính cách lại hợp với lão, lão quyết định rồi! Nhất định phải theo nữ oa nhi này.

      Lão nhân đôi ‘mắt sói’ nhìn chằm chằm Vân Khinh, lấy tay vuốt cằm gật gật đầu, nét mặt hồng nhuận có ít nếp nhăn bộc lộ ý cười sáng lạn, vốn dĩ tươi cười dễ mến nhưng lúc này miệng lão lại có chút gian ác làm phá hủy tất cả, kết quả nhìn thế nào cũng thấy đáng khinh.

      Vân Khinh nhìn vẻ mặt ‘cười gian’ của lão nhân với nàng, cũng mở miệng gì, hiếu kỳ cũng để ý lão có ý đồ gì, nàng biết lão nhân này tuy thâm tàng bất lộ nhưng lại có ác ý gì với nàng, đây là cảm giác của nàng đối với lão, cho nên mới để lão theo các nàng.

      “Tốt lắm tốt lắm, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta thôi.” xong liền sưu chút thấy bóng người. Vân Khinh nhanh chóng đuổi kịp, rớt lại phía sau.

      “A, là ở chỗ này.” Lão nhân lấy tay chỉ chỉ chỗ vách núi đối diện với Vân Khinh. Này cũng là lần trước lão qua nơi này trong lúc vô ý mà phát được, lần trước nó nở hoa, tại lần này đến, vừa vặn là mùa mà nó nở hoa.

      Vân Khinh nhìn vách đá mà lão nhân chỉ, đóa hoa lan huyết sắc lẳng lặng ở nơi đó, đón gió nở rộ, diễm vô cùng.

      “Ta , ngươi ở chỗ này chờ.”

      được!” Lão nhân tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay của Vân Khinh, biểu tình mặt nghiêm túc khó mà có được, còn : “Huyết lan là độc hoa phi thường hiếm có, dị thường trân quý, cho nên nhất định có độc vật bị nó hấp dẫn mà đến chú ngụ bảo vệ nó, chúng ta ở đây nghĩ biện pháp .”

      cần, yên tâm , ta có việc gì.” đợi lão nhân phản ứng lại, Vân Khinh bất tri bất giác giãy tay ra khỏi tay lão, thân như yến phi lên vách núi.

      “Ngươi… Ai nha! tại người trẻ tuổi sao lại vội vàng manh động như vậy chứ, việc này liên quan đến tính mạng a.” Nhìn Vân Khinh sắp tới nơi, mặt lão nhân tràn đầy lo lắng nhanh nhìn chằm chằm Vân Khinh, chỉ sợ nàng xảy ra việc ngoài ý muốn, trong mắt cũng dấu được lo lắng.

      Vân Khinh vừa lấy khăn tay đụng vào Huyết lan, đúng lúc này, đột nhiên con vật màu vàng phút chốc nhảy ra, dáng vẻ muốn công kích nàng nhưng lại nhanh chóng bò lên tay của Vân Khinh. Vân Khinh cảm giác được tay mát mát cũng bị dọa đến thất kinh, chỉ tạm dừng động tác, nhìn thứ gì đó tay, lúc này mới thấy ràng, là con rắn màu vàng chỉ dài hơn mười li.

      Kỳ quái là, lúc đầu con rắn muốn công kích lại bò lên tay Vân Khinh nhưng sau lại có động tác gì làm nàng tổn thương nàng, dường như nó rất thích Vân Khinh, còn ở tay nàng cọ cọ như làm nũng, dịu ngoan .

      “Ngươi muốn theo ta sao?” Vân Khinh nhìn con rắn làm nũng tay nàng, thản nhiên hỏi.

      Con rắn kia giống như nghe hiểu được lời của Vân Khinh, thân rắn hơi đứng lên, đầu rắn hơi cúi xuống, giống như trả lời vấn đề của Vân Khinh.

      “Tùy ngươi, đóa Huyết lan này ta cần lấy nó để giải độc?” Vân Khinh thản nhiên , giống như trưng cầu ý kiến Tiểu Kim Xà.

      Tê tê… Tiểu Kim xà hơi hơi gật đầu xà, ý nó chính là đồng ý cho Vân Khinh hái đóa Huyết lan này, sau đó lại dùng thân rắn trườn đến cổ tay nàng.

      Đợi khi Vân Khinh hái được Huyết lan trở lại bên cạnh lão nhân, nhìn sắc mặt lo lắng của lão nhân, nàng cũng chỉ thản nhiên mở miệng : “ cần lo lắng, ta sao.”

      Lão nhân nhìn Vân Khinh từ xuống dưới, nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận bình thường, cũng có dáng vẻ thoải mái, viên đá trong lòng dần dần buông xuống, tinh thần khẩn trương cũng được thả lỏng, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.

      Sau đó sắc mặt lại nổi lên đầy nghi hoặc, đúng a! Theo lý mà giống độc hoa như Huyết lan này rất trân quý hẳn là có độc vật bị độc khi mà nó tản mát ra hấp dẫn mà bảo vệ ở xung quanh mới đúng? Như thế nào, như thế nào oa nhi này lại dễ dàng hái được Huyết lan như vậy?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35: Xích viêm kim xà
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      “Oa nhi a, lúc ngươi hái Huyết lan có phát cái gì khác hay ?” Lão nhân nghi hoặc hỏi, hẳn là có khả năng có a?

      “Ngươi Tiểu Kim sao?” Vân Khinh nâng ống tay áo lên tay phải lộ ra một con rắn nhỏ màu vàng quấn ở cổ tay nàng .

      “Huyết lan quả nhiên có độc vật thủ hộ!” Lão nhân nhìn con rắn hiểu gật đầu , nhưng vì sao nàng bị nó công kích? dấu được lòng hiếu kì, lão nhân trực tiếp hỏi: “Vì sao nó cắn ngươi?”

      “Nó thương tổn ta.” Bởi vì nó thích hơi thở lãnh, mà người nàng có loại hơi thở này, tuy rằng nàng còn sống, nhưng dù sao linh hồn của nàng cũng là trọng sinh trong thân thể này, cho nên nhiệt độ cơ thể thấp hơn so với người bình thường. Vân Khinh chỉ nghĩ ở trong lòng, chứ cũng ra nguyên nhân chân chính.

      Như vậy? độc vật này cư nhiên công kích nàng? Thần sắc lão nhân có chút nịnh nọt, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kim Xà rồi nói với Vân Khinh: “Oa nhi a, có thể cho ta xem nó chút hay ?” rất tò mò, nếu được giải đáp mỗi ngày lão đều nghĩ, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ … Cho lão nghiên cứu nghiên cứu chút … Mắt lão nhân lộ vẻ khát vọng, ở trong lòng thầm hò hét .

      “Tiểu Kim ngươi để cho nhìn .” Vân Khinh nói với Tiểu Kim Xà, nàng biết Tiểu Kim nghe hiểu được lời nàng đương nhiên làm lão bị thương.

      Lão nhân hưng phấn tiếp nhận Tiểu Kim Xà, nghiên cứu nó giống như bảo bối xem nó là loại rắn gì, thân rắn dài hơn mười thước, lớp da toàn thân phiếm ánh vàng rực rỡ, đôi mắt màu lục, đỉnh đầu rắn còn có cái ấn ký màu đỏ, đợi chút! Nhìn con rắn này vì sao lão lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Giống như đã từng thấy ở đâu đó? Ở đâu chứ? Tê … Rốt cuộc ở đâu? …

      A! Lão, lão, lão nghĩ ra rồi! Lão nhân buồn rầu suy nghĩ đột nhiên trợn to mắt, bộ dáng giật mình là khôi hài.

      Lão nhìn Tiểu Kim Xà trong tay rồi lại nhìn thần sắc lạnh nhạt của Vân Khinh, năng lộn xộn thanh kinh hô ra tiếng: “Ngươi có biết … đây … đây là cái gì ? Đây là cái gì? So với Huyết lan kia, biết nó còn trân quý gấp bao nhiêu lần a, hiếm có hơn gấp bao nhiêu lần, là Xích Viêm Kim Xà đó! Bảo bối a! Tuyệt phẩm bảo bối a! Ô ô … Mệnh ngươi vì sao lại tốt như vậy? Vì sao trước kia ta gặp được? Vì sao? Vì sao …”

      Sau khi nhớ ra lai lịch Tiểu Kim Xà, lão nhân mặc kệ, ai oán kêu thảm, vì sao lão đụng được loại chuyện tốt này chứ? Vì sao? Đây chính là Xích Viêm Kim Xà trong truyền thuyết nha!

      Có nó ở bên người những độc vật khác đều là phù du! Có nó quả thực chính là vừa phòng độc lại phòng thân! Vì sao, vì sao, vì sao lão gặp được loại chuyện tốt này cơ chứ? Hu hu… Người già rồi, ngay cả ông trời cũng ghét bỏ lão! Cho nên mới để cho lão gặp được, hu hu … Ai kêu lão phải mỹ nữ chứ, công bằng, công bằng! Lão muốn đầu thai lần nữa… Òa òa … tiểu Xích, tiểu Viêm, tiểu Kim, tiểu Xà a! Bảo bối a!

      Ánh mắt lão già càng ngày càng u oán, càng ngày càng bi phẫn, cuối cùng chỉ thấy bộ dáng lão đáng thương hề hề nhìn Vân Khinh: “Oa nhi này, nương gia như ngươi sao có thể mang xà bên người được chứ? Như vậy thực tốt lắm, vạn nhất làm người khác sợ làm sao bây giờ? bằng để lão nhân ta làm việc tốt, giúp ngươi nuôi ? Lão nhân ta thích nhất làm chuyện tốt! Thế nào? thế nào?”

      Vân Khinh nhìn lão già trong chốc lát rồi thản nhiên : “Chỉ cần nó nguyện ý liền theo lão , ta ý kiến.” Thế giới vạn vật đều có tự do của chính mình, có lựa chọn của chính mình.

      Lão nhân nghe Vân Khinh thần sắc tội nghiệp mặt lập tức biến mất thấy, kỹ thuật biến sắc mặt kia đáng xưng chữ tuyệt! Thần sắc hưng phấn thôi, lão kích động! Cao hứng chỉ thiếu hoa chân múa tay vui sướng để biểu đạt nội tâm lão kích động thôi! Chỉ nghe lão cười cái : “Ha ha!… Ngươi đáp ứng là tốt rồi! Đáp ứng là tốt rồi!”

      con rắn làm sao nghe hiểu bọn họ gì? Chỉ cần nàng đáp ứng là được, lão thực tự giác coi trả lời của Vân Khinh là nàng đồng ý, chút cũng có ý muốn nhìn đương tay lão …

      Ngay khi lão cười đến đắc ý dào dạt, Xích Viêm Kim Xà đột nhiên nhân lúc lão phòng bị di chuyển tới bên người Vân Khinh, thành thành thực thực tự động tự giác bò lên tay cổ tay nàng uốn thành vòng tròn. nhìn kỹ căn bản nghĩ đến đó là con rắn , từ xa nhìn lại còn giống như một chiếc vòng tay màu vàng, màu vàng sáng rực có chút ̉ xưa, trông rất đẹp mắt.

      Bảo bối của lão! Đột nhiên cảm giác được cái lạnh trong lòng bàn tay, lão nhân cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình, có?! Bảo bối của lão đâu?! Đem tầm mắt chuyển đến cổ tay Vân Khinh, quả nhiên! Lẳng lặng quấn ̉ tay nàng phải là bảo bối của lão sao?!

      Vừa đưa tay đến muốn tiếp cận Tiểu Kim Xà, nó đột nhiên dựng thẳng thân rắn dùng cặp mắt màu lục của nó nhìn chằm chằm lão, cái lưỡi nhỏ thè ra thụt vào, như cảnh cáo lão, nếu lão dám chạm vào nó, nó liền công kích .

      Nhìn Tiểu Kim Xà như vậy, lão nhân bình tĩnh, bĩu môi u oán cùng Tiểu Kim Xà nhìn nhau. Vì sao lại đối xử với lão như vậy?! Òa òa… Người già rồi, ngay cả xà cũng muốn thấy lão… Hu hu … Nhớ năm lão còn trẻ … [ lược bớt ‘n’ từ ca ngợi ]

      Lão nhân lại ai oán, lại bi phẫn ! Tốc độ biến sắc mặt này quả thực là đối thủ.

      thôi.”

      “……” Nhìn bóng dáng Vân Khinh đạm mạc, lão nhân tức giận nghiến nghiến quai hàm, như vậy thực giống người nào đó. Hừ hừ! Thấy lão nhân gia thương tâm cũng an ủi người ta, chán ghét!… Òa òa … Nhưng lão rất thích rất thích oa nhi này a, aizzz… Quên quên , lão liền uỷ khuất chút vậy, về sau để cho oa nhi bồi thường lão là được, hắc hắc…

      Nghĩ nghĩ, trong lòng hạ chủ ý, u oán mặt của lão nhân biến mất, lão lại lần nữa lộ nụ cười sáng lạn, vui sướng hài lòng đuổi theo Vân Khinh miệng còn hô: “Ai! Đợi lão nhân ta một chút! Ta có thể giải độc cho , ta còn tự mình mang ngươi đến hái Huyết lan nha, có công lao cũng có khổ lao chứ! Đợi chút… Ta mặc kệ… Oa nhi… Ngươi phải thu lưu ta…”

      Thân ảnh hai người nhanh chóng xa, gió phất qua, lá cây hoa cỏ lắc lư tạo thanh sàn sạt rung động, thanh lão ngoan đồng văng vẳng trong gian rồi dần biến mất……

      Hai người chạy về Ngục Cung, Hoa Ảnh cùng Mặc Ngân cũng tìm đủ dược liệu, chỉ chờ Huyết lan .

      Lão nhân bỏ bộ dáng lão ngoan đồng, đứng đắn chuyên chú thi châm giải độc, sau nửa canh giờ, chỉ thấy Câu Hồn giường vẫn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt ra phốc tiếng phun ra ngụm máu đen hôi thối, sau đó cả người lại vô lực ngã giường vẫn nhúc nhích, lại hôn mê .

      Lão nhân nhìn nhìn sắc mặt , đưa tay xem mạch, gật gật đầu, nụ cười ngoan đồng lại xuất mặt, mở miệng : “Được rồi, tốt lắm, phần lớn độc đã được giải, chỉ cần nấu thuốc theo phương thuốc ta đã kê, ngày ba lượt, uống ba ngày hoàn toàn có việc gì .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :