Chương mười chín:
Editor: salemsmall
____________
Đây quả thực là người thuần khiết trong sáng nhất mà từng gặp. Từ gương mặt nàng, có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ tận đáy lòng của nàng. và hận của nàng đều vô cùng ràng dứt khoát và mãnh liệt, chứ giống như , đều mơ hồ, kín đáo, và để cho bất cứ ai biết.
____________
Địa phương giáp ranh với Tây Lý có tên gọi là Hành Châu, khi Kỷ Đông còn ở đó bị Tây Lý đánh chiếm. giờ đội quân của Ngô Kiền đóng quân ở Hạ Thành, là vùng lân cận với thành Hành Châu.
Thời điểm Kỷ Nam dẫn theo mười vạn viện binh, cách Hạ Thành còn ba ngày đường, gặp phải quân mai phục của Tây Lý.
"Giết, sạch!" Mũ giáp màu bạc chiếu xuống cái bóng nho gương mặt Kỷ Nam, nàng ra hai chữ cay nghiệt này cách rành mạch ràng. Nơi đây nằm trong phạm vi lãnh thổ cua Đại Dạ, vậy mà người Tây Lý lại dám hung hăng càn quấy như vậy!
Phó tướng tuân lệnh, dẫn theo tiểu đội trăm người, trang bị gọn gàng tiến lên. Chưa tới canh giờ sau, tiêu diệt toàn bộ hơn ba trăm tên lính mai phục của Tây Lý.
"Báo cáo!" Phó tướng vội vàng chạy tới, xuống ngựa lớn tiếng bẩm báo, "Phàm có kẻ chống cự lập tức giết cần hỏi! Tù binh có hơn trăm tên! Có kẻ tự xưng là sứ giả Tây Lý, xin cầu kiến tướng quân!"
" gặp." Kỷ Nam lập tức cao giọng, lạnh lùng từ chối cách dứt khoát.
Phó tướng do dự chút, rồi : "Nhưng mà ... Có tin tức của Đại công tử."
Mắt phải của Kỷ Nam mạnh mẽ nhảy lên cái, hai tay khống chế dây cương của nàng tự chủ được xiết chặt lại. Khoảnh khắc nàng buông tay ra, làm như nghe thấy, cất giọng trầm ổn ra lệnh: "Áp tải bọn chúng ra phía sau , phái thêm mấy người nữa trông coi! để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận! Sau khi tới Hạ Thành giao cho chủ soái định đoạt."
"Vâng!" Phó tướng nhận lệnh rời .
Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Nham vẫn đứng bên cạnh quan sát, lúc này mới tiến lên, giọng hỏi nàng: "Vì sao lại gặp?"
Kỷ Nam cắn chặt răng, giọng đáp: "Ta nghĩ rằng đây phải quân mai phục... Người Tây Lý ngu xuẩn đến mức chỉ dùng năm trăm tên lính để phục kích mười vạn đại quân của chúng ta. Tin tức mà bọn chúng mang tới nhất định phải là tin tức tốt lành, đại ca của ta có lẽ rơi vào tay bọn chúng rồi. Nếu như vậy, nhất định là bọn chúng tới đây để uy hiếp ta, cho nên ta thể gặp tên sứ giả kia trước Ngô Kiền được, nếu nhất định bị bọn chúng lấy cớ."
Mộ Dung Nham sửng sốt, khỏi dùng ánh mắt khác quan sát nàng phen, " ngờ... trẻ dễ dạy a!"
" an nguy của Điện hạ và Kỷ phủ là nút thắt trong lòng ta, ta thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm." Nàng .
Mộ Dung Nham im lặng trong giây lát, rồi khẽ gật đầu : "Nếu thực như nàng nghĩ, Kỷ Đông hẳn là còn có giá trị với bọn chúng, trước mắt chắc chắn là vẫn được an toàn."
Kỷ Nam thở dài, "Chỉ mong như vậy."
***
Đêm khuya yên tĩnh, chút tiếng động.
Bên ngoài lều trại tạm giam sứ giả Tây Lý, liên tục truyền đến hai tiếng vang của vật nặng ngã xuống đất... hai binh sĩ trực đêm hôn mê ngã xuống đất biết gì, bóng dáng màu trắng như làn khói chợt lóe, rồi lẻn vào trong lều.
Tên sứ giả Tây Lý kia ngủ ngon trong ổ rơm ấm áp, bỗng nhiên bị kéo dậy. há mồm muốn la, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhưng ở giữa lồng ngực bị người ta điểm mạnh cái, sau đó cố la hét thế nào nữa cũng phát ra thanh gì.
"Ngươi chỉ cần gật đầu, hoặc là lắc đầu, " Bóng trắng xông vào lều trại kia, lại có thể lưu loát tiếng Tây Lý, "Nhưng ngươi hãy cẩn thận, chỉ cần gật sai hoặc lắc sai, ta vặn đầu ngươi xuống ngay lập tức."
Giọng của trầm thấp, nhưng lại mang theo sát khí và sức mạnh thể coi thường, người Tây Lý trời sinh vô cùng mẫn cảm với hai điều này, nên đầu gối khỏi lập tức nhũn ra, rồi liên tục gật đầu.
"Kỷ Đông còn sống ?"
Sứ giả gật đầu.
"Các ngươi muốn dùng để trao đổi Hành Châu?"
Sứ giả gật đầu, lại lắc đầu.
Người nọ dường như hiểu ra, cười lạnh tiếng: "Còn cả Hạ Thành nữa sao?"
Sứ giả gật đầu mãnh liệt.
"Ngươi được chỉ thị tới đây để ly gián tướng lĩnh Dạ quốc và hãm hại Kỷ Nam đúng ?"
Sứ giả dừng lại.
Người nọ cũng thúc giục, chỉ cười tiếng, rồi như tự độc thoại mình: "Nếu bây giờ ta giết ngươi, trận này thể đánh, vậy các ngươi có hao hết tâm tư cũng vô dụng... Ừm... Ý này tệ."
Sứ giả nghe vậy sửng sốt trong giây lát, sau đó liều mạng lắc đầu lia lịa, rồi lại mạnh mẽ gật đầu, trả lời những vấn đề trước đó.
Ánh trăng từ phía sau chiếu vào, Mộ Dung Nham buông lỏng tay, thản nhiên nở nụ cười, nhấc chân lên đá vào huyệt ngủ của . Thấy người kia bị hôn mê ngất xỉu , mới quay người ra ngoài.
***
Kỷ Nam thương nghị công việc với bốn vị phó tướng suốt cả đêm. Sau khi tiễn chân bọn họ, nàng định nghỉ ngơi lát, bất chợt thấy cửa lều lay động, sau đó nàng cảm thấy quay cuồng trận, rồi bị người ôm lấy từ phía sau, cả hai lăn vòng rồi cùng ngã xuống giường.
Người kia có thân thủ nhanh nhẹn, phất tay cái, ngọn nến bàn sách lập tức tắt vụt, lại giơ tay lên để kéo chăn, dưới tấm chăn, và nàng đối mặt nhau.
"Huynh làm gì vậy?" Kỷ Nam vừa giận vừa sợ hỏi. Nàng vừa lên tiếng, môi bị ngón tay ngăn lại, nàng đành phải im lặng.
Qua khe hở của lều trại có thể nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc ở bên ngoài, ánh sáng trong lều yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy ràng. Kỷ Nam bị ôm, hai người mặt đối mặt, cách nhau chỉ mấy tấc. Đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh của được phóng to gấp bội trước mắt nàng, trừ đôi mắt ấy ra, xung quanh chỉ toàn là bóng tối hắc ám. Dường như toàn bộ ánh sáng của thế gian này đều tập trung vào đôi mắt ấy, thần hồn của nàng cũng như bị hút vào trong đó...
Mà Mộ Dung Nham, ngón tay đặt cánh môi mềm mại của nàng, hô hấp cũng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ tràn đầy ở chóp mũi, khiến cảm thấy mất hồn.
Nàng mở to hai mắt, nhìn chớp mắt.
Đây quả thực là người thuần khiết trong sáng nhất mà từng gặp. Từ gương mặt nàng, có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ tận đáy lòng của nàng. và hận của nàng đều vô cùng ràng dứt khoát và mãnh liệt, chứ giống như , đều mơ hồ, kín đáo, và để cho bất cứ ai biết.
Trong chăn, hai người đều thất thần gì, ngược lại, ở bên ngoài, lại bắt đầu có tiếng xôn xao ầm ỹ. Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng to, càng lúc càng gần, binh lính ở bên ngoài gọi to: "Tướng quân! Tướng quân!"
Kỷ Nam liếc nhìn Mộ Dung Nham cái, xoay người ngồi dậy, cất giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nàng vừa mở miệng, hai binh lính lập tức tiến vào, quỳ gối trước cửa lều bẩm báo: "Khởi bẩm tướng quân! Vừa rồi có kẻ xông vào lều của tù binh!"
"Kẻ tự xưng là sứ giả kia chết chưa?"
"Chưa ạ! chỉ bị đánh ngất xỉu, nhưng cũng bị thương."
"Vậy được rồi. Tăng thêm người tới đó trông coi." Chỉ là chuyện , nên Kỷ Nam thản nhiên phân phó.
"Vâng!"
Nghe thấy tiếng bước chân xa, Kỷ Nam bỗng nhiên giống như bị kim châm, nhảy dựng lên tại chỗ, còn Mộ Dung Nham từ từ xoay người ngồi dậy.
"Huynh..." Nàng nhất thời bối rối thở gấp, cũng lưu loát, sau lúc lâu mới chỉ vào : "Huynh lại có thể thèm thay quần áo mà thăm dò quân doanh vào ban đêm hay sao?!"
Trong đêm tối đen như mực, lại dám mặc thân áo bào trắng lúc lúc , gây chú ý. cho rằng Kỷ gia quân của nàng đều bị mù rồi hay sao?!
Mộ Dung Nham cực kỳ vô tội nhìn nàng, giọng thanh minh: "Khinh công của ta tốt."
"Vậy tại sao vẫn bị phát hả?!"
"Có lẽ là bởi vì ta cảm thấy áy náy, nên bất giác xuống tay hơi chút khiến trong hai tên lính tỉnh dậy hơi sớm. Nhưng mà nhận ra ta, nàng yên tâm ."
Kỷ Nam cũng biết phải gì với mới tốt, nàng vỗ trán thở dài, "Điện hạ nên thương lượng cùng ta trước mới phải."
Nàng nhất quyết để cho .
Dường như Mộ Dung Nham cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng, cười khẽ, "Nếu thương lượng với nàng, chắc chắn nàng cho ta ."
Kỷ Nam ngẩng đầu, ngẩn người.
"Tiểu Tứ, nàng hiểu được là phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động đương nhiên là tốt, nhưng mà đôi khi, phải chủ động chút mới có cơ hội thắng." Mộ Dung Nham ngồi tấm đệm da hổ giường, nhìn có vẻ vô cùng thoải mái, "Kỷ Đông vẫn còn sống, người Tây Lý muốn dùng để trao đổi với nàng, ép nàng phải xuống nước chiến trường, dâng Hạ Thành cho bọn chúng... Nàng gặp tên sứ giả kia là đúng, nếu như ngày nào còn chưa nhận được câu trả lời của nàng, Kỷ Đông còn có thể sống thêm được ngày đó."
***
Last edited by a moderator: 25/2/16
Trâu, Mỹ Ngọc và bellchuong thích bài này.