1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khanh vốn giai nhân - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21 (tt)
      ***

      Nàng chỉ cao tới bả hai của , khi hai người đối mặt nhau trò chuyện, nàng phải ngửa mặt lên để nhìn . Ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt trẻ trung trơn bóng của nàng, vẻ mặt nàng bình tĩnh, dũng cảm bạo dạn.

      Nàng mới mười lăm tuổi thôi, lúc này trong lòng Mộ Dung Nham chỉ có câu cảm thán như vậy.

      Khi mười lăm tuổi, nếu so về danh tiếng với nàng bây giờ chỉ có hơn chứ kém, thậm chí có toàn bộ sách lược để thống trị giang sơn ở trong lòng. Nhưng mà những thứ kia cũng chỉ là tâm kế mà thôi, suy cho cùng cũng chỉ là những suy nghĩ viển vông, ai mà có mộng tưởng hão huyền chứ?

      Nhưng có được can đảm như của nàng, vĩnh viễn có.

      Giữa chủ soái của Kỷ gia quân và Tiểu Tứ của Kỷ gia, nàng lựa chọn vế trước, điều này cũng có nghĩa rằng nàng thay Kỷ Đông lựa chọn: Nàng thay Kỷ Đông lựa chọn danh dự, mà buông tha sinh mệnh.

      Lựa chọn như vậy, chính Kỷ Đông cũng cầu còn được, nhưng đối với Kỷ Nam mà , đây là chuyện tàn nhẫn biết bao.

      Mộ Dung Nham tự hỏi lòng mình, cả đời này thực bội phục chỉ có vài người, nhưng lúc này, Kỷ Nam lại khiến cho cảm thấy khâm phục từ đáy lòng: Quyết đoán, nhanh nhẹn mà dũng cảm như vậy, làm được.

      "..." cảm thấy cổ họng mình hơi đắng chát, đứng trước gió hít sâu hơi, lại bị sặc phen, nhất thời ho khan ngừng. Hiếm khi lại có lúc chật vật như vậy, nên Kỷ Nam nhìn chằm chằm . Mộ Dung Nham chỉ cảm thấy ánh mắt kia vô tội khiến cho trái tim đau ê ẩm, chỉ muốn ôm nàng vào lòng, thương tiếc phen.

      Tất cả là tại ánh trăng, nên dường như cũng trở nên mê muội, vươn tay kéo nàng qua, ôm chặt vào trong ngực...

      "Tiểu Tứ..." Hẳn thỏa mãn thấp giọng rên rỉ, hai mắt từ từ nhắm lại, trong nháy mắt, cảm thấy giữa đất trời này chỉ còn lại mình và nàng.

      Kỷ Nam vội vàng đẩy ra, nhưng lại nhúc nhích chút nào, ngược lại hai cánh tay lại càng ôm nàng chặt hơn. ra nàng gầy như vậy, như đứa bé nép sát vào trong lòng : Giờ phút này, đối với Mộ Dung Nham mà , nàng chính là đứa bé cần được toàn tâm toàn ý bảo vệ thế gian này.

      Kỷ Nam bị ôm vào trong ngực, vừa sợ vừa thẹn, trước mắt là màu trắng sáng, phân là màu của y phục hay là màu của ánh trăng.

      Nàng càng đẩy, lại càng ôm chặt hơn, bên má dán vào ngực , mặc dù ngăn cách bởi y phục nhưng nhiệt độ của cơ thể vẫn thiêu đốt nàng, hơn nữa, còn cọ cọ vào trán nàng, hơi thở của phả lên mái tóc nàng. Nàng bị hai loại hơi ấm của bủa vây đến mức biết trốn vào đâu.

      "Buông ra!" dịu dàng này giống như lăng trì khiến nàng thể ngăn cản nổi, giống như con thú hoang tuyệt vọng kêu lên. Mà cứ làm như nghe thấy.

      Dưới ánh trăng ma mị cắn xé lòng người, ôm lấy nàng, phía trước là trận doanh của quân địch, phía sau là ngàn vạn thanh niên của Dạ quốc. Sau khi trời hửng sáng, trận chiến ác liệt hơn nữa chờ , nhưng mà giờ phút này quên mọi thứ.

      “Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện [​IMG]
      Mỹ Ngọc thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương hai mươi hai:

      Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

      Trong lúc đó, tất cả những gì liên quan tới Thượng Kinh, đối với Mộ Dung Nham mà đều là chuyện của kiếp trước, bị vứt lên tận chín tầng mây. Khi ở cùng với Kỷ Nam chiến trường, quên gần hết những tâm tư mưu tính kia, giờ chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng.

      Mùng hai tháng Mười , Kỷ Nam dẫn theo năm vạn binh lính, ra khỏi thành nghênh địch, chặn đầu giáp mặt, ra sức công kích, bức người Tây Lý phải lui về trăm dặm, cùng lúc đoạt lạ Hạ Thành và Hành Châu, bảo toàn lãnh thổ Dạ quốc. Tiền tuyến của Dạ quốc cũng bởi vậy mà có thể tiến về phía trước trăm dặm.

      Mùng sáu tháng Mười , người Tây Lý khiêu chiến. Kỷ Nam dẫn theo ba vạn quân ra nghênh đón, chiến đấu ác liệt cùng bọn chúng ngay dưới thành Hành Châu, quân Tây Lý tháo chạy, Kỷ Nam thừa thắng xông lên định đánh chiếm thành Hành Châu, nhưng thành.

      Ngày mười tám tháng Mười , Ngô Kiền mang theo tám vạn quân, định đánh chiếm thành Hành Châu, cũng thành, hơn nữa còn bị hao tổn bảy ngàn binh lính.

      Ngày hai mươi tháng Mười , Kỷ Nam mang theo tám vạn quân, đánh thành Hành Châu, vẫn thành, bị hao tổn năm ngàn người.

      Lúc này, ngay cả Kỷ gia quân bách chiến bách thắng cũng công phá được thành Hành Châu. Người Tây Lý hung ác dã man trở nên vô cùng đáng sợ, tinh thần của binh sĩ trong quân đội Đại Dạ chưa bao giờ lại sa sút đến như vậy.

      Khi ở chiến trường, Ngô Kiền bị viết thương , sau khi trở về liền núp trong lều của chủ soái cả ngày ra, các tướng lĩnh dưới trướng biết phân lượng của , nên nhao nhao tụ tập chỗ với Kỷ Nam để thương thảo sách lược chiến đấu cùng nàng.

      Kỷ Nam cũng bị thương, chính là lúc giao thủ với Lý Nha chiến trường, chỉ mới ba chiêu nàng bị tên đệ nhất mãnh tướng Tây Lý kia quẳng xuống ngựa. Trong lúc đánh trả lại vô ý bị trúng chiêu, bị đao của Lý Nha đâm vào lưng, vết thương ngay gần phổi, đến nay gần nửa tháng mà nàng vẫn bị ho khan dứt.

      Trước người nàng lại bị sao cả. Trong lúc các tướng lĩnh khác cao giọng tranh luận, nàng lại vừa ho khan vừa cố gắng hạ thấp giọng, khiến cho người khác nghe xong mà trong lòng cảm thấy như bị níu chặt.

      Mộ Dung Nham ngồi trong góc, trong tay cầm quyển sách, tay kia chống lên trán, nhìn qua như nhàn nhã đọc thầm, chút nào để ý tới mấy người thảo luận bên kia. Nhưng mỗi khi có tiếng ho khan nặng nề kia truyền tới tai , bàn tay lại kìm nén được mà tăng thêm lực, sau cùng, khi thể nhịn được nữa mà đứng lên, quyển sách kia nhăn đến nỗi nhìn ra hình dáng.

      Nhưng mà, người lo lắng cho nàng lại chỉ có mình .

      Mộ Dung Nham còn chưa kịp cất bước, Lý Hà Việt lén lút tới bên cạnh Kỷ Nam, tay bưng chén thuốc nỏng hổi, ân cần với nàng: "Nào! Nhân lúc thuốc còn nóng, uống mau !"

      Các vị tướng lĩnh khác vốn thảo luận hăng say nhất thời đều dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn hai người. Kỷ Nam yên lặng đánh Lý Hà Việt trăm cái ở trong lòng, nhưng ở trước mặt mọi người đành phải nhún nhường, nếu thành truyện cười cho người khác, cho nên nàng đưa tay nhận lấy, hơi uống hết chén thuốc kia.

      Thuốc kia vừa đắng mà mùi vị lại vô cùng khó ngửi, nàng uống xong mà nước mắt cũng sắp trào ra. Kỷ Nam lặng lẽ tránh , quay lưng lại với mọi người, cau mày, cố gắng kiềm chế mới phun hết ra.


      Ai ngờ vừa ngẩng đầu, lại đúng lúc nhìn thấy Mộ Dung Nham đứng đối diện, mặc dù cách khoảng khá xa, nhưng lại lại nhìn rất ràng vẻ mặt vui và đôi môi mím chặt của . Tim nàng đập mạnh cái, nàng khản trương xoay người lại nhìn nữa, giả bộ như cùng người khác thảo luận công việc.

      Nàng mau chóng đưa lưng về phía , ngay cả ánh mắt cũng liếc nhìn ! Khóe mắt Mộ Dung Nham dựng lên, "Bộp" tiếng, ném cuốn sách còn thấy hình dạng trong tay xuống, ngẩng đầu cất bước tới.

      Trong lều, bày chiếc bàn cát, các tướng lĩnh trong quân chia thành hai bên, tranh luận náo nhiệt vô cùng, Nhị hoàng tử Điện hạ được thỉnh tới chính giữa. Quân nhân dĩ nhiên giống với các đại thần trong triều đình, úp úp mở mở, mà chỉ có ràng hoặc đúng hoặc sai, hai phe trước mắt mỗi bên đều cố chấp với ý kiến riêng của mình, bắt phải phân thắng bại.

      Mộ Dung Nham cũng đáp lại, chỉ vươn tay tháo mấy lá cờ đại diện cho quân đội Đại Dạ cắm bàn cát xuống, nắm vào trong tay, lạnh lùng ra lệnh cho tên tùy tùng bên cạnh: " thỉnh Ngô tướng quân tới đây."

      Trong lều, mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiểu muốn thỉnh tên tướng quân rụt đầu kia đến đây làm gì?

      Kỷ Nam cũng lo lắng, ghé sát vào , giọng hỏi: "Huynh định làm gì vậy?"

      hiểu sao lại có vẻ vô cùng giận dữ, cũng thèm nhìn nàng, thở phì phì, hừ tiếng : "Đương nhiên là muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này sớm chút!"

      ***

      Ngô Kiền cáo ốm lâu, ra khỏi [​IMG]
      TrâuMỹ Ngọc thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương hai mươi ba:

      Editor: salemsmall

      Kỷ gia quân và nhóm người của Ám Dạ cốc trải qua ba ngày bôn ba, thành công tới cửa chính của Hành Châu thành, lặng yên tiếng động.

      Sở dĩ được gọi là cửa chính, là vì cửa thành này từng là biên giới giữa Dạ quốc và Tây Lý. Hai năm trước, giặc Tây Lý từ nơi này công kích vào, đánh bại Kỷ Đông, chiếm lĩnh Hành Châu thành. Về sau nơi này thành hậu phương của Tây Lý.

      Cách cửa chính mười dặm về phía Tây Nam là núi Tinh Nhai, dưới chân núi Tinh Nhai là nơi mà chín vạn đại quân Tây Lý đóng quân. Khi đám người Kỷ Nam tới đó trời mới chỉ tờ mờ sáng chứ chưa sáng hẳn, trong quân doanh Tây Lý vẫn im ắng, nhưng ngẫu nhiên vẫn nhìn thấy binh lính tuần tra ban đêm cầm đuốc qua lại phía xa xa.


      Tất cả binh lính của Kỷ gia quân mà Kỷ Nam mang theo, quanh năm được ba huynh đệ Kỷ Đông hoặc nàng huấn luyện, vạn người mà ngay cả tiếng ho khan cũng có. Ngược lại đám người võ lâm cao thủ ở Ám Dạ cốc của Lý Hà Việt bên này, mặc dù người người đều có công phu rất cao cường , nhưng lại có được kỷ luật trật tự như vậy, nên thường cẩn thận phát ra thanh gì đó.


      Lý Hà Việt trừng mắt nhìn môn đồ bên Huyền Vũ môn phái nhét mai rùa vào trong miệng, rồi di chuyển đến bên cạnh Kỷ Nam, ghé vào tai nàng, hỏi : "Ta chế đá lân thạch kia thành thuốc nổ rồi mang tới đây rương, lát nữa khi công thành nếu bọn chúng chống cự, chúng ta cũng cần phải công kích nữa, cứ dứt khoát làm nổ tung cửa thành kia !"

      Kỷ Nam giật giật khóe miệng, quay đầu trợn mắt nhìn , "Thuốc nổ kia của huynh chưa được khống chế ổn định, ngộ nhỡ làm nổ sập cả tòa thành này, chúng ta cũng cần vào trong nữa, mà ở đây đồng quy vu tận cùng chín vạn đại quân này luôn!"

      " , !" Lý Hà Việt ra vẻ mình vừa mới đóng góp được ý tưởng quý báu, "Ta nghiên cứu rất cẩn thận những bản vẽ mà ngươi từng để lại, sau đó lại thêm vào rất nhiều cải tiến tốt, giờ đối với những lân thạch này, ta có thể khống chế thành thạo... Cuộc tỷ thí Phá Dạ của năm nay, ta dự định dùng cái này để khiêu chiến cốc chủ!"

      Kỷ Nam nghe vậy, khóe miệng cũng giật giật nữa, mà thay vào đó nàng trợn trừng hai mắt lên: Nếu dùng lân thạch mà có thể đánh bại được cốc chủ, hai năm trước nàng kết bạn với Mộ Dung Nham rồi.

      Lý Hà Việt lại vẫn hứng thú dạt dào, bắt đầu tính toán cẩn thận: "Hai môn phái 'Tất Phương' và 'Họa Đấu' đều nổi tiếng về dùng hỏa khí, ta hỏi thăm rồi, trước mắt hai tấm lệnh bài đều nằm trong tay cốc chủ, năm nay ta nhất định phải đoạt được cái!" tới đây, lại sáp đến gần nàng thêm chút, vẻ mặt bất chợt nghiêm túc và chờ mong sao hiểu được: "Tiểu Tứ, chờ ta cũng lấy được tấm lệnh bài môn chủ, trở về Thượng Kinh... cùng ngươi đánh giặc."

      Kỷ Nam chờ tín hiệu khai chiến của Ngô Kiền, nên hơi để ý đến Lý Hà Việt bên cạnh, Lý Hà Việt thấy nàng thèm nhìn, dùng sức kéo tay áo nàng, lặp lại lần những lời vừa .

      vừa lặp lại xong, Kỷ Nam còn chưa kịp gì, đúng lúc ấy Mộ Dung Nham ở đâu cũng bu tới, "Họa Đấu?" Vẻ mặt hiền lành cùng tò mò, "Thần thú Họa Đấu hình chó thân người, nuốt phân phun lửa ấy hả? ra trong cốc cũng có môn phái này?"

      Giọng của lớn , nhưng lại vừa vặn để cho chúng đệ tử trong Ám Dạ cốc nghe được, những người này phần lớn đều tới từ những môn phái có tên tuổi lẫy lừng như "Bạch Hổ", "Thanh Long", "Chu Tước", lúc này nghe như vậy, ai ai cũng đều che miệng nhìn Lý Hà Việt cười.

      Lý Hà Việt buồn bực đến nghiến răng, nếu đối phương phải là Nhị hoàng tử Điện hạ, bị túm lấy đấm cho trận rồi.

      Kỷ Nam thấy bọn họ ở trong cuộc chiến ác liệt mà vẫn hi hi ha ha, nên nàng vui "Hừ" tiếng, giơ bàn tay lên ý bảo đừng ai lên tiếng nữa.

      ***

      Ở phương xa bình minh lên, nhưng ở trong Hành Châu thành vẫn là màu đen như mực, bỗng nhiên, tiếng rít ràng, tiếp theo đóa hoa lớn màu vàng bung ra giữa trung, đó chính là tín hiệu tấn công của Ngô Kiền.

      Kỷ Nam nằm phủ phục dưới cửa chính của Hành Châu thành lâu, chính là để đợi giờ khắc này.

      Kỷ Nam bỗng đứng dậy, Phương Thiên kích vung lên cao, đằng sau lưng, mấy trăm binh lính cũng tiến lên, trong tay họ cầm nỏ tiễn bằng thép vô cùng tinh xảo được tính toán vô cùng chuẩn xác về cự ly và được chế tạo gấp gáp suốt đêm, liên tục bóp cò.

      Nhất tức khắc, binh lính Tây Lý tường thành, ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, bị bắn xuyên người, sau đó ngã quỵ xuống.

      tường thành chi chít những mũi tên, nhưng Kỷ gia quân lại có thể nhìn ra được điều bí trong đó: Phương Thiên kích đứng đầu kia từ từ giơ lên, linh hoạt vẽ vòng tròn, đáp lại lệnh kia, mọi người chia ra thành mấy hàng chỉnh tề, người phía sau mượn lực vai người phía trước, bay lên trời, khi đến giữa trung chuẩn bị rơi xuống, lại mượn lực của những mũi tên thép được khảm vào tường thành kia mà thuận lợi leo lên tường thành.

      Kỷ Nam luôn luôn là người xông lên đầu tiên, nàng cầm trong tay Phương Thiên Kích - vật tượng trưng cho chủ soái tương lai của Kỷ gia quân, giống như giao long vượt xoáy nước, thế thể cản.

      Tất cả đều dựa theo kế hoạch, tiến hành đâu vào đấy. Theo tiếng trống trận vang lên, hơn nửa Kỷ gia quân leo lên tường thành xong, pháo bông tín hiệu màu vàng phía Hành Châu thành kia còn chưa tản hết, người Tây Lý trong thành bị tiền hậu giáp kích đến mức thê thảm, bắt đầu kêu khóc bỏ chạy.

      Những mũi tên thép tường thành đặc biệt tạo ra cự ly bắn chính xác, dài ngắn, chỉ cần hơn năm người giẫm đạp lên tường long ra, bắn xuống, lưu lại hậu họa.


      Sau khi những mũi tên rụng xuống, dưới tường thành, gần năm ngàn binh lính Kỷ gia quân và tử đệ Ám Dạ cốc còn lại, dựa theo kế hoạch, đợi thêm lát có người xuống mở cửa thành cho bọn họ.

      Nhưng bỗng nhiên Mộ Dung Nham hạ lệnh toàn bộ lui về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất tới phía Tây Nam núi Tinh Nhai!

      "Ngươi điên rồi?!" Lý Hà Việt giữ lại, "Nơi đó có chín vạn đại quân Tây Lý! giờ tám phần là bọn chúng biết được tin tức, chạy tới nơi này rồi! Ngươi lại còn muốn ra đó nghênh tiếp?!"

      Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn , "Ngươi cho là chỉ dựa vào tên vô dụng Ngô Kiền kia cùng với năm ngàn người của Kỷ Nam mà có thể đánh bại ba vạn quân Tây Lý bên trong Hành Châu thành trong vòng nửa khắc hay sao?" lạnh lùng cười rộ lên, "Đợi đến khi chín vạn đại quân dưới chân núi Tinh Nhai kia đuổi tới đây, bị tiền hậu giáp kích phải là ba vạn quân Tây Lý kia, mà chính là Kỷ Nam cùng với năm ngàn Kỷ gia quân!"

      Cho nên sớm tính toán tốt số người ở lại để vào trong thành, nàng tới đây mang theo ân oán, đoạt lấy máu thịt của kẻ thù từng làm nhục huynh trưởng nàng, mà dẫn tới đây đến năm ngàn người, để trì hoãn chín vạn đại quân kia, tranh thủ thời gian quý báu cho nàng.

      Lúc này, Lý Hà Việt mới hiểu được điên cuồng trong kế hoạch lần này của Nhị hoàng tử Điện hạ, điên cuồng nhất chính là, năm ngàn cùng với chín vạn là hai con số chênh lệch vô cùng, nhưng từ đầu tới cuối Mộ Dung Nham vẫn thản nhiên như , khiến cho cứ đứng ngây ngốc tại chỗ mà nghẹn họng nhìn trân trối.

      ***

      Kỷ Nam đánh từ tường thành vào trong thành, dọc đường gặp phải lực cản .

      Mặc dù giặc Tây Lý bị tập kích bất ngờ, sau đó lại tháo chạy, nhưng vẫn ngoan cường chống cự, Ngô Kiền ở phía Đông lại cứ chậm chạp chịu tiến vào, nếu chỉ dựa vào năm ngàn Kỷ gia quân khó khăn vô cùng.


      vất vả mới thừa dịp loạn lạc mà phá được vòng vây, từ phía Tây đến phía Đông ngang qua toàn bộ Hành Châu thành, Kỷ Nam bị hao tổn hơn nửa binh lực, liều mình mở ra cửa Đông của Hành Châu thành.

      Ngô Kiền quả nhiên giống như Mộ Dung Nham trước đó, dám để ý đến tính mạng của vị hoàng tử, sau khi lãnh binh vào thành, câu đầu tiên của khi nhìn thấy Kỷ Nam là: "Nhị hoàng tử Điện hạ vẫn bình an chứ?"

      Kỷ Nam lại rảnh rỗi mà chuyện phiếm, sau khi vượt qua , nàng liền lê tấm thân đầy thương tích quay về hướng cửa chính.

      Khi nàng quay về, người trông coi cửa thành đổi thành Kỷ gia quân, nhưng dưới thành lại bóng người.

      Nàng túm lấy người gần nhất, rống lên: "Điện hạ đâu?"

      Người nọ vốn chịu trách nhiệm mở cửa thành cho đám người Mộ Dung Nham vào, nhưng lại chỉ có thể đứng tường thành trơ mắt nhìn bọn họ rời . ta chỉ vào hướng Tây Nam bên ngoài thành, báo cáo lại những gì trông thấy với Kỷ Nam: "Điện hạ và tiểu Lý tước gia, mang theo những huynh đệ khác về hướng kia!"

      ta chỉ... chính là hướng về núi Tinh Nhai!

      Trong đầu Kỷ Nam nổ "Ầm" tiếng, dường như ngay lập tức nàng hiểu được rằng Mộ Dung Nham vẫn chưa hết toàn bộ kế hoạch.

      Làm sao có thể... Làm sao mà huynh có thể!

      Nàng cần suy nghĩ, lao xuống khỏi tường thành. tường thành phía sau lưng liên tiếp vang lên những tiếng kinh hô, nhưng tai nàng lại chỉ có thể nghe được trong lòng mình điên cuồng gào thét cái tên - Mộ, Dung, Nham!

      ***
      TrâuMỹ Ngọc thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương hai mươi ba (tiếp)

      Editor: salemsmall

      ***

      về phía Tây Nam lâu, nàng gặp được đám người Lý Hà Việt!

      Kỷ Nam như người chết đuối vớ được bè gỗ, lập tức túm lấy Lý Hà Việt, hỏi: " đâu?!"

      Lý Hà Việt bị thương , cả cánh tay phải đều thấm ướt máu tươi, buông thõng xuống.

      cắn răng lắc đầu, tránh né trả lời, chỉ : "Mau trở về thôi! Đại quân Tây Lý sắp kéo tới đây rồi!"

      "Mộ Dung Nham đâu?!" Kỷ Nam dường như nghe thấy, chỉ điên cuồng gào lên hỏi .

      Trong mắt Lý Hà Việt có vẻ nặng nề và đành lòng, cầm lấy cánh tay Kỷ Nam nhưng lời nào, phân bua gì thêm mà kéo nàng quay về hướng Hành Châu thành.

      Kỷ Nam cũng hỏi lại, gạt mạnh tay ra, lạnh lùng nghiêm mặt hạ mệnh lệnh: "Huynh dẫn bọn họ trở về trước , d2ie»n。dٿa5n。l«e。q0u»y。d«o6n bảo với Ngô Kiền rằng hãy bảo vệ Hành Châu thành, nếu ta có biến thành quỷ cũng tha cho ta!"

      "Kỷ Nam!"

      " mau!" Nàng trừng lớn hai mắt, mặc dù thân thể bị nhuốm chút máu, vóc người lại cao lớn bằng Lý Hà Việt, nhưng khí thế lại hơn đến ngàn vạn lần.

      Lý Hà Việt chán nản lui về phía sau hai bước, biết nàng cũng giống y như người nọ, thể khuyên bảo được. ảm đạm vung tay lên, mang theo hơn ngàn người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chín vạn gót sắt kia, quay trở lại Hành Châu thành.

      ***

      Đại quân Tây Lý kéo tới rất nhanh. Mộ Dung Nham và Lý Hà Việt sử dụng thủ đoạn phục kích vô cùng lợi hại, khiến chín vạn đại quân bị năm ngàn người này làm cho rối loạn trận tuyến, nhìn qua người người đều kinh hoảng thôi.

      Kỷ Nam đơn độc mình, hành tẩu vô cùng thuận tiện, khi đại quân xuất , nàng liền lập tức tránh , trốn ở ven đường rừng.

      Mới vừa rồi khi ở trong thành, nàng tìm khắp nơi mà thấy Lý Nha đại tướng quân, nhưng lúc này ta lại bất ngờ dẫn đầu đại quân. Vẻ mặt ta vừa trầm lại vừa lo lắng, ngừng dùng tiếng Tây Lý mắng chửi đám thủ hạ. Bởi vì bị quở trách nên đội ngũ tiến lên phía trước càng thêm nhanh.

      Chỉ trong thời gian ly trà , đường chỉ còn thưa thớt bộ binh. Kỷ Nam nhân cơ hội này lao ra ngoài túm lấy tên, kéo vào trong rừng. Nàng sử dụng chút ít tiếng Tây Lý chưa thuần thục học được của Mộ Dung Nham trong khoảng thời gian này, ép hỏi tên lính. Nhưng ta cũng chỉ biết phương hướng đại khái, sau khi xong, lại bị Kỷ Nam đánh ngất rồi ném lên cây. Trói chặt người nọ xong, Kỷ Nam cắn răng lao tới phía Đông núi Tinh Nhai.

      Núi Tinh Nhai nhiều ngày nay phải hứng chịu những trận bão tuyết triền miên, đưa mắt nhìn, cả dãy núi được bao phủ bởi màu trắng xóa.

      Nàng đưa mắt nhìn, trời, đất, núi là khoảng mênh mông bất tận, tầm mắt cũng sắp tìm thấy tiêu điểm. Nàng phải đâu để tìm đây?

      "Đích tử" của Đệ nhất tướng quân Đại Dạ quốc, môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dạ quốc, chủ soái của Kỷ gia quân... Kỷ Nam có nhiều thân phận hiển hách và lợi hại như vậy, nhưng lại có cái nào có thể trợ giúp được nàng vào lúc này...

      Là người bảo vệ quốc gia, thế nhưng lại bảo vệ được người mà nàng thầm và vẫn luôn cất giấu dưới đáy lòng.

      Kỷ Nam tìm tìm lại ở đỉnh núi và dưới chân núi vài lần, bất tri bất giác gương mặt nàng tràn đầy nước mắt.

      Nước mắt mặt đọng lại, gặp gió lạnh thấu xương, nàng giơ tay gạt , dưới chân cũng khỏi chậm lại chút. d2∞d5∞l∞0q∞6đ Ngay tại khoảnh khắc chậm lại này, nàng nhạy bén nghe được vách đá phía bên trái truyền đến tiếng vang mỏng manh.

      Kỷ Nam lập tức ngừng hô hấp, sau đó tóm lấy dây mây quấn cực kỳ chắc bên bờ vực thử thử rồi nhanh chóng nhảy xuống.

      Dưới vách đá chừng trượng, có mở ra cái động đá tự nhiên, vừa hẹp lại vừa sâu, đen như mực nhìn thứ gì. Đoạn dây mây dài nhất kéo đến tận nơi này. Vì thế nàng đành mạo hiểm, dùng chân cuốn lấy dây mây, lộn người xuống, nửa người hướng vào trong động đá: Ánh sáng mặc dù mỏng manh, nhưng vạt áo bào màu xanh nhạt kia nàng lại quá quen thuộc, phải Mộ Dung Nham là ai?!

      Kỷ Nam vươn tay bám lấy mỏm đá sắc bén, buông hai chân ra, lưu loát nhảy vào trong động.

      Nàng lao tới kiểm tra hơi thở của ... Ấm áp.

      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Kỷ Nam cảm thấy biết ơn ông trời đến như vậy: Biết ơn... vì để cho còn sống.

      ***

      người Mộ Dung Nham chỉ có vết thương, nhưng so với tất cả những vết thương người Kỷ Nam cộng lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều: từ vai trái nghiêng đến eo phải của bị trúng đao dài. Bộ nhuyễn giáp bằng tơ vàng của bị rách hoàn toàn, da tróc thịt bong, chỗ sâu nhất của miệng vết thương còn lộ ra xương trắng trông đến là ghê người.

      Vết đao này Kỷ Nam nhận ra, tháng trước nàng cũng từng bị đâm nhát, thổ huyết ba ngày ngừng, nội thương đến nay vẫn chưa lành. Vậy mà lại trúng đao như vậy ngay thân trước.

      Kỷ Nam bị chấn động đến mức tim phổi đau đớn vô cùng.

      nằm trong lòng nàng cực kỳ an tĩnh, mặc cho ngón tay của nàng run run rẩy rẩy phủ lên miệng vết thương đông máu. Cặp mắt vốn xinh đẹp như sao trời kia lúc này nhắm chặt. Kỷ Nam có ảo giác đáng sợ rằng chúng còn mở ra được nữa.

      "Điện hạ..." Nàng cúi đầu, hai gò má dán lên trán , run rẩy gọi : "Tỉnh lại ...Nhị ca! Tỉnh lại !"

      Kỷ Nam cởi khôi giáp người ra, dựng thẳng trước cửa động, để ngăn cản cơn gió lạnh thấu xương núi, nàng chỉ để lại quần áo trong, còn dùng ngoại bào bao bọc lấy chặt, sau đó ôm lấy thân thể , hai tay cũng dùng sức vuốt ve.

      lâu sau, Mộ dung Nham rốt cuộc từ từ tỉnh lại, rồi lại từ từ nhắm hai mắt, rên rỉ yếu ớt: "Nước..."

      Nước!

      Kỷ Nam cuống quýt chạy đến cửa động, lấy vốc tuyết mang về, nhưng đối mặt với người vẫn nằm hôn mê mặt đất này, nàng có biện pháp nào khác, đành phải ngậm tuyết vào trong miệng mình.

      Nàng ôm , để dựa vào người mình, rồi lấy tay cạy miệng , sau đó chút do dự, dứt khoát nhắm mắt lại, tới gần khuôn mặt trắng xanh gần trong gang tấc của , cúi đầu kề sát vào miệng ...

      Đó là thứ mà nàng quá quen thuộc, hương vị của .

      Từ hơi lạnh môi , từ hơi thở quẩn quanh ở chóp mũi của và nàng, giống như nàng đút cho nước tuyết ấm áp, còn lại đút cho nàng hương vị kia. nhận được sống, còn nàng lại sa vào ngục tù của thứ mùi hương này.

      Mộ Dung Nham được vị ngọt trước nay chưa từng có làm cho thức tỉnh, cảm quan tỉnh lại trước tri giác, môi lưỡi tràn ngập tư vị nào đó mà trước nay chưa từng được hưởng qua, là ấm áp nhưng cũng là mát rượi thấm lòng người, là ngọt ngào nhưng cũng là đắng chát.

      tỉnh táo hơn chút mới nhận ra rằng, ấm áp chính là cánh môi của nàng, vị mát lạnh chính là nước tuyết tinh khiết nhất của đất trời, vị ngọt ngào chính là từ lưỡi của nàng chặn lại môi dưới của , dii2ễn~đa2àn~le0ê~qu,yý~đo1ôn còn vị đắng chát là từ những giọt nước mắt của nàng chảy dọc theo khuôn mặt kề sát nhau của hai người, vào trong miệng .

      Khóc cái gì chứ... mê man nghĩ, ngọt như vậy, tốt đẹp như vậy, khóc cái gì chứ? Tiểu Tứ ngốc của ta!

      Ngay sau đó, còn chưa mở mắt ra, vươn tay, chuẩn xác giữ chặt gáy của nàng, kéo nàng thấp xuống lại gần hơn. Nàng có chút kinh hãi, định lui lại, đầu lưỡi liền bị cuốn lấy, dịu dàng mút vào.

      Kỷ Nam kinh ngạc nhìn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt ấy là muôn vàn đóa hoa đào nở rộ.

      Hết chương hai mươi ba.
      TrâuMỹ Ngọc thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Chương hai mươi tư:

      Editor: salemsmall (DĐLQĐ)

      Nước tuyết đỉnh núi Tinh Nhai chính là thứ nước tươi mát ngọt lành nhất mà Mộ Dung Nham được uống trong cuộc đời này. Khi còn ở Thượng Kinh phồn hoa, từng uống rất nhiều loại rượu ngon, nhưng thứ nào có thể so sánh được với hương thơm nồng nàn của thứ nước ấy.

      Khoác ngoại bào của Kỷ Nam rồi tựa vào trong ngực nàng, cả đời chỉ lần, đóa hoa đào trong sinh mệnh của được nước tuyết ấm áp kia tưới lên, nở rộ tại vùng đất cực Tây này.

      "Đừng ngủ." Lời dặn dò dịu dàng của Kỷ Nam vang lên đỉnh đầu , "Chờ lát nữa ta bình phục, đưa huynh lên.ۣۜ di-ê2n⊹đ5à-n๖ۣۜle⊹q0u-ý⊹đ6ô-n Hành Châu thành bị công phá rồi, huynh muốn lập tức quay về nhìn hay sao?"

      Mộ Dung Nham lại càng dán sát vào trong lồng ngực mềm mại của thiếu nữ, thoải mái thở dài, từ từ nhắm hai mắt, hơi nở nụ cười: " muốn, " giọng , "Ngay từ đầu ta cần."

      " bậy!" Kỷ Nam giọng quát, "Trận chiến này huynh có công lao lớn nhất."

      "Đó là vì nàng." cúi đầu đáp.

      Trong góc thạch động, cơ quan đơn giản bằng đá do chế tạo, ban nãy gây ra tiếng vang thu hút chú ý của Kỷ Nam khiến nàng dừng lại, lúc này rơi xuống hòn đá cuối cùng, cố chấp bướng bỉnh giống như Kỷ Nam vậy.

      Trong lòng nàng bây giờ, buồn vui lẫn lộn. Nàng vươn tay sờ lên trán , quả nhiên bởi vì trọng thương, nên bắt đầu có dấu hiệu bị sốt . Lúc này, nàng càng cảm thấy lo lắng, lập tức lấy ngoại bào bọc chặt lại lưng mình, rồi nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

      Mộ Dung Nham vốn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại mở mắt ra với nàng: " tìm đoạn dây mây mà nàng vừa dùng để leo xuống, kéo lấy sợi dây ở giữa, rồi lại lấy hai sợi dây còn lại quấn quanh người hai chúng ta, sau đó cắt đứt sợi dây kia, là chúng ta có thể lên rồi.

      Kỷ Nam nghe vậy sửng sốt, đợi đến khi liên hệ những kiện trước và sau rồi nghĩ thông suốt xong, nàng mới nhảy dựng lên: "Huynh! Đêm đầu tiên mà chúng ta đến Hạ Thành, huynh đoán chắc là có chuyện ngày hôm nay, có đúng hay ?!"

      Đêm đó, nàng đứng đỉnh núi Tinh Nhai thay Kỷ Đông lựa chọn thân phận đích tử của Kỷ gia, còn đạp ánh trăng bước tới. Lúc ấy nàng cứ cho rằng tới an ủi nàng, bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, ra quả thực giống như lời lung tung mà nàng với Lý Hà Việt: thăm dò địa hình!

      Khi đó, dự đoán được cuộc chiến ngày hôm nay, đoán được mình lấy ít địch nhiều, đoán được có lẽ chỉ có thể dùng cách dụ địch xâm nhập rồi trốn vào hướng này, cho nên thăm dò được thạch động này, còn làm cả cơ quan bằng đá vừa đơn giản nhưng cũng rất tinh tế, để phòng ngừa bị hôn mê bất tỉnh Kỷ Nam có thể dựa vào thanh này mà tới tìm !

      Trận chiến này, mỗi đường nước bước đều hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay , vậy mà lại giấu giếm nàng lâu như vậy!

      Mộ Dung Nham bị nàng đẩy ngã xuống đất, động đến miệng vết thương trước ngực khiến sắc mặt còn trắng bệch hơn so với lúc nãy, nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng.

      "Đúng vậy, " Đối với chuyện này, thành thực thú nhận, "Ta sớm đoán ra."

      Vẻ mặt có chút đắc ý, khiến Kỷ Nam biết phải trách móc thế nào.

      "Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, ta hoàn thành giúp nàng. Nàng chỉ cần làm chính mình." gằn từng tiếng, nét mặt vui mừng, giọng điệu dịu dàng, trong mắt chỉ có ý cười và nàng, "Kỷ Nam, ta tùy tiện hứa hẹn với người khác, nhưng khi ra, hối hận."

      bám vào vách đá, cố gắng đứng dậy, tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. d♡ie2n‿da22n‿l♡e‿qu0y‿đ♡ô1n. Ánh mắt Kỷ Nam vô cùng phức tạp, vươn tay ôm hai má nàng, " nương ngốc, " yếu ớt mà kiên định nở nụ cười, "Có Mộ Dung Nham ta ở đây, nàng chỉ cần làm chính nàng mà thôi."

      Lòng ta có thiên hạ, còn ngại gì cho nàng cả đời vô lo vô ưu?

      Kỷ Nam chậm rãi lắc đầu.

      "Huynh... cần làm nhiều như vậy, " Nàng cúi đầu, dám nhìn vào mắt , giọng cũng trở nên nhàng: " cần làm nhiều như vậy... Huynh là độc nhất vô nhị trong lòng ta từ lâu rồi."

      Từ đỉnh núi Tinh Nhai xuống dưới chân núi, đường gian khổ cộng thêm bản thân bị trọng thương, nhưng khóe miệng người nào đó có lúc nào là nhếch lên.

      Cười cười cười... Có cái gì buồn cười chứ!

      Kỷ Nam đỡ lấy thân thể cố ý ngả vào nàng của , đỉnh đầu bốc khói, sắp phát điên đến nơi.

      "Đừng có cười nữa!" Nàng lên tiếng cảnh cáo , trong lòng lại tự mắng chính mình có phải là bị máu chó dội vào đầu nên mới tự nhiên như vậy với hay ?!

      Nhưng Mộ Dung Nham nào có thể nhịn được cười chứ? Vừa nghĩ tới bốn chữ "Độc nhất vô nhị" mà nàng vừa ra, cảm thấy sung sướng như muốn lên tiên.

      Kỷ Nam chỉ lo buồn bực cúi đầu chạy về phía trước, nhưng lại chút nóng nảy, ngược lại còn liên tục trêu chọc nàng.

      Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mộ Dung Nham được hưởng thụ cảm giác "Vô sỉ". cao hơn nàng nhiều như vậy, nhưng lại cố tình dựa vào nàng, còn nhìn chằm chằm gương mặt nàng gần trong gang tấc, thấy hai gò má chậm rãi nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt vô cùng đáng ...

      ", được, cười!" Kỷ Nam rốt cuộc cũng bị chọc giận, oán hận trừng mắt nhìn , "Cũng được nhìn ta nữa!"

      "Vậy còn sống làm gì nữa?" nghe vậy tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Hay là đưa ta quay trở lại sơn động kia !"

      "Huynh tưởng rằng ta dám sao?!" Nàng làm bộ muốn đẩy xuống.

      Cánh tay khoác lên vai nàng vội vàng ôm chặt lấy nàng. ghé đầu vào vai nàng, vui vẻ nở nụ cười, khe khẽ thầm : "Ta muốn quay lại đó... Bởi vì ta lại khát nước rồi."

      Mặt Kỷ Nam trở nên đỏ rực, nàng nhanh như chớp chế trụ yết hầu , hung ác gằn lên từng tiếng: "Mộ, Dung, Nham! Hãy quên sạch chuyện đó ! Nếu huynh còn dám nhắc lại lần nào nữa, ta ... bóp chết huynh!" xong, tay nàng quả thực thêm vài phần sức lực, hòng đe dọa .

      Đáng tiếc, có người dù phải chết dưới đóa hoa mộc lan, trở thành quỷ cũng cam nguyện. Mộ Dung Nham ngay cả mắt cũng thèm nâng lên, giống như khó hiểu hỏi lại: "Muốn ta quên cái gì? À... Tiểu Tứ đến, chuyện nàng đút cho ta nước tuyết ban nãy sao?"

      Mặt Kỷ Nam đỏ đến mức sắp rỉ máu, ngón tay thu lại, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn bóp chết tên vô lại này ngay tức khắc!

      Mộ Dung Nham thấy nàng thực giận, vội vàng dừng lại, sau đó che lấy vết thương trước ngực, giả vờ ho khan.

      Kỷ Nam bực mình nhưng vẫn đỡ lấy lần nữa, cần biết bị đau hay giả, cũng băng bó lại vết thương cho .

      Mộ Dung Nham thấy nàng nhíu mày nhìn chằm chằm miệng vết thương, còn ngừng hít khí lạnh, nhất thời cảm thấy thương xót thôi, dịu dàng an ủi: " sao đâu, nàng xem bây giờ ta phải tốt rồi hay sao? Trở về tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi."

      "...Nhưng dù sao huynh cũng vì ta mà bị thưng." Kỷ Nam ngừng tay, .

      Mộ Dung Nham cũng gì nữa, chỉ vươn tay ra xoa đầu nàng.

      Đúng lúc này, có đội quân Tây Lý ngang qua, mạnh mẽ đưa tay ra, kéo nàng núp sau gốc cây để bị phát . ôm nàng chặt, hai người dán sát chỗ.

      Từng người từng người cầm cây đuốc qua, ánh lửa sáng chiếu tới phía sau gốc cây, gương mặt thiếu nữ trong lòng được nhuộm ánh sáng dịu dàng, khiến cho người ta nhìn mà tâm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

      nhìn nàng lâu, sau đó cúi đầu nhàng bên tai nàng: "Tiểu Tứ, về sau, ta bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa... Nhưng tuyệt đối bao giờ quên, đến chết cũng quên."

      ***

      Hai người đều bị thương nặng, nên tiện để thi triển khinh công, hơn nữa lại có ngựa, chỉ còn cách bộ. Cuối cùng, đến khi trời sắp sáng, hai người họ mới về đến Hành Châu thành.

      Ngẩng đầu nhìn lên, tường thành của Hành Châu thành cao sừng sững nhuốm thêm màu tang thương hơn so với hôm qua, hiển nhiên là vừa trải qua cuộc chiến vô cùng kịch liệt. Nhưng lúc này, d13n∞d4n∞l3∞qu1∞d0n phía tường thành được cắm đầy những lá cờ thêu chữ "Dạ", tung bay phấp phới, điều này khiến cho trong lòng Kỷ Nam dậy lên từng tiếng reo hò.

      "Huynh nhìn kìa!" Nàng chỉ vào những lá cờ kia, quay đầu với , "Điện hạ đoạt lại được tòa thành này cho Đại Dạ rồi!"

      So sánh với hưng phấn khó nhịn của nàng, sắc mặt của Mộ Dung Nhan vẫn chỉ nhàn nhạt, ném lệnh bài, yên lặng chờ khinh khí cầu tới đón bọn họ.

      Tầng mây phía chân trời dần dần mở ra, mặt trời từ từ lên cao. Kỷ Nam ngồi khinh khí cầu dựa vào , chống má nhìn mặt trời mọc tráng lệ phía xa kia, cao hứng vô cùng, đồng thời trong lồng ngực nàng bỗng dâng lên nỗi khát vọng cùng chí khí hào hùng.

      Khinh khí cầu chở bọn họ từ từ bay lên giữa khoảng . Nàng mỉm cười nhìn ánh nắng sớm mai. Mộ Dung Nham lại chỉ ngắm nhìn nàng.

      Phía sau chính là tòa thành mà đoạt lại giúp nàng, nhưng lại muốn vào chút nào. Nếu có thể, tình nguyện ở lại thạch động vách núi Tinh Nhai kia, cùng nàng sớm sớm chiều chiều.

      "Tiểu Tứ."

      "Cái gì?" Bởi vì còn sống và được trở lại Hành Châu thành vừa mới đoạt lại được cùng với , nên trong lòng vui mừng nhảy nhót, cũng làm giảm bớt cảm giác tự nhiên sau khi thổ lộ. Nàng quay đầu cười với , ánh mắt cong cong.

      Mộ Dung Nham nhìn chằm chằm nàng lâu, mãi đến khi khinh khí cầu lên tường thành. Cuối cùng nắm chặt tay nàng, kéo nàng cùng nhảy lên, nhưng lại gì hết, chỉ đứng trước ánh hào quang vạn trượng cười dịu dàng với nàng.

      ***

      Kỷ Nam và Mộ Dung Nham bình an trở về, khiến cả tòa Hành Châu thành sôi trào.

      Kỷ gia quân cần phải , nhưng ngay cả quân đội của Ngô Kiền người người cũng đều lên tiếng chúc mừng: Hành Châu thành bị người Tây Lý chiếm lấy hơn năm nay. Mặc dù bọn họ ôm ấp tâm tư muốn chiến thắng sa trường, nhưng kỳ từ trong đáy lòng dám kỳ vọng còn có thể đoạt lại nó. Vậy mà bây giờ, Kỷ Nam và Mộ Dung Nham làm được rồi! Hành Châu thành lại cắm đầy cờ Dạ quốc rồi!

      Ngô Kiền nghe tin, vội vàng đích thân ra khỏi doanh trại để nghênh đón. Từ xa xa, nhìn thấy Mộ Dung Nham, ta qùy xuống, khóc lóc nức nở: "Nhị hoàng tử Điện hạ..."

      Kỷ Nam bị nhiệt tình bất ngờ này của ta làm cho sợ hãi, Mộ Dung Nham bên cạnh nhàn nhạt hỏi: "Có phải khâm sai đại nhân đến rồi hay ?"

      "Nhị hoàng tử Điện Hạ liệu như thần! Liệu như thần!" Ngô Kiền liên tục khấu đầu. ta chẳng qua chỉ là đứa trẻ con nhà võ được gã thái giám nuôi lớn, bất cứ việc gì cũng phải nghe theo sắp đặt của Ngô đại thái giám sau lưng Đoan Mật Thái hậu, Mặc dù Đoan Mật Thái hậu lợi hại nhưng cũng chỉ là nữ nhân, so ra vẫn kém Mộ Dung nham rong ruổi sa trường lại biết tính toán chi li như vậy. Cho nên giờ ta tâm phục khẩu phục, phục sát đất.

      Mộ Dung nham nhấc chân rời , kỷ Nam vội đuổi theo , hai người mới vừa đến cửa lớn quân doanh, bên trong liền xuất khuôn mặt mỹ mạo quen thuộc, nhìn thấy bọn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên, bằng tốc độ nhanh nhất phi thân tới: "Nhị ca! Nhị ca, Nhị ca!"

      Mộ Dung Tống giống như chú chim lâu ngày chưa về tổ, mở hai tay vui vẻ lao tới chỗ Mộ Dung Nham, vẻ mặt say mê cùng kích động. Kỷ Nam nhớ đến trước ngực Mộ Dung nham bị thương tổn, nên bước lên phía trước ngăn lại, lại bị A Tống ngần ngại chút nào ôm chầm vào lòng, "Ôi chao! Con hổ đáng ghét này!Con hổ đáng ghét này, con hổ đáng ghét này!"

      Nhiều ngày thấy, tiểu tử này biến thành con vẹt rồi sao? người Kỷ Nam cũng đầy vết thương, lúc này bị chạm phải đau cực kỳ, cau mày đẩy ra .

      "Hai người rốt cuộc cũng trở lại! Lý Hà Việt mang quân tìm hai người suốt đêm, đến bây giờ còn chưa có trở lại, ta đây cũng định ra khỏi thành tìm các ngươi!" ầm ĩ kích động thôi, Kỷ Nam đành phải kể lại cho .

      Mà Mộ Dung nham lại vẫn thản nhiên như , khác thường là hề bày tỏ cảm xúc gì khi ấu đệ thương tới đây, mà chỉ xoay người lập tức quay về lều trại của .

      Trong lều, người cũng nhiều ngày gặp là Diêu Viễn đưa lưng về phía cửa lều thu thập dược liệu, nghe tiếng ông đứng thẳng lên xoay người lại nhìn, cười ôn hòa.

      Sắc mặt của Mộ Dung Nham nhạt như giấy vàng, lúc này gật gật đầu với cậu mình xong, rốt cuộc như trút được gánh nặng, yếu ớt ngã xuống. Phía sau Kỷ Nam cũng đúng lúc đuổi tới, đưa tay đỡ lấy , chỉ thấy từ từ nhắm hai mắt rồi lâm vào hôn mê, miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm máu đỏ thẫm!

      "Điện hạ!" Kỷ Nam kinh hãi hồn bay phách tán, ôm lấy , kêu lên thất thanh.

      Mộ Dung Tống cũng chạy tới, hoảng hốt lo sợ, dùng ống tay áo ngừng lau máu , chỉ chốc lát sau cả cánh tay áo của đều bị thấm ướt.

      Diêu Viễn vội vàng chỉ huy bọn chuyển Mộ Dung Nham vào trong lều, rồi nhanh chóng cởi bỏ y phục người , mười ngón tay của ông cầm ngân châm, phong bế mấy đại huyệt trước ngực Mộ Dung Nham, khó khăn lắm mới bảo vệ được tâm mạch của .

      Kỷ Nam cứng ngắc đứng ở nơi đó, nhìn người mới khoảnh khắc trước vẫn còn cười dịu dàng với nàng, giờ phút này nằm ở đó có chút sức sống. Trước ngực cắm đầy ngân châm, từng cây từng cây đều như đâm sâu vào trong lòng nàng.

      "Tại sao có thể như vậy..." Nàng thất thần thào, " chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe..."

      Mộ Dung Tống lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt buồn rười rượi với nàng: "Lúc trước khi Nhị ca thỉnh chuyển lương thảo, cầu xin phụ hoàng phái Diêu thái y tới. Phụ hoàng vừa nghe tin tình huống ổn. Nhị ca nhất định gặp phải chuyện gì, nên muốn dấn thân vào nguy hiểm rồi! Quả nhiên là như thế này..."

      "Là do ta tốt." Kỷ Nam khẽ, hai cánh môi cũng trở nên trắng bệch.

      " người Kỷ tướng quân bị thương tổn cũng , thỉnh quay về lều nghỉ ngơi băng bó, khi nào Điện hạ thức dậy ta phái người thông tri tướng quân." Diêu Viễn vị thần y, lúc này lại vẫn có thể rảnh rang chuyện phiếm với Kỷ Nam.

      Kỷ Nam kiên quyết lắc đầu, "Ta muốn nhìn ."

      " sao đâu, " Diêu Viễn vẫn cười ôn hòa, "Nhưng mà vết thương cũng có chút nghiêm trọng."

      Mộ Dung Tống sắp khóc đến nơi, dùng ánh mắt cầu xin ông đừng chuyện nữa, chuyên tâm trị liệu cho Mộ Dung nham quan trọng hơn!

      "Chính sớm tính toán cẩn thận rồi, toàn bộ đều nằm trong dự liệu của , các ngươi yên tâm." Diêu Viễn chút để ý dùng chưởng đè xuống năm cây ngân châm, dii1ễn~đa2àn~le0ê~quy9ý~đóôn giường Mộ Dung Nham bất giác run lên, Kỷ Nam cùng Mộ Dung Tống cũng run rẩy theo.

      "Điện hạ!" Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nữ trong vắt, điệu lo lắng thôi. Lúc này chỉ có Kỷ Nam cảm thấy lạnh lẽo. Nàng xoay người lại nhìn, thấy thiếu nữ tuyệt sắc mặc bộ y phục màu đỏ vén rèm bước vào. gương mặt ngập tràn lo lắng, nhưng vẫn làm vơi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chính là Thượng Kinh đệ nhất mỹ nhân, Thủy Khấu Khấu.

      Hết chương hai mươi tư.
      TrâuMỹ Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :