1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khiêm Vương Sát Phi - Phúc Hắc Tiểu Chủ (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: Uyển Tư Tư
      Edit: Bạch
      Beta : ღ Vy nhi ღ
      * Vy nhi: Ta trở lại rồi đây. Từ giờ cố gắng làm việc chăm chỉ a ^^^^^

      “Tôn chủ, Phong thiếu.” Đột nhiên bóng đen xuất ở trước mặt bọn họ , người nọ cung kính cúi chào hai người.

      “Chuyện gì?” Cung Mạch Khiêm thản nhiên hỏi, ôn hòa trong mắt sớm còn tồn tại, bị lạnh lùng thay thế.

      Người nọ cung kính : “Khởi bẩm Tôn chủ, nay thế lực Ngục cung phát triển càng lúc càng nhanh, có mấy lần đều thiếu chút nữa nổi lên xung đột, cho nên đặc biệt đến xin chỉ thị Tôn chủ.”

      Cung Mạch Khiêm nghe người nọ báo cáo nhấp trà trầm tư nghĩ, sau đó thản nhiên mở miệng : “Kêu bọn họ tận lực tránh cùng Ngục cung xung đột, trước khi biết đối phương là ai cần hành động thiếu suy nghĩ, thời cơ đến tất có cơ hội cùng Ngục chủ thần bí kia gặp mặt .” con ngươi đen Thâm u lóe ý vị thâm trường.

      “Vâng! A… Còn có kiện chính là, chính là…” Người nọ trả lời xong, bộ biểu tình muốn lại thôi, cuối cùng khẳng khái hy sinh, mặt mang theo biểu tình ‘chết chết vậy’, hạ quyết tâm nhìn về phía Cung Mạch Khiêm : “Chính là Uyển nương muốn tới đây, tại lên đường .”

      Sau khi người nọ hơi xong lập tức cúi đầu, còn quên cẩn thận liếc mắt nhìn biểu tình mặt Cung Mạch Khiêm cái, lẳng lặng đứng ở nơi đó, cố gắng tận lực giảm bớt tồn tại của chính mình, ở trong lòng thầm kêu, bọn họ cũng đều biết Uyển nương thích Tôn chủ, nhưng Tôn chủ lại tuyệt thích nàng, aizzz… vì sao phải nhận phần việc khổ sở này cơ chứ !…

      “Nàng vì sao muốn đến đây?” thanh nóng lạnh vang lên.

      Thuộc hạ cố gắng che dấu tồn tại của chính mình nghe vậy da đầu run lên, chỉ thấy nha nha mở miệng: “Cái… Cái này thuộc hạ cũng biết…”

      Ở trong lòng lại thầm trả lời: Đương nhiên là muốn gặp Tôn chủ a! Nhưng lại có can đảm ra, đừng nhìn Tôn chủ bộ tao nhã ôn nhuận như ngọc, kỳ chỉ cần liếc mắt cái, bọn họ lập tức tựa như chuột thấy mèo, trong lòng chính là thất kinh đảm chiến nha!

      “Vậy sư phụ lão nhân gia ngăn cản sao?” Thanh rất thực bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta ngửi được tia hương vị nguy hiểm nồng đậm.

      Tên thuộc hạ kia có chút kinh sợ : “Ách… Sư tôn lão nhân gia người cảm khái Uyển nương tại là đại nương, lão nhân gia người, là, quản được .” Phù! ánh mắt thực nguy hiểm nha! Trời ơi! Sớm biết vậy chuyện Uyển nương! Áp lực lớn a! Sớm biết vậy càng nhất định chuyện Uyển nương , hu hu…

      “Ngươi về trước .”

      “Dạ!” Tên kia thuộc hạ như được giải thoát thầm hô tiếng, chớp mắt cái biến mất thấy bóng người.

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn người nọ đột nhiên biến mất lắc đầu thầm nghĩ: Chậc chậc, vẫn nhát gan như vậy nha! Chủ tử của còn chưa làm cái gì, khiến sợ tới mức này. Tốc độ kia quả thực như chuột thấy mèo, vắt chân bỏ chạy! Sau đó đem tầm mắt chuyển qua người Cung Mạch Khiêm, nhíu mày trêu chọc : “Chậc chậc chậc… Ta a, đoá hoa đào này của ngươi còn chưa có hết hy vọng với ngươi nha!”

      Cung Mạch Khiêm liếc y cái, tiếp tục uống trà, mặn nhạt : “Nàng phải của ta.” Thời điểm tới nàng ngữ khí rất mực hờ hững xa cách.

      “Ha ha… Ta rất muốn biết sau khi Khinh nhi của ngươi cùng sư muội ngươi gặp nhau, hai người có biểu tình gì đây!” Phong Nhiễm Tuyệt trong mắt lóe ý tứ xem diễn hàm xúc chút nào che lấp ra ở trước mặt Cung Mạch Khiêm .

      Ái chà chà! Sắp có trò hay để nhìn nha! Y cũng biết tồn tại của Uyển nương kia, nàng với Khiêm đều là đồ đệ Vân Y Tử , nếu phải nể mặt Vân Y Tử, có lẽ Khiêm đối với Uyển Tư Tư kia ngay cả ra vẻ ứng phó cũng làm! Con hồ ly này đối với dạng nữ nhân gì cũng đều gần mà như xa nha! Đương nhiên, tại có ngoại lệ, cái ngoại lệ duy nhất …

      ?” Cung Mạch Khiêm chính là nhíu nhíu mi, cũng có vì Phong Nhiễm Tuyệt muốn xem bộ dáng hảo diễn mà tức giận.

      Thực ra, cũng rất muốn biết Khinh nhi cùng cái nữ nhân kia gặp mặt xong rốt cuộc có phản ứng gì đây! Hy vọng có thể cho kinh hỉ… Cung Mạch Khiêm nghĩ tới Vân Khinh, vẻ mặt tràn ngập sủng nịch, khóe miệng phiếm lên che lấp được ý vị ôn nhu ngọt ngào.

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn đến bộ dáng chìm trong lưới tình này của sớm bình tĩnh, thấy nhưng thể trách : “Đương nhiên! Sư muội ở chung nhiều năm muốn tới nha!” Là sư huynh sư muội đó nha! Có thể chính là thanh mai trúc mã nha, quan hệ thực ái muội! Ánh mắt ái muội chớp mắt vài cái với Cung Mạch Khiêm, cười đến vẻ mặt hứng thú.

      “Nàng chính là đồ đệ sư phụ thu.” Ngụ ý chính là nếu phải Vân Y Tử thu nàng làm đồ đệ cũng có sư muội này, nàng là đồ đệ của sư phụ, mà chính là nể mặt sư phụ mới có thể kêu nàng tiếng sư muội. Nếu bỏ cái xưng hô sư muội này, cùng nàng cũng chẳng có quan hệ gì, chỉ là người xa lạ mà thôi!

      “Ha ha… Mặc kệ thế nào nàng đều phải kêu ngươi tiếng sư huynh, phải sao?” Phong Nhiễm Tuyệt ở hai chữ ‘sư huynh’ đặc biệt tăng thêm ngữ khí .

      Mặc kệ như thế nào cùng Uyển Tư Tư đều là quan hệ sư huynh sư muội, Khinh nhi lại biết trước kia ứng phó Uyển Tư Tư như thế nào. Thêm nữa, Uyển Tư Tư ái mộ có thể xem như chút nào che dấu nha! Chính y chỉ ở chung cùng nàng chút có thể phát giác tâm tư của nàng, nàng đối với bạn tốt Cung Mạch Khiêm này của y tràn ngập tình . Huống chi nữ nhân phương diện này cảm giác luôn luôn rất tinh mẫn, đến lúc đó gặp mặt, hai người chỉ cần ở chung chút, ngay cả nữ nhân trì độn cũng đều có thể nhìn ra được tâm tư đối phương?

      Ai nha! muốn xem nữ nhân của nhìn thấy Uyển Tư Tư là cái biểu tình gì , có phản ứng thế nào.

      Nhưng ra y thực thưởng thức nữ nhân vẻ mặt đạm mạc kia, cùng Uyển Tư Tư so sánh, nàng đạm mạc thanh nhã, tuy rằng mỗi ngày cơ hồ đều miễn cưỡng giống mèo con vậy. Cả ngày chính là ăn ngủ, ngủ ăn, nhưng khí chất của nàng lại vô cùng hấp dẫn người khác, làm cho người ta có hảo cảm. Hơn nữa theo trực giác của y, nàng khẳng định phải nữ nhân đơn giản, người của nàng nhất định còn có bí mật mà bọn họ biết .

      Còn Uyển Tư Tư vậy, nàng ở mặt ngoài ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, thân hình nhắn, làm cho người ta vừa thấy liền cảm thấy nàng thực yếu đuối mà sinh lòng muốn bảo hộ nàng. Nhưng y chính là thích Uyển Tư Tư, thiệt tình chấp nhận được nàng, y vẫn cảm thấy Uyển Tư Tư thích hợp với Mạch Khiêm, có lẽ là ai cả đường chăng, nữ nhân lạnh nhạt kia càng có thể làm cho y tâm chấp nhận.

      Bạn tốt cùng nữ tử thanh nhã hờ hững kia ở cùng chỗ làm cho người ta cảm giác hai người bọn họ thực hợp nhau, là cặp tuyệt phối! Quả thực chính là đôi thần tiên quyến lữ làm người ta hâm mộ ghen tị! Nam ôn nhuận như ngọc, nữ thanh nhã xuất trần!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Hôn sâu [thượng]
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta: ღ Vy nhi ღ
      Nhìn Phong Nhiễm Tuyệt đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ánh mắt Cung Mạch Khiêm u chợt lóe, sau đó đứng dậy như có việc gì, vỗ vỗ vạt áo tro bụi, dáng vẻ chuẩn bị bước .

      “Ngươi muốn đâu?” Bị Cung Mạch Khiêm kinh động, Phong Nhiễm Tuyệt phục hồi tinh thần lại, lần nữa đem tầm mắt nhìn đến người bạn tốt, y hỏi.

      còn sớm, nên nghỉ ngơi.” Tiếng ôn hòa từ tính mà dễ nghe.

      “Ách…” Phong Nhiễm Tuyệt kinh ngạc, y bây giờ mới phát , tại đúng là khuya, nhìn trăng nhô lên cao, đêm yên tĩnh, đèn đuốc Minh Viện sáng trưng… Nhất thời hết chỗ ! Như thế nào mà trễ như thế này rồi? Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực nhìn Cung Mạch Khiêm sâu kín : “Ngươi thể tâm tình cùng ta đến trời sáng sao!” Dù sao trước kia cũng phải chưa từng làm qua …

      Cung Mạch Khiêm nhìn bạn tốt, mặt tao nhã cười ôn hòa, tiếng ôn nhuận từ trong miệng tràn ra: “ xin lỗi, Khinh nhi của ta có ta buổi tối ngủ được, cho nên đành phải ủy khuất chút ‘hy sinh’ ngươi.” xong liền xoay người rời , đến Tĩnh U viện…

      “Ta khinh! Tên trọng sắc khinh bạn!!” Nhìn bóng Cung Mạch Khiêm rời , Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực chửi . Hừ hừ! Có nữ nhân quên huynh đệ. Hồ ly chết tiệt, đừng để y có được chút cơ hội, bằng y nhất định hung hăng cười nhạo phen! Hừ hừ!

      Phong Nhiễm Tuyệt tức giận dùng mũi hừ hừ khí, nhìn quanh cũng chỉ có mình y ở Minh Viện trống rỗng nên đành buồn bực rời , cũng quay đầu lại, về phía phòng của mình.

      ……

      Trở lại Tĩnh U viện, Cung Mạch Khiêm vào phòng bước chân nhàng đến bên giường, nhìn nữ tử ngủ say ở giường như tinh linh dính khói lửa nhân gian, đôi mắt tràn đầy nhu tình, khuôn mặt tuấn dật xuất trần đầy sủng nịnh có thể có người chết chìm, khóe miệng cười .

      Nếu tại có nữ tử nào nhìn thấy nhu tình mật ý, tuyệt đối chút do dự mà hãm sâu vào ánh mắt nhu tình của , thể tự kềm chế mà thương ôn nhuận như ngọc, tao nhã xuất trần!

      Cung Mạch Khiêm cứ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Vân Khinh như vậy, chuyên chú mà cẩn thận, giống như muốn đem toàn bộ hình dáng tại của nàng khắc sâu vào trong lòng, mỗi đường cong khuôn mặt lạnh nhạt thanh nhã, mĩ mạo ung dung, đẹp đẽ quý giá lại thanh nhã xuất trần.

      Như bị mê hoặc, Cung Mạch Khiêm về phía trước tay phải tự chủ được vươn ra, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tinh xảo thanh nhã của Vân Khinh, từ trán chậm rãi xuống, ôn nhu vuốt ve mày liễu xinh đẹp của nàng, dần dần xẹt qua ánh mắt của nàng, chiếc mũi của nàng còn có khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của nàng… Cuối cùng đến cánh môi hồng nhuận của nàng, mềm vỗ về qua lại, giống như bị nghiện muốn rời ……

      Vân Khinh vất vả mới ngủ say mơ màng, loáng thoáng cảm giác được môi hơi hơi ngứa, theo bản năng nhấp mím môi, cảm giác ngứa lâu, nàng ngửi thấy mùi cỏ xanh quen thuộc nên tiếp tục ngủ.

      Bởi vì động tác mím môi vô ý của Vân Khinh, làm cho Cung Mạch Khiêm giật mình thu hồi ngón tay vuốt ve cánh môi cánh môi của nàng, lâu muốn rời . ngốc lăng sững sờ tại chỗ duy trì cái động tác kia, cảm nhận dư còn sót lại đầu ngón tay, cảm nhận hơi thở nóng ấm ẩm ướt từ cánh môi Vân Khinh.

      Động tác mím môi vừa rồi của Vân Khinh giống như hôn tay , trong nháy mắt, giống như có luồng điện chạy qua trái tim trống rỗng của , truyền khắp cả người .

      Lồng ngực xúc động mạnh, để muốn hôn sâu lên môi nàng, gắt gao muốn ôm nàng, muốn hung hăng nàng, đây là tiểu nữ nhân của ! Cũng chỉ có thể là của !

      Tâm tư mãnh liệt, ánh mắt Cung Mạch Khiêm nóng rực, nhìn chằm chằm Vân Khinh ngủ say giường, lúc sau, ý cười nhàng phát ra từ lòng ngực , thanh từ tính dễ nghe phát ra mang theo chút khàn khàn, giọng trầm thấp lẩm bẩm: “Ha ha… Khinh nhi, đây chính là nàng dụ hoặc ta nha…”

      Dứt lời, chỉ thấy Cung Mạch Khiêm về phía trước, cúi người tới gần Vân Khinh, mặt hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của nhau, gần đến nỗi trong khí tràn ngập ái muội lại có chút khẩn trương.

      Ngay khi môi chạm đến đôi môi hồng nhuận của nàng, dòng điện lưu mãnh liệt tập kích toàn bộ cơ thể , để cho có cảm giác trống trải bấy lâu nay trong tâm nháy mắt bị cảm giác ôn nhu ấm áp vây quanh, trong lòng giống như được lấp đầy mật ngọt, ngọt ngào, ấm áp. Cảm giác giống như có được toàn bộ thế giới, vô cùng thỏa mãn, như bị đắm chìm trong cảnh xuân vô hạn ấm áp, tựa như có dòng nước ấm nóng chảy vào tim , khiến còn độc, còn tịch mịch.

      Dòng nước ấm áp trong trái tim cuồn cuộn như giang hà đổ về đông, mạnh mẽ len lỏi khắp cơ thể , cảm giác mềm mại môi khiến nhu tình bốn phía, nhàng chà chà cánh môi của nàng, dịu dàng dụ hoặc. đủ, đủ, vẫn đủ! Tư vị ngọt ngào như vậy làm muốn ngừng cũng được, càng muốn nhiều nhiều.

      Cung Mạch Khiêm khống chế được càng hôn càng sâu…

      “Ưmmmm…” Môi bị ngậm chặt, Vân Khinh cảm giác được môi tê dại, lập tức mở mắt tỉnh lại, nâng lên hai tay muốn đẩy Cung Mạch Khiêm cơ thể nàng ra, nhưng lại bị phát , hơi dùng lực khống chế động tác của nàng.

      Nhìn thấy Vân Khinh tỉnh lại đôi mắt Cung Mạch Khiêm nóng rực, ý cười càng sâu nhìn nàng chăm chú, để nàng phản kháng mà hôn sâu, càng làm tâm tình của sung sướng, thỏa mãn lại càng muốn hôn nhiều hơn.

      “Ưmm…” Giống như nhận thấy ý đồ của , Vân Khinh giãy dụa muốn đẩy ra, vừa định mở miệng lưỡi thừa dịp xông vào, cùng lưỡi của nàng dây dưa, trằn trọc khởi vũ. Nàng muốn mở miệng ra nhưng toàn bộ lời đều bị Cung Mạch Khiêm nuốt vào, chỉ có thể phát ra những thanh ái muội….

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Hôn sâu [ hạ ]
      Edit: Bạch
      Beta : ღ Vy nhi ღ
      Vân Khinh cảm thấy khí lực như là bị rút , càng ngày càng dùng được chút lực nào, cảm giác toàn thân cao thấp đều tê dại. Dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng loãng, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm bởi vì hơi thiếu dưỡng khí mà nổi lên tầng đỏ ửng mê người, mắt ướt nhiễm thượng sương mù nhè , khí chất thanh nhã hờ hững còn tồn tại, cả người đẹp tựa như tiểu tinh câu hoặc lòng người.

      Cung Mạch Khiêm nhìn bộ dáng Vân Khinh lúc này câu lòng người, nồng đậm trong đáy mắt càng tiêu tan, ôn nhu mà nhiệt tình hôn sâu bắt đầu dần dần trở nên cuồng nhiệt, đoạt lấy ngọt ngào trong miệng nàng, lưỡi ngừng ở trong miệng nàng cùng nàng dây dưa chơi đùa, nhiệt liệt cuồng tứ làm cho Vân Khinh chỗ để trốn.

      “Ưm… Ừ…” tay Vân Khinh để trong ngực bất tri bất giác biến thành cầm lấy, suy nghĩ trở nên hỗn độn thể tự hỏi, bởi vì thiếu dưỡng bắt đầu theo bản năng phản kháng lại.

      lâu sau… Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh bởi vì thiếu dưỡng mà trở nên vô lực mới lưu luyến rời ly khai cánh môi mềm mại của nàng, mật dịch trong miệng bởi vì rời mà tạo thành sợi chỉ bạc ái muội.

      Vân Khinh rốt cục được giải phóng, thở hổn hển, liều mạng hô hấp, chớp mắt nhìn Cung Mạch Khiêm đắc ý cười, đầu óc hỗn độn thể thanh tỉnh, tâm run rẩy, giống như có cái gì đúng, cảm thấy có cái gì thoát ly khỏi nàng, làm cho nàng có chút vô thố, bất an.

      “Ha ha… Mèo con nàng nhìn ta như vậy là dụ dỗ ta sao? Bị nữ nhân âu yếm của mình nhìn thâm tình như vậy ta cầm lòng được nha…” Cung Mạch Khiêm tràn đầy ý cười nhìn Vân Khinh vẫn ngừng thở dốc, sắc thâm trong mắt lâu tiêu tan, nhìn Vân Khinh bình tĩnh nhìn , lại thực tự giác đem ánh mắt của nàng lý giải thành ý tứ khác, xong liền cúi đầu tới gần Vân Khinh bộ dáng như là muốn hôn nàng .

      Khuôn mặt càng ngày càng sát lại, phóng đại ở trong mắt Vân Khinh, Vân Khinh thở gấp cứ như vậy lẳng lặng nhìn , ở chỗ sâu trong đáy lòng đột nhiên nảy mầm tia khác thường. Khuôn mặt này kỳ thực tuấn dật xuất trần, bởi vì cúi người tóc đen theo động tác của mà rơi vuông góc xuống phía dưới, lông mi dài hình thành độ cong mê người, mí mắt buông xuống lộ ra đôi mắt thâm thúy như uyên , nhu tình bốn phía, làm cho người ta kìm lòng đậu muốn rơi vào.

      Vân Khinh cảm thấy chính mình như là mất tri giác thể nhúc nhích, chỉ có thể lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt dần dần phóng đại ôn nhuận như ngọc, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương, tim đập bùm bùm ngừng, trong phòng im lặng đến có thể nghe tiếng hít thở, nghe tiếng tim đập.

      Khoảng cách càng ngày càng được kéo gần, hô hấp càng ngày càng nóng rực, cảm xúc càng ngày càng hiểu ……

      Đột nhiên, Cung Mạch Khiêm cách môi Vân Khinh còn có mấy mm dừng lại, trong đôi mắt ý cười nồng đậm, lẳng lặng cảm giác lồng ngực phập phồng, nhảy lên tâm dẫn. Đôi môi đỏ sẫm của tao nhã lại tà tứ giơ lên cái độ cong, thanh từ tính khàn khàn nhanh chậm từ trong miệng tràn ra: “Mèo con… Ta nghĩ ta nàng …”

      Lời trầm thấp giống như ma , gằn từng tiếng tiến trong tai của nàng, ở trong lòng

      bình tĩnh vô ba của nàng vẽ lên từng nét, nổi lên tầng tầng gợn sóng… Trong đầu quanh quẩn thanh giống như ma khàn khàn … Ta nghĩ ta nàng … nàng … nàng …

      Cung Mạch Khiêm nhìnVân Khinh có chút ngốc lăng , ý cười tràn ra, sau đó cúi đầu dán lên môi của nàng, ở môi nàng mềm mại ấn nụ hôn sâu, lại giống như điêu khắc, ở trong lòng Vân Khinh thể xoá .

      Cung Mạch Khiêm cười đến hiệp ý tứ nhiên, chui đầu vào cần cổ Vân Khinh ngửi mùi thơm thản nhiên tản ra người nàng, cực lực khắc chế chính mình ngang nhiên bừng bừng phấn chấn, hô hấp ấm áp phun ở da thịt non nớt, dần lên màu hồng nhuận.

      Tiến triển tồi nha… Mặc dù có chút chậm, nhưng ít ra nàng cự tuyệt hôn phải sao, aiz… Chính là khổ mình, thể hoàn toàn đem nàng ăn sạch, vì dọa chạy tiểu nữ nhân này đành phải từng bước , từ từ đến .

      Cung Mạch Khiêm ôn nhu ôm chặt nàng, ý cười trong mắt mang theo tia bất đắc dĩ, trong thần sắc ràng có thể nhìn ra cực lực ức chế chính mình.

      Vân Khinh tại là tâm loạn như ma, trong đầu hỗn độn mảnh, mí mắt buông xuống che khuất đôi mắt hờ hững thâm u, tại nàng cũng biết tâm tình chính mình là như thế nào , thực phức tạp, vốn định hờ hững nhìn thế gian này , bình thản qua cuộc sống u tĩnh bình yên , nhưng là thân ảnh áo trắng ôn nhã đột nhiên xâm nhập thế giới bình tĩnh của nàng , ở nội tâm bình thản hờ hững nàng kích khởi tầng tầng gợn sóng.

      Vừa rồi thời điểm hôn nàng, nàng hoàn toàn có thể né tránh, nhưng nàng né tránh, vốn ở thời điểm tới gần nàng, nàng có thể tỉnh lại, nhưng nàng cũng tỉnh lại, tiếp tục yên tâm ngủ say, bởi vì biết là , quen có tồn tại, quen hơi thở , quen đụng vào… Hết thảy hết thảy đều thành thói quen …

      Loại cảm giác này làm cho nàng có chút ỷ lại, muốn kháng cự lại thể kháng cự, thân ảnh ôn nhã như ngọc bất tri bất giác đóng quân ở trong lòng nàng, xua dẹp xong. Vân Khinh cứ như vậy lẳng lặng để cho Cung Mạch Khiêm ôm nàng.

      lâu sau…

      Thanh Vân Khinh thản nhiên truyền đến: “Đêm nay… Ngươi Minh viện ngủ .”

      Nàng cần yên tĩnh chút.

      Nghe được Vân Khinh , Cung Mạch Khiêm chỉ nhíu mày khổ sở, ngược lại tiếng động nở nụ cười, ha ha… Lòng của nàng bình tĩnh sao? ôn nhuận : “Được, đêm nay mình nàng ngủ , ngủ giấc ngon.”

      xong liền ở trán nàng khẽ hôn cái, sau đó đứng dậy rời , đôi mắt mang theo ý cười thâm u lên tia ánh sáng khôn khéo, thần sắc kia ràng như là tính kế cái gì.

      Đáng tiếc đưa lưng về phía Vân Khinh làm cho nàng thấy được vẻ mặt , mà Vân Khinh giường cảm xúc hỗn loạn cũng chú ý nhiều như vậy, chỉ lẳng lặng nằm ở kia hề buồn ngủ, tâm tư biết bay tới nơi nào.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Uyển Tư Tư đến
      Edit: Dạ Thiên Băng
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Trong đại sảnh, nữ tử mặc váy dài hồng đào nhạt ngồi ngay ngắn ghế, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, da thịt trắng nõn mềm mại, bên môi luôn có ý cười ôn nhu, nàng có đôi mắt đẹp, bên trong tràn đầy nhớ mong, còn có vài phần vội vàng, thản nhiên, thẹn thùng.

      Đứng bên cạnh nàng là nữ tử mặc quần áo xanh đậm nhìn nữ tử y phục hồng đào vẻ mặt vội vàng, khỏi mở miệng an ủi: “Tiểu thư, người đừng vội, công tử lập tức ra gặp tiểu thư mà.”

      “Xuân Đào!…” Nữ tử mặc y phục hồng đào bị nữ tử mặc y phục xanh đậm bên cạnh nhìn thấy tâm tư của mình, tâm tình lo lắng đành dịu lại chút, mặt lộ vẻ e lệ gọi tên của nữ tử lục y.

      “Ha ha… Dạ dạ dạ, ta cười tiểu thư.” Nữ tử áo xanh tên Xuân Đào nhìn thấy tiểu thư nhà mình xấu hổ nhìn nàng, nhanh miệng ra, bên thầm che miệng cười trộm.

      Đúng lúc này, Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh và Phong Nhiễm Tuyệt cùng nhau vào trong đại sảnh, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ lẳng lặng theo phía sau bọn họ.

      Ngồi ngay ngắn trong phòng, nữ tử đào y vẻ mặt thẹn thùng và vui mừng nhưng khi nhìn thấy Vân Khinh ở trong lòng vui mừng lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Khuôn mặt thẹn thùng, từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sững sờ tại chỗ, nhưng nhớ đến chuyện trước kia, sắc mặt nàng mới dịu xuống, nhàng mở miệng gọi: “Sư huynh…”

      Cung Mạch Khiêm nhìn thấy vẻ mặt chuyển biến của nữ tử đào y, thần sắc ôn nhuận đôi mắt hạ xuống rất nhanh lên tia thâm sắc, xong lại tiện đà cười dịu dàng, ôn hòa : “Đến, ta giới thiệu chút, đây là Vân Khinh – Vương phi của ta, đây là sư muội Uyển Tư Tư.”

      Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhìn Vân Khinh vẫn còn mang theo nồng đậm buồn ngủ, nét mặt ôn nhu đến mức có thể khiến người chết chìm. Sau đó ngẩng đầu sắc mặt lại ôn hòa nhưng xa cách nhìn nữ tử đào y, giới thiệu hai người với nhau.

      Biểu tình trước sau biến hóa làm cho nữ tử đào y cảm thấy ảm đạm, trong lòng bất an yên, nàng cất giọng êm ái: “Vân nương, Phong công tử.”

      Phong Nhiễm Tuyệt đứng bên trầm mặc nghe Uyển Tư Tư xưng hô với cũng chỉ gật gật đầu, coi như chào hỏi nàng, sau đó tiếp tục im lặng đứng bên xem trò hay.

      Cung Mạch Khiêm nghe xưng hô của nữ tử đào y với Vân Khinh, đột nhiên nhíu nhíu mày, cất giọng ôn nhuận dễ nghe : “Tư Tư, ngươi vừa rồi nghe sao? Đây là Vân Khinh – Vương phi của ta.”

      Cung Mạch Khiêm nhấn mạnh bốn chữ ‘Vương phi của ta’. Ý là Vân Khinh là Vương phi của , như vậy ngươi nên gọi nàng là Khiêm Vương phi chứ phải là Vân nương.

      Uyển Tư Tư nghe ra ý tứ trong đó, thầm nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, lặng im hồi, sau đó tự nhiên gọi Vân Khinh tiếng: “Khiêm Vương phi.”

      Vân Khinh vẫn lẳng lặng dựa vào vai Cung Mạch Khiêm mà ngủ say, căn bản nghe được bọn họ cái gì, đương nhiên cũng nghe thấy Uyển Tư Tư gì.

      Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhìn Vân Khinh ngủ trong ngực , im lặng nở nụ cười, thấp giọng bên tai Vân Khinh: “Khinh nhi, tỉnh tỉnh, đến, đây là sư muội Uyển Tư Tư.” Giọng của lại trở về ôn nhuận dễ nghe tràn đầy nhu tình

      dòng khí ấm áp phun ở bên tai Vân Khinh, cảm giác ấm áp ngưa ngứa khiến nàng run rẩy, từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Uyển Tư Tư, tiếng buồn ngủ từ trong miệng nàng tràn ra: “Ưmm…Chào.” xong lại vùi đầu ngã vào vai Cung Mạch Khiêm ngủ.

      Cung Mạch Khiêm ôm lấy thắt lưng của Vân Khinh, buồn cười nhìn dáng vẻ mơ hồ của nàng, ôn nhu : “Tối hôm qua là ta tốt, cho nàng ngủ, hôm nay lại đánh thức nàng dậy sớm như vậy, đêm nay ta nhất định để nàng ngủ giấc ngon.”

      “Ừ.” Vân Khinh nghe được lời của , thanh buồn ngủ lại nhàng vang lên, chú ý đến lời ái muội của Cung Mạch Khiêm làm cho mọi người đều mơ màng.

      Tối hôm qua Vân Khinh thể nào ngủ được, Cung Mạch Khiêm rời nhưng lời của cứ ở trong đầu nàng lâu mà tiêu tan được, giống như là ma cứ quanh quẩn trong lòng của nàng, làm nàng suy nghĩ buổi tối cũng hiểu được cảm giác của nàng đối với là như thế nào…

      Gần sáng nàng mới buồn ngủ, nặng nề ngủ, kết quả bao lâu bị Cung Mạch Khiêm kéo từ trong chăn ra, là đồ đệ của sư phụ đến đây muốn nàng đến gặp mặt. Nàng chịu liền ôm nàng đến đây cho nàng thấy sư muội của mới thôi, cho nàng ngủ. Trời biết tại nàng buồn ngủ biết bao nhiêu, nhưng mà có biện pháp, đành phải mặc ‘bài bố’ .

      “Tốt lắm, đều đến Nội viện .” Cung Mạch Khiêm ôn hòa , ôm lấy Vân Khinh nặng nề ngủ, về hướng Nội viện.

      Uyển Tư Tư trầm lặng nhìn bóng dáng Cung Mạch Khiêm ôm chặt Vân Khinh rời , cảnh tượng kia làm nàng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. Nàng cực lực che dấu cảm xúc cam lòng của chính mình, nhưng ghen tị trong đáy mắt bao giờ che dấu được, tầm mắt oán hận bắn thẳng đến Vân Khinh, hận thể đem Vân Khinh ra lột da xẻ thịt.

      màn ôn nhu của sư huynh đối với nữ nhân kia làm nàng có cảm giác bất an sâu sắc, sư huynh thích Sát phi kia sao? , hẳn là phải, nữ nhân kia là hoàng gia ban cho, sư huynh thích. Cũng giống như chuyện trước kia xảy ra, những nữ nhân đó dung mạo xinh đẹp nhưng sư huynh đều thích, sau này những nữ nhân đó đều chết.

      Sư huynh cũng thích nữ nhân này, , … Huống chi sư huynh luôn đều ôn nhu như vậy, khiêm tốn như vậy.

      Uyển Tư Tư nắm chặt hai tay trầm lâm vào suy nghĩ của chính mình, cảm giác áp lực bất an yên dấy lên càng nhiều, nàng liên tục ở trong lòng vì hành vi của Cung Mạch Khiêm mà giải thích .

      Ở phía sau Uyển Tư Tư, Xuân Đào nhìn động tác thân mật của Cung Mạch Khiêm với Vân Khinh như vậy, ánh mắt trừng thẳng bóng dáng rời của Vân Khinh, hận thể trừng mắt chết nàng.

      Sau đó nhìn sắc mặt ắp lực của Uyển Tư Tư vội vàng lên an ủi: “Tiểu thư, người đừng đau lòng, công tử có thể là ngại thể diện của hoàng gia mới đối tốt với nàng ta như vậy, huống chi công tử đối với mọi người đều ôn hòa như vậy. Tiểu thư, người xinh đẹp ôn nhu lại thiện lương như vậy, công tử khẳng định thích tiểu thư .”

      Uyển Tư Tư nghe Xuân Đào an ủi sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn, đôi mắt mang tầng hơi nước chắc chắn nhìn Xuân Đào hỏi: “ vậy ? Nhưng là vì sao sư huynh đến bây giờ vẫn thích ta?” Nàng lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh liền thích , nhưng là vì sao, vì sao đến bây giờ sư huynh vẫn hiểu được tâm tư của nàng dành cho ?

      “Tiểu thư….” Thấy Uyển Tư Tư sắp khóc, Xuân Đào biết phải làm sao, cũng biết nên trả lời nàng như thế nào.

      Nhìn đại sảnh chỉ còn lại hai người các nàng, Xuân Đào lập tức dời lực chú ý của Uyển Tư Tư, mở miệng : “Tiểu thư, trước người đừng khóc, chúng ta mau , bọn họ đều xa rồi.”

      “Ừ, chúng ta thôi.” Khi Xuân Đào nhắc nhở Uyển Tư Tư nàng mới phát trong đại sảnh chỉ còn hai người nàng và Xuân Đào, lập tức nâng cổ tay áo đè nước mắt tràn ra khóe mắt, ôn nhu .

      Ở trong lòng thầm quyết định, nàng nhất định phải làm cho sư huynh nàng, nhất định! Nàng thích sư huynh nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tay? đời này ai hiểu sư huynh bằng nàng!

      Advertisements

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Mỹ nhân duy mĩ xuất trần
      Edit: Bạch
      Beta : ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
      Uyển Tư Tư hạ quyết tâm xong liền bước nhanh đuổi kịp Cung Mạch Khiêm xa, nàng nhất định khiến sư huynh thích nàng!

      Mấy người vào lương đình trong viện ngồi xuống, Cung Mạch Khiêm giúp Vân Khinh thoải mái tựa vào ghế nằm, sau đó ôn hòa : “Nàng ở đây nghỉ ngơi, chờ ta lúc, ta chuẩn bị điểm tâm nàng thích ăn nhé?!”

      “Ừm.” Vân Khinh thản nhiên đáp lại tiếng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ.

      Nhìn bộ dáng Vân Khinh buồn ngủ, trong mắt Cung Mạch Khiêm lên tia đau lòng, ở trong lòng tự trách, tối hôm qua nàng khẳng định ngủ ngon. Là chọn đúng thời gian, làm cho mèo con rối rắm đêm ngủ, rất nên .

      “Khụ khụ…” Phong Nhiễm Tuyệt nhìn đến ánh mắt Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh ‘thâm tình’ như vậy , nhịn được giả ý ho hai tiếng gọi thần trí của bạn tốt về, ánh mắt lóe lóe nhìn bạn tốt, nhắc nhở nên chuẩn bị điểm tâm, nơi này còn có sư muội Uyển Tư Tư. Bộ dáng thâm tình ràng là đẩy Vân Khinh tới ‘giường sưởi’, phải biết rằng nữ nhân ghen tị thể coi thường a!

      Cung Mạch Khiêm nhìn thấy ánh mắt Phong Nhiễm Tuyệt nhắc nhở cũng chỉ ôn hòa cười cười, sau đó liền rời khỏi lương đình, trong mắt lên chút ý cười sâu sắc, muốn Uyển Tư Tư hết hy vọng, về phần tiểu nữ nhân này, tuyệt để bất luận kẻ nào xúc phạm tới nữ nhân của (Bạch: đc làm đc nha, k chơi kiểu k đc lại xin xỏ ỉ ôi nha =.:), hơn nữa mèo con cũng phải nữ nhân bình thường , nàng, thực thần bí nha…

      Mây dày che phủ, hết thảy đều trở nên ảm đạm ánh sáng, trong viện lúc này im lặng thần kỳ, lá thu hiu quạnh nhàng rơi xuống, thanh rất kia lại nghe đến vô cùng rệt, lọt qua sa trướng trong lương đình, trong lúc nhất thời khí trầm mặc làm cho người ta cảm thấy áp lực.

      Uyển Tư Tư từ khi Cung Mạch Khiêm rời liền vẫn cúi đầu, trầm tĩnh suy nghĩ. Xuân Đào đứng ở bên đánh giá Vân Khinh tựa vào ghế nằm bị tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng tức giận, bất bình, khinh thường. Nữ nhân này nào có ôn nhu uyển nhuận như tiểu thư nhà nàng? Muốn so tiểu thư nhà nàng còn hiểu biết công tử hơn. Nàng ta dựa vào cái gì mà được công tử đối đãi ôn nhu như vậy? Nàng nhất định phải giúp tiểu thư đoạt lại công tử!

      Phong Nhiễm Tuyệt nhìn nhìn Vân Khinh tựa vào ghế nằm nhắm mắt ngủ say, khóe miệng loáng thoáng có dấu hiệu run rẩy .

      Nữ nhân này có phải quá tự tại rồi ? Có ba người ràng ngồi ở bên cạnh nàng mà nàng cũng có thể ngủ sâu như vậy? Rất nể mặt bọn họ ? Bất quá đối với Uyển Tư Tư mà ra chính là đòn ra oai phủ đầu rất lớn. Tình địch ngay tại trước mặt lại bị nàng trực tiếp nhìn, Uyển Tư Tư nhất định là giận đến nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng ? Trận diễn này y càng thể bỏ qua. (Edit: No, no. Phong huynh, Uyển Tư Tư tự nguyện đơn phương, sao gọi là tình địch?)

      Ngay lúc Phong Nhiễm Tuyệt cười đến vẻ mặt hiệp ích, Mạc Ngôn cùng Thanh Y bưng điểm tâm cùng bình trà hoa vào trong đình, sau khi đặt xuống bàn, Thanh Y trực tiếp đứng ở bên cạnh Vân Khinh , kiêu ngạo siểm nịnh.

      Làm cho Xuân Đào nhìn đến trong lòng buồn bực nghĩ, nữ tử áo xanh xinh đẹp này là ai? Nô tỳ? Cảm giác tuyệt giống a? Biểu tình lạnh lùng kia nào giống hạ nhân? Nhưng việc này lại là việc của hạ nhân? Nàng… Xuân Đào ở trong lòng thầm đoán thân phận Thanh Y , thay Uyển Tư Tư loại bỏ tình địch.

      “A… Phong thiếu, Vương gia mời người qua đó chuyến, hình như là chuyện rất quan trọng.” Mạc Ngôn đứng thẳng ở bên . Chờ Phong Nhiễm Tuyệt đứng dậy cùng rời .

      “A? Rất quan trọng sao?” Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Mạc Ngôn nhíu mày hỏi, vẻ mặt mấy tin tưởng tại Cung Mạch Khiêm có cái chuyện trọng yếu gì tìm , hồ ly kia phải muốn rời , cho ở lại xem kịch vui này chứ?

      “Ừm, có lẽ rất trọng yếu, sắc mặt Vương gia rất ngưng trọng, Phong thiếu vẫn là theo ta ngay thôi.” Vì làm cho Phong Nhiễm Tuyệt tin tưởng Mạc Ngôn rất thành gật gật đầu, thu hồi biểu tình vui cười thường ngày vẻ mặt đứng đắn .

      Làm cho Phong Nhiễm Tuyệt vốn tin bắt đầu có chút dao động, phải có chuyện trọng yếu gì chứ? Dù sao Cung Mạch Khiêm cũng phải như người đời vẫn thấy – ‘vô quyền vô thế’ như vậy.

      Mạc Ngôn nhìn thần sắc Phong Nhiễm Tuyệt có chút dao động nhịn được ở trong lòng cười thầm , càng ngừng hành động! Phong công tử bắt đầu dao động nha, ai… có biện pháp, theo Vương gia lăn lộn tổng yếu cũng học được chút da lông mà, tuy rằng còn tới được cái loại xuất thần nhập hóa, nhưng ít ra vẫn là có thể lừa gạt chút người đơn thuần.

      Mạc Ngôn thầm ở trong lòng cười đến đắc ý vẻ mặt chính sắc thúc giục : “Phong thiếu, thôi, Vương gia chờ người!”

      Phong Nhiễm Tuyệt buồn bực, trong lòng kêu thảm, giải trí của y ….!!! Liền như vậy còn! Ở trong lòng thấp rủa Cung Mạch Khiêm, khó chịu theo Mạc Ngôn cùng nhau rời khỏi lương đình.

      khí lại trở nên trầm mặc, lâu sau…

      Ngay khi Xuân Đào đứng cạnh Uyển Tư Tư chờ Vân Khinh tỉnh lại, chờ đến nghẹn bụng hỏa muốn phát tác, Vân Khinh tựa vào ghế nằm ngủ say mới có dấu hiệu tỉnh lại .

      Chỉ nghe thanh rất nhạ vang lên, tóc đen rơi xuống, lộ ra khuôn mặt Vân Khinh tinh xảo thanh nhã xuất trần, ở mặt nàng trắng nõn trơn mềm hình thành đôi lông mi độ cong như quạt hương bồ hơi hơi run rẩy, chậm rãi mở ra, lộ ra đôi con ngươi lạnh nhạt trong suốt lại giống như biển sâu thâm u, cả người giống như tiên nữ lầm lạc phàm trần, nhiễm hạt bụi , màng thế .

      Xuân Đào như là bị mê hoặc, ngốc lăng đứng ở nơi đó nhìn Vân Khinh, bụng hỏa nghẹn ở trong bụng cũng nhất thời tan thành mây khói. Trong lúc nhất thời quên chính nàng chuẩn bị vì Uyển Tư Tư ‘bênh vực kẻ yếu’, nơi nơi trầm tĩnh tựa như chỉ còn lại mỹ nhân kia.

      Uyển Tư Tư trầm tĩnh suy nghĩ nghe được thanh Vân Khinh phát ra liền phục hồi tinh thần lại, nhìn đến bức mỹ nhân đồ duy mĩ xuất trần ra trước mắt thực làm cho người ta ngơ nhác, thần sắc ảm đạm đơn, so với nữ tử thoát tục như thế này tất cả nữ tử đều kém, da thịt non mềm cặng mịn, hai hàng lông mày thon dài như họa, hai tròng mắt đạm mạc như khói mây…

      Sư huynh thích nàng sao? Cũng đúng, nữ tử thanh nhã xuất trần như vậy có thể nào khiến nam nhân vì nàng thần hồn điên đảo đây? Nhìn lại, chính nàng cũng cảm thấy tự biết xấu hổ, mình làm sao có thể so được với nàng đây.

      Nhưng là, nàng muốn buông tay, muốn! Nàng nhiều năm như vậy, vì sao? Vì sao ánh mắt sư huynh cho tới bây giờ cũng dừng lại người nàng , chỉ cần liếc mắt cái cũng tốt rồi! Rốt cuộc vì sao? Vì sao sư huynh đến bây giờ cũng hiểu được lòng của nàng? Hay là… Hay là sư huynh, hiểu được nhưng cũng muốn tiếp nhận…

      “Chủ tử, người tỉnh, có muốn ăn miếng vân nê cao hay ?” Thanh Thanh Y lạnh lùng truyền đến.

      “Ưm, vân nê cao sao? Được.” Vân Khinh còn mang theo tia buồn ngủ thản nhiên .

      Thanh Y tiến lên đĩa điểm tâm bàn đá cầm lấy khối vân nê cao màu trắng đưa tới bên miệng Vân Khinh. Nàng biết vân nê cao Tích Nhan làm chính là điểm tâm chủ tử nàng thích ăn nhất.

      “Ư, ưm…” Khẽ cắn ngụm vân nê cao bên môi, mềm xốp lại ngọt mà ngấy làm cho Vân Khinh cảm thấy thỏa mãn, khi uống trà hoa miệng ngừng khen, “Ưm… Thực ngon!”

      Vừa tỉnh ngủ đúng là có chút đói bụng, Vân Khinh trở về chỗ cũ mồm miệng lưu hương trà hoa híp lại hai tròng mắt, bộ dáng như là con mèo được thỏa mãn, vẻ mặt đáng , làm cho con hồ ly nấp ở chỗ tối nhìn thấy thần sắc ôn nhu trong đôi mắt càng thêm sâu, trong lòng hận thể lập tức tiến lên đem tiểu nữ nhân đáng giống mèo con này hung hăng ôm vào trong ngực mãnh liệt phen. Dáng vẻ của nàng tại là làm cho nhịn được muốn nổi ‘thú tính’ nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :