1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: Tam vương phi sư huynh sao?
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, Xuân Đào nhìn tiểu thư nhà mình vẻ mặt hậm hực, thầm mắng chính mình, lửa giận mới tiêu tan lại từ từ dâng lên, hành lễ coi như có lệ: “Tham kiến Tam Vương phi!” Ngữ điệu mang theo tia bất phục nghiến răng nghiến lợi.

      “Xuân Đào! được vô lễ với Tam Vương phi!” Uyển Tư Tư nghe được lời của Xuân Đào bên giả vờ trách cứ. Sau đó vẻ mặt xin lỗi với Vân Khinh: “Thỉnh Tam Vương phi đừng để trong lòng, ta và Xuân Đào tình cảm giống như tỷ muội, cho nên ngày thường dễ dãi với nàng, mong Vương phi đừng so đo với chúng ta.”

      “Tiểu thư! Người ta khi dễ đầu chúng ta đó! Hơn nữa, ta làm sai việc gì, người tại sao lại xin lỗi!” Xuân Đào nhìn Uyển Tư Tư vì nàng mà xin lỗi Vân Khinh, trong lòng cảm động thôi, lại càng vì Uyển Tư Tư mà bất bình tức giận. Tiểu thư nhà nàng thiện lương như vậy, công tử làm sao có thể bỏ được thương của người đây. Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giúp tiểu thư, để công tử thương tiểu thư nhà nàng!

      “Xuân Đào, Tam vương phi cũng chưa làm cái gì, nàng…” Uyển Tư Tư mở miệng , cũng giống như Xuân Đào xưng hô với Vân Khinh là Tam Vương phi. Nàng thực thích cái danh hào Khiêm vương phi này, Khiêm là tên tự của sư huynh, Khiêm Vương phi, Khiêm Vương phi, làm cho nàng tự chủ được nhớ tới màn thân mật vừa rồi của sư huynh với nàngta, thực chán ghét, thực khó chịu.

      Uyển Tư Tư còn chưa xong, Xuân Đào bất bình tức giận : “Còn phải khi dễ tiểu thư? Tiểu thư ngồi ở đây lâu như vậy, nàng lại nhìn tiểu thư cái mà lại nằm ngủ, như thế mà còn gọi là khi dễ sao?!” Người ta trực tiếp nhìn đến các nàng còn kêu khi dễ?! Chẳng qua là muốn hạ thấp danh tiếng của tiểu thư nhà nàng mà thôi! Tiểu thư là người lương thiện cho nên mới biết! Xuân Đào tức giận trừng mắt với Vân Khinh.

      “Xuân Đào!” Uyển Tư Tư giả vờ tức giận cao giọng quát.

      “Dạ, tiểu thư.” Xuân Đào nhìn thấy mặt Uyển Tư Tư có dấu hiệu hơi tức giận thấp giọng đáp rồi lui qua đứng bên, còn quên hung tợn trừng mắt liếc Vân Khinh cái. Nhất định là nữ nhân này câu dẫn công tử, làm hại tiểu thư khổ sở như vậy.

      “Thỉnh Vương phi thứ lỗi.” Uyển Tư Tư ôn nhu .

      “Ừ, có gì.” Vân Khinh miễn cưỡng tựa vào ghế nằm, miệng uống trà hoa, thản nhiên đáp lại. Nàng đem việc ấy để ở trong lòng mà so đo, nàng lâu tức giận, chỉ cần đụng đến điểm mấu chốt của nàng là được, nàng… Thầm nghĩ chỉ muốn bình thản sống qua hết kiếp này là tốt rồi.

      khí lập tức trở nên trầm mặc …

      lúc sau, tiếng ôn nhu của Uyển Tư Tư vang lên: “Sư huynh đối với Tam Vương phi rất tốt.”

      “Ừ, tồi.” Mỗi ngày đều hầu hạ nàng, cái gì cũng làm cùng nàng, để cho nàng nhàn nhã tự tại, mỗi ngày chỉ cần ăn no ngủ ngon là được, thực thoải mái, thực hợp ý nàng, nàng rất thích.

      Mây tản ra, ánh mặt trời chiếu ở khắp nơi, ánh sáng ấm áp bao quanh toàn bộ lương đình, độ ấm trong khí dâng lên làm ấm lòng. Vân Khinh lười biếng tựa vào ghế nằm thoải mái hưởng thụ nhàn nhã tại, híp đôi mắt lại, bên môi cười nhàng lạnh nhạt, ánh sáng chiếu vào da thịt như trong suốt, quanh thân nổi lên vầng sáng làm cho nàng tựa như tiên nữ dính khói lửa của nhân gian, đẹp đến xuất trần, làm cho người ta dám lên.

      Từ nơi bí mật gần đó Cung Mạch Khiêm nhìn thấy màn đẹp đẽ này thiếu chút nữa nhịn được mà đem nàng hung hăng ôm vào trong lòng , nàng thoát tục xuất trần như thế làm có cảm giác nàng giống như nàng tiên, trong lòng đột nhiên dâng lên tia khủng hoảng, sợ hãi nàng đột nhiên cứ như vậy mà biến mất.

      Nhưng tại chỉ có thể cố gắng khống chế xúc động muốn xông lên phía trước của mình, bởi vì kế tiếp các nàng nhất định đến chủ đề hứng thú, mà rất muốn biết rốt cuộc Vân Khinh có cảm giác gì với , có phải nàng bắt đầu thích hay ? Tiểu nữ nhân này a…

      Quả thực nàng đến để hành hạ mà, đánh nàng? Chính mình luyến tiếc, mắng nàng? Chính mình đau, nóng nảy bức nàng lại sợ nàng chạy! Haizz… có biện pháp nào với nàng mà, là bất đắc dĩ, nhưng lại cam chịu, cam tâm tình nguyện muốn sủng nàng, che chở nàng, đem những thứ tốt nhất đưa đến trước mặt của nàng.

      Nhìn Vân Khinh mỹ mạo như vậy trong lòng Uyển Tư Tư đơn ảm đạm. Có nữ tử xuất trần thế kia ở bên cạnh sư huynh, nàng có thể làm cho sư huynh thương nàng sao? Trong lòng Uyển Tư Tư chưa quyết định, cảm xúc càng trở nên rối rắm bất an yên, nghiêm nghị : “Sư huynh, huynh ấy…huynh ấy vẫn thường ôn nhu, đối với mỗi người đều tốt lắm.” Ý tứ là Cung Mạch Khiêm đối tốt với nàng cũng chỉ là xuất phát từ tính cách ôn nhu của .

      “Ừ.” Vẻ mặt của Vân Khinh vẫn lạnh nhạt như trước, đối với tâm ý của Uyển Tư Tư chỉ khẽ lên tiếng.

      “Trước kia có lần sư phụ để chúng ta lên núi hái thuốc, khi đó là mùa rắn xuất , ta rất sợ rắn, sư huynh cũng rất ôn nhu dặn dò ta, để ta theo sát phía sau huynh ấy.” Nhìn biểu tình như như có của Vân Khinh, Uyển Tư Tư cắn môi kể lại chuyện trước kia của nàng và Cung Mạch Khiêm, muốn làm cho Vân Khinh ghen tị.

      “Ừm.” Thổi chén trà hoa, nàng cứ để mặc Uyển Tư Tư tiếp tục , dáng vẻ chút ghen tị.

      Uyển Tư Tư nhìn dáng vẻ chút ghen tị này của Vân Khinh, lại tiếp tục : “Chính thời điểm đó ta cảm giác thực ấm áp, từ đó về sau ta đối với sư huynh, đối với sư huynh …” xong lời cuối cùng, mặt Uyển Tư Tư lộ vẻ thẹn thùng, khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm ướt át, đôi mắt mơ màng, bên trong tràn đầy tình đối với Cung Mạch Khiêm, ràng như vậy chỉ cần phải người mù đều có thể nhìn ra.

      Ở chỗ tối, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt ái muội chớp mắt vài cái, trong mắt ý tứ rất ràng: Này, đóa hoa đào kia ngươi rất sâu nha! Mãi cho đến tại còn chịu buông tay, bây giờ còn trực tiếp chuyện trước kia của các người với nữ nhân kia.

      Đây phải là muốn làm cho Vân Khinh ghen tị với nàng sao? Nhưng mà, phản ứng của Vân Khinh có khả năng làm nàng thất vọng rồi? Phong Nhiễm Tuyệt tiếp tục nhìn chằm chằm các nàng, rất sợ bỏ qua chút tình tiết phấn khích.

      Trong lòng khỏi thầm oán thầm, thằng nhãi này quả nhiên là hồ ly giảo hoạt, thế nhưng lại nghĩ ra việc tránh ở chỗ tối để xem các nàng đấu khẩu. có bọn họ, nơi đó còn phải chiến trường của nữ nhân sao? Khói súng tràn ngập nha… Thằng nhãi này quả nhiên đủ phúc hắc! Trong ngoài giống nhau! Rất có thể lừa gạt thế nhân !

      Ở nơi bí này có thể nhìn rất mọi thứ ở bên ngoài, Cung Mạch Khiêm thản nhiên liếc mắt cái, nhìn bạn tốt cười ái muội, đôi mắt sâu thẳm hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Khinh. muốn buông tha biểu tình nào của nàng, rất muốn biết mèo con đối với tình cảm thăng hoa của có phải hay nàng cũng có cảm tình đặc biệt với rồi, đáng tiếc được như ý nguyện rồi.

      Vân Khinh biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mắt bình tĩnh nhìn ra tia dao động, chỉ thấy nàng uống ngụm trà, sau đó hơi hơi híp mắt lại, dáng vẻ buồn ngủ.

      Chỗ tối Cung Mạch Khiêm nhìn ra, bất đắc dĩ nhếch môi cười khẽ, sủng nịch trong đôi mắt kia có thể chìm chết người ta.

      Uyển Tư Tư nhìn Vân Khinh chẳng những tia ghen tị ngược lại còn là dáng vẻ buồn ngủ, trong lòng biết nàng có sư huynh hay , nhịn được trực tiếp thẳng vào chủ đề, hỏi: “Xin thứ cho Tư Tư mạo muội hỏi câu, Tam Vương phi sư huynh sao?”

      (*Vy Vy: Vòng vo mãi cuối cùng cũng vào đề rồi nha !!!! Thỉnh các vị lần sau cứ trực tiếp vào đề , khỏi cần mở đề cũng đc. Hehehe.)

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: , ta ngủ được
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Lời này vừa dứt, khí chung quanh lại yên tĩnh thần kỳ, mọi người ở đây lẳng lặng nhìn phản ứng Vân Khinh .

      Vốn dĩ Vân Khinh vừa muốn buồn ngủ nghe như thế, nhất thời buồn ngủ đều tan biến mất, nghiêng đầu suy tư, biết nghĩ tới cái gì, nhíu lại mày liễu, trong đôi mắt bình tĩnh đạm mạc ra nghi hoặc sâu .

      sao? Cái gì là ? Cảm giác nàng đối Cung Mạch Khiêm có phải hay nàng cũng biết. Chính là ngoại trừ Thanh Y, đối với nàng có cảm giác muốn phòng bị, ngược lại còn có loại muốn ỷ lại, ngửi được hương cỏ xanh thản nhiên người nàng cảm thấy thực an tâm, thực ấm áp, nàng cũng thực thích cảm giác đó.

      thể cự tuyệt ôm, hôn, đối với nàng như vậy làm cho lòng của nàng từ kháng cự dần dần biến thành yên lặng tiếp nhận. tựa như hoa túc nở trong lòng nàng, thâm căn cố đế, làm cho nàng nghiện, muốn kháng cự lại thể kháng cự loại dụ dỗ vô cùng mê hoặc này.

      Lời của Cung Mạch Khiêm tối hôm đó giống như ma chú ra ở đáy lòng nàng, thanh từ tính trầm thấp ấy lại quanh quẩn ở trong đầu nàng. Lòng nàng nổi lên tầng tầng gợn sóng, “Ta nghĩ ta nàng” …

      ta sao? đối tốt với nàng có phải là vì nàng hay ? Vì nàng cho nên mới sủng nàng như vậy? Vậy còn nàng sao? Nàng đối với là dạng cảm giác gì? sao? Hẳn là phải, nhưng là buổi tối nếu ôm nàng vào giấc ngủ, buồn ngủ của nàng thực thực , thường hay giật mình tỉnh lại, còn muốn ngủ, nàng mất ngủ.

      Uyển Tư Tư cực lực cưỡng chế khẩn trương trong lòng, nhưng lo lắng ngập tràn trong đáy mắt kia như thế nào cũng che lấp được, vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm Vân Khinh nhíu mày trầm tư, đáy mắt tràn đầy phức tạp, trái tim bị treo cao cao ở trung gia tốc đập mạnh.

      Chỗ tối Phong Nhiễm Tuyệt cũng nghẹn hơi dám hô hấp thẳng nhìn chằm chằm phản ứng Vân Khinh .

      Mà Cung Mạch Khiêm bên cạnh lúc này cũng rút thần sắc ôn hòa mặt, đáy mắt phiếm thâm u, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Vân Khinh, giờ khắc chờ đợi cuối cùng cũng đến, biết tiểu nữ nhân này cho kinh hỉ như thế nào đây.

      Ở đây trừ Thanh Y, tất cả mọi người cơ hồ đều nín thở chăm chú nhìn nhìn Vân Khinh. Mạc Ngôn đứng ở phía sau Cung Mạch Khiêm xa cũng trộm ngắm Vân Khinh bên kia. Mạc Ngữ vẫn là bộ dáng tất cung tất kính đứng ở nơi đó, nhưng cũng rất muốn biết vị Vương phi này có cảm tình gì đối với Vương gia.

      Bùm bùm… Trong khí tràn ngập khẩn trương, ngay tại giờ khắc này, Vân Khinh phục hồi tinh thần lại chậm rãi nhìn Uyển Tư Tư, đối mặt với vẻ khẩn trương chăm chú của mọi người nàng chỉ thực tự nhiên : “, ta ngủ được.”

      “Cái gì?…” Lời này vừa ra, Uyển Tư Tư choáng váng, trong lúc nhất thời biết phản ứng ra sao, đây là đáp án gì ?

      “Phốc! Ha ha ha ha… Này, này ha ha…Câu trả lời… Rất, rất ha ha ha… Rất có ý tứ !” Chỗ tối Phong Nhiễm Tuyệt sau khi nghe được nhịn được phun cười ra tiếng.

      Ôm bụng cười cuồng tiếu nhìn bạn tốt trêu chọc : “Ha ha ha… cảm thán nha!!! Đường đường là Khiêm vương gia của chúng ta mà còn phải hạ mình làm nô tài ấm giường? Ha ha ha… đáp án này của Vân Khinh quả thực, ha ha, ngắn gọn xúc tích ! Ha ha ha… Ai u, ta, ta cười chết mất, cười chết ta mất thôi, ha ha… Cười đến thở được!”

      Phong Nhiễm Tuyệt cười đến rút gân, thân khí chất tà mị tuấn mỹ bị y tại phá hư sạch , hề cố kỵ cuồng tiếu, chế nhạo Cung Mạch Khiêm đứng bên cạnh. Xoa xoa khuôn mặt cười đến rút gân, có thể nhìn con hồ ly này mà chê cười đúng là dễ dàng! Vẻ mặt Vân Khinh lúc trả lời câu đó còn rất chân thành nữa chứ, là rất khôi hài! lưu lại quả nhiên là đúng ! Ha ha…

      Phía sau bọn họ Mạc Ngôn cúi đầu, nhìn tới vẻ mặt của , nhưng là bả vai ngừng run rẩy có thể hiểu được cực lực nhẫn nại cái gì. Khụ khụ… Thực vất vả nha, thực sợ hôm nay bởi vì nghẹn cười mà cứ như vậy ‘hy sinh’ mất. Câu trả lời này của Vương phi là quá cường hãn, nàng vừa như vậy, Vương gia nhà bọn họ đúng là giống như mỗi ngày đều làm công tác của nô tài ấm giường a! Ha ha… Ai kêu Vương gia mỗi ngày buổi tối đều kề cận Vương phi, tại giành được ‘mỹ danh’ nô tài ấm giường! Ha ha…

      Mạc Ngữ vẫn trầm mặc đứng ở kia, nhưng nhìn kỹ phát sâu trong đáy mắt đều là ý cười, Vương gia nhà bọn họ thực dễ dàng a.

      “Này, ngươi đủ chưa?” Thực tốt cười như vậy sao? Cung Mạch Khiêm liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt cười đến nước mắt đều ứa ra, sau đó tầm mắt tiếp tục đặt ở người Vân Khinh, vẻ mặt bất đắc dĩ, đáy mắt cũng là tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch có thể làm người chết chìm. Mèo con của khi nào mới có thể thông suốt đây?

      Bất quá ngẫm lại, ít nhất tiểu nữ nhân này đối với có chút ỷ lại nha! mất ngủ sao? Ha ha… Này coi như là lý do có thể làm cho nàng rời được , trong khoảng thời gian này hành động ‘thất thường’ đúng là hữu dụng nha. Lưới quăng ra đúng là vẫn có chút kết quả phải sao? chậm rãi thu lưới, làm cho tiểu nữ nhân này !

      Nghĩ tới Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm gợi lên chút ý cười do tình thế bắt buộc, tuấn dật xuất trần, mặt lúc này lại tản ra khí thế vương giả, tà tứ hoặc nhân, đây mới là ! giấu nội tâm nhưng ngạo khí trong xương vẫn tản ra bễ nghễ!

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt như vậy, trong mắt mang theo sâu chúc phúc, ánh mắt thâm ý nhìn Vân Khinh ở lương đình, hy vọng nữ nhân này đừng làm cho bọn họ thất vọng là tốt rồi.

      Thanh Y nghe Vân Khinh , trong đôi mắt lạnh lùng lên mỉm cười, có thể làm cho chủ tử vô lo vô cầu, thanh nhã hờ hững của nàng có cảm giác như vậy cũng thực dễ dàng. Xem ra Khiêm vương mỗi ngày vất vả cần cù cố gắng cũng khôn uổng phí!

      Sủng ái cùng nhu tình của Cung Mạch Khiêm đối với Vân Khinh nàng toàn bộ đều thấy, nàng có thể nhìn ra tâm, nếu nàng cũng để tùy mỗi ngày ‘ôm’ chủ tử!

      Bất quá chuyện về sau ai cũng trước được, hy vọng làm cho các nàng thất vọng, nàng lòng hy vọng có người có thể đau chủ tử, sủng chủ tử, chủ tử.

      Lời của Vân Khinh ở trong lòng của Uyển Tư Tư lại biến thành loại ý tứ khác, làm cho nàng ta nghĩ rằng Vân Khinh thực thực Cung Mạch Khiêm! có Cung Mạch Khiêm nàng đêm thể ngủ, này phải là cảm giác khi người có sao?

      Uyển Tư Tư cắn cắn môi, cam lòng : “Tư Tư bất tài nhưng có thể cam nguyện vì sư huynh mà chết, Tam Vương phi có thể ?”

      “Ta chết, cũng , chúng ta tại đều sống tốt, cần thiết vì tìm chết.” thanh thản nhiên từ môi đào mê người tràn ra.

      có thái độ kiên quyết giống Uyển Tư Tư, mà thái độ của nàng khi vẫn chỉ là mặn nhạt. Luận , bọn họ đều sống tốt, có ai phải vì ai mà chết. Bất quá lòng của nàng cũng rất kiên định toát ra đáp án, nàng để cho chết! Về phần vì sao lại có quyết tâm này, có thể là bởi vì ngửi được hương cỏ xanh thản nhiên ấy, cảm nhận được ôm ấp ấm áp ấy của mất ngủ , mà nàng… muốn mất ngủ…

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 28: Vân Khinh rời
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Từ nơi bí mật gần đó Cung Mạch Khiêm nghe được đáp án của Vân Khinh, vẻ mặt chẳng những thương tâm khổ sở đơn mà ngược lại còn cười đến vui vẻ, ý cười càng sâu nhìn Vân Khinh. cần nữ nhân vì mình mà chết, như vậy đối chính là loại tra tấn, đau xót thấy đáy, cũng cho phép tình huống như vậy xảy ra! Nữ nhân của chỉ cần thương , được , được sủng là được rồi!

      Nếu bởi vì mà chết , làm sao có thể sống mình thế gian này? Mất người âu yếm, còn sống cũng chỉ là cái xác hồn mà thôi, cho nên thực vừa lòng với đáp án của mèo con, nàng chết, cũng chết.

      Phong Nhiễm Tuyệt và Mạc Ngôn Mạc Ngữ nhìn thấy mặt Cung Mạch Khiêm ý cười càng sâu biết rất vừa lòng với đáp án của Vân Khinh. người là tri kỷ của , người là thuộc hạ của lâu như vậy làm sao có thể nhìn ra tâm tư của Cung Mạch Khiêm giờ khắc này đây? Cung Mạch Khiêm muốn phải nữ nhân có tài cán vì mà chết, bởi vì cho phép, muốn là người nữ nhân có thể cùng hiểu nhau nhau, rời nửa bước.

      Uyển Tư Tư nghe được đáp án của Vân Khinh là nàng vì Cung Mạch Khiêm mà chết, ngay cả hy sinh vì sư huynh cũng đồng ý, nữ nhân như vậy có tư cách gì sư huynh? Có tư cách gì có được tình cảm của sư huynh? Được sư huynh ôn nhu chăm sóc như vậy?

      Trong lòng Uyển Tư Tư vì Cung Mạch Khiêm mà cảm thấy đáng giá, ánh mắt ảm đạm bỗng phát ra tia kiên định. Nữ tử như vậy làm sao sư huynh có thể thích? Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp để sư huynh thương mình! ngày nào đó sư huynh biết Uyển Tư Tư nàng mới là nữ nhân nhất, cũng chỉ có nàng mới là người hiểu nhất!

      Đúng lúc này, trận gió lạnh thổi tới, làm cho Uyển Tư Tư trầm tĩnh ở thế giới của mình phục hồi lại tinh thần, nàng có chút lạnh nên ôm lấy cánh tay mình, để cho độ ấm trong lòng bàn tay truyền lại cánh tay, để mình cảm thấy lạnh.

      “Uyển nương đường bôn ba mệt nhọc vẫn nên nghỉ sớm chút , ta trước đây.” Nàng xong liền đứng dậy, nhanh chậm bước ra khỏi lương đình.

      Xuân Đào ở lại trong lương đình giận dữ : “Tiểu thư, người xem thái độ của nàng ta như vậy là sao? Chỉ là Vương phi được ban mà thôi, công tử nhất định thích nàng đâu, tiểu thư và công tử là quan hệ sư huynh sư muội a!”

      “Xuân Đào, ngươi sư huynh thích ta sao?” Uyển Tư Tư do dự hỏi, trong mắt lên tia mờ mịt, nàng biết làm sao sư huynh mới có thể thương nàng.

      “Tiểu thư! Người nên tin tưởng vào chính mình! Tiểu thư lớn lên dịu dàng động lòng người lại ôn nhu thiện lương như vậy, chỉ cần tiểu thư quan tâm nhiều đến công tử, công tử nhất định bị tâm ý của tiểu thư làm cho cảm động mà thích tiểu thư!” Xuân Đào nhìn thấy Uyển Tư Tư mất lòng tin lập tức ở bên an ủi nàng, cổ vũ nàng.

      “Phải ?……” thanh nhàng trong khí truyền ra, biết là tự hỏi chính mình hay là Xuân Đào bên cạnh.

      Về sau, Mạc Ngôn được phái tới an bài cho các nàng ở phòng cách xa Tĩnh U viện và Minh viện nhất.

      Chỗ tối Cung Mạch Khiêm nhìn hướng Vân Khinh rời , ánh mắt thâm trầm, đáy mắt nổi lên cỗ thâm sắc, suy nghĩ sâu xa, hơi nhíu mi, vừa mới cảm giác được nơi đó có thứ ‘này nọ’? Loại cảm giác này rất mãnh liệt, trực giác của luôn luôn rất đúng, nhất định có! Mèo con là sau khi cái thứ ‘này nọ’ đến lập tức rời , chẳng lẽ mèo con biết đó là cái gì?

      Trở lại phòng, Vân Khinh ngồi giường, Thanh Y lẳng lặng đứng bên nghe, trong phòng có thanh của sinh vật khác, người đời xưng hô thứ đó chính là ‘Quỷ’!

      Đúng vậy, trận gió vừa rồi ở lương đình là do tên tiểu quỷ này tạo ra, là trong lúc vô ý phát Vân Khinh và Thanh Y là hai người duy nhất có thể nhìn thấy , liền ở lại bên cạnh các nàng muốn rời . Vân Khinh cũng mặc kệ để cùng, còn hơn để bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn, cứ như vậy mà ở bên cạnh các nàng, giúp các nàng làm việc.

      lúc sau…

      Thanh Y hờ hững : “Chủ tử, bằng ta chuyến.”

      cần, chúng ta cùng , ứng phó nàng thực phiền toái, tại ngươi thu thập chút đồ, chúng ta cùng .” Vân Khinh thản nhiên . Nàng thích phiền toái, cho nên có thể tránh tránh, có thể trốn trốn.

      Thanh Y để lại tờ giấy trong phòng, sau đó cùng Vân Khinh lặng yên tiếng động, thần biết quỷ hay rời khỏi Khiêm Vương phủ.

      “Sư muội ngươi có tình ý rất sâu với ngươi đó!” Vì mà chịu tìm cái chết, phát điều gì khác thường, Phong Nhiễm Tuyệt đứng bên cạnh tiếp tục chế nhạo Cung Mạch Khiêm.

      sao? Ta đối với nàng chút hứng thú, chỉ cần nàng xúc phạm đến điểm mấu chốt của ta là được.” Là nể mặt lão nhân gia nên mới có thể kêu nàng tiếng sư muội, nếu ngay cả liếc nhìn nàng cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian của mình.

      Lớn lên xinh đẹp sao? cũng phải là người nông cạn, trước kia mỹ nhân trong phủ còn thiếu sao? Nếu như thực chú trọng dung mạo, nữ nhân này sớm là của , nhưng chỉ muốn mèo con, chỉ có nàng mới là nữ nhân . Nghĩ đến Vân Khinh, vẻ mặt Cung Mạch Khiêm nhu hòa, về phía phòng của Vân Khinh.

      Kết quả Cung Mạch Khiêm đến nơi đó, trong phòng bóng người, vẻ mặt nhất thời xuống, mèo con đâu?

      Cùng vào, Phong Nhiễm Tuyệt phát tờ giấy bàn qua, nhìn thấy nội dung lời nhắn, sắc mặt có chút quái dị : “Ách… Ta nghĩ, Vương phi của ngươi giống như chạy trốn, a, đúng, là rời nhà ra ngoài…”

      Cung Mạch Khiêm lên nhìn tờ giấy kia, giận tái mặt, thấp giọng rủa thầm: “Chết tiệt!”

      bên, Phong Nhiễm Tuyệt thấy bạn tốt như vậy lập tức an ủi: “A, đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Mèo con của ngươi chỉ ra ngoài giải sầu thôi, trở về, trở về!” Tuy rằng biết là khi nào, nhưng tại đây cũng phải là việc quan trọng, quan trọng nhất chính là dập tắt lửa giận của bạn tốt, nếu người chịu trận chính là đây!

      “Nàng ra ngoài như thế nào lại có thể chỉ mang mình Thanh Y? Vạn nhất đường gặp phải người xấu biết làm sao bây giờ?” Vân Khinh cũng chỉ cùng với Thanh Y rời , hai nữ tử ‘nhu nhược’ nếu đụng phải người bất lương biết làm sao? Nghĩ chút như vậy, Cung Mạch Khiêm luôn luôn tao nhã cũng bình tĩnh được, dù sao lòng người hiểm ác, Vân Khinh lại có võ công, biết bởi vì mạch tượng của Vân Khinh có nội lực.

      “Chỉ là như vậy! Nàng làm sao lại chỉ mang theo mình Thanh Y ra ngoài chứ! Ách, a? Ngươi tức giận phải bởi vì nàng bỏ ra ngoài?” Phong Nhiễm Tuyệt theo bản năng tiếp, sau khi xong, mới phản ứng lại cao giọng hỏi Cung Mạch Khiêm.

      “Chứ sao?” Cung Mạch Khiêm nghe được vấn đề của bạn tốt nhíu mày hỏi ngược lại. Dù sao nàng cũng trở về, cho dù nàng trở lại, cũng tìm nàng, với thế lực của U Minh cung mà thể tìm ra người sao?

      “Ách, có gì, có gì!” Choáng váng! ra là do y suy nghĩ quá nhiều! Còn tưởng rằng vì việc Vân Khinh rời mới tức giận! Ngẫm lại cũng đúng, sủng nàng còn kịp làm sao lại tức giận với nàng được?. “Ách, nhưng mà ta rất muốn biết hai nữ tữ ‘nhu nhược’ như các nàng làm sao có thể né tránh tầm mắt của thủ vệ, bị phát mà rời ?”

      Đừng với y thời điểm hai người các nàng rời toàn bộ thủ vệ đều ngủ nha! Này cũng quá gượng ép ? Trong lòng y rất nơi này phòng vệ có bao nhiêu nghiêm mật. Tuy rằng ở mặt ngoài Vương phủ có người, nhưng kỳ Vương phủ nơi nơi đều có ám vệ nấp, đây cũng là nguyên nhân bọn người Cung Diệc Diệp dùng mọi biện pháp mà mãi vẫn tìm ra được chút tin tức nào.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Đưa canh gà
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy



      “Tiểu thư! Tiểu thư! Phù phù…”



      “Làm sao vậy Xuân Đào? Đừng nóng vội, ngươi uống trước miệng trà, thuận khí rồi chậm rãi ” nhìn Xuân Đào chạy tới thở hổn hển, Uyển Tư Tư ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy bưng chén trà tiến lên đưa cho Xuân Đào còn thở phì phò, giúp nàng vuốt lưng thuận khí, ôn nhu .



      “Phù phù… … Hô… Mệt chết ta! Cuối cùng cũng thoải mái, tiểu thư, ta vừa mới ra ngoài nghe ngóng, cái nữ nhân kia giống như còn ở trong Vương phủ nữa, chuyện này đối tiểu thư người vừa vặn chính là cơ hội tốt !” Uống nhanh mấy ngụm trà, Xuân Đào thở đều lại liền hô to tiếng thoải mái, khẩn cấp cho Uyển Tư Tư tin tức nàng sáng sớm tra xét được.



      “Nàng còn ở trong phủ? Vậy nàng đâu? Sư huynh còn trong phủ ?” Uyển Tư Tư nghe Xuân Đào xong nghi hoặc liên tiếp đưa ra vấn đề.



      “Ai u! Tiểu thư của ta! Người quản cái nữ nhân kia đâu làm gì! Dù sao công tử còn trong phủ phải được rồi sao, cái nữ nhân kia ở đây người liền lợi dụng cơ hội khó có được này cùng công tử lại nhiều chút, quan tâm , công tử khẳng định sẽ cảm động .”



      “Nhưng là…”



      Uyển Tư Tư còn muốn cái gì đó lại bị Xuân Đào ở bên giống như so với nàng còn gấp hơn đánh gãy, thúc giục: “Ai nha! Tiểu thư, người cũng đừng nhưng là nhưng là nữa, đến đây, ta trang điểm lại cho tiểu thư, để cho tiểu thư đem công tử mê hoặc đầu óc choáng váng.” xong liền kéo Uyển Tư Tư đến trước bàn lần nữa trang điểm cho nàng.



      Uyển Tư Tư nghe được lời lớn mật của Xuân Đào , nghĩ đến bộ dáng Cung Mạch Khiêm mê mẩn nhìn nàng, nhất thời đỏ bừng mặt, hơi hơi hạ mi mắt, bên môi tự chủ cười ngọt ngào, tiểu nữ nhân gia thẹn thùng nhưng lại làm Xuân Đào thập phần tin tưởng, bộ dáng tiểu thư xinh đẹp mê người khẳng định công tử nhìn thấy sẽ kinh diễm một phen …….



      “Khụ khụ… Ngươi có tính toán gì ? Uyển Tư Tư kia tính như thế nào?” Trong lương đình, Phong Nhiễm Tuyệt thân mặc tử y tuấn mỹ tà mị ho tiếng gọi thần trí bạn tốt quay về dò hỏi. đúng a! Lấy hiểu biết của y với , Vân Khinh rồi, thằng nhãi này tại có khả năng còn có thể im lặng ngồi ở đây án binh bất động, chút phản ứng!



      Tầm mắt đặt chén trà, kỳ Cung Mạch Khiêm trầm tư nghe được bạn tốt nói liền phục hồi tinh thần lại, đem tầm mắt chuyển hướng y, thanh ôn hòa từ trong miệng tràn ra: “Tính cái gì ? Nàng muốn lưu lại liền lưu lại, có liên quan gì với ta?”



      “……” Nghe như thế, Phong Nhiễm Tuyệt nhất thời hết chỗ rồi, người ta là sư muội ngươi, là đặc biệt đến thăm ngươi, thằng nhãi này thế nhưng vô tâm vô phế nói có liên quan gì? Khụ khụ… Được rồi, y biết con hồ ly này vô tâm vô phế cũng phải chuyện ngày ngày hai, nhưng là người ta tốt xấu cũng là ngàn dặm xa xôi vì mà đến nha? – “Ngươi sợ mèo con của ngươi trở về nhìn thấy nàng còn ở đây, tức giận lại rời nhà trốn ?”



      Cung Mạch Khiêm nghe như thế, nhíu nhíu mi, cầu còn được đây, tức giận có nghĩa nàng đã có cảm giác với , đáng tiếc …“Nàng .”



      Ách, Đây là… là hỏi cái vấn đề ngu ngốc… Nhưng mà “Người ta cái nương gia đặc biệt đến thăm ngươi, ngươi cứ như vậy tùy nàng ?”

      “Nếu thì sao? Ta cũng mời nàng đến.” thanh ôn nhuận dễ nghe ra lại tự nhiên như vậy .

      “Chậc chậc chậc, ngươi đủ vô tình …” Kẻ vô tâm vô phế này! Thế nhân như thế nào bị lừa gạt đây? Ai… Nghe được ngữ khí Cung Mạch Khiêm chút nào để ý, Phong Nhiễm Tuyệt liên tục lắc đầu, bộ vì Uyển Tư Tư mà cảm thán .



      “Ngươi chẳng lẽ là ngày đầu tiên quen biết ta? Nếu ngươi bác ái? Ngươi thu nàng ?” Cung Mạch Khiêm cũng phản bác, ngược lại còn thản nhiên .



      “A phi phi phi, cái gì ta bác ái! Thể xác và tinh thần của ta tuyệt đối là thuần khiết! Ta cũng giống ngươi có mỹ nhân vờn quanh, ta là người đơn đáng thương nha! Hơn nữa Uyển nương thích ngươi, chứ phải ta. Huynh đệ, ta chỉ hâm mộ ngươi nha.” Phong Nhiễm Tuyệt nghe được lời bạn tốt lập tức phản bác. Đều là nữ nhân bò lên người được , cũng đâu muốn cùng nữ nhân nào dây dưa.



      “Lấy tư sắc của ngươi , ta tin tưởng ngươi tuyệt đối có thể chinh phục được nàng.” Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt từ xuống dưới, cười đến ôn hòa .



      Y thề, y tuyệt đối thấy được vẻ trêu chọc trong mắt Cung Mạch Khiêm, trăm phần trăm ! So với trân châu còn hơn!



      “Khụ khụ… cần, mị lực của tiểu nhân như thế nào có thể so sánh với ngài, người ta nhưng là vì ngươi mà tới nha. Ta? Vẫn là thôi .” Phong Nhiễm Tuyệt giả ý khụ khụ hai tiếng, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài . Hừ hừ! Tưởng tính kế y? có cửa đâu, cửa sổ cũng cho! Y bị lừa còn thiếu sao? Muốn đem nữ nhân này đưa cho y, để cho y giải quyết? Mặc kệ! Kiên quyết mặc kệ!



      “Ta…” thời điểm Cung Mạch Khiêm vừa muốn mở miệng cái gì đó, chỉ thấy nhìn chăm chú đến chỗ, ánh mắt lóe lóe, sau đó ngậm chặt miệng trầm mặc, bộ ôn nhuận như ngọc.



      Phong Nhiễm Tuyệt thấy bộ dáng muốn cái gì đó lại trầm mặc, lập tức theo tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó xa cái thân ảnh màu hồng phấn hướng bọn họ tới. Quay lại tầm mắt nhìn bạn tốt, làm ra bộ dáng hâm mộ : “Chậc chậc chậc… Xem ra Uyển nương thực quan tâm ngươi nha! Tự mình đưa thuốc bổ đến đây cho ngươi, là hảo phúc khí!” Phong Nhiễm Tuyệt lộ ra chút ý cười hiệp xúc, lẳng lặng ngồi ở kia chờ xem kịch vui.



      Uyển Tư Tư rốt cục thấy được thân ảnh Cung Mạch Khiêm , bưng canh gà được hầm tốt tới, bước chân hơi nhanh hơn chút về phía lương đình, trong lòng khẩn cấp muốn cho Cung Mạch Khiêm nhìn thấy dáng vẻ tỉ mỉ trang điểm của nàng hôm nay.



      “Sư huynh… Đây là canh gà Tư Tư hầm cho sư huynh bồi bổ thân thể, sư huynh, huynh mau nếm thử xem.” Uyển Tư Tư đem cái thìa đặt trong bát đưa tới trước mặt Cung Mạch Khiêm dịu dàng .



      Hôm nay sau khi nàng được Xuân Đào trang điểm, trở nên kiều diễm động lòng người, thân váy dài màu hồng phấn, trước ngực thêu mẫu đơn nở rộ tiên diễm, váy dài buộc vòng quanh cái eo tinh tế, mặt dịu dàng thanh tú vẽ loạn tầng phấn, càng thêm xinh đẹp rạng rỡ, lại nhiều ra vài phần thành thục, mày liễu thon dài làm nền đôi mắt tựa như nhất trì xuân thủy, môi hồng nhuận cũng tô son, hai gò má bởi vì nội tâm kích động mà đậm màu phấn hồng, có vẻ càng thêm động lòng người.



      Cung Mạch Khiêm căn bản là chú ý, nhìn canh gà trước mắt đặt ở bàn , cũng có nhích người nhấm nháp, chỉ cười ôn nhuận : “Vất vả sư muội, những việc này về sau để hạ nhân làm là được rồi, ngươi là khách quý, làm sao có thể làm loại chuyện này, vạn nhất bị phỏng thật tốt.” Đôi mắt mang theo xa cách nhìn Uyển Tư Tư, dáng vẻ chút cũng muốn uống canh .



      Uyển Tư Tư thấy Cung Mạch Khiêm nhìn nàng, vô cùng thẹn thùng cụp đôi mắt, nghe Cung Mạch Khiêm lại nghĩ đến thương nàng, sợ nàng bị phỏng cho nên kêu nàng cần làm, trong lòng vô cùng ngọt ngào, càng thêm dịu dàng ôn nhu : “ có việc gì, Tư Tư sẽ cẩn thận, sư huynh cần lo lắng.”



      Khụ khụ… bên xem kịch vui Phong Nhiễm Tuyệt nghe được Uyển Tư Tư , lại nhìn đôi mắt Cung Mạch Khiêm đầy xa cách, nhịn được ở trong lòng phiêu cái xem thường, oán thầm: Làm ơn! Thằng nhãi này sẽ lo lắng ngươi sao? ngoại trừ có tâm đối với Vân Khinh ra nào có nữ nhân nào có thể làm cho lo lắng chứ? là tự mình đa tình!



      Bất quá, nàng hôm nay hẳn là cố ý tỉ mỉ trang điểm chút ? Đáng tiếc! Thiếp cố ý, lang vô tình a! Chỉ cần bạn tốt thích cho dù nàng có đẹp như tiên cũng vô dụng, vẫn lọt vào được mắt hắn, nàng đúng là chút cũng hiểu Cung Mạch Khiêm! Nghĩ như vậy có thể làm cho bạn tốt thích nàng sao? Quá ngây thơ rồi.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 30: cần hâm mộ
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Thư phòng

      Uyển Tư Tư hoàn toàn bị bỏ qua nhìn thấy, trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt thầm lắc đầu, thở dài, dám cam đoan Cung Mạch Khiêm căn bản là chú ý tới hôm nay nàng trang điểm tỉ mỉ.

      “Như vậy sao được, sư muội là khách quý của quý phủ, vạn nhất truyền đến tai sư phụ ta đây biết ăn làm sao.” Tiếng ôn hòa dễ nghe.

      Lời vừa ra làm cho trong lòng Uyển Tư Tư ngọt ngào, khóe miệng treo ý cười thẹn thùng nhất thời trở nên cứng ngắc, bởi vì sư phụ nên mới quan tâm nàng sao? Trầm mặc lát, trong lòng Uyển Tư Tư lại kiên định, vì mục đích của mình khi đến đây, nàng buông tay! ngày nào đó sư huynh hiểu tâm ý của nàng mà cảm động, hiểu được nàng mới là người quan tâm huynh ấy nhất, thích hợp làm nữ nhân của huynh ấy nhất!

      Nở nụ cười dịu dàng, giống như để ý lời Cung Mạch Khiêm vừa,“Sư huynh nhanh đến uống chút canh gà , nếm thử tay nghề của Tư Tư xem thế nào.”

      Cung Mạch Khiêm vươn cánh tay thon dài đẹp mắt muốn cầm lấy chén, trong lúc Phong Nhiễm Tuyệt nghĩ muốn uống lại rút tay về, ôn hòa : “Canh gà nguội, ta uống, cơ thể của ta chịu nổi khí lạnh.” Thần sắc vẫn tự nhiên, làm cho người ta thể tin thực bởi vì thân thể thể bị nhiễm lạnh mà uống canh.

      “Vậy muội lập tức hâm nóng cho sư huynh.” Uyển Tư Tư có chút vội vàng , chỉ sợ Cung Mạch Khiêm uống canh gà nàng nấu.

      Vừa định chuẩn bị mang canh hâm nóng bị Cung Mạch Khiêm lên tiếng ngăn cản: “ cần, ta để Mạc Ngôn hâm nóng rồi uống, tại ta cũng uống nổi.”

      “A, được.” Uyển Tư Tư nghe xong nha nha đáp lại tiếng, thu hồi cánh tay, nàng muốn tận mắt thấy sư huynh uống canh gà mà tự tay nàng nấu.

      tại thời tiết trở lạnh, sư muội nên về nghỉ sớm chút , đừng để cảm lạnh.” Nét mặt Cung Mạch Khiêm biểu lộ vẻ tươi cười ôn hòa đẹp mắt.

      Lời ôn hòa của Cung Mạch Khiêm làm cho vẻ mặt có chút hậm hực ảm đạm của Uyển Tư Tư nháy mắt lại trở nên sáng sủa, nàng biết sư huynh vẫn còn quan tâm đến nàng.

      Bị nụ cười ôn hòa đẹp mắt của Cung Mạch Khiêm mê hoặc đến đầu óc choáng váng, Uyển Tư Tư nở nụ cười dịu dàng, ôn nhu : “Đa tạ sư huynh quan tâm, Tư Tư chú ý .”

      “Mau trở về nghỉ .” Cung Mạch Khiêm cũng thêm gì, chỉ hy vọng Uyển Tư Tư có thể rời nơi này nhanh chút, mặt vẫn là tươi cười ôn nhuận, chút cũng biểu nội tâm thiếu kiên nhẫn.

      “Dạ.” Còn đắm chìm trong ý cười ôn hòa của Cung Mạch Khiêm, Uyển Tư Tư ‘hồn phi thiên ngoại, thần chí ’ cứ như vậy rời khỏi lương đình, mơ mơ màng màng về phía phòng của mình.

      Phúc hắc! Tuyệt đối phúc hắc! Quá cường đại! Kỹ thuật đuổi người này của y cảm thấy là bội phục! Mới mấy câu như vậy đem người ta đuổi rồi. ràng trong lòng ước gì Uyển Tư nhanh chóng rời , lại còn có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa dáng vẻ chút kiên nhẫn, chậc chậc! Trong ngoài giống nhau quả thực là vì mà tạo ra!

      Cung Mạch Khiêm thấy ánh mắt “cực nóng” của Phong Nhiễm Tuyệt nhìn , hơi nhíu nhíu mi, tiếng ôn hòa cất lên: “Như thế nào? Ngươi muốn uống canh gà? Vậy ngươi uống .”

      “……” Nghe được lời hào phóng của Cung Mạch Khiêm, Phong Nhiễm Tuyệt đáp, con mắt nào của nhìn thấy ánh mắt của y muốn uống canh gà? Là ánh mắt kính nể nhưng y phát tần suất sai rồi, thằng nhãi này lại tính kế gì đây?: “Xin hỏi ngài chỉ nhìn ánh mắt làm sao biết tại hạ có ý muốn uống canh này?”

      “Ngươi muốn uống canh gà?”

      “Ta muốn uống canh gà”. Nhưng mà phải bát canh gà này a! Hơn nữa “Uyển nương ‘tự tay nấu riêng’ rồi lại ‘tự tay đưa đến’ cho ngươi, ta uống cái gì?” Phong Nhiễm Tuyệt nhấn mạnh bốn chữ ‘Tự tay nấu riêng’, để cho biết bát canh gà này y có khả năng hưởng thụ.

      Nghe ra trong giọng của Phong Nhiễm Tuyệt có ý trêu chọc, Cung Mạch Khiêm vẫn ôn hòa như trước hỏi: “Ngươi hâm mộ sao?”

      Phong Nhiễm Tuyệt nghe vậy ‘rất đứng đắn’ gật đầu : “Hâm mộ chứ! Rất hâm mộ! Ta có phúc như ngươi đâu.” Lời cuối cùng xong còn ra vẻ lắc đầu, làm ra dáng vẻ thở dài, kỳ chỉ cần nhìn ánh mắt y phát trong mắt y toàn là ý cười trêu chọc.

      “Kỳ ngươi cần hâm mộ ta.” Cung Mạch Khiêm làm bộ như thấy ánh mắt trêu chọc của y, ôn hòa .

      Phong Nhiễm Tuyệt nhất thời phản ứng lại theo bản năng hỏi: “Vì sao?”. Y cũng có mệnh tốt như vậy, có mỹ nhân tự mình nấu canh vì y.

      Cung Mạch Khiêm trực tiếp trả lời vấn đề của y, chỉ cười ôn hòa: “Ngươi cảm thấy ta có phải nên trọng sắc khinh bạn, đúng ?” Trong khí nổi lên tia mưu.

      Phong Nhiễm Tuyệt phát gì, hai tay giao nhau đặt ngực, nhướng mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi muốn vì nữ nhân này mà vứt bỏ huynh đệ của ngươi?”

      mặt Cung Mạch Khiêm tươi cười tao nhã đến mức có thể nặn ra nước, thanh ôn nhuận ngữ khí mang theo khẳng định : “Đương nhiên là .”

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn thấy nụ cười quen thuộc trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bạn tốt. Tươi cười của làm cho y ‘mao cốt tủng nhiên’, thằng nhãi này chắc chắn có kế gì mới có biểu tình như vậy? Thằng nhãi này lại muốn làm gì đây?

      Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt Phong Nhiễm Tuyệt, khuôn mặt vẫn duy trì ôn nhuận như trước, hình tượng như ngọc, trong mắt lại lên tia tà tứ mê người, có chút cảnh giác sao? Đáng tiếc tại phát giác hình như hơi chậm chút…“Ta vì nàng mà vứt bỏ huynh đệ như đệ.” đợi hỏi, mà thẳng ra.

      Vậy là tốt rồi! Nghe lời mờ ám làm thần kinh của Phong Nhiễm Tuyệt thầm thở ra hơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, cười thầm chính mình quá mức mẫn cảm, đều do y thường xuyên đối mặt với ‘chân diện mục’ của thằng nhãi này cho nên vừa thấy ý cười quen thuộc như vậy chính y cũng nổi lên chút đề phòng .

      Ngẫm lại cũng đúng! hẳn vì y giúp uống bát canh tràn ngập tình mà vứt bỏ người cùng hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhưng… Y vẫn cảm thấy thích hợp làm sao đó? Mà lại biết là đúng ở đâu?

      Ngay lúc trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt còn rối rắm, lời kế tiếp của Cung Mạch Khiêm làm cho y còn rối rắm, mà bình tĩnh …

      “Huynh đệ hẳn là phải có phúc cùng hưởng, mà ta lại luôn luôn vì huynh đệ mà suy nghĩ, sắp xếp tinh thần ưu giải nạn lương, cho nên đệ cũng cần hâm mộ ta, bát canh gà này chính là của đệ, cơ thể của ta tốt lắm cũng cần chén canh này. Đệ cũng nên từ chối, uống nhanh , nếu để lạnh ngon.”

      “……” Đây là sao? vòng, chuyện uống bát canh gà này lại quay lại về người y, vừa rồi trong lòng y tự chủ dâng lên cảnh giác quả nhiên hề sai mà.Thằng nhãi này tính kế y chịu được mà! Cái gì có phúc cùng hưởng! Cái gì vì huynh đệ suy nghĩ! Đều là giả!

      Còn phải sợ Vân Khinh biết, sợ nàng chạy sao? Còn chính là muốn nhận tình ý của Uyển Tư Tư cho nên mới lấy y ra làm vật hi sinh sao? Ô ô ô… Lúc trước y như thế nào lại bị gương mặt, nụ cười hòa ái của người này lừa, còn làm huynh đệ của ? Tiền đồ của y! mảnh hắc ám nha! Trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt vì chính mình ‘lầm giao tổn hại hữu’ (kết bạn sai người) mà kêu thảm, hò hét , ngửa mặt lên trời thở dài cái!

      Phong Nhiễm Tuyệt u oán hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cung Mạch Khiêm ‘tiếu lí tàng đao’ (miệng tươi cười nhưng lòng lại giấu dao) tiếng động lên án , hơn nữa dùng ánh mắt kiên quyết cho Cung Mạch Khiêm là y mặc kệ! Kiên quyết mặc kệ! Vạn nhất Uyển Tư Tư hỏi, xem trả lời như thế nào? Là uống hay là do mình uống?

      Thằng nhãi này căn bản chính là nham hiểm, còn muốn kéo y xuống nước, vậy phải được ở bên xem diễn sao? Hừ hừ! ra thằng nhãi này mặt ngoài thèm để ý, kỳ chỉ cần tìm được cơ hội kéo y xuống nước! Rất gian trá! Quá hiểm !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :